Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5849: Ngây thơ
Đúng lúc này, một người đàn ông tóc tai bù xù bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Vô Biên Chủ, thấy rõ được người đến là ai thì Diệp Huyên khẽ nhíu mày lại, người này chính là tên vừa bị đánh bay khi nãy.
Bây giờ trên người ông ta toàn vết rạn nứt, máu tươi không ngừng tuôn ra, bị thương rất nặng!
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên và Vô Biên Chủ trước mắt: "Các ngươi không phải người Thái Sơ Thần tộc!"
Diệp Huyên gật đầu: "Không phải".
Lúc này người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta ngồi bệt xuống đất rồi nói: "Có đan dược chữa thương không? Mẹ kiếp, tên kia mạnh thật sự!"
Diệp Huyên xòe tay ra, một viên đan dược bay đến trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông: "Cảm ơn".
Nói xong, ông ta cầm lấy rồi ăn luôn, sau đó ngồi xếp bằng lại bắt đầu chữa thương.
Diệp Huyên quan sát người đàn ông này một chút rồi hỏi: "Ông đến từ phía dưới hả?"
Người đàn ông gật đầu: "Không phải".
Diệp Huyên và Vô Biên nhìn nhau, hai người đều thấy hơi khiếp sợ!
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ông xuống từ thế giới Hư Chân?"
Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy".
Diệp Huyên hơi nghi hoặc: "Không có chuyện gì thì ông chạy xuống làm gì?"
Người đàn ông trầm giọng nói: "Giết đến điên rồi! Người phụ nữ kia giết đến điên rồi! Ta thoát thân chạy xuống đây!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Giết đến điên? Người phụ nữ?"
Người đàn ông gật đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Là một người phụ nữ cầm kiếm, nàng ta chém giết lung tung ở thế giới Hư Chân, mẹ kiếp, cứ như bị điên rồi vậy..."
Vô Biên đột nhiên hỏi: "Có phải nàng ta mặc váy trắng không?"
Người đàn ông vội vàng gật đầu: "Đúng đúng..."
Nói đến đây, ông ta nhìn Vô Biên: "Ngươi biết nàng à?"
Vô Biên liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Hắn biết".
Người đàn ông nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: "Đúng là có biết".
Người đàn ông trầm giọng nói: "Bây giờ thế giới Hư Chân sắp loạn rồi. Số ta hên, thừa dịp lúc Thái Sơ Thần Thụ không chú ý vì bị kiếm ý kia lan đến nên nhanh chóng chuồn xuống dưới đây... Mẹ nó chứ, không ngờ vừa mới lẻn đi được nó đã lập tức định đánh chết ta! Tức vãi!"
Diệp Huyên có chút ngạc nhiên: "Rốt cuộc thế giới Hư Chân đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông khẽ thở dài: "Một lời khó nói hết".
Diệp Huyên không nói gì.
Người đàn ông lại nói: "Mẹ kiếp, cái Thái Sơ Thần Thụ cùng tên Tộc trưởng kia mạnh quá..."
Nói rồi, ông ta lại bắt đầu tập trung trị thương.
Lúc này, Vô Biên Chủ nhìn về phía Diệp Huyên: "Muội muội ngươi chắc chắn lại đang làm loạn ở thế giới Hư Chân!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tính tình Thanh Nhi rất tốt, nếu không gặp phải chuyện bất công thì chắc chắn nàng sẽ không làm bậy".
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Tính tình nàng ta tốt á?"
Nói rồi, ông ta khẽ lắc đầu: "Coi như ta đã hiểu cái gì gọi là mở mắt nói sảng rồi".
Diệp Huyên: "..."
Vô Biên Chủ nhìn về phía người đàn ông: "Ông định làm gì tiếp?"
Người đàn ông trầm giọng nói: "Chả biết".
Vô Biên Chủ hỏi: "Ông xuống từ phía trên đó, Thái Sơ Thần tộc chắc chắn sẽ không buông tha cho, ông thấy thế nào?"
Người đàn ông nhíu mày lại, một lát sau, ông ta khẽ nói: "Ta cũng đâu ngờ Thái Sơ Thần tộc lại mạnh đến vậy đâu!"
Vô Biên Chủ và Diệp Huyên đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Vô Biên Chủ nói: "Cùng đánh Thái Sơ Thần tộc đi!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, ba người chúng ta liên thủ thì chắc chắn có thể trấn áp được Thái Sơ Thần tộc!"
Người đàn ông liếc mắt nhìn Vô Biên Chủ và Diệp Huyên, hỏi ngược lại: "Liên thủ à?"
Diệp Huyên gật đầu: "Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi".
Người đàn ông im lặng một lát rồi đồng ý: "Được".
Mà đúng lúc này, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên ập đến từ phía xa.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn lủi nhanh ra sau lưng hai người còn lại ngay.
Vô Biên Chủ nhìn về phía xa xa, lúc này, thời không nơi đó đột nhiên nứt ra, một người đàn ông trung niên thân mang áo bào trắng chậm rãi bước ra.
Vô Biên Chủ trầm giọng nói: "Là Tộc trưởng Thái Sơ tộc!"
Mà bên cạnh ông ấy còn có một người đàn ông cầm trường mâu, chính là người bảo vệ kia.
Nhìn thấy người đàn áo trắng, sắc mặt người đàn ông phía trước Diệp Huyên lập tức thay đổi, ông ta vội vã đừng lên nói: "Ta và Thái Sơ Thần tộc không thù không oán, các ngươi thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt?"
Thái Sơ Thần tộc nhìn chằm chằm người đàn ông: "Kẻ xâm lấn phi pháp, phải chết".
Sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên khó coi vô cùng!
Vô Biên Chủ nói: "Không cần nói nhiều với họ đâu, cứ lao vào đánh là được!"
Nói rồi, ông ta quay sang hỏi Diệp Huyên: "Ngươi đánh ai?"
Đánh ai?
Diệp Huyên liếc mắt nhìn hai người Tộc trưởng Thần tộc, sau đó nói: "Ta cảm thấy chúng ta nên đối chiến công bằng thì hơn, hai người các ngươi đấu đơn với bọn họ một trận đi?"
Nghe vậy, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: "Nếu ngươi không chọn thì để ta chọn".
Diệp Huyên bất đắc dĩ, chỉ có thể chỉ vào người bảo vệ: "Ta đánh với gã!"
Vô Biên Chủ khẽ gật đầu, ông ta nhìn Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc, một khắc sau, ông ta và người đàn ông còn lại đồng thời biến mất.
Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc vô cảm nhìn bọn họ, sau đó phất tay áo lên.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, một mảnh kim quang bùng lên, chỉ chốc lát, thời không xung quanh ba người đã nổ tung, Vô giới xuất hiện!
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm lại, ở nơi này mà có thể đánh ra cả Vô giới, phải công nhận là quá mức kinh khủng!
Mà trong chớp mắt khi cả ba tiến vào Vô giới, ngay sau đó lại có những tiếng nổ đinh tai nhức óc khác vang vọng lên.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn ba người trong Vô giới kia, chỉ biết im lặng.
Bởi vì hắn phát hiện Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc vậy mà có thể dùng sức một mình áp chế được cả hai người Vô Biên Chủ!
Hơi quá đáng rồi đó nhé!
Lúc này, một khí tức bỗng khóa chặt lấy hắn.
Diệp Huyên xoay người nhìn người bảo vệ của Thái Sơ Thần tộc, lúc này đối phương đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Huyên do dự một chốc rồi nói: "Ta và ngươi giao thủ thì không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn được, hay là chúng ta xem bọn họ đánh nhau đi?"
Người bảo vệ không hề phí lời mà vọt thẳng về phía trước, đâm trường mâu vào Diệp Huyên!
Trong mắt Diệp Huyên ánh lên tia dữ tợn, đột nhiên, trong cơ thể hắn bùng lên một luồng hỏa diễm rợp trời.
Diệp Huyên chém kiếm xuống.
Ầm!
Theo kiếm quang rực lửa lao ra, người bảo vệ kia lập tức bị đánh bay ra ngoài mấy nghìn trượng.
Người bảo vệ sửng sốt!
Diệp Huyên nhìn người bảo vệ: "Ngươi nghĩ ta yếu như dế chứ gì? Ngây thơ!"
...
Bây giờ trên người ông ta toàn vết rạn nứt, máu tươi không ngừng tuôn ra, bị thương rất nặng!
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên và Vô Biên Chủ trước mắt: "Các ngươi không phải người Thái Sơ Thần tộc!"
Diệp Huyên gật đầu: "Không phải".
Lúc này người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta ngồi bệt xuống đất rồi nói: "Có đan dược chữa thương không? Mẹ kiếp, tên kia mạnh thật sự!"
Diệp Huyên xòe tay ra, một viên đan dược bay đến trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông: "Cảm ơn".
Nói xong, ông ta cầm lấy rồi ăn luôn, sau đó ngồi xếp bằng lại bắt đầu chữa thương.
Diệp Huyên quan sát người đàn ông này một chút rồi hỏi: "Ông đến từ phía dưới hả?"
Người đàn ông gật đầu: "Không phải".
Diệp Huyên và Vô Biên nhìn nhau, hai người đều thấy hơi khiếp sợ!
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ông xuống từ thế giới Hư Chân?"
Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy".
Diệp Huyên hơi nghi hoặc: "Không có chuyện gì thì ông chạy xuống làm gì?"
Người đàn ông trầm giọng nói: "Giết đến điên rồi! Người phụ nữ kia giết đến điên rồi! Ta thoát thân chạy xuống đây!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Giết đến điên? Người phụ nữ?"
Người đàn ông gật đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Là một người phụ nữ cầm kiếm, nàng ta chém giết lung tung ở thế giới Hư Chân, mẹ kiếp, cứ như bị điên rồi vậy..."
Vô Biên đột nhiên hỏi: "Có phải nàng ta mặc váy trắng không?"
Người đàn ông vội vàng gật đầu: "Đúng đúng..."
Nói đến đây, ông ta nhìn Vô Biên: "Ngươi biết nàng à?"
Vô Biên liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Hắn biết".
Người đàn ông nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: "Đúng là có biết".
Người đàn ông trầm giọng nói: "Bây giờ thế giới Hư Chân sắp loạn rồi. Số ta hên, thừa dịp lúc Thái Sơ Thần Thụ không chú ý vì bị kiếm ý kia lan đến nên nhanh chóng chuồn xuống dưới đây... Mẹ nó chứ, không ngờ vừa mới lẻn đi được nó đã lập tức định đánh chết ta! Tức vãi!"
Diệp Huyên có chút ngạc nhiên: "Rốt cuộc thế giới Hư Chân đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông khẽ thở dài: "Một lời khó nói hết".
Diệp Huyên không nói gì.
Người đàn ông lại nói: "Mẹ kiếp, cái Thái Sơ Thần Thụ cùng tên Tộc trưởng kia mạnh quá..."
Nói rồi, ông ta lại bắt đầu tập trung trị thương.
Lúc này, Vô Biên Chủ nhìn về phía Diệp Huyên: "Muội muội ngươi chắc chắn lại đang làm loạn ở thế giới Hư Chân!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tính tình Thanh Nhi rất tốt, nếu không gặp phải chuyện bất công thì chắc chắn nàng sẽ không làm bậy".
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Tính tình nàng ta tốt á?"
Nói rồi, ông ta khẽ lắc đầu: "Coi như ta đã hiểu cái gì gọi là mở mắt nói sảng rồi".
Diệp Huyên: "..."
Vô Biên Chủ nhìn về phía người đàn ông: "Ông định làm gì tiếp?"
Người đàn ông trầm giọng nói: "Chả biết".
Vô Biên Chủ hỏi: "Ông xuống từ phía trên đó, Thái Sơ Thần tộc chắc chắn sẽ không buông tha cho, ông thấy thế nào?"
Người đàn ông nhíu mày lại, một lát sau, ông ta khẽ nói: "Ta cũng đâu ngờ Thái Sơ Thần tộc lại mạnh đến vậy đâu!"
Vô Biên Chủ và Diệp Huyên đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Vô Biên Chủ nói: "Cùng đánh Thái Sơ Thần tộc đi!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, ba người chúng ta liên thủ thì chắc chắn có thể trấn áp được Thái Sơ Thần tộc!"
Người đàn ông liếc mắt nhìn Vô Biên Chủ và Diệp Huyên, hỏi ngược lại: "Liên thủ à?"
Diệp Huyên gật đầu: "Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi".
Người đàn ông im lặng một lát rồi đồng ý: "Được".
Mà đúng lúc này, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên ập đến từ phía xa.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn lủi nhanh ra sau lưng hai người còn lại ngay.
Vô Biên Chủ nhìn về phía xa xa, lúc này, thời không nơi đó đột nhiên nứt ra, một người đàn ông trung niên thân mang áo bào trắng chậm rãi bước ra.
Vô Biên Chủ trầm giọng nói: "Là Tộc trưởng Thái Sơ tộc!"
Mà bên cạnh ông ấy còn có một người đàn ông cầm trường mâu, chính là người bảo vệ kia.
Nhìn thấy người đàn áo trắng, sắc mặt người đàn ông phía trước Diệp Huyên lập tức thay đổi, ông ta vội vã đừng lên nói: "Ta và Thái Sơ Thần tộc không thù không oán, các ngươi thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt?"
Thái Sơ Thần tộc nhìn chằm chằm người đàn ông: "Kẻ xâm lấn phi pháp, phải chết".
Sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên khó coi vô cùng!
Vô Biên Chủ nói: "Không cần nói nhiều với họ đâu, cứ lao vào đánh là được!"
Nói rồi, ông ta quay sang hỏi Diệp Huyên: "Ngươi đánh ai?"
Đánh ai?
Diệp Huyên liếc mắt nhìn hai người Tộc trưởng Thần tộc, sau đó nói: "Ta cảm thấy chúng ta nên đối chiến công bằng thì hơn, hai người các ngươi đấu đơn với bọn họ một trận đi?"
Nghe vậy, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: "Nếu ngươi không chọn thì để ta chọn".
Diệp Huyên bất đắc dĩ, chỉ có thể chỉ vào người bảo vệ: "Ta đánh với gã!"
Vô Biên Chủ khẽ gật đầu, ông ta nhìn Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc, một khắc sau, ông ta và người đàn ông còn lại đồng thời biến mất.
Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc vô cảm nhìn bọn họ, sau đó phất tay áo lên.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, một mảnh kim quang bùng lên, chỉ chốc lát, thời không xung quanh ba người đã nổ tung, Vô giới xuất hiện!
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm lại, ở nơi này mà có thể đánh ra cả Vô giới, phải công nhận là quá mức kinh khủng!
Mà trong chớp mắt khi cả ba tiến vào Vô giới, ngay sau đó lại có những tiếng nổ đinh tai nhức óc khác vang vọng lên.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn ba người trong Vô giới kia, chỉ biết im lặng.
Bởi vì hắn phát hiện Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc vậy mà có thể dùng sức một mình áp chế được cả hai người Vô Biên Chủ!
Hơi quá đáng rồi đó nhé!
Lúc này, một khí tức bỗng khóa chặt lấy hắn.
Diệp Huyên xoay người nhìn người bảo vệ của Thái Sơ Thần tộc, lúc này đối phương đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Huyên do dự một chốc rồi nói: "Ta và ngươi giao thủ thì không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn được, hay là chúng ta xem bọn họ đánh nhau đi?"
Người bảo vệ không hề phí lời mà vọt thẳng về phía trước, đâm trường mâu vào Diệp Huyên!
Trong mắt Diệp Huyên ánh lên tia dữ tợn, đột nhiên, trong cơ thể hắn bùng lên một luồng hỏa diễm rợp trời.
Diệp Huyên chém kiếm xuống.
Ầm!
Theo kiếm quang rực lửa lao ra, người bảo vệ kia lập tức bị đánh bay ra ngoài mấy nghìn trượng.
Người bảo vệ sửng sốt!
Diệp Huyên nhìn người bảo vệ: "Ngươi nghĩ ta yếu như dế chứ gì? Ngây thơ!"
...
Bình luận facebook