Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5926-5930
Chương 5926: Chiến hạm
Đánh lén?
Mục Thần Vương tỏ vẻ do dự trước những lời này.
Cứ có cảm giác làm như vậy sẽ không tốt lắm.
Lại nghe Tội Vương thấp giọng rù rì: “Mục Thần Vương, hai bên đang quyết chiến sinh tử, không cần phải giảng đạo đức với chúng. Làm đi!"
Nói rồi đã tung người về phía Diệp Huyên.
Sau một giây do dự, Mục Thần Vương cũng lao ra theo.
Diệp Huyên đang đánh nhau với mấy tia thần quang thấy thế thì nhíu mày. Bỗng nhiên An Lan Tú xuất hiện, nhảy về phía Mục Thần Vương và Tội Vương với đôi mắt hung tàn. Nàng ấy thét lên một tiếng, tung cây thương trong tay ra. Thương mang như thủy triều cuộn trào tuôn ra từ mũi thương.
Uỳnh!
Sức mạnh khổng lồ buộc hai người kia dừng lại, nhưng chỉ một khắc sau đã vỡ nát, khiến An Lan Tú bị đẩy lùi liên tục.
Tội Vương là người đầu tiên lao tới chỗ Diệp Huyên.
Nhưng lại gặp phải một ông lão chặn đường.
Chính là Nguyên Hư Thần Đế!
Thấy Tội Vương lao tới, ông ta chỉ lạnh lùng trừng mắt, không hề hé răng mà vung tay lên, thả ra một luồng sức mạnh chấn động.
Ầm!
Nó đẩy lui Tội Vương trong nháy mắt.
Khi dừng lại, gã nhíu mày thốt lên: “Nguyên Hư, ra là ông”.
Nguyên Hư chắp tay ra sau lưng: “Phải, là cha mi đây!"
Gương mặt Tội Vương vặn đi: “Láo xược!"
Vừa dứt lời, gã đã nhào tới cùng với cú đấm.
Nguyên Hư chỉ khinh thường nhìn lại, cũng bước tới vung đấm ra.
Uỳnh!
Tội Vương bị đánh bay đi vạn trượng.
Khi vừa dừng lại thì đã thấy Nguyên Hư Thần Đế đã ầm ầm lao tới.
Trên mặt toát ra vẻ dữ tợn, Tội Vương giẫm mạnh chân phải, phóng ra như một mũi tên.
Ầm!
Hai bên nhanh chóng lao vào đấu đá kịch liệt.
Bên kia, Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang lao về phía Nguyên Vương.
Y thấy vậy thì biến sắc, nhưng cũng biết mình không thể lui bước được nữa, bèn gọi một cái ấn màu đen hiện ra rồi ném về trước. Từ trong ấn xuất hiện một bóng người mờ ảo khổng lồ, nó siết tay phải lại rồi dộng xuống.
Ruỳnh!
Cú đấm khiến tinh hà điên cuồng rúng động như gặp phải một cơn địa chấn đáng sợ.
Một tia dữ tợn xẹt qua trong mắt Diệp Huyên, huyết mạch Phong Ma sôi trào trong nháy mắt, để kiếm Thanh Huyên trong tay trở thành màu đỏ máu.
"Chiến!"
Theo nhát kiếm vung xuống, kiếm quang màu máu đập nát bóng người to lớn kia.
Cảnh tượng này khiến Nguyên Vương biến sắc, lập tức chạy trốn vào lốc xoáy kia mà không có lấy một giây chần chừ.
Qua mấy lần giao thủ, bao nhiêu bảo vật của y đều đã tiêu đời, cũng dạy cho y biết tuyệt đối không thể đánh chính diện với người này!
Thấy Nguyên Vương chạy đi, Diệp Huyên đang định xách kiếm vọt theo thì bỗng thấy một bóng người bắn ra từ trong lốc xoáy.
Hắn sửng sốt.
Đó chính là người vừa đi vào ban nãy - Vô Biên Chủ!
Khóe môi ông ta còn mang theo một dòng máu tươi.
Diệp Huyên không khỏi trợn to mắt, dứt khoát từ bỏ ý định xâm nhập lốc xoáy.
Vô Biên Chủ lau vết máu đi, ánh mắt nhìn thứ đó vô cùng nghiêm trọng: “Bên trong rất kỳ lạ!"
Diệp Huyên hạ giọng hỏi: “Có cường giả?"
Vô Biên Chủ gật đầu.
Diệp Huyên nhìn lốc xoáy một cái, không nói không rằng mà vung kiếm, từ xa chém ra một nhát.
Một quầng kiếm quang va thẳng vào lốc xoáy.
Ruỳnh!
Nó chấn động kịch liệt, nhưng một khắc sau đã đẩy kiếm quang tan đi.
Diệp Huyên không khỏi ngạc nhiên.
Vô Biên Chủ mới nói: “Bên trong có cường giả. Chúng ta lui về Thần Điện Hư Chân trước!"
Sau đó lập tức đưa hắn rời đi.
An Lan Tú và Nguyên Hư Thần Đế cũng vội vàng nối gót.
Diệp Huyên nâng mắt lên, chỉ thấy Nguyên Vương chậm rãi bước ra từ lốc xoáy.
Y lẳng lặng nhìn theo bọn họ.
Đúng lúc này, có một người áo đen xuất hiện trước mặt y.
Tội Vương vừa nhìn thấy người này thì tái cả mặt.
Mục Thần Vương chỉ im lặng liếc nhìn.
Người bí ẩn mở miệng: “Từ giờ phút này, nơi này do ta tiếp quản”.
Mục Thần Vương gật đầu, không hề phản đối.
Tội Vương và Nguyên Vương lại càng không dám.
Ánh mắt người bí ẩn chuyển sang Diệp Huyên: “Kiếm của người này có thể phá vỡ quy tắc, đáng để nghiên cứu, chốc nữa nhớ đừng giết. Phía trên ra lệnh, phải bắt sống!"
Tội Vương chỉ biết im lặng nhìn lên, không dám hé răng.
Nhưng để bắt tên đó thì còn khó hơn lên trời!
Người bí ẩn lại nói: “Phá trận”.
Phá trận!
Lời vừa ra, lốc xoáy sau lưng người này bất ngờ chấn động, sau đó phun ra một luồng sáng vàng rực đổ từ chân trời xuống như một thác nước lộng lẫy.
Đồng thời cũng mang theo sức mạnh kinh hoàng.
Diệp Huyên bên dưới nheo mắt lại, gọi Hư Chân Thần Kiếm xuất hiện trong tay. Trong nháy mắt đó, khắp Thần Điện Hư Chân chợt xuất hiện vô số bùa chú vàng rực.
Khởi động đại trận!
Diệp Huyên nhìn thác nước vàng với vẻ lạnh lùng, vung kiếm chém ra.
Xoẹt!
Kiếm quang phóng vút lên từ Hư Chân Thần Kiếm.
Luồng sáng kia run lên khi bị nó va phải, thậm chí còn xuất hiện vết rạn, nhưng nó không bể mà còn phá vỡ kiếm quang của Diệp Huyên.
Sắc mặt hắn không khỏi sa sầm.
Sau đó hắn bước về trước, nhắm mắt lại. Thần Điện Hư Chân chấn động kịch liệt, phóng ra vô số kiếm quang từ bốn phía, nhằm thẳng vào luồng sáng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tinh không bị xé thành từng mảnh vụn.
Luồng sáng vàng run lên bần bật dưới đợt tấn công của kiếm quang rồi vỡ ra. Nhưng chỉ một khắc sau, nhóm Diệp Huyên biến sắc khi thấy nó hóa thành từng bùa chú vàng óng, mỗi cái đều mang theo sức mạnh vô ngần.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Sức mạnh khổng lồ bùng nổ. Kiếm quang từ Hư Chân Thần Trận bị dập cho nát bét, sau đó là vô số bùa chú vàng rực lao xuống, trực chỉ nhóm Diệp Huyên.
Chúng như những ngôi sao băng hủy thiên diệt địa.
Diệp Huyên lập tức phóng lên cao, hàng loạt kiếm quang vàng óng từ Hư Chân Thần Trận cũng theo đó bắn ra.
"Chém!"
Hắn thét lên một tiếng phẫn nộ, chân trời lập tức bùng nổ trong kiếm quang.
Nhưng một khắc sau, lại có mấy chục tia sáng vàng lao ra từ trong lốc xoáy đen.
Ầm ầm!
Toàn bộ thế giới Hư Chân sôi trào trong nháy mắt.
Uỳnh uỳnh!
Vô số kiếm quang bị chôn vùi nơi chân trời.
Bản thân Diệp Huyên cũng bị thứ sức mạnh khủng khiếp kia đẩy lùi.
Khi trở lại Hư Chân Thần Trận, hắn còn định mượn sức nó một phen, nào ngờ Hư Chân Thần Kiếm trong tay chợt phát ra tiếng "rắc" rồi nứt vỡ.
Diệp Huyên không khỏi cả kinh.
Hư Chân Thần Kiếm khẽ run lên.
Sau một hồi im lặng, hắn buông kiếm, thì thầm: “Ngươi tự do rồi”.
Thanh kiếm run lên như đang nói gì đó.
Diệp Huyên mỉm cười: “Đi đi thôi. Ngươi đã hy sinh quá nhiều cho thế giới này rồi, đến vũ trụ Quan Huyên nghỉ ngơi đi”.
Kiếm lại run lên trước khi hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.
Thật ra nếu được lựa chọn, nó cũng muốn ở lại bên Diệp Huyên.
Nhưng nó biết hắn đã có thanh kiếm khác, nó không có cơ duyên và phúc phận này.
Hơn nữa, nó cũng không muốn chết ở đây.
Nó đã bỏ ra quá nhiều năm ở nơi này, bây giờ nó muốn sống cho riêng mình!
Hư Chân Thần Kiếm đi rồi, Hư Chân Thần Trận cũng không tồn tại nữa.
Diệp Huyên nhìn về chân trời, thì thầm: “Đến đây!"
An Lan Tú và những người còn lại đi đến sau lưng hắn, lẳng lặng nhìn vô số luồng sáng vàng ập đến.
Nghênh đón trực diện!
Nhưng vào lúc Diệp Huyên sắp sửa ra tay, thời không ở nơi xa lại nứt ra. Một cô gái đạp bước đi tới, sau lưng là vô số vật thể khổng lồ.
Đó là... chiến hạm!
Chương 5927: Phản công
Là chiến hạm!
Hình ảnh cả một rừng chiến hạm chen chúc rậm rạp kia khiến Diệp Huyên ngây ra như phỗng.
Nhưng rồi hắn bật cười sảng khoái.
Túi tiền tới rồi!
Đợi mãi!
Cô gái kia còn có thể là ai khác ngoài Tần Quan. Sự xuất hiện của nàng ta khiến người bí ẩn kia cau mày lại.
Tội Vương nhìn mớ chiến hạm kia: “Mấy thứ này là gì?"
Tần Quan chỉ nói: “Khai hỏa!"
Khai hỏa!
Nàng ta vừa dứt lời, các chiến hạm bỗng run lên kịch liệt, từng chiếc khạc ra những đường đạn laser ầm ầm lao tới.
Người bí ẩn tái mặt trong giây lát, vội vàng vung tay phải ra, gọi một tấm khiên ánh sáng bao trùm vạn trượng xuất hiện trước mặt.
Y muốn một mình chống lại tất cả những tia laser kia!
Nhưng...
UỲNH!
Từng phát đạn bay tới đập vỡ tấm khiên trong nháy mắt, sức mạnh khổng lồ bùng nổ đẩy người kia bay đi cả chục nghìn trượng.
Những Thần Linh còn lại cũng bay đi lả tả như lá rụng mùa thu, mà những tên đứng đầu nhất thì đã tan thành mây khói.
Những người khác chỉ biết trợn mắt há mồm.
Đám người Tội Vương thì đực mặt ra.
Thứ gì thế này?
Cái thứ quái gì thế này?!
Mặt Tội Vương tràn đầy khó tin.
Tần Quan lại nói: “Chuẩn bị!"
Chuẩn bị?!
Những chiến hạm sau lưng nàng ta lại run lên.
Người bí ẩn thấy vậy thì biến sắc kịch liệt: “Rút lui!"
Rút!
Y vừa nói xong đã dẫn theo một đám Thần Linh chạy biến.
Diệp Huyên la lên: “Giết!"
Hắn hóa thành một tia kiếm quang phóng lên cao.
Bên cạnh hắn, Vô Biên Chủ và những người còn lại cũng đồng loại xông ra.
Tần Quan đang chỉ huy chiến hạm ở chân trời cũng đuổi theo.
Diệp Huyên bay đi cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người bí ẩn. Y xoay lại, nện một quyền vào Diệp Huyên.
Diệp Huyên đáp trả bằng một đường kiếm.
Hàng triệu thanh kiếm Nhân Gian hội tụ bên trong kiếm Thanh Huyên, tỏa ra kiếm quang chói lòa nhấn chìm cả chân trời.
Ầm!
Người bí ẩn và Diệp Huyên đồng thời lui bước.
Y nhìn hắn chằm chằm, đang muốn tiếp tục ra tay thì lại thấy hàng loạt đường đạn laser lao tới.
Người bí ẩn biến sắc, vội la lên: “Mở trận pháp!"
Uỳnh!
Vừa dứt lời, đã có vô số tia sáng vàng phun ra từ lốc xoáy đen.
Diệp Huyên nheo mắt, lùi về sau để kéo giãn khoảng cách.
Đấu pháp ấy à, vẫn nên để phú bà ra tay.
Bởi vì so đấu pháp chính là so tiền của!
Mấy thứ trận pháp này của Thần Linh cũng đốt tiền dữ lắm!
Laser và ánh sáng điên cuồng đối chọi nhau khiến toàn thể thế giới Hư Chân đều run bần bật như gặp phải địa chấn khổng lồ.
Sắc mặt nhóm Diệp Huyên đanh lại.
Phải công nhận trận pháp của Thần Linh có thể chịu được đạn laser của Tần Quan đã là vô cùng kinh khủng.
Bỗng nhiên, Tần Quan búng tay một cái: “Bắn”.
Bắn?
Những người có mặt đều nhíu mày.
Bắn cái gì?
Người bí ẩn bên kia cũng dại ra.
Chỉ thấy Tần Quan vừa dứt lời, những chiến hạm sau lưng nàng ta cấp tốc lùi về.
Khi còn chưa ai hiểu đầu cua tai nheo gì, đồng tử Người bí ẩn bỗng rụt lại khi thấy thời không trước mặt nứt toác ra, để một thứ khổng lồ đen kịt nảy ra.
"Thứ gì đây?!"
Người bí ẩn kinh hãi.
Bùm!!
Một khắc sâu, một đám mây hình nấm ùn ùn dâng lên. Từng đợt khí như gió táp gạt phăng hết từ laser đến ánh sáng vàng, cũng bao trùm thấy vô số Thần Linh trong nháy mắt.
Nhóm Diệp Huyên thì không ngừng chạy thục mạng.
Cách đó không xa, Thần Điện Hư Chân đã không còn trận pháp cũng hóa thành cát bụi trong nháy mắt.
Diệp Huyên và những người khác chạy chừng cả triệu trượng mới dám dừng lại, khi thấy một vùng đen nhánh trước mặt thì ai nấy đều dại ra.
Vô Biên Chủ lắp bắp: “Ban nãy... là thứ gì?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn chỉ biết là thứ phú bà vừa nghiên cứu ra.
Uy lực mạnh vãi cả linh hồn!
Làm hắn cũng không muốn tu luyện nữa.
Cũng may phú bà theo phe mình, bằng không sợ rằng chỉ có Tam Kiếm mới trấn áp nổi.
Đúng lúc này, Tần Quan chợt xuất hiện cách đó không xa, nhoẻn cười gọi: “Tiểu Huyên Tử!"
Diệp Huyên đáp lại: “Tiểu Quan”.
Tần Quan xoay nhìn sang vùng lân cận, thấy tuy đã có vô số Thần Linh bị đánh nát thân xác nhưng linh hồn đang nhanh chóng ngưng tụ lại.
Thấy vậy, nhóm Diệp Huyên sa sầm mặt mũi.
Người bí ẩn cầm đầu kia thì trợn trừng nhìn hắn. Thần Linh tuy còn sống nhưng đã bị trọng thương!
Thứ kia quá sức kinh khủng.
Chợt nghe Tội Vương run rẩy nói: “Không ngờ thế giới này lại có người đi theo khoa học kỹ thuật! Đáng sợ thật! Đừng nói là người ở bên chúng ta xuống đấy chứ?"
Chỉ thấy Tần Quan lại búng tay: “Chuẩn bị!"
Người bí ẩn kia nghe vậy thì biến sắc: “Rút lui!"
Y không đợi các Thần Linh khác sống lại nữa mà mang hết số còn sống bỏ chạy.
Bỏ lại mấy trăm nghìn tên đang khôi phục linh hồn.
Diệp Huyên vung tay ném kiếm Thanh Huyên ra.
Nuốt hết!
Thanh kiếm điên cuồng hấp thu những linh hồn kia.
Bây giờ chỉ có nó mới có khả năng chém chết bản thể của chúng.
Thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Vô Biên Chủ đanh lại.
Kiếm Thanh Huyên có thể giết, nhưng cũng chỉ có mình nó mà thôi!
Còn Diệp Huyên thì không giết được ai!
Mấu chốt là thanh kiếm còn cần thời gian để hấp thu linh hồn.
Đau đầu thật!
Tần Quan bỗng nói: “Muốn đánh bại chúng thì phải giết bản thể, bằng không chúng sẽ không ngừng tái sinh, chúng ta sẽ bị chơi đến chết”.
Diệp Huyên gật gù: “Lần này chúng rút lui, lần sau sẽ trở lại với càng nhiều người, càng mạnh hơn, vô cùng vô tận!"
An Lan Tú hỏi: “Phản công được không?"
Phản công?
Những người khác im lặng trước câu hỏi này.
Thành thật mà nói, có ai lại không khó chịu khi cứ mãi bị động thế này?
Chợt nghe Nguyên Hư Thần Đế lên tiếng: “Chúng ta căn bản không đến được thế giới của chúng”.
Thấy những người khác nhìn sang, ông ta nói: “Năm ấy chúng ta cũng nghĩ tới phản công, thậm chí còn đánh tới lối vào của Chân Thế Giới, cũng chính là chiến trường Hư Chân sau này. Ở đó, hai bên quyết chiến một lần cuối, nhưng bọn chúng càng đánh càng đông, lại còn liên tục tái sinh. Cuối cùng, chúng ta cũng đành hết cách, phải lùi về Thần Điện Hư Chân, dùng các trận pháp để phòng thủ phản công”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Chiến trường Hư Chân?"
Nguyên Hư Thần Đế gật đầu: “Trận chiến năm ấy có hai chiến trường, đó là một, nơi này là hai. Hai phe chúng ta quyết chiến ở nơi đó, vốn tưởng có thể đi vào Chân Thế Giới để tiêu diệt chúng tận gốc, nào ngờ...”
Ông ta dừng lại tại đây, khe khẽ lắc đầu.
Trận chiến đó là lần phản công đầu tiên, cuối cùng và duy nhất.
Từ đó về sau, Hư Thế Giới chỉ biết bị động phòng thủ trước Chân Thế Giới.
Nếu không có chủ nhân bút Đại đạo ra tay, e rằng bọn họ đã tiêu đời.
Nhưng cho dù vậy, họ cũng chỉ có thể phong ấn Thần Linh chứ không thể hoàn toàn giết chết.
Bỗng Tần Quan hỏi Diệp Huyên: “Muốn phản công không?"
Diệp Huyên thoáng im lặng rồi ngẩng đầu nhìn vào tinh không: “Phản công!"
Nguyên Hư Thần Đế nhìn hắn: “Chỉ với bây nhiêu đây?"
Hắn gật đầu: “Chỉ cần bấy nhiêu thôi! Đập bỏ mẹ chúng nó!"
Nói rồi hắn giẫm mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang phóng lên.
Những người còn lại sôi nổi theo sau.
Chương 5928: Có ta đây rồi
Phản công!
Diệp Huyên cũng không thích bị động, hắn thích chủ động.
Dưới sự dẫn đường của Nguyên Hư Thần Đế, mọi người đi tới một khoảng hư không vụn vỡ, trong hư không này, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy dấu vết đại chiến.
Nguyên Hư Thần Đế nhìn xung quanh với vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Bọn chúng từ đâu tới?”
Nguyên Hư Thần Đế chỉ về nơi cuối tầm nhìn của mình: “Nhìn nơi đó đi”.
Vô Biên nhìn về phương xa, phía cuối tầm mắt có một cánh cửa vòng xoáy.
Nguyên Hư Thần Đế trầm giọng bảo: “Bọn chúng đi ra từ nơi này”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tần Quan, Tần Quan cười: “Hiểu rồi”.
Nói rồi nàng ta búng tay.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên, ở trước mặt mọi người cách đó không xa, thời không đột nhiên sôi trào, một luồng khí thế đáng sợ quét ra.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt mấy người đều thay đổi.
Trong mắt mọi người, một luồng sáng màu đỏ đột nhiên xé toạc thời không, sau đó bay thẳng vào trong vòng xoáy màu đen kia.
Bùm!
Đột nhiên, một tiếng nổ đáng sợ từ vòng xoáy màu đen vang lên, sau đó toàn bộ chiến trường Hư Chân đều sôi trào.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt mọi người đều vô cùng nặng nề, họ nhìn chằm chằm cánh cửa vòng xoáy màu đen kia.
Cánh cửa vòng xoáy màu đen cũng rung chuyển dữ dội, từng luồng sức mạnh mạnh mẽ không ngừng tuôn ra.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu đen bất chợt phóng ra từ trong cánh cửa vòng xoáy màu đen, luồng sáng màu đen bắn thẳng về phía nhóm Diệp Huyên.
Diệp Huyên tiến lên trước một bước, chém ra một kiếm, kiếm quang vạn trượng phá không bay ra.
Ầm!
Luồng sáng đen lập tức bị nhát kiếm này phá vỡ.
Diệp Huyên nhìn vòng xoáy màu đen, nhíu mày, không ngờ vòng xoáy này lại có thể chống lại được loại bom gì đó của Tần Quan.
Tần Quan cũng chau mày.
Vậy mà lại chống lại được?
Nàng ta không phục!
Tần Quan tiến lên rồi hô: “Tiểu Ái, tung chiêu lớn”.
Tung chiêu lớn!
Nghe câu này của Tần Quan, ánh mắt mấy người đang có mặt đều nhìn vào nàng ta.
Bùm!
Bỗng chốc, thời không trước mặt Tần Quan vặn vẹo, sau đó một cột trụ chọc trời với chiều dài cả mấy vạn trượng mang theo ngọn lửa rất dài bay ra.
Ầm!
Khí thế mạnh mẽ làm cho chiến trường Hư Chân bị phá huỷ từng chút từng chút.
Thấy thế, nét mặt mọi người trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Dưới sự chú ý của mọi người, thứ đó bay vào trong cánh cửa vòng xoáy màu đen.
Bùm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trong cửa vòng xoáy màu đen vang lên, ngay sau đó, toàn bộ cánh cửa dần dần vỡ vụn, đồng thời chiến trường Hư Chân cũng bắt đầu bị huỷ diệt từng chút một.
Uy lực quá khủng khiếp!
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt phía Diệp Huyên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thứ gì thế này?
Quá khó tin!
Mà lúc mày, mấy chục hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện từ cánh cửa vòng xoáy màu đen kia.
Diệp Huyên hơi híp mắt, cầm kiếm Thanh Huyên tiến lên một bước, nghìn vạn kiếm Nhân Gian chợt xuất hiện chung quanh hắn.
Phía Vô Biên Chủ cũng cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, mấy chục cường giả mặc áo đen lao ra, mục tiêu của chúng không phải Diệp Huyên, mà là Tần Quan!
Diệp Huyên hơi híp mắt, cầm kiếm xông ra.
Phụt!
Thời không bị xé rách.
Nhóm Vô Biên Chủ cũng đồng loạt xông ra.
Tần Quan không xông ra, nàng ta không giỏi đánh cận chiến.
Tần Quan nhìn nhóm Diệp Huyên đang giao chiến ở phía xa với vẻ mặt bình tĩnh, mà tay phải của nàng ta lại đang đặt trong chiếc túi vải nhỏ.
Đúng lúc này, thời không bên phải nàng ta tách ra, giây tiếp theo, một người đàn ông trung niên lao ra.
Người đến chính là Tội Vương!
Tay phải của Tần Quan ấn vào trong túi vải nhỏ.
Bùm!
Trong tích tắc, một luồng sức mạnh kinh người tấn công lên người Tội Vương.
Ầm!
Tội Vương bị liên tục đẩy lùi ra sau cả mấy vạn trượng.
Sau khi gã dừng lại, phía sau Tần Quan đã xuất hiện vô số vật khổng lồ.
Chiến hạm!
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Tội Vương co rụt lại, Tần Quan bỗng nói: “Bắn!”
Bùm!
Ngay lập tức, vô số tia lazer bắn thẳng vào Tội Vương.
Tội Vương kinh hãi, không chút do dự xoay người bỏ chạy!
Gã vốn định nhân lúc mọi người đang giữ chân phía Diệp Huyên thì đánh lén, nhưng gã không ngờ người phụ nữ này lạnh mạnh đến vậy.
Thực sự quá khó tin.
Tần Quan nhìn thoáng qua Tội Vương đang bỏ chạy nhưng không đuổi theo mà quay người nhìn về phía nhóm Diệp Huyên, nhưng vào lúc này thời không xung quanh lại đột nhiên rung lên, từng luồng khí thế đáng sợ liên tục tuôn ra từ thời không xung quanh.
Tần Quan nhíu mày: “Hộ giá!”
Lời vừa dứt, xung quanh nàng ta xuất hiện từng chiếc chiến hạm nho nhỏ, những chiến hạm này rất nhỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng số lượng rất nhiều, chúng vây quanh Tần Quan sau đó không ngừng phóng ra những luồng điện kỳ dị về thời không xung quanh.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, thời không xung quanh Tần Quan bị phá vỡ, đồng thời từng tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên từ bốn phía.
Một bên khác, Tội Vương đang nấp phía xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Đây là thần tiên gì vậy trời?
Sao người bên cạnh Kháo Sơn Vương chẳng có ai đơn giản hết thế?
Như nghĩ tới điều gì, gã nhìn về phía Vô Biên Chủ, tên cà lơ phất phơ này vẫn dễ bắt nạt hơn!
Nghĩ tới đây, gã lao thẳng về phía Vô Biên Chủ.
Gã canh thời cơ rất tốt, lại thêm đột ngột đánh lén, Vô Biên Chủ lơ là không để ý nên bị gã đánh văng.
Sau khi Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn thấy Tội Vương, ông ta chợt nổi đoá, không nói lời thừa thãi nào lập tức hoá thành từng luồng ánh sáng trắng kinh người bắn thẳng về phía Tội Vương.
Mà bên kia, Diệp Huyên cầm kiếm chém dũng mãnh, kiếm Nhân Gian cường đại liên tục chém ngang chém dọc, mấy cường giả bên cạnh hoàn toàn không thể đến gần hắn, hơn nữa còn bị hắn đánh cho không thể đánh trả.
Đúng lúc này, Tần Quan bất chợt hô: “Quay lại hết đi!”
Nghe Tần Quan nói thế, nhóm Diệp Huyên sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng làm theo, đồng loạt trở lại bên cạnh nàng ta.
Tần Quan chỉ tay: “Bắn!”
Nàng ta vừa dứt lời, những chiến hạm nhỏ xung quanh lập tức bắn ra những tia lazer màu đỏ đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt của các cường giả thần bí thay đổi trong nháy mắt.
Ầm ầm!
Rất nhanh, thời không vô tận vang lên những tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tất cả cường giả thần bí đều bị những tia lazer đỏ này đánh bay trở về, có mấy người còn bị nghiền nát chỉ trong chốc lát.
Mà kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên cũng cấp tốc bay ra, thu hoạch linh hồn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tội Vương liên tục lùi về phía sau, thật ra khi Tần Quan lên tiếng là gã đã lùi lại rồi.
Gã biết có thể người phụ nữ này sẽ tung chiêu lớn.
Phải né tránh đợt tấn công!
Quả đúng như dự đoán.
Lúc này, Thần Linh bí ẩn lúc trước lại xuất hiện trước mặt nhóm Diệp Huyên, y nhìn Diệp Huyên rồi lại nhìn Tần Quan: “Cô là ai?”
Tần Quan cười: “Ngươi hỏi điều này làm gì? Có ý nghĩa gì đâu!”
Thần Linh bí ẩn trầm giọng bảo: “Cô đang tuyên chiến với chúng ta đấy à?”
Tần Quan chớp mắt: “Chẳng phải các ngươi đã tuyên chiến với chúng ta rồi sao?”
Thần Linh bí ẩn chỉ vào Diệp Huyên: “Chúng ta tuyên chiến với hắn!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta với nàng ấy là một phe, ngươi không nhìn ra à?”
Thần Linh bí ẩn nhìn Diệp Huyên và Tần Quan, khẽ gật đầu: “Các ngươi muốn phản công nghĩa là đang tuyên chiến với cả Chân Thế Giới của chúng ta!”
Nói rồi y xoè tay, trong tay bay ra một lá bùa, chẳng mấy chốc lá bùa đã bùng cháy.
Gọi người!
Diệp Huyên nheo mắt.
Lúc này, Tần Quan ở bên cạnh khẽ mỉm cười: “Tiểu Huyên Tử đừng sợ, có ta đây rồi!”
Mấy người phía Vô Biên Chủ đều nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt kỳ quái.
Sao cảm giác này có gì đó sai sai?
Diệp Huyên: “…”
Chương 5929: Mượn đầu dùng tạm
Thấy Thần Linh bí ẩn đó bắt đầu gọi người, nhóm Nguyên Hư Thần Đế lập tức sầm mặt.
Diệp Huyên chỉ nhìn Thần Linh bí ẩn đó không nói gì, nhưng kiếm Thanh Huyên trong tay hắn lại khẽ rung lên.
Bên cạnh Thần Linh bí ẩn, Tội Vương nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Phải cẩn thận người này”.
Thần Linh bí ẩn nhìn Diệp Huyên, ánh mắt y tập trung vào kiếm Thanh Huyên.
Trong trận chiến vừa rồi, có một vài Thần Linh đã thật sự chết.
Mà bọn họ bị chính thanh kiếm này giết chết, đáng sợ nhất là thanh kiếm này đã có thể thật sự giết chết được bọn họ.
Ngay cả y cũng khá dè chừng, mỗi khi giao đấu với Diệp Huyên đều không dám tay không chống lại.
Loại người này không thể sống!
Nhưng lúc này Diệp Huyên đột nhiên tiến lên phía trước, xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên rung lên kịch liệt, một giây sau vô số kiếm Nhân Gian lao về phía kiếm Thanh Huyên của hắn như sóng thuỷ triều.
Thần Linh bí ẩn nhìn Diệp Huyên chăm chú, hai mắt nheo lại, tay phải từ từ nắm chặt.
Diệp Huyên đột nhiên hoá ra một luồng kiếm quang phóng lên trời, chém một kiếm về phía Thần Linh bí ẩn.
Trong mắt Thần Linh bí ẩn loé lên vẻ hung ác, y xông lên tung ra một quyền.
Ầm ầm!
Một vùng kiếm quang bỗng bộc phát ra, kiếm khí cường đại trong nháy mắt chấn động cả nghìn vạn dặm.
Mà Thần Linh bí ẩn đó cũng bị nhát kiếm này chém lui cả mấy chục vạn trượng, y vừa dừng lại thì đã lại có một thanh kiếm phóng tới.
Trong mắt Thần Linh bí ẩn hiện lên tà khí, y vừa định ra tay thì kinh ngạc phát hiện, cơ thể mình đã không còn nữa.
Nhát kiếm vừa rồi đã phá vỡ cơ thể của y.
Thần Linh bí ẩn kinh hãi, liên tục lùi lại, nhưng kiếm của Diệp Huyên còn nhanh hơn.
Ngay khi kiếm của Diệp Huyên chuẩn bị giết chết Thần Linh bí ẩn thì một sự thay đổi đột ngột xảy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt Thần Linh bí ẩn, giơ tay chỉ về hướng kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên.
Bùm!
Một vùng kiếm quang nổ tung từ mũi kiếm, nhưng giây tiếp theo tay phải của người đàn ông trung niên áo trắng nắm lại, sau đó ông ta tung ra một quyền về phía trước.
Ầm!
Kiếm quang vừa phóng ra đã bị quyền này của ông ta ép trở lại trong kiếm Thanh Huyên.
Cùng lúc đó, tay phải của ông ta đột nhiên nhẹ nhàng ấn về phía trước, thời không vạn đạo đột nhiên sụp đổ, một luồng sức mạnh kinh khủng đánh về phía Diệp Huyên dọc theo kiếm Thanh Huyên.
Nhận ra điều này, Diệp Huyên hơi nheo mắt, tay phải rung lên, vô số kiếm Nhân Gian phóng ra từ trong kiếm Thanh Huyên.
Ù ù!
Hai người đồng thời bị đẩy lùi!
Mà chung quanh, chiến trường Hư Chân vốn đã khôi phục lại một lần nữa hoá thành hư vô.
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, hắn nhìn người đàn ông áo trắng phía xa, lúc này ông ta cũng đang nhìn hắn, tay phải của ông ta đã có máu.
Lúc này, Thần Linh bí ẩn kia đột nhiên đi tới trước mặt người đàn ông áo trắng, trầm giọng gọi: “Mạc thánh chủ”.
Thánh chủ!
Nghe danh xưng này, Diệp Huyên quan sát người đàn ông áo trắng, cười tủm tỉm nói: “Đám Thần Linh các ngươi, đại lão toàn xuất hiện từng người một kiểu này à?”
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chính là kiếm tu có thể giết được bản thể của chúng ta?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng!”
Mạc thánh chủ khẽ gật đầu: “Phải công nhận rằng thế giới của các ngươi cũng có chỗ đặc biệt đấy, cứ một thời gian lại xuất hiện một số yêu nghiệt đặc biệt, hơn nữa còn toàn xuất hiện vào những lời then chốt. Tiếc là dù ngươi có yêu nghiệt hơn nữa thì cũng chẳng bảo vệ được sinh linh thời đại này của các ngươi đâu”.
Diệp Huyên nhìn Mạc thánh chủ: “Đấu một một không?”
Mạc thánh chủ gật đầu: “Được, ta cũng muốn xem thực lực của ngươi”.
Tội Vương vội nói: “Thánh chủ, kiếm của người này không đơn giản”.
Mạc thánh chủ khẽ nói: “Ta muốn trải nghiệm thử xem sao”.
Tội Vương do dự một lúc rồi gật đầu: “Thánh chủ đích thân ra tay chắc chắn có thể giết được Kháo Sơn Vương này”.
Gã vốn định khuyên thêm chút nữa, nhưng nghĩ lại rồi lại thôi.
Nếu tên này chết, biết đâu mình lại được lợi.
Mạc thánh chủ nhìn Diệp Huyên: “Tới đi”.
Xung quanh, mọi người lần lượt lùi lại.
Diệp Huyên bỗng biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một thanh kiếm phóng tới trước mặt Mạc thánh chủ, trong kiếm Thanh Huyên có ngàn vạn thanh kiếm Nhân Gian phóng ra, cùng lúc đó Diệp Huyên cũng kích hoạt Huyết Mạch Chi Lực của mình.
Đáng sợ nhất là lần này hắn đã gấp được toàn bộ thời không ở đây.
Chiết Điệp Nhất Kiếm!
Một kiếm với tất cả sức mạnh.
Nhìn thấy sức mạnh đáng sợ trong nhát kiếm này của Diệp Huyên, con ngươi của Mạc thánh chủ rụt lại, lúc này ông ta đã cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Ông ta không chút do dự, hai tay chắp lại, trong cơ thể bỗng bắn ra từng luồng sáng màu đen đáng sợ.
Bùm!
Đột nhiên, một khoảng kiếm quang màu đỏ mổ ra trước mặt Mạc thánh chủ, sức mạnh cường đại hất văng ông ta ra ngoài, trong lúc bay ra, cơ thể ông ta cũng bắt đầu bị huỷ diệt từng tấc.
Nhìn thấy cảnh này, Tội Vương bên cạnh bỗng biến sắc, gã không chút lưỡng lự, lập tức lùi về phía sau chuồn mất.
Chết tiệt!
Thực lực của Kháo Sơn Vương này lại mạnh hơn rồi.
Không thể cứng đối cứng với hắn thì phải nhờ người khác thôi.
Trong lúc Mạc thánh chủ lùi lại, Diệp Huyên bỗng biến mất tại chỗ, thấy vậy, con ngươi của Mạc thánh chủ co rụt, ông ta vội nói: “Cổ thánh chủ, cứu ta”.
Bùm!
Đột nhiên một thương mang đâm từ trên trời xuống với tốc độ cực nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn, không phải Diệp Huyên mà là Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ lao tới trước thương mang đó, tung ra một quyền.
Bùm!
Thương mang đó bị quyền này của ông ta đập tan ngay tức khắc.
Mà lúc này, phía dưới bỗng vang lên tiếng hét chói tai.
Vô Biên Chủ quay đầu lại nhìn thì thấy kiếm của Diệp Huyên đã đâm vào linh hồn của Mạc thánh chủ, kiếm Thanh Huyên đang điên cuồng hấp thu linh hồn của ông ta, linh hồn dần biến mất, Mạc thánh chủ cũng trở hoảng loạn: “Cứu ta! Cứu ta! Cứu…”
Trạng thái hoảng loạn hoàn toàn không giống cường giả hàng đầu.
Nhìn thấy cảnh này, Vô Biên Chủ nhíu mày lại, một lát sau ông ta châm chọc: “Thì ra đây chính là Thần Linh trấn áp vũ trụ của chúng ta vô số năm, chỉ có thế này thôi, chẳng có tí khí phách nào mà cũng dám tự xưng là Thần Linh? Đúng là nực cười!”
Giọng của Vô Biên Chủ rất lớn, tất cả mọi người đang có mặt đều có thể nghe thấy!
Sau khi nghe những lời này của Vô Biên Chủ, nét mặt đám cường giả Thần Linh đều trở nên vô cùng khó coi.
Vô Biên Chủ lại nói: “Xem ra chỗ dựa của các ngươi là Bất Tử Chi Thân, không còn nó, các thật sự chẳng là gì, cực kỳ vô dụng!”
Nghe vậy, đám Thần Linh nổi cơn tam bành, lúc này một người đàn ông cầm trường thương chợt xuất hiện ở trước mặt cách Vô Biên Chủ không xa, nhìn thẳng vào Vô Biên Chủ: “Ông đánh giỏi lắm à?”
Vô Biên Chủ nhếch mép: “Đúng là đánh rất giỏi”.
Người đàn ông trường thương đang định lên tiếng thì lúc này kiếm Thanh Huyên phía dưới chợt phát ra tiếng kiếm ngân đáng sợ.
Rầm!
Tiếng kiếm ngân mạnh mẽ phóng thẳng lên bầu trời, làm rung chuyển cả thiên địa.
Mọi người đều nhìn Diệp Huyên, trước mặt hắn, kiếm Thanh Huyên rung chuyển kịch liệt, từng tiếng kiếm ngân đáng sợ không ngừng tuôn ra như thuỷ triều, mà lúc này khí thế của nó cũng điên cuồng tăng lên!
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của tất cả các Thần Linh đều trở nên khó coi.
Kiếm này lại chuẩn bị đột phá à?
Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, cũng hơi bất ngờ, Tiểu Hồn lại chuẩn bị đột phá lần nữa à?
Thấy khí thế của kiếm Thanh Huyên càng lúc càng mạnh, Tội Vương im lặng một lúc rồi tiếp tục lùi lại, khi chạy đi gã đã tính chuẩn khoảng cách, nếu Diệp Huyên bất chợt rút kiếm chém gã thì với khoảng cách này gã hoàn toàn có đủ thời gian để chạy thoát.
Mà vào lúc này, Tiểu Hồn trước mặt Diệp Huyên chợt hưng phấn nói: “Tiểu chủ, giết thêm một Thánh chủ nữa đi, giết thêm một người nữa là ta có thể đột phá rồi”.
Nghe vậy Diệp Huyên hơi híp mắt, hắn bỗng cầm kiếm Thanh Huyên rồi giậm chân phải, phóng lên trời: “Cổ thánh chủ, mượn đầu ông dùng tạm đi!”
Mọi người: “…”
Chương 5930: Đột phá
Mượn đầu ông dùng tạm!
Khi Diệp Huyên nói ra lời này, khí thế trên người hắn cũng chợt thay đổi chóng mặt.
Lúc này, trong mắt Diệp Huyên, Thánh chủ cường đại kia giống như con kiến, chỉ cần bóp nhẹ là sẽ chết.
Khí thế vô địch!
Tại thời điểm này, khí thế của cá hân Diệp Huyên và khí thế của kiếm Thanh Huyên hoàn toàn hợp nhất, một người một kiếm lại đạt đến độ cao chưa từng có.
Nhát kiếm này, Kiếm đạo của Diệp Huyên đột phá!
Nhát kiếm này, kiếm Thanh Huyên cũng lại một lần nữa đột phá bản thân.
Không cần cắn nuốt vị Thánh chủ kia đã đột phá rồi.
Nhát kiếm này!
Một người một kiếm đều đột phá!
Dưới khí thế mạnh mẽ của một người một kiếm này, tất cả mọi người đều bị áp chế.
Bao gồm cả Vô Biên Chủ và Nguyên Hư Thần Đế.
Mọi người nhìn Diệp Huyên với vẻ không thể tin được.
Vô Biên Chủ cũng kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Diệp Huyên lại bỗng nhiên đột phá tâm cảnh vào giờ phút này.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đang bay vút lên trời, sau đó quay người bỏ chạy.
Không thể ở lại nơi này được nữa.
Chạy trước đã!
Trên trời, nghe thấy Diệp Huyên nói thế, trong mắt Cổ thánh chủ loé lên vẻ dữ dằn: “Mượn đầu ta dùng tạm? Không biết ngươi có thực lực này không”.
Nói xong, ông ta phóng cây thương trong tay mình xuống.
Ầm!
Thương rơi xuống, vô số thương mang quét ra.
Vụt!
Nhưng lúc này, toàn bộ thương mang đều vỡ vụn, sau đó trong tầm mắt mọi người, một thanh kiếm đâm xuyên qua đầu mày của Cổ thánh chủ.
Vụt!
Cổ thánh chủ sững người tại chỗ.
Bị giết chỉ trong một giây!
Bên dưới, những cường giả Thần Linh kia nhìn mà chết lặng.
Vẻ mặt phía Vô Biên Chủ cũng nặng nề.
Một kiếm!
Chỉ dùng một kiếm!
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên trên trời, tên này sắp ngông cuồng rồi đây!
Tần Quan nhìn Diệp Huyên, cười khẽ: “Trở nên lợi hại hơn rồi”.
Diệp Huyên ở trên trời nhìn vị Thánh chủ kia, Thánh chủ đó không thể tin được: “Ngươi…”
Ông ta không ngờ mình lại bị người khác giết chết chỉ trong giây lát bằng một kiếm.
Diệp Huyên không nhiều lời, để kiếm Thanh Huyên hấp thu linh hồn của Cổ thánh chủ, đồng thời hắn cũng lao về phía đám Thần Linh bên dưới.
Thay Diệp Huyên bay xuống, nét mặt đám cường giả Thần Linh đều thay đổi.
Ai có thể đỡ nổi?
Đám Thần Linh quay người bỏ chạy.
Tuy nhiên tốc độ của họ chẳng thể nhanh bằng kiếm của Diệp Huyên được, lúc này sau khi Diệp Huyên và kiếm Thanh Huyên đều đã đột phá, những Thần Linh đó cũng chẳng phải đối thủ của hắn.
Đồ sát!
Đồ sát không chút áp lực!
Vô Biên Chủ nhìn xung quanh, ông ta đang tìm Tội Vương, nhưng lại chẳng thấy gã đâu.
Vô Biên Chủ sầm mặt: “Mẹ kiếp, tên khốn nạn chạy rồi à?”
Lúc này, Diệp Huyên ở phía xa đã giết được hết toàn bộ mọi người.
Lần này rất dễ dàng.
Sau khi Diệp Huyên giết xong, hắn ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu trong tinh không, ở đó vòng xoáy màu đen đã biến mất.
Thấy thế, hắn nhíu mày rồi nhìn sang Nguyên Hư Thần Đế, Nguyên Hư Thần Đế lắc đầu: “Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa”.
Lúc này Tần Quan chợt cười bảo: “Có lẽ bọn chúng đã giấu thông đạo đi tới thế giới bọn chúng đi rồi”.
Giấu rồi!
Diệp Huyên từ từ nhắm mắt, hắn cảm nhận xung quanh, một hồi lâu sau hắn mở mắt ra, lắc đầu nói: “Không cảm ứng được”.
Tần Quan đi tới bên cạnh Diệp Huyên, quan sát chung quanh rồi chốc lát sau cũng lắc đầu: “Thông đạo đó không ở thế giới này của chúng ta, chỉ khi bọn chúng xuất hiện thì thông đạo mới xuất hiện!”
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên tối sầm.
Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng cười bảo: “Cũng không phải chuyện gì xấu”.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, ông ta trầm giọng nói: “Hiện giờ thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều, đây là chuyện tốt, nhưng thực lực người bên này của chúng ta vẫn chênh lệch rất lớn với chúng, tranh thủ thời gian thêm đi, họ sẽ trở nên mạnh hơn. Nếu chúng ta có thể tranh thủ được một đến hai năm, tới lúc đó thực lực của cường giả thế giới Hư Chân của chúng ta bên này chắc chắn không thua kém bọn chúng, thậm chí còn mạnh hơn”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, trận đối đầu này đúng là không phải chuyện của một mình hắn, cũng không phải một mình hắn là có thể giải quyết được.
Mặc dù bây giờ thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn cũng không hề kiêu ngạo và tự mãn.
Càng lên cao, hắn càng thấy mình nhỏ bé!
Lúc này Tần Quan bỗng lên tiếng: “Ta thấy ngoài nâng cao thực lực, chúng ta còn cần làm một chuyện, đó là nghiên cứu làm sao mới có thể giết được bọn chúng, nếu không đánh chết được chúng, hơn nữa càng đánh càng mạnh, chúng ta không có cơ hội thắng”.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, cười hỏi: “Tiểu Quan, có phải cô đã có cách gì rồi không?”
Tần Quan cười: “Cho ta mượn kiếm của ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu, xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trước mặt Tần Quan, nàng ta cầm thanh kiếm nghiên cứu hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Ta thấy ta có thể bắt chước một chút quy tắc trong thanh kiếm này”.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tần Quan trầm giọng nói tiếp: “Thanh kiếm này do Thiên Mệnh cô nương luyện chế, rất đặc biệt, dù là ta cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng ta có thể mô phỏng, đương nhiên chắc chắn sẽ có hác biệt rất lớn với thanh kiếm này, nhưng chúng ta có thể thử, ta tin đến lúc đó cho dù không giết được đám Thần Linh thì cũng có thể khiến chúng yếu đi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Tần Quan lại gọi: “Tiểu Ái!”
Tần Quan vừa dứt lời, một cô gái đã xuất hiện bên cạnh.
Tần Quan đưa kiếm cho Tiểu Ái: “Ngươi mang về nghiên cứu cùng họ, sau đó bàn bạc đưa ra phương án xem nên mô phỏng như thế nào”.
Tiểu Ái gật đầu: “Vâng”.
Nói xong nàng ta cầm kiếm Thanh Huyên quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn nhóm Vô Biên Chủ: “Mọi người vào tháp tu luyện đi”.
Vô Biên Chủ gật đầu, sau đó vào Tiểu Tháp cùng Nguyên Hư Thần Đế.
An Lan Tú chợt lên tiếng: “Vừa nãy Kiếm đạo của huynh đột phá rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Kiếm đạo đột phá.
Diệp Huyên cười lắc đầu: “Nói ra thì hổ thẹn, Kiếm đạo của ta đã lâu lắm rồi không đột phá. Mấy năm nay đúng là ta cũng hơi tỏ vẻ”.
Lần này cảm ngộ của hắn thực sự rất sâu sắc.
Lần này hắn không gọi người, tuy lúc đầu hơi khó khăn, nhưng hắn phát hiện sau khi vượt qua được, cảm giác ấy hoàn toàn khác với cảm giác người khác giúp đỡ vượt qua.
Nếu như vừa rồi hắn gọi người thì đám Thần Linh kia đã chết lâu rồi.
Nhưng hắn cũng sẽ không đột phá.
Bây giờ hắn đã hiểu được ý nghĩa thực sự của lời phụ thân nói.
Đại đạo, con đường này chỉ có thể tự mình đi, người khác giúp ngươi đi thì không có ý nghĩa gì.
Đường, cuối cùng vẫn phải mình đặt lên đó từng dấu chân bước đi mới được.
An Lan Tú khẽ gật đầu, đại chiến mấy ngày nay cũng khiến nàng hiểu được rất nhiều điều.
Diệp Huyên bỗng tò mò: “Tiểu Quan, lúc trước cô đi đâu vậy?”
Tần Quan mỉm cười đáp: “Hư giới”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Hư giới?”
Tần Quan gật đầu: “Ở trong thế giới Hư Chân này, nhưng người bình thường không thể tới đó được. Nơi đó là một thế giới đặc biệt do chủ nhân bút Đại Đạo lập nên, khi xưa ông ấy truyền đạo ở đó, ở đó cũng có Đạo Môn. Tuy không nhiều cường giả nhưng đều rất mạnh”.
Hư giới!
Diệp Huyên trầm giọng: “Không biết họ có đồng ý ra giúp đỡ chống lại đám Thần Linh kia không nhỉ?”
Tần Quan cười: “Ngươi có thể thử xem, vả lại ta đề nghị ngươi nên tới đó một chuyến, bởi vì những thứ chủ nhân bút Đại Đạo để lại đó đều là của Đạo Môn, ta không có hứng thú với những thứ đó lắm, nhưng có lẽ sẽ giúp ích được cho ngươi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi bảo: “Tiểu Quan, đưa ta tới đó đi”.
Tần Quan cười: “Đi, vừa hay ta cũng định về chế tạo một ít đạn pháo, không đủ dùng nữa rồi”.
Đạn pháo!
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Đánh lén?
Mục Thần Vương tỏ vẻ do dự trước những lời này.
Cứ có cảm giác làm như vậy sẽ không tốt lắm.
Lại nghe Tội Vương thấp giọng rù rì: “Mục Thần Vương, hai bên đang quyết chiến sinh tử, không cần phải giảng đạo đức với chúng. Làm đi!"
Nói rồi đã tung người về phía Diệp Huyên.
Sau một giây do dự, Mục Thần Vương cũng lao ra theo.
Diệp Huyên đang đánh nhau với mấy tia thần quang thấy thế thì nhíu mày. Bỗng nhiên An Lan Tú xuất hiện, nhảy về phía Mục Thần Vương và Tội Vương với đôi mắt hung tàn. Nàng ấy thét lên một tiếng, tung cây thương trong tay ra. Thương mang như thủy triều cuộn trào tuôn ra từ mũi thương.
Uỳnh!
Sức mạnh khổng lồ buộc hai người kia dừng lại, nhưng chỉ một khắc sau đã vỡ nát, khiến An Lan Tú bị đẩy lùi liên tục.
Tội Vương là người đầu tiên lao tới chỗ Diệp Huyên.
Nhưng lại gặp phải một ông lão chặn đường.
Chính là Nguyên Hư Thần Đế!
Thấy Tội Vương lao tới, ông ta chỉ lạnh lùng trừng mắt, không hề hé răng mà vung tay lên, thả ra một luồng sức mạnh chấn động.
Ầm!
Nó đẩy lui Tội Vương trong nháy mắt.
Khi dừng lại, gã nhíu mày thốt lên: “Nguyên Hư, ra là ông”.
Nguyên Hư chắp tay ra sau lưng: “Phải, là cha mi đây!"
Gương mặt Tội Vương vặn đi: “Láo xược!"
Vừa dứt lời, gã đã nhào tới cùng với cú đấm.
Nguyên Hư chỉ khinh thường nhìn lại, cũng bước tới vung đấm ra.
Uỳnh!
Tội Vương bị đánh bay đi vạn trượng.
Khi vừa dừng lại thì đã thấy Nguyên Hư Thần Đế đã ầm ầm lao tới.
Trên mặt toát ra vẻ dữ tợn, Tội Vương giẫm mạnh chân phải, phóng ra như một mũi tên.
Ầm!
Hai bên nhanh chóng lao vào đấu đá kịch liệt.
Bên kia, Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang lao về phía Nguyên Vương.
Y thấy vậy thì biến sắc, nhưng cũng biết mình không thể lui bước được nữa, bèn gọi một cái ấn màu đen hiện ra rồi ném về trước. Từ trong ấn xuất hiện một bóng người mờ ảo khổng lồ, nó siết tay phải lại rồi dộng xuống.
Ruỳnh!
Cú đấm khiến tinh hà điên cuồng rúng động như gặp phải một cơn địa chấn đáng sợ.
Một tia dữ tợn xẹt qua trong mắt Diệp Huyên, huyết mạch Phong Ma sôi trào trong nháy mắt, để kiếm Thanh Huyên trong tay trở thành màu đỏ máu.
"Chiến!"
Theo nhát kiếm vung xuống, kiếm quang màu máu đập nát bóng người to lớn kia.
Cảnh tượng này khiến Nguyên Vương biến sắc, lập tức chạy trốn vào lốc xoáy kia mà không có lấy một giây chần chừ.
Qua mấy lần giao thủ, bao nhiêu bảo vật của y đều đã tiêu đời, cũng dạy cho y biết tuyệt đối không thể đánh chính diện với người này!
Thấy Nguyên Vương chạy đi, Diệp Huyên đang định xách kiếm vọt theo thì bỗng thấy một bóng người bắn ra từ trong lốc xoáy.
Hắn sửng sốt.
Đó chính là người vừa đi vào ban nãy - Vô Biên Chủ!
Khóe môi ông ta còn mang theo một dòng máu tươi.
Diệp Huyên không khỏi trợn to mắt, dứt khoát từ bỏ ý định xâm nhập lốc xoáy.
Vô Biên Chủ lau vết máu đi, ánh mắt nhìn thứ đó vô cùng nghiêm trọng: “Bên trong rất kỳ lạ!"
Diệp Huyên hạ giọng hỏi: “Có cường giả?"
Vô Biên Chủ gật đầu.
Diệp Huyên nhìn lốc xoáy một cái, không nói không rằng mà vung kiếm, từ xa chém ra một nhát.
Một quầng kiếm quang va thẳng vào lốc xoáy.
Ruỳnh!
Nó chấn động kịch liệt, nhưng một khắc sau đã đẩy kiếm quang tan đi.
Diệp Huyên không khỏi ngạc nhiên.
Vô Biên Chủ mới nói: “Bên trong có cường giả. Chúng ta lui về Thần Điện Hư Chân trước!"
Sau đó lập tức đưa hắn rời đi.
An Lan Tú và Nguyên Hư Thần Đế cũng vội vàng nối gót.
Diệp Huyên nâng mắt lên, chỉ thấy Nguyên Vương chậm rãi bước ra từ lốc xoáy.
Y lẳng lặng nhìn theo bọn họ.
Đúng lúc này, có một người áo đen xuất hiện trước mặt y.
Tội Vương vừa nhìn thấy người này thì tái cả mặt.
Mục Thần Vương chỉ im lặng liếc nhìn.
Người bí ẩn mở miệng: “Từ giờ phút này, nơi này do ta tiếp quản”.
Mục Thần Vương gật đầu, không hề phản đối.
Tội Vương và Nguyên Vương lại càng không dám.
Ánh mắt người bí ẩn chuyển sang Diệp Huyên: “Kiếm của người này có thể phá vỡ quy tắc, đáng để nghiên cứu, chốc nữa nhớ đừng giết. Phía trên ra lệnh, phải bắt sống!"
Tội Vương chỉ biết im lặng nhìn lên, không dám hé răng.
Nhưng để bắt tên đó thì còn khó hơn lên trời!
Người bí ẩn lại nói: “Phá trận”.
Phá trận!
Lời vừa ra, lốc xoáy sau lưng người này bất ngờ chấn động, sau đó phun ra một luồng sáng vàng rực đổ từ chân trời xuống như một thác nước lộng lẫy.
Đồng thời cũng mang theo sức mạnh kinh hoàng.
Diệp Huyên bên dưới nheo mắt lại, gọi Hư Chân Thần Kiếm xuất hiện trong tay. Trong nháy mắt đó, khắp Thần Điện Hư Chân chợt xuất hiện vô số bùa chú vàng rực.
Khởi động đại trận!
Diệp Huyên nhìn thác nước vàng với vẻ lạnh lùng, vung kiếm chém ra.
Xoẹt!
Kiếm quang phóng vút lên từ Hư Chân Thần Kiếm.
Luồng sáng kia run lên khi bị nó va phải, thậm chí còn xuất hiện vết rạn, nhưng nó không bể mà còn phá vỡ kiếm quang của Diệp Huyên.
Sắc mặt hắn không khỏi sa sầm.
Sau đó hắn bước về trước, nhắm mắt lại. Thần Điện Hư Chân chấn động kịch liệt, phóng ra vô số kiếm quang từ bốn phía, nhằm thẳng vào luồng sáng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tinh không bị xé thành từng mảnh vụn.
Luồng sáng vàng run lên bần bật dưới đợt tấn công của kiếm quang rồi vỡ ra. Nhưng chỉ một khắc sau, nhóm Diệp Huyên biến sắc khi thấy nó hóa thành từng bùa chú vàng óng, mỗi cái đều mang theo sức mạnh vô ngần.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Sức mạnh khổng lồ bùng nổ. Kiếm quang từ Hư Chân Thần Trận bị dập cho nát bét, sau đó là vô số bùa chú vàng rực lao xuống, trực chỉ nhóm Diệp Huyên.
Chúng như những ngôi sao băng hủy thiên diệt địa.
Diệp Huyên lập tức phóng lên cao, hàng loạt kiếm quang vàng óng từ Hư Chân Thần Trận cũng theo đó bắn ra.
"Chém!"
Hắn thét lên một tiếng phẫn nộ, chân trời lập tức bùng nổ trong kiếm quang.
Nhưng một khắc sau, lại có mấy chục tia sáng vàng lao ra từ trong lốc xoáy đen.
Ầm ầm!
Toàn bộ thế giới Hư Chân sôi trào trong nháy mắt.
Uỳnh uỳnh!
Vô số kiếm quang bị chôn vùi nơi chân trời.
Bản thân Diệp Huyên cũng bị thứ sức mạnh khủng khiếp kia đẩy lùi.
Khi trở lại Hư Chân Thần Trận, hắn còn định mượn sức nó một phen, nào ngờ Hư Chân Thần Kiếm trong tay chợt phát ra tiếng "rắc" rồi nứt vỡ.
Diệp Huyên không khỏi cả kinh.
Hư Chân Thần Kiếm khẽ run lên.
Sau một hồi im lặng, hắn buông kiếm, thì thầm: “Ngươi tự do rồi”.
Thanh kiếm run lên như đang nói gì đó.
Diệp Huyên mỉm cười: “Đi đi thôi. Ngươi đã hy sinh quá nhiều cho thế giới này rồi, đến vũ trụ Quan Huyên nghỉ ngơi đi”.
Kiếm lại run lên trước khi hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.
Thật ra nếu được lựa chọn, nó cũng muốn ở lại bên Diệp Huyên.
Nhưng nó biết hắn đã có thanh kiếm khác, nó không có cơ duyên và phúc phận này.
Hơn nữa, nó cũng không muốn chết ở đây.
Nó đã bỏ ra quá nhiều năm ở nơi này, bây giờ nó muốn sống cho riêng mình!
Hư Chân Thần Kiếm đi rồi, Hư Chân Thần Trận cũng không tồn tại nữa.
Diệp Huyên nhìn về chân trời, thì thầm: “Đến đây!"
An Lan Tú và những người còn lại đi đến sau lưng hắn, lẳng lặng nhìn vô số luồng sáng vàng ập đến.
Nghênh đón trực diện!
Nhưng vào lúc Diệp Huyên sắp sửa ra tay, thời không ở nơi xa lại nứt ra. Một cô gái đạp bước đi tới, sau lưng là vô số vật thể khổng lồ.
Đó là... chiến hạm!
Chương 5927: Phản công
Là chiến hạm!
Hình ảnh cả một rừng chiến hạm chen chúc rậm rạp kia khiến Diệp Huyên ngây ra như phỗng.
Nhưng rồi hắn bật cười sảng khoái.
Túi tiền tới rồi!
Đợi mãi!
Cô gái kia còn có thể là ai khác ngoài Tần Quan. Sự xuất hiện của nàng ta khiến người bí ẩn kia cau mày lại.
Tội Vương nhìn mớ chiến hạm kia: “Mấy thứ này là gì?"
Tần Quan chỉ nói: “Khai hỏa!"
Khai hỏa!
Nàng ta vừa dứt lời, các chiến hạm bỗng run lên kịch liệt, từng chiếc khạc ra những đường đạn laser ầm ầm lao tới.
Người bí ẩn tái mặt trong giây lát, vội vàng vung tay phải ra, gọi một tấm khiên ánh sáng bao trùm vạn trượng xuất hiện trước mặt.
Y muốn một mình chống lại tất cả những tia laser kia!
Nhưng...
UỲNH!
Từng phát đạn bay tới đập vỡ tấm khiên trong nháy mắt, sức mạnh khổng lồ bùng nổ đẩy người kia bay đi cả chục nghìn trượng.
Những Thần Linh còn lại cũng bay đi lả tả như lá rụng mùa thu, mà những tên đứng đầu nhất thì đã tan thành mây khói.
Những người khác chỉ biết trợn mắt há mồm.
Đám người Tội Vương thì đực mặt ra.
Thứ gì thế này?
Cái thứ quái gì thế này?!
Mặt Tội Vương tràn đầy khó tin.
Tần Quan lại nói: “Chuẩn bị!"
Chuẩn bị?!
Những chiến hạm sau lưng nàng ta lại run lên.
Người bí ẩn thấy vậy thì biến sắc kịch liệt: “Rút lui!"
Rút!
Y vừa nói xong đã dẫn theo một đám Thần Linh chạy biến.
Diệp Huyên la lên: “Giết!"
Hắn hóa thành một tia kiếm quang phóng lên cao.
Bên cạnh hắn, Vô Biên Chủ và những người còn lại cũng đồng loại xông ra.
Tần Quan đang chỉ huy chiến hạm ở chân trời cũng đuổi theo.
Diệp Huyên bay đi cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người bí ẩn. Y xoay lại, nện một quyền vào Diệp Huyên.
Diệp Huyên đáp trả bằng một đường kiếm.
Hàng triệu thanh kiếm Nhân Gian hội tụ bên trong kiếm Thanh Huyên, tỏa ra kiếm quang chói lòa nhấn chìm cả chân trời.
Ầm!
Người bí ẩn và Diệp Huyên đồng thời lui bước.
Y nhìn hắn chằm chằm, đang muốn tiếp tục ra tay thì lại thấy hàng loạt đường đạn laser lao tới.
Người bí ẩn biến sắc, vội la lên: “Mở trận pháp!"
Uỳnh!
Vừa dứt lời, đã có vô số tia sáng vàng phun ra từ lốc xoáy đen.
Diệp Huyên nheo mắt, lùi về sau để kéo giãn khoảng cách.
Đấu pháp ấy à, vẫn nên để phú bà ra tay.
Bởi vì so đấu pháp chính là so tiền của!
Mấy thứ trận pháp này của Thần Linh cũng đốt tiền dữ lắm!
Laser và ánh sáng điên cuồng đối chọi nhau khiến toàn thể thế giới Hư Chân đều run bần bật như gặp phải địa chấn khổng lồ.
Sắc mặt nhóm Diệp Huyên đanh lại.
Phải công nhận trận pháp của Thần Linh có thể chịu được đạn laser của Tần Quan đã là vô cùng kinh khủng.
Bỗng nhiên, Tần Quan búng tay một cái: “Bắn”.
Bắn?
Những người có mặt đều nhíu mày.
Bắn cái gì?
Người bí ẩn bên kia cũng dại ra.
Chỉ thấy Tần Quan vừa dứt lời, những chiến hạm sau lưng nàng ta cấp tốc lùi về.
Khi còn chưa ai hiểu đầu cua tai nheo gì, đồng tử Người bí ẩn bỗng rụt lại khi thấy thời không trước mặt nứt toác ra, để một thứ khổng lồ đen kịt nảy ra.
"Thứ gì đây?!"
Người bí ẩn kinh hãi.
Bùm!!
Một khắc sâu, một đám mây hình nấm ùn ùn dâng lên. Từng đợt khí như gió táp gạt phăng hết từ laser đến ánh sáng vàng, cũng bao trùm thấy vô số Thần Linh trong nháy mắt.
Nhóm Diệp Huyên thì không ngừng chạy thục mạng.
Cách đó không xa, Thần Điện Hư Chân đã không còn trận pháp cũng hóa thành cát bụi trong nháy mắt.
Diệp Huyên và những người khác chạy chừng cả triệu trượng mới dám dừng lại, khi thấy một vùng đen nhánh trước mặt thì ai nấy đều dại ra.
Vô Biên Chủ lắp bắp: “Ban nãy... là thứ gì?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn chỉ biết là thứ phú bà vừa nghiên cứu ra.
Uy lực mạnh vãi cả linh hồn!
Làm hắn cũng không muốn tu luyện nữa.
Cũng may phú bà theo phe mình, bằng không sợ rằng chỉ có Tam Kiếm mới trấn áp nổi.
Đúng lúc này, Tần Quan chợt xuất hiện cách đó không xa, nhoẻn cười gọi: “Tiểu Huyên Tử!"
Diệp Huyên đáp lại: “Tiểu Quan”.
Tần Quan xoay nhìn sang vùng lân cận, thấy tuy đã có vô số Thần Linh bị đánh nát thân xác nhưng linh hồn đang nhanh chóng ngưng tụ lại.
Thấy vậy, nhóm Diệp Huyên sa sầm mặt mũi.
Người bí ẩn cầm đầu kia thì trợn trừng nhìn hắn. Thần Linh tuy còn sống nhưng đã bị trọng thương!
Thứ kia quá sức kinh khủng.
Chợt nghe Tội Vương run rẩy nói: “Không ngờ thế giới này lại có người đi theo khoa học kỹ thuật! Đáng sợ thật! Đừng nói là người ở bên chúng ta xuống đấy chứ?"
Chỉ thấy Tần Quan lại búng tay: “Chuẩn bị!"
Người bí ẩn kia nghe vậy thì biến sắc: “Rút lui!"
Y không đợi các Thần Linh khác sống lại nữa mà mang hết số còn sống bỏ chạy.
Bỏ lại mấy trăm nghìn tên đang khôi phục linh hồn.
Diệp Huyên vung tay ném kiếm Thanh Huyên ra.
Nuốt hết!
Thanh kiếm điên cuồng hấp thu những linh hồn kia.
Bây giờ chỉ có nó mới có khả năng chém chết bản thể của chúng.
Thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Vô Biên Chủ đanh lại.
Kiếm Thanh Huyên có thể giết, nhưng cũng chỉ có mình nó mà thôi!
Còn Diệp Huyên thì không giết được ai!
Mấu chốt là thanh kiếm còn cần thời gian để hấp thu linh hồn.
Đau đầu thật!
Tần Quan bỗng nói: “Muốn đánh bại chúng thì phải giết bản thể, bằng không chúng sẽ không ngừng tái sinh, chúng ta sẽ bị chơi đến chết”.
Diệp Huyên gật gù: “Lần này chúng rút lui, lần sau sẽ trở lại với càng nhiều người, càng mạnh hơn, vô cùng vô tận!"
An Lan Tú hỏi: “Phản công được không?"
Phản công?
Những người khác im lặng trước câu hỏi này.
Thành thật mà nói, có ai lại không khó chịu khi cứ mãi bị động thế này?
Chợt nghe Nguyên Hư Thần Đế lên tiếng: “Chúng ta căn bản không đến được thế giới của chúng”.
Thấy những người khác nhìn sang, ông ta nói: “Năm ấy chúng ta cũng nghĩ tới phản công, thậm chí còn đánh tới lối vào của Chân Thế Giới, cũng chính là chiến trường Hư Chân sau này. Ở đó, hai bên quyết chiến một lần cuối, nhưng bọn chúng càng đánh càng đông, lại còn liên tục tái sinh. Cuối cùng, chúng ta cũng đành hết cách, phải lùi về Thần Điện Hư Chân, dùng các trận pháp để phòng thủ phản công”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Chiến trường Hư Chân?"
Nguyên Hư Thần Đế gật đầu: “Trận chiến năm ấy có hai chiến trường, đó là một, nơi này là hai. Hai phe chúng ta quyết chiến ở nơi đó, vốn tưởng có thể đi vào Chân Thế Giới để tiêu diệt chúng tận gốc, nào ngờ...”
Ông ta dừng lại tại đây, khe khẽ lắc đầu.
Trận chiến đó là lần phản công đầu tiên, cuối cùng và duy nhất.
Từ đó về sau, Hư Thế Giới chỉ biết bị động phòng thủ trước Chân Thế Giới.
Nếu không có chủ nhân bút Đại đạo ra tay, e rằng bọn họ đã tiêu đời.
Nhưng cho dù vậy, họ cũng chỉ có thể phong ấn Thần Linh chứ không thể hoàn toàn giết chết.
Bỗng Tần Quan hỏi Diệp Huyên: “Muốn phản công không?"
Diệp Huyên thoáng im lặng rồi ngẩng đầu nhìn vào tinh không: “Phản công!"
Nguyên Hư Thần Đế nhìn hắn: “Chỉ với bây nhiêu đây?"
Hắn gật đầu: “Chỉ cần bấy nhiêu thôi! Đập bỏ mẹ chúng nó!"
Nói rồi hắn giẫm mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang phóng lên.
Những người còn lại sôi nổi theo sau.
Chương 5928: Có ta đây rồi
Phản công!
Diệp Huyên cũng không thích bị động, hắn thích chủ động.
Dưới sự dẫn đường của Nguyên Hư Thần Đế, mọi người đi tới một khoảng hư không vụn vỡ, trong hư không này, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy dấu vết đại chiến.
Nguyên Hư Thần Đế nhìn xung quanh với vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Bọn chúng từ đâu tới?”
Nguyên Hư Thần Đế chỉ về nơi cuối tầm nhìn của mình: “Nhìn nơi đó đi”.
Vô Biên nhìn về phương xa, phía cuối tầm mắt có một cánh cửa vòng xoáy.
Nguyên Hư Thần Đế trầm giọng bảo: “Bọn chúng đi ra từ nơi này”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tần Quan, Tần Quan cười: “Hiểu rồi”.
Nói rồi nàng ta búng tay.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên, ở trước mặt mọi người cách đó không xa, thời không đột nhiên sôi trào, một luồng khí thế đáng sợ quét ra.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt mấy người đều thay đổi.
Trong mắt mọi người, một luồng sáng màu đỏ đột nhiên xé toạc thời không, sau đó bay thẳng vào trong vòng xoáy màu đen kia.
Bùm!
Đột nhiên, một tiếng nổ đáng sợ từ vòng xoáy màu đen vang lên, sau đó toàn bộ chiến trường Hư Chân đều sôi trào.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt mọi người đều vô cùng nặng nề, họ nhìn chằm chằm cánh cửa vòng xoáy màu đen kia.
Cánh cửa vòng xoáy màu đen cũng rung chuyển dữ dội, từng luồng sức mạnh mạnh mẽ không ngừng tuôn ra.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu đen bất chợt phóng ra từ trong cánh cửa vòng xoáy màu đen, luồng sáng màu đen bắn thẳng về phía nhóm Diệp Huyên.
Diệp Huyên tiến lên trước một bước, chém ra một kiếm, kiếm quang vạn trượng phá không bay ra.
Ầm!
Luồng sáng đen lập tức bị nhát kiếm này phá vỡ.
Diệp Huyên nhìn vòng xoáy màu đen, nhíu mày, không ngờ vòng xoáy này lại có thể chống lại được loại bom gì đó của Tần Quan.
Tần Quan cũng chau mày.
Vậy mà lại chống lại được?
Nàng ta không phục!
Tần Quan tiến lên rồi hô: “Tiểu Ái, tung chiêu lớn”.
Tung chiêu lớn!
Nghe câu này của Tần Quan, ánh mắt mấy người đang có mặt đều nhìn vào nàng ta.
Bùm!
Bỗng chốc, thời không trước mặt Tần Quan vặn vẹo, sau đó một cột trụ chọc trời với chiều dài cả mấy vạn trượng mang theo ngọn lửa rất dài bay ra.
Ầm!
Khí thế mạnh mẽ làm cho chiến trường Hư Chân bị phá huỷ từng chút từng chút.
Thấy thế, nét mặt mọi người trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Dưới sự chú ý của mọi người, thứ đó bay vào trong cánh cửa vòng xoáy màu đen.
Bùm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trong cửa vòng xoáy màu đen vang lên, ngay sau đó, toàn bộ cánh cửa dần dần vỡ vụn, đồng thời chiến trường Hư Chân cũng bắt đầu bị huỷ diệt từng chút một.
Uy lực quá khủng khiếp!
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt phía Diệp Huyên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thứ gì thế này?
Quá khó tin!
Mà lúc mày, mấy chục hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện từ cánh cửa vòng xoáy màu đen kia.
Diệp Huyên hơi híp mắt, cầm kiếm Thanh Huyên tiến lên một bước, nghìn vạn kiếm Nhân Gian chợt xuất hiện chung quanh hắn.
Phía Vô Biên Chủ cũng cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, mấy chục cường giả mặc áo đen lao ra, mục tiêu của chúng không phải Diệp Huyên, mà là Tần Quan!
Diệp Huyên hơi híp mắt, cầm kiếm xông ra.
Phụt!
Thời không bị xé rách.
Nhóm Vô Biên Chủ cũng đồng loạt xông ra.
Tần Quan không xông ra, nàng ta không giỏi đánh cận chiến.
Tần Quan nhìn nhóm Diệp Huyên đang giao chiến ở phía xa với vẻ mặt bình tĩnh, mà tay phải của nàng ta lại đang đặt trong chiếc túi vải nhỏ.
Đúng lúc này, thời không bên phải nàng ta tách ra, giây tiếp theo, một người đàn ông trung niên lao ra.
Người đến chính là Tội Vương!
Tay phải của Tần Quan ấn vào trong túi vải nhỏ.
Bùm!
Trong tích tắc, một luồng sức mạnh kinh người tấn công lên người Tội Vương.
Ầm!
Tội Vương bị liên tục đẩy lùi ra sau cả mấy vạn trượng.
Sau khi gã dừng lại, phía sau Tần Quan đã xuất hiện vô số vật khổng lồ.
Chiến hạm!
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Tội Vương co rụt lại, Tần Quan bỗng nói: “Bắn!”
Bùm!
Ngay lập tức, vô số tia lazer bắn thẳng vào Tội Vương.
Tội Vương kinh hãi, không chút do dự xoay người bỏ chạy!
Gã vốn định nhân lúc mọi người đang giữ chân phía Diệp Huyên thì đánh lén, nhưng gã không ngờ người phụ nữ này lạnh mạnh đến vậy.
Thực sự quá khó tin.
Tần Quan nhìn thoáng qua Tội Vương đang bỏ chạy nhưng không đuổi theo mà quay người nhìn về phía nhóm Diệp Huyên, nhưng vào lúc này thời không xung quanh lại đột nhiên rung lên, từng luồng khí thế đáng sợ liên tục tuôn ra từ thời không xung quanh.
Tần Quan nhíu mày: “Hộ giá!”
Lời vừa dứt, xung quanh nàng ta xuất hiện từng chiếc chiến hạm nho nhỏ, những chiến hạm này rất nhỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng số lượng rất nhiều, chúng vây quanh Tần Quan sau đó không ngừng phóng ra những luồng điện kỳ dị về thời không xung quanh.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, thời không xung quanh Tần Quan bị phá vỡ, đồng thời từng tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên từ bốn phía.
Một bên khác, Tội Vương đang nấp phía xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Đây là thần tiên gì vậy trời?
Sao người bên cạnh Kháo Sơn Vương chẳng có ai đơn giản hết thế?
Như nghĩ tới điều gì, gã nhìn về phía Vô Biên Chủ, tên cà lơ phất phơ này vẫn dễ bắt nạt hơn!
Nghĩ tới đây, gã lao thẳng về phía Vô Biên Chủ.
Gã canh thời cơ rất tốt, lại thêm đột ngột đánh lén, Vô Biên Chủ lơ là không để ý nên bị gã đánh văng.
Sau khi Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn thấy Tội Vương, ông ta chợt nổi đoá, không nói lời thừa thãi nào lập tức hoá thành từng luồng ánh sáng trắng kinh người bắn thẳng về phía Tội Vương.
Mà bên kia, Diệp Huyên cầm kiếm chém dũng mãnh, kiếm Nhân Gian cường đại liên tục chém ngang chém dọc, mấy cường giả bên cạnh hoàn toàn không thể đến gần hắn, hơn nữa còn bị hắn đánh cho không thể đánh trả.
Đúng lúc này, Tần Quan bất chợt hô: “Quay lại hết đi!”
Nghe Tần Quan nói thế, nhóm Diệp Huyên sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng làm theo, đồng loạt trở lại bên cạnh nàng ta.
Tần Quan chỉ tay: “Bắn!”
Nàng ta vừa dứt lời, những chiến hạm nhỏ xung quanh lập tức bắn ra những tia lazer màu đỏ đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt của các cường giả thần bí thay đổi trong nháy mắt.
Ầm ầm!
Rất nhanh, thời không vô tận vang lên những tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tất cả cường giả thần bí đều bị những tia lazer đỏ này đánh bay trở về, có mấy người còn bị nghiền nát chỉ trong chốc lát.
Mà kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên cũng cấp tốc bay ra, thu hoạch linh hồn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tội Vương liên tục lùi về phía sau, thật ra khi Tần Quan lên tiếng là gã đã lùi lại rồi.
Gã biết có thể người phụ nữ này sẽ tung chiêu lớn.
Phải né tránh đợt tấn công!
Quả đúng như dự đoán.
Lúc này, Thần Linh bí ẩn lúc trước lại xuất hiện trước mặt nhóm Diệp Huyên, y nhìn Diệp Huyên rồi lại nhìn Tần Quan: “Cô là ai?”
Tần Quan cười: “Ngươi hỏi điều này làm gì? Có ý nghĩa gì đâu!”
Thần Linh bí ẩn trầm giọng bảo: “Cô đang tuyên chiến với chúng ta đấy à?”
Tần Quan chớp mắt: “Chẳng phải các ngươi đã tuyên chiến với chúng ta rồi sao?”
Thần Linh bí ẩn chỉ vào Diệp Huyên: “Chúng ta tuyên chiến với hắn!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta với nàng ấy là một phe, ngươi không nhìn ra à?”
Thần Linh bí ẩn nhìn Diệp Huyên và Tần Quan, khẽ gật đầu: “Các ngươi muốn phản công nghĩa là đang tuyên chiến với cả Chân Thế Giới của chúng ta!”
Nói rồi y xoè tay, trong tay bay ra một lá bùa, chẳng mấy chốc lá bùa đã bùng cháy.
Gọi người!
Diệp Huyên nheo mắt.
Lúc này, Tần Quan ở bên cạnh khẽ mỉm cười: “Tiểu Huyên Tử đừng sợ, có ta đây rồi!”
Mấy người phía Vô Biên Chủ đều nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt kỳ quái.
Sao cảm giác này có gì đó sai sai?
Diệp Huyên: “…”
Chương 5929: Mượn đầu dùng tạm
Thấy Thần Linh bí ẩn đó bắt đầu gọi người, nhóm Nguyên Hư Thần Đế lập tức sầm mặt.
Diệp Huyên chỉ nhìn Thần Linh bí ẩn đó không nói gì, nhưng kiếm Thanh Huyên trong tay hắn lại khẽ rung lên.
Bên cạnh Thần Linh bí ẩn, Tội Vương nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Phải cẩn thận người này”.
Thần Linh bí ẩn nhìn Diệp Huyên, ánh mắt y tập trung vào kiếm Thanh Huyên.
Trong trận chiến vừa rồi, có một vài Thần Linh đã thật sự chết.
Mà bọn họ bị chính thanh kiếm này giết chết, đáng sợ nhất là thanh kiếm này đã có thể thật sự giết chết được bọn họ.
Ngay cả y cũng khá dè chừng, mỗi khi giao đấu với Diệp Huyên đều không dám tay không chống lại.
Loại người này không thể sống!
Nhưng lúc này Diệp Huyên đột nhiên tiến lên phía trước, xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên rung lên kịch liệt, một giây sau vô số kiếm Nhân Gian lao về phía kiếm Thanh Huyên của hắn như sóng thuỷ triều.
Thần Linh bí ẩn nhìn Diệp Huyên chăm chú, hai mắt nheo lại, tay phải từ từ nắm chặt.
Diệp Huyên đột nhiên hoá ra một luồng kiếm quang phóng lên trời, chém một kiếm về phía Thần Linh bí ẩn.
Trong mắt Thần Linh bí ẩn loé lên vẻ hung ác, y xông lên tung ra một quyền.
Ầm ầm!
Một vùng kiếm quang bỗng bộc phát ra, kiếm khí cường đại trong nháy mắt chấn động cả nghìn vạn dặm.
Mà Thần Linh bí ẩn đó cũng bị nhát kiếm này chém lui cả mấy chục vạn trượng, y vừa dừng lại thì đã lại có một thanh kiếm phóng tới.
Trong mắt Thần Linh bí ẩn hiện lên tà khí, y vừa định ra tay thì kinh ngạc phát hiện, cơ thể mình đã không còn nữa.
Nhát kiếm vừa rồi đã phá vỡ cơ thể của y.
Thần Linh bí ẩn kinh hãi, liên tục lùi lại, nhưng kiếm của Diệp Huyên còn nhanh hơn.
Ngay khi kiếm của Diệp Huyên chuẩn bị giết chết Thần Linh bí ẩn thì một sự thay đổi đột ngột xảy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt Thần Linh bí ẩn, giơ tay chỉ về hướng kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên.
Bùm!
Một vùng kiếm quang nổ tung từ mũi kiếm, nhưng giây tiếp theo tay phải của người đàn ông trung niên áo trắng nắm lại, sau đó ông ta tung ra một quyền về phía trước.
Ầm!
Kiếm quang vừa phóng ra đã bị quyền này của ông ta ép trở lại trong kiếm Thanh Huyên.
Cùng lúc đó, tay phải của ông ta đột nhiên nhẹ nhàng ấn về phía trước, thời không vạn đạo đột nhiên sụp đổ, một luồng sức mạnh kinh khủng đánh về phía Diệp Huyên dọc theo kiếm Thanh Huyên.
Nhận ra điều này, Diệp Huyên hơi nheo mắt, tay phải rung lên, vô số kiếm Nhân Gian phóng ra từ trong kiếm Thanh Huyên.
Ù ù!
Hai người đồng thời bị đẩy lùi!
Mà chung quanh, chiến trường Hư Chân vốn đã khôi phục lại một lần nữa hoá thành hư vô.
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, hắn nhìn người đàn ông áo trắng phía xa, lúc này ông ta cũng đang nhìn hắn, tay phải của ông ta đã có máu.
Lúc này, Thần Linh bí ẩn kia đột nhiên đi tới trước mặt người đàn ông áo trắng, trầm giọng gọi: “Mạc thánh chủ”.
Thánh chủ!
Nghe danh xưng này, Diệp Huyên quan sát người đàn ông áo trắng, cười tủm tỉm nói: “Đám Thần Linh các ngươi, đại lão toàn xuất hiện từng người một kiểu này à?”
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chính là kiếm tu có thể giết được bản thể của chúng ta?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng!”
Mạc thánh chủ khẽ gật đầu: “Phải công nhận rằng thế giới của các ngươi cũng có chỗ đặc biệt đấy, cứ một thời gian lại xuất hiện một số yêu nghiệt đặc biệt, hơn nữa còn toàn xuất hiện vào những lời then chốt. Tiếc là dù ngươi có yêu nghiệt hơn nữa thì cũng chẳng bảo vệ được sinh linh thời đại này của các ngươi đâu”.
Diệp Huyên nhìn Mạc thánh chủ: “Đấu một một không?”
Mạc thánh chủ gật đầu: “Được, ta cũng muốn xem thực lực của ngươi”.
Tội Vương vội nói: “Thánh chủ, kiếm của người này không đơn giản”.
Mạc thánh chủ khẽ nói: “Ta muốn trải nghiệm thử xem sao”.
Tội Vương do dự một lúc rồi gật đầu: “Thánh chủ đích thân ra tay chắc chắn có thể giết được Kháo Sơn Vương này”.
Gã vốn định khuyên thêm chút nữa, nhưng nghĩ lại rồi lại thôi.
Nếu tên này chết, biết đâu mình lại được lợi.
Mạc thánh chủ nhìn Diệp Huyên: “Tới đi”.
Xung quanh, mọi người lần lượt lùi lại.
Diệp Huyên bỗng biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một thanh kiếm phóng tới trước mặt Mạc thánh chủ, trong kiếm Thanh Huyên có ngàn vạn thanh kiếm Nhân Gian phóng ra, cùng lúc đó Diệp Huyên cũng kích hoạt Huyết Mạch Chi Lực của mình.
Đáng sợ nhất là lần này hắn đã gấp được toàn bộ thời không ở đây.
Chiết Điệp Nhất Kiếm!
Một kiếm với tất cả sức mạnh.
Nhìn thấy sức mạnh đáng sợ trong nhát kiếm này của Diệp Huyên, con ngươi của Mạc thánh chủ rụt lại, lúc này ông ta đã cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Ông ta không chút do dự, hai tay chắp lại, trong cơ thể bỗng bắn ra từng luồng sáng màu đen đáng sợ.
Bùm!
Đột nhiên, một khoảng kiếm quang màu đỏ mổ ra trước mặt Mạc thánh chủ, sức mạnh cường đại hất văng ông ta ra ngoài, trong lúc bay ra, cơ thể ông ta cũng bắt đầu bị huỷ diệt từng tấc.
Nhìn thấy cảnh này, Tội Vương bên cạnh bỗng biến sắc, gã không chút lưỡng lự, lập tức lùi về phía sau chuồn mất.
Chết tiệt!
Thực lực của Kháo Sơn Vương này lại mạnh hơn rồi.
Không thể cứng đối cứng với hắn thì phải nhờ người khác thôi.
Trong lúc Mạc thánh chủ lùi lại, Diệp Huyên bỗng biến mất tại chỗ, thấy vậy, con ngươi của Mạc thánh chủ co rụt, ông ta vội nói: “Cổ thánh chủ, cứu ta”.
Bùm!
Đột nhiên một thương mang đâm từ trên trời xuống với tốc độ cực nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn, không phải Diệp Huyên mà là Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ lao tới trước thương mang đó, tung ra một quyền.
Bùm!
Thương mang đó bị quyền này của ông ta đập tan ngay tức khắc.
Mà lúc này, phía dưới bỗng vang lên tiếng hét chói tai.
Vô Biên Chủ quay đầu lại nhìn thì thấy kiếm của Diệp Huyên đã đâm vào linh hồn của Mạc thánh chủ, kiếm Thanh Huyên đang điên cuồng hấp thu linh hồn của ông ta, linh hồn dần biến mất, Mạc thánh chủ cũng trở hoảng loạn: “Cứu ta! Cứu ta! Cứu…”
Trạng thái hoảng loạn hoàn toàn không giống cường giả hàng đầu.
Nhìn thấy cảnh này, Vô Biên Chủ nhíu mày lại, một lát sau ông ta châm chọc: “Thì ra đây chính là Thần Linh trấn áp vũ trụ của chúng ta vô số năm, chỉ có thế này thôi, chẳng có tí khí phách nào mà cũng dám tự xưng là Thần Linh? Đúng là nực cười!”
Giọng của Vô Biên Chủ rất lớn, tất cả mọi người đang có mặt đều có thể nghe thấy!
Sau khi nghe những lời này của Vô Biên Chủ, nét mặt đám cường giả Thần Linh đều trở nên vô cùng khó coi.
Vô Biên Chủ lại nói: “Xem ra chỗ dựa của các ngươi là Bất Tử Chi Thân, không còn nó, các thật sự chẳng là gì, cực kỳ vô dụng!”
Nghe vậy, đám Thần Linh nổi cơn tam bành, lúc này một người đàn ông cầm trường thương chợt xuất hiện ở trước mặt cách Vô Biên Chủ không xa, nhìn thẳng vào Vô Biên Chủ: “Ông đánh giỏi lắm à?”
Vô Biên Chủ nhếch mép: “Đúng là đánh rất giỏi”.
Người đàn ông trường thương đang định lên tiếng thì lúc này kiếm Thanh Huyên phía dưới chợt phát ra tiếng kiếm ngân đáng sợ.
Rầm!
Tiếng kiếm ngân mạnh mẽ phóng thẳng lên bầu trời, làm rung chuyển cả thiên địa.
Mọi người đều nhìn Diệp Huyên, trước mặt hắn, kiếm Thanh Huyên rung chuyển kịch liệt, từng tiếng kiếm ngân đáng sợ không ngừng tuôn ra như thuỷ triều, mà lúc này khí thế của nó cũng điên cuồng tăng lên!
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của tất cả các Thần Linh đều trở nên khó coi.
Kiếm này lại chuẩn bị đột phá à?
Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, cũng hơi bất ngờ, Tiểu Hồn lại chuẩn bị đột phá lần nữa à?
Thấy khí thế của kiếm Thanh Huyên càng lúc càng mạnh, Tội Vương im lặng một lúc rồi tiếp tục lùi lại, khi chạy đi gã đã tính chuẩn khoảng cách, nếu Diệp Huyên bất chợt rút kiếm chém gã thì với khoảng cách này gã hoàn toàn có đủ thời gian để chạy thoát.
Mà vào lúc này, Tiểu Hồn trước mặt Diệp Huyên chợt hưng phấn nói: “Tiểu chủ, giết thêm một Thánh chủ nữa đi, giết thêm một người nữa là ta có thể đột phá rồi”.
Nghe vậy Diệp Huyên hơi híp mắt, hắn bỗng cầm kiếm Thanh Huyên rồi giậm chân phải, phóng lên trời: “Cổ thánh chủ, mượn đầu ông dùng tạm đi!”
Mọi người: “…”
Chương 5930: Đột phá
Mượn đầu ông dùng tạm!
Khi Diệp Huyên nói ra lời này, khí thế trên người hắn cũng chợt thay đổi chóng mặt.
Lúc này, trong mắt Diệp Huyên, Thánh chủ cường đại kia giống như con kiến, chỉ cần bóp nhẹ là sẽ chết.
Khí thế vô địch!
Tại thời điểm này, khí thế của cá hân Diệp Huyên và khí thế của kiếm Thanh Huyên hoàn toàn hợp nhất, một người một kiếm lại đạt đến độ cao chưa từng có.
Nhát kiếm này, Kiếm đạo của Diệp Huyên đột phá!
Nhát kiếm này, kiếm Thanh Huyên cũng lại một lần nữa đột phá bản thân.
Không cần cắn nuốt vị Thánh chủ kia đã đột phá rồi.
Nhát kiếm này!
Một người một kiếm đều đột phá!
Dưới khí thế mạnh mẽ của một người một kiếm này, tất cả mọi người đều bị áp chế.
Bao gồm cả Vô Biên Chủ và Nguyên Hư Thần Đế.
Mọi người nhìn Diệp Huyên với vẻ không thể tin được.
Vô Biên Chủ cũng kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Diệp Huyên lại bỗng nhiên đột phá tâm cảnh vào giờ phút này.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đang bay vút lên trời, sau đó quay người bỏ chạy.
Không thể ở lại nơi này được nữa.
Chạy trước đã!
Trên trời, nghe thấy Diệp Huyên nói thế, trong mắt Cổ thánh chủ loé lên vẻ dữ dằn: “Mượn đầu ta dùng tạm? Không biết ngươi có thực lực này không”.
Nói xong, ông ta phóng cây thương trong tay mình xuống.
Ầm!
Thương rơi xuống, vô số thương mang quét ra.
Vụt!
Nhưng lúc này, toàn bộ thương mang đều vỡ vụn, sau đó trong tầm mắt mọi người, một thanh kiếm đâm xuyên qua đầu mày của Cổ thánh chủ.
Vụt!
Cổ thánh chủ sững người tại chỗ.
Bị giết chỉ trong một giây!
Bên dưới, những cường giả Thần Linh kia nhìn mà chết lặng.
Vẻ mặt phía Vô Biên Chủ cũng nặng nề.
Một kiếm!
Chỉ dùng một kiếm!
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên trên trời, tên này sắp ngông cuồng rồi đây!
Tần Quan nhìn Diệp Huyên, cười khẽ: “Trở nên lợi hại hơn rồi”.
Diệp Huyên ở trên trời nhìn vị Thánh chủ kia, Thánh chủ đó không thể tin được: “Ngươi…”
Ông ta không ngờ mình lại bị người khác giết chết chỉ trong giây lát bằng một kiếm.
Diệp Huyên không nhiều lời, để kiếm Thanh Huyên hấp thu linh hồn của Cổ thánh chủ, đồng thời hắn cũng lao về phía đám Thần Linh bên dưới.
Thay Diệp Huyên bay xuống, nét mặt đám cường giả Thần Linh đều thay đổi.
Ai có thể đỡ nổi?
Đám Thần Linh quay người bỏ chạy.
Tuy nhiên tốc độ của họ chẳng thể nhanh bằng kiếm của Diệp Huyên được, lúc này sau khi Diệp Huyên và kiếm Thanh Huyên đều đã đột phá, những Thần Linh đó cũng chẳng phải đối thủ của hắn.
Đồ sát!
Đồ sát không chút áp lực!
Vô Biên Chủ nhìn xung quanh, ông ta đang tìm Tội Vương, nhưng lại chẳng thấy gã đâu.
Vô Biên Chủ sầm mặt: “Mẹ kiếp, tên khốn nạn chạy rồi à?”
Lúc này, Diệp Huyên ở phía xa đã giết được hết toàn bộ mọi người.
Lần này rất dễ dàng.
Sau khi Diệp Huyên giết xong, hắn ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu trong tinh không, ở đó vòng xoáy màu đen đã biến mất.
Thấy thế, hắn nhíu mày rồi nhìn sang Nguyên Hư Thần Đế, Nguyên Hư Thần Đế lắc đầu: “Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa”.
Lúc này Tần Quan chợt cười bảo: “Có lẽ bọn chúng đã giấu thông đạo đi tới thế giới bọn chúng đi rồi”.
Giấu rồi!
Diệp Huyên từ từ nhắm mắt, hắn cảm nhận xung quanh, một hồi lâu sau hắn mở mắt ra, lắc đầu nói: “Không cảm ứng được”.
Tần Quan đi tới bên cạnh Diệp Huyên, quan sát chung quanh rồi chốc lát sau cũng lắc đầu: “Thông đạo đó không ở thế giới này của chúng ta, chỉ khi bọn chúng xuất hiện thì thông đạo mới xuất hiện!”
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên tối sầm.
Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng cười bảo: “Cũng không phải chuyện gì xấu”.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, ông ta trầm giọng nói: “Hiện giờ thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều, đây là chuyện tốt, nhưng thực lực người bên này của chúng ta vẫn chênh lệch rất lớn với chúng, tranh thủ thời gian thêm đi, họ sẽ trở nên mạnh hơn. Nếu chúng ta có thể tranh thủ được một đến hai năm, tới lúc đó thực lực của cường giả thế giới Hư Chân của chúng ta bên này chắc chắn không thua kém bọn chúng, thậm chí còn mạnh hơn”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, trận đối đầu này đúng là không phải chuyện của một mình hắn, cũng không phải một mình hắn là có thể giải quyết được.
Mặc dù bây giờ thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn cũng không hề kiêu ngạo và tự mãn.
Càng lên cao, hắn càng thấy mình nhỏ bé!
Lúc này Tần Quan bỗng lên tiếng: “Ta thấy ngoài nâng cao thực lực, chúng ta còn cần làm một chuyện, đó là nghiên cứu làm sao mới có thể giết được bọn chúng, nếu không đánh chết được chúng, hơn nữa càng đánh càng mạnh, chúng ta không có cơ hội thắng”.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, cười hỏi: “Tiểu Quan, có phải cô đã có cách gì rồi không?”
Tần Quan cười: “Cho ta mượn kiếm của ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu, xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trước mặt Tần Quan, nàng ta cầm thanh kiếm nghiên cứu hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Ta thấy ta có thể bắt chước một chút quy tắc trong thanh kiếm này”.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tần Quan trầm giọng nói tiếp: “Thanh kiếm này do Thiên Mệnh cô nương luyện chế, rất đặc biệt, dù là ta cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng ta có thể mô phỏng, đương nhiên chắc chắn sẽ có hác biệt rất lớn với thanh kiếm này, nhưng chúng ta có thể thử, ta tin đến lúc đó cho dù không giết được đám Thần Linh thì cũng có thể khiến chúng yếu đi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Tần Quan lại gọi: “Tiểu Ái!”
Tần Quan vừa dứt lời, một cô gái đã xuất hiện bên cạnh.
Tần Quan đưa kiếm cho Tiểu Ái: “Ngươi mang về nghiên cứu cùng họ, sau đó bàn bạc đưa ra phương án xem nên mô phỏng như thế nào”.
Tiểu Ái gật đầu: “Vâng”.
Nói xong nàng ta cầm kiếm Thanh Huyên quay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn nhóm Vô Biên Chủ: “Mọi người vào tháp tu luyện đi”.
Vô Biên Chủ gật đầu, sau đó vào Tiểu Tháp cùng Nguyên Hư Thần Đế.
An Lan Tú chợt lên tiếng: “Vừa nãy Kiếm đạo của huynh đột phá rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Kiếm đạo đột phá.
Diệp Huyên cười lắc đầu: “Nói ra thì hổ thẹn, Kiếm đạo của ta đã lâu lắm rồi không đột phá. Mấy năm nay đúng là ta cũng hơi tỏ vẻ”.
Lần này cảm ngộ của hắn thực sự rất sâu sắc.
Lần này hắn không gọi người, tuy lúc đầu hơi khó khăn, nhưng hắn phát hiện sau khi vượt qua được, cảm giác ấy hoàn toàn khác với cảm giác người khác giúp đỡ vượt qua.
Nếu như vừa rồi hắn gọi người thì đám Thần Linh kia đã chết lâu rồi.
Nhưng hắn cũng sẽ không đột phá.
Bây giờ hắn đã hiểu được ý nghĩa thực sự của lời phụ thân nói.
Đại đạo, con đường này chỉ có thể tự mình đi, người khác giúp ngươi đi thì không có ý nghĩa gì.
Đường, cuối cùng vẫn phải mình đặt lên đó từng dấu chân bước đi mới được.
An Lan Tú khẽ gật đầu, đại chiến mấy ngày nay cũng khiến nàng hiểu được rất nhiều điều.
Diệp Huyên bỗng tò mò: “Tiểu Quan, lúc trước cô đi đâu vậy?”
Tần Quan mỉm cười đáp: “Hư giới”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Hư giới?”
Tần Quan gật đầu: “Ở trong thế giới Hư Chân này, nhưng người bình thường không thể tới đó được. Nơi đó là một thế giới đặc biệt do chủ nhân bút Đại Đạo lập nên, khi xưa ông ấy truyền đạo ở đó, ở đó cũng có Đạo Môn. Tuy không nhiều cường giả nhưng đều rất mạnh”.
Hư giới!
Diệp Huyên trầm giọng: “Không biết họ có đồng ý ra giúp đỡ chống lại đám Thần Linh kia không nhỉ?”
Tần Quan cười: “Ngươi có thể thử xem, vả lại ta đề nghị ngươi nên tới đó một chuyến, bởi vì những thứ chủ nhân bút Đại Đạo để lại đó đều là của Đạo Môn, ta không có hứng thú với những thứ đó lắm, nhưng có lẽ sẽ giúp ích được cho ngươi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi bảo: “Tiểu Quan, đưa ta tới đó đi”.
Tần Quan cười: “Đi, vừa hay ta cũng định về chế tạo một ít đạn pháo, không đủ dùng nữa rồi”.
Đạn pháo!
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Bình luận facebook