Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Nhóm dịch: Hồng Mai
Lý huyện thừa vui mừng quay người, chạy đi sắp xếp. Lúc này Bùi Oánh lặng lẽ bước tới cạnh hắn. nàng nhỏ nhẹ khen ngợi Trương Hoán: “ Thiếp thật sự vui mừng khi chàng nghĩ ra nhường một nửa lều vải cho dân chúng”.
Trương Hoán vỗ vỗ gáy ra vẻ hối hận nói: “ Ta nhường lều vải cho bọn họ, còn ta ngủ ở đâu đây?”
Trương Hoán nhìn Bùi Oánh rồi đột nhiên hắn cười mập mờ nói: “ Thật sự không còn cách nào khác. Đêm nay hai người chúng ta chỉ còn cách ở chung với nhau”.
“ Đây là cái gì vậy? Thối quá!” Bùi Oánh nhéo mũi, cau mày nhìn vật đen sì trong chậu than hỏi: “ Đây là than củi hả?”
“ Đây là phân trâu bò khô. Than củi không có nhiều nên phải dùng tiết kiệm” Trương Hoán dùng kìm gắp than bỏ bớt phân trâu vào cười nói: “ Hàng ngày tiểu thư ở cũng với đống phân trâu khô này thì rồi cũng quen với chúng thôi”.
“ Ta phải ở cùng với đám phân trâu này bao lâu?” Bùi Oánh nhéo vào gáy Trương Hoán nói: “ Hãy để ta xem đống phân trâu này có gì tốt nào?”
Trương Hoán ngồi xổm trên mặt đất, hắn giơ tay ôm thân thể xinh đẹp của Bùi Oánh vào lòng, đặt nàng nằm ngang trước ngực mình.
“ Ai da! Chàng đó, to gan thật” Bùi Oánh không giãy dụa được nên đành phải giơ tay khẽ vả vào mặt Trương Hoán nói: “ Đúng là không biết xấu hổ gì cả. Dám chiếm tiện nghi của ta”.
“ Ngươi nghĩ rằng ta thực sự đi Tây Vực tòng quân sao?”
Trương Hoán cười nói: “ Ai nói vậy nhỉ? Nếu không phải muốn đi tòng quân, vậy đi theo ta tới đây làm gì?”
“ Đúng là một tiểu tử đáng ghét” Sắc mặt Bùi Oánh bỗng nhiên đỏ ửng, thân thể nàng dần dần buông lỏng ra, đôi mắt xinh đẹp trở nên say đắm. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt râu tua tủa trên cằm của Trương Hoán, thì thào: “ Hôn ta đi”.
Trương Hoán cúi đầu nhẹ nhàng mút đôi môi thơm, đầy đặn của Bùi Oánh, bàn tay hắn đặt trên gò núi đôi tròn đầy, quyến rũ của nàng, chậm rãi xoa nắn. Lúc này Bùi Oánh đã quên hết tất thảy. Hai tay nàng ôm chặt cổ Trương Hoán, đầu lưỡi thơm tho của nàng tinh tế quấy đảo giữa đôi môi của hắn, hơi thở nàng dồn dập, cánh tay yếu ớt của nàng đẩy bàn tay của Trương Hoán ra.
Lúc này dục vọng xuất hiện trong người Trương Hoán. Hắn hôn lên vành tai, cổ Bùi Oánh, bàn tay hắn dần dần di chuyển xuống dưới.
Lúc này Bùi Oánh đã hoàn toàn mê mẩn trong men say. Đột nhiên nàng cảm thấy bàn tay Trương Hoán đang di chuyển tới nơi bí ẩn nhất của mình, Bùi Oánh vội vàng giữ bàn tay đó lại, thở hổn hển nói: “ Không! Khứ Bệnh, không được”.
Trương Hoán không để ý tới lời nói của Bùi Oánh, bàn tay hắn kiên quyết đột phá xuống dưới. Bùi Oánh cố gắng giữ tinh thần mình tỉnh táo, nàng cầm chặt tay Trương Hoán, nói vẻ vô cùng kiên quyết: “ Khứ Bệnh, không được”.
Trương Hoán bất động, giống như hắn đã bị giội một gáo nước lạnh. Dục vọng trong người Trương Hoán lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận, Trương Hoán ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: “ Bùi tiểu thư, xin lỗi”.
“ Khứ Bệnh, chàng bảo ta cái gì?” Bùi Oánh thầm lo sợ. Nàng ôm cổ Trương Hoán, hôn môi hắn, nói vẻ năn nỉ: “ Chàng chớ trách ta. Đợi khi chúng ta thành thân đã”.
“ Ta không trách ngươi”.
Trương Hoán cắt ngang lời nói của Bùi Oánh, hắn khẽ đầy nàng ra. Trương Hoán lặng lẽ đứng dậy nói: “ Ta đi xem các huynh đệ, nàng ngủ sớm đi”.
Nói xong Trương Hoán bỏ ra ngoài trướng. Bên ngoài không khí giá rét mà trong sạch khiến đầu óc Trương Hoán trở nên tỉnh táo. Trương Hoán thầm hối hận. Có chuyện gì với mình vậy? Mình có thể đồng ý với Thôi Ninh đợi động phòng hoa chúc thì tại sao lại hà khắc với Bùi Oánh vậy? Trương Hoán liếc nhìn vào trong trướng, hắn thấy Bùi Oánh vẫn ngẩn ngơ, không nhúc nhích, đôi mắt mọng nước mắt oan ức.
Đột nhiên Trương Hoán nhớ tới nàng vì hắn mà lưu lạc khắp nơi, suốt ngày chạy trốn, ngay cả một nam nhân cũng chưa chắc có thể chịu đựng được sự gian khổ đó. Nàng, một thiếu nữ khuê các con nhà quyền quý, thân thể yếu đuối nhưng lại chưa từng kêu vất vả, không oán hận bất kỳ ai, gương mặt nàng luôn tươi cười, luôn động viên hắn không được ngã lòng. Mối tình si, tình yêu say đắm đó sâu đậm biết nhường nào thế mà chính mình lại.
Ôi! Trương Hoán bực tức gõ đầu mình một cái, hắn dứt khoát quay người rón rén đi vào trong doanh trướng.
Trong trướng, Bùi Oánh vẫn ngồi bó gối như cũ. Đầu nàng gục hẳn vào hai đầu gối, hai tay nàng bụm mặt, nước mắt chảy ròng, đôi vai gầy khẽ rung rung. Tim Trương Hoán đau nhói, hắn quỳ gối xuống bên cạnh Bùi Oánh, vuốt tóc nàng nói: “ Oánh nhi, xin lỗi nàng. Lúc nãy ta thực xấu xa, giống như đống phân trâu, không thậm chí còn thối hơn cả phân trâu”.
Lúc này Bùi Oánh không không chế nổi lòng mình nữa, nàng nhào vào lòng hắn, đau lòng khóc oà lên. Trương Hoán vô cùng xấu hổ, hắn ôm chặt bả vai nàng để cho nàng phát tiết nỗi uất hận trong lòng.
Một lúc sau tiếng khóc của Bùi Oánh mới nhỏ dần, nỗi oan ức trong lòng như càng tăng thêm: “ Chàng chẳng biết nghĩ cho người ta gì cả. Ta suốt ngày cưỡi ngựa …”.
“ Ôi!; Trương Hoán vội vàng đỡ Bùi Oánh dậy, nhìn vào gương mặt lê hoa đái vũ của nàng, đau lòng nói: “ Tại sao nàng không nói cho ta biết? Ở chỗ nào? Hãy để ta xem nào”.
Bùi Oánh cười “ phì” một tiếng, hai tay nàng đấm loạn vào ngực Trương Hoán mắng yêu: “ Chàng đúng là đồ ngốc. Chỗ đó có thể cho chàng xem sao?”
Nói tới đây, Bùi Oánh đỏ mặt, quay đầu đi, không dám nhìn Trương Hoán.
Khi nhìn thấy nụ cười của Bùi Oánh, Trương Hoán mới thầm an tâm nhưng nỗi xấu hổ vẫn chưa tan biến. Trương Hoán thầm rung động, hắn ôm chặt Bùi Oánh, thì thào vào tai nàng: “ Đêm nay ta ôm nàng ngủ. Nàng để ta nhẹ nhàng âu yếm một chút xem nàng bị thương chỗ nào?”
Bùi Oánh ngượng ngùng gật đầu nhưng đột nhiên nàng nghĩ ra chuyện gì đó, bĩu môi nói: “ Vậy chàng hãy mang những phân trâu khô này ra ngoài. Ta không thích mùi thối này, ta thà bị lạnh còn hơn”.
Trương Hoán cười nói: “ Vậy được rồi, ta nên đi thôi”.
Bùi Oánh vội vàng ôm Trương Hoán, hốt hoảng nói: “ Không phải chàng là cái đó mà là thứ này”.
Trương Hoán cười ha hả, hắn vỗ vỗ tay Bùi Oánh nói: “ Để ta gọi thân binh mang chậu than ra ngoài”.
Bùi Oánh gắng gượng đứng dậy, cười nói: “ Chúng ta hãy ra ngoài một lát, chơ khi hết mùi thối, chúng ta hãy quay vào”.
Thời tiết ban đêm ở Hà Tây rất lạnh, mặt đất ngập trong tuyết sáng trắng lên trong màn đêm. Lúc này không có ánh trăng, bầu trời đầy sao, nhiều tới mức khiến người khác khó có thể tin được. Đêm đã rất khuya. Dãy núi Kỳ Liên Sơn mờ ảo, càng mênh mông, bầu trời sao bao la, bầu trời đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo.
Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, hắn dùng áo choàng dầy của mình quấn chặt Bùi Oánh vào ngực mình. Hai người ngồi dựa vào nhau, chậm rãi giục ngựa đi trong tuyết, vó ngựa đạp trong tuyết phát ra những âm thanh “ lẹp xẹp”. Xa xa là từng đống lửa một, dân chúng Hà Tây ngồi nghỉ qua đêm quanh các đống lửa, thỉnh thoảng tiếng cười, nói, ca hát truyền tới chỗ hai người.
“ Nàng thấy không. Bọn họ có cách sinh tồn riêng của mình. Chúng ta không cần phải lo lắng”.
“ Đúng vậy. Khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm, bi đát của bọn họ lúc ban ngày, trong lòng ta thực sự rất nặng nề nhưng bây giờ đột nhiên ta lại có cảm giác hy vọng”.
“ Chỉ cần có hy vọng là chúng ta vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Vào mùa xuân sang năm, ta sẽ phái người đi Trường An mua trâu cày và nông cụ, cho bọn họ thành lính truân điền, để người nhà bọn họ ở cạnh. Khi đó bọn họ có thể yên tâm bám trụ tại Hà Tây”.
“ Vậy còn chàng?” Đột nhiên bo cười khúc khích hỏi: “ Chàng có muốn đón nhận Thôi Ninh tới đây không?”
Trương Hoán ngẩn người rồi hắn cười gượng nói: “ Thì ra là nàng cũng biết”.
“ Đương nhiên ta biết” Bùi Oánh ngửa đầu ra sau, cười giảo hoạt nói với Trương Hoán: “ Khi chúng ta chia tay trên thuyền vào năm đó. Từ lúc đó ta luôn chú ý nhất cử nhất động của chàng. Chàng bắt có Thôi Ninh rồi lại hộ tống người ta trở về để chính mình bị bắt. Ta biết trong chuyện này nhất định có vấn đề. Sau đó ở bữa tiệc Khúc Giang Trì, Thôi Ninh nhận được mảnh giấy liền vội vã chạy đi.. Nhất định là đi hẹn hò cùng chàng. Sau khi chàng rời khỏi Trường An, Thôi Ninh trở nên gầy mòn, cả ngày trầm ngâm không nói. Chàng nói xem, ta có thể không biết sao?”
“ Nàng đúng là một tiểu yêu nữ. Giấu giếm làm khổ ta” Đột nhiên Trương Hoán nhớ tới lời thề của hắn với Thôi Ninh. Trương Hoán thở dài nhưng không nói gì nữa.
“ Thật ra chàng không cần thở dài. Người phải thở dài chính là ta”.
“ Vì sao?”
“ Bởi vì chàng quen biết ta trước nhưng lại thích Thôi Ninh, làm hại bản tiểu thư ta ngày đêm nhớ mong. Cuối cùng ta còn chịu nhiều khổ cực với chàng”.
Bùi Oánh càng nói càng tức giận, nàng hung hăng nhéo tay Trương Hoán một cái.
Tuy Bùi Oánh tức giận nói, Trương Hoán lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Hắn ôm chặt Bùi Oánh vào trong lòng rồi nghiêng đầu dùng môi mình chặn miệng nàng lại
Lập tức thân thể Bùi Oáng trở nên mềm nhũn. Nàng giang tay ôm cổ Trương Hoán, ngửa đầu hôn Trương Hoán một cách say đắm.
“ Chúng ta quay về thôi” Trương Hoán thì thào vào tai nàng, hơi thở của hắn nóng hầm hập.
Bùi Oánh ngượng ngùng gật đầu, nàng tựa hẳn người vào lòng Trương Hoán.
“ Chàng vào đi!” Bùi Oánh đứng trong trướng lí nhí nói. Trương Hoán cúi đầu đi vào trong. Chậu than trong lều đã đổi thành than củi, ngọn đèn dìu dịu, ấm áp như gió xuân. Trên nóc lều có lỗ thông gió nên không có cảm giác khó chịu. Bùi Oánh đã rửa mặt xong. Nàng mặc một chiếc áo lót bó sát người, một chiếc quần hoa, phác hoạ những đường cong mềm mại, hấp dẫn, tóc nàng bỏ buông loà xoà trên vai, cả người toả hương thơm nhàn nhạt.
Lý huyện thừa vui mừng quay người, chạy đi sắp xếp. Lúc này Bùi Oánh lặng lẽ bước tới cạnh hắn. nàng nhỏ nhẹ khen ngợi Trương Hoán: “ Thiếp thật sự vui mừng khi chàng nghĩ ra nhường một nửa lều vải cho dân chúng”.
Trương Hoán vỗ vỗ gáy ra vẻ hối hận nói: “ Ta nhường lều vải cho bọn họ, còn ta ngủ ở đâu đây?”
Trương Hoán nhìn Bùi Oánh rồi đột nhiên hắn cười mập mờ nói: “ Thật sự không còn cách nào khác. Đêm nay hai người chúng ta chỉ còn cách ở chung với nhau”.
“ Đây là cái gì vậy? Thối quá!” Bùi Oánh nhéo mũi, cau mày nhìn vật đen sì trong chậu than hỏi: “ Đây là than củi hả?”
“ Đây là phân trâu bò khô. Than củi không có nhiều nên phải dùng tiết kiệm” Trương Hoán dùng kìm gắp than bỏ bớt phân trâu vào cười nói: “ Hàng ngày tiểu thư ở cũng với đống phân trâu khô này thì rồi cũng quen với chúng thôi”.
“ Ta phải ở cùng với đám phân trâu này bao lâu?” Bùi Oánh nhéo vào gáy Trương Hoán nói: “ Hãy để ta xem đống phân trâu này có gì tốt nào?”
Trương Hoán ngồi xổm trên mặt đất, hắn giơ tay ôm thân thể xinh đẹp của Bùi Oánh vào lòng, đặt nàng nằm ngang trước ngực mình.
“ Ai da! Chàng đó, to gan thật” Bùi Oánh không giãy dụa được nên đành phải giơ tay khẽ vả vào mặt Trương Hoán nói: “ Đúng là không biết xấu hổ gì cả. Dám chiếm tiện nghi của ta”.
“ Ngươi nghĩ rằng ta thực sự đi Tây Vực tòng quân sao?”
Trương Hoán cười nói: “ Ai nói vậy nhỉ? Nếu không phải muốn đi tòng quân, vậy đi theo ta tới đây làm gì?”
“ Đúng là một tiểu tử đáng ghét” Sắc mặt Bùi Oánh bỗng nhiên đỏ ửng, thân thể nàng dần dần buông lỏng ra, đôi mắt xinh đẹp trở nên say đắm. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt râu tua tủa trên cằm của Trương Hoán, thì thào: “ Hôn ta đi”.
Trương Hoán cúi đầu nhẹ nhàng mút đôi môi thơm, đầy đặn của Bùi Oánh, bàn tay hắn đặt trên gò núi đôi tròn đầy, quyến rũ của nàng, chậm rãi xoa nắn. Lúc này Bùi Oánh đã quên hết tất thảy. Hai tay nàng ôm chặt cổ Trương Hoán, đầu lưỡi thơm tho của nàng tinh tế quấy đảo giữa đôi môi của hắn, hơi thở nàng dồn dập, cánh tay yếu ớt của nàng đẩy bàn tay của Trương Hoán ra.
Lúc này dục vọng xuất hiện trong người Trương Hoán. Hắn hôn lên vành tai, cổ Bùi Oánh, bàn tay hắn dần dần di chuyển xuống dưới.
Lúc này Bùi Oánh đã hoàn toàn mê mẩn trong men say. Đột nhiên nàng cảm thấy bàn tay Trương Hoán đang di chuyển tới nơi bí ẩn nhất của mình, Bùi Oánh vội vàng giữ bàn tay đó lại, thở hổn hển nói: “ Không! Khứ Bệnh, không được”.
Trương Hoán không để ý tới lời nói của Bùi Oánh, bàn tay hắn kiên quyết đột phá xuống dưới. Bùi Oánh cố gắng giữ tinh thần mình tỉnh táo, nàng cầm chặt tay Trương Hoán, nói vẻ vô cùng kiên quyết: “ Khứ Bệnh, không được”.
Trương Hoán bất động, giống như hắn đã bị giội một gáo nước lạnh. Dục vọng trong người Trương Hoán lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận, Trương Hoán ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: “ Bùi tiểu thư, xin lỗi”.
“ Khứ Bệnh, chàng bảo ta cái gì?” Bùi Oánh thầm lo sợ. Nàng ôm cổ Trương Hoán, hôn môi hắn, nói vẻ năn nỉ: “ Chàng chớ trách ta. Đợi khi chúng ta thành thân đã”.
“ Ta không trách ngươi”.
Trương Hoán cắt ngang lời nói của Bùi Oánh, hắn khẽ đầy nàng ra. Trương Hoán lặng lẽ đứng dậy nói: “ Ta đi xem các huynh đệ, nàng ngủ sớm đi”.
Nói xong Trương Hoán bỏ ra ngoài trướng. Bên ngoài không khí giá rét mà trong sạch khiến đầu óc Trương Hoán trở nên tỉnh táo. Trương Hoán thầm hối hận. Có chuyện gì với mình vậy? Mình có thể đồng ý với Thôi Ninh đợi động phòng hoa chúc thì tại sao lại hà khắc với Bùi Oánh vậy? Trương Hoán liếc nhìn vào trong trướng, hắn thấy Bùi Oánh vẫn ngẩn ngơ, không nhúc nhích, đôi mắt mọng nước mắt oan ức.
Đột nhiên Trương Hoán nhớ tới nàng vì hắn mà lưu lạc khắp nơi, suốt ngày chạy trốn, ngay cả một nam nhân cũng chưa chắc có thể chịu đựng được sự gian khổ đó. Nàng, một thiếu nữ khuê các con nhà quyền quý, thân thể yếu đuối nhưng lại chưa từng kêu vất vả, không oán hận bất kỳ ai, gương mặt nàng luôn tươi cười, luôn động viên hắn không được ngã lòng. Mối tình si, tình yêu say đắm đó sâu đậm biết nhường nào thế mà chính mình lại.
Ôi! Trương Hoán bực tức gõ đầu mình một cái, hắn dứt khoát quay người rón rén đi vào trong doanh trướng.
Trong trướng, Bùi Oánh vẫn ngồi bó gối như cũ. Đầu nàng gục hẳn vào hai đầu gối, hai tay nàng bụm mặt, nước mắt chảy ròng, đôi vai gầy khẽ rung rung. Tim Trương Hoán đau nhói, hắn quỳ gối xuống bên cạnh Bùi Oánh, vuốt tóc nàng nói: “ Oánh nhi, xin lỗi nàng. Lúc nãy ta thực xấu xa, giống như đống phân trâu, không thậm chí còn thối hơn cả phân trâu”.
Lúc này Bùi Oánh không không chế nổi lòng mình nữa, nàng nhào vào lòng hắn, đau lòng khóc oà lên. Trương Hoán vô cùng xấu hổ, hắn ôm chặt bả vai nàng để cho nàng phát tiết nỗi uất hận trong lòng.
Một lúc sau tiếng khóc của Bùi Oánh mới nhỏ dần, nỗi oan ức trong lòng như càng tăng thêm: “ Chàng chẳng biết nghĩ cho người ta gì cả. Ta suốt ngày cưỡi ngựa …”.
“ Ôi!; Trương Hoán vội vàng đỡ Bùi Oánh dậy, nhìn vào gương mặt lê hoa đái vũ của nàng, đau lòng nói: “ Tại sao nàng không nói cho ta biết? Ở chỗ nào? Hãy để ta xem nào”.
Bùi Oánh cười “ phì” một tiếng, hai tay nàng đấm loạn vào ngực Trương Hoán mắng yêu: “ Chàng đúng là đồ ngốc. Chỗ đó có thể cho chàng xem sao?”
Nói tới đây, Bùi Oánh đỏ mặt, quay đầu đi, không dám nhìn Trương Hoán.
Khi nhìn thấy nụ cười của Bùi Oánh, Trương Hoán mới thầm an tâm nhưng nỗi xấu hổ vẫn chưa tan biến. Trương Hoán thầm rung động, hắn ôm chặt Bùi Oánh, thì thào vào tai nàng: “ Đêm nay ta ôm nàng ngủ. Nàng để ta nhẹ nhàng âu yếm một chút xem nàng bị thương chỗ nào?”
Bùi Oánh ngượng ngùng gật đầu nhưng đột nhiên nàng nghĩ ra chuyện gì đó, bĩu môi nói: “ Vậy chàng hãy mang những phân trâu khô này ra ngoài. Ta không thích mùi thối này, ta thà bị lạnh còn hơn”.
Trương Hoán cười nói: “ Vậy được rồi, ta nên đi thôi”.
Bùi Oánh vội vàng ôm Trương Hoán, hốt hoảng nói: “ Không phải chàng là cái đó mà là thứ này”.
Trương Hoán cười ha hả, hắn vỗ vỗ tay Bùi Oánh nói: “ Để ta gọi thân binh mang chậu than ra ngoài”.
Bùi Oánh gắng gượng đứng dậy, cười nói: “ Chúng ta hãy ra ngoài một lát, chơ khi hết mùi thối, chúng ta hãy quay vào”.
Thời tiết ban đêm ở Hà Tây rất lạnh, mặt đất ngập trong tuyết sáng trắng lên trong màn đêm. Lúc này không có ánh trăng, bầu trời đầy sao, nhiều tới mức khiến người khác khó có thể tin được. Đêm đã rất khuya. Dãy núi Kỳ Liên Sơn mờ ảo, càng mênh mông, bầu trời sao bao la, bầu trời đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo.
Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, hắn dùng áo choàng dầy của mình quấn chặt Bùi Oánh vào ngực mình. Hai người ngồi dựa vào nhau, chậm rãi giục ngựa đi trong tuyết, vó ngựa đạp trong tuyết phát ra những âm thanh “ lẹp xẹp”. Xa xa là từng đống lửa một, dân chúng Hà Tây ngồi nghỉ qua đêm quanh các đống lửa, thỉnh thoảng tiếng cười, nói, ca hát truyền tới chỗ hai người.
“ Nàng thấy không. Bọn họ có cách sinh tồn riêng của mình. Chúng ta không cần phải lo lắng”.
“ Đúng vậy. Khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm, bi đát của bọn họ lúc ban ngày, trong lòng ta thực sự rất nặng nề nhưng bây giờ đột nhiên ta lại có cảm giác hy vọng”.
“ Chỉ cần có hy vọng là chúng ta vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Vào mùa xuân sang năm, ta sẽ phái người đi Trường An mua trâu cày và nông cụ, cho bọn họ thành lính truân điền, để người nhà bọn họ ở cạnh. Khi đó bọn họ có thể yên tâm bám trụ tại Hà Tây”.
“ Vậy còn chàng?” Đột nhiên bo cười khúc khích hỏi: “ Chàng có muốn đón nhận Thôi Ninh tới đây không?”
Trương Hoán ngẩn người rồi hắn cười gượng nói: “ Thì ra là nàng cũng biết”.
“ Đương nhiên ta biết” Bùi Oánh ngửa đầu ra sau, cười giảo hoạt nói với Trương Hoán: “ Khi chúng ta chia tay trên thuyền vào năm đó. Từ lúc đó ta luôn chú ý nhất cử nhất động của chàng. Chàng bắt có Thôi Ninh rồi lại hộ tống người ta trở về để chính mình bị bắt. Ta biết trong chuyện này nhất định có vấn đề. Sau đó ở bữa tiệc Khúc Giang Trì, Thôi Ninh nhận được mảnh giấy liền vội vã chạy đi.. Nhất định là đi hẹn hò cùng chàng. Sau khi chàng rời khỏi Trường An, Thôi Ninh trở nên gầy mòn, cả ngày trầm ngâm không nói. Chàng nói xem, ta có thể không biết sao?”
“ Nàng đúng là một tiểu yêu nữ. Giấu giếm làm khổ ta” Đột nhiên Trương Hoán nhớ tới lời thề của hắn với Thôi Ninh. Trương Hoán thở dài nhưng không nói gì nữa.
“ Thật ra chàng không cần thở dài. Người phải thở dài chính là ta”.
“ Vì sao?”
“ Bởi vì chàng quen biết ta trước nhưng lại thích Thôi Ninh, làm hại bản tiểu thư ta ngày đêm nhớ mong. Cuối cùng ta còn chịu nhiều khổ cực với chàng”.
Bùi Oánh càng nói càng tức giận, nàng hung hăng nhéo tay Trương Hoán một cái.
Tuy Bùi Oánh tức giận nói, Trương Hoán lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Hắn ôm chặt Bùi Oánh vào trong lòng rồi nghiêng đầu dùng môi mình chặn miệng nàng lại
Lập tức thân thể Bùi Oáng trở nên mềm nhũn. Nàng giang tay ôm cổ Trương Hoán, ngửa đầu hôn Trương Hoán một cách say đắm.
“ Chúng ta quay về thôi” Trương Hoán thì thào vào tai nàng, hơi thở của hắn nóng hầm hập.
Bùi Oánh ngượng ngùng gật đầu, nàng tựa hẳn người vào lòng Trương Hoán.
“ Chàng vào đi!” Bùi Oánh đứng trong trướng lí nhí nói. Trương Hoán cúi đầu đi vào trong. Chậu than trong lều đã đổi thành than củi, ngọn đèn dìu dịu, ấm áp như gió xuân. Trên nóc lều có lỗ thông gió nên không có cảm giác khó chịu. Bùi Oánh đã rửa mặt xong. Nàng mặc một chiếc áo lót bó sát người, một chiếc quần hoa, phác hoạ những đường cong mềm mại, hấp dẫn, tóc nàng bỏ buông loà xoà trên vai, cả người toả hương thơm nhàn nhạt.
Bình luận facebook