Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Nhóm dịch: Hồng Mai
Dứt lời, Trương Hoán quất roi ngựa, đem tâm sự nặng nề về Nghiêm huyện lệnh vứt đi xa
Rất nhanh, đoàn người đã tới Vũ Uy thành, mùa xuân tại Vũ Uy thành được bao bọc bởi màu sắc xanh tươi, cảnh xuân tươi đẹp, muôn hồng nghìn tía. Khắp nơi đều tràn đầy khí tức xuân địa, lúc này sắc trời đã sắp hoàng hôn, trên đường dòng người như dệt cửi, trong tiệm cơm tửu quán làm ăn thịnh vượng, may mắn còn có thể thấy cảnh thương nhân cưỡi lạc đà xuất hiện trên phố.
Cách cổng thành không xa có một ngôi trường rất có quy mô, giờ phút này trong khu vực này có rất nhiều lều trại, với hơn ngàn hộ di dân, bọn họ phần lớn từ khu Lũng Hữu không có nông dân. Nghe nói tới Hà Tây mới có thể tìm được đất, liền lén lút lấy tiền từ nhà tới, Trương Hoán ai đến cũng không cự tuyệt, thật sự không kịp đóng cửa phòng, liền giúp bọn họ sắp xếp ổn thỏa.
Trước cổng trường có một hàng bán cháo khá lớn, đến giờ cơm tối, trước hàng bán cháo có một đội ngũ người xếp hàng dài, lẫn trong đó cũng có một vài tên khất cái.
“ Đô đốc, đó là xe ngựa của phu nhân.” Một hộ vệ thân cận chỉ vào hàng cháo bên cạnh và chạy xe ngựa theo hướng đó, có vài thị vệ chạy theo cạnh xe. Trương Hoán cũng nhận ra, kia không phải là xe ngựa của Bùi Oánh sao?
Thị vệ xe ngựa kia hiển nhiên cũng nhìn thấy đội ngủ của Trương Hoán, lập tức nhanh chóng quay đầu xe chạy tới. Két một tiếng dừng trước mặt Trương Hoán, màn xe kéo lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Bùi Oánh:
“ Lão gia rốt cục đã về nhà!”
Trương Hoán khẽ cười nói:
“ Chẳng lẽ Oánh nhi tới là thay ta trấn an những người dân này.”
Bùi Oánh cười dịu dàng gật gật đầu.
“ Người mỗi ngày đều nói vấn đề lớn nhất ở Hà Tây là nhân khẩu không đủ, những người này đều trông mong chạy tới để nương tựa ngươi, tuy ngươi cung cấp chỗ ăn ở nhưng lại chẳng quan tâm đến cảm thụ trong tâm của bọn họ, hôm nay ta đi mới biết được, trong số bọn họ có không ít nô lệ trốn tới, họ sợ hãi có người sẽ đem bọn họ quay trở lại, hàng ngày lo lắng sợ hãi, sống một ngày tựa như một năm, ta nói với bọn họ chàng sẽ cho bọn họ tự do, bọn họ đều vô cùng cảm kích.”
“ Có nàng là được rồi, nàng là đô đốc phu nhân, ta không trông cậy vào nàng thì còn trông cậy vào ai?”
Trương Hoán nói, rồi để cho thủ vệ thân cận đưa đám sĩ tử tới quân doanh sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ, bản thân lại xoay người xuống ngựa, ngồi vào xe ngựa của Bùi Oánh, xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy về hướng phủ đô đốc.
“ Sao vậy, có chuyện gì không thuận lợi sao?”
Trương Hoán nhìn thấy trên mặt Bùi Oánh có vẻ mất tự nhiên, liền cười hỏi nàng.
Bùi Oánh lắc đầu cười khổ một cái:
“ Vừa rồi tại trường học, bọn họ ai cũng không tin ta là đô đốc phu nhân, trong tưởng tượng của bọn họ đô đốc phu nhân phải là một phu nhân trung niên ung dung đẹp đẽ quý giá, sao lại có thể là một nha đầu còn chưa đủ lông đủ cánh, còn có không ít người cho ta là nữ nhi của đô đốc.
Trương Hoán suýt nhịn không được cười lên, hắn đang định nói giỡn nàng một tiếng nữ nhi ngoan, chợt thấy sắc mặt Bùi Oánh tức giận, hắn lập tức dừng lại chuyển chủ đề, nói:
“ Ngũ ca của ngươi đến đây?”
Bùi Oánh khẽ giật mình, trên sắc mặt đang tức giận lập tức biến thành vui mừng, vội vàng kéo màn xe nhìn về phía sau.
“ Ngươi đừng nhìn, hắn đang ở bến tàu Hoàng Hà, hỗ trợ Đỗ tiên sinh vận chuyển lương thực.”
Trương Hoán ôm chầm eo nàng, hôn một chút lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cười mập mờ nói:
-Nhờ có nương tử như nàng, nhạc phụ đại nhân mới ra tay hào phóng, trợ giúp Hà Tây chúng ta mười vạn bao lương thực, bởi vậy, ta mới có thể chống đỡ được tới mùa lúa mạch.
Một bên kéo màn xe xuống, tay lại tiến vào trong y phục của nàng, vuốt ve không kiêng nể gì, trên mặt Bùi Oánh hiện lên một tầng đỏ ửng, nàng toàn thân bủn rủn, ngã vào trong ngực Trương Hoán, nhịn không được thở dốc.
Xe ngựa đi càng ngày càng nhanh, một lát liền biến mất trong cơn mưa phùn.
Vì mẫu thân cùng Thôi Trữ cùng tới, phủ đô đốc lại có thêm một chút cải biến, đầu tiên Trương Hoán mua một trang viện nhỏ bên cạnh phủ trạch của mình, sửa lại thành một tòa đạo quan, để cho mẫu thân tĩnh dưỡng bên trong, sau đó lại đem gian độc viện nguyên lai Dương Phi Vũ đang ở kia sựa sang lại cho Thôi Trữ ở, sau đó tạo một mảnh sân nối với chỗ ở của Bùi Oánh, Trương Hoán còn sai người mua thêm mười nha hoàn bộ dáng thanh tú để làm thêm người làm trong phủ.
Tuy Thôi Trữ đã cùng hắn đến Hà Tây, nhưng tính nguyên tắc của nàng rất mạnh, trước khi phụ thân chưa đồng ý, hai người bọn họ không có khả năng tiến triển thêm, Trương Hoán cũng không miễn cưỡng Thôi Trữ, chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, không cần lo lắng nàng lập gia đình, như vậy hắn cũng yên lòng, việc Thôi Trữ gả cho hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thôi Trữ tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, đồng thời nàng cũng là nữ tử cực kỳ thông minh, vì có thể ở lại Hà Tây lâu dài, nàng chú ý khắp nơi, bình thường trò chuyện cùng Bùi Oánh, lại ít khi ở một mình cùng Trương Hoán, để tránh khiêu khích Bùi Oánh, ba người cứ như vậy sinh sống chung không minh bạch, trong nội tâm ai cũng hiểu nhưng không ai chịu nói rõ ràng.
Ăn cơm tối xong, hai nữ nhân hẹn nhau tới nội thất đánh cờ, Trương Hoán thì đến thư phòng của mình, thư phòng của hắn ở phía đông, có một phòng to hai phòng nhỏ tổng cộng ba gian phòng, trong phòng nhỏ hắn đặt một tờ bản đồ, là do mấy trăm người dùng thời gian mấy tháng để phác thảo ra toàn cảnh Hà Tây, một gian khác là phòng nghỉ ngơi khi hắn mệt nhọc.
Giờ phút này trong ngọn đèn nhu hòa nơi thư phòng, lửa than cháy to, khiến cho trong phòng vô cùng ấm áp, Trương Hoán một mình nằm trên ghế bành, từ từ nhắm hai mắt lo lắng bố cục quan trường Hà Tây.
Trên đường đi, phương án của hắn đã được tiến triển từng bước, thanh lý quan trường Hà Tây cùng thu hồi đất đai là hai việc rất quan trọng, tuy hắn đã nắm giữ Hà Tây, nhưng cũng không thể công khai diệt trừ bên đối lập, dù sao những quan viên này đều là do triều đình bổ nhiệm, nếu làm quá lộ liễu sẽ làm tổn hại thanh danh của hắn, tiếp theo sẽ tạo cơ hội cho những kẻ ghen ghét hắn tìm cớ cản trợ việc viện trợ cho hắn, ít nhất trước khi bản thân lớn mạnh hơn cần tận lực tỏ ra an phận.
Nhưng bất kể thế nào, muốn hoàn thành toàn bộ vụ trồng cây trước mùa hè, nhất định phải giải quyết vấn đề đất đai.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa lập tức có tiếng gõ nhẹ
“ Vào đi”
Cửa mở, phó tướng thân cận Trần Bình bước nhanh vào thư phòng, hắn nửa quỳ xuống thi lễ một cái, trầm giọng nói:
“ Mạt tướng xin nghe lệnh”
Sáng hôm sau, Thần Ô huyện Vương huyện lệnh lo lắng đi tới cửa nha môn thứ sử, nha môn thứ sử chính là nha môn đô đốc Lương Châu, đây có thể xem như một cơ sở hai đơn vị cùng đóng. Trương Hoán với thân phận là thứ sử Vũ Uy quận, là viên quan có chức vụ cao nhất của khu vực Vũ Uy, đương nhiên, chức thứ sử này so với chức thứ sử khác ở Trung Nguyên khác nhau rất lớn.
Vương huyện lệnh tên đầy đủ là Vương Tiềm, là tiến sỹ đồng khoa với phụ tá của Trương Hoán là Đỗ Mai, tuổi khoảng hơn bốn mươi, hắn là người quận Kim Thành, theo như thể chế thay phiên quan viên Đại Đường, hắn đã sớm nên bị điều đi hoặc thăng chức, nhưng do đặc thù khu vực quận Vũ Uy, khiến cho quan viên địa phương tại Vũ Uy quận có thời gian tại nhiệm dài hơn, Vương huyện lệnh đã làm huyện lệnh tại Hà Tây gần mười năm, tuy nhiên lại không có cách nào lên chức trong hệ thống quan lại Đại Đường, nhưng ngược lại lại có một lợi ích, đó là bọn họ đều tránh được sự giám sát của triều đình, khu Hà Tây này, không khác gì đất của Hoàng đế, dùng để ban ơn cho gia tộc, chức quan tuy nhỏ, nhưng lại có thể cực kỳ béo bở.
Đứng trước cửa chờ trong giây lát, Vương huyện lệnh được hai thị vệ dẫn vào phòng Trương Hoán, gian phòng được chia làm hai phần, một phòng để Trương Hoán xử lý công vụ, mà gian ngoài là của phụ tá công văn thay hắn, sau khi vào quốc tử giám, Trương Hoán hiện tại đang chỉnh lý những công văn của phụ tá Mạnh Giao.
Lúc này Trương Hoán đang chỉ một vài điểm cần chú ý cho Mạnh Giao lúc phân loại công văn, khi Vương huyện lệnh được dẫn đến, hắn liền dặn dò vài câu đơn giản rồi ra hiệu cho Vương huyện lệnh ngồi xuống, ngay lập tức một thư đồng hầu hạ bưng một ly trà lên cho Vương huyện lệnh.
Trương Hoán uống hai hớp trà, sau đó thở phào một cái liền cười nói:
“ Có phải Nghiêm huyện lệnh đã nói qua với ngươi về chuyện Tây huyện?”
Vương huyện lệnh thầm thở dài trong lòng, người khác đều được thăng quan mà mừng rỡ như điên, nhưng trong lòng hắn chẳng có một chút cao hững. Không nói đến việc nếu hắn rời bỏ chức quan đã làm gần mười năm tại Thần Ô huyện, không thể tích lũy của cải như trước kia, những hộ giàu hàng năm đều hiếu kính hắn sẽ không còn nữa. Hơn nữa dân chúng ở Hội Tây huyện đều là quân hộ, có quân đội làm hậu thuẫn, làm sao đến phiên hắn khoa tay múa chân. Thêm vào đó Hội Tây huyện phần lớn là sa mạc vắng vẻ, làm sao có thể giàu có và đông đúc như Thần Ô huyện. Tới đó làm huyện lệnh, cũng khác gì sung quân đâu?
Trong nội tâm bất mãn cực kỳ, nhưng lời nói của Thứ sử lại không dám không nghe, đây cũng không phải chức thứ sử bình thường, thực chất hắn là chúa tể ở Hà Tây, nghe nói còn là con rể của Bùi tướng quốc, mọi người đều làm quan đã nhiều năm, ai chẳng biết tân quan tiền nhiệm sẽ phải “ đốt ba đống lửa” (ý nói ba việc để tăng uy tín và củng cố địa vị). Nếu không phải Trương Hoán động đến lợi ích thiết thân của bọn hắn, ai lại tự làm khổ đi chọc vào cái đầu danh tiếng này.
Dứt lời, Trương Hoán quất roi ngựa, đem tâm sự nặng nề về Nghiêm huyện lệnh vứt đi xa
Rất nhanh, đoàn người đã tới Vũ Uy thành, mùa xuân tại Vũ Uy thành được bao bọc bởi màu sắc xanh tươi, cảnh xuân tươi đẹp, muôn hồng nghìn tía. Khắp nơi đều tràn đầy khí tức xuân địa, lúc này sắc trời đã sắp hoàng hôn, trên đường dòng người như dệt cửi, trong tiệm cơm tửu quán làm ăn thịnh vượng, may mắn còn có thể thấy cảnh thương nhân cưỡi lạc đà xuất hiện trên phố.
Cách cổng thành không xa có một ngôi trường rất có quy mô, giờ phút này trong khu vực này có rất nhiều lều trại, với hơn ngàn hộ di dân, bọn họ phần lớn từ khu Lũng Hữu không có nông dân. Nghe nói tới Hà Tây mới có thể tìm được đất, liền lén lút lấy tiền từ nhà tới, Trương Hoán ai đến cũng không cự tuyệt, thật sự không kịp đóng cửa phòng, liền giúp bọn họ sắp xếp ổn thỏa.
Trước cổng trường có một hàng bán cháo khá lớn, đến giờ cơm tối, trước hàng bán cháo có một đội ngũ người xếp hàng dài, lẫn trong đó cũng có một vài tên khất cái.
“ Đô đốc, đó là xe ngựa của phu nhân.” Một hộ vệ thân cận chỉ vào hàng cháo bên cạnh và chạy xe ngựa theo hướng đó, có vài thị vệ chạy theo cạnh xe. Trương Hoán cũng nhận ra, kia không phải là xe ngựa của Bùi Oánh sao?
Thị vệ xe ngựa kia hiển nhiên cũng nhìn thấy đội ngủ của Trương Hoán, lập tức nhanh chóng quay đầu xe chạy tới. Két một tiếng dừng trước mặt Trương Hoán, màn xe kéo lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Bùi Oánh:
“ Lão gia rốt cục đã về nhà!”
Trương Hoán khẽ cười nói:
“ Chẳng lẽ Oánh nhi tới là thay ta trấn an những người dân này.”
Bùi Oánh cười dịu dàng gật gật đầu.
“ Người mỗi ngày đều nói vấn đề lớn nhất ở Hà Tây là nhân khẩu không đủ, những người này đều trông mong chạy tới để nương tựa ngươi, tuy ngươi cung cấp chỗ ăn ở nhưng lại chẳng quan tâm đến cảm thụ trong tâm của bọn họ, hôm nay ta đi mới biết được, trong số bọn họ có không ít nô lệ trốn tới, họ sợ hãi có người sẽ đem bọn họ quay trở lại, hàng ngày lo lắng sợ hãi, sống một ngày tựa như một năm, ta nói với bọn họ chàng sẽ cho bọn họ tự do, bọn họ đều vô cùng cảm kích.”
“ Có nàng là được rồi, nàng là đô đốc phu nhân, ta không trông cậy vào nàng thì còn trông cậy vào ai?”
Trương Hoán nói, rồi để cho thủ vệ thân cận đưa đám sĩ tử tới quân doanh sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ, bản thân lại xoay người xuống ngựa, ngồi vào xe ngựa của Bùi Oánh, xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy về hướng phủ đô đốc.
“ Sao vậy, có chuyện gì không thuận lợi sao?”
Trương Hoán nhìn thấy trên mặt Bùi Oánh có vẻ mất tự nhiên, liền cười hỏi nàng.
Bùi Oánh lắc đầu cười khổ một cái:
“ Vừa rồi tại trường học, bọn họ ai cũng không tin ta là đô đốc phu nhân, trong tưởng tượng của bọn họ đô đốc phu nhân phải là một phu nhân trung niên ung dung đẹp đẽ quý giá, sao lại có thể là một nha đầu còn chưa đủ lông đủ cánh, còn có không ít người cho ta là nữ nhi của đô đốc.
Trương Hoán suýt nhịn không được cười lên, hắn đang định nói giỡn nàng một tiếng nữ nhi ngoan, chợt thấy sắc mặt Bùi Oánh tức giận, hắn lập tức dừng lại chuyển chủ đề, nói:
“ Ngũ ca của ngươi đến đây?”
Bùi Oánh khẽ giật mình, trên sắc mặt đang tức giận lập tức biến thành vui mừng, vội vàng kéo màn xe nhìn về phía sau.
“ Ngươi đừng nhìn, hắn đang ở bến tàu Hoàng Hà, hỗ trợ Đỗ tiên sinh vận chuyển lương thực.”
Trương Hoán ôm chầm eo nàng, hôn một chút lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cười mập mờ nói:
-Nhờ có nương tử như nàng, nhạc phụ đại nhân mới ra tay hào phóng, trợ giúp Hà Tây chúng ta mười vạn bao lương thực, bởi vậy, ta mới có thể chống đỡ được tới mùa lúa mạch.
Một bên kéo màn xe xuống, tay lại tiến vào trong y phục của nàng, vuốt ve không kiêng nể gì, trên mặt Bùi Oánh hiện lên một tầng đỏ ửng, nàng toàn thân bủn rủn, ngã vào trong ngực Trương Hoán, nhịn không được thở dốc.
Xe ngựa đi càng ngày càng nhanh, một lát liền biến mất trong cơn mưa phùn.
Vì mẫu thân cùng Thôi Trữ cùng tới, phủ đô đốc lại có thêm một chút cải biến, đầu tiên Trương Hoán mua một trang viện nhỏ bên cạnh phủ trạch của mình, sửa lại thành một tòa đạo quan, để cho mẫu thân tĩnh dưỡng bên trong, sau đó lại đem gian độc viện nguyên lai Dương Phi Vũ đang ở kia sựa sang lại cho Thôi Trữ ở, sau đó tạo một mảnh sân nối với chỗ ở của Bùi Oánh, Trương Hoán còn sai người mua thêm mười nha hoàn bộ dáng thanh tú để làm thêm người làm trong phủ.
Tuy Thôi Trữ đã cùng hắn đến Hà Tây, nhưng tính nguyên tắc của nàng rất mạnh, trước khi phụ thân chưa đồng ý, hai người bọn họ không có khả năng tiến triển thêm, Trương Hoán cũng không miễn cưỡng Thôi Trữ, chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, không cần lo lắng nàng lập gia đình, như vậy hắn cũng yên lòng, việc Thôi Trữ gả cho hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thôi Trữ tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, đồng thời nàng cũng là nữ tử cực kỳ thông minh, vì có thể ở lại Hà Tây lâu dài, nàng chú ý khắp nơi, bình thường trò chuyện cùng Bùi Oánh, lại ít khi ở một mình cùng Trương Hoán, để tránh khiêu khích Bùi Oánh, ba người cứ như vậy sinh sống chung không minh bạch, trong nội tâm ai cũng hiểu nhưng không ai chịu nói rõ ràng.
Ăn cơm tối xong, hai nữ nhân hẹn nhau tới nội thất đánh cờ, Trương Hoán thì đến thư phòng của mình, thư phòng của hắn ở phía đông, có một phòng to hai phòng nhỏ tổng cộng ba gian phòng, trong phòng nhỏ hắn đặt một tờ bản đồ, là do mấy trăm người dùng thời gian mấy tháng để phác thảo ra toàn cảnh Hà Tây, một gian khác là phòng nghỉ ngơi khi hắn mệt nhọc.
Giờ phút này trong ngọn đèn nhu hòa nơi thư phòng, lửa than cháy to, khiến cho trong phòng vô cùng ấm áp, Trương Hoán một mình nằm trên ghế bành, từ từ nhắm hai mắt lo lắng bố cục quan trường Hà Tây.
Trên đường đi, phương án của hắn đã được tiến triển từng bước, thanh lý quan trường Hà Tây cùng thu hồi đất đai là hai việc rất quan trọng, tuy hắn đã nắm giữ Hà Tây, nhưng cũng không thể công khai diệt trừ bên đối lập, dù sao những quan viên này đều là do triều đình bổ nhiệm, nếu làm quá lộ liễu sẽ làm tổn hại thanh danh của hắn, tiếp theo sẽ tạo cơ hội cho những kẻ ghen ghét hắn tìm cớ cản trợ việc viện trợ cho hắn, ít nhất trước khi bản thân lớn mạnh hơn cần tận lực tỏ ra an phận.
Nhưng bất kể thế nào, muốn hoàn thành toàn bộ vụ trồng cây trước mùa hè, nhất định phải giải quyết vấn đề đất đai.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa lập tức có tiếng gõ nhẹ
“ Vào đi”
Cửa mở, phó tướng thân cận Trần Bình bước nhanh vào thư phòng, hắn nửa quỳ xuống thi lễ một cái, trầm giọng nói:
“ Mạt tướng xin nghe lệnh”
Sáng hôm sau, Thần Ô huyện Vương huyện lệnh lo lắng đi tới cửa nha môn thứ sử, nha môn thứ sử chính là nha môn đô đốc Lương Châu, đây có thể xem như một cơ sở hai đơn vị cùng đóng. Trương Hoán với thân phận là thứ sử Vũ Uy quận, là viên quan có chức vụ cao nhất của khu vực Vũ Uy, đương nhiên, chức thứ sử này so với chức thứ sử khác ở Trung Nguyên khác nhau rất lớn.
Vương huyện lệnh tên đầy đủ là Vương Tiềm, là tiến sỹ đồng khoa với phụ tá của Trương Hoán là Đỗ Mai, tuổi khoảng hơn bốn mươi, hắn là người quận Kim Thành, theo như thể chế thay phiên quan viên Đại Đường, hắn đã sớm nên bị điều đi hoặc thăng chức, nhưng do đặc thù khu vực quận Vũ Uy, khiến cho quan viên địa phương tại Vũ Uy quận có thời gian tại nhiệm dài hơn, Vương huyện lệnh đã làm huyện lệnh tại Hà Tây gần mười năm, tuy nhiên lại không có cách nào lên chức trong hệ thống quan lại Đại Đường, nhưng ngược lại lại có một lợi ích, đó là bọn họ đều tránh được sự giám sát của triều đình, khu Hà Tây này, không khác gì đất của Hoàng đế, dùng để ban ơn cho gia tộc, chức quan tuy nhỏ, nhưng lại có thể cực kỳ béo bở.
Đứng trước cửa chờ trong giây lát, Vương huyện lệnh được hai thị vệ dẫn vào phòng Trương Hoán, gian phòng được chia làm hai phần, một phòng để Trương Hoán xử lý công vụ, mà gian ngoài là của phụ tá công văn thay hắn, sau khi vào quốc tử giám, Trương Hoán hiện tại đang chỉnh lý những công văn của phụ tá Mạnh Giao.
Lúc này Trương Hoán đang chỉ một vài điểm cần chú ý cho Mạnh Giao lúc phân loại công văn, khi Vương huyện lệnh được dẫn đến, hắn liền dặn dò vài câu đơn giản rồi ra hiệu cho Vương huyện lệnh ngồi xuống, ngay lập tức một thư đồng hầu hạ bưng một ly trà lên cho Vương huyện lệnh.
Trương Hoán uống hai hớp trà, sau đó thở phào một cái liền cười nói:
“ Có phải Nghiêm huyện lệnh đã nói qua với ngươi về chuyện Tây huyện?”
Vương huyện lệnh thầm thở dài trong lòng, người khác đều được thăng quan mà mừng rỡ như điên, nhưng trong lòng hắn chẳng có một chút cao hững. Không nói đến việc nếu hắn rời bỏ chức quan đã làm gần mười năm tại Thần Ô huyện, không thể tích lũy của cải như trước kia, những hộ giàu hàng năm đều hiếu kính hắn sẽ không còn nữa. Hơn nữa dân chúng ở Hội Tây huyện đều là quân hộ, có quân đội làm hậu thuẫn, làm sao đến phiên hắn khoa tay múa chân. Thêm vào đó Hội Tây huyện phần lớn là sa mạc vắng vẻ, làm sao có thể giàu có và đông đúc như Thần Ô huyện. Tới đó làm huyện lệnh, cũng khác gì sung quân đâu?
Trong nội tâm bất mãn cực kỳ, nhưng lời nói của Thứ sử lại không dám không nghe, đây cũng không phải chức thứ sử bình thường, thực chất hắn là chúa tể ở Hà Tây, nghe nói còn là con rể của Bùi tướng quốc, mọi người đều làm quan đã nhiều năm, ai chẳng biết tân quan tiền nhiệm sẽ phải “ đốt ba đống lửa” (ý nói ba việc để tăng uy tín và củng cố địa vị). Nếu không phải Trương Hoán động đến lợi ích thiết thân của bọn hắn, ai lại tự làm khổ đi chọc vào cái đầu danh tiếng này.
Bình luận facebook