Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5936-5940
Chương 5936: Một cách thái quá!
Đợi chủ nhân bút Đại đạo đi rồi, Diệp Huyên mới thu những thứ trong Đạo Môn vào rồi rời khỏi thời không Hắc Ám vô tận. Đúng lúc này, Tần Quan xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng ta cười hỏi: “Sao lại trông bí xị thế này?"
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Không phải, chỉ đang cảm thán thôi”.
Chủ nhân bút Đại đạo đã cho hắn biết rất nhiều chuyện.
Tần Quan: “Có lấy được đồ không?"
Hắn gật đầu.
Tần Quan: “Vậy tìm chỗ nào rồi hai ta cùng xem”.
Nói rồi, nàng ta đưa hắn đến bên bờ hồ trong ngôi làng nhỏ.
Diệp Huyên vươn tay, gọi mười hai quyển sách cổ xuất hiện.
Hắn vừa cầm đại một quyển ra, Tần Quan đã nheo mắt buột miệng: “Đạo điển!"
Diệp Huyên nhìn những quyển còn lại, thấy tên chúng lần lượt là Pháp điển, Thần điển, Võ điển, Kiếm điển, Linh điển, Hồn điển, Xá điển, Ác điển, Thiện điển, Chân điển, Nhân điển.
Hai người họ trao nhau một cái liếc mắt trước bắt đầu lật sách ra xem.
Một hồi sau, Tần Quan mới thốt lên: “Mười hai bộ Thánh điển này mới được sửa chữa gần đây, có thể nói chính là căn cơ của văn minh Võ đạo cho vũ trụ ngày nay!"
Diệp Huyên gật gù. Hắn biết khởi nguồn cho văn minh Võ đạo của vũ trụ này chính là chủ nhân bút Đại đạo.
Mà mười hai quyển Thánh điển này chính là nguồn gốc cho văn minh Võ đạo của vũ trụ ngày nay.
Tần Quan lại lật xem một hồi, nói: “Lợi hại thật!"
Diệp Huyên nhìn sang, nghe nàng ta giải thích: “Chủ nhân bút Đại đạo phải lợi hại lắm mới sáng tạo ra những thứ Võ đạo và phương pháp tu luyện này. Nếu không có y đứng ra truyền đạo, không biết văn minh Võ đạo của thế giới này còn lạc hậu đến đâu nữa”.
Diệp Huyên gật đầu. Phải thừa nhận rằng hắn thật sự rất tôn trọng chủ nhân bút Đại đạo.
Tuy sẽ có lúc mỉa mai kháy đểu này nọ, nhưng đó là vì hắn bị y sắp xếp cho gặp toàn chuyện xui xẻo khi trước.
Bây giờ nhìn hắn huênh hoang khắp nơi thế này, làm gì có ai còn nhớ khi xưa hắn thê thảm cỡ nào chứ?
Mà kẻ địch lúc nào cũng bất thường cả.
Vượt cấp ư?
Vượt vô số cấp luôn ấy chứ!
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lắc đầu cười.
Mặc dù trước đây vô cùng thê thảm nhưng cũng có lúc hắn cũng ra vẻ ghê lắm.
Với lại cũng không thể chối rằng khi có Thanh Nhi ở bên thì hắn mạnh hơn rất nhiều.
Chính sức mạnh này đã giúp tâm cảnh hắn chậm rãi sinh ra biến hóa. Bỗng hắn nghe Tần Quan nói: “Mười hai bộ Thánh điển này kỳ ảo vô cùng, ta phải chú giải mới được, bằng không thì hậu nhân sẽ khó mà hiểu rõ!"
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nàng ta đưa quyển Kiếm điển sang cho hắn: “Cái này là phần của ngươi”.
Diệp Huyên tròn mắt: “Của ta?"
Tần Quan cười: “Ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian, công việc chú giải Kiếm điển đương nhiên phải do ngươi làm rồi”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu: “Cũng được”.
Dù sao đây cũng là thứ do chủ nhân bút Đại đạo viết ra, hắn cũng muốn xem thử ra sao.
Diệp Huyên ngồi sang bên, mở Kiếm điển ra, sau đó dần đọc tới quên trời quên đất.
Bên trong liệt kê ra mấy nghìn loại kiếm đạo trên thế gian, còn trình bày cặn kẽ từng loại như thế nào.
Diệp Huyên đọc mà khiếp sợ không thôi.
Mấu chốt là phần sau Kiếm điển còn ghi chép lại vô số Kiếm tu mạnh mẽ, nào là họ tu Kiếm đạo gì, có đặc điểm gì, tất cả đều được viết lại rõ ràng.
Bên trong còn có cả Mộ Niệm Niệm, được chủ nhân bút Đại đạo phê cho dòng đánh giá: Thanh kiếm thứ tư trong nhân gian.
Thanh kiếm thứ tư trong nhân gian!
Điều này chứng tỏ Niệm tỷ tuy thua Tam Kiếm về sức mạnh nhưng không có nghĩa là nàng ấy yếu, ngược lại còn vô cùng xuất sắc về phương diện thiên phú và trí tuệ.
Đủ để thấy chủ nhân bút Đại đạo đánh giá nàng cao đến đâu.
Diệp Huyên lật tiếp về sau, cuối cùng thấy được tên mình.
Kiếm đạo Nhân Gian.
Chỉ có bốn chữ.
Ngoài ra không còn gì khác.
Diệp Huyên không khỏi nhăn tít mày lại. Thế này là sao?
Là không còn gì để nói à?
Có mỗi phê bình đánh giá thôi mà cũng không cho!
Hắn lắc đầu với vẻ cạn lời.
Im lặng một hồi sau, Diệp Huyên lấy cây viết ra. Đã không chịu đánh giá thì để ta tự đánh giá!
Hắn suy ngẫm một hồi rồi vung bút viết xuống: Kiếm Chủ Nhân Gian, kiếm tu cuối thời kỳ trật tự cũ, thiên tư vô song muôn đời, sống để tu kiếm, xuất hiện để chống lại tai kiếp, vô địch đương thời, đạt đến đỉnh cao huy hoàng của đời người, tạo ra huyền thoại vô tận. Tổng kết: Ngầu lòi!
Viết xong rồi, hắn hài lòng gật gù.
Chợt nghe Tiểu Tháp dè dặt lên tiếng: “Tiểu chủ à, làm vậy ổn không đó?"
Diệp Huyên tỉnh bơ hỏi lại: “Ngươi có ý kiến?"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Huyên nghiêm giọng: “Ta nói sai gì sao? Trật tự Đạo Môn vừa sụp đổ là ta sinh ra đời. Tư chất ta chẳng lẽ không tốt? Hay ta không phải kiếm tu? Thần Linh xuất hiện chẳng phải tai kiếp à? Cuộc đời ta chưa đủ huy hoàng hay sao? Hay là ta chưa đủ ngầu?"
Tiểu Tháp càng im thin thít.
Diệp Huyên cười: “Đừng sợ, ngươi nghĩ gì cứ việc nói ra. Ta không phải kiểu người hẹp hòi, tuyệt đối không suy bụng ta ra bụng người đâu”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tiểu Tháp ngươi vẫn còn trẻ quá, chưa hiểu sự đời. Ngươi cho rằng ta tự đánh giá bản thân là để khoe khoang à? Quá sức nông cạn!"
Tiểu Tháp tiếp tục không nói gì.
Diệp Huyên thao thao bất tuyệt: “Ta đánh giá là muốn cho hậu nhận nhớ rõ Diệp Huyên này đã làm gì cho họ. Dù sao chống lại Thần Linh đã là việc vô cùng nguy hiểm rồi, mà ta thì chuyện cực khổ gì cũng làm, muốn đổi lại chút danh tiếng cũng không có gì quá đáng chứ hả?"
Tiểu Tháp vội hùa theo: “Đúng vậy! Ta không có ý gì đâu Tiểu chủ, ta chỉ muốn nói đánh giá như vậy chưa xứng với người, hay là kêu Tiểu Bút viết thêm mấy lời hoa mỹ nữa đi? Nó giỏi văn hóa lắm á, viết ra bảo đảm mượt!”
Tiểu Bút: “...”
Diệp Huyên nghĩ ngợi một phen: “Ta thấy Tiểu Tháp nói đúng đấy Tiểu Bút, nhiệm vụ này giao cho huynh!"
Tiểu Bút im luôn.
Không bao lâu sau đã có tiếng ầm ĩ truyền ra từ trong tháp.
Diệp Huyên khẽ cười, không nghĩ ngợi nữa mà tiếp tục đọc sách.
Thanh Khâu kìa!
Có cả đánh giá cho nàng ấy nữa!
Hứng thú dâng lên, Diệp Huyên tò mò muốn biết chủ nhân bút Đại đạo phê gì cho cô gái này.
Thanh Khâu: đến từ thời đại Tam Duy, một mình trấn áp Tứ Duy, bảo vệ Tam Duy muôn đời bình an. Thiên phú: Thực lực vượt quá lẽ thường.
Diệp Huyên không biết phải nói gì.
Xem ra chủ nhân bút Đại đạo đánh giá nàng ấy rất cao đấy chứ.
Mà ngẫm lại cũng bình thường thôi. Vì Thanh Khâu chính là Thiên Mệnh đời thứ nhất cơ mà!
Diệp Huyên cười cười, lật ra trang cuối.
Đúng như dự đoán, chính là Tam Kiếm.
Toàn bộ chỉ có một dòng chữ duy nhất: Tam Kiếm, vượt quá lẽ thường!
Vượt quá lẽ thường!
Đây chính là đánh giá chủ nhân bút Đại đạo dành cho họ.
Ngoài ra không còn gì khác.
Diệp Huyên im lặng suốt một hồi lâu, lật lại trang sách viết về mình, lại vung bút lên: Kiếm Chủ Nhân Gian, vượt quá lẽ thường một cách thái quá!
Chương 5937: Cho cô hết
Sau khi đổi xong, Diệp Huyên cười ha ha, rồi bắt đầu tập trung chú giải bộ Kiếm điển.
Không thể không nói, bộ Kiếm điển chủ nhân bút Đại đạo biên soạn này thật sự rất lợi hại, kiến giải về Kiếm đạo chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung.
Thế gian có ba nghìn Kiếm đạo, chỉ có Kiếm đạo của Tam Kiếm không nằm trong bộ Kiếm điển này.
Còn lại tất cả các Kiếm đạo khác đều được giới thiệu chi tiết.
Khoảng thời gian sau, Diệp Huyên và Tần Quan cùng tiến vào Tiểu Tháp rồi bắt đầu bận bù đầu.
Diệp Huyên cũng không tu luyện tiếp nữa, Kiếm đạo hiện tại của hắn đã đạt đến một trình độ nhất định, muốn đột phá nữa thì vô cùng khó khăn.
Mà hắn cũng không gấp.
Ổn định lại tâm tình, từ từ tu luyện.
Trong quá trình chú giải Kiếm điển, Diệp Huyên cũng đã gặt hái được rất nhiều.
Dần dà, Diệp Huyên bắt đầu trầm luân vào trong đó.
Mà ở một bên khác, Tần Quan còn bận rộn hơn cả Diệp Huyên, nàng muốn chú giải hết mười hai Thánh điển này, mà trong quá trình chú thích, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ gia giảm thêm một vài điều.
Nàng cảm thấy hiện nay có vài phương pháp tu luyện quá mức rườm rà, nhất là bên trong Kiếm điển còn dính đến rất nhiều cảnh giới, nàng cảm thấy có vài cảnh giới không cần thiết phải tồn tại, bởi vậy mới thẳng tay cắt bớt đi.
Ngoài ra nàng còn biên soạn lại một bộ quy tắc chung!
Quy tắc chung của mười hai Thánh điển!
Ngày hôm đó, lúc Tần Quan đang soạn quy tắc chung thì Diệp Huyên đi tới, hắn liếc nhìn một cái đã thấy kinh ngạc: "Tiểu Quan, cô làm gì vậy?"
Tần Quan cười nói: "Mười hai bộ Thánh điển này vô cùng ảo diệu, hơn nữa mỗi bộ đều nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa, vậy nên ta muốn biên soạn ra một bộ quy tắc chung để ràng buộc mười hai bộ Thánh điển này".
Diệp Huyên khẽ gật đầu, lúc nghiên cứu Kiếm điển, hắn đã phát hiện Kiếm điển này không chỉ đơn giản là một quyển sách.
Nó có Linh!
Hơn nữa kiếm linh của Kiếm điển này còn rất đáng sợ!
Tất nhiên là không thể đánh lại hắn rời.
Tần Quan lại nói: "Mười hai bộ Thánh điển này phong phú vô cùng, sau này hẳn cũng sẽ được lưu truyền mãi mãi cho các Võ đạo đời sau, như thế thì tương lai văn minh Võ Đạo của vũ trụ Quan Huyên chắc chắn sẽ vượt xa thời đại này!"
Diệp Huyên cười nói: "Cô đoán thử, tương lai người ta có nhớ đến chúng ta và chủ nhân bút Đại đạo không?"
Tần Quan cười nói: "Chẳng sao cả. Làm việc mình thích, làm việc mình thấy đúng, cứ vậy thôi, còn những thứ khác ta cũng không để ý lắm!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Được!"
Tần Quan đột nhiên lấy ra một bộ điển cố đưa cho Diệp Huyên, Diệp Huyên không rõ: "Là gì vậy?"
Tần Quan cười nói: "Đây là Kiếm điển, ta cũng chú giải qua một lần, ngươi đọc xem thử".
Diệp Huyên gật đầu, hắn mở ra nhìn, vừa đọc được hắn đã sửng sốt.
Toàn bộ Kiếm điển này chỉ nói về một Kiếm đạo, chính là Kiếm đạo Nhân Gian!
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan nghiêm túc nói: "Ta tập hợp đặc điểm của ba nghìn Kiếm đạo rồi so sánh với Kiếm đạo của ngươi, ta phát hiện Kiếm đạo của ngươi có rất nhiều khuyết điểm. Khuyết điểm lớn nhất trong đó chính là Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ý của cô đây là ưu điểm, cũng là yếu điểm của ta?"
Tần Quan gật đầu: "Đúng! Ta đã điều tra, Dương bá phụ cũng đã từng tu Tín Ngưỡng Chi Đạo, nhưng y chỉ dùng một lần, chính là lúc đối đầu với Thiên Mệnh cô nương! Hơn nữa, y cũng không giống với ngươi, nòng cốt sức mạnh của y luôn luôn là bản thân mình, bởi vậy Tín Ngưỡng Chi Lực không trở thành gánh nặng của y. Mà ngươi thì không như vậy, ngươi hiện tại hẳn đã phát hiện ra vấn đề của bản thân, thế nhưng ngươi cũng không thể từ bỏ Tín Ngưỡng Chi Lực được".
Diệp Huyên gật đầu.
Kỳ thực tu luyện dến bây giờ, hắn cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Tín Ngưỡng Chi Lực!
Hắn là Kiếm chủ Nhân Gian, lực lượng Nhân Gian là cơ sở của hắn, nhưng nếu hắn muốn phá thần, thì Tín Ngưỡng Chi Lực này cũng sẽ là chướng ngại của hắn.
Tín Ngưỡng Chi Lực!
Ở góc độ nào đó mà nói, đây vẫn luôn là ngoại lực.
Diệp Huyên trầm mặc.
Từ bỏ Tín Ngưỡng Chi Lực?
Tất nhiên là không thể rồi!
Chúng sinh tạo nên hắn, bây giờ chỉ vì muốn đắc đạo mà diệt chúng sinh, như vậy là trái với bản tâm của hắn!
Cho dù năm đó Thanh Nhi diệt đạo, cũng là vì nàng đã phân thân, chứ không phải là Thanh Khâu nguyên bản.
Nếu là Thanh Khâu lúc ban sơ thì chắc chắn không thể diệt được đạo!
Phủ định tín ngưỡng của chính bản thân, đó không phải là phá thần, mà là nhập ma!
Tần Quan khẽ nói: "Thật ra cũng không hẳn là không có cách".
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười nói: "Thứ ngươi lo lắng đơn giản chỉ là vũ trụ Quan Huyên thôi đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan chớp mắt: "Vậy đơn giản rồi, cứ bồi dưỡng ra một Kiếm chủ Nhân Gian khác là được rồi không phải à?"
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt.
Tần Quan cười nói: "Thật ra chỉ cần ngươi biết vấn đề của mình nằm ở chỗ nào là được! Còn cách giải quyết thì cứ từ từ rồi cũng sẽ có thôi!"
Diệp Huyên gật đầu.
Bây giờ đúng là hắn cũng không gấp, bởi vì hắn biết có gấp cũng chẳng được gì!
Hiện tại còn rất nhiều chuyện khác cần làm!
Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên hỏi: "Tiểu Quan, cô có từng nghiên cứu về nhóm Thanh Nhi không?"
Nghe vậy, Tần Quan đặt cây viết trong tay xuống, nàng im lặng một lát rồi đáp: "Đã từng".
Diệp Huyên lập tức thấy tò mò: "Nói một chút đi!"
Tần Quan lắc đầu cười: "Không thể nói".
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Không thể?"
Tần Quan gật đầu: "Ta nghiên cứu về Thần Linh, cũng nghiên cứu về Tam Kiếm, Thần Linh thì còn có chút dấu vết để lần theo, còn Tam Kiếm, bọn họ..."
Nói rồi, nàng khẽ lắc đầu: "Bọn họ đã vượt qua nhận thức của chúng ta, có lẽ chỉ có bọn họ mới biết bản thân đã đến trình độ nào".
Diệp Huyên im lặng.
Tần Quan bỗng nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ nói: "Tiểu Huyên Tử, thật ra ta cũng không quá hi vọng ngươi sẽ phá thần thành công".
Diệp Huyên khó hiểu: "Tại sao?"
Tần Quan cười nói: "Bây giờ ngươi vẫn còn nhân tính, có thất tình lục dục, mà ngươi càng mạnh thì sẽ càng giống muội muội Thiên Mệnh của mình vậy, xem thường tất cả thế gian, cũng chính là "thần tính" mà mọi người thường nói. Như hiện tại, cha và đại ca của ngươi chưa từng thèm quản mấy chuyện linh tinh như Thần Linh này, vì sao? Thứ nhất là họ đang rèn luyện ngươi, thứ hai là trong cái nhìn của bọn họ, cho dù là Thần Linh hay chúng sinh của vũ trụ Quan Huyên đều giống nhau cả, bọn họ đã nhìn thấu bản chất của thế gian rồi! Như chúng ta đứng nhìn động vật trong rừng sâu cắn xé lẫn nhau vậy thôi, đúng hay sai? Không có gì là đúng và sai cả, chỉ có sinh tồn và cướp đoạt! Nói đơn giản hơn thì bọn họ đã vượt qua tất cả, thì sẽ xem thường tất cả".
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi mới tiếp lời: "Thật ra ta cũng luôn suy đoán, nếu trong lòng muội muội ngươi không có ngươi, hoặc có thể nói nàng đã hoàn toàn chấm dứt với ngươi, thì thực lực của nàng có lẽ sẽ lần nữa đột phá. Nàng là thần trong lòng của ngươi, nhưng từ một góc độ nào đó, ngươi cũng là thần khó lòng phá được trong lòng của nàng!"
Nói rồi, Tần Quan lắc đầu cười: "Tất nhiên ngươi muốn phá vị thần này thì khó như lên trời, nhưng nàng muốn phá vị thần là ngươi thì chỉ là tùy vào có muốn hay không mà thôi! Chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phá thần!"
Diệp Huyên cười ha ha!
Tần Quan cũng cười khẽ: "Ngươi bây giờ đã không còn ỷ lại bọn họ, vậy nên ta tin ngươi nhất định sẽ thành công. Chỉ là cho đến lúc đó, hi vọng ngươi vẫn sẽ là Tiểu Huyên Tử mà ta biết".
Diệp Huyên cười nói: "Yên tâm đi! Cho dù ta có phá thần thành công thì cũng sẽ không vứt bỏ nhân tính của mình, cũng như Thanh Nhi đối với ta vậy!"
Tần Quan gật đầu, cười đáp: "Vậy thì tốt!"
Đúng lúc này, Tiểu Ái bỗng xuất hiện trước mặt hai người, nàng ta nhìn cả hai một lát rồi nói: "Các chủ, chúng ta đã đúc lại Diệt Thế Thần Tướng rồi, bây giờ đã hoàn thành!"
Tần Quan nói: "Dẫn tới!"
Tiểu Ái khẽ gật đầu, sau đó xòe tay ra, một luồng ánh áng hiện lên trong tay nàng ta, tích tắc sau, một người khổng lồ đã xuất hiện trước mặt ba người không xa.
Diệp Huyên nhìn về phía Diệt Thế Thần Tướng, hắn đánh giá một chút, ngoại hình không có gì khác với lúc trước, có điều lần này người khổng lồ không dùng kiếm, mà là dùng súng!
Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: "Thử xem!"
Diệp Huyên gật đầu.
Ba người đi vào một vùng hư không, Diệp Huyên nhìn Diệt Thế Thần Tướng ở phía xa, một khắc sau, hắn đột nhiên biến mất!
Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng kiếm quang đã chém thẳng lên Diệt Thế Thần Tướng!
Bùm!
Diệt Thế Thần Tướng liên lục lui lại hơn mấy trăm trượng, mà khi nó vừa dừng lại thì trước ngực đã xuất hiện một vết cắt sâu hoắm!
Diệp Huyên không dùng kiếm Thanh Huyên!
Khoảng thời gian vừa qua cũng đủ giúp thực lực hắn tăng lên nhiều vô cùng!
Lúc này, vết rách trước ngực Diệt Thế Thần Tướng bỗng nhanh chóng khép lại.
Thấy thế, Diệp Huyên sửng sốt!
Tần Quan hơi cong khóe miệng lên: "Được lắm, có thêm cả chức năng tự khôi phục!"
Tiểu Ái gật đầu: "Các chủ, thực lực và năng lực chữa trị của Diệt Thế Thần Tướng này đã tăng lên rất nhiều lần so với bản mẫu lần trước, chỉ đáng tiếc một chỗ duy nhất là chỉ số thông minh của nó không còn cao như cũ".
Tần Quan cười nói: "Có được thì phải có mất chứ!"
Tiểu Ái gật đầu: "Các chủ, muốn tạo ra bao nhiêu?"
Tần Quan suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chúng ta có thể tạo ra được bao nhiêu?"
Tiểu Ái giơ một ngón tay lên.
Diệp Huyên hỏi: "Mười?"
Tiểu Ái lắc đầu: "Một trăm!"
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức ngớ ra!
Một trăm!
Vậy thì có hơi thái quá!
Tiểu Ái gật đầu: "Dù sao cũng là được tạo ra ở trong Tiểu Tháp, nếu ở bên ngoài thì không nhanh được như vậy!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Các cô có đủ tiền không?"
Tiểu Ái vừa định gật đầu thì Tần Quan ở bên đột nhiên hô lên: "Không đủ! Còn thiếu rất nhiều!"
Tiểu Ái ngây người, sau đó nhìn Tần Quan, nhưng không nói gì thêm.
Tần Quan nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta cần phải tạo ra rất nhiều rất nhiều món đồ công nghệ khác, vậy nên tài chính tiêu hao vô cùng lớn, nếu có thể thì ngươi giúp ta một chút đi!"
Diệp Huyên do dự một chốc rồi hỏi: "Thật à?"
Tần Quan đáp ngay: "Tất nhiên rồi! Ngươi nhìn ta đi, chẳng lẽ ta giống loại người vì tiền mà dối người sao?"
Diệp Huyên trầm mặc.
Cô nhìn cũng lưu manh lắm!
Tần Quan lại nói: "Linh Nguyên kia ngươi còn không? Cho thêm chút nữa đi!"
Diệp Huyên lắc đầu: "Hết rồi!"
Tần Quan suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ ta thật sự rất khó khăn, ngươi nhìn đi, ngày nào ta cũng phải tốn rất rất nhiều tiền để nghiên cứu, mỗi món vũ khí siêu cấp đều là dùng tiền đúc nên. Không chỉ thế, ta còn phải đi thu thập các loại vật liệu quý hiếm khắp chư thiên vạn giới... Quan trọng nhất là những món vũ khí ta tạo ra đều cần phải nạp tiền, ví dụ như đạn pháo bắn ra một viên là mất một viên, muốn bắn thêm viên nữa thì phải chế tạo ra, mà muốn vậy thì phải có tiền, ngươi biết mà? Bây giờ mỗi ngày ta đều tiết kiệm tối đa, chỉ ăn một bữa trong ngày, cơm trưa hay tối cũng không dám ăn. Ta..."
Diệp Huyên đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Tần Quan: "Đừng nói nữa! Tất cả Linh Nguyên của ta đều ở đây!"
Tiểu Ái: "..."
...
Chương 5938: Tạo một trăm người cái!
Tần Quan cười híp mắt nhận lấy nhẫn chứa đồ: “Được được!”
Diệp Huyên cạn lời!
Hắn phát hiện ra rồi!
Bây giờ phú bà này cứ luôn để ý đến ví tiền của hắn!
Tần Quan nhìn về phía Tiểu Ái: “Tạo một trăm Diệt Thế Thần Tướng trước, nhất định phải nhanh nhất có thể!”
Tiểu Ái gật đầu, sau đó lui xuống!
Tần Quan nghiêm túc nói: “Đến bây giờ những Thần Linh kia vẫn không có động tĩnh, không hợp lý lắm!”
Diệp Huyên gật đầu.
Từ sau trận chiến trước đó, Thần Linh rút lui, đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không có chút động tĩnh nào, chuyện này vô cùng bất thường!
Tần Quan trầm giọng nói: “Có thể là đang bày mưu tính kế gì đó!”
Diệp Huyên gật đầu: “Cũng có khả năng!”
Nói xong, hắn lắc đầu: “Tiếc là chúng ta quá bị động, đều là bọn họ tấn công chúng ta!”
Tần Quan trầm giọng nói: “Thật ra ta vẫn luôn nghiên cứu Chân Thế Giới của Thần Linh, bây giờ đã tìm hiểu được một chút rồi!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Chúng ta có thể đi đến thế giới của bọn họ không?”
Tần Quan lắc đầu: “Tạm thời thì không, hơn nữa thế giới của bọn họ không phải cách thế giới của chúng ta bằng thời không!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là thế giới của chúng ta và thế giới của bọn họ không có vấn đề khoảng cách à?”
Tần Quan gật đầu, nàng ta lấy một tờ giấy ra, sau đó vẽ một vòng tròn bên trên, sau đó lại vẽ một người trong vòng tròn: “Giải thích một cách đơn giản là chúng ta ở trong bức vẽ, còn bọn họ đứng ở vị trí của chúng ta”.
Nghe vậy, Diệp Huyên im lặng.
Nếu thật sự giống như lời Tần Quan nói thì thật sự hơi phi lý!
Tần Quan lại nói: “Mà bọn họ đánh nhau với chúng ta cũng giống thế này…”
Nói đến đây, nàng ta cầm bút vẽ thêm một người trong vòng tròn: “Bọn họ vẽ một người, không tốn bao nhiêu công sức cả. Hơn nữa, sau khi người được vẽ ra chết, bọn họ có thể vẽ tiếp, mà bản thể của bọn họ sẽ mãi mãi an toàn!”
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Ai cũng nói hắn bật hack, đám Thần Linh này mới là bật hack đó chứ?
Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay nàng ta.
Tần Quan nhìn kiếm Thanh Huyên, nhẹ giọng nói: “Thanh kiếm này của ngươi có thể giết chết bản thể của bọn họ, cho nên ngươi biết việc này có ý nghĩa thế nào không?”
Diệp Huyên im lặng!
Trước đó, hắn còn chưa suy nghĩ sâu xa vấn đề này, mà hiện tại, hắn đã suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ rồi!
Thanh Nhi thật sự quá hơn người!
Tạo ra một thanh kiếm đã có thể giết chết bản thể của những Thần Linh này!
Nếu là bản tôn của nàng ấy đích thân ra tay, thì trước mặt nàng ấy, những Thần Linh này cũng sẽ như rau cải!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ! Phá Thần!
Phá Thần!
Chết tiệt, bây giờ bảo ai tới, người đó chẳng đau đầu chứ?
Năm đó lúc phụ thân đối mặt với Thanh Nhi, không phải cũng gần như sắp tuyệt vọng sao?
Tần Quan nghiêm túc nói: “Cho nên, chúng ta muốn giết Thần Linh, cách duy nhất chính là vượt qua cái lồng giam này, vượt khỏi quy tắc nào đó, sau đó ở cùng một thế giới với bọn họ. Chỉ có thế, chúng ta mới có thể chân chính giết chết bọn họ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Việc này ta sẽ giao cho cô nghiên cứu!”
Nghe vậy, Tần Quan trợn trắng mắt.
Diệp Huyên cười nói: “Cũng đành chịu thôi, ở bên chúng ta chỉ mỗi cô có năng lực này!”
Tần Quan gật đầu: “Ta sẽ cố gắng nghiên cứu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Xét từ một góc độ nào đó, cô cũng là hy vọng của chúng ta đấy!”
Tần Quan lắc đầu cười khẽ: “Dù nghiên cứu ra được cũng phải có người, không có ai thì sao có thể chiến đấu với bọn họ chứ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Để ta!”
Tần Quan đang định đáp lời thì nàng ta đột nhiên cau mày, sau đó, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Có Thần Linh xuất hiện ở chiến trường Hư Chân!”
Nghe vậy, Diệp Huyên híp mắt: “Đi!”
Dứt lời, hắn dẫn theo Tần Quan biến mất, trong nháy mắt, hắn và Tần Quan đã đi tới chiến trường Hư Chân.
Vừa đến nơi, Diệp Huyên đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên, ông ta mặc áo bào trắng, tay cầm một thanh trường thương, cách người đàn ông này không xa chính là Tội Vương kia!
Nhìn thấy Tội Vương, Diệp Huyên cau mày!
Người này sống hơi lâu rồi đấy!
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, sắc mặt Tội Vương lập tức thay đổi, người này nhìn gã làm gì?
Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Tội Vương, đấu tay đôi không?”
Tội Vương lập tức sa sầm mặt: “Diệp thiếu, bây giờ không phải sân nhà của ta, ta không đấu tay đôi với ngươi! Nhưng Mạc công tử này của chúng ta thực lực mạnh mẽ, lần này ông ấy cố ý đến tìm ngươi, muốn đại chiến với ngươi đấy!”
Mạc công tử!
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, ông ta cười nói: “Mong Diệp công tử chỉ giáo!”
Diệp Huyên đáp: “Được!”
Dứt lời, hắn chợt biến mất khỏi vị trí vừa đứng!
Vụt!
Một tia kiếm quang đột nhiên loé lên!
Phía xa, Mạc công tử kia híp mắt, ông ta tiến lên một bước, sau đó đâm ra một thương.
Ầm!
Một thương đâm ra, lực lượng đáng sợ thoáng chốc bộc phát, trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường Hư Chân biến thành hư vô, mấy người xung quanh cũng tiến vào thời không bóng tối vô tận.
Lúc Diệp Huyên và Mạc công tử ra tay, Tội Vương liên tục lùi lại, gã lùi đi rất xa!
Gã vốn muốn xoay người bỏ chạy, nhưng gã vẫn quyết định ở lại xem thử!
Gã muốn nhìn xem thực lực của Kháo Sơn Vương này đã nâng cao bao nhiêu rồi!
Khi thấy hai người giao thủ, gã lập tức sa sầm mặt!
Mẹ kiếp!
Thực lực của Kháo Sơn Vương này lại trở nên mạnh hơn rồi!
Thật là biến thái!
Như nghĩ đến điều gì, Tội Vương đột nhiên nhìn về phía Tần Quan bên cạnh, nàng ta đứng ở đó, đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
Không thể không nói, Tần Quan trông rất yếu ớt, như kiểu chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã!
Lúc này, như cảm nhận được ánh mắt của Tội Vương, Tần Quan nhìn về phía gã, nàng ta khẽ mỉm cười, sau đó thò tay vào trong túi vải!
Thấy cảnh này, sắc mặt Tội Vương lập tức thay đổi, gã vội vàng lùi lại mấy vạn trượng, hoàn toàn kéo giãn khoảng cách với Tần Quan!
Kháo Sơn Vương đáng sợ!
Người phụ nữ này còn đáng sợ hơn!
Nàng ta có một đống thứ kỳ lạ, nổ đến mức đầu kêu ong ong!
Thấy Tội Vương rút lui, Tần Quan lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyên và Mạc công tử!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chém một kiếm xuống!
Ầm!
Chiêu kiếm này khiến một vùng kiếm quang loé lên trong thời không vô tận, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc khiến Mạc công tử kia liên tục lùi lại. Mạc công tử này lùi lại khoảng mấy trăm nghìn trượng, ông ta vừa dừng lại, Diệp Huyên đã cầm kiếm đi tới trước mặt ông ta!
Con ngươi Mạc công tử co lại, ông ta không lùi mà còn tiến tới, xông về phía trước, đâm ra một thương!
Oanh!
Trong nháy mắt, kiếm quang và thương mang bộc phát trước mặt hai người, chỉ trong nháy mắt, hai người đồng thời lùi lại. Trong quá trình lùi lại, Diệp Huyên vung tay phải, vô số kiếm Nhân Gian bay ra, sau đó biến thành những tia kiếm quang bắn nhanh về phía Mạc công tử!
Thấy cảnh này, Mạc công tử kia híp mắt, tay phải cầm thương đâm về phía trước.
Ầm!
Trong nháy mắt, muôn nghìn thương mang không ngừng bộc phát từ trong cơ thể ông ta!
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ thời không bóng tối vô tận sôi trào, những tiếng nổ không ngừng vang lên!
Ầm!
Lại có một tiếng nổ vang lên, sau đó, Mạc công tử kia lui lại một lần nữa. Lúc này, Diệp Huyên đang muốn ra tay, nhưng Tần Quan ở phía xa đột nhiên cau mày, sau đó, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi: “Bọn họ cố ý giữ chân ngươi, mục tiêu của bọn họ là vũ trụ Quan huyên!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức híp mắt.
Chương 5939: Giết bản thể!
Mục tiêu là vũ trụ Quan Huyên!
Nghe thấy lời của Tần Quan, Diệp Huyên thoáng chốc sa sầm mặt. Sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Mạc công tử, Mạc công tử đang định lên tiếng thì hắn đột nhiên biến mất!
Xoẹt!
Một tia kiếm quang màu máu loé lên!
Mạc công tử híp mắt, ông ta chợt bước về phía trước một bước, sau đó, cả người ông ta chợt trở nên hư ảo, sau đó, giữa cân mày của ông ta có một thanh trường thương bay ra!
Oanh!
Trong nháy mắt, một tia thương mang kèm theo trường thương bay nhanh, lực lượng mạnh mẽ khiến toàn bộ thời không bóng tối vô tận chấn động đến mức vỡ tan!
Lúc này, một thanh huyết kiếm chém tới!
Oanh!
Một thanh trường thương rung động dữ dội, sau đó, thanh huyết kiếm bị chém vỡ!
Phập!
Kiếm Thanh Huyên đâm thẳng vào giữa chân mày của Mạc công tử!
Ầm!
Cơ thể Mạc công tử cứng đờ, một lực lượng đáng sợ bộc phát ra từ trong cơ thể ông ta. Trong nháy mắt, thân thể của Mạc công tử đã vỡ tan, còn kiếm Thanh Huyên thì đang nhanh chóng nuốt chửng linh hồn ông ta!
Lần này, tốc độ nuốt chửng của kiếm Thanh Huyên rất nhanh, linh hồn của Mạc công tử bắt đầu biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy!
Mạc công tử nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa bằng ánh mắt mơ hồ: “Ngươi… Ngươi thật sự có thể giết chết bản thể của chúng ta!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Mạc công tử, Mạc công tử còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Huyên lại mở tay phải, kiếm Thanh Huyên rung lên, linh hồn của Mạc công tử hoàn toàn bị nuốt chửng!
Sau khi nuốt chửng toàn bộ linh hồn của Mạc công tử, Diệp Huyên quay đầu nhìn sang một bên. Mà lúc này, Tội Vương đã biến mất không còn tăm hơi!
Lại chạy!
Diệp Huyên sa sầm mặt!
Mẹ kiếp!
Tên này là thỏ à?
Sao chạy nhanh thế!
Lúc này, Tần Quan vội nói: “Đi, đi tới Linh Độ giới!”
Linh Độ giới!
Diệp Huyên gật đầu, ông ta dẫn theo Tần Quan cùng biến mất!
Kiếm Thanh Huyên có khả năng di chuyển nhanh, vì thế chỉ trong nháy mắt, hắn và Tần Quan đã xuất hiện ở Linh Độ giới!
Lúc này, một đám thần linh đang điên cuồng tấn công phong ấn đến vũ trụ Quan Huyên!
Ngày đó vì đề phòng tình huống bất ngờ, hắn đã đặt phong ấn ở nơi này, sợ sẽ có thần linh bất ngơ tấn công vũ trụ Quan Huyên!
Dù sao hắn cũng tu luyện Tín Ngưỡng Chi Lực của nhân gian, muốn phá vỡ Kiếm đạo của hắn, cách tốt nhất chính là phá vỡ nền tảng tín ngưỡng!
Mà nơi khởi nguồn Tín Ngưỡng Chi Lực của hắn đều ở vũ trụ Quan Huyên!
Cũng may những thần linh này cũng không thể phá vỡ phong ấn do hắn để lại trong thời gian ngắn, nếu không, bây giờ bọn họ đi xuống vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn sẽ là một tai hoạ lớn với vũ trụ!
Nhìn thấy Diệp Huyên và Tần Quan, sắc mặt mấy người kia lập tức thay đổi, thần linh dẫn đầu chính là Mục Thần Vương kia!
Diệp Huyên cũng lập tức nhìn về phía Mục Thần Vương, gã ta nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó ra lệnh: “Rút lui!”
Dứt lời, gã ta và đám thần linh phía sau lập tức xoay người bỏ chạy!
Diệp Huyên cười khẩy: “Muốn rút lui ư? Không kịp nữa đâu!”
Nói xong, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã bay ra ngoài!
Vụt!
Tiếng thời không xé rách vang vọng xung quanh.
Sắc mặt Mục Thần Vương thoáng chốc thay đổi, gã ta xoay người, sau đó đánh ra một quyền, trong cú đấm có vô số quyền mang nổ tung!
Ầm!
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Mục Thần Vương kia thoáng chốc lui lại mấy vạn trượng, gã ta vừa dừng lại, sau lưng đã có tiếng nổ đáng sợ vang lên!
Mục Thần Vương thầm hoảng hốt, gã ta vội quay đầu nhìn lại, sau lưng gã ta xuất hiện vô số tàu chiến, những tàu chiến này bắn ra những tia laser đáng sợ. Mà những thần linh kia hoàn toàn không thể chống lại những tia laser này, thân thể và linh hồn của rất nhiều thần linh bị đánh tan, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Thần Vương lập tức trở nên cực kỳ khó coi!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Thần Vương, gã ta thay đổi sắc mặt. Gã ta xoay người, tay phải siết chặt thành quyền, quát lên một tiếng, trong nháy mắt, sau lưng gã ta xuất hiện một người khổng lồ màu vàng cao vạn trượng. Khi gã ta đánh ra một quyền, người khổng lồ kia cũng đánh một quyền về phía Diệp Huyên!
Ầm!
Cú đấm khiến vô số thời không của Linh Độ giới vỡ tan, tất cả mọi người rơi vào thời không bóng tối vô tận.
Dù cú đấm này không thể làm vỡ kiếm quang của Diệp Huyên, nhưng cũng khiến Diệp Huyên phải lùi lại mấy nghìn trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn về phía Mục Thần Vương. Mục Thần Vương hít sâu một hơi, gã ta nắm cặt hai tay, người khổng lồ ở sau lưng gã ta cũng siết chặt tay, một hơi thở đáng sợ lập tức kéo xuống từ chân trời, áp đảo về phía Diệp Huyên!
Lúc này, vũ trụ tinh hà cũng trở nên nhỏ bé.
Diệp Huyên híp mắt, hắn chợt mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên trong tay bay lên cao, cùng với kiếm Thanh Huyên còn có mười triệu thanh kiếm Nhân Gian. Những kiếm Nhân Gian này cùng với kiếm Thanh Huyên chém thẳng về phía người khổng lồ kia tựa như nước lũ!
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Thần Vương lập tức lộ vẻ dữ tợn, gã ta chợt đánh một quyền xuống dưới!
Người khổng lồ kia cũng đè tay xuống, cùng lúc đó, nó đánh một quyền về phía vô số kiếm Nhân gian kia!
Ầm!
Cú đấm khiến vô số kiếm Nhân Gian phải dừng lại, nhưng kiếm Thanh Huyên thì không. Kiếm Thanh Huyên chém đứt tay của người khổng lồ, sau đó lao về phía giữa chân mày của gã ta!
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ người khổng lồ biến thành những mảnh vụn màu vàng tán loạn khắp nơi, còn Mục Thần Vương kia lại như trúng đòn nghiêm trọng, liên tục lùi lại tận mấy vạn trượng. Gã ta vừa dừng lại, một thanh kiếm đã xuyên qua giữa chân mày gã ta!
Oanh!
Mục Thần Vương đứng khựng lại tại chỗ!
Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Mục Thần Vương, gã ta có vẻ hơi mơ hồ, nhẹ giọng nói: “Đây chính là mùi vị của tử vong ư?”
Diệp Huyên nhìn Mục Thần Vương, sau đó quay đầu nhìn chân trời phía xa, lúc này, những thần linh kia đã hoàn toàn bị chiến hạm khống chế!
Diệp Huyên không thẳng tay giết chết Mục Thần Vương, hắn vung tay lên, đưa gã ta vào trong Tiểu Tháp. Sau đó, hắn mở lòng bàn tay, kiếm nhẹ nhàng bay ra. Thấy kiếm Thanh Huyên, sắc mặt những thần linh kia thoáng chốc thay đổi, trong nháy mắt, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Nuốt chửng!
Kiếm Thanh Huyên nuốt chửng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, những thần linh kia đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thu hoàn toàn!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay hắn, Tiểu Hồn hưng phấn nói: “Tiểu chủ, bổ dưỡng lắm!”
Diệp Huyên cười to: “Bổ dưỡng thì tốt!”
Tiểu Hồn vội nói: “Tiểu chủ, ta cảm thấy ta vẫn có thể nâng cấp!”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn phát hiện, dường như Tiểu Hồn này vẫn luôn không có giới hạn!
Giới hạn!
Giới hạn của hắn ở đâu?
Diệp Huyên im lặng suy nghĩ.
Lúc này, Tần Quan đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không giết Mục Thần Vương kia à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan trầm giọng nói: “Ngươi muốn thông qua ông ta để tìm hiểu những thần linh kia?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế! Vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ ngoài việc người ở chỗ chúng ta không thể giết chết thần linh thì còn có một vấn đề nữa, đó là chúng ta hiểu biết rất ít về thần linh, còn bọn họ lại rất hiểu chúng ta! Cho nên, ta muốn tìm hiểu bọn họ!”
Tần Quan gật đầu: “Đi, vào tháp hỏi gã ta!”
Diệp Huyên và Tần Quan tiến vào Tiểu Tháp, hai người mới xuất hiện trước mặt Mục Thần Vương, linh hồn của gã ta đã bắt đầu bốc cháy!
Thấy cảnh này, sắc mặt hai người lập tức thay đổi!
Tần Quan trầm giọng nói: “Có người đang giết bản thể của gã ta!”
Chương 5940: Chiến giáp!
Thấy vậy, Diệp Huyên lập tức mở bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên trực tiếp chui vào trong linh hồn Mục Thần Vương kia!
Uỳnh!
Trấn hồn!
Nhưng mà, vô dụng!
Linh hồn Mục Thần Vương kia vẫn nhanh chóng tan biến!
Mục Thần Vương bỗng nhiên khẽ nói: “Vô dụng thôi, bọn họ giết bản thể của ta, ở trước mặt các ngươi, ta còn chẳng phải là một linh hồn!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bọn họ sợ ngươi tiết lộ thế giới kia của các ngươi?”
Mục Thần Vương gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Rốt cuộc thế giới kia của các ngươi là như thế nào?”
Mục Thần Vương im lặng chốc lát rồi khẽ nói: “Một thế giới vượt qua nhận biết của các ngươi, bọn ta…”
Uỳnh!
Bất chợt, linh hồn của Mục Thần Vương hóa thành tro tàn!
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên bỗng trở nên nặng nề!
Mẹ nó!
Đây là giết người diệt khẩu sao!
Tần Quan khẽ nói: “Xem ra Thần Linh này còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn có dự cảm rằng, những Thần Linh mà bọn họ gặp được bây giờ chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi băng!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề!
Mình đúng là biết chọn, chọn một kẻ địch mạnh nhất để phá thần!
Đúng lúc này, Tần Quan nói: “Bây giờ những cao thủ của thế giới Hư Chân đó tu luyện ra sao rồi?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn, giờ phút này, trong Tiểu Tháp có gần mười mấy vạn hơi thở mạnh mẽ, so với lúc trước, hơi thở của những cao thủ Hư Chân này mạnh lên ít nhất mười lần!
Công năng của Tiểu Tháp vẫn rất nghịch thiên!
Nhưng mà hắn biết, cho dù như vậy, e rằng cũng không cách nào đối kháng với những Thần Linh kia!
Tần Quan đột nhiên nói: “Bây giờ chúng ta có tổng cộng bao nhiêu cao thủ?”
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: “Hầu hết cao thủ của mộ địa Hư Chân đều đã thức tỉnh, cộng thêm cao thủ của thế giới Hư Chân ban đầu, bây giờ chúng ta có khoảng chừng ba mươi sáu vạn cao thủ! Trừ số đó ra, chúng ta vẫn đang không ngừng chiêu mộ cao thủ!”
“Ba mươi sáu vạn!”
Tần Quan khẽ gật đầu, sau đó nói: “Là một số lượng to lớn!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Tiểu Quan, cô hỏi chuyện này làm gì?”
Tần Quan cười nói: “Chế tạo thần trang!”
Diệp Huyên sửng sốt.
Tần Quan trầm giọng nói: “Chúng ta đối mặt với cao thủ Thần Linh, không có bất kỳ ưu thế gì, đặc biệt những Thần Linh kia còn nắm giữ khả năng sống lại, mà chúng ta thì sao? Chết một lần, đó chính là hoàn toàn chết đi! Cứ kéo dài tình trạng như vậy, chúng ta sẽ hao tổn vượt qua những Thần Linh kia, bởi vậy, ta muốn chế tạo một bộ trang bị cực kỳ mạnh mẽ cho bọn họ!”
Diệp Huyên lập tức gật đầu: “Việc này hoàn toàn cần thiết!”
Tần Quan nói tiếp: “Muốn chế tạo loại thần trang này, nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất là phải có tiền, thứ hai là phải có nguyên liệu!”
Diệp Huyên nói: “Cô đều có cả!”
Tần Quan trợn mắt, sau đó nói: “Ta nói cho ngươi biết, việc chế tạo một bộ thần giáp cực kỳ mạnh mẽ này, bọn ta đã nghiên cứu từ rất sớm rồi, nhưng đến bây giờ bọn ta vẫn chưa chế tạo ra được, ngươi biết vì sao không?”
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”
Tần Quan trầm giọng nói: “Nguyên liệu! Người của ta vẫn luôn tìm kiếm nguyên liệu ở các vũ trụ, nhưng vẫn không đủ, đối với nguyên liệu, bây giờ bọn ta đang cực kỳ khan hiếm!”
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, nếu ngay cả phú bà cũng không tìm đủ, vậy trên đời này lại càng không người nào có thể tìm đủ!
Tần Quan bỗng mở bàn tay ra, trong tay nàng ta có một khối tinh phiến đặc thù với góc cạnh rõ ràng.
Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Đây là?”
Tần Quan trầm giọng nói: “Tinh Tinh, đây là Tinh Tinh đặc thù hình thành sau khi một hành tinh bị thiêu đốt hầu như không còn, vốn dĩ rất lớn, nhưng thông qua phương pháp đặc thù, bọn ta cô đọng nó thành nhỏ thế này, hơn nữa loại nguyên liệu này cực kỳ cứng rắn, nguyên liệu nòng cốt của Diệt Thế Thần Tướng mà ngươi nhìn thấy lúc trước chính là thứ đồ này!”
“Hành tinh bị thiêu đốt hầu như không còn!”
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống: “Thứ đồ này, hẳn là cực kỳ ít?”
Tần Quan gật đầu: “Thật ra cũng không ít, mỗi ngày đều có hành tinh lụi tàn, bị thiêu đốt hầu như không còn, nhưng đối với chúng ta thì còn thiếu rất nhiều! Trừ phi… trừ phi chúng ta chủ động hủy diệt một số hành tinh!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức lắc đầu: “Không được!”
Tần Quan im lặng.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan: “Làm như vậy, chẳng khác gì hi sinh tương lai để đạt được thành tựu hiện tại”.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Ta cũng đang cân nhắc vấn đề này, bởi vậy vẫn chậm chạm chưa hành động!”
Diệp Huyên im lặng.
Tần Quan chợt nói: “Nhưng nếu chúng ta không đánh thắng trận này, vậy căn bản không có tương lai!”
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt.
Đúng thế!
Nếu như không đánh thắng trận này, vậy còn có tương lai nào nữa?
Tần Quan nói: “Suy nghĩ của ta là hủy diệt những hành tinh đã hoàn toàn không thể tái sinh, nếu có sinh linh, vậy để bọn họ rời đi, bình thường loại hành tinh này đều đã không còn thích hợp để tu hành, bởi vậy, ta tin rằng bọn họ sẽ bằng lòng rời đi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Nếu là như vậy, trái lại cũng có thể! Nhưng mà, phải giao việc này cho người đáng tin cậy đi làm, nếu không, rất dễ xảy ra vấn đề”.
Tần Quan cười nói: “Chỉ hai chúng ta đi làm!”
Diệp Huyên sửng sốt: “Hai chúng ta?”
Tần Quan gật đầu: “Không thể giao việc này cho người khác, bởi vì sơ sẩy chút thôi là có thể mang tới tai họa ngập đầu cho sinh linh ở một số nơi, việc này chỉ có thể là hai chúng ta đi làm, như vậy, chúng ta mới có thể yên tâm, cũng mới có thể tránh được rất nhiều bi kịch!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Tần Quan chợt vung tay phải lên, một tấm bản đồ xuất hiện ở chân trời, tấm bản đồ này dài rộng mấy vạn trượng, vô cùng to lớn!
Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Đây là?”
Tần Quan cười nói: “Đây là bản đồ của vũ trụ Quan Huyên chúng ta, bên trên là những hành tinh đã phát hiện, còn một số chưa phát hiện, chúng ta vẫn đang trong quá trình dò xét”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên của chúng ta lại lớn như vậy!”
Tần Quan gật đầu: “Vô cùng lớn!”
Nói xong, nàng ta đột nhiên búng tay một cái, trong nháy mắt, trên tấm bản đồ kia xuất hiện vô số chấm đỏ!
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan: “Đây là?”
Tần Quan trầm giọng nói: “Đây là những hành tinh sắp diệt vong, đều đã không cách nào tái sinh!”
Diệp Huyên im lặng.
Trong vũ trụ bao la này, mỗi ngày đều có hành tinh diệt vong, cũng có hành tinh mới sinh ra!
Đây chính là quy luật tự nhiên của vũ trụ!
Lúc này, Tần Quan bỗng chỉ vào một số điểm đỏ, sau đó nói: “Đây là những hành tinh mà hiện giờ chúng ta nhất định phải giải quyết trước, bởi vì trên những hành tinh sắp diệt vong này vẫn còn sinh linh, nếu không nhanh chóng di dời bọn họ, bọn họ đều sẽ diệt vong cùng hành tinh mình đang sống!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vấn đề là, trên mỗi hành tinh đều có không ít người sống, muốn di dời toàn bộ bọn họ, lượng công việc cũng không nhỏ đâu! Chỉ hai chúng ta thôi sao?”
Tần Quan cười nói: “Hai chúng ta là đủ rồi!”
Diệp Huyên hơi không hiểu: “Nói rõ xem?”
Tần Quan chớp chớp mắt: “Tiểu Tháp của ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt!
Đúng rồi!
Tiểu Tháp!
Suýt nữa đã quên cái tháp này!
Trong tháp này chính là một thế giới riêng, hoàn toàn có thể chứa đựng vô số sinh linh!
Tần Quan nghiêm túc nói: “Hơn nữa, ta từng điều tra, trên rất nhiều hành tinh sắp diệt vong còn rất nhiều sinh linh đang sống, mà nền văn minh võ đạo của những sinh linh này đều rất kém cỏi, nếu cứu toàn bộ bọn họ ra, đồng thời truyền đạo cho bọn họ, ta tin rằng, đó sẽ là một bước tiến cực lớn trong Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi!”
Diệp Huyên cười nói: “Không phải cô nói Tín Ngưỡng Chi Lực sẽ là gánh nặng của ta sao?”
Tần Quan cười nói: “Về sau có lẽ là vậy, nhưng trước lúc đó, việc đầu tiên ngươi cần làm là đạt đến cực hạn của mình, cuối cùng, phá hay không phá, vậy phải xem lựa chọn của bản thân ngươi rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đừng quan tâm tới phá thần hay không phá thần nữa! Đi cứu những sinh linh này trước đã! Nếu như chỉ vì phá thần mà đi làm những chuyện này, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì! Ước nguyện của ta vẫn giống như ban đầu, nếu có thể làm chút việc cho sinh linh của vũ trụ Quan Huyên, ta nhất định sẽ làm!”
Nói xong, hắn mỉm cười: “Về phần phá thần, có thể phá, ta sẽ phá, nếu như thật sự không thể phá, vậy ta không phá nữa! Ta sẽ không vì cái gọi là phá thần mà hi sinh người bên cạnh mình, nếu là như vậy, ta phá làm quái gì! Một câu thôi, ta sẽ không để cho bi kịch xảy ra trên người mình!”
…
Đợi chủ nhân bút Đại đạo đi rồi, Diệp Huyên mới thu những thứ trong Đạo Môn vào rồi rời khỏi thời không Hắc Ám vô tận. Đúng lúc này, Tần Quan xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng ta cười hỏi: “Sao lại trông bí xị thế này?"
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Không phải, chỉ đang cảm thán thôi”.
Chủ nhân bút Đại đạo đã cho hắn biết rất nhiều chuyện.
Tần Quan: “Có lấy được đồ không?"
Hắn gật đầu.
Tần Quan: “Vậy tìm chỗ nào rồi hai ta cùng xem”.
Nói rồi, nàng ta đưa hắn đến bên bờ hồ trong ngôi làng nhỏ.
Diệp Huyên vươn tay, gọi mười hai quyển sách cổ xuất hiện.
Hắn vừa cầm đại một quyển ra, Tần Quan đã nheo mắt buột miệng: “Đạo điển!"
Diệp Huyên nhìn những quyển còn lại, thấy tên chúng lần lượt là Pháp điển, Thần điển, Võ điển, Kiếm điển, Linh điển, Hồn điển, Xá điển, Ác điển, Thiện điển, Chân điển, Nhân điển.
Hai người họ trao nhau một cái liếc mắt trước bắt đầu lật sách ra xem.
Một hồi sau, Tần Quan mới thốt lên: “Mười hai bộ Thánh điển này mới được sửa chữa gần đây, có thể nói chính là căn cơ của văn minh Võ đạo cho vũ trụ ngày nay!"
Diệp Huyên gật gù. Hắn biết khởi nguồn cho văn minh Võ đạo của vũ trụ này chính là chủ nhân bút Đại đạo.
Mà mười hai quyển Thánh điển này chính là nguồn gốc cho văn minh Võ đạo của vũ trụ ngày nay.
Tần Quan lại lật xem một hồi, nói: “Lợi hại thật!"
Diệp Huyên nhìn sang, nghe nàng ta giải thích: “Chủ nhân bút Đại đạo phải lợi hại lắm mới sáng tạo ra những thứ Võ đạo và phương pháp tu luyện này. Nếu không có y đứng ra truyền đạo, không biết văn minh Võ đạo của thế giới này còn lạc hậu đến đâu nữa”.
Diệp Huyên gật đầu. Phải thừa nhận rằng hắn thật sự rất tôn trọng chủ nhân bút Đại đạo.
Tuy sẽ có lúc mỉa mai kháy đểu này nọ, nhưng đó là vì hắn bị y sắp xếp cho gặp toàn chuyện xui xẻo khi trước.
Bây giờ nhìn hắn huênh hoang khắp nơi thế này, làm gì có ai còn nhớ khi xưa hắn thê thảm cỡ nào chứ?
Mà kẻ địch lúc nào cũng bất thường cả.
Vượt cấp ư?
Vượt vô số cấp luôn ấy chứ!
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lắc đầu cười.
Mặc dù trước đây vô cùng thê thảm nhưng cũng có lúc hắn cũng ra vẻ ghê lắm.
Với lại cũng không thể chối rằng khi có Thanh Nhi ở bên thì hắn mạnh hơn rất nhiều.
Chính sức mạnh này đã giúp tâm cảnh hắn chậm rãi sinh ra biến hóa. Bỗng hắn nghe Tần Quan nói: “Mười hai bộ Thánh điển này kỳ ảo vô cùng, ta phải chú giải mới được, bằng không thì hậu nhân sẽ khó mà hiểu rõ!"
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nàng ta đưa quyển Kiếm điển sang cho hắn: “Cái này là phần của ngươi”.
Diệp Huyên tròn mắt: “Của ta?"
Tần Quan cười: “Ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian, công việc chú giải Kiếm điển đương nhiên phải do ngươi làm rồi”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu: “Cũng được”.
Dù sao đây cũng là thứ do chủ nhân bút Đại đạo viết ra, hắn cũng muốn xem thử ra sao.
Diệp Huyên ngồi sang bên, mở Kiếm điển ra, sau đó dần đọc tới quên trời quên đất.
Bên trong liệt kê ra mấy nghìn loại kiếm đạo trên thế gian, còn trình bày cặn kẽ từng loại như thế nào.
Diệp Huyên đọc mà khiếp sợ không thôi.
Mấu chốt là phần sau Kiếm điển còn ghi chép lại vô số Kiếm tu mạnh mẽ, nào là họ tu Kiếm đạo gì, có đặc điểm gì, tất cả đều được viết lại rõ ràng.
Bên trong còn có cả Mộ Niệm Niệm, được chủ nhân bút Đại đạo phê cho dòng đánh giá: Thanh kiếm thứ tư trong nhân gian.
Thanh kiếm thứ tư trong nhân gian!
Điều này chứng tỏ Niệm tỷ tuy thua Tam Kiếm về sức mạnh nhưng không có nghĩa là nàng ấy yếu, ngược lại còn vô cùng xuất sắc về phương diện thiên phú và trí tuệ.
Đủ để thấy chủ nhân bút Đại đạo đánh giá nàng cao đến đâu.
Diệp Huyên lật tiếp về sau, cuối cùng thấy được tên mình.
Kiếm đạo Nhân Gian.
Chỉ có bốn chữ.
Ngoài ra không còn gì khác.
Diệp Huyên không khỏi nhăn tít mày lại. Thế này là sao?
Là không còn gì để nói à?
Có mỗi phê bình đánh giá thôi mà cũng không cho!
Hắn lắc đầu với vẻ cạn lời.
Im lặng một hồi sau, Diệp Huyên lấy cây viết ra. Đã không chịu đánh giá thì để ta tự đánh giá!
Hắn suy ngẫm một hồi rồi vung bút viết xuống: Kiếm Chủ Nhân Gian, kiếm tu cuối thời kỳ trật tự cũ, thiên tư vô song muôn đời, sống để tu kiếm, xuất hiện để chống lại tai kiếp, vô địch đương thời, đạt đến đỉnh cao huy hoàng của đời người, tạo ra huyền thoại vô tận. Tổng kết: Ngầu lòi!
Viết xong rồi, hắn hài lòng gật gù.
Chợt nghe Tiểu Tháp dè dặt lên tiếng: “Tiểu chủ à, làm vậy ổn không đó?"
Diệp Huyên tỉnh bơ hỏi lại: “Ngươi có ý kiến?"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Huyên nghiêm giọng: “Ta nói sai gì sao? Trật tự Đạo Môn vừa sụp đổ là ta sinh ra đời. Tư chất ta chẳng lẽ không tốt? Hay ta không phải kiếm tu? Thần Linh xuất hiện chẳng phải tai kiếp à? Cuộc đời ta chưa đủ huy hoàng hay sao? Hay là ta chưa đủ ngầu?"
Tiểu Tháp càng im thin thít.
Diệp Huyên cười: “Đừng sợ, ngươi nghĩ gì cứ việc nói ra. Ta không phải kiểu người hẹp hòi, tuyệt đối không suy bụng ta ra bụng người đâu”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tiểu Tháp ngươi vẫn còn trẻ quá, chưa hiểu sự đời. Ngươi cho rằng ta tự đánh giá bản thân là để khoe khoang à? Quá sức nông cạn!"
Tiểu Tháp tiếp tục không nói gì.
Diệp Huyên thao thao bất tuyệt: “Ta đánh giá là muốn cho hậu nhận nhớ rõ Diệp Huyên này đã làm gì cho họ. Dù sao chống lại Thần Linh đã là việc vô cùng nguy hiểm rồi, mà ta thì chuyện cực khổ gì cũng làm, muốn đổi lại chút danh tiếng cũng không có gì quá đáng chứ hả?"
Tiểu Tháp vội hùa theo: “Đúng vậy! Ta không có ý gì đâu Tiểu chủ, ta chỉ muốn nói đánh giá như vậy chưa xứng với người, hay là kêu Tiểu Bút viết thêm mấy lời hoa mỹ nữa đi? Nó giỏi văn hóa lắm á, viết ra bảo đảm mượt!”
Tiểu Bút: “...”
Diệp Huyên nghĩ ngợi một phen: “Ta thấy Tiểu Tháp nói đúng đấy Tiểu Bút, nhiệm vụ này giao cho huynh!"
Tiểu Bút im luôn.
Không bao lâu sau đã có tiếng ầm ĩ truyền ra từ trong tháp.
Diệp Huyên khẽ cười, không nghĩ ngợi nữa mà tiếp tục đọc sách.
Thanh Khâu kìa!
Có cả đánh giá cho nàng ấy nữa!
Hứng thú dâng lên, Diệp Huyên tò mò muốn biết chủ nhân bút Đại đạo phê gì cho cô gái này.
Thanh Khâu: đến từ thời đại Tam Duy, một mình trấn áp Tứ Duy, bảo vệ Tam Duy muôn đời bình an. Thiên phú: Thực lực vượt quá lẽ thường.
Diệp Huyên không biết phải nói gì.
Xem ra chủ nhân bút Đại đạo đánh giá nàng ấy rất cao đấy chứ.
Mà ngẫm lại cũng bình thường thôi. Vì Thanh Khâu chính là Thiên Mệnh đời thứ nhất cơ mà!
Diệp Huyên cười cười, lật ra trang cuối.
Đúng như dự đoán, chính là Tam Kiếm.
Toàn bộ chỉ có một dòng chữ duy nhất: Tam Kiếm, vượt quá lẽ thường!
Vượt quá lẽ thường!
Đây chính là đánh giá chủ nhân bút Đại đạo dành cho họ.
Ngoài ra không còn gì khác.
Diệp Huyên im lặng suốt một hồi lâu, lật lại trang sách viết về mình, lại vung bút lên: Kiếm Chủ Nhân Gian, vượt quá lẽ thường một cách thái quá!
Chương 5937: Cho cô hết
Sau khi đổi xong, Diệp Huyên cười ha ha, rồi bắt đầu tập trung chú giải bộ Kiếm điển.
Không thể không nói, bộ Kiếm điển chủ nhân bút Đại đạo biên soạn này thật sự rất lợi hại, kiến giải về Kiếm đạo chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung.
Thế gian có ba nghìn Kiếm đạo, chỉ có Kiếm đạo của Tam Kiếm không nằm trong bộ Kiếm điển này.
Còn lại tất cả các Kiếm đạo khác đều được giới thiệu chi tiết.
Khoảng thời gian sau, Diệp Huyên và Tần Quan cùng tiến vào Tiểu Tháp rồi bắt đầu bận bù đầu.
Diệp Huyên cũng không tu luyện tiếp nữa, Kiếm đạo hiện tại của hắn đã đạt đến một trình độ nhất định, muốn đột phá nữa thì vô cùng khó khăn.
Mà hắn cũng không gấp.
Ổn định lại tâm tình, từ từ tu luyện.
Trong quá trình chú giải Kiếm điển, Diệp Huyên cũng đã gặt hái được rất nhiều.
Dần dà, Diệp Huyên bắt đầu trầm luân vào trong đó.
Mà ở một bên khác, Tần Quan còn bận rộn hơn cả Diệp Huyên, nàng muốn chú giải hết mười hai Thánh điển này, mà trong quá trình chú thích, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ gia giảm thêm một vài điều.
Nàng cảm thấy hiện nay có vài phương pháp tu luyện quá mức rườm rà, nhất là bên trong Kiếm điển còn dính đến rất nhiều cảnh giới, nàng cảm thấy có vài cảnh giới không cần thiết phải tồn tại, bởi vậy mới thẳng tay cắt bớt đi.
Ngoài ra nàng còn biên soạn lại một bộ quy tắc chung!
Quy tắc chung của mười hai Thánh điển!
Ngày hôm đó, lúc Tần Quan đang soạn quy tắc chung thì Diệp Huyên đi tới, hắn liếc nhìn một cái đã thấy kinh ngạc: "Tiểu Quan, cô làm gì vậy?"
Tần Quan cười nói: "Mười hai bộ Thánh điển này vô cùng ảo diệu, hơn nữa mỗi bộ đều nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa, vậy nên ta muốn biên soạn ra một bộ quy tắc chung để ràng buộc mười hai bộ Thánh điển này".
Diệp Huyên khẽ gật đầu, lúc nghiên cứu Kiếm điển, hắn đã phát hiện Kiếm điển này không chỉ đơn giản là một quyển sách.
Nó có Linh!
Hơn nữa kiếm linh của Kiếm điển này còn rất đáng sợ!
Tất nhiên là không thể đánh lại hắn rời.
Tần Quan lại nói: "Mười hai bộ Thánh điển này phong phú vô cùng, sau này hẳn cũng sẽ được lưu truyền mãi mãi cho các Võ đạo đời sau, như thế thì tương lai văn minh Võ Đạo của vũ trụ Quan Huyên chắc chắn sẽ vượt xa thời đại này!"
Diệp Huyên cười nói: "Cô đoán thử, tương lai người ta có nhớ đến chúng ta và chủ nhân bút Đại đạo không?"
Tần Quan cười nói: "Chẳng sao cả. Làm việc mình thích, làm việc mình thấy đúng, cứ vậy thôi, còn những thứ khác ta cũng không để ý lắm!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Được!"
Tần Quan đột nhiên lấy ra một bộ điển cố đưa cho Diệp Huyên, Diệp Huyên không rõ: "Là gì vậy?"
Tần Quan cười nói: "Đây là Kiếm điển, ta cũng chú giải qua một lần, ngươi đọc xem thử".
Diệp Huyên gật đầu, hắn mở ra nhìn, vừa đọc được hắn đã sửng sốt.
Toàn bộ Kiếm điển này chỉ nói về một Kiếm đạo, chính là Kiếm đạo Nhân Gian!
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan nghiêm túc nói: "Ta tập hợp đặc điểm của ba nghìn Kiếm đạo rồi so sánh với Kiếm đạo của ngươi, ta phát hiện Kiếm đạo của ngươi có rất nhiều khuyết điểm. Khuyết điểm lớn nhất trong đó chính là Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ý của cô đây là ưu điểm, cũng là yếu điểm của ta?"
Tần Quan gật đầu: "Đúng! Ta đã điều tra, Dương bá phụ cũng đã từng tu Tín Ngưỡng Chi Đạo, nhưng y chỉ dùng một lần, chính là lúc đối đầu với Thiên Mệnh cô nương! Hơn nữa, y cũng không giống với ngươi, nòng cốt sức mạnh của y luôn luôn là bản thân mình, bởi vậy Tín Ngưỡng Chi Lực không trở thành gánh nặng của y. Mà ngươi thì không như vậy, ngươi hiện tại hẳn đã phát hiện ra vấn đề của bản thân, thế nhưng ngươi cũng không thể từ bỏ Tín Ngưỡng Chi Lực được".
Diệp Huyên gật đầu.
Kỳ thực tu luyện dến bây giờ, hắn cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Tín Ngưỡng Chi Lực!
Hắn là Kiếm chủ Nhân Gian, lực lượng Nhân Gian là cơ sở của hắn, nhưng nếu hắn muốn phá thần, thì Tín Ngưỡng Chi Lực này cũng sẽ là chướng ngại của hắn.
Tín Ngưỡng Chi Lực!
Ở góc độ nào đó mà nói, đây vẫn luôn là ngoại lực.
Diệp Huyên trầm mặc.
Từ bỏ Tín Ngưỡng Chi Lực?
Tất nhiên là không thể rồi!
Chúng sinh tạo nên hắn, bây giờ chỉ vì muốn đắc đạo mà diệt chúng sinh, như vậy là trái với bản tâm của hắn!
Cho dù năm đó Thanh Nhi diệt đạo, cũng là vì nàng đã phân thân, chứ không phải là Thanh Khâu nguyên bản.
Nếu là Thanh Khâu lúc ban sơ thì chắc chắn không thể diệt được đạo!
Phủ định tín ngưỡng của chính bản thân, đó không phải là phá thần, mà là nhập ma!
Tần Quan khẽ nói: "Thật ra cũng không hẳn là không có cách".
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười nói: "Thứ ngươi lo lắng đơn giản chỉ là vũ trụ Quan Huyên thôi đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan chớp mắt: "Vậy đơn giản rồi, cứ bồi dưỡng ra một Kiếm chủ Nhân Gian khác là được rồi không phải à?"
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt.
Tần Quan cười nói: "Thật ra chỉ cần ngươi biết vấn đề của mình nằm ở chỗ nào là được! Còn cách giải quyết thì cứ từ từ rồi cũng sẽ có thôi!"
Diệp Huyên gật đầu.
Bây giờ đúng là hắn cũng không gấp, bởi vì hắn biết có gấp cũng chẳng được gì!
Hiện tại còn rất nhiều chuyện khác cần làm!
Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên hỏi: "Tiểu Quan, cô có từng nghiên cứu về nhóm Thanh Nhi không?"
Nghe vậy, Tần Quan đặt cây viết trong tay xuống, nàng im lặng một lát rồi đáp: "Đã từng".
Diệp Huyên lập tức thấy tò mò: "Nói một chút đi!"
Tần Quan lắc đầu cười: "Không thể nói".
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Không thể?"
Tần Quan gật đầu: "Ta nghiên cứu về Thần Linh, cũng nghiên cứu về Tam Kiếm, Thần Linh thì còn có chút dấu vết để lần theo, còn Tam Kiếm, bọn họ..."
Nói rồi, nàng khẽ lắc đầu: "Bọn họ đã vượt qua nhận thức của chúng ta, có lẽ chỉ có bọn họ mới biết bản thân đã đến trình độ nào".
Diệp Huyên im lặng.
Tần Quan bỗng nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ nói: "Tiểu Huyên Tử, thật ra ta cũng không quá hi vọng ngươi sẽ phá thần thành công".
Diệp Huyên khó hiểu: "Tại sao?"
Tần Quan cười nói: "Bây giờ ngươi vẫn còn nhân tính, có thất tình lục dục, mà ngươi càng mạnh thì sẽ càng giống muội muội Thiên Mệnh của mình vậy, xem thường tất cả thế gian, cũng chính là "thần tính" mà mọi người thường nói. Như hiện tại, cha và đại ca của ngươi chưa từng thèm quản mấy chuyện linh tinh như Thần Linh này, vì sao? Thứ nhất là họ đang rèn luyện ngươi, thứ hai là trong cái nhìn của bọn họ, cho dù là Thần Linh hay chúng sinh của vũ trụ Quan Huyên đều giống nhau cả, bọn họ đã nhìn thấu bản chất của thế gian rồi! Như chúng ta đứng nhìn động vật trong rừng sâu cắn xé lẫn nhau vậy thôi, đúng hay sai? Không có gì là đúng và sai cả, chỉ có sinh tồn và cướp đoạt! Nói đơn giản hơn thì bọn họ đã vượt qua tất cả, thì sẽ xem thường tất cả".
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi mới tiếp lời: "Thật ra ta cũng luôn suy đoán, nếu trong lòng muội muội ngươi không có ngươi, hoặc có thể nói nàng đã hoàn toàn chấm dứt với ngươi, thì thực lực của nàng có lẽ sẽ lần nữa đột phá. Nàng là thần trong lòng của ngươi, nhưng từ một góc độ nào đó, ngươi cũng là thần khó lòng phá được trong lòng của nàng!"
Nói rồi, Tần Quan lắc đầu cười: "Tất nhiên ngươi muốn phá vị thần này thì khó như lên trời, nhưng nàng muốn phá vị thần là ngươi thì chỉ là tùy vào có muốn hay không mà thôi! Chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phá thần!"
Diệp Huyên cười ha ha!
Tần Quan cũng cười khẽ: "Ngươi bây giờ đã không còn ỷ lại bọn họ, vậy nên ta tin ngươi nhất định sẽ thành công. Chỉ là cho đến lúc đó, hi vọng ngươi vẫn sẽ là Tiểu Huyên Tử mà ta biết".
Diệp Huyên cười nói: "Yên tâm đi! Cho dù ta có phá thần thành công thì cũng sẽ không vứt bỏ nhân tính của mình, cũng như Thanh Nhi đối với ta vậy!"
Tần Quan gật đầu, cười đáp: "Vậy thì tốt!"
Đúng lúc này, Tiểu Ái bỗng xuất hiện trước mặt hai người, nàng ta nhìn cả hai một lát rồi nói: "Các chủ, chúng ta đã đúc lại Diệt Thế Thần Tướng rồi, bây giờ đã hoàn thành!"
Tần Quan nói: "Dẫn tới!"
Tiểu Ái khẽ gật đầu, sau đó xòe tay ra, một luồng ánh áng hiện lên trong tay nàng ta, tích tắc sau, một người khổng lồ đã xuất hiện trước mặt ba người không xa.
Diệp Huyên nhìn về phía Diệt Thế Thần Tướng, hắn đánh giá một chút, ngoại hình không có gì khác với lúc trước, có điều lần này người khổng lồ không dùng kiếm, mà là dùng súng!
Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: "Thử xem!"
Diệp Huyên gật đầu.
Ba người đi vào một vùng hư không, Diệp Huyên nhìn Diệt Thế Thần Tướng ở phía xa, một khắc sau, hắn đột nhiên biến mất!
Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng kiếm quang đã chém thẳng lên Diệt Thế Thần Tướng!
Bùm!
Diệt Thế Thần Tướng liên lục lui lại hơn mấy trăm trượng, mà khi nó vừa dừng lại thì trước ngực đã xuất hiện một vết cắt sâu hoắm!
Diệp Huyên không dùng kiếm Thanh Huyên!
Khoảng thời gian vừa qua cũng đủ giúp thực lực hắn tăng lên nhiều vô cùng!
Lúc này, vết rách trước ngực Diệt Thế Thần Tướng bỗng nhanh chóng khép lại.
Thấy thế, Diệp Huyên sửng sốt!
Tần Quan hơi cong khóe miệng lên: "Được lắm, có thêm cả chức năng tự khôi phục!"
Tiểu Ái gật đầu: "Các chủ, thực lực và năng lực chữa trị của Diệt Thế Thần Tướng này đã tăng lên rất nhiều lần so với bản mẫu lần trước, chỉ đáng tiếc một chỗ duy nhất là chỉ số thông minh của nó không còn cao như cũ".
Tần Quan cười nói: "Có được thì phải có mất chứ!"
Tiểu Ái gật đầu: "Các chủ, muốn tạo ra bao nhiêu?"
Tần Quan suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chúng ta có thể tạo ra được bao nhiêu?"
Tiểu Ái giơ một ngón tay lên.
Diệp Huyên hỏi: "Mười?"
Tiểu Ái lắc đầu: "Một trăm!"
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức ngớ ra!
Một trăm!
Vậy thì có hơi thái quá!
Tiểu Ái gật đầu: "Dù sao cũng là được tạo ra ở trong Tiểu Tháp, nếu ở bên ngoài thì không nhanh được như vậy!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Các cô có đủ tiền không?"
Tiểu Ái vừa định gật đầu thì Tần Quan ở bên đột nhiên hô lên: "Không đủ! Còn thiếu rất nhiều!"
Tiểu Ái ngây người, sau đó nhìn Tần Quan, nhưng không nói gì thêm.
Tần Quan nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta cần phải tạo ra rất nhiều rất nhiều món đồ công nghệ khác, vậy nên tài chính tiêu hao vô cùng lớn, nếu có thể thì ngươi giúp ta một chút đi!"
Diệp Huyên do dự một chốc rồi hỏi: "Thật à?"
Tần Quan đáp ngay: "Tất nhiên rồi! Ngươi nhìn ta đi, chẳng lẽ ta giống loại người vì tiền mà dối người sao?"
Diệp Huyên trầm mặc.
Cô nhìn cũng lưu manh lắm!
Tần Quan lại nói: "Linh Nguyên kia ngươi còn không? Cho thêm chút nữa đi!"
Diệp Huyên lắc đầu: "Hết rồi!"
Tần Quan suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ ta thật sự rất khó khăn, ngươi nhìn đi, ngày nào ta cũng phải tốn rất rất nhiều tiền để nghiên cứu, mỗi món vũ khí siêu cấp đều là dùng tiền đúc nên. Không chỉ thế, ta còn phải đi thu thập các loại vật liệu quý hiếm khắp chư thiên vạn giới... Quan trọng nhất là những món vũ khí ta tạo ra đều cần phải nạp tiền, ví dụ như đạn pháo bắn ra một viên là mất một viên, muốn bắn thêm viên nữa thì phải chế tạo ra, mà muốn vậy thì phải có tiền, ngươi biết mà? Bây giờ mỗi ngày ta đều tiết kiệm tối đa, chỉ ăn một bữa trong ngày, cơm trưa hay tối cũng không dám ăn. Ta..."
Diệp Huyên đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Tần Quan: "Đừng nói nữa! Tất cả Linh Nguyên của ta đều ở đây!"
Tiểu Ái: "..."
...
Chương 5938: Tạo một trăm người cái!
Tần Quan cười híp mắt nhận lấy nhẫn chứa đồ: “Được được!”
Diệp Huyên cạn lời!
Hắn phát hiện ra rồi!
Bây giờ phú bà này cứ luôn để ý đến ví tiền của hắn!
Tần Quan nhìn về phía Tiểu Ái: “Tạo một trăm Diệt Thế Thần Tướng trước, nhất định phải nhanh nhất có thể!”
Tiểu Ái gật đầu, sau đó lui xuống!
Tần Quan nghiêm túc nói: “Đến bây giờ những Thần Linh kia vẫn không có động tĩnh, không hợp lý lắm!”
Diệp Huyên gật đầu.
Từ sau trận chiến trước đó, Thần Linh rút lui, đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không có chút động tĩnh nào, chuyện này vô cùng bất thường!
Tần Quan trầm giọng nói: “Có thể là đang bày mưu tính kế gì đó!”
Diệp Huyên gật đầu: “Cũng có khả năng!”
Nói xong, hắn lắc đầu: “Tiếc là chúng ta quá bị động, đều là bọn họ tấn công chúng ta!”
Tần Quan trầm giọng nói: “Thật ra ta vẫn luôn nghiên cứu Chân Thế Giới của Thần Linh, bây giờ đã tìm hiểu được một chút rồi!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Chúng ta có thể đi đến thế giới của bọn họ không?”
Tần Quan lắc đầu: “Tạm thời thì không, hơn nữa thế giới của bọn họ không phải cách thế giới của chúng ta bằng thời không!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là thế giới của chúng ta và thế giới của bọn họ không có vấn đề khoảng cách à?”
Tần Quan gật đầu, nàng ta lấy một tờ giấy ra, sau đó vẽ một vòng tròn bên trên, sau đó lại vẽ một người trong vòng tròn: “Giải thích một cách đơn giản là chúng ta ở trong bức vẽ, còn bọn họ đứng ở vị trí của chúng ta”.
Nghe vậy, Diệp Huyên im lặng.
Nếu thật sự giống như lời Tần Quan nói thì thật sự hơi phi lý!
Tần Quan lại nói: “Mà bọn họ đánh nhau với chúng ta cũng giống thế này…”
Nói đến đây, nàng ta cầm bút vẽ thêm một người trong vòng tròn: “Bọn họ vẽ một người, không tốn bao nhiêu công sức cả. Hơn nữa, sau khi người được vẽ ra chết, bọn họ có thể vẽ tiếp, mà bản thể của bọn họ sẽ mãi mãi an toàn!”
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Ai cũng nói hắn bật hack, đám Thần Linh này mới là bật hack đó chứ?
Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay nàng ta.
Tần Quan nhìn kiếm Thanh Huyên, nhẹ giọng nói: “Thanh kiếm này của ngươi có thể giết chết bản thể của bọn họ, cho nên ngươi biết việc này có ý nghĩa thế nào không?”
Diệp Huyên im lặng!
Trước đó, hắn còn chưa suy nghĩ sâu xa vấn đề này, mà hiện tại, hắn đã suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ rồi!
Thanh Nhi thật sự quá hơn người!
Tạo ra một thanh kiếm đã có thể giết chết bản thể của những Thần Linh này!
Nếu là bản tôn của nàng ấy đích thân ra tay, thì trước mặt nàng ấy, những Thần Linh này cũng sẽ như rau cải!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ! Phá Thần!
Phá Thần!
Chết tiệt, bây giờ bảo ai tới, người đó chẳng đau đầu chứ?
Năm đó lúc phụ thân đối mặt với Thanh Nhi, không phải cũng gần như sắp tuyệt vọng sao?
Tần Quan nghiêm túc nói: “Cho nên, chúng ta muốn giết Thần Linh, cách duy nhất chính là vượt qua cái lồng giam này, vượt khỏi quy tắc nào đó, sau đó ở cùng một thế giới với bọn họ. Chỉ có thế, chúng ta mới có thể chân chính giết chết bọn họ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Việc này ta sẽ giao cho cô nghiên cứu!”
Nghe vậy, Tần Quan trợn trắng mắt.
Diệp Huyên cười nói: “Cũng đành chịu thôi, ở bên chúng ta chỉ mỗi cô có năng lực này!”
Tần Quan gật đầu: “Ta sẽ cố gắng nghiên cứu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Xét từ một góc độ nào đó, cô cũng là hy vọng của chúng ta đấy!”
Tần Quan lắc đầu cười khẽ: “Dù nghiên cứu ra được cũng phải có người, không có ai thì sao có thể chiến đấu với bọn họ chứ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Để ta!”
Tần Quan đang định đáp lời thì nàng ta đột nhiên cau mày, sau đó, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Có Thần Linh xuất hiện ở chiến trường Hư Chân!”
Nghe vậy, Diệp Huyên híp mắt: “Đi!”
Dứt lời, hắn dẫn theo Tần Quan biến mất, trong nháy mắt, hắn và Tần Quan đã đi tới chiến trường Hư Chân.
Vừa đến nơi, Diệp Huyên đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên, ông ta mặc áo bào trắng, tay cầm một thanh trường thương, cách người đàn ông này không xa chính là Tội Vương kia!
Nhìn thấy Tội Vương, Diệp Huyên cau mày!
Người này sống hơi lâu rồi đấy!
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, sắc mặt Tội Vương lập tức thay đổi, người này nhìn gã làm gì?
Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Tội Vương, đấu tay đôi không?”
Tội Vương lập tức sa sầm mặt: “Diệp thiếu, bây giờ không phải sân nhà của ta, ta không đấu tay đôi với ngươi! Nhưng Mạc công tử này của chúng ta thực lực mạnh mẽ, lần này ông ấy cố ý đến tìm ngươi, muốn đại chiến với ngươi đấy!”
Mạc công tử!
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, ông ta cười nói: “Mong Diệp công tử chỉ giáo!”
Diệp Huyên đáp: “Được!”
Dứt lời, hắn chợt biến mất khỏi vị trí vừa đứng!
Vụt!
Một tia kiếm quang đột nhiên loé lên!
Phía xa, Mạc công tử kia híp mắt, ông ta tiến lên một bước, sau đó đâm ra một thương.
Ầm!
Một thương đâm ra, lực lượng đáng sợ thoáng chốc bộc phát, trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường Hư Chân biến thành hư vô, mấy người xung quanh cũng tiến vào thời không bóng tối vô tận.
Lúc Diệp Huyên và Mạc công tử ra tay, Tội Vương liên tục lùi lại, gã lùi đi rất xa!
Gã vốn muốn xoay người bỏ chạy, nhưng gã vẫn quyết định ở lại xem thử!
Gã muốn nhìn xem thực lực của Kháo Sơn Vương này đã nâng cao bao nhiêu rồi!
Khi thấy hai người giao thủ, gã lập tức sa sầm mặt!
Mẹ kiếp!
Thực lực của Kháo Sơn Vương này lại trở nên mạnh hơn rồi!
Thật là biến thái!
Như nghĩ đến điều gì, Tội Vương đột nhiên nhìn về phía Tần Quan bên cạnh, nàng ta đứng ở đó, đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
Không thể không nói, Tần Quan trông rất yếu ớt, như kiểu chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã!
Lúc này, như cảm nhận được ánh mắt của Tội Vương, Tần Quan nhìn về phía gã, nàng ta khẽ mỉm cười, sau đó thò tay vào trong túi vải!
Thấy cảnh này, sắc mặt Tội Vương lập tức thay đổi, gã vội vàng lùi lại mấy vạn trượng, hoàn toàn kéo giãn khoảng cách với Tần Quan!
Kháo Sơn Vương đáng sợ!
Người phụ nữ này còn đáng sợ hơn!
Nàng ta có một đống thứ kỳ lạ, nổ đến mức đầu kêu ong ong!
Thấy Tội Vương rút lui, Tần Quan lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyên và Mạc công tử!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chém một kiếm xuống!
Ầm!
Chiêu kiếm này khiến một vùng kiếm quang loé lên trong thời không vô tận, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc khiến Mạc công tử kia liên tục lùi lại. Mạc công tử này lùi lại khoảng mấy trăm nghìn trượng, ông ta vừa dừng lại, Diệp Huyên đã cầm kiếm đi tới trước mặt ông ta!
Con ngươi Mạc công tử co lại, ông ta không lùi mà còn tiến tới, xông về phía trước, đâm ra một thương!
Oanh!
Trong nháy mắt, kiếm quang và thương mang bộc phát trước mặt hai người, chỉ trong nháy mắt, hai người đồng thời lùi lại. Trong quá trình lùi lại, Diệp Huyên vung tay phải, vô số kiếm Nhân Gian bay ra, sau đó biến thành những tia kiếm quang bắn nhanh về phía Mạc công tử!
Thấy cảnh này, Mạc công tử kia híp mắt, tay phải cầm thương đâm về phía trước.
Ầm!
Trong nháy mắt, muôn nghìn thương mang không ngừng bộc phát từ trong cơ thể ông ta!
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ thời không bóng tối vô tận sôi trào, những tiếng nổ không ngừng vang lên!
Ầm!
Lại có một tiếng nổ vang lên, sau đó, Mạc công tử kia lui lại một lần nữa. Lúc này, Diệp Huyên đang muốn ra tay, nhưng Tần Quan ở phía xa đột nhiên cau mày, sau đó, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi: “Bọn họ cố ý giữ chân ngươi, mục tiêu của bọn họ là vũ trụ Quan huyên!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức híp mắt.
Chương 5939: Giết bản thể!
Mục tiêu là vũ trụ Quan Huyên!
Nghe thấy lời của Tần Quan, Diệp Huyên thoáng chốc sa sầm mặt. Sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Mạc công tử, Mạc công tử đang định lên tiếng thì hắn đột nhiên biến mất!
Xoẹt!
Một tia kiếm quang màu máu loé lên!
Mạc công tử híp mắt, ông ta chợt bước về phía trước một bước, sau đó, cả người ông ta chợt trở nên hư ảo, sau đó, giữa cân mày của ông ta có một thanh trường thương bay ra!
Oanh!
Trong nháy mắt, một tia thương mang kèm theo trường thương bay nhanh, lực lượng mạnh mẽ khiến toàn bộ thời không bóng tối vô tận chấn động đến mức vỡ tan!
Lúc này, một thanh huyết kiếm chém tới!
Oanh!
Một thanh trường thương rung động dữ dội, sau đó, thanh huyết kiếm bị chém vỡ!
Phập!
Kiếm Thanh Huyên đâm thẳng vào giữa chân mày của Mạc công tử!
Ầm!
Cơ thể Mạc công tử cứng đờ, một lực lượng đáng sợ bộc phát ra từ trong cơ thể ông ta. Trong nháy mắt, thân thể của Mạc công tử đã vỡ tan, còn kiếm Thanh Huyên thì đang nhanh chóng nuốt chửng linh hồn ông ta!
Lần này, tốc độ nuốt chửng của kiếm Thanh Huyên rất nhanh, linh hồn của Mạc công tử bắt đầu biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy!
Mạc công tử nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa bằng ánh mắt mơ hồ: “Ngươi… Ngươi thật sự có thể giết chết bản thể của chúng ta!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Mạc công tử, Mạc công tử còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Huyên lại mở tay phải, kiếm Thanh Huyên rung lên, linh hồn của Mạc công tử hoàn toàn bị nuốt chửng!
Sau khi nuốt chửng toàn bộ linh hồn của Mạc công tử, Diệp Huyên quay đầu nhìn sang một bên. Mà lúc này, Tội Vương đã biến mất không còn tăm hơi!
Lại chạy!
Diệp Huyên sa sầm mặt!
Mẹ kiếp!
Tên này là thỏ à?
Sao chạy nhanh thế!
Lúc này, Tần Quan vội nói: “Đi, đi tới Linh Độ giới!”
Linh Độ giới!
Diệp Huyên gật đầu, ông ta dẫn theo Tần Quan cùng biến mất!
Kiếm Thanh Huyên có khả năng di chuyển nhanh, vì thế chỉ trong nháy mắt, hắn và Tần Quan đã xuất hiện ở Linh Độ giới!
Lúc này, một đám thần linh đang điên cuồng tấn công phong ấn đến vũ trụ Quan Huyên!
Ngày đó vì đề phòng tình huống bất ngờ, hắn đã đặt phong ấn ở nơi này, sợ sẽ có thần linh bất ngơ tấn công vũ trụ Quan Huyên!
Dù sao hắn cũng tu luyện Tín Ngưỡng Chi Lực của nhân gian, muốn phá vỡ Kiếm đạo của hắn, cách tốt nhất chính là phá vỡ nền tảng tín ngưỡng!
Mà nơi khởi nguồn Tín Ngưỡng Chi Lực của hắn đều ở vũ trụ Quan Huyên!
Cũng may những thần linh này cũng không thể phá vỡ phong ấn do hắn để lại trong thời gian ngắn, nếu không, bây giờ bọn họ đi xuống vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn sẽ là một tai hoạ lớn với vũ trụ!
Nhìn thấy Diệp Huyên và Tần Quan, sắc mặt mấy người kia lập tức thay đổi, thần linh dẫn đầu chính là Mục Thần Vương kia!
Diệp Huyên cũng lập tức nhìn về phía Mục Thần Vương, gã ta nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó ra lệnh: “Rút lui!”
Dứt lời, gã ta và đám thần linh phía sau lập tức xoay người bỏ chạy!
Diệp Huyên cười khẩy: “Muốn rút lui ư? Không kịp nữa đâu!”
Nói xong, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã bay ra ngoài!
Vụt!
Tiếng thời không xé rách vang vọng xung quanh.
Sắc mặt Mục Thần Vương thoáng chốc thay đổi, gã ta xoay người, sau đó đánh ra một quyền, trong cú đấm có vô số quyền mang nổ tung!
Ầm!
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Mục Thần Vương kia thoáng chốc lui lại mấy vạn trượng, gã ta vừa dừng lại, sau lưng đã có tiếng nổ đáng sợ vang lên!
Mục Thần Vương thầm hoảng hốt, gã ta vội quay đầu nhìn lại, sau lưng gã ta xuất hiện vô số tàu chiến, những tàu chiến này bắn ra những tia laser đáng sợ. Mà những thần linh kia hoàn toàn không thể chống lại những tia laser này, thân thể và linh hồn của rất nhiều thần linh bị đánh tan, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Thần Vương lập tức trở nên cực kỳ khó coi!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Thần Vương, gã ta thay đổi sắc mặt. Gã ta xoay người, tay phải siết chặt thành quyền, quát lên một tiếng, trong nháy mắt, sau lưng gã ta xuất hiện một người khổng lồ màu vàng cao vạn trượng. Khi gã ta đánh ra một quyền, người khổng lồ kia cũng đánh một quyền về phía Diệp Huyên!
Ầm!
Cú đấm khiến vô số thời không của Linh Độ giới vỡ tan, tất cả mọi người rơi vào thời không bóng tối vô tận.
Dù cú đấm này không thể làm vỡ kiếm quang của Diệp Huyên, nhưng cũng khiến Diệp Huyên phải lùi lại mấy nghìn trượng. Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn về phía Mục Thần Vương. Mục Thần Vương hít sâu một hơi, gã ta nắm cặt hai tay, người khổng lồ ở sau lưng gã ta cũng siết chặt tay, một hơi thở đáng sợ lập tức kéo xuống từ chân trời, áp đảo về phía Diệp Huyên!
Lúc này, vũ trụ tinh hà cũng trở nên nhỏ bé.
Diệp Huyên híp mắt, hắn chợt mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên trong tay bay lên cao, cùng với kiếm Thanh Huyên còn có mười triệu thanh kiếm Nhân Gian. Những kiếm Nhân Gian này cùng với kiếm Thanh Huyên chém thẳng về phía người khổng lồ kia tựa như nước lũ!
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Thần Vương lập tức lộ vẻ dữ tợn, gã ta chợt đánh một quyền xuống dưới!
Người khổng lồ kia cũng đè tay xuống, cùng lúc đó, nó đánh một quyền về phía vô số kiếm Nhân gian kia!
Ầm!
Cú đấm khiến vô số kiếm Nhân Gian phải dừng lại, nhưng kiếm Thanh Huyên thì không. Kiếm Thanh Huyên chém đứt tay của người khổng lồ, sau đó lao về phía giữa chân mày của gã ta!
Ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ người khổng lồ biến thành những mảnh vụn màu vàng tán loạn khắp nơi, còn Mục Thần Vương kia lại như trúng đòn nghiêm trọng, liên tục lùi lại tận mấy vạn trượng. Gã ta vừa dừng lại, một thanh kiếm đã xuyên qua giữa chân mày gã ta!
Oanh!
Mục Thần Vương đứng khựng lại tại chỗ!
Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Mục Thần Vương, gã ta có vẻ hơi mơ hồ, nhẹ giọng nói: “Đây chính là mùi vị của tử vong ư?”
Diệp Huyên nhìn Mục Thần Vương, sau đó quay đầu nhìn chân trời phía xa, lúc này, những thần linh kia đã hoàn toàn bị chiến hạm khống chế!
Diệp Huyên không thẳng tay giết chết Mục Thần Vương, hắn vung tay lên, đưa gã ta vào trong Tiểu Tháp. Sau đó, hắn mở lòng bàn tay, kiếm nhẹ nhàng bay ra. Thấy kiếm Thanh Huyên, sắc mặt những thần linh kia thoáng chốc thay đổi, trong nháy mắt, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Nuốt chửng!
Kiếm Thanh Huyên nuốt chửng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, những thần linh kia đã bị kiếm Thanh Huyên hấp thu hoàn toàn!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay hắn, Tiểu Hồn hưng phấn nói: “Tiểu chủ, bổ dưỡng lắm!”
Diệp Huyên cười to: “Bổ dưỡng thì tốt!”
Tiểu Hồn vội nói: “Tiểu chủ, ta cảm thấy ta vẫn có thể nâng cấp!”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn phát hiện, dường như Tiểu Hồn này vẫn luôn không có giới hạn!
Giới hạn!
Giới hạn của hắn ở đâu?
Diệp Huyên im lặng suy nghĩ.
Lúc này, Tần Quan đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không giết Mục Thần Vương kia à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan trầm giọng nói: “Ngươi muốn thông qua ông ta để tìm hiểu những thần linh kia?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế! Vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ ngoài việc người ở chỗ chúng ta không thể giết chết thần linh thì còn có một vấn đề nữa, đó là chúng ta hiểu biết rất ít về thần linh, còn bọn họ lại rất hiểu chúng ta! Cho nên, ta muốn tìm hiểu bọn họ!”
Tần Quan gật đầu: “Đi, vào tháp hỏi gã ta!”
Diệp Huyên và Tần Quan tiến vào Tiểu Tháp, hai người mới xuất hiện trước mặt Mục Thần Vương, linh hồn của gã ta đã bắt đầu bốc cháy!
Thấy cảnh này, sắc mặt hai người lập tức thay đổi!
Tần Quan trầm giọng nói: “Có người đang giết bản thể của gã ta!”
Chương 5940: Chiến giáp!
Thấy vậy, Diệp Huyên lập tức mở bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên trực tiếp chui vào trong linh hồn Mục Thần Vương kia!
Uỳnh!
Trấn hồn!
Nhưng mà, vô dụng!
Linh hồn Mục Thần Vương kia vẫn nhanh chóng tan biến!
Mục Thần Vương bỗng nhiên khẽ nói: “Vô dụng thôi, bọn họ giết bản thể của ta, ở trước mặt các ngươi, ta còn chẳng phải là một linh hồn!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bọn họ sợ ngươi tiết lộ thế giới kia của các ngươi?”
Mục Thần Vương gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Rốt cuộc thế giới kia của các ngươi là như thế nào?”
Mục Thần Vương im lặng chốc lát rồi khẽ nói: “Một thế giới vượt qua nhận biết của các ngươi, bọn ta…”
Uỳnh!
Bất chợt, linh hồn của Mục Thần Vương hóa thành tro tàn!
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên bỗng trở nên nặng nề!
Mẹ nó!
Đây là giết người diệt khẩu sao!
Tần Quan khẽ nói: “Xem ra Thần Linh này còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn có dự cảm rằng, những Thần Linh mà bọn họ gặp được bây giờ chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi băng!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề!
Mình đúng là biết chọn, chọn một kẻ địch mạnh nhất để phá thần!
Đúng lúc này, Tần Quan nói: “Bây giờ những cao thủ của thế giới Hư Chân đó tu luyện ra sao rồi?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn, giờ phút này, trong Tiểu Tháp có gần mười mấy vạn hơi thở mạnh mẽ, so với lúc trước, hơi thở của những cao thủ Hư Chân này mạnh lên ít nhất mười lần!
Công năng của Tiểu Tháp vẫn rất nghịch thiên!
Nhưng mà hắn biết, cho dù như vậy, e rằng cũng không cách nào đối kháng với những Thần Linh kia!
Tần Quan đột nhiên nói: “Bây giờ chúng ta có tổng cộng bao nhiêu cao thủ?”
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: “Hầu hết cao thủ của mộ địa Hư Chân đều đã thức tỉnh, cộng thêm cao thủ của thế giới Hư Chân ban đầu, bây giờ chúng ta có khoảng chừng ba mươi sáu vạn cao thủ! Trừ số đó ra, chúng ta vẫn đang không ngừng chiêu mộ cao thủ!”
“Ba mươi sáu vạn!”
Tần Quan khẽ gật đầu, sau đó nói: “Là một số lượng to lớn!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Tiểu Quan, cô hỏi chuyện này làm gì?”
Tần Quan cười nói: “Chế tạo thần trang!”
Diệp Huyên sửng sốt.
Tần Quan trầm giọng nói: “Chúng ta đối mặt với cao thủ Thần Linh, không có bất kỳ ưu thế gì, đặc biệt những Thần Linh kia còn nắm giữ khả năng sống lại, mà chúng ta thì sao? Chết một lần, đó chính là hoàn toàn chết đi! Cứ kéo dài tình trạng như vậy, chúng ta sẽ hao tổn vượt qua những Thần Linh kia, bởi vậy, ta muốn chế tạo một bộ trang bị cực kỳ mạnh mẽ cho bọn họ!”
Diệp Huyên lập tức gật đầu: “Việc này hoàn toàn cần thiết!”
Tần Quan nói tiếp: “Muốn chế tạo loại thần trang này, nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất là phải có tiền, thứ hai là phải có nguyên liệu!”
Diệp Huyên nói: “Cô đều có cả!”
Tần Quan trợn mắt, sau đó nói: “Ta nói cho ngươi biết, việc chế tạo một bộ thần giáp cực kỳ mạnh mẽ này, bọn ta đã nghiên cứu từ rất sớm rồi, nhưng đến bây giờ bọn ta vẫn chưa chế tạo ra được, ngươi biết vì sao không?”
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”
Tần Quan trầm giọng nói: “Nguyên liệu! Người của ta vẫn luôn tìm kiếm nguyên liệu ở các vũ trụ, nhưng vẫn không đủ, đối với nguyên liệu, bây giờ bọn ta đang cực kỳ khan hiếm!”
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, nếu ngay cả phú bà cũng không tìm đủ, vậy trên đời này lại càng không người nào có thể tìm đủ!
Tần Quan bỗng mở bàn tay ra, trong tay nàng ta có một khối tinh phiến đặc thù với góc cạnh rõ ràng.
Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Đây là?”
Tần Quan trầm giọng nói: “Tinh Tinh, đây là Tinh Tinh đặc thù hình thành sau khi một hành tinh bị thiêu đốt hầu như không còn, vốn dĩ rất lớn, nhưng thông qua phương pháp đặc thù, bọn ta cô đọng nó thành nhỏ thế này, hơn nữa loại nguyên liệu này cực kỳ cứng rắn, nguyên liệu nòng cốt của Diệt Thế Thần Tướng mà ngươi nhìn thấy lúc trước chính là thứ đồ này!”
“Hành tinh bị thiêu đốt hầu như không còn!”
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống: “Thứ đồ này, hẳn là cực kỳ ít?”
Tần Quan gật đầu: “Thật ra cũng không ít, mỗi ngày đều có hành tinh lụi tàn, bị thiêu đốt hầu như không còn, nhưng đối với chúng ta thì còn thiếu rất nhiều! Trừ phi… trừ phi chúng ta chủ động hủy diệt một số hành tinh!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức lắc đầu: “Không được!”
Tần Quan im lặng.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan: “Làm như vậy, chẳng khác gì hi sinh tương lai để đạt được thành tựu hiện tại”.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Ta cũng đang cân nhắc vấn đề này, bởi vậy vẫn chậm chạm chưa hành động!”
Diệp Huyên im lặng.
Tần Quan chợt nói: “Nhưng nếu chúng ta không đánh thắng trận này, vậy căn bản không có tương lai!”
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt.
Đúng thế!
Nếu như không đánh thắng trận này, vậy còn có tương lai nào nữa?
Tần Quan nói: “Suy nghĩ của ta là hủy diệt những hành tinh đã hoàn toàn không thể tái sinh, nếu có sinh linh, vậy để bọn họ rời đi, bình thường loại hành tinh này đều đã không còn thích hợp để tu hành, bởi vậy, ta tin rằng bọn họ sẽ bằng lòng rời đi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Nếu là như vậy, trái lại cũng có thể! Nhưng mà, phải giao việc này cho người đáng tin cậy đi làm, nếu không, rất dễ xảy ra vấn đề”.
Tần Quan cười nói: “Chỉ hai chúng ta đi làm!”
Diệp Huyên sửng sốt: “Hai chúng ta?”
Tần Quan gật đầu: “Không thể giao việc này cho người khác, bởi vì sơ sẩy chút thôi là có thể mang tới tai họa ngập đầu cho sinh linh ở một số nơi, việc này chỉ có thể là hai chúng ta đi làm, như vậy, chúng ta mới có thể yên tâm, cũng mới có thể tránh được rất nhiều bi kịch!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Tần Quan chợt vung tay phải lên, một tấm bản đồ xuất hiện ở chân trời, tấm bản đồ này dài rộng mấy vạn trượng, vô cùng to lớn!
Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Đây là?”
Tần Quan cười nói: “Đây là bản đồ của vũ trụ Quan Huyên chúng ta, bên trên là những hành tinh đã phát hiện, còn một số chưa phát hiện, chúng ta vẫn đang trong quá trình dò xét”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên của chúng ta lại lớn như vậy!”
Tần Quan gật đầu: “Vô cùng lớn!”
Nói xong, nàng ta đột nhiên búng tay một cái, trong nháy mắt, trên tấm bản đồ kia xuất hiện vô số chấm đỏ!
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan: “Đây là?”
Tần Quan trầm giọng nói: “Đây là những hành tinh sắp diệt vong, đều đã không cách nào tái sinh!”
Diệp Huyên im lặng.
Trong vũ trụ bao la này, mỗi ngày đều có hành tinh diệt vong, cũng có hành tinh mới sinh ra!
Đây chính là quy luật tự nhiên của vũ trụ!
Lúc này, Tần Quan bỗng chỉ vào một số điểm đỏ, sau đó nói: “Đây là những hành tinh mà hiện giờ chúng ta nhất định phải giải quyết trước, bởi vì trên những hành tinh sắp diệt vong này vẫn còn sinh linh, nếu không nhanh chóng di dời bọn họ, bọn họ đều sẽ diệt vong cùng hành tinh mình đang sống!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vấn đề là, trên mỗi hành tinh đều có không ít người sống, muốn di dời toàn bộ bọn họ, lượng công việc cũng không nhỏ đâu! Chỉ hai chúng ta thôi sao?”
Tần Quan cười nói: “Hai chúng ta là đủ rồi!”
Diệp Huyên hơi không hiểu: “Nói rõ xem?”
Tần Quan chớp chớp mắt: “Tiểu Tháp của ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt!
Đúng rồi!
Tiểu Tháp!
Suýt nữa đã quên cái tháp này!
Trong tháp này chính là một thế giới riêng, hoàn toàn có thể chứa đựng vô số sinh linh!
Tần Quan nghiêm túc nói: “Hơn nữa, ta từng điều tra, trên rất nhiều hành tinh sắp diệt vong còn rất nhiều sinh linh đang sống, mà nền văn minh võ đạo của những sinh linh này đều rất kém cỏi, nếu cứu toàn bộ bọn họ ra, đồng thời truyền đạo cho bọn họ, ta tin rằng, đó sẽ là một bước tiến cực lớn trong Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi!”
Diệp Huyên cười nói: “Không phải cô nói Tín Ngưỡng Chi Lực sẽ là gánh nặng của ta sao?”
Tần Quan cười nói: “Về sau có lẽ là vậy, nhưng trước lúc đó, việc đầu tiên ngươi cần làm là đạt đến cực hạn của mình, cuối cùng, phá hay không phá, vậy phải xem lựa chọn của bản thân ngươi rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đừng quan tâm tới phá thần hay không phá thần nữa! Đi cứu những sinh linh này trước đã! Nếu như chỉ vì phá thần mà đi làm những chuyện này, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì! Ước nguyện của ta vẫn giống như ban đầu, nếu có thể làm chút việc cho sinh linh của vũ trụ Quan Huyên, ta nhất định sẽ làm!”
Nói xong, hắn mỉm cười: “Về phần phá thần, có thể phá, ta sẽ phá, nếu như thật sự không thể phá, vậy ta không phá nữa! Ta sẽ không vì cái gọi là phá thần mà hi sinh người bên cạnh mình, nếu là như vậy, ta phá làm quái gì! Một câu thôi, ta sẽ không để cho bi kịch xảy ra trên người mình!”
…