Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5866: Lại có người tới
Sinh đứa con đi!
Diệp Huyên có hơi kinh ngạc.
Kỷ An Chi khẽ nói: “Yêu ngươi, khổ thật!”
Nghe vậy, Diệp Huyên chỉ im lặng.
Lúc này, hắn rất tự trách!
Hắn ôm chặt Kỷ An Chi, khẽ nói: “Ta biết!”
Mấy năm nay, hắn rất hiếm khi ở bên cạnh người thân!
Kỷ An Chi tựa đầu vào vai Diệp Huyên, khẽ nói: “Nếu có thể ở lại nơi này mãi thì tốt biết mấy!”
Diệp Huyên khẽ cười: “Ta cũng muốn!”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, sau đó khẽ nói: “Lòng người, dục vọng…”
Thời khắc này, hắn mới hiểu một chuyện.
Nhiều lúc, tu hành chính là đang tiêu diệt nhân tính và dục vọng.
Năm đó sau khi sinh mệnh vô hạn, hắn sẽ xem nhẹ tất cả mọi thứ.
Nhất là khi nhìn thấy từng người bên cạnh mình rời đi, cảm giác đó…
Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận đôi chút cảm giác cô độc của Thanh Nhi rồi!
Hắn cũng hiểu tại sao Thanh Nhi lại thờ ơ với chúng sinh như vậy rồi!
Nhưng hắn không muốn trở thành người như vậy!
Diệp Huyên ôm chặt Kỷ An chi, lúc này, hắn bỗng có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi!
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn theo đuổi kiếm đạo, theo đuổi cực hạn, mà quên mất người bên cạnh!
Nhất là những cô gái này!
Bản thân đúng là một tên đàn ông khốn nạn!
Diệp Huyên lắc đầu khẽ cười, hắn ôm chặt người trong lòng.
Trân trọng lúc này!
Sống vào lúc này!
Cứ như vậy, hai người ôm lấy nhau đến lúc trời sáng.
Hai người nói rất nhiều chuyện.
Mà thời gian tiếp theo, Diệp Huyên cũng không quay về thư viện Quan Huyên, mà ở lại trong thư viện nhỏ, mỗi ngày ngoài đọc sách thì cũng chỉ làm cơm cho Kỷ An Chi!
Vẻ tươi cười trên gương mặt Kỷ An Chi còn nhiều hơn so với lúc trước cộng lại!
Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua!
Diệp Huyên không bận tâm đến thư viện Quan Huyên, cũng không quản chuyện Thái Sơ Thần Tộc, lại càng không màng đến chuyện thế giới Hư Chân, cũng không tu luyện, mỗi ngày chỉ làm cơm, đọc sách, sau đó đi dạo cùng Kỷ An Chi.
Ngày qua ngày rất nhàn tản!
Thế nhưng, cảnh đẹp không kéo dài.
Hôm nay, Diệp Huyên đang làm cơm cho Kỷ An Chi, trước mặt hắn không xa, Ám Quân đột nhiên xuất hiện!
Ám Quân cẩn trọng thi lễ: “Viện trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Xảy ra chuyện lớn!
Diệp Huyên nhìn Ám Quân, Ám Quân thấp giọng nói: “Có cao thủ thần bí từ trên không thế giới Linh Độ đến!”
Diệp Huyên nheo hai mắt: “Thái Sơ Thần Tộc?”
Ám Quân lắc đầu: “Không phải!”
Không phải!
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Đó là ai?”
Vẻ mặt Ám Quân cực kỳ nghiêm trọng: “Có thể là cao thủ đến từ thế giới Hư Chân! Tổng cộng có hai người, mà lúc này, bọn họ đang ở thư viện Quan Huyên, muốn chúng ta cung cấp linh mạch liên tục cho bọn họ”.
Ánh mắt Diệp Huyên trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, Kỷ An Chi đi đến, nàng ấy kéo tay Diệp Huyên, khẽ nói: “Đi đi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn ôm eo Kỷ An Chi, sau đó cúi người hôn nhẹ lên mặt đối phương: “Lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ sinh đứa nhỏ!”
Kỷ An Chi cũng không ngại ngùng mà chỉ khẽ cười: “Được!”
Diệp Huyên cười ha ha, lập tức dẫn theo Ám Quân biến mất!
Sau khi Diệp Huyên và Ám Quân rời đi, Kỷ An Chi nhìn đùi gà đã được nướng xong trước mặt, có chút thất vọng.
…
Diệp Huyên và Ám Quân vừa quay về thư viện Quan Huyên, hắn đã cảm nhận được hai luồng sức mạnh cực kỳ hùng mạnh.
Thế giới Hư Chân!
Diệp Huyên nhíu chặt mày, dạo này sao cứ có cao thủ thế giới Hư Chân đến đây vậy?
Diệp Huyên đến thư viện Quan Huyên, vừa vào điện, hắn đã nhìn thấy hai người, một nam một nữ, nam trông vẻ ngoài chỉ chừng ba mươi tuổi, mặc áo bào đen, vẻ mặt cười mỉa.
Nữ mặc váy dài màu trắng, xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy Diệp Huyên, người đàn ông cười nói: “Ngươi là kiếm chủ Nhân Gian gì đó của vùng vũ trụ này sao?”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “Các người đến từ thế giới Hư Chân?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ta đang hỏi ngươi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đổi chỗ nói chuyện!”
Nói xong, thân hình hắc khẽ chuyển động, lập tức biến mất.
Người đàn ông ngây người sau đó cười nhạo nói: “A Tô, ngươi xem người của thế giới văn minh cấp thấp này thật kiêu ngạo!”
Nói rồi, hắn ta lập tức biến mất!
Cô gái khẽ nhíu mày, không nghĩ nhiều, nàng ta cũng biến mất theo.
Ngay sau đó, bọn họ đã đến một vùng tinh không tĩnh mịch!
Diệp Huyên nhìn người đàn ông, cười nói: “Ngươi muốn đấu hơn hay đấu nhóm?”
Người đàn ông cười lớn ngả nghiêng cả người.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh.
Một lúc sau, người đàn ông cười nói: “Vậy cứ đấu đơn trước đi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó, hắn bỗng biến mất!
Vù!
Chớp mắt, vô số kiếm ý Nhân Gian bỗng từ thời không bay ra, thoáng chốc, kiếm Nhân Gian đã có hơn trăm vạn thanh!
Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của người đàn ông kia lập tức cứng đờ, lúc này, hắn ta biết mình đã khinh địch rồi!
Mà lúc này không kịp nghĩ gì nhiều, hắn ta bỗng lao về trước, vung mạnh hai chưởng, chớp mắt, từng cột sáng lửa bỗng bùng cháy từ hai tay hắn ta.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, thời không xung quanh bỗng chốc bị lửa thiêu cháy thành hư vô!
Thế nhưng sau đó, vẻ mặt người đàn ông lại thay đổi!
Bởi hắn ta phát hiện, sức mạnh của hắn ta lại không thể phá hủy được những kiếm này!
Lúc này, vô vàn kiếm Nhân Gian trực tiếp bao phủ người đàn ông.
Ầm ầm!
Trong vô vàn kiếm Nhân Gian kia, người đàn ông điên cuồng vung hai tay, chống lại những thanh kiếm Nhân Gian kia, nhưng đều phí công, bởi vì những thanh kiếm Nhân Gian kia căn bản không thể bị phá hủy!
Diệp Huyên có hơi kinh ngạc.
Kỷ An Chi khẽ nói: “Yêu ngươi, khổ thật!”
Nghe vậy, Diệp Huyên chỉ im lặng.
Lúc này, hắn rất tự trách!
Hắn ôm chặt Kỷ An Chi, khẽ nói: “Ta biết!”
Mấy năm nay, hắn rất hiếm khi ở bên cạnh người thân!
Kỷ An Chi tựa đầu vào vai Diệp Huyên, khẽ nói: “Nếu có thể ở lại nơi này mãi thì tốt biết mấy!”
Diệp Huyên khẽ cười: “Ta cũng muốn!”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, sau đó khẽ nói: “Lòng người, dục vọng…”
Thời khắc này, hắn mới hiểu một chuyện.
Nhiều lúc, tu hành chính là đang tiêu diệt nhân tính và dục vọng.
Năm đó sau khi sinh mệnh vô hạn, hắn sẽ xem nhẹ tất cả mọi thứ.
Nhất là khi nhìn thấy từng người bên cạnh mình rời đi, cảm giác đó…
Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận đôi chút cảm giác cô độc của Thanh Nhi rồi!
Hắn cũng hiểu tại sao Thanh Nhi lại thờ ơ với chúng sinh như vậy rồi!
Nhưng hắn không muốn trở thành người như vậy!
Diệp Huyên ôm chặt Kỷ An chi, lúc này, hắn bỗng có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi!
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn theo đuổi kiếm đạo, theo đuổi cực hạn, mà quên mất người bên cạnh!
Nhất là những cô gái này!
Bản thân đúng là một tên đàn ông khốn nạn!
Diệp Huyên lắc đầu khẽ cười, hắn ôm chặt người trong lòng.
Trân trọng lúc này!
Sống vào lúc này!
Cứ như vậy, hai người ôm lấy nhau đến lúc trời sáng.
Hai người nói rất nhiều chuyện.
Mà thời gian tiếp theo, Diệp Huyên cũng không quay về thư viện Quan Huyên, mà ở lại trong thư viện nhỏ, mỗi ngày ngoài đọc sách thì cũng chỉ làm cơm cho Kỷ An Chi!
Vẻ tươi cười trên gương mặt Kỷ An Chi còn nhiều hơn so với lúc trước cộng lại!
Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua!
Diệp Huyên không bận tâm đến thư viện Quan Huyên, cũng không quản chuyện Thái Sơ Thần Tộc, lại càng không màng đến chuyện thế giới Hư Chân, cũng không tu luyện, mỗi ngày chỉ làm cơm, đọc sách, sau đó đi dạo cùng Kỷ An Chi.
Ngày qua ngày rất nhàn tản!
Thế nhưng, cảnh đẹp không kéo dài.
Hôm nay, Diệp Huyên đang làm cơm cho Kỷ An Chi, trước mặt hắn không xa, Ám Quân đột nhiên xuất hiện!
Ám Quân cẩn trọng thi lễ: “Viện trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Xảy ra chuyện lớn!
Diệp Huyên nhìn Ám Quân, Ám Quân thấp giọng nói: “Có cao thủ thần bí từ trên không thế giới Linh Độ đến!”
Diệp Huyên nheo hai mắt: “Thái Sơ Thần Tộc?”
Ám Quân lắc đầu: “Không phải!”
Không phải!
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Đó là ai?”
Vẻ mặt Ám Quân cực kỳ nghiêm trọng: “Có thể là cao thủ đến từ thế giới Hư Chân! Tổng cộng có hai người, mà lúc này, bọn họ đang ở thư viện Quan Huyên, muốn chúng ta cung cấp linh mạch liên tục cho bọn họ”.
Ánh mắt Diệp Huyên trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, Kỷ An Chi đi đến, nàng ấy kéo tay Diệp Huyên, khẽ nói: “Đi đi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn ôm eo Kỷ An Chi, sau đó cúi người hôn nhẹ lên mặt đối phương: “Lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ sinh đứa nhỏ!”
Kỷ An Chi cũng không ngại ngùng mà chỉ khẽ cười: “Được!”
Diệp Huyên cười ha ha, lập tức dẫn theo Ám Quân biến mất!
Sau khi Diệp Huyên và Ám Quân rời đi, Kỷ An Chi nhìn đùi gà đã được nướng xong trước mặt, có chút thất vọng.
…
Diệp Huyên và Ám Quân vừa quay về thư viện Quan Huyên, hắn đã cảm nhận được hai luồng sức mạnh cực kỳ hùng mạnh.
Thế giới Hư Chân!
Diệp Huyên nhíu chặt mày, dạo này sao cứ có cao thủ thế giới Hư Chân đến đây vậy?
Diệp Huyên đến thư viện Quan Huyên, vừa vào điện, hắn đã nhìn thấy hai người, một nam một nữ, nam trông vẻ ngoài chỉ chừng ba mươi tuổi, mặc áo bào đen, vẻ mặt cười mỉa.
Nữ mặc váy dài màu trắng, xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy Diệp Huyên, người đàn ông cười nói: “Ngươi là kiếm chủ Nhân Gian gì đó của vùng vũ trụ này sao?”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “Các người đến từ thế giới Hư Chân?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ta đang hỏi ngươi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đổi chỗ nói chuyện!”
Nói xong, thân hình hắc khẽ chuyển động, lập tức biến mất.
Người đàn ông ngây người sau đó cười nhạo nói: “A Tô, ngươi xem người của thế giới văn minh cấp thấp này thật kiêu ngạo!”
Nói rồi, hắn ta lập tức biến mất!
Cô gái khẽ nhíu mày, không nghĩ nhiều, nàng ta cũng biến mất theo.
Ngay sau đó, bọn họ đã đến một vùng tinh không tĩnh mịch!
Diệp Huyên nhìn người đàn ông, cười nói: “Ngươi muốn đấu hơn hay đấu nhóm?”
Người đàn ông cười lớn ngả nghiêng cả người.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh.
Một lúc sau, người đàn ông cười nói: “Vậy cứ đấu đơn trước đi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó, hắn bỗng biến mất!
Vù!
Chớp mắt, vô số kiếm ý Nhân Gian bỗng từ thời không bay ra, thoáng chốc, kiếm Nhân Gian đã có hơn trăm vạn thanh!
Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của người đàn ông kia lập tức cứng đờ, lúc này, hắn ta biết mình đã khinh địch rồi!
Mà lúc này không kịp nghĩ gì nhiều, hắn ta bỗng lao về trước, vung mạnh hai chưởng, chớp mắt, từng cột sáng lửa bỗng bùng cháy từ hai tay hắn ta.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, thời không xung quanh bỗng chốc bị lửa thiêu cháy thành hư vô!
Thế nhưng sau đó, vẻ mặt người đàn ông lại thay đổi!
Bởi hắn ta phát hiện, sức mạnh của hắn ta lại không thể phá hủy được những kiếm này!
Lúc này, vô vàn kiếm Nhân Gian trực tiếp bao phủ người đàn ông.
Ầm ầm!
Trong vô vàn kiếm Nhân Gian kia, người đàn ông điên cuồng vung hai tay, chống lại những thanh kiếm Nhân Gian kia, nhưng đều phí công, bởi vì những thanh kiếm Nhân Gian kia căn bản không thể bị phá hủy!
Bình luận facebook