Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5856-5860
Chương 5856: Cô sẽ làm thế sao?
Đối diện với Vô Biên Chủ, cô gái thật sự không hề có khả năng đánh trả!
Không lâu sau đó, toàn bộ biển máu đã bị lực lượng của hai người làm bốc hơi!
Mà Vô Biên Chủ không giết phụ nữ, sau khi đánh một trận, ông ta cũng trở về trong Tiểu Tháp.
Phía xa, sắc mặt cô gái vô cùng khó coi.
Ả ta không ngờ ngoài Linh Độ giới, nơi này vẫn còn cường giả đáng sợ như thế!
Sơ suất rồi!
Diệp Huyên nhìn thoáng qua cô gái, không quan tâm đến ả ta mà xoay người rời đi!
Lúc này, cô gái chợt nói: “Vì sao ngươi có thể đi lên, còn có thể đi xuống?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái: “Cô đoán xem!”
Dứt lời, hắn ngự kiếm biến mất ở cuối chân trời.
Thấy cảnh này, sắc mặt cô gái Thái Sơ lập tức trở nên vô cùng khó coi!
Phía chân trời, con huyết long kia đã bị Đại Sơn đánh đến mức cả người nứt vỡ.
Hoàn toàn không phải đối thủ!
Lúc này, Diệp Huyên chợt cất lời: “Đại Sơn!”
Nghe giọng nói của hắn, Đại Sơn lập tức dừng lại, ông ta quay lại bên cạnh Diệp Huyên, hé miệng cười: “Diệp thiếu!”
Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đại Sơn gật đầu: “Được!”
Dứt lời, ông ta quay lại trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên nhìn con huyết long kia, thấy Diệp Huyên nhìn mình, trong mắt nó lập tức loé lên ánh sáng hung ác, trên người lệ khí bùng nổ, nhưng nó lại lùi về phía sau.
Hơi sợ!
Diệp Huyên dẫn Tín công chúa rời đi.
Trong tinh không, Diệp Huyên nhìn hành tinh màu máu kia, sau đó nói: “Có lẽ người phụ nữ này chạy xuống từ Thái Sơ tộc của Linh Độ giới! Nhưng không biết vì sao nàng ta lại chạy xuống đây!”
Tín công chúa cười nói: “Người phụ nữ kia cũng khá là khó chịu!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Nàng ta đến từ Thái Sơ tộc, cho nên vô cùng kiêu ngạo”.
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên: “Thái Sơ tộc mạnh lắm ư?”
Diệp Huyên gật đầu: “Rất mạnh!”
Tín công chúa chớp mắt: “Bây giờ chúng ta có thể chinh phục được bọn họ không?”
Diệp Huyên cười to: “E là không!”
Tín công chúa cũng cười, không nói gì thêm.
Diệp Huyên lại nói: “Tín công chúa, bây giờ chúng ta đang quản lý bao nhiêu vũ trụ?”
Tín công chúa nghiêm túc báo cáo: “Không bao gồm vũ trụ Quan Huyên, hiện tại ta đang nắm giữ một trăm chín mươi vũ trụ, bây giờ ta đã tạm ngừng chinh phạt, đang cố hết sức thống trị những vũ trụ này. Có một vài vũ trụ khá phức tạp, vì thế việc quản lý cũng khó phiền phức!”
Diệp Huyên gật đầu: “Quan Huyên pháp phải thông dụng trên toàn bộ vũ trụ!”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sẽ rời khỏi vũ trụ này ư?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!”
Tín công chúa im lặng.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Sao vậy?”
Tín công chúa trầm giọng nói: “Đừng trách ta nói thẳng, nếu ngươi thật sự rời khỏi vũ trụ này, có lẽ thư viện sẽ xuất hiện không ít vấn đề!”
Diệp Huyên hỏi: “Ví dụ như?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên: “Thế gia tranh quyền, Viện chủ của các đại viện tranh quyền! Một vài thư viện ở vũ trụ bên dưới sẽ dần tạo thành các chư hầu…”
Diệp Huyên im lặng.
Tín công chúa nói tiếp: “Hiện tại tổng viện của thư viện Quan Huyên có thể uy hiếp đến phân viện của tất cả vũ trụ khác, nhưng sau này thì không chắc, có một vài phân viện có tốc độ phát triển rất kinh khủng. Nếu gặp được một người thống lĩnh yêu nghiệt, cũng không phải không có khả năng phát triển thành một phân viện siêu cấp cạnh tranh với tổng viện. Xuất hiện một người còn đỡ, nếu xuất hiện rất nhiều người, khi đó tổng viện sẽ kiểm soát bọn họ như thế nào đây?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không phải còn có cô à?”
Tín công chúa chớp mắt: “Sao ngươi biết ta sẽ không biến thành chư hầu mạnh nhất?”
Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa: “Cô sẽ làm thế sao?”
Tín công chúa cười nói: “Ngươi đang đánh cược với lòng người à?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Cô sẽ không! Ít nhất trước khi ta chết, cô sẽ không làm thế, đúng không?”
Tín công chúa im lặng một lát rồi nói: “Phải! Nếu ngươi còn sống, ta sẽ không làm thế! Nếu ngươi không còn sống, vì lợi ích của ta và đất nước ta, ta nhất định sẽ tranh giành. Đừng trách ta nói thẳng, nếu ta muốn, thư viện Quan Huyên hiện tại không một ai có thể đấu lại ta”.
Diệp Huyên cười nói: “Cô không sợ ta tước đoạt binh quyền của cô ngay bây giờ à?”
Tín công chúa lắc đầu: “Sẽ không! Nhiều nhất thì ngươi chỉ có thể đào tạo hai thế lực kiểm soát ta mà thôi!”
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa, không nói gì.
Tín công chúa cười nói: “Ta sẽ không suy nghĩ nhiều, vì nếu là ta, ta cũng sẽ làm thế!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy cô có đề nghị tốt hơn không? Để tránh sau khi ta đi, vũ trụ này sẽ trở nên hỗn loạn!”
Tín công chúa im lặng một lát rồi nói: “Ngươi cần có một người thừa kế!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Không thể có trong một khoảng thời gian ngắn được!”
Tín công chúa nói: “Vậy thì tìm một người có thể trấn giữ đến toạ trấn ở tổng viện!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi!”
Một người có thể toạ trấn!
Hơn nữa còn phải đáng tin cậy!
Diệp Huyên chợt nói: “Tín công chúa, cô từng nghe nói đến thế giới Hư Chân chưa?”
Tín công chúa lắc đầu.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không: “Thế giới Hư Chân này là một vũ trụ thế giới có nền văn minh võ đạo vượt xa chúng ta bây giờ!”
Tín công chúa lắc đầu cười khẽ: “Thấy ngươi lo âu như thế, ta cũng biết đây là một thế giới không đơn giản. Dù sao ta cũng không có hứng thú, ta chỉ muốn phát triển vũ trụ này thật tốt trước đã. Thống nhất toàn bộ vũ trụ mới là mục tiêu của ta!”
Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa, nàng ấy cười nói: “Trong vũ trụ sau này, ta nhất định sẽ lưu danh sử sách, không phải sao?”
Diệp Huyên cười to: “Đúng thế! Đi thôi!”
Dứt lời, hắn dẫn Tín công chúa rời đi.
Sau khi hai người chia tay, Diệp Huyên trở lại thư viện Quan Huyên.
Trong Tiểu Tháp, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, cả thế giới đều bao phủ bởi kiếm ý Nhân Gian của hắn!
Kiếm ý Nhân Gian của hắn hiện tại có thể nói là kiếm ý mạnh nhất vũ trụ!
Vô cùng vô tận!
Chương 5857: Ta là một tên vô tích sự à?
Diệp Huyên vận chuyển tâm pháp Thái Sơ, bắt đầu rèn luyện kiếm ý Nhân Gian này.
Dưới sự rèn luyện của hắn, chất lượng của kiếm ý Nhân Gian càng ngày càng cao, sau đó, hắn bắt đầu chồng chất, kiếm ý Nhân Gian vô cùng vô tận bị hắn làm thành một sợi dây.
Diệp Huyên im lặng nhìn kiếm ý Nhân Gian trong tay.
Uy lực rất mạnh!
Nhưng vẫn chưa đủ!
Tộc trưởng và Đại tế sư của Thái Sơ tộc kia thật sự quá đáng sợ!
Lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông ta quan sát Diệp Huyên một lúc, sau đó nói: “Kiếm ý Nhân Gian này của ngươi bắt đầu thú vị rồi đấy!”
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Vẫn không thể chống lại Thái Sơ tộc được!”
Vô Biên Chủ nói: “Bình thường! Thực lực của hai người kia rất mạnh!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhưng thế giới Hư Chân lại mạnh hơn bọn họ! Nói cách khác, dù chúng ta đánh thắng được Thái Sơ Thần Tộc này, khi đi đến thế giới Hư Chân, chúng ta vẫn sẽ trở thành kiến!”
Vô Biên Chủ cười to: “Xưng vương xương bá ở vũ trụ thế này thì có ý nghĩa gì? Đi đến thế giới Hư Chân, sau đó thấy bản thân trở nên nhỏ bé, ta cảm thấy rất hay!”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng là thế!”
Vô Biên Chủ nói: “Nếu chúng ta muốn đánh bại Thái Sơ Thần Tộc thì phải giải quyết Thái Sơ Thần Thụ kia! Vì có nó ở đó, Tộc trưởng và Đại tế sư kia, thậm chí cả người bảo vệ cũng đều vô địch! Hơn nữa, gốc cây này có thể ban phúc cho nhiều người cùng một lúc. Nói cách khác, nếu cường giả của Thái Sơ Thần Tộc tập trung lại, sau đó được ban phúc tập thế, thì chiến lực của bọn họ…”
Nói đến đây, ông ta im lặng.
Diệp Huyên cũng im lặng.
Thái Sơ Thần Thụ kia còn đáng sợ hơn cả Tộc trưởng và Đại tế sư của Thái Sơ tộc nữa.
Ngay cả một phân thân của Đồ cũng có thể huỷ diệt một cách dễ dàng, có thể tưởng tượng được nó kinh khủng đến mức nào!
Vô Biên Chủ nói: “Bây giờ ngươi không theo đuổi cảnh giới nữa à?”
Diệp Huyên gật đầu, hiện tại hắn đã hoàn toàn từ bỏ cảnh giới, chỉ tập trung vào Kiếm đạo.
Vô Biên Chủ quan sát Diệp Huyên: “Ta có thể cảm nhận được mỗi một khắc kiếm ý Nhân Gian của ngươi đều đang tăng cường, nhưng hiện tại Kiếm đạo của ngươi vẫn không thể chống lại bọn họ! Ngươi còn phải đợi!”
Diệp Huyên cười khổ, đúng thế, hiện tại hắn chỉ có thể đợi, đợi kiếm ý Nhân Gian này biến chất một lần nữa!
Nhưng hắn sẽ không chỉ dựa vào kiếm ý Nhân Gian!
Không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào tín ngưỡng của người khác được!
Vô Biên Chủ cất lời: “Đi! Ta dẫn ngươi đến một chỗ!”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Chỗ nào?”
Vô Biên Chủ cười đáp: “Đi rồi biết!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Huyên rời khỏi Tiểu Tháp.
Chẳng mấy chốc, hai người xuyên qua vô số thời không, cuối cùng đi đến một nơi hoang phế.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nơi này là?”
Vô Biên Chủ chỉ về phía mảnh đất hoang tàn kia: “Có biết đây là nơi nào không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Vô Biên Chủ cười nói: “Đây là nền văn minh thứ nhất dưới thế giới Hư Chân, nền văn minh sơ khai”.
Nền văn minh sơ khai!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Còn ở trên Thái Sơ tộc luôn sao?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng thế, năm đó Thái Sơ tộc chỉ là một thành viên trong nền văn minh này mà thôi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thái Sơ tộc chỉ là một thành viên trong nền văn minh này?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Nền văn minh sơ khai là nền văn mình đứng đầu dưới thế giới Hư Chân, nhưng ngươi đừng cho rằng nó yếu, thật ra thì bọn họ rất mạnh. Mà người mạnh nhất năm đó còn không phải người của Thái Sơ Thần Tộc, mà là Đại Hoang tộc, tiếc là năm đó Đại Hoang tộc đại chiến với Thái Sơ Thần Tộc đã bị tiêu diệt rồi!”
Nói đến đây, ông ta cười khẽ, sau đó nói tiếp: “Ta biết chắc chắn ngươi thấy nghi ngờ vì sao Đại Hoang tộc mạnh hơn Thái Sơ Thần Tộc mà lại bị Thái Sơ Thần Tộc tiêu diệt!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Vô Biên Chủ nói: “Vì tiên tổ của Thái Sơ Thần Tộc, cũng chính là cường giả đã tiến lên thế giới Hư Chân kia. Năm đó ông ta nhẫn nhịn hơn nghìn năm, đến trận chiến mấu chốt cuối cùng mới để lộ thực lực chân chính của mình. Tộc trưởng Đại Hoang tộc bị ông ta giết chết trong lúc giao thủ, vì thế, toàn bộ Đại Hoang tộc bị tiêu diệt!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Cuối cùng những thế lực khác của nơi này thì sao? Đều bị bọn họ tiêu diệt cả à?”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Phải!”
Nghe vậy, Diệp Huyên cảm thán: “Độc ác quá!”
Vô Biên Chủ cười nói: “Biết vì sao năm đó bọn họ lại bị chủ nhân bút Đại đạo xử lý không? Là vì chuyện bọn họ làm năm đó thật sự rất thất đức. Bọn họ lợi dụng tất cả tài nguyên của nền văn minh sơ khai nâng cao thực lực toàn bộ gia tộc, sau đó muốn mượn nó phá vỡ hư không, tiến vào thế giới Hư Chân! Tiên tổ của bọn họ đúng là đã thành công rồi! Tiếc là sau khi tiến vào thế giới Hư Không, ông ta bị đánh không thương tiếc, cho nên lại chạy về! Hơn nữa còn trở thành người giữ cửa giữa hai thế giới, cuối cùng giam cầm người khác, cũng giam cầm chính bọn họ. Chỉ có thể nói là báo ứng mà thôi!”
Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ông dẫn ta đến đây là để?”
Vô Biên Chủ hé miệng cười: “Nơi này có người đời sau của Đại Hoang tộc, chẳng những thế còn có người đời sau của một vài tộc khác”.
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Sao ông lại biết nhiều thế?”
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Tại sao ta không thể biết nhiều như thế? Trong mắt ngươi, ta là một tên vô tích sự à?”
Diệp Huyên: “…”
Chương 5858: Diệp thiếu!
Nền văn minh sơ khai!
Phải công nhận rằng, Diệp Huyên vẫn khá kinh ngạc với nền văn minh sơ khai kia.
Nó là nền văn minh đầu tiên sinh ra trong mảnh vũ trụ này!
Diệp Huyên đi theo Vô Biên Chủ về phương xa, chẳng mấy chốc đã thấy được một tòa cung điện cổ xưa ở sâu trong đống đổ nát.
Diệp Huyên ngó Vô Biên Chủ, ông ta cười nói: "Đây là điện Đại Hoang! Do con cháu Đại Hoang Tộc xây dựng lại! Giờ Thái Sơ Thần Tộc cũng bẽ mặt nên họ mới dám xây dựng lại!"
Diệp Huyên hơi khó hiểu hỏi: "Người phụ nữ trước đó của Thái Sơ..."
Vô Biên Chủ cười nói: "Ngươi không phát hiện hả? Người phụ nữ đó có một nửa dòng máu của loài người!"
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: "Ý ông là..."
Vô Biên Chủ cười ha ha: "Có kẻ dám tằng tịu với người Thái Sơ Thần Tộc! Sau đó lại chạy xuống! Song dù là ai thì chắc chắn cũng cực kỳ lợi hại! Còn với Thái Sơ Thần Tộc thì tuyệt đối là điều không thể tha thứ!"
Diệp Huyên lắc đầu cười!
Hắn biết những dòng họ như vậy đều cực kỳ kiêu ngạo, tựa như lời Vô Biên Chủ, với họ chuyện như thế tuyệt đối là điều không thể tha thứ!
Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao người phụ nữ Thái Sơ Tộc kia lại kiêu ngạo như vậy?
Đúng lúc này, tòa cung điện kia bỗng dưng xuất hiện một ông lão gầy gò!
Vô Biên Chủ liếc ông ta rồi nói: "Vị này chắc là đại trưởng lão của Đại Hoang Tộc!"
Ông lão gầy gò kia xuất hiện ở trước mặt hai người rồi liếc Vô Biên Chủ, lại ngó Diệp Huyên, khẽ cười nói: "Hai vị người thiên mệnh!"
Vô Biên Chủ cười chào hỏi: "Hoang Lâm, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ!"
Hoang Lâm hỏi: "Vô Biên, ngươi đi qua Linh Độ Giới rồi à?"
Vô Biên Chủ gật đầu.
Hoang Lâm nhìn chằm chằm vào Vô Biên Chủ hỏi: "Sao rồi?"
Vô Biên Chủ nhún vai: "Đánh không lại!"
Hoang Lâm gật đầu, mặt mày hết sức bình tĩnh giống như đã đoán trước được rồi!
Vô Biên Chủ nói: "Lần này đến tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp đỡ!"
Hoang Lâm lắc đầu: "Giờ Thái Sơ Thần Tộc như mặt trời ban trưa, Đại Hoang Tộc ta không phải đối thủ của họ!"
Vô Biên Chủ trầm giọng nói: "Không phải nhờ ngươi đánh nhau, mà là muốn ngươi giúp Diệp thiếu của chúng ta mạnh lên một chút!"
Hoang Lâm nghe vậy ngó Diệp Huyên hỏi: "Hắn hả?"
Vô Biên Chủ gật đầu.
Hoang Lâm đánh giá Diệp Huyên một lượt rồi trầm giọng nói: "Kiếm tu!"
Vô Biên Chủ cười đáp: "Đúng vậy!"
Hoang Lâm im lặng một lát rồi nói: "Đi theo ta!"
Ông ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Diệp Huyên và Vô Biên Chủ lập tức đi theo!
Trên đường, Vô Biên Chủ nói: "Hồi xưa, chỗ này từng giúp ta rất nhiều, chắc hẳn cũng sẽ có ích với ngươi!"
Diệp Huyên ngó Vô Biên Chủ hỏi: "Ông từng tu luyện ở đây hả?"
Vô Biên Chủ cười đáp: "Đúng vậy!"
Khi nói chuyện, Hoang Lâm, Diệp Huyên và Vô Biên Chủ đã đi tới một cánh đồng hoang vu.
Hoang Lâm liếc Diệp Huyên nói: "Thử cảm nhận ý chí tối cao của các bậc tiền bối Hoang Tộc ta đi!"
Ông ta nói xong bèn nhìn về phía Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ gật đầu, sau đó cả hai lập tức biến mất khỏi đây.
Trên cánh đồng hoang vu, chỉ còn lại một mình Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua xung quanh, cau mày khó hiểu!
Đúng lúc này, trong đất trời bỗng xuất hiện một luồng uy áp cực kỳ khủng bố!
Diệp Huyên thấy thế híp mắt, trên người cũng bùng nổ ra kiếm ý Nhân Gian!
Song, luồng uy áp kia lại giống như dòng nước lũ lao về phía Diệp Huyên từ bốn phương tám hướng.
Ầm!
Thoáng chốc, kiếm ý Nhân Gian mà Diệp Huyên vừa phóng ra đã lập tức bị nghiền nát!
Diệp Huyên thấy vậy tức thì biến sắc, mở tay ra, kiếm Thanh Huyên phóng thẳng lên cao.
Ong!
Một tiếng kiếm ngân vang vọng phía chân trời!
Nhưng, kiếm Thanh Huyên vừa phóng lên cao đã bị luồng ý chí khủng bố kia khóa lại trên trời, không thể nhúc nhích!
Chẳng những vậy, nó còn không ngừng trấn áp, ép kiếm Thanh Huyên hạ xuống!
Diệp Huyên thấy cảnh đó thì vẻ mặt chợt trở nên tàn nhẫn, bỗng dưng hét lên, huyết mạch Phong Ma lập tức bùng nổ. Một luồng Huyết Mạch Chi Lực phóng thẳng lên cao rồi truyền vào kiếm Thanh Huyên!
Ong!
Lại một tiếng kiếm ngân vang lên khắp cả bầu trời!
Nhưng ngay sau đó, luồng uy áp kia bỗng dưng tăng vọt.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên lập tức rớt thẳng xuống từ trên trời rồi rơi ngay xuống trước mặt Diệp Huyên!
Cùng lúc đó, uy áp khủng bố của ý chí kia cũng rơi lên người Diệp Huyên.
Ầm!
Phút chốc, tựa như có mấy trăm vạn ngọn núi lớn đè lên người Diệp Huyên, mặt đất dưới chân hắn lập tức sụp xuống. Diệp Huyên rớt thẳng xuống hơn mười vạn trượng mới dừng lại, nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
Sắc mặt Diệp Huyên dữ tợn, kiếm ý Nhân Gian và Huyết Mạch Chi Lực điên cuồng trào từ trong cơ thể. Song, cũng không làm được gì. Dù là hai sức mạnh kia thì vừa xuất hiện cũng đã lập tức bị luồng ý chí kia nghiền nát.
Diệp Huyên gầm lên, dùng hết toàn bộ lực lượng, nhưng vẫn chẳng có bất cứ tác dụng gì!
Đè bẹp!
Hoàn toàn đè bẹp!
Diệp Huyên hoàn toàn bị đè cứng dưới hố sâu, hắn cũng không dùng lực lượng cô gái hỏa diễm vì kia không phải sức mạnh của mình!
Mà dù có sử dụng lực lượng của nàng ta thì cũng chưa chắc đã được!
Dưới hố, Diệp Huyên im lặng!
Giờ phút này, dù hắn dùng toàn bộ lực lượng cũng không thể chống lại luồng ý chí kia!
Bấy giờ, Tiểu Bút bỗng nhiên nói: "Cậu muốn chống lại nó thì chỉ có thể dùng ý chí của mình, chứ không phải sức mạnh của cậu. Nếu dùng sức mạnh chống lại nó thì dù cậu có mạnh hơn gấp mười lần cũng chẳng thắng nổi!"
Ý chí!
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, định dùng ý chỉ của mình chống lại nó. Nhưng lúc này, trong đầu hắn lại xuất hiện một suy nghĩ!
Không thể chống lại nó!
Chương 5859: Diệp thiếu! (2)
Diệp Huyên cảm nhận được suy nghĩ ấy thì lập tức sửng sốt!
Không thể chống lại nó?
Chính mình thế mà lại nảy ra cái suy nghĩ ấy trong đầu!
Giờ phút này, Diệp Huyên bỗng cảm thấy hơi hoang đường, đương nhiên, còn có chút hoảng sợ!
Đúng vậy, là hoảng sợ!
Hoảng sợ tại sao mình lại sinh ra cái suy nghĩ như vậy trong đầu!
Bên kia, Hoang Lâm nhìn Diệp Huyên dưới hố sâu hỏi: "Ngươi không sợ đạo tâm của hắn sụp đổ luôn hả?"
Vô Biên Chủ bình tĩnh đáp: "Nếu đạo tâm của hắn sụp, trực tiếp chọn cách nằm thắng thì cũng chẳng phải chuyện xấu gì!"
Hoang Lâm nhìn về phía Vô Biên Chủ, ông ta nhàn nhạt nói: "Hắn cần phải thay đổi một chút, không thì sẽ chẳng bao giờ biết thiếu sót của mình!"
Hoang Lâm gật đầu: "Ý chí của tên đó khá yếu kém, muốn qua được cửa này... e rằng sẽ không dễ dàng như vậy!"
Vô Biên Chủ khẽ nói: "Xem ý trời đi!"
Dưới hố sâu, Diệp Huyên vẫn bị luồng ý chí kia hoàn toàn đè chặt. Mà lúc này, hắn đã chìm trong sự hoài nghi bản thân!
Hóa ra, ý chí của mình yếu như vậy sao?
Hóa ra, mình cũng sẽ sợ hãi?
Bấy giờ, Tiểu Bút bỗng nói: "Trên cả quãng đường của cậu, nền móng không ổn định nhất chính là đạo tâm. Đạo tâm không vững nên gặp được khó khăn thì cậu sẽ tự mình phủ định và nghi ngờ chính bản thân! Kẻ mạnh chân chính, ý chí cũng sẽ cứng rắn như sắt, không thể phá vỡ hay bị bất cứ ý chí nào lay động!"
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này, Tiểu Tháp cũng nói: "Tiểu chủ, hồi đó chủ nhân cũng cực kỳ mạnh ở khoản này! Tại mặt ý chí, dù đối mặt với Thiên Mệnh tỷ tỷ thì y cũng sẽ không bị sự mạnh mẽ của nàng ấy đánh bại, tại sao ư? Vì trên cả chặng đường của y, y đều dựa vào chính mình xông tới, từng bước một đi lên cao. Trong tình huống ấy, ý chí của y thật sự là vững chãi như tường đồng vách sắt. Người có thể đánh bại y, nhưng không thể phá hủy ý chí của y".
Nó trưởng thành cùng kiếm chủ áo xanh nên rất rõ quá trình từ yếu đến mạnh của y!
Ý chí ấy là cực kỳ đáng sợ!
Còn Diệp Huyên, ban đầu còn được, nhưng về sau thì thật sự có chút khó nói!
Chịu khổ?
Hoàn toàn không có!
Đời người cứ êm đềm thế thì hỏi sao ý chí kia không dễ phá hủy cho được?
Dưới hố sâu, Diệp Huyên nhắm nghiền hai mắt, uy áp khủng bố của ý chí kia đè hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích, còn hết sức đau đớn.
Diệp Huyên biết, chỉ cần mình muốn thì có thể thoát khỏi sự đau đớn ấy bất cứ lúc nào!
Nhưng hắn không có làm vậy!
Diệp Huyên biết mục đích Vô Biên Chủ dẫn mình đến đây, ông ta muốn hắn phát hiện thiếu sót của mình.
Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn đã biết sự thiếu sót của mình!
Ý chí!
Ý chí của mình quá yếu!!
Ở trước mặt kẻ mạnh chân chính, mình hoàn toàn y như một đứa con nít!
Diệp Huyên chậm rãi siết chặt nắm tay, dồn hết sức mạnh lên chân phải, rất khó khăn nhưng hắn vẫn làm được!
Hắn nâng chân phải lên hạ xuống, rồi lại nâng chân trái lên...
Ở một nơi nào đó, Hoang Lâm cau mày nhìn Diệp Huyên hỏi: "Hắn muốn làm gì? Lẽ nào là định cứ thế đi ra khỏi cái hố đó?"
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã phát hiện Diệp Huyên đang đi lên trên từng bước một, tuy rất chậm, mỗi lần nhấc chân đều giống như dùng hết tất cả sức mạnh!
Nhưng, hắn vẫn đang đi!
Hoang Lâm nhỏ giọng hỏi: "Hắn có thể đi ra khỏi cái hố sâu đó không?"
Vô Biên Chủ lắc đầu đáp: "Không biết!"
Hoang Lâm quay đầu nhìn Vô Biên Chủ, ông ta cười bảo: "Tên kia khác với những người khác. Nếu hắn muốn tiêu diệt Thái Sơ Thần Tộc thì cũng chỉ là một câu thôi. Song lần này, ta nhận ra được hắn đã muốn dựa vào thực lực của mình hạ gục Thái Sơ Thần Tộc. Nhưng ta cảm thấy với thực lực bây giờ của hắn thì rất rất khó. Thế nên, ta dẫn hắn đến đây để hắn cảm nhận thử ý chí của một kẻ mạnh chân chính là như thế nào".
Hoang Lâm im lặng một lát rồi hỏi: "Diệt Thái Sơ Thần Tộc chỉ bằng một câu?"
Vô Biên Chủ gật đầu: "Đúng vậy!"
Hoang Lâm ngó Diệp Huyên bên dưới hỏi: "Có chỗ dựa?"
Vô Biên Chủ cười ha ha nói: "Hắn chính là Kháo Sơn Vương đó!"
Kháo Sơn Vương!
Hoang Lâm lại nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt có đôi chút tò mò!
Bên dưới, Diệp Huyên chậm rãi bước từng bước một đi từ dưới hố lên. Tuy hắn đi cực kỳ chậm, nhưng trong mắt lại tràn đầy một sự kiên định!
Hắn đang chống lại luồng ý chí kia!
Mà lần này, Diệp Huyên không hề dùng đến lực lượng, chỉ dùng đến ý chí của mình!
Muốn dùng ý chí đánh bại hắn ư?
Không thể nào!
Diệp Huyên bỗng nhiên hét lên rồi nâng chân lên đạp xuống.
Cứ thế, trong mắt của Vô Biên Chủ và Hoang Lâm, Diệp Huyên bước từng bước một đi ra khỏi hố sâu.
Thoáng chốc trôi qua mười ngày, mà trong lúc đó, Diệp Huyên mới chỉ đi được chưa đến trăm mét!
Hơn nữa, càng lên cao lại càng khó đi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì bước tiếp.
Trên mặt đất, Hoang Lâm nói: "Kiếm ý kia của hắn rất thú vị, ngày càng mạnh!"
Trên tảng đá bên cạnh, Vô Biên Chủ nằm ngửa mặt lên, vắt chân chữ ngũ nói: "Mảnh vũ trụ này, mai sau chính là của hắn!"
Hoang Lâm nhìn về phía Vô Biên Chủ, ông ta cười bảo: "Nếu Đại Hoang Tộc ngươi muốn vùng dậy thì hắn chính là cơ hội duy nhất!"
Hoang Lâm im lặng một lát rồi nói: "Vậy sau này ta sẽ gọi hắn là Diệp thiếu!"
Vô Biên Chủ: "..."
...
Chương 5860: Là ai?
Dưới hố sâu, Diệp Huyên bước từng bước một, đi lên phía trên!
Mỗi một bước đều vô cùng khó khăn!
Ý chí tối cao kia giống như một ngọn núi lớn đè trên người hắn, khiến Diệp Huyên không thở nổi!
Nó muốn đè bẹp ý chí của hắn!
Kiên trì!
Trong mắt Diệp Huyên tràn ngập vẻ quyết tâm!
Cứ thế, hắn đi từng bước một lên trên.
Ngày này qua ngày khác, Diệp Huyên vẫn đi rất chậm, đôi khi hai ngày mới bước được một bước, nhưng ánh mắt lại ngày càng kiên định.
Trên mặt đất, Vô Biên Chủ nằm trên một tảng đá, vắt chân chữ ngũ, miệng ngậm cọng cỏ trông có chút bất cần đời.
Hoang Lâm nhìn Diệp Huyên bên dưới, khẽ nói: "Nửa tháng! Ta không ngờ hắn lại có thể kiên trì lâu như vậy!"
Vô Biên Chủ nói: "Tư chất và tâm tính của hắn vốn đã không kém, chỉ là gia thế quá khủng bố, không thì đã có thể tiến xa hơn rồi. Đương nhiên là nhìn về lâu dài mới nói thế. Còn trong một thời gian ngắn, hắn chắc chắn là vô địch trong thế hệ trẻ!"
Hoang Lâm nhìn về phía Vô Biên Chủ hỏi: "Gia thế nhà hắn có thể chống lại Thái Sơ Thần Tộc thật hả?"
Vô Biên Chủ liếc Hoang Lâm nói: "Không phải chống lại mà là đè bẹp!"
Đè bẹp!
Hoang Lâm im lặng!
Tuy tổ tiên Thái Sơ Thần Tộc đã không còn nữa, nhưng sự khủng bố ấy vẫn không phải là điều người bình thường có thể tưởng tượng nổi!
Dù sao, họ không những muốn trấn thủ vũ trụ bên dưới, mà còn phải canh giữ thế giới Hư Chân!
Đè bẹp?
Hoang Lâm ngó Diệp Huyên bên dưới hỏi: "Vậy hắn còn cố gắng như vậy làm gì?"
Vô Biên Chủ cười nói: "Có lẽ, đây là cuộc sống của cậu ấm con nhà người ta. Rõ ràng có thể vô địch, nhưng lại không chịu, cứ thích chơi, ha ha!"
Vẻ mặt Hoang Lâm cứng lại.
Vô Biên Chủ liếc Diệp Huyên bên dưới rồi chậm rãi nhắm mắt lại: "Giờ ta cũng muốn đi theo Diệp thiếu lăn lộn!"
Hoang Lâm: "..."
Nhoáng cái đã trôi qua một tháng.
Mà lúc này, Diệp Huyên chỉ mới đi được một trăm bước.
Cách mặt đất còn một chặng đường rất dài.
Bên trong hố sâu, ánh mắt Diệp Huyên tràn ngập vẻ kiên quyết, giờ trái tim hắn đã vững như thái sơn.
Trận chiến này chỉ đơn giản là ý chí với nhau!
Tu luyện không năm tháng, thoáng cái đã qua thêm một tháng!
Diệp Huyên vẫn đi rất chậm, nhưng lần này kiếm ý trên người hắn đã có sự thay đổi.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn đỉnh hố, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ đây, hắn nhớ đến rất nhiều chuyện!
Quá khứ, hiện tai, tương lai.
Từng màn một hiện lên trong đầu.
Thế tử Diệp gia, đệ tử thư viện Thương Lan, Thương Kiếm Tông, vũ trụ Ngũ Duy, Bất Tử Đế tộc... Còn giờ là viện trưởng thư viện Quan Huyên, kiếm chủ Nhân Gian... Kháo Sơn Vương!
Đâu mới là mình?
Mình muốn làm người nào?
Diệp Huyên đứng tại chỗ mờ mịt nhìn chân trời.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó!
Rốt cuộc thì mình muốn làm một người như thế nào?
Một lát sau, Diệp Huyên bỗng dưng lắc đầu cười.
Dù là thế tử Diệp gia, kiếm chủ Nhân Gian hay Kháo Sơn Vương thì đều là hắn!
Đây là con đường mà hắn đã đi!
Còn giờ, điều hắn nên suy nghĩ là sau này mình muốn trở thành một người như thế nào!
Kiếm chủ Nhân Gian?
Kháo Sơn Vương?
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn không trung, lúc này, đầu óc hắn đã hoàn toàn rộng mở, suy nghĩ thông suốt.
Hắn muốn làm kiếm chủ Nhân Gian!
Song, hắn cũng muốn làm Kháo Sơn Vương!
Dù sao, cả đời này hắn cũng đã gọi người rất nhiều!
Diệp Huyên tiếp tục đi lên mặt đất, mà lần này lại dễ dàng hơn rất rất nhiều!
Đời người, khó nhất là hiểu rõ bản thân.
Ngươi là một người như thế nào?
Rất nhiều người cả đời cũng chưa từng tự hỏi vấn đề đó!
Bước chân Diệp Huyên càng lúc càng nhanh, giờ luồng ý chí kia đã không thể chèn ép kiếm ý Nhân Gian của hắn. Kiếm ý Nhân Gian lập tức tràn ra giống như thủy triều, thoáng chốc cả đất trời đã tràn ngập kiếm ý của hắn!
Trên mặt đất, Vô Biên Chủ và Hoang Lâm đều cau mày lại.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên bên dưới, giờ hắn đã có thể đi lại bình thường trước uy áp của luồng ý chí kia.
Lúc này, uy áp khủng bố của luồng ý chí kia đã không ép được kiếm ý Nhân Gian của Diệp Huyên!
Vô Biên Chủ khẽ nói: "Hắn dung hợp ý chí của mình vào kiếm ý Nhân Gian!"
Hoang Lâm cũng trầm giọng nói: "Kiếm ý kia thật khủng bố!"
Vô Biên Chủ gật đầu: "Trước đó, kiếm ý Nhân Gian của hắn hoàn toàn là Tín Ngưỡng Chi Lực. Còn giờ đã khác, hắn dung hợp nó với ý chí của mình. Nói cách khác, giờ đây kiếm ý Nhân Gian đại biểu cho ý chí của hắn, mà ý chí của hắn chính là Tín Ngưỡng Chi Lực của chúng sinh..."
Ông ta nói xong, trong mắt chợt lóe lên vẻ phức tạp: "Vị Thiên Mệnh đại lão kia nên để hắn nếm thêm nhiều đau khổ chút".
Bên dưới, sau khi kiếm ý Nhân Gian và ý chí của Diệp Huyên dung hợp lại, kiếm ý của hắn đã xảy ra sự thay đổi về chất!
Kiếm ý Nhân Gian phóng lên cao, luồng ý chí trong hố sâu trực tiếp vỡ vụn.
Diệp Huyên khôi phục bình thường, cơ thể nhoáng lên lập tức hóa thành một luồng kiếm quang bay lên mặt đất.
Giờ phút này, Diệp Huyên nhìn thoáng qua xung quanh rồi chợt cảm thấy hơi buồn bã.
Lúc này, Vô Biên Chủ và Hoang Lâm chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Vô Biên Chủ đánh giá Diệp Huyên một lượt rồi cười hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Diệp Huyên ngó Vô Biên Chủ cười nói: "Vô Biên, ta vẫn luôn muốn đánh một trận với ông, hay là hôm nay chiến luôn?"
Đối diện với Vô Biên Chủ, cô gái thật sự không hề có khả năng đánh trả!
Không lâu sau đó, toàn bộ biển máu đã bị lực lượng của hai người làm bốc hơi!
Mà Vô Biên Chủ không giết phụ nữ, sau khi đánh một trận, ông ta cũng trở về trong Tiểu Tháp.
Phía xa, sắc mặt cô gái vô cùng khó coi.
Ả ta không ngờ ngoài Linh Độ giới, nơi này vẫn còn cường giả đáng sợ như thế!
Sơ suất rồi!
Diệp Huyên nhìn thoáng qua cô gái, không quan tâm đến ả ta mà xoay người rời đi!
Lúc này, cô gái chợt nói: “Vì sao ngươi có thể đi lên, còn có thể đi xuống?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái: “Cô đoán xem!”
Dứt lời, hắn ngự kiếm biến mất ở cuối chân trời.
Thấy cảnh này, sắc mặt cô gái Thái Sơ lập tức trở nên vô cùng khó coi!
Phía chân trời, con huyết long kia đã bị Đại Sơn đánh đến mức cả người nứt vỡ.
Hoàn toàn không phải đối thủ!
Lúc này, Diệp Huyên chợt cất lời: “Đại Sơn!”
Nghe giọng nói của hắn, Đại Sơn lập tức dừng lại, ông ta quay lại bên cạnh Diệp Huyên, hé miệng cười: “Diệp thiếu!”
Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đại Sơn gật đầu: “Được!”
Dứt lời, ông ta quay lại trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên nhìn con huyết long kia, thấy Diệp Huyên nhìn mình, trong mắt nó lập tức loé lên ánh sáng hung ác, trên người lệ khí bùng nổ, nhưng nó lại lùi về phía sau.
Hơi sợ!
Diệp Huyên dẫn Tín công chúa rời đi.
Trong tinh không, Diệp Huyên nhìn hành tinh màu máu kia, sau đó nói: “Có lẽ người phụ nữ này chạy xuống từ Thái Sơ tộc của Linh Độ giới! Nhưng không biết vì sao nàng ta lại chạy xuống đây!”
Tín công chúa cười nói: “Người phụ nữ kia cũng khá là khó chịu!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Nàng ta đến từ Thái Sơ tộc, cho nên vô cùng kiêu ngạo”.
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên: “Thái Sơ tộc mạnh lắm ư?”
Diệp Huyên gật đầu: “Rất mạnh!”
Tín công chúa chớp mắt: “Bây giờ chúng ta có thể chinh phục được bọn họ không?”
Diệp Huyên cười to: “E là không!”
Tín công chúa cũng cười, không nói gì thêm.
Diệp Huyên lại nói: “Tín công chúa, bây giờ chúng ta đang quản lý bao nhiêu vũ trụ?”
Tín công chúa nghiêm túc báo cáo: “Không bao gồm vũ trụ Quan Huyên, hiện tại ta đang nắm giữ một trăm chín mươi vũ trụ, bây giờ ta đã tạm ngừng chinh phạt, đang cố hết sức thống trị những vũ trụ này. Có một vài vũ trụ khá phức tạp, vì thế việc quản lý cũng khó phiền phức!”
Diệp Huyên gật đầu: “Quan Huyên pháp phải thông dụng trên toàn bộ vũ trụ!”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sẽ rời khỏi vũ trụ này ư?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!”
Tín công chúa im lặng.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Sao vậy?”
Tín công chúa trầm giọng nói: “Đừng trách ta nói thẳng, nếu ngươi thật sự rời khỏi vũ trụ này, có lẽ thư viện sẽ xuất hiện không ít vấn đề!”
Diệp Huyên hỏi: “Ví dụ như?”
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên: “Thế gia tranh quyền, Viện chủ của các đại viện tranh quyền! Một vài thư viện ở vũ trụ bên dưới sẽ dần tạo thành các chư hầu…”
Diệp Huyên im lặng.
Tín công chúa nói tiếp: “Hiện tại tổng viện của thư viện Quan Huyên có thể uy hiếp đến phân viện của tất cả vũ trụ khác, nhưng sau này thì không chắc, có một vài phân viện có tốc độ phát triển rất kinh khủng. Nếu gặp được một người thống lĩnh yêu nghiệt, cũng không phải không có khả năng phát triển thành một phân viện siêu cấp cạnh tranh với tổng viện. Xuất hiện một người còn đỡ, nếu xuất hiện rất nhiều người, khi đó tổng viện sẽ kiểm soát bọn họ như thế nào đây?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không phải còn có cô à?”
Tín công chúa chớp mắt: “Sao ngươi biết ta sẽ không biến thành chư hầu mạnh nhất?”
Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa: “Cô sẽ làm thế sao?”
Tín công chúa cười nói: “Ngươi đang đánh cược với lòng người à?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Cô sẽ không! Ít nhất trước khi ta chết, cô sẽ không làm thế, đúng không?”
Tín công chúa im lặng một lát rồi nói: “Phải! Nếu ngươi còn sống, ta sẽ không làm thế! Nếu ngươi không còn sống, vì lợi ích của ta và đất nước ta, ta nhất định sẽ tranh giành. Đừng trách ta nói thẳng, nếu ta muốn, thư viện Quan Huyên hiện tại không một ai có thể đấu lại ta”.
Diệp Huyên cười nói: “Cô không sợ ta tước đoạt binh quyền của cô ngay bây giờ à?”
Tín công chúa lắc đầu: “Sẽ không! Nhiều nhất thì ngươi chỉ có thể đào tạo hai thế lực kiểm soát ta mà thôi!”
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa, không nói gì.
Tín công chúa cười nói: “Ta sẽ không suy nghĩ nhiều, vì nếu là ta, ta cũng sẽ làm thế!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy cô có đề nghị tốt hơn không? Để tránh sau khi ta đi, vũ trụ này sẽ trở nên hỗn loạn!”
Tín công chúa im lặng một lát rồi nói: “Ngươi cần có một người thừa kế!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Không thể có trong một khoảng thời gian ngắn được!”
Tín công chúa nói: “Vậy thì tìm một người có thể trấn giữ đến toạ trấn ở tổng viện!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi!”
Một người có thể toạ trấn!
Hơn nữa còn phải đáng tin cậy!
Diệp Huyên chợt nói: “Tín công chúa, cô từng nghe nói đến thế giới Hư Chân chưa?”
Tín công chúa lắc đầu.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không: “Thế giới Hư Chân này là một vũ trụ thế giới có nền văn minh võ đạo vượt xa chúng ta bây giờ!”
Tín công chúa lắc đầu cười khẽ: “Thấy ngươi lo âu như thế, ta cũng biết đây là một thế giới không đơn giản. Dù sao ta cũng không có hứng thú, ta chỉ muốn phát triển vũ trụ này thật tốt trước đã. Thống nhất toàn bộ vũ trụ mới là mục tiêu của ta!”
Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa, nàng ấy cười nói: “Trong vũ trụ sau này, ta nhất định sẽ lưu danh sử sách, không phải sao?”
Diệp Huyên cười to: “Đúng thế! Đi thôi!”
Dứt lời, hắn dẫn Tín công chúa rời đi.
Sau khi hai người chia tay, Diệp Huyên trở lại thư viện Quan Huyên.
Trong Tiểu Tháp, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, cả thế giới đều bao phủ bởi kiếm ý Nhân Gian của hắn!
Kiếm ý Nhân Gian của hắn hiện tại có thể nói là kiếm ý mạnh nhất vũ trụ!
Vô cùng vô tận!
Chương 5857: Ta là một tên vô tích sự à?
Diệp Huyên vận chuyển tâm pháp Thái Sơ, bắt đầu rèn luyện kiếm ý Nhân Gian này.
Dưới sự rèn luyện của hắn, chất lượng của kiếm ý Nhân Gian càng ngày càng cao, sau đó, hắn bắt đầu chồng chất, kiếm ý Nhân Gian vô cùng vô tận bị hắn làm thành một sợi dây.
Diệp Huyên im lặng nhìn kiếm ý Nhân Gian trong tay.
Uy lực rất mạnh!
Nhưng vẫn chưa đủ!
Tộc trưởng và Đại tế sư của Thái Sơ tộc kia thật sự quá đáng sợ!
Lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông ta quan sát Diệp Huyên một lúc, sau đó nói: “Kiếm ý Nhân Gian này của ngươi bắt đầu thú vị rồi đấy!”
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Vẫn không thể chống lại Thái Sơ tộc được!”
Vô Biên Chủ nói: “Bình thường! Thực lực của hai người kia rất mạnh!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhưng thế giới Hư Chân lại mạnh hơn bọn họ! Nói cách khác, dù chúng ta đánh thắng được Thái Sơ Thần Tộc này, khi đi đến thế giới Hư Chân, chúng ta vẫn sẽ trở thành kiến!”
Vô Biên Chủ cười to: “Xưng vương xương bá ở vũ trụ thế này thì có ý nghĩa gì? Đi đến thế giới Hư Chân, sau đó thấy bản thân trở nên nhỏ bé, ta cảm thấy rất hay!”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng là thế!”
Vô Biên Chủ nói: “Nếu chúng ta muốn đánh bại Thái Sơ Thần Tộc thì phải giải quyết Thái Sơ Thần Thụ kia! Vì có nó ở đó, Tộc trưởng và Đại tế sư kia, thậm chí cả người bảo vệ cũng đều vô địch! Hơn nữa, gốc cây này có thể ban phúc cho nhiều người cùng một lúc. Nói cách khác, nếu cường giả của Thái Sơ Thần Tộc tập trung lại, sau đó được ban phúc tập thế, thì chiến lực của bọn họ…”
Nói đến đây, ông ta im lặng.
Diệp Huyên cũng im lặng.
Thái Sơ Thần Thụ kia còn đáng sợ hơn cả Tộc trưởng và Đại tế sư của Thái Sơ tộc nữa.
Ngay cả một phân thân của Đồ cũng có thể huỷ diệt một cách dễ dàng, có thể tưởng tượng được nó kinh khủng đến mức nào!
Vô Biên Chủ nói: “Bây giờ ngươi không theo đuổi cảnh giới nữa à?”
Diệp Huyên gật đầu, hiện tại hắn đã hoàn toàn từ bỏ cảnh giới, chỉ tập trung vào Kiếm đạo.
Vô Biên Chủ quan sát Diệp Huyên: “Ta có thể cảm nhận được mỗi một khắc kiếm ý Nhân Gian của ngươi đều đang tăng cường, nhưng hiện tại Kiếm đạo của ngươi vẫn không thể chống lại bọn họ! Ngươi còn phải đợi!”
Diệp Huyên cười khổ, đúng thế, hiện tại hắn chỉ có thể đợi, đợi kiếm ý Nhân Gian này biến chất một lần nữa!
Nhưng hắn sẽ không chỉ dựa vào kiếm ý Nhân Gian!
Không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào tín ngưỡng của người khác được!
Vô Biên Chủ cất lời: “Đi! Ta dẫn ngươi đến một chỗ!”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Chỗ nào?”
Vô Biên Chủ cười đáp: “Đi rồi biết!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Huyên rời khỏi Tiểu Tháp.
Chẳng mấy chốc, hai người xuyên qua vô số thời không, cuối cùng đi đến một nơi hoang phế.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nơi này là?”
Vô Biên Chủ chỉ về phía mảnh đất hoang tàn kia: “Có biết đây là nơi nào không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Vô Biên Chủ cười nói: “Đây là nền văn minh thứ nhất dưới thế giới Hư Chân, nền văn minh sơ khai”.
Nền văn minh sơ khai!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Còn ở trên Thái Sơ tộc luôn sao?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng thế, năm đó Thái Sơ tộc chỉ là một thành viên trong nền văn minh này mà thôi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thái Sơ tộc chỉ là một thành viên trong nền văn minh này?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Nền văn minh sơ khai là nền văn mình đứng đầu dưới thế giới Hư Chân, nhưng ngươi đừng cho rằng nó yếu, thật ra thì bọn họ rất mạnh. Mà người mạnh nhất năm đó còn không phải người của Thái Sơ Thần Tộc, mà là Đại Hoang tộc, tiếc là năm đó Đại Hoang tộc đại chiến với Thái Sơ Thần Tộc đã bị tiêu diệt rồi!”
Nói đến đây, ông ta cười khẽ, sau đó nói tiếp: “Ta biết chắc chắn ngươi thấy nghi ngờ vì sao Đại Hoang tộc mạnh hơn Thái Sơ Thần Tộc mà lại bị Thái Sơ Thần Tộc tiêu diệt!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Vô Biên Chủ nói: “Vì tiên tổ của Thái Sơ Thần Tộc, cũng chính là cường giả đã tiến lên thế giới Hư Chân kia. Năm đó ông ta nhẫn nhịn hơn nghìn năm, đến trận chiến mấu chốt cuối cùng mới để lộ thực lực chân chính của mình. Tộc trưởng Đại Hoang tộc bị ông ta giết chết trong lúc giao thủ, vì thế, toàn bộ Đại Hoang tộc bị tiêu diệt!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Cuối cùng những thế lực khác của nơi này thì sao? Đều bị bọn họ tiêu diệt cả à?”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Phải!”
Nghe vậy, Diệp Huyên cảm thán: “Độc ác quá!”
Vô Biên Chủ cười nói: “Biết vì sao năm đó bọn họ lại bị chủ nhân bút Đại đạo xử lý không? Là vì chuyện bọn họ làm năm đó thật sự rất thất đức. Bọn họ lợi dụng tất cả tài nguyên của nền văn minh sơ khai nâng cao thực lực toàn bộ gia tộc, sau đó muốn mượn nó phá vỡ hư không, tiến vào thế giới Hư Chân! Tiên tổ của bọn họ đúng là đã thành công rồi! Tiếc là sau khi tiến vào thế giới Hư Không, ông ta bị đánh không thương tiếc, cho nên lại chạy về! Hơn nữa còn trở thành người giữ cửa giữa hai thế giới, cuối cùng giam cầm người khác, cũng giam cầm chính bọn họ. Chỉ có thể nói là báo ứng mà thôi!”
Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ông dẫn ta đến đây là để?”
Vô Biên Chủ hé miệng cười: “Nơi này có người đời sau của Đại Hoang tộc, chẳng những thế còn có người đời sau của một vài tộc khác”.
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Sao ông lại biết nhiều thế?”
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Tại sao ta không thể biết nhiều như thế? Trong mắt ngươi, ta là một tên vô tích sự à?”
Diệp Huyên: “…”
Chương 5858: Diệp thiếu!
Nền văn minh sơ khai!
Phải công nhận rằng, Diệp Huyên vẫn khá kinh ngạc với nền văn minh sơ khai kia.
Nó là nền văn minh đầu tiên sinh ra trong mảnh vũ trụ này!
Diệp Huyên đi theo Vô Biên Chủ về phương xa, chẳng mấy chốc đã thấy được một tòa cung điện cổ xưa ở sâu trong đống đổ nát.
Diệp Huyên ngó Vô Biên Chủ, ông ta cười nói: "Đây là điện Đại Hoang! Do con cháu Đại Hoang Tộc xây dựng lại! Giờ Thái Sơ Thần Tộc cũng bẽ mặt nên họ mới dám xây dựng lại!"
Diệp Huyên hơi khó hiểu hỏi: "Người phụ nữ trước đó của Thái Sơ..."
Vô Biên Chủ cười nói: "Ngươi không phát hiện hả? Người phụ nữ đó có một nửa dòng máu của loài người!"
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: "Ý ông là..."
Vô Biên Chủ cười ha ha: "Có kẻ dám tằng tịu với người Thái Sơ Thần Tộc! Sau đó lại chạy xuống! Song dù là ai thì chắc chắn cũng cực kỳ lợi hại! Còn với Thái Sơ Thần Tộc thì tuyệt đối là điều không thể tha thứ!"
Diệp Huyên lắc đầu cười!
Hắn biết những dòng họ như vậy đều cực kỳ kiêu ngạo, tựa như lời Vô Biên Chủ, với họ chuyện như thế tuyệt đối là điều không thể tha thứ!
Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao người phụ nữ Thái Sơ Tộc kia lại kiêu ngạo như vậy?
Đúng lúc này, tòa cung điện kia bỗng dưng xuất hiện một ông lão gầy gò!
Vô Biên Chủ liếc ông ta rồi nói: "Vị này chắc là đại trưởng lão của Đại Hoang Tộc!"
Ông lão gầy gò kia xuất hiện ở trước mặt hai người rồi liếc Vô Biên Chủ, lại ngó Diệp Huyên, khẽ cười nói: "Hai vị người thiên mệnh!"
Vô Biên Chủ cười chào hỏi: "Hoang Lâm, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ!"
Hoang Lâm hỏi: "Vô Biên, ngươi đi qua Linh Độ Giới rồi à?"
Vô Biên Chủ gật đầu.
Hoang Lâm nhìn chằm chằm vào Vô Biên Chủ hỏi: "Sao rồi?"
Vô Biên Chủ nhún vai: "Đánh không lại!"
Hoang Lâm gật đầu, mặt mày hết sức bình tĩnh giống như đã đoán trước được rồi!
Vô Biên Chủ nói: "Lần này đến tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp đỡ!"
Hoang Lâm lắc đầu: "Giờ Thái Sơ Thần Tộc như mặt trời ban trưa, Đại Hoang Tộc ta không phải đối thủ của họ!"
Vô Biên Chủ trầm giọng nói: "Không phải nhờ ngươi đánh nhau, mà là muốn ngươi giúp Diệp thiếu của chúng ta mạnh lên một chút!"
Hoang Lâm nghe vậy ngó Diệp Huyên hỏi: "Hắn hả?"
Vô Biên Chủ gật đầu.
Hoang Lâm đánh giá Diệp Huyên một lượt rồi trầm giọng nói: "Kiếm tu!"
Vô Biên Chủ cười đáp: "Đúng vậy!"
Hoang Lâm im lặng một lát rồi nói: "Đi theo ta!"
Ông ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Diệp Huyên và Vô Biên Chủ lập tức đi theo!
Trên đường, Vô Biên Chủ nói: "Hồi xưa, chỗ này từng giúp ta rất nhiều, chắc hẳn cũng sẽ có ích với ngươi!"
Diệp Huyên ngó Vô Biên Chủ hỏi: "Ông từng tu luyện ở đây hả?"
Vô Biên Chủ cười đáp: "Đúng vậy!"
Khi nói chuyện, Hoang Lâm, Diệp Huyên và Vô Biên Chủ đã đi tới một cánh đồng hoang vu.
Hoang Lâm liếc Diệp Huyên nói: "Thử cảm nhận ý chí tối cao của các bậc tiền bối Hoang Tộc ta đi!"
Ông ta nói xong bèn nhìn về phía Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ gật đầu, sau đó cả hai lập tức biến mất khỏi đây.
Trên cánh đồng hoang vu, chỉ còn lại một mình Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua xung quanh, cau mày khó hiểu!
Đúng lúc này, trong đất trời bỗng xuất hiện một luồng uy áp cực kỳ khủng bố!
Diệp Huyên thấy thế híp mắt, trên người cũng bùng nổ ra kiếm ý Nhân Gian!
Song, luồng uy áp kia lại giống như dòng nước lũ lao về phía Diệp Huyên từ bốn phương tám hướng.
Ầm!
Thoáng chốc, kiếm ý Nhân Gian mà Diệp Huyên vừa phóng ra đã lập tức bị nghiền nát!
Diệp Huyên thấy vậy tức thì biến sắc, mở tay ra, kiếm Thanh Huyên phóng thẳng lên cao.
Ong!
Một tiếng kiếm ngân vang vọng phía chân trời!
Nhưng, kiếm Thanh Huyên vừa phóng lên cao đã bị luồng ý chí khủng bố kia khóa lại trên trời, không thể nhúc nhích!
Chẳng những vậy, nó còn không ngừng trấn áp, ép kiếm Thanh Huyên hạ xuống!
Diệp Huyên thấy cảnh đó thì vẻ mặt chợt trở nên tàn nhẫn, bỗng dưng hét lên, huyết mạch Phong Ma lập tức bùng nổ. Một luồng Huyết Mạch Chi Lực phóng thẳng lên cao rồi truyền vào kiếm Thanh Huyên!
Ong!
Lại một tiếng kiếm ngân vang lên khắp cả bầu trời!
Nhưng ngay sau đó, luồng uy áp kia bỗng dưng tăng vọt.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên lập tức rớt thẳng xuống từ trên trời rồi rơi ngay xuống trước mặt Diệp Huyên!
Cùng lúc đó, uy áp khủng bố của ý chí kia cũng rơi lên người Diệp Huyên.
Ầm!
Phút chốc, tựa như có mấy trăm vạn ngọn núi lớn đè lên người Diệp Huyên, mặt đất dưới chân hắn lập tức sụp xuống. Diệp Huyên rớt thẳng xuống hơn mười vạn trượng mới dừng lại, nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
Sắc mặt Diệp Huyên dữ tợn, kiếm ý Nhân Gian và Huyết Mạch Chi Lực điên cuồng trào từ trong cơ thể. Song, cũng không làm được gì. Dù là hai sức mạnh kia thì vừa xuất hiện cũng đã lập tức bị luồng ý chí kia nghiền nát.
Diệp Huyên gầm lên, dùng hết toàn bộ lực lượng, nhưng vẫn chẳng có bất cứ tác dụng gì!
Đè bẹp!
Hoàn toàn đè bẹp!
Diệp Huyên hoàn toàn bị đè cứng dưới hố sâu, hắn cũng không dùng lực lượng cô gái hỏa diễm vì kia không phải sức mạnh của mình!
Mà dù có sử dụng lực lượng của nàng ta thì cũng chưa chắc đã được!
Dưới hố, Diệp Huyên im lặng!
Giờ phút này, dù hắn dùng toàn bộ lực lượng cũng không thể chống lại luồng ý chí kia!
Bấy giờ, Tiểu Bút bỗng nhiên nói: "Cậu muốn chống lại nó thì chỉ có thể dùng ý chí của mình, chứ không phải sức mạnh của cậu. Nếu dùng sức mạnh chống lại nó thì dù cậu có mạnh hơn gấp mười lần cũng chẳng thắng nổi!"
Ý chí!
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, định dùng ý chỉ của mình chống lại nó. Nhưng lúc này, trong đầu hắn lại xuất hiện một suy nghĩ!
Không thể chống lại nó!
Chương 5859: Diệp thiếu! (2)
Diệp Huyên cảm nhận được suy nghĩ ấy thì lập tức sửng sốt!
Không thể chống lại nó?
Chính mình thế mà lại nảy ra cái suy nghĩ ấy trong đầu!
Giờ phút này, Diệp Huyên bỗng cảm thấy hơi hoang đường, đương nhiên, còn có chút hoảng sợ!
Đúng vậy, là hoảng sợ!
Hoảng sợ tại sao mình lại sinh ra cái suy nghĩ như vậy trong đầu!
Bên kia, Hoang Lâm nhìn Diệp Huyên dưới hố sâu hỏi: "Ngươi không sợ đạo tâm của hắn sụp đổ luôn hả?"
Vô Biên Chủ bình tĩnh đáp: "Nếu đạo tâm của hắn sụp, trực tiếp chọn cách nằm thắng thì cũng chẳng phải chuyện xấu gì!"
Hoang Lâm nhìn về phía Vô Biên Chủ, ông ta nhàn nhạt nói: "Hắn cần phải thay đổi một chút, không thì sẽ chẳng bao giờ biết thiếu sót của mình!"
Hoang Lâm gật đầu: "Ý chí của tên đó khá yếu kém, muốn qua được cửa này... e rằng sẽ không dễ dàng như vậy!"
Vô Biên Chủ khẽ nói: "Xem ý trời đi!"
Dưới hố sâu, Diệp Huyên vẫn bị luồng ý chí kia hoàn toàn đè chặt. Mà lúc này, hắn đã chìm trong sự hoài nghi bản thân!
Hóa ra, ý chí của mình yếu như vậy sao?
Hóa ra, mình cũng sẽ sợ hãi?
Bấy giờ, Tiểu Bút bỗng nói: "Trên cả quãng đường của cậu, nền móng không ổn định nhất chính là đạo tâm. Đạo tâm không vững nên gặp được khó khăn thì cậu sẽ tự mình phủ định và nghi ngờ chính bản thân! Kẻ mạnh chân chính, ý chí cũng sẽ cứng rắn như sắt, không thể phá vỡ hay bị bất cứ ý chí nào lay động!"
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này, Tiểu Tháp cũng nói: "Tiểu chủ, hồi đó chủ nhân cũng cực kỳ mạnh ở khoản này! Tại mặt ý chí, dù đối mặt với Thiên Mệnh tỷ tỷ thì y cũng sẽ không bị sự mạnh mẽ của nàng ấy đánh bại, tại sao ư? Vì trên cả chặng đường của y, y đều dựa vào chính mình xông tới, từng bước một đi lên cao. Trong tình huống ấy, ý chí của y thật sự là vững chãi như tường đồng vách sắt. Người có thể đánh bại y, nhưng không thể phá hủy ý chí của y".
Nó trưởng thành cùng kiếm chủ áo xanh nên rất rõ quá trình từ yếu đến mạnh của y!
Ý chí ấy là cực kỳ đáng sợ!
Còn Diệp Huyên, ban đầu còn được, nhưng về sau thì thật sự có chút khó nói!
Chịu khổ?
Hoàn toàn không có!
Đời người cứ êm đềm thế thì hỏi sao ý chí kia không dễ phá hủy cho được?
Dưới hố sâu, Diệp Huyên nhắm nghiền hai mắt, uy áp khủng bố của ý chí kia đè hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích, còn hết sức đau đớn.
Diệp Huyên biết, chỉ cần mình muốn thì có thể thoát khỏi sự đau đớn ấy bất cứ lúc nào!
Nhưng hắn không có làm vậy!
Diệp Huyên biết mục đích Vô Biên Chủ dẫn mình đến đây, ông ta muốn hắn phát hiện thiếu sót của mình.
Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn đã biết sự thiếu sót của mình!
Ý chí!
Ý chí của mình quá yếu!!
Ở trước mặt kẻ mạnh chân chính, mình hoàn toàn y như một đứa con nít!
Diệp Huyên chậm rãi siết chặt nắm tay, dồn hết sức mạnh lên chân phải, rất khó khăn nhưng hắn vẫn làm được!
Hắn nâng chân phải lên hạ xuống, rồi lại nâng chân trái lên...
Ở một nơi nào đó, Hoang Lâm cau mày nhìn Diệp Huyên hỏi: "Hắn muốn làm gì? Lẽ nào là định cứ thế đi ra khỏi cái hố đó?"
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã phát hiện Diệp Huyên đang đi lên trên từng bước một, tuy rất chậm, mỗi lần nhấc chân đều giống như dùng hết tất cả sức mạnh!
Nhưng, hắn vẫn đang đi!
Hoang Lâm nhỏ giọng hỏi: "Hắn có thể đi ra khỏi cái hố sâu đó không?"
Vô Biên Chủ lắc đầu đáp: "Không biết!"
Hoang Lâm quay đầu nhìn Vô Biên Chủ, ông ta cười bảo: "Tên kia khác với những người khác. Nếu hắn muốn tiêu diệt Thái Sơ Thần Tộc thì cũng chỉ là một câu thôi. Song lần này, ta nhận ra được hắn đã muốn dựa vào thực lực của mình hạ gục Thái Sơ Thần Tộc. Nhưng ta cảm thấy với thực lực bây giờ của hắn thì rất rất khó. Thế nên, ta dẫn hắn đến đây để hắn cảm nhận thử ý chí của một kẻ mạnh chân chính là như thế nào".
Hoang Lâm im lặng một lát rồi hỏi: "Diệt Thái Sơ Thần Tộc chỉ bằng một câu?"
Vô Biên Chủ gật đầu: "Đúng vậy!"
Hoang Lâm ngó Diệp Huyên bên dưới hỏi: "Có chỗ dựa?"
Vô Biên Chủ cười ha ha nói: "Hắn chính là Kháo Sơn Vương đó!"
Kháo Sơn Vương!
Hoang Lâm lại nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt có đôi chút tò mò!
Bên dưới, Diệp Huyên chậm rãi bước từng bước một đi từ dưới hố lên. Tuy hắn đi cực kỳ chậm, nhưng trong mắt lại tràn đầy một sự kiên định!
Hắn đang chống lại luồng ý chí kia!
Mà lần này, Diệp Huyên không hề dùng đến lực lượng, chỉ dùng đến ý chí của mình!
Muốn dùng ý chí đánh bại hắn ư?
Không thể nào!
Diệp Huyên bỗng nhiên hét lên rồi nâng chân lên đạp xuống.
Cứ thế, trong mắt của Vô Biên Chủ và Hoang Lâm, Diệp Huyên bước từng bước một đi ra khỏi hố sâu.
Thoáng chốc trôi qua mười ngày, mà trong lúc đó, Diệp Huyên mới chỉ đi được chưa đến trăm mét!
Hơn nữa, càng lên cao lại càng khó đi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì bước tiếp.
Trên mặt đất, Hoang Lâm nói: "Kiếm ý kia của hắn rất thú vị, ngày càng mạnh!"
Trên tảng đá bên cạnh, Vô Biên Chủ nằm ngửa mặt lên, vắt chân chữ ngũ nói: "Mảnh vũ trụ này, mai sau chính là của hắn!"
Hoang Lâm nhìn về phía Vô Biên Chủ, ông ta cười bảo: "Nếu Đại Hoang Tộc ngươi muốn vùng dậy thì hắn chính là cơ hội duy nhất!"
Hoang Lâm im lặng một lát rồi nói: "Vậy sau này ta sẽ gọi hắn là Diệp thiếu!"
Vô Biên Chủ: "..."
...
Chương 5860: Là ai?
Dưới hố sâu, Diệp Huyên bước từng bước một, đi lên phía trên!
Mỗi một bước đều vô cùng khó khăn!
Ý chí tối cao kia giống như một ngọn núi lớn đè trên người hắn, khiến Diệp Huyên không thở nổi!
Nó muốn đè bẹp ý chí của hắn!
Kiên trì!
Trong mắt Diệp Huyên tràn ngập vẻ quyết tâm!
Cứ thế, hắn đi từng bước một lên trên.
Ngày này qua ngày khác, Diệp Huyên vẫn đi rất chậm, đôi khi hai ngày mới bước được một bước, nhưng ánh mắt lại ngày càng kiên định.
Trên mặt đất, Vô Biên Chủ nằm trên một tảng đá, vắt chân chữ ngũ, miệng ngậm cọng cỏ trông có chút bất cần đời.
Hoang Lâm nhìn Diệp Huyên bên dưới, khẽ nói: "Nửa tháng! Ta không ngờ hắn lại có thể kiên trì lâu như vậy!"
Vô Biên Chủ nói: "Tư chất và tâm tính của hắn vốn đã không kém, chỉ là gia thế quá khủng bố, không thì đã có thể tiến xa hơn rồi. Đương nhiên là nhìn về lâu dài mới nói thế. Còn trong một thời gian ngắn, hắn chắc chắn là vô địch trong thế hệ trẻ!"
Hoang Lâm nhìn về phía Vô Biên Chủ hỏi: "Gia thế nhà hắn có thể chống lại Thái Sơ Thần Tộc thật hả?"
Vô Biên Chủ liếc Hoang Lâm nói: "Không phải chống lại mà là đè bẹp!"
Đè bẹp!
Hoang Lâm im lặng!
Tuy tổ tiên Thái Sơ Thần Tộc đã không còn nữa, nhưng sự khủng bố ấy vẫn không phải là điều người bình thường có thể tưởng tượng nổi!
Dù sao, họ không những muốn trấn thủ vũ trụ bên dưới, mà còn phải canh giữ thế giới Hư Chân!
Đè bẹp?
Hoang Lâm ngó Diệp Huyên bên dưới hỏi: "Vậy hắn còn cố gắng như vậy làm gì?"
Vô Biên Chủ cười nói: "Có lẽ, đây là cuộc sống của cậu ấm con nhà người ta. Rõ ràng có thể vô địch, nhưng lại không chịu, cứ thích chơi, ha ha!"
Vẻ mặt Hoang Lâm cứng lại.
Vô Biên Chủ liếc Diệp Huyên bên dưới rồi chậm rãi nhắm mắt lại: "Giờ ta cũng muốn đi theo Diệp thiếu lăn lộn!"
Hoang Lâm: "..."
Nhoáng cái đã trôi qua một tháng.
Mà lúc này, Diệp Huyên chỉ mới đi được một trăm bước.
Cách mặt đất còn một chặng đường rất dài.
Bên trong hố sâu, ánh mắt Diệp Huyên tràn ngập vẻ kiên quyết, giờ trái tim hắn đã vững như thái sơn.
Trận chiến này chỉ đơn giản là ý chí với nhau!
Tu luyện không năm tháng, thoáng cái đã qua thêm một tháng!
Diệp Huyên vẫn đi rất chậm, nhưng lần này kiếm ý trên người hắn đã có sự thay đổi.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn đỉnh hố, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ đây, hắn nhớ đến rất nhiều chuyện!
Quá khứ, hiện tai, tương lai.
Từng màn một hiện lên trong đầu.
Thế tử Diệp gia, đệ tử thư viện Thương Lan, Thương Kiếm Tông, vũ trụ Ngũ Duy, Bất Tử Đế tộc... Còn giờ là viện trưởng thư viện Quan Huyên, kiếm chủ Nhân Gian... Kháo Sơn Vương!
Đâu mới là mình?
Mình muốn làm người nào?
Diệp Huyên đứng tại chỗ mờ mịt nhìn chân trời.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó!
Rốt cuộc thì mình muốn làm một người như thế nào?
Một lát sau, Diệp Huyên bỗng dưng lắc đầu cười.
Dù là thế tử Diệp gia, kiếm chủ Nhân Gian hay Kháo Sơn Vương thì đều là hắn!
Đây là con đường mà hắn đã đi!
Còn giờ, điều hắn nên suy nghĩ là sau này mình muốn trở thành một người như thế nào!
Kiếm chủ Nhân Gian?
Kháo Sơn Vương?
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn không trung, lúc này, đầu óc hắn đã hoàn toàn rộng mở, suy nghĩ thông suốt.
Hắn muốn làm kiếm chủ Nhân Gian!
Song, hắn cũng muốn làm Kháo Sơn Vương!
Dù sao, cả đời này hắn cũng đã gọi người rất nhiều!
Diệp Huyên tiếp tục đi lên mặt đất, mà lần này lại dễ dàng hơn rất rất nhiều!
Đời người, khó nhất là hiểu rõ bản thân.
Ngươi là một người như thế nào?
Rất nhiều người cả đời cũng chưa từng tự hỏi vấn đề đó!
Bước chân Diệp Huyên càng lúc càng nhanh, giờ luồng ý chí kia đã không thể chèn ép kiếm ý Nhân Gian của hắn. Kiếm ý Nhân Gian lập tức tràn ra giống như thủy triều, thoáng chốc cả đất trời đã tràn ngập kiếm ý của hắn!
Trên mặt đất, Vô Biên Chủ và Hoang Lâm đều cau mày lại.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên bên dưới, giờ hắn đã có thể đi lại bình thường trước uy áp của luồng ý chí kia.
Lúc này, uy áp khủng bố của luồng ý chí kia đã không ép được kiếm ý Nhân Gian của Diệp Huyên!
Vô Biên Chủ khẽ nói: "Hắn dung hợp ý chí của mình vào kiếm ý Nhân Gian!"
Hoang Lâm cũng trầm giọng nói: "Kiếm ý kia thật khủng bố!"
Vô Biên Chủ gật đầu: "Trước đó, kiếm ý Nhân Gian của hắn hoàn toàn là Tín Ngưỡng Chi Lực. Còn giờ đã khác, hắn dung hợp nó với ý chí của mình. Nói cách khác, giờ đây kiếm ý Nhân Gian đại biểu cho ý chí của hắn, mà ý chí của hắn chính là Tín Ngưỡng Chi Lực của chúng sinh..."
Ông ta nói xong, trong mắt chợt lóe lên vẻ phức tạp: "Vị Thiên Mệnh đại lão kia nên để hắn nếm thêm nhiều đau khổ chút".
Bên dưới, sau khi kiếm ý Nhân Gian và ý chí của Diệp Huyên dung hợp lại, kiếm ý của hắn đã xảy ra sự thay đổi về chất!
Kiếm ý Nhân Gian phóng lên cao, luồng ý chí trong hố sâu trực tiếp vỡ vụn.
Diệp Huyên khôi phục bình thường, cơ thể nhoáng lên lập tức hóa thành một luồng kiếm quang bay lên mặt đất.
Giờ phút này, Diệp Huyên nhìn thoáng qua xung quanh rồi chợt cảm thấy hơi buồn bã.
Lúc này, Vô Biên Chủ và Hoang Lâm chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Vô Biên Chủ đánh giá Diệp Huyên một lượt rồi cười hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Diệp Huyên ngó Vô Biên Chủ cười nói: "Vô Biên, ta vẫn luôn muốn đánh một trận với ông, hay là hôm nay chiến luôn?"
Bình luận facebook