Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5971-5975
Chương 5971: Tiên Đạo thể.
Hữu nghị?
Diệp Huyên không khỏi nhíu mày.
Ta với ngươi mà hữu nghị từ khi nào?
Vũ Trụ Chi Linh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bà mẹ cha nó!
Giờ phút này nó chỉ muốn tự vả mấy cái! Tại sao chỉ vì ba thứ cỏn con này mà phải xích mích với tên này chứ?
Diệp Huyên thì lại không lên tiếng như đang suy nghĩ gì đó.
Vũ Trụ Chi Linh thấy vậy đành cười khổ: “Diệp tiểu hữu đừng tin lời lão ta. Cái chết của ta đúng là sẽ tẩm bổ cho vũ trụ này, nhưng nếu ta nổ tung thì nó cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi cười lên: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi, ta không có ý gì cả”.
Vũ Trụ Chi Linh không khỏi liếc xéo hắn. Bố có điên mới tin mi!
Mà nói ra thì nó sợ hắn làm loạn thật.
Khi ấy thì thật sự là hết cứu.
Chủ nhân bút Đại đạo đã từng dặn nó chỉ có thể dùng lý lẽ để nói chuyện với tên này, tuyệt đối đừng để hắn quậy tung lên.
Bằng không thì chẳng còn cách nào cứu.
Hắn chính là kẻ khiến người khác phải chào thua.
Không một ai có thể ngăn cản.
Vua dựa dẫm gì đó còn không đáng sợ bằng Vua làm loạn cơ!
Vũ Trụ Chi Linh lại buông tiếng thở dài.
Biết vậy thì ngay từ đầu đã làm bộ ngủ tiếp rồi, mắc gì cứ phải trêu vào tên khốn này chứ?
Diệp Huyên cười cười nhìn Vũ Trụ Chi Linh, không nói gì nữa.
Giết nó để tế vũ trụ này?
Ban nãy hắn cũng nghĩ đến, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi.
Vẫn còn quá nhiều nhân tố không xác định.
Hơn nữa kẻ địch chính hiện nay là Thần Linh của Chân Thế giới, cần phải giải quyết chúng trước.
Về phần Vũ Trụ Chi Linh này, nếu thật sự không được thì cứ giao cho thằng con mình giải quyết!
Người nào đó: “...”
Thấy Diệp Huyên đánh mất suy nghĩ vừa nguy hiểm lại biến thái kia đi, Vũ Trụ Chi Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tên này mà làm bậy thật thì nó cũng sợ chết khiếp.
Ai bảo muội muội hắn mạnh thế làm gì?
Lão Si đứng một bên nhìn Vũ Trụ Chi Linh với vẻ mặt kỳ lạ.
Bỗng dưng phát hiện nó có phần kiêng kỵ khi đối mặt Diệp Huyên.
Ghê gớm thật!
Khiến Vũ Trụ Chi Linh phải ngoan một phép luôn!
Diệp Huyên quay sang nói với lão: “Tiền bối nói muốn dẫn ai theo? Mau đưa đến đây đi”.
Lão Si gật đầu: “Được, chờ ta một chút”.
Sau đó xoay người biến mất.
Diệp Huyên lại hỏi Vũ Trụ Chi Linh: “Tiền bối, có chuyện này ta vô cùng tò mò, ngươi nói ta nghe được không?"
Nó gật đầu: “Hỏi đi”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ngươi là linh của vũ trụ, tức cũng là sự sống đầu tiên đúng không?"
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên: “Vậy vũ trụ này do ai tạo ra?"
Câu hỏi này khiến Vũ Trụ Chi Linh nhíu mày.
Diệp Huyên: “Hay ngươi cũng không biết?"
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Ta không biết làm sao để trả lời thì hơn”.
Diệp Huyên càng khó hiểu: “Là thế nào?"
Vũ Trụ Chi Linh hạ giọng: “Ta biết ngươi và rất nhiều người khác đều hiếu kỳ muốn biết căn cơ gốc rễ của vũ trụ bắt nguồn từ đâu, có phải có một cường giả cực kỳ kinh khủng - như thần sáng thế mà người phàm nhắc đến, đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác!"
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu cười: “Thật ra, trên đời không có cái gọi là Thần, chỉ là một số cá nhân hoặc Linh cực kỳ mạnh, hoặc là những sinh vật nào khác mà thôi. Thần sáng thế mà ngươi nói đến, ta cho rằng không hề tồn tại”.
Diệp Huyên hỏi tiếp: “Vậy vũ trụ xuất hiện thế nào?"
Vũ Trụ Chi Linh: “Ai mà biết? Dù sao ta cũng không quan tâm”.
Diệp Huyên bèn thất vọng ra mặt.
Không ngờ đến cả Vũ Trụ Chi Linh mà cũng không biết.
Lại nghe nó nói: “Ngươi muốn biết thì hỏi muội muội ngươi xem, có lẽ nàng ấy biết gì đó”.
Nó thoáng dừng lại: “Nói thật, nếu thật sự có một người mạnh như vậy, ta cảm thấy chính là muội muội ngươi”.
Thanh Nhi?
Diệp Huyên sửng sốt.
Vũ Trụ Chi Linh cười khổ: “Ngươi không tưởng tượng được nàng ấy mạnh thế nào đâu”.
Diệp Huyên nghĩ một hồi vẫn không ra: “Ví dụ?"
Vũ Trụ Chi Linh nhìn hắn: “Ví dụ như nếu ta muốn giết ngươi ngay bây giờ thì chỉ như trở bàn tay, mà nàng ấy muốn giết ta thì cũng dễ như vậy”.
Diệp Huyên suy tư: “Tóm lại khoảng cách giữa ta và Thanh Nhi là một Vũ Trụ Chi Linh?"
Vũ Trụ Chi Linh rơi vào im lặng một hồi lâu, buột miệng nói: “Giải thích như thần!"
Diệp Huyên cười ha hả.
Đúng lúc này, lão Si đã trở lại với một cô bé bên người. Cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc váy vải thô đơn giản nhưng tươm tất. Đôi mắt bé vừa to lại linh động, hiện đang nhìn Diệp Huyên và Vũ Trụ Chi Linh đầy tò mò.
"Là ngươi!"
Vũ Trụ Chi Linh ngạc nhiên vô cùng.
Cô bé cười chào hỏi: “Tiểu Vũ cũng ở đây sao?"
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Tô Tiểu Muội thật sự muốn đi cùng hắn ư? Ta nói cho ngươi biết, sau khi ra ngoài rồi, ngươi sẽ bước lên một con đường hoàn toàn khác”.
Tô Tiểu Muội ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Ta muốn nhìn xem bên ngoài”.
Vũ Trụ Chi Linh thấp giọng thở dài: “Thôi được”.
Rồi nó gọi đẩy một quyển sách cổ sang cho cô bé: “Cái này hẳn sẽ giúp ít được một vài, cho ngươi đấy”.
Tô Tiểu Muội không từ chối mà nhận lấy: “Cảm ơn Tiểu Vũ”.
Vũ Trụ Chi Linh cười: “Không có gì, năm xưa ngươi đã nhường cái bánh bao duy nhất cho ta mà”.
Tô Tiểu Muội nhoẻn cười: “Ngươi lợi hại như vậy, cần gì để ý một cái bánh chứ?"
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Nha đầu ngươi tính tình hiền lành, thiên phú tuyệt đỉnh, đặc biệt là tâm tính rất tốt”.
Nó liếc sang Diệp Huyên đầy ám chỉ: “Ra bên ngoài rồi nhớ tránh xa một vài người ra, đừng để bị dạy hư, nhớ chưa?"
Mặt hắn lập tức đen sì: “Thôi ngươi nói đại tên ta ra luôn đi!"
Vũ Trụ Chi Linh bật cười: “Ta đi đây!"
Rồi thoắt cái biến mất.
Vũ Trụ Chi Linh đi rồi, Diệp Huyên nhìn Tô Tiểu Muội. Tô Tiểu Muội mỉm cười nhìn lại.
Diệp Huyên quan sát cô bé một hồi, chân mày cau lại khi nhận ra thể chất của Tô Tiểu Muội dường như có gì đó rất đặc biệt.
Lão Si cười nói: “Diệp công tử, ta cho ngươi biết, con bé này có thể chất đứng đầu thời đại của chúng ta: Tiên Đạo thể. Một khi tu luyện, chắc chắn sẽ thành vô địch. Trước kia ở Thánh Thành, ta không dám dạy nó, nhưng bây giờ...”
Lão thoáng dừng lại: “Chi bằng để công tử dạy dỗ?"
Diệp Huyên ngẩn ra: “Vì sao?"
Lão Si hạ giọng: “Theo ngươi tu luyện, nó có thể tránh đi vô số nhân quả”.
Diệp Huyên: “Ông không yên tâm về Vũ Trụ Chi Linh?"
Lão Si gật đầu: “Phải. Trong trận chiến năm xưa, Vũ Trụ Chi Linh đã bị uy hiếp bởi người mang Tiên Đạo Thể lúc đó, vì vậy...”
Diệp Huyên gật gù: “Hiểu rồi”.
Đoạn cười hỏi Tô Tiểu Muội: “Cô bé bằng lòng theo ta tu luyện chứ?"
Tô Tiểu Muội tròn mắt: “Học kiếm ạ?"
Diệp Huyên: “Chỉ cần thích là được”.
Thế là Tô Tiểu Muội thi lễ: “Con xin ra mắt sư phụ!"
Diệp Huyên gật gù mỉm cười, cảm thấy một cô bé điềm đạm văn nhã thế này thật là tốt.
Bỗng một suy nghĩ nảy ra trong đâu hắn: hay là bồi dưỡng trước vài cô vợ cho con mình nhỉ?
Chương 5972: Ai đồng ý sinh con cho ngươi?
Đào tạo con dâu ư?
Diệp Huyên cười hề hề trong lòng, thầm nghĩ cũng đâu phải không được.
Chợt hắn nghe Tô Tiểu Muội hỏi: “Sư phụ ơi?"
Diệp Huyên nhìn xuống, thấy cô bé mỉm cười: “Con theo người học kiếm được không?"
Hắn gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, nhưng con thích kiếm sao?"
Tô Tiểu Muội suy tư một hồi: “Cái gì con cũng muốn thử”.
Diệp Huyên cười: “Được thôi”.
Sau đó hắn nói với lão Si: “Không giấu gì tiền bối, ta hiện đang chống lại Thần Linh, rất cần người giúp đỡ”.
Lão gật đầu: “Nếu không có ngươi giúp đỡ, ta sẽ vẫn bị Vũ Trụ Chi Linh giam giữ tại nơi đó. Ngươi đã cứu ta ra, ta đương nhiên phải hồi đáp rồi”.
Diệp Huyên: “Vậy xin đa tạ”.
Lão Si cười: “Khách sáo rồi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đưa lão và Tô Tiểu Muội biến mất.
Tại vũ trụ Quan Huyên.
Hắn không lập tức trở về thư viện mà đi vào Tiểu Tháp. Vừa bước vào trong, Tần Quan đã ngay lập tức xuất hiện, kéo hắn đi trước khi hắn kịp mở miệng: “Theo ta!"
Hai người biến mất tại chỗ.
Một chốc sau, nàng ta dẫn hắn đi vào một dãy núi, bên trong chứa tận mấy triệu người.
Diệp Huyên ngạc nhiên hỏi: “Những người này là...”
Tần Quan cười đáp: “Là đoàn đội nghiên cứu của ta”.
Diệp Huyên chỉ đành lắc đầu cười trừ.
Tần Quan dẫn hắn đi về phía một tòa tháp cao đến cả triệu trượng, chọc thẳng vào tinh không, chiếm diện tích nguy nga đồ sộ.
Phủ khắp thân tháp là vô số bùa chú bí ẩn.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, hỏi: “Đây là gì?"
Nàng ta nghiêm túc đáp: “Thông Thiên Tháp”.
Diệp Huyên nhíu mày lặp lại: “Thông Thiên Tháp?"
Tần Quan gật đầu: “Chính xác. Còn nhớ lúc trước chúng ta nói không? Muốn đánh với Thần Linh thì phải đến được nơi chúng ở, bằng không chúng ta sẽ luôn ở thế bị động, sau đó ngươi bảo ta nghiên cứu cách đển Chân thế giới”.
Diệp Huyên: “Đừng nói là cô nghiên cứu ra thật nhé?"
Tần Quan nháy mắt: “Đã có chút đột phá rồi”.
Diệp Huyên sửng sốt.
Có đột phá?
Hắn cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Siêu quần!
Đây là điều mà Vũ Trụ Chi Linh còn không làm được!
Vậy mà phú bà lại có thể ư?
Tần Quan chỉ nói: “Đi”.
Một Truyền Tống Trận xuất hiện dưới chân cả hai, đưa họ biến mất rồi xuất hiện lại ở chiến trường Hư Chân.
Tần Quan gọi Tiểu Tháp xuất hiện trên tay, cười nói: “Tiểu Tháp, thả Thông Thiên Tháp ra đi”.
Nó đáp: “Được!"
Một luồng sáng vàng chói mắt tỏa ra từ bên trong, tòa Thông Thiên Tháp thoắt cái đã xuất hiện trong vũ trụ.
Tần Quan lại dẫn Diệp Huyên bước lên. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ nói: “Ta cần phải thử nghiệm”.
Diệp Huyên: “Thử nghiệm gì?"
Tần Quan: “Chờ Truyền Tống Trận của chúng. Chỉ cần thông đạo ấy hiện ra, ta sẽ dùng trận pháp này để cưỡng chế thành lập liên hệ”.
Diệp Huyên hỏi ngay: “Vậy là có thể đến được Chân thế giới?"
Tần Quan lắc đầu: “Ta không chắc. Nhưng chỉ cần có thể kết nối với thông đạo truyền tống của chúng, Thông Thiên Tháp sẽ lập tức khởi động, phân tích thông đạo. Đợi số liệu gửi về rồi, chúng ta sẽ biết được hai nơi có chỗ gì bất đồng, từ đó căn cứ vào thông đạo của chúng rồi mô phỏng ra cái phù hợp với Truyền Tống Trận đặc biệt của chúng ta”.
Diệp Huyên nghe vậy thì đực mặt ra.
Mô phỏng theo?
Tần Quan: “Chúng ta sẽ lập tức đi vào khi thông đạo truyền tống của chúng xuất hiện. Ngươi bảo vệ ta, để ta điều khiển Thông Thiên Tháp”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!"
Việc cần làm trước mắt là phải chờ đợi.
Bởi vì chỉ có người của Chân thế giới mới mở được thông đạo truyền tống ấy.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, trong lòng không khỏi cảm thán vạn phần.
Cô gái này thật sự là quá lợi hại, hắn còn nhớ Thanh Nhi từng nói kiến thức của nàng ta còn vượt xa cả Niệm tỷ.
Nếu thử nghiệm này thành công thì có khác gì phản Duy Độ đâu?
Phản Duy Độ?
Tuy Diệp Huyên không biết cụ thể đó là gì, nhưng theo lời Vũ Trụ Chi Linh thì là một chuyện vô cùng, vô cùng nghịch thiên.
Bởi vì số người làm được hiện nay chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!
Tần Quan tiếp tục: “Như ngươi nói trước kia, nếu không đến được thế giới của chúng thì chúng ta vĩnh viễn ở thế bị động, mãi mãi cũng không đánh lại được. Vì vậy chúng ta phải nghiên cứu cách để đến đó, bằng không sẽ không có cách nào thắng được trận chiến này”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Tần Quan cười: “Bây giờ chỉ còn chờ chúng đến thôi”.
Diệp Huyên nhìn khắp xung quanh, thấy không gian thế giới Hư Chân đã khôi phục như xưa, bốn phía chỉ có ánh sao sáng ngời trong im lặng.
Tần Quan chợt nói: “Tự dưng ta muốn về nhà một chuyến”.
Diệp Huyên quay lại: “Cô muốn trở về hệ Ngân Hà?"
Nàng ta gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên cười: “Từ trước đã nghe cô kể nơi ấy rất vui, đợi hôm nào ta cùng cô trở về”.
Tần Quan gật đầu: “Được”.
Rồi quay sang nhìn hắn: “Nếu có ngày ngươi Phá Thần thành công, liệu có...”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
Tần Quan nhoẻn cười: “Ngươi biết ta định hỏi gì sao?"
Hắn gật đầu: “Ta có Phá Thần thành công cũng sẽ không đánh mất nhân tính. Có lẽ cái nhìn của ta với nhiều việc sẽ phai nhạt đi, nhưng những gì ta chú ý đến sẽ vẫn như cũ. Ta tu luyện cả đời không phải vì trường sinh, không phải để vô địch, mà chỉ muốn bảo vệ người cạnh bên. Nếu ta phải hy sinh họ để có thể Phá Thần thì đó không phải là ta nữa”.
Tần Quan mỉm cười: “Rất tốt”.
Diệp Huyên thở dài: “Thật ra thì áp lực lớn lắm chứ bộ”.
Tần Quan: “Vì Thần Linh sao?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Chúng chỉ là một phần”.
Tần Quan tò mò: “Một phần? Vậy chủ yếu là vì sao?"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Cô nghĩ mà xem. Cha, muội muội với đại ca của ta đều vô địch, mà ta hiện chưa đạt tới thì chẳng phải là áp lực lớn sao?"
Tần Quan chỉ biết câm nín chớp mắt.
Diệp Huyên lại nói: “Mà chưa hết, cô biết đáng sợ nhất là gì không?"
Tần Quan lắc đầu: “Không”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta sợ lỡ sau này con ta cũng vô địch, khi ấy cả nhà ai cũng vô địch, có mình ta không phải, cô nói xem mặt mũi này biết giấu ở đâu bây giờ?"
Tần Quan trợn mắt: “Tiểu Huyên Tử, ngươi định sinh con với ai cơ?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Chả biết, chắc đợi chủ nhân bút Đại đạo sắp xếp cho đi”.
Tần Quan phì cười: “Tên mặt dày như ngươi, ai đồng ý sinh con cho đúng là xui tám kiếp!"
Chương 5973: Để ta!
Xui tám kiếp???
Mặt Diệp Huyên đen như đít nồi khi nghe ba chữ này.
Sao lại nói thế chứ?!
Tuy da mặt hắn hơi dày một tẹo nhưng nhân cách cũng đâu đến nỗi nào?
Tần Quan đang định nói gì đó thì bỗng thấy thời không ở phương xa run lên.
Hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Chúng tới rồi!
Diệp Huyên nhìn về phương hướng đó, thấy thời không chấn động kịch liệt, sau đó là một Truyền Tống Trận hình vòng xoáy màu đen xuất hiện.
Hình ảnh này khiến mắt hắn nheo lại.
Vòng xoáy không mất bao lâu đã thành hình. Tần Quan bất thình lình lên tiếng: “Tiểu Huyên Tử, lên!"
Nàng ta vừa dứt lời, Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang biến mất.
Xoẹt!
Thời không như bị cắt làm đôi trước khi kiếm quang lao thẳng vào vòng xoáy.
Bản thân Tần Quan thì giẫm nhẹ chân: “Khởi động!"
Uỳnh!
Tòa Thông Thiên Tháp run lên rồi nhả một tia sáng đen phóng thẳng lên cao, xuyên vào bên trong Truyền Tống Trận. Tần Quan cũng theo đó bay vào.
Không gian bên trong vòng xoáy chấn động kịch liệt, sau đó bỗng bị vô số bùa chú bí ẩn bao trùm.
Số liệu đang được truyền đi!
Lúc này, Diệp Huyên đang đứng đối diện một ông lão. Ông ta nhìn chằm chặp hai người, hỏi: “Hai ngươi đang làm gì?"
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện được không?"
Ông lão nhíu mày: “Nói cái gì?"
Diệp Huyên cười: “Ông đến Hư vũ trụ làm gì?"
Ông lão chợt hỏi: “Ngươi chính là Kháo Sơn Vương?"
Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác!"
Câu trả lời khiến ông ta nheo mắt lại: “Nghe nói ngươi đã lấy được toàn bộ bảo vật của Vũ Trụ Chi Linh nơi các ngươi, có thật không?"
Diệp Huyên: “Thật!"
Ánh mắt ông lão chợt trở nên nóng bỏng: “Có nhiều Linh Nguyên lắm?"
Diệp Huyên ra chiều suy tư: “Trông ông có vẻ thèm thuồng nhỉ?"
Ông lão toan nói thì bỗng liếc nhìn bốn phía, thấy có vô số sức mạnh bí ẩn đang uốn lượn ùa tới như thủy triều.
Ông ta không khỏi nhíu mày với vẻ đề phòng: “Các ngươi đang làm gì?"
Diệp Huyên chuyển đề tài ngay: “Ông biết ta lấy được bao nhiêu Linh Nguyên tất cả không?"
Ông lão lập tức nhìn hắn: “Bao nhiêu?"
Diệp Huyên giơ một ngón tay lên.
Ông lão: “Một triệu?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Một trăm triệu!"
Một trăm triệu!
Ông lão nghe vậy thì biến sắc, lắp bắp hỏi: “Thật sự có ngần ấy sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!"
Ông lão kích động tới nỗi cả người phát run, như thể số Linh Nguyên đó đã là của ông ta vậy.
Diệp Huyên dùng huyền khí truyền âm cho Tần Quan: “Còn bao lâu nữa?"
Nàng ta thấp giọng đáp: “Nửa giờ”.
Nửa giờ?
Lâu quá! Diệp Huyên bỗng cảm thấy đau đầu.
Mà tiếp tục lừa gạt lại không dễ gì!
Bỗng một luồng uy áp đáng sợ phát ra khiến hắn nhìn ông lão, nghe ông ta hỏi: “Ngươi sẽ không tự nguyện giao nộp chứ gì?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải không thể”.
Ông lão nheo mắt lại: “Có ý gì?"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi: “Các hạ à, ta biết mang theo nhiều tài sản như vậy sẽ dẫn đến tai họa. Ta bằng lòng giao nộp, nhưng phải có điều kiện”.
Ông lão: “Điều kiện gì?"
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta hỏi các hạ ba câu, nếu các hạ trả lời đúng sự thật thì ta sẽ giao toàn bộ số Linh Nguyên kia ra”.
Ông lão nhìn hắn không dời mắt: “Ngươi đang muốn câu giờ?"
Diệp Huyên không nói gì.
Ông lão nhìn bốn phía với đôi mắt híp lại: “Các ngươi rốt cuộc đang làm gì?"
Trong lòng ông ta bỗng cảm thấy bất an.
Diệp Huyên nhanh chóng gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trên tay, bên trong là vô số Linh Nguyên.
Ông lão vừa nhìn thấy nó thì hai mắt sáng rực lên.
Ông ta nhìn hắn với vẻ tham lam không hề che giấu.
Diệp Huyên chân thành nói: “Ta có một chuyện này rất tò mò, vì sao các người không kéo quân đánh tới đây mà lần nào cũng chỉ phái một vài người tới?"
Ông lão: “Vì đây là cái chốn khỉ ho cò gáy, mà thế hệ này ở vũ trụ các ngươi cũng chẳng có bao nhiêu cường giả, không đáng nhắc đến. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi vì tất cả đều biết ngươi đã lấy được bảo vật của Vũ Trụ Chi Linh, nên có rất nhiều người đang tìm đến đây”.
Diệp Huyên im lặng.
Cái tên Vũ Trụ Chi Linh đó báo quá báo!
Ông lão tiếp tục: “Căn bản là vũ trụ của các ngươi nằm ở chiều quá thấp, khó mà gây chú ý với các thế lực lớn”.
Diệp Huyên hỏi lại: “Vậy như Tội Vương cũng chỉ là tôm tép thôi sao?"
Tội Vương: “...”
Ông lão nhìn hắn: “Dùng cách nói của vũ trụ các ngươi, thì Tội Vương chỉ là một thằng du thủ du thực”.
"Đệt!"
Tội Vương thoắt cái bay ra từ trong tháp, trợn trừng nhìn ông ta: “Ra vẻ cái mẹ gì? Du thủ du thực cái đầu lão, ngon ra đây đánh!"
Trải qua nhiều năm tu luyện trong Tiểu Tháp, sức mạnh của gã đã tăng lên rất nhiều, bây giờ không còn sợ cường giả nào từ thế giới thế giới Thần Linh nữa.
Gã bây giờ cũng gia nhập đội bật hack chứ bộ?
Cần gì phải sợ bố con thằng nào?
Mấy lời này của gã khiến sắc mặt ông lão trở nên dữ tợn: “Tội Vương, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Gã mỉa lại: “Vậy ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Đôi mắt ông lão lóe lên đầy ác độc trước khi ông ta biến mất.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp ùa về phía Tội Vương.
Gã không chịu yếu thế, lập tức vọt tới.
Ruỳnh!
Thông đạo Truyền Tống Trận không lâu sau đã rung lên bần bật.
Diệp Huyên và Tần Quan nhìn nhau rồi lắc đầu cười.
Diệp Huyên hỏi: “Sao rồi?"
Tần Quan nhìn quanh: “Vẫn đang thu thập số liệu, xong rồi mới có thể phân tích”.
Diệp Huyên cũng nhìn bốn phía rồi dõi vào trung tâm Truyền Tống Trận: “Đợi cô phân tích xong rồi, ta sẽ vào đó thử một lần. Ta muốn xem thứ luôn ngăn cản chúng ta rốt cuộc là gì”.
Tần Quan gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên nhìn cuộc chiến không phân cao thấp đang diễn ra bên kia. Phải công nhận Tội Vương đã mạnh lên so với trước kia rất rất nhiều.
Có thể thấy gã đã cố gắng tu luyện biết chừng nào.
Đúng lúc này, hai người kia tách nhau ra. Ông lão nhìn Tội Vương với vẻ khó tin: “Sao ngươi có thể mạnh đến vậy?!"
Tội Vương mỉa mai: “Biết bật hack là gì không đấy?"
Ông lão nhìn gã đầy bất thiện: “Phách lối cái gì?"
Nói rồi lập tức lao tới.
Tội Vương cười lên ha hả: “Lão thất phu!"
Rồi cũng lao tới nghênh chiến.
Thời gian trôi nhanh, đã qua nửa giờ.
Tần Quan đang muốn thu hồi Thông Thiên Tháp thì cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ ập tới từ sâu trong Truyền Tống Trận.
Sự xuất hiện của nó khiến toàn bộ thông đạo dần sụp đổ từng chút một.
Đồng tử Diệp Huyên rụt lại, vội vàng kéo Tần Quan ra sau rồi rút kiếm chém tới.
Ầm!
Kiếm quang bùng ổn.
Diệp Huyên và Tần Quan đồng thời bay ngược ra sau tận mấy trăm nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng cuối vũ trụ.
Nó ngạo nghễ nhìn xuống: “Chỉ thế thôi à?"
Diệp Huyên chưa kịp trả lời thì đã bị Tần Quan kéo lùi lại: “Để ta!"
Diệp Huyên: “...”
Chương 5974: Thông Thiên Tháp.
Để ta?
Câu này của Tần Quan khiến Diệp Huyên nghệch mặt ra.
Nàng ta chuẩn bị ra tay rồi sao?
Chỉ thấy Tần Quan bước tới, lấy từ trong túi vải ra một thứ trông như máy điều khiển cầm tay. Dưới con mắt hoài nghi của Diệp Huyên, nàng ta ấn vào một nút bấm màu đỏ.
Thu hồi Thông Thiên Tháp rồi, Tần Quan kéo Diệp Huyên biến mất tại chỗ.
UỲNH!!!
Hai người vừa rời đi, toàn bộ chiến trường Hư Chân nổ tan thành bình địa khi một đấm mây nấm kéo dài đến mấy chục triệu dặm bốc lên trong tinh không. Nó đi đến đâu, tất cả bị quét sạch đến đấy.
Diệp Huyên đã chạy đến tận Linh Độ giới rồi mà còn cảm nhận được dư âm của uy lực khủng bố kia.
Làm hắn như rơi vào cõi mộng.
Ban nãy là thứ gì vậy?
Bên cạnh hắn, Tần Quan phủi phủi tay, nói với chút sợ hãi: “Mạnh thật sự!"
Diệp Huyên hỏi: “Đó là gì vậy?"
Tần Quan nghiêm túc đáp: “Quan Huyên Đạn ta mới nghiên cứu ra”.
Quan Huyên Đạn?
Diệp Huyên không biết phải bày ra biểu cảm gì.
Tần Quan ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Không thể lưu truyền thứ này được”.
Diệp Huyên vội gật đầu tán thành: “Chính xác! Nếu một quả này mà nổ ở vũ trụ Quan Huyên thì không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh chết thảm nữa”.
Tần Quan: “Ta sẽ bảo bọn họ chế tạo thêm, nhưng để an toàn thì sẽ đặt nó trong túi, chỉ một mình ta được phép sử dụng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thế cũng được”.
Bảo hắn không kiêng dè trước mấy phát minh của Tần Quan là giả.
Lấy ví dụ quả Quan Huyên Đạn kia thôi, nó mà nổ thì hắn cũng bó tay chịu chết.
Bởi uy lực của nó quá mức kinh khủng!
Nếu thứ này mà được lưu truyền rộng rãi ở vũ trụ Quan Huyên rồi bị người lạm dụng thì chắc chắn chính là đại họa với cả vũ trụ.
Lúc này, thời không trước mặt họ nứt ra, để một bóng người lăn lông lốc ra ngoài. Còn có thể là ai ngoài Tội Vương cả người bê bết máu, hơi thở thoi thóp?
Gã ta nghẹn ngào cất giọng: “Tần cô nương lần sau muốn làm gì có thể báo cho đồng đội một tiếng không? Ta mà không chạy kịp thì đã tan xác rồi!"
Tần Quan cười trừ: “Ta quên mất ngươi đã thành đồng đội”.
Tội Vương như bị sét đánh, cảm thấy đắng chát trong lòng.
So sánh Diệp Huyên với Tần Quan thì gã ta còn sợ người sau hơn.
Bởi vì cái túi nhỏ của nàng ta thật sự là quá mức diệu kỳ, ngươi vĩnh viễn không biết nàng sẽ lấy ra món đồ chơi "đáng ngạc nhiên" nào tiếp theo.
Vượt mọi lý lẽ thông thường!
Lại nghe Tần Quan nói: “Chúng ta trở lại nhìn xem”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đưa nàng ta biến mất.
Để lại Tội Vương mặt mũi đen sì, tự nhủ hình như mình là người thừa ở đây.
...
Chiến trường Hư Chân.
Khi Diệp Huyên và Tần Quan trở lại, nơi này vẫn còn ngập trong thứ sức mạnh tàn bạo kia, mà ngay cả pháp tắc vũ trụ cũng không thể khôi phục nó lại như xưa.
Diệp Huyên vung tay, để một tia kiếm quang lướt đi, chém nát luồng sức mạnh kia trong nháy mắt.
Hắn bất ngờ quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người mờ ảo đứng cách đó hơn nghìn trượng.
Chính là cái bóng ban nãy!
Nhưng bây giờ nó đã rất nhạt rồi, tựa như một làn khói có thể tan đi bất cứ lúc nào.
Diệp Huyên không hề nhiều lời, động tâm niệm gọi kiếm Thanh Huyên bay vút ra.
Phập!
Thanh kiếm cắm vào bóng người, đóng đinh nó tại chỗ.
Nó gằn giọng hỏi: “Ngươi giết được ta sao?"
Diệp Huyên lại hất tay. Kiếm Thanh Huyên khẽ run lên rồi bắt đầu hấp thu linh hồn đối phương.
Cái bóng như nhận ra điều gì mà thất thanh kêu lên: “Đây là kiếm gì?! Sao nó có thể giết bản thể của ta?!"
Diệp Huyên tỉnh như ruồi: “Đoán thử xem?"
Cái bóng kinh hãi vùng vẫy: “Ngươi... Ngươi dừng lại! Dừng lại mau!!"
Diệp Huyên nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn nhận ra cho dù người ở thế giới Hư Chân có mạnh đến đâu thì cũng sẽ trở nên tham sống sợ chết khi bản thể bị uy hiếp, chẳng có chút khí phách gì cả.
Cái bóng vẫn còn la thét trong phẫn nộ nhưng Diệp Huyên không để ý đến nó nữa, bảo kiếm Thanh Huyên hấp thu sạch sẽ linh hồn.
Cắn nuốt xong rồi, khí tức của kiếm lại mạnh mẽ hơn.
Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười, thầm nhủ nó còn có thể càng mạnh hơn nữa!
Thật ra thì kiếm Thanh Huyên hiện nay chỉ xếp sau Tam Kiếm mà thôi.
Đúng lúc này, sự xuất hiện bất ngờ của Vũ Trụ Chi Linh khiến Diệp Huyên nhíu mày.
Nó nói với Tần Quan: “Cô nương, Thông Thiên Tháp đó...”
Tần Quan bật cười, vung tay gọi tháp xuất hiện.
Vũ Trụ Chi Linh dùng thần thức rà quét một lần, nhíu mày nói: “Cô định phục chế lại toàn bộ số liệu của truyền tống trận từ Chân thế giới?"
Tần Quan gật đầu: “Chính xác”.
Vũ Trụ Chi Linh: “Cô thật sự có thể tạo ra thông đạo đến đó sao?"
Tần Quan: “Còn trong giai đoạn phân tích nên ta không dám chắc chắn, nhưng hy vọng vẫn là có”.
Vũ Trụ Chi Linh hạ giọng: “Vẫn là quá khó”.
Rồi nó lắc đầu: “Nghịch Duy Độ gần như là bất khả thi. Với thứ cho ta nói thẳng, nếu cô thật sự có khả năng đó thì là không cần làm ra những thứ này”.
Tần Quan lắc đầu: “Ta không đồng ý. Đường có xa, đi mãi sẽ tới; việc có khó, phải làm mới thành”.
Rồi nàng ta nhìn sang Thông Thiên Tháp: “Nếu ta không làm ra chúng, cho dù chúng ta có ngăn được Thần Linh thì hậu duệ chúng ta sau này vẫn sẽ mãi mãi ở thế bị động chịu đòn, không có năng lực đáp trả. Vậy nên có khó cách mấy đi nữa, ta cũng sẽ nghiên cứu ra cho bằng được, để cho vô vàn chúng sinh của vũ trụ Quan Huyên này sẽ có ngày bước ra khỏi nó”.
Diệp Huyên cười tán thánh: “Chí lí. Tuy rất khó nhưng chúng ta không làm thì sau này ai sẽ làm được?"
Tần Quan gật đầu: “Đúng vậy”.
Đoạn quay sang nở nụ cười tươi rói với hắn.
Ở khắp chư thiên vũ trụ này, chỉ có một mình hắn là ôm hoài bão và lý tưởng giống nàng ta.
Bọn họ ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Vũ Trụ Chi Linh lại nói: “Nhưng các ngươi còn chưa biết phải làm sao để nghịch Duy Độ!"
Tần Quan đáp: “Nghịch Duy Độ tuy khó nhưng không phải là hoàn toàn không thể. Như ba vị muội muội của Tiểu Huyên Tử đã làm được rồi, không phải sao?"
Lời này khiến Vũ Trụ Chi Linh nhíu mày.
Tần Quan cười: “Nếu ta không đoán sai thì tiền bối hẳn đã nghĩ về việc này?"
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Phải, nhưng ta gặp vài vấn đề mà ta cho rằng không thể giải quyết được”.
Tần Quan chỉ cười, nói với Diệp Huyên: “Chúng ta vào Thông Thiên Tháp thôi”.
Rồi mang theo hắn biến mất.
Tội Vương xuất hiện vào đúng lúc này, do dự hỏi Vũ Trụ Chi Linh: “Đại lão chính là Vũ Trụ Chi Linh ạ?"
Nó chỉ im lặng nhìn lại.
Tội Vương mất một hồi sau mới buột miệng: “Ta đi theo Diệp công tử!"
Vũ Trụ Chi Linh quắc mắt: “Ngươi phản bội?"
Tội Vương nghiêm giọng: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!"
Vũ Trụ Chi Linh giơ ngón cái: “Có tiền đồ”.
Sau đó xoay người rời đi.
Để lại Tội Vương đứng đó lầm bầm: “Sau này Diệp thiếu mà phản công chống lại Chân thế giới... Ta sẽ làm dẫn đường, trở thành công thần số một! Hê hê...”
Chương 3975: Gọi thêm muội muội ngươi.
Vừa được Tần Quan dẫn vào Thông Thiên Tháp, Diệp Huyên lập tức nghệch ra tại chỗ.
Bởi vì bên trong toàn là những thứ hắn nhìn mà không hiểu mô tê gì sất!
Tần Quan nhìn khắp một vòng, bắt đầu giới thiệu: “Trong này có tổng cộng một tỉ chín triệu loại máy móc, có thể nói là đỉnh cao nhất của văn minh khoa học kỹ thuật ở vũ trụ Quan Huyên, có thể đi đến Chân thế giới. Số liệu của thông đạo đã được truyền vào trong đây, đang được máy móc nghiên cứu bằng tốc độ cao nhất”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Nghiên cứu đến đâu rồi?”
Tần Quan búng tay. Tiểu Yêu xuất hiện, thi lễ với họ: “Hiện đã được bảy mươi phần trăm, nhưng... càng về sau càng khó”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Càng lúc càng khó ư?”
Tiểu Yêu gật đầu: “Vâng”.
Diệp Huyên: “Nói ta nghe thử xem”.
Tiểu Yêu do dự.
Diệp Huyên càng khó hiểu: “Sao thế?”
Tần Quan cười: “Nàng sợ ngươi nghe không hiểu ấy mà”.
Thấy mặt hắn sa sầm, nàng ta cười: “Đừng giận. Mấy thứ số liệu họ nghiên cứu này, nói ra không phải ai cũng hiểu được”.
Diệp Huyên: “Vậy cô nói làm sao mà ta nghe hiểu đi”.
Tần Quan: “Ba mươi phần trăm còn lại có liên quan đến pháp tắc Nghịch Duy Độ mà Vũ Trụ Chi Linh nói”.
Diệp Huyên càng nhíu mày: “Pháp tắc Nghịch Duy Độ?”
Tần Quan gật đầu: “Phải, vì nó đã vượt qua khả năng nhận biết của máy móc nên mới càng khó”.
Sắc mặt Diệp Huyên trầm hẳn đi.
Tần Quan lại cười: “Không vội, cứ thong thả. Chính nhờ nan đề này mà đoàn đội của chúng ta lại có thứ để nghiên cứu”.
Diệp Huyên gật đầu: “Có khó đi nữa cũng phải tiếp tục”.
Tần Quan tán thành: “Đúng vậy, nếu có thể nghiên cứu ra pháp tắc này thì ta sẽ chế tạo ra những vũ khí càng kinh khủng hơn nữa!”
Diệp Huyên nghe vậy thì sững lại.
Vũ khí càng kinh khủng hơn á?
Nội mấy quả lựu đạn trước đó của nàng ta thôi đã khiến hắn thấy tê cả đầu rồi!
Tần Quan lại nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi xem mấy bộ giáp vừa chế tạo”.
Cả hai biến mất rồi xuất hiện lại trong Tiểu Tháp. Tần Quan dẫn Diệp Huyên đi vào một phòng triển lãm, bên trong chất đầy những bộ áo giáp chen chúc nhau.
Số lượng đến hàng triệu là ít!
Tần Quan nhoẻn cười: “Tổng cộng có hai triệu bộ giáp Quan Huyên”.
Hai triệu?!
Sắc mặt Diệp Huyên đọng lại: “Là Thần giáp tốt nhất vũ trụ Quan Huyên hiện nay?”
Tần Quan gật đầu, gọi một bộ giáp Quan Huyên xuất hiện trong tay, đưa sang cho Diệp Huyên: “Ngươi cầm thử xem”.
Diệp Huyên nhận lấy quan sát, thấy toàn thân giáp có màu vàng sậm, tạo thành từ chất liệu không biết tên, bóng loáng như mặt gương, chạm vào lạnh như băng, lại còn có mấy thứ bùa chú kỳ lạ ở trên.
Tần Quan cười giới thiệu: “Mỗi một bộ giáp được làm từ nguyên liệu tốt nhất vũ trụ này, bên trong khắc một triệu loại trận pháp, không chỉ có thể hỗ trợ, bảo vệ người mặc kỹ càng mà còn có thể gia tăng sức mạnh. Ngươi thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu rồi gọi kiếm Thanh Huyên ra. Tần Quan nói ngay: “Cấm dùng kiếm Thanh Huyên!”
Bởi vì hiện nay không gì có thể ngăn cản được nó, trừ Tam Kiếm ra.
Nó đã là thanh kiếm vô địch, chỉ dưới Tam Kiếm mà thôi.
Diệp Huyên bật cười, vung tay gọi một thanh kiếm Nhân Gian ra chém vào giáp Quan Huyên.
Choang!
Một vết chém nhạt xuất hiện trên giáp rồi nhanh chóng biến mất.
Diệp Huyên không khỏi ngạc nhiên.
Tần Quan cười: “Đây là một trong những chức năng mấu chốt của nó: có thể tự hồi phục. Chúng ta đã cho kiểm tra qua từng bộ giáp một, chỉ cần không bị phá hủy hoàn toàn trong một lần duy nhất thì có thể tự tái tạo lại hơn trăm lần”.
Hơn trăm lần?!
Sắc mặt đanh lại, Diệp Huyên không thể không im lặng trước sự nghịch thiên này.
Tần Quan lại nói: “Mấy trăm nghìn cường giả thế giới Hư Chân đang tu luyện trong Tiểu Tháp, hiện đã mạnh lên rất nhiều”.
Nàng ta ra chiều suy nghĩ: “Ta thấy có thể dựng lên những khu tu luyện đặc biệt”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Khu tu luyện đặc biệt?”
Tần Quan gật đầu: “Một vài phương pháp tu luyện hiện nay đã quá lạc hậu rồi, ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của vũ trụ Quan Huyên. Ta muốn tạo ra những phương pháp khác cho đời sau học theo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Làm đi, ta tin cô!”
Tần Quan bèn tỏ ra bất mãn: “Ngươi mới là người đứng đầu cơ mà, sao cái gì cũng phủi trách nhiệm vậy chứ?”
Diệp Huyên cười: “Ai bảo tiền của ta đều do cô quản lý còn gì?”
Tần Quan nguýt hắn: “Thôi được rồi, ta cầm thì ta lo”.
Diệp Huyên cười ha hả.
Lại nghe nàng ta nói: “Còn nữa, chúng ta cũng phải có phương pháp ứng phó”.
Diệp Huyên: “Nghĩa là sao?”
Tần Quan hạ giọng: “Nếu không có gì bất ngờ thì hành động của chúng ta sẽ khiến văn minh võ đại của vũ trụ Quan Huyên phát triển lên rất nhiều. Nói cách khác, trong tương lai, chúng ta có thể sẽ bước vào thời kỳ phát triển siêu tốc. Nhưng nếu số cường giả càng tăng lên thì vũ trụ sẽ không chịu nổi nữa, khi ấy giữa chúng ta và Vũ Trụ Chi Linh lại sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết, mà vũ trụ cũng...”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn hiểu ý Tần Quan.
Vũ trụ sẽ đi đến ngày cạn kiệt.
Tần Quan lắc đầu: “Đây là vấn đề không có lời giải đáp. Nhưng cũng đành chịu, bởi mỗi người có lập trường riêng mà”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vũ trụ quá mênh mông, nếu người của vũ trụ Quan Huyên không tu luyện thì chờ đợi họ chỉ có diệt vong, mà họ sẽ không có sức chống cự nào”.
Tần Quan tán thành: “Đúng”.
Rồi nở nụ cười: “Nhưng mà bây giờ nghĩ tới mấy thứ đó thì hơi xa rồi, đi đến đâu xem đến đó vậy”.
Tần Quan gật đầu, vừa định mở miệng thì cau mày lại, cùng Tần Quan biến mất.
Bên ngoài, Vũ Trụ Chi Linh đang đứng đợi hắn.
Diệp Huyên thấy nó thì ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Vũ Trụ Chi Linh: “Đương nhiên là có việc”.
Diệp Huyên: “Việc gì?”
Vũ Trụ Chi Linh cười: “Có một buổi họp này, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Hội họp ư?
Diệp Huyên hoài nghi: “Họp gì?”
Vũ Trụ Chi Linh: “Chư Thần Hội, với sự góp mặt của các Vũ Trụ Chi Linh”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Nhưng ta đâu phải Vũ Trụ Chi Linh”.
Vũ Trụ Chi Linh nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn mở mang tầm mắt?”
Diệp Huyên: “Vậy đi họp thì sẽ có thể rời khỏi thế giới này sao?”
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Không, đó là Chư Thần Vực do chúng ta cùng nhau tạo ra, tất cả cùng tụ tập lại để ra v- à, thảo luận”.
Diệp Huyên nhìn nó: “Thế ngươi kêu ta theo làm gì?”
Nó không đáp lời.
Diệp Huyên cau mày: “Ngươi muốn gạt ta đúng không?”
Vũ Trụ Chi Linh không khỏi liếc xéo, thầm chửi sao tính cảnh giác tên này cao thế?
Diệp Huyên còn muốn nói tiếp thì bị nó ngắt lời: “Sẽ có lợi cho ngươi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Hoặc là ngươi nói thật, hoặc là ta không đi”.
Vũ Trụ Chi Linh: “Tuy gọi là hội họp nhưng thật ra là tới để khoe mẽ, ra vẻ thôi. Ta dẫn ngươi đi là muốn giúp ngươi khoe ra, được thì gọi thêm cả muội muội ngươi nữa...”
Diệp Huyên: “...”
Hữu nghị?
Diệp Huyên không khỏi nhíu mày.
Ta với ngươi mà hữu nghị từ khi nào?
Vũ Trụ Chi Linh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bà mẹ cha nó!
Giờ phút này nó chỉ muốn tự vả mấy cái! Tại sao chỉ vì ba thứ cỏn con này mà phải xích mích với tên này chứ?
Diệp Huyên thì lại không lên tiếng như đang suy nghĩ gì đó.
Vũ Trụ Chi Linh thấy vậy đành cười khổ: “Diệp tiểu hữu đừng tin lời lão ta. Cái chết của ta đúng là sẽ tẩm bổ cho vũ trụ này, nhưng nếu ta nổ tung thì nó cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi cười lên: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi, ta không có ý gì cả”.
Vũ Trụ Chi Linh không khỏi liếc xéo hắn. Bố có điên mới tin mi!
Mà nói ra thì nó sợ hắn làm loạn thật.
Khi ấy thì thật sự là hết cứu.
Chủ nhân bút Đại đạo đã từng dặn nó chỉ có thể dùng lý lẽ để nói chuyện với tên này, tuyệt đối đừng để hắn quậy tung lên.
Bằng không thì chẳng còn cách nào cứu.
Hắn chính là kẻ khiến người khác phải chào thua.
Không một ai có thể ngăn cản.
Vua dựa dẫm gì đó còn không đáng sợ bằng Vua làm loạn cơ!
Vũ Trụ Chi Linh lại buông tiếng thở dài.
Biết vậy thì ngay từ đầu đã làm bộ ngủ tiếp rồi, mắc gì cứ phải trêu vào tên khốn này chứ?
Diệp Huyên cười cười nhìn Vũ Trụ Chi Linh, không nói gì nữa.
Giết nó để tế vũ trụ này?
Ban nãy hắn cũng nghĩ đến, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi.
Vẫn còn quá nhiều nhân tố không xác định.
Hơn nữa kẻ địch chính hiện nay là Thần Linh của Chân Thế giới, cần phải giải quyết chúng trước.
Về phần Vũ Trụ Chi Linh này, nếu thật sự không được thì cứ giao cho thằng con mình giải quyết!
Người nào đó: “...”
Thấy Diệp Huyên đánh mất suy nghĩ vừa nguy hiểm lại biến thái kia đi, Vũ Trụ Chi Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tên này mà làm bậy thật thì nó cũng sợ chết khiếp.
Ai bảo muội muội hắn mạnh thế làm gì?
Lão Si đứng một bên nhìn Vũ Trụ Chi Linh với vẻ mặt kỳ lạ.
Bỗng dưng phát hiện nó có phần kiêng kỵ khi đối mặt Diệp Huyên.
Ghê gớm thật!
Khiến Vũ Trụ Chi Linh phải ngoan một phép luôn!
Diệp Huyên quay sang nói với lão: “Tiền bối nói muốn dẫn ai theo? Mau đưa đến đây đi”.
Lão Si gật đầu: “Được, chờ ta một chút”.
Sau đó xoay người biến mất.
Diệp Huyên lại hỏi Vũ Trụ Chi Linh: “Tiền bối, có chuyện này ta vô cùng tò mò, ngươi nói ta nghe được không?"
Nó gật đầu: “Hỏi đi”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ngươi là linh của vũ trụ, tức cũng là sự sống đầu tiên đúng không?"
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên: “Vậy vũ trụ này do ai tạo ra?"
Câu hỏi này khiến Vũ Trụ Chi Linh nhíu mày.
Diệp Huyên: “Hay ngươi cũng không biết?"
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Ta không biết làm sao để trả lời thì hơn”.
Diệp Huyên càng khó hiểu: “Là thế nào?"
Vũ Trụ Chi Linh hạ giọng: “Ta biết ngươi và rất nhiều người khác đều hiếu kỳ muốn biết căn cơ gốc rễ của vũ trụ bắt nguồn từ đâu, có phải có một cường giả cực kỳ kinh khủng - như thần sáng thế mà người phàm nhắc đến, đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác!"
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu cười: “Thật ra, trên đời không có cái gọi là Thần, chỉ là một số cá nhân hoặc Linh cực kỳ mạnh, hoặc là những sinh vật nào khác mà thôi. Thần sáng thế mà ngươi nói đến, ta cho rằng không hề tồn tại”.
Diệp Huyên hỏi tiếp: “Vậy vũ trụ xuất hiện thế nào?"
Vũ Trụ Chi Linh: “Ai mà biết? Dù sao ta cũng không quan tâm”.
Diệp Huyên bèn thất vọng ra mặt.
Không ngờ đến cả Vũ Trụ Chi Linh mà cũng không biết.
Lại nghe nó nói: “Ngươi muốn biết thì hỏi muội muội ngươi xem, có lẽ nàng ấy biết gì đó”.
Nó thoáng dừng lại: “Nói thật, nếu thật sự có một người mạnh như vậy, ta cảm thấy chính là muội muội ngươi”.
Thanh Nhi?
Diệp Huyên sửng sốt.
Vũ Trụ Chi Linh cười khổ: “Ngươi không tưởng tượng được nàng ấy mạnh thế nào đâu”.
Diệp Huyên nghĩ một hồi vẫn không ra: “Ví dụ?"
Vũ Trụ Chi Linh nhìn hắn: “Ví dụ như nếu ta muốn giết ngươi ngay bây giờ thì chỉ như trở bàn tay, mà nàng ấy muốn giết ta thì cũng dễ như vậy”.
Diệp Huyên suy tư: “Tóm lại khoảng cách giữa ta và Thanh Nhi là một Vũ Trụ Chi Linh?"
Vũ Trụ Chi Linh rơi vào im lặng một hồi lâu, buột miệng nói: “Giải thích như thần!"
Diệp Huyên cười ha hả.
Đúng lúc này, lão Si đã trở lại với một cô bé bên người. Cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc váy vải thô đơn giản nhưng tươm tất. Đôi mắt bé vừa to lại linh động, hiện đang nhìn Diệp Huyên và Vũ Trụ Chi Linh đầy tò mò.
"Là ngươi!"
Vũ Trụ Chi Linh ngạc nhiên vô cùng.
Cô bé cười chào hỏi: “Tiểu Vũ cũng ở đây sao?"
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Tô Tiểu Muội thật sự muốn đi cùng hắn ư? Ta nói cho ngươi biết, sau khi ra ngoài rồi, ngươi sẽ bước lên một con đường hoàn toàn khác”.
Tô Tiểu Muội ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Ta muốn nhìn xem bên ngoài”.
Vũ Trụ Chi Linh thấp giọng thở dài: “Thôi được”.
Rồi nó gọi đẩy một quyển sách cổ sang cho cô bé: “Cái này hẳn sẽ giúp ít được một vài, cho ngươi đấy”.
Tô Tiểu Muội không từ chối mà nhận lấy: “Cảm ơn Tiểu Vũ”.
Vũ Trụ Chi Linh cười: “Không có gì, năm xưa ngươi đã nhường cái bánh bao duy nhất cho ta mà”.
Tô Tiểu Muội nhoẻn cười: “Ngươi lợi hại như vậy, cần gì để ý một cái bánh chứ?"
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Nha đầu ngươi tính tình hiền lành, thiên phú tuyệt đỉnh, đặc biệt là tâm tính rất tốt”.
Nó liếc sang Diệp Huyên đầy ám chỉ: “Ra bên ngoài rồi nhớ tránh xa một vài người ra, đừng để bị dạy hư, nhớ chưa?"
Mặt hắn lập tức đen sì: “Thôi ngươi nói đại tên ta ra luôn đi!"
Vũ Trụ Chi Linh bật cười: “Ta đi đây!"
Rồi thoắt cái biến mất.
Vũ Trụ Chi Linh đi rồi, Diệp Huyên nhìn Tô Tiểu Muội. Tô Tiểu Muội mỉm cười nhìn lại.
Diệp Huyên quan sát cô bé một hồi, chân mày cau lại khi nhận ra thể chất của Tô Tiểu Muội dường như có gì đó rất đặc biệt.
Lão Si cười nói: “Diệp công tử, ta cho ngươi biết, con bé này có thể chất đứng đầu thời đại của chúng ta: Tiên Đạo thể. Một khi tu luyện, chắc chắn sẽ thành vô địch. Trước kia ở Thánh Thành, ta không dám dạy nó, nhưng bây giờ...”
Lão thoáng dừng lại: “Chi bằng để công tử dạy dỗ?"
Diệp Huyên ngẩn ra: “Vì sao?"
Lão Si hạ giọng: “Theo ngươi tu luyện, nó có thể tránh đi vô số nhân quả”.
Diệp Huyên: “Ông không yên tâm về Vũ Trụ Chi Linh?"
Lão Si gật đầu: “Phải. Trong trận chiến năm xưa, Vũ Trụ Chi Linh đã bị uy hiếp bởi người mang Tiên Đạo Thể lúc đó, vì vậy...”
Diệp Huyên gật gù: “Hiểu rồi”.
Đoạn cười hỏi Tô Tiểu Muội: “Cô bé bằng lòng theo ta tu luyện chứ?"
Tô Tiểu Muội tròn mắt: “Học kiếm ạ?"
Diệp Huyên: “Chỉ cần thích là được”.
Thế là Tô Tiểu Muội thi lễ: “Con xin ra mắt sư phụ!"
Diệp Huyên gật gù mỉm cười, cảm thấy một cô bé điềm đạm văn nhã thế này thật là tốt.
Bỗng một suy nghĩ nảy ra trong đâu hắn: hay là bồi dưỡng trước vài cô vợ cho con mình nhỉ?
Chương 5972: Ai đồng ý sinh con cho ngươi?
Đào tạo con dâu ư?
Diệp Huyên cười hề hề trong lòng, thầm nghĩ cũng đâu phải không được.
Chợt hắn nghe Tô Tiểu Muội hỏi: “Sư phụ ơi?"
Diệp Huyên nhìn xuống, thấy cô bé mỉm cười: “Con theo người học kiếm được không?"
Hắn gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, nhưng con thích kiếm sao?"
Tô Tiểu Muội suy tư một hồi: “Cái gì con cũng muốn thử”.
Diệp Huyên cười: “Được thôi”.
Sau đó hắn nói với lão Si: “Không giấu gì tiền bối, ta hiện đang chống lại Thần Linh, rất cần người giúp đỡ”.
Lão gật đầu: “Nếu không có ngươi giúp đỡ, ta sẽ vẫn bị Vũ Trụ Chi Linh giam giữ tại nơi đó. Ngươi đã cứu ta ra, ta đương nhiên phải hồi đáp rồi”.
Diệp Huyên: “Vậy xin đa tạ”.
Lão Si cười: “Khách sáo rồi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đưa lão và Tô Tiểu Muội biến mất.
Tại vũ trụ Quan Huyên.
Hắn không lập tức trở về thư viện mà đi vào Tiểu Tháp. Vừa bước vào trong, Tần Quan đã ngay lập tức xuất hiện, kéo hắn đi trước khi hắn kịp mở miệng: “Theo ta!"
Hai người biến mất tại chỗ.
Một chốc sau, nàng ta dẫn hắn đi vào một dãy núi, bên trong chứa tận mấy triệu người.
Diệp Huyên ngạc nhiên hỏi: “Những người này là...”
Tần Quan cười đáp: “Là đoàn đội nghiên cứu của ta”.
Diệp Huyên chỉ đành lắc đầu cười trừ.
Tần Quan dẫn hắn đi về phía một tòa tháp cao đến cả triệu trượng, chọc thẳng vào tinh không, chiếm diện tích nguy nga đồ sộ.
Phủ khắp thân tháp là vô số bùa chú bí ẩn.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, hỏi: “Đây là gì?"
Nàng ta nghiêm túc đáp: “Thông Thiên Tháp”.
Diệp Huyên nhíu mày lặp lại: “Thông Thiên Tháp?"
Tần Quan gật đầu: “Chính xác. Còn nhớ lúc trước chúng ta nói không? Muốn đánh với Thần Linh thì phải đến được nơi chúng ở, bằng không chúng ta sẽ luôn ở thế bị động, sau đó ngươi bảo ta nghiên cứu cách đển Chân thế giới”.
Diệp Huyên: “Đừng nói là cô nghiên cứu ra thật nhé?"
Tần Quan nháy mắt: “Đã có chút đột phá rồi”.
Diệp Huyên sửng sốt.
Có đột phá?
Hắn cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Siêu quần!
Đây là điều mà Vũ Trụ Chi Linh còn không làm được!
Vậy mà phú bà lại có thể ư?
Tần Quan chỉ nói: “Đi”.
Một Truyền Tống Trận xuất hiện dưới chân cả hai, đưa họ biến mất rồi xuất hiện lại ở chiến trường Hư Chân.
Tần Quan gọi Tiểu Tháp xuất hiện trên tay, cười nói: “Tiểu Tháp, thả Thông Thiên Tháp ra đi”.
Nó đáp: “Được!"
Một luồng sáng vàng chói mắt tỏa ra từ bên trong, tòa Thông Thiên Tháp thoắt cái đã xuất hiện trong vũ trụ.
Tần Quan lại dẫn Diệp Huyên bước lên. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ nói: “Ta cần phải thử nghiệm”.
Diệp Huyên: “Thử nghiệm gì?"
Tần Quan: “Chờ Truyền Tống Trận của chúng. Chỉ cần thông đạo ấy hiện ra, ta sẽ dùng trận pháp này để cưỡng chế thành lập liên hệ”.
Diệp Huyên hỏi ngay: “Vậy là có thể đến được Chân thế giới?"
Tần Quan lắc đầu: “Ta không chắc. Nhưng chỉ cần có thể kết nối với thông đạo truyền tống của chúng, Thông Thiên Tháp sẽ lập tức khởi động, phân tích thông đạo. Đợi số liệu gửi về rồi, chúng ta sẽ biết được hai nơi có chỗ gì bất đồng, từ đó căn cứ vào thông đạo của chúng rồi mô phỏng ra cái phù hợp với Truyền Tống Trận đặc biệt của chúng ta”.
Diệp Huyên nghe vậy thì đực mặt ra.
Mô phỏng theo?
Tần Quan: “Chúng ta sẽ lập tức đi vào khi thông đạo truyền tống của chúng xuất hiện. Ngươi bảo vệ ta, để ta điều khiển Thông Thiên Tháp”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!"
Việc cần làm trước mắt là phải chờ đợi.
Bởi vì chỉ có người của Chân thế giới mới mở được thông đạo truyền tống ấy.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, trong lòng không khỏi cảm thán vạn phần.
Cô gái này thật sự là quá lợi hại, hắn còn nhớ Thanh Nhi từng nói kiến thức của nàng ta còn vượt xa cả Niệm tỷ.
Nếu thử nghiệm này thành công thì có khác gì phản Duy Độ đâu?
Phản Duy Độ?
Tuy Diệp Huyên không biết cụ thể đó là gì, nhưng theo lời Vũ Trụ Chi Linh thì là một chuyện vô cùng, vô cùng nghịch thiên.
Bởi vì số người làm được hiện nay chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!
Tần Quan tiếp tục: “Như ngươi nói trước kia, nếu không đến được thế giới của chúng thì chúng ta vĩnh viễn ở thế bị động, mãi mãi cũng không đánh lại được. Vì vậy chúng ta phải nghiên cứu cách để đến đó, bằng không sẽ không có cách nào thắng được trận chiến này”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Tần Quan cười: “Bây giờ chỉ còn chờ chúng đến thôi”.
Diệp Huyên nhìn khắp xung quanh, thấy không gian thế giới Hư Chân đã khôi phục như xưa, bốn phía chỉ có ánh sao sáng ngời trong im lặng.
Tần Quan chợt nói: “Tự dưng ta muốn về nhà một chuyến”.
Diệp Huyên quay lại: “Cô muốn trở về hệ Ngân Hà?"
Nàng ta gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên cười: “Từ trước đã nghe cô kể nơi ấy rất vui, đợi hôm nào ta cùng cô trở về”.
Tần Quan gật đầu: “Được”.
Rồi quay sang nhìn hắn: “Nếu có ngày ngươi Phá Thần thành công, liệu có...”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
Tần Quan nhoẻn cười: “Ngươi biết ta định hỏi gì sao?"
Hắn gật đầu: “Ta có Phá Thần thành công cũng sẽ không đánh mất nhân tính. Có lẽ cái nhìn của ta với nhiều việc sẽ phai nhạt đi, nhưng những gì ta chú ý đến sẽ vẫn như cũ. Ta tu luyện cả đời không phải vì trường sinh, không phải để vô địch, mà chỉ muốn bảo vệ người cạnh bên. Nếu ta phải hy sinh họ để có thể Phá Thần thì đó không phải là ta nữa”.
Tần Quan mỉm cười: “Rất tốt”.
Diệp Huyên thở dài: “Thật ra thì áp lực lớn lắm chứ bộ”.
Tần Quan: “Vì Thần Linh sao?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Chúng chỉ là một phần”.
Tần Quan tò mò: “Một phần? Vậy chủ yếu là vì sao?"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Cô nghĩ mà xem. Cha, muội muội với đại ca của ta đều vô địch, mà ta hiện chưa đạt tới thì chẳng phải là áp lực lớn sao?"
Tần Quan chỉ biết câm nín chớp mắt.
Diệp Huyên lại nói: “Mà chưa hết, cô biết đáng sợ nhất là gì không?"
Tần Quan lắc đầu: “Không”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta sợ lỡ sau này con ta cũng vô địch, khi ấy cả nhà ai cũng vô địch, có mình ta không phải, cô nói xem mặt mũi này biết giấu ở đâu bây giờ?"
Tần Quan trợn mắt: “Tiểu Huyên Tử, ngươi định sinh con với ai cơ?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Chả biết, chắc đợi chủ nhân bút Đại đạo sắp xếp cho đi”.
Tần Quan phì cười: “Tên mặt dày như ngươi, ai đồng ý sinh con cho đúng là xui tám kiếp!"
Chương 5973: Để ta!
Xui tám kiếp???
Mặt Diệp Huyên đen như đít nồi khi nghe ba chữ này.
Sao lại nói thế chứ?!
Tuy da mặt hắn hơi dày một tẹo nhưng nhân cách cũng đâu đến nỗi nào?
Tần Quan đang định nói gì đó thì bỗng thấy thời không ở phương xa run lên.
Hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Chúng tới rồi!
Diệp Huyên nhìn về phương hướng đó, thấy thời không chấn động kịch liệt, sau đó là một Truyền Tống Trận hình vòng xoáy màu đen xuất hiện.
Hình ảnh này khiến mắt hắn nheo lại.
Vòng xoáy không mất bao lâu đã thành hình. Tần Quan bất thình lình lên tiếng: “Tiểu Huyên Tử, lên!"
Nàng ta vừa dứt lời, Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang biến mất.
Xoẹt!
Thời không như bị cắt làm đôi trước khi kiếm quang lao thẳng vào vòng xoáy.
Bản thân Tần Quan thì giẫm nhẹ chân: “Khởi động!"
Uỳnh!
Tòa Thông Thiên Tháp run lên rồi nhả một tia sáng đen phóng thẳng lên cao, xuyên vào bên trong Truyền Tống Trận. Tần Quan cũng theo đó bay vào.
Không gian bên trong vòng xoáy chấn động kịch liệt, sau đó bỗng bị vô số bùa chú bí ẩn bao trùm.
Số liệu đang được truyền đi!
Lúc này, Diệp Huyên đang đứng đối diện một ông lão. Ông ta nhìn chằm chặp hai người, hỏi: “Hai ngươi đang làm gì?"
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện được không?"
Ông lão nhíu mày: “Nói cái gì?"
Diệp Huyên cười: “Ông đến Hư vũ trụ làm gì?"
Ông lão chợt hỏi: “Ngươi chính là Kháo Sơn Vương?"
Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác!"
Câu trả lời khiến ông ta nheo mắt lại: “Nghe nói ngươi đã lấy được toàn bộ bảo vật của Vũ Trụ Chi Linh nơi các ngươi, có thật không?"
Diệp Huyên: “Thật!"
Ánh mắt ông lão chợt trở nên nóng bỏng: “Có nhiều Linh Nguyên lắm?"
Diệp Huyên ra chiều suy tư: “Trông ông có vẻ thèm thuồng nhỉ?"
Ông lão toan nói thì bỗng liếc nhìn bốn phía, thấy có vô số sức mạnh bí ẩn đang uốn lượn ùa tới như thủy triều.
Ông ta không khỏi nhíu mày với vẻ đề phòng: “Các ngươi đang làm gì?"
Diệp Huyên chuyển đề tài ngay: “Ông biết ta lấy được bao nhiêu Linh Nguyên tất cả không?"
Ông lão lập tức nhìn hắn: “Bao nhiêu?"
Diệp Huyên giơ một ngón tay lên.
Ông lão: “Một triệu?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Một trăm triệu!"
Một trăm triệu!
Ông lão nghe vậy thì biến sắc, lắp bắp hỏi: “Thật sự có ngần ấy sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!"
Ông lão kích động tới nỗi cả người phát run, như thể số Linh Nguyên đó đã là của ông ta vậy.
Diệp Huyên dùng huyền khí truyền âm cho Tần Quan: “Còn bao lâu nữa?"
Nàng ta thấp giọng đáp: “Nửa giờ”.
Nửa giờ?
Lâu quá! Diệp Huyên bỗng cảm thấy đau đầu.
Mà tiếp tục lừa gạt lại không dễ gì!
Bỗng một luồng uy áp đáng sợ phát ra khiến hắn nhìn ông lão, nghe ông ta hỏi: “Ngươi sẽ không tự nguyện giao nộp chứ gì?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải không thể”.
Ông lão nheo mắt lại: “Có ý gì?"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi: “Các hạ à, ta biết mang theo nhiều tài sản như vậy sẽ dẫn đến tai họa. Ta bằng lòng giao nộp, nhưng phải có điều kiện”.
Ông lão: “Điều kiện gì?"
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta hỏi các hạ ba câu, nếu các hạ trả lời đúng sự thật thì ta sẽ giao toàn bộ số Linh Nguyên kia ra”.
Ông lão nhìn hắn không dời mắt: “Ngươi đang muốn câu giờ?"
Diệp Huyên không nói gì.
Ông lão nhìn bốn phía với đôi mắt híp lại: “Các ngươi rốt cuộc đang làm gì?"
Trong lòng ông ta bỗng cảm thấy bất an.
Diệp Huyên nhanh chóng gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trên tay, bên trong là vô số Linh Nguyên.
Ông lão vừa nhìn thấy nó thì hai mắt sáng rực lên.
Ông ta nhìn hắn với vẻ tham lam không hề che giấu.
Diệp Huyên chân thành nói: “Ta có một chuyện này rất tò mò, vì sao các người không kéo quân đánh tới đây mà lần nào cũng chỉ phái một vài người tới?"
Ông lão: “Vì đây là cái chốn khỉ ho cò gáy, mà thế hệ này ở vũ trụ các ngươi cũng chẳng có bao nhiêu cường giả, không đáng nhắc đến. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi vì tất cả đều biết ngươi đã lấy được bảo vật của Vũ Trụ Chi Linh, nên có rất nhiều người đang tìm đến đây”.
Diệp Huyên im lặng.
Cái tên Vũ Trụ Chi Linh đó báo quá báo!
Ông lão tiếp tục: “Căn bản là vũ trụ của các ngươi nằm ở chiều quá thấp, khó mà gây chú ý với các thế lực lớn”.
Diệp Huyên hỏi lại: “Vậy như Tội Vương cũng chỉ là tôm tép thôi sao?"
Tội Vương: “...”
Ông lão nhìn hắn: “Dùng cách nói của vũ trụ các ngươi, thì Tội Vương chỉ là một thằng du thủ du thực”.
"Đệt!"
Tội Vương thoắt cái bay ra từ trong tháp, trợn trừng nhìn ông ta: “Ra vẻ cái mẹ gì? Du thủ du thực cái đầu lão, ngon ra đây đánh!"
Trải qua nhiều năm tu luyện trong Tiểu Tháp, sức mạnh của gã đã tăng lên rất nhiều, bây giờ không còn sợ cường giả nào từ thế giới thế giới Thần Linh nữa.
Gã bây giờ cũng gia nhập đội bật hack chứ bộ?
Cần gì phải sợ bố con thằng nào?
Mấy lời này của gã khiến sắc mặt ông lão trở nên dữ tợn: “Tội Vương, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Gã mỉa lại: “Vậy ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Đôi mắt ông lão lóe lên đầy ác độc trước khi ông ta biến mất.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp ùa về phía Tội Vương.
Gã không chịu yếu thế, lập tức vọt tới.
Ruỳnh!
Thông đạo Truyền Tống Trận không lâu sau đã rung lên bần bật.
Diệp Huyên và Tần Quan nhìn nhau rồi lắc đầu cười.
Diệp Huyên hỏi: “Sao rồi?"
Tần Quan nhìn quanh: “Vẫn đang thu thập số liệu, xong rồi mới có thể phân tích”.
Diệp Huyên cũng nhìn bốn phía rồi dõi vào trung tâm Truyền Tống Trận: “Đợi cô phân tích xong rồi, ta sẽ vào đó thử một lần. Ta muốn xem thứ luôn ngăn cản chúng ta rốt cuộc là gì”.
Tần Quan gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên nhìn cuộc chiến không phân cao thấp đang diễn ra bên kia. Phải công nhận Tội Vương đã mạnh lên so với trước kia rất rất nhiều.
Có thể thấy gã đã cố gắng tu luyện biết chừng nào.
Đúng lúc này, hai người kia tách nhau ra. Ông lão nhìn Tội Vương với vẻ khó tin: “Sao ngươi có thể mạnh đến vậy?!"
Tội Vương mỉa mai: “Biết bật hack là gì không đấy?"
Ông lão nhìn gã đầy bất thiện: “Phách lối cái gì?"
Nói rồi lập tức lao tới.
Tội Vương cười lên ha hả: “Lão thất phu!"
Rồi cũng lao tới nghênh chiến.
Thời gian trôi nhanh, đã qua nửa giờ.
Tần Quan đang muốn thu hồi Thông Thiên Tháp thì cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ ập tới từ sâu trong Truyền Tống Trận.
Sự xuất hiện của nó khiến toàn bộ thông đạo dần sụp đổ từng chút một.
Đồng tử Diệp Huyên rụt lại, vội vàng kéo Tần Quan ra sau rồi rút kiếm chém tới.
Ầm!
Kiếm quang bùng ổn.
Diệp Huyên và Tần Quan đồng thời bay ngược ra sau tận mấy trăm nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng cuối vũ trụ.
Nó ngạo nghễ nhìn xuống: “Chỉ thế thôi à?"
Diệp Huyên chưa kịp trả lời thì đã bị Tần Quan kéo lùi lại: “Để ta!"
Diệp Huyên: “...”
Chương 5974: Thông Thiên Tháp.
Để ta?
Câu này của Tần Quan khiến Diệp Huyên nghệch mặt ra.
Nàng ta chuẩn bị ra tay rồi sao?
Chỉ thấy Tần Quan bước tới, lấy từ trong túi vải ra một thứ trông như máy điều khiển cầm tay. Dưới con mắt hoài nghi của Diệp Huyên, nàng ta ấn vào một nút bấm màu đỏ.
Thu hồi Thông Thiên Tháp rồi, Tần Quan kéo Diệp Huyên biến mất tại chỗ.
UỲNH!!!
Hai người vừa rời đi, toàn bộ chiến trường Hư Chân nổ tan thành bình địa khi một đấm mây nấm kéo dài đến mấy chục triệu dặm bốc lên trong tinh không. Nó đi đến đâu, tất cả bị quét sạch đến đấy.
Diệp Huyên đã chạy đến tận Linh Độ giới rồi mà còn cảm nhận được dư âm của uy lực khủng bố kia.
Làm hắn như rơi vào cõi mộng.
Ban nãy là thứ gì vậy?
Bên cạnh hắn, Tần Quan phủi phủi tay, nói với chút sợ hãi: “Mạnh thật sự!"
Diệp Huyên hỏi: “Đó là gì vậy?"
Tần Quan nghiêm túc đáp: “Quan Huyên Đạn ta mới nghiên cứu ra”.
Quan Huyên Đạn?
Diệp Huyên không biết phải bày ra biểu cảm gì.
Tần Quan ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Không thể lưu truyền thứ này được”.
Diệp Huyên vội gật đầu tán thành: “Chính xác! Nếu một quả này mà nổ ở vũ trụ Quan Huyên thì không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh chết thảm nữa”.
Tần Quan: “Ta sẽ bảo bọn họ chế tạo thêm, nhưng để an toàn thì sẽ đặt nó trong túi, chỉ một mình ta được phép sử dụng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thế cũng được”.
Bảo hắn không kiêng dè trước mấy phát minh của Tần Quan là giả.
Lấy ví dụ quả Quan Huyên Đạn kia thôi, nó mà nổ thì hắn cũng bó tay chịu chết.
Bởi uy lực của nó quá mức kinh khủng!
Nếu thứ này mà được lưu truyền rộng rãi ở vũ trụ Quan Huyên rồi bị người lạm dụng thì chắc chắn chính là đại họa với cả vũ trụ.
Lúc này, thời không trước mặt họ nứt ra, để một bóng người lăn lông lốc ra ngoài. Còn có thể là ai ngoài Tội Vương cả người bê bết máu, hơi thở thoi thóp?
Gã ta nghẹn ngào cất giọng: “Tần cô nương lần sau muốn làm gì có thể báo cho đồng đội một tiếng không? Ta mà không chạy kịp thì đã tan xác rồi!"
Tần Quan cười trừ: “Ta quên mất ngươi đã thành đồng đội”.
Tội Vương như bị sét đánh, cảm thấy đắng chát trong lòng.
So sánh Diệp Huyên với Tần Quan thì gã ta còn sợ người sau hơn.
Bởi vì cái túi nhỏ của nàng ta thật sự là quá mức diệu kỳ, ngươi vĩnh viễn không biết nàng sẽ lấy ra món đồ chơi "đáng ngạc nhiên" nào tiếp theo.
Vượt mọi lý lẽ thông thường!
Lại nghe Tần Quan nói: “Chúng ta trở lại nhìn xem”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đưa nàng ta biến mất.
Để lại Tội Vương mặt mũi đen sì, tự nhủ hình như mình là người thừa ở đây.
...
Chiến trường Hư Chân.
Khi Diệp Huyên và Tần Quan trở lại, nơi này vẫn còn ngập trong thứ sức mạnh tàn bạo kia, mà ngay cả pháp tắc vũ trụ cũng không thể khôi phục nó lại như xưa.
Diệp Huyên vung tay, để một tia kiếm quang lướt đi, chém nát luồng sức mạnh kia trong nháy mắt.
Hắn bất ngờ quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người mờ ảo đứng cách đó hơn nghìn trượng.
Chính là cái bóng ban nãy!
Nhưng bây giờ nó đã rất nhạt rồi, tựa như một làn khói có thể tan đi bất cứ lúc nào.
Diệp Huyên không hề nhiều lời, động tâm niệm gọi kiếm Thanh Huyên bay vút ra.
Phập!
Thanh kiếm cắm vào bóng người, đóng đinh nó tại chỗ.
Nó gằn giọng hỏi: “Ngươi giết được ta sao?"
Diệp Huyên lại hất tay. Kiếm Thanh Huyên khẽ run lên rồi bắt đầu hấp thu linh hồn đối phương.
Cái bóng như nhận ra điều gì mà thất thanh kêu lên: “Đây là kiếm gì?! Sao nó có thể giết bản thể của ta?!"
Diệp Huyên tỉnh như ruồi: “Đoán thử xem?"
Cái bóng kinh hãi vùng vẫy: “Ngươi... Ngươi dừng lại! Dừng lại mau!!"
Diệp Huyên nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn nhận ra cho dù người ở thế giới Hư Chân có mạnh đến đâu thì cũng sẽ trở nên tham sống sợ chết khi bản thể bị uy hiếp, chẳng có chút khí phách gì cả.
Cái bóng vẫn còn la thét trong phẫn nộ nhưng Diệp Huyên không để ý đến nó nữa, bảo kiếm Thanh Huyên hấp thu sạch sẽ linh hồn.
Cắn nuốt xong rồi, khí tức của kiếm lại mạnh mẽ hơn.
Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười, thầm nhủ nó còn có thể càng mạnh hơn nữa!
Thật ra thì kiếm Thanh Huyên hiện nay chỉ xếp sau Tam Kiếm mà thôi.
Đúng lúc này, sự xuất hiện bất ngờ của Vũ Trụ Chi Linh khiến Diệp Huyên nhíu mày.
Nó nói với Tần Quan: “Cô nương, Thông Thiên Tháp đó...”
Tần Quan bật cười, vung tay gọi tháp xuất hiện.
Vũ Trụ Chi Linh dùng thần thức rà quét một lần, nhíu mày nói: “Cô định phục chế lại toàn bộ số liệu của truyền tống trận từ Chân thế giới?"
Tần Quan gật đầu: “Chính xác”.
Vũ Trụ Chi Linh: “Cô thật sự có thể tạo ra thông đạo đến đó sao?"
Tần Quan: “Còn trong giai đoạn phân tích nên ta không dám chắc chắn, nhưng hy vọng vẫn là có”.
Vũ Trụ Chi Linh hạ giọng: “Vẫn là quá khó”.
Rồi nó lắc đầu: “Nghịch Duy Độ gần như là bất khả thi. Với thứ cho ta nói thẳng, nếu cô thật sự có khả năng đó thì là không cần làm ra những thứ này”.
Tần Quan lắc đầu: “Ta không đồng ý. Đường có xa, đi mãi sẽ tới; việc có khó, phải làm mới thành”.
Rồi nàng ta nhìn sang Thông Thiên Tháp: “Nếu ta không làm ra chúng, cho dù chúng ta có ngăn được Thần Linh thì hậu duệ chúng ta sau này vẫn sẽ mãi mãi ở thế bị động chịu đòn, không có năng lực đáp trả. Vậy nên có khó cách mấy đi nữa, ta cũng sẽ nghiên cứu ra cho bằng được, để cho vô vàn chúng sinh của vũ trụ Quan Huyên này sẽ có ngày bước ra khỏi nó”.
Diệp Huyên cười tán thánh: “Chí lí. Tuy rất khó nhưng chúng ta không làm thì sau này ai sẽ làm được?"
Tần Quan gật đầu: “Đúng vậy”.
Đoạn quay sang nở nụ cười tươi rói với hắn.
Ở khắp chư thiên vũ trụ này, chỉ có một mình hắn là ôm hoài bão và lý tưởng giống nàng ta.
Bọn họ ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Vũ Trụ Chi Linh lại nói: “Nhưng các ngươi còn chưa biết phải làm sao để nghịch Duy Độ!"
Tần Quan đáp: “Nghịch Duy Độ tuy khó nhưng không phải là hoàn toàn không thể. Như ba vị muội muội của Tiểu Huyên Tử đã làm được rồi, không phải sao?"
Lời này khiến Vũ Trụ Chi Linh nhíu mày.
Tần Quan cười: “Nếu ta không đoán sai thì tiền bối hẳn đã nghĩ về việc này?"
Vũ Trụ Chi Linh gật đầu: “Phải, nhưng ta gặp vài vấn đề mà ta cho rằng không thể giải quyết được”.
Tần Quan chỉ cười, nói với Diệp Huyên: “Chúng ta vào Thông Thiên Tháp thôi”.
Rồi mang theo hắn biến mất.
Tội Vương xuất hiện vào đúng lúc này, do dự hỏi Vũ Trụ Chi Linh: “Đại lão chính là Vũ Trụ Chi Linh ạ?"
Nó chỉ im lặng nhìn lại.
Tội Vương mất một hồi sau mới buột miệng: “Ta đi theo Diệp công tử!"
Vũ Trụ Chi Linh quắc mắt: “Ngươi phản bội?"
Tội Vương nghiêm giọng: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!"
Vũ Trụ Chi Linh giơ ngón cái: “Có tiền đồ”.
Sau đó xoay người rời đi.
Để lại Tội Vương đứng đó lầm bầm: “Sau này Diệp thiếu mà phản công chống lại Chân thế giới... Ta sẽ làm dẫn đường, trở thành công thần số một! Hê hê...”
Chương 3975: Gọi thêm muội muội ngươi.
Vừa được Tần Quan dẫn vào Thông Thiên Tháp, Diệp Huyên lập tức nghệch ra tại chỗ.
Bởi vì bên trong toàn là những thứ hắn nhìn mà không hiểu mô tê gì sất!
Tần Quan nhìn khắp một vòng, bắt đầu giới thiệu: “Trong này có tổng cộng một tỉ chín triệu loại máy móc, có thể nói là đỉnh cao nhất của văn minh khoa học kỹ thuật ở vũ trụ Quan Huyên, có thể đi đến Chân thế giới. Số liệu của thông đạo đã được truyền vào trong đây, đang được máy móc nghiên cứu bằng tốc độ cao nhất”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Nghiên cứu đến đâu rồi?”
Tần Quan búng tay. Tiểu Yêu xuất hiện, thi lễ với họ: “Hiện đã được bảy mươi phần trăm, nhưng... càng về sau càng khó”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Càng lúc càng khó ư?”
Tiểu Yêu gật đầu: “Vâng”.
Diệp Huyên: “Nói ta nghe thử xem”.
Tiểu Yêu do dự.
Diệp Huyên càng khó hiểu: “Sao thế?”
Tần Quan cười: “Nàng sợ ngươi nghe không hiểu ấy mà”.
Thấy mặt hắn sa sầm, nàng ta cười: “Đừng giận. Mấy thứ số liệu họ nghiên cứu này, nói ra không phải ai cũng hiểu được”.
Diệp Huyên: “Vậy cô nói làm sao mà ta nghe hiểu đi”.
Tần Quan: “Ba mươi phần trăm còn lại có liên quan đến pháp tắc Nghịch Duy Độ mà Vũ Trụ Chi Linh nói”.
Diệp Huyên càng nhíu mày: “Pháp tắc Nghịch Duy Độ?”
Tần Quan gật đầu: “Phải, vì nó đã vượt qua khả năng nhận biết của máy móc nên mới càng khó”.
Sắc mặt Diệp Huyên trầm hẳn đi.
Tần Quan lại cười: “Không vội, cứ thong thả. Chính nhờ nan đề này mà đoàn đội của chúng ta lại có thứ để nghiên cứu”.
Diệp Huyên gật đầu: “Có khó đi nữa cũng phải tiếp tục”.
Tần Quan tán thành: “Đúng vậy, nếu có thể nghiên cứu ra pháp tắc này thì ta sẽ chế tạo ra những vũ khí càng kinh khủng hơn nữa!”
Diệp Huyên nghe vậy thì sững lại.
Vũ khí càng kinh khủng hơn á?
Nội mấy quả lựu đạn trước đó của nàng ta thôi đã khiến hắn thấy tê cả đầu rồi!
Tần Quan lại nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi xem mấy bộ giáp vừa chế tạo”.
Cả hai biến mất rồi xuất hiện lại trong Tiểu Tháp. Tần Quan dẫn Diệp Huyên đi vào một phòng triển lãm, bên trong chất đầy những bộ áo giáp chen chúc nhau.
Số lượng đến hàng triệu là ít!
Tần Quan nhoẻn cười: “Tổng cộng có hai triệu bộ giáp Quan Huyên”.
Hai triệu?!
Sắc mặt Diệp Huyên đọng lại: “Là Thần giáp tốt nhất vũ trụ Quan Huyên hiện nay?”
Tần Quan gật đầu, gọi một bộ giáp Quan Huyên xuất hiện trong tay, đưa sang cho Diệp Huyên: “Ngươi cầm thử xem”.
Diệp Huyên nhận lấy quan sát, thấy toàn thân giáp có màu vàng sậm, tạo thành từ chất liệu không biết tên, bóng loáng như mặt gương, chạm vào lạnh như băng, lại còn có mấy thứ bùa chú kỳ lạ ở trên.
Tần Quan cười giới thiệu: “Mỗi một bộ giáp được làm từ nguyên liệu tốt nhất vũ trụ này, bên trong khắc một triệu loại trận pháp, không chỉ có thể hỗ trợ, bảo vệ người mặc kỹ càng mà còn có thể gia tăng sức mạnh. Ngươi thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu rồi gọi kiếm Thanh Huyên ra. Tần Quan nói ngay: “Cấm dùng kiếm Thanh Huyên!”
Bởi vì hiện nay không gì có thể ngăn cản được nó, trừ Tam Kiếm ra.
Nó đã là thanh kiếm vô địch, chỉ dưới Tam Kiếm mà thôi.
Diệp Huyên bật cười, vung tay gọi một thanh kiếm Nhân Gian ra chém vào giáp Quan Huyên.
Choang!
Một vết chém nhạt xuất hiện trên giáp rồi nhanh chóng biến mất.
Diệp Huyên không khỏi ngạc nhiên.
Tần Quan cười: “Đây là một trong những chức năng mấu chốt của nó: có thể tự hồi phục. Chúng ta đã cho kiểm tra qua từng bộ giáp một, chỉ cần không bị phá hủy hoàn toàn trong một lần duy nhất thì có thể tự tái tạo lại hơn trăm lần”.
Hơn trăm lần?!
Sắc mặt đanh lại, Diệp Huyên không thể không im lặng trước sự nghịch thiên này.
Tần Quan lại nói: “Mấy trăm nghìn cường giả thế giới Hư Chân đang tu luyện trong Tiểu Tháp, hiện đã mạnh lên rất nhiều”.
Nàng ta ra chiều suy nghĩ: “Ta thấy có thể dựng lên những khu tu luyện đặc biệt”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Khu tu luyện đặc biệt?”
Tần Quan gật đầu: “Một vài phương pháp tu luyện hiện nay đã quá lạc hậu rồi, ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của vũ trụ Quan Huyên. Ta muốn tạo ra những phương pháp khác cho đời sau học theo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Làm đi, ta tin cô!”
Tần Quan bèn tỏ ra bất mãn: “Ngươi mới là người đứng đầu cơ mà, sao cái gì cũng phủi trách nhiệm vậy chứ?”
Diệp Huyên cười: “Ai bảo tiền của ta đều do cô quản lý còn gì?”
Tần Quan nguýt hắn: “Thôi được rồi, ta cầm thì ta lo”.
Diệp Huyên cười ha hả.
Lại nghe nàng ta nói: “Còn nữa, chúng ta cũng phải có phương pháp ứng phó”.
Diệp Huyên: “Nghĩa là sao?”
Tần Quan hạ giọng: “Nếu không có gì bất ngờ thì hành động của chúng ta sẽ khiến văn minh võ đại của vũ trụ Quan Huyên phát triển lên rất nhiều. Nói cách khác, trong tương lai, chúng ta có thể sẽ bước vào thời kỳ phát triển siêu tốc. Nhưng nếu số cường giả càng tăng lên thì vũ trụ sẽ không chịu nổi nữa, khi ấy giữa chúng ta và Vũ Trụ Chi Linh lại sinh ra mâu thuẫn không thể giải quyết, mà vũ trụ cũng...”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn hiểu ý Tần Quan.
Vũ trụ sẽ đi đến ngày cạn kiệt.
Tần Quan lắc đầu: “Đây là vấn đề không có lời giải đáp. Nhưng cũng đành chịu, bởi mỗi người có lập trường riêng mà”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vũ trụ quá mênh mông, nếu người của vũ trụ Quan Huyên không tu luyện thì chờ đợi họ chỉ có diệt vong, mà họ sẽ không có sức chống cự nào”.
Tần Quan tán thành: “Đúng”.
Rồi nở nụ cười: “Nhưng mà bây giờ nghĩ tới mấy thứ đó thì hơi xa rồi, đi đến đâu xem đến đó vậy”.
Tần Quan gật đầu, vừa định mở miệng thì cau mày lại, cùng Tần Quan biến mất.
Bên ngoài, Vũ Trụ Chi Linh đang đứng đợi hắn.
Diệp Huyên thấy nó thì ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Vũ Trụ Chi Linh: “Đương nhiên là có việc”.
Diệp Huyên: “Việc gì?”
Vũ Trụ Chi Linh cười: “Có một buổi họp này, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Hội họp ư?
Diệp Huyên hoài nghi: “Họp gì?”
Vũ Trụ Chi Linh: “Chư Thần Hội, với sự góp mặt của các Vũ Trụ Chi Linh”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Nhưng ta đâu phải Vũ Trụ Chi Linh”.
Vũ Trụ Chi Linh nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi không muốn mở mang tầm mắt?”
Diệp Huyên: “Vậy đi họp thì sẽ có thể rời khỏi thế giới này sao?”
Vũ Trụ Chi Linh lắc đầu: “Không, đó là Chư Thần Vực do chúng ta cùng nhau tạo ra, tất cả cùng tụ tập lại để ra v- à, thảo luận”.
Diệp Huyên nhìn nó: “Thế ngươi kêu ta theo làm gì?”
Nó không đáp lời.
Diệp Huyên cau mày: “Ngươi muốn gạt ta đúng không?”
Vũ Trụ Chi Linh không khỏi liếc xéo, thầm chửi sao tính cảnh giác tên này cao thế?
Diệp Huyên còn muốn nói tiếp thì bị nó ngắt lời: “Sẽ có lợi cho ngươi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Hoặc là ngươi nói thật, hoặc là ta không đi”.
Vũ Trụ Chi Linh: “Tuy gọi là hội họp nhưng thật ra là tới để khoe mẽ, ra vẻ thôi. Ta dẫn ngươi đi là muốn giúp ngươi khoe ra, được thì gọi thêm cả muội muội ngươi nữa...”
Diệp Huyên: “...”
Bình luận facebook