Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Nhóm dịch: Hồng Mai
Nói tới đây Trương Hoán đưa mắt nhìn Sở Hành Thuỷ ở phía sau Bùi Tuấn. Sở Hành Thuỷ ngẩn người rồi lập tức vô cùng vui mừng. Ý của Trương Hoán là muội muội của ông ta đã tha thứ cho ông ta. Sở Hành Thuỷ vui mừng kéo Trương Hoán cười nói: “ Bây giờ cuối cùng cháu đã nhận ta là cửu phụ. Mau, mau tới đây ngồi đi”.
Bùi Hữu cũng chắp tay với Trương Hoán rồi giơ tay làm động tác mời ngồi. Trương Hoán vừa ngồi xuống, Bùi Minh Viễn vỗ tay. Lập tức mấy thị nữ tiến vào trong dâng trà.
Bầu không khí trong thư phòng rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy âm thanh cười nói bên ngoài. Bùi Tuấn ho khan một tiếng, ông ta lên tiếng nói với Trương Hoán: “ Lần này chúng ta thương nghị chuyện Thị lang bộ lễ. Hiền tế đã là người của Bùi gia, hẳn cũng nên tham gia hội nghị này”.
Trương Hoán yên lặng gật đầu nhưng hắn không nói gì. Bùi Tuấn liếc mắt nhìn mọi người rồi ông ta chậm rãi nói: “ Một canh giờ trước, Thôi Viên đã yêu cầu triệu tập hội nghị nội các khẩn cấp vào ngày mai để thương thảo chức Thị lang bộ lễ nhưng ta hy vọng giải quyết vấn đề này vào buổi triều kiến năm mới. Sau khi bảy đại thần nội các có thái độ, Thái hậu là người phê chuẩn. Xét từ biểu hiện, Thôi Tiểu Phù là em ruột của Thôi Viên, đáng lẽ phải ủng hộ ông ta nhưng trên thực tế hoàn toàn trái ngược, Thôi Tiểu Phù phản đối kế hoạch của Thôi Viên. Nếu tình hình bất lợi cho chúng ta, Thôi Tiểu Phù với tư cách Thái hậu sẽ là người cho kết luận trên buổi triều kiến. Vì thế ta đã lấy cớ sức khoẻ không tốt từ chối đề nghị triệu tập nội các khẩn cấp của Thôi Viên, trì hoãn tới buổi triều kiến vào ngày kia”.
Nói tới đây Bùi Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “ Cho dù cái chết lần này của Tưởng Hoán là ai ra tay, vị trí Thị lang bộ lễ đã trống. Ta muốn vị trí này mà Thôi Viên cũng muốn. Đương nhiên cuối cùng có thể bày ra tả, hữu thị lang, mỗi nhà chiếm một vị trí. Thế nhưng khi chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, phương án này tuyệt đối không thể dùng. Bây giờ ta muốn mọi người cho ý kiến xem làm thế nào để có được vị trí Thị lang bộ lễ này?”
Bùi Tuấn nhìn Sở Hành Thuỷ cười nói: “ Nhuận Trạch huynh nói trước đi”.
Hôm nay tâm trạng Sở Hành Thuỷ rất tốt. Khi ông ta thấy Bùi Tuấn hỏi mình trước thì cười sảng khoái nói: “ Ta đoán chừng bên Vi Ngạc sẽ không ủng hộ hai bên, chỉ ngồi xem hai nhà Thôi, Bùi chém giết. Vi Ngạc còn có thể đưa ra người của mình vì thế cuối cùng rất có thể hình thành cục diện tam đối tam phức tạp. Theo như lời Bùi tướng nói, cục diện cuối cùng chính là hai nhà thoả hiệp, lập tả hữu Thị lang. Ai tả ai hữu đây? Ta thấy vấn đề quan trọng là người được chọn cho vị trí Thị lang bộ lễ. Người được đề cử nhất định phải có khả năng nổi trội'.
“ Vậy nhị đệ thấy thế nào?” Bùi Tuấn hỏi Bùi Hữu.
“ Đệ ủng hộ ý kiến của Sở thượng thư. Đại ca cần thận trọng khi lựa chọn đối tượng ứng cử” Bùi Hữu không nói nhiều nhưng ông ta chính là nhân vật số hai của Bùi gia, tiếng nói cực kỳ có trọng lượng, cuối cùng Bùi Hữu bổ sung một câu: “ Phòng Tu không có nhiều kinh nghiệm làm việc ở châu huyện. Đề nghị đại ca gạt bỏ hắn”.
Không kinh qua châu huyện, không thể vào Trung thư tỉnh. Điều này vẫn là quy tắc ngầm của quan trường Đại Đường. Năm đó Lý Long Cơ muốn đề bạt Dương Quốc Trung làm Tướng quốc nên đã cử ông ta tới Thục Quận làm Trưởng sử trong vòng nửa năm để tránh người khác lên án. Trong khi đó Phòng Tu vẫn một mực làm quan ở kinh thành. Mặc dù Phòng gia cũng là danh môn, có nền tảng căn bản. Nếu là bình thường, hắn có thể làm được chức Thị lang. Nhưng lần này Thôi Viên ra mặt tranh chấp, chỉ một câu phản đối của Thôi Viên sẽ phá hỏng tất cả.
Bùi Tuấn gật đầu. Nhị đệ của ông ta có một ý kiến rất chính xác. Bùi Tuấn cần phải loại bỏ đối tượng này nhưng vấn đề là ai sẽ là người ứng cử? Hiện tại Bùi Tuấn chưa có đối tượng chọn lựa phù hợp. Bùi Tuấn thấy thời gian không còn sớm nên nghĩ tạm ngừng chuyện này. Bùi Tuấn quay đầu nói với trưởng tử Bùi Minh Khải: “ Sáng sớm ngày mai, con đại diện cho ta tới chúc tết Vi thượng thư. Lễ vật phải hậu hĩnh một chút”.
Bùi Minh Khải là con trưởng của Bùi Tuấn, năm nay khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Bùi Minh Khải là người khiêm tốn, phúc hậu, có tri thức lễ nghĩa. Điều đáng tiếc là Bùi Minh Khải thọt chân trái nên ảnh hưởng rất lớn tới địa vị của hắn trong gia tộc và con đường làm quan. Vì thế trên danh nghĩa Bùi Minh Khải là người kế thừa vị trí gia chủ của Bùi gia nhưng làm quan mười năm cũng chỉ lên tới chức Thái tử ti nghị lang hàm lục phẩm. Trong khi đó một, hai năm gần đây lão nhị Bùi Minh Diệu và lão tam Bùi Minh Khiên đã uy hiếp hắn khá nhiều. Danh vọng trong triều và phẩm hàm của hai người đã vượt qua Bùi Minh Khải. Trong khi đó lão ngũ Bùi Minh Viễn được yêu thích hơn hắn vì thế trong Bùi phủ bắt đầu có lời bán tán về việc kế thừa chức gia chủ.
Bùi Minh Khải nhận lời nhưng vì ngũ đệ của hắn đã tới chúc tết Vi Ngạc. Hơn nữa Vi Ngạc sắp có con dâu. Có phải phụ thân nghĩ sai rồi không? Bùi Minh Khải muốn hỏi nhưng lại không dám nhưng lại sợ không có cơ hội nên sau khi do dự hồi lâu, Bùi Minh Khải không nhịn được lên tiếng nói: “ Phụ thân …”.
Câu hỏi của Bùi Minh Khải chưa ra khỏi miệng, Trương Hoán ở bên cạnh đã cười cắt ngang câu nói của hắn: “ Nhạc phụ đại nhân muốn tới chúc tết Vi Ngạc lần thứ hai khiến cho Vi Ngạc hiểu người không có ý gì trong chuyện này. Việc này vô cùng quan trọng, đại ca không nên coi nhẹ”.
Lập tức Bùi Minh Khải bừng tỉnh nhưng đồng thời hắn cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu hắn cứ hỏi ra, nhất định sẽ bị phụ thân trách mắng. Bùi Minh Khải cảm kích nhìn Trương Hoán, không nói nữa.
Bùi Tuấn liếc mắt nhìn Trương Hoán nói: “ Xem ra ta đã bỏ quên hiền tế. Hiền tế không cam lòng ngồi yên phải không? Vậy hiền tế hãy nói xem nào”.
“ Tiểu tế cũng đồng ý với ý kiến của cửu phụ và nhị thúc. Thế nhưng …” Nói tới đây, Trương Hoán cười vẻ quỷ dị: “ Binh bất yếm trá. Tiểu tế đề nghị Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Nhạc phụ hãy liên tiếp gặp gỡ Phòng Tu gây ra một ảo giác cho Thôi Viên sau đó chúng ta nghĩ cách tìm ra đối tượng lựa chọn của Thôi Viên, tìm ra nhược điểm của hắn. Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Bùi Tuấn nhắc lại hai lần rồi ông ta vui mừng nói: “ Cái này đúng là ba ông thợ giày thành một Gia Cát Lượng. Chuyện này cứ định như vậy. Ta sẽ sắp đặt mọi chuyện. Bây giờ thời gian không còn sớm. Mọi người đang chờ chúng ta. Chúng ta đi thôi”.
Mọi người đứng dậy ngay khi chuẩn bị đi ra ngoài cửa, đột nhiên Sở Hành Thuỷ nhận ra Trương Hoán đưa mắt ra hiệu cho ông ta. Sở Hành Thuỷ liền cười nói: “ Ta còn muốn nói mấy câu với cháu ta. Mọi người cứ đi trước, chúng ta sẽ theo sau”.
Sở Hành Thuỷ và Trương Hoán chậm rãi sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ, dưới chân hai người những mảnh băng vun kêu lạo xạo.
“ Mẫu thân cháu thực sự để ta đại diện sao?”
“ Đúng vậy. Dù mẫu thân vẫn còn chút oán hận cửu phụ nhưng hai người dù gì vẫn là huynh muội. Lúc này cơn phẫn nộ đã qua. Mẫu thân cũng đã quên chuyện cũ. Hôm nay khi nói chuyện với Bùi Oánh, mẫu thân còn nhắc tới ông ngoại”.
“ Không biết khi nào ta mới có thể gặp mẫu thân cháu?” Sở Hành Thuỷ nhìn bầu trời đêm thở dài, ông ta quay đầu nhìn Trương Hoán nói: “ Nói đi! Cháu có chuyện gì muốn nói với ta”.
Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hắn cười, thẳng thắn nói: “ Không nói dối gì cữu phụ. Tưởng Hoán là do cháu giết”.
“ Cái gì?” Sở Hành Thuỷ kinh hãi, ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Hoán hồi lâu rồi mới hỏi nhỏ: “ Tại sao cháu lại giết ông ta?”
Trương Hoán tiện tay bẻ một nhánh cây, hắn cười nhạt nói: “ Rất đơn giản, cháu hy vọng nhạc phụ mang chức Thị lang bộ lễ tặng cho Thôi Viên, đổi lấy việc Đoàn Tú Thực được phong chức Tiết độ sứ Sóc Phương”.
Sở Hành Thuỷ trầm ngâm một lát rồi hỏi: “ Ta hiểu rõ ý tứ của cháu thế nhưng Bùi Tuấn đã có mưu đồ với bộ Lễ từ lâu. Ta chỉ e ông ấy không dễ dàng đồng ý”.
“ Cháu biết nhưng cháu vẫn cứ muốn thử một lần”.
Sở Hành Thuỷ không nói gì, hai người đi một đoạn, ông ta lại hỏi: “ Vậy cháu hy vọng ta sẽ giúp cháu thế nào?”
Trương Hoán cười nói: “ Cháu chỉ muốn mời cửu phụ nói chuyện với nhạc phụ, nói cho ông ấy biết thật ra đây là nhân tình của Thôi Tiểu Phù”.
Sở Hành Thuỷ nói: “ Được rồi. Ngày mai ta sẽ đàm đạo với ông ấy sau đó cháu khuyên thêm nữa”.
Lúc này đột nhiên từ phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một đoàn nữ quyến của Bùi gia bưng vật dụng chạy tới. Khi nhìn thấy Trương Hoán, mọi người hét to: “ Chú rể mới, đang chờ ngươi vào vị trí. Lão gia bảo chúng ta tới thay y phục cho ngươi”.
Nói xong một người trong đó rũ tung một chiếc hỉ bào màu đỏ.
Lúc này Bùi phủ vô cùng náo nhiệt. Đám người hầu, tôi tớ ở bên ngoài viện ăn cơm uống rượu. Mấy chục chiếc đèn lồng ngọn to thắp sáng trang viện như ban ngày. Bình thường quy củ của Bùi phủ rất nghiêm ngặt nhưng hôm nay lão gia đặc biệt hào phóng, đồng ý cho người hầu bên dưới ăn uống thỏa thê chính vì vậy có những chuyện bình thường không dám làm nhưng nhờ vào hơi men tối nay, tất cả đều bộc lộ ra ngoài, bài bạc, thi tửu lượng. Có những người hàng ngày bất mãn bây giờ cũng mượn hơi men chửi chó mắng mèo, có người lén lút biểu lộ tình cảm với nha hoàn. Tình hình bên ngoài viện vô cùng náo nhiệt, huyên náo.
Nói tới đây Trương Hoán đưa mắt nhìn Sở Hành Thuỷ ở phía sau Bùi Tuấn. Sở Hành Thuỷ ngẩn người rồi lập tức vô cùng vui mừng. Ý của Trương Hoán là muội muội của ông ta đã tha thứ cho ông ta. Sở Hành Thuỷ vui mừng kéo Trương Hoán cười nói: “ Bây giờ cuối cùng cháu đã nhận ta là cửu phụ. Mau, mau tới đây ngồi đi”.
Bùi Hữu cũng chắp tay với Trương Hoán rồi giơ tay làm động tác mời ngồi. Trương Hoán vừa ngồi xuống, Bùi Minh Viễn vỗ tay. Lập tức mấy thị nữ tiến vào trong dâng trà.
Bầu không khí trong thư phòng rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy âm thanh cười nói bên ngoài. Bùi Tuấn ho khan một tiếng, ông ta lên tiếng nói với Trương Hoán: “ Lần này chúng ta thương nghị chuyện Thị lang bộ lễ. Hiền tế đã là người của Bùi gia, hẳn cũng nên tham gia hội nghị này”.
Trương Hoán yên lặng gật đầu nhưng hắn không nói gì. Bùi Tuấn liếc mắt nhìn mọi người rồi ông ta chậm rãi nói: “ Một canh giờ trước, Thôi Viên đã yêu cầu triệu tập hội nghị nội các khẩn cấp vào ngày mai để thương thảo chức Thị lang bộ lễ nhưng ta hy vọng giải quyết vấn đề này vào buổi triều kiến năm mới. Sau khi bảy đại thần nội các có thái độ, Thái hậu là người phê chuẩn. Xét từ biểu hiện, Thôi Tiểu Phù là em ruột của Thôi Viên, đáng lẽ phải ủng hộ ông ta nhưng trên thực tế hoàn toàn trái ngược, Thôi Tiểu Phù phản đối kế hoạch của Thôi Viên. Nếu tình hình bất lợi cho chúng ta, Thôi Tiểu Phù với tư cách Thái hậu sẽ là người cho kết luận trên buổi triều kiến. Vì thế ta đã lấy cớ sức khoẻ không tốt từ chối đề nghị triệu tập nội các khẩn cấp của Thôi Viên, trì hoãn tới buổi triều kiến vào ngày kia”.
Nói tới đây Bùi Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “ Cho dù cái chết lần này của Tưởng Hoán là ai ra tay, vị trí Thị lang bộ lễ đã trống. Ta muốn vị trí này mà Thôi Viên cũng muốn. Đương nhiên cuối cùng có thể bày ra tả, hữu thị lang, mỗi nhà chiếm một vị trí. Thế nhưng khi chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, phương án này tuyệt đối không thể dùng. Bây giờ ta muốn mọi người cho ý kiến xem làm thế nào để có được vị trí Thị lang bộ lễ này?”
Bùi Tuấn nhìn Sở Hành Thuỷ cười nói: “ Nhuận Trạch huynh nói trước đi”.
Hôm nay tâm trạng Sở Hành Thuỷ rất tốt. Khi ông ta thấy Bùi Tuấn hỏi mình trước thì cười sảng khoái nói: “ Ta đoán chừng bên Vi Ngạc sẽ không ủng hộ hai bên, chỉ ngồi xem hai nhà Thôi, Bùi chém giết. Vi Ngạc còn có thể đưa ra người của mình vì thế cuối cùng rất có thể hình thành cục diện tam đối tam phức tạp. Theo như lời Bùi tướng nói, cục diện cuối cùng chính là hai nhà thoả hiệp, lập tả hữu Thị lang. Ai tả ai hữu đây? Ta thấy vấn đề quan trọng là người được chọn cho vị trí Thị lang bộ lễ. Người được đề cử nhất định phải có khả năng nổi trội'.
“ Vậy nhị đệ thấy thế nào?” Bùi Tuấn hỏi Bùi Hữu.
“ Đệ ủng hộ ý kiến của Sở thượng thư. Đại ca cần thận trọng khi lựa chọn đối tượng ứng cử” Bùi Hữu không nói nhiều nhưng ông ta chính là nhân vật số hai của Bùi gia, tiếng nói cực kỳ có trọng lượng, cuối cùng Bùi Hữu bổ sung một câu: “ Phòng Tu không có nhiều kinh nghiệm làm việc ở châu huyện. Đề nghị đại ca gạt bỏ hắn”.
Không kinh qua châu huyện, không thể vào Trung thư tỉnh. Điều này vẫn là quy tắc ngầm của quan trường Đại Đường. Năm đó Lý Long Cơ muốn đề bạt Dương Quốc Trung làm Tướng quốc nên đã cử ông ta tới Thục Quận làm Trưởng sử trong vòng nửa năm để tránh người khác lên án. Trong khi đó Phòng Tu vẫn một mực làm quan ở kinh thành. Mặc dù Phòng gia cũng là danh môn, có nền tảng căn bản. Nếu là bình thường, hắn có thể làm được chức Thị lang. Nhưng lần này Thôi Viên ra mặt tranh chấp, chỉ một câu phản đối của Thôi Viên sẽ phá hỏng tất cả.
Bùi Tuấn gật đầu. Nhị đệ của ông ta có một ý kiến rất chính xác. Bùi Tuấn cần phải loại bỏ đối tượng này nhưng vấn đề là ai sẽ là người ứng cử? Hiện tại Bùi Tuấn chưa có đối tượng chọn lựa phù hợp. Bùi Tuấn thấy thời gian không còn sớm nên nghĩ tạm ngừng chuyện này. Bùi Tuấn quay đầu nói với trưởng tử Bùi Minh Khải: “ Sáng sớm ngày mai, con đại diện cho ta tới chúc tết Vi thượng thư. Lễ vật phải hậu hĩnh một chút”.
Bùi Minh Khải là con trưởng của Bùi Tuấn, năm nay khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Bùi Minh Khải là người khiêm tốn, phúc hậu, có tri thức lễ nghĩa. Điều đáng tiếc là Bùi Minh Khải thọt chân trái nên ảnh hưởng rất lớn tới địa vị của hắn trong gia tộc và con đường làm quan. Vì thế trên danh nghĩa Bùi Minh Khải là người kế thừa vị trí gia chủ của Bùi gia nhưng làm quan mười năm cũng chỉ lên tới chức Thái tử ti nghị lang hàm lục phẩm. Trong khi đó một, hai năm gần đây lão nhị Bùi Minh Diệu và lão tam Bùi Minh Khiên đã uy hiếp hắn khá nhiều. Danh vọng trong triều và phẩm hàm của hai người đã vượt qua Bùi Minh Khải. Trong khi đó lão ngũ Bùi Minh Viễn được yêu thích hơn hắn vì thế trong Bùi phủ bắt đầu có lời bán tán về việc kế thừa chức gia chủ.
Bùi Minh Khải nhận lời nhưng vì ngũ đệ của hắn đã tới chúc tết Vi Ngạc. Hơn nữa Vi Ngạc sắp có con dâu. Có phải phụ thân nghĩ sai rồi không? Bùi Minh Khải muốn hỏi nhưng lại không dám nhưng lại sợ không có cơ hội nên sau khi do dự hồi lâu, Bùi Minh Khải không nhịn được lên tiếng nói: “ Phụ thân …”.
Câu hỏi của Bùi Minh Khải chưa ra khỏi miệng, Trương Hoán ở bên cạnh đã cười cắt ngang câu nói của hắn: “ Nhạc phụ đại nhân muốn tới chúc tết Vi Ngạc lần thứ hai khiến cho Vi Ngạc hiểu người không có ý gì trong chuyện này. Việc này vô cùng quan trọng, đại ca không nên coi nhẹ”.
Lập tức Bùi Minh Khải bừng tỉnh nhưng đồng thời hắn cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu hắn cứ hỏi ra, nhất định sẽ bị phụ thân trách mắng. Bùi Minh Khải cảm kích nhìn Trương Hoán, không nói nữa.
Bùi Tuấn liếc mắt nhìn Trương Hoán nói: “ Xem ra ta đã bỏ quên hiền tế. Hiền tế không cam lòng ngồi yên phải không? Vậy hiền tế hãy nói xem nào”.
“ Tiểu tế cũng đồng ý với ý kiến của cửu phụ và nhị thúc. Thế nhưng …” Nói tới đây, Trương Hoán cười vẻ quỷ dị: “ Binh bất yếm trá. Tiểu tế đề nghị Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Nhạc phụ hãy liên tiếp gặp gỡ Phòng Tu gây ra một ảo giác cho Thôi Viên sau đó chúng ta nghĩ cách tìm ra đối tượng lựa chọn của Thôi Viên, tìm ra nhược điểm của hắn. Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Bùi Tuấn nhắc lại hai lần rồi ông ta vui mừng nói: “ Cái này đúng là ba ông thợ giày thành một Gia Cát Lượng. Chuyện này cứ định như vậy. Ta sẽ sắp đặt mọi chuyện. Bây giờ thời gian không còn sớm. Mọi người đang chờ chúng ta. Chúng ta đi thôi”.
Mọi người đứng dậy ngay khi chuẩn bị đi ra ngoài cửa, đột nhiên Sở Hành Thuỷ nhận ra Trương Hoán đưa mắt ra hiệu cho ông ta. Sở Hành Thuỷ liền cười nói: “ Ta còn muốn nói mấy câu với cháu ta. Mọi người cứ đi trước, chúng ta sẽ theo sau”.
Sở Hành Thuỷ và Trương Hoán chậm rãi sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ, dưới chân hai người những mảnh băng vun kêu lạo xạo.
“ Mẫu thân cháu thực sự để ta đại diện sao?”
“ Đúng vậy. Dù mẫu thân vẫn còn chút oán hận cửu phụ nhưng hai người dù gì vẫn là huynh muội. Lúc này cơn phẫn nộ đã qua. Mẫu thân cũng đã quên chuyện cũ. Hôm nay khi nói chuyện với Bùi Oánh, mẫu thân còn nhắc tới ông ngoại”.
“ Không biết khi nào ta mới có thể gặp mẫu thân cháu?” Sở Hành Thuỷ nhìn bầu trời đêm thở dài, ông ta quay đầu nhìn Trương Hoán nói: “ Nói đi! Cháu có chuyện gì muốn nói với ta”.
Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hắn cười, thẳng thắn nói: “ Không nói dối gì cữu phụ. Tưởng Hoán là do cháu giết”.
“ Cái gì?” Sở Hành Thuỷ kinh hãi, ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Hoán hồi lâu rồi mới hỏi nhỏ: “ Tại sao cháu lại giết ông ta?”
Trương Hoán tiện tay bẻ một nhánh cây, hắn cười nhạt nói: “ Rất đơn giản, cháu hy vọng nhạc phụ mang chức Thị lang bộ lễ tặng cho Thôi Viên, đổi lấy việc Đoàn Tú Thực được phong chức Tiết độ sứ Sóc Phương”.
Sở Hành Thuỷ trầm ngâm một lát rồi hỏi: “ Ta hiểu rõ ý tứ của cháu thế nhưng Bùi Tuấn đã có mưu đồ với bộ Lễ từ lâu. Ta chỉ e ông ấy không dễ dàng đồng ý”.
“ Cháu biết nhưng cháu vẫn cứ muốn thử một lần”.
Sở Hành Thuỷ không nói gì, hai người đi một đoạn, ông ta lại hỏi: “ Vậy cháu hy vọng ta sẽ giúp cháu thế nào?”
Trương Hoán cười nói: “ Cháu chỉ muốn mời cửu phụ nói chuyện với nhạc phụ, nói cho ông ấy biết thật ra đây là nhân tình của Thôi Tiểu Phù”.
Sở Hành Thuỷ nói: “ Được rồi. Ngày mai ta sẽ đàm đạo với ông ấy sau đó cháu khuyên thêm nữa”.
Lúc này đột nhiên từ phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một đoàn nữ quyến của Bùi gia bưng vật dụng chạy tới. Khi nhìn thấy Trương Hoán, mọi người hét to: “ Chú rể mới, đang chờ ngươi vào vị trí. Lão gia bảo chúng ta tới thay y phục cho ngươi”.
Nói xong một người trong đó rũ tung một chiếc hỉ bào màu đỏ.
Lúc này Bùi phủ vô cùng náo nhiệt. Đám người hầu, tôi tớ ở bên ngoài viện ăn cơm uống rượu. Mấy chục chiếc đèn lồng ngọn to thắp sáng trang viện như ban ngày. Bình thường quy củ của Bùi phủ rất nghiêm ngặt nhưng hôm nay lão gia đặc biệt hào phóng, đồng ý cho người hầu bên dưới ăn uống thỏa thê chính vì vậy có những chuyện bình thường không dám làm nhưng nhờ vào hơi men tối nay, tất cả đều bộc lộ ra ngoài, bài bạc, thi tửu lượng. Có những người hàng ngày bất mãn bây giờ cũng mượn hơi men chửi chó mắng mèo, có người lén lút biểu lộ tình cảm với nha hoàn. Tình hình bên ngoài viện vô cùng náo nhiệt, huyên náo.
Bình luận facebook