• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 191

Nhóm dịch: Hồng Mai


Nguyên Tái ngồi yên một lúc lâu không nói gì, cuối cùng ông ta khẽ thở dài, cười gượng nói: “ Đa tạ ý tốt của Trương lão đệ. Lúc trước Trương các lão đã từng cho ta nhiều cơ hội dẫn dắt lão đệ nhưng năm ngoái lão đệ đã quật khởi không cần ta dẫn dắt. Nhưng ta nghĩ rằng Bùi tướng quốc nhất định sẽ lựa chọn Phòng Tu, ta e rằng Tướng quốc sẽ không nghĩ tới ta, dù sao ta cũng là con rể của Trương gia”.


“ Tại hạ không phải là người của Trương gia sao? Ông ấy vẫn để tại hạ làm con rể của ông ấy chính vì vậy trên đời này không có chuyện gì là không thể. Tất cả mọi chuyện đều do con người làm ra. Thôi Viên rất đa nghi, hơn nữa ông ta có mối thù sâu nặng với Trương gia. Bùi Tuấn lại không như vậy. Lần này là cơ hội duy nhất của Nguyên huynh. Nếu như huynh không tranh thủ, người mới vào làm chủ bộ Lễ liệu có tiếp tục khoan dung với huynh không?”


“ Điều này …” Nguyên Tái do dự một lát. Nếu nói ông ta không muốn làm Lễ bộ thị lang chính là đang dối lòng mình. Ông ta đã từng nghĩ tới chuyện đầu quân cho Thôi Viên nhưng ông ta hiểu rất rõ là với tính tình đa nghi của Thôi Viên thì cho dù có chấp nhận ông ta, Thôi Viên cũng nhất định không trọng dụng. Không phải Thôi Viên có rất nhiều thủ hạ sao? Dù sao thiếu ông ta cũng chẳng sao.


Nguyên Tái cũng có suy nghĩ đó với Bùi Tuấn. Nhưng nếu nói bắt ông ta bỏ vợ lấy vợ khác. Không nói mấy con trai của ông ta sẽ không đồng ý, hơn nữa tin này truyền ra ngoài sẽ khiến thiên hạ coi thường nhưng hôm nay Trương Hoán tới tìm gặp ông ta, ông ta đã động lòng. Dù sao Trương Hoán cũng là con rể duy nhất của Bùi Tuấn. Chẳng lẽ Trương Hoán đã nghe được tin tức gì rồi sao?


Trương Hoán thấy Nguyên Tái trầm tư không nói thì biết ông ta đã động tâm, hắn liền vỗ nhẹ vào vai Nguyên Tái, cười nói: “ Nếu như Nguyên huynh có hứng thú vậy thì trưa nay hãy vất vả đi một chuyến. Thế nhưng không nên đi tìm Bùi tướng mà đi tìm Hộ bộ thị lang Bùi Hữu”.


Trương Hoàn rời khỏi Quốc tử giám liền đi về phía phường Vĩnh Gia. Ngày hôm qua hắn hạ lệnh cho thủ hạ giám thị Vi phủ và Thôi phủ ngày đêm. Với tình hình khẩn cấp như hiện nay tối qua chắc chắn hai người Thôi, Vi sẽ có hành động.


Trời đã dần sang, thành Trường An cũng dần náo nhiệt hơn. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của bá quan. Mặc dù trời khá lạnh vẫn có một số đám cưới. Nhưng tại hoàng thành và bên ngoài cung Đại Minh vẫn rất yên lặng, thậm chí còn yên lặng một cách kỳ lạ. Hai vị tướng quốc, các thượng thư, thị lang không ai xuất hiện tại phòng thiết triều. Thôi Viên thì lấy cớ là đo khảo sát trường thi, Bùi Tuấn thì cáo bệnh, nhũng người khác đều kiếm cớ này cớ kia để không vào triều.


Trong lòng ai cũng hiểu rõ việc tình hình yên lặng trong lúc đang thiếu người đảm nhiệm chức Lễ bộ thị lang chỉ là vẻ ngoài, bên trong là dòng chảy ngầm vô cùng dữ dội, nhưng màn tranh đoạt tràn ngập sát khí.


Hôm nay Vi Ngạc không vào triều, ông ta mượn cớ con trai sắp lập gia đình, tổ chức chuyện vui đón con dâu. Thế nhưng lúc này Vi Ngạc thực sự đang vô cùng buồn bực, đầu ông ta chỉ muốn nổ tung.


Vi Ngạc chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Mặc dù Tưởng Hoán chết đã được một ngày nhưng cơn buồn bực trong lòng Vi Ngạc vẫn chứa chất, không thể giải được. Sau cái chết đáng ngờ của Tưởng Hoán, vị trí Thị lang bộ lễ vừa mới vào tay ông ta đã bị cướp mất. Theo suy đoán của Vi Ngạc, nhất định Thôi Viên là người đứng sau vụ này. Đường đường là Tướng quốc đương triều mà lại dùng thủ đoạn này. Vi Ngạc tức giận tung chân đá vào bàn, giấy bút trên bàn lăn lông lốc xuống đất.


“ Lão tử cũng đi giết Lại bộ thị lang” Vi Ngạc gào lên một tiếng trầm thấp giống như sói vậy.


Sau khi gào lên Vi Ngạc lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Giết Sướng Thôi và Thôi Ngụ thì sao nào? Bộ Lại không thuộc về Thôi Viên nữa sao? Tuyệt đối không thể nào, các đại thế gia đã cam chịu việc bộ Lại hoàn toàn thuộc về Thôi Viên. Bộ Lại và bộ Lễ khác nhau chính là có một Thị lang hoàn toàn là người của Thôi Viên. Trên thực tế Vi Ngạc cũng không hoàn toàn khống chế được bộ Lễ trong khoảng thời gian năm năm tới, thật ra Vi Ngạc chỉ nắm được chìa khóa mở cánh cửa chính, chính vì thế Thôi Viên mới sử dụng thủ đoạn trực tiếp, loại bỏ chìa khóa này.


Vi Ngạc dần bình tĩnh lại, ông ta đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió lạnh thấu xương quét qua gương mặt Vi Ngạc, nước da màu đồng loang loáng trong ánh nắng. Năm nay mình đã năm mươi bốn. Cuộc đời ông ta đã trải qua biết bao sóng gió. Ngay như năm ngoài quân Hồi Hột xâm phạm, gần như Vi gia bị hủy diệt, sự đả kích đó Vi Ngạc hoàn toàn có thể chịu đựng được. Còn cả việc Trương Hoán xâm nhập Hà Tây năm ngoái, tạo nên sự biến đối rất lớn đối với Hà Lũng nếu đem so với hai việc trên thì việc bộ Lễ này chỉ là việc nhỏ. Nhưng việc đã giật được con cá lên không trung rồi còn bị người ta cướp mất thì thật sự khiến người ta sôi giận.


Vi Ngạc nghe thấy tiếng động sau lưng mình, ông ta nghiêng người nhìn. Con trai ông ta Vi Thanh đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn giấy bút. Đột nhiên Vi Ngạc nhớ tới cuộc hôn nhân của Vi Thanh. Lúc này Vi Ngạc có phần áy náy với Vi Thanh. Mấy lần Vi Thanh đã nói với ông ta là mình không thích Tưởng Anh nhưng bản thân ông ta lại khăng khăng cố chấp bắt Vi Thanh chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ thì sao? Việc lấy Tưởng Anh không còn giá trị nhưng chính ông ta đã công bố, bây giờ trở mặt thì quá mất thể diện.


“ Thanh nhi, con có oán hận vi phụ không?”


Vi Thanh nhặt chiếc bút cuối cùng lên, hắn vội vàng đứng dậy nói: “ Hài nhi không dám, phụ thân quyết định vì gia tộc, hài nhi sao dám oán hận?”


Suy nghĩ vì gia tộc. Vi Ngạc cười gượng. Giọng nói của con trai ông ta mang theo âm vị châm chọc!


Vi Ngạc thở dài, nhẹ nhàng khoát tay áo nói: “ Con hãy ngồi xuống đi! Chúng ta nói chuyện với nhau”.


“ Dạ” Vi Thanh ngồi xuống, hắn vẫn trầm ngâm như trước.


“ Ta biết con bất mãn vì chuyện hôn nhân của mình. Thật sự vi phụ không ngờ lại gặp phải hậu quả này. Thế nhưng hôn sự đã tuyên bố, một khi không có đám cưới, nhất định sẽ tổn hại tới danh tiếng của con vì vậy vi phụ rất khó xử’.


Vi Thanh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hắn sáng ngời, hắn đã nhận ra sự nhượng bộ trong lời nói của phụ thân mình, chỉ là không muốn mất mặt. Điều này có gì khó sao? Vi Thanh không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng mình, hắn nói ngay: “ Phụ thân, có có một cách vừa có thể giữ được thể diện mà lại không cần phải tuân thủ cuộc hôn nhân này”.


“ Con hãy nói đi” Vi Ngạc bắt đầu có hứng thú.


“ Kéo dài!” Vi Thanh cười vẻ đắc ý nói: “ Chúng ta vẫn công nhận hôn lễ này nhưng vấn đề là phụ thân của Tưởng Anh mới qua đời, không nên nói chuyện hôn nhân, chúng ta kéo dài hôn ước thêm một năm. Tới khi đó khi chúng ta tổ chức hôn lễ Tưởng Anh không còn là chính thê nữa, cô ta chỉ là thứ thê mà thôi. Khi đó mọi người đều nghĩ rằng chúng ta trọng tình trọng nghĩa, biết giữ chữ tín. Còn về chuyện có phải là chính thê hay không con nghĩ không ai quan tâm tới chuyện này”.


“ Diệu kế!” Vi Ngạc kích động vỗ đùi, khồng ngớt khen ngợi con trai mình mưu trí. Tảng đá đè nặng trong lòng Vi Ngạc đã bị dỡ bỏ. Ông ta cười thoải mái nói: “ Con hãy yên tâm! Về việc chính thê của con, vi phụ sẽ quan tâm tới suy nghĩ của con. Điều kiện kiên quyết là con thích, bối cảnh gia tộc sẽ ở sau, không tái diễn chuyện trước đây nữa’.


Mình còn có tình yêu sao? Vi Thanh thầm đau đớn. Hắn nhớ tới nụ cười như hoa như gấm của Bùi Oánh mà trái tim như bị ai bóp nát.


Vi Ngạc không biết rằng tâm tính của trai mình đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này trong con mắt Vi Thanh, khi lên giường nữ nhân ai mà chả giống ai!


Lúc này Vi Ngạc trong tâm trạng vui vẻ nhìn đống công văn hỗn loạn trên bàn, đột nhiên ông ta nhìn thấy một tấm thiệp chúc tết tinh xảo, Vi Ngạc nhặt lên xem rồi sửng sốt. Đây là thiệp chúc tết do con trai trưởng của Bùi Tuấn là Bùi Minh Khải đại diện cho phụ thân mình tới chúc tết. Bản thân mình không biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?


Vi Thanh ở bên cạnh thấy vậy, hắn vội vàng nói: “ Cái này do Bùi Minh Khải đưa tới sáng sớm nay. Khi đó tâm trạng phụ thân không tốt, lại không căn dặn một ai nên hài nhi đành cả gan thay mặt phụ thân thu nhận. Quà chúc tết gồm có một đôi ngựa ngọc. Hài nhi vào đây là muốn nói cho phụ thân biết chuyện này”.


“ Không đúng!” Vi Ngạc thoáng cau mày, ông ta đứng dậy, đi nhanh tới tủ sách, ông ta lật giở một chồng thiệp chúc tết, lấy ra một tấm thiệp chúc tết giống hệt cái vừa rồi. Ngày mùng một Bùi Tuấn đã cho con trai thứ năm Bùi Minh Viễn thay mặt tới chúc tết.


Vi Ngạc quay trở lại bàn, cầm hai tấm thiệp chúc tết, hỏi Vi Thanh: “ Con xem có hiểu gì không?”


Vi Thanh cẩn thận quan sát, hắn không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu hỏi phụ thân mình: “ Chẳng lẽ Bùi Tuấn đã quên là đã tới chúc tết. Hay là nhầm lẫn, hẳn là ông ta cho tới chúc mừng hôn lễ”.


Vi Ngạc lắc đầu nói: “ Xưa nay Bùi Tuấn làm việc không bao giờ sơ sót. Những việc thế này không thể nhầm lẫn được. Ông ta chúc tết hai lần tất nhiên là có dụng ý khác.”


Nói tới đây đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu Vi Ngạc. Ông ta đã hiểu rõ ý tứ của Bùi Tuấn. Chẳng lẽ Bùi Tuấn muốn cầu mình sao? Ông ta muốn một phiếu trong tay mình sao? Vi Ngạc cười ha hả rồi lên tiếng nhắc nhở con trai mình: “ Nếu con có thể liên hệ tới sự kiện trọng đại nhất xảy ra hai ngày nay là con sẽ hiểu ngay”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom