Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5755-5760
Chương 5756: Di tích mạt pháp!
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, lắc đầu khẽ cười!
Vị Diệp công tử này, tính khí cũng rất nóng nảy!
Nơi cuối tinh không, âm thanh kia bỗng lên tiếng: “Theo như ý ngươi!”
Nói xong, nó hoàn toàn biến mất không dấu.
Diệp Huyên cất kiếm Thanh Huyên, quay đầu nhìn Tín công chúa: “Điện hạ, không ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”
Tín công chúa cười nói: “Không có!”
Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Theo ta biết, Tân Nguyệt Giáo và Đế quốc Cổ hình như có quan hệ hợp tác!”
Tín công chúa chớp mắt: “Là do ngươi giết, chứ không phải ta giết, bọn họ có trách cũng không có lý do trách ta được!”
Diệp Huyên gật đầu: “Quả thực!”
Tín công chúa cười nói:” Chúng ta đến di tích Mạt Pháp đi!”
Dứt lời, một luồng áp lực kinh khủng bỗng từ trên trời đè xuống!
Diệp Huyên nhíu mày, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trời bỗng nhiên tối sầm, sau đó, một con rồng khổng lồ màu vàng to cả mấy vạn trượng xuất hiện trên bầu trời đế đô, con rồng khổng lồ này không giống với hắn gặp lúc trước, con rồng khổng lồ này có bốn cánh, duỗi người ra thật sự là che cả trời, ngoài ra, đuôi nó cũng rất dài, chừng nghìn trượng, tựa như lưỡi đao, mỗi khi quét qua, thời không đều nứt ra, cực kỳ đáng sợ.
Tín công chúa cười nói: “Diệp công tử, mời!”
Nói xong, nàng ta lập tức đưa Diệp Huyên lên trên lưng rồng!
Tín công chúa điểm nhẹ chân phải, con rồng khổng lồ bỗng chốc hóa thành luồng sáng đen biến mất nơi xa.
Trên đường, Tín công chúa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, có thể nhìn kiếm của ngươi không?”
Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”
Nói xong, hắn xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Tín công chúa.
Tín công chúa cầm lấy kiếm Thanh Huyên, một lúc sau, ánh mắt nàng ta bỗng phức tạp: “Diệp công tử, bảo vật của ngươi quá nhiều!”
Diệp Huyên cười nói: “Bảo vật của Đế quốc Cổ chắc hẳn cũng không ít mới đúng!”
Tín công chúa trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Huyên: “Toàn bộ bảo vật của Đế quốc Cổ ta ở trước mặt Diệp Huyên, thật sự chỉ như một đống kim loại bỏ đi!”
Diệp Huyên bỗng nói: “Tín điện hạ, Đạo Hỏa kia đang ở Đế quốc Cổ sao?”
Tín công chúa lắc đầu: “Đạo Hỏa ở Tân Nguyệt Giáo!”
Tân Nguyệt Giáo!
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày!
Chẳng lẽ tên này lại đến Tân Nguyệt Giáo?
Tín công chúa bỗng nói: “Diệp công tử có hứng thú với Đạo Hỏa kia sao?”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tín điện hạ có biết thời không Linh Độ không?”
Tín công chúa bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: “Sao vậy?”
Tín công chúa thấp giọng nói: “Trước mắt mà nói, cả Cổ Thành này người biết thời không Linh Độ, chắc chắn không quá năm người!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Tại sao?”
Tín công chúa cười nói: “Thời không Linh Độ là một loại thời không đặc biệt, cấp độ này còn trên cả thời không Tuế Nguyệt, mà sở dĩ chúng ta biết đến thời không Linh Độ, là vì thời đại Mạt Pháp!”
Diệp Huyên bỗng nói: “Tín công chúa, ngươi biết những người phụ trách thời không này là những người nào không?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Đạo Môn!”
Tín công chúa im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Thứ cho ta nói thẳng, sau khi đến Đế quốc Cổ, ta phát hiện, các ngươi ở đây hình như rất coi thường chủ nhân bút Đại Đạo…”
Tín công chúa bỗng nói: “Diệp công tử có biết tại sao năm đó chúng ta muốn tiêu diệt Đạo Môn này không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Tín công chúa nói: “Đạo Môn năm đó giống như một bạo quân vậy, lợi dụng sức mạnh và pháp tắc mà mình có để nô dịch vô vàn người và thế lực! Con trai chủ nhân Đạo Môn, ham mê nữ sắc, mỗi năm đều muốn các tộc các thế lực cống nạp vô số nữ tử xinh đẹp, mà hễ có người không tuân theo, thì sẽ bị diệt môn diệt tộc!”
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng nhíu mày!
Tín công chúa khẽ cười: “Ta không thêm mắm thêm muối! Thời đại đó, Đạo Môn độc đại, lớn đến mức không có đối thủ, cộng thêm chủ nhân bút Đại Đạo lại không ràng buộc bọn họ, vì vậy, bọn họ làm việc càng lúc càng không kiêng nể, Đạo Môn tàn ác, khó mà kể xiết!”
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Sau khi Diệp công tử đến Đế quốc Cổ, chắc hẳn đã phát hiện, người nơi này đối xử với ngươi có vẻ không thân thiện lắm, ngay cả Trần công tử kia, địch ý của bọn họ với ngươi, không phải không có nguyên do!”
Diệp Huyên im lặng.
Chuyện này thì hắn lại không ngờ đến, Đạo Môn lại tàn ác đến vậy!
Tín công chúa lại nói: “Ta từng điều tra Diệp công tử, tuy Diệp công tử là người của Đạo Môn, nhưng hành động lại không giống với Đạo Môn!”
Diệp Huyên nói: “Tín công chúa, ân oán giữa Đạo Môn và quý quốc, hiện tại ta không quá hứng thú, dù sao, đây cũng là chuyện từ rất lâu rồi! Lần này ta đến Cổ Vực, mục đích là Thái Sơ Thư!”
Nói rồi, hắn chợt dừng lại rồi nói tiếp: “Tín công chúa, ta muốn mở thư viện ở Cổ Vực, ngươi thấy có được không?”
Tín công chúa cười nói: “Ta thấy không được!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Thương lượng chút đi!”
Tín công chúa khẽ cười: “Nếu là thư viện bình thường, để Diệp công tử mở, cũng không sao cả. Nhưng thư viện của Diệp công tử thì khác, có nguy cơ. Liên quan đến tính mạng, nếu để ngươi mở thư viện ở Cổ Vực, không lâu sau, chắc chắn thư viện sẽ áp chế hoàng quyền!”
Đúng là nhìn thấu bản chất!
Diệp Huyên gật đầu: “Tín công chúa không đồng ý thì thôi vậy!”
Đương nhiên hắn không thể miễn cưỡng đến Đế quốc Cổ mở thư viện, trừ phi tiêu diệt Đế quốc Cổ!
Chương 5757: Mỗi người một nửa
HIện tại sở dĩ Đế quốc Cổ không đồng ý, là bởi vì thế lực của thư viện vẫn chưa phát triển ở hai bên, ngày nào đó, khi thế lực thư viện đã vượt xa Đế quốc Cổ, Đế quốc Cổ sẽ tự mình gia nhập thư viện.
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, không nói gì thêm.
Dưới sự dẫn dắt của con rồng khổng lồ, không lâu sau, Diệp Huyên và Tín công chúa đã đến trước một bức tượng khổng lồ cao vạn trượng, bức tượng đứng sừng sững trên đỉnh núi, từ vị trí bức tượng nhìn qua, có thể thấy một kiến trúc di tích cổ xưa cao ngút tầng mây.
Diệp Huyên khẽ nói: “Nơi này chính là di tích Mạt Pháp sao?”
Tín công chúa gật đầu: “Đúng vậy!”
Nói rồi, nàng ta bỗng chỉ vào bức tượng: “Ngươi xem, đây là Mật Tinh trong truyền thuyết, loại Mật Tinh này chỉ có trong thời không Tuế Nguyệt, ở thời đại hiện tại của chúng ta, thứ này rất hiếm, bởi vì mật độ của nó dày đặc, có thể dùng để tạo ra vật phòng thân! Mà ở đây thì giống như cải trắng vậy!”
Mật Tinh!
Diệp Huyên nhìn kỹ bức tượng, như lời Tín công chúa nói, nguyên liệu này quả thật rất đặc biệt, nếu dùng để tạo giáp gì đó, chắc chắn là đỉnh cao!
Diệp Huyên bỗng nói: “Tín công chúa, bức tượng này ngươi có cần không?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp công tử muốn sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu là bình thường, chắc chắn là ta muốn, nhưng… Di tích này cũng không phải do ta phát hiện, hơn nữa, ta lại không bỏ công, thực sự cũng rất ngại.”
Tín công chúa khẽ cười, đang định nói thì ngay lúc này, chân trời phía xa bỗng truyền đến hơi thở mạnh mẽ!
Tín công chúa quay đầu nhìn, sau đó cười nói: “Người của Tân Nguyệt Giáo đến rồi!”
Diệp Huyên nhìn bầu trời, lúc này, một thanh niên bỗng đi xuống!
Thanh niên nhìn Diệp Huyên, sau đó đi đến trước mặt Tín công chúa: “Tín điện hạ!”
Tín công chúa cười nói: “Việt công tử, trước tiên cứ thăm dò di tích, còn về ân oán giữa các ngươi và Diệp công tử, sau khi đi ra rồi tự giải quyết, có được không?”
Thanh niên gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì.
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp công tử, tuy Mật Tinh này tốt, nhưng ta tin, trong di tích Mạt Pháp, sẽ có thứ tốt hơn!”
Nói xong, nàng ta đi về phía xa.
Việt công tử lập tức đi theo, Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó đi qua theo!
Ngay khi ba người bước vào di tích Mạt Pháp, ba người lập tức nhíu mày, bởi vì một cấm chế vô hình lập tức đã phong ấn toàn bộ tu vi và huyền khí của bọn họ!
Phong ấn năng lực?
Diệp Huyên thử dùng huyền khí, thế nhưng, không có tác dụng gì!
Lúc này, toàn bộ năng lực của hắn tựa như đã biến mất!
Lúc này, bút nhỏ bỗng nói: “Sử dụng đạo ấn!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức làm theo, khi hắn sử dụng đạo ấn, đạo ấn trong thức hải hắn bỗng khẽ chuyển động, sau đó, hắn phát hiện sức mạnh của mình đã khôi phục rồi!
Nhưng, hắn không thể hiện ra mà vội dừng lại!
Lúc này, bút nhỏ nói: “Đạo ấn có thể phá vỡ mọi quy tắc phong ấn của đất trời! Quy tắc phong ấn của thời đại Tuế Nguyệt này tuy mạnh, nhưng cũng không mạnh bằng quy tắc và đại đạo của chủ nhân!”
Diệp Huyên gật đầu: “Chủ nhân ngươi có chút tài năng đấy!”
Bút nhỏ: “…”
Lúc này, Tín công chúa bỗng nói : “Nơi này, rất đặc biệt nhỉ!”
Việt công tử nhìn phía xa: “Đi thôi!”
Ba người tiếp tục đi về phía trước!
Không lâu sau, ba người đến trước một bệ đá, bệ đá bị khuyết vỡ, trên bệ đá có một cột đá sừng sững, trên đỉnh cột đa có một bức tượng binh sĩ tay cầm khiên chắn!
Diệp Huyên đi đến chỗ bức tượng, hắn khẽ chạm vào, sau đó kinh ngạc nói: “Quả nhiên cũng là dùng Mật Tinh tạo thành! Thời đại Mạt Pháp này đúng là có tiền thật!”
Tín công chúa cười nói: “Có lẽ, thời đại hiện tại của chúng ta sở dĩ hiếm Mật Tinh, chính là vì các cao thủ thời đại Mạt Pháp thu về hết rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Người trước hưởng, người sau thiếu!”
Tín công chúa khẽ cười, sau đó nói: “Đi, đi vào trong xem sao!”
Nói õng, nàng ta đi về phía xa!
Diệp Huyên nhìn bức tượng và bệ đá kia, hắn rất muốn lấy, thế nhưng da mặt quá mỏng, không làm được loại chuyện như vậy!
Ba người tiếp tục đi vào, không lâu sau, ba người đã đến trước một tháp cao, tòa tháp cao mấy vạn trượng, đâm thẳng vào tầng mây.
Diệp Huyên vội lại gần xem, hắn nhíu chặt mày, lần này, vật liệu tòa tháp cao không phải là Mật Tinh!
Tín công chúa bỗng nói: “Đây có lẽ là chân tinh trong truyền thuyết…”
Chân tinh!
Nghe thấy lời Tín công chúa, ánh mắt Việt công tử ở bên cạnh bỗng sáng lên!
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa: “Chân tinh?”
Tín công chúa thấp giọng nói: “Một loại kim loại đặc biệt, một khối tinh cầu sau khi cháy rụi, mới sản sinh ra được chút ít chân tinh này, mà trước mắt…”
Nói rồi, nàng ta ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc!
Nàng ta từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng không thể không nói, vẫn kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt!
Quá xa hoa!
Chân tinh!
Diệp Huyên nhìn kỹ tòa tháp cao trước mặt này, lúc này, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân đúng là một người nghèo!
Đúng là xa hoa!
Lúc này, Việt công tử ở bên cạnh bỗng nói: “Tín công chúa, tháp này, ta và ngươi mỗi người một nửa!”
Mỗi người một nửa!
Việt công tử quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên vẫn đang đánh giá tháp cao trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Chương 5758: Tạm thời trông coi
Việt công tử nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt vô cảm.
Tín công chúa nhìn tháp cao, cười nói: “Việt công tử, ta nghĩ, e rằng chúng ta không lấy được tòa tháp cao này rồi!”
Nghe vậy, Việt công tử nhíu chặt mày!
Lúc này hắn ta mới nghĩ đến, tu vi hắn ta hoàn toàn không có, không những vậy, ngay cả nhẫn chứa đồ cũng không dùng được!
Dùng nhẫn chứa đồ cũng cần có linh khí!
Sắc mặt Việt công tử chùng xuống!
Tín công chúa nói: “Chúng ta phải nghĩ cách giải trừ cấm chế nơi này, nếu không, chúng ta cũng không thể mang thứ gì đi được! Hơn nữa, nơi này không đơn giản như vậy, chuyện lấy bảo vậy, trước tiên đừng vội!”
Nói xong, nàng ta bỗng nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Không vội! Không vội! Ta cũng không vội!”
Tín công chúa cười nói: “Vậy chúng ta vào trong tháp xem xem!”
Nói rồi, nàng ta đi vào trong tháp.
Việt công tử nhìn Diệp Huyên, sau đó cũng đi vào theo!
Diệp Huyên nói trong lòng: “Bút nhỏ, ngươi có thể cảm nhận trong tháp có nguy hiểm gì không?”
Bút nhỏ nói: “Không có nguy hiểm!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó đi vào theo!
Bút nhỏ lại nói: “Người yên tâm, muội muội người che chở người, người đi đâu cũng chẳng có nguy hiểm! Đối với bất kỳ nơi nào thì người mới là nguy hiểm đấy!”
Diệp Huyên: “…”
Sau khi đi vào tháp, Diệp Huyên phát hiện, tầng thứ nhất tháp này có đây sách cổ!
Kho sách?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, hắn đi đến bên cạnh tùy ý lấy một cuốn sách cổ, mở ra xem, thế nhưng lại xem không hiểu gì!
Căn bản không phải chữ thời đại này!
Tín công chúa đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng cầm lấy một cuốn sách cổ bên cạnh, nhìn một lúc, nàng ta cười nói: “Văn Sử!”
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa: “Văn Sử?”
Tín công chúa gật đầu: “Một tác phẩm văn học!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi xem hiểu được sao?”
Tín công chúa gật đầu: “Lúc trước khi ở trong thời không Tuế Nguyệt, ta từng tiếp xúc với người của thời đại này, đã học hỏi chữ viết thời đại bọn họ”.
Diệp Huyên cười nói: “Dạy ta!”
Tín công chúa gật đầu, nàng ta điểm tay vào giữa trán Diệp Huyên!
Ầm!
Thoáng chốc, vô số thông tin xuyên vào trong thức hải Diệp Huyên!
Một lúc sau, hắn nhìn sách cổ trong tay, lúc này, hắn đã có thể hiểu được rồi!
Tín công chúa bỗng nói: “Chúng ta lên lầu xem xem!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Ba người lên lầu, mà khi đến lầu hai, bọn họ phát hiện lầu hai giống hệ như lầu một, đều là sách cổ, ước chừng có hơn trăm vạ cuốn!
Thể loại gì cũng có!
Diệp Huyên có chút kỳ lạ, nơi này đúng thật là một kho sách đấy!
Ba người tiếp tục lên lầu, thế nhưng, lầu thứ ba cũng y hệt, cũng đều là sách cổ!
Không lâu sau, ba ngời đến tầng thứ hai đỉnh tháp, mà tầng này cũng đều là sách cổ.
Việt công tử ở bên cạnh nhíu mày, bởi vì những cuốn sách cổ này đều là sách bình thường, không có công pháp hay võ kỹ gì cả.
Tín công chúa ngẩng đầu nhìn tầng cuối cùng: “Đây là tầng cuối cùng, không chừng có gì đó khác!”
Diệp Huyên cười nói: “Lên xem thì biết thôi!”
Tín công chúa gật đầu, ba người đến tầng cuối cùng, sau khi lên, ba người phát hiện, nơi này trống rỗng, không có sách cổ gì, ngay chính giữa có một quả cầu trắng đang lơ lửng!
Nhìn thấy quả cầu trắng kia, Việt công tử bỗng chốc có hứng thú!
Ngay lúc này, quả cầu trắng bỗng từ từ chuyển động, sau đó, một luồng sáng bắn ra, trong luồng sáng, có một ông lão áo choàng xám xuất hiện trước mặt ba người!
Diệp Huyên nhìn ông lão áo xám, không nói gì.
Còn vẻ mặt Việt công tử kia thì rất đề phòng, giữa lòng bàn tay hắn ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lá bùa.
Ông lão áo choàng bỗng chậm rãi mở mắt, ông ta nhìn ba người Diệp Huyên, cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng trên người Diệp Huyên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, ông ta khẽ nhíu mày!
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Lúc này, ông lão áo choàng bỗng lên tiếng: “Người kế thừa Thiên Mệnh!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi biết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Ông lão áo choàng nhìn Diệp Huyên: “Vận mệnh ngươi, thật phức tạp!”
Diệp Huyên im lặng.
Ông lão áo choàng nói tiếp: “Đây là Đạo Thư Tháp, toàn bộ tài liệu lịch sử và sách của thời đại Mạt Pháp đều ở đây, còn ta, vẫn luôn ở đây đợi một người truyền thừa”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Vậy người truyền thừa là ta sao?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, ngạc nhiên.
Việt công tử lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, đúng là mặt dày!
Ông lão áo choàng do dự chốc lát sau đó nói: “Thật ra không phải ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức bĩu môi.
Mà lúc này, ông lão áo choàng lại nói: “Nhưng, ta thấy ngươi lại thích hợp hơn!”
Nghe thế, Diệp Huyên bỗng chốc vui mừng không thôi: “Ông rất có mắt nhìn đấy!”
Ông lão áo choàng cạn lời.
Diệp Huyên nói: “Thực không dám giấu, ta đang mở thư viện, mấy cuốn sách cổ này nếu ở chỗ ta thì càng có thể khiến chúng phát huy được giá trị vốn có của mình! Tin ta, ta có thể khiến văn minh thời đại Mạt Pháp tái hiện lại ở thế gian, được người đời biết đến!”
Ông lão áo choàng thấp giọng nói: “Ngươi hiểu nhầm ta rồi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?”
Ông lão áo choàng nói: “Ý ta là, ta muốn giao Đạo Thư Tháp này cho ngươi trông coi tạm thời, đợi đến ngày nào đó trong tương lai, ngươi lại giao cho người khác!”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm ông lão áo choàng: “Tạm thời trông coi?”
Chương 5759: Quá sỉ nhục người khác rồi!
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy! Người truyền thừa Đại Đạo tôn kính, rất xin lỗi, ngươi không phải người mà chúng ta muốn đợi, nhưng, người chúng ta muốn đợi có quan hệ rất gần với ngươi, hơn nữa, thời đại hiện giờ, cũng chỉ có ngươi mới có thể trông coi tốt văn minh thời đại Mạt Pháp chúng ta!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người các ngươi muốn đợi có quan hệ rát gần với ta?”
Ông lão áo choàng khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên rất hiếu kỳ: “Là người nào?”
Ông lão áo cùng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Có lẽ là con trai ngươi!”
Diệp Huyên ngây người: “Con trai ta?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ta rất có trách nhiệm mà nói cho ông biết, ta còn chưa có con!”
Ông lão áo choàng nói: “Hiện tại không có, là bình thường, hơn hai nghìn vạn năm nữa, có lẽ cũng có rồi”.
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng: “Tại sao phải giao cho con trai ta?”
Ông lão áo choàng không nói.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Không thể nói sao?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Quả thực không dễ nói, bởi vì dính dáng đến một vài nhân quả không tốt! Ta chỉ có thể nói, con trai các hạ, là người chúng ta muốn đợi, bởi vì chỉ có hắn mới có thể phục hưng văn mình thời đại Mạt Pháp chúng ta!”
Diệp Huyên chỉ vào bản thân: “Ta không thể?”
Ông lão áo choàng do dự rồi nói: “Theo chúng ta biết, ngươi là kiểu cầm tiền không làm, vì vậy…”
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Mẹ nó!
Quá sỉ nhục người khác rồi!
Ông lão áo choàng vội nói: “Chúng ta không có ý mạo phạm các hạ, chỉ là… Chúng ta càng mong chờ kết duyên với con trai các hạ. Toàn bộ sách cổ trong Đạo Thư Các này, mang theo truyền thừa văn minh thời đại Mạt Pháp chúng ta, chúng ta hy vọng hắn có thể phục hưng thời đại Mạt Pháp!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Thời đại Mạt Pháp còn có người sống không?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Có! Đều ở Mạt Pháp Giới! Nhưng, đều đóng băng ngủ say cả rồi!”
Diệp Huyên nói: “Ta có thể giúp các ngươi không?”
Ông lão áo choàng do dự rồi nói: “Chúng… Chúng ta không cần ngươi giúp!”
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng đen mặt!
Ông lão áo choàng cười khổ: “Các hạ, ta không có ý mạo phạm ngươi, thật đó… Chúng ta nguyện ý đợi hơn hai nghìn năm nữa!”
Diệp Huyên cười nói: “Chuyện ta rất hiếu kỳ là tại sao các ngươi lại cố chấp đợi con trai tương lai của ta vậy? Chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó chứ?”
Ông lão áo choàng im lặng một lúc rồi nói: “Theo những gì chúng ta biết trước, hắn là người hủy diệt của thế giới Hư Chân, cũng là người thành lập một thế giới khác…”
Diệp Huyên nheo mắt: “Người hủy diệt thế giới Hư Chân?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Năm đó khi tộc ta gặp phải đại nạn, toàn bộ tiên tri của tộc ta tập hợp lại, dùng sinh mệnh của chính họ để đánh đổi một phần sinh mệnh tương lai của tộc ta. Mà trong dự báo của tiên tri tộc ta, hắn là người hủy diệt tương lai của thế giới Hư Chân, cũng là người sáng lập thế giới mới, nếu tộc ta có thể cống hiến cho hắn thì sẽ có cơ hội khôi phục văn minh thời đại Mạt Pháp, đạt đến một tầng cao mới, vì vậy, tộc ta khi gặp đại nạn, đã trả cái giá rất lớn phong ấn người trong tộc, đợi chờ ngày đó đến!”
Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Ta thì sao? Các người từng tính đến ta không?”
Ông lão áo choàng do dự rồi lắc đầu: “Không có!”
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao không có?”
Ông lão áo choàng cười khổ: “Người truyền thừa Đại Đạo tôn kính, trên người ngươi có nhân quả che phủ, không ai có thể đoán trước được tương lai của ngươi!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta thấy các ngươi bỏ gần mà tìm xa rồi! Ta không có ý tự khen, nhưng ta thấy, ta cũng có thể giúp thời đại Mạt Pháp các ngươi, hà tất phải đợi con trai ta chứ?”
Ông lão áo choàng chần chừ chốc lát rồi nói: “Ngươi cũng rất lợi hại, nhưng, chúng ta vẫn nên đợi thêm vậy!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Ngay lúc này, Việt công tử ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Các hạ, di tích này là do Tân Nguyệt Giáo và Đế quốc Cổ phát hiện, bên trong tháp nhỏ này nên thuộc về Tân Nguyệt Giáo ta và Đế quốc Cổ mới đúng!”
Ông lão áo choàng nhìn Việt công tử: “Ta có thể cảm nhận, ngươi có địch ý với người truyền thừa Đại Đạo này! Ta có phần khó tin, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí mà xem thường người truyền thừa Đại Đạo đương nhiệm này vậy?”
Việt công tử cười lạnh: “Người truyền thừa Đại Đạo? Ngươi có biết, năm đó Đạo Môn bị chúng ta tiêu diệt, mà chủ nhân bút Đại Đạo kia cả rắm còn chẳng thấy đâu! Cho dù là Thiên Đạo hiện tại, cũng phải thần phụ Tân Nguyệt Giáo và Đế quốc Cổ ta!”
Nghe vậy, ông lão áo choàng nhíu mày: “Mạo muội được hỏi, hiện tại thời đại ngươi thuộc về trình độ nào?”
Việt công tử lạnh lùng nói: “Đương nhiên là trình độ đỉnh cao!”
Đỉnh cao!
Ông lão áo choàng lắc đầu: “Thứ cho ta nói thẳng, hiện tại bên ngoài thời đại này hẳn là thuộc thời đại văn minh cấp thấp, bởi vì với loại như ngơi, ở thời đại Mạt Pháp ta, hoàn toàn thuộc vào dạng tép riu thôi, không đúng, ngay cả tép riu cũng chẳng bằng…”
Nói xong, ông ta dừng lại rồi nói tiếp: “Không có ý sỉ nhục ngươi, ta chỉ nói sự thật thôi, nếu ngươi không tin, ta có thể chứng minh cho ngươi xem!”
Nói xong, ông ta bỗng điểm tay!
Ầm!
Cả người Việt công tử bỗng chốc bùng cháy!
Việt công tử vô cùng sợ hãi: “Ngươi… Ngươi làm gì! Ngươi…”
Ông lão áo choàng không nói gì.
Mắt thấy bản thân sắp hoàn toàn biến mất, Việt công tử bỗng nhìn Diệp Huyên, tức giận nói: “Nếu ta có chuyện, chắc chắn ngươi sẽ chết!”
“Chết tiệt!”
Diệp Huyên: “?”
Chương 5760: Thiếu tiền
Diệp Huyên chợt nhìn về phía ông lão áo choàng: “Tạm dừng một lát đã!”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Được!”
Nói xong, tay phải ông ta nhẹ nhàng ép xuống, sức mạnh bí ẩn trên người Việt công tử kia lập tức biến mất.
Sắc mặt Việt công tử trắng bệch, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Diệp Huyên nhìn Việt công tử: “Có một điểm ta không rõ chính là, việc này liên quan gì đến ta?”
Việt công tử nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi cùng phe với ông ta!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía ông lão áo choàng: “Chúng ta là một phe sao?”
Ông lão áo choàng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nói một cách chính xác, bọn ta là tùy tùng của con trai ngươi! Ở một mức độ nào đó, chúng ta coi như cùng một phe!”
Diệp Huyên cạn lời!
Mẹ nó!
Hắn thật sự bị làm cho không biết phải nói gì rồi!
Ông lão áo choàng cười ngượng ngập: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, có thể cùng một phe với ngươi, bọn ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”
Nói xong, ông ta liếc nhìn Việt công tử mềm oặt trên mặt đất bên cạnh: “Loại sâu kiến này mà cũng dám mạo phạm ngươi, chết không có gì đáng tiếc! Ta có thể tiếp tục chứ?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Tùy ông!”
“To gan!”
Việt công tử gầm lên giận dữ: “Diệp Huyên, ngươi dám! Ngươi…”
Lúc này, ông lão áo choàng nhẹ nhàng vung tay lên.
Trong nháy mắt, Việt công tử kia đã hóa thành tro tàn!
Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa: “Cái chết của hắn ta không liên quan gì đến ta, đúng không?”
Tín công chúa suy nghĩ, sau đó nói: “Ta cảm thấy có lẽ Tân Nguyệt giáo sẽ không tin!”
Diệp Huyên lập tức quay đầu nhìn về phía ông lão áo choàng: “Ông có thể diệt luôn cả Tân Nguyệt giáo không?”
Ông lão áo choàng do dự chốc lát, sau đó nói: “Ta không cách nào rời khỏi nơi này, một khi rời khỏi nơi này, sợ rằng sẽ gặp kiếp nạn lớn!”
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, thứ cho ta mạo muội, có phải ngươi sống ở bên ngoài không được tốt lắm hay không?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vì sao lại nói như vậy?”
Ông lão áo choàng trầm giọng nói: “Loại sâu kiến kia cũng dám mạo phạm ngươi… theo lý thì không nên như vậy!”
Diệp Huyên không còn lời nào để chống chế.
Lúc này, Tín công chúa ở bên cạnh đột nhiên nói: “Các hạ vừa nói, thời đại mạt pháp đã từng gặp phải kiếp nạn lớn?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Tín công chúa mỉm cười: “Có thể nói rõ không?”
Ông lão áo choàng lắc đầu: “Không thể!”
Tín công chúa hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười một tiếng: “Vậy thôi!”
Ông lão áo choàng cười nói: “Cô nương, có một số chuyện là không thể tò mò, phần ân oán nhân quả năm đó, đối với ngươi thì không biết chính là bình an.”
Tín công chúa gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nói như vậy, nếu nhận được sự thần phục của các ông, vậy sẽ phải chịu đựng nhân quả cực lớn?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng: “Vậy chẳng phải ông đang gài con trai ta hay sao?”
Ông lão áo choàng mỉm cười: “Yên tâm, người thừa kế Đại đạo tôn kính, ngươi không cần lo lắng, con trai của ngươi chịu đựng được phần nhân quả này của bọn ta!”
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”
Ông lão áo choàng cười nói: “Bởi vì hắn có ngươi, về sau ngươi có thể gánh phần nhân quả to lớn này giúp hắn!”
Biểu cảm của Diệp Huyên lập tức cứng đờ, thoáng chốc, sắc mặt của hắn đã trở nên vô cùng khó coi: “Ông không phải là gài con trai, mà là gài cha gài mẹ hắn!”
Ông lão áo choàng cười ngượng ngập: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, bọn ta cũng không ngờ sẽ gặp được ngươi vào lúc này, không thể không nói, đây chính là duyên phận!”
Diệp Huyên mặt không cảm xúc: “Ta không quan tâm chuyện các ông theo con trai ta, ta chỉ muốn hỏi, bây giờ có chỗ tốt gì cho ta hay không?”
Ông lão áo choàng suy nghĩ rồi nói: “Bọn ta để lại cho con trai ngươi!”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng, không nói lời nào.
Ông lão áo choàng do dự chốc lát, sau đó nói: “Tôn kính…”
Diệp Huyên xua tay áo: “Đừng nói tôn kính gì nữa! Ta không cảm nhận được tôn kính của các ông, nói thực tế chút đi! Bằng không, các ông cứ tiếp tục ở chỗ này chờ con trai ta đi!”
Ông lão áo choàng vội nói: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, ta có chỗ tốt!”
Nói xong, ông ta mở bàn tay ra, một cuốn sách cổ rất dày chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên không hiểu: “Đây là?”
Ông lão áo choàng cười nói: “Đây là Thiên Thư Mạt Pháp!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Thư Mạt Pháp?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy! Thời đại mạt pháp ta có một loại công pháp tu luyện đặc thù!”
Diệp Huyên mở ra nhìn, thoáng chốc, hắn lắc đầu: “Không tốt! Đổi cái khác!”
Ông lão áo choàng sửng sốt.
Diệp Huyên mở bàn tay ra, tâm pháp Thái Sơ và tâm pháp Vũ Trụ bay đến trước mặt ông lão áo choàng: “Tự ông nhìn đi!”
Ông lão áo choàng mở ra xem, thoáng chốc, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Trời ạ! Đây chính là công pháp do chủ nhân bút Đại đạo sáng tạo!”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, ta có thể sao chép một bản không?”
Diệp Huyên im lặng.
Cả người tê dại!
Ông lão áo choàng càng thêm kích động: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, nói thật lòng, ta có thể cảm nhận được trên người ngươi có chí bảo, mà so với chí bảo trên người ngươi, thần vật của thời đại mạt pháp ta thật sự không đáng nhắc tới, bởi vậy, ta mới cho ngươi công pháp, nhưng ta không ngờ, công pháp của ngươi lại đỉnh cấp như vậy, ôi! Xấu hổ! Xấu hổ rồi!
Diệp Huyên thoáng nhìn ông lão áo choàng, sau đó nói: “Ông có thể cho ta một món tiền gì đó!”
Không thể không nói, hắn vẫn thiếu tiền!
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, lắc đầu khẽ cười!
Vị Diệp công tử này, tính khí cũng rất nóng nảy!
Nơi cuối tinh không, âm thanh kia bỗng lên tiếng: “Theo như ý ngươi!”
Nói xong, nó hoàn toàn biến mất không dấu.
Diệp Huyên cất kiếm Thanh Huyên, quay đầu nhìn Tín công chúa: “Điện hạ, không ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”
Tín công chúa cười nói: “Không có!”
Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Theo ta biết, Tân Nguyệt Giáo và Đế quốc Cổ hình như có quan hệ hợp tác!”
Tín công chúa chớp mắt: “Là do ngươi giết, chứ không phải ta giết, bọn họ có trách cũng không có lý do trách ta được!”
Diệp Huyên gật đầu: “Quả thực!”
Tín công chúa cười nói:” Chúng ta đến di tích Mạt Pháp đi!”
Dứt lời, một luồng áp lực kinh khủng bỗng từ trên trời đè xuống!
Diệp Huyên nhíu mày, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trời bỗng nhiên tối sầm, sau đó, một con rồng khổng lồ màu vàng to cả mấy vạn trượng xuất hiện trên bầu trời đế đô, con rồng khổng lồ này không giống với hắn gặp lúc trước, con rồng khổng lồ này có bốn cánh, duỗi người ra thật sự là che cả trời, ngoài ra, đuôi nó cũng rất dài, chừng nghìn trượng, tựa như lưỡi đao, mỗi khi quét qua, thời không đều nứt ra, cực kỳ đáng sợ.
Tín công chúa cười nói: “Diệp công tử, mời!”
Nói xong, nàng ta lập tức đưa Diệp Huyên lên trên lưng rồng!
Tín công chúa điểm nhẹ chân phải, con rồng khổng lồ bỗng chốc hóa thành luồng sáng đen biến mất nơi xa.
Trên đường, Tín công chúa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, có thể nhìn kiếm của ngươi không?”
Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”
Nói xong, hắn xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Tín công chúa.
Tín công chúa cầm lấy kiếm Thanh Huyên, một lúc sau, ánh mắt nàng ta bỗng phức tạp: “Diệp công tử, bảo vật của ngươi quá nhiều!”
Diệp Huyên cười nói: “Bảo vật của Đế quốc Cổ chắc hẳn cũng không ít mới đúng!”
Tín công chúa trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Huyên: “Toàn bộ bảo vật của Đế quốc Cổ ta ở trước mặt Diệp Huyên, thật sự chỉ như một đống kim loại bỏ đi!”
Diệp Huyên bỗng nói: “Tín điện hạ, Đạo Hỏa kia đang ở Đế quốc Cổ sao?”
Tín công chúa lắc đầu: “Đạo Hỏa ở Tân Nguyệt Giáo!”
Tân Nguyệt Giáo!
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày!
Chẳng lẽ tên này lại đến Tân Nguyệt Giáo?
Tín công chúa bỗng nói: “Diệp công tử có hứng thú với Đạo Hỏa kia sao?”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tín điện hạ có biết thời không Linh Độ không?”
Tín công chúa bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: “Sao vậy?”
Tín công chúa thấp giọng nói: “Trước mắt mà nói, cả Cổ Thành này người biết thời không Linh Độ, chắc chắn không quá năm người!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Tại sao?”
Tín công chúa cười nói: “Thời không Linh Độ là một loại thời không đặc biệt, cấp độ này còn trên cả thời không Tuế Nguyệt, mà sở dĩ chúng ta biết đến thời không Linh Độ, là vì thời đại Mạt Pháp!”
Diệp Huyên bỗng nói: “Tín công chúa, ngươi biết những người phụ trách thời không này là những người nào không?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Đạo Môn!”
Tín công chúa im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Thứ cho ta nói thẳng, sau khi đến Đế quốc Cổ, ta phát hiện, các ngươi ở đây hình như rất coi thường chủ nhân bút Đại Đạo…”
Tín công chúa bỗng nói: “Diệp công tử có biết tại sao năm đó chúng ta muốn tiêu diệt Đạo Môn này không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Tín công chúa nói: “Đạo Môn năm đó giống như một bạo quân vậy, lợi dụng sức mạnh và pháp tắc mà mình có để nô dịch vô vàn người và thế lực! Con trai chủ nhân Đạo Môn, ham mê nữ sắc, mỗi năm đều muốn các tộc các thế lực cống nạp vô số nữ tử xinh đẹp, mà hễ có người không tuân theo, thì sẽ bị diệt môn diệt tộc!”
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng nhíu mày!
Tín công chúa khẽ cười: “Ta không thêm mắm thêm muối! Thời đại đó, Đạo Môn độc đại, lớn đến mức không có đối thủ, cộng thêm chủ nhân bút Đại Đạo lại không ràng buộc bọn họ, vì vậy, bọn họ làm việc càng lúc càng không kiêng nể, Đạo Môn tàn ác, khó mà kể xiết!”
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Sau khi Diệp công tử đến Đế quốc Cổ, chắc hẳn đã phát hiện, người nơi này đối xử với ngươi có vẻ không thân thiện lắm, ngay cả Trần công tử kia, địch ý của bọn họ với ngươi, không phải không có nguyên do!”
Diệp Huyên im lặng.
Chuyện này thì hắn lại không ngờ đến, Đạo Môn lại tàn ác đến vậy!
Tín công chúa lại nói: “Ta từng điều tra Diệp công tử, tuy Diệp công tử là người của Đạo Môn, nhưng hành động lại không giống với Đạo Môn!”
Diệp Huyên nói: “Tín công chúa, ân oán giữa Đạo Môn và quý quốc, hiện tại ta không quá hứng thú, dù sao, đây cũng là chuyện từ rất lâu rồi! Lần này ta đến Cổ Vực, mục đích là Thái Sơ Thư!”
Nói rồi, hắn chợt dừng lại rồi nói tiếp: “Tín công chúa, ta muốn mở thư viện ở Cổ Vực, ngươi thấy có được không?”
Tín công chúa cười nói: “Ta thấy không được!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Thương lượng chút đi!”
Tín công chúa khẽ cười: “Nếu là thư viện bình thường, để Diệp công tử mở, cũng không sao cả. Nhưng thư viện của Diệp công tử thì khác, có nguy cơ. Liên quan đến tính mạng, nếu để ngươi mở thư viện ở Cổ Vực, không lâu sau, chắc chắn thư viện sẽ áp chế hoàng quyền!”
Đúng là nhìn thấu bản chất!
Diệp Huyên gật đầu: “Tín công chúa không đồng ý thì thôi vậy!”
Đương nhiên hắn không thể miễn cưỡng đến Đế quốc Cổ mở thư viện, trừ phi tiêu diệt Đế quốc Cổ!
Chương 5757: Mỗi người một nửa
HIện tại sở dĩ Đế quốc Cổ không đồng ý, là bởi vì thế lực của thư viện vẫn chưa phát triển ở hai bên, ngày nào đó, khi thế lực thư viện đã vượt xa Đế quốc Cổ, Đế quốc Cổ sẽ tự mình gia nhập thư viện.
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, không nói gì thêm.
Dưới sự dẫn dắt của con rồng khổng lồ, không lâu sau, Diệp Huyên và Tín công chúa đã đến trước một bức tượng khổng lồ cao vạn trượng, bức tượng đứng sừng sững trên đỉnh núi, từ vị trí bức tượng nhìn qua, có thể thấy một kiến trúc di tích cổ xưa cao ngút tầng mây.
Diệp Huyên khẽ nói: “Nơi này chính là di tích Mạt Pháp sao?”
Tín công chúa gật đầu: “Đúng vậy!”
Nói rồi, nàng ta bỗng chỉ vào bức tượng: “Ngươi xem, đây là Mật Tinh trong truyền thuyết, loại Mật Tinh này chỉ có trong thời không Tuế Nguyệt, ở thời đại hiện tại của chúng ta, thứ này rất hiếm, bởi vì mật độ của nó dày đặc, có thể dùng để tạo ra vật phòng thân! Mà ở đây thì giống như cải trắng vậy!”
Mật Tinh!
Diệp Huyên nhìn kỹ bức tượng, như lời Tín công chúa nói, nguyên liệu này quả thật rất đặc biệt, nếu dùng để tạo giáp gì đó, chắc chắn là đỉnh cao!
Diệp Huyên bỗng nói: “Tín công chúa, bức tượng này ngươi có cần không?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp công tử muốn sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu là bình thường, chắc chắn là ta muốn, nhưng… Di tích này cũng không phải do ta phát hiện, hơn nữa, ta lại không bỏ công, thực sự cũng rất ngại.”
Tín công chúa khẽ cười, đang định nói thì ngay lúc này, chân trời phía xa bỗng truyền đến hơi thở mạnh mẽ!
Tín công chúa quay đầu nhìn, sau đó cười nói: “Người của Tân Nguyệt Giáo đến rồi!”
Diệp Huyên nhìn bầu trời, lúc này, một thanh niên bỗng đi xuống!
Thanh niên nhìn Diệp Huyên, sau đó đi đến trước mặt Tín công chúa: “Tín điện hạ!”
Tín công chúa cười nói: “Việt công tử, trước tiên cứ thăm dò di tích, còn về ân oán giữa các ngươi và Diệp công tử, sau khi đi ra rồi tự giải quyết, có được không?”
Thanh niên gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì.
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp công tử, tuy Mật Tinh này tốt, nhưng ta tin, trong di tích Mạt Pháp, sẽ có thứ tốt hơn!”
Nói xong, nàng ta đi về phía xa.
Việt công tử lập tức đi theo, Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó đi qua theo!
Ngay khi ba người bước vào di tích Mạt Pháp, ba người lập tức nhíu mày, bởi vì một cấm chế vô hình lập tức đã phong ấn toàn bộ tu vi và huyền khí của bọn họ!
Phong ấn năng lực?
Diệp Huyên thử dùng huyền khí, thế nhưng, không có tác dụng gì!
Lúc này, toàn bộ năng lực của hắn tựa như đã biến mất!
Lúc này, bút nhỏ bỗng nói: “Sử dụng đạo ấn!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức làm theo, khi hắn sử dụng đạo ấn, đạo ấn trong thức hải hắn bỗng khẽ chuyển động, sau đó, hắn phát hiện sức mạnh của mình đã khôi phục rồi!
Nhưng, hắn không thể hiện ra mà vội dừng lại!
Lúc này, bút nhỏ nói: “Đạo ấn có thể phá vỡ mọi quy tắc phong ấn của đất trời! Quy tắc phong ấn của thời đại Tuế Nguyệt này tuy mạnh, nhưng cũng không mạnh bằng quy tắc và đại đạo của chủ nhân!”
Diệp Huyên gật đầu: “Chủ nhân ngươi có chút tài năng đấy!”
Bút nhỏ: “…”
Lúc này, Tín công chúa bỗng nói : “Nơi này, rất đặc biệt nhỉ!”
Việt công tử nhìn phía xa: “Đi thôi!”
Ba người tiếp tục đi về phía trước!
Không lâu sau, ba người đến trước một bệ đá, bệ đá bị khuyết vỡ, trên bệ đá có một cột đá sừng sững, trên đỉnh cột đa có một bức tượng binh sĩ tay cầm khiên chắn!
Diệp Huyên đi đến chỗ bức tượng, hắn khẽ chạm vào, sau đó kinh ngạc nói: “Quả nhiên cũng là dùng Mật Tinh tạo thành! Thời đại Mạt Pháp này đúng là có tiền thật!”
Tín công chúa cười nói: “Có lẽ, thời đại hiện tại của chúng ta sở dĩ hiếm Mật Tinh, chính là vì các cao thủ thời đại Mạt Pháp thu về hết rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Người trước hưởng, người sau thiếu!”
Tín công chúa khẽ cười, sau đó nói: “Đi, đi vào trong xem sao!”
Nói õng, nàng ta đi về phía xa!
Diệp Huyên nhìn bức tượng và bệ đá kia, hắn rất muốn lấy, thế nhưng da mặt quá mỏng, không làm được loại chuyện như vậy!
Ba người tiếp tục đi vào, không lâu sau, ba người đã đến trước một tháp cao, tòa tháp cao mấy vạn trượng, đâm thẳng vào tầng mây.
Diệp Huyên vội lại gần xem, hắn nhíu chặt mày, lần này, vật liệu tòa tháp cao không phải là Mật Tinh!
Tín công chúa bỗng nói: “Đây có lẽ là chân tinh trong truyền thuyết…”
Chân tinh!
Nghe thấy lời Tín công chúa, ánh mắt Việt công tử ở bên cạnh bỗng sáng lên!
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa: “Chân tinh?”
Tín công chúa thấp giọng nói: “Một loại kim loại đặc biệt, một khối tinh cầu sau khi cháy rụi, mới sản sinh ra được chút ít chân tinh này, mà trước mắt…”
Nói rồi, nàng ta ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc!
Nàng ta từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng không thể không nói, vẫn kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt!
Quá xa hoa!
Chân tinh!
Diệp Huyên nhìn kỹ tòa tháp cao trước mặt này, lúc này, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân đúng là một người nghèo!
Đúng là xa hoa!
Lúc này, Việt công tử ở bên cạnh bỗng nói: “Tín công chúa, tháp này, ta và ngươi mỗi người một nửa!”
Mỗi người một nửa!
Việt công tử quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên vẫn đang đánh giá tháp cao trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Chương 5758: Tạm thời trông coi
Việt công tử nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt vô cảm.
Tín công chúa nhìn tháp cao, cười nói: “Việt công tử, ta nghĩ, e rằng chúng ta không lấy được tòa tháp cao này rồi!”
Nghe vậy, Việt công tử nhíu chặt mày!
Lúc này hắn ta mới nghĩ đến, tu vi hắn ta hoàn toàn không có, không những vậy, ngay cả nhẫn chứa đồ cũng không dùng được!
Dùng nhẫn chứa đồ cũng cần có linh khí!
Sắc mặt Việt công tử chùng xuống!
Tín công chúa nói: “Chúng ta phải nghĩ cách giải trừ cấm chế nơi này, nếu không, chúng ta cũng không thể mang thứ gì đi được! Hơn nữa, nơi này không đơn giản như vậy, chuyện lấy bảo vậy, trước tiên đừng vội!”
Nói xong, nàng ta bỗng nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Không vội! Không vội! Ta cũng không vội!”
Tín công chúa cười nói: “Vậy chúng ta vào trong tháp xem xem!”
Nói rồi, nàng ta đi vào trong tháp.
Việt công tử nhìn Diệp Huyên, sau đó cũng đi vào theo!
Diệp Huyên nói trong lòng: “Bút nhỏ, ngươi có thể cảm nhận trong tháp có nguy hiểm gì không?”
Bút nhỏ nói: “Không có nguy hiểm!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó đi vào theo!
Bút nhỏ lại nói: “Người yên tâm, muội muội người che chở người, người đi đâu cũng chẳng có nguy hiểm! Đối với bất kỳ nơi nào thì người mới là nguy hiểm đấy!”
Diệp Huyên: “…”
Sau khi đi vào tháp, Diệp Huyên phát hiện, tầng thứ nhất tháp này có đây sách cổ!
Kho sách?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, hắn đi đến bên cạnh tùy ý lấy một cuốn sách cổ, mở ra xem, thế nhưng lại xem không hiểu gì!
Căn bản không phải chữ thời đại này!
Tín công chúa đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng cầm lấy một cuốn sách cổ bên cạnh, nhìn một lúc, nàng ta cười nói: “Văn Sử!”
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa: “Văn Sử?”
Tín công chúa gật đầu: “Một tác phẩm văn học!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi xem hiểu được sao?”
Tín công chúa gật đầu: “Lúc trước khi ở trong thời không Tuế Nguyệt, ta từng tiếp xúc với người của thời đại này, đã học hỏi chữ viết thời đại bọn họ”.
Diệp Huyên cười nói: “Dạy ta!”
Tín công chúa gật đầu, nàng ta điểm tay vào giữa trán Diệp Huyên!
Ầm!
Thoáng chốc, vô số thông tin xuyên vào trong thức hải Diệp Huyên!
Một lúc sau, hắn nhìn sách cổ trong tay, lúc này, hắn đã có thể hiểu được rồi!
Tín công chúa bỗng nói: “Chúng ta lên lầu xem xem!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Ba người lên lầu, mà khi đến lầu hai, bọn họ phát hiện lầu hai giống hệ như lầu một, đều là sách cổ, ước chừng có hơn trăm vạ cuốn!
Thể loại gì cũng có!
Diệp Huyên có chút kỳ lạ, nơi này đúng thật là một kho sách đấy!
Ba người tiếp tục lên lầu, thế nhưng, lầu thứ ba cũng y hệt, cũng đều là sách cổ!
Không lâu sau, ba ngời đến tầng thứ hai đỉnh tháp, mà tầng này cũng đều là sách cổ.
Việt công tử ở bên cạnh nhíu mày, bởi vì những cuốn sách cổ này đều là sách bình thường, không có công pháp hay võ kỹ gì cả.
Tín công chúa ngẩng đầu nhìn tầng cuối cùng: “Đây là tầng cuối cùng, không chừng có gì đó khác!”
Diệp Huyên cười nói: “Lên xem thì biết thôi!”
Tín công chúa gật đầu, ba người đến tầng cuối cùng, sau khi lên, ba người phát hiện, nơi này trống rỗng, không có sách cổ gì, ngay chính giữa có một quả cầu trắng đang lơ lửng!
Nhìn thấy quả cầu trắng kia, Việt công tử bỗng chốc có hứng thú!
Ngay lúc này, quả cầu trắng bỗng từ từ chuyển động, sau đó, một luồng sáng bắn ra, trong luồng sáng, có một ông lão áo choàng xám xuất hiện trước mặt ba người!
Diệp Huyên nhìn ông lão áo xám, không nói gì.
Còn vẻ mặt Việt công tử kia thì rất đề phòng, giữa lòng bàn tay hắn ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lá bùa.
Ông lão áo choàng bỗng chậm rãi mở mắt, ông ta nhìn ba người Diệp Huyên, cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng trên người Diệp Huyên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, ông ta khẽ nhíu mày!
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Lúc này, ông lão áo choàng bỗng lên tiếng: “Người kế thừa Thiên Mệnh!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi biết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Ông lão áo choàng nhìn Diệp Huyên: “Vận mệnh ngươi, thật phức tạp!”
Diệp Huyên im lặng.
Ông lão áo choàng nói tiếp: “Đây là Đạo Thư Tháp, toàn bộ tài liệu lịch sử và sách của thời đại Mạt Pháp đều ở đây, còn ta, vẫn luôn ở đây đợi một người truyền thừa”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Vậy người truyền thừa là ta sao?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, ngạc nhiên.
Việt công tử lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, đúng là mặt dày!
Ông lão áo choàng do dự chốc lát sau đó nói: “Thật ra không phải ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức bĩu môi.
Mà lúc này, ông lão áo choàng lại nói: “Nhưng, ta thấy ngươi lại thích hợp hơn!”
Nghe thế, Diệp Huyên bỗng chốc vui mừng không thôi: “Ông rất có mắt nhìn đấy!”
Ông lão áo choàng cạn lời.
Diệp Huyên nói: “Thực không dám giấu, ta đang mở thư viện, mấy cuốn sách cổ này nếu ở chỗ ta thì càng có thể khiến chúng phát huy được giá trị vốn có của mình! Tin ta, ta có thể khiến văn minh thời đại Mạt Pháp tái hiện lại ở thế gian, được người đời biết đến!”
Ông lão áo choàng thấp giọng nói: “Ngươi hiểu nhầm ta rồi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?”
Ông lão áo choàng nói: “Ý ta là, ta muốn giao Đạo Thư Tháp này cho ngươi trông coi tạm thời, đợi đến ngày nào đó trong tương lai, ngươi lại giao cho người khác!”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm ông lão áo choàng: “Tạm thời trông coi?”
Chương 5759: Quá sỉ nhục người khác rồi!
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy! Người truyền thừa Đại Đạo tôn kính, rất xin lỗi, ngươi không phải người mà chúng ta muốn đợi, nhưng, người chúng ta muốn đợi có quan hệ rất gần với ngươi, hơn nữa, thời đại hiện giờ, cũng chỉ có ngươi mới có thể trông coi tốt văn minh thời đại Mạt Pháp chúng ta!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người các ngươi muốn đợi có quan hệ rát gần với ta?”
Ông lão áo choàng khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên rất hiếu kỳ: “Là người nào?”
Ông lão áo cùng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Có lẽ là con trai ngươi!”
Diệp Huyên ngây người: “Con trai ta?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ta rất có trách nhiệm mà nói cho ông biết, ta còn chưa có con!”
Ông lão áo choàng nói: “Hiện tại không có, là bình thường, hơn hai nghìn vạn năm nữa, có lẽ cũng có rồi”.
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng: “Tại sao phải giao cho con trai ta?”
Ông lão áo choàng không nói.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Không thể nói sao?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Quả thực không dễ nói, bởi vì dính dáng đến một vài nhân quả không tốt! Ta chỉ có thể nói, con trai các hạ, là người chúng ta muốn đợi, bởi vì chỉ có hắn mới có thể phục hưng văn mình thời đại Mạt Pháp chúng ta!”
Diệp Huyên chỉ vào bản thân: “Ta không thể?”
Ông lão áo choàng do dự rồi nói: “Theo chúng ta biết, ngươi là kiểu cầm tiền không làm, vì vậy…”
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Mẹ nó!
Quá sỉ nhục người khác rồi!
Ông lão áo choàng vội nói: “Chúng ta không có ý mạo phạm các hạ, chỉ là… Chúng ta càng mong chờ kết duyên với con trai các hạ. Toàn bộ sách cổ trong Đạo Thư Các này, mang theo truyền thừa văn minh thời đại Mạt Pháp chúng ta, chúng ta hy vọng hắn có thể phục hưng thời đại Mạt Pháp!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Thời đại Mạt Pháp còn có người sống không?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Có! Đều ở Mạt Pháp Giới! Nhưng, đều đóng băng ngủ say cả rồi!”
Diệp Huyên nói: “Ta có thể giúp các ngươi không?”
Ông lão áo choàng do dự rồi nói: “Chúng… Chúng ta không cần ngươi giúp!”
Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng đen mặt!
Ông lão áo choàng cười khổ: “Các hạ, ta không có ý mạo phạm ngươi, thật đó… Chúng ta nguyện ý đợi hơn hai nghìn năm nữa!”
Diệp Huyên cười nói: “Chuyện ta rất hiếu kỳ là tại sao các ngươi lại cố chấp đợi con trai tương lai của ta vậy? Chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó chứ?”
Ông lão áo choàng im lặng một lúc rồi nói: “Theo những gì chúng ta biết trước, hắn là người hủy diệt của thế giới Hư Chân, cũng là người thành lập một thế giới khác…”
Diệp Huyên nheo mắt: “Người hủy diệt thế giới Hư Chân?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Năm đó khi tộc ta gặp phải đại nạn, toàn bộ tiên tri của tộc ta tập hợp lại, dùng sinh mệnh của chính họ để đánh đổi một phần sinh mệnh tương lai của tộc ta. Mà trong dự báo của tiên tri tộc ta, hắn là người hủy diệt tương lai của thế giới Hư Chân, cũng là người sáng lập thế giới mới, nếu tộc ta có thể cống hiến cho hắn thì sẽ có cơ hội khôi phục văn minh thời đại Mạt Pháp, đạt đến một tầng cao mới, vì vậy, tộc ta khi gặp đại nạn, đã trả cái giá rất lớn phong ấn người trong tộc, đợi chờ ngày đó đến!”
Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Ta thì sao? Các người từng tính đến ta không?”
Ông lão áo choàng do dự rồi lắc đầu: “Không có!”
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao không có?”
Ông lão áo choàng cười khổ: “Người truyền thừa Đại Đạo tôn kính, trên người ngươi có nhân quả che phủ, không ai có thể đoán trước được tương lai của ngươi!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta thấy các ngươi bỏ gần mà tìm xa rồi! Ta không có ý tự khen, nhưng ta thấy, ta cũng có thể giúp thời đại Mạt Pháp các ngươi, hà tất phải đợi con trai ta chứ?”
Ông lão áo choàng chần chừ chốc lát rồi nói: “Ngươi cũng rất lợi hại, nhưng, chúng ta vẫn nên đợi thêm vậy!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Ngay lúc này, Việt công tử ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Các hạ, di tích này là do Tân Nguyệt Giáo và Đế quốc Cổ phát hiện, bên trong tháp nhỏ này nên thuộc về Tân Nguyệt Giáo ta và Đế quốc Cổ mới đúng!”
Ông lão áo choàng nhìn Việt công tử: “Ta có thể cảm nhận, ngươi có địch ý với người truyền thừa Đại Đạo này! Ta có phần khó tin, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí mà xem thường người truyền thừa Đại Đạo đương nhiệm này vậy?”
Việt công tử cười lạnh: “Người truyền thừa Đại Đạo? Ngươi có biết, năm đó Đạo Môn bị chúng ta tiêu diệt, mà chủ nhân bút Đại Đạo kia cả rắm còn chẳng thấy đâu! Cho dù là Thiên Đạo hiện tại, cũng phải thần phụ Tân Nguyệt Giáo và Đế quốc Cổ ta!”
Nghe vậy, ông lão áo choàng nhíu mày: “Mạo muội được hỏi, hiện tại thời đại ngươi thuộc về trình độ nào?”
Việt công tử lạnh lùng nói: “Đương nhiên là trình độ đỉnh cao!”
Đỉnh cao!
Ông lão áo choàng lắc đầu: “Thứ cho ta nói thẳng, hiện tại bên ngoài thời đại này hẳn là thuộc thời đại văn minh cấp thấp, bởi vì với loại như ngơi, ở thời đại Mạt Pháp ta, hoàn toàn thuộc vào dạng tép riu thôi, không đúng, ngay cả tép riu cũng chẳng bằng…”
Nói xong, ông ta dừng lại rồi nói tiếp: “Không có ý sỉ nhục ngươi, ta chỉ nói sự thật thôi, nếu ngươi không tin, ta có thể chứng minh cho ngươi xem!”
Nói xong, ông ta bỗng điểm tay!
Ầm!
Cả người Việt công tử bỗng chốc bùng cháy!
Việt công tử vô cùng sợ hãi: “Ngươi… Ngươi làm gì! Ngươi…”
Ông lão áo choàng không nói gì.
Mắt thấy bản thân sắp hoàn toàn biến mất, Việt công tử bỗng nhìn Diệp Huyên, tức giận nói: “Nếu ta có chuyện, chắc chắn ngươi sẽ chết!”
“Chết tiệt!”
Diệp Huyên: “?”
Chương 5760: Thiếu tiền
Diệp Huyên chợt nhìn về phía ông lão áo choàng: “Tạm dừng một lát đã!”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Được!”
Nói xong, tay phải ông ta nhẹ nhàng ép xuống, sức mạnh bí ẩn trên người Việt công tử kia lập tức biến mất.
Sắc mặt Việt công tử trắng bệch, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Diệp Huyên nhìn Việt công tử: “Có một điểm ta không rõ chính là, việc này liên quan gì đến ta?”
Việt công tử nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi cùng phe với ông ta!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía ông lão áo choàng: “Chúng ta là một phe sao?”
Ông lão áo choàng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nói một cách chính xác, bọn ta là tùy tùng của con trai ngươi! Ở một mức độ nào đó, chúng ta coi như cùng một phe!”
Diệp Huyên cạn lời!
Mẹ nó!
Hắn thật sự bị làm cho không biết phải nói gì rồi!
Ông lão áo choàng cười ngượng ngập: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, có thể cùng một phe với ngươi, bọn ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”
Nói xong, ông ta liếc nhìn Việt công tử mềm oặt trên mặt đất bên cạnh: “Loại sâu kiến này mà cũng dám mạo phạm ngươi, chết không có gì đáng tiếc! Ta có thể tiếp tục chứ?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Tùy ông!”
“To gan!”
Việt công tử gầm lên giận dữ: “Diệp Huyên, ngươi dám! Ngươi…”
Lúc này, ông lão áo choàng nhẹ nhàng vung tay lên.
Trong nháy mắt, Việt công tử kia đã hóa thành tro tàn!
Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa: “Cái chết của hắn ta không liên quan gì đến ta, đúng không?”
Tín công chúa suy nghĩ, sau đó nói: “Ta cảm thấy có lẽ Tân Nguyệt giáo sẽ không tin!”
Diệp Huyên lập tức quay đầu nhìn về phía ông lão áo choàng: “Ông có thể diệt luôn cả Tân Nguyệt giáo không?”
Ông lão áo choàng do dự chốc lát, sau đó nói: “Ta không cách nào rời khỏi nơi này, một khi rời khỏi nơi này, sợ rằng sẽ gặp kiếp nạn lớn!”
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, thứ cho ta mạo muội, có phải ngươi sống ở bên ngoài không được tốt lắm hay không?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vì sao lại nói như vậy?”
Ông lão áo choàng trầm giọng nói: “Loại sâu kiến kia cũng dám mạo phạm ngươi… theo lý thì không nên như vậy!”
Diệp Huyên không còn lời nào để chống chế.
Lúc này, Tín công chúa ở bên cạnh đột nhiên nói: “Các hạ vừa nói, thời đại mạt pháp đã từng gặp phải kiếp nạn lớn?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Tín công chúa mỉm cười: “Có thể nói rõ không?”
Ông lão áo choàng lắc đầu: “Không thể!”
Tín công chúa hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười một tiếng: “Vậy thôi!”
Ông lão áo choàng cười nói: “Cô nương, có một số chuyện là không thể tò mò, phần ân oán nhân quả năm đó, đối với ngươi thì không biết chính là bình an.”
Tín công chúa gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nói như vậy, nếu nhận được sự thần phục của các ông, vậy sẽ phải chịu đựng nhân quả cực lớn?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng: “Vậy chẳng phải ông đang gài con trai ta hay sao?”
Ông lão áo choàng mỉm cười: “Yên tâm, người thừa kế Đại đạo tôn kính, ngươi không cần lo lắng, con trai của ngươi chịu đựng được phần nhân quả này của bọn ta!”
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”
Ông lão áo choàng cười nói: “Bởi vì hắn có ngươi, về sau ngươi có thể gánh phần nhân quả to lớn này giúp hắn!”
Biểu cảm của Diệp Huyên lập tức cứng đờ, thoáng chốc, sắc mặt của hắn đã trở nên vô cùng khó coi: “Ông không phải là gài con trai, mà là gài cha gài mẹ hắn!”
Ông lão áo choàng cười ngượng ngập: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, bọn ta cũng không ngờ sẽ gặp được ngươi vào lúc này, không thể không nói, đây chính là duyên phận!”
Diệp Huyên mặt không cảm xúc: “Ta không quan tâm chuyện các ông theo con trai ta, ta chỉ muốn hỏi, bây giờ có chỗ tốt gì cho ta hay không?”
Ông lão áo choàng suy nghĩ rồi nói: “Bọn ta để lại cho con trai ngươi!”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng, không nói lời nào.
Ông lão áo choàng do dự chốc lát, sau đó nói: “Tôn kính…”
Diệp Huyên xua tay áo: “Đừng nói tôn kính gì nữa! Ta không cảm nhận được tôn kính của các ông, nói thực tế chút đi! Bằng không, các ông cứ tiếp tục ở chỗ này chờ con trai ta đi!”
Ông lão áo choàng vội nói: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, ta có chỗ tốt!”
Nói xong, ông ta mở bàn tay ra, một cuốn sách cổ rất dày chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên không hiểu: “Đây là?”
Ông lão áo choàng cười nói: “Đây là Thiên Thư Mạt Pháp!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Thư Mạt Pháp?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy! Thời đại mạt pháp ta có một loại công pháp tu luyện đặc thù!”
Diệp Huyên mở ra nhìn, thoáng chốc, hắn lắc đầu: “Không tốt! Đổi cái khác!”
Ông lão áo choàng sửng sốt.
Diệp Huyên mở bàn tay ra, tâm pháp Thái Sơ và tâm pháp Vũ Trụ bay đến trước mặt ông lão áo choàng: “Tự ông nhìn đi!”
Ông lão áo choàng mở ra xem, thoáng chốc, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Trời ạ! Đây chính là công pháp do chủ nhân bút Đại đạo sáng tạo!”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, ta có thể sao chép một bản không?”
Diệp Huyên im lặng.
Cả người tê dại!
Ông lão áo choàng càng thêm kích động: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, nói thật lòng, ta có thể cảm nhận được trên người ngươi có chí bảo, mà so với chí bảo trên người ngươi, thần vật của thời đại mạt pháp ta thật sự không đáng nhắc tới, bởi vậy, ta mới cho ngươi công pháp, nhưng ta không ngờ, công pháp của ngươi lại đỉnh cấp như vậy, ôi! Xấu hổ! Xấu hổ rồi!
Diệp Huyên thoáng nhìn ông lão áo choàng, sau đó nói: “Ông có thể cho ta một món tiền gì đó!”
Không thể không nói, hắn vẫn thiếu tiền!
Bình luận facebook