Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Nhóm dịch: Hồng Mai
Trương Hoán thấy Bùi Oánh thật sự không thể tiếp chiến, không nỡ làm kiều thê đau đớn, hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ đó. “ Thôi được, bản tướng quân tạm thời tha cho nàng lúc này” Vừa nói Trương Hoán vừa nâng đầu Bùi Oánh gối lên cánh tay mình, nhẹ nhàng ôm bờ vai nàng.
Khi nhìn thấy Trương Hoán quan tâm săn sóc mình, lòng Bùi Oánh như được rót mật ngọt, nàng liền cuộn người ôm chặt lấy Trương Hoán. Một lát sau giọng nói thỏ thẻ của nàng vang lên: “ Mới rồi chàng nhìn gì vậy?” Nói xong nhân cơ hội Trương Hoán không chú ý, nàng nghịch ngợm nhổ râu ở cằm Trương Hoán. Trương Hoán không đề phòng đau điếng người, hắn lật người Bùi Oánh xuống, đè lên nàng cười nói: “ Dám đánh lén bản tướng quân. Xem ta thu thập nàng đây”.
Bùi Oánh chịu được, nàng thở hổn hển, ánh mắt xinh đẹp của nàng nhướng lên, nàng cười nói: “ Tướng quân giỏi tướng quân nên đi chinh phục thiên hạ. Tại sao tướng quân chỉ muốn chinh phục một tiểu nữ tử?”
“ Một nữ tử không chinh phục được sao có thể chinh phục thiên hạ?” Trương Hoán cười hì hì, hắn lại bắt đầu lên ngựa, ra roi.
Một lúc lâu sau Bùi Oánh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên gương mặt Trương Hoán, tha thiết nói: “ Hôm nay thiếp để cho chàng phóng túng một lát. Sau này chàng phải biết quý thân thể của mình, không được phép làm như vậy nữa”.
“ Tuân lệnh” sau mấy lần mây mưa, thực ra Trương Hoán cũng không kiên trì được nữa. Hắn lấy ra một bức thư đã ố vàng bên cạnh gối, đưa cho Bùi Oánh nói: “ Đây là chứng minh thân phận cha ta để lại cho ta, thừa nhận ta là con của người”.
Bùi Oánh kinh hãi nói: “ Khứ Bệnh, chẳng lẽ bây giờ chàng muốn nhận tổ tổng của mình sao?”
“ Không! Bây giờ không được. Bây giờ mà nhận tổ tông thì ta sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Sau này tốt hơn”.
“ Thiếp cũng muốn khuyên chàng khi làm việc thu mình lại, hãy tập trung phát triển thế lực của mình. Dù sao phải có thực lực hùng mạnh mới có thể nói chuyện phải trái. Chàng phải nhanh chóng quay về Hà Tây”.
Trương Hoán gật đầu nói: “ Ta biết, chờ tới khi bố trí cục diện Hà Lũng xong xuôi, ta sẽ lập tức quay về Hà Tây”.
“ Vậy còn Thôi Ninh thì sao?” Bùi Oánh yếu ớt hỏi: “ Nàng có nguyện ý đi theo chàng không?”
Trương Hoán mỉm cười, hắn chuyển sang chuyện khác: “ Tối hôm qua ông ngoại của nàng không vui lắm. Vì sao lại như vậy?”
Bùi Oánh thấy Trương Hoán chuyển chủ đề, nàng đành phải từ bỏ chuyện Thôi Ninh, nàng chỉ cười nói nhỏ: “ Ông ngoại muốn hai chúng ta bái thiên địa, tiến hành hôn lễ nghiêm chỉnh theo lễ nghi nhưng phụ thân không đồng ý vì vậy hai người tranh cãi một hồi. Ông ngoại không lay chuyển được quyết định của phụ thân nên đương nhiên không vui”.
Trương Hoán thầm áy náy trong lòng. Đối với phần lớn các thiếu nữ mà nói ngồi kiệu hoa, bái thiên địa, cảnh tượng xuất giá nở mày nở mặt, trong đời chỉ có một lần. Thiếu nữ con nhà bình dân còn có thể được trải nghiệm điều này, trong khi đó vợ hắn, đường đường là con gái của Tướng quốc đương triều lại không có cơ hội. Hắn không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Hình như Bùi Oánh đọc được suy nghĩ trong đầu Trương Hoán, nàng dịu dàng nói với hắn: “ Quan trong nhất là vợ chồng ân ái.. tới răng long đầu bạc, có … có nghi lễ hay không, không quan trọng. Ít nhất là Oánh nhi không cần”.
Trương Hoán biết Bùi Oánh đang an ủi chính mình. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, vuốt ve mái tóc đen mượt óng ả như suối mây của nàng và nói: “ Một ngày nào đó ta nhất định dùng nghi thức long trọng nhất thiên hạ để bù đắp thiếu hụt ngày hôm nay của nàng”.
Bùi Oánh thở nhẹ vui sướng, nàng liền dịu dàng khuyên Trương Hoán đi ngủ: “ Hôm nay chàng còn rất nhiều việc, chàng hãy ngủ đi”.
“ Không được!” Trương Hoán mệt mỏi ngồi dậy, mặc quần áo. “ Hôm nay là ngày rất quan trọng, nhất định ta phải rời giường”.
Mặc dù kẻ khác say mê đêm tân hôn nhưng lúc này Trương Hoán không có thời gian để hưởng thụ dòng mật ngọt tân hôn. Lúc này hắn không còn thời gian. Ngay khi trời còn chưa sáng. Trương Hoán ra khỏi Bùi phủ trong cơn gió lạnh thấu xương.
Hôm nay là ngày mùng sáu tháng giêng, ngày đầu tiên bá quan bắt đầu làm việc, cũng là ngày đầu tiên của khoa khi năm nay. Dòng người, xe ngựa nườm nượp trên đường. Từng quan lại được mười mấy tên gia đinh hộ vệ đi vào triều. Từng tốp sĩ tử dự khoa thi ngồi trong xe ngựa, với ánh mắt căng thẳng mà chờ mong. Hai dòng người cùng tiến tới một chỗ, tạo nên một biển người khổng lồ.
Trương Hoán được hơn một trăm tên thân binh hộ tống đi tới phường Sùng Nhân. Nơi này là Quốc Tử giám, trường thi của khoa cử lần này. Vốn quan chủ khảo năm nay chính là Thị lang bộ Lễ Tưởng Hoán nhưng sau khi Tưởng Hoán chết, Thôi Viên đã bổ nhiệm Ti Lang trung bộ Lễ - Nguyên Tái làm chủ khảo khoa thi lần này. Người Trương Hoán muốn gặp chính là Nguyên Tái.
Mặc dù Trương Hoán hy vọng Bùi Tuấn có thể từ bỏ chức Thượng thư bộ Lễ để đổi lại chức Tiết độ sứ Sóc Phương nhưng Trương Hoán biết với kế hoạch của Bùi Tuấn thì có lẽ ông ta không muốn trả một cái giá lớn như vậy. Còn một khả năng nữa chính là khiến Bùi Tuấn từ bỏ vị trí Thị lang bộ Lễ để đổi lấy chức Tiết độ sứ Sóc Phương. Dù sao Thôi Viên cũng hy vọng Vi gia suy yếu.
Nhưng chuyện đã đi tới nước này, Bùi Tuấn nhất định phải tìm một ứng cử viên khác cho vị trí Thị lang bộ Lễ khi đã loại trừ Phòng Tu. Trương Hoán hắn không thể tìm hộ cho Bùi Tuấn hay sao? Thực tế Trương Hoán cũng vì tương lai của mình mà gây dựng một cơ sở ngầm.
Trong khi đó Nguyên Tái chính là tâm phúc của Trương Nhược Hạo khi xưa. Vợ của Nguyên Tái chính là em gái của Trương Nhược Hạo. Ban đầu Nguyên Tái làm huyện lệnh Ngu Hương sau đó từng bước được Trương Nhược Hạo đề bạt, tiến vào bộ Lễ, trước tiên làm Thiện Bộ Ti viên ngoại lang, sau làm Chủ Khách Ti lang trung, nắm trước thăng lên làm Lễ bộ ti lang trung. Dựa theo trình tự thăng chức, chức tiếp theo của Nguyên Tái nhất định là Thị lang nhưng vốn không nhất định phải ở bộ Lễ.
Thế nhưng có thể khẳng định một điều là do Nguyên Tái có thân phận là con rể Trương gia nên trước khi Trương Phá Thiên chưa chết, Thôi Viên nhất định sẽ không trọng dụng Nguyên Tái. Bản thân Nguyên Tái cũng hiểu rõ chuyện này.
Lúc này trên sân rộng của Quốc Tử Giám đã tấp nập người ra vào. Mấy vạn thí sinh dự thi xếp thành mấy chục hàng dài chậm rãi đi lên trước, đợi sau khi qua khảo nghiệm sẽ có người dẫn vào trường thi.
Trương Hoán đã tìm được Hàn Dũ đang đảm nhiệm chức Giáo thụ Quốc Tử Giám. Dưới sự giúp đỡ của Hàn Dũ, Trương Hoán đã vào trong Quốc Tử Giám theo cửa ngách, ngồi chờ Nguyên Tái ở trong một phòng nghỉ nhỏ.
Việc thực thi quy định khoa cử Đại Đường chỉ trên danh nghĩa nhưng thực tế cuộc thi khá thả lỏng, quan chủ khảo không cần phải triệt để cách ly. Thế nhưng cho dù không cần cách ly quan chủ khảo nhưng cũng không có ai tới đây trong thời điểm nhạy cảm này. Người nào mà chả có mấy môn sinh, đệ tử. Tốt nhất vào lúc này cứ nên tránh né sự nghi ngờ.
Một lát sau bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp. Khi tiếng bước chân đi tới cửa thì dừng lại. Một lát sau cánh cửa chậm rãi bị mở ra. Một nam nhân trung niên dáng người cao béo bước vào. Người này chính là quan chủ khảo tạm thời của khoa thi năm nay, Lễ bộ ti lang trung Nguyên Tái. Nguyên Tái đã nhận được một mảnh giấy của Trương Hoán, trên mảnh giấy chỉ có bốn chữ: Lễ bộ thị lang vì vậy sau một hồi do dự, cuối cùng Nguyên Tái cũng đẩy cửa phòng Trương Hoán.
Lễ bộ ti là một trong bốn ti của bộ Lễ, Lễ bộ, Từ bộ, Thiện bộ, Chủ khách. Trong khi đó Lễ bộ thị lang là quan hàm chính ngũ phẩm, phẩm bậc không cao nhưng quyền lực rất lớn, tương đương với Tuần phủ tỉnh. Tuy chức Thị lang chỉ là phố, Trương Hoán tuy là Đô đốc tam phẩm, phẩm bậc cao hơn Nguyên Tái nhiều nhưng nếu bản thân hắn không có quân đội, nếu xét về quyền lực, Trương Hoán không thể bằng Nguyên Tái.
“ Trương đô đốc, ta không nên ở đây lâu. Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra” Nguyên Tái nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình. Đây là người nối nghiệp mà Trương Nhược Hạo yêu thích. Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể trở thành Lễ bộ thị lang. Đáng tiếc người cũ đã không còn, hy vọng và giấc mộng của hắn cũng đã tan biến nhưng cả hai người chính vì mối quan hệ với Trương Nhược Hạo mà có tình cảm bằng hữu cũ rất kỳ diệu.
“ Tại hạ sẽ nói rõ” Trương Hoán mỉm cười nói: “ Bùi Tuấn đang lo lắng tuyển người cho vị trí Lễ bộ tị lang. Nếu như Nguyên Tái huynh có lòng, hôm nay không ngại hãy đi bái kiến tả Tướng, bày tỏ thái độ”.
“ Chuyện này là sao?” Nguyên Tái nghi ngờ nhìn Trương Hoán rồi mỉm cười nói: “ Chức Lễ bộ thị lang đã có triều đình suy xét. Ta nghĩ chuyện này không cần Trương đô đốc quan tâm”.
“ Nếu Nguyên Tái huynh không tin Trương mỗ vậy thì coi như tại hạ chưa nói gì. Cáo từ!” Trương Hoán chắp tay chào Nguyên Tái, đứng dậy định bước đi. Nguyên Tái nhanh tay nhanh mắt đóng cửa phòng lại, ông ta nói nhỏ: “ Không phải là Nguyên mỗ không tin nhưng vấn đề là sự việc quá đột xuất nên trong lòng có nghi ngờ”.
Nguyên Tái mời Trương Hoán ngồi xuống, ông ta suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn hỏi: “ Vì sao Trương đô đốc nghĩ tới Nguyên mỗ?”
Trương Hoán cười nhạt nói: “ Bởi vì tại hạ họ Trương, trong khi đó Nguyên huynh sau khi Trương gia bại vong vẫn không bỏ vợ lấy vợ khác. Chỉ nguyên điều này là đủ rồi”.
Trương Hoán thấy Bùi Oánh thật sự không thể tiếp chiến, không nỡ làm kiều thê đau đớn, hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ đó. “ Thôi được, bản tướng quân tạm thời tha cho nàng lúc này” Vừa nói Trương Hoán vừa nâng đầu Bùi Oánh gối lên cánh tay mình, nhẹ nhàng ôm bờ vai nàng.
Khi nhìn thấy Trương Hoán quan tâm săn sóc mình, lòng Bùi Oánh như được rót mật ngọt, nàng liền cuộn người ôm chặt lấy Trương Hoán. Một lát sau giọng nói thỏ thẻ của nàng vang lên: “ Mới rồi chàng nhìn gì vậy?” Nói xong nhân cơ hội Trương Hoán không chú ý, nàng nghịch ngợm nhổ râu ở cằm Trương Hoán. Trương Hoán không đề phòng đau điếng người, hắn lật người Bùi Oánh xuống, đè lên nàng cười nói: “ Dám đánh lén bản tướng quân. Xem ta thu thập nàng đây”.
Bùi Oánh chịu được, nàng thở hổn hển, ánh mắt xinh đẹp của nàng nhướng lên, nàng cười nói: “ Tướng quân giỏi tướng quân nên đi chinh phục thiên hạ. Tại sao tướng quân chỉ muốn chinh phục một tiểu nữ tử?”
“ Một nữ tử không chinh phục được sao có thể chinh phục thiên hạ?” Trương Hoán cười hì hì, hắn lại bắt đầu lên ngựa, ra roi.
Một lúc lâu sau Bùi Oánh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên gương mặt Trương Hoán, tha thiết nói: “ Hôm nay thiếp để cho chàng phóng túng một lát. Sau này chàng phải biết quý thân thể của mình, không được phép làm như vậy nữa”.
“ Tuân lệnh” sau mấy lần mây mưa, thực ra Trương Hoán cũng không kiên trì được nữa. Hắn lấy ra một bức thư đã ố vàng bên cạnh gối, đưa cho Bùi Oánh nói: “ Đây là chứng minh thân phận cha ta để lại cho ta, thừa nhận ta là con của người”.
Bùi Oánh kinh hãi nói: “ Khứ Bệnh, chẳng lẽ bây giờ chàng muốn nhận tổ tổng của mình sao?”
“ Không! Bây giờ không được. Bây giờ mà nhận tổ tông thì ta sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Sau này tốt hơn”.
“ Thiếp cũng muốn khuyên chàng khi làm việc thu mình lại, hãy tập trung phát triển thế lực của mình. Dù sao phải có thực lực hùng mạnh mới có thể nói chuyện phải trái. Chàng phải nhanh chóng quay về Hà Tây”.
Trương Hoán gật đầu nói: “ Ta biết, chờ tới khi bố trí cục diện Hà Lũng xong xuôi, ta sẽ lập tức quay về Hà Tây”.
“ Vậy còn Thôi Ninh thì sao?” Bùi Oánh yếu ớt hỏi: “ Nàng có nguyện ý đi theo chàng không?”
Trương Hoán mỉm cười, hắn chuyển sang chuyện khác: “ Tối hôm qua ông ngoại của nàng không vui lắm. Vì sao lại như vậy?”
Bùi Oánh thấy Trương Hoán chuyển chủ đề, nàng đành phải từ bỏ chuyện Thôi Ninh, nàng chỉ cười nói nhỏ: “ Ông ngoại muốn hai chúng ta bái thiên địa, tiến hành hôn lễ nghiêm chỉnh theo lễ nghi nhưng phụ thân không đồng ý vì vậy hai người tranh cãi một hồi. Ông ngoại không lay chuyển được quyết định của phụ thân nên đương nhiên không vui”.
Trương Hoán thầm áy náy trong lòng. Đối với phần lớn các thiếu nữ mà nói ngồi kiệu hoa, bái thiên địa, cảnh tượng xuất giá nở mày nở mặt, trong đời chỉ có một lần. Thiếu nữ con nhà bình dân còn có thể được trải nghiệm điều này, trong khi đó vợ hắn, đường đường là con gái của Tướng quốc đương triều lại không có cơ hội. Hắn không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Hình như Bùi Oánh đọc được suy nghĩ trong đầu Trương Hoán, nàng dịu dàng nói với hắn: “ Quan trong nhất là vợ chồng ân ái.. tới răng long đầu bạc, có … có nghi lễ hay không, không quan trọng. Ít nhất là Oánh nhi không cần”.
Trương Hoán biết Bùi Oánh đang an ủi chính mình. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, vuốt ve mái tóc đen mượt óng ả như suối mây của nàng và nói: “ Một ngày nào đó ta nhất định dùng nghi thức long trọng nhất thiên hạ để bù đắp thiếu hụt ngày hôm nay của nàng”.
Bùi Oánh thở nhẹ vui sướng, nàng liền dịu dàng khuyên Trương Hoán đi ngủ: “ Hôm nay chàng còn rất nhiều việc, chàng hãy ngủ đi”.
“ Không được!” Trương Hoán mệt mỏi ngồi dậy, mặc quần áo. “ Hôm nay là ngày rất quan trọng, nhất định ta phải rời giường”.
Mặc dù kẻ khác say mê đêm tân hôn nhưng lúc này Trương Hoán không có thời gian để hưởng thụ dòng mật ngọt tân hôn. Lúc này hắn không còn thời gian. Ngay khi trời còn chưa sáng. Trương Hoán ra khỏi Bùi phủ trong cơn gió lạnh thấu xương.
Hôm nay là ngày mùng sáu tháng giêng, ngày đầu tiên bá quan bắt đầu làm việc, cũng là ngày đầu tiên của khoa khi năm nay. Dòng người, xe ngựa nườm nượp trên đường. Từng quan lại được mười mấy tên gia đinh hộ vệ đi vào triều. Từng tốp sĩ tử dự khoa thi ngồi trong xe ngựa, với ánh mắt căng thẳng mà chờ mong. Hai dòng người cùng tiến tới một chỗ, tạo nên một biển người khổng lồ.
Trương Hoán được hơn một trăm tên thân binh hộ tống đi tới phường Sùng Nhân. Nơi này là Quốc Tử giám, trường thi của khoa cử lần này. Vốn quan chủ khảo năm nay chính là Thị lang bộ Lễ Tưởng Hoán nhưng sau khi Tưởng Hoán chết, Thôi Viên đã bổ nhiệm Ti Lang trung bộ Lễ - Nguyên Tái làm chủ khảo khoa thi lần này. Người Trương Hoán muốn gặp chính là Nguyên Tái.
Mặc dù Trương Hoán hy vọng Bùi Tuấn có thể từ bỏ chức Thượng thư bộ Lễ để đổi lại chức Tiết độ sứ Sóc Phương nhưng Trương Hoán biết với kế hoạch của Bùi Tuấn thì có lẽ ông ta không muốn trả một cái giá lớn như vậy. Còn một khả năng nữa chính là khiến Bùi Tuấn từ bỏ vị trí Thị lang bộ Lễ để đổi lấy chức Tiết độ sứ Sóc Phương. Dù sao Thôi Viên cũng hy vọng Vi gia suy yếu.
Nhưng chuyện đã đi tới nước này, Bùi Tuấn nhất định phải tìm một ứng cử viên khác cho vị trí Thị lang bộ Lễ khi đã loại trừ Phòng Tu. Trương Hoán hắn không thể tìm hộ cho Bùi Tuấn hay sao? Thực tế Trương Hoán cũng vì tương lai của mình mà gây dựng một cơ sở ngầm.
Trong khi đó Nguyên Tái chính là tâm phúc của Trương Nhược Hạo khi xưa. Vợ của Nguyên Tái chính là em gái của Trương Nhược Hạo. Ban đầu Nguyên Tái làm huyện lệnh Ngu Hương sau đó từng bước được Trương Nhược Hạo đề bạt, tiến vào bộ Lễ, trước tiên làm Thiện Bộ Ti viên ngoại lang, sau làm Chủ Khách Ti lang trung, nắm trước thăng lên làm Lễ bộ ti lang trung. Dựa theo trình tự thăng chức, chức tiếp theo của Nguyên Tái nhất định là Thị lang nhưng vốn không nhất định phải ở bộ Lễ.
Thế nhưng có thể khẳng định một điều là do Nguyên Tái có thân phận là con rể Trương gia nên trước khi Trương Phá Thiên chưa chết, Thôi Viên nhất định sẽ không trọng dụng Nguyên Tái. Bản thân Nguyên Tái cũng hiểu rõ chuyện này.
Lúc này trên sân rộng của Quốc Tử Giám đã tấp nập người ra vào. Mấy vạn thí sinh dự thi xếp thành mấy chục hàng dài chậm rãi đi lên trước, đợi sau khi qua khảo nghiệm sẽ có người dẫn vào trường thi.
Trương Hoán đã tìm được Hàn Dũ đang đảm nhiệm chức Giáo thụ Quốc Tử Giám. Dưới sự giúp đỡ của Hàn Dũ, Trương Hoán đã vào trong Quốc Tử Giám theo cửa ngách, ngồi chờ Nguyên Tái ở trong một phòng nghỉ nhỏ.
Việc thực thi quy định khoa cử Đại Đường chỉ trên danh nghĩa nhưng thực tế cuộc thi khá thả lỏng, quan chủ khảo không cần phải triệt để cách ly. Thế nhưng cho dù không cần cách ly quan chủ khảo nhưng cũng không có ai tới đây trong thời điểm nhạy cảm này. Người nào mà chả có mấy môn sinh, đệ tử. Tốt nhất vào lúc này cứ nên tránh né sự nghi ngờ.
Một lát sau bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp. Khi tiếng bước chân đi tới cửa thì dừng lại. Một lát sau cánh cửa chậm rãi bị mở ra. Một nam nhân trung niên dáng người cao béo bước vào. Người này chính là quan chủ khảo tạm thời của khoa thi năm nay, Lễ bộ ti lang trung Nguyên Tái. Nguyên Tái đã nhận được một mảnh giấy của Trương Hoán, trên mảnh giấy chỉ có bốn chữ: Lễ bộ thị lang vì vậy sau một hồi do dự, cuối cùng Nguyên Tái cũng đẩy cửa phòng Trương Hoán.
Lễ bộ ti là một trong bốn ti của bộ Lễ, Lễ bộ, Từ bộ, Thiện bộ, Chủ khách. Trong khi đó Lễ bộ thị lang là quan hàm chính ngũ phẩm, phẩm bậc không cao nhưng quyền lực rất lớn, tương đương với Tuần phủ tỉnh. Tuy chức Thị lang chỉ là phố, Trương Hoán tuy là Đô đốc tam phẩm, phẩm bậc cao hơn Nguyên Tái nhiều nhưng nếu bản thân hắn không có quân đội, nếu xét về quyền lực, Trương Hoán không thể bằng Nguyên Tái.
“ Trương đô đốc, ta không nên ở đây lâu. Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra” Nguyên Tái nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình. Đây là người nối nghiệp mà Trương Nhược Hạo yêu thích. Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể trở thành Lễ bộ thị lang. Đáng tiếc người cũ đã không còn, hy vọng và giấc mộng của hắn cũng đã tan biến nhưng cả hai người chính vì mối quan hệ với Trương Nhược Hạo mà có tình cảm bằng hữu cũ rất kỳ diệu.
“ Tại hạ sẽ nói rõ” Trương Hoán mỉm cười nói: “ Bùi Tuấn đang lo lắng tuyển người cho vị trí Lễ bộ tị lang. Nếu như Nguyên Tái huynh có lòng, hôm nay không ngại hãy đi bái kiến tả Tướng, bày tỏ thái độ”.
“ Chuyện này là sao?” Nguyên Tái nghi ngờ nhìn Trương Hoán rồi mỉm cười nói: “ Chức Lễ bộ thị lang đã có triều đình suy xét. Ta nghĩ chuyện này không cần Trương đô đốc quan tâm”.
“ Nếu Nguyên Tái huynh không tin Trương mỗ vậy thì coi như tại hạ chưa nói gì. Cáo từ!” Trương Hoán chắp tay chào Nguyên Tái, đứng dậy định bước đi. Nguyên Tái nhanh tay nhanh mắt đóng cửa phòng lại, ông ta nói nhỏ: “ Không phải là Nguyên mỗ không tin nhưng vấn đề là sự việc quá đột xuất nên trong lòng có nghi ngờ”.
Nguyên Tái mời Trương Hoán ngồi xuống, ông ta suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn hỏi: “ Vì sao Trương đô đốc nghĩ tới Nguyên mỗ?”
Trương Hoán cười nhạt nói: “ Bởi vì tại hạ họ Trương, trong khi đó Nguyên huynh sau khi Trương gia bại vong vẫn không bỏ vợ lấy vợ khác. Chỉ nguyên điều này là đủ rồi”.
Bình luận facebook