Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5931: Liên quan quái gì đến ta!
Trên đường đi, Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tiểu Quan, thứ cô ném ra lúc nãy là gì vậy?”
Tần Quan khẽ cười: “Ngươi có hứng thú à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Rất lợi hại”.
Tần Quan cười: “Đó vẫn chưa phải bản cực hạn, chúng ta vẫn đang nâng cấp”.
Vẫn đang nâng cấp!
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Tần Quan khẽ nói: “Thật ra chắc đám Thần Linh đó cũng có khoa học kỹ thuật”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Như thế nào?”
Tần Quan nói: “Lúc trước ta nghiên cứu thấy bọn chúng có rất nhiều thứ không thuộc phạm trù Thần đạo, mà là khoa học kỹ thuật, cho nên ta cảm ta cảm thấy bọn chúng có kỹ thuật cường đại”.
Nói rồi nàng ta dừng lại một chút mới nói tiếp: “Kỳ thực khoa học kỹ thuật và Thần đạo đều dẫn đến một mục đích. Nguồn gốc của sức mạnh là như nhau”.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Điều ta khá tò mò là tại sao chúng có thể thông qua phân thân tới được đây, mà bản thể lại ở thế giới của chúng”.
Tần Quan cười: “Gần đây ta cũng đang nghiên cứu”.
Diệp Huyên mỉm cười hỏi Tần Quan: “Cô đang nghiên cứu?”
Tần Quan gật đầu: “Khi tới thế giới Hư Chân, ta đã bắt đầu nghiên cứu rồi. Ta còn bắt một Thần Linh về để nghiên cứu, có lẽ người của ta đã nghiên cứu ra kết quả rồi”.
Diệp Huyên giơ ngón cái lên: “Lợi hại!”
Hắn phát hiện phú bà này thật sự lợi hại, may mà là người của mình!
Tần Quan trịnh trọng nói: “Đám Thần Linh đó khác với các chủng tộc khác, chúng chưa bao giờ coi người ở thế giới chúng ta là con người, trong mắt chúng, thế giới của chúng ta giống như trồng rau hẹ vậy, trưởng thành thì tới gặt! Vì thế giữa chúng ta và chúng không thể đàm phán hoà bình và hoà giải được. Vậy nên Tiểu Huyên Tử, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đánh một trận khó khăn đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu”.
Kẻ thù lần này khác với những kẻ thù khác, dù sao những kẻ thù khác là người cùng một thế giới.
Nhưng lần này, đám Thần Linh ấy không còn thế giới với họ, hơn nữa chúng còn rất tự cao tự đại, cho rằng họ là sinh mệnh thấp kém.
Trên thực tế, so với đám Thần Linh này, nền văn minh Võ đạo ở đây không hề yếu, sở dĩ bên này không đánh lại là vì đám Thần Linh kia có Bất Tử Chi Thân, nếu không có Bất Tử Chi Thân thì hắn phát hiện đám Thần Linh đó rất yếu!
Đặc biệt là Thánh chủ lúc trước, hoàn toàn không có khí phách và kiêu ngạo của bậc cường giả tuyệt thế.
Chẳng trách Vô Biên Chủ lại dè bỉu coi thường, đến hắn cũng coi thường loại người này!
Có thể nói, nếu không có Bất Tử Chi Thân thì đám Thần Linh này chẳng thể đánh bại được cường giả của thế giới Hư Chân.
Tần Quan lại nói: “Chắc ngươi cũng đã cảm nhận được đám Thần Linh này không giống kiếm tu bình thường. Thực lực của chúng không giống như tự mình tu luyện mà có, vậy nên đạo tâm của chúng vô cùng kém, nhất là sau khi thấy ngươi có thể giết được bản thể của mình, biểu hiện của chúng giống như… bình xịt ở thế giới kia của ta!”
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Bình xịt?
Tần Quan khẽ cười: “Ở thế giới kia của chúng ta có một số người trên mạng có thể thông qua một số phương thức nào đó có thể đưa ra ý kiến của mình ở một số nơi, mà người khác không thể tìm được bản thể của họ, bởi vậy họ giống như Thần Linh, giơ cao bàn phím, phun trời phun đất, cảm giác mình giống như thần”.
Vừa nói nàng ta vừa lắc đầu: “Nhưng nếu ở ngoài đời thì thực ra ai cũng rất tệ. Những Thần Linh này giống như những loại người này vậy”.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Ý cô là đám Thần Linh này dùng cách thức đặc biệt che giấu bản thể, sau đó dùng cách thức khác để vào một thế giới khác… Nói một cách đơn giản, chúng ta và chúng không ở cùng một thế giới, mà trong mắt chúng, thế giới của chúng mới là thế giới thực, chúng ta mới là thế giới ảo?”
Tần Quan gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên cau mày!
Tần Quan lại nói: “Nhưng không đơn giản như vậy! Thế giới của chúng chắc chắn cao hơn chúng ta, nhưng thế giới của chúng ta cũng không phải thế giới ảo, chỉ có thể nói là Duy Độ nền văn minh của chúng cao hơn chúng ta. Hơn nữa xét từ phương diện tu luyện, nền văn minh Võ đạo của chúng ta ở đây không thua gì chúng, trước đây chúng ta không đánh bại được chúng, không phải do chúng đánh giỏi mà vì chúng có thể hồi sinh vô hạn. Vậy nên chỉ cần giải quyết được điều này là chúng sẽ không còn đáng sợ nữa. Mà giải quyết điều này cần phải vào Duy Độ vũ trụ của chúng, tìm hiểu thế giới vũ trụ của chúng sau đó tìm ra khuyết điểm của chúng. Tiếc là… ta cũng không thể vào được thế giới của chúng!”
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn: “Dùng thanh kiếm này, có lẽ có thể”.
Kiếm Thanh Huyên có thể phá vỡ mọi quy tắc!
Tần Quan nhìn kiếm Thanh Huyên, lắc đầu: “E là không được”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao?”
Tần Quan cười đáp: “Kiếm của ngươi có thể phá được quy tắc, nhưng ngươi không thể, vậy nên kiếm của ngươi có thể vào được thế giới đó, còn ngươi thì không. Cái này hơi giống như hai người thực lực yếu cầm bùa truyền âm, họ cầm bùa truyền âm nói chuyện, âm thanh có thể tới được chỗ đối phương, nhưng họ lại không thể tới được chỗ đối phương như âm thanh. Trừ khi bản thân người này có thể phá vỡ được quy tắc của không gian, có thể đi lại được trong thời không”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Quan bỗng bảo: “Chúng ta tới nơi rồi”.
Diệp Huyên nhìn phương xa, nơi đó có một cánh cổng thời không kỳ dị.
Sau khi hai người đi vào cánh cổng thời không, trong nháy mắt Diệp Huyên và Tần Quan đã tới một tiểu trấn, trấn này có ít nhất mấy vạn hộ gia đình, mà phía sau tiểu trấn là một ngọn núi, trên núi loáng thoáng thấy một vài cung điện.
Tần Quan chỉ vào ngọn núi đó: “Đạo Môn! Trên đó có mấy người rất mạnh!”
Rất mạnh!
Diệp Huyên cười: “Cô đã nói là rất mạnh thì chắc chắn rất lợi hại”.
Tần Quan khẽ cười: “Bây giờ ngươi cũng rất mạnh”.
Diệp Huyên bật cười ha hả.
Sau khi vào tiểu trấn, Tần Quan đưa Diệp Huyên tới trước một học viện.
Học viện không lớn, chỉ là mấy gian nhà trúc hợp thành nhưng rất tao nhã, trong học viện có một cô gái đang dạy một đám trả con.
Diệp Huyên nhìn cô gái, nàng ta mặc học bào, tóc dài tới vai, tay trái cầm sách, tay phải cầm thước kẻ.
Lúc này, cô gái bỗng đặt quyển sách xuống, quay đầu nhìn Diệp Huyên và Tần Quan, khi thấy Tần Quan, nàng ta hơi giật mình, sau đó cười gọi: “Tần cô nương”.
Tần Quan cười khẽ: “Tri Ngôn, không làm phiền cô chứ?”
Cô gái tên Tri Ngôn lắc đầu: “Không phiền”.
Nói xong nàng ta nhìn đám học sinh trước mặt, cười bảo: “Tự học”.
Nghe vậy, đám học sinh lập tức vui mừng khôn xiết.
Tri Ngôn đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan, hỏi Diệp Huyên: “Vị này là?”
Tần Quan trả lời: “Diệp Huyên, Nhân Gian Chi Chủ đời này”.
Tri Ngôn nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Cậu có đạo ấn”.
Diệp Huyên gật đầu, nói rồi hắn điều khiển đạo ấn, đạo ấn hiện ra giữa đầu mày của hắn.
Nhìn thấy đạo ấn của Diệp Huyên, Tri Ngôn cau mày, im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Ông ấy đã chọn cậu”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Tri Ngôn nhìn Diệp Huyên: “Vì sao ông ấy lại chọn cậu?”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ ông ấy không còn lựa chọn nào khác tốt hơn nữa”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Tri Ngôn lắc đầu cười: “Diệp công tử thật biết nói đùa! Thực lực của cậu rất mạnh, Kiếm đạo tự hình thành một phái, là cường giả tuyệt thế nhân gian hiếm gặp. Mà ý của ta là ông ấy chọn cậu là muốn cậu chống lại Thần Linh hay là xây dựng lại trật tự của Đạo Môn?”
Diệp Huyên cười đáp: “Cả hai!”
Tri Ngôn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong nàng ta dừng lại một chút mới nói: “Nơi đây đã bình yên vô số đời, mà những người sống ở đây như chúng ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện bên ngoài”.
Diệp Huyên gật đầu: “Có thể hiểu được”.
Tri Ngôn nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói tiếp: “Lần tới khi Thần Linh tấn công nơi này, mong cô nương nhớ lời này, Diệp Huyên cũng không thích xen vào chuyện của người khác, đến lúc đó mời cô nương và những người ở đây tự mình chống lại Thần Linh!”
Tri Ngôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, cười cất lời: “Tiểu Quan, đi thôi”.
Tần Quan gật đầu, hai người đang chuẩn bị đi thì Tri Ngôn bỗng gọi lại: “Diệp công tử, cậu không bảo vệ nơi này à?”
Diệp Huyên liếc nhìn Tri Ngôn: “Liên quan quái gì đến ta!”
Tri Ngôn: “…”
Tần Quan khẽ cười: “Ngươi có hứng thú à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Rất lợi hại”.
Tần Quan cười: “Đó vẫn chưa phải bản cực hạn, chúng ta vẫn đang nâng cấp”.
Vẫn đang nâng cấp!
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Tần Quan khẽ nói: “Thật ra chắc đám Thần Linh đó cũng có khoa học kỹ thuật”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Như thế nào?”
Tần Quan nói: “Lúc trước ta nghiên cứu thấy bọn chúng có rất nhiều thứ không thuộc phạm trù Thần đạo, mà là khoa học kỹ thuật, cho nên ta cảm ta cảm thấy bọn chúng có kỹ thuật cường đại”.
Nói rồi nàng ta dừng lại một chút mới nói tiếp: “Kỳ thực khoa học kỹ thuật và Thần đạo đều dẫn đến một mục đích. Nguồn gốc của sức mạnh là như nhau”.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Điều ta khá tò mò là tại sao chúng có thể thông qua phân thân tới được đây, mà bản thể lại ở thế giới của chúng”.
Tần Quan cười: “Gần đây ta cũng đang nghiên cứu”.
Diệp Huyên mỉm cười hỏi Tần Quan: “Cô đang nghiên cứu?”
Tần Quan gật đầu: “Khi tới thế giới Hư Chân, ta đã bắt đầu nghiên cứu rồi. Ta còn bắt một Thần Linh về để nghiên cứu, có lẽ người của ta đã nghiên cứu ra kết quả rồi”.
Diệp Huyên giơ ngón cái lên: “Lợi hại!”
Hắn phát hiện phú bà này thật sự lợi hại, may mà là người của mình!
Tần Quan trịnh trọng nói: “Đám Thần Linh đó khác với các chủng tộc khác, chúng chưa bao giờ coi người ở thế giới chúng ta là con người, trong mắt chúng, thế giới của chúng ta giống như trồng rau hẹ vậy, trưởng thành thì tới gặt! Vì thế giữa chúng ta và chúng không thể đàm phán hoà bình và hoà giải được. Vậy nên Tiểu Huyên Tử, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đánh một trận khó khăn đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu”.
Kẻ thù lần này khác với những kẻ thù khác, dù sao những kẻ thù khác là người cùng một thế giới.
Nhưng lần này, đám Thần Linh ấy không còn thế giới với họ, hơn nữa chúng còn rất tự cao tự đại, cho rằng họ là sinh mệnh thấp kém.
Trên thực tế, so với đám Thần Linh này, nền văn minh Võ đạo ở đây không hề yếu, sở dĩ bên này không đánh lại là vì đám Thần Linh kia có Bất Tử Chi Thân, nếu không có Bất Tử Chi Thân thì hắn phát hiện đám Thần Linh đó rất yếu!
Đặc biệt là Thánh chủ lúc trước, hoàn toàn không có khí phách và kiêu ngạo của bậc cường giả tuyệt thế.
Chẳng trách Vô Biên Chủ lại dè bỉu coi thường, đến hắn cũng coi thường loại người này!
Có thể nói, nếu không có Bất Tử Chi Thân thì đám Thần Linh này chẳng thể đánh bại được cường giả của thế giới Hư Chân.
Tần Quan lại nói: “Chắc ngươi cũng đã cảm nhận được đám Thần Linh này không giống kiếm tu bình thường. Thực lực của chúng không giống như tự mình tu luyện mà có, vậy nên đạo tâm của chúng vô cùng kém, nhất là sau khi thấy ngươi có thể giết được bản thể của mình, biểu hiện của chúng giống như… bình xịt ở thế giới kia của ta!”
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Bình xịt?
Tần Quan khẽ cười: “Ở thế giới kia của chúng ta có một số người trên mạng có thể thông qua một số phương thức nào đó có thể đưa ra ý kiến của mình ở một số nơi, mà người khác không thể tìm được bản thể của họ, bởi vậy họ giống như Thần Linh, giơ cao bàn phím, phun trời phun đất, cảm giác mình giống như thần”.
Vừa nói nàng ta vừa lắc đầu: “Nhưng nếu ở ngoài đời thì thực ra ai cũng rất tệ. Những Thần Linh này giống như những loại người này vậy”.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Ý cô là đám Thần Linh này dùng cách thức đặc biệt che giấu bản thể, sau đó dùng cách thức khác để vào một thế giới khác… Nói một cách đơn giản, chúng ta và chúng không ở cùng một thế giới, mà trong mắt chúng, thế giới của chúng mới là thế giới thực, chúng ta mới là thế giới ảo?”
Tần Quan gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên cau mày!
Tần Quan lại nói: “Nhưng không đơn giản như vậy! Thế giới của chúng chắc chắn cao hơn chúng ta, nhưng thế giới của chúng ta cũng không phải thế giới ảo, chỉ có thể nói là Duy Độ nền văn minh của chúng cao hơn chúng ta. Hơn nữa xét từ phương diện tu luyện, nền văn minh Võ đạo của chúng ta ở đây không thua gì chúng, trước đây chúng ta không đánh bại được chúng, không phải do chúng đánh giỏi mà vì chúng có thể hồi sinh vô hạn. Vậy nên chỉ cần giải quyết được điều này là chúng sẽ không còn đáng sợ nữa. Mà giải quyết điều này cần phải vào Duy Độ vũ trụ của chúng, tìm hiểu thế giới vũ trụ của chúng sau đó tìm ra khuyết điểm của chúng. Tiếc là… ta cũng không thể vào được thế giới của chúng!”
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn: “Dùng thanh kiếm này, có lẽ có thể”.
Kiếm Thanh Huyên có thể phá vỡ mọi quy tắc!
Tần Quan nhìn kiếm Thanh Huyên, lắc đầu: “E là không được”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao?”
Tần Quan cười đáp: “Kiếm của ngươi có thể phá được quy tắc, nhưng ngươi không thể, vậy nên kiếm của ngươi có thể vào được thế giới đó, còn ngươi thì không. Cái này hơi giống như hai người thực lực yếu cầm bùa truyền âm, họ cầm bùa truyền âm nói chuyện, âm thanh có thể tới được chỗ đối phương, nhưng họ lại không thể tới được chỗ đối phương như âm thanh. Trừ khi bản thân người này có thể phá vỡ được quy tắc của không gian, có thể đi lại được trong thời không”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Quan bỗng bảo: “Chúng ta tới nơi rồi”.
Diệp Huyên nhìn phương xa, nơi đó có một cánh cổng thời không kỳ dị.
Sau khi hai người đi vào cánh cổng thời không, trong nháy mắt Diệp Huyên và Tần Quan đã tới một tiểu trấn, trấn này có ít nhất mấy vạn hộ gia đình, mà phía sau tiểu trấn là một ngọn núi, trên núi loáng thoáng thấy một vài cung điện.
Tần Quan chỉ vào ngọn núi đó: “Đạo Môn! Trên đó có mấy người rất mạnh!”
Rất mạnh!
Diệp Huyên cười: “Cô đã nói là rất mạnh thì chắc chắn rất lợi hại”.
Tần Quan khẽ cười: “Bây giờ ngươi cũng rất mạnh”.
Diệp Huyên bật cười ha hả.
Sau khi vào tiểu trấn, Tần Quan đưa Diệp Huyên tới trước một học viện.
Học viện không lớn, chỉ là mấy gian nhà trúc hợp thành nhưng rất tao nhã, trong học viện có một cô gái đang dạy một đám trả con.
Diệp Huyên nhìn cô gái, nàng ta mặc học bào, tóc dài tới vai, tay trái cầm sách, tay phải cầm thước kẻ.
Lúc này, cô gái bỗng đặt quyển sách xuống, quay đầu nhìn Diệp Huyên và Tần Quan, khi thấy Tần Quan, nàng ta hơi giật mình, sau đó cười gọi: “Tần cô nương”.
Tần Quan cười khẽ: “Tri Ngôn, không làm phiền cô chứ?”
Cô gái tên Tri Ngôn lắc đầu: “Không phiền”.
Nói xong nàng ta nhìn đám học sinh trước mặt, cười bảo: “Tự học”.
Nghe vậy, đám học sinh lập tức vui mừng khôn xiết.
Tri Ngôn đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan, hỏi Diệp Huyên: “Vị này là?”
Tần Quan trả lời: “Diệp Huyên, Nhân Gian Chi Chủ đời này”.
Tri Ngôn nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Cậu có đạo ấn”.
Diệp Huyên gật đầu, nói rồi hắn điều khiển đạo ấn, đạo ấn hiện ra giữa đầu mày của hắn.
Nhìn thấy đạo ấn của Diệp Huyên, Tri Ngôn cau mày, im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Ông ấy đã chọn cậu”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Tri Ngôn nhìn Diệp Huyên: “Vì sao ông ấy lại chọn cậu?”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ ông ấy không còn lựa chọn nào khác tốt hơn nữa”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Tri Ngôn lắc đầu cười: “Diệp công tử thật biết nói đùa! Thực lực của cậu rất mạnh, Kiếm đạo tự hình thành một phái, là cường giả tuyệt thế nhân gian hiếm gặp. Mà ý của ta là ông ấy chọn cậu là muốn cậu chống lại Thần Linh hay là xây dựng lại trật tự của Đạo Môn?”
Diệp Huyên cười đáp: “Cả hai!”
Tri Ngôn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong nàng ta dừng lại một chút mới nói: “Nơi đây đã bình yên vô số đời, mà những người sống ở đây như chúng ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện bên ngoài”.
Diệp Huyên gật đầu: “Có thể hiểu được”.
Tri Ngôn nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói tiếp: “Lần tới khi Thần Linh tấn công nơi này, mong cô nương nhớ lời này, Diệp Huyên cũng không thích xen vào chuyện của người khác, đến lúc đó mời cô nương và những người ở đây tự mình chống lại Thần Linh!”
Tri Ngôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, cười cất lời: “Tiểu Quan, đi thôi”.
Tần Quan gật đầu, hai người đang chuẩn bị đi thì Tri Ngôn bỗng gọi lại: “Diệp công tử, cậu không bảo vệ nơi này à?”
Diệp Huyên liếc nhìn Tri Ngôn: “Liên quan quái gì đến ta!”
Tri Ngôn: “…”
Bình luận facebook