• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (5 Viewers)

  • Chương 5956-5960

Chương 5956: Kẹo hồ lô

Yêu thú nhìn ba người Diệp Huyên đi về phía thành cổ nhưng không hề ngăn cản.

Ánh mắt của nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên đi đầu.

Ra ngoài ư?

Tất nhiên là nó muốn ra ngoài! Nó đã bị nhốt ở nơi quái quỷ này không biết bao nhiêu năm, đến mức sắp quên mất bản thân mình là ai rồi.

Quá lâu, quá lâu rồi.

Ở nơi này không có chút tự do nào, nếu có cơ hội, nó cũng muốn ra ngoài.

Nhưng nó vẫn thấy kiêng dè, bởi vì tuy rằng linh của vũ trụ không ra khỏi ranh giới vũ trụ lần nào nữa, nó vẫn thấy sợ.

Thứ đó thực sự quá mạnh.

Ở phía xa, ba người Diệp Huyên đã đi đến trước cổng thành, mà ở nơi đó sừng sững hai pho tượng, cao tới vài trượng, tay phải cầm mâu, tay trái cầm thuẫn.

Tiểu tinh tinh muốn tiến về phía trước, nhưng Diệp Huyên đã kéo nàng ta lại.

Tiểu tinh linh tỏ vẻ nghi hoặc, Diệp Huyên nhìn hai pho tượng kia: “Lùi lại”.

Không hề do dự, tiểu tinh linh lùi ra sau lưng Diệp Huyên.

Diệp Huyên nhìn về phía hai pho tượng kia, hắn đột nhiên xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Đúng lúc này, một trong hai pho tượng bỗng dưng mở mắt, ngay sau đó, nó lao về phía trước, đâm cây mâu trong tay vào Diệp Huyên.

Diệp Huyên bình tĩnh, vung kiếm chém ra.

Phụt!

Nhát kiếm này đâm thẳng vào trường mâu khiến nó nứt toác ra ngay lập tức, nhưng cũng đúng lúc ấy, pho tượng đột ngột rống lên, vô số mũi thương từ bên trong thân mình nó phóng vọt ra ngoài.

Diệp Huyên khẽ nheo mắt, cầm kiếm vung liên tục, kiếm quang bắn khắp nơi.

Đùng!

Trong thoáng chốc, vô số mũi thương bị nhát kiếm của Diệp Huyên chém vụn, cùng lúc ấy, sức mạnh khổng lồ của hắn đẩy pho tượng kia bay vào trong thành.

Cũng đúng lúc này, pho tượng còn lại mở bừng hai mắt, liếc nhìn pho tượng sau lưng mình: khi pho tượng kia dừng lại, cơ thể nó nứt ra rồi rơi rụng đầy mặt đất.

Hết rồi!

Pho tượng còn sống kia thu hồi ánh mắt, nó nhìn sang Diệp Huyên rồi đưa tay làm động tác “mời”.

Tiểu tinh linh chớp mắt: “Ta còn tưởng ngươi sẽ đòi đánh nhau cơ!”

Pho tượng không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế.

Diệp Huyên liếc mắt nhìn pho tượng, sau đó thu kiếm Thanh Huyên, dẫn theo Tần Quan và tiểu tinh linh đi vào trong thành.

Đợi khi ba người tiến vào thành rồi, pho tượng kia mới từ từ nhắm mắt lại, tiếp tục canh chừng.

...

Sau khi tiến vào Sâm Châu, Diệp Huyên đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi nơi im lặng như tờ, trong thành chỉ có sáu tòa tháp cao, tòa nào tòa nấy cao tới hàng vạn trượng, chọc thẳng tới mây xanh.

Diệp Huyên nhìn sang tiểu tinh linh, tiểu tinh linh chỉ vào một tòa tháp: “Bên trong tòa tháp kia toàn là loại sách ấy thôi, nhiều cực kỳ, đều do linh của vũ trụ sưu tầm”.

Diệp Huyên và Tần Quan đưa mắt nhìn nhau, hai người đi về phía tòa tháp.

Họ vô cùng quan tâm tới những loại sách cổ ghi chép về các nền văn minh.

Bây giờ muốn tìm hiểu về các nền văn minh ấy, chỉ có thể thông qua sách vở thôi.

Hai người tới trước tòa tháp, đang định tiến vào thì Diệp Huyên lại ngăn cản tiểu tinh linh và Tần Quan. Hắn nhìn cánh cửa, trên đó có những phù chú thần bí.

Thấy cảnh tượng này, tiểu tinh linh lập tức biến sắc: “Là bùa vũ trụ do tên kia để lại đấy. Ta biết ngay mà, chắc chắn chúng ta không thể nào lấy được bảo bối của nó dễ dàng như thế”.

Diệp Huyên bước tới trước cánh cửa kia, mà khi ấy, những phù chú kia đột nhiên lóe ra một luồng sáng đỏ, ngay sau đó, khí tức khủng khiếp tràn ra bên ngoài.

Diệp Huyên rất bình tĩnh, hắn xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn đâm thẳng vào phù chú.

Đùng!

Trong thoáng chốc, phù chú kia biến thành tro bụi.

Thấy cảnh này, tiểu tinh linh trợn tròn hai mắt: “Cứ thế là phá giải được rồi?”

Diệp Huyên nháy mắt: “Lợi hại không?”

Tiểu tinh linh gật đầu như bổ củi.

Diệp Huyên cười ha hả: “Đi thôi!”

Nói rồi, hắn tiến vào trong tháp. Vừa vào trong tháp, Diệp Huyên và Tần Quan thấy những cuốn cổ thư xếp chi chít, mà tòa tháp này chí ít cũng đến hàng vạn tầng; ngẩng đầu nhìn lên, tầng nào cũng xếp đầy cổ thư.

Trông thấy cảnh ấy, Diệp Huyên và Tần Quan lập tức thấy mê mẩn.

Nhiều quá!

Tần Quan bước tới một bên, nàng ta cầm một cuốn cổ thư trong số này rồi nhíu mày, bởi vì không thể hiểu được văn tự trong đó.

Đúng lúc này, tiểu tinh linh ở bên cạnh vội vàng nói: “Ta hiểu, ta đọc được văn tự của rất nhiều thời đại”.

Tần Quan cười cười, nàng ta bước tới trước mặt tiểu tinh linh, chỉ vào giữa trán của tiểu tinh linh, vô số thông tin về văn tự nhanh chóng tràn vào mi tâm của Tần Quan.

Chỉ chốc lát sau, Tần Quan thu tay phải về, nhưng tiểu tinh linh nhợt nhạt đi thấy rõ.

Tần Quan nhẹ nhàng xoa đầu tiểu tinh linh: “Xin lỗi nhé, ta không nghĩ là ngươi yếu ớt đến vậy”.

Tiểu tinh linh lập tức đảo mắt khinh thường.

Tần Quan mỉm cười, nàng ta lấy ra một xiên kẹo hồ lô đưa cho tiểu tinh linh, tiểu tinh linh tò mò: “Đây là…?”

Tần Quan nghiêm túc đáp: “Kẹo hồ lô, thứ quý giá nhất ở dải Ngân Hà của bọn ta, ngươi thử xem, rất ngon đấy!”

Nghe vậy, Diệp Huyên nghẹn lời.

Thứ quý giá nhất?

Tiểu Quan này cũng bắt đầu hư rồi!

Tiểu tinh linh nhận lấy kẹo hồ lô, nàng ta liếm thử, hai mắt lập tức sáng ngời: “Oa!”

Nói rồi, nàng ta lại liếm tiếp.

Tần Quan nghiêm túc hỏi: “Ngon không?”

Tiểu tinh linh gật đầu: “Thứ này ngon, thực sự rất ngon, cảm ơn Tần tỷ tỷ”.

Tần Quan cười cười: “Đừng khách sáo”.

Nói xong, nàng ta lấy thêm một xiên nữa đưa cho tiểu tinh linh: “Thưởng cho ngươi thêm xiên nữa”.

Tiểu tinh linh vội vàng nhận lấy: “Tần tỷ tỷ, ngươi tốt quá!”

Diệp Huyên không khỏi lắc đầu, không thể nhìn nổi nữa.

Tần Quan nhìn tiểu tinh linh trước mặt, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương. Nàng ta xoa đầu tiểu tinh linh rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Chúng ta cùng xem đi”.

Nói xong, nàng ta bước tới trước mặt Diệp Huyên, sau đó chỉ vào mi tâm của hắn.

Đùng!

Chỉ trong thoáng chốc, vô số thông tin văn tự được đưa vào mi tâm của Diệp Huyên.

Chỉ một loáng sau, Tần Quan thu tay phải về, nàng ta đưa cuốn cổ thư trong tay cho Diệp Huyên. Diệp Huyên mới liếc qua, thần sắc đã trở nên nghiêm trọng: “Đây là…?”

Tần Quan trầm giọng đáp: “Một cuốn sách về pháp thuật từ thời đại trước, tuy rằng chỉ là những điều cơ bản, nhưng hoàn toàn khác phương thức tu luyện ở thời đại chúng ta”.

Diệp Huyên trầm giọng: “Cô xem thử xem phương pháp tu luyện của họ tốt hơn hay phương pháp tu luyện của chúng ta ở thời đại này tốt hơn”.

Tần Quan ngồi xuống, nàng ta lật xem kỹ càng, mất một lúc mới gập cuốn cổ thư lại: “Phương pháp tu luyện của họ cũng có chỗ đặc biệt, nhưng chúng ta cũng không kém cạnh. Tất nhiên, nếu nhất định phải so sánh thì phương pháp của họ tốt hơn”.

Diệp Huyên im lặng.

Linh của vũ trụ giữ những thứ này làm gì?

Hắn cảm thấy khó hiểu.

Tần Quan khẽ nói: “Ta phải đọc hiểu hết tất cả cổ thư ở nơi này, sau đó dung hòa kim cổ, sáng tạo ra phương pháp tu luyện mạnh mẽ hơn, có thế thì văn minh võ đạo của vũ trụ Quan Huyên chúng ta mới phát triển hơn trong tương lai. Tất nhiên, điều này cần cả một quá trình, nếu không, cho dù những thứ này được đưa tới vũ trụ Quan Huyên, người dân ở đó cũng không hiểu được. Vả lại, những phương pháp tu luyện này được sáng tạo dựa trên thể chất của người dân ở thời đại đó, một số phương pháp không phù hợp với người ở thời đại này; nếu cứ cố tu luyện, e rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma”.

Diệp Huyên khẽ gật đầu, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên tháp.

Diệp Huyên lập tức nheo mắt.
Chương 35957: Thư Nhu!

Tiếng bước chân!

Diệp Huyên và Tần Quan đều khiếp sợ, vậy mà nơi này còn có người!

Mà lông mày của Diệp Huyên cũng nhíu lại!

Bởi vì hắn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào!

Diệp Huyên và Tần Quan quay đầu nhìn về phía cầu thang bên cạnh, thoáng chốc, tiếng bước chân kia đã tới cầu thang, nhưng lại không xuất hiện!

Diệp Huyên nheo mắt nhìn, ngươi đang chơi trốn tìm sao?

Lúc này, một cô gái đi ra, trông cô gái cũng chỉ mười tám tuổi, mặc một chiếc váy xanh đơn giản, không hề tô son trát phấn, trong tay nàng ta còn cầm một cuốn sách cổ, trông có vẻ yếu đuối mỏng manh, rụt rè nhút nhát.

Nhìn thấy cô gái, Diệp Huyên và Tần Quan đều nhíu mày lại, sau đó hai người nhìn về phía Tiểu tinh linh.

Tiểu tinh linh lắc đầu: “Không biết!”

Diệp Huyên nhìn về phía cô gái: “Không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?”

Cô gái thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó khẽ nói: “Thư Nhu!”

Thư Nhu!

Diệp Huyên quét nhìn xung quanh, sau đó nói: “Cô nương vẫn luôn ở trong này?”

Thư Nhu gật đầu.

Diệp Huyên lại hỏi: “Bao lâu rồi?”

Thư Nhu khẽ nói: “Rất lâu rồi!”

Diệp Huyên nhìn Tần Quan, cười nói: “Cô tới hỏi đi!”

Tần Quan gật đầu, nàng ta đi đến trước mặt Thư Nhu, cười nói: “Thư Nhu cô nương, cô bị giam ở trong này sao?”

Thư Nhu lắc đầu: “Không phải!”

Tần Quan lại hỏi: “Cô vốn ở trong này!”

Thư Nhu gật đầu.

Lông mày của Tần Quan nhíu lại!

Lúc này, Thư Nhu đột nhiên hỏi: “Vì sao các ngươi có thể tiến vào?”

Tiểu tinh linh lập tức chỉ vào Diệp Huyên, cười nói: “Diệp ca của ta mang bọn ta tiến vào, hắn rất lợi hại, hì hì!”

Thư Nhu thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó ánh mắt rơi lên trên kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên, nàng ta bỗng ngẩn ra, sau đó hỏi: “Ta có thể xem kiếm của ngươi không?”

Diệp Huyên hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không từ chối, mở bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Thư Nhu, Thư Nhu cầm kiếm Thanh Huyên, nàng ta ngắm nhìn chốc lát, khiếp sợ nói: “Công tử, kiếm này đặc biệt biết bao!”

Diệp Huyên cười nói: “Đặc biệt thế nào?”

Thư Nhu nghiêm túc nói: “Trong kiếm ẩn chứa một loại quy tắc không biết tên mạnh mẽ, mà hễ có người nào vi phạm, quy tắc này sẽ được áp dụng!”

Nói xong, nàng ta chợt dừng lại, sau đó nói tiếp: “Quy tắc này ngự trị bên trên tất cả quy tắc ta biết, bao gồm cả quy tắc của vũ trụ này!”

Sắc mặt Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm túc!

Cô gái này không đơn giản!

Thư Nhu nhìn kiếm Thanh Huyên một lát, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyên, sắc mặt trở nên phức tạp: “Thảo nào công tử có thể tiến vào nơi này, thì ra sau lưng công tử có cao nhân!”

Tiểu tinh linh ở bên cạnh nghe vậy thì vội vàng gật đầu: “Cao nhân! Sau lưng bọn ta có cao nhân!”

Diệp Huyên liếc nhìn Tiểu tinh linh, lắc đầu cười một tiếng.

Thư Nhu trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Huyên, sau đó nói: “Công tử, người chế tạo ra kiếm này có tới đây cùng ngươi không?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Không!”

Nghe vậy, trong ánh mắt Thư Nhu lóe vẻ thất vọng.

Lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: “Thư Nhu cô nương, cô có muốn ra ngoài cùng bọn ta không?”

Thư Nhu do dự một lát, sau đó hỏi: “Ra ngoài?”

Tần Quan gật đầu: “Chắc hẳn cô ở trong này cũng rất buồn chán, đúng không?”

Thư Nhu khẽ nói: “Vẫn tàm tạm, nơi này có rất nhiều sách, có thể luôn đọc sách, nhưng mà, nếu có thể ra ngoài, tất nhiên cũng rất tốt!”

Nghe vậy, khóe miệng Tần Quan hơi cong lên: “Vậy cô đi cùng bọn ta thôi!”

Thư Nhu gật đầu: “Được!”

Tần Quan nhìn xung quanh, sau đó nói: “Bọn ta mang hết sách trong này đi, cô không để ý chứ?”

Thư Nhu lắc đầu: “Tùy cô nương!”

Tần Quan hơi tò mò: “Thư Nhu cô nương, thứ cho ta mạo muội, cô vừa nói cô vẫn luôn ở nơi này, vậy nên, cô sinh ra ở nơi này sao?”

Thư Nhu hơi do dự.

Tần Quan cười nói: “Nếu cảm thấy không tiện, vậy không cần nói!”

Thư Nhu lắc đầu: “Cũng không phải! Thật ra ta là Thư Linh!”

Diệp Huyên và Tần Quan đều sửng sốt!

Thư Linh!

Thư Nhu khẽ nói: “Sách nơi này đều rất đặc biệt, chúng nó đã tồn tại ở nơi này chục tỷ năm, mà trong những năm tháng dài đằng đẵng này, chúng nó dần dần sinh ra linh trí, sau khi sinh ra linh trí, mọi người sẽ cắn nuốt lẫn nhau, mà ta… sống đến cuối cùng!”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên bỗng trở nên kỳ lạ!

Mẹ nó, nàng ta là người hung ác!

Tần Quan cũng hơi kinh ngạc.

Cắn nuốt lẫn nhau, sống đến cuối cùng!

Đây chắc chắn là một người hung ác!

Nhưng, trông cô nương này yếu đuối mỏng manh, giống như nói chuyện lớn tiếng chút thôi cũng sẽ dọa nàng ta vậy!

Mà nàng ta lại sống đến cuối cùng!

Dường như Thư Nhu hơi xấu hổ, khẽ nói: “À thì, chúng ta có thể đi rồi chứ?”

Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”

Nói xong, hắn mở bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, thoáng chốc, ánh sáng vàng bao phủ toàn bộ nơi này, dứt khoát thu cả tòa tháp cao vào bên trong Tiểu Tháp.

Mà Diệp Huyên cũng đặt tên nó là Thư Tháp!

Sau khi thu cả tòa Thư Tháp vào, Diệp Huyên đang định cất Tiểu Tháp đi thì Thư Nhu lại đột nhiên nói: “Có thể cho ta xem Tiểu Tháp này không?”

Diệp Huyên nhìn Thư Nhu, cười nói: “Có thể!”

Nói xong, hắn giơ tay ra, Tiểu Tháp bay đến trước mặt Thư Nhu!

Thư Nhu nhận lấy Tiểu Tháp, nàng ta xem một lát, khen ngợi: “Vậy mà thời gian trong tháp này lại khác với bên ngoài, có thể nghịch chuyển thời gian đến mức độ này…”

Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, vị cao nhân đứng sau ngươi không hề đơn giản! Chắc hẳn nàng có thể đánh mấy người như ngươi!”

Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta đánh nàng, nàng sẽ không đánh trả!”

Nghe vậy, Tần Quan hé miệng cười, khỏi phải nói, hắn thật sự không khoác lác!

Trên đời này, có thể khiến cho Thiên Mệnh không đánh trả, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Huyên.

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Thư Nhu mỉm cười: “Kiếm đạo của công tử có thể tự thành một phái, cũng vô cùng khó lường!”

Diệp Huyên cười ha ha: “Cảm ơn cô đã khen ngợi, lại nói, lâu như vậy rồi, dường như cô là người đầu tiên khen ta, ha ha!”

Thư Nhu mỉm cười, không nói lời nào.

Diệp Huyên quay người nhìn về phía tòa tháp cao cách đó không xa, sau đó nói: “Chúng ta đến tòa tháp kia đi!”

Tần Quan gật đầu: “Đi!”

Mấy người đi về phía toà tháp cách đó không xa!

Thư Nhu bỗng nhiên nói: “Công tử, có thể cho ta mượn kiếm của ngươi nghiên cứu một chút không?”

Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”

Nói rồi, hắn mở tay ra, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Thư Nhu.

Thư Nhu cầm kiếm Thanh Huyên, nàng nghiên cứu một lát, khen ngợi: “Quy tắc của vị cao nhân đằng sau ngươi thật lợi hại, là quy tắc chi đạo mạnh nhất là ta từng gặp!”

Diệp Huyên mỉm cười: “Cô cũng rất lợi hại!”

Nghe vậy, hai mắt Thư Nhu lập tức bừng sáng: “Thật sao?”

Diệp Huyên gật đầu.

Không thể không nói, có thể tiếp xúc với quy tắc của Thanh Nhi đã là rất lợi hại rồi!

Thư Nhu chợt nhoẻn miệng cười: “Thật ra, ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại!”

Diệp Huyên im lặng.

Sao cứ thấy sai sai!

Thư Nhu chợt nói: “Công tử, có thể tặng ta kiếm này không?”

Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “E rằng không thể!”

Thư Nhu chớp chớp mắt, ôm kiếm không nói lời nào.

Diệp Huyên không biết phải nói gì hơn.

Nha đầu này sẽ không cướp đấy chứ?


Chương 5958: Chỉ là tiện thể!

Thư Nhu đột nhiên cười hi hi: “Vậy cho ta mượn nghiên cứu một thời gian, thanh kiếm này ẩn chứa tri thức vô cùng uyên bác!”

Diệp Huyên đang định nói chuyện, Tần Quan ở bên cạnh đã nói trước: “Có thể! Nhưng mà, sau khi cô nghiên cứu ra được, phải chia sẻ với bọn ta, như thế nào?”

Thư Nhu không chút do dự, lập tức gật đầu: “Được!”

Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan nở nụ cười xinh đẹp.

Thật ra, nàng ta cũng muốn nghiên cứu kiếm Thanh Huyên, nhưng mà bận quá, hơn nữa tri thức ẩn chứa trong kiếm này quả thật rất uyên bác, không phải một hai ngày là có thể nghiên cứu ra được!

Bây giờ có người giúp đỡ, tất nhiên nàng ta vô cùng vui vẻ!

Khi nói chuyện, mấy người đã đi tới trước tòa tháp thứ hai, Diệp Huyên thoáng nhìn cánh cửa của tòa tháp này, trên cửa vẫn có cấm chế!

Lúc này, Thư Nhu chợt nói: “Để ta! Để ta!”

Nói xong, nàng ta ôm kiếm Thanh Huyên đi đến trước cánh cửa kia, sau đó vung kiếm đâm vào!

Nhưng mà, không có bất kỳ phản ứng gì!

Thư Nhu sửng sốt!

Diệp Huyên lắc đầu cười, búng tay một cái, trao quyền cho Thư Nhu.

Kiếm Thanh Huyên khẽ run lên!

Diệp Huyên cười nói: “Lại lần nữa!”

Thư Nhu gật đầu, sau đó lại đâm kiếm vào.

Uỳnh!

Vừa đâm vào, cấm chế trên cửa tháp bỗng tan thành mây khói.

Thư Nhu lập tức chạy vào!

Diệp Huyên và Tần Quan cũng theo sát đằng sau.

Khi vào trong tháp, Diệp Huyên và Tần Quan đều sửng sốt, bên trong tòa tháp bày đầy các loại chiến giáp và thần binh lợi khí!

Nhìn thấy những thứ này, sắc mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm túc!

Khủng bố!

Đây đều là thần khí tuyệt phẩm!

Không một món nào là rác rưởi!

Mà đúng lúc này, Tần Quan chợt lên tiếng “Đây đều là của ta!”

Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười hì hì: “Của ta, đều là của ta!”

Nói xong, nàng ta dứt khoát lấy túi ra, định bụng cất hết vào.

Biểu cảm của Diệp Huyên cứng đờ.

Nhưng lúc này, sắc mặt Diệp Huyên bỗng thay đổi, hắn lập tức kéo Tần Quan về sau, đồng thời chỉ ngón tay ra, kiếm Thanh Huyên phóng lên tận trời!

Uỳnh!

Ánh sáng đen từ trên đỉnh đầu mọi người phủ xuống.

Ầm ầm!

Một luồng sức mạnh khủng khiếp đột nhiên bộc phát trong tòa tháp cao này, kiếm Thanh Huyên trực tiếp bị đánh bay trở về trước mặt Diệp Huyên, mà xung quanh, tất cả thần khí bị sóng xung kích chấn động lắc lư, nhưng lại không hề hư hại!

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, ngay tầng bên trên, nơi đó có một cô gái mặc chiến giáp màu đen đang đứng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, tay trái cầm mâu, tay phải cầm khiên, trông vô cùng ngầu.

Nhìn thấy cô gái, Diệp Huyên nhíu mày, chẳng lẽ cô gái này cũng là linh của nơi này?

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là ai!”

Diệp Huyên nói: “Kiếm chủ Nhân Gian!”

Cô gái nhíu mày: “Chưa từng nghe thấy!”

Diệp Huyên nhìn cô gái: “Cô là linh của nơi này?”

Cô gái không một lời nói nhảm, đột nhiên hóa thành tia sáng đen xông về phía Diệp Huyên!

Diệp Huyên cũng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ!

Vù!

Tiếng kiếm reo vang vọng nơi này!

Ầm ầm!

Ánh sáng đen và ánh kiếm bùng nổ trong tháp, vô số sóng xung kích không ngừng chấn động ra ngoài, cả tòa tháp bắt đầu rung lắc dữ dội!

Mà mấy người Tần Quan thì lùi ra bên ngoài tháp!

Rầm!

Đúng lúc này, một bóng người từ trong đó bay ra!

Chính là cô gái kia!

Tần Quan nhìn về phía cửa tháp, Diệp Huyên chậm rãi bước ra ngoài.

Diệp Huyên nhìn cô gái nơi xa, vẻ mặt bình tĩnh, mà giờ phút này, trường mâu trong tay cô gái kia đã vỡ vụn!

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ánh mắt nàng ta đột nhiên rơi xuống kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên, nàng ta nhăn mày lại: “Kiếm của người là kiếm gì?”

Diệp Huyên cười nói: “Kiếm Thanh Huyên!”

Cô gái tức giận nói: “Có dám không dùng kiếm này?”

Diệp Huyên cười lớn: “Có thể!”

Nói xong, hắn phất tay áo lên, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt Thư Nhu bên cạnh.

Thư Nhu vội vàng nhận lấy, nàng ta rất thích kiếm Thanh Huyên!

Nhìn thấy Diệp Huyên không dùng kiếm, cô gái bỗng nhiên biến mất.

Răng rắc.

Thời không trước mặt Diệp Huyên đột nhiên vỡ ra, một thanh trường mâu đâm tới!

Diệp Huyên nheo mắt nhìn, bất chợt đâm ra một kiếm!

Kiếm Nhân Gian!

Uỳnh!

Cùng với một vùng kiếm quang bùng nổ, cô gái kia bị một kiếm này của Diệp Huyên đánh lùi ra xa mấy trăm trượng, mà khi nàng ta dừng lại, chợt có một kiếm đâm tới!

Cô gái nheo mắt lại, vội vàng giơ khiên trong tay lên ngăn cản trước người!

Ầm!

Cùng với tiếng nổ vang dội, cô gái lại lùi nhanh về phía sau!

Mà lúc này, Diệp Huyên bỗng nhiên biến mất!

Vèo!

Một luồng kiếm khí phá không bay tới!

Nơi xa, sắc mặt cô gái chợt thay đổi, nàng ta lại cầm khiên chặn lại!

Rầm!

Khi kiếm Nhân Gian chém tới, tấm khiên kia run rẩy kịch liệt, sức mạnh to lớn lại đánh cho cô gái liên tục lùi về phía sau!

Mà đúng lúc này, Diệp Huyên nơi xa mở bàn tay ra, chỉ thoáng chốc, ngàn vạn thanh kiếm Nhân Gian hội tụ trong lòng bàn tay hắn, tiếp theo, hắn lại biến mất khỏi nơi này!

Vèo!

Một thanh kiếm bỗng đâm lên tấm khiên trong tay cô gái đang lùi về phía sau kia!

Răng rắc!

Tấm khiên rạn nứt, sức mạnh to lớn đánh cô gái bay ra ngoài mấy vạn trượng, mà nàng ta vừa dừng lại, tấm khiên trong tay lập tức tan thành mảnh nhỏ, cùng lúc đó, một thanh kiếm dừng ngay giữa trán nàng ta!

Cô gái nhìn Diệp Huyên trước mặt: “Ta thua rồi!”

Diệp Huyên thu kiếm trong tay lại, sau đó đi đến bên cạnh Tần Quan, hắn nhìn kiếm Nhân Gian trong tay, khẽ nói: “Ta phát hiện, dường như không có kiếm Thanh Huyên, ta vẫn có thể đánh!”

Tần Quan cười nói: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng.

Không thể không nói, trận chiến này cũng khiến hắn hiểu được một chuyện, đó chính là, cho dù không dựa vào sắc bén của kiếm Thanh Huyên, Diệp Huyên hắn vẫn có thể đánh!

Tần Quan cười nói: “Về mặt Kiếm đạo, bây giờ ngươi đã tự tin hơn lúc trước rồi!”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

Tần Quan nói: “Muốn vứt bỏ kiếm Thanh Huyên không?”

Diệp Huyên lập tức lắc đầu: “Không!”

Suốt cả chặng đường này, hắn đã thật sự có tình cảm với kiếm Thanh Huyên!

Hơn nữa đây là kiếm Thanh Nhi chế tạo cho hắn, đương nhiên hắn sẽ không vứt bỏ!

Điều hắn muốn làm là cố gắng khiến mình mạnh lên, không dựa vào kiếm Thanh Huyên nữa, chứ không phải là vứt bỏ kiếm Thanh Huyên!

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Diệp Huyên, kiếm Thanh Huyên khẽ run lên, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang bay vào trong tay Diệp Huyên.

Diệp Huyên cười ha ha, khẽ vuốt ve kiếm Thanh Huyên!

Lúc này, cô gái nơi xa lên tiếng: “Rốt cuộc các ngươi là ai!”

Diệp Huyên ngừng suy nghĩ, hắn nhìn về phía cô gái, cười nói: “Cô chính là linh trong tháp này?”

Cô gái im lặng một chốc lát rồi nói: “Ngươi có thể phá cấm chế vũ trụ do linh hồn của vũ trụ kia để lại!”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là ai!”

Diệp Huyên khẽ cười nói: “Người đời đều gọi ta là Kháo Sơn… à không phải, đều gọi ta là kiếm chủ Nhân Gian!”

Kiếm chủ Nhân Gian!

Cô gái nhíu mày lại, nàng ta im lặng một lát rồi nói: “Các ngươi tới nơi này làm gì?”

Tiểu tinh linh lập tức nói: “Tới nơi này tìm bảo…”

Diệp Huyên vội vàng ngăn cản Tiểu tinh linh, sau đó nghiêm mặt nói: “Bọn ta tới nơi này chỉ là để dạo chơi!”

Dạo chơi!

Tiểu tinh linh chớp mắt nhìn: “Không phải tìm bảo…”

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Chúng ta tới để dạo chơi, bảo bối chỉ là tiện thể, hiểu chưa?”

“Ờ!”

Tiểu tinh linh hoàn toàn choáng váng.


Chương 5959: Đánh bại bằng một tay

Nghe thấy câu nói của Diệp Huyên và tiểu tinh linh, Tần Quan chỉ lắc đầu mỉm cười.

Tiểu Huyên Tử này quá nhây!

Ở phía xa, nữ tử kia vẫn nhìn Diệp Huyên chằm chằm nhưng không lên tiếng.

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Cô nương, cô là linh của tòa tháp này à?”

Nữ tử gật đầu: “Binh linh!”

Binh linh?

Diệp Huyên tỏ ra kinh ngạc: “Là “linh” được tòa tháp này sinh ra sao?”

Nữ tử khẽ gật đầu.

Diệp Huyên khẽ nói: “Nói như vậy thì cô cũng ở trong tòa tháp này lâu lắm rồi”.

Nữ tử gật đầu: “Ta cũng quên mất bản thân đã ở đây bao lâu rồi”.

Diệp Huyên mỉm cười: “Vậy cô có muốn rời đi cùng bọn ta không?”

Nữ tử nhìn Diệp Huyên: “Rời đi?”

Diệp Huyên gật đầu.

Nữ tử trầm giọng: “Ngươi có biết linh của vũ trụ không?”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Tiểu tinh linh từng nhắc đến nó với ta rồi”.

Nữ tử nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi có đánh được nó không?”

Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ ta có thể thử xem sao”.

Nữ tử lắc đầu: “Ngươi chỉ giỏi bốc phét!”

Diệp Huyên bật cười: “Cô có muốn rời đi không?”

Nữ tử gật đầu: “Muốn chứ!”

Diệp Huyên mỉm cười: “Vậy thì cứ đi cùng bọn ta, còn về phần linh của vũ trụ, đến lúc đó ta sẽ đàm phán cùng nó”.

Nữ tử chăm chú nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không thể đàm phán cùng nó được đâu. À không, nó sẽ không chịu đàm phán cùng ngươi đâu, với tính khí của nó, nó sẽ thẳng tay lăng trì ngươi đến chết”.

Diệp Huyên đáp: “Ý của ta là, ta thay mặt người thân của ta đàm phán với nó”.

Nữ tử khẽ nhíu mày: “Thay mặt người thân của ngươi?”

Diệp Huyên gật đầu cười: “Đúng vậy!”

Tiểu tinh linh đột nhiên kéo tay áo của Diệp Huyên, thì thầm hỏi: “Diệp ca, người thân của ngươi ai cũng giỏi đánh đấm lắm à?”

Diệp Huyên nghiêm mặt: “Họ rất coi trọng lý lẽ đấy nhé!”

Tiểu tinh linh thoáng do dự: “Tỷ tỷ váy trắng không quan tâm đến lý lẽ lắm đâu. Tỷ ấy chỉ cho phép ngươi gật đầu hoặc lắc đầu, mà cứ hễ lắc đầu là rơi đầu ấy”.

Biểu cảm của Diệp Huyên cứng đờ.

Ở phía xa xa, nữ tử nhìn Diệp Huyên: “Ta đi cùng ngươi”.

Diệp Huyên mỉm cười: “Được!”

Nói rồi hắn xòe bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện ngay trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó, Tiểu Tháp hút thần binh ở phía xa xa vào bên trong.

Đúng lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: “Của ta chứ?”

Diệp Huyên lắc đầu bật cười: “Là của cô hết”.

Những thứ này chỉ có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi ở trong tay Tần Quan.

Nghe được lời nói của Diệp Huyên, Tần Quan lập tức mím môi cười.

Diệp Huyên nhìn về phía tòa tháp cách đó không xa: “Đi thôi”.

Đoàn người xuất phát về phía tòa tháp đó, nhưng khi họ vừa đến cửa, một âm thanh đột nhiên vọng ra từ bên trong: “Cứu ta với!”

Nghe vậy, sắc mặt họ lập tức trở nên kỳ quặc.

Tiếng kêu cứu?

Diệp Huyên nhìn vào bên trong tòa tháp, âm thanh kia lại vang lên: “Lão đại ơi, xin hãy cứu ta với”.

Diệp Huyên bật cười: “Ngươi là…?”

m thanh kia đáp lại: “Ta chính là Khâm Thiên Đạo, bị nhốt ở nơi này hàng trăm triệu năm rồi!”

Khâm Thiên Đạo?

Diệp Huyên quay đầu nhìn tiểu tinh linh, tiểu linh lắc đầu: “Kẻ nào sống lâu hơn cả ta thì ta không biết đâu!”

Diệp Huyên bật cười lắc đầu, hắn bước tới cửa tòa tháp: “Ngươi là Khâm Thiên Đạo?”

Bên trong vang lên tiếng đáp lời: “Đúng vậy”.

Diệp Huyên hỏi: “Có thể tự giới thiệu được không?”

Khâm Thiên Đạo trầm ngâm trong thoáng chốc: “Thời còn trẻ, ta là thiên đạo của trời đất này, ta được linh của vũ trụ sáng tạo ra. Trong thời gian nó say giấc, ta thay nó cai quản vũ trụ và nhân gian”.

Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Vậy tại sao ngươi bị nó nhốt lại?”

Khâm Thiên Đạo im lặng.

Diệp Huyên bắt đầu nhíu mày với vẻ không vui: “Không chịu nói à?”

Khâm Thiên Đạo mỉm cười ngượng ngập: “Chẳng phải nó vẫn luôn say ngủ sao? Thế rồi vũ trụ này vẫn luôn do ta cai quản, lâu dần, ta bắt đầu cảm thấy không cam tâm, sau đó ta dẫn dắt cường giả của một đại lục lúc ấy cùng nhau tạo phản, sau cùng không thành công, kết cục là thế này đây”.

Diệp Huyên cảm thấy nghẹn lời.

Mẹ kiếp!

Ngươi còn tạo phản?

Khâm Thiên Đạo tiếp tục nói: “Tất nhiên, phần nhiều là do ta không ưa cách hành xử của nó. Một nền văn minh trong vũ trụ, nó đòi hủy hoại là hủy hoại luôn, đúng là không có nhân tính!”

Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao nó không giết ngươi?”

Khâm Thiên Đạo khẽ thở dài: “Ta cũng từng hỏi nó vấn đề này rồi, nó nói, nhốt ta ở đây tàn đời mãn kiếp mới là đau khổ nhất!”

Diệp Huyên khẽ đáp: “Nói như vậy thì nó rất hận ngươi nhỉ”.

Khâm Thiên Đạo thở dài lần nữa, không nói gì.

Diệp Huyên hỏi: “Nếu ta cứu ngươi, ngươi có thể giúp gì cho ta?”

Khâm Thiên Đạo đáp: “Đánh nhau đấy thôi! Bây giờ ta mà ra ngoài, ngại trừ nó ra, chắc hẳn không có ai cản nổi một cú đấm của ta!”

Diệp Huyên bật cười: “Vậy ta không dám thả ngươi ra đâu”.

Tên này dám tạo phản linh của vũ trụ, nếu được thả ra, chắc hẳn người bị đấm đầu tiên là hắn.

Tuy rằng hắn cũng chẳng sợ hãi gì, nhưng hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Khâm Thiên Đạo khẽ thở dài: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ta đảm bảo với ngươi, sau khi ra ngoài, ta tuyệt đối không làm bậy!”

Diệp Huyên lắc đầu, mỉm cười nhìn Tần Quan: “Chúng ta đi thôi”.

Tần Quan gật đầu.

Mấy người họ đi về phía một tòa tháp khác.

Khâm Thiên Đạo cuống quýt: “Đừng đi mà! Ta xin thề, ta thực sự không làm bậy, thật đấy!”

Diệp Huyên không hề có ý định dừng bước.

Sau một thoáng trầm ngâm, Khâm Thiên Đạo đột nhiên hỏi: “Ta cho ngươi một chút thần hồn, ngươi thấy thế nào?”

Thần hồn?

Diệp Huyên ngừng bước, hắn quay đầu nhìn về phía tòa tháp kia, Khâm Thiên Đạo bèn nói tiếp: “Ngươi giúp ta gỡ bỏ phong ấn của nơi này, ta cho ngươi một chút thần hồn của ta, như thế ngươi có thể điều khiển ta”.

Diệp Huyên lắc đầu: “Không cần mấy thứ linh tinh đó. Thế này đi, sau khi ra ngoài, ngươi giúp ta một trăm năm; một trăm năm sau có thể tự rời đi. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Khâm Thiên Đạo lặng im trong phút chốc: “Nếu ngươi muốn đánh nhau với linh của vũ trụ thì không cần đâu, bởi vì chúng ta chắc chắn không thể đánh được nó!”

Diệp Huyên bật cười: “Không phải linh của vũ trụ, mà là thần linh!”

Nghe vậy, Khâm Thiên Đạo cảm thấy rất ngạc nhiên: “Đám thần linh kia vẫn còn ư?”

Diệp Huyên gặng hỏi: “Ở thời đại của các ngươi, thần linh đã tồn tại rồi sao?”

Khâm Thiên Đạo trầm giọng đáp: “Đã tồn tại rồi”.

Diệp Huyên hỏi tiếp: “Ngươi đã từng giao tranh với chúng chưa?”

Khâm Thiên Đạo đáp: “Từng giao tranh rồi, nhưng không phải quyết chiến, bởi vì trước khi chúng tấn công, linh của vũ trụ đã ra tay trước”.

Diệp Huyên khẽ nói: “Hóa ra là thế!”

Khâm Thiên Đạo trầm giọng đáp: “Nếu phải giúp ngươi đối phó với đám thần linh thì không thành vấn đề, ta có thể đồng ý”.

Diệp Huyên gật đầu, hắn xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay ra, chém thẳng lên cánh cửa.

Đùng!

Cánh cửa ầm ầm vỡ nát!

Đúng lúc này, một nam tử tóc dài đến vai mặc hắc y chậm rãi bước ra, từ vẻ bề ngoài, hắn ta ước chừng bốn mươi tuổi, dung nhan tiều tụy.

Khâm Thiên Đạo?

Sau khi bước ra ngoài, Khâm Thiên Đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, tham lam hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng cũng được ra ngoài rồi!”

Nói xong, hai bàn tay hắn ta từ từ siết chặt, một luồng khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn ta bộc phát ra bên ngoài, chỉ trong nháy mắt đã khiến trời đất sôi trào.

Đúng lúc này, tiểu tinh linh ở bên cạnh hỏi: “Ngươi liều lĩnh thế, không sợ đánh thức linh của vũ trụ à?”

Nghe vậy, Khâm Thiên Đạo vội vàng thu hồi toàn bộ khí tức, mỉm cười ngượng ngùng.

Hắn ta đột nhiên nhìn sang Diệp Huyên, đánh giá hắn một hồi: “Xin hỏi nên xưng hô với các hạ thế nào?”

Diệp Huyên bật cười: “Nhân Gian Chi Chủ!”

Khâm Thiên Đạo khẽ gật đầu: “Kể từ bây giờ, ta sẽ đi theo ngươi một trăm năm, một trăm năm sau, ta khôi phục tự do, được chứ?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Khâm Thiên Đạo bật cười: “Ngươi yên tâm, trên thế gian này, ngoại trừ linh của vũ trụ ra, những người khác, ta có thể đánh bại bằng một tay! Ha ha…”
Chương 5960: Muội muội ngươi tan thành tro bụi!

Treo lên đánh?

Tiểu tinh linh nhìn Khâm Thiên Đạo, bỗng khịt mũi cười nhạt: “Đồ khoác lác!”

Nghe vậy, Khâm Thiên Đạo cười nói: “Tiểu tinh linh, ngươi quá nhỏ, không biết được thủ đoạn của ta cũng là lẽ thường!”

Tiểu tinh linh vẫn còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên bỗng xoa đầu nàng ta, rồi cười nói: “Chúng ta đi đến tháp tiếp theo đi!”

Tiểu tinh linh gật đầu: “Được!”

Nhóm người Diệp Huyên đi đến tháp thứ tư, lúc này, Khâm Thiên Đạo bỗng lên tiếng: “Diệp tiểu hữu, kiếm của ngươi có thể cho ta mượn xem chút không?”

Diệp Huyên gật đầu, xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Khâm Thiên Đạo!

Khâm Thiên Đạo nhìn kiếm Thanh Huyên, sau đó, vẻ mặt hắn ta trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Diệp tiểu hữu, kiếm này là do ai tạo ra?”

Diệp Huyên cười nói: “Muội muội ta!”

Khâm Thiên Đạo nhíu mày: “Lệnh muội?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

Khâm Thiên Đạo ngẫm nghĩ sau đó nói: “Lệnh muội rất lợi hại! Thực lực này, e rằng cũng không kém gì ta đâu!”

Diệp Huyên chớp mắt, không nói gì.

Tiểu tinh linh lắc đầu, vốn cho rằng Diệp ca đã hay chém gió rồi! Ai ngờ, lại còn có người còn chém gió hơn cả Diệp ca!

Lúc này, Diệp Huyên bỗng suy nghĩ trong lòng, kiếm Thanh Huyên hóa thành một luồng kiếm quang xuyên vào cổng tháp kia.

Ầm!

Thoáng chốc, toàn bộ cấm chế vũ trụ đều bị phá vỡ!

Thấy vậy, vẻ mặt Khâm Thiên Đạo lại trở nên cực kỳ nặng nề!

Có thể phá được cấm chế vũ trụ!

Kiếm này, rất lợi hại!

Diệp Huyên không quan tâm đến Khâm Thiên Đạo, hắn dẫn theo Tần Quan và Thư Linh với cả Binh Linh đi vào trong tháp, vừa vào tháp, đập vào mắt là đầy rẫy những quyển sách màu đen!

Nhìn thấy những thứ này, Diệp Huyên lập tức nhíu mày!

Lúc này, Khâm Thiên Đạo đi vào, hắn ta nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Những thứ này đều là lịch sử của các văn minh!”

Diệp Huyên nhìn Khâm Thiên Đạo, Khâm Thiên Đạo khẽ nói: “Từ khi Linh vũ trụ ra đời, vùng vũ trụ này, đã trải qua ít nhất là một nghìn lần luân hồi, mỗi lần luân hồi, đều đại diện cho sự suy sụp và hủy diệt của một văn minh. Còn những quyển sách này, ghi chép lại lịch sử của từng văn minh!”

Diệp Huyên có phần không hiểu: “Linh vũ trụ làm mấy thứ này làm gì?”

Khâm Thiên Đạo nói: “Sở thích của nó!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Sở thích?”

Khâm Đạo Thiên gật đầu: “Mỗi một văn minh bị phá hủy, đều là kiệt tác của nó, nó lưu lại những thứ này, có hai nguyên do: thứ nhất, là sở thích của nó, cũng là chiến lợi phẩm của nó! Thứ hai, nó cũng đang học tập, học văn minh võ đạo của từng văn minh!”

Diệp Huyên thấp giọng nói: “Nó còn học tập?”

Khâm Thiên Đạo khẽ gật đầu: “Lúc đại chiến lần thứ nhất, nó suýt nữa đã bị sinh linh của vùng vũ trụ này tiêu diệt, mà từ đó về sau, nó đã bắt đầu học tập, nó hy vọng sẽ trở nên mạnh hơn, dù sao, thân là Linh vũ trụ, bản thân nó cũng có kẻ thù!”

Diệp Huyên khẽ nói: “Kẻ thù của nó chính là Linh vũ trụ của vũ trụ khác, đúng không?”

Khâm Thiên Đạo gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên im lặng.

Khâm Thiên Đạo lắc đầu: “Thời đại này, vĩnh viễn đều như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá bé tôm tép! Toàn bộ sinh linh, chỉ có hai mục đích, chính là sinh tồn!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Quả thực!”

Khâm Thiên Đạo nhìn xung quanh sau đó nói: “Nhưng mà, Linh vũ trụ nơi này bây giờ cũng trở nên cực kỳ mạnh rồi! Bởi vì, nó đã hủy diệt hơn nghìn lần văn minh vũ trụ, cũng có nghĩa, nó đã tiến hóa hơn nghìn lần!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Mỗi một lần nuốt chửng sinh linh vũ trụ, thì sẽ tiến hóa một lần?”

Khâm Thiên Đạo gật đầu: “Đúng!”

Diệp Huyên khẽ nói: “Nuốt chửng vạn vật vạn linh bồi bổ bản thân…”

Khâm Thiên Đạo cười nói: “Đúng vậy! Đây chính là tu luyện chi đạo của Linh vũ trụ! Nếu bọn nó nuốt chửng những Linh vũ trụ khác, thì sẽ càng kinh khủng hơn!”

Nói rồi, hắn ta khẽ dừng lại rồi nói tiếp: “Năm đó, theo ta biết, những thần linh vũ trụ, Linh vũ trụ kia mà thật sự đáng sợ, nghe nói đã có đến vạn lần tu vi luân hồi, cũng có nghĩ, đối phương đã nuốt chửng ít nhất trên vạn lần sinh linh vũ trụ, nó nuốt chửng không phải sinh linh vũ trụ bản thân mình, mà là khiến sinh linh vũ trụ mình không ngừng giúp nó cướp đoạt vũ trụ khác, những tên này rất thông minh!”

Diệp Huyên cười nói: “Đúng thật!”

Khâm Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên: “Chống lại thần linh, thật ra không đáng sợ đến vậy, đáng sợ chính là, gây chuyện với Linh vũ trụ của vũ trụ bọn họ! Dưới tình huống bình thường, một Linh vũ trụ nhắm vào Linh vũ trụ khác, thì sinh linh vũ trụ bị nhắm vào sẽ cùng xuất hiện giúp đối phó! Nhưng sinh linh vũ trụ vùng vũ trụ này của chúng ta chắc chắn sẽ không xuất hiện giúp ngươi đối phó, cho dù xuất hiện cũng không có tác dụng gì!”

Diệp Huyên khẽ cười: “Trước tiên không cần quan tâm đến mấy chuyện này!”

Nói rồi, hắn nhìn xung quanh, sau đó xòe tay, tháp nhỏ xuất hiện trong tay hắn, tiếp đó, hắn đưa toàn bộ tòa tháp vào trong tháp nhỏ!

Hiện tại đương nhiên hắn không đi tìm hiểu văn minh trước kia của thế gian này, hiện tại hắn chỉ muốn kiếm chút tiền, kiếm chút trang bị, sau đó chống lại thần linh!

Còn về Linh vũ trụ, chỉ có thể tạm thời bỏ qua!

Nhìn thấy tháp nhỏ của Diệp Huyên, ánh mắt Khâm Thiên Đạo bỗng có chút kinh ngạc: “Diệp tiểu hữu, tháp nhỏ này của ngươi rất đặc biệt nhỉ!”

Diệp Huyên khẽ cười, sau đó cất tháp nhỏ đi.

Khâm Thiên Đạo quan sát Diệp Huyên, sau đó nghiêm túc nói: “Diệp tiểu hữu không hổ là người chủ nhân bút Đại Đạo chọn, quả nhiên không đơn giản”.

Nghe vậy, Diệp Huyên bỗng có chút kinh ngạc: “Ngươi cũng biết chủ nhân bút Đại Đạo?”

Khâm Thiên Đạo gật đầu: “Đương nhiên biết! Y rất nổi danh! Ở thời đại của ta, chỉ có người này mới có thể đấu được với thủ đoạn của Linh vũ trụ, năm đó chúng ta còn mời y cùng chống lại Linh vũ trụ, nhưng y lại từ chối!”

Diệp Huyên nhíu mày: “Từ chối?”

Khâm Thiên Đạo gật đầu: “Từ chối rồi! Đương nhiên, cuối cùng kết quả chứng minh, y từ chối là chính xác, bởi vì chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của Linh vũ trụ kia, quả thực là sự tồn tại khó giải! Một suy nghĩ của nó, cũng đã đe dọa đến vũ trụ, cao thủ bình thường trực tiếp chết ngay tại chỗ, chưa cần nói gì đến tự nó ra tay, dù là một vài định luật vũ trụ và pháp tắc vũ trụ của nó, thì cao thủ bình thường hoàn toàn không thể phá giải!”

Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh: “Nếu tiền bối giao đấu với Linh vũ trụ kia, thì có mấy phần thắng?”

Khâm Thiên Đạo lắc đầu: “Không!”

Diệp Huyên hỏi: “Một phần cũng không có?”

Khâm Thiên Đạo gật đầu: “Một phần cũng không có!”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”

Ngay lúc này, Khâm Thiên Đạo như nghĩ đến gì đó, hắn ta nhíu mày: “Diệp tiểu hữu, ngươi quang minh chính đại lấy bảo vật của Linh vũ trụ như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ nó phục thù sao?”

Nói rồi, vẻ mặt hắn ta dần trở nên nghiêm trọng.

Diệp Huyên chớp mắt: “Phục thù?”

Khâm Thiên Đạo gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy! Những thứ này đều là nso gom góp cả đời, ngươi lấy đi như vậy, chắc chắn nó sẽ báo thù ngươi!”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta đây không phải là lấy cho bản thân ta đâu!”

Khâm Thiên Đạo nhíu mày: “Không lấy cho ngươi?”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Mấy thứ này, ta đều là lấy giúp cho muội muội ta, nếu nó có vấn đề gì, có thể đi tìm muội muội ta!”

Vẻ mặt Khâm Thiên Đạo bỗng chốc trở nên kỳ quái: “Diệp tiểu hữu, ta nói cho ngươi biết, Linh vũ trụ này không phải tầm thường, nó có thể cảm nhận được mọi thứ, kể cả quá khứ hiện tại tương lại, nếu nó muốn giết muội muội ngươi, muội muội ngươi có trốn ở đâu cũng vô dụng! Có thể nói, chỉ cần một suy nghĩ của nó, thì muội muội ngươi sẽ tan thành mây khói!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng
Đệ nhất tiểu thần y
Chương 106-107

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom