Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 507: Thế thân
Chẳng dè, Cố Thanh Hy lại đột nhiên nói ra: “Tiểu Cửu Nhi, mang ta trở về”.
“Xì…”
Cơ thể to lớn của Tiểu Cửu Nhi bỗng nhiên nghiêng ngả.
“Trở… trở về?”
Có nhầm hay không, khó khăn lắm nó mới đến được nơi này, bây giờ trở về làm gì?
Không tìm viên Long châu thứ sáu nữa sao?
Không cứu Ngọc tộc nữa sao?
Không cho nó heo nướng nữa sao?
“Bảo ngươi trở về thì cứ về đi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì”.
Nói xong, Cố Thanh Hy níu hai thị vệ kia lại, kéo họ lên thân rắn.
Tiểu Cửu Nhi vẫn ngơ ngác: “Chủ nhân, cô đi tới đi lui thế này, không có thưởng là không được đâu nha”.
“Đi, bay lên nào”.
“Lòng của nữ nhân như kim đáy biển, câu nói này quả nhiên không sai tí nào”.
Không có ban thưởng, tốc độ của Tiểu Cửu Nhi chậm hơn vừa rồi rất nhiều.
Cố Thanh Hy tức đến mức muốn nấu nó lên ăn.
Thú cưng nhà khác nói gì nghe nấy.
Còn thú nuôi nhà nàng, lần nào cũng phải lấy thịt ra cò kè mặc cả!
Vất vả đi rồi lại về, đến chạng vạng tối ngày thứ hai bọn họ mới về đến Oa Nhân Quốc.
So với chuyến đầu tiên, lần này thị vệ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng sau khi xuống khỏi người rắn, hai chân vẫn nhũn ra.
Thị vệ gác cổng nói cho họ biết.
Tối qua, sau khi trở về, Ôn công tử - cũng chính là phượng hậu đã trọng thương hộc máu, hôn mê bất tỉnh.
Cộng thêm việc hôn lễ quá gấp gáp, dù sao cũng không thể cử hành đại hôn vào ban đêm.
Cho nên hôm nay mới cử hành nghi lễ đại hôn, buổi tối đi vào động phòng.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.
Hai thị vệ cung kính nói: “Làm phiền cô nương chờ một lát, thuộc hạ đi bẩm báo một câu”.
“Bẩm báo cái gì, đều là người một nhà, hôm nay là ngày vui của đệ đệ ta, ta qua đó uống ly rượu mừng”.
“Nhưng mà… không phải cô nói rằng sẽ không tham gia đại hôn của phượng hậu sao?”
“Trước khác giờ khác”.
Cố Thanh Hy không để ý đến ngăn cản của bọn thuộc hạ, bước nhanh về phía trước.
Tường cung rất cao, nhưng Cố Thanh Hy nàng vẫn phải khom người mới có thể tiến lên.
“Các ngươi không cần đi theo ta, tự ta đi dạo xung quanh là được, hoàng cung của Oa Nhân Quốc được lắm, cảnh đẹp người đẹp”.
“Cô nương, chuyện này… e là không tốt lắm”.
“Vậy ngươi dẫn ta đi gặp nữ hoàng bệ hạ, trái lại ta cũng muốn hỏi nàng một chút, ta là tỷ tỷ ruột của phượng hậu, còn không thể đi dạo xung quanh hoàng cung hay sao?” Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
“Chuyện này… bệ hạ sớm đã hạ lệnh, đêm nay người phải động phòng hoa chúc với phượng hậu, ai cũng không gặp”.
“Vậy thì đi tìm thái nữ điện hạ”.
“Chuyện này…”
“Ta là tù nhân à?”, Cố Thanh Hy trầm giọng, tôn quý uy nghiêm được hun đúc trong thời gian dài phô bày trọn vẹn.
“Không dám không dám! Tiểu nhân lập tức bẩm báo cho thái nữ điện hạ”.
Thị vệ vừa rời đi, Cố Thanh Hy cũng lập tức chuồn mất.
Đối với nàng, hoàng cung của Oa Nhân Quốc rất lạ lẫm.
Nhưng nàng vẫn có thể mò ra được phương hướng đại khái, điều đáng chết chính là, hành lang của những cung điện này đều quá thấp, nàng cứ phải khom người nên khó vượt qua.
Cộng thêm việc chiều cao khác biệt, mục tiêu cũng lớn, nàng rất dễ bị phát hiện.
“Tiểu Cửu Nhi, có cách nào thu nhỏ thân thể của ta không”.
“Có, kiếp sau làm con cháu rắn của ta là được”.
“…”
Cố Thanh Hy liếc mắt khinh thường, bảo nó tự đi mà trải nghiệm.
Cách đó không xa, một tòa cung điện sừng sững lọt vào tầm mắt, trông vẻ khá là nổi bật.
Kích thước của tòa cung điện này không giống với chiều cao của người Oa Nhân Quốc bọn họ, trái lại giống với kích thước của Dạ Quốc các nàng.
Nhoáng lên vài cái, Cố Thanh Hy đã đến trên cung điện.
Nhấc mảnh ngói lên, nàng nhìn thấy toàn bộ chân tay của Ôn Thiếu Nghi đang bị xích sắt Ô Kim trói vào bốn góc giường.
Nữ đế xoa xoa tay, khóe miệng chảy nước miếng, mê mẩn nhìn Ôn Thiếu Nghi.
Nữ đế tiến từng bước đến gần Ôn Thiếu Nghi, quyến luyến nhìn dáng người cân xứng và khí chất xuất thần như tiên giáng trần của Ôn Thiếu Nghi.
Nàng ta muốn sờ, nhưng lại không biết nên sờ chỗ nào.
Loại người phong nhã hào hoa thế này, tựa như chỉ sờ một cái cũng là khinh nhờn với hắn ta.
Nữ đế kích động nói: “Ôn công tử, ngươi biết không, mấy năm trước Oa Nhân Quốc nội loạn, ngươi từ trên trời giáng xuống, khoác lên mình bộ áo trắng tinh, thanh nhã không vương bụi trần, phảng phất như thần tiên hạ phàm, trong nháy mắt đã mê hoặc ánh mắt trẫm”.
“Giây phút đó, trẫm đã thề rằng, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là cưới ngươi làm hậu, bầu bạn sớm chiều”.
“Sau này ngươi dẹp yên nội loạn giúp trẫm, ngươi xuất khẩu thành thơ, cử chỉ tao nhã, càng khiến trẫm đắm chìm, ngươi nói đi, tại sao trên đời này lại có nam tử tốt đẹp như vậy”.
Ôn Thiếu Nghi nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý đến lời nói của nữ đế.
Có lẽ tia không kiên nhẫn và chán ghét trên mặt hắn ta khiến nữ đế quýnh lên, nàng ta lại tiến thêm mấy bước.
“Có phải ngươi trách trẫm đã nạp quá nhiều hậu phi? Những người kia chỉ là thế thân của ngươi mà thôi! Trẫm thích ngươi, hễ nhìn thấy nam nhân hơi giống ngươi, trẫm liền cưới về, bao gồm cả phượng hậu, khuôn mặt của hắn ta giống ngươi nhất nên trẫm mới có thể nạp hắn ta làm hậu”.
“Ôn công tử, ngươi đừng nóng giận được không, nếu ngươi không thích, bây giờ trẫm lập tức phế truất bọn họ, đời này kiếp này, trẫm chỉ cần một mình ngươi”.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Ôi nợ hoa đào…
“Xì…”
Cơ thể to lớn của Tiểu Cửu Nhi bỗng nhiên nghiêng ngả.
“Trở… trở về?”
Có nhầm hay không, khó khăn lắm nó mới đến được nơi này, bây giờ trở về làm gì?
Không tìm viên Long châu thứ sáu nữa sao?
Không cứu Ngọc tộc nữa sao?
Không cho nó heo nướng nữa sao?
“Bảo ngươi trở về thì cứ về đi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì”.
Nói xong, Cố Thanh Hy níu hai thị vệ kia lại, kéo họ lên thân rắn.
Tiểu Cửu Nhi vẫn ngơ ngác: “Chủ nhân, cô đi tới đi lui thế này, không có thưởng là không được đâu nha”.
“Đi, bay lên nào”.
“Lòng của nữ nhân như kim đáy biển, câu nói này quả nhiên không sai tí nào”.
Không có ban thưởng, tốc độ của Tiểu Cửu Nhi chậm hơn vừa rồi rất nhiều.
Cố Thanh Hy tức đến mức muốn nấu nó lên ăn.
Thú cưng nhà khác nói gì nghe nấy.
Còn thú nuôi nhà nàng, lần nào cũng phải lấy thịt ra cò kè mặc cả!
Vất vả đi rồi lại về, đến chạng vạng tối ngày thứ hai bọn họ mới về đến Oa Nhân Quốc.
So với chuyến đầu tiên, lần này thị vệ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng sau khi xuống khỏi người rắn, hai chân vẫn nhũn ra.
Thị vệ gác cổng nói cho họ biết.
Tối qua, sau khi trở về, Ôn công tử - cũng chính là phượng hậu đã trọng thương hộc máu, hôn mê bất tỉnh.
Cộng thêm việc hôn lễ quá gấp gáp, dù sao cũng không thể cử hành đại hôn vào ban đêm.
Cho nên hôm nay mới cử hành nghi lễ đại hôn, buổi tối đi vào động phòng.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.
Hai thị vệ cung kính nói: “Làm phiền cô nương chờ một lát, thuộc hạ đi bẩm báo một câu”.
“Bẩm báo cái gì, đều là người một nhà, hôm nay là ngày vui của đệ đệ ta, ta qua đó uống ly rượu mừng”.
“Nhưng mà… không phải cô nói rằng sẽ không tham gia đại hôn của phượng hậu sao?”
“Trước khác giờ khác”.
Cố Thanh Hy không để ý đến ngăn cản của bọn thuộc hạ, bước nhanh về phía trước.
Tường cung rất cao, nhưng Cố Thanh Hy nàng vẫn phải khom người mới có thể tiến lên.
“Các ngươi không cần đi theo ta, tự ta đi dạo xung quanh là được, hoàng cung của Oa Nhân Quốc được lắm, cảnh đẹp người đẹp”.
“Cô nương, chuyện này… e là không tốt lắm”.
“Vậy ngươi dẫn ta đi gặp nữ hoàng bệ hạ, trái lại ta cũng muốn hỏi nàng một chút, ta là tỷ tỷ ruột của phượng hậu, còn không thể đi dạo xung quanh hoàng cung hay sao?” Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
“Chuyện này… bệ hạ sớm đã hạ lệnh, đêm nay người phải động phòng hoa chúc với phượng hậu, ai cũng không gặp”.
“Vậy thì đi tìm thái nữ điện hạ”.
“Chuyện này…”
“Ta là tù nhân à?”, Cố Thanh Hy trầm giọng, tôn quý uy nghiêm được hun đúc trong thời gian dài phô bày trọn vẹn.
“Không dám không dám! Tiểu nhân lập tức bẩm báo cho thái nữ điện hạ”.
Thị vệ vừa rời đi, Cố Thanh Hy cũng lập tức chuồn mất.
Đối với nàng, hoàng cung của Oa Nhân Quốc rất lạ lẫm.
Nhưng nàng vẫn có thể mò ra được phương hướng đại khái, điều đáng chết chính là, hành lang của những cung điện này đều quá thấp, nàng cứ phải khom người nên khó vượt qua.
Cộng thêm việc chiều cao khác biệt, mục tiêu cũng lớn, nàng rất dễ bị phát hiện.
“Tiểu Cửu Nhi, có cách nào thu nhỏ thân thể của ta không”.
“Có, kiếp sau làm con cháu rắn của ta là được”.
“…”
Cố Thanh Hy liếc mắt khinh thường, bảo nó tự đi mà trải nghiệm.
Cách đó không xa, một tòa cung điện sừng sững lọt vào tầm mắt, trông vẻ khá là nổi bật.
Kích thước của tòa cung điện này không giống với chiều cao của người Oa Nhân Quốc bọn họ, trái lại giống với kích thước của Dạ Quốc các nàng.
Nhoáng lên vài cái, Cố Thanh Hy đã đến trên cung điện.
Nhấc mảnh ngói lên, nàng nhìn thấy toàn bộ chân tay của Ôn Thiếu Nghi đang bị xích sắt Ô Kim trói vào bốn góc giường.
Nữ đế xoa xoa tay, khóe miệng chảy nước miếng, mê mẩn nhìn Ôn Thiếu Nghi.
Nữ đế tiến từng bước đến gần Ôn Thiếu Nghi, quyến luyến nhìn dáng người cân xứng và khí chất xuất thần như tiên giáng trần của Ôn Thiếu Nghi.
Nàng ta muốn sờ, nhưng lại không biết nên sờ chỗ nào.
Loại người phong nhã hào hoa thế này, tựa như chỉ sờ một cái cũng là khinh nhờn với hắn ta.
Nữ đế kích động nói: “Ôn công tử, ngươi biết không, mấy năm trước Oa Nhân Quốc nội loạn, ngươi từ trên trời giáng xuống, khoác lên mình bộ áo trắng tinh, thanh nhã không vương bụi trần, phảng phất như thần tiên hạ phàm, trong nháy mắt đã mê hoặc ánh mắt trẫm”.
“Giây phút đó, trẫm đã thề rằng, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là cưới ngươi làm hậu, bầu bạn sớm chiều”.
“Sau này ngươi dẹp yên nội loạn giúp trẫm, ngươi xuất khẩu thành thơ, cử chỉ tao nhã, càng khiến trẫm đắm chìm, ngươi nói đi, tại sao trên đời này lại có nam tử tốt đẹp như vậy”.
Ôn Thiếu Nghi nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý đến lời nói của nữ đế.
Có lẽ tia không kiên nhẫn và chán ghét trên mặt hắn ta khiến nữ đế quýnh lên, nàng ta lại tiến thêm mấy bước.
“Có phải ngươi trách trẫm đã nạp quá nhiều hậu phi? Những người kia chỉ là thế thân của ngươi mà thôi! Trẫm thích ngươi, hễ nhìn thấy nam nhân hơi giống ngươi, trẫm liền cưới về, bao gồm cả phượng hậu, khuôn mặt của hắn ta giống ngươi nhất nên trẫm mới có thể nạp hắn ta làm hậu”.
“Ôn công tử, ngươi đừng nóng giận được không, nếu ngươi không thích, bây giờ trẫm lập tức phế truất bọn họ, đời này kiếp này, trẫm chỉ cần một mình ngươi”.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Ôi nợ hoa đào…