• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (2 Viewers)

  • Chương 241-244

Chương 241: Bạn gái của tôi

“Trời ơi!”

“Thân thủ này quá kinh khủng rồi!”

“Thì ra sức mạnh của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy…”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vỗ tay một cách vô thức!

Trận đấu này đã kết thúc quá nhanh, mọi người chưa kịp chuẩn bị mà trận đấu đã kết thúc rồi!

Những người vừa mới cười nhạo và coi thường Diệp Huyền đều đã tâm phục khẩu phục, nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ khó tin!

Người cảm thấy vui mừng nhất đương nhiên là ông Diệp và cháu Diệp Thanh Di!

Lúc này, Diệp Huyền trở thành ân nhân lớn của họ, gia đình Diệp cuối cùng cũng giải quyết được nguy hiểm!

“Thế nào, tôi không làm các người mất mặt chứ.”

Diệp Huyền cười mỉm, ông Diệp và Diệp Thanh Di bật khóc: “Cảm ơn cậu rất nhiều, Diệp Huyền!”

“Không cần khách sáo.”

Diệp Huyền nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Hứa Vĩ, nói: “Mang theo Hỏa Đạo Nhân cùng tro tàn rời đi, sau này đừng bao giờ làm phiền Diệp gia nữa, đây là cơ hội cuối cùng cho các người.”

Hứa Vĩ mặt trắng bệch, trong lòng dù có bực tức nhưng khi nhìn thấy sức mạnh kinh khủng của Diệp Huyền, hắn ta cũng không dám tái phạm:

“Không ngờ gia đình Diệp lại tìm được một cao thủ mạnh mẽ như vậy, xem ra là mệnh của Diệp gia vẫn chưa tận nha!”

Ông ta nhặt chiếc bình lên, đồng thời kéo lấy Hoả Đạo Nhân chỉ còn nửa hơi thở, vội vã ra khỏi cửa!

Hoả Đạo Nhân đã trở thành một kẻ vô dụng, sau này không thể gây ra chuyện ác nữa, cũng coi như đã được dạy một bài học.

Nếu không phải ở trong nhà họ Diệp, có lẽ ông ta đã chết trong tay Diệp Huyền từ lâu.

Nhìn thấy kẻ xấu vội vã rời đi, toàn bộ người chứng kiến đều vỗ tay nồng nhiệt!

“Diệp Huyền tiên sinh!”

Diệp Thanh Di bước đến gần Diệp Huyền, chủ động nhiệt tình ôm chặt lấy anh, từ đôi chân dài cho tới khuôn mặt, mọi thứ đều áp sát Diệp Huyền!

“Ahh.”

Diệp Huyền chạm vào thân thể thơm tho của Diệp Thanh Di, không khỏi cười toe toét, nhưng đột nhiên phát hiện Trương Vãn Thanh đang nhìn hắn chằm chằm tỏ thái độ không hài lòng, vì vậy liền vội vàng nhẹ nhàng đẩy Diệp Thanh Di ra .

“Chuyện nhỏ, chỉ cần bắt tay là đủ rồi.”

Diệp Huyền cười khổ, Trương Vãn Thanh thu hồi nụ cười, dùng ánh mắt nói: “Anh Diệp Huyền, anh tệ thật.”

Lúc này, Diệp Huyền ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ khách mời.

Uông Thuyên chứng kiến toàn bộ quá trình, sắc mặt tối sầm: “Mẹ kiếp, ta lại để cho tên này ra vẻ trước mọi người!”

Diệp Huyền cũng vừa nhìn thấy anh ta, cười một cách tinh nghịch: “Uông Thuyên, rất xin lỗi, không thể để anh toại nguyện được.”

“Hừ!”

Uông Thuyên hừ lạnh: “Chỉ là đánh bại một tên đạo sĩ nhỏ bé thôi, tùy tiện cao thủ nào của Uông gia cũng có thể làm được điều đó!”

Uông Thuyên vừa muốn quay lưng rời đi, nhưng Diệp Huyền lại mỉm cười nói : “Anh còn đem bánh trên sàn ăn hết mà đã muốn rời đi sao? Có vẻ như không hợp lý lắm nhỉ?”

Lúc này, mọi người mới nhớ lại cuộc cá cược giữa Uông Thuyên và Diệp Huyền!

“Diệp Huyền, cậu đừng quá đáng!” Uông Thuyên thấy mình bị ép phải ăn miếng bánh bẩn dưới sàn, tức giận lớn giọng: “Tôi là thiếu gia của gia tộc Uông ở tỉnh đấy!”

Nhìn thấy anh ta tức giận, Diệp Huyền không vội vàng mà cười rồi hỏi: “Thua rồi liền muốn trốn tránh, tôi thấy là anh không chịu thua nổi đi. Lúc nãy là ai tự nói đấy nhỉ?”

“Sao có thể!”

Uông Thuyên tức giận, nhưng Diệp Huyền không để anh ta có cơ hội rời đi: “Vậy cứ theo đúng cuộc cá cược, ăn hết cái bánh dưới sàn đi!”

“Anh!”

Uông Thuyên tức giận, không muốn rời đi nhưng cũng không muốn ăn, lại càng không thể đánh bại người khác, cãi nhau cũng không có lý do, vì vậy trong một khoảnh khắc anh ta cảm thấy rất rối bời.

Không ngờ, Dương Duy bên cạnh Diệp Huyền lại nhân cơ hội chế giễu: “Vốn dĩ, anh Diệp Huyền của chúng tôi là người khá khiêm tốn, nhưng anh lại không ngừng khiêu khích anh ấy, tìm cớ để trêu chọc anh ấy!”

“Bây giờ anh thua là do tự mình gây ra, đàn ông thanh niên thua chính là thua, có thể trách ai được nữa! Chỉ có thể trách bản thân mình đã mắt như mù chứ không nhìn ra núi Thái Sơn!”

Nghe lời châm chọc thẳng thừng của Dương Duy, Uông Thuyên càng trở nên tức giận hơn, không thể thốt nên lời.

Chú Lục của Uông gia cũng rất bực bội, nếu Uông Thuyên thực sự ăn bánh, thì danh tiếng của Uông gia cũng sẽ bị hủy hoại!

“Diệp Huyền tiên sinh.”

Lúc này, Diệp Thanh Di nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi Uông Thuyên thiếu gia và chú Lục đã giúp đỡ Diệp gia chúng tôi. Liệu anh có thể nể tình mà để việc này kết thúc ở đây không?”

Ông Diệp cũng gật đầu theo, mong muốn Diệp Huyền có thể xem xét cho Diệp gia mặt mũi, không làm khó Uông Thuyên nữa.

“Được thôi.”

Diệp Huyền không phải là kẻ bắt nạt kẻ yếu, vì vậy anh nói: “Nhà họ Diệp đã lên tiếng vậy thì tôi có thể cho qua. Nhưng Uông Thuyên phải xin lỗi tôi mới được.”

Nghe được những lời này, trong lòng Uông Thuyên đầy căm phẫn, nhưng chú Lục bên cạnh lại lên tiếng khuyên bảo:

“Vụ này thôi đi, tốt nhất là trước hết xin lỗi anh ta để rời đi, sẽ không cần phải ăn hết cái bánh dưới sàn!”

“Chết tiệt... “

Uông Thuyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận cúi đầu: “Diệp Huyền, tôi xin lỗi, mong anh sẽ không để bụng.”

“Ồ...”

Các vị khách có mặt đều bất ngờ kinh ngạc, không ngờ Uông Thuyên, người luôn kiêu ngạo và tự cao, lại thật sự mở lời xin lỗi trước Diệp Huyền!

Cứ như vậy, mọi người đều tràn ngập sự kính nể đối với Diệp Huyền!

“Ừ, coi như anh biết điều.” Diệp Huyền mỉm cười rộng rãi: “Đi đi, về nhà với mẹ đi.”

Mặt mũi Uông Thuyên nóng bừng, câu nói này là từ miệng anh ta nói ra, lúc này Diệp Huyền đã trả lại cho anh!

“Diệp Huyền, anh rất to gan lớn thật.”

Uông Thuyên hít sâu một hơi, sau đó cùng với chú Lục và người của anh ta quay lưng rời đi.

Diệp Huyền cười khẩy, với những kẻ như Uông Thuyên, hắn phải xử lý hàng trăm hàng ngàn người mỗi năm.

Lúc này, âm nhạc vui nhộn lại vang lên trong phòng, buổi tiệc trở lại với bầu không khí hân hoan.

“Diệp tiên sinh, tôi có thể cùng anh nhảy một bài được không?” Diệp Thanh Di nhìn Diệp Huyền với ánh mắt mong đợi, những thanh niên xung quanh đều ghen tị không kém, họ cũng nhận ra rằng Diệp Thanh Di đang thầm thích Diệp Huyền.

“Tôi...” Ban đầu Diệp Huyền muốn chấp nhận lời mời, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trương Vãn Thanh, anh thay đổi ý định ngay lập tức:

“Xin lỗi người đẹp, bạn gái của tôi còn đang đợi tôi.”

Nói xong, anh đi đến bên Trương Vãn Thanh và nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nói: “Vãn Thanh, chúng ta nhảy nhé.”

“Anh Diệp Huyền...”

Trương Vãn Thanh không ngờ Diệp Huyền lại công khai tiết lộ thân phận bạn gái mình, lòng cô bỗng trở nên ngọt ngào như mật.

“Wow! Hóa ra bạn gái anh ta lại là mỹ nữ xinh đẹp đến vậy!”

Ngay lập tức, những người xung quanh phát ra những tiếng kinh ngạc, bởi vì Trương Vãn Thanh không chỉ xinh đẹp về ngoại hình mà còn về thân hình, thậm chí còn đẹp hơn cả Diệp Thanh Di.

“Hóa ra anh ấy đã có bạn gái rồi, và người đó lại chính là cháu gái của Bác sĩ Trương...”

Trong lòng Diệp Thanh Di cảm thấy trống rỗng, nhưng cô cũng biết rằng với một người đàn ông hoàn hảo như Diệp Huyền, chắc chắn sẽ xung quanh sẽ có nhiều phụ nữ đẹp.

Cô mỉm cười tiến đến Trương Vãn Thanh và nói nhỏ: “Chị Vãn Thanh đẹp đến vậy, có được một người bạn trai xuất sắc như Diệp Huyền thực sự là đáng hâm mộ. Hai người là một cặp hoàn hảo nha.”

Gương mặt của Trương Vãn Thanh đỏ bừng, nắm lấy bàn tay lớn của Diệp Huyền, mắt đầy ấm áp và hạnh phúc.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhảy đi.”

Diệp Huyền ôm nhẹ eo của Trương Vãn Thanh, dẫn cô đến sàn nhảy, hai người gần nhau, chậm rãi nhảy theo nhạc lãng mạn.

Ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc êm dịu, không gian xung quanh tràn ngập bầu không khí ngọt ngào và mơ mộng.

“Anh Diệp Huyền...”

Trương Vãn Thanh nhẹ nhàng tựa vào ngực của Diệp Huyền, nhìn vào đôi mắt của anh một cách đầy tình cảm: “Em thực sự muốn, thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này... để em có thể hưởng thụ những khoảnh khắc tuyệt vời nhất...”

“Ngốc ạ!”

Diệp Huyền cười nhẹ: “Đối với anh, chỉ cần được ở bên em là niềm hạnh phúc và tuyệt vời. Em là món quà đáng quý nhất của đời anh...”

Trương Vãn Thanh cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ôm chặt lấy Diệp Huyền, không muốn buông ra, chìm đắm trong điệu nhảy lãng mạn đầu tiên của hai người.
Chương 242: Cha của Tiêu Băng Tuyết

“Tôi rất vui...”

Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thanh Di mỉm cười, sau đó quản gia đi tới nói: “Tiểu thư nhà họ Thạch đã đến.”

Để cảm ơn đại tiểu thư nhà họ Thạch, Thạch Thắng Nam, vì đã giúp đỡ, Diệp lão gia đã cử người gửi thư mời đến nhà họ Thạch.

Vì vậy, Thạch Thắng Nam cũng đến theo hẹn.

Nhưng không giống như khi gặp nhau hôm nay, lúc này sắc mặt cô ta kém hơn nhiều, đôi mắt cũng có vẻ hơi mệt mỏi.

Rất có thể do ngực cô ta đã bị Diệp Thanh Di cào xước dẫn đến tà khí xâm nhập.

“Diệp Huyền?”

Nhìn thấy Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ôm nhau khiêu vũ, trong lòng Thạch Thắng Nam không khỏi nổi nóng: “Sao tên khốn này lại ở đây....”

Diệp Huyền cũng chú ý tới Thạch Thắng Nam, sau khi bài hát kết thúc thì cố ý bước về phía trước: “Thạch Thắng Nam, tôi thấy sắc mặt cô không còn tốt như trước, bây giờ vết thương trên ngực bắt đầu đau nhức rồi đúng không?”

Mặt Thạch Thắng Nam đỏ lên, nhưng cô ta cũng không phủ nhận: “Tôi không cần anh quan tâm vết thương ở ngực của tôi tốt hay xấu.”

“Ha ha, đừng nói chắc chắn như vậy.”

Diệp Huyền vừa cười vừa nói: “Tôi đã nói chỉ có tôi mới có thể chữa lành vết thương trên ngực cô, ngoài ra không ai có thể chữa lành được. Ngực của cô đẹp như vậy, nếu để lại sẹo thì chẳng phải sẽ lãng phí sao?”

Thạch Thắng Nam thấy mỗi câu mỗi chữ của Diệp Huyền đều không rời khỏi ngực mình, cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ: “Tên háo sắc, anh có thể ngậm miệng lại không? Anh chỉ muốn đè ngực tôi thôi!”

“Tuỳ cô vậy.”

Diệp Huyền nhún vai, cười nói: “Nếu hôm nay cô không để ý đến tôi, mấy ngày nữa cầu xin tôi ấn ngực giúp cô cũng vô dụng. Tạm biệt.”

Nói xong, Diệp Huyền nắm lấy tay Trương Vãn Thanh, chào hỏi Diệp Thanh Di và Diệp lão gia, sau đó rời đi để hưởng thụ thế giới hai người.

Diệp lão gia vội vàng lấy một tập tài liệu ra: “Cậu Diệp Huyền, đây là dự án mới của tòa nhà trụ sở tập đoàn Diệp Thị chúng tôi, vốn đầu tư khoảng ba tỷ, tôi dự định để tập đoàn Lâm Thị tiếp quản.”

“Cảm ơn.”

Diệp Huyền biết nhà họ Diệp đang lấy cái này để trả ơn cho hắn, vì vậy hắn hào phóng nhận lấy.

Thấy Diệp Huyền lại nhận được một dự án lớn khác, trong lòng Thạch Thắng Nam càng thêm khó chịu.

Nhìn hắn rời đi, Diệp Thanh Di nhẹ giọng nói: “Cô Thạch, anh Diệp Huyền không phải người bình thường, cô vẫn phải cân nhắc lời khuyên của anh ấy.”

Nói rồi, Diệp Thanh Di dường như vô tình liếc nhìn vết sẹo trên ngực Thạch Thắng Nam, sau đó kể chuyện Diệp Huyền đánh bại tên đạo sĩ cho Diệp Thắng Nam.

“Hắn thế mà có bản lĩnh như vậy?”

Thạch Thắng Nam hít sâu một hơi, có thể thấy được thực lực của Diệp Huyền khiến cô ta sợ hãi, đồng thời, cô ta cũng cảm thấy Diệp Huyền hoàn toàn không phải hạng người bình thường.

“Chẳng lẽ chỉ có hắn mới có thể chữa lành vết thương cho mình...”

Trong lòng Thạch Thắng Nam vô cùng mâu thuẫn!

...

Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Trương Vãn Thanh lập tức cười nói: “Chị Thanh Nham sẽ rất vui nếu biết anh giúp chị ấy lấy được một dự án lớn!”

“Đúng vậy.”

Diệp Huyền nghĩ đến chuyện tối nay chỉ có Trương Vãn Thanh ở bên cạnh, lạnh nhạt Lâm Thanh Nham, có món quà này bồi thường cho cô cũng không tệ.

Chuyện tập đoàn Lâm Thị phát triển thành một gia tộc lớn ở Dương Thành ở trong tầm tay.

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Huyền vang lên.

Tuy nhiên, không phải Thạch Thắng Nam gọi đến, mà là một người mà Diệp Huyền không ngờ tới - Tiêu Băng Tuyết!

Diệp Huyền lập tức nhớ lại hình ảnh mập mờ giúp Tiêu Băng Tuyết xoa bóp tối qua, lúc đó cuối cùng hắn cũng biết dáng người của Tiêu Băng Tuyết hấp dẫn đến mức nào.

Diệp Huyền nhấn nút trả lời: “Người đẹp, cô tìm tôi làm gì?”

Tiêu Băng Tuyết nhẹ giọng trả lời: “Diệp Huyền, cha tôi đã đến Dương Thành rồi, ông ấy muốn biết tối nay anh có thời gian không.”

“Cha cô đến Dương Thành?”

Diệp Huyền lúc này mới phản ứng lại!

Vì hôn ước giữa Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền, Hoàng Bắc Long đã cố ý đến đây một chuyến để gặp Diệp Huyền!

“Tôi suýt nữa quên mất chuyện này....”

Diệp Huyền cau mày, nhìn thời gian rồi đáp: “Bây giờ ông ấy đang ở đâu, tôi sẽ đến gặp ông ấy.”

“Ông ấy đang ở Mộng Long Tửu Trang.”

Sau đó Tiêu Băng Tuyết gửi định vị qua, Diệp Huyền muốn cùng Trương Vãn Thanh lên đường.

Tuy nhiên, Trương Vãn Thanh nói: “Nếu em đi với anh lúc này, chắc chắn sẽ gây thêm rắc rối cho anh.”

Đối mặt với sự quan tâm chu đáo của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền không khỏi xúc động, cười gật đầu: “Vậy khi nào xong việc anh sẽ gửi tin nhắn cho em.”

Trương Vãn Thanh mỉm cười gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Anh Diệp Huyền, anh không thể chạy trốn cùng Tiêu Băng Tuyết đấy, có biết không?”

Diệp Huyền không nhịn được cười, nhẹ nhàng gõ lên đầu cô: “Em đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, nếu anh muốn chạy thì cũng chỉ muốn ở bên em!”

Không lâu sau, Diệp Huyền tự mình tới nơi hẹn, Mộng Long Tửu Trang.

Hoàng Bắc Long có rất nhiều công việc quan trọng, lần này ông đặc biệt tới thành Dương Thành để gặp Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết.

Trong lòng Diệp Huyền thầm cảm thấy bất an, hắn cũng không biết nên đối phó với vị trưởng bối này như thế nào.

Nếu ông yêu cầu Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết đăng ký kết hôn, vậy hắn nên chọn như thế nào?

“Thưa anh, phiền anh lấy giấy chứng nhận ra kiểm tra.”

Diệp Huyền đến cửa, lập tức bị vài người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen cản lại.

“Truyền lời cho Hoàng Bắc Long, tôi là Diệp Huyền.”

Diệp Huyền nói với mấy người áo đen.

“Diệp Huyền?”

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, giữa lông mày lập tức xuất hiện vẻ dữ tợn: “Anh chờ một chút.”

Lông mày Diệp Huyền nhíu lại: “Sẽ không có chuyện gì phiền toái chứ?”

Bốn người kia không nói thêm gì nữa, một lúc sau, một đám người to cao vạm vỡ bước ra khỏi Mộng Long Tửu Trang, người thanh niên dẫn đầu chỉ khoảng ba mươi tuổi, tuy nhiên toàn thân đầy khí thế!

Anh ta cao gần hai mét, chân mang ủng da, đầu đinh, làn da ngăm đen, có thể thấy được anh ta là cao thủ luyện võ quanh năm.

“Vị này chính là Diệp Huyền?”

Giọng nói anh ta trầm thấp, anh ta hỏi Diệp Huyền.

“Đúng vậy.”

Diệp Huyền thấy đối phương đầy thù địch, lập tức cảnh giác nói: “Anh có gì chỉ giáo?”

“Ha ha.”

Đầu đinh nhìn Diệp Huyền, ánh mắt khinh thường: “Với cơ thể gầy gò của cậu thì dựa vào cái gì mà muốn có được Băng Tuyết? Tôi cho cậu năm mươi triệu, cút khỏi đây!”

“Nếu không, tôi sẽ cho cậu hiểu hậu quả của việc không thức thời.”

Vừa nói, anh ta vừa dùng sức nắm chặt hai quả cầu sắt đang cầm trong tay, hai khối hình cầu lập tức hóa sắt vụn, rơi xuống chân Diệp Huyền.

Thành thật mà nói, Diệp Huyền bị động tác của anh ta làm ngây người.

“Anh là ai?”

Diệp Huyền lạnh lùng nói.

“Tôi là ai?”

Người đàn ông đầu đinh cười lạnh một tiếng, một đệ tử bên cạnh lập tức nói: “Đây là Triệu Thiết Quân, thiếu gia nhà họ Triệu, quyền pháp đầu tiên ở tỉnh lỵ, cùng lớn lên với cô Tiêu Băng Tuyết!”

“Thiếu gia của chúng ta đã định cầu hôn cô Tiêu Băng Tuyết vào tháng trước, nhưng nhà họ Tiêu nói rằng cô Tiêu Băng Tuyết và anh đã hôn ước từ trước rồi!”

“Nhưng theo như chúng tôi điều tra biết được, anh chỉ là một người bình thường, không có tiền cũng không có quyền, có tư cách gì ở bên cạnh cô Tiêu Băng Tuyết? Chỉ có thiếu gia Triệu Thiết Quân của chúng tôi mới xứng!”

Nghe vậy, Diệp Huyền cuối cùng cũng hiểu ra: “Hóa ra là người ái mộ Tiêu Băng Tuyết, tôi còn tưởng rằng có thù giết cha anh nên dáng vẻ của mấy người mới đáng sợ như vậy.”

“Cậu nói cái gì?”

Triệu Thiết Quân không khỏi nghiến răng dữ tợn: “Diệp Huyền, xem ra cậu không biết xấu hổ! Tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, nhanh chóng tránh xa Tiêu Băng Tuyết!”

Diệp Huyền không nhịn được cười nói: “Anh Triệu, anh có thể điều tra rõ ràng rồi gây chuyện không? Không phải tôi không muốn rời khỏi Tiêu Băng Tuyết, mà là Tiêu Băng Tuyết không chịu kết hôn với ai khác ngoài tôi!”

“Tôi nghiêm túc, Tiêu Băng Tuyết yêu tôi đến mức không thể kiềm chế được, cô ấy chắc muốn gả và sinh con cho tôi, người anh em, anh ra tay chậm rồi!”

Thấy Diệp Huyền ăn nói ngông cuồng, Triệu Thiết Quân tức giận đến mức siết chặt nắm đấm: “Câm miệng, cậu không được phép hạ thấp nữ thần trong lòng tôi!”

Nói rồi, Triệu Thiết Quân phất tay, bốn cao thủ đi cùng lập tức nhảy ra, muốn dùng quyền pháp nhà họ Triệu bao vây Diệp Huyền!
Chương 243: Tình yêu của Tiêu Băng Tuyết

“Ha ha.”

Đối mặt với sự vây hãm của cao thủ nhà họ Triệu, Diệp Huyền khinh thường, xoay người nhảy ra quyền trận, tay chân chụm lại với nhau, trong nháy mắt đánh bốn cao thủ của nhà họ Triệu ngã xuống đất!

“Chuyện này?”

Nhìn thấy thân thủ bất phàm của Diệp Huyền, sắc mặt Triệu Thiết Quân biến đổi, lúc anh ta chuẩn bị tự mình ra tay, Tiêu Băng Tuyết vội vàng chạy tới cùng phụ tá Vương Tiểu Vũ: “Triệu Thiết Quân, anh đang làm gì vậy?”

“Băng Tuyết!”

Khi Triệu Thiết Quân nhìn thấy nữ thần mà mình thầm mến, anh ta lập tức nói: “Tên Diệp Huyền này nói em yêu hắn đến mức không thể tự kiềm chế được, định phải gả cho hắn, còn nói em muốn sinh con cho hắn!”

“Làm sao tôi có thể để hắn nói về em như vậy được, vì vậy tôi muốn dạy cho hắn một bài học!”

Không ngờ, sau khi Tiêu Băng Tuyết nghe xong lời của Triệu Thiết Quân, khuôn mặt cô đột nhiên nóng bừng lên, cô nhìn Diệp Huyền với ánh mắt vui mừng và yêu thương: “Diệp Huyền, vừa rồi anh thật sự nói như vậy với anh ta sao?”

Diệp Huyền bực mình suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi đúng thật đã nói như vậy, vừa rồi tôi đang vội nên đã kể chuyện chúng ta nói trong phòng ngày hôm đó ra.”

Tiêu Băng Tuyết nghe thấy lời này, sắc mặt càng đỏ hơn, thậm chí còn cúi thấp đầu xuống, cắn môi đỏ mọng nói: “Anh sao vậy chứ, làm sao có thể nói chuyện bí mật như vậy ra...”

“Chuyện này?”

Triệu Thiết Quân đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong tình huống bình thường, Tiêu Băng Tuyết chắc hẳn sẽ rất tức giận, nhưng vẻ mặt dịu dàng và ngại ngùng như bây giờ là sao?!

Vừa rồi Diệp Huyền nói 'hai người ở trong phòng', còn nói 'bí mật' gì đó, đây là có ý gì? Hai người đã từng tiếp xúc thân mật?

Trái tim Triệu Thiết Quân rối bời, khi anh ta lại nhìn Diệp Huyền, ánh mắt như sắp giết người: “Tên khốn, cậu dùng thủ đoạn gì để khiến Băng Tuyết mê luyến cậu như vậy?”

Diệp Huyền sờ cằm, tựa hồ suy nghĩ hết sức nghiêm túc, đáp: “Chắc là do mị lực đặc biệt, cũng như sự đẹp trai và mưu trí không thể che giấu!”

“Phụt!”

Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ lập tức bật cười, có thể thấy rằng họ bị câu đáp trả tinh nghịch của Diệp Huyền chọc cười!

Thế nhưng, điều này lại khiến Triệu Thiết Quân càng cảm thấy khó chịu hơn!

Hắn ngàn dặm xa xôi từ tỉnh đến đây để cho Diệp Huyền biết khó mà lui, không phải để thưởng thức bản lĩnh chọc tức người khác của Diệp Huyền!

Hơn nữa, Tiêu Băng Tuyết có vẻ rất thích Diệp Huyền!

“Diệp Huyền, xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”

Triệu Thiết Quân nổi trận lôi đình, đột nhiên nhảy lên, muốn đánh tơi bời Diệp Huyền!

“Triệu Thiết Quân!”

Tiêu Băng Tuyết muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, còn Diệp Huyền chỉ cười nhạt: “Để anh ta đánh đi, tôi không dạy anh ta một bài học thì anh ta còn tưởng rằng tôi sợ anh ta!”

Nói xong, Diệp Huyền nắm lòng bàn tay to của Triệu Thiết Quân, dùng sức quật ngã, sau đó ném Triệu Thiết Quân xuống cách đó trăm mét!

Đùng!

Triệu Thiết Quân xẹt qua không trung như một quả bóng, sau đó rơi xuống hồ nước trước mặt, lập tức gây ra sóng lớn trên mặt hồ!

“Ôi....!”

Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy thân thủ bất phàm của Diệp Huyền, thuộc hạ do Triệu Thiết Quân mang theo lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên hồ: “Mau cứu Triệu thiếu!”

Diệp Huyền cười lớn nói: “Khẩu khí lớn như vậy, không nghĩ tới lại là kẻ vô dụng.”

Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng chấn động.

Trên thực tế, không phải Triệu Thiết Quân kém cỏi, thật ra thực lực của Triệu Thiết Quân rất cường hãn!

Ông nội anh ta nắm giữ một vị trí quan trọng ở tỉnh, cho nên từ nhỏ Triệu Thiết Quân đã luyện võ trong quân đội, nhà họ Triệu có nền tảng võ thuật sâu sắc, cho nên sức chiến đấu của Triệu Thiết Quân có thể coi là rất mạnh!

Nhưng so sánh với Diệp Huyền cường đại, cho nên anh ta mới trông kém cỏi.

“Diệp Huyền, nhoáng một cái mấy năm, cậu vẫn rất dứt khoát sảng khoái.”

Đúng lúc này, một giọng nói mạnh mẽ hữu lực phát ra từ Mộng Long Tửu Trang, một người đàn ông to lớn mặc quân phục sải bước đi tới!

“Cha!”

“Chủ soái!”

Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ vội vàng nghênh đón, chào hỏi một cách kính trọng!

Người này không ai khác chính là cha của Tiêu Băng Tuyết, đại lão của chiến khu Tây Nam, Hoàng Bắc Long!

Hoàng Bắc Long mặc quân phục màu xanh đậm, dáng vẻ uy nghiêm, mặc dù lông mày trắng bệch, thế nhưng là cặp mắt vẫn sắc bén như đại bàng!

Mái tóc muối tiêu hai bên tai được chải cẩn thận ra sau, nhìn qua rất có phong thái!

“Chú Tiêu!”

Diệp Huyền đánh giá ông từ trên xuống dưới, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Đã ba năm không gặp chú, tu vi của chú dường như đã có tiến bộ rất lớn!”

“Haha.”

Hoàng Bắc Long không khỏi cẩn thận quan sát Diệp Huyền, khuôn mặt nở nụ cười khổ: “Cậu vẫn giống như trước kia, có thể nhìn thấu tu vi của tôi trong nháy mắt, còn tôi vẫn như trước kia, không thể đoán được tu vi của cậu đến đâu!”

Cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông này dường như rất bình thường, nhưng nội dung chứa đựng trong đó lại khiến người khác không khỏi nghĩ sâu xa!

Suy nghĩ của Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ càng như bão táp dâng trào!

Ai có thể nghĩ tới Diệp Huyền và Hoàng Bắc Long đã quen biết nhau từ lâu, hơn nữa quan hệ giữa hai người rất tốt!

Điều càng khiến người ta khiếp sợ chính là Hoàng Bắc Long thậm chí không thể nhìn ra được tu vi của Diệp Huyền, năng lực chiến đấu của hai người hoàn toàn không cùng cấp độ!

Có thể thấy được Diệp Huyền uy lực cỡ nào!

Lúc này, Triệu Thiết Quân xui xẻo đã được người của mình đưa lên khỏi hồ, toàn thân dính nước, vô cùng xấu hổ!

“Diệp Huyền, gan lớn lắm, cậu dám ném tôi xuống hồ?”

Anh ta nghiến răng gầm thét, ánh mắt sắc bén của Hoàng Bắc Long hung tợn trừng anh ta, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Triệu Thiết Quân, Diệp Huyền là khách quý của tôi, ăn nói đàng hoàng một chút!”

“Cái này.... Chú Tiêu....”

Triệu Thiết Quân tuy kiêu ngạo, nhưng anh ta không dám phách lối trước mặt Hoàng Bắc Long, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Cậu đợi đấy!”

Nói xong, Triệu Thiết Quân kìm nén cơn giận rồi bỏ đi.

Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn anh ta, hắn căn bản không coi trọng nhà họ Triệu, gia tộc giàu có ở tỉnh!

Nếu không phải giữ thể diện cho Tiêu Băng Tuyết, Triệu Thiết Quân đã bị Diệp Huyền phế từ lâu rồi!

“Tính khí của Triệu Thiết Quân này không thay đổi chút nào, vẫn phách lối ngông cuồng như trước.”

Hoàng Bắc Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, sau đó mỉm cười nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta vào trong rồi nói chuyện!”

“Được!”

Diệp Huyền sảng khoái đáp ứng, người kích động nhất chính ở trong này là Tiêu Băng Tuyết!

Cô vô cùng chờ mong đi theo phía sau Diệp Huyền và Hoàng Bắc Long.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Hoàng Bắc Long đi thẳng vào vấn đề: “Diệp Huyền, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ thêm về hôn ước giữa cậu và con gái tôi.”

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết ở bên cạnh đột nhiên co lại, không dám nhìn thẳng vào Diệp Huyền, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất an.

Diệp Huyền cười nói: “Chú Tiêu cứ nói thẳng như vậy sao?”

Hoàng Bắc Long cũng cười nói: “Chuyện quan trọng thì tốt hơn hết nên nói thẳng. Trong bữa tiệc của Phiền Chiến Vương ngày hôm đó, cậu xé hôn ước, điều này khiến tôi rất khó chịu.”

Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ, bây giờ nghĩ lại sự việc ngày hôm đó, hành vi của mọi người quả thực quá kích.

“Tất cả là do con quá bốc đồng.”

Tiêu Băng Tuyết cúi thấp đầu, lẩm bẩm như thể cô đã phạm sai lầm lớn: “Diệp Huyền cũng bị áp lực nên mới phá huỷ hôn ước của chúng con trước mặt mọi người…”

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười một tiếng: “Không phải trách nhiệm của một mình cô, chỉ là chúng ta đã có không ít mâu thuẫn và hiểu lầm, vì vậy nên mới phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, dẫn đến cục diện ngày hôm nay.”

“Diệp Huyền ....”

Tiêu Băng Tuyết không ngờ Diệp Huyền lại nói giúp mình, trong lòng cô thầm cảm thấy xúc động: “Nhân phẩm của hắn tốt hơn so với tưởng tượng....”

Cứ như vậy, Tiêu Băng Tuyết càng thích Diệp Huyền hơn: “Cho dù tối nay phải dùng mỹ nhân kế cũng nhất định phải chiếm được hắn.”
Chương 244: Sự quyến rũ của Tiêu Băng Tuyết

Tiêu Băng Tuyết đã nảy ra kế sách mỹ nhân kế .

"Ha ha."

Nghe hai người nói xong, Hoàng Bắc Long không khỏi vui mừng cười nói: "Bây giờ hiểu lầm giữa các con đã được giải quyết, vậy tại sao không nghĩ đến việc cho đối phương một cơ hội?"

"Tôi đã nghe nói, cậu và Lâm Thanh Nham cũng từng có không ít hiểu lầm. Sau đó, khi hiểu lầm được giải quyết, thì hai người đã trở thành người yêu."

"Diệp Huyền, cậu có thể ở bên Lâm Thanh Nham, cũng có thể suy nghĩ một chút cho Băng Tuyết nhà tôi một cơ hội không?"

Sau khi nghe những lời của Hoàng Bắc Long, Diệp Huyền khó xử nói: "Chú Tiêu, chú cũng nên biết rằng tôi đã có hai người bạn gái rồi."

"Nếu tôi và Băng Tuyết ở bên nhau, cô ấy không thể phản đối tình hình hiện tại của tôi, hơn nữa hai người bạn gái của tôi cũng là một thách thức đối với Băng Tuyết."

Không ngờ Tiêu Băng Tuyết vội vàng ngắt lời: "Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì về anh, tôi cũng sẵn lòng trở thành người phụ nữ tiếp theo của anh! Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị tâm lý để đối phó với thử thách mà Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đặt ra cho tôi."

"Tôi thậm chí có thể chấp nhận đánh cược, ở lại bên anh như một người hầu, miễn là tôi có thể ở bên anh..."

"Cái này..."

Diệp Huyền không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ rằng Tiêu Băng Tuyết - người mạnh mẽ và kiên cường như vậy, lại sẵn lòng chấp nhận sự đối xử bất công như vậy chỉ để ở bên hắn.

Thành thật mà nói, Diệp Huyền không thể không thấy cảm động chút nào.

Hắn nhìn vào mắt của Tiêu Băng Tuyết, không nhịn được mà có chút dịu dàng.

Hoàng Bắc Long cũng chỉ biết thở dài, nói: "Đứa con gái mà tôi đã cưng chiều suốt nhiều năm, vẫn luôn được sống trong sự an nhàn. Hiện tại lại vì cậu mà tự hạ thấp mình như vậy!"

"Diệp Huyền, xem ra con gái tôi đã yêu cậu đến mức hết thuốc chữa rồi. Chắc là tôi không cần phải nói thêm điều gì nữa, người trẻ các cậu hãy tự giải quyết đi."

Ông nói xong, vỗ nhẹ vào vai Diệp Huyền, lại nhìn Tiêu Băng Tuyết với ánh mắt yêu thương trước khi rời đi.

Phụ tá Vương cũng tinh ý ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết, hai người vô thức nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên mập mờ.

Hai ngày trước hai người cũng đã cùng nhau ở một mình, lúc đó Tiêu Băng Tuyết hoàn toàn trần trụi không một mảnh vải che thân!

Thân hình quyến rũ, cùng với cái ôm thơm phức khiến Diệp Huyền vẫn không thể quên.

Không thể phủ nhận, hôm đó Tiêu Băng Tuyết thật sự xinh đẹp khiến lòng người phải xao xuyến.

Mỗi khi nhớ lại tình huống đó, Diệp Huyền bất giác mỉm cười.

"Diệp Huyền, anh đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Băng Tuyết nhẹ nhàng hỏi, Diệp Huyền vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Băng Tuyết không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.

Cô đã cởi áo khoác quân trang ra, chiếc áo sơ mi màu trắng không thể che giấu được vẻ đẹp dịu dàng của đôi gò bồng đào, lúc này đã dán sát vào ngực Diệp Huyền.

"Cô muốn làm gì..." Ánh mắt của Diệp Huyền dừng lại trên vòng một của Tiêu Băng Tuyết, sau đó hắn lịch sự bước lui một bước, tạo ra khoảng cách giữa họ.

Không ngờ Tiêu Băng Tuyết lại nhanh chóng tiến lại gần hơn, lần này cô dứt khoát dựa thân hình gợi cảm vào người Diệp Huyền, ép Diệp Huyền phải đứng thẳng lưng vào góc tường.

Mùi hương ngọt ngào lan tỏa, thậm chí không khí cũng trở nên đầy ám muội.

"Diệp Huyền, anh có vẻ sợ tiếp xúc với tôi?"

Tiêu Băng Tuyết cắn cắn đôi môi gợi cảm, ánh mắt không giấu được yêu thương nồng đậm, thậm chí cả hơi thở của cô cũng càng trở nên nóng rực.

"Tôi... tôi không có..."

Mũi Diệp Huyền tràn ngập hương thơm nữ tính tỏa ra từ Tiêu Băng Tuyết, khi cúi đầu nhìn cô, hắn phát hiện ra phần cổ áo mà cô mở ra trắng nõn, vô cùng quyến rũ.

"Anh đã từng nói rằng dáng người tôi rất hoàn hảo, hơn nữa tôi cũng rất xinh đẹp.”

Tiêu Băng Tuyết nhìn Diệp Huyền với ánh mắt trìu mến, ngẩng đầu và nói: "Tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh, thậm chí là một người hầu cũng được. Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ đáp ứng mọi thứ."

Khi thốt ra những lời nói này, cô hoàn toàn từ bỏ uy nghiêm của một nữ chiến thần, đỏ mặt mà cởi cúc ở phần dưới của cổ áo một cách đầy quyến rũ, lộ ra cảnh tượng mê ngay lập tức.

“Trời mẹ ơi..."

Diệp Huyền không ngờ Tiêu Băng Tuyết lại mạnh mẽ và nồng nhiệt đến như vậy khi tỏ tình, trong lòng lập tức rối bời không kiểm soát:

"Băng Tuyết, đừng như vậy, tôi vẫn chưa nghĩ đến điều đó."

Tiêu Băng Tuyết hơi sững sờ, động tác tay khựng lại, đôi má đỏ bừng cũng rủ xuống: "Thực ra trong lòng tôi cũng rõ, anh vẫn ghét bỏ tôi..."

"Điều này không phải là lỗi của anh, vì kết quả này là do tôi tự mình gây ra."

Cô nói với vẻ đầy tự trách và đau khổ, khiến người nghe không khỏi xót thương.

Diệp Huyền vội vàng trả lời: "Không phải vậy, làm sao tôi có thể ghét bỏ cô chứ! Chỉ là cô quá mê người, tôi lo rằng mình sẽ không kiểm soát được... và sẽ làm chuyện xấu xa với cô..."

"Anh thật lòng nghĩ như vậy sao?"

Tiêu Băng Tuyết trong nháy mắt chuyển từ lo lắng sang vui mừng, lập tức dũng cảm nói:

"Anh cũng biết tính cách của tôi rồi đó. Tôi không có gì oán giận, và tuyệt đối sẽ không trách anh! Đây cũng là điều tôi mong muốn xảy ra..."

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết liền cởi nút áo ở ngực, sau đó ôm chặt Diệp Huyền, dùng đôi môi gợi cảm hôn hắn.

"Ưm!"

Tiêu Băng Tuyết hôn Diệp Huyền say đắm, khiến hắn cảm thấy như bị điện giật!

Trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào!

Hơn nữa thân hình của Tiêu Băng Tuyết thực sự rất ấn tượng, mềm mại áp vào người Diệp Huyền, khiến hắn cảm thấy như được bọc trong một tổ bông, vô cùng thoải mái!

"Băng Tuyết..."

Diệp Huyền cuối cùng cũng thở được một chút, nhưng vẫn bị bàn tay mềm mại của Tiểu Băng Tuyết nắm chặt.

Cô nằm sát vào ngực Diệp Huyền, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ anh không biết, từ khi còn bé, tôi luôn ngưỡng mộ các anh hùng. Anh đã cứu tôi không chỉ một lần, đã sớm trở thành người anh hùng được tôn trọng và mê luyến nhất."

"Mặc dù tính cách tôi mạnh mẽ, nhưng tôi cũng chỉ là một phụ nữ bình thường mong muốn được yêu thương và bảo vệ..."

"Tôi hy vọng người đàn ông của tôi có thể dùng sức mạnh bá đạo của mình chinh phục được tôi, tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì người đàn ông tôi yêu..."

"Vì vậy, dù chỉ là một người hầu, một phụ nữ vô danh, tôi cũng sẽ không có nữa câu oán hận…”

"Đây là lời thật lòng của tôi, là lần đầu tiên tôi nói ra..."

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết ngước lên với đôi mắt đã đỏ hoe, càng thêm dùng sức ôm chặt Diệp Huyền.

"Băng Tuyết..."

Khi nghe lời nói chân thành từ Tiêu Băng Tuyết, trong lòng Diệp Huyền cảm động:

"Cô thậm chí còn đồng ý làm một người phụ nữ không có danh phận? Cũng quá ngu ngốc rồi!”

Tiêu Băng Tuyết cười buồn một tiếng: "Có lẽ tình yêu khiến con người mất đi lý trí, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi..."

Không muốn lãng phí thêm bất kỳ khoảnh khắc nào để hôn, Tiêu Băng Tuyết lại một lần nữa chủ động hôn Diệp Huyền.

Quan trọng hơn, cô còn nắm chặt bàn tay to lớn của Diệp Huyền đặt lên bộ ngực đầy đặn của mình, như muốn thể hiện quyết tâm giao phó bản thân cho Diệp Huyền.

"Băng Tuyết..."

Cảm nhận được tình yêu mù quáng của Tiêu Băng Tuyết, Diệp Huyền cũng không thể kiểm soát được nữa, nhiệt liệt đáp lại người phụ nữ đã yêu mình đến điên đảo này.

Đồng thời, tay của Diêp Huyền cũng không thể kìm chế được mà mạnh mẽ xâm nhập vào thân thể mềm mại, gợi cảm của Tiêu Băng Tuyết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom