• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 187

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đi qua Khúc Giang trì, đoàn người nhanh chóng đi tới Thu Thuỷ quan. Thu Thuỷ quan vẫn không có gì thay đổi. Cổng chính cũ, sơn bong ra từng mảng. Ngoại trừ mấy đoạn tường bao quanh đỏ nát đã được tu sửa lại. Có vẻ như một vạn quan tiền quyên năm ngoái không tạo ra thay đổi gì.


Một tên lính tiến lên gõ cửa. Cánh cổng chính nhanh chóng kêu ken két mở ra. Người ra mở cửa là một nữ đạo sĩ đen gầy. Nữ đạo sĩ không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ tới mức sắc mặt tái mét khi thấy nhiều binh lính đứng trước cửa quan, miệng lắp bắp không nói nên lời. Tới khi nhìn thấy Trương Hoán, nữ đạo sĩ mới thở phào nhe nhõm. Lập tức nữ đạo sĩ vui mừng mở rộng cánh cửa quan. Từ năm ngoái tới giờ quan chủ đã mấy lần nói là một khi đại thí chủ này tới quan, nhất định phải tươi cười, chân thành đón tiếp với nghi lễ long trọng nhất, cần phải thông báo cho quan chủ với tốc độ nhanh nhất. Đây là ba cái nhất của Thu Thuỷ quan, ai nấy đều phải ghi nhớ.


Trương Hoán không dám chậm trễ, lập tức hắn lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho nữ đạo sĩ nói: “ Xin mời chuyển cho mẫu thân của ta. Ta ở bên ngoài này chờ”.


Nữ đạo sĩ đen gầy do dự khi tiếp nhận lá thư. Bên ngoài có nhiều binh lính cường tráng. Cửa quan mở hay là đóng đây? Lúc này nữ đạo sĩ nhìn thấy quán chủ trong vòng vây của một đám trưởng lão đang đi xuống thì mới tươi cười với Trương Hoán, quay người đi chuyển thư.


“ Vô lượng thọ phúc. Trương thí chủ biệt lai âm tín đã lâu” vị quan chủ béo mập mạp tươi cười ra đón Trương Hoán. Hình như bà ta không sợ hãi đám binh lính này. Điều này cũng khó trách, trong mắt vị quán chủ này chỉ có tiền. Sao còn có thể nhìn thấy điều gì khác?


Trương Hoán thi lễ rồi hắn lấy từ trong người ra một tờ ngân phiếu đưa cho quán chủ nói: “ Đây là năm nghìn quan tiền đèn nhang. Xin mời quán chủ thu nạp”.


Nụ cười của vị quán chủ này đột nhiên cứng đơ. Năm ngoái còn hiến tặng một vạn quan tiền. Tại sao năm nay chỉ còn có năm nghìn quan? Đối với một người bình thường mà nói, suy nghĩ và bàn tay thường phối hợp với nhau. Thế nhưng vị quán chủ này không giống với người bình thường. Cho dù trong thâm tâm bà ta do dự, hơn nữa còn có vẻ oán hận nhưng bàn tay bà ta tuyệt đối không do dự. Hai ngón tay béo, trắng như củ cải kép tờ chi phiếu năm nghìn quan tiền của Trương Hoán cực kỳ nhanh, thu vào tay mình rồi biến mất không còn tăm tích.


“ Nói thực với thí chủ, năm nay giá hàng tăng lên cực cao. Năm ngoái một đấu gạo giá chín mươi văn, năm nay một đấu gạo giá tới một trăm ba mươi văn. Tệ quan sợ người ngoài tới quấy rầy ảnh hưởng tới sự tu hành của mâu thân thí chủ nên đóng cửa bế quan. Không tiếp nhân hương khói. Với giá gạo tăng lên như vậy mà tiền hương khói giảm, cuộc sống thật sự vất vả”.


“ Xin quan chủ yên tâm. Đợi lát nữa như quan chủ chịu giúp ta một việc, hai tay ta sẽ dâng lên năm nghìn quan tiền nữa”.


Trương Hoán nói tới đó, hắn đã thấy nữ đạo sĩ đen gầy đi ra, hắn vội vàng đi tới đón: “ Mẫu thân ta nói như thế nào?”


Nữ đạo sĩ cười gượng một tiếng nói: “ Mẫu thân ngài chỉ cho Bùi tiểu thư đi vào. Trương thí chủ đứng ngoài chờ”.


Trương Hoán ngẩn người. Một lúc lâu sau hắn không sao được đành gọi Bùi Oánh tới bên cạnh, thì thào căn dặn nàng: “ Nàng nhất định phải thuyết phục mẫu thân ta để mẫu thân theo ta về quận Vũ Uy”.


Bùi Oánh gật đầu, nàng đi theo nữ đạo sĩ đi vào trong, đi xuyên qua một hành lang rồi lại đi xuyên qua một rừng trúc. Bùi Oánh đi tới trước một tiểu viện. Sân tiểu viện sạch sẽ phủ một lớp tuyết mỏng. Một đàn chim tước đang tranh ăn những mẩu bánh vụn trên mặt đất. Một đạo cô trung niên dáng người thanh tú đứng bên cạnh, đang bẻ từng miếng bánh tung cho bầy chim.


Đột nhiên như linh cảm ra điều gì, đạo cô quay đầu nhìn ra cánh cổng tiểu viện. Đúng lúc đó Bùi Oánh cũng nhìn thấy. Cho dù từ trước tới giờ Bùi Oánh vẫn tự hào về sắc đẹp của mình nhưng nàng vẫn kinh hãi khi nhìn thấy vẻ xinh đẹp tuyệt trần của đạo cô trung niên. Làn da đạo cô trắng mịn như ngọc, đôi mắt sáng như ngọc thạch, ánh mắt trong như làn nước, không một chút hỗn tạp. Bùi Oánh hít một hơi thật sâu, tiến lên nói: “ Bùi Oánh tham kiến Sở bá mẫu”.


Sở Vãn Lan tiến lên đỡ Bùi Oánh đứng dậy, bà quan sát, đánh giá Bùi Oánh, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng: “ Trong thư Hoán nhi có nói cháu cưỡi ngựa suốt đoạn đường đi về phía tây. Ta cứ nghĩ nhất định cháu phải là một nữ tử cao lớn kiên cường, không ngờ lại là một thiếu nữ xin đẹp kiều mỵ tới nhường này”.


Giọng nói của Sở Vãn Lan, giọng nói hoà nhã, giống như dòng nước xuân chảy qua tâm hồn Bùi Oánh. Đột nhiên trong lòng Bùi Oánh nảy sinh một cảm xúc bất ngờ, nàng ngượng ngùng cúi đầu gọi: “ Bà mẫu!” ( mẹ chồng )


“ Hài tử, ở bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong nhà nói chuyện” Sở Vãn Lan thân thiết cầm tay Bùi Oánh từ từ đi vào trong phòng. Trong phòng có chậu than, cực kỳ ấm áp, bài trí trong phòng đơn giản nhưng không một hạt bụi. Một cây đàn cổ đặt nghiêng trước cửa sổ. Trước cửa sổ có một bùnh hoa bạch ngọc, trong bình có cắm mấy cành hoa mai vàng nở muộn, toả ra hương thơm dìu dịu. Cảnh sắc trong phòng chứng tỏ tình cảm với trần thế của chủ nhân tĩnh lặng như dòng nước.


Sở Vãn Lan trải một cái đệm mềm bên chậu than vào bảo Bùi Oánh ngồi xuống. Bà chăm chú nhìn Bùi Oánh, thở dài nói: “ Mẫu thân của con là Nhan Phương Phi hả? Ta nghĩ là đúng, rất giống nhau”.


Bùi Oánh nghe bà nói tới mẫu thân mà nàng chưa từng gặp mặt, nàng buồn bã cúi đầu không nói gì. Sở Vãn Lan thấy vậy liền cầm tay Bùi Oánh cười nói: “ Nói gì thì nói đây chính là duyên phận. Hai nhà Sở Bùi đời đời giao hảo với nhau. Năm đó phụ thân ta muốn gả ta cho Bùi gia. Đáng tiếc ông không toại nguyện. Không ngờ cuối cùng con trai ta cũng cưới được con gái Bùi gia khiến người ta không khỏi có cảm giác như số phận trêu ngươi”.


“ Bà mẫu! Hay để cho Khứ Bệnh cùng vào trong này đi” Bùi Oánh trầm ngâm một lát rồi nàng lên tiếng đề nghị.


“ Không được tiểu tử cố chấp đó nhất định sẽ khuyên ta đi Hà Tây. Nếu ta không đi, nhất định nó sẽ uy hiếp Minh Tâm quan chủ. Cái gì là dỡ bỏ quan, cắt đi tiền đèn nhang các loại. Minh Tâm quan chủ lại khóc lóc khẩn cầu ta”.


Sở Vãn Lan lấy ra một bọc đưa cho Bùi Oánh cười nói: “ Con là một nữ tử rất thông minh. Ta rất an tâm khi có con ở sau trợ giúp nó. Trong bọc này có kỷ vật của phụ thân nó để lại cho nó. Con hãy đưa cho nó”.


Bùi Oánh nhận cái bọc. Nghe giọng nói của Sở Vãn Lan thì như bà không muốn đi theo, Bùi Oánh sốt ruột nói: “ Nhưng nếu bà mẫu không đi, nếu bị người có mưu đồ bắt làm con tin vậy chẳng phải Khứ Bệnh ở Hà Tây sẽ rơi vào thế bị động sao?”


Sở Vãn Lan cười vẻ hiểu ý. Bà khẽ vén sợi tóc đen vương trên trán, bình thản nói: “ Ta không nói là ta không đi. Ta chỉ không muốn nó lên tiếng mà thôi. Ngươi có hiểu ý tứ của ta sao?”


Đột nhiên Bùi Oánh hiểu ra. Đây chính là lễ gặp mặt Sở Vãn Lan tặng cho nàng. Một nữ nhân vô cùng thông minh.


Trương Hoán sắp xếp mẫu thân ở phủ tại phường Vĩnh Gia, hắn cũng để lại một trăm thân binh bảo vệ mẫu thân rồi cùng Bùi Oánh quay về Bùi phủ khi trời đã tối đen. Trước cổng Bùi phủ hôm nay treo tám đèn lồng. Trên đó có viết chú rể mới tẩy trần. Thế nhưng người biết chuyện hiểu thật ra hôm nay tiểu thư xuất giá.


Diện tích của Bùi phủ rất rộng, nhiều đình đài lầu các, ở sau hậu viện còn có một cái hồ nhỏ. Trong một toà nhà hai mươi mấy mẫu đất này, ngoài Bùi Tuấn và hai mươi mấy người con là rất nhiều nha hoàn, nô bộc. Tổng cộng có khoảng một ngàn người. Con trai Bùi Tuấn phần lớn ra ngoài làm quan, chỉ gặp mặt vào năm mới. Bùi Tuấn đích thân viết thư gọi tất cả về khiến trong phủ cực kỳ náo nhiệt. Trời vừa mới tối, trong phủ liền sáng như ban ngày, tiếng cười nói ồn ào, sắp đặt hơn một trăm bàn tiệc để cho người trong phủ ăn uống. Mỗi tôi tớ trong phủ được thưởng năm quan tiền. Tình cảnh còn náo nhiệt hơn cả đêm ba mươi và tết nguyên tiêu.


Bùi Oánh vừa bước vào cổng phủ đã bị một đám tỷ muội nghênh đón đưa vào hậu viện. Bùi Minh Viễn lặng lẽ mời Trương Hoán tới thư phòng của Bùi Tuấn.


Trong thư phòng của Bùi Tuấn đã có mấy người đang chờ Trương Hoán. Bùi Tuấn, Bùi Hữu, Sở Hành Thuỷ trong khi đó Bùi Minh Viễn và Bùi Minh Khải vẫn đứng ở sau. Khi Trương Hoán bước vào, Bùi Tuấn vội vàng bước tới nghênh đón. Bùi Tuấn là một người cực kỳ cẩn thận. Dù Trương Hoán đã là con rể của ông ta nhưng Trương Hoán không phải như những con rể khác phụ thuộc vào ông ta, Trương Hoán chính là chư hầu một phương. Xét ở một mức độ nào đó Trương Hoán có tư cách ngồi ngang bằng với ông ta. Vì thế trong những trường hợp công khai, Bùi Tuấn có thể tiếp nhận sự tôn kính của Trương Hoán nhưng trong những trường hợp kín đáo, Bùi Tuấn phải biểu hiện hai người có thể ngang hàng với nhau, tuyệt đối không phải thái độ ngồi trên cao nhìn xuống


“ Tại sao hiền tế không đưa bá mẫu tới? Hay để ta tự mình đi một chuyến” Bùi Tuấn vừa thấy Trương Hoán đã lên tiếng trách.


Trương Hoán cười áy náy nói: “ Mẫu thân đã quen thanh tịnh. Người đã chấp nhận Oánh nhi. Mẫu thân cũng nói để cửu phụ toàn quyền thay mẫu thân”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom