• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5581-5585

Chương 5581: Người của thư viện

Thấy Diệp Huyên đã đi, ông lão lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó, trong mắt ông ta lộ vẻ lạnh lùng: “Đi mời Đại Thiên Tôn Giả của thư viện Quan Huyên!”

Đại Thiên Tôn Giả!

Một cường giả Nguỵ tộc trong bóng tối lặng lẽ rời đi.



Diệp Huyên về đến thư viện Quan Huyên, Thượng Quan Ngưng và Quan Nhất vội vàng nghênh đón, Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên: “Giải quyết xong rồi à?”

Diệp Huyên gật đầu: “Xong rồi!”

Thượng Quan Ngưng nhìn hắn, sau đó nói: “Có phải huynh sắp rời đi không?”

Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!”

Thượng Quan Ngưng im lặng.

Quan Nhất chen miệng vào: “Sư phụ, người muốn rời khỏi nơi này ư?”

Diệp Huyên gật đầu: “Nơi này đã bước vào nề nếp, ta ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Đương nhiên bây giờ vẫn chưa phải lúc!”

Bây giờ thư viện vừa mới đi vào quỹ đạo, hơn nữa những thế lực bên ngoài vẫn chưa biết thực lực chân chính của thư viện, cường giả cao cấp ở thư viện cũng chỉ có một mình Quan Nhất, vẫn chưa đủ để những thế lực kia sợ hãi hoàn toàn. Vì thế, hắn còn phải ở lại một khoảng thời gian nữa!

Hắn muốn đợi thư viện này có nhiều cường giả, có thể thật sự đứng đầu đại lục này, chẳng những thế, hắn còn phải mở tấm chắn giữa thế giới này và vũ trụ bên ngoài, để người ở đây có thể đi ra bên ngoài.

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Quan Nhất lập tức xụ mặt.

Diệp Huyên cười khẽ, nhìn về phía Quan Nhất: “Nha đầu, con tu luyện thế nào rồi?”

Quan Nhất nghiêm túc nói: “Cho con thêm một khoảng thời gian nữa là có thể đạt đến Mệnh Huyền!”

Nói đến đây, cô bé chần chừ một lát, sau đó cố lấy can đảm hỏi: “Sư phụ, con muốn rời đi cùng ngài!”

Nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu: “Con phải ở lại đây, bây giờ thư viện đang rất cần con! Đợi sau khi thư viện thật sự đi vào quỹ đạo, con có thể đi tới tổng viện của thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Tiểu Quan!”

Nghe vậy, Quan Nhất sửng sốt, sau đó hỏi lại lần nữa: “Tổng viện?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”

Quan Nhất do dự một lát rồi nói: “Có rất nhiều thư viện Quan Huyên sao?”

Diệp Huyên cười đáp: “Vô cùng nhiều!”

Quan Nhất im lặng.

Diệp Huyên nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, sau đó chắp ngón tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày nàng ấy: “Đây là tâm pháp Thần Tri, cô tu luyện theo tâm pháp này sẽ có thể đột phá giới hạn cảnh giới của bản thân!”

Nghe vậy, Thượng Quan Ngưng lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng cúi thấp người với Diệp Huyên.

Tâm pháp Thần Tri!

Thật ra khi thấy thực lực của Quan Nhất tăng vọt, nàng ấy cũng từng muốn hỏi Diệp Huyên, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

Vì nàng ấy cảm thấy nếu Diệp Huyên muốn, dù nàng ấy không nói, thì chắc chắn Diệp Huyên vẫn sẽ cho. Nếu không muốn cho, dù nàng ấy có nói, Diệp Huyên cũng sẽ không cho.

Chỉ cần làm tròn bổn phận của mình là được!

Sự thật chứng minh đúng là như thế!

Diệp Huyên lại nói: “Nơi này rất nhỏ, nhưng ta rất muốn phát triển nó, hai người đều phải nhìn xa trông rộng một chút, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải quản lý nơi này cho tốt!”

Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên, sau đó gật đầu: “Ta hiểu!”

Quan Nhất cũng nói: “Sư phụ yên tâm, con cũng hiểu rồi!”

Diệp Huyên khẽ mỉm cười, đang định nói tiếp thì một hơi thở đáng sợ đột nhiên kéo xuống từ phía chân trời!

Thấy thế, Diệp Huyên lập tức nhíu mày.

Lại là ai đây?

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, phía chân trời có một người đàn ông áo trắng chậm rãi bay xuống.

Diệp Huyên nhìn người đàn ông, cau mày: “Ông không phải người của Nguỵ tộc?”

Người đàn ông quan sát Diệp Huyên một lúc, sau đó nói: “Ngươi là kiếm tu kia à?”

Diệp Huyên bình tĩnh hỏi ngược lại: “Ông là ai?”

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Ngươi không biết ta là ai ư?”

Diệp Huyên nhìn ông lão áo trắng, không nói một lời.

Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện.

Tộc trưởng Nguỵ tộc!

Nhìn thấy ông ta, Diệp Huyên lập tức lắc đầu thở dài.

Hắn tốt bụng quá rồi!

Tộc trưởng Nguỵ tộc kia cười nói: “Lại gặp nhau rồi!”

Diệp Huyên cũng cười: “Ta cứ tưởng chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, nhưng bây giờ xem ra là ta vọng tưởng quá rồi!”

Tộc trưởng Nguỵ tộc cười khẽ: “Ngươi hối hận đúng không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Có chút!”

Tộc trưởng Nguỵ tộc nhìn Diệp Huyên; “Tiếc là ngươi không còn cơ hội nào khác nữa rồi!”

Nói xong, ông ta nhìn về phía người đàn ông áo trắng, sau đó cười hỏi: “Ngươi có biết người này là ai không?”

Diệp Huyên nhìn người đàn ông kia: “Không biết!”

Tộc trưởng Nguỵ tộc cười nói: “Đây là Đại Thiên Tôn Giả của thư viện Quan Huyên!”

Thư viện Quan Huyên!

Diệp Huyên sửng sốt, hắn nhìn về phía người đàn ông áo trắng: “Thư viện Quan Huyên?”

Lúc này hắn thấy hơi hoang mang!

Một người của thư viện Quan Huyên đến đây?

Người đàn ông cười nói: “Ngươi từng nghe nói đến thư viện Quan Huyên à?”

Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là từng nghe nói đến rồi! Vậy ông chưa từng nghe nói đến ta à?”

“Ngươi!”

Người đàn ông cười to, không hề nói nhảm một câu, ông ta chắp ngón tay với nhau, một lực lượng đáng sợ xuất hiện, như muốn nghiền nát đất trời, vô cùng đáng sợ.

Không vui là lập tức ra tay!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày, lúc này trong lòng hắn rất nghi ngờ, người này là người của thư viện Quan Huyên, thế vì sao lại không biết hắn!

Lúc này, một lực lượng đáng sợ đã kéo xuống tới chỗ gần đầy Diệp Huyên, hắn không hề nhiều lời, vung tay áo một cái.

Ầm!

Hành động này khiến lực lượng kia thoáng chốc tán loạn, biến mất không còn tăm hơi.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo trắng kia sửng sốt.

Tộc trưởng Nguỵ tộc cũng sửng sốt, ông ta nhìn Diệp Huyên, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là ai!”

Diệp Huyên cười hỏi: “Ông là người của thư viện Quan Huyên à?”

Người đàn ông cười nhạt, cực kỳ tự tin nói: “Đương nhiên!”

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Ông không biết ta sao?”

Người đàn ông quan sát Diệp Huyên một lúc, cười nói: “Ta nên biết ngươi à? Hay là người đứng sau ngươi còn mạnh hơn thư viện Quan Huyên?”

Diệp Huyên im lặng.

Ông ta không biết hắn thật!
Chương 5582: Vô tri

Thư viện Quan Huyên.

Người đàn ông áo trắng vẫn luôn giữ nụ cười bình tĩnh trên mặt.

Không hoảng loạn chút nào.

Vì sao?

Vì phía sau ông ta là thư viện Quan Huyên!

Người ở những nơi nhỏ bé này không biết thư viện Quan Huyên có ý nghĩa gì, nhưng ông ta biết đó là bá chủ siêu cấp của vũ trụ!

Thư viện Quan Huyên hiện giờ như mặt trời ban trưa, mệnh lệnh của Kiếm chủ Nhân Gian có ai trong vũ trụ chư thiên vạn giới này dám làm trái lại? Ai dám không tuân theo?

Vô địch!

Nghĩ đến đây, người đàn ông áo trắng chỉnh lại vạt áo, bình tĩnh cười bảo: “Kiếm tu, thực lực của ngươi rất được, khí chất bất phàm, hơn nữa còn biết thư viện Quan Huyên, chắc cũng không phải người bình thường. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, mọi thứ của ngươi ở trước thư viện Quan Huyên chẳng là gì cả!”

Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng: “Ông đến từ chi nhánh nào?”

Hắn biết người đàn ông trước mặt chắc chắn không phải người của tổng viện vũ trụ Tiểu Quan, vì nếu là người của tổng viện thì chắc chắn sẽ biết hắn.

Người đàn ông áo trắng cười đáp: “Thư viện Quan Huyên của Cổ Vũ Trụ”.

Cổ Vũ Trụ!

Diệp Huyên im lặng.

Hắn cũng không biết!

Thật là gượng gạo.

Người đàn ông áo trắng cười lớn: “Nhìn vẻ mặt ngươi thế này xem ra đến Cổ Vũ Trụ ngươi cũng chưa nghe bao giờ”.

Diệp Huyên bình thản nhìn ông ta: “Dựa theo Huyên pháp của thư viện Quan Huyên, nếu hai thế lực có tranh đấu thì thư viện Quan Huyên nên hoà giải chứ không phải cậy lớn bắt nạt nhỏ. Hơn nữa…”

Người đàn ông áo trắng ngắt lời Diệp Huyên, bật cười chế nhạo: “Ngây thơ! Trên thế giới này trước nay luôn là kẻ mạnh làm vua. Đương nhiên nếu đại lục Vô Cực có thể cho ta nhiều lợi ích hơn thì ta cũng có thể đứng về phía đại lục Vô Cực, tiếc là bọn họ không thể”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyên, vừa mới lên tiếng, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào giữa hai hàng chân mày của ông ta.

Ầm!

Người đàn ông áo trắng bị kiếm ghim ngay tại chỗ.

Tộc trưởng Nguỵ tộc lập tức hoá đá tại chỗ, kinh hãi nhìn kiếm tu trước mặt.

Một kiếm!

Cường giả của thư viện Quan Huyên đến một kiếm cũng không đỡ nổi?

Người đàn ông áo trắng lúc này cũng tràn đầy kinh hãi.

Một kiếm!

Thanh kiếm đó nhanh đến mức ông ta còn không có thời gian để phản ứng.

Dường như người đàn ông áo trắng nghĩ đến điều gì, ông ta vội vàng bóp nát một lá bùa truyền âm, bùa truyền âm hoá thành một luồng sáng trắng bay lên trời, hào vào tinh không.

Diệp Huyên nhìn luồng sáng trắng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyên, lúc này trên mặt ông ta đã không còn vẻ bình tĩnh lúc trước nữa.

Kiếm tu này mạnh quá!

Nhưng rất nhanh, khuôn mặt ông ta đã trở nên hung ác, ông ta khàn giọng nói: “Ngươi dám ra tay với ta, ngươi ra tay với ta tức là ra tay với thư viện Quan Huyên, ngươi có biết hậu quả của việc ra tay với thư viện là gì không?”

Diệp Huyên nhàn nhạt hỏi: “Hậu quả gì?”

Người đàn ông áo trắng hung tợn trả lời: “Diệt mười tộc của ngươi!”

Diệp Huyên bảo: “Diệt mười tộc của ta… Ta cảm thấy cho dù là Kiếm chủ Nhân Gian - Viện trưởng của các ông cũng chẳng làm được!”

Kiêu ngạo?

Đương nhiên hắn không kiêu ngạo.

Đúng là Diệp Huyên hắn cũng không thể tiêu diệt được mười tộc của mình.

Trong số những người thân thích, hắn đã bị coi là yếu rồi!

“Ha ha!”

Người đàn ông áo trắng đột nhiên bật cười lớn, cười rất điên cuồng: “Vô tri! Thật là vô tri!”

Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng, không lên tiếng.

Người đàn ông áo trắng cười một lúc rồi bảo: “Ngươi đã nghe về Kiếm chủ Nhân Gian bao giờ chưa?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ, rất lợi hại à?”

Người đàn ông áo trắng tức giận chỉ vào Diệp Huyên: “Người vô địch nhất thiên hạ mà ngươi lại chưa nghe bao giờ, đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

Diệp Huyên cười: “Nói quá rồi!”

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên đăm đăm: “Ta chỉ có thể nói rằng ngươi thật vô tri”.

Diệp Huyên cạn lời.

Thượng Quan Ngưng ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên hơi nhíu mày, trong mắt đầy vẻ ngờ vực.

Thư viện Quan Huyên!

Chẳng phải mình và những người kia cũng là người của thư viện Quan Huyên áo?

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, con ngươi của Thượng Quan Ngưng chợt co rụt, nàng ấy kinh hãi nhìn về phía Diệp Huyên, chẳng lẽ vị này cũng là người của thư viện Quan Huyên? Hơn nữa cấp bậc còn rất cao, vì thế người đàn ông áo trắng mới không biết hắn?

Thượng Quan Ngưng càng nghĩ càng thấy có khả năng!

Quan Nhất nhìn Diệp Huyên, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu.

Đương nhiên cô bé không hoảng sợ chút nào.

Bởi vì người đàn ông áo trắng rất yếu, đến cô bé cũng có thể đánh bại.

Hơn nữa, giống như Thượng Quan Ngưng, cô bé cảm thấy chắc chắn sư phụ mình là người của thư viện Quan Huyên, còn là cấp bậc rất cao.

Như nghĩ tới điều gì, Quan Nhất chợt nhìn người đàn ông áo trắng: “Viện trưởng của thư viện Quan Huyên của ông tên gì?”

Người đàn ông áo trắng lạnh lùng nhìn Quan Nhất: “Diệp kiếm chủ”.

Diệp kiếm chủ!

Quan Nhất sững sờ, thảng thốt nhìn Diệp Huyên, miệng há to đủ để nhét một quả trứng.

Thượng Quan Ngưng cũng ngỡ ngàng nhìn Diệp Huyên.

Diệp kiếm chủ!

Lúc này cả hai cô gai đều nghĩ đến một điều.

Đúng lúc này, tinh không trên đầu mọi người đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau đó từng luồng khí thế đang sợ quét xuống.

Tới rồi!

Từng luồng khí thế đáng sợ quét xuống khiến cho cả tinh hà đều run rẩy.

Đây là cường giả siêu cấp vượt xa thập phẩm Đại Tông Sư.

Nhìn thấy cảnh này, Tộc trưởng Nguỵ tộc chợt thở phào nhẹ nhõm.

Cường giả thực sự của thư viện Quan Huyên xuất hiện rồi.
Chương 5583: Con thấy sao?

Lúc này, hơn chục cường giả đỉnh cao xuất hiện trước mặt mọi người.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên, người này mặc áo bào Trung Hoa, tay phải cầm một cuốn sách cổ, phía sau ông ta còn có mười hai cường giả hàng đầu nữa.

Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy thanh kiếm giữa hai chân mày của người đàn ông áo trắng thì chợt nhíu mày, trong mắt hiện lên sự tức giận.

Người của thư viện Quan Huyên mà cũng dám bắt nạt?

Nhưng rất nhanh, ông ta ngẩn ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta mau chóng xuất hiện trước mặt người đàn ông áo trắng, người đàn ông áo trắng tức giận chỉ vào Diệp Huyên: “Là hắn, chính là hắn…”

“Câm miệng!”

Người đàn ông trung niên đột nhiên quát lên một tiếng giận dữ, giống như tiếng sét trực tiếp trấn áp người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng đơ ra.

Trong ánh mắt của mọi người, người đàn ông trung niên chầm chậm quay người, nhìn Diệp Huyên phía xa, cơ thể không tự chủ được run lên: “Diệp… Viện trưởng…”

Viện trưởng!

Lời này vừa thốt ra, đám cường giả của thư viện Quan Huyên đang có mặt đều ngẩn người.

Mà người đàn ông áo trắng lại càng thêm hoang mang: “Cô tôn, ngài…”

“Câm miệng!”

Người đàn ông trung niên lại quát lên tiếng nữa, ông ta hung ác trừng mắt nhìn người đàn ông áo trắng rồi nói: “Vị này là Diệp Viện trưởng, Kiếm chủ Diệp Huyên!”

Diệp Viện trưởng!

Nghe Cô tôn nói lời này, người đàn ông áo trắng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cả người ngây ra tại chỗ.

Diệp Huyên!

Kiếm chủ Nhân Gian!

Viện trưởng thư viện Quan Huyên!

Cô tôn chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Huyên, cúi đầu thật sâu trước hắn rồi cung kính nói: “Viện trưởng”.

Diệp Huyên bình tĩnh: “Xem ra vấn đề của thư viện Quan Huyên ở Cổ Vũ Trụ không nhỏ đâu”.

Nghe câu này của Diệp Huyên, sắc mặt Cô tôn thoáng chốc trắng bệch, ông ta vội vàng quỳ xuống: “Là lỗi của chúng ta, xin viện trưởng trách phạt”.

Viện trưởng!

Thực ra giờ phút này ông ta cũng đã suy sụp, vì với cấp bậc của ông ta thì không có khả năng tiếp xúc được với Diệp Huyên, đừng nói là Diệp Huyên, dù là vũ trụ Tiểu Quan, ông ta cũng chẳng có tư cách vào.

Vì vậy ông ta cũng không ngờ Diệp Huyên lại xuất hiện ở đây.

Nếu không vì kiếm Thanh Huyên thì ông ta cũng không dám xác nhận thân phận của Diệp Huyên.

Khuôn mặt giống thì cũng có thể là người giống người, nhưng kiếm Thanh Huyên thì là duy nhất!

Diệp Huyên vẫn thản nhiên nhìn Cô tôn trước mặt: “Ta sẽ thông báo cho tổng viện chuyện này, tổng viện sẽ cử người tới giải quyết chuyện ở nơi đây, còn người này…”

Nói rồi hắn nhìn người đàn ông áo trắng sắc mặt tái nhợt kia: “Ta không giết ông ta, tội của ông ta sẽ do tổng viện phán xét”.

Nghe vậy, người đàn ông áo trắng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu tổng viện xét xử thì tội của ông ta không đến mức chết.

Mà lúc này Diệp Huyên lại bảo: “Hẳn là người này đã làm không ít chuyện, để người của tổng viện điều tra, hiểu không?”

Nghe những lời này của Diệp Huyên, lòng người đàn ông áo trắng chợt nguội lạnh.

Thôi rồi!

Hắn đang lật lại nợ cũ đây mà!

Nghe câu này của Diệp Huyên, sao Cô tôn còn không hiểu? Ông ta lập tức cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ cáo lui”.

Nói xong ông ta đưa người đàn ông áo trắng quay người cùng đi.

Sau khi nhóm Cô tôn rời đi, Thượng Quan Ngưng và Quan Nhất tới trước mặt Diệp Huyên, hai người nhìn hắn không nói gì.

Diệp Huyên mỉm cười hỏi: “Hai người nhìn ta làm gì?”

Quan Nhất cười hỏi: “Sư phụ, người thật sự là Viện trưởng của thư viện Quan Huyên ạ?”

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Con thấy sao?”

Quan Nhất vội hỏi: “Thư viện Quan Huyên thật sự rất lợi hại, rất lợi hại sao ạ?”

Cô bé chưa từng tiếp xúc với thư viện Quan Huyên ở ngoài, vì thế không rõ thực lực của thư viện Quan Huyên lắm.

Diệp Huyên cười: “Đến lúc đó con có thể tới tổng viện xem thử”.

Quan Nhất làm đệ tử của hắn đương nhiên có thể đến tổng viện.

Nghe Diệp Huyên nói vậy, Quan Nhất nói mau: “Cảm ơn sư phụ”.

Diệp Huyên cười: “Ta phải đi rồi”.

Hắn vốn định ở lại đây một thời gian nữa, nhưng bây giờ người của tổng viện đã biết hắn ở đây chắc chắn sẽ cử người tới tiếp quản nơi này, nên hắn không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.

Quan Nhất nhìn Tộc trưởng Nguỵ tộc sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Ông ta phải làm sao ạ?”

Nghe Quan Nhất nói vậy, người Tộc trưởng Nguỵ tộc chợt run lên.

Giờ khắc này ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Diệp Huyên nhìn ông ta rồi nói: “Ta đã từng cho ông cơ hội, ông cảm thấy liệu ta có cho ông cơ hội thứ hai không?”

Tộc trưởng Nguỵ tộc lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Đều là lỗi của cá nhân ta, mong Kiếm chủ đừng liên luỵ đến Nguỵ tộc của ta”.

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Chuyện của ông, tổng viện thư viện Quan Huyên sẽ tới xử lý, về chờ tin tức đi”.

Thực ra hắn không có hứng thú với Tộc trưởng Nguỵ tộc, bởi đối phương ở trước mặt hắn thật sự chỉ như con kiến.

Bây giờ thân phận của hắn đã khác.

Có rất nhiều việc, hắn không cần phải tự mình làm.

Đặc biệt là trước mặt đồ đệ và người đẹp, nhất định phải đề cao một chút.

Nghe Diệp Huyên nói thế, Tộc trưởng Nguỵ tộc nở nụ cười chua xót, sau đó cung kính lui ra ngoài.

Diệp Huyên nhìn Quan Nhất và Thượng Quan Ngưng: “Hai người giải quyết chuyện của thư viện ở đây trước đi, tổng viện sẽ tới nói chuyện với hai người”.

Quan Nhất chần chừ một chút rồi hỏi: “Sư phụ định đi đâu vậy ạ?”

Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Đi tìm muội muội ta, nàng ấy ở Hoang Chiến Trường”.

Quan Nhất sửng sốt: “Muội muội của người?”

Diệp Huyên gật đầu: “Chính là người đứng đầu Võ Viện, sau này gặp nàng ấy phải nghe lời, nếu không con sẽ chịu thiệt đấy”.

Quan Nhất nháy mắt hỏi: “Người lợi hại hơn hay nàng ấy lợi hại hơn?”

Diệp Huyên cười lớn, không nói mà ấn một kiếm xuống, cả vũ trụ tinh hà lập tức bị kiếm của hắn chia làm hai, một vết kiếm dài cả trăm vạn tượng vạch ngang vũ trụ tinh không.

Diệp Huyên quay đầu nhìn Quan Nhất, cười nói: “Con thấy sao?”

Quan Nhất: “…”
Chương 5584: Quan tài màu máu

Nhìn vết kiếm này, Quan Nhất hãi hùng thảng thốt.

Uy lực của nó thật kinh khủng.

Lúc này cô bé hơi hối hận vì sao lúc đó lại không học kiếm cùng Diệp Huyên.

Học gạch làm gì cơ chứ?

Quan Nhất tiếc hùi hụi!

Thượng Quan Ngưng ở một bên cũng kinh ngạc vô cùng.

Nhát kiếm này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng ấy.

Trước đây Tông Sư cửu phẩm đã là cường giả mạnh nhất mà nàng thấy rồi.

Nhưng bây giờ, uy lực của kiếm này đã hoàn toàn đánh đổ nhận thức về Võ đạo của nàng.

Đây là sức mạnh của thần tiên!

Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Ta phải đi rồi”.

Vẻ mặt Quan Nhất ảm đạm, rất không nỡ.

Diệp Huyên xoa đầu Quan Nhất cười bảo: “Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, đừng tự cao tự phụ, phải khiêm tốn. Đương nhiên con không được gây chuyện, nhưng cũng đừng sợ gặp chuyện, hiểu không?”

Quan Nhất gật đầu: “Con biết rồi”.

Diệp Huyên mỉm cười, nhìn Thượng Quan Ngưng nói: “Thượng Quan cô nương, hẹn gặp lại”.

Nói xong hắn ngự kiếm thoáng chốc biến mất ở nơi tận cùng tinh không.

Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu trong tinh không, vẻ mặt phức tạp.

Nàng biết có thể mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này được nữa.

Bởi vì họ không cùng một thế giới.

Mà trong mắt Quan Nhất lại đầy quyết tâm, kiên định.

Cô bé phải đến tổng viện!



Sau khi rời khỏi đại lục Vô Tận, Diệp Huyên đi thẳng đến Hoang Chiến Trường.

Phải nói rằng hắn hơi nhớ nha đầu Thanh Khâu rồi.

Với thực lực của hắn hiện giờ, tuy không thể nói là vô địch toàn vũ trụ, nhưng chắc chắn cũng không có mấy đối thủ.

Sau khi tích hợp phương pháp gấp vào kiếm Thanh Huyên, chẳng mấy ai có thể đỡ được nhát kiếm này của hắn.

Một lúc sau, Diệp Huyên đến một tinh vực không có sự sống.

Diệp Huyên dừng lại, nhìn xung quanh, tinh không chung quanh tĩnh lặng nhưng tinh quang lại xán lạn, mênh mông vô tận.

Dựa theo địa chỉ Tần Quan đưa hắn, hẳn là lúc này hắn đã vào thế giới dưới lòng đất của Hoang Chiến Trường rồi.

Đúng lúc này, Diệp Huyên chợt quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái đang bước tới. Cô gái mặc chiếc váy dài bằng sợi đay, trong tay cầm một thanh trường thương màu đen tuyền, trên thân trường thương có một con rồng dài màu vàng cổ, đuôi con rồng nằm ở phần cán thương, thân nó quấn theo thân trường thương, đầu nó vừa vặn chạm tới đầu thương, khuôn mặt nó dữ tợn, miệng há to dữ dằn muốn nuốt chửng mọi thứ.

Lúc này cô gái cũng đang nhìn Diệp Huyên.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều bình tĩnh như nước.

Diệp Huyên mỉm cười lên tiếng: “Chào cô nương”.

Cô gái nói: “Chào công tử”.

Diệp Huyên cạn lời.

Có ai nói kiểu này bao giờ không?

Diệp Huyên cười hỏi: “Cô nương tên là gì?”

Cô gái nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Công tử tên là gì?”

Diệp Huyên im lặng.

Chẳng lẽ cô gái này cố ý?

Diệp Huyên không nghĩ nhiều mà cười đáp: “Diệp Huyên”.

Diệp Huyên!

Cô gái bình tĩnh nói: “Nạp Lam”.

Nạp Lam!

Diệp Huyên khẽ cười hỏi tiếp: “Nơi này là Hoang Chiến Trường sao?”

Nạp Lam gật đầu: “Chiến trường phía bắc của Hoang Chiến Trường”.

Diệp Huyên đang định nói thì bỗng nhiên hai người cùng nhìn sang hướng bên phải, cách đó nghìn trượng có một chiếc quan tài màu đỏ máu chầm chậm bay đến, trên mặt quan tài có khắc phù chú cổ mà thần bí.

Diệp Huyên nhíu mày, đây là thứ quái gì vậy?

Còn Nạp Lam ở bên cạnh thì đã nhíu chặt lông mày.

Diệp Huyên đang muốn nói gì đó thì Nạp Lam chợt từ từ lùi về phía sau.

Diệp Huyên sửng sốt: “Nạp Lam cô nương, đó là gì vậy?”

Nạp Lam không nhiều lời, hoá thành một làn thương mang biến mất nơi cuối tinh không, khi Diệp Huyên phản ứng lại thì đối phương đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Huyên im lặng.

E là hắn đã gặp rắc rối rồi.

Quả nhiên, một luồng khí thế kinh khủng lập tức khoá chặt lấy hắn.

Diệp Huyên quay lại nhìn quan tài màu máu đó, giây tiếp theo một luồng hồng mang khủng khiếp đột nhiên quét ra từ trong quan tài, đồng thời từng luồng sát khí và tàn bạo cũng quét ngang toàn bộ tinh không.

Trong thoáng chốc, toàn bộ tinh không biến thành biển máu.

Sát khí và tà khí lan ra vô tận.

Cảm nhận được điều này, Diệp Huyên híp mắt lại, kích hoạt huyết mạch Phong Ma trong cơ thể, sau đó một luồng sát khí và tà khí ngút trời quét ra từ cơ thể hắn, nghiền ép vè phía sát khí và tà khí trước mặt.

Cứng đối cứng!

Đoàng!

Khoảnh khắc hai luồng sát khí va chạm với nhau, toàn bộ tinh hà đều chấn động kịch liệt sau đó từ từ biến mất.

Sau một hồi giằng co, Diệp Huyên hai mắt như biển máu bỗng tiến lên một bước, ngay lập tức, hắn điên cuồng hấp thu sát khí và tà khí phóng ra từ quan tài.

Hấp thu!

Trong chốc lát, Diệp Huyên đã hấp thu hết toàn bộ sát khí của quan tài.

Lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên từ trong quan tài: “Huyết mạch đặc biệt, ngươi là ai?”

Diệp Huyên đã kích hoạt huyết mạch không nhiều lời thừa thãi, hắn tiến về phía trước chém một kiếm lên quàn tài màu máu.
Chương 5585: Chiến tướng

Ầm!

Một luồng huyết quang bộc phát ra, Diệp Huyên bị đẩy lùi lại cả vạn trượng, mà quan tài kia cũng liên tục lui ra ngoài mấy vạn trượng, đến khi dừng lại, tinh không phía sau nó đã hoá thành hư vô.

Còn trên bề mặt nó xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm.

Bên trong quan tài, giọng nói ấy có vẻ hơi khó tin: “Kiếm này của ngươi là gì mà lại có thể khiến thiên quan của ta bị thương tổn vậy?”

Diệp Huyên ở nơi xa không nhiều lời, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung ác, hắn lật tay lại, tinh không xung quanh gấp khúc, khi Diệp Huyên gấp vũ trụ tinh không, giọng nói ấy đột nhiên trở nên kinh hãi: “Ngươi… Ngươi có thể vào được siêu thời không, rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Huyên tiến lên một bước, dữ dằn bảo: “Ta là phụ thân của ngươi!”

Dứt lời, hắn giơ tay vung kiếm.

Kiếm chém ra, một luồng kiếm quang xẹt qua như sấm sét.

Mà lúc này, quan tài đột nhiên bộc phát ra một luồng huyết quang kinh người.

Đoàng!

Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, quan tài bị chém bay cả trăm vạn trượng, mà tinh vực trong phạm vi bán kính mấy trăm trượng cũng hoá thành hư vô, vô số cường giả đều bị dư chấn của nhát kiếm này làm cho liên tục lùi lại…

Khi chiếc quan tài dừng lại thì xuất hiện vô số vết nứt, không chỉ vậy, bùa chú cổ trên bề mặt nó cũng dần biến mất từng chút.

Xa xa, Diệp Huyên đứng cầm kiếm, xung quanh là biển máu ngút trời tựa như vị sát thần.

Hắn tuỳ ý vung kiếm Thanh Huyên trong tay, lập tức một luồng kiếm quang màu đỏ máu quét tới như lốc xoáy, chấn động chư thiên.

Tiếng nói trong quan tài ở nơi xa đã trở nên sợ sệt hãi hùng: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi…”

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột ngột tiến về phía trước một bước, đang định ra tay lần nữa thì quan tài ở phía xa đã quay đi biến mất trong tầm mắt của hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên nhíu mày thật chặt.

Chạy rồi!

Diệp Huyên không đuổi theo, vì đối phương chạy rất nhanh, hiện giờ hơi thở của nó đã hoàn toàn biến mất.

Dần dần, huyết mạch Phong Ma trong cơ thể Diệp Huyên đã bắt đầu được hắn áp chế, không lâu sau, hắn hoàn toàn trở lại bình thường.

Sau khi bình thường trở lại, trong mắt Diệp Huyên thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo.

Hắn ghét nhất là loại người ngu xuẩn chỉ có chút bất đồng là đã ra tay, nhất là loại chẳng thù chẳng oán gì với hắn.

Trong đầu bọn họ nghĩ gì vậy?

Không thù không oán mà cũng đánh!

Như lũ không não!

Đúng lúc này, Tiểu Tháp lên tiếng: “Bây giờ Tiểu chủ đã cứng hơn rồi”.

Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen: “Ngươi đừng nói những lời tục tĩu thế này nữa”.

Tiểu Tháp: “???”

Diệp Huyên không nói nhảm cùng Tiểu Tháp, hắn nhìn xung quanh, lúc này một bóng dáng xinh đẹp bay tới, chính là Nạp Lam đã bỏ đi lúc trước.

Nạp Lam nhìn Diệp Huyên: “Nhát kiếm vừa nãy là do ngươi chém ra?”

Diệp Huyên gật đầu.

Nạp Lam im lặng một lúc rồi bảo: “Thì ra ngươi lợi hại đến vậy”.

Diệp Huyên: “…”

Nạp Lam nhìn Diệp Huyên bảo: “Ta tên là Nạp Lam Kỳ, chúng ta làm quen đi”.

Diệp Huyên do dự rồi hỏi: “Nếu ta không lợi hại thì có phải cô sẽ không muốn làm quen với ta à?”

Nạp Lam Kỳ gật đầu: “Đương nhiên”.

Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Vậy cô có lợi hại không?”

Nạp Lam Kỳ nhíu mày.

Diệp Huyên cười nói: “Xin lỗi nhé, ta cũng chỉ làm quen với người lợi hại thôi, cô không lợi hại, vậy nên…”

Nói xong hắn nhún vai, quay người rời đi.

Gì chứ?

Lão tử sẽ nghe theo cô ư?

Thấy Diệp Huyên rời đi, Nạp Lam Kỳ sững sờ tại chỗ.



Xa xa, sau khi Diệp Huyên rời đi thì đến thẳng chỗ sâu của Hoang Chiến Trường.

Bây giờ hắn muốn tìm được Thanh Khâu càng sớm càng tốt.

Bởi vì uy lực của nhát kiếm vừa rồi thực sự quá lớn, vì thế những tinh vực hắn đi qua đều đã thành hư vô, dư âm của nhát kiếm ấy đã huỷ diệt vũ trụ tinh không của mấy trăm vạn.

Nhưng quan tài kia lại không hoàn toàn bị phá huỷ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Huyên không khỏi trở nên cảnh giác.

Hiển nhiên ở đây vẫn còn không ít cường giả.

Phải cẩn thận hơn!

Diệp Huyên tăng tốc, một lát sau hắn tiến vào một tinh không mới, thời không ở đây run rẩy, hiển nhiên là cũng bị dư âm của nhát kiếm vừa rồi ảnh hưởng.

Diệp Huyên nhìn xung quanh, khoé miệng hơi nhếch lên.

Phải nói rằng phương pháp gấp này thực sự vô cùng đáng sợ.

Nhát kiếm vừa nãy hắn còn chưa dùng hết sức, nếu không uy lực sẽ còn mạnh hơn nữa.

Đúng lúc này, Diệp Huyên dừng lại, quay đầu nhìn sang, giây tiếp theo hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trên lục địa, trước mặt hắn cách đó không xa có một ngọn núi cao vạn trượng, mà trong ngọn núi ấy, hắn cảm nhận được một luồng ý chí chiến đấu cực mạnh.

Hắn chưa bao giờ thấy có ý chí chiến đấu mạnh mẽ đến như vậy.

Diệp Huyên nhíu mày, luồng chiến ý trong ngọn núi này là của ai?

Đúng lúc này, bên cạnh hắn xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, sau đó một ông lão xuất hiện bên cạnh hắn.

Ông lão nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: “Công tử tên là gì?”

Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Diệp Huyên”.

Ông lão khẽ cười: “Chào Diệp tiểu hữu, ta là Trấn Nguyên”.

Nói rồi ông ta nhìn về ngọn núi cao vạn trượng phía xa: “Chắc tiểu hữu đang tò mò về luồng chiến ý trong núi đúng không?”

Diệp Huyên gật đầu.

Ông lão mỉm cười giải đáp: “Trong núi này có giam một vị cường giả cực kỳ mạnh, người này là chiến tướng của Đế quốc Minh thượng cổ, năm xưa bại trận nên bị trấn áp ở đây đã trăm triệu năm. Hầy, trăm triệu năm, cũng không biết vị ấy phải giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân thế nào!”

Diệp Huyên quay đầu nhìn ông lão: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom