Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
Nhóm dịch: Hồng Mai
Đây chỉ là vấn đề thái độ. Cho dù không tra xét ra kết quả, Thôi Viên cũng cần hiểu hiện là ông ta coi trọng vụ án này. Đây là sự công bằng cho người còn sống.
“ Bùi tướng quốc tới” Có người bên cạnh hô nhỏ. Những viên quan vừa mới vây xung quanh lại lập tức tản ra nhường đường cho một chiếc xe ngựa có gần một trăm tên thị vệ bảo vệ cẩn mật chậm rãi đi tới. Đây đúng là xe ngựa của Bùi Tuấn.
Bùi Tuấn đang ở nhà chuẩn bị cho tiệc rượu nghênh đón con gái và con rể, đột nhiên nhận được tin Tưởng Hoán bị ám sát, lập tức Bùi Tuấn hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Cũng giống như Thôi Viên, phản ứng đầu tiên của Bùi Tuấn chính là cơ hội nắm giữ bộ Lễ.
Trong sáu bộ của Trung thư tỉnh, Thôi Viên chiếm ba bộ trong khi đó Bùi Tuấn ông ta chỉ chiếm bộ Hộ và bộ Công. Bộ Lễ này đáng phải thuộc về ông ta. Thậm chí Bùi Tuấn đã chọn xong người nhậm chức Thị lang bộ lễ. Người đó chính là Phòng Tu vốn đã từng ở Thượng thư phòng bộ lại, người này từng giữ chức Thiện bộ ti lang trung của bộ Lại, bây giờ đã giữ chức Đô thuỷ giám lệnh. Một nhân vật rất thích hợp.
Thế nhưng phân chia quyền lực không giống như chia kẹo của con trẻ, đơn giản như ngươi một ta một. Chủ yếu nó nằm ở vấn đề so sánh thực lực và sự đấu tranh quyền lực, âm mưu, thậm chí còn dùng lợi ích đổi lấy lợi ích.
Bùi Tuấn xuống xe ngựa, Thôi Viên bước tới nghênh đón: “ Bùi tướng quốc, ta đã ra lệnh cho đại tam ti hội thẩm. Hy vọng chuyện này không ảnh hưởng tới triều kiến năm mới”.
Bùi Tuấn nhìn thoáng qua tình trạng thảm hại của chiếc xe ngựa, ông ta cau mày nói: “ Thôi tướng quốc suy nghĩ rất chu đáo, Bùi Tuấn vô cùng bội phục. Thế nhưng ta có một đề nghị, hy vọng Thôi tướng quốc có thể đồng ý”.
Cũng tương tự như công văn chuyển đi khắp nơi của đất nước, câu văn phải rõ ràng, chuẩn mực. Các nhân sĩ cao cấp trong khi nói chuyện cũng cực kỳ thận trọng trong lời nói. Điều này không chỉ nằm ở vấn đề trình độ, điều chủ yếu là câu nói không thể có nghĩa khác khiến đối phương khó xử hay để đối phương túm được điểm yếu. Thôi Viên nghe Bùi Tuấn nói là đề nghị chứ không phải là kiến nghị. Cách nói chuyện này nhất định không có liên quan tới người kế nhiệm chức Thị lang bộ lễ nên Thôi Viên vui vẻ nói: “ Bùi tướng quốc cứ nói, đừng ngại”.
Bùi Tuấn thở dài nói: “ Chuyện lần trước Thôi tướng quốc bị thích khách vẫn chưa giải quyết xong. Bây giờ Thị lang bộ lễ bị ám sát, ta thấy quan lại Đại Đường chúng ta đang gặp phải vấn đề uy hiếp tính mạng. Ta đề nghị các quan lại từ ngũ phẩm trở lên có đội hộ tống. Dựa theo phẩm hàm để xác định số lượng đội hộ tống. Chi phí cho việc này do triều đình trang trải. Dùng hình thức trả vào lương tháng. Thôi tướng quốc nghĩ thế nào?”
Thôi Viên gật đầu nói: “ Đề nghị của Bùi tướng quốc cũng hơp với ý ta. Ta cũng có ý nghĩ này. Quyết không thể dung túng cho làn sóng ám sát”.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phủ Tưởng Hoán. Khi đi tới cổng phủ đã thấy phu nhân của Tưởng Hoán nghe tin đã dẫn theo mấy con trai ra khỏi phủ nghênh đón. Vi Ngạc đi theo sau mấy người, khi nhìn thấy Bùi Tuấn ông ta miễn cưỡng gật đầu coi như là chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Thôi Viên, Vi Ngạc hừ một tiếng nặng nề rồi quay mặt sang bên
“ Nhị vị tướng quốc hãy làm chủ cho lão gia nhà chúng ta” Tưởng phu nhân quỳ gối trước mặt hai người Thôi, Bùi. Phía sau Tưởng phu nhân, mấy con trai cũng quỳ xuống khóc.
Thôi Viên thở dài, ông ta đỡ Tưởng phu nhân đứng dậy: “ Bản tướng đích thân đốc thúc vụ án này, nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho phu nhân. Thế nhưng người đã chết rồi, xin phu nhân bớt đau buồn”.
Tưởng phu nhân tiếp tục gào khóc nói: “ Đáng thương lão gia nhà ta cả đời vì nước. Hai tay trong sạch, gia tài không có. Sau này cô nhi quả phụ chúng ta sống thế nào đây hả?”
Thôi Viên và Bùi Tuấn liếc mắt nhìn nhau. Vĩnh nghiệp điền và chức phận điền của Tưởng Hoán cộng lại có ít nhất một, hai trăm mẫu, ông ta lại làm Trưởng sử ở Hà Đông nhiều năm, bổng lộc nhiều. Tại sao lại nói là gia cảnh khốn khó? Rõ ràng Tưởng phu nhân muốn con mình làm Ấm quan.
Hai người nhìn nhau gật đầu. Thôi Viên trầm giọng nói: “ Tưởng thị lang chết vì nước. Đương nhiên triều đình sẽ không bạc đãi. Hôm nay lão phu tự tiện làm chủ, đồng ý phá lệ tập ấm cho hai con trai của Tưởng thị lang, được hưởng như con trai của Thượng thư. Phu nhân thấy như vậy có được không?”
Tiếng khóc của Tưởng phu nhân nhỏ dần. Bà ta vội vàng quay lại sau kéo hai con trai, bảo cả hai dập đầu: “ Các ngươi hãy tận tâm cống hiến vì nước. Phải nhớ kỹ ân đức hôm nay của nhị vị tướng quốc”.
Hai con trai của Tưởng Hoán mới hơn hai mươi tuổi, cực kỳ lanh lợi, cả hai vội vàng dập đầu cảm tạ hai tướng quốc. Bùi Tuấn kéo cả hai đứng dậy, liếc mắt nhìn rồi căn dặn: “ Hãy chuẩn bị hậu sự xong xuôi cho phụ thân các ngươi. Hôn sự của muội muội cũng không được để lỡ. Phải tiến hành thật long trọng. Như vậy phụ thân các ngươi có thể mỉm cười dưới cửu tuyền”.
Nói tới đây Bùi Tuấn lại quay nhìn Vi Ngạc nói vẻ cực kỳ chân thành: “ Vi huynh, huynh nói xem vậy có đúng không?”
Sau khi xử lý sự việc ở phường Quang Đức mất gần một canh giờ, Bùi Tuấn ngồi xe ngựa chậm rãi quay về phủ. Thôi Viên là người xuống tay mạnh mẽ, chiếm lợi thế trong mọi chuyện, Bùi Tuấn thì khác, ông ta xử lý mọi việc như làn khói xanh lượn lờ, không nhanh không chậm nhưng cực kỳ cẩn thận.
Hôm nay gặp nhau ở phường Quang Đức. ban đầu Thôi Viên lớn tiếng ra lệnh đại tam ti hội thẩm, sau đó lại dùng tư cách Tướng quốc quy định ấm chức cho hai con Tưởng Hoán. Lúc gần về lại ra lệnh cho Ti lang trung bộ lễ Nguyên Tái tạm thời quản lý sự vụ của bộ Lễ, lên giọng khắp nơi. Hiển nhiên Thôi Viên muốn nắm quyền bổ nhiệm Thị lang bộ lễ trong tay mình. Trong khi đó Bùi Tuấn chỉ mỉm cười không nói. Ông ta biết Thôi Viên chỉ đang tạo thế. Không vì như vậy mà Thôi Viên có thể nắm được chức vụ này. Bổ nhiệm Thị lang bộ lễ cần nội các thảo luận ra quyết định. Nói cách khác là cần ít nhất bốn phiếu tán thành. Trừ Thôi Viên và hai người Vương, Dương là ba phiếu. Ông ta còn những gì? Lúc này chính Bùi Tuấn ông ta cũng đang nắm giữ ba phiếu. Vấn đề quan trọng nhất là một phiếu của Vi Ngạc. Vi Ngạc sẽ bỏ cho bên Thôi Viên sao? Không bao giờ vì vậy chỉ cần lôi kéo được Vi Ngạc. Chức vụ Thị lang bộ lễ không phải thuộc về Bùi Tuấn ông ta thì còn ai nữa. màn tranh đấu quyền lực mới được vén màn lên. Bùi Tuấn không vội, cứ để cho Thôi Viên hát trước.
Xe ngựa đi vào phường Tuyên Nghĩa, khi còn cách Bùi phủ khoảng nửa dặm, Bùi Tuấn thấy ba trăm kỵ binh hộ vệ xe ngựa của con gái Bùi Oánh đi tới. Trương Hoán mặc quân phục cưỡi ngựa đi bên cạnh. Khi thấy Bùi Tuấn quay về, Trương Hoán giục ngựa tiến lên, hắn thi lễ với Bùi Tuấn và nói: “ Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế dẫn Oánh nhi đi thăm mẫu thân của tiểu tế”.
Bùi Tuấn thực sự rất cao hứng khi thấy Trương Hoán thay đổi cách xưng hô, ông ta vuốt râu mỉm cười nói: “ Tốt nhất đêm nay mẫu thân của con cũng nên có mặt. Dù gì đây cũng là chuyện của hai gia đình. Cho dù đơn giản nhưng không thể mất lễ nghi tập tục”.
Trương Hoán trả lời, hắn thi lễ rồi đi tiếp. Đột nhiên Bùi Tuấn gọi Trương Hoán lại, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “ Con có biết chuyện Thị lang bộ lễ bị ám sát chưa?”
“ Tiểu tế đã nghe nói”.
“ Chỉ e điều này có quan hệ tới thế cục Hà Tây. Con nên quay về sớm. Tối nay chúng ta thương lượng với nhau một lát”.
Trương Hoán gật đầu, rồi đột nhiên hắn hỏi: “ Có phải hàng năm nhạc phụ đều cho người đi chúc tết Vi Ngạc không?”
“ Minh Viễn đã đi hôm mồng một” Bùi Tuấn kinh ngạc, ông ta hỏi lại: “ Hiền tế hỏi như vậy là có ý gì?”
Trương Hoán mỉm cười nói: “ Nếu như có thể, tiểu tế đề nghị nhạc phụ tiếp tục cử Minh Khải tới chúc tết Vi Ngạc. Vì Thôi Viên muốn chiếm được bộ lễ, rất có thể ông ta sẽ thoả hiệp với Vi Ngạc. Để có được một phiếu của Vi Ngạc, cả hai tướng quốc nhất định cầu ông ta. Tiểu tế nghĩ Vi Ngạc nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý”.
Bùi Tuấn cười vui mừng. Ông ta nhìn Trương Hoán đầy ý tứ nói: “ Xem ra ta cần phải nói chuyện nghiêm chỉnh với hiền tế”.
“ Khứ Bệnh! Chàng lại đây một chút” bàn tay thon nhỏ, mịn màn của Bùi Oánh thò ra vẫy vẫy Trương Hoán. Trương Hoán vội vàng giục ngựa đuổi theo.
“ Chàng nói gì với phụ thân vậy?” Nụ cười của Bùi Oánh giống như một đoá mẫu đơn kiều diễm. Nàng đã nghe thấy cách xưng hô của ái lang với phụ thân nên không thể giấu được tâm trạng vui mừng như nở hoa của mình.
“ Ta nói mang nàng đi gặp mẫu thân. Nhạc phụ nói tối nay ta đưa mẫu thân tới phủ” Nghe nói tới mẫu thân của Trương Hoán, trong lòng Bùi Oánh vừa căng thẳng vừa chờ mong. Hai mươi năm trước mẫu thân của Trương Hoán chính là đệ nhất mỹ nhân Trường An, là trưởng nữ của Sở gia. Nghe nói bà đã xuất gia. Bùi Oánh không biết liệu bà có thích nàng hay không. Dù Bùi Oánh biết lúc này ý kiến của mẫu thân cũng không thểthay đổi được gì nhưng nàng vẫn hy vọng bà thực sự yêu thích mình.
“ Khứ Bệnh, chàng nói xem liệu mẫu thân có gặp thiếp không?” Bùi Oánh căng thẳng nhìn Trương Hoán hỏi.
“ Không đâu. Mẫu thân nhất định sẽ gặp nàng chứ không gặp ta” Trương Hoán cười gượng gạo. Mẫu thân hắn dù bề ngoài nhu nhược nhưng tính tình cực kỳ kiên cường. Điều này cũng nhất định xảy ra. Lần này hắn dự định đưa mẫu thân mình tới quận Vũ Uy. Không còn Trương Nhược Hạo chiếu cố cho bà. Một mình mẫu thân hắn đơn độc ở lại Trường An, hắn thật sự rất lo lắng.
Đây chỉ là vấn đề thái độ. Cho dù không tra xét ra kết quả, Thôi Viên cũng cần hiểu hiện là ông ta coi trọng vụ án này. Đây là sự công bằng cho người còn sống.
“ Bùi tướng quốc tới” Có người bên cạnh hô nhỏ. Những viên quan vừa mới vây xung quanh lại lập tức tản ra nhường đường cho một chiếc xe ngựa có gần một trăm tên thị vệ bảo vệ cẩn mật chậm rãi đi tới. Đây đúng là xe ngựa của Bùi Tuấn.
Bùi Tuấn đang ở nhà chuẩn bị cho tiệc rượu nghênh đón con gái và con rể, đột nhiên nhận được tin Tưởng Hoán bị ám sát, lập tức Bùi Tuấn hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Cũng giống như Thôi Viên, phản ứng đầu tiên của Bùi Tuấn chính là cơ hội nắm giữ bộ Lễ.
Trong sáu bộ của Trung thư tỉnh, Thôi Viên chiếm ba bộ trong khi đó Bùi Tuấn ông ta chỉ chiếm bộ Hộ và bộ Công. Bộ Lễ này đáng phải thuộc về ông ta. Thậm chí Bùi Tuấn đã chọn xong người nhậm chức Thị lang bộ lễ. Người đó chính là Phòng Tu vốn đã từng ở Thượng thư phòng bộ lại, người này từng giữ chức Thiện bộ ti lang trung của bộ Lại, bây giờ đã giữ chức Đô thuỷ giám lệnh. Một nhân vật rất thích hợp.
Thế nhưng phân chia quyền lực không giống như chia kẹo của con trẻ, đơn giản như ngươi một ta một. Chủ yếu nó nằm ở vấn đề so sánh thực lực và sự đấu tranh quyền lực, âm mưu, thậm chí còn dùng lợi ích đổi lấy lợi ích.
Bùi Tuấn xuống xe ngựa, Thôi Viên bước tới nghênh đón: “ Bùi tướng quốc, ta đã ra lệnh cho đại tam ti hội thẩm. Hy vọng chuyện này không ảnh hưởng tới triều kiến năm mới”.
Bùi Tuấn nhìn thoáng qua tình trạng thảm hại của chiếc xe ngựa, ông ta cau mày nói: “ Thôi tướng quốc suy nghĩ rất chu đáo, Bùi Tuấn vô cùng bội phục. Thế nhưng ta có một đề nghị, hy vọng Thôi tướng quốc có thể đồng ý”.
Cũng tương tự như công văn chuyển đi khắp nơi của đất nước, câu văn phải rõ ràng, chuẩn mực. Các nhân sĩ cao cấp trong khi nói chuyện cũng cực kỳ thận trọng trong lời nói. Điều này không chỉ nằm ở vấn đề trình độ, điều chủ yếu là câu nói không thể có nghĩa khác khiến đối phương khó xử hay để đối phương túm được điểm yếu. Thôi Viên nghe Bùi Tuấn nói là đề nghị chứ không phải là kiến nghị. Cách nói chuyện này nhất định không có liên quan tới người kế nhiệm chức Thị lang bộ lễ nên Thôi Viên vui vẻ nói: “ Bùi tướng quốc cứ nói, đừng ngại”.
Bùi Tuấn thở dài nói: “ Chuyện lần trước Thôi tướng quốc bị thích khách vẫn chưa giải quyết xong. Bây giờ Thị lang bộ lễ bị ám sát, ta thấy quan lại Đại Đường chúng ta đang gặp phải vấn đề uy hiếp tính mạng. Ta đề nghị các quan lại từ ngũ phẩm trở lên có đội hộ tống. Dựa theo phẩm hàm để xác định số lượng đội hộ tống. Chi phí cho việc này do triều đình trang trải. Dùng hình thức trả vào lương tháng. Thôi tướng quốc nghĩ thế nào?”
Thôi Viên gật đầu nói: “ Đề nghị của Bùi tướng quốc cũng hơp với ý ta. Ta cũng có ý nghĩ này. Quyết không thể dung túng cho làn sóng ám sát”.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phủ Tưởng Hoán. Khi đi tới cổng phủ đã thấy phu nhân của Tưởng Hoán nghe tin đã dẫn theo mấy con trai ra khỏi phủ nghênh đón. Vi Ngạc đi theo sau mấy người, khi nhìn thấy Bùi Tuấn ông ta miễn cưỡng gật đầu coi như là chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Thôi Viên, Vi Ngạc hừ một tiếng nặng nề rồi quay mặt sang bên
“ Nhị vị tướng quốc hãy làm chủ cho lão gia nhà chúng ta” Tưởng phu nhân quỳ gối trước mặt hai người Thôi, Bùi. Phía sau Tưởng phu nhân, mấy con trai cũng quỳ xuống khóc.
Thôi Viên thở dài, ông ta đỡ Tưởng phu nhân đứng dậy: “ Bản tướng đích thân đốc thúc vụ án này, nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho phu nhân. Thế nhưng người đã chết rồi, xin phu nhân bớt đau buồn”.
Tưởng phu nhân tiếp tục gào khóc nói: “ Đáng thương lão gia nhà ta cả đời vì nước. Hai tay trong sạch, gia tài không có. Sau này cô nhi quả phụ chúng ta sống thế nào đây hả?”
Thôi Viên và Bùi Tuấn liếc mắt nhìn nhau. Vĩnh nghiệp điền và chức phận điền của Tưởng Hoán cộng lại có ít nhất một, hai trăm mẫu, ông ta lại làm Trưởng sử ở Hà Đông nhiều năm, bổng lộc nhiều. Tại sao lại nói là gia cảnh khốn khó? Rõ ràng Tưởng phu nhân muốn con mình làm Ấm quan.
Hai người nhìn nhau gật đầu. Thôi Viên trầm giọng nói: “ Tưởng thị lang chết vì nước. Đương nhiên triều đình sẽ không bạc đãi. Hôm nay lão phu tự tiện làm chủ, đồng ý phá lệ tập ấm cho hai con trai của Tưởng thị lang, được hưởng như con trai của Thượng thư. Phu nhân thấy như vậy có được không?”
Tiếng khóc của Tưởng phu nhân nhỏ dần. Bà ta vội vàng quay lại sau kéo hai con trai, bảo cả hai dập đầu: “ Các ngươi hãy tận tâm cống hiến vì nước. Phải nhớ kỹ ân đức hôm nay của nhị vị tướng quốc”.
Hai con trai của Tưởng Hoán mới hơn hai mươi tuổi, cực kỳ lanh lợi, cả hai vội vàng dập đầu cảm tạ hai tướng quốc. Bùi Tuấn kéo cả hai đứng dậy, liếc mắt nhìn rồi căn dặn: “ Hãy chuẩn bị hậu sự xong xuôi cho phụ thân các ngươi. Hôn sự của muội muội cũng không được để lỡ. Phải tiến hành thật long trọng. Như vậy phụ thân các ngươi có thể mỉm cười dưới cửu tuyền”.
Nói tới đây Bùi Tuấn lại quay nhìn Vi Ngạc nói vẻ cực kỳ chân thành: “ Vi huynh, huynh nói xem vậy có đúng không?”
Sau khi xử lý sự việc ở phường Quang Đức mất gần một canh giờ, Bùi Tuấn ngồi xe ngựa chậm rãi quay về phủ. Thôi Viên là người xuống tay mạnh mẽ, chiếm lợi thế trong mọi chuyện, Bùi Tuấn thì khác, ông ta xử lý mọi việc như làn khói xanh lượn lờ, không nhanh không chậm nhưng cực kỳ cẩn thận.
Hôm nay gặp nhau ở phường Quang Đức. ban đầu Thôi Viên lớn tiếng ra lệnh đại tam ti hội thẩm, sau đó lại dùng tư cách Tướng quốc quy định ấm chức cho hai con Tưởng Hoán. Lúc gần về lại ra lệnh cho Ti lang trung bộ lễ Nguyên Tái tạm thời quản lý sự vụ của bộ Lễ, lên giọng khắp nơi. Hiển nhiên Thôi Viên muốn nắm quyền bổ nhiệm Thị lang bộ lễ trong tay mình. Trong khi đó Bùi Tuấn chỉ mỉm cười không nói. Ông ta biết Thôi Viên chỉ đang tạo thế. Không vì như vậy mà Thôi Viên có thể nắm được chức vụ này. Bổ nhiệm Thị lang bộ lễ cần nội các thảo luận ra quyết định. Nói cách khác là cần ít nhất bốn phiếu tán thành. Trừ Thôi Viên và hai người Vương, Dương là ba phiếu. Ông ta còn những gì? Lúc này chính Bùi Tuấn ông ta cũng đang nắm giữ ba phiếu. Vấn đề quan trọng nhất là một phiếu của Vi Ngạc. Vi Ngạc sẽ bỏ cho bên Thôi Viên sao? Không bao giờ vì vậy chỉ cần lôi kéo được Vi Ngạc. Chức vụ Thị lang bộ lễ không phải thuộc về Bùi Tuấn ông ta thì còn ai nữa. màn tranh đấu quyền lực mới được vén màn lên. Bùi Tuấn không vội, cứ để cho Thôi Viên hát trước.
Xe ngựa đi vào phường Tuyên Nghĩa, khi còn cách Bùi phủ khoảng nửa dặm, Bùi Tuấn thấy ba trăm kỵ binh hộ vệ xe ngựa của con gái Bùi Oánh đi tới. Trương Hoán mặc quân phục cưỡi ngựa đi bên cạnh. Khi thấy Bùi Tuấn quay về, Trương Hoán giục ngựa tiến lên, hắn thi lễ với Bùi Tuấn và nói: “ Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế dẫn Oánh nhi đi thăm mẫu thân của tiểu tế”.
Bùi Tuấn thực sự rất cao hứng khi thấy Trương Hoán thay đổi cách xưng hô, ông ta vuốt râu mỉm cười nói: “ Tốt nhất đêm nay mẫu thân của con cũng nên có mặt. Dù gì đây cũng là chuyện của hai gia đình. Cho dù đơn giản nhưng không thể mất lễ nghi tập tục”.
Trương Hoán trả lời, hắn thi lễ rồi đi tiếp. Đột nhiên Bùi Tuấn gọi Trương Hoán lại, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “ Con có biết chuyện Thị lang bộ lễ bị ám sát chưa?”
“ Tiểu tế đã nghe nói”.
“ Chỉ e điều này có quan hệ tới thế cục Hà Tây. Con nên quay về sớm. Tối nay chúng ta thương lượng với nhau một lát”.
Trương Hoán gật đầu, rồi đột nhiên hắn hỏi: “ Có phải hàng năm nhạc phụ đều cho người đi chúc tết Vi Ngạc không?”
“ Minh Viễn đã đi hôm mồng một” Bùi Tuấn kinh ngạc, ông ta hỏi lại: “ Hiền tế hỏi như vậy là có ý gì?”
Trương Hoán mỉm cười nói: “ Nếu như có thể, tiểu tế đề nghị nhạc phụ tiếp tục cử Minh Khải tới chúc tết Vi Ngạc. Vì Thôi Viên muốn chiếm được bộ lễ, rất có thể ông ta sẽ thoả hiệp với Vi Ngạc. Để có được một phiếu của Vi Ngạc, cả hai tướng quốc nhất định cầu ông ta. Tiểu tế nghĩ Vi Ngạc nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý”.
Bùi Tuấn cười vui mừng. Ông ta nhìn Trương Hoán đầy ý tứ nói: “ Xem ra ta cần phải nói chuyện nghiêm chỉnh với hiền tế”.
“ Khứ Bệnh! Chàng lại đây một chút” bàn tay thon nhỏ, mịn màn của Bùi Oánh thò ra vẫy vẫy Trương Hoán. Trương Hoán vội vàng giục ngựa đuổi theo.
“ Chàng nói gì với phụ thân vậy?” Nụ cười của Bùi Oánh giống như một đoá mẫu đơn kiều diễm. Nàng đã nghe thấy cách xưng hô của ái lang với phụ thân nên không thể giấu được tâm trạng vui mừng như nở hoa của mình.
“ Ta nói mang nàng đi gặp mẫu thân. Nhạc phụ nói tối nay ta đưa mẫu thân tới phủ” Nghe nói tới mẫu thân của Trương Hoán, trong lòng Bùi Oánh vừa căng thẳng vừa chờ mong. Hai mươi năm trước mẫu thân của Trương Hoán chính là đệ nhất mỹ nhân Trường An, là trưởng nữ của Sở gia. Nghe nói bà đã xuất gia. Bùi Oánh không biết liệu bà có thích nàng hay không. Dù Bùi Oánh biết lúc này ý kiến của mẫu thân cũng không thểthay đổi được gì nhưng nàng vẫn hy vọng bà thực sự yêu thích mình.
“ Khứ Bệnh, chàng nói xem liệu mẫu thân có gặp thiếp không?” Bùi Oánh căng thẳng nhìn Trương Hoán hỏi.
“ Không đâu. Mẫu thân nhất định sẽ gặp nàng chứ không gặp ta” Trương Hoán cười gượng gạo. Mẫu thân hắn dù bề ngoài nhu nhược nhưng tính tình cực kỳ kiên cường. Điều này cũng nhất định xảy ra. Lần này hắn dự định đưa mẫu thân mình tới quận Vũ Uy. Không còn Trương Nhược Hạo chiếu cố cho bà. Một mình mẫu thân hắn đơn độc ở lại Trường An, hắn thật sự rất lo lắng.
Bình luận facebook