-
Chương 5: Sư phụ tôi là mỹ nhân
Với thân phận hồng bài cô nương của Mãn Hương lầu, Diễm Hồng được ở lại một lầu nhỏ khá độc lập, Tư Đồ Trường Nhạc cũng được nàng sắp xếp một phòng bên trong. Thật ra nàng có thể tìm một nơi yên ắng cho Tư Đồ Trường Nhạc, thế nhưng trong lòng Diễm Hồng vẫn còn ý muốn trêu đùa vị tiểu đạo sĩ này, muốn xem một đạo sĩ trẻ như thế làm sao có thể chuyên tâm tu đạo giữa chốn hương phấn hồng nhan này.
Nhưng dù có ra sao thì Tư Đồ Trường Nhạc cũng là cao đồ của Linh Không, ngoài lúc đầu có phần xấu hổ, chẳng mấy chốc y đã đạt đến cảnh giới quên mình, chôn mình ở nơi mua gió gọi trăng này coi như là một trong những khó khăn và trải nghiệm của việc tu hành.
Nửa tháng trôi qua, vết thương ở chân của Tư Đồ Trường Nhạc đã lành hơn một nửa, đi lại không còn gặp khó khăn gì, y bèn đến từ biệt Diễm Hồng, nghĩ cho cùng thì kỹ viện không phải nơi một đạo sĩ nên nán lại lâu.
“Lần này làm phiền Diễm Hồng cô nương cứu giúp, Thanh Huy cảm kích vô cùng, sau này nếu cô nương có việc gì cần giúp đỡ, Thanh Huy nhất định không dám chối từ.” Tư Đồ Trường Nhạc không chỉ cảm kích chuyện Diễm Hồng cứu mình, y cũng cảm kích việc nàng không truy hỏi nguyên cớ nào mà y trúng mị dược, bằng không thật sự y không biết phải dối gạt ra sao.
Sau khi biết Tư Đồ Trường Nhạc là đệ tử của Huyền Thiên tông, Diễm Hồng cũng đoán ra được nguyên nhân y trúng mị dược không hề đơn giản như nàng nghĩ, nhất định là có liên quan đến ân oán giang hồ, cho nên thức thời không hỏi đến. Nàng không mong y hồi đáp, càng không muốn bị cuốn vào vòng ân oán phức tạp. Hơn nữa tri ân không mong báo đáp vẫn tốt hơn sau này phải chịu người lấy oán trả ơn.
Diễm Hồng nở nụ cười quyến rũ, “Giúp ta ư? Tiểu đạo trưởng có thể giúp ta việc gì đây? Giúp ta tìm thêm vài vị khách giàu có à?”
Tư Đồ Trường Nhạc dở khóc dở cười.
“Diễm Hồng cô nương, nếu cô nương không muốn tiếp tục lưu lạc chốn phong trần, Thanh Huy nguyện giúp cô nương rời khỏi Mãn Hương lầu này.”
Huyền Thiên tông là đệ nhất môn phái, nắm trong tay không ít ruộng đất, hơn nữa trong số các đệ tử cũng không ít người xuất thân hào môn, do đó việc đứng ra giúp một kỹ nữ chuộc thân là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Rời khỏi đây? Sau khi rời khỏi đây ta biết làm gì?” Diễm Hồng có vẻ u sầu.
“Trong tay Huyền Thiên tông cũng có sản nghiệp, cô nương có thể nương nhờ.” Tư Đồ Trường Nhạc cảm thấy một cô gái như Diễm Hồng không nên hoài phí bản thân ở nơi hoa phấn này.
Đương nhiên Huyền Thiên tông là một chỗ dựa vững chắc. Thế nhưng Diễm Hồng cảm thấy vị tiểu đạo sĩ này quá ngây thơ, Huyên Thiên tông đứng đầu danh môn chính phái, sao có thể dung một kỹ nữ “phương danh” đồn xa như nàng. Hơn nữa nàng đã quyết định sau này sẽ chỉ dựa vào bản thân, không thể kể người khác sắp đặt cuộc đời mình.
Dẫu cho cơ hội thế này không hiếm với nàng, nhưng với người khác thì lại là trân bảo khó tìm, Huyên Thiên tông không thể thu nhận một kỹ nữ, hai đứa trẻ con hẳn là thu nhận được chứ.
“Tiểu đạo trưởng thật có lòng, nếu vậy liệu có thể giúp được hai người không?”
“Sao cơ? Tất nhiên… Tất nhiên là không có vấn đề gì.” Tư Đồ Trường Nhạc thầm nghĩ, giúp mấy cô gái lầu xanh hoàn lương cũng coi như làm việc thiện, chắc là chưởng môn sư huynh sẽ không trách đâu.
Diễm Hồng thu lại nụ cười ma mị trên khuôn mặt, nàng nghiêm trang nói: “Ta sẽ không khiến tiểu đạo trưởng khó xử đâu. Hai đứa bé kia là do ta đưa vào Mãn Hương lầu, nếu cứ ở lại đây chưa chắc đã thoát khỏi lối mòn này. Nếu Huyền Thiên tông có thể thu nhận bọn chúng là tốt nhất, nếu không thể thì phiền tiểu đạo trưởng tìm cho bọn chúng một nhà tốt, không cần phải giàu sang phú quý gì, chỉ mong bình yên sống qua này là được rồi.”
Hóa ra là vì hai đứa trẻ kia. “Diễm Hồng cô nương không đi cùng với bọn họ sao?”
“Ta đã quen sống ở cái chốn ăn chơi này, muốn ta hoàn lương, tuân theo nữ tắc này nọ, chi bằng tiểu đạo trưởng đưa ta đi làm ni cô thì hơn.” Diễm Hồng lại khôi phục vẻ uyển chuyển, lả lơi.
Tư Đồ Trường Nhạc chỉ biết cười khổ.
Vốn dĩ Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ rằng, chỉ cần hai đứa bé kia bằng lòng học võ, y nhất định sẽ đưa bọn họ về Huyền Thiên tông bồi dưỡng thật tốt, coi như không uổng phí sự chân thành của Diễm Hồng cô nương. Nhưng không ngờ y lại gặp phải ma chướng lớn nhất trong cuộc đời mình.
Cậu thiếu niên tên La Kiệt kia y đã từng gặp trong lúc dưỡng thương, cậu ta từng chăm sóc y, có thể nhận thấy đây là một đứa trẻ lương thiện, có thể chịu khổ, càng đáng khâm phục hơn là còn nhỏ đã biết chăm sóc muội muội. Chỉ tiếc là thể chất không tốt, không thể luyện thành võ công thượng thừa, cùng lắm chỉ học được ít quyền cước đơn giản.
Thế nhưng khi Tư Đồ Trường Nhạc gặp cô bé kia, đôi mắt y vụt sáng. Tuổi tác y tuy không lớn, nhưng tu vi võ công cao cường, vừa liếc mắt đã biết cô bé ấy sinh ra để luyện võ, sau khi nắn xương kiểm tra thì thấy cốt cách xuất sắc không thua gì bản thân y.
Sư phụ từng nói, thiên tài võ học như y rất khó gặp, trong vòng trăm năm gần đây Huyền Thiên tông chỉ có một người. Bây giờ bản thân y lại gặp được thêm một người, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Ngay khi Tư Đồ Trường Nhạc đang vui mừng, thì trong lòng hai đứa bé kia cũng trải qua những tâm trạng khác lạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tư Đồ Trường Nhạc, La Kiệt phát hiện vị thiếu niên này dù không lớn hơn cậu bao nhiêu nhưng lại có tướng mạo tuấn tú, phong tư thanh nhã, chẳng khác nào thượng tiên trong tranh vẽ, về sau qua những cử chỉ nho nhã của y liền biết đây là người có đọc qua sách vở, trong lòng đã thầm ái mộ không thôi.
Bây giờ cậu lại nghe Diễm Hồng nói vị thiếu niên này là người của Huyên Thiên tông, mà Huyền Thiên tông lại là môn phái danh chấn thiên hạ, huynh muội cậu đi theo y không những không lo chuyện ấm no, mà còn có cơ hội vương lên. La Kiệt mừng đến không nói nên lời, sự ẩn nhẫn trui rèn qua bao năm đã giúp cậu kiềm chế bản thân, không làm những chuyện thất thố.
Lần đầu tiên gặp Tư Đồ Trường Nhạc, Đa Đa chỉ thấy vị đại ca này quá đẹp, ngay cả Diễm Hồng tỷ tỷ và Yên Nhiên tỷ tỷ cũng không sánh bằng, ngay đến phu quân tốt nàng vốn coi trọng so ra cũng kém.
Vị đại ca này sau khi kiểm tra gân cốt nàng thì bật cười khanh khách, Đa Đa cảm thấy muộn phiền trong lòng, dường như không thở nổi. Nàng chợt nhớ đến mấy vị đại ca từng đến lầu vui chơi, bọn họ cũng nắn bóp các tỷ tỷ xinh đẹp như thế, ngoài miệng còn gọi mấy tiếng “Tiểu mỹ nhân! Tiểu mỹ nhân!”, sau đó mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp đều cười rộ như hoa nở.
Đa Đa cũng vươn đôi tay nhỏ bé, sờ soạng trên người Tư Đồ Trường Nhạc, miệng còn nói to: “Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân.”
Nụ cười trên môi Tư Đồ Trường Nhạc khựng lại, đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với phái nữ gần gũi như thế, trước đây khi Diễm Hồng giúp y cởi quần áo vì y bị ngất coi như không tính. May mắn đối phương chỉ là một cô bé con, nếu không hẳn đã biến thành cợt nhả. Thế nhưng cô bé này cũng thật là… Xem ra không thể để ở lại nơi này lâu hơn được.
Diễm Hồng cười ha hả, “Xem ra tiểu đạo trưởng và Đa Đa rất có duyên với nhau.”
Đây cũng là lần đầu tiên La Kiệt có suy nghĩ muốn đánh vào mông Đa Đa, đối với một vị tựa thiên tiên như Tư Đồ Trường Nhạc sao có thể bất kính như thế, cậu vội vàng ôm lấy tiểu muội muội còn đang sờ loạn trên người đối phương kéo ra ngoài.
Đa Đa bị La Kiệt ôm chặt trong lòng thì lấy làm oan ức lắm. Trong lòng tiểu mỹ nhân sờ mới thích, không giống như ca ca chỉ biết siết tay nàng.
Diễm Hồng vừa cười vừa bước đến xoa đầu Đa Đa, “Đừng như thế, chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời, sau này có thể ở cùng tiểu mỹ nhân mỗi ngày.”
“Vậy thì tốt quá! Tiểu mỹ nhân cũng ở lại Mãn Hương lầu ạ?”
Diễm Hồng chỉ cười không đáp. Vẫn là La Kiệt không nhịn được.
“Đa Đa, không được gọi người khác như thế?”
“Vậy thì gọi là gì? Gọi là ca ca sao?”
La Kiệt nhìn về phía Tư Đồ Trường Nhạc, không biết liệu vị thiếu niên này có bằng lòng với cách xưng hô như thế hay không.
Tư Đồ Trường Nhạc thầm nghĩ, tuy bản thân tuổi tác không lớn, nhưng thân phận trong môn phái rất cao, bất kể sau này bọn họ bái ai làm thầy đều không có khả năng làm huynh đệ của y, thế nên để bọn họ gọi y mấy tiếng “đạo trưởng” là hơn cả.
“Đạo trưởng?” Đa Đa cảm thấy cách gọi này thua xa ba chữ “tiểu mỹ nhân”, nàng giãy ra khỏi vòng tay La Kiệt, kéo tay áo Tư Đồ Trường Nhạc nói: “Đạo trưởng, Đa Đa có thể gọi ngài là đạo trưởng mỹ nhân không?”
Tư Đồ Trường Nhạc cảm giác như mình đang ở trong vị thế tú tài gặp phải quân binh.
Diễm Hồng tự bỏ tiền ra chuộc La Kiệt, Trương ma ma kêu khóc thảm thiết, bà ta đã sớm nhận ra Đa Đa sau này sẽ là một mỹ nhân, trong lòng không nỡ bỏ. Thế nhưng bây giờ Diễm Hồng đang là quân cờ chính, Trương ma ma không dám chọc giận nàng nên đành đồng ý. Dẫu vậy trong lòng vẫn nhiếc mắng Diễm Hồng, sau lại trách móc Yên Nhiên, thầm nghĩ phải mau chóng tìm ra một người mới có thể thế chân họ.
Đa Đa không hề u sầu khi rời khỏi Mãn Hương lầu gắn bó bấy lâu, mỗi ngày đều được ở bên cạnh đạo trưởng mỹ nhân là tốt rồi. Huống hồ Diễm Hồng tỷ tỷ đã bằng lòng ở lại Mãn Hương lâu đợi nàng quay về.
Lần đầu tiên Tư Đồ Trường Nhạc dẫn theo hai đứa trẻ rong ruổi trên đường, trong đó còn có một tiểu sắc ma, suốt đường đi khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười, may mà còn có một ông cụ non La Kiệt có thể trấn áp cô bé con kia.
Sau ba bốn tháng, cuối cùng ba người cũng đến đường Huyền Thiên tông ở Phiêu Miễu Phong.
Sơn môn cao cao, bên trong là dãy mái hiên xếp tầng tầng lớp lớp, La Kiệt có thể cảm nhận được khí thế phảng phất của Huyền Thiên tông, chỉ biết theo chân Tư Đồ Trường Nhạc, ngay đến thở mạnh cũng không dám.
Đa Đa thì không hề sợ hãi, một tay nàng kéo ca ca, tay kia thì kéo mỹ nhân, mắt quan sát từng người hành lễ với bọn họ (thật ra là hành lễ với Tư Đồ Trường Nhạc), chưa một ai hơn được tiểu mỹ nhân của nàng, trong lòng không khỏi thầm đắc ý.
Tư Đồ Trường Nhạc dẫn hai huynh muội họ đến gặp chưởng môn của Huyền Thiên tông —— Thanh Vân đạo trưởng.
Linh Không, sư phụ của Tư Đồ Trường Nhạc, thu nhận ba đồ đệ. Đại đệ tử là Thanh Vân đạo trưởng, nhị đệ tử là một đệ tử tục gia, là trang chủ đời trước của Lãm Nguyệt sơn trang tiếng tăm lừng lẫy chốn võ lâm, chỉ tiếc là đã mất sớm. Vì thế cho nên Thanh Vân rất thương yêu tiểu sư đệ kém ông gần bốn mươi tuổi này.
Thanh Vân thấy tiểu sư đệ quay về thì vui mừng không thôi. Tư Đồ Trường Nhạc không dám thưa chuyện bản thân bị trúng mị dược, chỉ nói là y chịu ơn Diễm Hồng, nên đồng ý thu dưỡng huynh muội La Kiệt.
Thanh Vân cũng là người rộng rãi, lại cảm khái trước tấm lòng trượng nghĩa của Diễm Hồng, sau khi gặp Đa Đa thì đôi mắt cũng vụt sáng.
“Chưởng môn sư huynh, cô bé này thiên tư rất tốt, nếu như không tìm được minh sư thật sự rất đáng tiếc. Nếu có thể trở thành môn hạ của Huyền Thiên tông, tu vi sau này nhất định không thua kém gì Thanh Huy.”
“Ha ha, cô bé này thoạt nhìn đã thấy hiếu động, hoạt bát, để nó lại Phiêu Miễu Phong e là sớm muộn gì cũng bị làm hư. Chi bằng để cô bé bái Bất Phàm làm thầy, sau có thể ngụ lại Lãm Nguyệt sơn trang.”
Vị Bất Phàm này chính là tam đệ tử của Thanh Vân – Quân Bất Phàm, cũng chính là con trai của nhị đệ ông. Năm xưa, vì thương y còn nhỏ đã mất cha, Linh Không đã để đại đệ tử của mình thu y làm đồ đệ, nay đã xuất sơn khá lâu, giữ vị trí trang chủ của Lãm Nguyệt sơn trang.
Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ thầm, Quân Bất Phàm tuy có thể coi là hiệp khách, xét về võ công hay nhân phẩm đều không tồi, nhưng không thể nào so sánh được với chưởng môn sư huynh, hơn nữa tính tình Bất Phàm lại nóng vội, nếu cùng cô bé tinh quái này ở chung, không chừng sẽ xảy ra chuyện. Bản thân Thanh Huy mới chỉ vừa qua tuổi mười sáu, chưa phải lúc mở cửa nhận đồ đệ, càng không muốn làm trễ nải tài năng thiên phú của Đa Đa, sư huynh tinh thông đạo gia huyền học, đối nhân xử thế khiêm tốn, ôn hòa, nhất định có thể uốn nắn tính cách của Đa Đa.
“Ý của Thanh Huy là muốn để Đa Đa trở thành môn hạ của chưởng môn sư huynh.”
Thanh Vân đã thu nhận năm đồ đệ, tất cả đều là nam, người nhỏ tuổi nhất cũng đã hơn hai mươi, nay lại muốn ông thu nhận một cô bé bốn tuổi, điều này khiến ông do dự.
“Sư huynh đã gần sáu mươi, chỉ e lực bất tòng tâm.”
“Sư huynh khiêm tốn quá rồi, nay là lúc sư huynh càng già càng dẻo dai, huống hồ còn có năm sư điệt giúp huynh quản giáo.”
Tư Đồ Trường Nhạc nhắc để Thanh Vân nhớ rằng trước đây bản thân cũng từng quản giáo tiểu sư đệ. Khi nhập môn Tư Đồ Trường Nhạc mới lên sáu, sư tôn thì đã bảy mươi, hiện tại Thanh Vẫn còn chưa tới sáu mươi…
Thanh Vân hơi dao động, phàm là người luyện võ, ai cũng muốn tìm được một đồ đệ tốt có thể kế thừa y bát. Năm đồ đệ của ông tuy tốt, nhưng tư chất có hạn, không thể tập thành đại thừa như tiểu sư đệ. Nay lại có một người có thiên tư xuất chúng như tiểu sư đệ, nếu không thu nhận sau này hẳn sẽ hối hận, cho nên liền đồng ý.
Hai người họ quay sang nhìn La Kiệt, tư chất của cậu thiếu niên này không bằng muội muội, chỉ có thể bái một đệ tử trong môn hạ làm thầy.
Tư Đồ Trường Nhạc nói ra quyết định của bọn họ với La Kiệt, không ngờ La Kiệt lại lên tiếng cự tuyệt.
“La Kiệt không muốn học võ.”
“Ồ? Vậy cậu muốn học cái gì?”
“La Kiệt, La Kiệt muốn đọc sách.”
“Ha ha, đừng lo lắng, đương nhiên sẽ có người dạy cậu đọc sách, tập viết.”
Dọc đường đi, La Kiệt đã sớm thán phục trước học thức và phong độ của Tư Đồ Trường Nhạc, cậu thấy sau này mình chỉ cần học được một nửa tài hoa của vị thiếu niên này cũng tốt rồi. Nghe đến đây, La Kiệt lập tức quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Trường Nhạc.
“Thanh Huy đạo trưởng, tiểu sinh muốn theo học ngài, mong ngài nhận tiểu sinh, dù chỉ làm thư đồng cũng được.”
“Tiểu sư đệ, với khả năng của đệ thừa sức làm thầy dạy, nếu cậu bé này đã có tình, vậy đệ cứ thu nhận đi. Dù gì đệ cũng cần có một thư đồng phụ việc.”
Tư Đồ Trường Nhạc ngẫm thấy cũng tốt, nên đồng ý.
Không ngờ vừa xong chuyện của La Kiệt, Đa Đa cũng có ý kiến.
“Sư phụ là gì?”
“Sư phụ là người mỗi ngày dạy Đa Đa rất nhiều, rất nhiều thứ, học xong những thứ này Đa Đa sẽ rất lợi hại.” Ở cùng nàng mấy tháng, Tư Đồ Trường Nhạc cũng học được cách dỗ trẻ con.
“Mỗi ngày đều ở cùng nhau sao?”
“Phải.”
Đa Đa ngước nhìn vị với đôi lông mày rậm, râu tóc cũng rậm lại dài, mũi hơi to lại hơi khoằm vào trong, trên mặt còn có nếp nhăn, sau lại quay sang nhìn tiểu mỹ nhân, làn da trơn láng như mặt ngọc, đôi mắt sáng như sao, đôi môi đẹp còn hơi nhếch lên.
“Đa Đa không muốn!” Đa Đa chạy đến trước mặt Tư Đồ Trường Nhạc, nắm vạt áo y, “Đa Đa muốn ngài.”
“Đa Đa đừng hồ đồ. Chưởng môn sư huynh sẽ dạy Đa Đa rất nhiều thứ, sau này Đa Đa sẽ trở thành nữ hiệp, thế được không?”
“Đa Đa không cần! Đa Đa chỉ cần ngài!” Đa Đa đâu thèm làm cái gì nữ hiệp, chỉ muốn được ở cùng mỹ nhân mà thôi.
Tư Đồ Trường Nhạc còn đang khó xử thì Thanh Vân đạo trưởng đã nở nụ cười, “Ha ha, xem ra cô bé này rất có duyên với đệ. Chi bằng đệ thu nhận cô bé làm đồ đệ đi.” Dù thế nào cũng đều là tu luyện ở Huyền Thiên tông, không có gì phải lo lắng.
“Vậy làm sao được. Tuổi Thanh Huy còn quá nhỏ, chưa đến lúc mở cửa nhận đồ đệ.”
“Tiểu sư đệ cứ cố chấp như thế để làm gì. Với tu vi võ công của đệ, ngay đến sư huynh còn thấy mặc cảm, đệ nhận cô bé này làm đồ đệ, sau này đồ đệ vượt qua cả sư phụ, chẳng phải đấy là điều may mắn của Huyền Thiên tông ta sao.” Tuy ngoài mặt Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng lại đang cười thầm, xem ra cô bé con này sẽ là một vấn đề nan giải đây.
Tư Đồ Trường Nhạc nhìn vẻ mặt cười gian của chưởng môn sư huynh, nhìn gương mặt chờ đợi của La Kiệt, sau đó lại nhìn đến cặp mắt to tròn đã ngấn nước kia, đành bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi.”
Vài ngày sau, trong nghi thức bái sư ở Huyền Thiên tông, Kim Đa Đa đã thốt lên một câu “mỹ nhân sư phụ”, điều này trở thành ấn tượng khó phai trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc.
—————
Ngày ấy, sau khi tiễn chân huynh muội La Kiệt, Diễm Hồng quay về tiểu lầu mà Yên Nhiên ở khi còn sống, cốt muốn báo cho nàng ta biết tin vui này.
Từ sau khi chuyện không may ấy xảy ra, nơi này không có ai đặt chân đến, bầu không khí cũng âm u, lạnh lẽo khác thường. Ả nha hoàn tỏ vẻ khiếp sợ, Diễm Hồng đành một mình vào trong.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, Diễm Hồng chợt phát hiện có người nằm trên giường, bởi vì lúc này là buổi sáng, còn có mặt trời chiếu soi nên dù Diễm Hồng hơi hoảng nhưng cũng không quá sợ hãi.
Đó là một nam nhân, một nam nhân mê man vì bị thương nặng, tuy nhiên không phải là một mỹ thiếu niên như Tư Đồ Trường Nhạc, tướng mạo người này rất bình thường, những đường cong cương nghị, dù đang hôn mê cũng toát ra vẻ lạnh lùng, dáng vẻ bệ vệ.
Diễm Hồng nở nụ cười, “Yên Nhiên, là muội giở trò có phải không? Lúc trước đưa một tiểu đạo trưởng đến cho hai huynh muội kia, bây giờ lại đưa đến một người, là dành cho tỷ tỷ đây sao?”
Nàng lại ngoảnh nhìn nam nhân không biết tên kia, “Đã như vậy, ta sẽ cứu chàng, để xem chàng có thể mang đến niềm vui bất ngờ gì cho ta.”
Nhưng dù có ra sao thì Tư Đồ Trường Nhạc cũng là cao đồ của Linh Không, ngoài lúc đầu có phần xấu hổ, chẳng mấy chốc y đã đạt đến cảnh giới quên mình, chôn mình ở nơi mua gió gọi trăng này coi như là một trong những khó khăn và trải nghiệm của việc tu hành.
Nửa tháng trôi qua, vết thương ở chân của Tư Đồ Trường Nhạc đã lành hơn một nửa, đi lại không còn gặp khó khăn gì, y bèn đến từ biệt Diễm Hồng, nghĩ cho cùng thì kỹ viện không phải nơi một đạo sĩ nên nán lại lâu.
“Lần này làm phiền Diễm Hồng cô nương cứu giúp, Thanh Huy cảm kích vô cùng, sau này nếu cô nương có việc gì cần giúp đỡ, Thanh Huy nhất định không dám chối từ.” Tư Đồ Trường Nhạc không chỉ cảm kích chuyện Diễm Hồng cứu mình, y cũng cảm kích việc nàng không truy hỏi nguyên cớ nào mà y trúng mị dược, bằng không thật sự y không biết phải dối gạt ra sao.
Sau khi biết Tư Đồ Trường Nhạc là đệ tử của Huyền Thiên tông, Diễm Hồng cũng đoán ra được nguyên nhân y trúng mị dược không hề đơn giản như nàng nghĩ, nhất định là có liên quan đến ân oán giang hồ, cho nên thức thời không hỏi đến. Nàng không mong y hồi đáp, càng không muốn bị cuốn vào vòng ân oán phức tạp. Hơn nữa tri ân không mong báo đáp vẫn tốt hơn sau này phải chịu người lấy oán trả ơn.
Diễm Hồng nở nụ cười quyến rũ, “Giúp ta ư? Tiểu đạo trưởng có thể giúp ta việc gì đây? Giúp ta tìm thêm vài vị khách giàu có à?”
Tư Đồ Trường Nhạc dở khóc dở cười.
“Diễm Hồng cô nương, nếu cô nương không muốn tiếp tục lưu lạc chốn phong trần, Thanh Huy nguyện giúp cô nương rời khỏi Mãn Hương lầu này.”
Huyền Thiên tông là đệ nhất môn phái, nắm trong tay không ít ruộng đất, hơn nữa trong số các đệ tử cũng không ít người xuất thân hào môn, do đó việc đứng ra giúp một kỹ nữ chuộc thân là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Rời khỏi đây? Sau khi rời khỏi đây ta biết làm gì?” Diễm Hồng có vẻ u sầu.
“Trong tay Huyền Thiên tông cũng có sản nghiệp, cô nương có thể nương nhờ.” Tư Đồ Trường Nhạc cảm thấy một cô gái như Diễm Hồng không nên hoài phí bản thân ở nơi hoa phấn này.
Đương nhiên Huyền Thiên tông là một chỗ dựa vững chắc. Thế nhưng Diễm Hồng cảm thấy vị tiểu đạo sĩ này quá ngây thơ, Huyên Thiên tông đứng đầu danh môn chính phái, sao có thể dung một kỹ nữ “phương danh” đồn xa như nàng. Hơn nữa nàng đã quyết định sau này sẽ chỉ dựa vào bản thân, không thể kể người khác sắp đặt cuộc đời mình.
Dẫu cho cơ hội thế này không hiếm với nàng, nhưng với người khác thì lại là trân bảo khó tìm, Huyên Thiên tông không thể thu nhận một kỹ nữ, hai đứa trẻ con hẳn là thu nhận được chứ.
“Tiểu đạo trưởng thật có lòng, nếu vậy liệu có thể giúp được hai người không?”
“Sao cơ? Tất nhiên… Tất nhiên là không có vấn đề gì.” Tư Đồ Trường Nhạc thầm nghĩ, giúp mấy cô gái lầu xanh hoàn lương cũng coi như làm việc thiện, chắc là chưởng môn sư huynh sẽ không trách đâu.
Diễm Hồng thu lại nụ cười ma mị trên khuôn mặt, nàng nghiêm trang nói: “Ta sẽ không khiến tiểu đạo trưởng khó xử đâu. Hai đứa bé kia là do ta đưa vào Mãn Hương lầu, nếu cứ ở lại đây chưa chắc đã thoát khỏi lối mòn này. Nếu Huyền Thiên tông có thể thu nhận bọn chúng là tốt nhất, nếu không thể thì phiền tiểu đạo trưởng tìm cho bọn chúng một nhà tốt, không cần phải giàu sang phú quý gì, chỉ mong bình yên sống qua này là được rồi.”
Hóa ra là vì hai đứa trẻ kia. “Diễm Hồng cô nương không đi cùng với bọn họ sao?”
“Ta đã quen sống ở cái chốn ăn chơi này, muốn ta hoàn lương, tuân theo nữ tắc này nọ, chi bằng tiểu đạo trưởng đưa ta đi làm ni cô thì hơn.” Diễm Hồng lại khôi phục vẻ uyển chuyển, lả lơi.
Tư Đồ Trường Nhạc chỉ biết cười khổ.
Vốn dĩ Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ rằng, chỉ cần hai đứa bé kia bằng lòng học võ, y nhất định sẽ đưa bọn họ về Huyền Thiên tông bồi dưỡng thật tốt, coi như không uổng phí sự chân thành của Diễm Hồng cô nương. Nhưng không ngờ y lại gặp phải ma chướng lớn nhất trong cuộc đời mình.
Cậu thiếu niên tên La Kiệt kia y đã từng gặp trong lúc dưỡng thương, cậu ta từng chăm sóc y, có thể nhận thấy đây là một đứa trẻ lương thiện, có thể chịu khổ, càng đáng khâm phục hơn là còn nhỏ đã biết chăm sóc muội muội. Chỉ tiếc là thể chất không tốt, không thể luyện thành võ công thượng thừa, cùng lắm chỉ học được ít quyền cước đơn giản.
Thế nhưng khi Tư Đồ Trường Nhạc gặp cô bé kia, đôi mắt y vụt sáng. Tuổi tác y tuy không lớn, nhưng tu vi võ công cao cường, vừa liếc mắt đã biết cô bé ấy sinh ra để luyện võ, sau khi nắn xương kiểm tra thì thấy cốt cách xuất sắc không thua gì bản thân y.
Sư phụ từng nói, thiên tài võ học như y rất khó gặp, trong vòng trăm năm gần đây Huyền Thiên tông chỉ có một người. Bây giờ bản thân y lại gặp được thêm một người, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Ngay khi Tư Đồ Trường Nhạc đang vui mừng, thì trong lòng hai đứa bé kia cũng trải qua những tâm trạng khác lạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tư Đồ Trường Nhạc, La Kiệt phát hiện vị thiếu niên này dù không lớn hơn cậu bao nhiêu nhưng lại có tướng mạo tuấn tú, phong tư thanh nhã, chẳng khác nào thượng tiên trong tranh vẽ, về sau qua những cử chỉ nho nhã của y liền biết đây là người có đọc qua sách vở, trong lòng đã thầm ái mộ không thôi.
Bây giờ cậu lại nghe Diễm Hồng nói vị thiếu niên này là người của Huyên Thiên tông, mà Huyền Thiên tông lại là môn phái danh chấn thiên hạ, huynh muội cậu đi theo y không những không lo chuyện ấm no, mà còn có cơ hội vương lên. La Kiệt mừng đến không nói nên lời, sự ẩn nhẫn trui rèn qua bao năm đã giúp cậu kiềm chế bản thân, không làm những chuyện thất thố.
Lần đầu tiên gặp Tư Đồ Trường Nhạc, Đa Đa chỉ thấy vị đại ca này quá đẹp, ngay cả Diễm Hồng tỷ tỷ và Yên Nhiên tỷ tỷ cũng không sánh bằng, ngay đến phu quân tốt nàng vốn coi trọng so ra cũng kém.
Vị đại ca này sau khi kiểm tra gân cốt nàng thì bật cười khanh khách, Đa Đa cảm thấy muộn phiền trong lòng, dường như không thở nổi. Nàng chợt nhớ đến mấy vị đại ca từng đến lầu vui chơi, bọn họ cũng nắn bóp các tỷ tỷ xinh đẹp như thế, ngoài miệng còn gọi mấy tiếng “Tiểu mỹ nhân! Tiểu mỹ nhân!”, sau đó mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp đều cười rộ như hoa nở.
Đa Đa cũng vươn đôi tay nhỏ bé, sờ soạng trên người Tư Đồ Trường Nhạc, miệng còn nói to: “Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân.”
Nụ cười trên môi Tư Đồ Trường Nhạc khựng lại, đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với phái nữ gần gũi như thế, trước đây khi Diễm Hồng giúp y cởi quần áo vì y bị ngất coi như không tính. May mắn đối phương chỉ là một cô bé con, nếu không hẳn đã biến thành cợt nhả. Thế nhưng cô bé này cũng thật là… Xem ra không thể để ở lại nơi này lâu hơn được.
Diễm Hồng cười ha hả, “Xem ra tiểu đạo trưởng và Đa Đa rất có duyên với nhau.”
Đây cũng là lần đầu tiên La Kiệt có suy nghĩ muốn đánh vào mông Đa Đa, đối với một vị tựa thiên tiên như Tư Đồ Trường Nhạc sao có thể bất kính như thế, cậu vội vàng ôm lấy tiểu muội muội còn đang sờ loạn trên người đối phương kéo ra ngoài.
Đa Đa bị La Kiệt ôm chặt trong lòng thì lấy làm oan ức lắm. Trong lòng tiểu mỹ nhân sờ mới thích, không giống như ca ca chỉ biết siết tay nàng.
Diễm Hồng vừa cười vừa bước đến xoa đầu Đa Đa, “Đừng như thế, chỉ cần muội ngoan ngoãn nghe lời, sau này có thể ở cùng tiểu mỹ nhân mỗi ngày.”
“Vậy thì tốt quá! Tiểu mỹ nhân cũng ở lại Mãn Hương lầu ạ?”
Diễm Hồng chỉ cười không đáp. Vẫn là La Kiệt không nhịn được.
“Đa Đa, không được gọi người khác như thế?”
“Vậy thì gọi là gì? Gọi là ca ca sao?”
La Kiệt nhìn về phía Tư Đồ Trường Nhạc, không biết liệu vị thiếu niên này có bằng lòng với cách xưng hô như thế hay không.
Tư Đồ Trường Nhạc thầm nghĩ, tuy bản thân tuổi tác không lớn, nhưng thân phận trong môn phái rất cao, bất kể sau này bọn họ bái ai làm thầy đều không có khả năng làm huynh đệ của y, thế nên để bọn họ gọi y mấy tiếng “đạo trưởng” là hơn cả.
“Đạo trưởng?” Đa Đa cảm thấy cách gọi này thua xa ba chữ “tiểu mỹ nhân”, nàng giãy ra khỏi vòng tay La Kiệt, kéo tay áo Tư Đồ Trường Nhạc nói: “Đạo trưởng, Đa Đa có thể gọi ngài là đạo trưởng mỹ nhân không?”
Tư Đồ Trường Nhạc cảm giác như mình đang ở trong vị thế tú tài gặp phải quân binh.
Diễm Hồng tự bỏ tiền ra chuộc La Kiệt, Trương ma ma kêu khóc thảm thiết, bà ta đã sớm nhận ra Đa Đa sau này sẽ là một mỹ nhân, trong lòng không nỡ bỏ. Thế nhưng bây giờ Diễm Hồng đang là quân cờ chính, Trương ma ma không dám chọc giận nàng nên đành đồng ý. Dẫu vậy trong lòng vẫn nhiếc mắng Diễm Hồng, sau lại trách móc Yên Nhiên, thầm nghĩ phải mau chóng tìm ra một người mới có thể thế chân họ.
Đa Đa không hề u sầu khi rời khỏi Mãn Hương lầu gắn bó bấy lâu, mỗi ngày đều được ở bên cạnh đạo trưởng mỹ nhân là tốt rồi. Huống hồ Diễm Hồng tỷ tỷ đã bằng lòng ở lại Mãn Hương lâu đợi nàng quay về.
Lần đầu tiên Tư Đồ Trường Nhạc dẫn theo hai đứa trẻ rong ruổi trên đường, trong đó còn có một tiểu sắc ma, suốt đường đi khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười, may mà còn có một ông cụ non La Kiệt có thể trấn áp cô bé con kia.
Sau ba bốn tháng, cuối cùng ba người cũng đến đường Huyền Thiên tông ở Phiêu Miễu Phong.
Sơn môn cao cao, bên trong là dãy mái hiên xếp tầng tầng lớp lớp, La Kiệt có thể cảm nhận được khí thế phảng phất của Huyền Thiên tông, chỉ biết theo chân Tư Đồ Trường Nhạc, ngay đến thở mạnh cũng không dám.
Đa Đa thì không hề sợ hãi, một tay nàng kéo ca ca, tay kia thì kéo mỹ nhân, mắt quan sát từng người hành lễ với bọn họ (thật ra là hành lễ với Tư Đồ Trường Nhạc), chưa một ai hơn được tiểu mỹ nhân của nàng, trong lòng không khỏi thầm đắc ý.
Tư Đồ Trường Nhạc dẫn hai huynh muội họ đến gặp chưởng môn của Huyền Thiên tông —— Thanh Vân đạo trưởng.
Linh Không, sư phụ của Tư Đồ Trường Nhạc, thu nhận ba đồ đệ. Đại đệ tử là Thanh Vân đạo trưởng, nhị đệ tử là một đệ tử tục gia, là trang chủ đời trước của Lãm Nguyệt sơn trang tiếng tăm lừng lẫy chốn võ lâm, chỉ tiếc là đã mất sớm. Vì thế cho nên Thanh Vân rất thương yêu tiểu sư đệ kém ông gần bốn mươi tuổi này.
Thanh Vân thấy tiểu sư đệ quay về thì vui mừng không thôi. Tư Đồ Trường Nhạc không dám thưa chuyện bản thân bị trúng mị dược, chỉ nói là y chịu ơn Diễm Hồng, nên đồng ý thu dưỡng huynh muội La Kiệt.
Thanh Vân cũng là người rộng rãi, lại cảm khái trước tấm lòng trượng nghĩa của Diễm Hồng, sau khi gặp Đa Đa thì đôi mắt cũng vụt sáng.
“Chưởng môn sư huynh, cô bé này thiên tư rất tốt, nếu như không tìm được minh sư thật sự rất đáng tiếc. Nếu có thể trở thành môn hạ của Huyền Thiên tông, tu vi sau này nhất định không thua kém gì Thanh Huy.”
“Ha ha, cô bé này thoạt nhìn đã thấy hiếu động, hoạt bát, để nó lại Phiêu Miễu Phong e là sớm muộn gì cũng bị làm hư. Chi bằng để cô bé bái Bất Phàm làm thầy, sau có thể ngụ lại Lãm Nguyệt sơn trang.”
Vị Bất Phàm này chính là tam đệ tử của Thanh Vân – Quân Bất Phàm, cũng chính là con trai của nhị đệ ông. Năm xưa, vì thương y còn nhỏ đã mất cha, Linh Không đã để đại đệ tử của mình thu y làm đồ đệ, nay đã xuất sơn khá lâu, giữ vị trí trang chủ của Lãm Nguyệt sơn trang.
Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ thầm, Quân Bất Phàm tuy có thể coi là hiệp khách, xét về võ công hay nhân phẩm đều không tồi, nhưng không thể nào so sánh được với chưởng môn sư huynh, hơn nữa tính tình Bất Phàm lại nóng vội, nếu cùng cô bé tinh quái này ở chung, không chừng sẽ xảy ra chuyện. Bản thân Thanh Huy mới chỉ vừa qua tuổi mười sáu, chưa phải lúc mở cửa nhận đồ đệ, càng không muốn làm trễ nải tài năng thiên phú của Đa Đa, sư huynh tinh thông đạo gia huyền học, đối nhân xử thế khiêm tốn, ôn hòa, nhất định có thể uốn nắn tính cách của Đa Đa.
“Ý của Thanh Huy là muốn để Đa Đa trở thành môn hạ của chưởng môn sư huynh.”
Thanh Vân đã thu nhận năm đồ đệ, tất cả đều là nam, người nhỏ tuổi nhất cũng đã hơn hai mươi, nay lại muốn ông thu nhận một cô bé bốn tuổi, điều này khiến ông do dự.
“Sư huynh đã gần sáu mươi, chỉ e lực bất tòng tâm.”
“Sư huynh khiêm tốn quá rồi, nay là lúc sư huynh càng già càng dẻo dai, huống hồ còn có năm sư điệt giúp huynh quản giáo.”
Tư Đồ Trường Nhạc nhắc để Thanh Vân nhớ rằng trước đây bản thân cũng từng quản giáo tiểu sư đệ. Khi nhập môn Tư Đồ Trường Nhạc mới lên sáu, sư tôn thì đã bảy mươi, hiện tại Thanh Vẫn còn chưa tới sáu mươi…
Thanh Vân hơi dao động, phàm là người luyện võ, ai cũng muốn tìm được một đồ đệ tốt có thể kế thừa y bát. Năm đồ đệ của ông tuy tốt, nhưng tư chất có hạn, không thể tập thành đại thừa như tiểu sư đệ. Nay lại có một người có thiên tư xuất chúng như tiểu sư đệ, nếu không thu nhận sau này hẳn sẽ hối hận, cho nên liền đồng ý.
Hai người họ quay sang nhìn La Kiệt, tư chất của cậu thiếu niên này không bằng muội muội, chỉ có thể bái một đệ tử trong môn hạ làm thầy.
Tư Đồ Trường Nhạc nói ra quyết định của bọn họ với La Kiệt, không ngờ La Kiệt lại lên tiếng cự tuyệt.
“La Kiệt không muốn học võ.”
“Ồ? Vậy cậu muốn học cái gì?”
“La Kiệt, La Kiệt muốn đọc sách.”
“Ha ha, đừng lo lắng, đương nhiên sẽ có người dạy cậu đọc sách, tập viết.”
Dọc đường đi, La Kiệt đã sớm thán phục trước học thức và phong độ của Tư Đồ Trường Nhạc, cậu thấy sau này mình chỉ cần học được một nửa tài hoa của vị thiếu niên này cũng tốt rồi. Nghe đến đây, La Kiệt lập tức quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Trường Nhạc.
“Thanh Huy đạo trưởng, tiểu sinh muốn theo học ngài, mong ngài nhận tiểu sinh, dù chỉ làm thư đồng cũng được.”
“Tiểu sư đệ, với khả năng của đệ thừa sức làm thầy dạy, nếu cậu bé này đã có tình, vậy đệ cứ thu nhận đi. Dù gì đệ cũng cần có một thư đồng phụ việc.”
Tư Đồ Trường Nhạc ngẫm thấy cũng tốt, nên đồng ý.
Không ngờ vừa xong chuyện của La Kiệt, Đa Đa cũng có ý kiến.
“Sư phụ là gì?”
“Sư phụ là người mỗi ngày dạy Đa Đa rất nhiều, rất nhiều thứ, học xong những thứ này Đa Đa sẽ rất lợi hại.” Ở cùng nàng mấy tháng, Tư Đồ Trường Nhạc cũng học được cách dỗ trẻ con.
“Mỗi ngày đều ở cùng nhau sao?”
“Phải.”
Đa Đa ngước nhìn vị với đôi lông mày rậm, râu tóc cũng rậm lại dài, mũi hơi to lại hơi khoằm vào trong, trên mặt còn có nếp nhăn, sau lại quay sang nhìn tiểu mỹ nhân, làn da trơn láng như mặt ngọc, đôi mắt sáng như sao, đôi môi đẹp còn hơi nhếch lên.
“Đa Đa không muốn!” Đa Đa chạy đến trước mặt Tư Đồ Trường Nhạc, nắm vạt áo y, “Đa Đa muốn ngài.”
“Đa Đa đừng hồ đồ. Chưởng môn sư huynh sẽ dạy Đa Đa rất nhiều thứ, sau này Đa Đa sẽ trở thành nữ hiệp, thế được không?”
“Đa Đa không cần! Đa Đa chỉ cần ngài!” Đa Đa đâu thèm làm cái gì nữ hiệp, chỉ muốn được ở cùng mỹ nhân mà thôi.
Tư Đồ Trường Nhạc còn đang khó xử thì Thanh Vân đạo trưởng đã nở nụ cười, “Ha ha, xem ra cô bé này rất có duyên với đệ. Chi bằng đệ thu nhận cô bé làm đồ đệ đi.” Dù thế nào cũng đều là tu luyện ở Huyền Thiên tông, không có gì phải lo lắng.
“Vậy làm sao được. Tuổi Thanh Huy còn quá nhỏ, chưa đến lúc mở cửa nhận đồ đệ.”
“Tiểu sư đệ cứ cố chấp như thế để làm gì. Với tu vi võ công của đệ, ngay đến sư huynh còn thấy mặc cảm, đệ nhận cô bé này làm đồ đệ, sau này đồ đệ vượt qua cả sư phụ, chẳng phải đấy là điều may mắn của Huyền Thiên tông ta sao.” Tuy ngoài mặt Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng lại đang cười thầm, xem ra cô bé con này sẽ là một vấn đề nan giải đây.
Tư Đồ Trường Nhạc nhìn vẻ mặt cười gian của chưởng môn sư huynh, nhìn gương mặt chờ đợi của La Kiệt, sau đó lại nhìn đến cặp mắt to tròn đã ngấn nước kia, đành bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi.”
Vài ngày sau, trong nghi thức bái sư ở Huyền Thiên tông, Kim Đa Đa đã thốt lên một câu “mỹ nhân sư phụ”, điều này trở thành ấn tượng khó phai trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc.
—————
Ngày ấy, sau khi tiễn chân huynh muội La Kiệt, Diễm Hồng quay về tiểu lầu mà Yên Nhiên ở khi còn sống, cốt muốn báo cho nàng ta biết tin vui này.
Từ sau khi chuyện không may ấy xảy ra, nơi này không có ai đặt chân đến, bầu không khí cũng âm u, lạnh lẽo khác thường. Ả nha hoàn tỏ vẻ khiếp sợ, Diễm Hồng đành một mình vào trong.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, Diễm Hồng chợt phát hiện có người nằm trên giường, bởi vì lúc này là buổi sáng, còn có mặt trời chiếu soi nên dù Diễm Hồng hơi hoảng nhưng cũng không quá sợ hãi.
Đó là một nam nhân, một nam nhân mê man vì bị thương nặng, tuy nhiên không phải là một mỹ thiếu niên như Tư Đồ Trường Nhạc, tướng mạo người này rất bình thường, những đường cong cương nghị, dù đang hôn mê cũng toát ra vẻ lạnh lùng, dáng vẻ bệ vệ.
Diễm Hồng nở nụ cười, “Yên Nhiên, là muội giở trò có phải không? Lúc trước đưa một tiểu đạo trưởng đến cho hai huynh muội kia, bây giờ lại đưa đến một người, là dành cho tỷ tỷ đây sao?”
Nàng lại ngoảnh nhìn nam nhân không biết tên kia, “Đã như vậy, ta sẽ cứu chàng, để xem chàng có thể mang đến niềm vui bất ngờ gì cho ta.”