• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 189

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trong khi đó bên trong nội viện lại vô cùng yên tĩnh. Hành lang rực rỡ ánh sáng, đèn đồng kiểu dáng lá sen, đèn đồng tử bái phật, đèn tiên nữ tán hoa, đủ các kiểu dáng treo trên nóc đại đường.


Con trai, con dâu, con gái, con rể Bùi phủ, thê thiếp của Bùi Tuấn, các huynh đệ, cháu họ vân vân, khoảng chừng mấy trăm người tụ tập dưới một mái nhà, tất cả ngồi trên mặt đất trải chiếu, trước mặt mọi người là rượu, thức ăn. Mặc dù trong này bầu không khí không ồn ào như bên ngoài ngoại viện nhưng vẫn có tiếng thì thào nói chuyện. Nam nhân chủ yếu nói chuyện hôm nay Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán bị đâm chết cùng với chuyện một số lượng lớn con cháu thế gia bắt đầu tham gia chính sự vào năm nay. Trong khi đó câu chuyện của đám nữ nhân thì vô cùng mập mờ, dù không có ai dũng cảm nói tới tên của tiểu thư nhưng ý tứ trong câu chuyện thì tám chín phần mười ám chỉ.


Bùi Tuấn không có chính thê, chỉ có hai thứ thê ngồi cùng bàn tiệc với ông ta. Bên phải Bùi Tuấn là ông ngoại của Bùi Oánh, Nhan Chân Khanh, bên phải ông ta chính là cậu của Trương Hoán, Sở Hành Thủy.


Trương Hoán và Bùi Oánh ngồi bên cạnh nhau trên bàn tiệc. Đương nhiên Trương Hoán mặc một chiếc áo hỉ bào màu đỏ tươi, trong khi đó Bùi Oánh mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, bên ngoài là áo khoác ngắn. Chiếc áo khoác ngắn tay màu đỏ nhạt. Mái tóc nàng búi cao. Trên búi tóc có cài một cây châm bằng ngọc, trên khảm đầy đá quý, phát ra ánh sáng lung linh. Gương mặt xinh xắn của Bùi Oánh đỏ hồng không hiểu vì vui mừng hay xấu hổ hay cả vì chiếc áo lụa đỏ trên vai nàng.


Bùi Oánh liếc nhìn ái lang của mình, thấy Trương Hoán mặc hỉ phục màu đỏ, hai tay giơ chén rượu gật đầu với mọi người, trong lòng nàng không khỏi có cảm giác ngọt ngào. Bùi Oánh lén cầm tay Trương Hoán nói: “ Khứ Bệnh, chàng đang kính rượu ai vậy?”


“ Ta đang kính rượu với cái người có mũi củ tỏi kia, người đó là ai vậy?”


“ Đó là tam ca Bùi minh Khiên. Cái gì là mũi củ tỏi, khó nghe chết đi được?”


“ Hì hì. Người bên cạnh hắn có một đôi tai dài đón gió có phải là nhị ca của nàng không? Nụ cười trông rất hiền lành”.


“ Đúng là chàng uống rượu hơi nhiều. Đó là pho tượng phật Di Lặc”.


Lúc này Bùi Oánh vừa bực vừa buồn cười. nàng hung hăng nhéo vào tay Trương Hoán một cái mắng yêu: “ Đại ngốc, chàng mau mau đứng dậy cùng với thiếp tới dập đầu với phụ thân và ông ngoại”.


Trương Hoán cười hì hì đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục rồi cùng với Bùi Oánh đi tới bàn tiệc chính. Hai người cùng quỳ xuống hướng vào các trưởng bối ngồi ở bàn tiệc chính, cung kính dập đầu bái lạy ba cái.


Lúc này Bùi Tuấn đứng dậy, bốn phía xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng. Bùi Tuấn cầm chén rượu nhìn hai người Trương Hoán, Bùi Oánh nói: “ Hôm nay Bùi Oánh và hôn phu của mình lần đầu tiên quay về nhà. Ta không muốn nói điều gì, ta chỉ hy vọng hai người là phu thê yêu thương nhau tới đầu bạc răng long. Mọi người hãy nâng chén chúc phúc cho hai người”.


Mọi người đồng loạt đứng dậy, đồng thanh chúc mừng, nâng chén rượu, uống cạn. Hai người Bùi Oánh, Trương Hoán nâng chén rượu, dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm thầm kín của mình với người kia. Hôm nay là hôn lễ của hai người, không có nghi lễ chính thức, không người chủ lễ, không có nến đỏ, chữ hỉ, cũng không có bái thiên địa nhưng khi uống cạn chén rượu này hai người đã chính thức là vợ chồng.


Hai chén rượu khéo léo, nhẹ nhàng cạch một tiếng trên không trung. Hai người nhìn nhau, chậm rãi uống cạn chén rượu mừng ngọt ngào tình cảm.


Phòng tân nương ấm áp nhưng gió xuân. Một đôi nến đỏ thẫm với ánh lửa chao đảo, chữ hỉ màu vàng dán trên tường, mùi gỗ đàn hương đậm đà, màn lụ màu hồng nhạt. hai dải lụa kết lại với nhau treo ở giữa phòng.


“ Đi! Đi! Hai người … tiểu nha đầu các ngươi không biết hầu hạ cái gì cả. Bây giờ các ngươi vào đây hầu hạ cái gì hả?” Trương Hoán cười đuổi hai tiểu nha hoàn ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trương Hoán còn cẩn thận thò đầu ra ngoài căn dặn thêm một câu: “ Đêm nay ta sẽ hầu hạ phu nhân. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quấy rầy, hiểu chưa?”


“ Khứ Bệnh, chàng nói gì với hai người đó vậy?” Bùi Oánh thấy ái lang của mình dùng từ một cách tùy tiện liền gắt lên nói với hắn.


Trương Hoán cười ha hả, hắn vung tay vẻ phóng khoáng nói: “ Hai tiểu nha đầu này còn nhỏ, không biết chuyện nam nữ, đừng ngại, đừng ngại!”.


Bùi Oánh thấy ái lang uống rượu tới mức thần trí mơ màng, nàng chỉ hận không thể gõ cho hắn mấy cái vào đầu. Thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi còn chưa hiểu chuyện luyến ái nam nữ sao?


Bùi Oánh thấy cánh cửa khẽ lắc lư, nàng nhẹ nhàng bước tới, kéo mạnh cánh cửa. Hai tiểu nha hoàn của nàng khom người núp như mèo, hai tai dựng thẳng đang chăm chú lắng nghe lén, hai tay còn che miệng cười thầm.


“ Chàng nhìn xem hai nha đầu này có hiểu chuyện nam nữ không?” Bùi Oánh dài giọng nói.


“ Ồ, có lẽ các cô ấy chỉ muốn biết vi phu ta hầu hạ nàng như thế nào thôi” Trương Hoán thừa dịp Bùi Oánh không chú ý, hắn lặng lẽ nháy mắt với hai tiểu nha hoàn nhưng bề ngoài thì lại làm ra vẻ tức giận quát to: “ Hai người các ngươi … lên giường ngủ đi. Không cho phép các ngươi tiếp tục làm náo loạn, có nghe rõ hay không?”


Mặc dù hai tiểu nha hoàn này không sợ Trương Hoán nhưng hai nàng lại sợ Bùi Oánh, cả hai cúi đầu rụt rè trả lời, quay người bối rối chạy đi.


Trương Hoán cười ha hả đóng cửa lại, sau khi cài cửa trong, Trương Hoán cười nói: “ Coi như các cô ấy không thể quấy rầy động phòng nữa. Nương tử, chúng ta đi nghỉ thôi’.


Trương Hoán bước đi hai bước, đột nhiên hắn phát hiện ra Bùi Oánh vẫn không nhúc nhích. Trương Hoán kinh ngạc quay đầu lại, hắn kịp nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng trừng lên liếc xéo hắn, nàng bĩu môi nói: “ Ôm thiếp”.


Trương Hoán gãi gãi đầu, hắn cười gượng nói: “ Đều là vợ chồng già với nhau còn bực bội làm gì?”


Bùi Oánh nổi giận, nàng giẫm chân quát vẻ nũng nịu: “ Nếu biết thế nào thiếp không sớm cho tên vô lại chàng. Có phải bây giờ chàng thích của lạ rồi phải không?”


“ Xuỵt!” Trương Hoán hoảng sợ khoát khoát tay, hắn cuống quýt chỉ ra ngoài nói: “ Bà cô trẻ của ta ơi, các cô ấy nghe thấy bây giờ”.


Bùi Oánh cười hì hì, giơ bàn tay che miệng, nàng tới tới mức cả người run rẩy: “ Xem ra chàng vẫn chưa hồ đồ”.


Lúc này Trương Hoán cũng không nhịn được cười. Bây giờ hắn mới nhìn rõ kiều thê của mình dưới ánh nến đỏ. Mái tóc đen của nàng óng ả như mây, làn da tróng như trứng gò bóc, đôi mắt sáng ngời như băng tuyết trong suốt đang di chuyển, hai con ngươi đen nhánh, trong suốt óng ánh, linh hoạt, sống động. Một phong thái mê người tới kỳ lạ lan tỏa khắp phòng.


Đột nhiên Trương Hoán nghĩ tới chuyện một mỹ nữ xinh đẹp, thông minh, tràn đầy sức sống, từ nay về sau đã trở thành vợ hắn, một luồng khí nóng không khỏi từ từ dâng lên trong lòng. Trâu Nghĩa tiến tới trước mặt Bùi Oánh, khom người, cười nói: “ Nương tử có lệnh, đương nhiên vi phu phải nghe theo”.


Bùi Oánh cười thản nhiên, nàng giơ tay ôm cổ Trương Hoán. Bất chợt trong lúc này mùi rượu nồng nặc trên người Trương Hoán tỏa ra khiến Bùi Oánh phải trừng mắt Trương Hoán, nàng nói vẻ oán trách: “ Chàng biết rõ hôm nay là động phòng của hai ta, tại sao còn uống nhiều rượu vậy?”


Trương Hoán cười mập mờ, hắn thì thào vào tai Bùi Oánh: “ Khi vi phu uống rượu sẽ trở nên cực kỳ thần dũng. Đợi lát nữa nàng sẽ biết”.


“ Chàng!”.


Bùi Oánh xấu hổ đỏ bừng mặt, cả người nàng mềm nhũn. Nàng chỉ muốn giơ tay đánh Trương Hoán nhưng lúc này cả người nàng không còn chút sức lực. Trong đầu nàng liên tục hiện lên dáng vẻ cực kỳ dũng mãnh của Trương Hoán, sắc mặt nàng càng thẹn thùng. Hai vai nàng lúc nàng uốn éo không theo sự chỉ huy của nàng nữa. Lúc này lửa dục trong Trương Hoán đã bị vẻ quyến rũ của Bùi Oánh khơi dậy. Trương Hoán đứng từ xa thổi tắt hai cây nến to bằng chén rượu. Quả thực rất thần dũng.


Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Bùi Oánh giật mình tỉnh giấc từ trong giấc ngủ say nồng. Nàng giờ tay quờ sang bên cạnh, ái lang của nàng không còn nằm đó nữa. Bùi Oánh ngồi dậy nhưng rồi “ a” một tiếng đau đớn. Bùi Oánh đành phải nằm xuống, nàng cảm thấy cả người bủn rủn mệt mỏi như hết sức, không thể cứ động. Lúc này bất chợt Bùi Oánh nghĩ tới chuyện cá nước vui vày đêm qua khiến nàng cảm thấy mặt mình nóng bỏng. Hai tay Bùi Oánh ôm mặt, nàng cố gắng ngồi dậy. Không biết lúc này tên vô lại đó chạy đi đâu rồi?


Bùi Oánh vén màn lên nhìn ra ngoài. Hai cây nến đỏ bên ngoài cháy chỉ còn một nửa. Trương Hoán mặt quần áo lót đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế trường kỷ nhìn các vật phẩm để trên nền nhà. Bùi Oánh thoáng nhìn thấy một bọc vải xanh, đột nhiên nàng nhớ ra mẫu thân Trương Hoán đã đưa vật đó cho nàng, bảo nàng đưa cho Trương Hoán, hình như là kỷ vật của phụ thân hắn để lại. Không phải phụ thân chàng là Thái tử Dự sao?


Nghĩ tới đó, sự tò mò bùng phát trong lòng, nàng gọi nhỏ: “ Khứ Bệnh”.


Trương Hoán giật mình kinh ngạc, hắn đứng dậy, quay trở lại giường nằm, cười nói: “ Bây giờ mới canh tư, sao nàng đã tỉnh?”


Thân thể mềm mại của Bùi Oánh chui vào tronglòng hắn, nàng nũng nịu trách mắng Trương Hoán: “ Không có chàng ở bên cạnh, người ta đương nhiên không ngủ được”.


Giọng nói ngọt ngào khiến lòng Trương Hoán rung động. Khi nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều, mệt mỏi của Bùi Oánh, Trương Hoán lại nghĩ tới hành động phóng túng cùng với Bùi Oánh đêm qua. Một lần nữa Trương Hoán lại muốn mở khóa động đào. Lúc này đột nhiên Bùi Oánh có cảm giác Trương Hoán đang thay đổi, nàng hoảng sợ, khoát tay nói: “ Xin chàng, đừng, đừng. Oánh nhi không chịu nổi nữa rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom