• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (7 Viewers)

  • Chương 155

Nhóm dịch: Hồng Mai


Bùi Oánh đã trải hai cái đệm giường trên thảm, một to, một nhỏ. Bùi Oánh chỉ vào cái đệm to nói: “ Bản tiểu thư thấy ngươi vô cùng chăm sóc con dân nên ân chuẩn cho ngươi qua đêm ở đây. Ngươi ngủ bên kia” Bùi Oánh cầm một sợi dây đặt giữa hai cái đệm rồi cười nói: “ Nơi này là biên giới Hán, Sở của chúng ta. Buổi tối ngươi không được vượt qua biên giới'.


Trương Hoán nhìn vẻ bận bịu như cánh chim nhỏ của Bùi Oánh thì không khỏi mỉm cười dịu dàng. Trương Hoán cởi áo ngoài, khoan khoái nằm xuống đệm, hắn gối đầu lên tay, liếc mắt nhìn Bùi Oánh, cười tủm tỉm nói: “ Nàng phải biết rằng cuối cùng Bá Vương cũng bị Lưu Bang diệt”.


“ Chính vì vậy chàng mới là Bá Vương, cuối cùng tự vận không chịu qua Giang Đông” Bùi Oánh cười đưa cái gối cho Trương Hoán. Khi đã chui vào trong chăn, Bùi Oánh còn nhô đầu ra nói: “ Chàng hãy thổi đèn đi. Hãy ngoan ngoãn mà ngủ, biết không? Không đúng. Không cho phép chàng có ý đồ xấu'.


“ Hay! Hay! Hay! Ta nghe lời nàng” Trương Hoán buồn bực nói. Trương Hoán thổi tắt đèn từ xa bằng hơi nóng ngột ngạt trong lồng ngực của mình. Trong trướng lập tức trở nên tối om.


“ Chàng ngủ rồi hả?” Đột nhiên Bùi Oánh giơ chân đạp Trương Hoán.


“ Nàng vượt qua ranh giới” Trương Hoán uể oải nói.


“ Bản tiểu thư có thể qua nhưng chàng thì không”.


Một lát sau Bùi Oánh lại đạp cho Trương Hoán một cước: “ Chàng không được ngủ. Phải chờ ta ngủ đã”.


“ Vậy tại sao nàng không ngủ được?”


“ Bên ngoài ồn ào như vậy, ta sao có thể ngủ được?”


“ Nhưng bên ngoài không có âm thanh nào”.


“ Ta mặc kệ dù sao ta cũng không ngủ được. Hay chàng kể mấy câu chuyện xưa nhàm chán đi. Bản tiểu thư nghe một lát rồi sẽ ngủ được”.


“ Nghe kể chuyện xưa” nghe Bùi Oánh nói vậy, tinh thần Trương Hoán phấn chấn hẳn lên, hắn chậm rãi thì thào: “ Ngày xưa có một toà trang viện đóng cửa đã mấy trăm năm, không có người ở. Một buổi tối”


Trương Hoán mới kể tới đây, đột nhiên mắt hắn nổ đom đóm. Bùi Oánh lại mới dùng đầu gối thúc hắn một cái đau điếng: “ Chàng đúng là tên vô lại, kể chuyện ma quỷ khiến cho ta sợ”.


Trương Hoán cười ha hả nói: “ Là nàng khai chiến trước. Đừng có trách ta” Nói rồi Trương Hoán giơ tay kéo Bùi Oánh sang đệm của hắn: “ Ranh giới Hán, Sở không còn hiệu lực'.


Điều kỳ quái là Bùi Oánh lại không giãy dụa mà nàng ngoan ngoãn trở thành tù binh của Trương Hoán. Nàng nghiêng người nằm với tư thế thoải mái: “ Ừ, ở chỗ này quả thực không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Ta mệt rồi, ngủ đi”.


Nàng muốn ngủ nhưng Trương Hoán lại không ngủ được. Quần áo của hai người rất mỏng. Bên dưới là chiếc đệm mềm mại, thân thể nàng mềm và nóng như lửa đốt. Trương Hoán thầm thở dài: Thật sự muốn chết!


“ Chàng vẫn không ngủ được sao?” Một lát sau đột nhiên Bùi Oánh lên tiếng hỏi.


“ Chàng hãy quay về bên của mình đi. Chàng nằm ngủ bên ta khiến ta thực sự không ngủ được”.


Đột nhiên Bùi Oánh quay người lại, ngón tay thon dài của nàng vuốt mũi Trương Hoán rồi nói nhỏ: “ Chàng đúng là đại ngốc”.


Lập tức Trương Hoán hiểu ý tứ của nàng, hắn không khỏi mở cờ trong bụng nhưng lại không dám quá vội vã. Trương Hoán nhẹ nhàng kéo người Bùi Oánh lại gần, cầm tay nàng nhỏ nhẹ hỏi: “ Hãy nói cho ta biết đùi nàng đau chỗ nào?”


Trong bóng tối, Trương Hoán cảm giác được bàn tay Bùi Oánh đang dần dần dẫn tay hắn lùi xuống, lướt trên quần nàng, tới một nơi cách đầu gối trái ba tấc: “ Vốn đã đóng vảy nhưng hôm qua không cẩn thận lại cọ vào yên ngựa”.


“ Đau không?” Trương Hoán nhẹ nhàng xoa vết thương của Bùi Oánh.


“ Không cưỡi ngựa còn được. Khi cưỡi ngựa đau kinh khủng”.


“ Nàng đúng là ngốc. Sao không nói với ta? Ngày mai ta bỏ một chiếc xe lương ra để làm xe ngựa”.


Hạnh phúc trào dâng trong lòng Bùi Oánh. Nàng ghé miệng hôn lên cái cằm lởm chởm râu của Trương Hoán nói: “ Chờ sang xuân, chàng hãy cầu hôn phụ thân ta đi”.


“ Phụ thân nàng đã hứa gả nàng cho ta”.


“ Cái … đó không tính. Đó là do hai người lừa gạt lẫn nhau. Ta muốn chàng thành tâm đi nói cho phụ thân ta biết là chàng muốn thành thân với ta”.


“ Nếu như phụ thân nàng không đồng ý thì sao?”


Bùi Oánh trầm ngâm hồi lâu không nói gì. Quả thật nay thế này, mai thế khác, nàng biết phụ thân nàng rất khó đồng ý, thậm chí còn có thể chia rẽ hai người. Khi nghĩ tới một ngày bản thân mình có thể sẽ phải thuộc về một nam nhân khác, Bùi Oánh thầm lo sợ trong lòng, nàng ôm chặt tay Trương Hoán, chỉ sợ hắn bỏ đi.


Trương Hoán có cảm giác người Bùi Oánh đang run run, hắn hiểu suy nghĩ trong lòng nàng. Trương Hoán ôm chặt Bùi Oánh vào lòng, nhất quyết nói với nàng: “ Kiếp này, kiếp này, cho dù là ai cũng không thể cướp nàng khỏi ta. Ai dám chạm vào người nàng, ta sẽ chém bay đầu người đó”.


Bùi Oánh trở nên kích động. Đột nhiên nàng có cảm giác rằng nàng chỉ cần cả đời này được ở bên cạnh hắn, cho dù không có danh phận, coi như là vĩnh viễn sống ở một huyện nhỏ xa xôi này, nàng không bao giờ hối hận. Thân thể mềm mại của nàng dần trở nên nóng bỏng như ngọn lửa, hai tay nàng ôm cỏ Trương Hoán, hôn hắn nồng nàn. Giây phút này, bản thân nàng cam tâm tình nguyện, bất chấp tất cả hiến dâng cho hắn.


Trương Hoán chậm rãi cởi áo Bùi Oánh, và cả áo yếm. Hắn chậm rãi vuốt ve thân hình quyến rũ của nàng. Lúc này trong đầu hắn ngọn lửa ý chí chiến đấu cháy hừng hực. Đúng vậy! Hắn muốn có người phụ nữ này. Bùi Tuấn không đồng ý thì sao nào? Thôi Viên không đồng ý thì sao nào?


Sáng sớm, đại đội nhân mã lại bắt đầu lên đường. Sau một đêm nghỉ ngơi, hồi phục sức lực, sự cảnh giác của dân chúng đối với binh lính Thiên kỵ doanh cũng biến mất, mọi người bắt đầu cười nói, một số đứa trẻ nghịch ngợm còn lân la tới chỗ binh lính.


Đây là một nhóm người nhiều dân tộc. Người Hán chiếm khoảng một nửa, bộ phận còn lại nhiều nhất là người Khương, người Thổ Dục Hồn, người Đột Quyết, người Hồi Hột, người Đảng Hạng, thậm chí còn có khá nhiều người Thổ Phiên. Thế nhưng nhìn trang phục của bọn họ thì không còn phân biệt dân tộc được nữa. Tất cả đều nghèo khó, sắc mặt đỏ bừng, nụ cười ngần ngại.


Hàng ngũ bọn họ không ngay ngắn nhưng Trương Hoán không can thiệp vào. Điều hắn muốn nhất bây giờ chính là lòng dân Hà Tây. Hắn muốn tất cả dân chúng quận Vũ Uy đều nói Trương Hoán hắn là một người yêu quý dân chúng không kém Tân Vân Kinh đen đủi kia.


Bên cạnh Trương Hoán, một cỗ xe ngựa đơn sơ đang đung đưa. Bùi Oánh nằm ở bên cửa sổ, đắm đuối nhìn ái lang của nàng. Tối hôm qua, nàng đã trở thành một thiếu phụ, nếm trải hương vi ngọt ngào nhất của con người. Mặc dù không có người làm mai mối nhưng nàng đã coi tối hôm qua chính là buổi động phòng hoa chúc của nàng.


“ Con người này chính là trượng phu của mình sao? Người đen quá! Râu cũng không gọn gàng”.


“ Oánh nhi, nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Trương Hoán tiến tới gần xe ngựa, cười hỏi nhỏ: “ Có phải nàng nghĩ xem sắp đặt nhà của chúng ta thế nào không?”


“ Phì!” Mặt Bùi Oánh đỏ ửng, nàng tức giận nói: “ Ta đang suy nghĩ xem bọn chàng có đủ lương thảo để qua mùa đông này hay không? Bây giờ có nhiều dân chúng. Xem dáng vẻ của bọn họ, lương thực còn lại cũng không nhiều lắm”.


Nói tới đây, đột nhiên Bùi Oánh cười nói: “ Chàng nói xem liệu Lộ Tự Cung có chịu xuất ra một ngàn năm trăm thạch lương để đổi lấy binh lính của hắn không?”


“ Đương nhiên hắn sẽ không đổi”.


Trương Hoán cười nói tiếp: “ Hắn chẳng những sẽ không đổi mà còn có thể nghĩ cách nào đó nhân cơ hội nuốt sống ta sau đó bẩm báo lên triều đình là ta tham công liều lĩnh, kết quả bị quân Thổ Phiên phục kích, toàn quân bị tiêu diệt”.


“ Để ta nghĩ xem hắn sẽ làm như thế nào?” Đột nhiên Bùi Oánh hứng thú với vấn đề này.


“ Nàng thử nói xem?”


Bùi Oánh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “ Ta nghĩ nhất định hắn sẽ không lỗ mãng như vậy. Trước tiên hắn sẽ nghĩ cách dò xét tình hình lương thảo của chàng. Hơn nữa chỉ trong mấy ngày nay thôi”.


Trương Hoán phá lên cười, hắn giơ ngón tay cái lên khen: “ Quả nhiên thông minh. Xứng đáng được gọi là nữ trung gia cát”.


Nghe Trương Hoán khen ngợi, Bùi Oánh xấu hổ, nàng vội vàng khoát tay nói: “ Chàng nói nhỏ thôi kẻo người khác nghe thấy lại chê cười. Sau này ta không bao giờ … hỏi chàng chuyện quân sự và chính trị nữa”.


“ Vậy nàng làm gì?” Trương Hoán tiến tới gần cửa sổ, hắn mập mờ nói: “ Hay nàng hãy sinh nam tử cho ta, chuyên việc dạy con giúp trượng phu”.


“ Chàng nói bậy!” Bùi Oánh vô cùng xấu hổ, nàng vội vàng kéo màn cửa sổ xe xuống, không để ý tới gã lãng tử đó nữa. Một lát sau, Bùi Oánh lại khẽ vén rèm lên thì Trương Hoán đã đi mất, một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng. Đột nhiên Bùi Oánh nghe thấy giọng nói của Trương Hoán: “ Lý huyện thừa, ta muốn mua hai … nha hoàn hầu hạ phu nhân, không biết huyện Thiên Bảo có không?”


“ Đô đốc muốn mua hai nha hoàn không có gì khó. Ty chức nhớ là phu nhân Vương huyện lệnh cũng đang muốn bán nô tỳ để quay về Trường An. Ty chức sẽ đi hỏi cho Đô Đốc”.


Bùi Oánh khẽ thở dài. Nàng ngồi dựa bên cạnh cửa sổ nhìn áng mây trắng lững lờ trôi, ngay lúc đó nàng có cảm giác mình chính là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.


Hai ngày sau, cuối cùng đại đội nhân mã cũng tới huyện Thiên Bảo. Một toà thành đen nhánh hiện lên nơi xa chính là cái đích cuối cùng. Nơi này là một thế ngoại đào nguyên cực kỳ xinh đẹp, vùng quê rộng mênh mông, khu rừng rậm rộng lớn, dòng sông uốn lượn ngang dọc, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên mặt băng phát ra ánh sáng trắng. Ở phía nam huyện thành chính là dãy Tuyết Sơn cao vút. Đỉnh núi tuyết trông giống như một viên ngọc màu xanh lam, lập loè phát ra hào quang dưới ánh nắng rực rỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom