Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5847: Vượn và rắn.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên run lên, không những không hề hấn gì mà còn khiến tay phải y nứt ra.
Người đuôi rắn sửng sốt trước khi biến sắc rồi vội vàng buông kiếm, nhưng mà đã muộn.
Xoẹt!
Kiếm Thanh Huyên đập nát tay y.
Mà y và người đàn ông kia đồng loạt thối lui mấy nghìn trượng.
Người đuôi rắn nổi cơn tam bành, vừa dừng lại đã ngửa đầu rít gào, tung người nhảy lên. Y hóa thành một con mãng xà khổng lồ cao cả vạn trượng trong nháy mắt, tỏa ra sức mạnh khổng lồ khiến thời không rung chuyển, vô cùng đáng sợ.
Cái đuôi của y ầm ầm quét về phía Diệp Huyên.
Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên không lùi mà bước tới, rút kiếm chém xuống.
Kiếm quang tuôn trào như thác!
Ầm!
Nhát chém nện vào đuôi mãng xà, sức mạnh khổng lồ trong đó đập nát nó làm máu bắn lên mấy chục trượng. Diệp Huyên cũng bị sức mạnh này đẩy lui, trong lúc đó hắn lại bắn kiếm Thanh Huyên ra, hóa thành kiếm quang chém vào đầu rắn.
Uỳnh!
Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, mãng xà bị chém bay, mà Diệp Huyên cũng bị vô số yêu thú bao vây.
Từ trong bầy thú, vô số kiếm quang bùng nổ.
Vào thời khắc này, kiếm ý Nhân Gian hóa thành vô số phi kiếm!
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Vô số yêu thú bị chém bay đi.
Kiếm Thanh Huyên về lại tay Diệp Huyên, tỏa ra kiếm quang từ giữa bầy yêu thú. Chúng bị chém bay đi, nhưng đó cũng là lúc con mãng xà nhào về phía Diệp Huyên. thời không bốn phía chấn động kịch liệt như gặp động đất.
Nhìn thấy con rắn, vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên bước tới trước, rút kiếm Thanh Huyên chém vào đầu nó.
Uỳnh!
Kiếm quang nổ tung, đầu rắn vỡ nát, máu phun tung tóe. Diệp Huyên mặc kệ nó, xoay người chém về phía người đàn ông, nào ngờ đuôi mãng xà lại vung tới.
Diệp Huyên xoay người rút kiếm chém.
Ầm!
Kiếm quang trút xuống đập vỡ đuôi rắn. Nó thét lên một tiếng thê lương, rơi xuống khỏi tinh không.
Diệp Huyên lại bước tới chém về phía người đàn ông.
Gã ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khi kiếm đã gần chạm tới thì có một con vượn khổng lồ toàn thân đỏ rực xuất hiện, tung cú đấm vào kiếm Thanh Huyên.
Ầm!
Kiếm run rẩy dữ dội, nắm tay con vượn vỡ ra, thân thể Diệp Huyên và thời không cũng nứt theo.
Sức mạnh quá khủng khiếp!
Vượn lại nắm tay, sau đó tung cú đấm về trước.
Uỳnh!
Kiếm Thanh Huyên lại run lên. Sức mạnh khủng khiếp đánh Diệp Huyên bay đi. Vượn làm động tác cào, chụp lấy kiếm Thanh Huyên rồi nắm tay lại như muốn bóp vỡ nó.
Nhưng một giây sau, vượn ta sửng sốt.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên run lên, không hề gãy đôi, ngược lại là tay phải vượn bị vỡ.
Yêu thú mở to mắt đầy kinh ngạc, một lần nữa dùng tay phải chộp lấy Diệp Huyên, tiếp tục bóp.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên run lên, không hề gãy đôi, ngược lại là tay trái vượn bị vỡ.
Vượn cứng người.
Đúng lúc này, Diệp Huyên thu kiếm về, chém vào đầu nó.
Rốp!
Đầu vượn vỡ toác, máu phun như suối. Nó phản ứng rất nhanh, không màng đến vết thương mà thụi vào bụng Diệp Huyên.
Rầm!
Hắn bị đánh bay đi vạn trượng, khi dừng lại thì vung tay, để kiếm quang túa ra.
Không hề hấn gì!
Con vượn thấy vậy thì cau mày: “Ngươi không bị sao?"
Diệp Huyên lạnh lùng không đáp. Đúng vậy, hắn không sao vì thân xác quá mạnh!
Hắn nhắm mắt lại. Một khắc sau, thời không bốn phía chấn động, kiếm ý Nhân Gian túa ra từ khắp nơi. Hàng trăm nghìn thanh phi kiếm do nó ngưng tụ thành hiện ra sau lưng hắn.
Diệp Huyên mở mắt: “Chém!"
Hắn hóa thành kiếm quang lao tới, hàng trăm nghìn thanh kiếm phía sau cũng phóng ra theo.
Đồng tử co rụt lại, vượn ta bước tới trước, tung cú đấm.
Cú đấm khiến tinh hà run rẩy!
Ầm ầm ầm!
Những thanh kiếm bay đằng trước nhất bị đập vỡ, nhưng có càng nhiều hơn thọc vào thân vượn. Diệp Huyên cũng xuất hiện sau lưng, chém vào hạ bộ nó.
"Gàooo!"
Vượn ta rú lên thê thảm, hai mắt trợn trừng, đưa tay che lại chỗ đó, chân nhảy bắn lên, trông đau đớn vô cùng.
Người đàn ông ở xa thấy vậy thì sa sầm mặt.
Thứ kiếm tu hèn hạ!
Diệp Huyên lại thuận thế xoay người, vọt về phía gã.
Gã vẫn tỉnh bơ nhìn hắn lao tới.
Diệp Huyên chợt cảm thấy cảnh giác. Nào ngờ một khắc sau, gã kia đã hóa thành tia sáng biến mất tăm.
Diệp Huyên ngớ ra.
Chạy rồi?
Cái đậu má mi chạy à?
Hắn rơi vào hoang mang.
Kiếm Thanh Huyên run lên, không những không hề hấn gì mà còn khiến tay phải y nứt ra.
Người đuôi rắn sửng sốt trước khi biến sắc rồi vội vàng buông kiếm, nhưng mà đã muộn.
Xoẹt!
Kiếm Thanh Huyên đập nát tay y.
Mà y và người đàn ông kia đồng loạt thối lui mấy nghìn trượng.
Người đuôi rắn nổi cơn tam bành, vừa dừng lại đã ngửa đầu rít gào, tung người nhảy lên. Y hóa thành một con mãng xà khổng lồ cao cả vạn trượng trong nháy mắt, tỏa ra sức mạnh khổng lồ khiến thời không rung chuyển, vô cùng đáng sợ.
Cái đuôi của y ầm ầm quét về phía Diệp Huyên.
Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên không lùi mà bước tới, rút kiếm chém xuống.
Kiếm quang tuôn trào như thác!
Ầm!
Nhát chém nện vào đuôi mãng xà, sức mạnh khổng lồ trong đó đập nát nó làm máu bắn lên mấy chục trượng. Diệp Huyên cũng bị sức mạnh này đẩy lui, trong lúc đó hắn lại bắn kiếm Thanh Huyên ra, hóa thành kiếm quang chém vào đầu rắn.
Uỳnh!
Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, mãng xà bị chém bay, mà Diệp Huyên cũng bị vô số yêu thú bao vây.
Từ trong bầy thú, vô số kiếm quang bùng nổ.
Vào thời khắc này, kiếm ý Nhân Gian hóa thành vô số phi kiếm!
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Vô số yêu thú bị chém bay đi.
Kiếm Thanh Huyên về lại tay Diệp Huyên, tỏa ra kiếm quang từ giữa bầy yêu thú. Chúng bị chém bay đi, nhưng đó cũng là lúc con mãng xà nhào về phía Diệp Huyên. thời không bốn phía chấn động kịch liệt như gặp động đất.
Nhìn thấy con rắn, vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên bước tới trước, rút kiếm Thanh Huyên chém vào đầu nó.
Uỳnh!
Kiếm quang nổ tung, đầu rắn vỡ nát, máu phun tung tóe. Diệp Huyên mặc kệ nó, xoay người chém về phía người đàn ông, nào ngờ đuôi mãng xà lại vung tới.
Diệp Huyên xoay người rút kiếm chém.
Ầm!
Kiếm quang trút xuống đập vỡ đuôi rắn. Nó thét lên một tiếng thê lương, rơi xuống khỏi tinh không.
Diệp Huyên lại bước tới chém về phía người đàn ông.
Gã ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khi kiếm đã gần chạm tới thì có một con vượn khổng lồ toàn thân đỏ rực xuất hiện, tung cú đấm vào kiếm Thanh Huyên.
Ầm!
Kiếm run rẩy dữ dội, nắm tay con vượn vỡ ra, thân thể Diệp Huyên và thời không cũng nứt theo.
Sức mạnh quá khủng khiếp!
Vượn lại nắm tay, sau đó tung cú đấm về trước.
Uỳnh!
Kiếm Thanh Huyên lại run lên. Sức mạnh khủng khiếp đánh Diệp Huyên bay đi. Vượn làm động tác cào, chụp lấy kiếm Thanh Huyên rồi nắm tay lại như muốn bóp vỡ nó.
Nhưng một giây sau, vượn ta sửng sốt.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên run lên, không hề gãy đôi, ngược lại là tay phải vượn bị vỡ.
Yêu thú mở to mắt đầy kinh ngạc, một lần nữa dùng tay phải chộp lấy Diệp Huyên, tiếp tục bóp.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên run lên, không hề gãy đôi, ngược lại là tay trái vượn bị vỡ.
Vượn cứng người.
Đúng lúc này, Diệp Huyên thu kiếm về, chém vào đầu nó.
Rốp!
Đầu vượn vỡ toác, máu phun như suối. Nó phản ứng rất nhanh, không màng đến vết thương mà thụi vào bụng Diệp Huyên.
Rầm!
Hắn bị đánh bay đi vạn trượng, khi dừng lại thì vung tay, để kiếm quang túa ra.
Không hề hấn gì!
Con vượn thấy vậy thì cau mày: “Ngươi không bị sao?"
Diệp Huyên lạnh lùng không đáp. Đúng vậy, hắn không sao vì thân xác quá mạnh!
Hắn nhắm mắt lại. Một khắc sau, thời không bốn phía chấn động, kiếm ý Nhân Gian túa ra từ khắp nơi. Hàng trăm nghìn thanh phi kiếm do nó ngưng tụ thành hiện ra sau lưng hắn.
Diệp Huyên mở mắt: “Chém!"
Hắn hóa thành kiếm quang lao tới, hàng trăm nghìn thanh kiếm phía sau cũng phóng ra theo.
Đồng tử co rụt lại, vượn ta bước tới trước, tung cú đấm.
Cú đấm khiến tinh hà run rẩy!
Ầm ầm ầm!
Những thanh kiếm bay đằng trước nhất bị đập vỡ, nhưng có càng nhiều hơn thọc vào thân vượn. Diệp Huyên cũng xuất hiện sau lưng, chém vào hạ bộ nó.
"Gàooo!"
Vượn ta rú lên thê thảm, hai mắt trợn trừng, đưa tay che lại chỗ đó, chân nhảy bắn lên, trông đau đớn vô cùng.
Người đàn ông ở xa thấy vậy thì sa sầm mặt.
Thứ kiếm tu hèn hạ!
Diệp Huyên lại thuận thế xoay người, vọt về phía gã.
Gã vẫn tỉnh bơ nhìn hắn lao tới.
Diệp Huyên chợt cảm thấy cảnh giác. Nào ngờ một khắc sau, gã kia đã hóa thành tia sáng biến mất tăm.
Diệp Huyên ngớ ra.
Chạy rồi?
Cái đậu má mi chạy à?
Hắn rơi vào hoang mang.
Bình luận facebook