-
Chương 22: Sau cơn mưa trời lại sáng
“Thế tử gia, ngài đi chậm một chút.” Tuy Quần Phương không phải là thiên kim đại tiểu thư nhưng vẫn là một cô gái yểu điệu, đôi vai mềm mại của nàng gánh một nửa sức nặng của Long Phi Ngọc thật sự khá chật vật, đã thế đối phương còn là nam tử hán say mèm, bước chân tập tễnh. Dẫu thế nàng vẫn tình nguyện làm, không bằng lòng để bất kì ai nhúng tay vào, cho dù là tiểu tư thiếp thân của thế tử.
Đây là một cơ hội tốt, một cơ hội hiếm có.
Ai cũng nói nàng ta là người được Tĩnh Nam hầu thế tử yêu thích, ai nấy đều ao ước tìm được một vị kim chủ tốt như nàng. Không sai, ngài ban thưởng cho nàng không ít, nói là ban thưởng nhưng thực chất là phí lấp miệng. Bởi vì ngài không mua thân thể của nàng, càng không mua trái tim nàng mà chỉ mua cái miệng của nàng, muốn nàng im lặng ở bên cạnh ngài.
Nàng không biết thế tử gia đang làm gì, nàng chỉ biết mình được dùng để ngụy trang. Khi thế tử ở cùng nàng, những điều phong diễm chưa từng xảy ra, ngài chỉ đến nghe vài khúc hát, uống một chút rượu, thi thoảng có ngủ lại nhưng cũng chỉ là màn kịch lừa người. Thế tử nói ngài đang điều tra công vụ cho triều đình nhưng thâm tâm nàng mách bảo rằng đó không phải là sự thật, thế tử gia làm vậy vì một người con gái khác.
Tối hôm nay khi đến giúp vui cho Khánh vương phủ, nàng không nghĩ lại được gặp thế tử gia say khướt thế này. Ngài luôn giữ sự tự chủ cho mình, chí ít nàng chưa từng thấy ngài như ngày hôm nay. Khánh vương đương nhiên muốn nàng hầu hạ ngài, còn cố ý chuẩn bị một gian khách phòng, chắc là muốn thế tử gia nghỉ lại đây đêm nay. Cơ hội tốt như thế làm sao có thể bỏ qua.
Long Phi Ngọc tựa đầu lên vai Quần Phương, y lảo đảo bước vào gian phòng, vừa đến bên mép giường đã nằm xuống ngay. Thật ra y không say đến mức bất tỉnh nhân sự, nửa bước cũng không đi nổi, mà trong lòng y bất mãn: Kim Đa Đa cô có thể dựa vào lòng kẻ khác, vì sao Long Phi Ngọc ta không thể chìm trong vòng tay êm ái của nữ nhân?
“Thế tử, ngài có cần thiếp thân giúp thay y phục không?” Dưới ánh nến, khuôn mặt xuân sắc của Quần Phương ánh lên sự xấu hổ, khuôn mặt ngọc vốn rạng rỡ như hoa nay càng lay động lòng người. Long Phi Ngọc giật mình, y vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Quần Phương.
“Quần Phương, nàng có yêu thế tử gia không?”
“Thế tử, ngài…” Quần Phương giả vờ thẹn thùng định rút tay về, đương nhiên không thể rút được.
“Không thích nhỉ.”
“Không phải!” Quần Phương quýnh lên, sợ sẽ bỏ qua cơ hội này, “Thích, nam nhi anh hùng như thế tử lại có ai không thích sao.”
“Hừ, thế nhưng trên đời này lại có kẻ không phân biệt người tốt kẻ xấu! Quần Phương nàng sẽ không là kẻ ấy chứ?”
“Đương nhiên là không, chỉ sợ Quần Phương thân khinh mệnh tiện, không lọt vào mắt thế tử, nếu không thế tử đã không…” Quần Phương tỏ vẻ buồn bã, thương tâm.
Long Phi Ngọc vốn chẳng phải loại quân tử hương phấn trong lòng vẫn yên, hơn nữa lại có mỹ nhân kề bên, muốn không động tâm cũng không phải chuyện dễ. Thật sự y chưa từng nghĩ sẽ thủ thân vì bất kì cô gái nào, vậy mà lại vì cô nàng Kim Đa Đa không quan hệ kia ràng buộc, trong khi đó nàng ta gặp gỡ tình lang trước mặt y hết lần này đến lần khác.
“Hừ, nữ nhân kia đã không biết thẹn, ta còn giữ mặt mũi giúp cho làm gì.” Trong lòng vừa nghĩ vậy, bàn tay y đã di chuyển trên người Quần Phương, miệng thì thầm nói: “Quần Phương, mấy hôm nay nàng vất vả rồi.”
Quần Phương quả không hổ danh là hoa khôi được qua huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ chốc lát sau ánh mắt đã mê mẩn như tơ vương, hai gò má đỏ ửng, toàn thân mềm nhũn dựa vào Long Phi Ngọc, đôi môi dịu dàng mấp máy đáp: “Thế tử gia, ca ca tốt, xin ngài hãy yêu thương Quần Phương.”
Một tiếng ca ca tốt khiến Long Phi Ngọc thấy rất thoải mái, trông đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng ta lại nhớ đến lúc hoan ái cùng Kim Đa Đa, y lập tức áp môi lên. Quần Phương thấy vậy cũng phối hợp cùng, nghênh đón nụ hôn như mơ như mộng.
Long Phi Ngọc bỗng nhận ra có thứ gì ngọt ngào xâm chiếm miệng mình —— nước bọt? Không sai! Là nước bọt! Thứ vừa nãy chính là nước bọt của nàng ta!
“A!” Y bất ngờ đẩy Quần Phương ngã nhào xuống đất, nàng ta đau đến không đứng dậy nổi, chỉ biết giương mắt nhìn thế tử gia bỏ ra ngoài.
Long Phi Ngọc đứng bên ngoài, y cố nhổ cho đến khi nước bọt trong miệng cũng khô hết. Dạ Ảnh và đám hạ nhân trong vương phủ đứng giữ cửa đều lấy làm ngạc nhiên, lập tức bủa vây vòng quanh như sợ thế tử có bề gì.
“Gia, người không sao chứ? Có cần gọi đại phu đến không?” Dạ Ảnh hỏi với vẻ lo lắng, tối nay có vẻ như thế tử không giống thường ngày.
“Không sao đâu, ta uống nhiều nên buồn nôn thôi.” Long Phi Ngọc không định nói y muốn nôn vì nước bọt của Quần Phương.
“Thế tử gia mau vào phòng nghỉ ngơi đi ạ.” Quần Phương vừa xoa mông vừa bước ra.
“Không cần, bổn thế tử thấy không quen giường. Dạ Ảnh, hồi phủ.” Sau đó y chẳng để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, thậm chí còn chưa kịp cáo từ Khánh vương gia đã vội vã rời đi.
Quần Phương đứng lặng nhìn theo bóng lưng thế tử, trong lòng thầm ai thán đã bỏ lỡ một cơ hội tốt và nàng cũng tự biết rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào giống như hôm nay nữa.
—o0o—
Ngày hôm sau, Long Phi Ngọc không phải lên triều, hơn nữa đêm qua cũng quá chén nên y ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời đứng bóng. Mãi đến lúc hai nha hoàn thiếp thân là Tử Quyên và Tử Yến vào gọi mới sực tỉnh.
“Ồn ào cái gì? Chẳng phải gia đã nói không muốn dậy rồi sao?”
“Thế tử, người mau dậy đi thôi, Thất hoàng gia đến rồi.”
“Cái gì cơ? Thất hoàng cữu đến? Đến khi nào?” Vừa nghe đến chuyện chưởng môn Thất hoàng cữu đến, cơn buồn ngủ của Long Phi Ngọc chợt biến đâu mất, y xuống giường vừa rửa mặt chải đầu vừa nghe nha hoàn bẩm báo.
“Sau khi Thất hoàng gia vào kinh, sáng sớm hôm nay đã đến thăm Đại chưởng công chúa. Nghe nói còn mời cả Ngọc diện thần y nổi tiếng là Tư Đồ tiên sinh đến xem bệnh cho Đại trưởng công chúa.”
Tư Đồ tiên sinh? Đó chẳng phải là sư phụ của Kim Đa Đa sao? Vừa nghe đến người có quan hệ với nữ nhân kia, lòng Lòng Phi Ngọc thắt lại, tuy nhiên hoàng cữu thì không thể không gặp.
Khi nhìn thấy Tư Đồ Trường Nhạc, Long Phi Ngọc sững người. Đây chẳng phải là vị mỹ nam tử trái ôm phải ấp tối hôm qua đó sao. Tuy y từng nghe qua mỹ danh Ngọc diện thần y nhưng vẫn nghĩ đối phương là một lão nhân ngoài năm mươi, ngay đến hoàng cữu cũng đã ba mươi lăm rồi. Nếu không phải chính tai nghe hoàng cữu cung kính gọi hắn là tiểu sư thức, y tuyệt nhiên sẽ không tin mỹ nam tử thoạt nhìn chưa đến ba mươi kia đúng là sư thúc của chưởng môn Huyền Thiên tông.
Nếu hắn là sư phụ của Kim Đa Đa thì hành động thân mật giữa bọn họ đêm qua có thể hiểu được. Y nhớ Kim Đa Đa đã rời xa song thân từ tấm bé, chẳng trách lại thân thiết với sư phụ như thế, một ngày là thầy cả đời là cha mà. Không, như thế vẫn là quá thân mật! Tư Đồ Trường nhạc này tuổi trẻ mỹ mạo, khiến y thật sự không thể yên tâm. Thế nhưng môn quy của Huyền Thiên tông rất nghiêm khắc, dù gì hoàng cữu cũng là trưởng môn, giữa hai người bọn họ chắc không thể nảy sinh tư tình.
Thì ra Kim Đa Đa không gặp y là vì phải bầu bạn với sư phụ, thì ra A Bích như thế là đang làm nũng với sư công. Nghĩ đến đây, tâm trạng Long Phi Ngọc cũng tốt lên, ngay đến chuyện hoàng thúc đang giáo huấn cũng cẩn cẩn nghe theo.
Tư Đồ Trường Nhạc cũng tế nhị quan sát nam tử bất hạnh bị đồ đệ mình chọn phải. Tướng mạo không tồi, võ công cái thế cũng từng được nghe chưởng môn sư điệt hết lời khen ngợi, xem ra cũng không quá kém cỏi. Chỉ có điều xuất thân quá phú quý, khó tránh khỏi sinh ra tính cách kiêu ngạo tự mãn, nghe nói tối hôm qua còn đến nhà người ta uống rượu thâu đêm, lại còn dính líu với hoa khôi trong kinh thành. Chao ôi, nếu giao mẫu tử Đa Đa cho người thế này, thật sự y không yên lòng.
—o0o—
Kim Đa Đa cảm giác rằng tối nay Long Phi Ngọc có tâm trạng tốt. Từ nụ hôn, những cử chỉ vỗ về đến tiếng nỉ non bên tai nàng đều cảm nhận được. Nàng rất muốn biết nguyên do vì đâu nhưng không tiện hỏi, dù gì nàng và y cũng không quá thân thiết.
Sau một phen mây mưa, Long Phi Ngọc ôm lấy Kim Đa Đa từ phía sau, vùi mặt vào cổ nàng. Y ngày càng thích tư thế này, có thể dùng chóp mũi và môi cảm nhận da thịt nàng, có thể hít thật sâu mùi thơm nhẹ nhàng này.
Trái lại Kim Đa Đa lại thấy không thoải mái. Đêm nay Long Phi Ngọc muốn nhiều hơn bình thường, nhiệt tình cũng hơn bình thường nên giờ đây toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, đã thế nam nhân kia vẫn động tay động chân, dường như còn chưa thỏa mãn. Xem ra tâm tình y tốt khiến nàng gặp tai ương rồi.
“Đa Đa?” Long Phi Ngọc ngước mặt lên khiến chóp mũi y chạm vào vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng khiến lỗ tai nàng cũng đỏ bừng.
“Sao chứ?” Giọng Kim Đa Đa thoáng vẻ oán giận.
“Hôm trước ta đã gặp sư phụ nàng, Thất hoàng cữu mời ngài đến phủ thăm bệnh cho nương ta.”
“À.” Chuyện này nàng biết, chưởng môn sư huynh mời sư phụ mỹ nhân cùng đi thì ra là để xem bệnh giúp Thừa Lộ Đại trưởng công chúa.
“Sức khỏe của Đại trưởng công chúa thế nào?” Đại trưởng công chúa là người luôn hờ hững, dẫu thế nhưng trước đây người chưa từng ngược đại hay chèn ép đám cơ thiếp các nàng.
“Ôi, thì cũng là bệnh từ khi nương sinh nở, rất khó điều trị dứt nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là không có gì đáng ngại.” Nhắc đến bệnh của mẫu thân, giọng Long Phi Ngọc có phần bi ai, tuy nhiên chẳng bao lâu sau đã chuyển sang chuyện khác, “Sư phụ nàng khiến ta rất ngạc nhiên. Không ngờ Ngọc diện thần y lại trẻ đến thế.” Càng không ngờ lại tuấn tú đến vậy.
“Ngài nghĩ sư phụ ta phải là một ông lão râu tóc bạc phơ ư?” Kim Đa Đa hào hứng xoay người lại đối mặt với Long Phi Ngọc. Quản gia Tiểu Phùng bẩm báo lại rằng người rình sau bức tường đêm hôm ấy chính là nam nhân thường thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng nàng vào ban đêm. Nàng không ngờ y lại đến, song cũng mơ hồ đoán được dụng ý bên trong. Nam nhân là thế, dù trong lòng hắn có ngươi hay không cũng không mong trong lòng ngươi có nam nhân khác.
“Ha ha, đã được nghe uy danh của Ngọc diện thần y đã lâu, lại là sư thúc của hoàng cữu ta, đương nhiên ta sẽ nghĩ là một vị tôn giả cao niên rồi.” Nhớ lại lòng hoài nghi Tư Đồ Trường Nhạc đêm nọ, Long Phi Ngọc bỗng thấy chột dạ.
“Hừ, sư phụ mỹ nhân là đệ tử cuối cùng của sư tổ quá cố, tuổi tác tuy nhỏ nhưng tư chất bậc nhất, chính là đệ nhất cao thủ của Huyền Thiên tông. Nếu không phải vì sư phụ không màng chính vụ, vị trí chưởng môn nhân chưa chắc đến lượt Tĩnh Vĩnh sư huynh.” Nhắc đến sư phụ mỹ nhân, khuôn mặt Kim Đa Đa không giấu được niềm kiêu hãnh.
Nghe nàng một tiếng lại một tiếng sư phụ mỹ nhân, trong lòng Long Phi Ngọc thấy hơi khó chịu: “Tình cảm giữa Đa Đa và Tư Đồ sư phụ tốt nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, ta theo sư phụ mỹ nhân từ năm bốn tuổi, sư phụ vừa là cha lại vừa là mẹ, nếu là người khác chưa chắc đã làm được.” Nàng không dễ dàng nhường sư phụ mỹ nhân cho bất kì ai, cho dù là thiên kim nhà danh môn muốn trở thành môn hạ của sư phụ cũng đều bị nàng đuổi về.
Tâm trạng Long Phi Ngọc chẳng khá hơn.
“Tư Đồ sư phụ chưa thành gia lập thất sao?” Nghĩ cũng phải, nếu có sư nương hẳn Đa Đa đã không như thế.
Kim Đa Đa chớp mắt, “Ngài mơ ngủ à, sư phụ mỹ nhân là người tu đạo, sao có thể thú thê nạp thiếp?”
“Hơ?” Long Phi Ngọc ngạc nhiên, y chỉ chăm chăm xoáy vào mối quan hệ giữa Kim Đa Đa và Tư Đồ Trường Nhạc, hoàn toàn không để ý thứ hắn thường mặc chính là đạo bào.
“Ha ha, quả là quá đáng tiếc nhỉ.”
“Có gì mà đáng tiếc chứ. Nhiều cô gái thích sư phụ như thế, chọn ai cũng không tốt, chi bằng chẳng chọn ai cả.” Kim Đa Đa đáp trả một câu, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Long Phi Ngọc định nói chẳng phải chọn vài người là được rồi aso, song ngẫm lại nhớ ra cô gái này ghét nhất việc nam nhân tam thê tứ thiếp, nói xong nhất định sẽ bị nàng quở trách nên đành câm lặng.
“Ngài còn không mau về đi. Trời sắp sáng rồi.” Kim Đa Đa từ từ khép hai mắt lại.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng Long Phi Ngọc vẫn nhíu mày, “Ừ, ta đi ngay đây. Nàng mệt thì ngủ trước đi.”
Kim Đa Đa thật sự rất mệt, nàng không đáp lại mà chìm ngay vào giấc mộng.
“Đa Đa? Đa Đa?”
“Chuyện gì?” Nam nhân này còn không định cho người ta ngủ sao.
“Gọi một tiếng ‘ca ca tốt’ cho ta nghe đi.” Long Phi Ngọc làm nũng.
“Hửm? Hôm nay làm sao thế nhỉ? A Bích muốn làm ca ca, ngài cũng muốn làm ca ca.” Kim Đa Đa hé mắt ra, mơ màng nói: “Muốn có muội tử thì đi tìm hầu gia đi, tìm ta làm gì?” Nói xong nàng kéo chăm trùm kín đầu.
Long Phi Ngọc nhìn chằm chằm cô gái đang say ngủ, cô nàng này chẳng kiêng nể gì cả, tại sao lại có người chẳng hiểu phong tình thế này kia chứ!
Đây là một cơ hội tốt, một cơ hội hiếm có.
Ai cũng nói nàng ta là người được Tĩnh Nam hầu thế tử yêu thích, ai nấy đều ao ước tìm được một vị kim chủ tốt như nàng. Không sai, ngài ban thưởng cho nàng không ít, nói là ban thưởng nhưng thực chất là phí lấp miệng. Bởi vì ngài không mua thân thể của nàng, càng không mua trái tim nàng mà chỉ mua cái miệng của nàng, muốn nàng im lặng ở bên cạnh ngài.
Nàng không biết thế tử gia đang làm gì, nàng chỉ biết mình được dùng để ngụy trang. Khi thế tử ở cùng nàng, những điều phong diễm chưa từng xảy ra, ngài chỉ đến nghe vài khúc hát, uống một chút rượu, thi thoảng có ngủ lại nhưng cũng chỉ là màn kịch lừa người. Thế tử nói ngài đang điều tra công vụ cho triều đình nhưng thâm tâm nàng mách bảo rằng đó không phải là sự thật, thế tử gia làm vậy vì một người con gái khác.
Tối hôm nay khi đến giúp vui cho Khánh vương phủ, nàng không nghĩ lại được gặp thế tử gia say khướt thế này. Ngài luôn giữ sự tự chủ cho mình, chí ít nàng chưa từng thấy ngài như ngày hôm nay. Khánh vương đương nhiên muốn nàng hầu hạ ngài, còn cố ý chuẩn bị một gian khách phòng, chắc là muốn thế tử gia nghỉ lại đây đêm nay. Cơ hội tốt như thế làm sao có thể bỏ qua.
Long Phi Ngọc tựa đầu lên vai Quần Phương, y lảo đảo bước vào gian phòng, vừa đến bên mép giường đã nằm xuống ngay. Thật ra y không say đến mức bất tỉnh nhân sự, nửa bước cũng không đi nổi, mà trong lòng y bất mãn: Kim Đa Đa cô có thể dựa vào lòng kẻ khác, vì sao Long Phi Ngọc ta không thể chìm trong vòng tay êm ái của nữ nhân?
“Thế tử, ngài có cần thiếp thân giúp thay y phục không?” Dưới ánh nến, khuôn mặt xuân sắc của Quần Phương ánh lên sự xấu hổ, khuôn mặt ngọc vốn rạng rỡ như hoa nay càng lay động lòng người. Long Phi Ngọc giật mình, y vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Quần Phương.
“Quần Phương, nàng có yêu thế tử gia không?”
“Thế tử, ngài…” Quần Phương giả vờ thẹn thùng định rút tay về, đương nhiên không thể rút được.
“Không thích nhỉ.”
“Không phải!” Quần Phương quýnh lên, sợ sẽ bỏ qua cơ hội này, “Thích, nam nhi anh hùng như thế tử lại có ai không thích sao.”
“Hừ, thế nhưng trên đời này lại có kẻ không phân biệt người tốt kẻ xấu! Quần Phương nàng sẽ không là kẻ ấy chứ?”
“Đương nhiên là không, chỉ sợ Quần Phương thân khinh mệnh tiện, không lọt vào mắt thế tử, nếu không thế tử đã không…” Quần Phương tỏ vẻ buồn bã, thương tâm.
Long Phi Ngọc vốn chẳng phải loại quân tử hương phấn trong lòng vẫn yên, hơn nữa lại có mỹ nhân kề bên, muốn không động tâm cũng không phải chuyện dễ. Thật sự y chưa từng nghĩ sẽ thủ thân vì bất kì cô gái nào, vậy mà lại vì cô nàng Kim Đa Đa không quan hệ kia ràng buộc, trong khi đó nàng ta gặp gỡ tình lang trước mặt y hết lần này đến lần khác.
“Hừ, nữ nhân kia đã không biết thẹn, ta còn giữ mặt mũi giúp cho làm gì.” Trong lòng vừa nghĩ vậy, bàn tay y đã di chuyển trên người Quần Phương, miệng thì thầm nói: “Quần Phương, mấy hôm nay nàng vất vả rồi.”
Quần Phương quả không hổ danh là hoa khôi được qua huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ chốc lát sau ánh mắt đã mê mẩn như tơ vương, hai gò má đỏ ửng, toàn thân mềm nhũn dựa vào Long Phi Ngọc, đôi môi dịu dàng mấp máy đáp: “Thế tử gia, ca ca tốt, xin ngài hãy yêu thương Quần Phương.”
Một tiếng ca ca tốt khiến Long Phi Ngọc thấy rất thoải mái, trông đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng ta lại nhớ đến lúc hoan ái cùng Kim Đa Đa, y lập tức áp môi lên. Quần Phương thấy vậy cũng phối hợp cùng, nghênh đón nụ hôn như mơ như mộng.
Long Phi Ngọc bỗng nhận ra có thứ gì ngọt ngào xâm chiếm miệng mình —— nước bọt? Không sai! Là nước bọt! Thứ vừa nãy chính là nước bọt của nàng ta!
“A!” Y bất ngờ đẩy Quần Phương ngã nhào xuống đất, nàng ta đau đến không đứng dậy nổi, chỉ biết giương mắt nhìn thế tử gia bỏ ra ngoài.
Long Phi Ngọc đứng bên ngoài, y cố nhổ cho đến khi nước bọt trong miệng cũng khô hết. Dạ Ảnh và đám hạ nhân trong vương phủ đứng giữ cửa đều lấy làm ngạc nhiên, lập tức bủa vây vòng quanh như sợ thế tử có bề gì.
“Gia, người không sao chứ? Có cần gọi đại phu đến không?” Dạ Ảnh hỏi với vẻ lo lắng, tối nay có vẻ như thế tử không giống thường ngày.
“Không sao đâu, ta uống nhiều nên buồn nôn thôi.” Long Phi Ngọc không định nói y muốn nôn vì nước bọt của Quần Phương.
“Thế tử gia mau vào phòng nghỉ ngơi đi ạ.” Quần Phương vừa xoa mông vừa bước ra.
“Không cần, bổn thế tử thấy không quen giường. Dạ Ảnh, hồi phủ.” Sau đó y chẳng để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, thậm chí còn chưa kịp cáo từ Khánh vương gia đã vội vã rời đi.
Quần Phương đứng lặng nhìn theo bóng lưng thế tử, trong lòng thầm ai thán đã bỏ lỡ một cơ hội tốt và nàng cũng tự biết rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào giống như hôm nay nữa.
—o0o—
Ngày hôm sau, Long Phi Ngọc không phải lên triều, hơn nữa đêm qua cũng quá chén nên y ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời đứng bóng. Mãi đến lúc hai nha hoàn thiếp thân là Tử Quyên và Tử Yến vào gọi mới sực tỉnh.
“Ồn ào cái gì? Chẳng phải gia đã nói không muốn dậy rồi sao?”
“Thế tử, người mau dậy đi thôi, Thất hoàng gia đến rồi.”
“Cái gì cơ? Thất hoàng cữu đến? Đến khi nào?” Vừa nghe đến chuyện chưởng môn Thất hoàng cữu đến, cơn buồn ngủ của Long Phi Ngọc chợt biến đâu mất, y xuống giường vừa rửa mặt chải đầu vừa nghe nha hoàn bẩm báo.
“Sau khi Thất hoàng gia vào kinh, sáng sớm hôm nay đã đến thăm Đại chưởng công chúa. Nghe nói còn mời cả Ngọc diện thần y nổi tiếng là Tư Đồ tiên sinh đến xem bệnh cho Đại trưởng công chúa.”
Tư Đồ tiên sinh? Đó chẳng phải là sư phụ của Kim Đa Đa sao? Vừa nghe đến người có quan hệ với nữ nhân kia, lòng Lòng Phi Ngọc thắt lại, tuy nhiên hoàng cữu thì không thể không gặp.
Khi nhìn thấy Tư Đồ Trường Nhạc, Long Phi Ngọc sững người. Đây chẳng phải là vị mỹ nam tử trái ôm phải ấp tối hôm qua đó sao. Tuy y từng nghe qua mỹ danh Ngọc diện thần y nhưng vẫn nghĩ đối phương là một lão nhân ngoài năm mươi, ngay đến hoàng cữu cũng đã ba mươi lăm rồi. Nếu không phải chính tai nghe hoàng cữu cung kính gọi hắn là tiểu sư thức, y tuyệt nhiên sẽ không tin mỹ nam tử thoạt nhìn chưa đến ba mươi kia đúng là sư thúc của chưởng môn Huyền Thiên tông.
Nếu hắn là sư phụ của Kim Đa Đa thì hành động thân mật giữa bọn họ đêm qua có thể hiểu được. Y nhớ Kim Đa Đa đã rời xa song thân từ tấm bé, chẳng trách lại thân thiết với sư phụ như thế, một ngày là thầy cả đời là cha mà. Không, như thế vẫn là quá thân mật! Tư Đồ Trường nhạc này tuổi trẻ mỹ mạo, khiến y thật sự không thể yên tâm. Thế nhưng môn quy của Huyền Thiên tông rất nghiêm khắc, dù gì hoàng cữu cũng là trưởng môn, giữa hai người bọn họ chắc không thể nảy sinh tư tình.
Thì ra Kim Đa Đa không gặp y là vì phải bầu bạn với sư phụ, thì ra A Bích như thế là đang làm nũng với sư công. Nghĩ đến đây, tâm trạng Long Phi Ngọc cũng tốt lên, ngay đến chuyện hoàng thúc đang giáo huấn cũng cẩn cẩn nghe theo.
Tư Đồ Trường Nhạc cũng tế nhị quan sát nam tử bất hạnh bị đồ đệ mình chọn phải. Tướng mạo không tồi, võ công cái thế cũng từng được nghe chưởng môn sư điệt hết lời khen ngợi, xem ra cũng không quá kém cỏi. Chỉ có điều xuất thân quá phú quý, khó tránh khỏi sinh ra tính cách kiêu ngạo tự mãn, nghe nói tối hôm qua còn đến nhà người ta uống rượu thâu đêm, lại còn dính líu với hoa khôi trong kinh thành. Chao ôi, nếu giao mẫu tử Đa Đa cho người thế này, thật sự y không yên lòng.
—o0o—
Kim Đa Đa cảm giác rằng tối nay Long Phi Ngọc có tâm trạng tốt. Từ nụ hôn, những cử chỉ vỗ về đến tiếng nỉ non bên tai nàng đều cảm nhận được. Nàng rất muốn biết nguyên do vì đâu nhưng không tiện hỏi, dù gì nàng và y cũng không quá thân thiết.
Sau một phen mây mưa, Long Phi Ngọc ôm lấy Kim Đa Đa từ phía sau, vùi mặt vào cổ nàng. Y ngày càng thích tư thế này, có thể dùng chóp mũi và môi cảm nhận da thịt nàng, có thể hít thật sâu mùi thơm nhẹ nhàng này.
Trái lại Kim Đa Đa lại thấy không thoải mái. Đêm nay Long Phi Ngọc muốn nhiều hơn bình thường, nhiệt tình cũng hơn bình thường nên giờ đây toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, đã thế nam nhân kia vẫn động tay động chân, dường như còn chưa thỏa mãn. Xem ra tâm tình y tốt khiến nàng gặp tai ương rồi.
“Đa Đa?” Long Phi Ngọc ngước mặt lên khiến chóp mũi y chạm vào vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng khiến lỗ tai nàng cũng đỏ bừng.
“Sao chứ?” Giọng Kim Đa Đa thoáng vẻ oán giận.
“Hôm trước ta đã gặp sư phụ nàng, Thất hoàng cữu mời ngài đến phủ thăm bệnh cho nương ta.”
“À.” Chuyện này nàng biết, chưởng môn sư huynh mời sư phụ mỹ nhân cùng đi thì ra là để xem bệnh giúp Thừa Lộ Đại trưởng công chúa.
“Sức khỏe của Đại trưởng công chúa thế nào?” Đại trưởng công chúa là người luôn hờ hững, dẫu thế nhưng trước đây người chưa từng ngược đại hay chèn ép đám cơ thiếp các nàng.
“Ôi, thì cũng là bệnh từ khi nương sinh nở, rất khó điều trị dứt nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là không có gì đáng ngại.” Nhắc đến bệnh của mẫu thân, giọng Long Phi Ngọc có phần bi ai, tuy nhiên chẳng bao lâu sau đã chuyển sang chuyện khác, “Sư phụ nàng khiến ta rất ngạc nhiên. Không ngờ Ngọc diện thần y lại trẻ đến thế.” Càng không ngờ lại tuấn tú đến vậy.
“Ngài nghĩ sư phụ ta phải là một ông lão râu tóc bạc phơ ư?” Kim Đa Đa hào hứng xoay người lại đối mặt với Long Phi Ngọc. Quản gia Tiểu Phùng bẩm báo lại rằng người rình sau bức tường đêm hôm ấy chính là nam nhân thường thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng nàng vào ban đêm. Nàng không ngờ y lại đến, song cũng mơ hồ đoán được dụng ý bên trong. Nam nhân là thế, dù trong lòng hắn có ngươi hay không cũng không mong trong lòng ngươi có nam nhân khác.
“Ha ha, đã được nghe uy danh của Ngọc diện thần y đã lâu, lại là sư thúc của hoàng cữu ta, đương nhiên ta sẽ nghĩ là một vị tôn giả cao niên rồi.” Nhớ lại lòng hoài nghi Tư Đồ Trường Nhạc đêm nọ, Long Phi Ngọc bỗng thấy chột dạ.
“Hừ, sư phụ mỹ nhân là đệ tử cuối cùng của sư tổ quá cố, tuổi tác tuy nhỏ nhưng tư chất bậc nhất, chính là đệ nhất cao thủ của Huyền Thiên tông. Nếu không phải vì sư phụ không màng chính vụ, vị trí chưởng môn nhân chưa chắc đến lượt Tĩnh Vĩnh sư huynh.” Nhắc đến sư phụ mỹ nhân, khuôn mặt Kim Đa Đa không giấu được niềm kiêu hãnh.
Nghe nàng một tiếng lại một tiếng sư phụ mỹ nhân, trong lòng Long Phi Ngọc thấy hơi khó chịu: “Tình cảm giữa Đa Đa và Tư Đồ sư phụ tốt nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, ta theo sư phụ mỹ nhân từ năm bốn tuổi, sư phụ vừa là cha lại vừa là mẹ, nếu là người khác chưa chắc đã làm được.” Nàng không dễ dàng nhường sư phụ mỹ nhân cho bất kì ai, cho dù là thiên kim nhà danh môn muốn trở thành môn hạ của sư phụ cũng đều bị nàng đuổi về.
Tâm trạng Long Phi Ngọc chẳng khá hơn.
“Tư Đồ sư phụ chưa thành gia lập thất sao?” Nghĩ cũng phải, nếu có sư nương hẳn Đa Đa đã không như thế.
Kim Đa Đa chớp mắt, “Ngài mơ ngủ à, sư phụ mỹ nhân là người tu đạo, sao có thể thú thê nạp thiếp?”
“Hơ?” Long Phi Ngọc ngạc nhiên, y chỉ chăm chăm xoáy vào mối quan hệ giữa Kim Đa Đa và Tư Đồ Trường Nhạc, hoàn toàn không để ý thứ hắn thường mặc chính là đạo bào.
“Ha ha, quả là quá đáng tiếc nhỉ.”
“Có gì mà đáng tiếc chứ. Nhiều cô gái thích sư phụ như thế, chọn ai cũng không tốt, chi bằng chẳng chọn ai cả.” Kim Đa Đa đáp trả một câu, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Long Phi Ngọc định nói chẳng phải chọn vài người là được rồi aso, song ngẫm lại nhớ ra cô gái này ghét nhất việc nam nhân tam thê tứ thiếp, nói xong nhất định sẽ bị nàng quở trách nên đành câm lặng.
“Ngài còn không mau về đi. Trời sắp sáng rồi.” Kim Đa Đa từ từ khép hai mắt lại.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng Long Phi Ngọc vẫn nhíu mày, “Ừ, ta đi ngay đây. Nàng mệt thì ngủ trước đi.”
Kim Đa Đa thật sự rất mệt, nàng không đáp lại mà chìm ngay vào giấc mộng.
“Đa Đa? Đa Đa?”
“Chuyện gì?” Nam nhân này còn không định cho người ta ngủ sao.
“Gọi một tiếng ‘ca ca tốt’ cho ta nghe đi.” Long Phi Ngọc làm nũng.
“Hửm? Hôm nay làm sao thế nhỉ? A Bích muốn làm ca ca, ngài cũng muốn làm ca ca.” Kim Đa Đa hé mắt ra, mơ màng nói: “Muốn có muội tử thì đi tìm hầu gia đi, tìm ta làm gì?” Nói xong nàng kéo chăm trùm kín đầu.
Long Phi Ngọc nhìn chằm chằm cô gái đang say ngủ, cô nàng này chẳng kiêng nể gì cả, tại sao lại có người chẳng hiểu phong tình thế này kia chứ!
Bình luận facebook