• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (4 Viewers)

  • Chương 5951-5955

Chương 5951: Táng thổ

Đoạt xá?

Nghe người đàn ông nói thế, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên kỳ quái.

Người này đợi chục tỷ năm là để đoạt xá?

Đương nhiên, đối với việc này, Diệp Huyên vô cùng hoan nghênh.

Diệp Huyên bình tĩnh để kiếm Thanh Huyên tiến vào thức hải, tiếp theo hắn lộ vẻ mặt hoảng sợ: “Đoạt xá? Người muốn cướp thân thể sao! Ngươi... đừng tới đây”.

Nói xong, hắn xoay người định chạy trốn.

Nhưng rất nhanh, một khí thế đáng sợ bao phủ hắn.

Diệp Huyên dừng lại, bất động.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên như đang nhìn một món ăn ngon, ông ta không nhịn được mà cười ha hả: “Trời cao đối xử với ta không tệ!”

Nói xong ông ta hóa thành tia sáng đen chui vào trong ấn đường của Diệp Huyên.

Bùm!

Trong nháy mắt, từ cơ thể Diệp Huyên bùng nổ một khí tức linh hồn khủng bố.

Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, không hề lo lắng.

“A!”

Đúng lúc này, tiếng hét hãi hùng của người đàn ông vang lên trong thức hải Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi là gì? Đây là kiếm gì?”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Bất ngờ không? Kinh ngạc không?”

Người đàn ông gào lên: “Ngươi gài ta!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Sao lại nói thế, rõ ràng là ngươi chủ động vào, giờ còn trách ta?”

Người đàn ông im lặng, một lát sau, ông ta đột nhiên nói: “Nhóc con, chúng ta nói chuyện!”

Diệp Huyên cười: “Nói chuyện gì?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Ta chính là cường giả vô địch mấy chục tỷ năm về trước, chỉ cần ngươi lệnh kiếm này dừng lại, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ. Khi người thành đồ đệ của ta thì ở chư thiên vạn giới này, ngươi có thể tùy ý tung hoành”.

Diệp Huyên nghĩ rồi nói: “Ngươi làm chỗ dựa của ta?”

Người đàn ông: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta thích dựa vào chính mình!”

Người đàn ông bắt đầu sốt ruột: “Hồ đồ! Cậu trai trẻ, ngươi không hiểu biết sự hiểm ác và gian nan của thế gian này, giờ ngươi muốn dựa vào mình, sau này ngươi sẽ nhận ra nếu sau lưng không ai chống lưng, con đường đại đạo này có muôn vàn khó khăn!”

Diệp Huyên thật thà đáp: “Tục ngữ có nói “Dựa vào người không bằng dựa chính mình”, ta cảm thấy mình vẫn nên chăm chỉ tu luyện thì hơn! Còn về việc chỗ dựa thì tuyệt đối không được, vì quá mức ỷ lại thì chẳng phải thành Vua Dựa Dẫm à?”

Người đàn ông vội vàng nói: “Chàng trai, đừng hồ đồ! Có một cao thủ bảo kê, ngươi chẳng những có thể rút ngắn con đường tu đạo mà còn có thể được che chở, tránh được tai ách nhân quả thế gian, loại chuyện tốt như thế mà ngươi không cần sao? Ngươi đừng ngớ ngẩn!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không cần chỗ dựa, ta dựa vào chính mình”.

Giọng vừa dứt, kiếm Thanh Huyên rung lên kịch liệt.

Bùm!

Trong thức hải Diệp Huyên, linh hồn người đàn ông nhanh chóng mờ đi.

“A!”

Lúc này, người đàn ông mới hét thảm: “Ngươi điên rồi sao? Dựa vào chính mình? Đại đạo có muôn vàn khó khăn, dựa vào chính ngươi thì ngươi có thể đi tới đích không? Có thể thành công không?”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ta cứ không cần chống lưng đó!”

“Mẹ kiếp!”

Người đàn ông mắng: “Thằng nhãi ngông nghênh! Đầu óc có vấn đề à!”

Diệp Huyên không trả lời.

Kiếm Thanh Huyên tăng tốc, rất nhanh, giọng của người đàn ông ngày càng suy yếu.

Người đàn ông vẫn tức giận mắng chửi.

Hiển nhiên là ông ta không cam tâm!

Cũng đúng!

Đợi cả chục tỷ năm lại gặp phải một tên biến thái, quan trọng là còn ngông nghênh như thế nữa.

Hắn thế mà lại không cần chỗ dựa?

Người này nghĩ gì vậy?

Rất nhanh, âm thanh người đàn ông hoàn toàn tắt ngúm.

Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.

Ầm!

Lúc này, một luồng khí tức linh hồn đáng sợ tuôn ra từ trong kiếm Thanh Huyên, cùng lúc đó, một tiếng kiếm minh vang tận trời cao, vọt thẳng hư không.

Thấy cảnh này, Tiểu tinh linh sợ hãi than: “Kiếm này lợi hại thật!”

Tần Quan nhìn kiếm, cũng có chút kinh ngạc: “Nó lại thăng cấp sao?”

Ầm!

Lúc này, một tiếng kiếm minh lại vang.

Từng tia khí tức mạnh mẽ không ngừng trào ra từ trong kiếm.

Diệp Huyên có chút bất ngờ, Tiểu Hồn lại sắp thăng cấp à!

Tiểu Hồn bây giờ có chút mạnh quá mức rồi!

Từ khi đánh nhau tới giờ, gần như không có vũ khí nào chống lại được Tiểu Hồn.

Nếu lại thăng cấp, vậy là cực kỳ khủng bố!

Tiểu Hồn hưng phấn nói: “Tiểu chủ, ta cảm thấy mình sắp đột phá rồi!”

Diệp Huyên trừng mắt: “Cảm thấy?”

Tiểu Hồn nói: “Phải, chỉ còn thiếu chút nữa! Nếu hấp thu thêm một linh hồn, ta nhất định sẽ đột phá ngay, chỉ còn thiếu một chút xíu thôi. Hầy, bực thật!”

Diệp Huyên cười: “Đừng bực, sẽ có cơ hội!”

Tiểu Hồn hóa thành kiếm quang, rơi xuống trước mặt Diệp Huyên, ngoan ngoãn nói: “Vâng!”

Diệp Huyên cất kiếm Thanh Huyên, sau đó nhìn sang Tiểu tinh linh, cười nói: “Đi thôi!”

Tiểu tinh linh gật đầu rồi dẫn Diệp Huyên và Tần Quan đi tiếp.

Một hồi lâu sau, Diệp Huyên lại phát hiện một thi thể, nhưng thi thể này không có linh hồn, hiển nhiên là đã chết!

Trên đường đi, Diệp Huyên lục tục phát hiện nơi này có không ít thi thể. Trong đống thi thể, có nam lẫn nữ, cơ thể tồn tại cả chục tỷ năm, hiển nhiên những người này đều từng là cường giả tuyệt thế, bằng không, sao thể xác có thể không thối rữa chứ!

Đều là những nhân vật lợi hại từng chống lại linh vũ trụ!

Như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Tiểu Hồn, vừa rồi ngươi đã cắn nuốt linh hồn kia, nếu so với những người mà ngươi đã nuốt trước đó thì ai mạnh hơn?”

Tiểu Hồn không chút do dự đáp: “Người vừa bị cắn nuốt là mạnh nhất trước giờ!”

Mạnh nhất trước giờ!

Diệp Huyên híp mắt, xem ra, thực lực của nhóm cao thủ chục tỷ năm trước mạnh hơn bây giờ rất nhiều.

Đáng tiếc, một văn minh như thế đã bị tiêu diệt.

Tiểu Hồn lại nói: “Linh hồn này bổ dưỡng lắm, tiếc là không phải linh hồn đầy đủ, bằng không sẽ bổ hơn nữa!”

Không phải linh hồn đầy đủ.

Diệp Huyên nhíu mày.

Luc này, Tần Quan trầm giọng nói: “Cường giả thời đó có vẻ không giống bình thường!”

Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn chung quanh, nơi này còn không ít thi thể của cường giả thời xưa nhưng đáng tiếc đa phần đều không có linh hồn.

Tiểu tinh linh nói: “Ta nghe linh vũ trụ nói, trước kia, sau khi người mạnh nhất vũ trụ này luân hồi, cũng chính là thời sơ khai của vũ trụ này, linh vũ trụ vừa mới ra đời, khi ấy, cường giả siêu cấp rất nhiều, hơn nữa còn rất mạnh. Cuối cùng, nó dựa vào mưu kế mới thắng được họ, sau này nó bắt đầu áp chế văn minh võ đạo của vũ trụ này, không cho người nơi đây vượt quá giới hạn đã định”.

Nói tới đây, nàng ta dừng lại một chút: “Sau đó nó luôn thắng, vì vậy mới lơ là cảnh giác! Khi nó tỉnh lại lần nữa, thời đại này đã xuất hiện người có thể đè nó đánh rồi!”

Diệp Huyên cười nói: “Thế chẳng phải giờ nó giận lắm à?”

Tiểu tinh linh gật đầu: “Tức chứ!”

Diệp Huyên cười ha ha.

Đúng lúc này, Tần Quan bên cạnh chỉ về nơi xa: “Nhìn kìa!”

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi xa, ở cuối tầm nhìn là một tòa thành cổ. Cả tòa thành đỏ như máu như thể toàn bộ máu tươi được đổ vào trong thành, trong khá ghê rợn!

Tiểu tinh linh khẽ nói: “Tòa thành này là kiến trúc duy nhất còn lại của văn minh trước đây, chỉ có nó mới có thể chứng minh rằng nền văn minh trước đây từng thật sự tồn tại!”
Chương 5952: Hòa nhập tốt

Cả một nền văn minh bị hủy diệt.

Đây không chỉ là một văn minh nhỏ mà là văn minh vũ trụ.

Mà người hủy diệt nền văn minh này lại chính là linh của vũ trụ này.

Lúc này, Diệp Huyên nhớ tới lời của Tội Vương.

Chân thế giới cũng có linh vũ trụ, hơn nữa còn rất mạnh.

Điều này làm cho cao thủ của Chân thế giới không thể không đi cướp vũ trụ khá để tìm đường sống.

Suy cho cùng, dù là linh vũ trụ hay chúng sinh, cả đời đều chỉ làm một việc: tồn tại!

Chúng sinh phải sinh tồn, linh vũ trụ phải tồn tại.

Diệp Huyên đột nhiên hiểu tại sao chủ nhân bút Đại Đạo không nhúng tay vào rồi.

Cứu cừu thì sói chết đói!

Đây là công bằng ư?

Ánh mắt Diệp Huyên trở nên mờ mịt.

Tần Quan chợt nói: “Tiểu Huyên Tử!”

Diệp Huyên tỉnh táo, nhìn Tần Quan, nàng ta cười: “Cũng vì sống sót thì không có đúng hay sai, chỉ có mạnh hay yếu, kẻ mạnh thì sống, đó là một trong quy luật của vũ trụ rồi!”

“Đúng!”

Tiểu tinh linh bên cạnh đột nhiên nó: “Tỷ tỷ này nói rất đúng, Diệp Huyên ca ca, ngươi đừng nhân từ, ta cho ngươi biết, nếu thực lực ngươi yếu thì khổ lắm, sự độc ác của linh vũ trụ, ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Cực kỳ tàn độc ấy!”

Diệp Huyên cười giễu.

Đúng vậy!

Mẹ nó!

Hiện tại mình mới là kẻ yếu!

Nhân từ sao?

Đây không phải thứ mà một kẻ yếu nên có.

Mình đúng là chập mạch mà!

Bây giờ mình nên làm gì?

Nên gia tăng thực lực, sau đó giúp chúng sinh phía sau mình sống sót.

Thần linh tới giết thần linh, linh vũ trụ tới thì giết linh vũ trụ.

Sống sót mới là chuyện phải làm.

Theo lời y, mọi thứ phát triển tới bây giờ thì không có đúng sai.

Đơn giản thế thôi!

Chỉ có người mạnh mới sống sót.

Đến lúc này, Diệp Huyên mới hiểu rõ, thả lỏng bản thân.

Thấy vậy, Tần Quan mỉm cười: “Ta vừa mới dùng vân cầu ghi chép lại những chuyện cần thiết, đến lúc đó ta sẽ truyền lại những chuyện đã xảy ra ở nơi này về đại lục Tiểu Quan, cho họ hiểu rõ tất cả!”

Diệp Huyên gật đầu: “Điều này là cần thiết!”

Tần Quan cười: “Là vô cùng cần thiết!”

Diệp Huyên nói: “Cô xử lý là ổn rồi!”

Tần Quan gật đầu.

Ba người tiếp tục đi tới chỗ tòa thành cổ nơi xa.

Rất nhanh, họ đã vào trong thành, vừa bước vào, Diệp Huyên đã nhíu mày, mùi máu tươi tanh tưởi ập vào mặt.

Hắn tất nhiên không sợ nhưng Tần Quan và Tiểu tinh linh hình như không chịu nổi. Vì thế hắn phất tay, kiếm ý bao phủ Tần Quan và Tiểu tinh linh.

Tiểu tinh linh đột nhiên nói: “Nơi này là Táng Thành, năm đó, các cường giả đại lục đều tụ tập lại cùng nhau chống lại linh vũ trụ, sau trận chiến ấy, toàn bộ cường giả đều chết trận, thế nên nơi này được gọi là Táng Thành, trận chiến cực thảm thiết!”

Tần Quan hỏi: “Nhóc con, khi ấy ngươi cũng đứng xem cuộc chiến à?”

Tiểu tinh linh gật đầu.

Diệp Huyên sửng sốt: “Ngươi sống lâu thế sao?”

Tiểu tinh linh nhếch môi: “Phải!”

Tần Quan có chút khó hiểu: “Vì sao linh vũ trụ không diệt ngươi?”

Tiểu tinh linh cười: “Lúc ấy ta không có sức uy hiếp đối với nó, hơn nữa ta cũng không hợp sức phản kháng nó nên nó không giết. Không chỉ ta, còn vài sinh linh thời không khác còn sống, chúng ta đều ở chung một thời không, nói nghiêm khắc hơn thì là nó coi chúng ta là đồng loại nên khi không có xung đột ích lợi, nó sẽ không ra tay với chúng ta!”

Diệp Huyên cười nói: “Hình như ngươi không thích nó lắm!”

Tiểu tinh linh gật đầu: “Trước kia nó luôn bắt nạt chúng ta, hư lắm!”

Diệp Huyên cười: “Yên tâm, sau này nó không bắt nạt ngươi được nữa!”

Tiểu tinh linh nhìn hắn, hắn nghiêm mặt: “Ngươi có ta, thêm Thanh Nhi, ba người chúng ta tung hoành vũ trụ!”

“Hì hì!”

Tiểu tinh linh cười tươi như hoa. Bàn tay nhỏ bé vung vẫy: “Tung hoành vũ trụ! Các người phụ giết, ta phụ trách tung hoành!”

Diệp Huyên cũng cười, nhóc này thú vị ghê!

Tiểu tinh linh đột nhiên chỉ vào nơi xa: “Bên kia có gì đó”.

Nói xong nàng ta bay đi.

Diệp Huyên và Tần Quan nhìn nhau cười, sau đó vội đi theo.

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu tinh linh, Diệp Huyên và Tần Quan nhanh chóng đi tới một đại điện, đại điện này dù đã trải qua chục tỷ năm nhưng vẫn ko hư hao là mấy, thậm chí còn rất sạch sẽ.

Diệp Huyên nhíu mày, còn người ở đây sao?

Nhưng hắn không cảm nhận được hơi thở gì.

Lúc này, Tiểu tinh linh chợt nói: “Huyết Linh, ra chơi nào!”

Âm thanh vừa dứt, một cục máu to cỡ bàn tay xuất hiện trước mặt Tiểu tinh linh.

Diệp Huyên nhìn cục máu kia: “Tiểu Tiểu, đây là?”

Tiểu tinh linh cười: “Nó gọi là Huyết Linh, năm đó máu chảy thành sông, thời gian trôi qua, nơi này sinh ra một linh thể, là nó, qua vô số năm, nó đã có linh trí!”

Diệp Huyên nhìn Huyết Linh, hiển nhiên thứ này rất phòng bị hắn, cách nhau hơi xa.

Tiểu tinh linh cười nói: “Đừng sợ, hai người này đều là người tốt!”

Huyết Linh trầm giọng nói: “Tiểu Tiểu, sao ngươi ra ngoài lâu quá vậy?”

Tiểu tinh linh cười: “Bên ngoài chơi vui lắm, hay ngươi đi chung với chúng ta đi!”

Huyết Linh lắc đầu: “Bên ngoài nguy hiểm!”

Tiểu tinh linh cũng lắc đầu: “Đâu có! Chứ ngươi ở đây thì có gì vui?”

Huyết Linh chần chờ một chút rồi nhìn Diệp Huyên và Tần Quan: “Bên ngoài có rất nhiều sinh linh sao?”

Tiểu tinh linh gật đầu lia lịa: “Rất, rất nhiều! Vui lắm nha!”

Huyết Linh lại lắc đầu: “Bên ngoài có tên kia theo dõi, nếu đi ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện!”

Tiểu tinh linh vung tay: “Đừng sợ, ngươi theo ta lăn lộn, ta bảo kê ngươi! Ta nói cho ngươi biết, theo ta lăn lộn là ngon lắm á!”

Diệp Huyên: “...”

Tần Quan buồn cười, cô nhóc này thú vị ghê!

Huyết Linh trợn mắt rồi hỏi: “Thật sao?”

Tiểu tinh linh gật đầu: “Ngươi biết tính ta mà, thường thì ta không khoác lác đâu!”

Huyết Linh nghĩ rồi nói: “Thế ta cũng theo các ngươi ra ngoài!”

Tiểu tinh linh gật đầu: “Làm vậy là đúng đó!”

Sau đó nàng ta bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Nó tên Huyết Linh, ngưng tụ từ máu của mấy nghìn tỷ cường giả, đánh nhau rất lợi hại. Nhưng bản thân nó thì không biết nó đánh nhau giỏi đâu vì ở đây, đối thủ duy nhất của nó là linh vũ trụ, mà hiển nhiên nó đánh không lại đối phương nên nó cảm thấy bản thân rất yếu, chứ thật ra là nó mạnh lắm á!”

Nghe thế, Diệp Huyên cũng hiểu.

Nhóc con này tìm người giúp đỡ mình.

Hắn nhìn Huyết Linh, cười nói: “Ngươi theo chúng ta đi! Yên tâm, ta và Tiểu Tiểu rất lợi hại, sau khi ra ngoài thì chúng ta tung hoành!”

Huyết Linh lập tức hưng phấn: “Được được! Đại ca, giờ ta theo ngươi tung hoành!”

Diệp Huyên im lặng

Ngươi hòa nhập cũng nhanh quá nhỉ!
Chương 5953: Đạo Môn ngày xưa

Diệp Huyên nhìn ra được là Huyết Linh này cũng mong rời khỏi chỗ này.

Dù sao nơi này cũng cô đơn quá!

Diệp Huyên mở lòng bàn tay: “Tới đây, ta xem ngươi một chút!”

Hắn khá tò mò về Huyết Linh này.

Máu của mấy nghìn tỷ cường giả ngưng tụ ra thì chắc chắn là không tầm thường.

Huyết Linh lắc đầu: “Không được, nguy hiểm!”

Diệp Huyên cười: “Không sao đâu!”

Huyết Linh do dự một chút rồi biến thành tia sáng màu máu, chui vào trong ấn đường Diệp Huyên.

Bùm!

Trong tích tắc, hai mắt Diệp Huyên trở nên đỏ ngầu, không chỉ thế, từ trong cơ thể Diệp Huyên, một tia sáng đỏ phóng lên trời, cả không trung biến thành biển máu.

Tần Quan đứng cạnh nhìn thấy thì biến sắc.

Hai mắt Diệp Huyên lúc này như một biển máu, toàn thân tỏa ra sát ý và sát khí vô cùng đáng sợ.

Đúng lúc này huyết mạch Phong Ma trong cơ thể hắn đột ngột sôi sục.

Trấn áp!

Dần dần, hai mắt Diệp Huyên chậm rãi khôi phục bình thường, một hồi sau, gương mặt hắn cũng trở lại như cũ.

Tần Quan vội hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Không sao!”

Nói xong, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng.

Huyết Linh này quá đáng sợ.

Trong tích tắc vừa rồi, huyết mạch Phong Ma suýt không trấn áp được nó.

Bên trong Huyết Linh ẩn chứa sát ý và sự tàn nhẫn vô tận, ngoại trừ điều này thì còn có oán khí do những cường giả năm xưa để lại. Nếu để người thường tiếp xúc Huyết Linh, chắc chắn sẽ bị oán khí này cắn nuốt hoàn toàn.

Cũng may là hắn có huyết mạch Phong Ma, thực lực bản thân cũng mạnh chứ nếu không cũng không áp chế được.

Nghĩ tới gì đó, Diệp Huyên cười, Huyết Linh này cũng mang lại trợ giúp to lớn cho hắn.

Vì nó có thể gia tăng sức mạnh huyết mạch của hắn.

Thứ này có sát khí và oán khí vô cùng tận, hắn không cần giết người thì vẫn có thể giành được những thứ này, mà những thứ này lại có thể giúp sức mạnh huyết mạch trong hắn gia tăng tới vô hạn.

Tần Quan chợt chỉ vào đại điện: “Ngươi nhìn kìa!”

Nghe thế, Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía trong điện, ở một góc hẻo lánh có một cô gái đang ngồi, người này rất trẻ nhưng lại chẳng còn hơi thở, chỉ để lại cơ thể lành lặn.

Diệp Huyên và Tần Quan nhìn nhau, sau đó vào trong điện, tới trước mặt cô gái, cách cô gái không xa có một bức tranh, thấy bức tranh, Diệp Huyên sửng sốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Diệp Huyên khiếp sợ: “Chủ nhân bút Đại Đạo này đã tồn tại từ chục tỷ năm trước rồi sao?”

Tần Quan cũng có chút chấn động.

Tiểu tinh linh nói: “Ông ta luôn có mặt!”

Diệp Huyên nhìn Tiểu tinh linh, Tiểu tinh linh bình tĩnh nói: “Trước khi văn minh bị hủy, đạo do ông ta truyền lại chính là Đạo Môn, mà khi nhiều người cầu xin ông ta cứu vớt sinh linh thì người này không ra tay!”

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Tiểu tinh linh lắc đầu: “Không biết!”

Diệp Huyên im lặng.

Đạo Môn!

Không biết chủ nhân bút Đại Đạo này đã lăn lộn ở bao nhiêu văn minh luân hồi rồi!

Sống dai hơn cả Vô Biên Chủ nữa!

Như nhớ tới gì đó, Diệp Huyên hỏi: “Nơi này có Đạo Môn à?”

Tiểu tinh linh vội gật đầu: “Có!”

Diệp Huyên cười: “Dẫn bọn ta đi xem thử!”

Tiểu tinh linh: “Được!”

Tần Quan bỗng lên tiếng: “Chờ đã!”

Diệp Huyên nhìn nàng ta, nàng ta đi tới trước mặt cô gái, ở đó có một chiếc nhẫn trữ đồ.

Trên chiếc nhẫn còn có năng lượng dao động.

Tần Quan khẽ nói: “Nó đang bảo vệ cái nhẫn trữ đồ này!”

Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay, nhẫn chậm rãi bay tới trong tay, đúng lúc này, dị biến xuất hiện, từ trong nhẫn bay ra một tia sáng đen, dùng tốc độ cực nhanh chui vào trong ấn đường Tần Quan.

Diệp Huyên biến sắc, hắn muốn tiến lên nhưng Tần Quan đột nhiên giơ tay phản ngăn cản: “Không có gì, nàng ta muốn đoạt xá!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô...”

Trong cơ thể Tần Quan bỗng bùng nổ một khí tức linh hồn khủng bố, linh hồn kia nhanh chóng bị chấn bay ngay sau đó, Diệp Huyên chỉ một cái, kiếm Thanh Huyên ghim linh hồn lên cây cột phía xa.

Linh hồn đúng là cô gái trẻ tuổi!

Cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm Tần Quan: “Ngươi... ta không thể đoạt cơ thể ngươi!”

Tần Quan cười: “Linh hồn và huyết mạch của ta đều rất đặc biệt, ngươi không làm được đâu!”

Cô gái nhìn chằm chằm Tần Quan, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lúc này, kiếm Thanh Huyên lập tức cắn nuốt linh hồn cô gái.

Cô gái không hoảng sợ, hai mắt nhắm lại như đang chờ cái chết tới gần.

Tần Quan nhìn thoáng qua rồi bảo: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyên gật đầu, hai người ra ngoài.

Vừa ra khỏi đại điện, kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay lên.

Vù!

Kiếm minh vang lên, kiếm thế mạnh mẽ từ trong kiếm Thanh Huyên phóng lên trời cao.

Ong!

Cả trời đất đều bị kiếm thế này bao phủ!

Diệp Huyên khẽ nói: “Đột phá rồi!”

Tần Quan cười.

Kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt Diệp Huyên, Tiểu Hồn hưng phấn: “Tiểu chủ, ta đột phá rồi! Cuối cùng cũng đột phá!”

Diệp Huyên cầm lấy kiếm.

Ong!

Hắn cảm nhận được kiếm thế và kiếm ý vô cùng tận, sau đó hắn vung nhẹ một cái.

Vèo!

Cả trời đất bỗng chốc mờ dần.

Thấy thế, Diệp Huyên híp mắt, kiếm Thanh Huyên thăng cấp rất nhiều.

So với trước, uy lực của nó đã gấp mấy lần.

Hiện tại, nếu hắn ra ngoài chiến đấu, chắc chắn có thể dễ dàng giết chết người khổng lồ, chém nát bươm!

Nghĩ thế, Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười, mình không tăng thực lực, kiếm lại thăng cấp, mình cần nỗ lực hơn rồi.

Sau đó hắn nhìn Tiểu tinh linh nói: “Chúng ta tới Đạo Môn đi!”

Tiểu tinh linh gật đầu.

Nàng ta bay về phía xa.

Diệp Huyên và Tần Quan đi theo, không quá lâu sau, Tiểu tinh linh dẫn hai người tới một đạo quán, đạo quán không quá lớn, hoang vu vô cùng.

Trên cửa vẫn còn hai chữ Đạo Môn, có điều, nó đã rất mờ vì bị thời gian ăn mòn.

Diệp Huyên nói: “Ta nhớ tới một chuyện, sau khi luân hồi, văn minh bị xóa sổ, thế văn minh mới do ai sáng tạo?”

Tiểu tinh linh đáp: “Chủ nhân bút Đại Đạo!”

Diệp Huyên im lặng.

Hắn cũng đoán ra được.

Tiểu tinh linh: “Sau khi một văn minh bị hủy, vũ trụ sẽ có sinh mệnh mới, chủ nhân bút Đại Đạo sẽ đi sáng lập ra văn minh mới!”

Diệp Huyên và ta nhìn nhau, Tần Quan có chút khó hiểu: “Vì sao ông ta không ngăn cản luôn linh vũ trụ ngay từ đầu? Chẳng lẽ...”

Nói rồi nàng ta nhắm hai mắt lại: “Chẳng lẽ ông ta không ngăn được!”

Diệp Huyên gật đầu: “Rất có thể!”

Tần Quan quay sang nhìn hắn: “Ngươi nói xem, liệu có phải ông ta đang đợi ngươi tới chống lại linh vũ trụ không?”

Nghe thế, Diệp Huyên đen mặt: “Mẹ kiếp!”
Chương 5954: Để ta giữ cho!

Đừng nói, đúng là có khả năng đó thật!

Trên cả chặng đường, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không thiếu đào hố cho hắn nhảy!

Chưa nói đến trước kia, gần đây có Thần Linh và cả linh vũ trụ này nữa!

Tên kia điên rồi hả?

Cứ đè mình ra mà gài là sao!

Có cần phải làm thế không?

Tần Quan cũng lắc đầu cười.

Bởi vì nàng ta phát hiện có lẽ chủ nhân bút Đại Đạo cũng muốn chống lại linh vũ trụ, nhưng lại không làm gì được nó!

Bảo Thiên Mệnh đi đối phó?

Chủ nhân bút Đại Đạo chắc chắn là không dám rồi!

Thiên Mệnh cũng sẽ không nể mặt y!

Cách duy nhất chính là Diệp Huyên!

Chỉ có thông qua Diệp Huyên mới có thể chống lại Thần Linh và linh vũ trụ!

Mà sự thật chứng minh, chủ nhân bút Đại Đạo đã thành công!

Thiên Mệnh đúng là đã vì Diệp Huyên mà tiêu diệt linh vũ trụ!

Diệp Huyên bỗng lắc đầu: "Ta cảm thấy mình bị ông ta gài!"

Tần Quan cười nói: "Đúng rồi đó!"

Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Nếu ta xảy ra chuyện, ta chắc chắn sẽ kéo ông ta chôn cùng!"

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Tiểu chủ, chủ nhân bút Đại Đạo đã xuất hiện từ rất lâu rồi! Người có thể hỏi Tiểu Bút chuyện luân hồi trước đó!"

Tiểu Bút lập tức đáp: "Văn minh mới này ta mới xuất hiện, chuyện trước kia, ta quả thật không biết!"

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Tiểu chủ, ta nghi ngờ Tiểu Bút chính là nội gián do chủ nhân bút Đại Đạo cử tới. Người phải cẩn thận nó, lỡ nó lại phản bội ở lúc quan trọng, vậy thì rắc rối!"

Tiểu Bút đáp lại ngay: "Tiểu Tháp, ngươi có thể đừng lấy việc công trả thù riêng được không vậy?"

Tiểu Tháp lại nói: "Ta cảm thấy ngươi có tiềm năng làm gián điệp!"

Tiểu Bút vặt lại: "Là ngươi có thì có?"

Tiểu Tháp đang định nói gì nữa thì Diệp Huyên lắc đầu cười: "Đừng làm ầm ỹ lên nữa!"

Hắn nói xong bèn nhìn về phía Đạo Môn kia bảo: "Chúng ta vào xem đi!"

Tần Quan gật đầu.

Diệp Huyên và Tần Quan đi vào Đạo Môn, bên trong vẫn vô cùng rộng lớn. Ngoài ra, còn có hơn mười tòa đạo quan và một ngọn tháp cực kỳ khổng lồ, chắc phải cao cả nghìn trượng.

Diệp Huyên và Tần Quan đi vào một căn đại điện, bên trong đặt một bức tượng và đó chính là tượng của chủ nhân bút Đại Đạo!

Diệp Huyên nhìn thoáng qua tay phải của y thấy nơi đó rỗng tuếch, không có bút Đại Đạo!

Rõ ràng là Tiểu Bút cũng không có nói láo!

Trong tay pho tượng và bức họa mà hắn nhìn thấy lúc trước cũng không có bút Đại Đạo!

Bấy giờ, Tần Quan đi đến trước bàn cúng, bên trên đặt một cái rương màu đen!

Tần Quan đang định mở ra thì Diệp Huyên bỗng nói: "Để ta làm cho!"

Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, hắn cười bảo: "Không ai có thể giết ta hết!"

Hắn nói xong bèn mở hòm ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn chứa đồ màu đen.

Diệp Huyên cầm lấy nó, đưa thần thức vào, chẳng mấy chốc hắn đã sửng sốt vì phát hiện bên trong có tận mấy trăm vạn viên Linh Nguyên!

Mấy trăm vạn Linh Nguyên!

Phải công nhận rằng đây mới là một món tiền lớn!

Phải biết rằng, muốn ngưng tụ ra một viên Linh Nguyên có thể phí vô số tinh khí thần của một cao thủ, trừ khi là cao thủ đứng đầu thôi!

Diệp Huyên cau mày hỏi: "Chủ nhân bút Đại Đạo kia đây là có ý gì?"

Tần Quan ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc là biết chúng ta sẽ đến đây nên mới cố tình để lại cho chúng ta!"

Nàng ta nói xong bèn lặng lẽ cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Diệp Huyên rồi bỏ vào túi mình.

Động tác liền mạch lưu loát, hết sức tự nhiên!

Diệp Huyên câm nín!

Cô cứ thế lấy luôn à?

Cạn lời luôn!

Tần Quan mỉm cười nói: "Ngươi biết là ta rất thiếu tiền mà. Yên tâm đi, tiền vẫn là của ngươi, nhưng là để ta giữ cho!"

Diệp Huyên cạn lời.

Bấy giờ, Tần Quan bèn nói sang chuyện khác: "Dù thế nào thì có số tiền kia, chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện!"

Linh Nguyên!

Đây được coi như đồng tiền cao cấp nhất của vũ trụ Quan Huyên!

Mấy trăm vạn Linh Nguyên thật sự rất nhiều, dù là Thần Linh chắc cũng khó mà lấy ra được!

Diệp Huyên liếc bức tượng của chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.

Tần Quan nói: "Thực ra, mọi dấu hiệu đều chứng tỏ chủ nhân bút Đại Đạo kia đang bảo vệ mảnh vũ trụ này. Y cũng muốn đối phó Thần Linh và linh vũ trụ. Mà đối với chúng ta, nhiêu đó cũng đã đủ rồi!"

Diệp Huyên gật đầu: "Đúng là thế thật!"

Tần Quan lại bảo: "Chúng ta đến chỗ khác xem đi, coi y có để lại gì nữa không!"

Diệp Huyên gật đầu rồi rời khỏi đại điện với Tần Quan. Sau khi dạo qua một vòng, cuối cùng hai người bèn đi vào trong một tòa lầu các. Vừa bước vào, cả hai đã sửng sốt!

Trong tòa lầu các này tràn ngập sách cổ!

Diệp Huyên thuận tay lấy một quyển, lật xem một hồi rồi nói: "Đều là ghi lại về nền văn minh hồi xưa!"

Tần Quan gật đầu: "Xem ra, chủ nhân bút Đại Đạo cũng muốn người đời sau biết được lịch sử!"

Diệp Huyên gật đầu, một lát sau, hắn gom hết toàn bộ sách cổ. Chúng có thể bỏ vào trong thư viện Quan Huyên để cho người khác đọc!

Lúc này, tiểu tinh linh bỗng hỏi: "Các ngươi thích loại sách này hả?"

Diệp Huyên nhìn về phía tiểu tinh linh, tiểu tinh linh cười bảo: "Ta còn biết một chỗ nữa, nơi đó cũng cất rất nhiều sách như vậy. Chỗ đó còn khá đặc biệt, nó là tông môn mạnh nhất đại lục này hồi xưa!"

Diệp Huyên kinh ngạc: "Tông môn mạnh nhất?"

Tiểu tinh linh gật đầu: "Đúng vậy! Lúc ấy đại chiến thì cao thủ của tông môn kia là thảm nhất. Bọn họ đều một đám tự bạo đánh về phía Thần Linh vũ trụ. Nhưng tiếc là, cuối cùng đều không thể bị thương linh vũ trụ kia!"

Diệp Huyên nói: "Dẫn chúng ta đi xem đi!"

Tiểu tinh linh gật đầu: "Được!"

Nàng ta nói xong bèn bay ra ngoài!

Sau khi rời khỏi Đạo Môn, Diệp Huyên bèn quay đầu lại ngó với đôi chút cảm khái!

Đạo Môn!

Hồi đó, chắc hẳn cũng cực kỳ huy hoàng. Chẳng những nó mà những thế lực trên mảnh đại lục này cũng vậy. Nhưng sau mười tỷ năm, mọi thứ đã trở thành dòng cát bụi!

Có lẽ thư viện cũng sẽ có một ngày như vậy nhỉ?

Diệp Huyên nghĩ vậy thì ánh mắt bỗng dưng có chút mờ mịt!

Trường tồn là gì?

Có lẽ, chỉ có đạo thôi!

Dù đã trải qua vô số luân hồi, đạo vẫn tồn tại trong thiên địa!

Không phải là đạo của cá nhân, mà là đạo của vũ trụ!

Người và vạn vật, kể cả linh vũ trụ đều có khả năng chỉ là một vị khách qua đường trong vũ trụ vô tận này!

Muốn không bị dòng thời gian nhấn chìm!

Chỉ có một con đường!

Đó là Phá Thần!

Đạt tới trình độ của đám Thanh Nhi!

Diệp Huyên nghĩ đến đây thì chậm rãi siết chặt nắm tay.

Nếu đã tu luyện đến bây giờ, không Phá Thần thì còn ý nghĩa gì nữa?

Lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: "Nhìn những thứ đó, có phải đang nghĩ sau này thư viện cũng sẽ trở nên như vậy không?"

Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"

Tần Quan cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như thế, làm tốt chuyện ở một thế hệ này của chúng ta là được! Còn chuyện sau này, cứ để đời sau đi làm!"

Diệp Huyên cười: "Cũng đúng, người của thế hệ nào làm chuyện của thế hệ đó. Giống như cha ta, ông ấy cũng chỉ làm chuyện của thế hệ ông ấy thôi!"

Tần Quan gật đầu: "Đúng vậy, nên là đừng nghĩ nhiều quá!"

Tiểu tinh linh bên cạnh bỗng chỉ vào đằng xa nói: "Các ngươi nhìn kìa!"

Diệp Huyên và Tần Quan quay sang, chỉ thấy cuối chân trời có một con ác thú đang rít gào.

Diệp Huyên ngó tiểu tinh linh, tiểu tinh linh trầm giọng nói: "Là sủng vật mà linh vũ trụ nuôi!"

Nàng ta nói xong bèn lùi ra sau Diệp Huyên và Tần Quan, sau đó khẽ đẩy cánh tay Diệp Huyên nói: "Ngươi lên đi! Ta cổ vũ cho ngươi!"

Diệp Huyên lập tức đen mặt.

...
Chương 5955: Xấu xa ghê

Mình lên!

Diệp Huyên liếc tiểu tinh linh, cô nhóc này chẳng được tích sự gì, vô dụng ghê!

Đằng xa, con yêu thú khổng lồ kia giống như một ngọn núi cao tới mấy ngàn trượng, vẻ ngoài như rồng, có chín đầu, nửa người trên chìm trong mây, xung quanh không ngừng xuất hiện sấm sét. Mỗi lần nó rít gào, đất trời đều run lên khiến người vô cùng sợ hãi.

Diệp Huyên hơi tò mò hỏi: "Nhóc con, kia là yêu thú gì?"

Tiểu tinh linh đáp: "Cửu thần thú! Nó có chín đầu, mỗi cái đầu đại biểu cho một mạng, tương đương có chín mạng, là vật cưỡi của linh vũ trụ, đã sống rất nhiều năm!"

Cửu thần thú!

Diệp Huyên cau mày hỏi: "Nó đang sủa gì vậy?"

Tiểu tinh linh đáp: "Có là đang lên cơn ấy mà!"

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ!

Tiểu tinh linh cười hì hì nói: "Cứ cách một thời gian nó lại vậy!"

Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Ban nãy, hình như nó không phát hiện chúng ta, thế tại sao phải đánh nó?"

Tiểu tinh linh chỉ vào đằng xa đáp: "Nơi chúng ta muốn đi ở đằng sau nó. Chỗ đó cũng là nơi linh vũ trụ giấu bảo vật!"

Bảo vật của linh vũ trụ!

Tần Quan bên cạnh nghe vậy lập tức sáng mắt.

Tiểu tinh linh tiếp tục nói: "Chúng ta muốn đi vào thì tất nhiên phải đánh bại nó!"

Nàng ta nói xong bèn ngó Diệp Huyên bảo: "Diệp ca, chỉ có thể nhờ ngươi thôi!"

Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Giờ linh vũ trụ kia sao rồi?"

Tiểu tinh linh nói: "Lúc trước sau khi bị đánh, nó bèn trốn trong Trụ Giới của mình rồi không còn xuất hiện nữa! Ta cảm thấy, chắc là nó đã bị đánh đến nghi ngờ cuộc sống rồi!"

Diệp Huyên lắc đầu cười!

Tiểu tinh linh tiếp tục nói: "Diệp ca, ngươi không cần phải có gánh nặng tâm lý gì, bảo vật của linh vũ trụ kia cũng là cướp từ người khác. Hơn nữa, nó hầu như cũng chỉ cất giữ chứ chúng không có tác dụng gì với nó".

Diệp Huyên nhìn con yêu thú đằng xa, nghiêm mặt nói: "Bảo vật gì chứ, ta không có hứng thú! Ta chủ yếu là muốn so tài với con yêu thú đó một chút thôi!"

Hắn nói xong bèn đi về phía con yêu thú kia!

Tiểu tinh linh nhìn Diệp Huyên, chớp chớp mắt bảo: "Ta tin ngươi mới là lạ ấy!"

Diệp Huyên đi về phía con yêu thú, từ bề ngoài thì hắn quả thật y như con kiến trước mặt nó.

Nhưng trong mắt Diệp Huyên lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi!

kiếm Thanh Huyên vừa đột phá vừa hay lấy con yêu thú này để luyện!

Đúng lúc này, con yêu thú kia cũng phát hiện ra Diệp Huyên. Nó quay phắt đầu lại nhìn vị trí của Diệp Huyên, thấy hắn thì trong mắt lập tức lóe vẻ tàn nhẫn, không chút do dự gầm lên với hắn!

Ầm!

Một luồng sóng âm khủng bố lập tức từ trên cao đổ ập về phía Diệp Huyên!

Bên dưới, Diệp Huyên mở tay ra, kiếm Thanh Huyên bèn xuất hiện. Ngay sau đó, hắn bỗng hóa thành một luồng kiếm khí phóng thẳng lên cao!

Trảm!

Theo tiếng quát của Diệp Huyên, kiếm khí như cầu vồng kia trực tiếp chém nát đòn sóng âm, rồi nhanh như bổ lên người con yêu thú kia.

Ầm!

Một mảnh kiếm quang bỗng bùng nổ trên người con yêu thú kia khiến nó liên tục lùi lại, nhưng Diệp Huyên cũng cau mày vì hắn phát hiện nó thế mà lại cắn nuốt kiếm khí của mình.

Diệp Huyên thấy vậy thì trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lúc này, giọng nói của tiểu tinh linh chợt vang lên bên tai Diệp Huyên: "Nó có một chỗ đặc biệt là có thể cắn nuốt năng lượng. Thế nên, khi nó đánh nhau với người khác sẽ càng đánh càng mạnh!"

Diệp Huyên nghe vậy bèn nhìn về phía con yêu thú với vẻ kinh ngạc.

Cắn nuốt năng lượng!

Cái này có vẻ hơi khó giải quyết rồi đây!

Lúc này, con yêu thú kia bỗng gầm lên, cái đầu đầu tiên quay ngắt về phía Diệp Huyên sau đó há mồm phun ra, một ngọn lửa trực tiếp bắn ra từ trong miệng nó!

Phụt!

Nơi ngọn lửa đi qua, không gian trực tiếp bị đốt thành tro!

Mặt mày Diệp Huyên vẫn vô cùng bình tĩnh, giơ tay chém một kiếm ra ngoài.

Vèo!

Kiếm quang phá không bổ tới, ngọn lửa kia lập tức bị chẻ đôi. Sau đó, nó tiếp tục bổ thẳng lên đầu con yêu thú kia!

Nhưng vẫn bị nó hấp thu!

Đúng lúc này, Diệp Huyên chợt mở tay trái ra. Thoáng chốc, trên người hắn chợt phóng ra một luồng sáng đỏ!

Huyết Mạch Chi Lực!

Sau khi kích hoạt Huyết Mạch Chi Lực, Diệp Huyên lại chém ra một kiếm!

Một luồng kiếm khí màu đỏ dài cả vạn trượng tức thì chém lên người con yêu thú kia!

Ầm!

Con yêu thú lập tức lùi lại và không thể cắn nuốt kiếm khí của Diệp Huyên nữa. Chẳng những vậy, luồng kiếm khí kia còn bổ ra một vết thương dài trên người, máu tươi thoáng chốc phun ra như suối!

Nó thấy vậy thì sửng sốt!

Chính mình thế mà lại bị thương?

Đã bao lâu mình chưa bị thương?

Yêu thú giận tím mặt, chợt gầm lên rồi vung tay phải đập thẳng đến chỗ Diệp Huyên!

Ầm!

Một quyền đó khiến cả đất trời lập tức nát bấy!

Diệp Huyên híp mắt lại, cũng không có né khi đối mặt với một quyền khủng bố kia, mà bước lên trước một bước, kiếm Thanh Huyên trong tay bỗng hóa thành một luồng kiếm quang bay thẳng ra ngoài!

Trảm!

Giọng nói của Diệp Huyên giống như tiếng sấm vang vọng khắp đất trời!

Vèo!

Một kiếm ấy vậy mà lại khiến cánh tay phải của con yêu thú kia đứt lìa, sau đó kiếm Thanh Huyên bèn xuyên thủng đầu nó.

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên trực tiếp đóng đinh nó ở tại chỗ!

Nhất Kiếm Trấn Hồn!

Linh hồn yêu thú lập tức bị kiếm Thanh Huyên khóa trong cơ thể, hoàn toàn không thể nhúc nhích!

Giờ phút này, trong mắt nó mới toát ra vẻ hoảng sợ!

Bên dưới, tiểu tinh linh nhìn Diệp Huyên với ánh mắt tràn ngập khó tin: "Diệp ca mạnh ghê! Ta cho rằng hắn chỉ là một cậu ấm! Hóa ra, hắn lại mạnh như vậy!"'

Tần Quan lắc đầu cười rồi nhìn về phía Diệp Huyên, phải nói là chính nàng ta cũng cảm thấy giật mình!

Thực lực của Diệp Huyên bây giờ mạnh hơn rất rất nhiều so với trước kia!

Nàng ta cũng không ngờ Diệp Huyên lại đánh bại con yêu thú kia một cách dễ dàng như vậy!

Chân trời, Diệp Huyên nhìn con yêu thú kia cười nói: "Ngươi thua rồi!"

Yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên hỏi: "Ngươi là ai?"

Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi đáp: "Kiếm chủ Nhân Gian!"

Yêu thú lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ!"

Diệp Huyên cười bảo: "Vậy giờ nghe chưa?"

Yêu thú nhìn Diệp Huyên không nói gì.

Diệp Huyên mở tay ra, kiếm Thanh Huyên bay trở về trong tay. Sau đó, hắn nhìn yêu thú hỏi: "Có muốn rời khỏi đây không?"

Con yêu thú kia quả thật rất mạnh, nếu không có kiếm Thanh Huyên và Huyết Mạch Chi Lực thì hắn hoàn toàn không làm gì được nó!

Yêu thú nghe Diệp Huyên nói vậy thì cau mày hỏi: "Rời khỏi nơi này?"

Diệp Huyên gật đầu: "Đúng vậy!"

Yêu thú lắc đầu: "Ngươi biết ta là vật cưỡi của ai không?"

Diệp Huyên cười đáp: "Của linh vũ trụ!"

Yêu thú nhìn Diệp Huyên nói: "Thừa dịp giờ nó còn chưa tỉnh, tốt nhất là ngươi nên rời khỏi đây đi. Không thì, một khi nó tỉnh lại, lúc ấy ngươi sẽ rất khó coi đó!"

Diệp Huyên lại nhẹ nhàng nói: "Có lẽ ta đánh không lại nó, nhưng ta chắc chắn sẽ không chết!"

Yêu thú cau mày: "Ngươi đã thể hiện đó à?"

Diệp Huyên cười ha ha nói: "Không nhé, trước mắt thì trên đời này có rất nhiều người ta đánh không lại. Nhưng mà, ta chắc chắn sẽ không chết. Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện đáng tự hào gì. Ta chỉ tùy tiện nói thôi chứ không có ý thể hiện!"

Yêu thú lắc đầu: "Ngươi rất mạnh, nhưng linh vũ trụ muốn giết ngươi thì ngươi chắc chắn sẽ không ngăn được!"

Diệp Huyên cười bảo: "Ngươi không theo ta đi cũng được!"

Hắn nói xong bèn xuất hiện ở bên cạnh Tần Quan, cười bảo: "Chúng ta đi vào thôi!"

Tần Quan gật đầu.

Ba người đi về phía tòa thành cổ đằng sau con yêu thú kia, Tần Quan bỗng nói: "Vẫn có thể lừa dối một chút đó, ta cảm thấy nó cũng xiêu lòng rồi!"

Diệp Huyên chớp chớp mắt nói: "Không nên gượng ép!"

Tần Quan mím môi cười: "Hiểu rồi!"

Tiểu tinh linh ngó Tần Quan, lại nhìn Diệp Huyên rồi lẩm bẩm nói: "Các ngươi trông xấu xa ghê!"

...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng
Đệ nhất tiểu thần y
Chương 106-107

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom