-
Chương 4: Mỹ thiếu niên trúng mị dược
Mãn Hương lầu đứng ra dựng linh đường cho Yên Nhiên, đương nhiên không phải tại Mãn Hương lầu, dù gì nơi này còn phải buôn bán. Tuy thế họ vẫn mời đạo sĩ đến làm phép, tiện thể đẩy uế khí đi xa.
Những vị văn nhân nhã sĩ thường giao hảo, những tên quan lại hiển đạt luôn mơ ước đến sắc đẹp của Yên Nhiên, các cô nương trong lầu và các thanh lâu khác có giao tình với Yên Nhiên khi nàng ta còn sống đều đến cúng bái. Thế nhưng Diễm Hồng cho rằng những vị khách nhân đến tri lễ này cũng cùng một giuộc với tên Chu công tử kia, chưa kể đến các cô nương kia chắc gì đã thật lòng, không chừng chỉ vì đồng bệnh tương liên.
Người gào khóc thương tâm nhất là Trương ma ma, chẳng khác nào con gái của bà ta vừa qua đời, thật ra trong lòng bà ta đang vui lắm, bởi lẽ tang sự này được làm long trọng, khiến Mãn Hương lầu càng có tiếng ở thành Phong Ninh, thậm chí còn được biết đến ở những khu vực xung quanh. Chỉ tiếc một nỗi không thu về được đồng nào, nghĩ đến đây chắc Trương ma ma càng khóc than đến xót lòng hơn.
Diễm Hồng không đến linh đường cúng tế, nàng sợ rằng khi nhìn thấy những kẻ giả nhân giả nghĩa kia sẽ phá lên cười.
Vào cái đêm tròn bảy ngày của Yên Nhiên, nàng một mình đi khắp ngõ ngách trong vườn, nàng biết đây là nơi Yên Nhiên thường đến nhất khi còn sống, nếu như hồn phách Yên Nhiên còn vương vẩn chốn nhân gian, chắc có lẽ nàng ta sẽ ở đây.
Diễm Hồng đặt chiếc đèn lồng sang một bên, đốt số tiền giấy trong một cái chậu nhỏ bằng đồng, vừa đốt vừa thì thầm: “Yên Nhiên, muội biết không, bây giờ muội còn được trọng vọng hơn cả khi còn sống, quả nhiên là vị cô nương may mắn nhất Phong Ninh thành. Bây giờ trên phố ai ai cũng đều biến muội thành tiên nữ, hiệp nữ trong truyền thuyết, tỷ tỷ đây rất ganh tỵ… Thật ra ta biết muội chẳng quan tâm đến hư danh, muội chỉ muốn ra đi trong lặng lẽ, nhưng ta nuốt không trôi mối hận này, dựa vào đâu mà kẻ hại muội lại được sống ung dung, tự tại. Sau này nếu ông trời cho ta cơ hội giáp mặt tên Chu công tử kia, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho muội.”
Diễm Hồng đang nói thì chợt nghe thấy một tiếng động truyền đến từ phía trước, cách nơi nàng ngồi không xa, hình như là một vật nặng nào đó rơi xuống đất.
Diễm Hồng gan dạ từ nhỏ, chưa có việc gì nàng chưa từng gặp, nàng cầm theo đèn lồng bước lên xem thử. Khi lại gần bụi cỏ ven tường, nàng dừng chân, hỏi khẽ: “Ai?”
Không có tiếng trả lời, nhưng lại nghe như có tiếng rên rỉ. Trong số khách nhân Diễm Hồng từng tiếp, không ít người xuất thân trong giang hồ, vì vậy nàng cũng học được vài chiêu phòng thân, vội vàng nhổ cây trâm trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, chầm chậm tiến gần nơi phát ra tiếng rên rỉ.
Trong bụi cỏ kia quả nhiên có một người đang nằm. Diễm Hồng vội giơ trâm lên, giương cao đèn lồng, cất tiếng hỏi lần nữa: “Là ai?” Người nọ vẫn không trả lời, tiếng rên rỉ phát ra từng đợt, nghe rất quen tai.
Diễm Hồng thận trọng bước đến gần hơn, dưới ánh nến leo lét, nàng thấy người nọ mặc một bộ y phục đạo sĩ màu trăng non, toàn thân khẽ run lên, cuộn tròn thành một cục.
Quan sát sơ qua vẻ bên ngoài thì tuổi tác người này không lớn, Diễm Hồng cũng yên lòng phần nào, nàng vươn tay ra nhích cơ thể y, mãi cho đến khi khuôn mặt lộ ra.
Diễm Hồng ngẩn người, không phải nàng chưa từng thấy nam tử có dung mạo tuấn tú, thế nhưng không một ai bì được với vị thiếu niên này. Khuôn mặt y trắng như ngọc, môi đỏ như máu, hai hàng mi dài khép chặt thi thoảng run lên, tuy khuôn mặt bị dính bùn và mồ hôi, nhưng vẻ đẹp như ẩn như hiện này chính là điều hút hồn đối phương, ngay đến Diễm Hồng từng trải qua hết những phong hoa tuyết nguyệt cũng phải thất thần.
Diễm Hồng quá quen với tư thái này, hẳn đây là phản ứng khi trúng mị dược. Nàng thầm nghĩ, có khi là một trong những tiểu đạo đồng theo lão đạo sĩ đến làm phép lúc sáng, bị tỷ muội nào trong lầu nhìn trúng nên mới hạ thuốc.
Ánh nên nhập nhòa đánh động đến vị thiếu niên, mắt y dần hé mở, ánh mắt y tuy rời rạc nhưng Diễm Hồng cũng còn phải thầm khen, đôi mắt kia thật sự quá đẹp!
Khi ánh mắt vị thiếu niên kia lướt đến người Diễm Hồng, y đột nhiên giãy dụa, thất thanh kêu lên, “Cô nương mau đi đi! Đừng, đừng lại gần đây!”
Diễm Hồng nghe vậy thì không lấy làm vui: Sao, nhận ra ta là cô nương thanh lâu nên chê ta ô uế, cho dù thân thể có muốn cũng vẫn đuổi ta đi ư. Nàng cố tình ngả người sang, cười duyên mà rằng: “Tiểu đạo trưởng thật sự không cần ta giúp một tay sao?”
Diễm Hồng biết rằng mùi thơm trên người nàng lúc này chẳng khác nào xúc tác khiến mị dược kia phát huy tác dụng, nàng tỏ vẻ hài lòng khi thấy vị thiếu niên kia khom người lại. Tuy thế vị thiếu niêm kia lại nhắm chặt mắt lại, sau đó toàn thân hơi run lên, kêu lên một tiếng đau đớn rồi mở mắt ra, đôi mắt ấy trong suốt không lẫn tạp chất.
Diễm Hồng cả kinh, nàng liếc nhìn thì phát hiện trên đùi phải của vị thiếu niên có gắm một thanh kiếm, những tia máu đỏ nhuốm thắm cả đạo bào màu trăng non.
“Cô nương mau đi đi, ta bị người hãm hại, trúng mị dược, sẽ làm tổn thương đến cô nương. Cô nương nên mau chóng rời khỏi đây, hoặc là trói chặt ta lại, chờ đến khi công hiệu của mị dược qua đi…”
Diễm Hồng sững sờ, nàng vốn nghĩ vị thiếu niên kia nhận ra nàng là kỹ nữ nên lo lắng cho sự trong sạch của mình, không ngờ rằng vị thiếu niên kia lại sợ sẽ xúc phạm đến nàng, thậm chí còn dùng cách làm hại đến bản thân để giữ vững sự tỉnh táo.
Nàng lại cúi đầu quan sát, vị thiếu niên kia vì bị mị dược phát tác, công thêm vết thương ở chân làm cho hôn mê, ngay lúc ấy Diễm Hồng đã quyết.
Trong cơn mê của Tư Đồ Trường Nhạc, nửa đầu giấc mộng là cảm giác như bị lửa thiêu đốt, nửa đoạn sau thì như bị dội nước lạnh lên đầu, kế đó Mạnh tiểu thư xuất hiện, nàng ta cười đến híp mắt, thò tay toan cởi áo y ra, y muốn ngăn lại nhưng cả người mềm nhũn, không thể giãy dụa, cũng không thể lên tiếng. Tận mắt chứng kiến mình sắp bị lột trần, y luống cuống, bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Khi mở mắt ra, Tư Đồ Trường Nhạc quan sát cái giường lạ lẫm mình đang nằm, nào là chăn uyên ương đùa nước màu đỏ, rèm che màu đỏ tươi thêu hoa văn hồ điệp, sự dâm đãng ngập tràn giữa gian phòng hoa lệ, y phục trên người y cũng không còn. Lẽ nào giấc mộng đêm qua là thật?
Tư Đồ Trường Nhạc kinh hãi bật dậy, làm động đến vết thương trên đùi phải, cơn đau ập đến khiến y tỉnh táo hẳn, chợt nhớ ra những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua.
Tư Đồ Trường Nhạc năm nay mười sáu tuổi, là đệ tử cuối cùng của Linh Không, chưởng môn tiền nhiệm Huyền Thiên tông. Năm trước, sau khi Linh Không viên tịch, Tư Đồ Trường Nhạc tuân theo lời dặn dò của thầy, giữ tròn đạo hiếu một năm, sau đó mới hạ sơn du ngoạn.
Tuổi đời còn trẻ, võ công cao cường, văn chương rung động lòng người, y thuật xuất chúng, hơn nữa ngoài thân phận sư đệ của chưởng môn Huyền Thiên tông, còn có danh xưng “ngọc diện thần y”, chiếm trọn trái tim của không ít mỹ nữ giang hồ khắp bốn phương. Thế nhưng từ thuở nhỏ, Tư Đồ Trường Nhạc đã bước chân vào đạo gia, chưa từng có suy nghĩ sẽ lấy vợ sinh con, các vị mỹ nữ không thể làm gì khác hơn ngoài việc bày mưu tính kế.
Độc y Tiểu Thi Thi, truyền nhân của Độc tiên tử, đánh tiếng rằng, nhất định phải thành phu thê cùng Tư Đồ Trường Nhạc, dù cho phải dùng sức mạnh cũng quyết làm bằng được. Bởi thế khi Tư Đồ Trường Nhạc vừa thấy Tiểu Thi Thi đã phải bỏ chạy, không ngờ rằng người hạ dược y lại là người xuất thân từ danh môn chính phái, Mạnh tiểu thư.
Đêm qua, túi thuốc của y bị Mạnh tiểu thư kiếm cớ lấy đi, thế nên khi phát hiện mình trúng mị dược, y không kịp tìm thuốc giải, đành phá cửa mà chạy.
Tư Đồ Trường Nhạc tuy tinh thông y thuật, nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ lại không có kinh nghiệm gì, mặt khác lại lo lắng bị Mạnh tiểu thư đuổi theo, nên đành đè nén cảm giác nóng ran dần lan tỏa khắp người, y phóng như bay, cuối cùng gục ngã sau khi vào đến Mãn Hương lầu.
Tư Đồ Trường Nhạc thấy y phục bên dưới vẫn còn, xem ra quan hệ bất chính đã không xảy ra, cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Lúc này chợt có người bước vào, theo bản năng, Tư Đồ Trường Nhạc kéo chăn đắp kín phần thân trên trần trụi.
“Tiểu đạo trưởng tỉnh rồi à.” Một giọng nói dịu dàng, đáng yêu ân cần thăm hỏi, tấm rèm màu đỏ được vén lên bởi một cánh tay trắng như tuyết, thế nhưng trong mắt Tư Đồ Trường Nhạc vẫn chỉ là một màu đỏ tươi.
Một cô gái chừng hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi đượm ý cười, thân vận áo lụa màu đỏ, ngực lộ hơn phân nửa phô ra làn da trắng như tuyết, một tay nàng ta vừa vén màn, tay kia cầm theo một bộ y phục nam tử.
Tư Đồ Trường Nhạc hiếm khi gặp phái nữ, đa phần họ đều là thiên kim danh môn, cho dù là nữ hiệp giang hồ đầy hào khí cũng không có vẻ phong tình quyến rũ như thế này, y còn chưa kịp cất tiếng thì khuôn mặt đã ửng đỏ.
Cô gái này chính là Diễm Hồng, nàng cũng hiếm khi gặp vị thiếu niêm vừa tuấn tú vừa ngây ngô như Tư Đồ Trường Nhạc, trong lòng không khỏi buồn cười.
“Đạo bào của tiểu đạo trưởng còn chưa khô hẳn, thiếp thân ở đây có một bộ y phục của tiểu tư, tiểu đạo trưởng mặc trước đi vậy.”
Sao đến bây giờ y phục của mình vẫn còn ướt? Tư Đồ Trường Nhạc có phần hoài nghi.
“Vì thiếp thân muốn giúp tiểu đạo trưởng giải trừ dược tính, nên chỉ có thể dùng nước, vì thế đạo bào bị ướt. Mặt khác lại lo lắng y phục ẩm ướt sẽ khiến tiểu đạo trưởng sinh bệnh, nên lại bất đắc dĩ giúp đạo trưởng cởi bỏ xiêm y.” Diễm Hồng nhìn thấu mối nghi ngờ trong lòng y, nàng cố tình vừa cười vừa đáp, thật lòng mà nói khi ấy nàng cũng dao động, chỉ có điều giậu đổ bìm leo không phải là kiểu của nàng.
Thì ra tiểu thư Mạnh gia cũng vẫn chỉ là một vị thiên kim tiểu thư, không tài nào tìm ra mị dược lợi hại trên giang hồ, chỉ có thể lấy được loại trong kỹ viện thường dùng, vì e ngại Tư Đồ Trường Nhạc sẽ chịu khổ sở, dù lượng dược có nặng, nhưng chỉ cần thật nhiều nước là có thể giải trừ.
Bấy giờ Tư Đồ Trường Nhạc mới biết cảm giác bị dội nước lạnh không phải là mơ, người cởi y phục của y không phải Mạnh tiểu thư mà là vị cô nương này, y đỏ mặt cất tiếng cảm ơn, sau mới vươn tay ra ngoài chăn nhận lấy y phục, kế đó lại đỏ mặt nhờ Diễm Hồng buông rèm xuống.
Diễm Hồng khẽ cười thành tiếng, nàng cũng không nỡ dằn vặt vị thiếu niên đáng thương này thêm nữa, mau chóng buông rèm để y thay y phục.
Chờ đến khi y thay y phục xong, Diễm Hồng lại vén rèm lên, nàng đã thấy Tư Đồ Trường Nhạc đang định xuống giường.
“Vết thương trên đùi tiểu đạo trưởng vẫn chưa lành, đạo trưởng cứ nằm im đừng nhúc nhích thì hơn.”
Sau khi xiêm y đã yên vị trên người, Tư Đồ Trường Nhạc cũng có dũng khí mở lời hơn, “Đây là khuê phòng của cô nương, bần đạo nán lại lâu e sẽ làm ô uế danh tiết của cô nương.”
“Ha ha, tiểu đạo trưởng quá lo lắng rồi, trong phòng thiếp thân nếu không có nam nhân mới khiến kẻ khác thấy lạ đấy. Hẳn là đạo trưởng nên lo lắng cho danh tiết của mình mới đúng.”
Tư Đồ Trường Nhạc tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tiểu đạo trưởng có biết nơi này là đâu không?”
Tư Đồ Trường Nhạc lắc đầu, y chưa từng đến nơi phong hoa tuyết nguyệt, lại càng chưa từng gặp kỹ nữ.
“Nơi này là Mãn Hương lầu, là kỹ viện nổi danh ở Phong Ninh thành, thiếp thân chính là hồng bài cô nương của lầu này, tên gọi Diễm Hồng.” Nói xong, Diễm Hồng lập tức nhìn thẳng về phía Tư Đồ Trường Nhạc. Đêm hôm qua nàng quyết định cứu y là vì, tuy y chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi nhưng lại là chính nhân quân tử, thế nhưng không biết sau khi vị chính nhân quân này biết thân phận thật của nàng sẽ có phản ứng ra sao, hay là y thật sự sẽ lo lắng cho danh tiết của bản thân mình.
Quả thật Tư Đồ Trường Nhạc vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự ngạc nhiên mà thôi, “Diễm Hồng cô nương dù xuất thân thanh lâu, nhưng tấm lòng lại mang sự can đảm, nghĩa hiệp của người trong giang hồ, huống hồ thế gian này có mấy ai tự nguyện rơi vào chốn phong trần, cô nương vẫn giữ được cái tâm sáng giữa nơi vẩn đục này đã là hiếm thấy. Chỉ tiếc trên đời này hiếm người nhìn thấu suốt nơi vẩn đục này, dẫu thế đi nữa hẳn cô nương cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt của kẻ khác.”
Mặc dù Huyền Thiên tông là danh môn chính phái, nhưng Linh Không, ân sư của Tư Đồ Trường Nhạc, lại là thế ngoại cao nhân, không lấy lễ nghĩa liêm sỉ trong sách vở để dạy đệ tử, ngài từng nói với Tư Đồ Trường Nhạc rằng, nhìn người không nhìn bằng mắt mà phải dùng cái tâm.
Lời của Tư Đồ Trường Nhạc khiến Diễm Hồng nhớ đến một người, nhiều năm trước người đó đã từng nói với nàng rằng “như đóa sen, gần bùn nhưng chẳng vương mùi bùn”, vậy mà bây giờ người ấy… Thế nhưng bây giờ nàng lại thấy Tư Đồ Trường Nhạc nói rất đúng, người khác muốn nói cái gì, muốn nghĩ thế nào thì tùy họ.
“Nếu tiểu đạo trưởng không ngại nơi Diễm hồng xuất thân, xin hãy nán lại đây dưỡng thương ít ngày. Đạo trưởng yên tâm, những người không liên quan tuyệt nhiên không được ra vào phòng này.”
Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc thấy nán lại đây cũng tốt, tiểu thư Mạnh gia nhất định không ngờ rằng y sẽ ẩn mình ở thanh lâu. Hơn nữa trên người lại đang mang thương tích, nếu lại gặp phải cô gái giống Mạnh tiểu thư, thật sự không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, có điều….
“Ta ở lại đây, vậy còn cô nương…” Tư Đồ Trường Nhạc muốn nói “vậy còn việc làm ăn của cô nương thì sao?”, nhưng vì xấu hổ nên chẳng thốt nên lời.
Diễm Hồng đoán được suy nghĩ của y, nàng lại cười duyên dáng, “Thiếp thân sẽ sắp xếp một gian phòng cho tiểu đạo trưởng, đạo trưởng không cần lo lắng sẽ làm lỡ dở việc của Diễm Hồng.”
Mặt Tư Đồ Trường Nhạc lại ửng đỏ.
Diễm Hồng không đùa giỡn thêm nữa, “Phải rồi, tiểu đạo trưởng ở đạo quán nào, phải xưng hô thế nào đây. Diễm Hồng sẽ đi đánh tin, gọi sư phụ của tiểu đạo trưởng đến đón người.”
“Bần đạo là Thanh Huy, là đệ tử của Huyền Thiên tông ở đỉnh Phiêu Miễu. Đường đến Phiêu Miễu Phong xa xôi, hơn nữa bần đạo có biết chút ít về dược lý, vết thương kia không đáng ngại, sau một thời gian sẽ lành hẳn, không cần phiền cô nương báo tin.”
Kỹ viện vốn là nơi nhạy tin tức, đương nhiên Diễm Hồng từng nghe nói đến đại danh của Huyền Thiên tông, đấy chính là môn phái võ lâm nổi danh nhất Lăng quốc, đệ tử dưới trướng đông đảo, không ít người xuất thân danh môn, thậm chí còn có quan hệ với hoàng thất, cho nên rất được người trong giang hồ tôn sùng.
Nhưng nàng không biết rằng người đang giữ chức chưởng môn của Huyền Thiên tông cũng lót chữ “thanh”. Nàng cứ nghĩ vị tiểu đạo trưởng tên Thanh Huy này là đệ tử bình thường, cứ cho rằng y lo lắng những người khác biết y trúng mị dược lại đang ở kỹ viện dưỡng thương sẽ sinh lòng ngờ vực vô cớ, nên cũng không hỏi nhiều, bèn sai nha hoàn thiếp thân đến hầu hạ, chuẩn bị một gian phòng cho Tư Đồ Trường Nhạc.
Quả thật Tư Đồ Trường Nhạc không muốn người ngoài biết chuyện đã xảy ra, tuy nhiên lại không phải vì danh tiếng của mình, mà y lo lắng đến thanh danh của Mạnh tiểu thư. Dù gì nàng ta vẫn một tiểu thư, sau này còn phải xuất giá. Chao ôi, giống như lời một sư điệt đã nói, sau này đối với nữ nhân phải nhượng bộ lui binh mới là cách tốt nhất.
Những vị văn nhân nhã sĩ thường giao hảo, những tên quan lại hiển đạt luôn mơ ước đến sắc đẹp của Yên Nhiên, các cô nương trong lầu và các thanh lâu khác có giao tình với Yên Nhiên khi nàng ta còn sống đều đến cúng bái. Thế nhưng Diễm Hồng cho rằng những vị khách nhân đến tri lễ này cũng cùng một giuộc với tên Chu công tử kia, chưa kể đến các cô nương kia chắc gì đã thật lòng, không chừng chỉ vì đồng bệnh tương liên.
Người gào khóc thương tâm nhất là Trương ma ma, chẳng khác nào con gái của bà ta vừa qua đời, thật ra trong lòng bà ta đang vui lắm, bởi lẽ tang sự này được làm long trọng, khiến Mãn Hương lầu càng có tiếng ở thành Phong Ninh, thậm chí còn được biết đến ở những khu vực xung quanh. Chỉ tiếc một nỗi không thu về được đồng nào, nghĩ đến đây chắc Trương ma ma càng khóc than đến xót lòng hơn.
Diễm Hồng không đến linh đường cúng tế, nàng sợ rằng khi nhìn thấy những kẻ giả nhân giả nghĩa kia sẽ phá lên cười.
Vào cái đêm tròn bảy ngày của Yên Nhiên, nàng một mình đi khắp ngõ ngách trong vườn, nàng biết đây là nơi Yên Nhiên thường đến nhất khi còn sống, nếu như hồn phách Yên Nhiên còn vương vẩn chốn nhân gian, chắc có lẽ nàng ta sẽ ở đây.
Diễm Hồng đặt chiếc đèn lồng sang một bên, đốt số tiền giấy trong một cái chậu nhỏ bằng đồng, vừa đốt vừa thì thầm: “Yên Nhiên, muội biết không, bây giờ muội còn được trọng vọng hơn cả khi còn sống, quả nhiên là vị cô nương may mắn nhất Phong Ninh thành. Bây giờ trên phố ai ai cũng đều biến muội thành tiên nữ, hiệp nữ trong truyền thuyết, tỷ tỷ đây rất ganh tỵ… Thật ra ta biết muội chẳng quan tâm đến hư danh, muội chỉ muốn ra đi trong lặng lẽ, nhưng ta nuốt không trôi mối hận này, dựa vào đâu mà kẻ hại muội lại được sống ung dung, tự tại. Sau này nếu ông trời cho ta cơ hội giáp mặt tên Chu công tử kia, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho muội.”
Diễm Hồng đang nói thì chợt nghe thấy một tiếng động truyền đến từ phía trước, cách nơi nàng ngồi không xa, hình như là một vật nặng nào đó rơi xuống đất.
Diễm Hồng gan dạ từ nhỏ, chưa có việc gì nàng chưa từng gặp, nàng cầm theo đèn lồng bước lên xem thử. Khi lại gần bụi cỏ ven tường, nàng dừng chân, hỏi khẽ: “Ai?”
Không có tiếng trả lời, nhưng lại nghe như có tiếng rên rỉ. Trong số khách nhân Diễm Hồng từng tiếp, không ít người xuất thân trong giang hồ, vì vậy nàng cũng học được vài chiêu phòng thân, vội vàng nhổ cây trâm trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, chầm chậm tiến gần nơi phát ra tiếng rên rỉ.
Trong bụi cỏ kia quả nhiên có một người đang nằm. Diễm Hồng vội giơ trâm lên, giương cao đèn lồng, cất tiếng hỏi lần nữa: “Là ai?” Người nọ vẫn không trả lời, tiếng rên rỉ phát ra từng đợt, nghe rất quen tai.
Diễm Hồng thận trọng bước đến gần hơn, dưới ánh nến leo lét, nàng thấy người nọ mặc một bộ y phục đạo sĩ màu trăng non, toàn thân khẽ run lên, cuộn tròn thành một cục.
Quan sát sơ qua vẻ bên ngoài thì tuổi tác người này không lớn, Diễm Hồng cũng yên lòng phần nào, nàng vươn tay ra nhích cơ thể y, mãi cho đến khi khuôn mặt lộ ra.
Diễm Hồng ngẩn người, không phải nàng chưa từng thấy nam tử có dung mạo tuấn tú, thế nhưng không một ai bì được với vị thiếu niên này. Khuôn mặt y trắng như ngọc, môi đỏ như máu, hai hàng mi dài khép chặt thi thoảng run lên, tuy khuôn mặt bị dính bùn và mồ hôi, nhưng vẻ đẹp như ẩn như hiện này chính là điều hút hồn đối phương, ngay đến Diễm Hồng từng trải qua hết những phong hoa tuyết nguyệt cũng phải thất thần.
Diễm Hồng quá quen với tư thái này, hẳn đây là phản ứng khi trúng mị dược. Nàng thầm nghĩ, có khi là một trong những tiểu đạo đồng theo lão đạo sĩ đến làm phép lúc sáng, bị tỷ muội nào trong lầu nhìn trúng nên mới hạ thuốc.
Ánh nên nhập nhòa đánh động đến vị thiếu niên, mắt y dần hé mở, ánh mắt y tuy rời rạc nhưng Diễm Hồng cũng còn phải thầm khen, đôi mắt kia thật sự quá đẹp!
Khi ánh mắt vị thiếu niên kia lướt đến người Diễm Hồng, y đột nhiên giãy dụa, thất thanh kêu lên, “Cô nương mau đi đi! Đừng, đừng lại gần đây!”
Diễm Hồng nghe vậy thì không lấy làm vui: Sao, nhận ra ta là cô nương thanh lâu nên chê ta ô uế, cho dù thân thể có muốn cũng vẫn đuổi ta đi ư. Nàng cố tình ngả người sang, cười duyên mà rằng: “Tiểu đạo trưởng thật sự không cần ta giúp một tay sao?”
Diễm Hồng biết rằng mùi thơm trên người nàng lúc này chẳng khác nào xúc tác khiến mị dược kia phát huy tác dụng, nàng tỏ vẻ hài lòng khi thấy vị thiếu niên kia khom người lại. Tuy thế vị thiếu niêm kia lại nhắm chặt mắt lại, sau đó toàn thân hơi run lên, kêu lên một tiếng đau đớn rồi mở mắt ra, đôi mắt ấy trong suốt không lẫn tạp chất.
Diễm Hồng cả kinh, nàng liếc nhìn thì phát hiện trên đùi phải của vị thiếu niên có gắm một thanh kiếm, những tia máu đỏ nhuốm thắm cả đạo bào màu trăng non.
“Cô nương mau đi đi, ta bị người hãm hại, trúng mị dược, sẽ làm tổn thương đến cô nương. Cô nương nên mau chóng rời khỏi đây, hoặc là trói chặt ta lại, chờ đến khi công hiệu của mị dược qua đi…”
Diễm Hồng sững sờ, nàng vốn nghĩ vị thiếu niên kia nhận ra nàng là kỹ nữ nên lo lắng cho sự trong sạch của mình, không ngờ rằng vị thiếu niên kia lại sợ sẽ xúc phạm đến nàng, thậm chí còn dùng cách làm hại đến bản thân để giữ vững sự tỉnh táo.
Nàng lại cúi đầu quan sát, vị thiếu niên kia vì bị mị dược phát tác, công thêm vết thương ở chân làm cho hôn mê, ngay lúc ấy Diễm Hồng đã quyết.
Trong cơn mê của Tư Đồ Trường Nhạc, nửa đầu giấc mộng là cảm giác như bị lửa thiêu đốt, nửa đoạn sau thì như bị dội nước lạnh lên đầu, kế đó Mạnh tiểu thư xuất hiện, nàng ta cười đến híp mắt, thò tay toan cởi áo y ra, y muốn ngăn lại nhưng cả người mềm nhũn, không thể giãy dụa, cũng không thể lên tiếng. Tận mắt chứng kiến mình sắp bị lột trần, y luống cuống, bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Khi mở mắt ra, Tư Đồ Trường Nhạc quan sát cái giường lạ lẫm mình đang nằm, nào là chăn uyên ương đùa nước màu đỏ, rèm che màu đỏ tươi thêu hoa văn hồ điệp, sự dâm đãng ngập tràn giữa gian phòng hoa lệ, y phục trên người y cũng không còn. Lẽ nào giấc mộng đêm qua là thật?
Tư Đồ Trường Nhạc kinh hãi bật dậy, làm động đến vết thương trên đùi phải, cơn đau ập đến khiến y tỉnh táo hẳn, chợt nhớ ra những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua.
Tư Đồ Trường Nhạc năm nay mười sáu tuổi, là đệ tử cuối cùng của Linh Không, chưởng môn tiền nhiệm Huyền Thiên tông. Năm trước, sau khi Linh Không viên tịch, Tư Đồ Trường Nhạc tuân theo lời dặn dò của thầy, giữ tròn đạo hiếu một năm, sau đó mới hạ sơn du ngoạn.
Tuổi đời còn trẻ, võ công cao cường, văn chương rung động lòng người, y thuật xuất chúng, hơn nữa ngoài thân phận sư đệ của chưởng môn Huyền Thiên tông, còn có danh xưng “ngọc diện thần y”, chiếm trọn trái tim của không ít mỹ nữ giang hồ khắp bốn phương. Thế nhưng từ thuở nhỏ, Tư Đồ Trường Nhạc đã bước chân vào đạo gia, chưa từng có suy nghĩ sẽ lấy vợ sinh con, các vị mỹ nữ không thể làm gì khác hơn ngoài việc bày mưu tính kế.
Độc y Tiểu Thi Thi, truyền nhân của Độc tiên tử, đánh tiếng rằng, nhất định phải thành phu thê cùng Tư Đồ Trường Nhạc, dù cho phải dùng sức mạnh cũng quyết làm bằng được. Bởi thế khi Tư Đồ Trường Nhạc vừa thấy Tiểu Thi Thi đã phải bỏ chạy, không ngờ rằng người hạ dược y lại là người xuất thân từ danh môn chính phái, Mạnh tiểu thư.
Đêm qua, túi thuốc của y bị Mạnh tiểu thư kiếm cớ lấy đi, thế nên khi phát hiện mình trúng mị dược, y không kịp tìm thuốc giải, đành phá cửa mà chạy.
Tư Đồ Trường Nhạc tuy tinh thông y thuật, nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ lại không có kinh nghiệm gì, mặt khác lại lo lắng bị Mạnh tiểu thư đuổi theo, nên đành đè nén cảm giác nóng ran dần lan tỏa khắp người, y phóng như bay, cuối cùng gục ngã sau khi vào đến Mãn Hương lầu.
Tư Đồ Trường Nhạc thấy y phục bên dưới vẫn còn, xem ra quan hệ bất chính đã không xảy ra, cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Lúc này chợt có người bước vào, theo bản năng, Tư Đồ Trường Nhạc kéo chăn đắp kín phần thân trên trần trụi.
“Tiểu đạo trưởng tỉnh rồi à.” Một giọng nói dịu dàng, đáng yêu ân cần thăm hỏi, tấm rèm màu đỏ được vén lên bởi một cánh tay trắng như tuyết, thế nhưng trong mắt Tư Đồ Trường Nhạc vẫn chỉ là một màu đỏ tươi.
Một cô gái chừng hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi đượm ý cười, thân vận áo lụa màu đỏ, ngực lộ hơn phân nửa phô ra làn da trắng như tuyết, một tay nàng ta vừa vén màn, tay kia cầm theo một bộ y phục nam tử.
Tư Đồ Trường Nhạc hiếm khi gặp phái nữ, đa phần họ đều là thiên kim danh môn, cho dù là nữ hiệp giang hồ đầy hào khí cũng không có vẻ phong tình quyến rũ như thế này, y còn chưa kịp cất tiếng thì khuôn mặt đã ửng đỏ.
Cô gái này chính là Diễm Hồng, nàng cũng hiếm khi gặp vị thiếu niêm vừa tuấn tú vừa ngây ngô như Tư Đồ Trường Nhạc, trong lòng không khỏi buồn cười.
“Đạo bào của tiểu đạo trưởng còn chưa khô hẳn, thiếp thân ở đây có một bộ y phục của tiểu tư, tiểu đạo trưởng mặc trước đi vậy.”
Sao đến bây giờ y phục của mình vẫn còn ướt? Tư Đồ Trường Nhạc có phần hoài nghi.
“Vì thiếp thân muốn giúp tiểu đạo trưởng giải trừ dược tính, nên chỉ có thể dùng nước, vì thế đạo bào bị ướt. Mặt khác lại lo lắng y phục ẩm ướt sẽ khiến tiểu đạo trưởng sinh bệnh, nên lại bất đắc dĩ giúp đạo trưởng cởi bỏ xiêm y.” Diễm Hồng nhìn thấu mối nghi ngờ trong lòng y, nàng cố tình vừa cười vừa đáp, thật lòng mà nói khi ấy nàng cũng dao động, chỉ có điều giậu đổ bìm leo không phải là kiểu của nàng.
Thì ra tiểu thư Mạnh gia cũng vẫn chỉ là một vị thiên kim tiểu thư, không tài nào tìm ra mị dược lợi hại trên giang hồ, chỉ có thể lấy được loại trong kỹ viện thường dùng, vì e ngại Tư Đồ Trường Nhạc sẽ chịu khổ sở, dù lượng dược có nặng, nhưng chỉ cần thật nhiều nước là có thể giải trừ.
Bấy giờ Tư Đồ Trường Nhạc mới biết cảm giác bị dội nước lạnh không phải là mơ, người cởi y phục của y không phải Mạnh tiểu thư mà là vị cô nương này, y đỏ mặt cất tiếng cảm ơn, sau mới vươn tay ra ngoài chăn nhận lấy y phục, kế đó lại đỏ mặt nhờ Diễm Hồng buông rèm xuống.
Diễm Hồng khẽ cười thành tiếng, nàng cũng không nỡ dằn vặt vị thiếu niên đáng thương này thêm nữa, mau chóng buông rèm để y thay y phục.
Chờ đến khi y thay y phục xong, Diễm Hồng lại vén rèm lên, nàng đã thấy Tư Đồ Trường Nhạc đang định xuống giường.
“Vết thương trên đùi tiểu đạo trưởng vẫn chưa lành, đạo trưởng cứ nằm im đừng nhúc nhích thì hơn.”
Sau khi xiêm y đã yên vị trên người, Tư Đồ Trường Nhạc cũng có dũng khí mở lời hơn, “Đây là khuê phòng của cô nương, bần đạo nán lại lâu e sẽ làm ô uế danh tiết của cô nương.”
“Ha ha, tiểu đạo trưởng quá lo lắng rồi, trong phòng thiếp thân nếu không có nam nhân mới khiến kẻ khác thấy lạ đấy. Hẳn là đạo trưởng nên lo lắng cho danh tiết của mình mới đúng.”
Tư Đồ Trường Nhạc tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tiểu đạo trưởng có biết nơi này là đâu không?”
Tư Đồ Trường Nhạc lắc đầu, y chưa từng đến nơi phong hoa tuyết nguyệt, lại càng chưa từng gặp kỹ nữ.
“Nơi này là Mãn Hương lầu, là kỹ viện nổi danh ở Phong Ninh thành, thiếp thân chính là hồng bài cô nương của lầu này, tên gọi Diễm Hồng.” Nói xong, Diễm Hồng lập tức nhìn thẳng về phía Tư Đồ Trường Nhạc. Đêm hôm qua nàng quyết định cứu y là vì, tuy y chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi nhưng lại là chính nhân quân tử, thế nhưng không biết sau khi vị chính nhân quân này biết thân phận thật của nàng sẽ có phản ứng ra sao, hay là y thật sự sẽ lo lắng cho danh tiết của bản thân mình.
Quả thật Tư Đồ Trường Nhạc vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự ngạc nhiên mà thôi, “Diễm Hồng cô nương dù xuất thân thanh lâu, nhưng tấm lòng lại mang sự can đảm, nghĩa hiệp của người trong giang hồ, huống hồ thế gian này có mấy ai tự nguyện rơi vào chốn phong trần, cô nương vẫn giữ được cái tâm sáng giữa nơi vẩn đục này đã là hiếm thấy. Chỉ tiếc trên đời này hiếm người nhìn thấu suốt nơi vẩn đục này, dẫu thế đi nữa hẳn cô nương cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt của kẻ khác.”
Mặc dù Huyền Thiên tông là danh môn chính phái, nhưng Linh Không, ân sư của Tư Đồ Trường Nhạc, lại là thế ngoại cao nhân, không lấy lễ nghĩa liêm sỉ trong sách vở để dạy đệ tử, ngài từng nói với Tư Đồ Trường Nhạc rằng, nhìn người không nhìn bằng mắt mà phải dùng cái tâm.
Lời của Tư Đồ Trường Nhạc khiến Diễm Hồng nhớ đến một người, nhiều năm trước người đó đã từng nói với nàng rằng “như đóa sen, gần bùn nhưng chẳng vương mùi bùn”, vậy mà bây giờ người ấy… Thế nhưng bây giờ nàng lại thấy Tư Đồ Trường Nhạc nói rất đúng, người khác muốn nói cái gì, muốn nghĩ thế nào thì tùy họ.
“Nếu tiểu đạo trưởng không ngại nơi Diễm hồng xuất thân, xin hãy nán lại đây dưỡng thương ít ngày. Đạo trưởng yên tâm, những người không liên quan tuyệt nhiên không được ra vào phòng này.”
Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc thấy nán lại đây cũng tốt, tiểu thư Mạnh gia nhất định không ngờ rằng y sẽ ẩn mình ở thanh lâu. Hơn nữa trên người lại đang mang thương tích, nếu lại gặp phải cô gái giống Mạnh tiểu thư, thật sự không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, có điều….
“Ta ở lại đây, vậy còn cô nương…” Tư Đồ Trường Nhạc muốn nói “vậy còn việc làm ăn của cô nương thì sao?”, nhưng vì xấu hổ nên chẳng thốt nên lời.
Diễm Hồng đoán được suy nghĩ của y, nàng lại cười duyên dáng, “Thiếp thân sẽ sắp xếp một gian phòng cho tiểu đạo trưởng, đạo trưởng không cần lo lắng sẽ làm lỡ dở việc của Diễm Hồng.”
Mặt Tư Đồ Trường Nhạc lại ửng đỏ.
Diễm Hồng không đùa giỡn thêm nữa, “Phải rồi, tiểu đạo trưởng ở đạo quán nào, phải xưng hô thế nào đây. Diễm Hồng sẽ đi đánh tin, gọi sư phụ của tiểu đạo trưởng đến đón người.”
“Bần đạo là Thanh Huy, là đệ tử của Huyền Thiên tông ở đỉnh Phiêu Miễu. Đường đến Phiêu Miễu Phong xa xôi, hơn nữa bần đạo có biết chút ít về dược lý, vết thương kia không đáng ngại, sau một thời gian sẽ lành hẳn, không cần phiền cô nương báo tin.”
Kỹ viện vốn là nơi nhạy tin tức, đương nhiên Diễm Hồng từng nghe nói đến đại danh của Huyền Thiên tông, đấy chính là môn phái võ lâm nổi danh nhất Lăng quốc, đệ tử dưới trướng đông đảo, không ít người xuất thân danh môn, thậm chí còn có quan hệ với hoàng thất, cho nên rất được người trong giang hồ tôn sùng.
Nhưng nàng không biết rằng người đang giữ chức chưởng môn của Huyền Thiên tông cũng lót chữ “thanh”. Nàng cứ nghĩ vị tiểu đạo trưởng tên Thanh Huy này là đệ tử bình thường, cứ cho rằng y lo lắng những người khác biết y trúng mị dược lại đang ở kỹ viện dưỡng thương sẽ sinh lòng ngờ vực vô cớ, nên cũng không hỏi nhiều, bèn sai nha hoàn thiếp thân đến hầu hạ, chuẩn bị một gian phòng cho Tư Đồ Trường Nhạc.
Quả thật Tư Đồ Trường Nhạc không muốn người ngoài biết chuyện đã xảy ra, tuy nhiên lại không phải vì danh tiếng của mình, mà y lo lắng đến thanh danh của Mạnh tiểu thư. Dù gì nàng ta vẫn một tiểu thư, sau này còn phải xuất giá. Chao ôi, giống như lời một sư điệt đã nói, sau này đối với nữ nhân phải nhượng bộ lui binh mới là cách tốt nhất.
Bình luận facebook