• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (2 Viewers)

  • Chương 5788-5790

Chương 5788: Gia nhập.

Mấy lời này của cái bóng khiến sắc mặt Diệp Huyên trở nên xấu xí vô cùng.

Má!

Danh tiếng ông đây lan xa vậy hả?

Mà tên dở người này cũng biết?

Những người khác đồng loạt quay sang nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ.

Thấy hắn quay phắt sang mình, Lý Thiên cuống quít bào chữa: “Diệp thiếu! Chuyện này không liên quan đến ta! Ta đã đi qua cánh cửa thời không này bao giờ đâu!"

Diệp Huyên im luôn.

Không phải ông thì rốt cuộc là tên nào rêu rao tên tuổi thằng này?

Cái bóng đứng trước cánh cửa lại nói: “Rất mong chờ ngày ngươi đến thử sức”.

Diệp Huyên hỏi lại: “Ngươi là ai?"

Cái bóng: “Đoán xem?"

Đoán con mẹ mi! Diệp Huyên trơ mặt nghĩ.

Cái bóng lại nói: “Ta chờ ngươi đấy nhé!"

Rồi xoay người bước vào. Không lâu sau, cánh cửa và Sinh Tử Lộ đồng thời biến mất.

Đất trời trở về như cũ.

Những người còn lại có chút cảm khái trong lòng.

Đã có người vượt qua được rồi!

Còn bọn họ thì không biết phải ngâm mình ở đây thêm bao lâu nữa!

Ông lão đứng cạnh Diệp Huyên mở miệng: “Diệp thiếu, tại hạ là Viên Thiên Quân, mong được làm quen”.

Hắn cười đáp: “Ta là Diệp Huyên, còn đây là Tín công chúa, bạn ta”.

Viên Thiên Quân: “Diệp thiếu định khi nào đến thử sức với cánh cửa?"

Diệp Huyên suy nghĩ rồi đáp: “Phải xử lý một vài việc trước đã”.

Viên Thiên Quân nghiêm túc nói: “Nếu có gì cần thì cậu chỉ cần nói một tiếng là được”.

Diệp Huyên hỏi: “Các người có xuống dưới được không?"

Viên Thiên Quân lắc đầu: “Không”.

Diệp Huyên tò mò: “Vì sao?"

Viên Thiên Quân: “Pháp tắc Đại Đạo quy định, phàm là người bước vào thời không Linh Độ đều không thể bước ra ngoài được nữa, bằng không sẽ phá vỡ cân bằng”.

Diệp Huyên: “Là do chủ nhân bút Đại đạo đặt ra?"

Viên Thiên Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Huyên tần ngần hỏi: “Chắc hai ta vẫn có thể đi nhỉ?"

Bây giờ hắn chẳng có tâm tình đi vượt ải gì sất.

Nội một tia sét của đồi Phong Bạo thôi đã đủ đánh hắn thành đống than rồi.

Vẫn còn yếu quá, phải mài giũa thêm một thời gian mới được.

Lời này của hắn làm Viên Thiên Quân cũng do dự theo: “Ta không biết nữa, cậu có thể thử xem”.

Diệp Huyên nhìn quanh quất: “Lối nào là lối ra?"

Viên Thiên Quân: “Cậu có thể thử xuyên qua thời không”.

Diệp Huyên gật gù rồi gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay, khiến thời không quanh hắn lập tức chấn động.

Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp chợt ập đến từ bốn phía.

Viên Thiên Quân và Lý Thiên thấy vậy thì thoắt cái tránh xa khỏi Diệp Huyên.

Để lại hắn tròn mắt hỏi: “Chuyện gì đấy?"

Một cụm mây đen tụ lại phía hắn trước khi có ánh chớp lóe lên.

Mặt Diệp Huyên sa sầm.

Đậu má!

Thứ sét này chẳng khác gì kiếp lôi trên đồi Phong Bạo cả!

Cái quái gì thế này?

Đương lúc tia sét chuẩn bị giáng xuống, Diệp Huyên hô to: “Ngươi đừng ép ta!"

Cụm mây đen trên trời chợt lay động, sau đó sấm sét biến mất, mây mù tan đi ngay trước mắt mọi người.

Ai nấy đều thộn ra.

Diệp Huyên nói với Viên Thiên Quân và Lý Thiên: “Hai vị, ngày sau gặp lại”.

Rồi cùng Tín công chúa biến mất.

Viên Thiên Quân chôn chân trong im lặng hồi lâu mới khẽ nói với Lý Thiên: “Ngươi đúng là không hề khoác lác. Cái tên Kháo Sơn Vương này... cũng ghê gớm thật!"

Lý Thiên lầm bầm: “Đó là vì ông chưa thấy điều ghê gớm hơn thôi”.

Viên Thiên Quân: “...”

Con bé mặc váy trắng bên kia cũng toát mồ hôi lạnh vì sợ.

Con mẹ nó chứ.

Cũng may khi ấy không ra tay với tên kia, bằng không chắc nó đã về chầu trời rồi.

Cổ nhân nói đúng, tự cổ chí kim, có ba đại gia tộc tuyệt đối không thể trêu vào.

Họ Diệp, họ Tiêu.

Và họ Lâm.

...

Diệp Huyên và Tín công chúa lên đường trở lại Đế quốc Cổ trong im lặng.

Chuyến đi đến thời không Linh Độ lần này đã khiến bọn họ rúng động tận tâm can.

Thời không Linh Độ.

Điểm cuối của vũ trụ này.

Tín công chúa chợt lắc đầu bật cười: “Xem như mở mang tầm mắt vậy”.

Diệp Huyên tán thành: “Đúng thế”.

Tín công chúa nhìn hắn: “Diệp công tử có kế hoạch gì tiếp theo?"

Diệp Huyên: “Mở thư viện, trở nên mạnh hơn”.

Tín công chúa: “Ta thay mặt Đế quốc Cổ mời công tử đến mở thư viện ở chỗ chúng ta”.

Thấy Diệp Huyên nhìn sang, nàng ấy cười nói: “Ta nghiêm túc đấy”.

Hắn thấp giọng nói: “Công chúa hẳn cũng biết ý nghĩa của việc này”.

Tín công chúa gật đầu: “Ta biết”.

Nàng ấy biết Đế quốc Cổ sau này có thể sẽ phải khuất phục dưới chân thư viện Quan Huyên, nhưng nàng càng biết chủ động quy thuận bây giờ chính là công thần, là nguyên lão. Nếu cứ lần lữa mãi thì chưa chắc gì sẽ được đãi ngộ tốt.

Trong khi đó, thư viện Quan Huyên sau này chắc chắn sẽ vô địch khắp vũ trụ.

Đó chính là chiều hướng phát triển của họ.

Thế là Diệp Huyên gật đầu: “Hy vọng sẽ được công chúa giúp sức”.

Tín công chúa cười: “Được chứ”.

Diệp Huyên: “Ta muốn mời cô đến làm chủ Nội Các của thư viện Quan Huyên, giúp ta quản lý tất cả thư viện”.

Có được người đứng đầu một thế lực như Đế quốc Cổ gia nhập chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều lợi ích khổng lồ cho thư viện Quan Huyên, đã vậy hắn không thể chỉ giao cho một chức vụ tầm thường được.

Lời này của hắn khiến công chúa mỉm cười: “Vô cùng vinh hạnh”.

Diệp Huyên đáp lại: “Chào mừng cô gia nhập thư viện”.

Tín công chúa gia nhập đồng nghĩa với Đế quốc Cổ cũng gia nhập, chắc chắn sẽ có người chống đối, nhưng có công chúa ở đây thì hắn không phải bận tâm làm gì.

Bởi vì nàng ấy là người nắm uy quyền tuyệt đối tại Đế quốc!

...
Chương 5789: Thái Sơ Thần Thụ.

Diệp Huyên và Tín công chú cùng nhau bàn bạc một vài chi tiết, rồi hai người họ trở lại thời không Tuế Nguyệt.

Để tu luyện.

Diệp Huyên đã bị "khích" rồi.

Hắn bây giờ mới nhận ra mình yếu ớt đến thế nào, hoàn toàn không đủ cho cường giả cao cấp của vũ trụ này nhét kẽ răng.

Bất kỳ ai ở thời không Linh Độ cũng có thể dễ dàng nghiền nát hắn trong giây lát.

Yếu quá yếu!

Hắn cũng ý thức được rằng mình bây giờ muốn đến thời không Hư Chân căn bản là chuyện viển vông.

Hắn ngồi xếp bằng trong thời không Tuế Nguyệt, hai tay nâng hờ, thu hút một lượng Tuế Nguyệt Chi Lực vô tận về phía mình.

Chợt giọng Tiểu Bút vang lên: “Chỉ tu luyện mỗi mình nó thì không đủ đâu!"

Diệp Huyên hỏi lại: “Vậy phải làm sao?"

Tiểu Tháp đáp sau một hồi im lặng: “Người còn phải luyện thêm cả Nhân Quả Chi Lực nữa”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Nhân Quả Chi Lực?"

Tiểu Tháp: “Là sức mạnh nằm trong thời không Nhân Quả, mạnh hơn Tuế Nguyệt Chi Lực rất nhiều!"

Diệp Huyên: “Nói như vậy là ta phải đi đến đó ư?"

Tiểu Tháp: “Đúng, nhưng bây giờ còn chưa được đâu”.

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?"

Tiểu Tháp không đáp.

Diệp Huyên lại càng nghi ngờ: “Nói đi chứ”.

Tiểu Tháp: “Người bây giờ... hơi yếu”.

Diệp Huyên lập tức đen mặt.

Tiểu Tháp: “Người vẫn nên gấp thời không Tuế Nguyệt trước rồi hãy nghĩ đến thời không nhân quả sau”.

Diệp Huyên gật đầu. Ai bảo đến bây giờ hắn vẫn chưa làm gì được thời không Tuế Nguyệt làm chi.

Mà lần này quả thật khiến hắn cảm nhận được cái gì gọi là áp lực.

Hắn biết sở dĩ Vô Biên Chủ dẫn hắn đến đó là muốn cho hắn thấy khoảng cách giữa hắn và các cường giả cao cấp nhất vũ trụ này.

Tiểu Bút lại nói: “Thật ra thì trước tiên cậu nên ổn định lại tâm lý. Những người cậu thấy ở thời không Linh Độ kia đều là lão quái vật cả! Người sống trăm triệu năm ở đó còn bị xem là trẻ sơ sinh, mà cậu thì được bao lớn? Cậu quên rằng ngay cả Vô Biên Chủ cũng phải rèn luyện rất lâu mới vào được thế giới Hư Chân hay sao?"

Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ý huynh là bảo ta đến thời không Linh Độ rồi gọi người đến giúp?"

Tiểu Bút: “Ta nói thế bao giờ?"

Mặt Diệp Huyên đen sì.

Tiểu Bút tiếp tục: “Ý ta là dục tốc bất đạt. Mục tiêu hiện nay của cậu là thời không Linh Độ và thế giới Hư Chân, nhưng cũng không thể chỉ nghĩ đến một bước lên trời. Đương nhiên là cậu có thể làm vậy, chỉ cần gọi mấy cô muội muội đến dẫn đi, nhưng ta nghĩ cậu sẽ không muốn, bởi vì nơi ấy có thể là bản đồ cuối cùng, đúng chứ?"

Diệp Huyên gật đầu.

Lần này hắn thật sự không muốn gọi chi viện đến nữa.

Tiểu Bút tiếp tục: “Đôi khi cậu quá hấp tấp, ta thấy nên rèn giũa cho bình tĩnh lại, rèn luyện tâm tính. Lúc này không nên nghĩ đến thời không Linh Độ, bởi vì ta cam đoan, chừng nào cậu còn chưa thoát khỏi những quy tắc và vòng mà chủ nhân tạo ra, thì cho dù cậu khống chế được bao nhiêu thời không, gấp được bao nhiêu thời không cũng không thể đến thế giới Hư Chân. Ngay cả Vô Biên Chủ cũng chưa chắc có thể, dù hiện nay ông ta là người có khả năng thành công nhất”.

Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao?"

Tiểu Bút thở dài: “Ở sau cánh cửa thời không ấy... cậu không cách nào tưởng tượng được đâu”.

Diệp Huyên: “Đó là gì?"

Tiểu Bút im lặng một hồi lâu mới đáp: “Là một chủng tộc cực kỳ kinh khủng, từng ra đời cùng lúc với vũ trụ này, cũng là chủng tộc mạnh nhất được biết đến hiện nay của vũ trụ”.

Diệp Huyên tò mò: “Họ bị chủ nhân huynh giam tại đó sao?"

Tiểu Bút: “Không, chủ nhân không những không làm gì mà còn từng giúp đỡ họ cơ. Vì chủng tộc này đang chăm sóc cho một cây Thái Sơ Thần Thụ, thứ thiết yếu để đến được thế giới Hư Chân. Cậu phải khiến Thái Sơ Thần tộc quy hàng mới có thể tiếp cận được nó, cho tới nay chỉ mới có năm người làm được”.

Diệp Huyên tò mò: “Là những ai?"

Tiểu Bút: “Chủ nhân ta, cha và đại ca cậu, cả Thiên Mệnh váy trắng kia nữa”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Còn một người nữa đâu?"

Tiểu Bút: “Người này tuy khuất phục được họ nhưng cũng bị đánh chết rồi”.

Diệp Huyên: “...”

Như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Nhóm Thanh Thanh cũng có thể khuất phục được chủng tộc này chứ?"

Tiểu Bút im lặng một hồi mới nói: “Ta nghĩ là không”.

Diệp Huyên: “Vì sao?"

Tiểu Bút: “Bọn họ, bao gồm Thanh Khâu cô nương và những người khác, không đi lên theo cách thường”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Thế là sao?"

Tiểu Bút: “Nếu bọn họ dùng sức mạnh để tiến lên thì thể nào cũng sẽ dính khí tức của Thái Sơ Thần Thụ, nhưng Diệp Thanh Thanh cô nương lại không hề có, vì vậy bọn họ sẽ phải dùng cách khác để đi vào thế giới Hư Chân”.

Diệp Huyên: “Các muội ấy liệu có thắng được Thái Sơ Thần Thụ không?"

Tiểu Bút im lặng một hồi mới hỏi lại: “Cậu muốn nghe lời thật lòng không?"

Diệp Huyên gật đầu: “Dĩ nhiên”.

Tiểu Bút thở dài: “Nếu là một chọi một thì ta thấy các nàng sẽ đánh không lại đâu, nhưng Thanh Khâu cô nương thì có thể thử”.

Diệp Huyên im lặng.

Tiểu Bút: “Không tin chứ gì?"

Diệp Huyên gật đầu.

Tiểu Bút: “Cậu biết ta được làm nên từ gì không?"

Diệp Huyên nhíu mày.

Tiểu Bút: “Từ nhánh cây Thái Sơ Thần Thụ mà ra, nên trước mắt không ai biết bọn họ khủng khiếp đến nhường nào bằng ta cả”.

Diệp Huyên im lặng một hồi rồi nói: “Rốt cuộc huynh còn giấu chúng ta những gì hả Tiểu Bút?"

Bút Đại đạo im lặng một hồi rồi nói: “Chẳng hạn như... ta từng đến thế giới Hư Chân... nhưng chịu không nổi nên bị đánh trở về”.

Diệp Huyên: “...”
Chương 5790: Đi tìm.

Từng đến thế giới Hư Chân ư?

Diệp Huyên cũng hết cả hồn khi nghe những lời này.

Có cho vàng hắn cũng không dám tin Tiểu Bút đã từng đến đó!

Diệp Huyên bèn hỏi: “Vậy thế giới Hư Chân rốt cuộc là như thế nào?"

Tiểu Bút phải mất một hồi mới đáp: “Ta chỉ có thể nói rằng vũ trụ cậu đang ở là giả, thế giới Hư Chân mới là thật”.

Diệp Huyên cau mày: “Là thật?"

Tiểu Bút: “Đúng thế”.

Diệp Huyên: “Thế giới đó là nơi chủ nhân bút Đại đạo ở sao?"

Tiểu Bút: “Phải, chủ nhân ra đời ở đó”.

Diệp Huyên rơi vào im lặng.

Tiểu Bút tiếp tục: “Bây giờ cậu không cách nào cảm nhận được sự đáng sợ của thế giới Hư Chân đâu! Mà nơi nó giao nhau với thời không Linh Độ mới thật sự là ác mộng, ngoại trừ Thái Sơ Thần Tộc hùng hậu ra thì còn những sinh linh khác mạnh không kém. Ta chỉ có thể nói sức mạnh của chúng vượt quá trí tưởng tượng của cậu hiện giờ. Muốn dùng thực lực bản thân để tiến vào đó là rất khó, tự cổ chí kim chỉ có lác đác vài người có thể phá vỡ hư ảo, đi đến chân thật”.

Diệp Huyên thì thầm: “Ta hiểu rồi”.

Tiểu Bút: “Cậu chỉ còn cách đẩy Kiếm đạo Tín Ngưỡng của mình lên hạn mức cực kỳ kinh khủng mới có thể vượt qua tất cả, mà để làm được điều đó, cậu phải khiến vũ trụ này trở nên tốt đẹp hơn. Đây là cơ hội, đồng thời cũng là gông xiềng với cậu. Nếu không làm được thì sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở vũ trụ này, không thể bước ra ngoài”.

Nó thoáng dừng lại một chút: “Nhớ kỹ, Kiếm đạo mới là trung tâm của cậu. Khống chế thời không không phải là vô dụng, nhưng Kiếm đạo là chủ yếu!"

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu điều này”.

Hắn gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay, để vô số kiếm ý Nhân Gian tràn ra từ trong cơ thể.

Diệp Huyên: “Tiểu Bút này, kiếm ý Nhân Gian của ta phải đạt đến trình độ nào mới có thể đột phá giả dối?"

Tiểu Bút im lặng một hồi sau mới nói: “Khi vũ trụ hiện nay tuân theo quy tắc của cậu một cách cam tâm tình nguyện, Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu sẽ thay đổi về chất, khi ấy Kiếm đạo Nhân Gian mới gọi là viên mãn! Tới lúc ấy, cậu sẽ nhận ra rằng tất cả thời không trước mặt cậu chỉ như tờ giấy, mà một đường kiếm của cậu... sẽ mạnh như muội muội cậu vậy”.

Diệp Huyên chợt cười: “Sao huynh lại nói những điều này với ta?"

Tiểu Bút không đáp.

Diệp Huyên: “Nói đi chứ”.

Tiểu Bút: “Vì ta cũng muốn đến thế giới Hư Chân! Ta vốn cho rằng cậu sẽ dựa vào cha và các muội muội để đến đó, nhưng nào ngờ cậu không muốn làm vậy, nên ta chỉ còn cách ký thác hy vọng lên cậu mà thôi”.

Diệp Huyên: “Huynh cũng muốn đến thế giới Hư Chân?"

Tiểu Bút: “Phải”.

Diệp Huyên: “Để làm gì?"

Tiểu Bút dè dặt: “Đi tìm chủ nhân”.

Diệp Huyên phì cười: “Nhưng ông ta đã bỏ rơi huynh”.

Tiểu Bút lặng lẽ một hồi mới nói: “Ta vốn chỉ là một nhánh cây cỏn con, được chủ nhân ban cho sinh mạng, từ đó có linh có trí... Ngài ấy không hề ruồng bỏ ta mà chỉ mong ta có cuộc sống của riêng mình. Nhưng ta... chỉ muốn đi theo ngài ấy mà thôi”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tiểu Bút tiếp tục: “Ta biết rất nhiều điều về vũ trụ này, sẽ dùng hết sức giúp cậu trở nên mạnh hơn!"

Diệp Huyên: “Vậy thì tốt”.

Tiểu Bút: “Với lại ta cũng không có yếu như vậy đâu. Từng là nhánh cây của Thái Sơ Thần Tộc, lại được chủ nhân cải tạo, ta cũng đáng gờm lắm đấy”.

Diệp Huyên cười: “Đáng gờm là đáng thế nào?"

Tiểu Bút: “Hơn hẳn Tiểu Tháp là chắc!"

Diệp Huyên: “...”

"Ha!"

Tiểu Tháp nhổ ra một tiếng cười khẩy: “Mi được chủ nhân mi cải tạo, vậy mi biết ta được ai cải tạo không? Mà thôi, có nói cũng vô dụng, ngon thì nhào vô đây! Để ta xem thứ què quặt như mi lợi hại đến đâu!"

Tiểu Bút: “Đánh với mi chỉ tổ vô bổ”.

Tiểu Tháp lại cười nhạt.

Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười: “Tiểu Bút, ta biết Kiếm đạo Nhân Gian là căn cơ của ta, vậy huynh thấy ta nên phát triển nó thế nào? Chỉ tập trung luyện nó thôi?"

Tiểu Bút: “Đúng vậy”.

Nó thoáng dừng lại một chút: “Thật ra thì phương pháp gấp của cậu không chỉ áp dụng được với thời không đâu”.

Diệp Huyên nheo mắt: “Nghĩa là sao?"

Tiểu Bút: “Nó còn có thể gấp cả kiếm ý nữa”.

Diệp Huyên nghe vậy thì ngẩn ngơ một chốc rồi vươn tay, thả hàng loạt kiếm ý ra rồi gấp chúng chồng lên nhau, khiến kiếm ý ngày càng trở nên khủng khiếp.

Tiểu Bút: “Lấy Kiếm đạo làm chủ, thời không làm phụ. Cậu không thể học cái thói xem thường hết thảy, cưỡng ép gấp thời không như đại lão Thiên Mệnh được, bởi vì mỗi một loại thời không đều có quy tắc của nó. Như quy tắc Đại đạo do chủ nhân lập ra, vậy nên cậu không thể học nàng”.

Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Vậy ta nên làm thế nào bây giờ?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom