Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5586-5590
Chương 5586: Trao đổi
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên hơi kỳ lạ, trọng tâm của ông lão này khá khác người.
Diệp Huyên gạt mọi suy nghĩ rồi hỏi: “Các hạ có thể nói về Đế quốc Minh thượng cổ này không?”
Trấn Nguyên cười đáp: “Đương nhiên”.
Nói rồi ông ta nhìn về ngọn núi cao, khẽ kể: “Đế quốc Minh thượng cổ là bá chủ siêu cấp của Cổ vũ trụ từ mấy trăm triệu năm trước, có nền văn minh võ đạo tiên tiến, nhất là quân đoàn Thần Chiến dưới trướng, ai nghe đến cũng sợ mất mật”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Quân đoàn Thần Chiến?”
Trấn Nguyên gật đầu: “Quân đoàn Thần Chiến có tổng cộng ba nghìn sáu trăm người, ai cũng là chiến tướng siêu cấp”.
Nói đến đây, ông ta dừng một chút rồi lại nói: “Hơn nữa ai ai cũng là cường giả Cửu Cảnh”.
Diệp Huyên hỏi: “Cửu Cảnh?”
Trấn Nguyên gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, ông ta hỏi Diệp Huyên: “Tiểu hữu không phải người của Hoang vũ trụ à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Từ nơi khác đến”.
Trấn Nguyên mỉm cười: “Chẳng trách tiểu hữu lại không biết. Hoang vũ trụ phân chia cảnh giới như thế này, Hạ Tam Cảnh, Trung Tam Cảnh, Thượng Tam Cảnh, Cửu Cảnh là Thượng Tam Cảnh, mà trong Thượng Tam Cảnh, Cửu Cảnh là cực hạn”.
Diệp Huyên hỏi: “Trên Cửu Cảnh là gì?”
Trấn Nguyên trầm giọng đáp: “Chân Thánh Cảnh. Cường giả của cấp bậc này cho dù vào thời Đế quốc Minh thượng cổ huy hoàng nhất năm đó cũng chỉ có bốn năm người”.
Diệp Huyên nhìn ngọn núi vạn trượng kia: “Người trong núi kia là một chiến tướng?”
Trấn Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên hơi hiếu kỳ: “Đế quốc Minh thượng cổ lớn mạnh như thế, khi xưa là ai đã huỷ diệt họ vậy?”
Nét mặt Trấn Nguyên trở nên nặng nề chưa từng thấy: “Thần Qua tộc!”
Nghe vậy Diệp Huyên cau mày, đang định hỏi thì Trấn Nguyên cười khổ nói: “Ta cũng không biết nhiều về tộc này lắm. Ta chỉ biết khi xưa hai thế lực siêu cấp này đại chiến gần trăm năm ở đây. Trăm năm nay hai thế lực siêu cấp này vẫn luôn ngang tài ngang sức, nhưng không biết vì sao cuối cùng Đế quốc Minh lại bại trận”.
Nói xong ông ta lại nhìn về ngọn núi vạn trượng phía xa: “Có lẽ vị chiến tướng trong núi kia sẽ biết”.
Diệp Huyên mỉm cười, xoay người rời đi.
Hắn không có hứng thú với ân oán giữa Đế quốc Minh và Thần Qua tộc.
Thấy Diệp Huyên rời đi, Trấn Nguyên hơi sửng sốt sau đó nói: “Tiểu hữu, vị chiến tướng này có chiến tâm pháp phương pháp tu luyện siêu cấp của Đế quốc Minh thượng cổ, nếu có được phương pháp tu luyện này có thể tu luyện được chiến ý vô song đấy”.
Chiến tâm pháp!
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn không có hứng thú.
Bởi vì chắc chắn chiến tâm pháp không thể lợi hại bằng phương pháp gấp được.
Thấy Diệp Huyên vẫn không si nhê, Trấn Nguyên hơi sốt ruột, ông ta vội chặn trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn ông ta, không nói gì.
Trấn Nguyên cười ngượng: “Tiểu hữu, ta không có ác ý”.
Diệp Huyên cười: “Ta biết ông không có ác ý, ông chỉ đơn thuần là muốn lợi dụng ta thôi. Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là ông đã biết nhát kiếm lúc trước là do ta thi triển, mà ông tìm ta chẳng qua là muốn lừa ta đi cứu vị chiến tướng kia, sau đó xem xem có thể có được lợi ích gì không, đúng không?”
Nghe vậy, nét mặt Trấn Nguyên lập tức trở nên hơi gượng gạo.
Diệp Huyên cười bảo: “Ta không có bất kỳ hứng thú nào với chiến tâm pháp gì đó”.
Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.
Trấn Nguyên do dự một lúc, cuối cùng vẫn không dám ngăn cản nữa.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong núi: “Nếu ngươi có thể cứu ta, ta có thể cho ngươi toàn bộ tài sản của Đế quốc Minh”.
Nghe vậy Diệp Huyên dừng bước.
Hắn không có hứng thú với tâm pháp, nhưng hắn lại rất có hứng thú với tiền.
Diệp Huyên quay lại nhìn ngọn núi vạn trượng kia: “Tài sản gì?”
Giọng nói trong núi đáp: “Qua Tinh! Vô số Qua Tinh!”
Diệp Huyên cau mày, mà sắc mặt Trấn Nguyên bên cạnh thì lại thay đổi ngay lập tức!
Diệp Huyên nói: “Cho ta một viên xem thử đi”.
Lúc này, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên bay ra từ trong núi, sau đó vững vàng rơi xuống trước mặt Diệp Huyên.
Đó là một viên tinh thạch to chừng lòng bàn tay, trong suốt như kim cương, bên trong còn có một loại chất lỏng màu xanh pha lê thần bí chậm rãi lưu động.
Nhìn thấy viên Qua Tinh này, biểu cảm của Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm nghị, năng lượng trong Qua Tinh này tinh khiết hơn Thần Tri Tinh của nền văn minh Thần Tri rất nhiều rất nhiều, không đúng, Thần Tri Tinh vốn chẳng thể so sánh được với Qua Tinh này.
Trấn Nguyên nhìn thấy viên Qua Tinh này, hai mắt trở nên rực lửa.
Diệp Huyên cất Qua Tinh đi, nhìn lên ngọn núi: “Ông có bao nhiêu?”
Giọng nói trong núi đáp: “Ngân khố của Đế quốc Minh ít nhất có tới trăm triệu”.
Diệp Huyên chau mày: “Năm xưa khi các ông bại trận, Thần Qua tộc không cướp ngân khố của nước các ông à?”
Giọng nói trong núi trả lời: “Đương nhiên bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngân khố của nước ta, phần lớn của cải đã rơi vào tay chúng, trăm triệu Qua Tinh mà ta nói đây là quỹ dự trữ của nước ta, do quân đoàn Thần Chiến của chúng ta giữ. Nếu không ngươi nghĩ vì sao năm xưa Thần Qua tộc lại không giết ta?”
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Ta cứu ông ra, ông cho ta quỹ dự trữ này”.
Giọng nói ấy lập tức vang lên: “Được!”
Diệp Huyên cười bảo: “Chốt!”
Nói xong hắn đi về phía ngọn núi cao.
Lúc này, Trấn Nguyên ở bên cạnh vội vàng nói: “Diệp tiểu hữu, cẩn thận có bẫy”.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Cho ông ta một trăm lá gan!”
Nói xong hắn đi về phía ngọn núi lớn.
Trấn Nguyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Diệp Huyên trầm tư, không biết suy nghĩ điều gì.
Rất nhanh, Diệp Huyên đã đi tới trước ngọn núi, hắn nhìn bức tường núi nhẵn bóng như gương trước mặt: “Làm sao mới có thể cứu được ông?”
Giọng nói trong núi vang lên: “Trên bức tường núi này có phong ấn Thần Qua do Thần Qua tộc để lại, ngươi phá được phong ấn này là ta có thể ra được”.
Diệp Huyên gật đầu, phất tay vung kiếm.
Chương 5587: Con kiến mà thôi
Kiếm Thanh Huyên hoá thành một luồng kiếm quang rồi phá không bay đi.
Phập!
Trên bức tường núi đột nhiên xuất hiện một vết nứt khổng lồ, sau đó vô số đường vân màu vàng xuất hiện và từ từ biến mất.
Kiếm Thanh Huyên có thể bỏ qua tất cả.
Chẳng mấy chốc, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Huyên, vết nứt ấy càng lúc càng lớn, một lúc sau bức tường núi sụp đổ, mà lúc này chiến ý đáng sợ cũng quét ra từ trong núi, chiến ý cường đại ấy khiến Diệp Huyên cũng phải rung động.
Chiến tướng!
Vị chiến tướng này chắc chắn là một vị cường giả chinh chiến lâu năm, luồng chiến ý này đủ để khiến rất nhiều cường giả phải tuyệt vọng.
Đương nhiên chiến ý này vẫn không ảnh hưởng gì đến Diệp Huyên.
Diệp Huyên hắn cũng không phải quả hồng mềm!
Rất nhanh, cả ngọn núi lớn sụp đổ, sau đó một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp màu vàng chậm rãi bước ra.
Khoảnh khắc ông ta bước ra, luồng chiến ý ấy càng trở nên đáng sợ hơn, cả thiên địa cũng đều run rẩy.
Trấn Nguyên ở bên cạnh nhanh chóng rút lui, tránh xa nơi này.
Còn Diệp Huyên thì phóng kiếm ý Nhân Gian của mình ra để nó vô tận chống lại những chiến ý này.
Người đàn ông trung niên ở nơi xa chậm rãi nheo mắt, tham lam hít lấy không khí trong lành xung quanh, một lúc lâu sau ông ta từ từ mở mắt, nhìn Diệp Huyên phía xa không nói lời nào.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên: “Ta đã thực hiện lời hứa rồi, đến lượt ông đấy”.
Người đàn ông trung niên vẫn không lên tiếng.
Diệp Huyên cười nhẹ: “Ông định nuốt lời đấy à?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Nếu ta nuốt lời thì ngươi sẽ thế nào?”
Diệp Huyên nháy mắt: “Cứ thử xem”.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn hồi lâu mới bảo: “Ta đưa ngươi đi, đi theo ta”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Cuối cùng, ông ta vẫn không dám nuốt lời.
Bởi vì thanh kiếm trong tay Diệp Huyên!
Với nhãn lực của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra được độ đáng sợ của thanh kiếm ấy.
Lai lịch của người này chắc chắn không đơn giản!
Vì vậy ông ta không lựa chọn mạo hiểm.
Bị giam cầm trăm triệu năm, thời gian này khiến ông ta hiểu ra rằng làm gì cũng phải khiêm tốn một chút!
Đối phương có thể cứu mình thì cũng có thể giết được mình, vì thế ông ta không cần phải mạo hiểm.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, mỉm cười rồi đi theo.
Dưới sự dẫn đường của người đàn ông trung niên, hai người đến một sơn cốc, ông ta đi tới một cánh cổng đá, phía sau cánh cổng đá trống không, không có gì.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên phức tạp, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm niệm chú, rất nhanh cánh cổng đá cổ bắt đầu rung lên, dần dần, phía sau nó xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực lớn.
Diệp Huyên hơi híp mắt lại, thần thức đã tiến vào trong vòng xoáy, rất nhanh, hắn cảm nhận được vô số Qua Tinh!
Đối phương không lừa hắn.
Một lúc sau, người đàn ông trung niên lùi sang một bên, nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ những thứ này đều là của ngươi”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, đang định lên tiếng thì lúc này có mấy luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên tập kích từ nơi xa.
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có sáu cường giả rất mạnh đang chậm rãi đi tới.
Hắn biết một người trong số đó, chính là Trấn Nguyên lúc trước.
Mà người đi đầu là một ông lão gầy guộc.
Ông lão gầy guộc nhìn thẳng vào vòng xoáy màu đen kia, nhìn vòng xoáy ấy trong mất ông ta hiện lên vẻ tham lam không che giấu.
Trấn Nguyên nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Chiến tướng đàn ông trung niên nhìn mọi người rồi lùi sang một bên, cũng không nói.
Ông lão gầy guộc quay sang nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, chúng ta muốn được chia một phần tài sản của Đế quốc Minh, cậu thấy có được không?”
Diệp Huyên cười: “Dựa vào da mặt dày của ông à?”
Ông lão gầy guộc nhìn Diệp Huyên: “Cậu nghĩ ta đang xin cậu sao?”
Diệp Huyên cười nhẹ, sau đó ánh mắt hắn chợt lạnh, trong chốc lát, kiếm Thanh Huyên bay ra.
Thanh Huyên Nhất Kiếm!
Lấy người làm toạ độ!
Nơi xa, con ngươi của ông lão gầy guộc co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì một giây sau, kiếm Thanh Huyên đã đâm vào giữa hai hàng chân mày của ông ta.
Ầm!
Ông lão gầy guộc bị ghim ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều hoá đá.
Chiến tướng kia nhìn Diệp Huyên, trong mắt có thêm vẻ nặng nề nghiêm túc.
Diệp Huyên nhìn ông lão gầy guộc đang cực kỳ thảng thốt kia: “Ai cho ông dũng khí thể hiện trước mặt ta thế hả?”
Ông lão gầy guộc nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta là người của Hạo Hãn Tông đấy!”
Diệp Huyên làm động tác chém.
Phụt!
Toàn thân ông lão gầy guộc bị chia làm hai, máu tươi lập tức tuôn ra khắp mặt đất, vô cùng đẫm máu.
Diệp Huyên xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên về lại lòng bàn tay hắn, hắn lạnh lùng nhìn thi thể đó: “Ta ghét nhất là loại người đánh không lại thì lôi người phía sau ra! Không như ta, chưa bao giờ…”
Nói tới đây, dường như nghĩ tới điều gì, hắn không nói nữa.
Trấn Nguyên ở bên cạnh chần chừ một chút rồi bảo: “Diệp tiểu hữu, Hạo Hãn Tông rất mạnh đấy, có cường giả Cửu Cảnh!”
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh: “Cửu Cảnh thì mạnh lắm à? Cũng chỉ là con kiến mà thôi!”
Nói xong nghĩ tới gì đó, hắn quay đầu lại nhìn vị chiến tướng xa xa kia: “Ta không có ý nhắm vào ông, ta chỉ nói sự thật thôi”.
Chiến tướng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể đánh bại được ta không thì ta không biết, nhưng ngươi có ra vẻ được không thì ta đã nhìn ra rồi”.
Diệp Huyên: “…”
Chương 5588: Hạo Hãn Tông
Ra vẻ!
Lúc này chiến tướng cũng hơi không nói nên lời.
Phải nói là kiếm tu trẻ tuổi trước mặt này thực sự quá khoa trương.
Nếu không vì thanh kiếm trong tay đối phương thì ông ta nhất định sẽ đổi ý.
Không đúng, nên nói là ông ta đã hơi muốn đổi ý rồi!
Bởi vì Diệp Huyên quá biết ra vẻ!
Ông ta thật sự muốn đánh hắn một trận.
Nhưng vẫn phải kìm lại.
Tuy thanh niên này rất hay ra vẻ nhưng có vẻ là người có chỗ dựa.
Cũng bình thường!
Còn trẻ mà đã đạt tới trình độ này, hơn nữa còn có thanh kiếm đáng sợ thế này sao có thể là người bình thường được?
Biết đâu lại là cậu ấm nhà giàu của thế lực lớn nào đó!
Chiến tướng thầm thở dài.
Có cảm giác hổ rơi vào chốn bình địa đến chó cũng có thể khinh rẻ, nếu là khi Đế quốc Minh còn tồn tại thì sao ông ta lại quan tâm đối phương có chỗ dựa hay không?
Hành động luôn là xong!
Nhưng bây giờ ông ta phải thận trọng, cẩn thận.
Xa xa, Diệp Huyên không nhiều lời nữa mà đem tài sản của Đế quốc Minh đi.
Trăm triệu Qua Tinh!
Phải nói rằng bây giờ hắn đang cực kỳ giàu có.
Diệp Huyên bật cười, quay người rời đi.
Đám Trấn Nguyên ở bên cạnh không dám ngăn cản nữa.
Mà lúc này, một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên từ trên trời ập xuống, đè ép về hướng Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhíu mày, giơ tay chém ra một kiếm.
Phập!
Luồng khí thế cổ ấy vỡ tan.
Đột nhiên thời không tách ra, một bàn tay khổng lồ phá không vươn xuống mang theo một luồng uy áp kinh khủng.
Mặt Diệp Huyên không cảm xúc, hắn giơ tay lại chém ra một kiếm nữa.
Phập!
Một luồng kiếm quang phá không bay ra.
Trong mắt của mọi người, bàn tay khổng lồ ấy bị chém làm đôi, hoá thành vô số mảnh vụn rơi rải rác trong thiên địa.
Lúc này, một ông lão áo đen chầm chậm bước ra từ thời không đã tách ra ấy.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi thật to gan, dám giết người của Hạo Hãn Tông ta…”
Ông ta còn chưa nói xong đã thấy kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên phía dưới đột nhiên biến mất, sau đó thanh kiếm bay vụt đi trong không trung.
Con ngươi của ông lão áo đen co rụt lại, ông ta vô thức muốn đỡ nhưng vừa giơ tay lên thì kiếm Thanh Huyên đã đâm vào chân mày của ông ta.
Ầm!
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, ông lão áo đen bị ghim trong thời không.
Mọi người đóng băng tại chỗ.
Ông lão áo đen lúc này cũng thảng thốt cùng cực, phải biết rằng ông ta là cường giả Thất Cảnh thế nhưng lại chẳng thể đỡ nổi một kiếm của thanh niên đối diện này.
Mẹ kiếp!
Nếu biết trước thế này thì đã không tới!
Ông lão áo đen hối hận vô cùng.
Lúc này Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Hạo Hãn Tông ở đâu? Chỉ hướng cho ta đi”.
Nghe vậy ông lão áo đen cả kinh: “Ngươi… Ngươi định làm gì?”
Diệp Huyên kẹp hai ngón tay lại rồi vuốt.
Phụt!
Ông lão áo đen bị một luồng kiếm quang chém thành vô số mảnh.
Diệp Huyên bình tĩnh: “Bảo ông trả lời chứ không bảo ông hỏi!”
Mọi người: “…”
Diệp Huyên nhìn Trấn Nguyên bên cạnh: “Hạo Hãn Tông ở đâu?”
Trấn Nguyên lưỡng lự vài giây rồi mau chóng chỉ về hướng bên phải: “Đi triệu dặm từ hướng này sẽ tới Hạo Hãn Tông”.
Triệu dặm!
Diệp Huyên chau mày.
Phóng một kiếm này ra sợ rằng không diệt được nổi Hạo Hãn Tông.
Quá xa!
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi bảo: “Được!”
Nói xong hắn ngự kiếm biến mất trên không trung.
Hắn sẽ đích thân tới đó một chuyến.
Thấy Diệp Huyên biến mất trên trời, Trấn Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
May thay vừa rồi ông ta không đi đầu.
Thực ra lúc ông ta và ông lão kia tới là ông ta đi đầu, nhưng vào thời khắc cuối cùng ông ta vẫn lùi về phía sau, để ông lão của Hạo Hãn Tông đi trước.
Sự thật chứng minh, ông ta đã đúng!
Nếu không có thể người chết chính là ông ta!
Đúng lúc này, chiến tướng phía xa đột nhiên đi về hướng bầu trời.
Trấn Nguyên nhìn chiến tướng, không nói gì.
Đây cũng là một đại lão không thể động đến.
Mà lúc này, chiến tướng kia đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối tinh không.
Nhìn thấy cảnh này, ban đầu Trấn Nguyên sửng sốt nhưng sau một giây, dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, sau đó quay người biến mất ở cuối tinh không.
Các cường giả còn lại đều ngơ ngác.
Làm sao thế?
Đột nhiên bầu trời nứt ra, giây tiếp theo một luồng sáng trắng phóng thẳng xuống.
Khi luồng sáng trắng này phóng xuống, một luồng khí thế đáng sợ quét qua, trong nháy mắt những cường giả còn lại đều bị khí thế này nghiền nát thành hư vô.
Trực tiếp bị xoá sổ!
Mọi người: “…”
Ánh sáng trắng tản đi, một cô gái áo trắng xuất hiện, nàng ta chầm chậm nhìn xung quanh, rất lâu sau mới lạnh lùng nói: “Có thể phá vỡ phong ấn của Thần Qua tộc ta, có chút bản lĩnh đấy”.
Nói xong nàng ta xoè tay, phất tay, trong nháy mắt, thời không lập tức chấn động, một lát sau thời không chung quanh xuất hiện từng hình ảnh, chẳng mấy chốc những chuyện xảy ra lúc trước đều xuất hiện trước mặt nàng ta.
Một lúc sau, cô gái phất tay áo, thời không trước mặt nàng ta bình thường trở lại.
Ánh mắt cô gái áo trắng lạnh lùng: “Kiếm tu!”
Nói xong nàng ta quay người biến mất.
…
Chương 5589: Gặp chuyện là thật sự dám ra tay
Hạo Hãn Tông.
Khi Diệp Huyên đến Hạo Hãn Tông thì hơn mười luồng khí thế đã khoá chặt lấy hắn.
Rõ ràng đối phương đã biết mục đích của hắn.
Lúc này Tông chủ Mạc Cổ của Hạo Hãn Tông xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Mạc Cổ chắp tay nói: “Vị tiểu huynh đệ này, lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi”.
Diệp Huyên không nói lời thừa thãi, hắn vung tay phất kiếm, không phải nhằm vào Mạc Cổ mà là Hạo Hãn Tông.
Một nhát kiếm chém ra kiếm khí vạn trượng, tốc độ của kiếm cực nhanh, Mạc Cổ còn chưa phản ứng lại thì Hạo Hãn Tông phía dưới đã bị phá tan.
Vô số cường giả cũng bị nhát kiếm này chém chết.
Mà cả Hạo Hãn Tông cũng đã bị huỷ diệt.
Lúc này, Diệp Huyên chắp tay lại với Mạc Cổ: “Xin lỗi, đây chỉ là một hiểu lầm”.
Mạc Cổ nhìn Diệp Huyên: “Cậu vui là được!”
Nói xong ông ta quay người biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.
Chạy rồi!
Diệp Huyên ngẩn ra.
Tên này chưa đánh đã chạy à?
Phải công nhận là Diệp Huyên hơi bất ngờ.
Đối phương bỏ tông lại để chạy trốn!
Diệp Huyên nhất thời không nói nên lời, kẻ thù bây giờ sao lại không có khí thế gì cả vậy?
Hắn hơi nhớ Thiên Diệp rồi.
Người ta có việc sẽ thật sự dám lên!
Hắn không lãng phí thời gian nữa mà quay người rời đi.
Diệp Huyên đi không bao lâu thì Mạc Cổ lại xuất hiện ở đây, ông ta nhìn bóng lưng Diệp Huyên rời đi với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Hạo Hãn Tông đã bị tên này phá huỷ.
Lúc này một số cường giả của Hạo Hãn Tông xuất hiện.
Mọi người nhìn bầu trời xa xôi với vẻ mặt cũng rất khó coi, có người còn lộ rõ sát khí trong mắt, cực kỳ dữ tợn.
Một ông lão trầm giọng bảo: “Tông chủ, người này thực sự là ức hiếp người quá đáng, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho hắn sao?”
Mạc Cổ nhàn nhạt nói: “Ngươi có đỡ được nhát kiếm đó của hắn không?”
Ông lão trầm giọng: “Không đỡ được, nhưng Tông chủ ngài có thể thử”.
Mạc Cổ nhìn ông lão: “Ta chết thì ngươi sẽ được thượng vị đúng không?”
Ông lão vội nói: “Không dám!”
Mạc Cổ lạnh lùng nhìn ông lão: “Nhát kiếm dó đến cường giả Cửu Cảnh còn không tự tin có thể đỡ được!”
Trên thực tế ông ta không được coi là cường giả Cửu Cảnh chân chinh, bởi vì ông ta phải dựa vào ngoại vật mới có thể cưỡng ép lên được Cửu Cảnh, căn cơ vẫn luôn không ổn định, vì thế so với cường giả Cửu Cảnh thật sự, ông ta vẫn còn hơi kém.
Mà nhát kiếm vừa rồi, ông ta hoàn toàn không tự tin có thể đỡ được!
Bởi vậy ông ta quả quyết lựa chọn rời đi!
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng nhiên cất lời: “Nhát kiếm lúc trước chính do người này thi triển. Tinh vực mấy triệu dặm đều đã hoá thành hư vô… Thực lực của người này còn mạnh hơn chúng ta dự đoán!”
Mạc Cổ gật đầu: “Không biết người này từ đâu tới mà thực lực lại mạnh thế này”.
Nói xong ông ta khẽ thở dài: “Lần này chúng ta gặp phải người không thể động đến rồi”.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Chúng ta chỉ có thể nhịn cục tức này thôi! Nhưng…”
Nói đến đây, trong mắt ông ta hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Người này có được tài sản của Đế quốc Minh, đó chắc chắn là một số tiền lớn. Vậy nên…”
Mạc Cổ nói: “Mượn dao giết người?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Thật ra cũng không cần chúng ta mượn dao giết người! Chuyện hắn có được tài sản của Đế quốc Minh hẳn là đã lan khắp hoang chiến trường, đám lang nhân ở phía nam sẽ không bỏ qua cho hắn đâu! Đám lang nhân ấy tàn nhẫn lắm, để bọn chúng hành động đi”.
Mạc Cổ gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi”.
Nói xong ông ta thầm thở dài, xoay người rời đi.
Bước đi trên con đường tu luyện này, ngươi sẽ không bao giờ biết được ngày mai và bất ngờ cái nào sẽ đến trước!
Sai một ly đi một dặm!
…
Sau khi rời khỏi Hạo Hãn Tông, Diệp Huyên đến một nơi yên tĩnh rồi vào trong Tiểu Tháp.
Nhìn Qua Tinh nhiều vô kể trước mặt, khoé miệng hắn không tự chủ được nhếch lên.
Qua Tinh!
Phải nói rằng Qua Tinh này là Linh Tinh có năng lượng tinh khiết nhất mà hắn từng thấy.
Đúng là cực phẩm!
Tu luyện không chỉ cần thiên phú mà còn cần tài nguyên.
Có Qua Tinh, hắn có thể tiếp tục tu luyện phương pháp gấp.
Lúc này, Diệp Huyên lại nhíu mày, hắn quay người biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lại lần nữa thì trong tinh không, ở phía trước cách hắn không xa có một nhân yêu đứng trước mặt hắn, ồ không phải, là yêu nhân!
Thân người đầu sói!
Yêu nhân này mang thân người đầu sói, hai tay có móng vuốt sắc bén, toả ra ánh sáng lạnh lẽo!
Diệp Huyên quan sát yêu nhân: “Có chuyện gì à?”
Yêu nhân liếm môi, dữ dằn nói: “Nghe nói ngươi có được tài sản của Đế quốc Minh, không biết có phải thật không?”
Diệp Huyên cười: “Là thật, có rất nhiều Qua Tinh. Sao thế?”
Yêu nhân nhìn Diệp Huyên chằm chằm, ánh mắt tham lam không che giấu: “Có thể cho Lang Nhân tộc vay chút không? Đương nhiên là sẽ không trả!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không được!”
Yêu nhân cười ngoác miệng, giây tiếp theo hắn ta nhảy lên lao về phía Diệp Huyên, tăng tốc thoáng chốc đã tới trước mặt Diệp Huyên, Nhưng tốc độ của Diệp Huyên còn nhanh hơn hắn ta, hắn ta vừa tới trước mặt hắn, kiếm Thanh Huyên đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của đối phương.
Ầm!
Yêu nhân lập tức bị ghim tại chỗ.
Diệp Huyên quay đầu nhìn cường giả Lang Nhân tộc đang đứng nơi xa: “Hắn ta vẫn luôn dũng cảm như vậy sao?”
Một trong số lang nhân nhìn Diệp Huyên trả lời: “Hắn vẫn luôn dũng cảm như vậy đấy, gặp chuyện là hắn thật sự dám ra tay! Đây là lần đầu tiên hắn chết!”
Diệp Huyên: “…”
Chương 5590: Tuyên án tử
Lần đầu tiên chết!
Diệp Huyên cười khẽ: "Vậy đúng là bất hạnh của hắn".
Tên lang nhân cầm đầu trầm giọng nói: "Kiếm tu các hạ tôn kính, chúng ta không biết ngươi mạnh như thế nên vừa rồi mới mạo phạm!"
Dứt khoát nhận lỗi!
Diệp Huyên liếc mắt nhìn tên lang nhân kia: "Không đánh tiếp nữa à? Các ngươi có thể đánh hội đồng!"
Lang nhân dẫn đầu vội lắc đầu lia lịa, cung kính nói: "Chiêu kiếm vừa nãy của ngài như thần tiên giáng thế, tìm khắp vũ trụ tinh không này, e là không ai có thể đỡ được một phần vạn uy lực của nó, chúng ta sao xứng là đối thủ của ngài?"
Nói rồi, gã cúi đầu thật thấp: "Ngài đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân, tha cho chúng ta một con đường sống đi! Ta thề với Thiên Lang Thần tuyệt đối không trả thù, cũng không dám trả thù!"
Diệp Huyên nhìn lang nhân: "Ta thả ngươi đi, ngươi có gọi viện binh đến ngược lại không?"
Lang nhân kia vội lắc đầu: "Ngài trẻ tuổi như vậy mà đã thần dũng đến thế, phía sau tất có thế lực lớn, sao chúng ta dám trả thù? Trừ khi đầu bị kẹp cửa mới chọn cách báo thù ngu ngốc đó!"
Diệp Huyên cười: "Lang nhân như ngươi khá thú vị đấy!"
Lang nhân kia vội cung kính thi lễ: "Đa tạ các hạ đã hạ thủ lưu tình".
Nói xong, gã vội vàng dẫn những lang nhân còn lại xoay người rời đi.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn đám người Thiên Lang kia rồi cười cười, cũng không giết bọn họ.
Hắn còn hoan nghênh đối thương đến báo thù ấy chứ!
Đúng lúc này, từ phía bên phải hắn có một cô gái chậm rãi bước đến.
Diệp Huyên xoay người nhìn về phía cô gái, cô gái mặc một bộ áo trắng như tuyết, không nhiễm lấy một hạt bụi.
Diệp Huyên nhìn cô gái áo trắng, không nói gì.
Lúc này, cô gái áo trắng đột nhiên biến mất.
Xoẹt.
Thời không trước mặt Diệp Huyên lập tức nứt ra, một tia sáng trắng xé không lao đến.
Diệp Huyên đâm một kiếm ra.
Chiêu kiếm này như sấm rền, nhanh đến cực hạn!
Ầm ầm!
Kiếm quang và luồng sáng trắng cùng va vào nhau rồi vỡ vụn.
Diệp Huyên bị đẩy lùi liên tục hơn vạn trượng, mà khi hắn còn chưa kịp dừng lại thì luồng sáng trắng kia đã lần nữa lao tới.
Diệp Huyên híp mắt lại, bước về trước một bước, chém một chiêu kiếm ra.
Ầm!
Một luồng kiếm quang lập tức phá vụn toàn bộ tinh không, luồng sáng trắng kia bị chiêu kiếm này chặn ngang lại tại chỗ.
Diệp Huyên nhìn cô gái áo trắng gần trong gang tấc, vẻ mặt lạnh lùng, hắn đột nhiên vọt về trước, hai tay cầm kiếm nhanh chóng quét ngang một đường.
Ầm!
Cô gái áo trắng kia lập tức bị đẩy lùi, mà đúng lúc này, nàng ta đột nhiên siết tay phải thành hình nắm đấm rồi tung ra một quyền, bỗng, cô gái áo trắng phân thân ra thành mấy trăm ảnh ảo xuất hiện khắp bốn phía. Cùng lúc đó, mấy trăm quyền mang cũng đồng loạt xuất hiện rồi lao về phía Diệp Huyên.
Ầm ầm!
Diệp Huyên liền bị đẩy lùi thêm mấy vạn trượng ra ngoài, mà khi hắn vừa dừng lại thì mảnh thời không đằng sau lập tức đổ nát, biến thành một màu đen kịt.
Khóe miệng Diệp Huyên bỗng có một sợi máu tươi chậm rãi chảy xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái áo trắng. Lúc này, vô số phân thân kia đã thu về trong cơ thể nàng ta, trên nắm tay phải đang siết chặt của nàng ta chợt có tia sáng trắng lạnh lẽo lóe lên.
Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Thanh Huyền chém một kiếm xuống.
Phía xa xa, cô gái áo trắng híp mắt lại rồi lại tung quyền ra.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên lập tức bị cú đấm kia chặn ngang lại, nhưng có điều nắm tay nàng ta đã nứt ra, máu tươi chảy tí tách.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyên ở nơi xa xòe tay, kiếm Thanh Huyên nhanh chóng hóa thành một luồng kiếm quang bay về lại trong lòng bàn tay hắn, một khắc sau, thời không bốn phía chợt trở nên vặn vẹo đầy quỷ dị.
Gấp!
Nhìn thấy cảnh này, tròng mắt của cô gái mặt áo trắng ở phía xa co rụt lại, trong đôi ngươi ngập tràn vẻ khó tin.
Đúng lúc này, Diệp Huyên lại chém một kiếm ra.
Vẫn là Thanh Huyên Nhất Kiếm như cũ.
Có điều lần này chiêu kiếm của hắn đã vận dụng phương pháp gấp!
Chiêu kiếm này vừa lao ra, cô gái áo trắng kia lập tức biến sắc, nàng ta định lùi lại, nhưng kiếm của Diệp Huyên thật sự quá nhanh, nàng ta căn bản không thể lùi được, vậy nên chỉ có thể đối đầu trực diện.
Thế là, cô gái áo trắng lại siết tay phải thành nắm đấm, trong phút chốc, vũ trụ tinh không bốn phía rung lên kịch liệt, sức mạnh vô cùng vô tận lũ lượt hội tụ về phía nàng ta.
Thời khắc này, trong cơ thể cô gái áo trắng bùng lên một luồng sáng trắng chói mắt, còn rực rỡ hơn cả mặt trời!
Kiếm của Diệp Huyên lao đến!
Ầm!
Trong nháy mắt, luồng sáng trắng tỏa ra từ cơ thể cô gái váy trắng chợt hóa thành hư vô, nàng ta bị đẩy lùi đến mấy trăm nghìn trượng khi vừa dừng lại, thân thể nàng ta đã nứt toác ra.
Không chỉ có vậy, các tinh vực trong vòng mấy trăm dặm xung quanh đây cũng hóa thành hư vô!
Cô gái áo trắng chậm rãi ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thì đột nhiên...
Xoẹt.
Một thanh kiếm phá không lao đến, trong nháy mắt đã đâm vào giữa trán cô gái.
Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng ta, nói: "Có lời gì thì kiếp sau rồi nói".
Dứt lời, hắn đột nhiên rút kiếm Thanh Huyên ra, rồi quay lưng rời đi.
Linh hồn của cô gái váy trắng cũng bị trút đi theo đường kiếm rút ra của kiếm Thanh Huyên.
Phía xa xa, Diệp Huyên chậm rãi đi vào trong trời sao mênh mông.
Hắn không hỏi đối phương là ai, tất nhiên hắn cũng không quan tâm đối phương là ai.
Đấu tay đôi, hắn chẳng sợ ai.
Đánh hội đồng, hắn thiên hạ vô địch!
Khoảnh khắc đối phương vô duyên vô cớ xuất thủ, thì trong lòng Diệp Huyên, người đó đã bị tuyên án tử.
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên hơi kỳ lạ, trọng tâm của ông lão này khá khác người.
Diệp Huyên gạt mọi suy nghĩ rồi hỏi: “Các hạ có thể nói về Đế quốc Minh thượng cổ này không?”
Trấn Nguyên cười đáp: “Đương nhiên”.
Nói rồi ông ta nhìn về ngọn núi cao, khẽ kể: “Đế quốc Minh thượng cổ là bá chủ siêu cấp của Cổ vũ trụ từ mấy trăm triệu năm trước, có nền văn minh võ đạo tiên tiến, nhất là quân đoàn Thần Chiến dưới trướng, ai nghe đến cũng sợ mất mật”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Quân đoàn Thần Chiến?”
Trấn Nguyên gật đầu: “Quân đoàn Thần Chiến có tổng cộng ba nghìn sáu trăm người, ai cũng là chiến tướng siêu cấp”.
Nói đến đây, ông ta dừng một chút rồi lại nói: “Hơn nữa ai ai cũng là cường giả Cửu Cảnh”.
Diệp Huyên hỏi: “Cửu Cảnh?”
Trấn Nguyên gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, ông ta hỏi Diệp Huyên: “Tiểu hữu không phải người của Hoang vũ trụ à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Từ nơi khác đến”.
Trấn Nguyên mỉm cười: “Chẳng trách tiểu hữu lại không biết. Hoang vũ trụ phân chia cảnh giới như thế này, Hạ Tam Cảnh, Trung Tam Cảnh, Thượng Tam Cảnh, Cửu Cảnh là Thượng Tam Cảnh, mà trong Thượng Tam Cảnh, Cửu Cảnh là cực hạn”.
Diệp Huyên hỏi: “Trên Cửu Cảnh là gì?”
Trấn Nguyên trầm giọng đáp: “Chân Thánh Cảnh. Cường giả của cấp bậc này cho dù vào thời Đế quốc Minh thượng cổ huy hoàng nhất năm đó cũng chỉ có bốn năm người”.
Diệp Huyên nhìn ngọn núi vạn trượng kia: “Người trong núi kia là một chiến tướng?”
Trấn Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên hơi hiếu kỳ: “Đế quốc Minh thượng cổ lớn mạnh như thế, khi xưa là ai đã huỷ diệt họ vậy?”
Nét mặt Trấn Nguyên trở nên nặng nề chưa từng thấy: “Thần Qua tộc!”
Nghe vậy Diệp Huyên cau mày, đang định hỏi thì Trấn Nguyên cười khổ nói: “Ta cũng không biết nhiều về tộc này lắm. Ta chỉ biết khi xưa hai thế lực siêu cấp này đại chiến gần trăm năm ở đây. Trăm năm nay hai thế lực siêu cấp này vẫn luôn ngang tài ngang sức, nhưng không biết vì sao cuối cùng Đế quốc Minh lại bại trận”.
Nói xong ông ta lại nhìn về ngọn núi vạn trượng phía xa: “Có lẽ vị chiến tướng trong núi kia sẽ biết”.
Diệp Huyên mỉm cười, xoay người rời đi.
Hắn không có hứng thú với ân oán giữa Đế quốc Minh và Thần Qua tộc.
Thấy Diệp Huyên rời đi, Trấn Nguyên hơi sửng sốt sau đó nói: “Tiểu hữu, vị chiến tướng này có chiến tâm pháp phương pháp tu luyện siêu cấp của Đế quốc Minh thượng cổ, nếu có được phương pháp tu luyện này có thể tu luyện được chiến ý vô song đấy”.
Chiến tâm pháp!
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn không có hứng thú.
Bởi vì chắc chắn chiến tâm pháp không thể lợi hại bằng phương pháp gấp được.
Thấy Diệp Huyên vẫn không si nhê, Trấn Nguyên hơi sốt ruột, ông ta vội chặn trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn ông ta, không nói gì.
Trấn Nguyên cười ngượng: “Tiểu hữu, ta không có ác ý”.
Diệp Huyên cười: “Ta biết ông không có ác ý, ông chỉ đơn thuần là muốn lợi dụng ta thôi. Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là ông đã biết nhát kiếm lúc trước là do ta thi triển, mà ông tìm ta chẳng qua là muốn lừa ta đi cứu vị chiến tướng kia, sau đó xem xem có thể có được lợi ích gì không, đúng không?”
Nghe vậy, nét mặt Trấn Nguyên lập tức trở nên hơi gượng gạo.
Diệp Huyên cười bảo: “Ta không có bất kỳ hứng thú nào với chiến tâm pháp gì đó”.
Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.
Trấn Nguyên do dự một lúc, cuối cùng vẫn không dám ngăn cản nữa.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong núi: “Nếu ngươi có thể cứu ta, ta có thể cho ngươi toàn bộ tài sản của Đế quốc Minh”.
Nghe vậy Diệp Huyên dừng bước.
Hắn không có hứng thú với tâm pháp, nhưng hắn lại rất có hứng thú với tiền.
Diệp Huyên quay lại nhìn ngọn núi vạn trượng kia: “Tài sản gì?”
Giọng nói trong núi đáp: “Qua Tinh! Vô số Qua Tinh!”
Diệp Huyên cau mày, mà sắc mặt Trấn Nguyên bên cạnh thì lại thay đổi ngay lập tức!
Diệp Huyên nói: “Cho ta một viên xem thử đi”.
Lúc này, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên bay ra từ trong núi, sau đó vững vàng rơi xuống trước mặt Diệp Huyên.
Đó là một viên tinh thạch to chừng lòng bàn tay, trong suốt như kim cương, bên trong còn có một loại chất lỏng màu xanh pha lê thần bí chậm rãi lưu động.
Nhìn thấy viên Qua Tinh này, biểu cảm của Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm nghị, năng lượng trong Qua Tinh này tinh khiết hơn Thần Tri Tinh của nền văn minh Thần Tri rất nhiều rất nhiều, không đúng, Thần Tri Tinh vốn chẳng thể so sánh được với Qua Tinh này.
Trấn Nguyên nhìn thấy viên Qua Tinh này, hai mắt trở nên rực lửa.
Diệp Huyên cất Qua Tinh đi, nhìn lên ngọn núi: “Ông có bao nhiêu?”
Giọng nói trong núi đáp: “Ngân khố của Đế quốc Minh ít nhất có tới trăm triệu”.
Diệp Huyên chau mày: “Năm xưa khi các ông bại trận, Thần Qua tộc không cướp ngân khố của nước các ông à?”
Giọng nói trong núi trả lời: “Đương nhiên bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngân khố của nước ta, phần lớn của cải đã rơi vào tay chúng, trăm triệu Qua Tinh mà ta nói đây là quỹ dự trữ của nước ta, do quân đoàn Thần Chiến của chúng ta giữ. Nếu không ngươi nghĩ vì sao năm xưa Thần Qua tộc lại không giết ta?”
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Ta cứu ông ra, ông cho ta quỹ dự trữ này”.
Giọng nói ấy lập tức vang lên: “Được!”
Diệp Huyên cười bảo: “Chốt!”
Nói xong hắn đi về phía ngọn núi cao.
Lúc này, Trấn Nguyên ở bên cạnh vội vàng nói: “Diệp tiểu hữu, cẩn thận có bẫy”.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Cho ông ta một trăm lá gan!”
Nói xong hắn đi về phía ngọn núi lớn.
Trấn Nguyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Diệp Huyên trầm tư, không biết suy nghĩ điều gì.
Rất nhanh, Diệp Huyên đã đi tới trước ngọn núi, hắn nhìn bức tường núi nhẵn bóng như gương trước mặt: “Làm sao mới có thể cứu được ông?”
Giọng nói trong núi vang lên: “Trên bức tường núi này có phong ấn Thần Qua do Thần Qua tộc để lại, ngươi phá được phong ấn này là ta có thể ra được”.
Diệp Huyên gật đầu, phất tay vung kiếm.
Chương 5587: Con kiến mà thôi
Kiếm Thanh Huyên hoá thành một luồng kiếm quang rồi phá không bay đi.
Phập!
Trên bức tường núi đột nhiên xuất hiện một vết nứt khổng lồ, sau đó vô số đường vân màu vàng xuất hiện và từ từ biến mất.
Kiếm Thanh Huyên có thể bỏ qua tất cả.
Chẳng mấy chốc, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Huyên, vết nứt ấy càng lúc càng lớn, một lúc sau bức tường núi sụp đổ, mà lúc này chiến ý đáng sợ cũng quét ra từ trong núi, chiến ý cường đại ấy khiến Diệp Huyên cũng phải rung động.
Chiến tướng!
Vị chiến tướng này chắc chắn là một vị cường giả chinh chiến lâu năm, luồng chiến ý này đủ để khiến rất nhiều cường giả phải tuyệt vọng.
Đương nhiên chiến ý này vẫn không ảnh hưởng gì đến Diệp Huyên.
Diệp Huyên hắn cũng không phải quả hồng mềm!
Rất nhanh, cả ngọn núi lớn sụp đổ, sau đó một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp màu vàng chậm rãi bước ra.
Khoảnh khắc ông ta bước ra, luồng chiến ý ấy càng trở nên đáng sợ hơn, cả thiên địa cũng đều run rẩy.
Trấn Nguyên ở bên cạnh nhanh chóng rút lui, tránh xa nơi này.
Còn Diệp Huyên thì phóng kiếm ý Nhân Gian của mình ra để nó vô tận chống lại những chiến ý này.
Người đàn ông trung niên ở nơi xa chậm rãi nheo mắt, tham lam hít lấy không khí trong lành xung quanh, một lúc lâu sau ông ta từ từ mở mắt, nhìn Diệp Huyên phía xa không nói lời nào.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên: “Ta đã thực hiện lời hứa rồi, đến lượt ông đấy”.
Người đàn ông trung niên vẫn không lên tiếng.
Diệp Huyên cười nhẹ: “Ông định nuốt lời đấy à?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Nếu ta nuốt lời thì ngươi sẽ thế nào?”
Diệp Huyên nháy mắt: “Cứ thử xem”.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn hồi lâu mới bảo: “Ta đưa ngươi đi, đi theo ta”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Cuối cùng, ông ta vẫn không dám nuốt lời.
Bởi vì thanh kiếm trong tay Diệp Huyên!
Với nhãn lực của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra được độ đáng sợ của thanh kiếm ấy.
Lai lịch của người này chắc chắn không đơn giản!
Vì vậy ông ta không lựa chọn mạo hiểm.
Bị giam cầm trăm triệu năm, thời gian này khiến ông ta hiểu ra rằng làm gì cũng phải khiêm tốn một chút!
Đối phương có thể cứu mình thì cũng có thể giết được mình, vì thế ông ta không cần phải mạo hiểm.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, mỉm cười rồi đi theo.
Dưới sự dẫn đường của người đàn ông trung niên, hai người đến một sơn cốc, ông ta đi tới một cánh cổng đá, phía sau cánh cổng đá trống không, không có gì.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên phức tạp, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm niệm chú, rất nhanh cánh cổng đá cổ bắt đầu rung lên, dần dần, phía sau nó xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực lớn.
Diệp Huyên hơi híp mắt lại, thần thức đã tiến vào trong vòng xoáy, rất nhanh, hắn cảm nhận được vô số Qua Tinh!
Đối phương không lừa hắn.
Một lúc sau, người đàn ông trung niên lùi sang một bên, nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ những thứ này đều là của ngươi”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, đang định lên tiếng thì lúc này có mấy luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên tập kích từ nơi xa.
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có sáu cường giả rất mạnh đang chậm rãi đi tới.
Hắn biết một người trong số đó, chính là Trấn Nguyên lúc trước.
Mà người đi đầu là một ông lão gầy guộc.
Ông lão gầy guộc nhìn thẳng vào vòng xoáy màu đen kia, nhìn vòng xoáy ấy trong mất ông ta hiện lên vẻ tham lam không che giấu.
Trấn Nguyên nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Chiến tướng đàn ông trung niên nhìn mọi người rồi lùi sang một bên, cũng không nói.
Ông lão gầy guộc quay sang nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, chúng ta muốn được chia một phần tài sản của Đế quốc Minh, cậu thấy có được không?”
Diệp Huyên cười: “Dựa vào da mặt dày của ông à?”
Ông lão gầy guộc nhìn Diệp Huyên: “Cậu nghĩ ta đang xin cậu sao?”
Diệp Huyên cười nhẹ, sau đó ánh mắt hắn chợt lạnh, trong chốc lát, kiếm Thanh Huyên bay ra.
Thanh Huyên Nhất Kiếm!
Lấy người làm toạ độ!
Nơi xa, con ngươi của ông lão gầy guộc co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì một giây sau, kiếm Thanh Huyên đã đâm vào giữa hai hàng chân mày của ông ta.
Ầm!
Ông lão gầy guộc bị ghim ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều hoá đá.
Chiến tướng kia nhìn Diệp Huyên, trong mắt có thêm vẻ nặng nề nghiêm túc.
Diệp Huyên nhìn ông lão gầy guộc đang cực kỳ thảng thốt kia: “Ai cho ông dũng khí thể hiện trước mặt ta thế hả?”
Ông lão gầy guộc nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta là người của Hạo Hãn Tông đấy!”
Diệp Huyên làm động tác chém.
Phụt!
Toàn thân ông lão gầy guộc bị chia làm hai, máu tươi lập tức tuôn ra khắp mặt đất, vô cùng đẫm máu.
Diệp Huyên xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên về lại lòng bàn tay hắn, hắn lạnh lùng nhìn thi thể đó: “Ta ghét nhất là loại người đánh không lại thì lôi người phía sau ra! Không như ta, chưa bao giờ…”
Nói tới đây, dường như nghĩ tới điều gì, hắn không nói nữa.
Trấn Nguyên ở bên cạnh chần chừ một chút rồi bảo: “Diệp tiểu hữu, Hạo Hãn Tông rất mạnh đấy, có cường giả Cửu Cảnh!”
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh: “Cửu Cảnh thì mạnh lắm à? Cũng chỉ là con kiến mà thôi!”
Nói xong nghĩ tới gì đó, hắn quay đầu lại nhìn vị chiến tướng xa xa kia: “Ta không có ý nhắm vào ông, ta chỉ nói sự thật thôi”.
Chiến tướng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể đánh bại được ta không thì ta không biết, nhưng ngươi có ra vẻ được không thì ta đã nhìn ra rồi”.
Diệp Huyên: “…”
Chương 5588: Hạo Hãn Tông
Ra vẻ!
Lúc này chiến tướng cũng hơi không nói nên lời.
Phải nói là kiếm tu trẻ tuổi trước mặt này thực sự quá khoa trương.
Nếu không vì thanh kiếm trong tay đối phương thì ông ta nhất định sẽ đổi ý.
Không đúng, nên nói là ông ta đã hơi muốn đổi ý rồi!
Bởi vì Diệp Huyên quá biết ra vẻ!
Ông ta thật sự muốn đánh hắn một trận.
Nhưng vẫn phải kìm lại.
Tuy thanh niên này rất hay ra vẻ nhưng có vẻ là người có chỗ dựa.
Cũng bình thường!
Còn trẻ mà đã đạt tới trình độ này, hơn nữa còn có thanh kiếm đáng sợ thế này sao có thể là người bình thường được?
Biết đâu lại là cậu ấm nhà giàu của thế lực lớn nào đó!
Chiến tướng thầm thở dài.
Có cảm giác hổ rơi vào chốn bình địa đến chó cũng có thể khinh rẻ, nếu là khi Đế quốc Minh còn tồn tại thì sao ông ta lại quan tâm đối phương có chỗ dựa hay không?
Hành động luôn là xong!
Nhưng bây giờ ông ta phải thận trọng, cẩn thận.
Xa xa, Diệp Huyên không nhiều lời nữa mà đem tài sản của Đế quốc Minh đi.
Trăm triệu Qua Tinh!
Phải nói rằng bây giờ hắn đang cực kỳ giàu có.
Diệp Huyên bật cười, quay người rời đi.
Đám Trấn Nguyên ở bên cạnh không dám ngăn cản nữa.
Mà lúc này, một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên từ trên trời ập xuống, đè ép về hướng Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhíu mày, giơ tay chém ra một kiếm.
Phập!
Luồng khí thế cổ ấy vỡ tan.
Đột nhiên thời không tách ra, một bàn tay khổng lồ phá không vươn xuống mang theo một luồng uy áp kinh khủng.
Mặt Diệp Huyên không cảm xúc, hắn giơ tay lại chém ra một kiếm nữa.
Phập!
Một luồng kiếm quang phá không bay ra.
Trong mắt của mọi người, bàn tay khổng lồ ấy bị chém làm đôi, hoá thành vô số mảnh vụn rơi rải rác trong thiên địa.
Lúc này, một ông lão áo đen chầm chậm bước ra từ thời không đã tách ra ấy.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi thật to gan, dám giết người của Hạo Hãn Tông ta…”
Ông ta còn chưa nói xong đã thấy kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên phía dưới đột nhiên biến mất, sau đó thanh kiếm bay vụt đi trong không trung.
Con ngươi của ông lão áo đen co rụt lại, ông ta vô thức muốn đỡ nhưng vừa giơ tay lên thì kiếm Thanh Huyên đã đâm vào chân mày của ông ta.
Ầm!
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, ông lão áo đen bị ghim trong thời không.
Mọi người đóng băng tại chỗ.
Ông lão áo đen lúc này cũng thảng thốt cùng cực, phải biết rằng ông ta là cường giả Thất Cảnh thế nhưng lại chẳng thể đỡ nổi một kiếm của thanh niên đối diện này.
Mẹ kiếp!
Nếu biết trước thế này thì đã không tới!
Ông lão áo đen hối hận vô cùng.
Lúc này Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Hạo Hãn Tông ở đâu? Chỉ hướng cho ta đi”.
Nghe vậy ông lão áo đen cả kinh: “Ngươi… Ngươi định làm gì?”
Diệp Huyên kẹp hai ngón tay lại rồi vuốt.
Phụt!
Ông lão áo đen bị một luồng kiếm quang chém thành vô số mảnh.
Diệp Huyên bình tĩnh: “Bảo ông trả lời chứ không bảo ông hỏi!”
Mọi người: “…”
Diệp Huyên nhìn Trấn Nguyên bên cạnh: “Hạo Hãn Tông ở đâu?”
Trấn Nguyên lưỡng lự vài giây rồi mau chóng chỉ về hướng bên phải: “Đi triệu dặm từ hướng này sẽ tới Hạo Hãn Tông”.
Triệu dặm!
Diệp Huyên chau mày.
Phóng một kiếm này ra sợ rằng không diệt được nổi Hạo Hãn Tông.
Quá xa!
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi bảo: “Được!”
Nói xong hắn ngự kiếm biến mất trên không trung.
Hắn sẽ đích thân tới đó một chuyến.
Thấy Diệp Huyên biến mất trên trời, Trấn Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
May thay vừa rồi ông ta không đi đầu.
Thực ra lúc ông ta và ông lão kia tới là ông ta đi đầu, nhưng vào thời khắc cuối cùng ông ta vẫn lùi về phía sau, để ông lão của Hạo Hãn Tông đi trước.
Sự thật chứng minh, ông ta đã đúng!
Nếu không có thể người chết chính là ông ta!
Đúng lúc này, chiến tướng phía xa đột nhiên đi về hướng bầu trời.
Trấn Nguyên nhìn chiến tướng, không nói gì.
Đây cũng là một đại lão không thể động đến.
Mà lúc này, chiến tướng kia đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối tinh không.
Nhìn thấy cảnh này, ban đầu Trấn Nguyên sửng sốt nhưng sau một giây, dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, sau đó quay người biến mất ở cuối tinh không.
Các cường giả còn lại đều ngơ ngác.
Làm sao thế?
Đột nhiên bầu trời nứt ra, giây tiếp theo một luồng sáng trắng phóng thẳng xuống.
Khi luồng sáng trắng này phóng xuống, một luồng khí thế đáng sợ quét qua, trong nháy mắt những cường giả còn lại đều bị khí thế này nghiền nát thành hư vô.
Trực tiếp bị xoá sổ!
Mọi người: “…”
Ánh sáng trắng tản đi, một cô gái áo trắng xuất hiện, nàng ta chầm chậm nhìn xung quanh, rất lâu sau mới lạnh lùng nói: “Có thể phá vỡ phong ấn của Thần Qua tộc ta, có chút bản lĩnh đấy”.
Nói xong nàng ta xoè tay, phất tay, trong nháy mắt, thời không lập tức chấn động, một lát sau thời không chung quanh xuất hiện từng hình ảnh, chẳng mấy chốc những chuyện xảy ra lúc trước đều xuất hiện trước mặt nàng ta.
Một lúc sau, cô gái phất tay áo, thời không trước mặt nàng ta bình thường trở lại.
Ánh mắt cô gái áo trắng lạnh lùng: “Kiếm tu!”
Nói xong nàng ta quay người biến mất.
…
Chương 5589: Gặp chuyện là thật sự dám ra tay
Hạo Hãn Tông.
Khi Diệp Huyên đến Hạo Hãn Tông thì hơn mười luồng khí thế đã khoá chặt lấy hắn.
Rõ ràng đối phương đã biết mục đích của hắn.
Lúc này Tông chủ Mạc Cổ của Hạo Hãn Tông xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Mạc Cổ chắp tay nói: “Vị tiểu huynh đệ này, lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi”.
Diệp Huyên không nói lời thừa thãi, hắn vung tay phất kiếm, không phải nhằm vào Mạc Cổ mà là Hạo Hãn Tông.
Một nhát kiếm chém ra kiếm khí vạn trượng, tốc độ của kiếm cực nhanh, Mạc Cổ còn chưa phản ứng lại thì Hạo Hãn Tông phía dưới đã bị phá tan.
Vô số cường giả cũng bị nhát kiếm này chém chết.
Mà cả Hạo Hãn Tông cũng đã bị huỷ diệt.
Lúc này, Diệp Huyên chắp tay lại với Mạc Cổ: “Xin lỗi, đây chỉ là một hiểu lầm”.
Mạc Cổ nhìn Diệp Huyên: “Cậu vui là được!”
Nói xong ông ta quay người biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.
Chạy rồi!
Diệp Huyên ngẩn ra.
Tên này chưa đánh đã chạy à?
Phải công nhận là Diệp Huyên hơi bất ngờ.
Đối phương bỏ tông lại để chạy trốn!
Diệp Huyên nhất thời không nói nên lời, kẻ thù bây giờ sao lại không có khí thế gì cả vậy?
Hắn hơi nhớ Thiên Diệp rồi.
Người ta có việc sẽ thật sự dám lên!
Hắn không lãng phí thời gian nữa mà quay người rời đi.
Diệp Huyên đi không bao lâu thì Mạc Cổ lại xuất hiện ở đây, ông ta nhìn bóng lưng Diệp Huyên rời đi với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Hạo Hãn Tông đã bị tên này phá huỷ.
Lúc này một số cường giả của Hạo Hãn Tông xuất hiện.
Mọi người nhìn bầu trời xa xôi với vẻ mặt cũng rất khó coi, có người còn lộ rõ sát khí trong mắt, cực kỳ dữ tợn.
Một ông lão trầm giọng bảo: “Tông chủ, người này thực sự là ức hiếp người quá đáng, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho hắn sao?”
Mạc Cổ nhàn nhạt nói: “Ngươi có đỡ được nhát kiếm đó của hắn không?”
Ông lão trầm giọng: “Không đỡ được, nhưng Tông chủ ngài có thể thử”.
Mạc Cổ nhìn ông lão: “Ta chết thì ngươi sẽ được thượng vị đúng không?”
Ông lão vội nói: “Không dám!”
Mạc Cổ lạnh lùng nhìn ông lão: “Nhát kiếm dó đến cường giả Cửu Cảnh còn không tự tin có thể đỡ được!”
Trên thực tế ông ta không được coi là cường giả Cửu Cảnh chân chinh, bởi vì ông ta phải dựa vào ngoại vật mới có thể cưỡng ép lên được Cửu Cảnh, căn cơ vẫn luôn không ổn định, vì thế so với cường giả Cửu Cảnh thật sự, ông ta vẫn còn hơi kém.
Mà nhát kiếm vừa rồi, ông ta hoàn toàn không tự tin có thể đỡ được!
Bởi vậy ông ta quả quyết lựa chọn rời đi!
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng nhiên cất lời: “Nhát kiếm lúc trước chính do người này thi triển. Tinh vực mấy triệu dặm đều đã hoá thành hư vô… Thực lực của người này còn mạnh hơn chúng ta dự đoán!”
Mạc Cổ gật đầu: “Không biết người này từ đâu tới mà thực lực lại mạnh thế này”.
Nói xong ông ta khẽ thở dài: “Lần này chúng ta gặp phải người không thể động đến rồi”.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Chúng ta chỉ có thể nhịn cục tức này thôi! Nhưng…”
Nói đến đây, trong mắt ông ta hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Người này có được tài sản của Đế quốc Minh, đó chắc chắn là một số tiền lớn. Vậy nên…”
Mạc Cổ nói: “Mượn dao giết người?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Thật ra cũng không cần chúng ta mượn dao giết người! Chuyện hắn có được tài sản của Đế quốc Minh hẳn là đã lan khắp hoang chiến trường, đám lang nhân ở phía nam sẽ không bỏ qua cho hắn đâu! Đám lang nhân ấy tàn nhẫn lắm, để bọn chúng hành động đi”.
Mạc Cổ gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi”.
Nói xong ông ta thầm thở dài, xoay người rời đi.
Bước đi trên con đường tu luyện này, ngươi sẽ không bao giờ biết được ngày mai và bất ngờ cái nào sẽ đến trước!
Sai một ly đi một dặm!
…
Sau khi rời khỏi Hạo Hãn Tông, Diệp Huyên đến một nơi yên tĩnh rồi vào trong Tiểu Tháp.
Nhìn Qua Tinh nhiều vô kể trước mặt, khoé miệng hắn không tự chủ được nhếch lên.
Qua Tinh!
Phải nói rằng Qua Tinh này là Linh Tinh có năng lượng tinh khiết nhất mà hắn từng thấy.
Đúng là cực phẩm!
Tu luyện không chỉ cần thiên phú mà còn cần tài nguyên.
Có Qua Tinh, hắn có thể tiếp tục tu luyện phương pháp gấp.
Lúc này, Diệp Huyên lại nhíu mày, hắn quay người biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lại lần nữa thì trong tinh không, ở phía trước cách hắn không xa có một nhân yêu đứng trước mặt hắn, ồ không phải, là yêu nhân!
Thân người đầu sói!
Yêu nhân này mang thân người đầu sói, hai tay có móng vuốt sắc bén, toả ra ánh sáng lạnh lẽo!
Diệp Huyên quan sát yêu nhân: “Có chuyện gì à?”
Yêu nhân liếm môi, dữ dằn nói: “Nghe nói ngươi có được tài sản của Đế quốc Minh, không biết có phải thật không?”
Diệp Huyên cười: “Là thật, có rất nhiều Qua Tinh. Sao thế?”
Yêu nhân nhìn Diệp Huyên chằm chằm, ánh mắt tham lam không che giấu: “Có thể cho Lang Nhân tộc vay chút không? Đương nhiên là sẽ không trả!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không được!”
Yêu nhân cười ngoác miệng, giây tiếp theo hắn ta nhảy lên lao về phía Diệp Huyên, tăng tốc thoáng chốc đã tới trước mặt Diệp Huyên, Nhưng tốc độ của Diệp Huyên còn nhanh hơn hắn ta, hắn ta vừa tới trước mặt hắn, kiếm Thanh Huyên đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của đối phương.
Ầm!
Yêu nhân lập tức bị ghim tại chỗ.
Diệp Huyên quay đầu nhìn cường giả Lang Nhân tộc đang đứng nơi xa: “Hắn ta vẫn luôn dũng cảm như vậy sao?”
Một trong số lang nhân nhìn Diệp Huyên trả lời: “Hắn vẫn luôn dũng cảm như vậy đấy, gặp chuyện là hắn thật sự dám ra tay! Đây là lần đầu tiên hắn chết!”
Diệp Huyên: “…”
Chương 5590: Tuyên án tử
Lần đầu tiên chết!
Diệp Huyên cười khẽ: "Vậy đúng là bất hạnh của hắn".
Tên lang nhân cầm đầu trầm giọng nói: "Kiếm tu các hạ tôn kính, chúng ta không biết ngươi mạnh như thế nên vừa rồi mới mạo phạm!"
Dứt khoát nhận lỗi!
Diệp Huyên liếc mắt nhìn tên lang nhân kia: "Không đánh tiếp nữa à? Các ngươi có thể đánh hội đồng!"
Lang nhân dẫn đầu vội lắc đầu lia lịa, cung kính nói: "Chiêu kiếm vừa nãy của ngài như thần tiên giáng thế, tìm khắp vũ trụ tinh không này, e là không ai có thể đỡ được một phần vạn uy lực của nó, chúng ta sao xứng là đối thủ của ngài?"
Nói rồi, gã cúi đầu thật thấp: "Ngài đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân, tha cho chúng ta một con đường sống đi! Ta thề với Thiên Lang Thần tuyệt đối không trả thù, cũng không dám trả thù!"
Diệp Huyên nhìn lang nhân: "Ta thả ngươi đi, ngươi có gọi viện binh đến ngược lại không?"
Lang nhân kia vội lắc đầu: "Ngài trẻ tuổi như vậy mà đã thần dũng đến thế, phía sau tất có thế lực lớn, sao chúng ta dám trả thù? Trừ khi đầu bị kẹp cửa mới chọn cách báo thù ngu ngốc đó!"
Diệp Huyên cười: "Lang nhân như ngươi khá thú vị đấy!"
Lang nhân kia vội cung kính thi lễ: "Đa tạ các hạ đã hạ thủ lưu tình".
Nói xong, gã vội vàng dẫn những lang nhân còn lại xoay người rời đi.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn đám người Thiên Lang kia rồi cười cười, cũng không giết bọn họ.
Hắn còn hoan nghênh đối thương đến báo thù ấy chứ!
Đúng lúc này, từ phía bên phải hắn có một cô gái chậm rãi bước đến.
Diệp Huyên xoay người nhìn về phía cô gái, cô gái mặc một bộ áo trắng như tuyết, không nhiễm lấy một hạt bụi.
Diệp Huyên nhìn cô gái áo trắng, không nói gì.
Lúc này, cô gái áo trắng đột nhiên biến mất.
Xoẹt.
Thời không trước mặt Diệp Huyên lập tức nứt ra, một tia sáng trắng xé không lao đến.
Diệp Huyên đâm một kiếm ra.
Chiêu kiếm này như sấm rền, nhanh đến cực hạn!
Ầm ầm!
Kiếm quang và luồng sáng trắng cùng va vào nhau rồi vỡ vụn.
Diệp Huyên bị đẩy lùi liên tục hơn vạn trượng, mà khi hắn còn chưa kịp dừng lại thì luồng sáng trắng kia đã lần nữa lao tới.
Diệp Huyên híp mắt lại, bước về trước một bước, chém một chiêu kiếm ra.
Ầm!
Một luồng kiếm quang lập tức phá vụn toàn bộ tinh không, luồng sáng trắng kia bị chiêu kiếm này chặn ngang lại tại chỗ.
Diệp Huyên nhìn cô gái áo trắng gần trong gang tấc, vẻ mặt lạnh lùng, hắn đột nhiên vọt về trước, hai tay cầm kiếm nhanh chóng quét ngang một đường.
Ầm!
Cô gái áo trắng kia lập tức bị đẩy lùi, mà đúng lúc này, nàng ta đột nhiên siết tay phải thành hình nắm đấm rồi tung ra một quyền, bỗng, cô gái áo trắng phân thân ra thành mấy trăm ảnh ảo xuất hiện khắp bốn phía. Cùng lúc đó, mấy trăm quyền mang cũng đồng loạt xuất hiện rồi lao về phía Diệp Huyên.
Ầm ầm!
Diệp Huyên liền bị đẩy lùi thêm mấy vạn trượng ra ngoài, mà khi hắn vừa dừng lại thì mảnh thời không đằng sau lập tức đổ nát, biến thành một màu đen kịt.
Khóe miệng Diệp Huyên bỗng có một sợi máu tươi chậm rãi chảy xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái áo trắng. Lúc này, vô số phân thân kia đã thu về trong cơ thể nàng ta, trên nắm tay phải đang siết chặt của nàng ta chợt có tia sáng trắng lạnh lẽo lóe lên.
Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Thanh Huyền chém một kiếm xuống.
Phía xa xa, cô gái áo trắng híp mắt lại rồi lại tung quyền ra.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên lập tức bị cú đấm kia chặn ngang lại, nhưng có điều nắm tay nàng ta đã nứt ra, máu tươi chảy tí tách.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyên ở nơi xa xòe tay, kiếm Thanh Huyên nhanh chóng hóa thành một luồng kiếm quang bay về lại trong lòng bàn tay hắn, một khắc sau, thời không bốn phía chợt trở nên vặn vẹo đầy quỷ dị.
Gấp!
Nhìn thấy cảnh này, tròng mắt của cô gái mặt áo trắng ở phía xa co rụt lại, trong đôi ngươi ngập tràn vẻ khó tin.
Đúng lúc này, Diệp Huyên lại chém một kiếm ra.
Vẫn là Thanh Huyên Nhất Kiếm như cũ.
Có điều lần này chiêu kiếm của hắn đã vận dụng phương pháp gấp!
Chiêu kiếm này vừa lao ra, cô gái áo trắng kia lập tức biến sắc, nàng ta định lùi lại, nhưng kiếm của Diệp Huyên thật sự quá nhanh, nàng ta căn bản không thể lùi được, vậy nên chỉ có thể đối đầu trực diện.
Thế là, cô gái áo trắng lại siết tay phải thành nắm đấm, trong phút chốc, vũ trụ tinh không bốn phía rung lên kịch liệt, sức mạnh vô cùng vô tận lũ lượt hội tụ về phía nàng ta.
Thời khắc này, trong cơ thể cô gái áo trắng bùng lên một luồng sáng trắng chói mắt, còn rực rỡ hơn cả mặt trời!
Kiếm của Diệp Huyên lao đến!
Ầm!
Trong nháy mắt, luồng sáng trắng tỏa ra từ cơ thể cô gái váy trắng chợt hóa thành hư vô, nàng ta bị đẩy lùi đến mấy trăm nghìn trượng khi vừa dừng lại, thân thể nàng ta đã nứt toác ra.
Không chỉ có vậy, các tinh vực trong vòng mấy trăm dặm xung quanh đây cũng hóa thành hư vô!
Cô gái áo trắng chậm rãi ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thì đột nhiên...
Xoẹt.
Một thanh kiếm phá không lao đến, trong nháy mắt đã đâm vào giữa trán cô gái.
Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng ta, nói: "Có lời gì thì kiếp sau rồi nói".
Dứt lời, hắn đột nhiên rút kiếm Thanh Huyên ra, rồi quay lưng rời đi.
Linh hồn của cô gái váy trắng cũng bị trút đi theo đường kiếm rút ra của kiếm Thanh Huyên.
Phía xa xa, Diệp Huyên chậm rãi đi vào trong trời sao mênh mông.
Hắn không hỏi đối phương là ai, tất nhiên hắn cũng không quan tâm đối phương là ai.
Đấu tay đôi, hắn chẳng sợ ai.
Đánh hội đồng, hắn thiên hạ vô địch!
Khoảnh khắc đối phương vô duyên vô cớ xuất thủ, thì trong lòng Diệp Huyên, người đó đã bị tuyên án tử.
Bình luận facebook