Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5884-5885 FULL
Chương 5984: Ta sẽ không bỏ rơi ngươi
Trong thành, Diệp Huyên đưa Diệp Liên đi đến một quán mì.
Diệp Huyên nhìn chủ quán mì rồi cười gọi: “Cho hai bát mì”.
Chủ quán nhìn hắn cười khà khà: “Có ngay!”
Diệp Huyên nhìn xung quanh một lượt: “Thanh Thành cũng không thay đổi bao nhiêu”.
Diệp Liên gật đầu: “Trước đây muội rất không thích Diệp tộc, nhưng bây giờ muội lại hơi thích nơi này rồi, bởi ở đây có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa muội và ca ca”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, trước đây hắn cũng không thích nơi này, vì thế rất ít khi về.
Nhưng bây giờ trở về hắn phát hiện có vẻ mình cũng không hận nơi này, cũng không hận Diệp tộc trước đây.
Những khổ sở phải chịu ở Diệp tộc khi xưa, bây giờ nghĩ lại có vẻ cũng chẳng là gì!
Lúc này, chủ quán bưng ra hai bát mì: “Hai vị khách quan, xin mời!”
Diệp Huyên đang định ăn thì đúng lúc này không gian bên cạnh hắn khẽ rung, có truyền âm bay tới.
Diệp Huyên nhíu mày.
Diệp Liên hỏi nhỏ: “Có chuyện phải làm ạ?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Không vội, ăn mì xong rồi làm”.
Nói rồi hắn bắt đầu động đũa.
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, khẽ cười rồi cũng bắt đầu ăn.
Hai huynh muội ăn rất chậm, nói cười rôm rả.
Lúc này một người áo đen bỗng xuất hiện ở phía sau Diệp Huyên cách đó không xa.
Người này chính là Ám Quân!
Ám Quân nhìn Diệp Huyên và Diệp Liên, muốn nói lại thôi.
Diệp Liên nhìn người áo đen rồi nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng bảo: “Ca đi làm việc đi!”
Diệp Huyên ăn nốt miếng mì cuối cùng, nhìn Diệp Liên cười bảo: “Không vội, muội ăn xong rồi chúng ta đi”.
Diệp Liên cười ngọt ngào: “Vâng!”
Nói rồi nàng bắt đầu ăn tiếp.
Diệp Huyên nhìn Diệp Liên ngồi ăn trước mặt mình, bất giác hắn cũng nở nụ cười.
Lòng hắn chưa bao giờ bình yên như lúc này!
Đại đạo?
Trường sinh?
Đều không bằng một nụ cười của Tiểu Liên Nhi của hắn!
Lúc này Diệp Liên buông đũa, nhìn Diệp Huyên cười: “Ca, muội ăn xong rồi, huynh đi làm việc đi”.
Diệp Huyên mỉm cười đưa tay ra.
Diệp Liên hơi sửng sốt, hắn cười bảo: “Đi cùng ca nào”.
Diệp Liên do dự một chút rồi nói: “Ca, thực lực của muội kém, không giúp được gì cho huynh, muội không đi đâu. Hôm nay muội đã vui lắm rồi, huynh đi đi. Thật đấy!”
Nhưng Diệp Huyên lắc đầu.
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên thật lâu, nở nụ cười rạng rỡ rồi đưa tay nắm lấy tay hắn, Diệp Huyên cười và nói: “Đi thôi”.
Nói rồi hắn kéo Diệp Liên biến mất tại chỗ.
Ám Quân cũng biến mất cùng.
…
Chiến trường Hư Chân.
Diệp Huyên đưa Diệp Liên đến chiến trường Hư Chân, mà lúc này Tần Quan đã chờ sẵn ở đây.
Bên cạnh Tần Quan là Tội Vương.
Vẻ mặt Tội Vương giờ phút này vô cùng nặng nề.
Diệp Huyên nhìn về phương xa, cuối trời có một con đường lớn màu vàng khổng lồ cả gần triệu trượng, đầu kia của con đường là trong thời không.
Không nhìn thấy điểm tận cùng!
Cả con đường màu vàng đều được tạo thành từ phù văn màu vàng, cực kỳ thần bí.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, gã trầm giọng bảo: “Diệp thiếu, đây là ‘con đường Hư Chân’ trong truyền thuyết, con đường này xuất hiện đồng nghĩa với việc một vũ trụ sẽ bị huỷ diệt. Trong ghi chép, con đường này đã xuất hiện hơn một triệu lần, mà lần nào nó xuất hiện cũng có một vũ trụ bị huỷ diệt, không có ngoại lệ”.
Diệp Huyên cười: “Xem ra vị Chân Thần của Chân Thế Giới kia muốn huỷ diệt vũ trụ Quan Huyên của ta”.
Tội Vương gật đầu: “Đúng thế”.
Nói xong trong mắt gã hiện lên vẻ phức tạp, gã cứ tưởng trong thời gian ngắn Chân Thần sẽ không chú ý tới nơi này, nhưng không ngờ Chân Thần không chỉ chú ý tới nơi này mà vừa ra tay đã muốn huỷ diệt.
Rất lo lắng!
Tội Vương nhìn con đường Hư Chân, ở Chân Thế Giới, Chân Thần là tồn tại thế nào?
Đó là một tồn tại vô địch khiến ai nghĩ đến cũng đều run sợ!
Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, nhìn con đường Hư Chân kia rồi cười nói: “Định chơi ác đây mà!”
Diệp Huyên gật đầu: “Lát nữa ông lên trước nhé?”
Sắc mặt Vô Biên Chủ lập tức đen sì, mẹ kiếp, lúc nào ngươi cũng muốn chơi ông đây thế!
Tần Quan đi tới bên cạnh Diệp Huyên, khẽ nói: “Tới rồi!”
Diệp Huyên gật đầu, nhìn con đường Hư Chân.
Lúc này một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ con đường ấy, ông ta có dáng người vạm vỡ với mái tóc màu đỏ, trên người mặc một bộ chiến bào cũng màu đỏ rực lửa, chiến bào không có gió mà tự bay, toàn thân ông ta toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Khi ông ta xuất hiện cả chiến trường Hư Chân đều trở nên hư ảo.
Người đàn ông trung niên nhìn chung quanh, khẽ cau mày: “Thật là một vũ trụ thấp hèn!”
Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Ông ta là Nguyên Võ Đế, một trong Thập Đại Đế Tướng dưới trướng Chân Thần”.
Nguyên Võ Đế!
Vô Biên Chủ bỗng cười lớn: “Thập Đại Đế Tướng? Để ta thăm dò trước xem sao”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên lao về phía trước.
Xa xa, Nguyên Võ Đế nhíu mày, tung ra một quyền.
Ầm!
Trong nháy mắt, chiến trường Hư Chân trong phạm vi mấy chục triệu dặm đều hoá thành hư vô.
Rầm!
Cùng lúc đó, Vô Biên Chủ cũng lùi lại cả triệu trượng.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên chau mày.
Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn cánh tay phải của mình, tay phải ông ta đã hoàn toàn nứt vỡ, lộ ra xương trắng.
Vô Biên Chủ sững sờ.
Nguyên Võ Đế nhìn Vô Biên Chủ: “Cũng không phải rất yếu”.
Diệp Huyên bỗng bật cười lớn.
Vô Biên Chủ sầm mặt, nhìn Nguyên Võ Đế: “Tiếp tục”.
Vừa dứt lời ông ta bỗng xoè tay ra, trong chớp mắt, vô số ấn Đại Đạo ngưng tụ ở lòng bàn tay, sau đó ông ta biến mất tại chỗ.
Bùm!
Một ấn Đại Dạo màu đỏ rực lửa bắn về phía Nguyên Võ Đế.
Trên con đường Hư Chân, vẻ mặt Nguyên Võ Đế bình tĩnh, ông ta lại tung ra một quyền.
Rầm rầm!
Ngay lập tức, Vô Biên Chủ lại bị đánh bay cả hơn triệu trượng.
Khi ông ta dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu tươi bắn ra tung toé.
Vô Biên Chủ im lặng.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi cũng im lặng.
Không phải ông già này đã bị đả kích rồi đấy chứ?
Vô Biên Chủ bỗng nhìn Diệp Huyên cười khẽ: “Tiểu Huyên Tử, ta hơi không theo kịp thời đại rồi”.
Diệp Huyên khẽ cười: “Đừng sợ, ta bảo kê cho ông”.
“Ha ha!”
Vô Biên Chủ bật cười lớn.
Diệp Huyên cười, sau đó nhìn Nguyên Võ Đế: “Chỉ có một mình ông thôi à?”
Nguyên Võ Đế nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chính là người mạnh nhất vũ trụ này?”
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Đương nhiên”.
Nguyên Võ Đế nhìn Diệp Huyên: “Ta đã giết cả chục nghìn kiếm tu rồi”.
Diệp Huyên cười ha hả: “Có lẽ ông không giết được ta đâu”.
Nguyên Võ Đế bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”
Diệp Huyên gật đầu cười: “Chân Thần của các ông tới cũng chẳng giết được ta đâu, bởi ta có thuật triệu hồi”.
Nguyên Võ Đế nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta cũng đã giết không ít triệu hồi sư rồi”.
Diệp Huyên cười, nhìn Nguyên Võ Đế: “Nếu chỉ có một mình ông thì có lẽ không huỷ diệt được vũ trụ Quan Huyên của chúng ta đâu”.
Nguyên Võ Đế khẽ gật đầu: “Yên tâm, không phải một người. Nhưng ta muốn thử một người trước”.
Diệp Huyên bất chợt tiến lên một bước: “Vậy thì thử đi”.
Dứt lời, hắn xoè tay, trong nháy mắt một thanh kiếm phóng lên trời.
Không phải kiếm Thanh Huyên mà là kiếm Nhân Gian!
Trên bầu trời, kiếm Nhân Gian bay xuống.
Nguyên Võ Đế tung ra một quyền.
Ù!
Trên nắm đấm xuất hiện một luồng khí thế đáng sợ.
Bùm!
Quyền này ép kiếm Nhân Gian của Diệp Huyên ngừng lại, nhưng lúc này Diệp Huyên lại chợt biến mất tại chỗ.
Nguyên Võ Đế hơi nheo mắt, thu tay phải về, một giây sau ông ta lại đánh ra một quyền nữa.
Choang!
Một khoảng kiếm quang vỡ vụn.
Nguyên Võ Đế liên tục lùi lại gần trăm trượng.
Lúc này Diệp Huyên đã trở lại vị trí ban đầu.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên, kinh ngạc nói: “Sao thực lực của ngươi lại trở nên mạnh thế này?”
Diệp Huyên cười đáp: “Ta vẫn luôn rất mạnh, chỉ là kẻ địch vẫn luôn không bình thường thôi, ha ha”.
Vô Biên Chủ im lặng, chẳng những kẻ địch của ngươi không bình thường mà muội muội của ngươi cũng không bình thường.
Đương nhiên, là mạnh ở mức độ không bình thường.
Không đúng, cả nhà ngươi đều mạnh không bình thường.
Trên con đường Hư Chân, Nguyên Võ Đế nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm có một vết kiếm, ông ta im lặng một lúc rồi nhìn Diệp Huyên phía xa: “Kiếm đạo Tín Ngưỡng”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, gọi người của ông ra đi”.
Nguyên Võ Đế lắc đầu: “Ta muốn thử một lần nữa”.
Sau khi dứt lời, ông ta tiến lên một bước.
Một bước đã tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên đâm ra một nhát kiếm.
Lần này hắn vẫn chưa dùng kiếm Thanh Huyên, nhưng nhát kiếm này lại có nghìn vạn kiếm Nhân Gian!
Bùm!
Một khoảng kiếm quang đột nhiên nổ tung trước mặt Diệp Huyên.
Rầm!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Nguyên Võ Đế lùi về chỗ cũ, cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm của ông ta đã có một vết kiếm sâu hoắm.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Võ Đế híp mắt.
Trong đầu Diệp Huyên vang lên giọng của Tiểu Hồn: “Tiểu chủ, dùng ta, chắc chắn có thể giết được ông ta!”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Không sao”.
Tiểu Hồn nhẹ giọng nói: “Tiểu chủ…”
Diệp Huyên cười: “Yên tâm, ta sẽ không vì phá thần mà bỏ rơi ngươi đâu”.
Tiểu Hồn lập tức cười vui vẻ: “Được”.
Diệp Huyên nhìn Nguyên Võ Đế phía xa, cười bảo: “Gọi người đi”.
Nguyên Võ Đế gật đầu: “Được”.
Nói xong ông ta giơ tay phải lên.
Cộp cộp cộp!
Con đường Hư Chân phía sau bỗng vang lên vô số tiếng vó ngựa.
Lúc này cả chiến trường Hư Chân đều chấn động kịch liệt, giống như động đất.
Rất nhanh, một trăm nghìn kỵ binh hoả giáp chậm rãi xuất hiện từ con đường Hư Chân, bọn họ đồng đều như nhau, tay cầm trường thương rực lửa, toàn thân tản ra khí thế cực kỳ đáng sợ, mà khi bọn họ xuất hiện, cả chiến trường Hư Chân bắt đầu vỡ vụn từng tấc.
Không thể chịu được sức mạnh của họ!
Thấy thế, nét mặt Vô Biên Chủ thoáng chốc trở nên nặng nề.
Khí thế đáng sợ quá!
Lúc này ông ta mới phát hiện họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Chân Thế Giới.
Chương 5985: Huynh là Thần của ta (Kết)
Mà ngay lúc này, phía sau đoàn kỵ binh có một đoàn bộ binh mặc hoả chiến giáp bước ra.
Ba trăm nghìn!
Khoảnh khắc họ bước ra, một luồng khí thế cường đại quét qua, chỉ riêng luồng khí thế này thôi đã đủ nghiền nát thế giới này rồi.
Nhưng vẫn chưa hết, sau đoàn bộ binh còn có mấy nghìn người khổng lồ đồng loạt xông ra nữa, mỗi người khổng lồ cao gần trăm trượng, tay trái cầm mâu, tay phải cầm khiên, bọn họ đứng đó, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt hung dữ, toàn thân toát ra sát khí khiến người ta khiếp sợ.
Nhìn thấy nghìn người khổng lồ này, Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run run nói: “Đây là Thiên Thần Cự Nhân tộc! Bọn họ là một trong những chủng tộc lâu đời nhất đến từ Chân Thế Giới, năm xưa thần phục Chân Thần, trong chinh chiến vũ trụ, bọn họ thích nhất là ăn sống sinh linh các vũ trụ…”
Thiên Thần Cự Nhân tộc!
Diệp Huyên nhìn hàng nghìn người khổng lồ ấy, phải công nhận rằng đúng là khí thế của bọn họ rất mạnh, nếu đại chiến nổ ra, bọn họ trực tiếp xông vào chiến trường thì nhất định sẽ rất kinh khủng.
Đúng lúc này, Tần Quan xoè tay, ngay sau đó Tiểu Tháp xuất hiện trong tay nàng ta, tiếp đó gần một triệu cường giả xuất hiện sau lưng họ.
Đây là một triệu người mạnh nhất hiện nay của vũ trụ Quan Huyên!
Giờ khắc này, vẻ mặt mọi người đều vô cùng nặng nề.
Đặc biệt là những cường giả Hư Chân còn sống sót từ lần trước, vẻ mặt họ lúc này đang nghiêm túc chưa từng có, bởi vì họ phát hiện đám Thần Linh trước mặt mạnh hơn đám Thần Linh năm xưa quá nhiều!
Không phải ở cùng cấp độ!
Nguyên Võ Đế nhìn nhóm cường giả sau lưng Diệp Huyên, nói: “Trước khi tới chủ nhân đã dặn không được khinh địch. Nhưng đến giờ ta vẫn cảm thấy vũ trụ này của các ngươi rất yếu. Bình thường, vũ trụ cấp bậc như các ngươi không tới lượt ta và quân đội của ta ra tay”.
Nói rồi ông ta nhìn quanh, lại nói: “Nhưng Chân Thần dặn ta làm như vậy thì chắc chắn là có dụng ý của nàng”.
Diệp Huyên bất chợt nhìn về phía Vô Biên Chủ, mí mắt ông ta giật giật: “Ngươi đừng nhìn ta, bây giờ ta đã là đệ đệ rồi, ta chỉ tới góp vui thôi”.
Diệp Huyên cười lớn, lúc này một cô gái đi tới bên cạnh hắn, người tới chính là Hồng Trần, mà sau đó Khâm Thiên Đạo cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
Nhìn đội hình trước mặt, nét mặt Hồng Trần và Khâm Thiên Đạo đều trở nên nặng nề.
Đội hình này thật sự hơi ngoài dự đoán của họ!
Mà ở đằng xa, Tội Vương nhìn xung quanh sau đó lui lại.
Diệp thiếu gọi người, gã liều!
Nếu Diệp thiếu không gọi người thì gã sẽ bỏ chạy!
Tuy hơi vô đạo đức nhưng còn sống là quan trọng nhất!
Tu hành, phải tuỳ cơ ứng biến!
Lúc này Nguyên Võ Đế hô to: “Giết!”
Không hề có một lời thừa thãi!
Vừa dứt lời, một Thiên Thần Cự Nhân cười to: “Để ta ăn sinh mạng cấp thấp này nào”.
Dứt lời, gã nhảy lên, ném mâu về phía Diệp Huyên, lực mạnh đủ để huỷ diệt cả vùng tinh hà vũ trụ.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh.
Khi hắn vừa định ra tay thì bỗng nhiên một tiếng kiếm ngân vang vọng trên bầu trời, giây tiếp theo một luồng kiếm quang chém chết Thiên Thần Cự Nhân đó!
Thiên Thần Cự Nhân đó biến sắc, nhanh chóng giơ tấm khiên lên chắn trước người.
Phập!
Dưới sự chú ý của mọi người, kiếm quang đó phá vỡ khiên của Thiên Thần Cự Nhân, sau đó chém xuyên qua bụng gã.
Vụt!
Thiên Thần Cự Nhân ấy bị chém làm đôi.
Mọi người nhìn lên bầu trời, ở nơi đó có một cô gái chầm chậm bước ra.
Nhìn thấy cô gái, khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên.
Người tới chính là Diệp Thanh Thanh!
Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đi tới, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Huyên, không nói gì.
Ù!
Lúc này, một tiếng kiếm ngân khác lại vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy thời không nứt ra, sau đó một cô gái áo bào trắng từ tốn bước ra.
Đồ!
Mà gần như cùng lúc đó, bên phải Đồ, thời không cũng tách ra, một cô gái váy trắng xuất hiện.
Thanh Nhi váy trắng!
Đồ và Thanh Nhi váy trắng đến bên Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì.
Hai cô gái cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đúng cạnh Diệp Huyên.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ!”
Diệp Huyên hơi ngẩn ra rồi vẫn quay đầu nhìn lại, nơi xa, thời không tách ra, một người đàn ông bước ra, đi đầu là Mặc Vân Khởi.
Mà phía sau Mặc Vân Khởi còn có Bạch Trạch, Kỷ An Chi, An Lan Tú, Khương Cửu, Thác Bạt Ngạn, Liên Vạn Lý, Giản Tự Tại, Trương Văn Tú, Tiểu Đạo, Đạo Nhất, Thiên Mạt, A Mục Đại tế ti, Mục Tiểu Đao, Tiểu Ách, Tiểu An, A Đạo Linh, An Liên Vân, Thiên Yếm, Tiên Cổ Yêu, Ngạn Bắc, Tú Phạn, Thần Lam, Vị Ương Thiên, hoạ sư...
Rất nhiều rất nhiều người quen!
Nhìn thấy những người này, Diệp Huyên ngớ người.
Lúc này Tần Quan bỗng cười lên tiếng: “Là ta bảo Tiên Bảo Các đưa họ tới đây, dù kết cục của trận chiến cuối cùng này thế này thì cũng đừng để lại nuối tiếc”.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, khẽ cười: “Cảm ơn”.
Tần Quan cười nhẹ, không nói gì nữa.
“Ha ha”.
Lúc này một tiếng cười to vang lên từ Truyền Tống Trận, sau đó một người đàn ông trung niên bước ra.
Nhìn thấy người này, Diệp Huyên lại một lần nữa sững người.
Không ngờ người này lại là tầng chín!
Lâu lắm rồi không gặp!
Tầng chín nhìn Diệp Huyên, không đi tới mà chỉ cười vẫy tay.
Diệp Huyên mỉm cười, lúc này bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái.
Chính là An Lan Tú!
An Lan Tú nhìn hắn, sau đó quay người nhìn đám cường giả Thần Linh.
Mà lúc này, bên phải Diệp Huyên lại xuất hiện một cô gái nữa, chính là Thanh Khâu!
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Khâu, khẽ cười: “Khi nào muội phá thần?”
Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, dịu dàng nói: “Huynh là Thần của ta, khi nào huynh phá thần thì ta phá thần! Nếu huynh không phá thần thì ta sẽ mãi ở bên huynh”.
Diệp Huyên hơi giật mình sau đó cười lớn, cười một hồi hắn nhìn đám cường giả Thần Linh, đang định nói thì lúc này thời không bầu trời phía xa bỗng nứt ra.
Ầm!
Một kiếm tu mặc trường bào màu mây bước ra.
Đại ca?
Diệp Huyên ngẩn người.
Kiếm tu nhìn Diệp Huyên khẽ cười, nhưng không nói.
“Ha ha”.
Đúng lúc này, thời không bên phải kiếm tu cũng tách ra, một tiếng cười to vang lên: “Con trai, phụ thân của con tới rồi đây!”
Vừa dứt lời một kiếm tu mặc trường bào màu xanh bước ra.
Kiếm chủ áo xanh!
Bên trái Kiếm chủ áo xanh còn có một cô bé ăn mặc rất lạ, đầu cô bé mọc hai cái sừng, miệng đang ngậm kẹo mút, mà trên vai cô bé là một con thú nhỏ màu trắng đầy lông.
Lúc này nó đang nhìn ngó xung quanh với ánh mắt đầy tò mò.
Nghe Kiếm chủ áo xanh nói thế, nét mặt Diệp Huyên lập tức sầm xuống.
Sau khi Kiếm chủ áo xanh đi ra thì nhìn Diệp Huyên cười hỏi: “Có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?”
Diệp Huyên cạn lời.
Mọi người: “…”
Lúc này, một Thiên Thần Cự Nhân bỗng nhìn người đàn ông áo xanh, trong mắt đầy tà khí: “Đã thôi đi chưa?”
Dứt lời, gã nhảy lên, đâm mâu vào người đàn ông áo xanh!
Người đàn ông áo xanh khẽ cau mày, quay người đâm ra một nhát.
Vút!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đầu của Thiên Thần Cự Nhân đã bay mấy chục vạn trượng.
Ai nấy đều sững sờ.
Nét mặt Nguyên Võ Đế trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Người đàn ông áo xanh nhìn đám Thiên Thần Cự Nhân tộc trước mặt, bình tĩnh nói: “Ta rất yếu, các ngươi có muốn thử một lần nữa không?”
Mọi người: “…”
Lúc này kiếm tu Tiêu Dao cười khẽ: “Cứ bình tĩnh, hôm nay là sân nhà của con trai huynh”.
Người đàn ông áo xanh cười to: “Đúng đúng”.
Nói rồi y nhìn Diệp Huyên phía dưới nói: “Con trai, con biểu diễn đi”.
Diệp Huyên đau đầu: “Cha à, nếu cha không làm được thì đi đi. Thật đấy… Con sẽ không trách cha đâu”.
Người đàn ông áo xanh đen mặt: “Con nói gì đấy? Ta là cha con, cha ruột của con!”
Diệp Huyên không nói nên lời.
Đúng lúc này, Nguyên Võ Đế xoè tay ra, một tấm lệnh bài rực lửa bay lên, biến mất ở nơi sâu trong tinh không.
Gọi người!
Nguyên Võ Đế nhìn người đàn ông áo xanh với vẻ mặt nghiêm túc.
Đánh giá thấp rồi!
Phải gọi người thôi!
Thấy thế, Diệp Huyên càng không nói nên lời.
Phụ thân tới để tăng thêm độ khó cho hắn đây mà!
Mẹ kiếp!
Đúng là phục luôn!
Giờ khắc này, ở nơi sâu trong con đường Hư Chân quét ra từng luồng khí tức đáng sợ.
Cảm nhận được điều này, nét mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Diệp Huyên im lặng hồi lâu bỗng cười gọi: “Thanh Nhi”.
“Ta ở đây”.
Dứt lời, thời không trước mặt Diệp Huyên tách ra, một cô gái váy trắng chậm rãi đi ra, khẽ nói: “Ta vẫn luôn ở đây”.
Tam Kiếm hội tụ!
Nhìn cô gái trước mặt, Diệp Huyên nở nụ cười rạng rỡ.
Nhìn thấy cô gái váy trắng, người đàn ông áo xanh bật cười: “Thiên Mệnh, hay là hôm nay ba chúng ta đánh một trận đi?”
Kiếm tu Tiêu Dao nhanh chóng gật đầu: “Được”.
Cô gái váy trắng nhìn hai người: “Đã quên nhiều năm trước bị ta đánh thế nào rồi à?”
Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông áo xanh và kiếm tu Tiêu Dao đều cứng đờ.
Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Bây giờ đã khác xưa rồi. Nói thật bây giờ ta cũng muốn được thua lắm. Vô địch quá lâu thật là đau đớn!”
Mọi người: “…”
Thiên Mệnh bình tĩnh nói: “Ta vô địch, hai người cứ tự nhiên”.
Mặt người đàn ông áo xanh đầy vạch đen!
Kiếm tu Tiêu Dao cũng lắc đầu cười, đương nhiên phần nhiều vẫn là hưng phấn, cuối cùng cũng có thể đánh một trận đàng hoàng rồi.
Vô địch thật sự quá cô đơn!
Lúc này Diệp Huyên bỗng nói: “Hay là chờ ta một lát?”
Tam Kiếm nhìn Diệp Huyên, hắn khẽ cười: “Không vấn đề gì chứ?”
Thiên Mệnh gật đầu: “Được”.
Người đàn ông áo xanh cười: “Đương nhiên”.
Kiếm tu Tiêu Dao gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên cười to.
Mà lúc này trong con đường Hư Chân, từng luồng khí thế mạnh mẽ ập về phía này như thuỷ triều.
Giờ phút này, nét mặt của mọi người bên phía vũ trụ Quan Huyên đều nặng nề, nghiêm nghị không gì sánh được.
Diệp Huyên quay đầu, chậm rãi nhìn qua những gương mặt quen thuộc, sau khi nhìn hết một lượt, hắn mỉm cười, kéo tay cô gái váy trắng, quay đầu nhìn con đường Hư Chân thật lâu mới khẽ nói: “Thanh Nhi, thời đại của ta kết thúc rồi”.
- Kết thúc -
Trong thành, Diệp Huyên đưa Diệp Liên đi đến một quán mì.
Diệp Huyên nhìn chủ quán mì rồi cười gọi: “Cho hai bát mì”.
Chủ quán nhìn hắn cười khà khà: “Có ngay!”
Diệp Huyên nhìn xung quanh một lượt: “Thanh Thành cũng không thay đổi bao nhiêu”.
Diệp Liên gật đầu: “Trước đây muội rất không thích Diệp tộc, nhưng bây giờ muội lại hơi thích nơi này rồi, bởi ở đây có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa muội và ca ca”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, trước đây hắn cũng không thích nơi này, vì thế rất ít khi về.
Nhưng bây giờ trở về hắn phát hiện có vẻ mình cũng không hận nơi này, cũng không hận Diệp tộc trước đây.
Những khổ sở phải chịu ở Diệp tộc khi xưa, bây giờ nghĩ lại có vẻ cũng chẳng là gì!
Lúc này, chủ quán bưng ra hai bát mì: “Hai vị khách quan, xin mời!”
Diệp Huyên đang định ăn thì đúng lúc này không gian bên cạnh hắn khẽ rung, có truyền âm bay tới.
Diệp Huyên nhíu mày.
Diệp Liên hỏi nhỏ: “Có chuyện phải làm ạ?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Không vội, ăn mì xong rồi làm”.
Nói rồi hắn bắt đầu động đũa.
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, khẽ cười rồi cũng bắt đầu ăn.
Hai huynh muội ăn rất chậm, nói cười rôm rả.
Lúc này một người áo đen bỗng xuất hiện ở phía sau Diệp Huyên cách đó không xa.
Người này chính là Ám Quân!
Ám Quân nhìn Diệp Huyên và Diệp Liên, muốn nói lại thôi.
Diệp Liên nhìn người áo đen rồi nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng bảo: “Ca đi làm việc đi!”
Diệp Huyên ăn nốt miếng mì cuối cùng, nhìn Diệp Liên cười bảo: “Không vội, muội ăn xong rồi chúng ta đi”.
Diệp Liên cười ngọt ngào: “Vâng!”
Nói rồi nàng bắt đầu ăn tiếp.
Diệp Huyên nhìn Diệp Liên ngồi ăn trước mặt mình, bất giác hắn cũng nở nụ cười.
Lòng hắn chưa bao giờ bình yên như lúc này!
Đại đạo?
Trường sinh?
Đều không bằng một nụ cười của Tiểu Liên Nhi của hắn!
Lúc này Diệp Liên buông đũa, nhìn Diệp Huyên cười: “Ca, muội ăn xong rồi, huynh đi làm việc đi”.
Diệp Huyên mỉm cười đưa tay ra.
Diệp Liên hơi sửng sốt, hắn cười bảo: “Đi cùng ca nào”.
Diệp Liên do dự một chút rồi nói: “Ca, thực lực của muội kém, không giúp được gì cho huynh, muội không đi đâu. Hôm nay muội đã vui lắm rồi, huynh đi đi. Thật đấy!”
Nhưng Diệp Huyên lắc đầu.
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên thật lâu, nở nụ cười rạng rỡ rồi đưa tay nắm lấy tay hắn, Diệp Huyên cười và nói: “Đi thôi”.
Nói rồi hắn kéo Diệp Liên biến mất tại chỗ.
Ám Quân cũng biến mất cùng.
…
Chiến trường Hư Chân.
Diệp Huyên đưa Diệp Liên đến chiến trường Hư Chân, mà lúc này Tần Quan đã chờ sẵn ở đây.
Bên cạnh Tần Quan là Tội Vương.
Vẻ mặt Tội Vương giờ phút này vô cùng nặng nề.
Diệp Huyên nhìn về phương xa, cuối trời có một con đường lớn màu vàng khổng lồ cả gần triệu trượng, đầu kia của con đường là trong thời không.
Không nhìn thấy điểm tận cùng!
Cả con đường màu vàng đều được tạo thành từ phù văn màu vàng, cực kỳ thần bí.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, gã trầm giọng bảo: “Diệp thiếu, đây là ‘con đường Hư Chân’ trong truyền thuyết, con đường này xuất hiện đồng nghĩa với việc một vũ trụ sẽ bị huỷ diệt. Trong ghi chép, con đường này đã xuất hiện hơn một triệu lần, mà lần nào nó xuất hiện cũng có một vũ trụ bị huỷ diệt, không có ngoại lệ”.
Diệp Huyên cười: “Xem ra vị Chân Thần của Chân Thế Giới kia muốn huỷ diệt vũ trụ Quan Huyên của ta”.
Tội Vương gật đầu: “Đúng thế”.
Nói xong trong mắt gã hiện lên vẻ phức tạp, gã cứ tưởng trong thời gian ngắn Chân Thần sẽ không chú ý tới nơi này, nhưng không ngờ Chân Thần không chỉ chú ý tới nơi này mà vừa ra tay đã muốn huỷ diệt.
Rất lo lắng!
Tội Vương nhìn con đường Hư Chân, ở Chân Thế Giới, Chân Thần là tồn tại thế nào?
Đó là một tồn tại vô địch khiến ai nghĩ đến cũng đều run sợ!
Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, nhìn con đường Hư Chân kia rồi cười nói: “Định chơi ác đây mà!”
Diệp Huyên gật đầu: “Lát nữa ông lên trước nhé?”
Sắc mặt Vô Biên Chủ lập tức đen sì, mẹ kiếp, lúc nào ngươi cũng muốn chơi ông đây thế!
Tần Quan đi tới bên cạnh Diệp Huyên, khẽ nói: “Tới rồi!”
Diệp Huyên gật đầu, nhìn con đường Hư Chân.
Lúc này một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ con đường ấy, ông ta có dáng người vạm vỡ với mái tóc màu đỏ, trên người mặc một bộ chiến bào cũng màu đỏ rực lửa, chiến bào không có gió mà tự bay, toàn thân ông ta toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Khi ông ta xuất hiện cả chiến trường Hư Chân đều trở nên hư ảo.
Người đàn ông trung niên nhìn chung quanh, khẽ cau mày: “Thật là một vũ trụ thấp hèn!”
Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Ông ta là Nguyên Võ Đế, một trong Thập Đại Đế Tướng dưới trướng Chân Thần”.
Nguyên Võ Đế!
Vô Biên Chủ bỗng cười lớn: “Thập Đại Đế Tướng? Để ta thăm dò trước xem sao”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên lao về phía trước.
Xa xa, Nguyên Võ Đế nhíu mày, tung ra một quyền.
Ầm!
Trong nháy mắt, chiến trường Hư Chân trong phạm vi mấy chục triệu dặm đều hoá thành hư vô.
Rầm!
Cùng lúc đó, Vô Biên Chủ cũng lùi lại cả triệu trượng.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên chau mày.
Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn cánh tay phải của mình, tay phải ông ta đã hoàn toàn nứt vỡ, lộ ra xương trắng.
Vô Biên Chủ sững sờ.
Nguyên Võ Đế nhìn Vô Biên Chủ: “Cũng không phải rất yếu”.
Diệp Huyên bỗng bật cười lớn.
Vô Biên Chủ sầm mặt, nhìn Nguyên Võ Đế: “Tiếp tục”.
Vừa dứt lời ông ta bỗng xoè tay ra, trong chớp mắt, vô số ấn Đại Đạo ngưng tụ ở lòng bàn tay, sau đó ông ta biến mất tại chỗ.
Bùm!
Một ấn Đại Dạo màu đỏ rực lửa bắn về phía Nguyên Võ Đế.
Trên con đường Hư Chân, vẻ mặt Nguyên Võ Đế bình tĩnh, ông ta lại tung ra một quyền.
Rầm rầm!
Ngay lập tức, Vô Biên Chủ lại bị đánh bay cả hơn triệu trượng.
Khi ông ta dừng lại thì cơ thể đã nứt toác, máu tươi bắn ra tung toé.
Vô Biên Chủ im lặng.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi cũng im lặng.
Không phải ông già này đã bị đả kích rồi đấy chứ?
Vô Biên Chủ bỗng nhìn Diệp Huyên cười khẽ: “Tiểu Huyên Tử, ta hơi không theo kịp thời đại rồi”.
Diệp Huyên khẽ cười: “Đừng sợ, ta bảo kê cho ông”.
“Ha ha!”
Vô Biên Chủ bật cười lớn.
Diệp Huyên cười, sau đó nhìn Nguyên Võ Đế: “Chỉ có một mình ông thôi à?”
Nguyên Võ Đế nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chính là người mạnh nhất vũ trụ này?”
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Đương nhiên”.
Nguyên Võ Đế nhìn Diệp Huyên: “Ta đã giết cả chục nghìn kiếm tu rồi”.
Diệp Huyên cười ha hả: “Có lẽ ông không giết được ta đâu”.
Nguyên Võ Đế bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”
Diệp Huyên gật đầu cười: “Chân Thần của các ông tới cũng chẳng giết được ta đâu, bởi ta có thuật triệu hồi”.
Nguyên Võ Đế nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta cũng đã giết không ít triệu hồi sư rồi”.
Diệp Huyên cười, nhìn Nguyên Võ Đế: “Nếu chỉ có một mình ông thì có lẽ không huỷ diệt được vũ trụ Quan Huyên của chúng ta đâu”.
Nguyên Võ Đế khẽ gật đầu: “Yên tâm, không phải một người. Nhưng ta muốn thử một người trước”.
Diệp Huyên bất chợt tiến lên một bước: “Vậy thì thử đi”.
Dứt lời, hắn xoè tay, trong nháy mắt một thanh kiếm phóng lên trời.
Không phải kiếm Thanh Huyên mà là kiếm Nhân Gian!
Trên bầu trời, kiếm Nhân Gian bay xuống.
Nguyên Võ Đế tung ra một quyền.
Ù!
Trên nắm đấm xuất hiện một luồng khí thế đáng sợ.
Bùm!
Quyền này ép kiếm Nhân Gian của Diệp Huyên ngừng lại, nhưng lúc này Diệp Huyên lại chợt biến mất tại chỗ.
Nguyên Võ Đế hơi nheo mắt, thu tay phải về, một giây sau ông ta lại đánh ra một quyền nữa.
Choang!
Một khoảng kiếm quang vỡ vụn.
Nguyên Võ Đế liên tục lùi lại gần trăm trượng.
Lúc này Diệp Huyên đã trở lại vị trí ban đầu.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên, kinh ngạc nói: “Sao thực lực của ngươi lại trở nên mạnh thế này?”
Diệp Huyên cười đáp: “Ta vẫn luôn rất mạnh, chỉ là kẻ địch vẫn luôn không bình thường thôi, ha ha”.
Vô Biên Chủ im lặng, chẳng những kẻ địch của ngươi không bình thường mà muội muội của ngươi cũng không bình thường.
Đương nhiên, là mạnh ở mức độ không bình thường.
Không đúng, cả nhà ngươi đều mạnh không bình thường.
Trên con đường Hư Chân, Nguyên Võ Đế nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm có một vết kiếm, ông ta im lặng một lúc rồi nhìn Diệp Huyên phía xa: “Kiếm đạo Tín Ngưỡng”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, gọi người của ông ra đi”.
Nguyên Võ Đế lắc đầu: “Ta muốn thử một lần nữa”.
Sau khi dứt lời, ông ta tiến lên một bước.
Một bước đã tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên đâm ra một nhát kiếm.
Lần này hắn vẫn chưa dùng kiếm Thanh Huyên, nhưng nhát kiếm này lại có nghìn vạn kiếm Nhân Gian!
Bùm!
Một khoảng kiếm quang đột nhiên nổ tung trước mặt Diệp Huyên.
Rầm!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Nguyên Võ Đế lùi về chỗ cũ, cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm của ông ta đã có một vết kiếm sâu hoắm.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Võ Đế híp mắt.
Trong đầu Diệp Huyên vang lên giọng của Tiểu Hồn: “Tiểu chủ, dùng ta, chắc chắn có thể giết được ông ta!”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Không sao”.
Tiểu Hồn nhẹ giọng nói: “Tiểu chủ…”
Diệp Huyên cười: “Yên tâm, ta sẽ không vì phá thần mà bỏ rơi ngươi đâu”.
Tiểu Hồn lập tức cười vui vẻ: “Được”.
Diệp Huyên nhìn Nguyên Võ Đế phía xa, cười bảo: “Gọi người đi”.
Nguyên Võ Đế gật đầu: “Được”.
Nói xong ông ta giơ tay phải lên.
Cộp cộp cộp!
Con đường Hư Chân phía sau bỗng vang lên vô số tiếng vó ngựa.
Lúc này cả chiến trường Hư Chân đều chấn động kịch liệt, giống như động đất.
Rất nhanh, một trăm nghìn kỵ binh hoả giáp chậm rãi xuất hiện từ con đường Hư Chân, bọn họ đồng đều như nhau, tay cầm trường thương rực lửa, toàn thân tản ra khí thế cực kỳ đáng sợ, mà khi bọn họ xuất hiện, cả chiến trường Hư Chân bắt đầu vỡ vụn từng tấc.
Không thể chịu được sức mạnh của họ!
Thấy thế, nét mặt Vô Biên Chủ thoáng chốc trở nên nặng nề.
Khí thế đáng sợ quá!
Lúc này ông ta mới phát hiện họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Chân Thế Giới.
Chương 5985: Huynh là Thần của ta (Kết)
Mà ngay lúc này, phía sau đoàn kỵ binh có một đoàn bộ binh mặc hoả chiến giáp bước ra.
Ba trăm nghìn!
Khoảnh khắc họ bước ra, một luồng khí thế cường đại quét qua, chỉ riêng luồng khí thế này thôi đã đủ nghiền nát thế giới này rồi.
Nhưng vẫn chưa hết, sau đoàn bộ binh còn có mấy nghìn người khổng lồ đồng loạt xông ra nữa, mỗi người khổng lồ cao gần trăm trượng, tay trái cầm mâu, tay phải cầm khiên, bọn họ đứng đó, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt hung dữ, toàn thân toát ra sát khí khiến người ta khiếp sợ.
Nhìn thấy nghìn người khổng lồ này, Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run run nói: “Đây là Thiên Thần Cự Nhân tộc! Bọn họ là một trong những chủng tộc lâu đời nhất đến từ Chân Thế Giới, năm xưa thần phục Chân Thần, trong chinh chiến vũ trụ, bọn họ thích nhất là ăn sống sinh linh các vũ trụ…”
Thiên Thần Cự Nhân tộc!
Diệp Huyên nhìn hàng nghìn người khổng lồ ấy, phải công nhận rằng đúng là khí thế của bọn họ rất mạnh, nếu đại chiến nổ ra, bọn họ trực tiếp xông vào chiến trường thì nhất định sẽ rất kinh khủng.
Đúng lúc này, Tần Quan xoè tay, ngay sau đó Tiểu Tháp xuất hiện trong tay nàng ta, tiếp đó gần một triệu cường giả xuất hiện sau lưng họ.
Đây là một triệu người mạnh nhất hiện nay của vũ trụ Quan Huyên!
Giờ khắc này, vẻ mặt mọi người đều vô cùng nặng nề.
Đặc biệt là những cường giả Hư Chân còn sống sót từ lần trước, vẻ mặt họ lúc này đang nghiêm túc chưa từng có, bởi vì họ phát hiện đám Thần Linh trước mặt mạnh hơn đám Thần Linh năm xưa quá nhiều!
Không phải ở cùng cấp độ!
Nguyên Võ Đế nhìn nhóm cường giả sau lưng Diệp Huyên, nói: “Trước khi tới chủ nhân đã dặn không được khinh địch. Nhưng đến giờ ta vẫn cảm thấy vũ trụ này của các ngươi rất yếu. Bình thường, vũ trụ cấp bậc như các ngươi không tới lượt ta và quân đội của ta ra tay”.
Nói rồi ông ta nhìn quanh, lại nói: “Nhưng Chân Thần dặn ta làm như vậy thì chắc chắn là có dụng ý của nàng”.
Diệp Huyên bất chợt nhìn về phía Vô Biên Chủ, mí mắt ông ta giật giật: “Ngươi đừng nhìn ta, bây giờ ta đã là đệ đệ rồi, ta chỉ tới góp vui thôi”.
Diệp Huyên cười lớn, lúc này một cô gái đi tới bên cạnh hắn, người tới chính là Hồng Trần, mà sau đó Khâm Thiên Đạo cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
Nhìn đội hình trước mặt, nét mặt Hồng Trần và Khâm Thiên Đạo đều trở nên nặng nề.
Đội hình này thật sự hơi ngoài dự đoán của họ!
Mà ở đằng xa, Tội Vương nhìn xung quanh sau đó lui lại.
Diệp thiếu gọi người, gã liều!
Nếu Diệp thiếu không gọi người thì gã sẽ bỏ chạy!
Tuy hơi vô đạo đức nhưng còn sống là quan trọng nhất!
Tu hành, phải tuỳ cơ ứng biến!
Lúc này Nguyên Võ Đế hô to: “Giết!”
Không hề có một lời thừa thãi!
Vừa dứt lời, một Thiên Thần Cự Nhân cười to: “Để ta ăn sinh mạng cấp thấp này nào”.
Dứt lời, gã nhảy lên, ném mâu về phía Diệp Huyên, lực mạnh đủ để huỷ diệt cả vùng tinh hà vũ trụ.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh.
Khi hắn vừa định ra tay thì bỗng nhiên một tiếng kiếm ngân vang vọng trên bầu trời, giây tiếp theo một luồng kiếm quang chém chết Thiên Thần Cự Nhân đó!
Thiên Thần Cự Nhân đó biến sắc, nhanh chóng giơ tấm khiên lên chắn trước người.
Phập!
Dưới sự chú ý của mọi người, kiếm quang đó phá vỡ khiên của Thiên Thần Cự Nhân, sau đó chém xuyên qua bụng gã.
Vụt!
Thiên Thần Cự Nhân ấy bị chém làm đôi.
Mọi người nhìn lên bầu trời, ở nơi đó có một cô gái chầm chậm bước ra.
Nhìn thấy cô gái, khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên.
Người tới chính là Diệp Thanh Thanh!
Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đi tới, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Huyên, không nói gì.
Ù!
Lúc này, một tiếng kiếm ngân khác lại vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy thời không nứt ra, sau đó một cô gái áo bào trắng từ tốn bước ra.
Đồ!
Mà gần như cùng lúc đó, bên phải Đồ, thời không cũng tách ra, một cô gái váy trắng xuất hiện.
Thanh Nhi váy trắng!
Đồ và Thanh Nhi váy trắng đến bên Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì.
Hai cô gái cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đúng cạnh Diệp Huyên.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ!”
Diệp Huyên hơi ngẩn ra rồi vẫn quay đầu nhìn lại, nơi xa, thời không tách ra, một người đàn ông bước ra, đi đầu là Mặc Vân Khởi.
Mà phía sau Mặc Vân Khởi còn có Bạch Trạch, Kỷ An Chi, An Lan Tú, Khương Cửu, Thác Bạt Ngạn, Liên Vạn Lý, Giản Tự Tại, Trương Văn Tú, Tiểu Đạo, Đạo Nhất, Thiên Mạt, A Mục Đại tế ti, Mục Tiểu Đao, Tiểu Ách, Tiểu An, A Đạo Linh, An Liên Vân, Thiên Yếm, Tiên Cổ Yêu, Ngạn Bắc, Tú Phạn, Thần Lam, Vị Ương Thiên, hoạ sư...
Rất nhiều rất nhiều người quen!
Nhìn thấy những người này, Diệp Huyên ngớ người.
Lúc này Tần Quan bỗng cười lên tiếng: “Là ta bảo Tiên Bảo Các đưa họ tới đây, dù kết cục của trận chiến cuối cùng này thế này thì cũng đừng để lại nuối tiếc”.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, khẽ cười: “Cảm ơn”.
Tần Quan cười nhẹ, không nói gì nữa.
“Ha ha”.
Lúc này một tiếng cười to vang lên từ Truyền Tống Trận, sau đó một người đàn ông trung niên bước ra.
Nhìn thấy người này, Diệp Huyên lại một lần nữa sững người.
Không ngờ người này lại là tầng chín!
Lâu lắm rồi không gặp!
Tầng chín nhìn Diệp Huyên, không đi tới mà chỉ cười vẫy tay.
Diệp Huyên mỉm cười, lúc này bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái.
Chính là An Lan Tú!
An Lan Tú nhìn hắn, sau đó quay người nhìn đám cường giả Thần Linh.
Mà lúc này, bên phải Diệp Huyên lại xuất hiện một cô gái nữa, chính là Thanh Khâu!
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Khâu, khẽ cười: “Khi nào muội phá thần?”
Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, dịu dàng nói: “Huynh là Thần của ta, khi nào huynh phá thần thì ta phá thần! Nếu huynh không phá thần thì ta sẽ mãi ở bên huynh”.
Diệp Huyên hơi giật mình sau đó cười lớn, cười một hồi hắn nhìn đám cường giả Thần Linh, đang định nói thì lúc này thời không bầu trời phía xa bỗng nứt ra.
Ầm!
Một kiếm tu mặc trường bào màu mây bước ra.
Đại ca?
Diệp Huyên ngẩn người.
Kiếm tu nhìn Diệp Huyên khẽ cười, nhưng không nói.
“Ha ha”.
Đúng lúc này, thời không bên phải kiếm tu cũng tách ra, một tiếng cười to vang lên: “Con trai, phụ thân của con tới rồi đây!”
Vừa dứt lời một kiếm tu mặc trường bào màu xanh bước ra.
Kiếm chủ áo xanh!
Bên trái Kiếm chủ áo xanh còn có một cô bé ăn mặc rất lạ, đầu cô bé mọc hai cái sừng, miệng đang ngậm kẹo mút, mà trên vai cô bé là một con thú nhỏ màu trắng đầy lông.
Lúc này nó đang nhìn ngó xung quanh với ánh mắt đầy tò mò.
Nghe Kiếm chủ áo xanh nói thế, nét mặt Diệp Huyên lập tức sầm xuống.
Sau khi Kiếm chủ áo xanh đi ra thì nhìn Diệp Huyên cười hỏi: “Có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?”
Diệp Huyên cạn lời.
Mọi người: “…”
Lúc này, một Thiên Thần Cự Nhân bỗng nhìn người đàn ông áo xanh, trong mắt đầy tà khí: “Đã thôi đi chưa?”
Dứt lời, gã nhảy lên, đâm mâu vào người đàn ông áo xanh!
Người đàn ông áo xanh khẽ cau mày, quay người đâm ra một nhát.
Vút!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đầu của Thiên Thần Cự Nhân đã bay mấy chục vạn trượng.
Ai nấy đều sững sờ.
Nét mặt Nguyên Võ Đế trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Người đàn ông áo xanh nhìn đám Thiên Thần Cự Nhân tộc trước mặt, bình tĩnh nói: “Ta rất yếu, các ngươi có muốn thử một lần nữa không?”
Mọi người: “…”
Lúc này kiếm tu Tiêu Dao cười khẽ: “Cứ bình tĩnh, hôm nay là sân nhà của con trai huynh”.
Người đàn ông áo xanh cười to: “Đúng đúng”.
Nói rồi y nhìn Diệp Huyên phía dưới nói: “Con trai, con biểu diễn đi”.
Diệp Huyên đau đầu: “Cha à, nếu cha không làm được thì đi đi. Thật đấy… Con sẽ không trách cha đâu”.
Người đàn ông áo xanh đen mặt: “Con nói gì đấy? Ta là cha con, cha ruột của con!”
Diệp Huyên không nói nên lời.
Đúng lúc này, Nguyên Võ Đế xoè tay ra, một tấm lệnh bài rực lửa bay lên, biến mất ở nơi sâu trong tinh không.
Gọi người!
Nguyên Võ Đế nhìn người đàn ông áo xanh với vẻ mặt nghiêm túc.
Đánh giá thấp rồi!
Phải gọi người thôi!
Thấy thế, Diệp Huyên càng không nói nên lời.
Phụ thân tới để tăng thêm độ khó cho hắn đây mà!
Mẹ kiếp!
Đúng là phục luôn!
Giờ khắc này, ở nơi sâu trong con đường Hư Chân quét ra từng luồng khí tức đáng sợ.
Cảm nhận được điều này, nét mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Diệp Huyên im lặng hồi lâu bỗng cười gọi: “Thanh Nhi”.
“Ta ở đây”.
Dứt lời, thời không trước mặt Diệp Huyên tách ra, một cô gái váy trắng chậm rãi đi ra, khẽ nói: “Ta vẫn luôn ở đây”.
Tam Kiếm hội tụ!
Nhìn cô gái trước mặt, Diệp Huyên nở nụ cười rạng rỡ.
Nhìn thấy cô gái váy trắng, người đàn ông áo xanh bật cười: “Thiên Mệnh, hay là hôm nay ba chúng ta đánh một trận đi?”
Kiếm tu Tiêu Dao nhanh chóng gật đầu: “Được”.
Cô gái váy trắng nhìn hai người: “Đã quên nhiều năm trước bị ta đánh thế nào rồi à?”
Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông áo xanh và kiếm tu Tiêu Dao đều cứng đờ.
Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Bây giờ đã khác xưa rồi. Nói thật bây giờ ta cũng muốn được thua lắm. Vô địch quá lâu thật là đau đớn!”
Mọi người: “…”
Thiên Mệnh bình tĩnh nói: “Ta vô địch, hai người cứ tự nhiên”.
Mặt người đàn ông áo xanh đầy vạch đen!
Kiếm tu Tiêu Dao cũng lắc đầu cười, đương nhiên phần nhiều vẫn là hưng phấn, cuối cùng cũng có thể đánh một trận đàng hoàng rồi.
Vô địch thật sự quá cô đơn!
Lúc này Diệp Huyên bỗng nói: “Hay là chờ ta một lát?”
Tam Kiếm nhìn Diệp Huyên, hắn khẽ cười: “Không vấn đề gì chứ?”
Thiên Mệnh gật đầu: “Được”.
Người đàn ông áo xanh cười: “Đương nhiên”.
Kiếm tu Tiêu Dao gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên cười to.
Mà lúc này trong con đường Hư Chân, từng luồng khí thế mạnh mẽ ập về phía này như thuỷ triều.
Giờ phút này, nét mặt của mọi người bên phía vũ trụ Quan Huyên đều nặng nề, nghiêm nghị không gì sánh được.
Diệp Huyên quay đầu, chậm rãi nhìn qua những gương mặt quen thuộc, sau khi nhìn hết một lượt, hắn mỉm cười, kéo tay cô gái váy trắng, quay đầu nhìn con đường Hư Chân thật lâu mới khẽ nói: “Thanh Nhi, thời đại của ta kết thúc rồi”.
- Kết thúc -
Bình luận facebook