• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (1 Viewer)

  • Chương 5766-5770

Chương 5766: Nhặt xác

Lúc này, Tín công chúa như nghĩ đến gì đó bỗng dưng ngẩng đầu lên hỏi: "Diệp công tử kia đang ở Hư thời không?"

Trong tối, một giọng nói đáp: "Vâng!"

Tín công chúa cười: "Có lẽ, hắn cũng sẽ đi vào hải vực Tử Vong kia xem thử..."

Nàng ta nói xong, trong mắt chợt lóe lên vẻ ngẩn ngơ: "Nhoáng lên một cái đã trôi qua nhiều năm ghê!"

Giọng nói kia bỗng bảo: "Điện hạ, e rằng Tân Nguyệt Giáo sẽ không ngừng nghỉ đâu!"

Tín công chúa cười nói: "Tân Nguyệt Giáo, từ sau khi vị Giáo Mẫu kia rời đi, sau này mỗi thế hệ sau càng không bằng thế hệ trước!"

Giọng nói kia hỏi: "Vị Diệp công tử kia sẽ gặp rắc rối sao?"

Tín công chúa lắc đầu: "Gặp rắc rối sẽ là Tân Nguyệt Giáo!"

Giọng nói kia khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc thì Diệp công tử kia là thần thánh phương nào?"

Tín công chúa im lặng một lát mới đáp: "Hắn thuộc về loại người mà đế quốc Cổ chúng ta không chọc vào nổi!"

Giọng nói kia kinh ngạc bật thốt lên: "Không thể nào!"

Tín công chúa chỉ cười chứ không nói gì thêm, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

...

Hư thời không.

Diệp Huyên vẫn đang điên cuồng gấp Hư thời không!

Bây giờ, hắn chỉ có một suy nghĩa là gấp mấy trăm vạn dặm Hư thời không!

Song, hắn vẫn không cảm giác được giới hạn của bản thân!

Giờ điều hắn muốn là tu luyện đến cực hạn!

Cứ thế, nửa tháng trôi qua. Hôm nay, bên trong Hư thời không, Diệp Huyên khép hờ hai mắt bỗng bật mở, trở tay phải, thoáng chốc Hư thời không trong phạm vi ngàn dặm lập tức bị nén thành một sợi chỉ!

Diệp Huyên nhìn sợi chỉ trong tay, mặt mày hết sức nghiêm trọng!

Sức mạnh này, quá kinh khủng!

Chẳng mấy chốc, vẻ nghiêm trọng kia đã biến thành vui vẻ.

Một gấp này, dưới Tam Kiếm thì ông đây tung hoành!

Diệp Huyên bỗng nhiên phá lên cười ha ha!

Mình hình như hơi bị kiêu ngạo!

Diệp Huyên mở tay ra, thời không lại khôi phục như thường.

Lúc này, Hư Thời Không Chi Chủ bèn xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, cảm thán: "Diệp thiếu đúng là thiên tài, ta chưa thấy ai yêu nghiệt như cậu hết, lão hủ quả thật phục sát đất!"

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: "Ta cũng không thích cái vẻ nịnh hót ấy của ông đâu, khen thêm vài câu rồi đừng khen nữa!"

Vẻ mặt Hư Thời Không Chi Chủ lập tức cứng đờ!

Diệp Huyên cười ha ha rồi nói: "Hư tiền bối, trong khoảng thời gian này, cảm ơn ông đã phối hợp!"

Trong khoảng thời gian này, đều dựa vào vị này phối hợp, không thì hắn cũng không có tu luyện thuận lợi như vậy.

Hư Thời Không Chi Chủ mỉm cười nói: "Có thể phục vụ cho Diệp thiếu là niềm vinh hạnh của ta!"

Diệp Huyên cười bảo: "Đợi ta đi Tuế Nguyệt thời không sẽ nói một tiếng với người đứng đầu bên kia. Sau này, nếu ông muốn đến đó đi dạo thì bất cứ lúc nào cũng được!"

Hư Thời Không Chi Chủ lập tức hết sức kích động, cúi gập người vái Diệp Huyên: "Cảm ơn Diệp thiếu!"

Diệp Huyên cười bảo: "Bảo trọng!"

Hắn nói xong bèn xoay người rời đi!

Hư Thời Không Chi Chủ nhìn Diệp Huyên đi xa, vui vẻ nói: "Ông đây sắp đổi đời rồi!"

...

Diệp Huyên đi thẳng tới vùng hải vực Tử Vong kia, đứng trên bờ nhìn mặt biển đằng trước. Nó chỉ là nước biển bình thường, không có bất cứ chỗ đặc biệt nào!

Hắn nhìn ra xa, cuối chân trời là một vùng đen thui, thần thức cũng không thể nào xuyên qua!

Có chút không đơn giản!

Diệp Huyên đang định nhích người thì bỗng dưng có một giọng nói vang lên từ bên cạnh: "Nếu ngươi không muốn chết thì cứ thế đi qua đi!"

Diệp Huyên quay đầu lại, cách đó không xa nằm một ông lão quần áo rách tả tơi.

Ông lão nhìn Diệp Huyên nói: "Tên cứng đầu!"

Diệp Huyên đánh giá ông ta một lượt rồi hỏi: "Ngươi không thể đổi bộ quần nào nào bình thường hả? Ăn mặc rách rưới, người ta nhìn vào còn tưởng là cao thủ!"

Ông lão ngồi bật dậy, nhìn Diệp Huyên nói: "Chàng trai trẻ, ngươi kiêu ngạo ghê ta ơi!"

Diệp Huyên nhàn nhạt nói: "Giờ ta có chút lâng lâng, cảm giác mình có thể đi ngang dưới Tam Kiếm!"

Ông lão chỉ vào hải vực Tử Vong hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"

Diệp Huyên đáp: "Hải vực Tử Vong!"

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên hỏi: "Lần đầu đến?"

Diệp Huyên gật đầu.

Ông lão cười lạnh nói: "Vậy ngươi đi đi! Ta đây muốn xem coi ngươi chết như thế nào!"

Diệp Huyên liếc ông ta hỏi: "Ngươi ở đây đợi mấy năm rồi?"

Ông lão lạnh nhạt đáp: "Cũng không lâu, chắc hơn một ngàn vạn năm đó!"

Diệp Huyên lắc đầu.

Ông lão cả giận hỏi: "Ngươi lắc đầu là sao?"

Diệp Huyên nói: "Cho ta một ngàn năm, Tam Kiếm có bắt tay cũng không phải đối thủ của ta!"

Tiểu Tháp không nhịn được mở miệng: "Tiểu chủ, ta biết người vừa mạnh lên nên có hơi ngông cuồng là điều khó tránh khỏi. Nhưng ta phải khuyên người một câu, một vừa hai phải thôi cha!"

Diệp Huyên nhàn nhạt nói: "Tiểu Tháp, ngươi có vẻ không tin tưởng ta cho lắm nhỉ!"

Tiểu Tháp đang định nói chuyện thì Tiểu Bút bỗng mở miệng: "Ta cảm thấy Diệp thiếu có thể làm được! Diệp thiếu có khởi đầu cao, còn cố gắng như vậy, mai sau vượt qua Tam Kiếm thì có vấn đề gì hả? Ta không cảm thấy làm sao hết! Tiểu Tháp, nếu ngươi coi thường Diệp thiếu, vậy ngươi trở về đi theo lão chủ nhân của mình đi! Theo Diệp thiếu làm gì?"

Á đù!

Tiểu Tháp lập tức cả giận nói: "Bút quèn, ngươi..."

Diệp Huyên bỗng nói: "Tiểu Tháp, ngươi câm miệng, Tiểu Bút nói vô cùng có lý!"

Tiểu Tháp câm nín.

Xong rồi!

Giờ tiểu chủ đang rất đắc ý!

Bấy giờ, ông lão bên cạnh bỗng nói: "Chẳng phải ngươi muốn đi hả? Đi mau đi! Lão phu đợi lát nữa sẽ nhặt xác cho ngươi!"
Chương 5767: Vô cùng an toàn!

Diệp Huyên liếc ông ta rồi nhảy vào trong biển. Hắn không hề dùng huyền khí, mặc sóng biển đưa mình ra xa bờ.

Trôi!

Ông lão thấy vậy kinh ngạc, hành động gì lạ vậy?

Cứ thế, cơn sóng này đến cơn sóng khác đưa Diệp Huyên ra xa.

Ông lão im lặng một lát rồi đi theo, ông ta muốn xem cái tên thích khoác lác này sẽ chết như thế nào!

...

Dần dà, Diệp Huyên cứ thế trôi đến cuối hải vực. Chẳng bao lâu sau, hắn đã tiến vào khu vực màu đen kia. Sau đó, Diệp Huyên phát hiện nơi này tràn ngập vô số lực lượng vật chất tối!

Đương nhiên, thứ này cũng không đe dọa được hắn!

Diệp Huyên vung tay lên, một làn sóng chợt nâng hắn lên, thoáng chốc đã vượt qua khu vực màu đen kia!

Sau khi vượt qua nó, nhìn ra xa vẫn là một mảnh hải vực bao la bát ngát. Có điều, khác với bên ngoài, nước biển nơi này mang theo một cảm giác áp bách vô cùng nặng nề!

Diệp Huyên cau mày.

Lúc này, ông lão ban nãy cũng theo lại đây.

Diệp Huyên liếc ông lão, ông ta lạnh lùng nói: "Ngươi đi tiếp đi coi nào!"

Diệp Huyên cũng không muốn nói nhảm nhiều với ông ta, tiếp tục đi về phía xa!

Ông lão cười khẩy, không có đi theo!

Diệp Huyên chưa đi được mấy bước nước biển cách đó không xa bỗng quay cuồng, sau đó một con yêu thú mặt mày dữ tợn chợt chui ra từ trong nước.

Diệp Huyên bỗng rút kiếm chém một cái rồi cất kiếm đi!

Ầm!

Kiếm quang bắn ra nhưng con yêu thú kia vẫn đứng tại chỗ!

Không chết?

Diệp Huyên cau mày!

Mẹ nó!

Chịu một kiếm của ông đây mà không chết?

Diệp Huyên cẩn thận đánh giá nó một lượt, con yêu thú này có cơ thể khổng lồ, thân người đuôi cá, trên mắt phủ kín vảy cá trong rất quỷ dị.

Giờ phút này, nó đang nhìn Diệp Huyên, trong mắt toát ra đôi chút nghiêm trọng!

Nó cảm nhận được sự đe dọa trong một kiếm ban nãy!

Sắc mặt Diệp Huyên cũng không đẹp cho mấy, lẽ nào mình vừa lên đã phải dùng tuyệt chiêu?

Lúc này, con yêu thú kia bỗng hỏi: "Ngươi còn muốn đánh không?"

Diệp Huyên liếc nó đáp: "Ta sao cũng được!"

Yêu thú ngó kiếm Thanh Huyên trong tay nói: "Vậy lần khác rồi đánh đi!"

Nó nói xong bèn xoay người chui vào trong biển!

Diệp Huyên chớp chớp mắt, cứ thế chạy?

Đằng sau, ông lão kia cũng ngơ ngác nhìn!

Ủa là sao?

Diệp Huyên cũng không nói gì, đi tiếp về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã gặp một vòng xoáy khổng lồ, bên trong toát ra từng luồng khí tức yêu thú khủng bố.

Mà lần này, ông lão kia cũng không theo tới, mà là trốn ra xa!

Bấy giờ, trong vòng xoáy kia bỗng dưng chậm rãi hiện lên cái bóng của một yêu thú.

Cái bóng đó nhìn Diệp Huyên, mặt mày có chút nghiêm trọng.

Diệp Huyên im lặng, phát hiện hình như mình có chút xem nhẹ mảnh hải vực này!

Thực lực của con yêu thú trước mặt cũng cực kỳ khủng bố!

Cái bóng bỗng hỏi: "Xưng hô thế nào?"

Diệp Huyên đáp: "Diệp Huyên!"

Cái bóng yêu thú trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn đi qua?"

Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"

Yêu thú im lặng một lúc rồi nói: "Nếu đánh nhau, ngươi có thể đừng dùng thanh kiếm trong tay không?"

Diệp Huyên nhàn nhạt nói: "Không được!"

Yêu thú im lặng!

Diệp Huyên liếc nó bảo: "Thả ta đi qua!"

Yêu thú nặng nề nói: "Vậy ngươi có thể đi vòng, đừng đi ngang qua địa bàn của ta không? Nếu ta để ngươi đi qua, những yêu thú bên cạnh sẽ nghĩ rằng ta sợ ngươi, sẽ rất mất mặt!"

Diệp Huyên câm nín!

Yêu thú ở đây có vẻ không giống những nơi khác cho lắm nhỉ!

Không nắm chắc sẽ không đánh?

Có chút lạ!

Diệp Huyên cũng không muốn đánh nhau cho lắm, vì hắn có thể cảm giác được xung quanh còn có rất nhiều khí tức khủng bố. Nếu đánh, rất có khả năng sẽ bị quần ẩu!

Tuy hắn không sợ, nhưng cũng không cần thiết!

Diệp Huyên nghĩ vậy bèn nói: "Ngươi xem như không phát hiện, ta lén đi qua không được hả?"

Yêu thú trầm giọng nói: "Ngươi đi sang bên cạnh đi, yêu thú bên đó yếu hơn một chút, ngươi đi qua đó sẽ dễ qua hơn!"

Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Từ chỗ này đi tiếp thì có bao nhiêu yêu thú?"

Yêu thú đáp: "Rất nhiều! Nơi này là Hải Yêu Tộc, dù ngươi vượt qua chỗ này của ta, phía sau còn có vô cùng vô tận yêu thú. Thế nên. hay là ngươi đi về? Lại tu luyện thêm một thời gian, đợi đến khi ngươi mạnh hơn, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi!"

Diệp Huyên cau mày: "Nếu gặp được người cực kỳ mạnh, các ngươi sẽ không cản?"

Yêu thú gật đầu: "Đương nhiên! Cực kỳ mạnh, vậy đánh không lại, chúng ta chắc chắn sẽ không cản. Mà ngươi... ngươi thuộc về tốp giữa, chúng ta không chắc thắng được ngươi, nhưng lại có chút chắc... nó cứ nửa vời, rất khó nói!"

Diệp Huyên câm nín một lát mới hỏi: "Vậy thì, ngươi dẫn ta đi qua mảnh hải vực Tử Vong này, thế nào?"

Yêu thú lắc đầu: "Không được! Nếu ta dẫn ngươi qua, chẳng phải sẽ bị những kẻ khác cười chết? Loại chuyện bẽ mặt tổ tông như thế, ta tuyệt đối sẽ không làm!"

Diệp Huyên bỗng mở tay ra, một trăm viên Mạt Pháp Tinh lập tức xuất hiện trước mặt yêu thú.

Á đù?

Yêu thú bỗng run rẩy nói: "Đây là Mạt Pháp Tinh trong truyền thuyết ư? Ngươi... sao ngươi lại có nó? Ngươi..."

Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Dẫn ta qua, sau đó ta sẽ trả cho ngươi một trăm viên!"

Yêu thú chần chờ.

Diệp Huyên lại bảo: "Sau khi đi qua, ta sẽ cho ngươi hai trăm viên! Nếu ngươi không muốn, ta sẽ tìm con khác! Ta..."

Yêu thú lập tức nói: "Vị huynh đệ này, ta dẫn ngươi qua, đi... đi bên này. Yêu thú ở đó đa số đều không có mắt, chúng ta đi bên đó sẽ vô cùng an toàn..."

...
Chương 5768: Sợ?

Nhìn thấy Diệp Huyên bị yêu thú kia mang đi về phía trước, ông lão đằng sau bỗng ngẩn ra tại chỗ!

Xảy ra chuyện gì?

Giờ phút này, trên mặt ông lão ngập tràn mơ hồ.

Một lát sau, sắc mặt ông lão trở nên vô cùng khó coi, ông ta thoáng nhìn Diệp Huyên dần dần biến mất ở nơi xa: “Ta cũng muốn xem xem ngươi đi qua cây cầu tàn kia thế nào!”

Nói xong, ông ta đi theo!

Mà lần này, ông ta lợi dụng bí pháp đặc thù để che giấu hơi thở của mình.



Nơi xa, Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, xung quanh sóng biển cuộn trào, bầu trời tối đen như mực, cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Diệp Huyên nhìn yêu thú ở bên cạnh, sau đó nói: “Ngươi biết thời đại mạt pháp?”

Hải Yêu cười nói: “Đúng! Rất lâu trước kia, Hải Yêu tộc bọn ta có quan hệ rất tốt với nhiều thế lực lớn mạnh của thời đại mạt pháp, về sau không biết bởi vì nguyên nhân gì mà toàn bộ bọn họ biến mất!”

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyên: “Loài người, ngươi làm cách nào có được Mạt Pháp Tinh này?”

Diệp Huyên cười nói: “Một ông lão của thời đại mạt pháp tặng!”

Hải Yêu trầm giọng nói: “Không đúng! Ngươi không đi thời không tuế nguyệt, sao có thể gặp được người của thời đại mạt pháp?”

Diệp Huyên cười nói: “Ta không cần phải lừa ngươi!”

Hải Yêu suy nghĩ, sau đó nói: “Loài người, ta có thể xem kiếm trong tay ngươi không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Có thể!”

Nói xong, hắn mở bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Hải Yêu.

Hải Yêu nắm lấy kiếm Thanh Huyên, chỉ liếc một cái, sắc mặt hắn ta đã trở nên nghiêm nghị trước nay chưa từng có: “Loài người, e rằng ngươi cũng là con cháu nhà máu mặt!”

Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại.

Hải Yêu trả kiếm Thanh Huyên cho Diệp Huyên, lắc đầu: “Ta không chọc nổi đại lão!”

Diệp Huyên thu hồi kiếm Thanh Huyên, sau đó cười nói: “Trong Hải Yêu tộc các ngươi, ngươi thuộc cấp bậc gì?”

Hải Yêu do dự chốt lát, sau đó nói: “Tầm trung trở xuống!”

Diệp Huyên không còn lời nào để nói!

Tầm trung trở xuống!

Diệp Huyên thoáng nhìn Hải Yêu, thực lực của Hải Yêu này rất mạnh, vậy mà trong Hải Yêu tộc cũng chỉ được coi là tầm trung trở xuống, điều này chứng tỏ thực lực của Hải Yêu tộc rất khủng bố!

Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Hải Yêu, Diệp Huyên thành công tránh né địa bàn của vô số yêu thú Hải Yêu tộc.

Không lâu sau, Hải Yêu chợt dừng lại, hắn ta đưa mắt nhìn ra xa: “Ta chỉ có thể mang ngươi tới nơi này!”

Diệp Huyên nhìn về nơi xa, nơi đó có một cây cầu, cây cầu vắt ngang qua toàn bộ mặt biển, trông vẻ hơi quỷ dị!

Diệp Huyên mở bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Hải Yêu.

Hải Yêu nhận lấy nhẫn chứa đồ, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Sao lại có nhiều hơn một trăm?”

Diệp Huyên chỉ vào cây cầu: “Nói cho ta nghe về nó đi!”

Hải Yêu do dự một lát rồi nói: “Đây là cầu tàn, năm đó do một vị đại lão dùng Mật Tinh trong truyền thuyết chế tạo, bất kỳ Hải Yêu nào của Hải Yêu tộc cũng không thể tới gần nơi này, cho nên, ngươi muốn đi qua, chỉ có thể dựa vào chính mình!”

Mật Tinh!

Diệp Huyên nheo mắt lại, hắn nhìn về phía cây cầu kia, cây cầu dài không thấy tận cùng, mà toàn bộ đều được chế tạo bằng Mật Tinh!

Mẹ nó giàu quá rồi!

Lúc này, Hải Yêu đột nhiên nói: “Ngươi cẩn thận chút!”

Nói xong, hắn ta xoay người muốn rời đi.

Diệp Huyên chợt nói: “Cây cầu này có nguy hiểm gì không?”

Hải Yêu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Với thực lực của ta mà cũng có nguy hiểm?”

Hải Yêu hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi cảm thấy ngươi rất mạnh sao?”

Diệp Huyên nhìn về phía Hải Yêu: “Không mạnh sao?”

Hải Yêu im lặng chốc lát rồi nói: “Ảo tưởng này của ngươi kéo dài bao lâu rồi?”

Diệp Huyên: “…”

Hải Yêu nhìn Diệp Huyên: “Bảo trọng!”

Nói xong, hắn ta quay người nhảy vào trong nước biển, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa!

Tại chỗ, Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó đi về phía cây cầu tàn kia!

Sợ quái gì!

Như Hải Yêu nói, xung quanh cây cầu tàn không có bất kỳ Hải Yêu nào.

Không bình thường!

Diệp Huyên đi dọc theo cây cầu tiến về phía trước!

Nơi xa, Hải Yêu vốn đã rời đi đột nhiên bơi trở lại, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên đang đi trên cầu nơi xa, vẻ mặt hoang mang: “Tên này điên rồi sao? Ta bảo ngươi đi qua, chứ không bảo ngươi đi lên cầu!”

Thật ra, có thể bơi ở dưới gầm cầu mà!

Nếu như may mắn, có lẽ có thể lừa gạt cho qua!

Mà tên này thì giỏi rồi, dứt khoát đi lên cầu!

Đây là nhân sĩ trâu bò từ nơi nào đến vậy!

Tên này chưa từng bị đánh sao?

Một bên khác, khi ông lão nhếch nhác trước đó nhìn thấy Diệp Huyên đi lên cầu, cũng trực tiếp choáng váng!

Trâu vậy sao?

Đi lên cầu luôn?

Nơi xa, Diệp Huyên chậm rãi đi trên cầu, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh!

Sợ?

Sợ cái quái!

Không phải dưới Tam Kiếm, mình giết thoải mái hay sao?

Đi một lúc lâu, cuối cùng, chẳng biết lúc nào mà cách đó không xa xuất hiện một cô gái, cô gái ngồi trên lan can cầu, mặt hướng ra biển.

Nàng ta mặc trường bào đỏ thẫm, tóc dài xõa vai, trong tay ôm một cây đàn tì bà, ngón tay khẽ gảy, tiếng đàn nhẹ nhàng sâu lắng, mang theo buồn bã thê lương.

Xuất hiện rồi!

Diệp Huyên nhìn cô gái, cũng không dừng lại mà tiếp tục tiến lên.

Tiếng đàn càng ngày càng gần!

Cuối cùng, Diệp Huyên đi đến bên cạnh cô gái, cô gái đưa lưng về phía hắn, giống như không nhìn thấy hắn!

Diệp Huyên vẫn đi tiếp, chỉ một thoáng, hắn biến mất ở nơi xa, mà trên cầu, cô gái kia không hề nhúc nhích!

Diệp Huyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng đi chưa được bao lâu, cô gái kia lại xuất hiện!

Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện, vậy mà hắn lại đang dậm chân tại chỗ!

Sắc mặt Diệp Huyên sầm lại!
Chương 5769: Nhìn cái gì mà nhìn?

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía cô gái áo bào đỏ kia, hắn tiện tay ném ra một cái, kiếm Thanh Huyên vững vàng rơi xuống trước mặt cô gái áo bào đỏ.

Cô gái áo bào đỏ thoáng nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, sau đó thu lại ánh nhìn, tiếp tục gảy đàn.

Diệp Huyên cau mày lại, hắn dứt khoát đi đến bên cạnh cô gái áo bào đỏ, ngồi sóng vai với nàng ta, sau đó nói: “Ta chỉ đi ngang qua, không có ý gì khác!”

Cô gái áo bào đỏ không nói lời nào.

Diệp Huyên nói tiếp: “Ta là một người nói lý lẽ! Ta và ngươi không thù không oán, ta chỉ đi ngang qua thôi, ngươi không cần thiết phải xử lý ta đâu nhỉ?”

Cô gái áo bào đỏ vẫn không nói lời nào.

Diệp Huyên đang định nói chuyện, lúc này, cô gái áo bào đỏ bất chợt phất tay áo.

Đồng tử Diệp Huyên bỗng nhiên co rụt lại!

Uỳnh!

Trong nháy mắt, Diệp Huyên chợt lùi ra xa mấy vạn trượng, nước biển xung quanh trực tiếp cuộn trào lên cao mấy vạn trượng!

Sau khi dừng lại, thân thể hắn hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn!

Diệp Huyên thoáng nhìn linh hồn của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về nơi xa, sau khi nước biển rơi xuống, cây cầu kia lại xuất hiện trong tầm mắt hắn!

Cô gái vẫn ngồi ở nơi đó!

Diệp Huyên nhìn cô gái: “Ta đàng hoàng nói lý lẽ với ngươi, ngươi lại không nghe, nếu đã như vậy…”

Vừa dứt lời, hắn mở bàn tay, kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay ra: “Thanh Nhi!”

Nói xong, hắn lại nói thêm một câu: “Thanh Thanh! Muội đến đi!”

Diệp Thanh Thanh!

Uỳnh!

Bất thình lình, kiếm Thanh Huyên run rẩy dữ dội, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên trực tiếp bộc phát ra kiếm mang, kế tiếp, một cô gái mặc váy đen chậm rãi đi ra!

Diệp Thanh Thanh!

Khoảnh khắc Diệp Thanh Thanh đi ra, cô gái áo bào đỏ trên cầu kia chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh không nhìn cô gái áo bào đỏ mà nhìn về phía Diệp Huyên, trên khuôn mặt mang theo nụ cười xán lạn, lần này Diệp Huyên lại chủ động gọi nàng!

Điều này rất khác xưa nha!

Diệp Huyên chỉ vào cô gái áo bào đỏ nơi xa: “Trừng trị nàng ta!”

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn cô gái áo bào đỏ, sau đó nàng đột nhiên biến mất, nơi xa, cô gái áo bào đỏ khẽ nheo mắt lại, tay phải chợt ấn mạnh vào dây đàn, sau đó lại buông ra!

Uỳnh!

Trong phút chốc, vô số nước biển hóa thành những tia sáng bắn về phía Diệp Thanh Thanh!

Diệp Thanh Thanh mặt không đổi sắc, giơ tay chém một nhát!

Uỳnh!

Trong nháy mắt, toàn bộ nước biển bị xóa sổ, chỉ chốc lát, Diệp Thanh Thanh xuất hiện trước mặt cô gái áo bào đỏ, sau đó dứt khoát đưa tay bắt lấy mái tóc dài đen nhánh của nàng ta rồi nhấc lên, tiếp đó đập xuống một phát.

Bịch!

Đầu cô gái áo bào đỏ tiếp xúc thân mật với mặt đất, cùng lúc đó, mặt cầu cũng hóa thành bột mịn!

Diệp Thanh Thanh tiếp tục kéo tóc cô gái áo bào đỏ, sau đó giơ chân phải giẫm xuống cổ họng nàng ta, nàng nhìn cô gái áo bào đỏ: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi là cái thá gì?”

Nơi đây yên tĩnh không một tiếng động!

Hải Yêu kia ở gần đó nhìn mà run lẩy bẩy!

Mẹ nó!

Đại lão áo bào đỏ này dễ dàng bị xử lý vậy sao?

Trên mặt Hải Yêu nước chảy ròng ròng, cũng không biết là mồ hôi hay là nước biển.

Không thể không nói, giờ phút này hắn ta thật sự nghĩ mà sợ hãi, vẫn may trước đó không chọn đối đầu với người trẻ tuổi kia, nếu không, e rằng mình đã biến mất khỏi cõi đời này rồi!

Mà trong bóng tối bên kia, lúc này ông lão trước đó cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, ông ta thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó quay người chạy trốn!

Mẹ nó!

Đây là đại lão thật sự!

Không thể dây vào!

Trên cầu, cô gái áo bào đỏ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh, sắc mặt vô cùng khó coi!

Diệp Thanh Thanh cúi nhìn cô gái áo bào đỏ: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Nói xong, nàng giơ tay ra tát một phát!

Bốp!

Trong nháy mắt, má trái cô gái áo bào đỏ sưng tấy lên!

Cô gái áo bào đỏ vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh!

Diệp Thanh Thanh lại tát thêm phát nữa!

Bốp!

Má phải cô gái áo bào đỏ cũng sưng tấy lên!

Mà ánh mắt cô gái áo bào đỏ vẫn cứ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh!

Diệp Thanh Thanh nhún vai, sau đó buông cô gái áo bào đỏ ra: “Xem ra ngươi không phục, nếu không phục, vậy đánh lại lần nữa!”

Cô gái áo bào đỏ đứng dậy, không còn ung dung và xinh đẹp vừa rồi nữa.

Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh, sau đó, tay phải bỗng nhiên siết chặt, trong chốc lát, những luồng sức mạnh khủng bố từ đất trời xung quanh tràn đến, ngay sau đó, toàn bộ hải vực Tử Vong này cuộn trào mãnh liệt.

Toàn bộ Hải tộc chấn động!

Đại lão này sao vậy?

Thế là, vô số cao thủ Hải tộc thi nhau nhìn sang bên này.

Trước mặt cô gái áo bào đỏ, Diệp Thanh Thanh mặt không cảm xúc, bất thình lình, nàng giơ tay chém ra một kiếm, kiếm này vừa chém ra, vô số thời không xung quanh đều vỡ vụn, kèm theo đó còn có lực lượng thời không mà cô gái áo bào đỏ phóng ra cũng vỡ vụn, đồng thời kiếm của Diệp Thanh Thanh trực tiếp đâm vào giữa trán cô gái áo bào đỏ, sâu chừng nửa tấc.

Vù!

Máu tươi chảy xuống, thoáng chốc, toàn bộ khuôn mặt của cô gái áo bào đỏ bị nhuộm đỏ!

Cô gái áo bào đỏ ngây dại!

Giờ khắc này, nàng ta mới phát hiện bọn họ chênh lệch cỡ nào!

Xung quanh, những cao thủ Hải tộc đó cũng sững sờ!

Vị đại lão này đánh không lại?

Diệp Thanh Thanh đột nhiên rút kiếm, sau đó dùng thân kiếm vỗ vỗ lên mặt cô gái áo bào đỏ: “Rác rưởi!”

Nói xong, nàng ta quay người đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Giải quyết xong rồi! Ta đi đây!”

Nói rồi nàng ta muốn rời đi, Diệp Huyên vội vàng nói: “Đi vội thế sao?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Người của thế giới này đều là rác rưởi! Không có gì thú vị! Ta muốn đi thế giới Hư Chân đánh nhau!”

Nói xong, nàng muốn rời đi, nhưng Diệp Huyên kéo nàng lại: “Đi cùng ta nhé! Lâu vậy không gặp, ta rất nhớ muội!”

Diệp Thanh Thanh chớp mắt nhìn, sau đó nói: “Vậy thì đi!”


Chương 5770: Giết sạch

Đi dạo!

Diệp Huyên nghe thấy lời Thanh Nhi nói, hắn nhất thời nở nụ cười!

Thực ra, hắn thật sự cũng khá nhớ nha đầu này!

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên chậm rãi đi đến trước mặt cô gái áo bào đỏ, nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên, Diệp Huyên lắc đầu: “Ta chỉ là đi ngang qua! Cô vẫn không chịu tin!”

Nói xong, hắn thu cả cây cầu hỏng kia vào trong Tiểu Tháp!

Đây đều là Mật Tinh!

Hời lớn nha!

Diệp Huyên không nói nhiều nữa, kéo Diệp Thanh Thanh đi về phía xa.

Hắn không giết cô gái áo bào đỏ này!

Không cần thiết!

Đối xử với loại người kiêu ngạo này, sau khi ngươi phá vỡ sự kiêu ngạo của nàng ta, mỗi ngày nàng ta sống sẽ đều là sự đau khổ!

Dù sao, không phải ai cũng đều có da mặt dày!

Tại chỗ, cô gái áo bào đỏ ngồi tê liệt trên mặt biển, khuôn mặt đầy ngỡ ngàng!

Chưa từng bị ức hiếp như vậy!

Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên nàng ta bị người khác ức hiếp như thế, ngay cả sức đánh trả cũng không có, giống như cha đánh con vậy!

Hoá ra bản thân yếu như vậy!

Không thể không nói, nàng ta có chút sụp đổ!

...

Xa xa cuối chân trời, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Muội có thể tự do xuyên qua thế giới Hư Chân và thế giới này?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Không thể!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy muội...”

Diệp Thanh Thanh nói: “Vốn là không thể, nhưng, kiếm của huynh!”

Diệp Huyên nhìn xuống kiếm Thanh Huyên trong tay: “Thanh kiếm này?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Nó tương đương với một chiếc chìa khóa, có thể làm thông thế giới này với thế giới Hư Chân, huynh không biết sao?”

Diệp Huyên lắc đầu.

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu: “Về sau khi thực lực của huynh đạt đến một trình độ nhất định, huynh muốn đi vào thế giới Hư Chân, sẽ đơn giản hơn rất nhiều! Không giống chúng ta, phải đánh để đi vào!”

Đánh để đi vào!

Diệp Huyên nhìn Diệp Thanh Thanh: “Phải đánh để đi vào?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bên kia khủng bố như vậy sao? Muội cũng phải đánh!”

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Cũng tàm tạm!”

Diệp Huyên có chút tò mò: “Thế giới Hư Chân rốt cuộc là một thế giới như thế nào?”

Diệp Thanh Thanh suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu huynh có thể dựa vào thực lực của mình đánh vào đó, vậy đồng nghĩa với huynh có thể tốt nghiệp rồi!”

Diệp Huyên nói: “Bên kia thuộc chủ nhân bút Đại Đạo quản lý à?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Bên kia không thuộc y quản lý, ngược lại, y ở bên kia bị người khác quản!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Y bị người khác quản?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Đừng quá xem trọng chủ nhân bút Đại Đạo, ở thế giới của y, y sống cũng chỉ như vậy thôi!”

Nghe vậy, Diệp Huyên trầm lặng, hắn càng thêm tò mò về thế giới Hư Chân!

Làm như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên lại hỏi: “Lúc trước có người từng nói với ta, nói con ta sẽ là người kết thúc thế giới Hư Chân... Nha đầu, muội có biết chút gì không?”

Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Nể tình huynh là anh trai ruột của ta, ta phải cho huynh một kiến nghị, trước mắt huynh đừng có làm loạn với phụ nữ, bằng không, huynh là đang hại đối phương!”

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Người thiên mệnh thế hệ tiếp theo, không thể xuất hiện trước thời hạn, bằng không, người phụ nữ kia sẽ giết chết vợ con huynh, đương nhiên, nàng ta sẽ không đến gây hận với huynh, nhưng là, nếu huynh gặp phải nguy hiểm gì, mà chúng ta lại không thể xuất hiện kịp thời... Vậy huynh không phải liền xong đời sao?”

Diệp Huyên biểu cảm cứng đờ.

Diệp Thanh Thanh lại nói: “Hai nghìn năm sau, huynh có thể tuỳ ý! Đến lúc đó, huynh gần như có thể tiến vào thế giới Hư Chân rồi! Đến lúc đó, nàng sẽ không quản những chuyện linh tinh này nữa! Nhưng mà...”

Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói: “Con trai huynh hẳn là sẽ khá lợi hại!”

Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Nói như thế nào?”

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Người phụ nữ kia nói vậy!”

Thanh Nhi váy trắng!

Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Thanh Nhi từng nói về chuyện này?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Nàng không có nói rõ, là ta tự cảm nhận ra điều đó! Đương nhiên, huynh không cần quá quan tâm chuyện này, huynh vẫn là tu luyện cho tốt trước đi! Miễn là huynh chưa tiến vào thế giới Hư Chân, huynh liền không thể sinh con!”

Sắc mặt Diệp Huyên nhất thời tối sầm xuống: “Sao ta lại cảm thấy ta chỉ giống một người quá độ? Con ta mới là nhân vật chính? Mẹ nó!”

Diệp Thanh Thanh cười ha ha: “Ca, huynh lầm rồi! Tầm nhìn của huynh đừng đặt ở thời đại này, đặt ở tương lai, huynh sẽ phát hiện, huynh ở tương lai thật sự là vô địch!”

Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Được rồi!”

Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên, sau đó nói: “Sau khi nàng ta nâng cấp thanh kiếm này của huynh, thanh kiếm này bây giờ rất đặc biệt, có thể nói thần vật duy nhất cho đến hiện nay có thể liên thông thế giới Hư Chân, về sau huynh có thể lợi dụng nó!”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay, gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Đi một hồi lâu, hai người rốt cuộc xuyên qua hải vực kia, đi tới một bờ biển, sau khi lên bờ, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, ở cuối tầm mắt là một cánh đồng hoang vu, trên cánh đồng hoang vu, hắn nhìn thấy một cô gái, nàng ta đang từ từ đi đến từ phía xa, đi rất chậm rất chậm!

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Không cần đi chậm, ta có thể trực tiếp đến chỗ huynh giết sạch nơi này!”

Diệp Huyên mỉm cười: “Ta biết, đây không phải là muốn đi cùng muội lâu hơn một chút sao?”

Nghe vậy, nét mặt Diệp Thanh Thanh nhất thời trở nên nhu hoà: “Được thôi!”

Diệp Huyên cười nói: “Đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom