-
Chương 21: Cuộc yêu đương vụng trộm oan ức và hổ thẹn
Sau khi Tuyết mỹ nhân ẩn cư tu hành, những lời đồn đại trong kinh thành về nàng cũng tan dần. Thế nhưng không phải vì thế mà nam phụ lão ấu trong kinh bị buồn chán quá lâu, chẳng mấy đã lại có tin tức khiến lòng người phấn chấn, hơn nữa không những một mà là hai điều.
Điều thứ nhất là về Tĩnh Nam hầu thế tử. Sau khi hưu hết thị thiếp trong phủ, Long đại tướng quân trở thành khách quen của hoa khôi Quần Phương ở Lâm Xuân các, ngoài nàng ta ra không hề sủng hạnh những cô gái khác, xem chừng có ý chuyên sủng. Không ngờ một nữ tử thanh lẩu còn giữ được trái tim thế tử gia hơn Tuyết mỹ nhân, nhờ đó mà thanh thế của Quân Phương và Lâm Xuân các ngày càng lớn.
“Thế mới nói nữ nhân có tài có mạo vẫn chưa đủ, kiểu gì cũng phải biết một chút thủ đoạn dụ dỗ mới được.” Đây là lời thốt ra từ miệng một cô gái.
“Thế mới nói nam nhân dáng dấp tuấn tú có ích gì, dù bình thường mà có tài vẫn hay hơn.” Đây là tiếng lòng của một chàng trai.
Điều thứ hai cũng có liên quan đến Tĩnh Nam hầu thế tử. Cố nhân của thế tử, chính là Kim Đa Đa đã gây phong ba năm xưa đưa nhi tử hồi kinh. Mẫu tử họ không ở trong phủ đệ của Ngự sử đại nhân mà đến một nơi khác. Có người nói chủ nhân tòa nhà ấy chính là đông gia bí ẩn của Vô Song lầu, nhiều khả năng vị đông gia thần bí này chính là phụ thân của đứa trẻ.
“Thân là đông gia của Vô Song lầu còn lấy phải ả đàn bà dâm đãng của kẻ khác, thứ đàn ông này hẳn là dung mạo khó coi.” Một nam tử nói.
“Có bản lĩnh khiến nghĩa muội của Ngự sử đại nhân tình nguyện rời xa thế tử, người đàn ông này nhất định phải tuấn tú hơn cả thế tử.” Một nữ tử phản bác.
Long Phi Ngọc không thể không khâm phục nam phụ lão ấu trong kinh thành, có lỗ trống thì gió mới vào mà gió này càng thổi càng mạnh. Có một lần y từng giận hờn nói với hoàng thượng rằng: “Theo thần thấy nếu có quân địch đến xâm phạm nước ta cũng không cần phái thần đi, chỉ cần tìm vài bá tánh khai thác chuyện cơ mật của tướng bên địch, điểm thêm chút mắm muối cũng đủ khiến bọn chúng thoái lui.”
Một hoa khôi nhỏ bé sao có thế trói buộc được trái tim y chứ, chẳng qua là chiêu che mắt mà thôi. Vị đông gia thần bí kia sao có thể là phụ thân của A Bích được? Là con của y! Tuy tâm y phiền vì những lời đồn đại nhưng Long Phi Ngọc không thể đi dẹp loạn như ba năm trước, bởi lẽ chân tướng nếu bại lộ chỉ e còn khiến người ta khiếp hãi hơn. Hơn nữa bây giờ y cũng không quan tâm đến chuyện này, y đang bộn bề với mọi việc.
Trời chưa sáng đã phải vội vàng lên triều. Dạo trước y mượn cớ cáo bệnh nửa tháng, nay là lúc hoàng thượng đòi nợ công vụ, đày đọa y không thôi, thật không hổ là đồ đệ của nữ nhân kia.
Sau khi xuống triều, y còn bị soi mói bởi ánh mắt của Ngự sự mặt sắt lạnh lùng và những chuyện nói cười của văn võ đại thần, dù thế nào cũng phải bảo vệ mặt anh tuấn phóng khoáng của mỹ nam tử đại tướng quân… Chao ôi, người đừng nhìn ta chằm chằm như thế có được không, trông chẳng khác nào ta bắt nạt muội tử nhà ngươi vậy, hiện tại là nàng ta ức hiếp ta đấy! Nàng ta bị oan ức còn có thể khóc lóc kể lể với ngươi, ta thì không!
Quay về phủ cũng không chưa được yên thân, y phải cùng phụ thân bàn chuyện quốc sự, phải cùng mẫu thân đàm đạo việc nhà; y phải giả ngây trước những ám chỉ của mẫu thân, ví dụ như “cha và mẹ đã già rồi”, “trong phủ chúng ta yên tĩnh, lạnh lẽo quá”, “tiểu hoàng tử của hoàng thượng thật sự rất đáng yêu”; còn phải giả điếc trước những lời thẳng thừng của phụ thân, ví dụ như “đừng quá để ý đến nữ nhân bên ngoài”, “phải năng tiến cung”, “khi có cơ hội phải thăm dò thánh ý”…
Buổi tối thì càng lắm chuyện hơn. Nếu không bị đám người Tiểu Chu thị lang kéo đi tìm vui ong bướm, bằng không sẽ bị cười nhạo là thủ tiết vì hoa khôi, đến gặp mặt Quần Phương rồi cũng chỉ qua loa vài câu chuyện, trong lòng y không khỏi cảm thán vì sao bản thân muốn bỏ qua đáo hoa này đã bị ghim vào bụi tùng gai khác; còn không thì cũng ở phủ nghỉ ngơi sớm, bởi sau khi đêm đen sâu hoắm dần buông y lại phải đi leo tường nhà người khác.
Đương nhiên tất cả những việc này không hoàn thành hết trong một ngày. Thông thường ngày thứ hai sau khi phải leo tường thì không cần lên triều, hôm ấy có thể nằm lì trên giường ngủ bù nên cũng không quá mệt mỏi. Chỉ có điều tâm quá mệt mỏi! Không phải vì lo lắng chuyện này bại lộ mà y lo sẽ bị người ta bội tín. Khi chinh chiến sa trường, dù đối mặt với thất bại hay tử vong y chưa từng quá lo lắng, trái lại ý chí chiến đấu và tự tin càng tăng cao. Nào giống như hiện tại, chẳng khác nào tức phụ bị phu gia bạc đãi, đắng cay cũng phải giả câm giả điếc, nước mắt hay khổ đau đều phải nuốt ngược vào trong.
Điều may mắn duy nhất đến với y chính là khi ở cùng nữ nhân này không khiến y cảm thấy chán ghét. Vì sao trước đây y lại không nhìn ra điểm này của nàng nhỉ? Với kinh nghiệm của y, hẳn là đã rất lâu nàng không hoan ái cùng ai, không chừng từ sau khi rời khỏi hầu phủ Tĩnh Nam nàng chưa từng để kẻ nào chạm vào. Ha ha, dù gì nam nhân xuất sắc như y trên đời không nhiều, đến sau cùng nàng vẫn phải tìm y làm phụ thân của con nàng. Suy nghĩ này khiến lòng Long Phi Ngọc như được thổi một luồng gió mới.
Dạ Ảnh đứng trên cầu nhỏ nhìn về phía đình thủy tạ cách đó không xa, thế tử gia đại tướng quân luôn dũng mãnh trước cường địch lúc này đây đang ngồi tựa vào lan can, ngẩn ngơ ngắm cá lội trong nước, vẻ mặt thảng thốt bi ai, trông giống dáng dấp của Tuyết Cầm cô nương dạo trước. Nhưng y biết không phải thế tử gia đang lo nghĩ vì Tuyết Cầm cô nương mà vì Nguyên Bảo cô nương, cũng chính là Đa Đa cô nương của hiện tại. Y cũng biết thế tử gia và Đa Đa cô nương gương vỡ lại lành nhưng vì sao? Y không biết.
Dạ Ảnh cảm thấy như thế này r61t tốt. Đa Đa cô nương cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, đáng yêu hơn rất nhiều. Mỗi lần y thay thế tử đến Kim phủ truyền tin, Đa Đa cô nương đều ngoảnh lại cười với y rất ngọt ngào, cười đến xương khớp đều mềm nhũn. Tiểu thế tử cũng rất đáng yêu, thậm chí còn đáng yêu hơn cả thế tử gia khi còn bé, có một lần tình cờ gặp tiểu thế tử, ngài còn gọi y một tiếng “đại ca ca”, tuy rằng thân phận y không thể ngang hàng với ngài nhưng nghe cũng thấy vui vẻ trong lòng.
Dạ Ảnh nghĩ mình biết rõ điều khiến thế tử phiền não. Mỹ thiếp kiều nhi như thế mà không thể đưa về phủ chung sống vui vẻ, chỉ có thể lén gặp mặt như gã thư sinh trói gà không chặt, còn phải chịu nhìn con trai nhận kẻ khác làm cha. Vị đông gia của Vô Song lầu kia thật không biết xấu hổ, vợ con người khác cũng dám chiếm đoạt. Chỉ tiếc rằng vị trí thế tử phu nhân đã xác định dành cho công chúa hoàng thất. Nghĩ đến vị trưởng công chúa kiêu ngạo ngang ngược kia, Dạ Ảnh chợt rùng mình, trưởng công chúa sao có thể chấp nhận mẫu tử đáng yêu kia đây.
Y hiểu rõ tâm trạng thế tử bây giờ, thật ra cũng giống như năm xưa khi lần đầu y được diện kiến kinh thành tứ đại mỹ nhân —— muốn nhưng không chạm đến được.
“Ngươi đứng đấy làm gì?” Long Phi Ngọc nhìn Dạ Ảnh, kẻ hầu thân cận cơ trí đang đứng ngẩn ra nhìn y trên cầu nhỏ, nét mặt xem chừng còn vương vẻ thảng thốt bi ai.
“Dạ? Tiểu nhân, tiểu nhân… Bẩm thế tử, tiểu nhân tức cảnh sinh tình.” Ha ha, Ha ha, dù gì y cũng là một gã sai vặt ở phủ Tĩnh Nam hầu, đương nhiên cũng biết một hai câu chữ.
“Hừ, đừng có khua chiêng múa trống trước mặt gia. Rốt cuộc có chuyện gì?”
Dạ Ảnh rảo bước về phía trước, ngó quanh bốn bề vắng lặng mới lấy ra một phong thư, “Kim cô nương có thư gửi thế tử.”
Long Phi Ngọc cũng bất giác nhìn quanh, sau mới nhận lấy phong thư. Trong tích tắc, y chợt nhận ra sự cảm thông trong ánh mắt Dạ Ảnh.
Cảm thông ư? Vì sao Dạ Ảnh lại cảm thông với y? Lẽ nào hắn đã biết y bị ép buộc, chẳng khác nào nữ tử thanh lâu bị áp bức? Không thể nào! Y đã quyết bí mật này sống để dạ chết mang theo, hắn không thể biết được!
Long Phi Ngọc bối rối phất tay một cái cho Dạ Ảnh lui. Dạ Ảnh vốn thông minh nên cũng đoán ra được thế tử hảong lạon vì chuyện bị mình nhìn thấu tâm sự nên không dám nhiều lời, lập tức lui xuống.
“Tối nay có cố nhân đến thăm, không tiện nghênh quân đến, mong đừng nhớ thương.”
Long Phi Ngọc vừa đọc xong đã xé tan lá thư thành từng mảnh nhỏ, giấy vụn lãng đãng trôi trong ao ánh lên những ánh lân quang trông chẳng khác gì vải thêu hoa gấm. Sao đó y phủi tay, chống tay đứng lên.
“Tốt quá rồi! Tối nay không cần ngồi xổm ở góc tường. Ta làm gì bây giờ nhỉ? Cùng đám Chu Du đến Vô Song lầu uống rượu chăng? Nghe nói điểm tâm ở chợ đêm gần đó rất ngon. Hay là đến chỗ Quần Phương nghe hát? Nhớ đến ánh mắt u oán của nàng ấy thật khiến gia yêu thương.”
Tĩnh Nam hầu thế tử chắp tay sau lưng, vừa tự lẩm bẩm vừa bước về viện của mình.
“Sư phụ mỹ nhân, lần này người ở lại đây bao lâu?” Trong lòng Kim Đa Đa rất mâu thuẫn, nếu sư phụ ở lại quá lâu thì sao gặp được thế tử; nếu sư phụ đi sớm thì chẳng phải một thời gian rất lâu mới được gặp lại.
“Lần này sư phụ lên kinh cốt là cùng trưởng môn sư huynh con hồi phủ xem xét, sau đó ta sẽ quay về, sư môn còn rất nhiều việc chờ ta.”
Nghe sư phụ nói sẽ nhanh chóng quy sơn, Kim Đa Đa chợt thấy nỗi mong ngóng sư phụ vượt qua cả nỗi mong ngóng thế tử gia. “Sư phụ mỹ nhân, hiếm hoi lắm hôm nay Đa Đa mới gặp được người, nếu đã đến chi bằng ở lại ít ngày, chuyện trong sư môn còn có chưởng môn sư huynh lo liệu mà.”
“Ở kinh thành có hoàng thượng, A Kiệt, Thương gia thiếu chủ chăm sóc con, còn có cả nhà Diễm Hồng cô nương giúp đỡ con, sư phụ không còn gì phải bận lòng. Chao ôi, lo lắng nhất chỉ có A Bích, giá thằng bé có phụ thân…”
“Sư phụ! Người lại như thế nữa rồi! Chẳng khác gì lão thái bà cả!” Kim Đa Đa ôm cánh tay sư phụ làm nũng. Nàng không thích nghe sư phụ mỹ nhân càu nhàu, khi người càm ràn trông chẳng đẹp chút nào.
“Ha ha, con không muốn nghe thì sư phụ không nói nữa.” Tư Đồ Trường Nhạc dở khóc dở cười nhìn đồ đệ, cô nương cao đến vai y bây giờ thật chẳng khác khi mới chỉ cao đến đầu gối, vẫn luôn thích nhào vào lòng y nhõng nhẽo. “Đã có con trai lớn rồi còn tưởng mình là tiểu cô nương sao?”
“Dạ, bên cạnh sư phụ Đa Đa không bao giờ lớn.” Nàng rất mong điều này là thật, nàng nhớ cảm giác được sư phụ ôm vào lòng khi còn bé, bốn phía xung quanh là những ánh mắt ghen tỵ ước ao, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng.
“Sư công ôm con một cái đi, sư công ôm con đi!” A Bích kéo vạt trường bào của Tư Đồ Trường Nhạc, cố gắng giành lấy sự chú ý của người. Cậu bé rất quý sư công, sư công còn dịu dàng hơn cả Miêu Mễ, càng không giống kẻ xấu xa luôn trừng mắt nhìn cậu.
“Đi ra chỗ khác nào! Con không thấy sư công đang trò chuyện với nương sao?” Từ nhỏ Kim Đa Đa đã không thích kẻ khác tranh giành sư phụ mỹ nhân với nàng, bất kể là vì lý do gì, thậm chí còn buộc Tư Đồ Trường Nhạc thề rằng chỉ nhận một mình nàng là đệ tử. Không ngờ bây giờ con trai nàng cũng đến góp vui.
“Miêu Mễ đã nói rất nhiều rồi, A Bích còn chưa được nói.” A Bích mếu máo, giọng nức nở.
Tư Đồ Trường Nhạc mỉm cười, ý nhị ngăn Kim Đa Đa lại, y ôm lấy A Bích, cuối cùng tiểu tư kia cũng chịu mỉm cười.
“Vừa khóc vừa cười, chẳng khác gì chó con.” Kim Đa Đa vừa ngắm con trai vừa cười.
Long Phi Ngọc nép sau bức tường cao cao, trông rõ cảnh này từ phía xa.
Kim Đa Đa ôm tay nam tử nọ, đầu tựa trên vai hắn, trông rất thân mật; sau đó con trai y không chút khí phách chạy lại ôm chân nam tử kia; kế đến nam tử kia đẩy Kim Đa Đa ra để ôm lấy A Bích, trùng hợp ánh trăng soi rõ khuôn mặt khiến y thấy được dung mạo tuấn mỹ như ngọc, so với y còn tuấn tú phiêu dật hơn vài phần; cuối cùng y nghe thấy ba tiếng cười vang lên, một giọng thanh thúy, một giọng non nớt, một giọng sang sảng.
“Vị khách phía sau tường kia không phải do con mời đến đấy chứ?”
“Có gan nhìn lén mà không có gan lại gần, tám phần mười là trộm vặt hành nghề lần đầu.”
“Không cần sang bên ấy gặp một lát à?”
“Hôm nay là ngày đón gió tẩy trần của sư phụ, hà tất lại để những chuyện nhỏ nhặt này làm mất vui, cứ để Phùng quản gia giải quyết là được rồi. Ui cha cha, sư phụ à, suýt chút nữa thì con quên mất. Đinh cô nương nghe nói người đến nên đã luôn tay từ sáng, làm ra nhiều món điểm tâm đẹp mắt, chúng ta mau đến đó thôi.”
Đêm nay tại Khánh vương phủ vô cùng náo nhiệt, chủ nhân vương phủ đang thết yến đãi khách, còn mời đến rất nhiều ca vũ xinh đẹp trợ hứng, có cả hoa khôi đang nổi danh nhất kinh thành – Quần Phương. Giữa lúc nàng ta đang nhập tâm diễn khúc “Oán tình lang” thì vương phủ có một vị khách không mời mà đến, cũng chính là tình lang khiến nàng ai oán khôn nguôi —— Tĩnh Nam hầu thế tử Long Phi Ngọc.
“Giỏi cho Long Phi Ngọc, bổn vương nhiều lần mời không đến, chỉ cần mời Quần Phương cô nương đến là ngươi xuất hiện. Ngươi nói xem có phải ngươi trọng sắc khinh bạn không?”
“Vương gia không cần phải nhiều lời với y, đến muộn phạt rượu, ba chén!”
“Không sai, ba chén!”
Long Phi Ngọc không nói gì, y đón lấy chén rượu rồi uống cạn, một chén lại một chén không hề tỏ vẻ nao núng.
“Được lắm! Thế này mới đáng là nam tử hán!” Mọi người xung quanh vừa huyên náo vừa châm rượu, khúc ca dang dở lại tiếp tục vang lên.
Long Phi Ngọc uống từng ngụm rượu lớn, tâm tư như bay bổng cùng tiếng oanh yến hoan ca.
Hóa ra bên cạnh nàng còn có nam tử xuất sắc như thế, chẳng lẽ chính là vị đông gia thần bí của Vô Song lầu? Nếu bên cạnh nàng có nam tử bực này, vì sao còn đi tìm y? Lẽ nào nam tử kia không bình thường hoặc giả không thể làm cha nên nàng mới quay về tìm y? Hóa ra trong lòng nàng y chỉ là công cụ giúp nàng sinh con mà thôi.
Trên đời này chỉ có rượu là tốt nhất…
Điều thứ nhất là về Tĩnh Nam hầu thế tử. Sau khi hưu hết thị thiếp trong phủ, Long đại tướng quân trở thành khách quen của hoa khôi Quần Phương ở Lâm Xuân các, ngoài nàng ta ra không hề sủng hạnh những cô gái khác, xem chừng có ý chuyên sủng. Không ngờ một nữ tử thanh lẩu còn giữ được trái tim thế tử gia hơn Tuyết mỹ nhân, nhờ đó mà thanh thế của Quân Phương và Lâm Xuân các ngày càng lớn.
“Thế mới nói nữ nhân có tài có mạo vẫn chưa đủ, kiểu gì cũng phải biết một chút thủ đoạn dụ dỗ mới được.” Đây là lời thốt ra từ miệng một cô gái.
“Thế mới nói nam nhân dáng dấp tuấn tú có ích gì, dù bình thường mà có tài vẫn hay hơn.” Đây là tiếng lòng của một chàng trai.
Điều thứ hai cũng có liên quan đến Tĩnh Nam hầu thế tử. Cố nhân của thế tử, chính là Kim Đa Đa đã gây phong ba năm xưa đưa nhi tử hồi kinh. Mẫu tử họ không ở trong phủ đệ của Ngự sử đại nhân mà đến một nơi khác. Có người nói chủ nhân tòa nhà ấy chính là đông gia bí ẩn của Vô Song lầu, nhiều khả năng vị đông gia thần bí này chính là phụ thân của đứa trẻ.
“Thân là đông gia của Vô Song lầu còn lấy phải ả đàn bà dâm đãng của kẻ khác, thứ đàn ông này hẳn là dung mạo khó coi.” Một nam tử nói.
“Có bản lĩnh khiến nghĩa muội của Ngự sử đại nhân tình nguyện rời xa thế tử, người đàn ông này nhất định phải tuấn tú hơn cả thế tử.” Một nữ tử phản bác.
Long Phi Ngọc không thể không khâm phục nam phụ lão ấu trong kinh thành, có lỗ trống thì gió mới vào mà gió này càng thổi càng mạnh. Có một lần y từng giận hờn nói với hoàng thượng rằng: “Theo thần thấy nếu có quân địch đến xâm phạm nước ta cũng không cần phái thần đi, chỉ cần tìm vài bá tánh khai thác chuyện cơ mật của tướng bên địch, điểm thêm chút mắm muối cũng đủ khiến bọn chúng thoái lui.”
Một hoa khôi nhỏ bé sao có thế trói buộc được trái tim y chứ, chẳng qua là chiêu che mắt mà thôi. Vị đông gia thần bí kia sao có thể là phụ thân của A Bích được? Là con của y! Tuy tâm y phiền vì những lời đồn đại nhưng Long Phi Ngọc không thể đi dẹp loạn như ba năm trước, bởi lẽ chân tướng nếu bại lộ chỉ e còn khiến người ta khiếp hãi hơn. Hơn nữa bây giờ y cũng không quan tâm đến chuyện này, y đang bộn bề với mọi việc.
Trời chưa sáng đã phải vội vàng lên triều. Dạo trước y mượn cớ cáo bệnh nửa tháng, nay là lúc hoàng thượng đòi nợ công vụ, đày đọa y không thôi, thật không hổ là đồ đệ của nữ nhân kia.
Sau khi xuống triều, y còn bị soi mói bởi ánh mắt của Ngự sự mặt sắt lạnh lùng và những chuyện nói cười của văn võ đại thần, dù thế nào cũng phải bảo vệ mặt anh tuấn phóng khoáng của mỹ nam tử đại tướng quân… Chao ôi, người đừng nhìn ta chằm chằm như thế có được không, trông chẳng khác nào ta bắt nạt muội tử nhà ngươi vậy, hiện tại là nàng ta ức hiếp ta đấy! Nàng ta bị oan ức còn có thể khóc lóc kể lể với ngươi, ta thì không!
Quay về phủ cũng không chưa được yên thân, y phải cùng phụ thân bàn chuyện quốc sự, phải cùng mẫu thân đàm đạo việc nhà; y phải giả ngây trước những ám chỉ của mẫu thân, ví dụ như “cha và mẹ đã già rồi”, “trong phủ chúng ta yên tĩnh, lạnh lẽo quá”, “tiểu hoàng tử của hoàng thượng thật sự rất đáng yêu”; còn phải giả điếc trước những lời thẳng thừng của phụ thân, ví dụ như “đừng quá để ý đến nữ nhân bên ngoài”, “phải năng tiến cung”, “khi có cơ hội phải thăm dò thánh ý”…
Buổi tối thì càng lắm chuyện hơn. Nếu không bị đám người Tiểu Chu thị lang kéo đi tìm vui ong bướm, bằng không sẽ bị cười nhạo là thủ tiết vì hoa khôi, đến gặp mặt Quần Phương rồi cũng chỉ qua loa vài câu chuyện, trong lòng y không khỏi cảm thán vì sao bản thân muốn bỏ qua đáo hoa này đã bị ghim vào bụi tùng gai khác; còn không thì cũng ở phủ nghỉ ngơi sớm, bởi sau khi đêm đen sâu hoắm dần buông y lại phải đi leo tường nhà người khác.
Đương nhiên tất cả những việc này không hoàn thành hết trong một ngày. Thông thường ngày thứ hai sau khi phải leo tường thì không cần lên triều, hôm ấy có thể nằm lì trên giường ngủ bù nên cũng không quá mệt mỏi. Chỉ có điều tâm quá mệt mỏi! Không phải vì lo lắng chuyện này bại lộ mà y lo sẽ bị người ta bội tín. Khi chinh chiến sa trường, dù đối mặt với thất bại hay tử vong y chưa từng quá lo lắng, trái lại ý chí chiến đấu và tự tin càng tăng cao. Nào giống như hiện tại, chẳng khác nào tức phụ bị phu gia bạc đãi, đắng cay cũng phải giả câm giả điếc, nước mắt hay khổ đau đều phải nuốt ngược vào trong.
Điều may mắn duy nhất đến với y chính là khi ở cùng nữ nhân này không khiến y cảm thấy chán ghét. Vì sao trước đây y lại không nhìn ra điểm này của nàng nhỉ? Với kinh nghiệm của y, hẳn là đã rất lâu nàng không hoan ái cùng ai, không chừng từ sau khi rời khỏi hầu phủ Tĩnh Nam nàng chưa từng để kẻ nào chạm vào. Ha ha, dù gì nam nhân xuất sắc như y trên đời không nhiều, đến sau cùng nàng vẫn phải tìm y làm phụ thân của con nàng. Suy nghĩ này khiến lòng Long Phi Ngọc như được thổi một luồng gió mới.
Dạ Ảnh đứng trên cầu nhỏ nhìn về phía đình thủy tạ cách đó không xa, thế tử gia đại tướng quân luôn dũng mãnh trước cường địch lúc này đây đang ngồi tựa vào lan can, ngẩn ngơ ngắm cá lội trong nước, vẻ mặt thảng thốt bi ai, trông giống dáng dấp của Tuyết Cầm cô nương dạo trước. Nhưng y biết không phải thế tử gia đang lo nghĩ vì Tuyết Cầm cô nương mà vì Nguyên Bảo cô nương, cũng chính là Đa Đa cô nương của hiện tại. Y cũng biết thế tử gia và Đa Đa cô nương gương vỡ lại lành nhưng vì sao? Y không biết.
Dạ Ảnh cảm thấy như thế này r61t tốt. Đa Đa cô nương cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, đáng yêu hơn rất nhiều. Mỗi lần y thay thế tử đến Kim phủ truyền tin, Đa Đa cô nương đều ngoảnh lại cười với y rất ngọt ngào, cười đến xương khớp đều mềm nhũn. Tiểu thế tử cũng rất đáng yêu, thậm chí còn đáng yêu hơn cả thế tử gia khi còn bé, có một lần tình cờ gặp tiểu thế tử, ngài còn gọi y một tiếng “đại ca ca”, tuy rằng thân phận y không thể ngang hàng với ngài nhưng nghe cũng thấy vui vẻ trong lòng.
Dạ Ảnh nghĩ mình biết rõ điều khiến thế tử phiền não. Mỹ thiếp kiều nhi như thế mà không thể đưa về phủ chung sống vui vẻ, chỉ có thể lén gặp mặt như gã thư sinh trói gà không chặt, còn phải chịu nhìn con trai nhận kẻ khác làm cha. Vị đông gia của Vô Song lầu kia thật không biết xấu hổ, vợ con người khác cũng dám chiếm đoạt. Chỉ tiếc rằng vị trí thế tử phu nhân đã xác định dành cho công chúa hoàng thất. Nghĩ đến vị trưởng công chúa kiêu ngạo ngang ngược kia, Dạ Ảnh chợt rùng mình, trưởng công chúa sao có thể chấp nhận mẫu tử đáng yêu kia đây.
Y hiểu rõ tâm trạng thế tử bây giờ, thật ra cũng giống như năm xưa khi lần đầu y được diện kiến kinh thành tứ đại mỹ nhân —— muốn nhưng không chạm đến được.
“Ngươi đứng đấy làm gì?” Long Phi Ngọc nhìn Dạ Ảnh, kẻ hầu thân cận cơ trí đang đứng ngẩn ra nhìn y trên cầu nhỏ, nét mặt xem chừng còn vương vẻ thảng thốt bi ai.
“Dạ? Tiểu nhân, tiểu nhân… Bẩm thế tử, tiểu nhân tức cảnh sinh tình.” Ha ha, Ha ha, dù gì y cũng là một gã sai vặt ở phủ Tĩnh Nam hầu, đương nhiên cũng biết một hai câu chữ.
“Hừ, đừng có khua chiêng múa trống trước mặt gia. Rốt cuộc có chuyện gì?”
Dạ Ảnh rảo bước về phía trước, ngó quanh bốn bề vắng lặng mới lấy ra một phong thư, “Kim cô nương có thư gửi thế tử.”
Long Phi Ngọc cũng bất giác nhìn quanh, sau mới nhận lấy phong thư. Trong tích tắc, y chợt nhận ra sự cảm thông trong ánh mắt Dạ Ảnh.
Cảm thông ư? Vì sao Dạ Ảnh lại cảm thông với y? Lẽ nào hắn đã biết y bị ép buộc, chẳng khác nào nữ tử thanh lâu bị áp bức? Không thể nào! Y đã quyết bí mật này sống để dạ chết mang theo, hắn không thể biết được!
Long Phi Ngọc bối rối phất tay một cái cho Dạ Ảnh lui. Dạ Ảnh vốn thông minh nên cũng đoán ra được thế tử hảong lạon vì chuyện bị mình nhìn thấu tâm sự nên không dám nhiều lời, lập tức lui xuống.
“Tối nay có cố nhân đến thăm, không tiện nghênh quân đến, mong đừng nhớ thương.”
Long Phi Ngọc vừa đọc xong đã xé tan lá thư thành từng mảnh nhỏ, giấy vụn lãng đãng trôi trong ao ánh lên những ánh lân quang trông chẳng khác gì vải thêu hoa gấm. Sao đó y phủi tay, chống tay đứng lên.
“Tốt quá rồi! Tối nay không cần ngồi xổm ở góc tường. Ta làm gì bây giờ nhỉ? Cùng đám Chu Du đến Vô Song lầu uống rượu chăng? Nghe nói điểm tâm ở chợ đêm gần đó rất ngon. Hay là đến chỗ Quần Phương nghe hát? Nhớ đến ánh mắt u oán của nàng ấy thật khiến gia yêu thương.”
Tĩnh Nam hầu thế tử chắp tay sau lưng, vừa tự lẩm bẩm vừa bước về viện của mình.
“Sư phụ mỹ nhân, lần này người ở lại đây bao lâu?” Trong lòng Kim Đa Đa rất mâu thuẫn, nếu sư phụ ở lại quá lâu thì sao gặp được thế tử; nếu sư phụ đi sớm thì chẳng phải một thời gian rất lâu mới được gặp lại.
“Lần này sư phụ lên kinh cốt là cùng trưởng môn sư huynh con hồi phủ xem xét, sau đó ta sẽ quay về, sư môn còn rất nhiều việc chờ ta.”
Nghe sư phụ nói sẽ nhanh chóng quy sơn, Kim Đa Đa chợt thấy nỗi mong ngóng sư phụ vượt qua cả nỗi mong ngóng thế tử gia. “Sư phụ mỹ nhân, hiếm hoi lắm hôm nay Đa Đa mới gặp được người, nếu đã đến chi bằng ở lại ít ngày, chuyện trong sư môn còn có chưởng môn sư huynh lo liệu mà.”
“Ở kinh thành có hoàng thượng, A Kiệt, Thương gia thiếu chủ chăm sóc con, còn có cả nhà Diễm Hồng cô nương giúp đỡ con, sư phụ không còn gì phải bận lòng. Chao ôi, lo lắng nhất chỉ có A Bích, giá thằng bé có phụ thân…”
“Sư phụ! Người lại như thế nữa rồi! Chẳng khác gì lão thái bà cả!” Kim Đa Đa ôm cánh tay sư phụ làm nũng. Nàng không thích nghe sư phụ mỹ nhân càu nhàu, khi người càm ràn trông chẳng đẹp chút nào.
“Ha ha, con không muốn nghe thì sư phụ không nói nữa.” Tư Đồ Trường Nhạc dở khóc dở cười nhìn đồ đệ, cô nương cao đến vai y bây giờ thật chẳng khác khi mới chỉ cao đến đầu gối, vẫn luôn thích nhào vào lòng y nhõng nhẽo. “Đã có con trai lớn rồi còn tưởng mình là tiểu cô nương sao?”
“Dạ, bên cạnh sư phụ Đa Đa không bao giờ lớn.” Nàng rất mong điều này là thật, nàng nhớ cảm giác được sư phụ ôm vào lòng khi còn bé, bốn phía xung quanh là những ánh mắt ghen tỵ ước ao, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng.
“Sư công ôm con một cái đi, sư công ôm con đi!” A Bích kéo vạt trường bào của Tư Đồ Trường Nhạc, cố gắng giành lấy sự chú ý của người. Cậu bé rất quý sư công, sư công còn dịu dàng hơn cả Miêu Mễ, càng không giống kẻ xấu xa luôn trừng mắt nhìn cậu.
“Đi ra chỗ khác nào! Con không thấy sư công đang trò chuyện với nương sao?” Từ nhỏ Kim Đa Đa đã không thích kẻ khác tranh giành sư phụ mỹ nhân với nàng, bất kể là vì lý do gì, thậm chí còn buộc Tư Đồ Trường Nhạc thề rằng chỉ nhận một mình nàng là đệ tử. Không ngờ bây giờ con trai nàng cũng đến góp vui.
“Miêu Mễ đã nói rất nhiều rồi, A Bích còn chưa được nói.” A Bích mếu máo, giọng nức nở.
Tư Đồ Trường Nhạc mỉm cười, ý nhị ngăn Kim Đa Đa lại, y ôm lấy A Bích, cuối cùng tiểu tư kia cũng chịu mỉm cười.
“Vừa khóc vừa cười, chẳng khác gì chó con.” Kim Đa Đa vừa ngắm con trai vừa cười.
Long Phi Ngọc nép sau bức tường cao cao, trông rõ cảnh này từ phía xa.
Kim Đa Đa ôm tay nam tử nọ, đầu tựa trên vai hắn, trông rất thân mật; sau đó con trai y không chút khí phách chạy lại ôm chân nam tử kia; kế đến nam tử kia đẩy Kim Đa Đa ra để ôm lấy A Bích, trùng hợp ánh trăng soi rõ khuôn mặt khiến y thấy được dung mạo tuấn mỹ như ngọc, so với y còn tuấn tú phiêu dật hơn vài phần; cuối cùng y nghe thấy ba tiếng cười vang lên, một giọng thanh thúy, một giọng non nớt, một giọng sang sảng.
“Vị khách phía sau tường kia không phải do con mời đến đấy chứ?”
“Có gan nhìn lén mà không có gan lại gần, tám phần mười là trộm vặt hành nghề lần đầu.”
“Không cần sang bên ấy gặp một lát à?”
“Hôm nay là ngày đón gió tẩy trần của sư phụ, hà tất lại để những chuyện nhỏ nhặt này làm mất vui, cứ để Phùng quản gia giải quyết là được rồi. Ui cha cha, sư phụ à, suýt chút nữa thì con quên mất. Đinh cô nương nghe nói người đến nên đã luôn tay từ sáng, làm ra nhiều món điểm tâm đẹp mắt, chúng ta mau đến đó thôi.”
Đêm nay tại Khánh vương phủ vô cùng náo nhiệt, chủ nhân vương phủ đang thết yến đãi khách, còn mời đến rất nhiều ca vũ xinh đẹp trợ hứng, có cả hoa khôi đang nổi danh nhất kinh thành – Quần Phương. Giữa lúc nàng ta đang nhập tâm diễn khúc “Oán tình lang” thì vương phủ có một vị khách không mời mà đến, cũng chính là tình lang khiến nàng ai oán khôn nguôi —— Tĩnh Nam hầu thế tử Long Phi Ngọc.
“Giỏi cho Long Phi Ngọc, bổn vương nhiều lần mời không đến, chỉ cần mời Quần Phương cô nương đến là ngươi xuất hiện. Ngươi nói xem có phải ngươi trọng sắc khinh bạn không?”
“Vương gia không cần phải nhiều lời với y, đến muộn phạt rượu, ba chén!”
“Không sai, ba chén!”
Long Phi Ngọc không nói gì, y đón lấy chén rượu rồi uống cạn, một chén lại một chén không hề tỏ vẻ nao núng.
“Được lắm! Thế này mới đáng là nam tử hán!” Mọi người xung quanh vừa huyên náo vừa châm rượu, khúc ca dang dở lại tiếp tục vang lên.
Long Phi Ngọc uống từng ngụm rượu lớn, tâm tư như bay bổng cùng tiếng oanh yến hoan ca.
Hóa ra bên cạnh nàng còn có nam tử xuất sắc như thế, chẳng lẽ chính là vị đông gia thần bí của Vô Song lầu? Nếu bên cạnh nàng có nam tử bực này, vì sao còn đi tìm y? Lẽ nào nam tử kia không bình thường hoặc giả không thể làm cha nên nàng mới quay về tìm y? Hóa ra trong lòng nàng y chỉ là công cụ giúp nàng sinh con mà thôi.
Trên đời này chỉ có rượu là tốt nhất…
Bình luận facebook