Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5970: Tình hữu nghị.
Vũ Trụ Chi Linh này không phải hạng tốt lành gì!
Diệp Huyên bật cười, chỉ nói một câu ngắn gọi với lão Si: “Tiếp tục!"
Lão ta gật đầu. Chính vì phát hiện thân phận của người này không đơn giản nên lão mới lựa chọn báo trước, bởi vì lão hiểu rất rõ bản tính của Vũ Trụ Chi Linh này, biết nó để mắt cao hơn đầu, nhìn người bằng lỗ mũi.
Ấy vậy mà đứng trước kiếm tu trẻ tuổi này, nó lại khách khí vô cùng.
Chứng tỏ hắn không hề đơn giản!
Vậy nên cũng đừng làm gì khiến hắn phật ý.
Kết được thiện duyên là tốt nhất.
Bằng không thì lão sẽ nguy to.
Lão Si không nghĩ ngợi nữa mà nhấc chân đi tới. Theo từng bước của lão, không gian trước mặt Diệp Huyên lần lượt nứt ra, để từng quyền ấn đỏ tươi như ngưng tụ từ hàng vạn tia huyết lôi mà thành lao ra, mang theo uy lực ngất trời.
Diệp Huyên không dám khinh thường, vội vung tay lên. Kiếm ý Nhân Gian vô cùng tận tuôn trào, hóa thành một thanh kiếm.
"Chém!"
Sau tiếng hô bừng bừng chí khí, thanh kiếm Nhân Gian đó chém thẳng vào quyền ấn.
Uỳnh!
Kiếm và quyền đồng thời bể tan nát, lôi quang và kiếm quang ầm ầm tỏa ra, biến thời không Hắc Ám vô tận trở thành hư vô trong nháy mắt.
Thân hình lão Si cũng chợt nhòe đi.
Diệp Huyên nheo mắt lại, đâm kiếm về trước.
Ầm!
Một luồng sức mạnh đáng sợ bùng nổ từ trên thân kiếm, đánh bật hắn bay đi mấy trăm nghìn trượng, còn chưa kịp dừng lại thì đã nghe tiếng niệm chú xa xưa văng vẳng bên tai. Hàng loạt dòng sức mạnh như thủy triều chảy xiết tràn ra từ không gian quanh hắn.
Diệp Huyên đanh mặt, bước tới trước, gọi một Kiếm vực khủng bố ra bao trùm toàn bộ tinh vực. Hàng loạt kiếm ý Nhân Gian giăng ra, múa may bên trong Kiếm vực.
Ầm ầm!
Khắp thời không Hắc Ám vô tận chấn động trong nháy mắt.
Vũ Trụ Chi Linh thấy vậy thì cau mày: “Kiếm vực...”
Uỳnh!
Đúng lúc này, hàng loạt kiếm ý Nhân Gian bỗng chốc bùng nổ từ bên trong Kiếm vực, khiến hai người Diệp Huyên và lão Si đồng thời lùi lại.
Dừng lại rồi, lão ta mới nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trầm trọng.
Không ngờ rằng kiếm tu hậu bối này lại mạnh đến vậy!
Diệp Huyên chợt cười: “Tiền bối, ta muốn đổi kiếm”.
Lão Si phóng khoáng bật cười: “Tùy ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi biến mất tại chỗ.
Đôi mắt nheo lại, lão Si bước tới trước, tung ra một cú đấm ẩn chứa quyền thế ngút trời.
Uy lực của nó kinh khủng đến nỗi có thể đập nát toàn bộ vũ trụ tinh hà.
Cũng vào lúc này, kiếm của Diệp Huyên đã tới.
Xoẹt!
Đường kiếm dễ dàng thọc xuyên quyền thế của lão Si trước khi cắm vào nắm tay lão.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên khóa cứng lão tại chỗ.
Làm lão Si sững sờ.
Không thể tin nổi!
Lão mà thua rồi ư?
Sắc mặt Vũ Trụ Chi Linh cũng không được đẹp cho lắm.
Mả mẹ nó!
Thanh kiếm này có phần quá đáng rồi đấy!
Chắc chắn là do cô gái kia tạo ra!
Ôi.
Nó buông tiếng thở dài bất lực.
Nơi xa, Diệp Huyên im lặng nhìn lão Si bị kiếm đóng tại chỗ.
Từ sau khi bước qua Luân Hồi Chi Lộ, hắn vẫn chưa dùng lại kiếm Thanh Huyên, bây giờ lấy ra cốt để xem sẽ mang lại kết quả thế nào.
Kết quả khiến hắn hoảng sợ.
Không dùng kiếm Thanh Huyên, hắn chỉ có thể đánh ngang tay với lão Si.
Nhưng khi dùng rồi, hắn đánh bại lão dễ như trở bàn tay.
Sức mạnh được tăng lên một cách quá đáng!
Diệp Huyên thở dài, vung tay gọi kiếm Thanh Huyên trở về, nhìn nó với vẻ phức tạp.
Bây giờ chỉ khi nào nằm trong tay cha, Thanh Nhi và đại ca, nó mới có thể bị xem như một thanh kiếm phổ thông.
Ngoài ra thì giá trị nó đem lại quá lớn!
Lão Si buột miệng hỏi: “Kiếm của ngươi?"
Diệp Huyên cười đáp: “Tên Thanh Huyên”.
Sắc mặt lão đanh lại: “Không ngờ nó lại có thể xé nát Cổ Thần Lực của ta dễ dàng như vậy, quá đáng sợ!"
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Cổ Thần Lực?"
Lão Si gật đầu: “Là một loại sức mạnh đặc biệt ở thời chúng ta, bây giờ thì không còn thấy nữa”.
Diệp Huyên gật gù: “Đúng là mạnh thật”.
Sắc mặt lão Si trở nên phức tạp: “Mạnh gì chứ? Gặp kiếm của ngươi thì chẳng là gì cả”.
Diệp Huyên cười cười: “Tiền bối có đồng ý theo ta rời khỏi Thánh Thành không?"
Lão Si chần chừ, nhìn Vũ Trụ Chi Linh.
Nó chỉ điềm tĩnh nhìn lại.
Diệp Huyên lại hỏi nó: “Tiền bối không có vấn đề gì chứ?"
Vũ Trụ Chi Linh không đáp.
Diệp Huyên lại nói với lão Si: “Không phản đối chính là chấp nhận!"
Lão Si cứng họng.
Vũ Trụ Chi Linh liếc Diệp Huyên một cái nhưng không nói gì.
Nó vốn muốn mượn tay lão Si dạy cho tên bịp bợm này một bài học, nào ngờ sức mạnh hắn lại kinh khủng quá.
Thất sách rồi!
Lão Si hết nhìn Vũ Trụ Chi Linh rồi lại nhìn Diệp Huyên, ôm quyền thi lễ: “Đa tạ!"
Có ai muốn bị nhốt ở nơi quỷ quái kia đâu, ra ngoài được tất nhiên là tốt rồi!
Như nghĩ đến điều gì, lão vội bổ sung: “Diệp công tử, ta muốn dẫn theo một người nữa có thiên phú căn cốt rất tốt, là nhân tài hiếm thấy!"
Diệp Huyên nhìn Vũ Trụ Chi Linh, thấy nó cau mày nói: “Lão Si, ông đang được voi đòi tiên đấy sao?"
Diệp Huyên chỉ tỉnh bơ hỏi: “Cũng được chứ hả Tiểu Vũ?"
Tiểu Vũ??
Vũ Trụ Chi Linh cứng họng.
Diệp Huyên chợt hiếu kỳ hỏi nó: “Tiền bối là linh trí sinh ra từ vũ trụ, ta tự hỏi nếu ngươi gặp chuyện gì thì có ảnh hưởng xấu đến vũ trụ hay không?"
"Không hề!"
Lão Si đáp ngay: “Vũ Trụ Chi Linh chết đi không chỉ không gây hại cho vũ trụ, ngược lại sẽ trả toàn bộ tu vi và linh khí, để vũ trụ khôi phục, đi đến một mức độ vô cùng kinh khủng, ít nhất là ngang với thời đại của chúng ta”.
Diệp Huyên nghe vậy thì sửng sốt, hắn cứ tưởng Vũ Trụ Chi Linh mà gặp mệnh hệ gì thì vũ trụ sẽ sụp đổ hay khô cạn linh khí chứ.
Nào ngờ không chỉ không như vậy mà vũ trụ sẽ càng được lợi hơn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Vũ Trụ Chi Linh xảy ra biến hóa.
Nó nhận ra điều này thì biến sắc, vội vàng nói: “Muốn dẫn ai đi cứ dẫn! Chuyện vặt vãnh thế này sao có thể ảnh hưởng tình hữu nghị giữa chúng ta chứ?"
Diệp Huyên bật cười, chỉ nói một câu ngắn gọi với lão Si: “Tiếp tục!"
Lão ta gật đầu. Chính vì phát hiện thân phận của người này không đơn giản nên lão mới lựa chọn báo trước, bởi vì lão hiểu rất rõ bản tính của Vũ Trụ Chi Linh này, biết nó để mắt cao hơn đầu, nhìn người bằng lỗ mũi.
Ấy vậy mà đứng trước kiếm tu trẻ tuổi này, nó lại khách khí vô cùng.
Chứng tỏ hắn không hề đơn giản!
Vậy nên cũng đừng làm gì khiến hắn phật ý.
Kết được thiện duyên là tốt nhất.
Bằng không thì lão sẽ nguy to.
Lão Si không nghĩ ngợi nữa mà nhấc chân đi tới. Theo từng bước của lão, không gian trước mặt Diệp Huyên lần lượt nứt ra, để từng quyền ấn đỏ tươi như ngưng tụ từ hàng vạn tia huyết lôi mà thành lao ra, mang theo uy lực ngất trời.
Diệp Huyên không dám khinh thường, vội vung tay lên. Kiếm ý Nhân Gian vô cùng tận tuôn trào, hóa thành một thanh kiếm.
"Chém!"
Sau tiếng hô bừng bừng chí khí, thanh kiếm Nhân Gian đó chém thẳng vào quyền ấn.
Uỳnh!
Kiếm và quyền đồng thời bể tan nát, lôi quang và kiếm quang ầm ầm tỏa ra, biến thời không Hắc Ám vô tận trở thành hư vô trong nháy mắt.
Thân hình lão Si cũng chợt nhòe đi.
Diệp Huyên nheo mắt lại, đâm kiếm về trước.
Ầm!
Một luồng sức mạnh đáng sợ bùng nổ từ trên thân kiếm, đánh bật hắn bay đi mấy trăm nghìn trượng, còn chưa kịp dừng lại thì đã nghe tiếng niệm chú xa xưa văng vẳng bên tai. Hàng loạt dòng sức mạnh như thủy triều chảy xiết tràn ra từ không gian quanh hắn.
Diệp Huyên đanh mặt, bước tới trước, gọi một Kiếm vực khủng bố ra bao trùm toàn bộ tinh vực. Hàng loạt kiếm ý Nhân Gian giăng ra, múa may bên trong Kiếm vực.
Ầm ầm!
Khắp thời không Hắc Ám vô tận chấn động trong nháy mắt.
Vũ Trụ Chi Linh thấy vậy thì cau mày: “Kiếm vực...”
Uỳnh!
Đúng lúc này, hàng loạt kiếm ý Nhân Gian bỗng chốc bùng nổ từ bên trong Kiếm vực, khiến hai người Diệp Huyên và lão Si đồng thời lùi lại.
Dừng lại rồi, lão ta mới nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trầm trọng.
Không ngờ rằng kiếm tu hậu bối này lại mạnh đến vậy!
Diệp Huyên chợt cười: “Tiền bối, ta muốn đổi kiếm”.
Lão Si phóng khoáng bật cười: “Tùy ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi biến mất tại chỗ.
Đôi mắt nheo lại, lão Si bước tới trước, tung ra một cú đấm ẩn chứa quyền thế ngút trời.
Uy lực của nó kinh khủng đến nỗi có thể đập nát toàn bộ vũ trụ tinh hà.
Cũng vào lúc này, kiếm của Diệp Huyên đã tới.
Xoẹt!
Đường kiếm dễ dàng thọc xuyên quyền thế của lão Si trước khi cắm vào nắm tay lão.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên khóa cứng lão tại chỗ.
Làm lão Si sững sờ.
Không thể tin nổi!
Lão mà thua rồi ư?
Sắc mặt Vũ Trụ Chi Linh cũng không được đẹp cho lắm.
Mả mẹ nó!
Thanh kiếm này có phần quá đáng rồi đấy!
Chắc chắn là do cô gái kia tạo ra!
Ôi.
Nó buông tiếng thở dài bất lực.
Nơi xa, Diệp Huyên im lặng nhìn lão Si bị kiếm đóng tại chỗ.
Từ sau khi bước qua Luân Hồi Chi Lộ, hắn vẫn chưa dùng lại kiếm Thanh Huyên, bây giờ lấy ra cốt để xem sẽ mang lại kết quả thế nào.
Kết quả khiến hắn hoảng sợ.
Không dùng kiếm Thanh Huyên, hắn chỉ có thể đánh ngang tay với lão Si.
Nhưng khi dùng rồi, hắn đánh bại lão dễ như trở bàn tay.
Sức mạnh được tăng lên một cách quá đáng!
Diệp Huyên thở dài, vung tay gọi kiếm Thanh Huyên trở về, nhìn nó với vẻ phức tạp.
Bây giờ chỉ khi nào nằm trong tay cha, Thanh Nhi và đại ca, nó mới có thể bị xem như một thanh kiếm phổ thông.
Ngoài ra thì giá trị nó đem lại quá lớn!
Lão Si buột miệng hỏi: “Kiếm của ngươi?"
Diệp Huyên cười đáp: “Tên Thanh Huyên”.
Sắc mặt lão đanh lại: “Không ngờ nó lại có thể xé nát Cổ Thần Lực của ta dễ dàng như vậy, quá đáng sợ!"
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Cổ Thần Lực?"
Lão Si gật đầu: “Là một loại sức mạnh đặc biệt ở thời chúng ta, bây giờ thì không còn thấy nữa”.
Diệp Huyên gật gù: “Đúng là mạnh thật”.
Sắc mặt lão Si trở nên phức tạp: “Mạnh gì chứ? Gặp kiếm của ngươi thì chẳng là gì cả”.
Diệp Huyên cười cười: “Tiền bối có đồng ý theo ta rời khỏi Thánh Thành không?"
Lão Si chần chừ, nhìn Vũ Trụ Chi Linh.
Nó chỉ điềm tĩnh nhìn lại.
Diệp Huyên lại hỏi nó: “Tiền bối không có vấn đề gì chứ?"
Vũ Trụ Chi Linh không đáp.
Diệp Huyên lại nói với lão Si: “Không phản đối chính là chấp nhận!"
Lão Si cứng họng.
Vũ Trụ Chi Linh liếc Diệp Huyên một cái nhưng không nói gì.
Nó vốn muốn mượn tay lão Si dạy cho tên bịp bợm này một bài học, nào ngờ sức mạnh hắn lại kinh khủng quá.
Thất sách rồi!
Lão Si hết nhìn Vũ Trụ Chi Linh rồi lại nhìn Diệp Huyên, ôm quyền thi lễ: “Đa tạ!"
Có ai muốn bị nhốt ở nơi quỷ quái kia đâu, ra ngoài được tất nhiên là tốt rồi!
Như nghĩ đến điều gì, lão vội bổ sung: “Diệp công tử, ta muốn dẫn theo một người nữa có thiên phú căn cốt rất tốt, là nhân tài hiếm thấy!"
Diệp Huyên nhìn Vũ Trụ Chi Linh, thấy nó cau mày nói: “Lão Si, ông đang được voi đòi tiên đấy sao?"
Diệp Huyên chỉ tỉnh bơ hỏi: “Cũng được chứ hả Tiểu Vũ?"
Tiểu Vũ??
Vũ Trụ Chi Linh cứng họng.
Diệp Huyên chợt hiếu kỳ hỏi nó: “Tiền bối là linh trí sinh ra từ vũ trụ, ta tự hỏi nếu ngươi gặp chuyện gì thì có ảnh hưởng xấu đến vũ trụ hay không?"
"Không hề!"
Lão Si đáp ngay: “Vũ Trụ Chi Linh chết đi không chỉ không gây hại cho vũ trụ, ngược lại sẽ trả toàn bộ tu vi và linh khí, để vũ trụ khôi phục, đi đến một mức độ vô cùng kinh khủng, ít nhất là ngang với thời đại của chúng ta”.
Diệp Huyên nghe vậy thì sửng sốt, hắn cứ tưởng Vũ Trụ Chi Linh mà gặp mệnh hệ gì thì vũ trụ sẽ sụp đổ hay khô cạn linh khí chứ.
Nào ngờ không chỉ không như vậy mà vũ trụ sẽ càng được lợi hơn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Vũ Trụ Chi Linh xảy ra biến hóa.
Nó nhận ra điều này thì biến sắc, vội vàng nói: “Muốn dẫn ai đi cứ dẫn! Chuyện vặt vãnh thế này sao có thể ảnh hưởng tình hữu nghị giữa chúng ta chứ?"
Bình luận facebook