Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5932-5935
Chương 5932: Hệ thống luân hồi
Phải thừa nhận là Diệp Huyên hơi giận.
Chống lại Thần Linh là chuyện của một mình Diệp Huyên hắn à?
Đó là chuyện của cả vũ trụ được không?
Nói câu khó nghe thì nếu hắn muốn không làm gì thì đám Thần Linh kia là cái thá gì?
Mà người có tư cách không làm gì nhất là hắn đã không lựa chọn như vậy rồi, vậy mà những người này lại chọn không làm gì!
Cái quái gì vậy?
Ngươi không làm gì còn ta phải đi bán mạng à?
Còn lâu đi!
Diệp Huyên kéo Tần Quan rời đi.
Đối mặt với loại người này, hắn không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.
Nếu những người này đã không muốn làm gì thì để họ đối mặt với Thần Linh đi.
Tri Ngôn nhìn hai người rời đi, cau mày không biết đang nghĩ gì.
Trên phố.
Tần Quan cười hỏi: “Giận rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan khẽ cười: “Bọn họ ở đây yên ổn quá lâu rồi”.
Diệp Huyên khẽ thở dài, không nói gì.
Tần Quan bỗng nói: “Đi, ta đưa ngươi đi xem căn cứ địa của ta”.
Căn cứ địa!
Nghe thế, Diệp Huyên lập tức có hứng thú.
Tần Quan dẫn hắn tới một vùng tinh không, trong tinh không này, Diệp Huyên nhìn thấy vô số vật khổng lồ, chúng rất hùng vĩ, hơn nữa còn hoàn toàn khác với những kiến trúc ở thế giới này.
Tần Quan cười: “Đây là căn cứ địa mới nhất của ta, gần đây ta đang chế tạo một đội quân cơ giáp, lâu nhất là một năm nữa có thể tham gia chiến đấu toàn bộ”.
Diệp Huyên hỏi ngay: “Mạnh không?”
Tần Quan gật đầu: “Rất mạnh! Tất cả đều dùng vũ khí công nghệ cao do ta nghiên cứu ban đầu, đến lúc đó chắc chắn chúng có thể chém giết thoải mái”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tốt! Rất tốt!”
Tần Quan cười bảo: “Bộ đội cơ giáp này là của ta, cũng là của ngươi”.
Nghe vậy Diệp Huyên lật đật gật đầu: “Đúng đúng”.
Tần Quan nháy mắt: “Vậy nên ngươi có thể cho ta mượn một ít tiền không?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng ngắc.
Tần Quan nghiêm túc nói: “Ta nghiên cứu quá nhiều thứ, vốn xoay vòng không đủ, ngươi cho ta một ít đi, tốt nhất là Linh Nguyên ấy”.
Diệp Huyên im lặng.
Vừa rồi hắn giết rất nhiều Thần Linh, mà sau khi giết xong hắn cũng đã lấy hết Linh Nguyên của đối phương đi.
Mà cảnh này hiển nhiên đã bị Tần Quan nhìn thấy.
Đau đầu!
Tần Quan nghiêm túc nói: “Ngươi cho ta vay, tiền của ta lại kiếm ra tiền, sau này có thể trả ngươi nhiều tiền hơn, nếu không tiền của ngươi để trong nhẫn chứa đồ của ngươi sẽ ngày càng mất giá thôi!”
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, hỏi: “Sao lại mất giá?”
Tần Quan đáp: “Ngươi không hiểu kinh tế học, nói với ngươi, chắc ngươi cũng không hiểu lắm, tóm lại là ngươi cứ đưa tiền đây là được”.
Nét mặt Diệp Huyên cứng ngắc.
Tần Quan chìa tay ra.
Diệp Huyên chần chừ một lát rồi đưa một chiếc nhẫn chứa đồ ra cho Tần Quan.
Tần Quan vội cất đi, tươi cười nói: “Được, tiền của ngươi để ở chỗ ta, ta sẽ biến nó trở nên ngày càng nhiều hơn, gửi càng lâu thì càng kiếm được nhiều”.
Diệp Huyên chần chừ: “Càng lâu là bao lâu?”
Tần Quan suy nghĩ một lúc: “Vài chục triệu năm là tốt nhất”.
Diệp Huyên lập tức lườm nàng ta.
Rõ ràng là cô đang ăn cướp thì có!
Mấy chục triệu năm?
Mẹ kiếp!
Diệp Huyên cạn lời, mấy chục triệu năm sau số tiền này còn lấy về được nữa không?
Đương nhiên hắn cũng không thật sự so đo như vậy!
Dẫu sao Tần Quan chế tạo những thứ này đúng là cần đến tiền, hơn nữa mỗi lần đại chiến, nàng ta cũng đều không tiếc công sức hỗ trợ hắn.
Chút tiền này thật sự chẳng đáng là gì!
Tần Quan dẫn Diệp Huyên đến trước một đại điện, vừa vào đại điện, Diệp Huyên đã thấy mấy người quen thuộc, đi đầu là Tiểu Ái, trợ thủ đắc lực của Tần Quan.
Mà bên cạnh còn có lão Võ và các học sĩ của Võ Các.
Diệp Huyên biết những người này đều chuyên môn nghiên cứu Võ đạo và chỉnh sửa Võ đạo. Mà bây giờ có vẻ người của Võ Các đã tăng lên rất nhiều.
Tần Quan bỗng nói: “Tiểu Huyên Tử, có chuyện này ta thấy ngươi cần phải chú ý”.
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tần Quan nghiêm túc nói: “Đó là nâng cao tổng thể trình độ Võ đạo của vũ trụ Quan Huyên chúng ta”.
Nâng cao tổng thể!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Ý cô là?”
Tần Quan cười nói: “Trước chúng ta, vũ trụ Quan Huyên chưa được thống nhất, các vũ trụ đều khép kín, mỗi vũ trụ đều độc tập, có nơi nền văn minh Võ đạo rất cao, có nơi lại rất thấp. Mà chúng ta muốn nâng cao cho những nơi thấp là rất khó, vì thế ta đề nghị quy hoạch lại vũ trụ, đặt lại toàn bộ cảnh giới, sau đó đặt ra phương pháp tu luyện hoàn toàn mới, phổ biến khắp mọi nơi, nâng cao tổng thể nền văn minh Võ đạo của vũ trụ Quan Huyên chúng ta, để điểm xuất phát của tất cả người tu luyện đều cao. Như vậy người đời sau tu luyện sẽ đơn giản hơn người thời đại này của chúng ta rất nhiều”.
Diệp Huyên suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Ý tưởng này của cô hoàn toàn được nhé”.
Hiện giờ hắn cũng cảm thấy, nền văn minh Võ đạo ở một số nơi thực sự quá thấp, ở nơi đó, rất nhiều người bình thường thực sự rất khó vươn lên.
Nếu cảnh giới và phương pháp tu luyện hoàn toàn mới được phổ cập, mọi người sẽ dễ dàng tu luyện hơn nhiều.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Nhưng như vậy cũng có một cái bất lợi, đó là sẽ xuất hiện quá nhiều thiên tài yêu nghiệt, hơn nữa cũng sẽ xuất hiện vô số người tu luyện, những người tu luyện này càng ngày càng mạnh, họ sẽ không ngừng cướp linh khí của thế giới này”.
Diệp Huyên im lặng.
Linh khí của thế giới là có hạn, nếu bị cướp đoạt vô hạn thì kết quả cuối cùng chính là thế giới sẽ sụp đổ và bị hủy diệt!
Tần Quan lại nói: “Thực ra ta cũng đã có biện pháp xử lý chuyện này”.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, nàng ta cười nói tiếp: “Thứ nhất, một vũ trụ huỷ diệt là quá trình tất yếu, không thể ngăn cản điều này, giống như sinh lão bệnh tử của thế giới phàm tục, không thể tránh khỏi được. Vì thế điều chúng ta có thể làm là làm chậm tốc độ huỷ diệt của vũ trụ, cũng có nghĩ là có thể lợi dụng tài nguyên khai thác, nhưng không được khai thác quá mức, đồng thời nghiêm cấm người tu luyện giết hại sinh Vạn Linh và Thiên Đạo bừa bãi. Không chỉ phải bảo vệ những Vạn Linh và Thiên Đạo này, còn phải để họ tu luyện tử tế, nuôi dưỡng thiên địa. Nói cách khác, từ nay về sau, phải coi tất cả linh vật như quốc bảo mà bảo vệ”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Tần Quan nói tiếp: “Người của ta đã nghiên cứu các loại trận pháp, những trận pháp này sẽ phân bố ở khắp các vũ trụ, tác dụng của trận pháp là duy trì tuần hoàn linh khí, giảm bớt linh khí tiêu tán. Ngoài ra còn có một điểm nữa, điều này cần ngươi đồng ý mới được”.
Diệp Huyên bảo: “Nói đi”.
Tần Quan trầm giọng: “Đó là tất cả những tu sĩ chết đi, những linh khí và tinh khí thần mà họ từng tu luyện cuối cùng đều để nuôi dưỡng thiên địa”.
Diệp Huyên nói: “Đây là chuyện tốt mà”.
Tần Quan gật đầu: “Là chuyện tốt nhưng cũng có điều bất lợi, đó là thân thể và linh hồn đều sẽ biến mất giữa thiên địa”.
Diệp Huyên cau mày.
Rất nhiều thế lực, nếu tiền bối qua đời thì phần lớn đều sẽ chôn cất đàng hoàng.
Tần Quan thấp giọng nói: “Nếu không làm tốt việc này thì sẽ khiến họ phản cảm”.
Diệp Huyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô xem thế này được không? Những người qua đời, nếu đồng ý nuôi dưỡng thiên địa thì đều có thể vào luân hồi, đầu thai chuyển kiếp. Dù sao cho dù khi ấy họ không đồng ý nhưng chôn vùi trong đất lâu cũng sẽ thành cát bụi. Chúng ta có thể thiết lập một hệ thống luân hồi hoàn chỉnh, những người qua đời đều có thể vào luân hồi, đầu thai chuyển kiếp. Như vậy ta tin họ sẽ đồng ý thôi”.
Tần Quan nháy mắt: “Đương nhiên cách này là tốt nhất”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Vậy chúng ta còn phải thiết lập hệ thống luân hồi hoàn chỉnh nữa”.
Tần Quan gật đầu:” Có rất nhiều việc phải làm, phải khiến vũ trụ Quan Huyên trở nên hoàn thiện hơn mới được. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, thống nhất toàn bộ vũ trụ, sau đó đưa cả vũ trụ vào khuôn phép, thiết lập một trật tự mới, tốt cho cả vũ trụ”.
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Nói rồi hắn nhìn Tần Quan, phải nói rằng nàng ta đã giúp hắn rất nhiều, nếu không chắc bây giờ thư viện đã loạn cào cào lên rồi.
Tần Quan đi vào bên trong: “Nào, cho ngươi xem một thứ mới”.
Diệp Huyên lập tức nổi hứng tò mò, mau chóng đi theo.
Chương 5933: Phản bội
Thứ mới!
Trên đường đi, trong lòng Diệp Huyên đầy tò mò.
Hắn biết thứ Tần Quan chế tạo ra chắc chắn không hề tầm thường.
Dưới sự dẫn đường của Tần Quan, Diệp Huyên tới một tinh không tĩnh lặng, ở phía trước cách hắn mấy trăm trượng có một người khổng lồ màu vàng sẫm cao vạn trượng, trong tay người khổng lồ cầm một thanh cự kiếm chọc trời, trông rất hùng vĩ, tráng lệ.
Toàn thân người khổng lồ này có màu vàng sậm, nhẵn nhụi như gương, thanh cự kiếm trong tay nó cũng có màu vàng sậm, từ thân kiếm tản ra những luồng ánh sáng kỳ lạ.
Người khổng lồ không hề có hơi thở, nó chỉ đứng đó thôi cũng đã mang lại cho người ta một áp lực vô hình.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, nàng ta cười bảo: “Đây là sinh mệnh ta mới tạo ra, ta gọi nó là Diệt Thế Thần Tướng”.
Diệt Thế Thần Tướng!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có lợi hại không?”
Tần Quan đáp: “Vô cùng lợi hại. Ngươi nhìn thấy phần thân của nó chưa? Thân nó được tạo thành từ một trăm linh tám vạn loại vật liệu quý hiếm trong vũ trụ, độ cứng của nó có thể nói là chỉ Tam Kiếm và kiếm Thanh Huyên trong tay ngươi mới có thể phá được”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Lợi hại vậy ư?”
Tần Quan gật đầu: “Không chỉ vậy, chúng ta còn đặt trong cơ thể nó ít nhất mấy trăm triệu con chip, những con chip này đã tích hợp ý thức của cường giả Võ đạo hàng đầu vũ trụ hiện nay, nó có thể thích ứng với các loại công kích, hơn nữa cơ thể nó đặc biệt, gần như miễn nhiễm với mọi loại thần thông pháp thuật”.
Diệp Huyên hỏi: “Gần như?”
Tần Quan cười đáp: “Có một vài loại không thể miễn nhiễm, chẳng hạn như Tam Kiếm!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ta có thể đánh với nó không?”
Tần Quan gật đầu: “Ta đưa ngươi tới đây là muốn ngươi đánh với nó một trận, xem xem có chỗ nào còn nó chưa ổn, cũng là xem ngươi có chỗ nào chưa ổn. Đương nhiên ngươi không được dùng kiếm Thanh Huyên!”
Kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên quá biến thái! Có thể phá vỡ mọi vật!
Nàng ta đã tiêu tốn rất nhiều vật liệu quý giá để chế tạo ra người khổng lồ này, không thể bị Diệp Huyên phá vỡ được.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đương nhiên”.
Tần Quan búng tay, Diệt Thế Thần Tướng phía xa bỗng thu nhỏ lại, trong nháy mắt nó đã biến thành hình dáng như người bình thường.
Mà lúc này Diệp Huyên bỗng biến mất tại chỗ.
Khi Diệp Huyên biến mất, Diệt Thế Thần Tướng phía xa bỗng đâm ra một kiếm.
Ầm!
Trên mũi kiếm có một kiếm mang phóng ra, Diệp Huyên bị nhát kiếm này ép dừng lại tại chỗ, kiếm Nhân Gian trong tay hắn cũng đâm vào mũi kiếm của Diệt Thế Thần Tướng.
Mũi kiếm với mũi kiếm!
Lúc này, Diệp Huyên xoay cổ tay, kiếm Nhân Gian trong tay bỗng quay ngoặt một góc, bay thẳng về phía Diệt Thế Thần Tướng.
Nhưng Diệt Thế Thần Tướng còn nhanh hơn, kiếm của Diệp Huyên vừa mới bay ra, nó không lùi mà tiến, một thanh kiếm đã đâm vào chân mày của hắn.
Chấp nhận bị thương để đổi lấy mạng!
Diệp Huyên hơi do dự, người hắn run lên, lui về phía sau nghìn trượng, nhưng kiếm của Diệt Thế Thần Tướng cũng đuổi theo, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến vị trí cách đầu mày của hắn nửa tấc.
Diệp Huyên hơi híp mắt, hơi nghiêng người, tránh được thanh kiếm trong gang tấc, mà giây tiếp theo vô số kiếm Nhân Gian nhấn đã chìm Diệt Thế Thần Tướng.
Bùm!
Sau một âm thanh trầm đục, Diệt Thế Thần Tướng lập tức bị hất văng, bay ra xa mấy vạn trượng.
Nhưng nó vừa dừng lại thì một thanh kiếm Nhân Gian đã bay tới.
Có điều Diệt Thế Thần Tướng phản ứng cực nhanh, trở tay chém ra một kiếm, đánh lên kiếm Nhân Gian.
Keng!
Kiếm Nhân Gian bị ép dừng lại tại chỗ, không chỉ vậy, tay phải của Diệt Thế Thần Tướng còn vung về phía trước, trong nháy mắt, kiếm Nhân Gian đã bị đánh bay.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sửng sốt, hắn nhẩm niệm, chớp mắt, từng thanh kiếm Nhân Gian chém về phía Diệt Thế Thần Tướng.
Coong coong coong!
Trong tích tắc, từng luồng kiếm quang liên tục bắn vào Diệt Thế Thần Tướng, nó liên tục lùi lại, sau khi lùi mấy vạn tượng mới dừng lại, mà nó vừa dừng lại xung quanh nó đã xuất hiện vô số vết kiếm, nhưng rất mờ.
Thấy cảnh này, mặt Diệp Huyên sầm xuống.
Thực lực của hắn hiện giờ đã không phải như trước đây, uy lực kiếm Nhân Gian của hắn có thể nói là vô cùng đáng sợ! Thế nhưng hắn không ngờ lại chỉ để lại vết kiếm trên Diệt Thế Thần Tướng.
Khó tin!
Lúc này Tần Quan đi tới, hơi lắc đầu bảo: “Khả năng phòng ngự vẫn chưa đủ mạnh”.
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nhìn Tần Quan: “Vẫn chưa đủ?”
Tần Quan gật đầu, dường như nghĩ tới điều gì, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười bảo: “Đương nhiên ngươi cũng rất lợi hại, nếu là người khác thì không thể khiến nó bị thương được”.
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Mà đúng lúc này, Diệt Thế Thần Tướng đột nhiên chĩa kiếm về hướng Diệp Huyên, một luồng kiếm thế cường đại bao phủ lấy hắn.
Diệp Huyên và Tần Quan đều cau mày.
Tần Quan không hạ lệnh.
Đúng lúc này, Diệt Thế Thần Tướng đột nhiên cầm kiếm xông về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên giơ tay chém xuống.
Vụt!
Một thanh kiếm bỗng bay ra.
Vụt!
Lần này, thanh kiếm ấy bay thẳng vào giữa đầu mày của Diệt Thế Thần Tướng, đóng đinh nó tại chỗ.
Kiếm Thanh Huyên!
Diệt Thế Thần Tướng lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Tần Quan chớp mắt: “Tên này phản bội!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Tần Quan bỗng gọi: “Tiểu Ái”.
Tiểu Ái xuất hiện, Tần Quan xua tay ra lệnh: “Cho tan chảy đi”.
Nghe thế, Diệp Huyên và Tiểu Ái đều ngẩn người.
Tiểu Ái thảng thốt: “Cho tan chảy ấy ạ?”
Tần Quan gật đầu: “Ta không thích kẻ phản bội, cho tan chảy đi”.
Tiểu Ái chần chờ một chút rồi nói: “Nó vừa mới được chế tạo, tuy có ý thức độc lập nhưng vẫn chưa được chỉ dạy, vậy nên…”
Tần Quan nhìn Tiểu Ái chằm chằm: “Không cho nó tan chảy thì cho ngươi tan chảy nhé?”
Hiển nhiên nàng ta hơi tức giận rồi.
Nghe vậy, Tiểu Ái biến sắc, vội vàng quỳ xuống.
Tần Quan nhìn Diệt Thế Thần Tướng phía xa rồi bảo: “Nếu nó không có ý thức độc lập thì ta sẽ không tới mức phải khiến nó tan chảy, nhưng nó đã có ý thức độc lập, hơn nữa còn phản bội, loại này đương nhiên không thể giữ! Hoà tan!”
Lần này Tiểu Ái không dám nhiều lời nữa, lập tức đưa Diệt Thế Thần Tướng đi.
Tần Quan khẽ nói: “Không ít vấn đề, phải đúc lại”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Thật ra Diệt Thế Thần Tướng đó cũng rất mạnh”.
Huống chi nếu hắn không dùng kiếm Thanh Huyên thì thật sự hơi khó giết được nó.
Nếu để nó đi chiến đấu với đám Thần Linh chắc chắn đám Thần Linh sẽ rất đau đầu.
Tần Quan nói: “Không sao, vẫn có thể chế tạo con khác mạnh hơn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ừ”.
Tần Quan chợt hỏi: “Ngươi có cần chiến giáp không?”
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Là sao?”
Tần Quan cười: “Nếu ngươi cần thì ta có thể chế tạo cho ngươi một bộ chiến giáp cực kỳ lợi hại”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Thôi”.
Bây giờ hắn chỉ muốn tu kiếm, những thứ khác hắn đều không muốn dùng.
Phá thần này dù thế nào cũng phải thành công!
Tần Quan suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được”.
Nàng ta biết bây giờ Diệp Huyên muốn phá thần, vì thế không muốn dựa vào ngoại vật.
Tần Quan bỗng nói: “Đến Đạo Môn xem, đồ chủ nhân bút Đại đạo để lại đó có lẽ có thể giúp được ngươi”.
Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: “Đạo Môn ở đây sẽ cho ta xem chứ?”
Tần Quan lườm Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi là Đạo Môn Chi Chủ, tại sao phải quan tâm ý kiến của bọn chúng? Chủ nhân bút Đại đạo đưa đạo ấn cho ngươi là đã giao cả Đạo Môn cho ngươi rồi. Vậy nên mọi thứ của Đạo Môn đều là của ngươi, hiểu không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi!”
Tần Quan cười bảo: “Nếu bọn họ thật sự không thức thời thì ta đánh bom nguyên tử san bằng bọn họ”.
Đánh bom nguyên tử san bằng!
Nghe vậy, Diệp Huyên lắc đầu cười.
Một lúc sau, Diệp Huyên và Tần Quan tới Đạo Môn, quy mô của Đạo Môn nơi này không lớn, nhưng vừa tới đây Diệp Huyên đã cảm nhận được hơn mười luồng hơi thở mạnh mẽ.
Cảm nhận được điều này, nét mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề, nơi này có rất nhiều cường giả đang ẩn nấp.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên và Tần Quan: “Hai vị có chuyện gì à?”
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì Tần Quan đã bảo: “Tiểu Huyên Tử, cho ông ta xem đạo ấn”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó tế đạo ấn ra.
Nhìn thấy đạo ấn, ông lão im lặng.
Đương nhiên ông ta biết nó có nghĩa là gì.
Tần Quan nhìn ông lão nói: “Chúng ta muốn đến Đạo Các”.
Ông lão lắc đầu: “Đạo Các là cấm địa của Đạo Môn, không phải người của Đạo Môn thì không được vào, ta…”
Diệp Huyên bỗng tiến lên trước, giây tiếp theo, kiếm Thanh Huyên bay ra khỏi cơ thể hắn.
Con ngươi của ông lão co rút lại, ông ta giơ hai tay lên đỡ.
Bùm!
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể ông ta, giây tiếp theo ông lão bị kiếm của Diệp Huyên chém vào trong thời không Hắc Ám vô tận.
Trong thời không Hắc Ám vô tận, ông lão vừa dừng lại, cơ thể đã từ từ biến mất, cực kỳ kinh người.
Ông lão ngơ ngác!
Mà lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả.
Tri Ngôn cũng có mặt, đám cường giả Đạo Môn nhìn Diệp Huyên chằm chằm với vẻ mặt không thiện cảm.
Diệp Huyên nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Từ giờ trở đi, ta sẽ tiếp quản Đạo Môn. Có ai không phục không?”
Tri Ngôn trầm giọng: “Diệp công tử, Đạo Môn này không phải Đạo Môn của cậu, là của chúng ta…”
Kiếm Thanh Huyên chợt bay ra.
Vút!
Trong tích tắc, Tri Ngôn cũng bay vào thời không vô tận, cũng như ông lão kia, nàng ta vừa dừng lại, cơ thể đã tan tành.
Diệp Huyên nhìn lướt qua những cường giả Đạo Môn còn lại, bình tĩnh hỏi: “Còn ai không phục nữa không?”
Lúc này một ông lão tóc bạc thấp giọng nói: “Các hạ độc đoán quá đấy”.
Diệp Huyên kích hoạt đạo ấn, đạo ấn xuất hiện ở đầu mày của hắn.
Diệp Huyên nhìn mọi người: “Các ngươi có nhận ra đạo ấn này không?”
Nhìn thấy đạo ấn này, vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Đương nhiên họ nhận ra đạo ấn.
Nhìn thấy đạo ấn như nhìn thấy chủ nhân bút Đại đạo.
Diệp Huyên nhìn mọi người: “Bây giờ thì sao?”
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng thấp giọng bảo: “Tuy ngươi có đạo ấn, nhưng vậy thì sao? Ngươi không phải chủ nhân bút Đại đạo, Đạo Môn này là Đạo Môn của chúng ta, không liên quan đến người khác”.
Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Xem ra các ngươi đến chủ nhân bút Đại đạo cũng không nhận nữa rồi. Hầy, chủ nhân bút Đại đạo cũng thật là, vì sao thuộc hạ của ông ấy đều là những kẻ phản bội vậy chứ?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Nếu ngươi muốn chơi cứng thì đừng trách chúng ta không khách sáo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì không khách sáo đi”.
Nghe vậy, trong mắt người đàn ông trung niên loé lên vẻ hung ác: “Tế trận”.
Rầm!
Đột nhiên, một luồng thần quang Thái Cực phóng thẳng lên trời.
Chương 5934: Không phải nữa rồi
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, thần quang Thái Cực phóng lên trời xong lập tức hình thành một vòng tròn Thái Cực, từng luồng khí thế đáng sợ lập tức khoá chặt Diệp Huyên bên dưới.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn đã hiện lên sát khí.
Lúc này, Tiểu Bút chợt nói: “Tiểu chủ, dùng đạo ấn!”
Nhưng lúc này, Thái Cực Trận đột nhiên kịch liệt chấn động, ngay sau đó vô số thần quang cường đại quén xuống, tấn công Diệp Huyên phía dưới.
Diệp Huyên kích hoạt đạo ấn, đạo ấn lập tức phóng lên trời.
Ầm!
Trong nháy mắt đạo ấn phóng lên trời, Thái Cực Thần Trận rung chuyển kịch liệt sau đó tiêu tán trên bầu trời, tất cả thần quang cũng biến mất không còn tăm tích.
Nhìn thấy cảnh này, những cường giả Đạo Môn đều nghệch mặt.
Mất rồi?
Trận pháp mạnh nhất của Đạo Môn cứ thế biến mất ư?
Mà lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: “Tế trận”.
Ù!
Ở nơi sâu trong Đạo Môn bỗng kịch liệt rung chuyển, sau đó một luồng thần quang phóng lên trời, trong mắt mọi người, vòng tròn Thái Cực mới biến mất lại xuất hiện.
Nhưng lần này trận pháp đã khoá chặt hơi thở của tất cả cường giả Đạo Môn.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều bị sốc.
Lúc này, người đàn ông trung niên Đạo Môn vội vàng nói: “Các hạ, chúng ta nguyện nhận đạo ấn, nguyện tôn các hạ”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Không cần nữa”.
Nói xong hắn phất tay, trong nháy mắt vô số lực lượng cường đại quét tới, đánh về phía những cường giả Đạo Môn kia.
Mà tại thời khắc mấu chốt này, Diệp Huyên đột nhiên vung tay phải, mọi thứ ở đây lập tức bị hắn đẩy vào thời không Hắc Ám vô tận.
Phía dưới là tiểu trận, nếu đại chiến ở đây thì có lẽ tiểu trấn sẽ hoá thành tro tàn trong nháy mắt.
Vì vậy, hắn phá vỡ thời không nơi đây, đưa cả Đạo Môn vào trong thời không Hắc Ám vô tận.
Chiến đấu ở đây sẽ không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
Khi toàn bộ Đạo Môn được Diệp Huyên đưa vào thời không Hắc Ám vô tận, nét mặt các cường giả Đạo Môn đều chợt trở nên vô cùng khó coi.
Người đàn ông cầm đầu kinh hãi nhìn Diệp Huyên: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Huyên bình thản nói: “Thay chủ nhân bút Đại đạo thanh lý môn hộ”.
Dứt lời, hắn vung tay, trong nháy mắt, Thái Cực Thần Trận bỗng tuôn ra vô số thần quang.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả cường giả của Đạo Môn đều kinh hãi, sau đó đồng loạt phóng lên trời, chiến đấu với những thần quang đó.
Ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, trên trời có những tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Mặc dù những cường giả Đạo Môn này cường hãn, nhưng trận pháp của Đạo Môn còn mạnh hơn. Bởi vì những năm nay không biết đã có Thần Linh không ngừng củng cố trận pháp này, nhưng họ không ngờ sau khi Diệp Huyên tế đạo ấn ra, linh của trận pháp này lại chống lại bọn họ.
Phản bội!
Quân phản bội!
Đã bắt đầu có cường giả Đạo Môn gục ngã.
Đúng lúc này, người đàn ông Đạo Môn đi đầu bỗng hét to: “Gọi tổ tông”.
Gọi tổ tông!
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày, tên này còn có thể gọi tổ tông cơ à!
Người đàn ông vừa dứt lời, nơi sâu trong Đạo Môn có một đoá đạo liên từ từ mọc lên, đoá hoa dần dâng lên, một luồng khí thế bí ẩn và huyền ảo bỗng xuất hiện.
Cảm nhận được điều này, Diệp Huyên cau mày, chủ nhân bút Đại đạo thật sự sẽ xuất hiện sao?
Thấy thế, các cường giả Đạo Môn vui mừng khôn xiết.
Xuất hiện rồi!
Chủ nhân bút Đại đạo sắp xuất hiện rồi.
Mà vào lúc này, một hư ảnh bỗng xuất hiện trên đoá đạo liên ấy.
Nhìn thấy hư ảnh này, những cường giả Đạo Môn đang có mặt lập tức quỳ xuống.
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Thật sự xuất hiện rồi!
Bút lông ngu ngốc!
Hư ảnh ấy nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào Diệp Huyên, cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Lâu rồi không gặp”.
Hư ảnh cười hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Huyên nhún vai, rồi nói: “Hình như người của ông không thừa nhận đạo ấn ông đưa ta”.
Hư ảnh nhíu mày, quay lại nhìn các cường giả Đạo Môn xung quanh: “Vì sao lại không thừa nhận?”
Nghe vậy, sắc mặt của các cường giả Đạo Môn thoáng chốc trắng bệch.
Hư ảnh lắc đầu: “Thấy đạo ấn như thấy ta, vì sao các ngươi lại không thừa nhận?”
Người đàn ông trung niên đi đầu run rẩy nói: “Sư tổ, hắn quá bá đạo”.
Hư ảnh nhìn ông ta: “Năm xưa khi thu nhận ngươi, ngươi chỉ là một tiểu đạo đồng, thấy tâm tính của ngươi cũng được nên mới nhận ngươi nhập môn. Năm xưa ngươi khiêm tốn hiếu học, không ngờ mấy năm gần đây ngươi lại trở nên quá quắt thế này”.
Nghe vậy, mặt người đàn ông trung niên lập tức xám xịt.
Hư ảnh nhìn chung quanh, lắc đầu: “Tuy không muốn thừa nhận nhưng phải nói là trật tự của Đạo Môn thực sự rất tệ”.
Diệp Huyên bỗng thêm vào: “Vừa nãy bọn họ còn mắng ông”.
Nghe vậy, đám người đàn ông trung niên bỗng trợn tròn mắt nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin.
Mẹ kiếp?
Sao hắn có thể như vậy?
Hư ảnh đột nhiên vung tay: “Chẳng phải bây giờ cậu đang chiến đấu với Thần Linh sao? Để bọn họ chiến đấu cho cậu đi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không cần!”
Hư ảnh im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Tuy bọn họ có sai nhưng cũng không đến nỗi thích. Để bọn họ góp sức cho cậu có gì không ổn?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta không thích!”
Hư ảnh lắc đầu: “Cái nết này của cậu mãi chẳng chịu thay đổi gì cả! Thôi vậy!”
Nói xong y vung tay, tất cả cường giả của Đạo Môn đều biến mất.
Diệp Huyên cau mày.
Hư ảnh giải thích: “Ta đưa họ tới nơi khác sửa sai”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Ta muốn ông chỉ dạy cho vài điều”.
Hư ảnh hỏi: “Liên quan đến Thần Linh?”
Diệp Huyên gật đầu.
Hư ảnh lắc đầu, không nói gì.
Diệp Huyên hỏi: “Rốt cuộc bọn chúng có lai lịch gì? Vì sao lại có Bất Tử Chi Thân?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Điều này ta không thể nói rõ với cậu được, ta chỉ có thể nói là thế giới của chúng và thế giới nơi này thực sự khác nhau, mà nói từ đẳng cấp thế giới thì thế giới của chúng cũng cao hơn thế giới của chúng ta. Nhưng chúng là thế giới thật, nơi đây cũng là thế giới thật, không có cái gọi là thật và ảo. Đương nhiên trong mắt chúng, bọn chúng là thế giới thật, ở đây là thế giới ảo! Dù sao đúng là tri thức của thế giới đó vượt xa thế giới này của chúng ta”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi tiếp: “Phải làm sao mới có thể giết được chúng? Nếu như không sử dụng kiếm của ta?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Đây là điều cậu phải suy nghĩ”.
Diệp Huyên nhìn chằm chầm chủ nhân bút Đại đạo: “Khi xưa ông từng giúp vũ trụ này, vì sao bây giờ lại không giúp nữa?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Chẳng phải bây giờ có cậu đấy sao?”
Diệp Huyên không nói nên lời.
Chết tiệt!
Lão tử đến để gánh tội à!
Chủ nhân bút Đại đạo khẽ mỉm cười: “Ta thấy cậu thế này là muốn phá thần đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Cũng là chuyện tốt. Nếu cậu có thể phá thần thành công, cậu sẽ có thể đến được Chân Thế Giới”.
Diệp Huyên suy nghĩ: “Bây giờ ta vẫn được coi là người thiên mệnh chứ?”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Nói một cách nghiêm khắc thì đã không phải nữa rồi. Đương nhiên thân phận này đã không còn quan trọng với cậu nữa”.
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Câu hỏi cuối cùng, nếu ta phá thần bất thần thì sẽ chết à?”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Không chết, nhưng cậu sẽ không thể làm Kiếm chủ Nhân Gian được nữa. Nếu cậu thành công thì thế gian sẽ không còn Kháo Sơn Vương nữa”.
Chương 5935: Sinh con!
Không còn Kháo Sơn Vương nữa!
Diệp Huyên im lặng.
Hắn biết con đường phá thần của mình lần này có thể sẽ hơi khó khăn.
Chủ nhân bút Đại đạo cười hỏi: “Cậu đang lo lắng gì vậy?”
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Chủ nhân bút Đại đạo nhẹ giọng bảo: “Thật ra cậu không cần lo lắng và cũng không nên lo lắng, càng không thể lo lắng gì cả!”
Diệp Huyên cau mày.
Chủ nhân bút Đại đạo cười hỏi: “Thần trong lòng cậu là ai?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Tam Kiếm!”
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Vậy cậu có biết thần trong lòng mình hình thành như thế nào không?”
Hắn không trả lời.
Chủ nhân bút Đại đạo cười khẽ: “Thật ra cũng bình thường thôi, bởi vì Tam Kiếm không chỉ vô địch ở trong lòng cậu mà còn vô địch trong lòng rất nhiều người khác. Quả thật họ rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Có thể nói họ không chỉ là thần trong lòng cậu mà còn là thần trong lòng của nhiều người khác”.
Diệp Huyên hỏi: “Làm thế nào mới có thể phá?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn hắn: “Chỉ có thể dựa vào bản thân cậu”.
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo, y cười: “Trong lòng mỗi người đều sẽ có một vị thần, và làm thế nào để phá được vị thần này thì chỉ có thể dựa vào bản thân cậu, người ngoài không thể giúp cậu!”
Hắn im lặng.
Tam Kiếm!
Phải thừa nhận rằng cho đến ngày hôm nay, giờ này phút này, mỗi lần nghĩ đến cha, đại ca và Thanh Nhi, trong lòng hắn đều sẽ dâng lên một chút cảm giác bất lực.
Mạnh!
Mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Hắn chưa từng nhìn thấy ba người họ giết người tới nhát kiếm thứ hai.
Hơn nữa, dù đến tận bây giờ, hắn cũng không thể cảm nhận được giới hạn thực lực của Tam Kiếm!
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Và đây cũng là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất!
Diệp Huyên đáp: “Ta biết đạo lý này, nhưng mỗi lần nghĩ đến Tam Kiếm, ta lại cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì đến ngày hôm nay ta vẫn chưa chạm tới giới hạn thực lực của họ. Cảm giác mà họ mang lại cho người khác là vô địch, luôn luôn vô địch, mãi mãi vô địch! Dù những vị Thần Linh lớn mạnh kia đứng trước mặt họ cũng không đỡ nổi một nhát kiếm của họ!”
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Ta hiểu những điều mà cậu nói, nhưng tại sao cậu lại muốn nghĩ tới Tam Kiếm?”
Diệp Huyên sửng sốt.
Chủ nhân bút Đại đạo cười nói tiếp: “Điều cậu cần làm là trở thành phiên bản tốt hơn của mình chứ không phải họ, cậu là cậu, ngay cả bản thân mình cậu còn không làm được mà đã muốn trở thành họ, chuyện này sao có thể? Với lại cậu cũng không thể trở thành họ, bởi vì mỗi người đều khác nhau, họ là họ, người khác không thể bắt chước họ, cậu nên nghĩ làm thế nào để trở thành phiên bản tốt hơn của mình, đây mới là điều quan trọng nhất”.
Trở thành phiên bản tốt hơn của mình!
Sau một lúc im lặng, Diệp Huyên mỉm cười: “Cảm ơn ông, nghe ông nói chuyện còn hơn cả đọc sách một năm!”
Phải nói rằng lúc này hắn đã thông suốt hơn nhiều.
Đúng vậy!
Như chủ nhân bút Đại đạo đã nói, tại sao hắn phải trở thành Tam Kiếm chứ?
Điều hắn cần làm là trở thành phiên bản tốt hơn của mình!
Thật ra vị thần trong lòng là do hắn tự gieo.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên lắc đầu cười.
Lúc này, chủ nhân bút Đại đạo cười bảo: “Cảm ơn ta? Ta cũng hơi bất ngờ đấy, chẳng phải cậu luôn gọi ta là bút lông ngu ngốc à?”
Diệp Huyên cười ha hả, không ngờ lão già này lại biết.
Dường như nghĩ tới gì đó, hắn hỏi: “Ông có thể nói thêm về những vị Thần Linh đó không?”
Hắn vẫn muốn hiểu nhiều hơn về những vị Thần Linh đó.
Bởi vì trực giác mách bảo hắn rằng những Thần Linh mà hắn nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của tảng băng.
Chủ nhân bút Đại đạo cười đáp: “Cũng không có gì để nói cả”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Theo ta được biết, trước đây ông từng trợ giúp thế giới Hư Chân đối kháng Thần Linh”.
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Đúng vậy”.
Hắn khó hiểu: “Vậy tại sao bây giờ ông...”
Chủ nhân bút Đại đạo cười nhẹ: “Chẳng phải bây giờ có cậu à?”
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra ở trong lòng các ông, con người cũng được, Thần Linh cũng được, đều không phân chia tốt xấu. Tất cả mọi người đều đang cướp đoạt, con người cũng đang cướp đoạt, cướp đoạt những chủng tộc nhỏ yếu hơn mình, có điều bây giờ con người đã trở thành đối tượng bị cướp đoạt, đúng không?”
Chủ nhân bút Đại đạo khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên trầm tư.
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn hắn: “Thật ra một ngày nào đó cậu cũng sẽ trở thành thế này”.
Hắn không hiểu: “Tại sao?”
Chủ nhân bút Đại đạo trả lời: “Đây là đạo! Đây không phải đạo của con người, là đạo của pháp tắc vũ trụ! Đạo này là một quy luật, vạn vật vạn linh và tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều có quy tắc vận hành riêng của mình, ví dụ như thuỷ triều lên xuống, mặt trời lặn rồi mọc, sinh lão bệnh tử...”
Nói xong, y lắc đầu cười: “Một vùng vũ trụ tinh hà bị cướp đoạt sau một thời gian dài, nó sẽ chôn vùi, nhưng sau hàng tỷ năm, nó sẽ sống lại và biến thành một vũ trụ mới, sau đó sinh ra sinh mệnh mới. Bất luận là Thần Linh hay con người đều là khách qua đường trong vũ trụ bao la và thời gian bất tận này”.
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: “Tu hành, tu đến về sau sẽ mất đi nhân tính, có thật không?”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Không phải, là khi tu đến cuối cùng, cậu sẽ thường thấy rõ bản chất của đạo, vậy nên cậu sẽ thông suốt, và một khi thông suốt, cậu sẽ coi nhẹ, cậu sẽ biết tất cả những gì xảy ra là chuyện tất nhiên và nên xảy ra. Bây giờ cậu còn ở trong đạo, do đó cậu có nhân tính, đây là điều bình thường, nhưng nếu cậu phá thần thành công, nhân tính của cậu sẽ từ từ thay đổi!”
Nói xong, y tạm dừng một lát rồi tiếp tục: “Giữa con người cậu và Kiếm đạo là đạo của cậu, nó tạo nên cậu nhưng cũng có thể trở thành chướng ngại vật lớn nhất của cậu. Không phá được thì không xây được, nếu cậu sống được trong tuyệt cảnh, khi đó cả vũ trụ và thế giới đều là của cậu!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Chủ nhân bút Đại đạo cười bảo: “Chỉ hiểu thôi cũng không được. Giữa biết là làm được có một khoảng cách mà người thường khó nhìn thấy. Rất nhiều chuyện có rất nhiều người biết, nhưng cũng có rất nhiều người không làm được. Tóm lại, mọi thứ đều phụ thuộc vào cậu. Tất nhiên, nếu bây giờ cậu từ bỏ việc phá thần, cậu sẽ rất an toàn, còn Thần Linh, đó là một chuyện đơn giản biết bao, một nhát kiếm của muội muội cậu là có thể giải quyết! Mặc dù nàng ấy biết mọi thứ, cũng biết có nhiều thứ cần tồn tại, nhưng nàng ấy có thể vì cậu mà thay đổi tất cả, thậm chí là huỷ diệt cả vũ trụ này!”
Y tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Sự bao dung mà nàng ấy dành cho cậu là thứ mà bây giờ cậu không thể hiểu!”
Giống như một người trưởng thành bao dung trẻ con, ta hoàn toàn không có hứng thú với trò chơi của ngươi, nhưng vì ngươi, ta có thể chơi cùng với ngươi!
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu hết mà!”
Sao hắn lại không biết chứ, có lẽ ở trong mắt Thanh Nhi, những kẻ địch và khó khăn mà hắn đang đối mặt có vẻ rất ngây thơ, nhưng Thanh Nhi sẵn sàng làm bạn với hắn mãi mãi.
Chủ nhân bút Đại đạo mỉm cười: “Đến lúc ta phải đi rồi!”
Diệp Huyên nhìn y, y cười: “Cậu tự quyết định chuyện của vũ trụ và Thần Linh này đi. Về phần những Thần Linh đó, họ cũng không đáng sợ lắm đâu, có điều nếu cậu phá thần không thành công, để đánh bại họ thì cũng khó. Nhưng sau khi cậu phá thần thành công, cậu sẽ không còn hứng thú với họ nữa!”
Dứt lời, y lắc đầu cười một tiếng: “Dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng cố lên nhé!”
Nói xong, cơ thể y bắt đầu trở nên trong suốt dần.
Diệp Huyên vội hỏi: “Một câu hỏi cuối cùng, ông có phải là Thần Linh không?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Khi nào đạt tới cấp bậc của Tam Kiếm, tự nhiên cậu sẽ hiểu được vấn đề này. Bây giờ ta nói cho cậu biết, có lẽ cậu cũng không thể hiểu!”
Hắn trầm giọng: “Còn một câu hỏi nữa, ai cũng bảo ta sẽ có con, vậy ta sẽ sinh con với ai?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười ha hả: “Chuyện này cũng phụ thuộc vào cậu, cậu muốn sinh với ai thì tuỳ cậu thôi!”
Vừa dứt lời, y đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên cạn lời.
Sinh con!
Với ai đây?
Phải thừa nhận là Diệp Huyên hơi giận.
Chống lại Thần Linh là chuyện của một mình Diệp Huyên hắn à?
Đó là chuyện của cả vũ trụ được không?
Nói câu khó nghe thì nếu hắn muốn không làm gì thì đám Thần Linh kia là cái thá gì?
Mà người có tư cách không làm gì nhất là hắn đã không lựa chọn như vậy rồi, vậy mà những người này lại chọn không làm gì!
Cái quái gì vậy?
Ngươi không làm gì còn ta phải đi bán mạng à?
Còn lâu đi!
Diệp Huyên kéo Tần Quan rời đi.
Đối mặt với loại người này, hắn không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.
Nếu những người này đã không muốn làm gì thì để họ đối mặt với Thần Linh đi.
Tri Ngôn nhìn hai người rời đi, cau mày không biết đang nghĩ gì.
Trên phố.
Tần Quan cười hỏi: “Giận rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan khẽ cười: “Bọn họ ở đây yên ổn quá lâu rồi”.
Diệp Huyên khẽ thở dài, không nói gì.
Tần Quan bỗng nói: “Đi, ta đưa ngươi đi xem căn cứ địa của ta”.
Căn cứ địa!
Nghe thế, Diệp Huyên lập tức có hứng thú.
Tần Quan dẫn hắn tới một vùng tinh không, trong tinh không này, Diệp Huyên nhìn thấy vô số vật khổng lồ, chúng rất hùng vĩ, hơn nữa còn hoàn toàn khác với những kiến trúc ở thế giới này.
Tần Quan cười: “Đây là căn cứ địa mới nhất của ta, gần đây ta đang chế tạo một đội quân cơ giáp, lâu nhất là một năm nữa có thể tham gia chiến đấu toàn bộ”.
Diệp Huyên hỏi ngay: “Mạnh không?”
Tần Quan gật đầu: “Rất mạnh! Tất cả đều dùng vũ khí công nghệ cao do ta nghiên cứu ban đầu, đến lúc đó chắc chắn chúng có thể chém giết thoải mái”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tốt! Rất tốt!”
Tần Quan cười bảo: “Bộ đội cơ giáp này là của ta, cũng là của ngươi”.
Nghe vậy Diệp Huyên lật đật gật đầu: “Đúng đúng”.
Tần Quan nháy mắt: “Vậy nên ngươi có thể cho ta mượn một ít tiền không?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng ngắc.
Tần Quan nghiêm túc nói: “Ta nghiên cứu quá nhiều thứ, vốn xoay vòng không đủ, ngươi cho ta một ít đi, tốt nhất là Linh Nguyên ấy”.
Diệp Huyên im lặng.
Vừa rồi hắn giết rất nhiều Thần Linh, mà sau khi giết xong hắn cũng đã lấy hết Linh Nguyên của đối phương đi.
Mà cảnh này hiển nhiên đã bị Tần Quan nhìn thấy.
Đau đầu!
Tần Quan nghiêm túc nói: “Ngươi cho ta vay, tiền của ta lại kiếm ra tiền, sau này có thể trả ngươi nhiều tiền hơn, nếu không tiền của ngươi để trong nhẫn chứa đồ của ngươi sẽ ngày càng mất giá thôi!”
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, hỏi: “Sao lại mất giá?”
Tần Quan đáp: “Ngươi không hiểu kinh tế học, nói với ngươi, chắc ngươi cũng không hiểu lắm, tóm lại là ngươi cứ đưa tiền đây là được”.
Nét mặt Diệp Huyên cứng ngắc.
Tần Quan chìa tay ra.
Diệp Huyên chần chừ một lát rồi đưa một chiếc nhẫn chứa đồ ra cho Tần Quan.
Tần Quan vội cất đi, tươi cười nói: “Được, tiền của ngươi để ở chỗ ta, ta sẽ biến nó trở nên ngày càng nhiều hơn, gửi càng lâu thì càng kiếm được nhiều”.
Diệp Huyên chần chừ: “Càng lâu là bao lâu?”
Tần Quan suy nghĩ một lúc: “Vài chục triệu năm là tốt nhất”.
Diệp Huyên lập tức lườm nàng ta.
Rõ ràng là cô đang ăn cướp thì có!
Mấy chục triệu năm?
Mẹ kiếp!
Diệp Huyên cạn lời, mấy chục triệu năm sau số tiền này còn lấy về được nữa không?
Đương nhiên hắn cũng không thật sự so đo như vậy!
Dẫu sao Tần Quan chế tạo những thứ này đúng là cần đến tiền, hơn nữa mỗi lần đại chiến, nàng ta cũng đều không tiếc công sức hỗ trợ hắn.
Chút tiền này thật sự chẳng đáng là gì!
Tần Quan dẫn Diệp Huyên đến trước một đại điện, vừa vào đại điện, Diệp Huyên đã thấy mấy người quen thuộc, đi đầu là Tiểu Ái, trợ thủ đắc lực của Tần Quan.
Mà bên cạnh còn có lão Võ và các học sĩ của Võ Các.
Diệp Huyên biết những người này đều chuyên môn nghiên cứu Võ đạo và chỉnh sửa Võ đạo. Mà bây giờ có vẻ người của Võ Các đã tăng lên rất nhiều.
Tần Quan bỗng nói: “Tiểu Huyên Tử, có chuyện này ta thấy ngươi cần phải chú ý”.
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tần Quan nghiêm túc nói: “Đó là nâng cao tổng thể trình độ Võ đạo của vũ trụ Quan Huyên chúng ta”.
Nâng cao tổng thể!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Ý cô là?”
Tần Quan cười nói: “Trước chúng ta, vũ trụ Quan Huyên chưa được thống nhất, các vũ trụ đều khép kín, mỗi vũ trụ đều độc tập, có nơi nền văn minh Võ đạo rất cao, có nơi lại rất thấp. Mà chúng ta muốn nâng cao cho những nơi thấp là rất khó, vì thế ta đề nghị quy hoạch lại vũ trụ, đặt lại toàn bộ cảnh giới, sau đó đặt ra phương pháp tu luyện hoàn toàn mới, phổ biến khắp mọi nơi, nâng cao tổng thể nền văn minh Võ đạo của vũ trụ Quan Huyên chúng ta, để điểm xuất phát của tất cả người tu luyện đều cao. Như vậy người đời sau tu luyện sẽ đơn giản hơn người thời đại này của chúng ta rất nhiều”.
Diệp Huyên suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Ý tưởng này của cô hoàn toàn được nhé”.
Hiện giờ hắn cũng cảm thấy, nền văn minh Võ đạo ở một số nơi thực sự quá thấp, ở nơi đó, rất nhiều người bình thường thực sự rất khó vươn lên.
Nếu cảnh giới và phương pháp tu luyện hoàn toàn mới được phổ cập, mọi người sẽ dễ dàng tu luyện hơn nhiều.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Nhưng như vậy cũng có một cái bất lợi, đó là sẽ xuất hiện quá nhiều thiên tài yêu nghiệt, hơn nữa cũng sẽ xuất hiện vô số người tu luyện, những người tu luyện này càng ngày càng mạnh, họ sẽ không ngừng cướp linh khí của thế giới này”.
Diệp Huyên im lặng.
Linh khí của thế giới là có hạn, nếu bị cướp đoạt vô hạn thì kết quả cuối cùng chính là thế giới sẽ sụp đổ và bị hủy diệt!
Tần Quan lại nói: “Thực ra ta cũng đã có biện pháp xử lý chuyện này”.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, nàng ta cười nói tiếp: “Thứ nhất, một vũ trụ huỷ diệt là quá trình tất yếu, không thể ngăn cản điều này, giống như sinh lão bệnh tử của thế giới phàm tục, không thể tránh khỏi được. Vì thế điều chúng ta có thể làm là làm chậm tốc độ huỷ diệt của vũ trụ, cũng có nghĩ là có thể lợi dụng tài nguyên khai thác, nhưng không được khai thác quá mức, đồng thời nghiêm cấm người tu luyện giết hại sinh Vạn Linh và Thiên Đạo bừa bãi. Không chỉ phải bảo vệ những Vạn Linh và Thiên Đạo này, còn phải để họ tu luyện tử tế, nuôi dưỡng thiên địa. Nói cách khác, từ nay về sau, phải coi tất cả linh vật như quốc bảo mà bảo vệ”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Tần Quan nói tiếp: “Người của ta đã nghiên cứu các loại trận pháp, những trận pháp này sẽ phân bố ở khắp các vũ trụ, tác dụng của trận pháp là duy trì tuần hoàn linh khí, giảm bớt linh khí tiêu tán. Ngoài ra còn có một điểm nữa, điều này cần ngươi đồng ý mới được”.
Diệp Huyên bảo: “Nói đi”.
Tần Quan trầm giọng: “Đó là tất cả những tu sĩ chết đi, những linh khí và tinh khí thần mà họ từng tu luyện cuối cùng đều để nuôi dưỡng thiên địa”.
Diệp Huyên nói: “Đây là chuyện tốt mà”.
Tần Quan gật đầu: “Là chuyện tốt nhưng cũng có điều bất lợi, đó là thân thể và linh hồn đều sẽ biến mất giữa thiên địa”.
Diệp Huyên cau mày.
Rất nhiều thế lực, nếu tiền bối qua đời thì phần lớn đều sẽ chôn cất đàng hoàng.
Tần Quan thấp giọng nói: “Nếu không làm tốt việc này thì sẽ khiến họ phản cảm”.
Diệp Huyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô xem thế này được không? Những người qua đời, nếu đồng ý nuôi dưỡng thiên địa thì đều có thể vào luân hồi, đầu thai chuyển kiếp. Dù sao cho dù khi ấy họ không đồng ý nhưng chôn vùi trong đất lâu cũng sẽ thành cát bụi. Chúng ta có thể thiết lập một hệ thống luân hồi hoàn chỉnh, những người qua đời đều có thể vào luân hồi, đầu thai chuyển kiếp. Như vậy ta tin họ sẽ đồng ý thôi”.
Tần Quan nháy mắt: “Đương nhiên cách này là tốt nhất”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Vậy chúng ta còn phải thiết lập hệ thống luân hồi hoàn chỉnh nữa”.
Tần Quan gật đầu:” Có rất nhiều việc phải làm, phải khiến vũ trụ Quan Huyên trở nên hoàn thiện hơn mới được. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, thống nhất toàn bộ vũ trụ, sau đó đưa cả vũ trụ vào khuôn phép, thiết lập một trật tự mới, tốt cho cả vũ trụ”.
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Nói rồi hắn nhìn Tần Quan, phải nói rằng nàng ta đã giúp hắn rất nhiều, nếu không chắc bây giờ thư viện đã loạn cào cào lên rồi.
Tần Quan đi vào bên trong: “Nào, cho ngươi xem một thứ mới”.
Diệp Huyên lập tức nổi hứng tò mò, mau chóng đi theo.
Chương 5933: Phản bội
Thứ mới!
Trên đường đi, trong lòng Diệp Huyên đầy tò mò.
Hắn biết thứ Tần Quan chế tạo ra chắc chắn không hề tầm thường.
Dưới sự dẫn đường của Tần Quan, Diệp Huyên tới một tinh không tĩnh lặng, ở phía trước cách hắn mấy trăm trượng có một người khổng lồ màu vàng sẫm cao vạn trượng, trong tay người khổng lồ cầm một thanh cự kiếm chọc trời, trông rất hùng vĩ, tráng lệ.
Toàn thân người khổng lồ này có màu vàng sậm, nhẵn nhụi như gương, thanh cự kiếm trong tay nó cũng có màu vàng sậm, từ thân kiếm tản ra những luồng ánh sáng kỳ lạ.
Người khổng lồ không hề có hơi thở, nó chỉ đứng đó thôi cũng đã mang lại cho người ta một áp lực vô hình.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, nàng ta cười bảo: “Đây là sinh mệnh ta mới tạo ra, ta gọi nó là Diệt Thế Thần Tướng”.
Diệt Thế Thần Tướng!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có lợi hại không?”
Tần Quan đáp: “Vô cùng lợi hại. Ngươi nhìn thấy phần thân của nó chưa? Thân nó được tạo thành từ một trăm linh tám vạn loại vật liệu quý hiếm trong vũ trụ, độ cứng của nó có thể nói là chỉ Tam Kiếm và kiếm Thanh Huyên trong tay ngươi mới có thể phá được”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Lợi hại vậy ư?”
Tần Quan gật đầu: “Không chỉ vậy, chúng ta còn đặt trong cơ thể nó ít nhất mấy trăm triệu con chip, những con chip này đã tích hợp ý thức của cường giả Võ đạo hàng đầu vũ trụ hiện nay, nó có thể thích ứng với các loại công kích, hơn nữa cơ thể nó đặc biệt, gần như miễn nhiễm với mọi loại thần thông pháp thuật”.
Diệp Huyên hỏi: “Gần như?”
Tần Quan cười đáp: “Có một vài loại không thể miễn nhiễm, chẳng hạn như Tam Kiếm!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ta có thể đánh với nó không?”
Tần Quan gật đầu: “Ta đưa ngươi tới đây là muốn ngươi đánh với nó một trận, xem xem có chỗ nào còn nó chưa ổn, cũng là xem ngươi có chỗ nào chưa ổn. Đương nhiên ngươi không được dùng kiếm Thanh Huyên!”
Kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên quá biến thái! Có thể phá vỡ mọi vật!
Nàng ta đã tiêu tốn rất nhiều vật liệu quý giá để chế tạo ra người khổng lồ này, không thể bị Diệp Huyên phá vỡ được.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đương nhiên”.
Tần Quan búng tay, Diệt Thế Thần Tướng phía xa bỗng thu nhỏ lại, trong nháy mắt nó đã biến thành hình dáng như người bình thường.
Mà lúc này Diệp Huyên bỗng biến mất tại chỗ.
Khi Diệp Huyên biến mất, Diệt Thế Thần Tướng phía xa bỗng đâm ra một kiếm.
Ầm!
Trên mũi kiếm có một kiếm mang phóng ra, Diệp Huyên bị nhát kiếm này ép dừng lại tại chỗ, kiếm Nhân Gian trong tay hắn cũng đâm vào mũi kiếm của Diệt Thế Thần Tướng.
Mũi kiếm với mũi kiếm!
Lúc này, Diệp Huyên xoay cổ tay, kiếm Nhân Gian trong tay bỗng quay ngoặt một góc, bay thẳng về phía Diệt Thế Thần Tướng.
Nhưng Diệt Thế Thần Tướng còn nhanh hơn, kiếm của Diệp Huyên vừa mới bay ra, nó không lùi mà tiến, một thanh kiếm đã đâm vào chân mày của hắn.
Chấp nhận bị thương để đổi lấy mạng!
Diệp Huyên hơi do dự, người hắn run lên, lui về phía sau nghìn trượng, nhưng kiếm của Diệt Thế Thần Tướng cũng đuổi theo, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến vị trí cách đầu mày của hắn nửa tấc.
Diệp Huyên hơi híp mắt, hơi nghiêng người, tránh được thanh kiếm trong gang tấc, mà giây tiếp theo vô số kiếm Nhân Gian nhấn đã chìm Diệt Thế Thần Tướng.
Bùm!
Sau một âm thanh trầm đục, Diệt Thế Thần Tướng lập tức bị hất văng, bay ra xa mấy vạn trượng.
Nhưng nó vừa dừng lại thì một thanh kiếm Nhân Gian đã bay tới.
Có điều Diệt Thế Thần Tướng phản ứng cực nhanh, trở tay chém ra một kiếm, đánh lên kiếm Nhân Gian.
Keng!
Kiếm Nhân Gian bị ép dừng lại tại chỗ, không chỉ vậy, tay phải của Diệt Thế Thần Tướng còn vung về phía trước, trong nháy mắt, kiếm Nhân Gian đã bị đánh bay.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sửng sốt, hắn nhẩm niệm, chớp mắt, từng thanh kiếm Nhân Gian chém về phía Diệt Thế Thần Tướng.
Coong coong coong!
Trong tích tắc, từng luồng kiếm quang liên tục bắn vào Diệt Thế Thần Tướng, nó liên tục lùi lại, sau khi lùi mấy vạn tượng mới dừng lại, mà nó vừa dừng lại xung quanh nó đã xuất hiện vô số vết kiếm, nhưng rất mờ.
Thấy cảnh này, mặt Diệp Huyên sầm xuống.
Thực lực của hắn hiện giờ đã không phải như trước đây, uy lực kiếm Nhân Gian của hắn có thể nói là vô cùng đáng sợ! Thế nhưng hắn không ngờ lại chỉ để lại vết kiếm trên Diệt Thế Thần Tướng.
Khó tin!
Lúc này Tần Quan đi tới, hơi lắc đầu bảo: “Khả năng phòng ngự vẫn chưa đủ mạnh”.
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nhìn Tần Quan: “Vẫn chưa đủ?”
Tần Quan gật đầu, dường như nghĩ tới điều gì, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười bảo: “Đương nhiên ngươi cũng rất lợi hại, nếu là người khác thì không thể khiến nó bị thương được”.
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Mà đúng lúc này, Diệt Thế Thần Tướng đột nhiên chĩa kiếm về hướng Diệp Huyên, một luồng kiếm thế cường đại bao phủ lấy hắn.
Diệp Huyên và Tần Quan đều cau mày.
Tần Quan không hạ lệnh.
Đúng lúc này, Diệt Thế Thần Tướng đột nhiên cầm kiếm xông về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên giơ tay chém xuống.
Vụt!
Một thanh kiếm bỗng bay ra.
Vụt!
Lần này, thanh kiếm ấy bay thẳng vào giữa đầu mày của Diệt Thế Thần Tướng, đóng đinh nó tại chỗ.
Kiếm Thanh Huyên!
Diệt Thế Thần Tướng lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Tần Quan chớp mắt: “Tên này phản bội!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Tần Quan bỗng gọi: “Tiểu Ái”.
Tiểu Ái xuất hiện, Tần Quan xua tay ra lệnh: “Cho tan chảy đi”.
Nghe thế, Diệp Huyên và Tiểu Ái đều ngẩn người.
Tiểu Ái thảng thốt: “Cho tan chảy ấy ạ?”
Tần Quan gật đầu: “Ta không thích kẻ phản bội, cho tan chảy đi”.
Tiểu Ái chần chờ một chút rồi nói: “Nó vừa mới được chế tạo, tuy có ý thức độc lập nhưng vẫn chưa được chỉ dạy, vậy nên…”
Tần Quan nhìn Tiểu Ái chằm chằm: “Không cho nó tan chảy thì cho ngươi tan chảy nhé?”
Hiển nhiên nàng ta hơi tức giận rồi.
Nghe vậy, Tiểu Ái biến sắc, vội vàng quỳ xuống.
Tần Quan nhìn Diệt Thế Thần Tướng phía xa rồi bảo: “Nếu nó không có ý thức độc lập thì ta sẽ không tới mức phải khiến nó tan chảy, nhưng nó đã có ý thức độc lập, hơn nữa còn phản bội, loại này đương nhiên không thể giữ! Hoà tan!”
Lần này Tiểu Ái không dám nhiều lời nữa, lập tức đưa Diệt Thế Thần Tướng đi.
Tần Quan khẽ nói: “Không ít vấn đề, phải đúc lại”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Thật ra Diệt Thế Thần Tướng đó cũng rất mạnh”.
Huống chi nếu hắn không dùng kiếm Thanh Huyên thì thật sự hơi khó giết được nó.
Nếu để nó đi chiến đấu với đám Thần Linh chắc chắn đám Thần Linh sẽ rất đau đầu.
Tần Quan nói: “Không sao, vẫn có thể chế tạo con khác mạnh hơn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ừ”.
Tần Quan chợt hỏi: “Ngươi có cần chiến giáp không?”
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Là sao?”
Tần Quan cười: “Nếu ngươi cần thì ta có thể chế tạo cho ngươi một bộ chiến giáp cực kỳ lợi hại”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Thôi”.
Bây giờ hắn chỉ muốn tu kiếm, những thứ khác hắn đều không muốn dùng.
Phá thần này dù thế nào cũng phải thành công!
Tần Quan suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được”.
Nàng ta biết bây giờ Diệp Huyên muốn phá thần, vì thế không muốn dựa vào ngoại vật.
Tần Quan bỗng nói: “Đến Đạo Môn xem, đồ chủ nhân bút Đại đạo để lại đó có lẽ có thể giúp được ngươi”.
Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: “Đạo Môn ở đây sẽ cho ta xem chứ?”
Tần Quan lườm Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi là Đạo Môn Chi Chủ, tại sao phải quan tâm ý kiến của bọn chúng? Chủ nhân bút Đại đạo đưa đạo ấn cho ngươi là đã giao cả Đạo Môn cho ngươi rồi. Vậy nên mọi thứ của Đạo Môn đều là của ngươi, hiểu không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi!”
Tần Quan cười bảo: “Nếu bọn họ thật sự không thức thời thì ta đánh bom nguyên tử san bằng bọn họ”.
Đánh bom nguyên tử san bằng!
Nghe vậy, Diệp Huyên lắc đầu cười.
Một lúc sau, Diệp Huyên và Tần Quan tới Đạo Môn, quy mô của Đạo Môn nơi này không lớn, nhưng vừa tới đây Diệp Huyên đã cảm nhận được hơn mười luồng hơi thở mạnh mẽ.
Cảm nhận được điều này, nét mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề, nơi này có rất nhiều cường giả đang ẩn nấp.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên và Tần Quan: “Hai vị có chuyện gì à?”
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì Tần Quan đã bảo: “Tiểu Huyên Tử, cho ông ta xem đạo ấn”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó tế đạo ấn ra.
Nhìn thấy đạo ấn, ông lão im lặng.
Đương nhiên ông ta biết nó có nghĩa là gì.
Tần Quan nhìn ông lão nói: “Chúng ta muốn đến Đạo Các”.
Ông lão lắc đầu: “Đạo Các là cấm địa của Đạo Môn, không phải người của Đạo Môn thì không được vào, ta…”
Diệp Huyên bỗng tiến lên trước, giây tiếp theo, kiếm Thanh Huyên bay ra khỏi cơ thể hắn.
Con ngươi của ông lão co rút lại, ông ta giơ hai tay lên đỡ.
Bùm!
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể ông ta, giây tiếp theo ông lão bị kiếm của Diệp Huyên chém vào trong thời không Hắc Ám vô tận.
Trong thời không Hắc Ám vô tận, ông lão vừa dừng lại, cơ thể đã từ từ biến mất, cực kỳ kinh người.
Ông lão ngơ ngác!
Mà lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả.
Tri Ngôn cũng có mặt, đám cường giả Đạo Môn nhìn Diệp Huyên chằm chằm với vẻ mặt không thiện cảm.
Diệp Huyên nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Từ giờ trở đi, ta sẽ tiếp quản Đạo Môn. Có ai không phục không?”
Tri Ngôn trầm giọng: “Diệp công tử, Đạo Môn này không phải Đạo Môn của cậu, là của chúng ta…”
Kiếm Thanh Huyên chợt bay ra.
Vút!
Trong tích tắc, Tri Ngôn cũng bay vào thời không vô tận, cũng như ông lão kia, nàng ta vừa dừng lại, cơ thể đã tan tành.
Diệp Huyên nhìn lướt qua những cường giả Đạo Môn còn lại, bình tĩnh hỏi: “Còn ai không phục nữa không?”
Lúc này một ông lão tóc bạc thấp giọng nói: “Các hạ độc đoán quá đấy”.
Diệp Huyên kích hoạt đạo ấn, đạo ấn xuất hiện ở đầu mày của hắn.
Diệp Huyên nhìn mọi người: “Các ngươi có nhận ra đạo ấn này không?”
Nhìn thấy đạo ấn này, vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Đương nhiên họ nhận ra đạo ấn.
Nhìn thấy đạo ấn như nhìn thấy chủ nhân bút Đại đạo.
Diệp Huyên nhìn mọi người: “Bây giờ thì sao?”
Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng thấp giọng bảo: “Tuy ngươi có đạo ấn, nhưng vậy thì sao? Ngươi không phải chủ nhân bút Đại đạo, Đạo Môn này là Đạo Môn của chúng ta, không liên quan đến người khác”.
Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Xem ra các ngươi đến chủ nhân bút Đại đạo cũng không nhận nữa rồi. Hầy, chủ nhân bút Đại đạo cũng thật là, vì sao thuộc hạ của ông ấy đều là những kẻ phản bội vậy chứ?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Nếu ngươi muốn chơi cứng thì đừng trách chúng ta không khách sáo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì không khách sáo đi”.
Nghe vậy, trong mắt người đàn ông trung niên loé lên vẻ hung ác: “Tế trận”.
Rầm!
Đột nhiên, một luồng thần quang Thái Cực phóng thẳng lên trời.
Chương 5934: Không phải nữa rồi
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, thần quang Thái Cực phóng lên trời xong lập tức hình thành một vòng tròn Thái Cực, từng luồng khí thế đáng sợ lập tức khoá chặt Diệp Huyên bên dưới.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn đã hiện lên sát khí.
Lúc này, Tiểu Bút chợt nói: “Tiểu chủ, dùng đạo ấn!”
Nhưng lúc này, Thái Cực Trận đột nhiên kịch liệt chấn động, ngay sau đó vô số thần quang cường đại quén xuống, tấn công Diệp Huyên phía dưới.
Diệp Huyên kích hoạt đạo ấn, đạo ấn lập tức phóng lên trời.
Ầm!
Trong nháy mắt đạo ấn phóng lên trời, Thái Cực Thần Trận rung chuyển kịch liệt sau đó tiêu tán trên bầu trời, tất cả thần quang cũng biến mất không còn tăm tích.
Nhìn thấy cảnh này, những cường giả Đạo Môn đều nghệch mặt.
Mất rồi?
Trận pháp mạnh nhất của Đạo Môn cứ thế biến mất ư?
Mà lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: “Tế trận”.
Ù!
Ở nơi sâu trong Đạo Môn bỗng kịch liệt rung chuyển, sau đó một luồng thần quang phóng lên trời, trong mắt mọi người, vòng tròn Thái Cực mới biến mất lại xuất hiện.
Nhưng lần này trận pháp đã khoá chặt hơi thở của tất cả cường giả Đạo Môn.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều bị sốc.
Lúc này, người đàn ông trung niên Đạo Môn vội vàng nói: “Các hạ, chúng ta nguyện nhận đạo ấn, nguyện tôn các hạ”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Không cần nữa”.
Nói xong hắn phất tay, trong nháy mắt vô số lực lượng cường đại quét tới, đánh về phía những cường giả Đạo Môn kia.
Mà tại thời khắc mấu chốt này, Diệp Huyên đột nhiên vung tay phải, mọi thứ ở đây lập tức bị hắn đẩy vào thời không Hắc Ám vô tận.
Phía dưới là tiểu trận, nếu đại chiến ở đây thì có lẽ tiểu trấn sẽ hoá thành tro tàn trong nháy mắt.
Vì vậy, hắn phá vỡ thời không nơi đây, đưa cả Đạo Môn vào trong thời không Hắc Ám vô tận.
Chiến đấu ở đây sẽ không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
Khi toàn bộ Đạo Môn được Diệp Huyên đưa vào thời không Hắc Ám vô tận, nét mặt các cường giả Đạo Môn đều chợt trở nên vô cùng khó coi.
Người đàn ông cầm đầu kinh hãi nhìn Diệp Huyên: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Huyên bình thản nói: “Thay chủ nhân bút Đại đạo thanh lý môn hộ”.
Dứt lời, hắn vung tay, trong nháy mắt, Thái Cực Thần Trận bỗng tuôn ra vô số thần quang.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả cường giả của Đạo Môn đều kinh hãi, sau đó đồng loạt phóng lên trời, chiến đấu với những thần quang đó.
Ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, trên trời có những tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Mặc dù những cường giả Đạo Môn này cường hãn, nhưng trận pháp của Đạo Môn còn mạnh hơn. Bởi vì những năm nay không biết đã có Thần Linh không ngừng củng cố trận pháp này, nhưng họ không ngờ sau khi Diệp Huyên tế đạo ấn ra, linh của trận pháp này lại chống lại bọn họ.
Phản bội!
Quân phản bội!
Đã bắt đầu có cường giả Đạo Môn gục ngã.
Đúng lúc này, người đàn ông Đạo Môn đi đầu bỗng hét to: “Gọi tổ tông”.
Gọi tổ tông!
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày, tên này còn có thể gọi tổ tông cơ à!
Người đàn ông vừa dứt lời, nơi sâu trong Đạo Môn có một đoá đạo liên từ từ mọc lên, đoá hoa dần dâng lên, một luồng khí thế bí ẩn và huyền ảo bỗng xuất hiện.
Cảm nhận được điều này, Diệp Huyên cau mày, chủ nhân bút Đại đạo thật sự sẽ xuất hiện sao?
Thấy thế, các cường giả Đạo Môn vui mừng khôn xiết.
Xuất hiện rồi!
Chủ nhân bút Đại đạo sắp xuất hiện rồi.
Mà vào lúc này, một hư ảnh bỗng xuất hiện trên đoá đạo liên ấy.
Nhìn thấy hư ảnh này, những cường giả Đạo Môn đang có mặt lập tức quỳ xuống.
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Thật sự xuất hiện rồi!
Bút lông ngu ngốc!
Hư ảnh ấy nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào Diệp Huyên, cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Lâu rồi không gặp”.
Hư ảnh cười hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Huyên nhún vai, rồi nói: “Hình như người của ông không thừa nhận đạo ấn ông đưa ta”.
Hư ảnh nhíu mày, quay lại nhìn các cường giả Đạo Môn xung quanh: “Vì sao lại không thừa nhận?”
Nghe vậy, sắc mặt của các cường giả Đạo Môn thoáng chốc trắng bệch.
Hư ảnh lắc đầu: “Thấy đạo ấn như thấy ta, vì sao các ngươi lại không thừa nhận?”
Người đàn ông trung niên đi đầu run rẩy nói: “Sư tổ, hắn quá bá đạo”.
Hư ảnh nhìn ông ta: “Năm xưa khi thu nhận ngươi, ngươi chỉ là một tiểu đạo đồng, thấy tâm tính của ngươi cũng được nên mới nhận ngươi nhập môn. Năm xưa ngươi khiêm tốn hiếu học, không ngờ mấy năm gần đây ngươi lại trở nên quá quắt thế này”.
Nghe vậy, mặt người đàn ông trung niên lập tức xám xịt.
Hư ảnh nhìn chung quanh, lắc đầu: “Tuy không muốn thừa nhận nhưng phải nói là trật tự của Đạo Môn thực sự rất tệ”.
Diệp Huyên bỗng thêm vào: “Vừa nãy bọn họ còn mắng ông”.
Nghe vậy, đám người đàn ông trung niên bỗng trợn tròn mắt nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin.
Mẹ kiếp?
Sao hắn có thể như vậy?
Hư ảnh đột nhiên vung tay: “Chẳng phải bây giờ cậu đang chiến đấu với Thần Linh sao? Để bọn họ chiến đấu cho cậu đi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không cần!”
Hư ảnh im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Tuy bọn họ có sai nhưng cũng không đến nỗi thích. Để bọn họ góp sức cho cậu có gì không ổn?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta không thích!”
Hư ảnh lắc đầu: “Cái nết này của cậu mãi chẳng chịu thay đổi gì cả! Thôi vậy!”
Nói xong y vung tay, tất cả cường giả của Đạo Môn đều biến mất.
Diệp Huyên cau mày.
Hư ảnh giải thích: “Ta đưa họ tới nơi khác sửa sai”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Ta muốn ông chỉ dạy cho vài điều”.
Hư ảnh hỏi: “Liên quan đến Thần Linh?”
Diệp Huyên gật đầu.
Hư ảnh lắc đầu, không nói gì.
Diệp Huyên hỏi: “Rốt cuộc bọn chúng có lai lịch gì? Vì sao lại có Bất Tử Chi Thân?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Điều này ta không thể nói rõ với cậu được, ta chỉ có thể nói là thế giới của chúng và thế giới nơi này thực sự khác nhau, mà nói từ đẳng cấp thế giới thì thế giới của chúng cũng cao hơn thế giới của chúng ta. Nhưng chúng là thế giới thật, nơi đây cũng là thế giới thật, không có cái gọi là thật và ảo. Đương nhiên trong mắt chúng, bọn chúng là thế giới thật, ở đây là thế giới ảo! Dù sao đúng là tri thức của thế giới đó vượt xa thế giới này của chúng ta”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi tiếp: “Phải làm sao mới có thể giết được chúng? Nếu như không sử dụng kiếm của ta?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Đây là điều cậu phải suy nghĩ”.
Diệp Huyên nhìn chằm chầm chủ nhân bút Đại đạo: “Khi xưa ông từng giúp vũ trụ này, vì sao bây giờ lại không giúp nữa?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Chẳng phải bây giờ có cậu đấy sao?”
Diệp Huyên không nói nên lời.
Chết tiệt!
Lão tử đến để gánh tội à!
Chủ nhân bút Đại đạo khẽ mỉm cười: “Ta thấy cậu thế này là muốn phá thần đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Cũng là chuyện tốt. Nếu cậu có thể phá thần thành công, cậu sẽ có thể đến được Chân Thế Giới”.
Diệp Huyên suy nghĩ: “Bây giờ ta vẫn được coi là người thiên mệnh chứ?”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Nói một cách nghiêm khắc thì đã không phải nữa rồi. Đương nhiên thân phận này đã không còn quan trọng với cậu nữa”.
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Câu hỏi cuối cùng, nếu ta phá thần bất thần thì sẽ chết à?”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Không chết, nhưng cậu sẽ không thể làm Kiếm chủ Nhân Gian được nữa. Nếu cậu thành công thì thế gian sẽ không còn Kháo Sơn Vương nữa”.
Chương 5935: Sinh con!
Không còn Kháo Sơn Vương nữa!
Diệp Huyên im lặng.
Hắn biết con đường phá thần của mình lần này có thể sẽ hơi khó khăn.
Chủ nhân bút Đại đạo cười hỏi: “Cậu đang lo lắng gì vậy?”
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Chủ nhân bút Đại đạo nhẹ giọng bảo: “Thật ra cậu không cần lo lắng và cũng không nên lo lắng, càng không thể lo lắng gì cả!”
Diệp Huyên cau mày.
Chủ nhân bút Đại đạo cười hỏi: “Thần trong lòng cậu là ai?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Tam Kiếm!”
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Vậy cậu có biết thần trong lòng mình hình thành như thế nào không?”
Hắn không trả lời.
Chủ nhân bút Đại đạo cười khẽ: “Thật ra cũng bình thường thôi, bởi vì Tam Kiếm không chỉ vô địch ở trong lòng cậu mà còn vô địch trong lòng rất nhiều người khác. Quả thật họ rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Có thể nói họ không chỉ là thần trong lòng cậu mà còn là thần trong lòng của nhiều người khác”.
Diệp Huyên hỏi: “Làm thế nào mới có thể phá?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn hắn: “Chỉ có thể dựa vào bản thân cậu”.
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo, y cười: “Trong lòng mỗi người đều sẽ có một vị thần, và làm thế nào để phá được vị thần này thì chỉ có thể dựa vào bản thân cậu, người ngoài không thể giúp cậu!”
Hắn im lặng.
Tam Kiếm!
Phải thừa nhận rằng cho đến ngày hôm nay, giờ này phút này, mỗi lần nghĩ đến cha, đại ca và Thanh Nhi, trong lòng hắn đều sẽ dâng lên một chút cảm giác bất lực.
Mạnh!
Mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Hắn chưa từng nhìn thấy ba người họ giết người tới nhát kiếm thứ hai.
Hơn nữa, dù đến tận bây giờ, hắn cũng không thể cảm nhận được giới hạn thực lực của Tam Kiếm!
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Và đây cũng là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất!
Diệp Huyên đáp: “Ta biết đạo lý này, nhưng mỗi lần nghĩ đến Tam Kiếm, ta lại cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì đến ngày hôm nay ta vẫn chưa chạm tới giới hạn thực lực của họ. Cảm giác mà họ mang lại cho người khác là vô địch, luôn luôn vô địch, mãi mãi vô địch! Dù những vị Thần Linh lớn mạnh kia đứng trước mặt họ cũng không đỡ nổi một nhát kiếm của họ!”
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Ta hiểu những điều mà cậu nói, nhưng tại sao cậu lại muốn nghĩ tới Tam Kiếm?”
Diệp Huyên sửng sốt.
Chủ nhân bút Đại đạo cười nói tiếp: “Điều cậu cần làm là trở thành phiên bản tốt hơn của mình chứ không phải họ, cậu là cậu, ngay cả bản thân mình cậu còn không làm được mà đã muốn trở thành họ, chuyện này sao có thể? Với lại cậu cũng không thể trở thành họ, bởi vì mỗi người đều khác nhau, họ là họ, người khác không thể bắt chước họ, cậu nên nghĩ làm thế nào để trở thành phiên bản tốt hơn của mình, đây mới là điều quan trọng nhất”.
Trở thành phiên bản tốt hơn của mình!
Sau một lúc im lặng, Diệp Huyên mỉm cười: “Cảm ơn ông, nghe ông nói chuyện còn hơn cả đọc sách một năm!”
Phải nói rằng lúc này hắn đã thông suốt hơn nhiều.
Đúng vậy!
Như chủ nhân bút Đại đạo đã nói, tại sao hắn phải trở thành Tam Kiếm chứ?
Điều hắn cần làm là trở thành phiên bản tốt hơn của mình!
Thật ra vị thần trong lòng là do hắn tự gieo.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên lắc đầu cười.
Lúc này, chủ nhân bút Đại đạo cười bảo: “Cảm ơn ta? Ta cũng hơi bất ngờ đấy, chẳng phải cậu luôn gọi ta là bút lông ngu ngốc à?”
Diệp Huyên cười ha hả, không ngờ lão già này lại biết.
Dường như nghĩ tới gì đó, hắn hỏi: “Ông có thể nói thêm về những vị Thần Linh đó không?”
Hắn vẫn muốn hiểu nhiều hơn về những vị Thần Linh đó.
Bởi vì trực giác mách bảo hắn rằng những Thần Linh mà hắn nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của tảng băng.
Chủ nhân bút Đại đạo cười đáp: “Cũng không có gì để nói cả”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Theo ta được biết, trước đây ông từng trợ giúp thế giới Hư Chân đối kháng Thần Linh”.
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Đúng vậy”.
Hắn khó hiểu: “Vậy tại sao bây giờ ông...”
Chủ nhân bút Đại đạo cười nhẹ: “Chẳng phải bây giờ có cậu à?”
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra ở trong lòng các ông, con người cũng được, Thần Linh cũng được, đều không phân chia tốt xấu. Tất cả mọi người đều đang cướp đoạt, con người cũng đang cướp đoạt, cướp đoạt những chủng tộc nhỏ yếu hơn mình, có điều bây giờ con người đã trở thành đối tượng bị cướp đoạt, đúng không?”
Chủ nhân bút Đại đạo khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên trầm tư.
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn hắn: “Thật ra một ngày nào đó cậu cũng sẽ trở thành thế này”.
Hắn không hiểu: “Tại sao?”
Chủ nhân bút Đại đạo trả lời: “Đây là đạo! Đây không phải đạo của con người, là đạo của pháp tắc vũ trụ! Đạo này là một quy luật, vạn vật vạn linh và tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều có quy tắc vận hành riêng của mình, ví dụ như thuỷ triều lên xuống, mặt trời lặn rồi mọc, sinh lão bệnh tử...”
Nói xong, y lắc đầu cười: “Một vùng vũ trụ tinh hà bị cướp đoạt sau một thời gian dài, nó sẽ chôn vùi, nhưng sau hàng tỷ năm, nó sẽ sống lại và biến thành một vũ trụ mới, sau đó sinh ra sinh mệnh mới. Bất luận là Thần Linh hay con người đều là khách qua đường trong vũ trụ bao la và thời gian bất tận này”.
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: “Tu hành, tu đến về sau sẽ mất đi nhân tính, có thật không?”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Không phải, là khi tu đến cuối cùng, cậu sẽ thường thấy rõ bản chất của đạo, vậy nên cậu sẽ thông suốt, và một khi thông suốt, cậu sẽ coi nhẹ, cậu sẽ biết tất cả những gì xảy ra là chuyện tất nhiên và nên xảy ra. Bây giờ cậu còn ở trong đạo, do đó cậu có nhân tính, đây là điều bình thường, nhưng nếu cậu phá thần thành công, nhân tính của cậu sẽ từ từ thay đổi!”
Nói xong, y tạm dừng một lát rồi tiếp tục: “Giữa con người cậu và Kiếm đạo là đạo của cậu, nó tạo nên cậu nhưng cũng có thể trở thành chướng ngại vật lớn nhất của cậu. Không phá được thì không xây được, nếu cậu sống được trong tuyệt cảnh, khi đó cả vũ trụ và thế giới đều là của cậu!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Chủ nhân bút Đại đạo cười bảo: “Chỉ hiểu thôi cũng không được. Giữa biết là làm được có một khoảng cách mà người thường khó nhìn thấy. Rất nhiều chuyện có rất nhiều người biết, nhưng cũng có rất nhiều người không làm được. Tóm lại, mọi thứ đều phụ thuộc vào cậu. Tất nhiên, nếu bây giờ cậu từ bỏ việc phá thần, cậu sẽ rất an toàn, còn Thần Linh, đó là một chuyện đơn giản biết bao, một nhát kiếm của muội muội cậu là có thể giải quyết! Mặc dù nàng ấy biết mọi thứ, cũng biết có nhiều thứ cần tồn tại, nhưng nàng ấy có thể vì cậu mà thay đổi tất cả, thậm chí là huỷ diệt cả vũ trụ này!”
Y tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Sự bao dung mà nàng ấy dành cho cậu là thứ mà bây giờ cậu không thể hiểu!”
Giống như một người trưởng thành bao dung trẻ con, ta hoàn toàn không có hứng thú với trò chơi của ngươi, nhưng vì ngươi, ta có thể chơi cùng với ngươi!
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu hết mà!”
Sao hắn lại không biết chứ, có lẽ ở trong mắt Thanh Nhi, những kẻ địch và khó khăn mà hắn đang đối mặt có vẻ rất ngây thơ, nhưng Thanh Nhi sẵn sàng làm bạn với hắn mãi mãi.
Chủ nhân bút Đại đạo mỉm cười: “Đến lúc ta phải đi rồi!”
Diệp Huyên nhìn y, y cười: “Cậu tự quyết định chuyện của vũ trụ và Thần Linh này đi. Về phần những Thần Linh đó, họ cũng không đáng sợ lắm đâu, có điều nếu cậu phá thần không thành công, để đánh bại họ thì cũng khó. Nhưng sau khi cậu phá thần thành công, cậu sẽ không còn hứng thú với họ nữa!”
Dứt lời, y lắc đầu cười một tiếng: “Dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng cố lên nhé!”
Nói xong, cơ thể y bắt đầu trở nên trong suốt dần.
Diệp Huyên vội hỏi: “Một câu hỏi cuối cùng, ông có phải là Thần Linh không?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười: “Khi nào đạt tới cấp bậc của Tam Kiếm, tự nhiên cậu sẽ hiểu được vấn đề này. Bây giờ ta nói cho cậu biết, có lẽ cậu cũng không thể hiểu!”
Hắn trầm giọng: “Còn một câu hỏi nữa, ai cũng bảo ta sẽ có con, vậy ta sẽ sinh con với ai?”
Chủ nhân bút Đại đạo cười ha hả: “Chuyện này cũng phụ thuộc vào cậu, cậu muốn sinh với ai thì tuỳ cậu thôi!”
Vừa dứt lời, y đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên cạn lời.
Sinh con!
Với ai đây?
Bình luận facebook