Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5981-5883
Chương 3037: Cuộc đời ta thật sự rất khổ.
Bên trong phòng bếp, Diệp Huyên bắt đầu thổi lửa nấu cơm, tuy đã lâu lắm rồi không làm những chuyện này, nhưng hắn vẫn rất thạo việc.
Lúc này, Kỷ An Chi bỗng đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta cầm lấy một cái kẹp gắp than rồi khẽ nói: "Để ta giúp".
Diệp Huyên cười: "Ừ".
Kỷ An Chi bắt đầu nhóm lửa, Diệp Huyên thì quay sang thái rau.
Kỷ An Chi liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nếu năm đó cứ ở lại thư viện Thương Lan sống như vậy cả đời, ngươi có đồng ý không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đồng ý".
Kỷ An Chi hơi cong môi lên.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn Kỷ An Chi, cười bảo: "An Chi, cô cười lên trông đẹp lắm".
Kỷ An Chi hơi cúi đầu: "Vậy sau này ta sẽ cười nhiều hơn".
Diệp Huyên cười ha ha: "Ừm!"
Nửa canh giờ sau, nhóm Diệp Huyên đã quây quần một bàn.
Lần này, Diệp Huyên nấu rất phong phú xa xỉ, tận mười mấy món.
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch im lặng không nói gì.
Diệp Huyên nhìn hai người một lát rồi cười bảo: "Ăn thôi!"
Nói xong, hắn bắt đầu gắp đồ ăn.
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch cũng cầm đũa lên, có điều cả hai vẫn không ai nói gì.
Diệp Huyên có chút bất mãn: "Hai tên các ngươi đừng có khiến bầu không khí nặng nề như vậy chứ, đúng là sắp có đại chiến, nhưng cũng có phải là sắp chết ngay đâu! Hai ngươi làm vậy cứ như sắp tiễn ta đâm đầu vào chỗ chết không á!"
Mặc Vân Khởi cười khổ: "Chỉ là do ngươi khác thường quá. Bình thường ngươi bận rộn không hết, bây giờ lại đến nấu cơm cho chúng ta, ngươi thấy có lạ không?"
Diệp Huyên có chút cạn lời: "Chẳng lẽ các ngươi nghĩ đây là lần cuối cùng ta nấu cơm cho các ngươi ăn à?"
Mặc Vân Khởi cười: "Đừng nói mấy lời xui xẻo vậy chứ! Nào, hiếm khi tụ tập một phen, hôm nay chúng ta không say không về!"
Diệp Huyên cười ha ha, nâng một chén rượu trước mặt lên: "Cạn!"
Mấy người uống một hơi cạn sạch!
Chẳng mấy chốc, Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch đã thả lỏng hết, bữa ăn này ai cũng cười nói vui vẻ.
"Diệp thổ phỉ, năm đó ngươi quá là xấu xa, không chỉ nhiều kế vặt mà còn hay hại chúng ta, lúc đó ta thật sự muốn đấm ngươi vài trận đó, ha ha..."
"Diệp thổ phỉ thì khỏi nói, ngày nào cũng nghĩ cách hại người, tệ hết chỗ nói! Nhưng Diệp thổ phí cũng rất nghĩa khí... Huynh đệ tốt".
"..."
Đêm khuya.
Diệp Huyên rời khỏi đại điện, mà bên cạnh hắn là Kỷ An Chi.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không có trăng sáng, nhưng lại có sao đầy trời.
Diệp Huyên chủ động nắm lấy tay Kỷ An Chi rồi chậm rãi bước về phương xa, khẽ nói: "Cảm giác này thật sảng khoái".
Kỷ An Chi không nói gì.
Diệp Huyên nhìn giai nhân ở bên: "Đừng lo, trên đời này không một ai có thể giết được ta!"
Kỷ An Chi khẽ gật đầu: "Ừ'.
Hai người cứ chậm rãi rảo bước đi, vừa nói vừa cười, trông rất ấm áp.
Chẳng biết lúc nào, Diệp Huyên bỗng nhẹ giọng nói: "Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ hỏi cưới nàng, được không?"
Kỷ An Chi khẽ run lên, một lát sau, nàng gật đầu, đáp: "Được".
...
Sáng sớm.
Ở nơi nào đó trong thư viện, có một cô gái đang huấn luyện binh lính.
Cô gái thân mang giáp bạc, eo đeo đao cong.
Khương Cửu!
Bây giờ nàng đang thống ngự một nhánh Ngự Lâm Quân, tổng cộng có mười mấy vạn quân.
Bỗng, Khương Cửu như cảm nhận được gì đó nên xoay người lại, cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng.
Chính là Diệp Huyên.
Nhóm binh lính phía sau Khương Cửu đồng loạt quỳ xuống đất, run giọng hô: "Bái kiến Kiếm chủ!"
Diệp Huyên phất tay, cười nói: "Các ngươi lui xuống đi".
Nhóm binh lính cung kính thi lễ, sau đó lui đi.
Diệp Huyên nhìn cô gái trước mặt, khẽ mỉm cười: "Tiểu Cửu!"
Khương Cửu nhìn chằm chằm Diệp Huyên một lúc rồi mới cười: "Tìm ta à?"
Diệp Huyên cũng cười: "Tất nhiên rồi".
Khương Cửu lườm Diệp Huyên một cái: "Ta còn tưởng huynh quên ta rồi ấy chứ!"
Diệp Huyên đi tới trước mặt Khương Cửu, hắn xòe tay ra, một thanh kim đao xuất hiện trong tay hắn, hắn khẽ nói: "Nghĩa tặng đao của cô, Diệp Huyên ta cả đời cũng không quên!"
Khương Cửu nở nụ cười, nhưng cười rồi lại bật khóc.
Diệp Huyên đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khương Cửu, cười hỏi: "Sao lại khóc?"
Khương Cửu cong môi lên: "Vì vui đó!"
Diệp Huyên cười ha ha giòn tan, vang vọng khắp xung quanh.
...
Bên trong một quán rượu, có một cô gái đang ngồi sau quầy gảy bàn tính, không biết là đang tính gì.
Chợt, cô gái ngẩng đầu lên, khi thấy rõ người đến là ai thì hơi ngẩn người, nhưng một lát sau, trong mắt nàng bỗng ngấn nước, rồi lệ cứ rơi xuống lã chã.
Diệp Huyên đi tới trèo qua quầy gỗ, dừng lại ngay trước mặt cô gái, cười nói: "Tiểu Đạo, lâu rồi không gặp!"
Tiểu Đạo hơi cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt tủ.
Diệp Huyên khẽ hỏi: "Sao cô lại không đi tìm ta?"
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Bây giờ ngươi đã là Kiếm chủ Nhân Gian!"
Diệp Huyên cười nói: "Có đang giận ta không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Ban nãy thì có!"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Bây giờ thì sao?"
Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Không giận nữa".
Diệp Huyên cúi người, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má Tiểu Đạo, khẽ nói: "Xin lỗi!"
Tiểu Đạo cúi đầu: "Không sao!"
Diệp Huyên nắm tay Tiểu Đạo: "Ta biết cô ở đây chờ ta".
Tiểu Đạo nắm ngược lấy tay Diệp Huyên: "Ta biết ngươi sẽ đến".
...
Trên một hòn đảo nào đó, có một cô gái đang tựa người vào cây, tay cầm quyển sách.
Cô gái đọc sách một cách say sưa.
Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.
Cô gái quay đầu nhìn, khi thấy là ai đến thì bỗng sững sờ tại chỗ, sách trong tay cũng rơi bộp xuống đất.
Diệp Huyên cười nói: "Đạo Nhất, lâu rồi không gặp!"
Đạo Nhất nhặt sách lên, sau đó xoay người lại, khẽ nói: "Diệp kiếm chủ, sao ngươi lại đến đây?"
Diệp Huyên đi tới bên cạnh Đạo Nhất, khẽ nói: "Ta biết cô ở đây nên đến gặp".
Đạo Nhất hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Huyên cầm lấy sách cổ ở trong tay Đạo Nhất, khi thấy tên quyển sách thì hắn bỗng sững người: Kiếm chủ Nhân Gian truyện!
Diệp Huyên có chút ngạc nhiên nên mở ra đọc, một lát sau hắn đã thấy buồn cười: "Sao bịa quá vậy trời!"
Đạo Nhất giật lấy quyển sách, lườm Diệp Huyên một cái, không nói gì.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Tại sao không đi tìm ta?"
Đạo Nhất hỏi ngược lại: "Vậy sao ngươi không tìm ta?"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Chẳng phải ta đến rồi đấy sao?"
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên, nàng cứ nhìn như thế, để rồi nước mắt lăn dài.
Diệp Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đạo Nhất, khẽ nói: "Xin lỗi!"
Đạo Nhất khẽ lắc đầu, nàng ta chậm rãi dụi người vào lòng Diệp Huyên, nhỏ giọng nói: "Ta cứ nghĩ ngươi đã quên ta mất! Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ trở về! Ta cứ nghĩ... Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau!"
Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy Đạo Nhất, khẽ nói: "Sao lại thế được!"
Nói rồi, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, lúc này đây, tim của hắn không hiểu tại sao lại nhói lên.
Từ Thanh Thành đi đến hiện tại, chính hắn cứ mãi mê tu luyện, bỏ quên biết bao người ở cạnh.
Trải qua rất nhiều chuyện, trưởng thành lên rất nhiều lần, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều thứ.
Hắn vượt qua được kẻ địch, đồng thời cũng bỏ lại cố nhân ở đằng sau.
Nhưng đời hắn thật sự rất khổ!
Nếu không liều mạng tu luyện, sao có thể dễ dàng sống sót?
Chương 5982: Ông có thể gọi tổ tông!
Trong một khoảng trời tuyết giá, một cô gái ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt chậm rãi nhắm lại, xung quanh gió lạnh rít gào, lạnh cắt da cắt thịt.
Lúc này, trên mặt tuyết đột nhiên vang lên tiếng tuyết vỡ giòn tan.
Lông mày của cô gái hơi nhíu lại, nàng ta mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang chậm rãi đi về phía mình.
Khi nhìn rõ người đàn ông, nàng ta chợt sững người tại chỗ.
Người đàn ông đi tới trước mặt nàng ta, cười khẽ: “Thiên Mạt cô nương, đã lâu không gặp”.
Cô gái tên Thiên Mạt không biến sắc: “Thì ra là Kiếm chủ Nhân Gian à, sao hôm nay lại có thời gian tới chốn này thế?”
Diệp Huyên tiến thêm một bước, nhẹ nhàng gạt đi bông tuyết trên mái tóc Thiên Mạt, khẽ nói: “Ta nhớ cô!”
Người Thiên Mạt cứng đờ, một lúc sau nàng ta hơi cúi đầu, nước mắt rơi xuống nền tuyết rồi nhanh chóng kết thành băng.
Bỗng nhiên Thiên Mạt ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, nàng ta cứ vậy nhìn hắn, tuy trên mặt không ngừng có nước mắt tuôn ra nhưng trong mắt nàng ta lại đầy vẻ bướng bỉnh.
Một số người rời đi không có một chút tin tức, dường như biến mất khỏi thế gian này.
Thật bực mình!
Diệp Huyên cúi người hôn nhẹ lên lông mày của Thiên Mạt, sau đó ôm nàng ta vào lòng, nhẹ giọng cất lời: “Là lỗi của ta”.
Là lỗi của ta!
Lúc này, nước mắt trên mặt cô gái càng nhiều hơn.
Mà những tủi thân uất ức bao nhiêu năm nay cũng biến mất vào thời điểm này.
…
Tiên Cổ Thành.
Diệp Huyên đi trên đường, đường phố người qua người lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, trên bầu trời xa đột nhiên xuất hiện tiếng rồng gầm, sau đó là một luồng long uy đáng sợ từ trên trời quét xuống!
Tất cả người trong thành đều giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên trời có một con rồng khổng lồ dài vạn trượng đang bay vút tới, mà trên đầu con rồng có một người đàn ông áo xanh đang đứng.
Trên đường, có người ngạc nhiên hô lên: “Là Trương Trần của Huyền Tông, đây là thiên tài tuyệt thế vạn năm hiếm gặp của Huyền Tông! Thế mà hắn lại ký kết khế ước bình đẳng với Thiên Long tộc, thật kinh khủng!”
“Trương Trần? Hắn đang định làm gì vậy?”
“Làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn đang theo đuổi đại tiểu thư của Tiên Cổ Thành à?”
“Thì ra là vậy!”
Nghe cuộc nói chuyện của mọi người, Diệp Huyên hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười, bước nhanh về hướng xa.
Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã tới phủ Thành chủ, lúc này một ông lão ngăn hắn lại.
Ông ta nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ông không biết ta?”
Ông lão khẽ nhíu mày, quan sát Diệp Huyên một lượt rồi lắc đầu: “Không biết”.
Mặt Diệp Huyên đen sì.
Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nổi tiếng lắm à?”
Diệp Huyên lấy một cuốn sách cổ ra, tên cuốn sách là: Kiếm chủ Nhân Gian truyện.
Đây là sách do người ta bịa ra!
Nên viết rất khoa trương, ngầu ghê gớm.
Quan trọng nhất là trong sách có chân dung của hắn.
Diệp Huyên mở trang đầu ra đưa cho ông lão, ông lão vừa thấy bức chân dung đã ngẩn người, nhìn bức chân dung rồi lại nhìn Diệp Huyên, cuối cùng ông ta run run hỏi: “Ngươi… Ngươi có kiếm Thanh Huyên trong truyền thuyết không?”
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Phịch!
Ông lão quỳ xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ! Sao ngài lại tới đây? Trước khi tới ngài hãy nói trước một tiếng chứ! Ngài tới thế này doạ mọi người chết khiếp đấy!”
Diệp Huyên cười: “Mau đứng lên đi, ta tới đây làm chút việc, ông đừng làm ầm lên”.
Ông lão vội nói: “Cải trang vi hành ạ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão gật địa lia lịa: “Ta hiểu rồi! Hiểu rồi!”
Diệp Huyên cười, sau đó xoè tay ra, một cuốn sách cổ bay tới trước mặt ông lão: “Ông giữ quyển công pháp này lại mà tu luyện đi”.
Ông lão mở ra sau đó lại quỳ xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ… ta lạy ngài một lạy trước nhé!”
Nói rồi ông ta lạy vài lạy, khi ngẩng đầu lên thì Diệp Huyên đã biến mất.
Ông lão sững người.
Diệp Huyên vừa tới nội điện đã nghe thấy một giọng nói: “Yêu cô nương, Trương Trần ta thật lòng thích cô, vì sao cô lại từ chối ta hết lần này đến lần khác?”
Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trong điện với vẻ mặt không cảm xúc.
Bên cạnh nàng ấy còn có một ông lão tóc bạc phơ.
Người này chính là lão tổ của Tiên Cổ tộc – Tiên Cổ Lân.
Tiên Cổ Lân nhìn Tiên Cổ Yêu, bình tĩnh nói: “Cô nhóc, Trương Trần công tử rất được, ngươi đừng kén chọn nữa”.
Tiên Cổ Yêu bình thản nói: “Lão tổ, ta nghe nói ông đã nhận không ít Trụ Tinh của Huyền Tông, chuyện này có phải là thật không?”
“Hỗn láo!”
Tiên Cổ Lân nổi trận lôi đình: “Con nhóc chết tiệt này nói linh tinh gì thế hả? Lão tổ ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi đừng hiểu lầm người tốt! Ta nói cho ngươi biết ta đã đồng ý với lão tổ của Huyền Tông rồi, hôn sự này cứ quyết định vậy đi”.
Tiên Cổ Yêu nhìn Tiên Cổ Lân: “Ta đã có người mình thích rồi”.
Nghe vậy, Trương Trần của Huyền Tông ở cách đó không xa nhíu mày, mà Tiên Cổ Lân thì lại đập vỡ chiếc bàn bên cạnh, tức giận quát: “Ngươi đã có người mình thích? Ngươi gọi hắn tới đây, xem lão phu có đập chết hắn không!”
Tiên Cổ Yêu siết chặt hai tay, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì hết, trong lòng cảm thấy tủi thân, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi.
Lúc này một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên ngoài điện: “Ta tới rồi đây”.
Tiên Cổ Yêu sửng sốt, nhìn ra ngoài điện, ở đó có một người đàn ông đang chầm chậm bước đến.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, nước mắt Tiên Cổ Yêu trào ra như vỡ bờ, bóng dáng của chàng thanh niên cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Tiên Cổ Yêu vội vàng lau nước mắt, nhìn người đàn ông từ xa đi tới mà cứ ngỡ là đang mơ, vì thế nàng tự nhéo mình thật mạnh.
Đau!
Là thật!
Tiên Cổ Yêu khóc một lúc rồi bật cười.
Trương Trần quay người nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt lạnh băng.
Mà Tiên Cổ Lân thì càng tức giận không kiềm chế được, lão ta đứng dậy trừng mắt nhìn Diệp Huyên đầy giận dữ: “Ngươi chính là người mà con nhóc chết tiệt kia thích?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”
Tiên Cổ Lân bật cười: “Ngươi có thân phận gì mà cũng xứng với người của Tiên Cổ tộc ta?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ta và Tiểu Yêu thật lòng yêu nhau”.
“Vớ vẩn!”
Tiên Cổ Lân xua tay: “Ngươi đừng nói dối lão phu, lão phu hỏi ngươi Trương Trần là thiên tài tuyệt thế vạn năm hiếm gặp của Huyền Tông, hơn nữa lại là Thiếu tông chủ của Huyền Tông, không chỉ vậy còn ký khế ước bình đẳng với Thiếu tộc trưởng của Thiên Long tộc, quan trọng nhất là năm sau hắn sẽ đến đại lục Tiểu Quan, trở thành đệ tử nòng cốt của thư viện Quan Huyên, còn ngươi thì sao?”
Nói xong lão ta quan sát Diệp Huyên rồi bảo: “Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc ngươi chẳng là cái thá gì đúng không?”
Nghe Tiên Cổ Lân nói thế, Tiên Cổ Yêu ở bên cạnh che miệng bật cười.
Ngay khi Diệp Huyên đang định lên tiếng thì Tiên Cổ Lân bỗng tiến lên một bước, lão ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, khí thế đáng sợ bao phủ lấy hắn, trong mắt lão ta có sát ý.
Diệp Huyên cau mày.
Tiên Cổ Lân nói: “Lão phu đánh chết ngươi!”
Nói xong lão ta chuẩn bị ra tay.
Lúc này, một tiếng quát tức giận bỗng vang lên: “Dừng tay!”
Tiên Cổ Lân sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang bước nhanh đến.
Người này không ai khác chính là Tiên Cổ Bắc, Thành chủ hiện tại của Tiên Cổ Thành.
Mà năm xưa ông đã từng gặp Diệp Huyên, hơn nữa còn từng qua lại với hắn.
Khi Tiên Cổ Bắc nhìn thấy Diệp Huyên thì như bị sét đánh trúng, giây tiếp theo ông bước nhanh đến trước mặt hắn, từ từ quỳ uống run run nói: “Không biết ngài đến! Mong ngài thứ tội”.
Diệp Huyên đỡ Tiên Cổ Bắc dậy, cười bảo: “Nhạc phụ đừng làm thế!”
Nhạc phụ!
Tiên Cổ Bắc sững người, sau đó chợt trở nên kích động.
Đậu má!
Mình trở thành nhạc phụ của Kiếm chủ Nhân Gian rồi?
Diệp Huyên đi tới trước mặt Tiên Cổ Yêu, xoè tay ra cười nói: “Ta đến muộn”.
Tiên Cổ Yêu nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên nắm lấy tay nàng ấy: “Ở đây ồn quà, chúng ta đổi nơi khác đi”.
Nói xong hắn kéo Tiên Cổ Yêu đi ra khỏi thành.
Tiên Cổ Lân ngẩn người, sau đó nổi giận đùng đùng: “Hỗn xược, ngươi…”
“Ngươi đúng là hỗn xược!”
Tiên Cổ Bắc tức giận chỉ vào Tiên Cổ Lân: “Ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!”
Tiên Cổ Lân cả giận: “Đồ nghịch tử, đường đường là Tộc trưởng mà lại quỳ trước người ngoài, đúng là làm mất hết mặt mũi của Tiên Cổ tộc”.
Nói xong lão ta phất tay áo.
Ầm!
Một luồng sức mạnh đáng sợ đánh bay Tiên Cổ Bắc!
Xa xa, Diệp Huyên kéo Tiên Cổ Yêu dừng lại, quay đầu nhìn Tiên Cổ Lân kia, lão ta nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đúng là không coi lão phu ra gì!”
Nói xong lão ta nắm chặt tay phải, trong nháy mắt một luồng sức mạnh kinh người bao phủ lấy Diệp Huyên.
“Láo xược!”
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang vọng khắp bầu trời, giây tiếp theo hơn trăm nghìn cường giả mặc chiến giáp màu đen cùng nhau xông ra.
“Quan Huyên Vệ!”
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên ngẩn ra.
Trăm nghìn Quan Huyên Vệ đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Kiếm chủ”.
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên, quỳ một gối xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ, chúng ta tới cứu giá muộn, tội đáng muôn chết”.
Kiếm chủ.
Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Tiên Cổ Lân như bị sét đánh, đứng đờ ra tại chỗ.
Trương Trần kia cũng nhũn người, ngã khuỵu xuống đất.
Mà trong cơ thể gã có một luồng ánh sáng trắng bay ra, sau đó một người đàn ông nhanh chóng quỳ một gối trước mặt Diệp Huyên từ nơi cách đó không xa, run rẩy thưa: “Thiếu tộc trưởng Thiên Long tộc – Ngao Tần bái kiến Kiếm chủ”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lắc đầu cười: “Cứu giá cái gì? Ở vũ trụ này ai có thể khiến ta bị thương được?”
Người đàn ông trung niên cúi đầu im lặng.
Diệp Huyên cười bảo: “Đứng lên hết đi”.
Người đàn ông trung niên do dự một lúc mới từ từ đứng dậy, trăm nghìn Quan Huyên Vệ cũng nhanh chóng đứng dậy.
Diệp Huyên nhìn Tiên Cổ Lân cách đó không xa, lão ta quỳ rạp xuống đất, run run nói: “Kiếm chủ…”
Diệp Huyên kéo tay Tiên Cổ Yêu, nhìn nàng nói: “Người này tâm địa bất chính, cũng không có ý tốt với cô và phụ thân cô, giữ lại Tiên Cổ tộc của cô cũng là tai hoạ, vậy nên…”
Nói xong hắn nhìn lên trời: “Luân Hồi Chi Chủ ở đâu?”
Rầm!
Bầu trời bỗng nứt ra, một người đàn ông trung niên phá thời không bước tới, cung kính hành lễ với Diệp Huyên: “Bái kiến Kiếm chủ”.
Diệp Huyên nhìn Tiên Cổ Lân: “Đưa người này vào luân hồi, chịu khổ một trăm kiếp mới được giải thoát”.
Luân Hồi Chi Chủ vội đáp: “Tuân lệnh!”
Tiên Cổ Lân kia bò dậy, tức giận nói: “Ta không phục! Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Diệp Huyên nhìn Tiên Cổ Lân: “Ông có thể gọi tổ tông”.
Tổ tiên Tiên Cổ tộc: “…”
Chương 5983: Ca đi đâu, muội sẽ đến đó
Gọi tổ tông?
Nghe Diệp Huyên nói thế, Tiên Cổ Lân lập tức tái mặt.
Gọi tổ tông?
Gọi tổ tông ra sợ rằng tổ tông sẽ lột da lão ta mất!
Diệp Huyên kéo Tiên Cổ Yêu đi về phía xa.
…
Trong mây mù, Diệp Huyên dắt Tiên Cổ Yêu chầm chậm bước đi, phía cuối trời hoàng hôn đỏ rực như máu, cực kỳ xinh đẹp.
Tiên Cổ Yêu khẽ nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không quay lại nữa”.
Diệp Huyên cười bảo: “Sao có thể thế được”.
Tiên Cổ Yêu nhìn Diệp Huyên: “Còn đi nữa không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiên Cổ Yêu hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Sẽ như trước đây, đi rồi là không còn tin tức gì nữa sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không, sẽ không bao giờ như thế nữa”.
Tiên Cổ Yêu ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, khoé miệng hơi nhếch lên: “Được”.
Diệp Huyên cười to.
Tiên Cổ Yêu nắm chặt tay Diệp Huyên, cứ như vậy, hai người đi về phía bầu trời xa.
Màn đêm buông xuống.
Diệp Huyên một mình đi tới một vùng tinh không, tinh quang của tinh không này rất sáng, rực rỡ sắc màu. Trong tinh không này có gần trăm cây cổ thụ cao chót vót, mà trên cành của những cây cổ thụ này đều có buộc hạc giấy nhỏ.
Biển tinh không.
Hắn và Thanh Nhi váy trắng đã từng đến đây để ước!
Biển tinh không hiện giờ vẫn rất nhiều người, nhưng những người tới đây phần lớn đều là các cặp đôi yêu nhau.
Mà bên cạnh một cây cổ thụ có một ông lão đang đứng, ông ta mặc quần áo vải gai, mái tóc hoa râm, trước mặt trải một tấm vải, bên trên viết: Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.
Ông lão đang xem bói cho một cặp tình nhân, ông xoè tay, xung quanh đôi tình nhân lập tức xuất hiện hai đường chỉ đỏ mà chỉ có ông nhìn thấy. Đầu hai sợi chỉ nối liền với nhau, nhưng ở giữa lại có một đoạn bị xoắn lại rất rối, sau cùng thì tách ra, đi về hai hướng.
Ông lão im lặng một lúc rồi dời mắt, nhẹ giọng nói: “Đường tình duyên của hai vị trắc trở, con đường phía trước không dễ dàng, nếu hai vị thật lòng yêu nhau thì chắc chắn có thể đi được đến cuối cùng”.
Người đàn ông nhíu mày: “Nếu không thật lòng yêu nhau thì sao?”
Nói xong gã lập tức hối hận.
Cô gái bên cạnh gã trợn mắt: “Chàng có ý gì?”
Người đàn ông cười ngượng: “Ta không có ý gì khác”.
Ông lão nhìn người đàn ông, không nói gì.
Cô gái nhìn ông lão: “Tiền bối, xin ông hãy nói rõ”.
Ông lão lắc đầu: “Không thể nói nhiều được, vẫn là câu nói đó, nếu hai người thật lòng yêu nhau, nhất định có thể đi đến cuối cùng”.
Cô gái trầm tư chốc lát, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ta thật lòng thích chàng ấy!”
Người đàn ông cũng vội nói: “Ta cũng thật lòng thích nàng”.
Cô gái khẽ cười: “Ta tin chàng”.
Người đàn ông lấy một chiếc nhẫn chứa đồ đặt trước mặt ông lão rồi kéo cô gái quay người rời đi.
Ông lão bình tĩnh nói: “Người tiếp theo”.
Lúc này một người đàn ông đi tới trước mặt ông lão, ông không ngẩng đầu: “Một mình?”
Người đàn ông gật đầu.
Ông lão khẽ cau mày: “Ngươi tới một mình thì xem cái quái gì!”
Người đàn ông cười nhẹ: “Xem vận mệnh của vũ trụ Quan Huyên”.
Ông lão hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, nét mặt ông ta thay đổi, sau đó chuẩn bị hành lễ.
Đương nhiên ông ta biết Diệp Huyên, năm xưa hắn đã từng tới đây cùng một cô gái váy trắng.
Diệp Huyên cười: “Không cần làm thế!”
Ông lão cười khổ: “Kiếm chủ, sao cậu lại tới đây?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Tới xem thế nào”.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn một cây cổ thụ, ánh mắt rơi vào hai con hạc giấy nhỏ, một con là của hắn, một con là của Thanh Nhi váy trắng.
Thanh Nhi váy trắng đã ước điều gì?
Diệp Huyên hơi tò mò.
Có nên xem không nhỉ?
Trong đầu Diệp Huyên chợt hiện lên một ý nghĩ, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu cười.
Thôi vậy!
Giữ lại đó đi!
Diệp Huyên xoè tay ra, một con hạc nhỏ bay tới, hắn cầm một tờ giấy, trầm ngâm giây lát rồi bắt đầu viết.
Ở bên cạnh, ông lão hơi tò mò nhưng lại không dám nhìn.
Một lúc sau Diệp Huyên bỏ tờ giấy vào con hạc nhỏ, hắn xoè tay, con hạc chầm chậm bay đến chỗ con hạc mà hắn và Thanh Nhi váy trắng để lại.
Diệp Huyên kẹp hai ngón tay lại, ba luồng kiếm quang bay vào trong ba con hạc giấy.
Ngoài hắn ra không ai có thể nhìn thấy ba con hạc giấy này nữa.
Diệp Huyên nhìn chúng rồi cười, sau đó nhìn ông lão: “Ta đi đây”.
Ông lão hơi cúi đầu, sau đó bảo: “Kiếm chủ, vừa nãy cậu nói muốn xem vận mệnh của vũ trụ Quan Huyên à?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Tiết lộ thiên cơ tổn hại tính mạng, sau này ông bớt làm chuyện này lại đi!”
Nói xong hắn phất tay áo.
Vèo!
Đám sương mù màu đen trên đỉnh đầu ông lão xem bói lập tức bị cuốn đi.
Ông lão xem bói quỳ xuống, run rẩy thưa: “Đa tạ Kiếm chủ!”
Đời này tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ông ta đã vô cùng xui xẻo, có thể nói là nếu tiếp tục thì ông ta nhiều nhất cũng không sống được trăm năm.
Nhưng vừa rồi Diệp Huyên đã quét sạch vận xui của ông ta đi.
Diệp Huyên cười: “Có thể gặp lại lần nữa tức là duyên phận, mà chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nữa đâu. Bảo trọng nhé ông lão xem bói!”
Nói xong, hắn quay người biến mất.
Ông lão xem bói cúi đầu hành lễ một lần nữa, chốc lát sau, ông nhìn ba con hạc nhỏ rồi khẽ mỉm cười.
…
Trong một phủ đệ nào đó.
Ở một sân nhỏ, một cô gái đang ngồi trên bậc đá, hai tay chống cằm ngơ ngác nhìn trong sân, trong ngực nàng là hai người gỗ nhỏ.
Ban đầu nàng không thích nơi này, nhưng không có cách nào, từ nhỏ nàng và ca ca đã lớn lên ở đây, nơi này có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Cô gái nhìn một hồi, không biết nghĩ đến điều gì mà nàng chợt cười, nhưng cười rồi lại khóc.
Đúng lúc này bên cạnh vang lên tiếng bước chân.
Cô gái hơi giật mình, sau đó lại tức giận: “Chẳng phải ta đã nói…”
Nói đến đây nàng chợt sững người.
Bởi vì nàng nhìn thấy một người đàn ông, hắn đang đứng ở nơi không xa mỉm cười nhìn nàng.
Sau khi sửng sốt, giây tiếp theo cô gái đứng bật dậy nhào vào lòng người đàn ông, khẽ gọi: “Ca!”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Liên Nhi của ta đã lớn rồi!”
Cô gái ôm chặt lấy người đàn ông, khẽ nói: “Ca, sau này huynh đừng bận quá nữa”.
Người đàn ông mỉm cười: “Sau này sẽ không bận như vậy nữa”.
Cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Thật ạ?”
Người đàn ông gật đầu: “Thật!”
Cô gái cười toe toét: “Được ạ”.
Người đàn ông bật cười rồi bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Cô gái hỏi: “Đi đâu ạ?”
Người đàn ông nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô gái, khẽ nói: “Sau này ca đi đâu, muội sẽ đến đó”.
Cô gái cười rạng rỡ: “Vâng”.
Người đàn ông kéo cô gái, đang định đi thì lúc này cô gái lại bảo: “Ca chờ một chút”.
Nói xong nàng quay người chạy đến trước bàn trong nhà, nhìn người gỗ nam trong tay rồi cười bảo: “Không cần ngươi ở bên ta nữa đâu”.
Nói xong nàng đặt tượng người gỗ lên bàn.
Đang định đi, như nghĩ tới điều gì, nàng lại đặt tượng gỗ nữ cạnh tượng gỗ nam, vỗ nhẹ lên đầu tượng gỗ nữ cười nói: “Ngươi ở lại đây với ca ca đi!”
Nói xong nàng quay người đi đến bên người đàn ông, kéo hắn rời đi.
Trong nhà, hai người gỗ nằm sát bên cạnh, bốn bề tĩnh lặng.
Bên trong phòng bếp, Diệp Huyên bắt đầu thổi lửa nấu cơm, tuy đã lâu lắm rồi không làm những chuyện này, nhưng hắn vẫn rất thạo việc.
Lúc này, Kỷ An Chi bỗng đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta cầm lấy một cái kẹp gắp than rồi khẽ nói: "Để ta giúp".
Diệp Huyên cười: "Ừ".
Kỷ An Chi bắt đầu nhóm lửa, Diệp Huyên thì quay sang thái rau.
Kỷ An Chi liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nếu năm đó cứ ở lại thư viện Thương Lan sống như vậy cả đời, ngươi có đồng ý không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đồng ý".
Kỷ An Chi hơi cong môi lên.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn Kỷ An Chi, cười bảo: "An Chi, cô cười lên trông đẹp lắm".
Kỷ An Chi hơi cúi đầu: "Vậy sau này ta sẽ cười nhiều hơn".
Diệp Huyên cười ha ha: "Ừm!"
Nửa canh giờ sau, nhóm Diệp Huyên đã quây quần một bàn.
Lần này, Diệp Huyên nấu rất phong phú xa xỉ, tận mười mấy món.
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch im lặng không nói gì.
Diệp Huyên nhìn hai người một lát rồi cười bảo: "Ăn thôi!"
Nói xong, hắn bắt đầu gắp đồ ăn.
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch cũng cầm đũa lên, có điều cả hai vẫn không ai nói gì.
Diệp Huyên có chút bất mãn: "Hai tên các ngươi đừng có khiến bầu không khí nặng nề như vậy chứ, đúng là sắp có đại chiến, nhưng cũng có phải là sắp chết ngay đâu! Hai ngươi làm vậy cứ như sắp tiễn ta đâm đầu vào chỗ chết không á!"
Mặc Vân Khởi cười khổ: "Chỉ là do ngươi khác thường quá. Bình thường ngươi bận rộn không hết, bây giờ lại đến nấu cơm cho chúng ta, ngươi thấy có lạ không?"
Diệp Huyên có chút cạn lời: "Chẳng lẽ các ngươi nghĩ đây là lần cuối cùng ta nấu cơm cho các ngươi ăn à?"
Mặc Vân Khởi cười: "Đừng nói mấy lời xui xẻo vậy chứ! Nào, hiếm khi tụ tập một phen, hôm nay chúng ta không say không về!"
Diệp Huyên cười ha ha, nâng một chén rượu trước mặt lên: "Cạn!"
Mấy người uống một hơi cạn sạch!
Chẳng mấy chốc, Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch đã thả lỏng hết, bữa ăn này ai cũng cười nói vui vẻ.
"Diệp thổ phỉ, năm đó ngươi quá là xấu xa, không chỉ nhiều kế vặt mà còn hay hại chúng ta, lúc đó ta thật sự muốn đấm ngươi vài trận đó, ha ha..."
"Diệp thổ phỉ thì khỏi nói, ngày nào cũng nghĩ cách hại người, tệ hết chỗ nói! Nhưng Diệp thổ phí cũng rất nghĩa khí... Huynh đệ tốt".
"..."
Đêm khuya.
Diệp Huyên rời khỏi đại điện, mà bên cạnh hắn là Kỷ An Chi.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không có trăng sáng, nhưng lại có sao đầy trời.
Diệp Huyên chủ động nắm lấy tay Kỷ An Chi rồi chậm rãi bước về phương xa, khẽ nói: "Cảm giác này thật sảng khoái".
Kỷ An Chi không nói gì.
Diệp Huyên nhìn giai nhân ở bên: "Đừng lo, trên đời này không một ai có thể giết được ta!"
Kỷ An Chi khẽ gật đầu: "Ừ'.
Hai người cứ chậm rãi rảo bước đi, vừa nói vừa cười, trông rất ấm áp.
Chẳng biết lúc nào, Diệp Huyên bỗng nhẹ giọng nói: "Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ hỏi cưới nàng, được không?"
Kỷ An Chi khẽ run lên, một lát sau, nàng gật đầu, đáp: "Được".
...
Sáng sớm.
Ở nơi nào đó trong thư viện, có một cô gái đang huấn luyện binh lính.
Cô gái thân mang giáp bạc, eo đeo đao cong.
Khương Cửu!
Bây giờ nàng đang thống ngự một nhánh Ngự Lâm Quân, tổng cộng có mười mấy vạn quân.
Bỗng, Khương Cửu như cảm nhận được gì đó nên xoay người lại, cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng.
Chính là Diệp Huyên.
Nhóm binh lính phía sau Khương Cửu đồng loạt quỳ xuống đất, run giọng hô: "Bái kiến Kiếm chủ!"
Diệp Huyên phất tay, cười nói: "Các ngươi lui xuống đi".
Nhóm binh lính cung kính thi lễ, sau đó lui đi.
Diệp Huyên nhìn cô gái trước mặt, khẽ mỉm cười: "Tiểu Cửu!"
Khương Cửu nhìn chằm chằm Diệp Huyên một lúc rồi mới cười: "Tìm ta à?"
Diệp Huyên cũng cười: "Tất nhiên rồi".
Khương Cửu lườm Diệp Huyên một cái: "Ta còn tưởng huynh quên ta rồi ấy chứ!"
Diệp Huyên đi tới trước mặt Khương Cửu, hắn xòe tay ra, một thanh kim đao xuất hiện trong tay hắn, hắn khẽ nói: "Nghĩa tặng đao của cô, Diệp Huyên ta cả đời cũng không quên!"
Khương Cửu nở nụ cười, nhưng cười rồi lại bật khóc.
Diệp Huyên đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khương Cửu, cười hỏi: "Sao lại khóc?"
Khương Cửu cong môi lên: "Vì vui đó!"
Diệp Huyên cười ha ha giòn tan, vang vọng khắp xung quanh.
...
Bên trong một quán rượu, có một cô gái đang ngồi sau quầy gảy bàn tính, không biết là đang tính gì.
Chợt, cô gái ngẩng đầu lên, khi thấy rõ người đến là ai thì hơi ngẩn người, nhưng một lát sau, trong mắt nàng bỗng ngấn nước, rồi lệ cứ rơi xuống lã chã.
Diệp Huyên đi tới trèo qua quầy gỗ, dừng lại ngay trước mặt cô gái, cười nói: "Tiểu Đạo, lâu rồi không gặp!"
Tiểu Đạo hơi cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt tủ.
Diệp Huyên khẽ hỏi: "Sao cô lại không đi tìm ta?"
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Bây giờ ngươi đã là Kiếm chủ Nhân Gian!"
Diệp Huyên cười nói: "Có đang giận ta không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Ban nãy thì có!"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Bây giờ thì sao?"
Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Không giận nữa".
Diệp Huyên cúi người, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má Tiểu Đạo, khẽ nói: "Xin lỗi!"
Tiểu Đạo cúi đầu: "Không sao!"
Diệp Huyên nắm tay Tiểu Đạo: "Ta biết cô ở đây chờ ta".
Tiểu Đạo nắm ngược lấy tay Diệp Huyên: "Ta biết ngươi sẽ đến".
...
Trên một hòn đảo nào đó, có một cô gái đang tựa người vào cây, tay cầm quyển sách.
Cô gái đọc sách một cách say sưa.
Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.
Cô gái quay đầu nhìn, khi thấy là ai đến thì bỗng sững sờ tại chỗ, sách trong tay cũng rơi bộp xuống đất.
Diệp Huyên cười nói: "Đạo Nhất, lâu rồi không gặp!"
Đạo Nhất nhặt sách lên, sau đó xoay người lại, khẽ nói: "Diệp kiếm chủ, sao ngươi lại đến đây?"
Diệp Huyên đi tới bên cạnh Đạo Nhất, khẽ nói: "Ta biết cô ở đây nên đến gặp".
Đạo Nhất hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Huyên cầm lấy sách cổ ở trong tay Đạo Nhất, khi thấy tên quyển sách thì hắn bỗng sững người: Kiếm chủ Nhân Gian truyện!
Diệp Huyên có chút ngạc nhiên nên mở ra đọc, một lát sau hắn đã thấy buồn cười: "Sao bịa quá vậy trời!"
Đạo Nhất giật lấy quyển sách, lườm Diệp Huyên một cái, không nói gì.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Tại sao không đi tìm ta?"
Đạo Nhất hỏi ngược lại: "Vậy sao ngươi không tìm ta?"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Chẳng phải ta đến rồi đấy sao?"
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên, nàng cứ nhìn như thế, để rồi nước mắt lăn dài.
Diệp Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đạo Nhất, khẽ nói: "Xin lỗi!"
Đạo Nhất khẽ lắc đầu, nàng ta chậm rãi dụi người vào lòng Diệp Huyên, nhỏ giọng nói: "Ta cứ nghĩ ngươi đã quên ta mất! Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ trở về! Ta cứ nghĩ... Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau!"
Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy Đạo Nhất, khẽ nói: "Sao lại thế được!"
Nói rồi, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, lúc này đây, tim của hắn không hiểu tại sao lại nhói lên.
Từ Thanh Thành đi đến hiện tại, chính hắn cứ mãi mê tu luyện, bỏ quên biết bao người ở cạnh.
Trải qua rất nhiều chuyện, trưởng thành lên rất nhiều lần, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều thứ.
Hắn vượt qua được kẻ địch, đồng thời cũng bỏ lại cố nhân ở đằng sau.
Nhưng đời hắn thật sự rất khổ!
Nếu không liều mạng tu luyện, sao có thể dễ dàng sống sót?
Chương 5982: Ông có thể gọi tổ tông!
Trong một khoảng trời tuyết giá, một cô gái ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt chậm rãi nhắm lại, xung quanh gió lạnh rít gào, lạnh cắt da cắt thịt.
Lúc này, trên mặt tuyết đột nhiên vang lên tiếng tuyết vỡ giòn tan.
Lông mày của cô gái hơi nhíu lại, nàng ta mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang chậm rãi đi về phía mình.
Khi nhìn rõ người đàn ông, nàng ta chợt sững người tại chỗ.
Người đàn ông đi tới trước mặt nàng ta, cười khẽ: “Thiên Mạt cô nương, đã lâu không gặp”.
Cô gái tên Thiên Mạt không biến sắc: “Thì ra là Kiếm chủ Nhân Gian à, sao hôm nay lại có thời gian tới chốn này thế?”
Diệp Huyên tiến thêm một bước, nhẹ nhàng gạt đi bông tuyết trên mái tóc Thiên Mạt, khẽ nói: “Ta nhớ cô!”
Người Thiên Mạt cứng đờ, một lúc sau nàng ta hơi cúi đầu, nước mắt rơi xuống nền tuyết rồi nhanh chóng kết thành băng.
Bỗng nhiên Thiên Mạt ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, nàng ta cứ vậy nhìn hắn, tuy trên mặt không ngừng có nước mắt tuôn ra nhưng trong mắt nàng ta lại đầy vẻ bướng bỉnh.
Một số người rời đi không có một chút tin tức, dường như biến mất khỏi thế gian này.
Thật bực mình!
Diệp Huyên cúi người hôn nhẹ lên lông mày của Thiên Mạt, sau đó ôm nàng ta vào lòng, nhẹ giọng cất lời: “Là lỗi của ta”.
Là lỗi của ta!
Lúc này, nước mắt trên mặt cô gái càng nhiều hơn.
Mà những tủi thân uất ức bao nhiêu năm nay cũng biến mất vào thời điểm này.
…
Tiên Cổ Thành.
Diệp Huyên đi trên đường, đường phố người qua người lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, trên bầu trời xa đột nhiên xuất hiện tiếng rồng gầm, sau đó là một luồng long uy đáng sợ từ trên trời quét xuống!
Tất cả người trong thành đều giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên trời có một con rồng khổng lồ dài vạn trượng đang bay vút tới, mà trên đầu con rồng có một người đàn ông áo xanh đang đứng.
Trên đường, có người ngạc nhiên hô lên: “Là Trương Trần của Huyền Tông, đây là thiên tài tuyệt thế vạn năm hiếm gặp của Huyền Tông! Thế mà hắn lại ký kết khế ước bình đẳng với Thiên Long tộc, thật kinh khủng!”
“Trương Trần? Hắn đang định làm gì vậy?”
“Làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn đang theo đuổi đại tiểu thư của Tiên Cổ Thành à?”
“Thì ra là vậy!”
Nghe cuộc nói chuyện của mọi người, Diệp Huyên hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười, bước nhanh về hướng xa.
Chẳng mấy chốc Diệp Huyên đã tới phủ Thành chủ, lúc này một ông lão ngăn hắn lại.
Ông ta nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ông không biết ta?”
Ông lão khẽ nhíu mày, quan sát Diệp Huyên một lượt rồi lắc đầu: “Không biết”.
Mặt Diệp Huyên đen sì.
Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nổi tiếng lắm à?”
Diệp Huyên lấy một cuốn sách cổ ra, tên cuốn sách là: Kiếm chủ Nhân Gian truyện.
Đây là sách do người ta bịa ra!
Nên viết rất khoa trương, ngầu ghê gớm.
Quan trọng nhất là trong sách có chân dung của hắn.
Diệp Huyên mở trang đầu ra đưa cho ông lão, ông lão vừa thấy bức chân dung đã ngẩn người, nhìn bức chân dung rồi lại nhìn Diệp Huyên, cuối cùng ông ta run run hỏi: “Ngươi… Ngươi có kiếm Thanh Huyên trong truyền thuyết không?”
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Phịch!
Ông lão quỳ xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ! Sao ngài lại tới đây? Trước khi tới ngài hãy nói trước một tiếng chứ! Ngài tới thế này doạ mọi người chết khiếp đấy!”
Diệp Huyên cười: “Mau đứng lên đi, ta tới đây làm chút việc, ông đừng làm ầm lên”.
Ông lão vội nói: “Cải trang vi hành ạ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão gật địa lia lịa: “Ta hiểu rồi! Hiểu rồi!”
Diệp Huyên cười, sau đó xoè tay ra, một cuốn sách cổ bay tới trước mặt ông lão: “Ông giữ quyển công pháp này lại mà tu luyện đi”.
Ông lão mở ra sau đó lại quỳ xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ… ta lạy ngài một lạy trước nhé!”
Nói rồi ông ta lạy vài lạy, khi ngẩng đầu lên thì Diệp Huyên đã biến mất.
Ông lão sững người.
Diệp Huyên vừa tới nội điện đã nghe thấy một giọng nói: “Yêu cô nương, Trương Trần ta thật lòng thích cô, vì sao cô lại từ chối ta hết lần này đến lần khác?”
Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trong điện với vẻ mặt không cảm xúc.
Bên cạnh nàng ấy còn có một ông lão tóc bạc phơ.
Người này chính là lão tổ của Tiên Cổ tộc – Tiên Cổ Lân.
Tiên Cổ Lân nhìn Tiên Cổ Yêu, bình tĩnh nói: “Cô nhóc, Trương Trần công tử rất được, ngươi đừng kén chọn nữa”.
Tiên Cổ Yêu bình thản nói: “Lão tổ, ta nghe nói ông đã nhận không ít Trụ Tinh của Huyền Tông, chuyện này có phải là thật không?”
“Hỗn láo!”
Tiên Cổ Lân nổi trận lôi đình: “Con nhóc chết tiệt này nói linh tinh gì thế hả? Lão tổ ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi đừng hiểu lầm người tốt! Ta nói cho ngươi biết ta đã đồng ý với lão tổ của Huyền Tông rồi, hôn sự này cứ quyết định vậy đi”.
Tiên Cổ Yêu nhìn Tiên Cổ Lân: “Ta đã có người mình thích rồi”.
Nghe vậy, Trương Trần của Huyền Tông ở cách đó không xa nhíu mày, mà Tiên Cổ Lân thì lại đập vỡ chiếc bàn bên cạnh, tức giận quát: “Ngươi đã có người mình thích? Ngươi gọi hắn tới đây, xem lão phu có đập chết hắn không!”
Tiên Cổ Yêu siết chặt hai tay, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì hết, trong lòng cảm thấy tủi thân, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi.
Lúc này một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên ngoài điện: “Ta tới rồi đây”.
Tiên Cổ Yêu sửng sốt, nhìn ra ngoài điện, ở đó có một người đàn ông đang chầm chậm bước đến.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, nước mắt Tiên Cổ Yêu trào ra như vỡ bờ, bóng dáng của chàng thanh niên cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Tiên Cổ Yêu vội vàng lau nước mắt, nhìn người đàn ông từ xa đi tới mà cứ ngỡ là đang mơ, vì thế nàng tự nhéo mình thật mạnh.
Đau!
Là thật!
Tiên Cổ Yêu khóc một lúc rồi bật cười.
Trương Trần quay người nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt lạnh băng.
Mà Tiên Cổ Lân thì càng tức giận không kiềm chế được, lão ta đứng dậy trừng mắt nhìn Diệp Huyên đầy giận dữ: “Ngươi chính là người mà con nhóc chết tiệt kia thích?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”
Tiên Cổ Lân bật cười: “Ngươi có thân phận gì mà cũng xứng với người của Tiên Cổ tộc ta?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ta và Tiểu Yêu thật lòng yêu nhau”.
“Vớ vẩn!”
Tiên Cổ Lân xua tay: “Ngươi đừng nói dối lão phu, lão phu hỏi ngươi Trương Trần là thiên tài tuyệt thế vạn năm hiếm gặp của Huyền Tông, hơn nữa lại là Thiếu tông chủ của Huyền Tông, không chỉ vậy còn ký khế ước bình đẳng với Thiếu tộc trưởng của Thiên Long tộc, quan trọng nhất là năm sau hắn sẽ đến đại lục Tiểu Quan, trở thành đệ tử nòng cốt của thư viện Quan Huyên, còn ngươi thì sao?”
Nói xong lão ta quan sát Diệp Huyên rồi bảo: “Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc ngươi chẳng là cái thá gì đúng không?”
Nghe Tiên Cổ Lân nói thế, Tiên Cổ Yêu ở bên cạnh che miệng bật cười.
Ngay khi Diệp Huyên đang định lên tiếng thì Tiên Cổ Lân bỗng tiến lên một bước, lão ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, khí thế đáng sợ bao phủ lấy hắn, trong mắt lão ta có sát ý.
Diệp Huyên cau mày.
Tiên Cổ Lân nói: “Lão phu đánh chết ngươi!”
Nói xong lão ta chuẩn bị ra tay.
Lúc này, một tiếng quát tức giận bỗng vang lên: “Dừng tay!”
Tiên Cổ Lân sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang bước nhanh đến.
Người này không ai khác chính là Tiên Cổ Bắc, Thành chủ hiện tại của Tiên Cổ Thành.
Mà năm xưa ông đã từng gặp Diệp Huyên, hơn nữa còn từng qua lại với hắn.
Khi Tiên Cổ Bắc nhìn thấy Diệp Huyên thì như bị sét đánh trúng, giây tiếp theo ông bước nhanh đến trước mặt hắn, từ từ quỳ uống run run nói: “Không biết ngài đến! Mong ngài thứ tội”.
Diệp Huyên đỡ Tiên Cổ Bắc dậy, cười bảo: “Nhạc phụ đừng làm thế!”
Nhạc phụ!
Tiên Cổ Bắc sững người, sau đó chợt trở nên kích động.
Đậu má!
Mình trở thành nhạc phụ của Kiếm chủ Nhân Gian rồi?
Diệp Huyên đi tới trước mặt Tiên Cổ Yêu, xoè tay ra cười nói: “Ta đến muộn”.
Tiên Cổ Yêu nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên nắm lấy tay nàng ấy: “Ở đây ồn quà, chúng ta đổi nơi khác đi”.
Nói xong hắn kéo Tiên Cổ Yêu đi ra khỏi thành.
Tiên Cổ Lân ngẩn người, sau đó nổi giận đùng đùng: “Hỗn xược, ngươi…”
“Ngươi đúng là hỗn xược!”
Tiên Cổ Bắc tức giận chỉ vào Tiên Cổ Lân: “Ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!”
Tiên Cổ Lân cả giận: “Đồ nghịch tử, đường đường là Tộc trưởng mà lại quỳ trước người ngoài, đúng là làm mất hết mặt mũi của Tiên Cổ tộc”.
Nói xong lão ta phất tay áo.
Ầm!
Một luồng sức mạnh đáng sợ đánh bay Tiên Cổ Bắc!
Xa xa, Diệp Huyên kéo Tiên Cổ Yêu dừng lại, quay đầu nhìn Tiên Cổ Lân kia, lão ta nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đúng là không coi lão phu ra gì!”
Nói xong lão ta nắm chặt tay phải, trong nháy mắt một luồng sức mạnh kinh người bao phủ lấy Diệp Huyên.
“Láo xược!”
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang vọng khắp bầu trời, giây tiếp theo hơn trăm nghìn cường giả mặc chiến giáp màu đen cùng nhau xông ra.
“Quan Huyên Vệ!”
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên ngẩn ra.
Trăm nghìn Quan Huyên Vệ đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Kiếm chủ”.
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên, quỳ một gối xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ, chúng ta tới cứu giá muộn, tội đáng muôn chết”.
Kiếm chủ.
Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Tiên Cổ Lân như bị sét đánh, đứng đờ ra tại chỗ.
Trương Trần kia cũng nhũn người, ngã khuỵu xuống đất.
Mà trong cơ thể gã có một luồng ánh sáng trắng bay ra, sau đó một người đàn ông nhanh chóng quỳ một gối trước mặt Diệp Huyên từ nơi cách đó không xa, run rẩy thưa: “Thiếu tộc trưởng Thiên Long tộc – Ngao Tần bái kiến Kiếm chủ”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lắc đầu cười: “Cứu giá cái gì? Ở vũ trụ này ai có thể khiến ta bị thương được?”
Người đàn ông trung niên cúi đầu im lặng.
Diệp Huyên cười bảo: “Đứng lên hết đi”.
Người đàn ông trung niên do dự một lúc mới từ từ đứng dậy, trăm nghìn Quan Huyên Vệ cũng nhanh chóng đứng dậy.
Diệp Huyên nhìn Tiên Cổ Lân cách đó không xa, lão ta quỳ rạp xuống đất, run run nói: “Kiếm chủ…”
Diệp Huyên kéo tay Tiên Cổ Yêu, nhìn nàng nói: “Người này tâm địa bất chính, cũng không có ý tốt với cô và phụ thân cô, giữ lại Tiên Cổ tộc của cô cũng là tai hoạ, vậy nên…”
Nói xong hắn nhìn lên trời: “Luân Hồi Chi Chủ ở đâu?”
Rầm!
Bầu trời bỗng nứt ra, một người đàn ông trung niên phá thời không bước tới, cung kính hành lễ với Diệp Huyên: “Bái kiến Kiếm chủ”.
Diệp Huyên nhìn Tiên Cổ Lân: “Đưa người này vào luân hồi, chịu khổ một trăm kiếp mới được giải thoát”.
Luân Hồi Chi Chủ vội đáp: “Tuân lệnh!”
Tiên Cổ Lân kia bò dậy, tức giận nói: “Ta không phục! Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Diệp Huyên nhìn Tiên Cổ Lân: “Ông có thể gọi tổ tông”.
Tổ tiên Tiên Cổ tộc: “…”
Chương 5983: Ca đi đâu, muội sẽ đến đó
Gọi tổ tông?
Nghe Diệp Huyên nói thế, Tiên Cổ Lân lập tức tái mặt.
Gọi tổ tông?
Gọi tổ tông ra sợ rằng tổ tông sẽ lột da lão ta mất!
Diệp Huyên kéo Tiên Cổ Yêu đi về phía xa.
…
Trong mây mù, Diệp Huyên dắt Tiên Cổ Yêu chầm chậm bước đi, phía cuối trời hoàng hôn đỏ rực như máu, cực kỳ xinh đẹp.
Tiên Cổ Yêu khẽ nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không quay lại nữa”.
Diệp Huyên cười bảo: “Sao có thể thế được”.
Tiên Cổ Yêu nhìn Diệp Huyên: “Còn đi nữa không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiên Cổ Yêu hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Sẽ như trước đây, đi rồi là không còn tin tức gì nữa sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không, sẽ không bao giờ như thế nữa”.
Tiên Cổ Yêu ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, khoé miệng hơi nhếch lên: “Được”.
Diệp Huyên cười to.
Tiên Cổ Yêu nắm chặt tay Diệp Huyên, cứ như vậy, hai người đi về phía bầu trời xa.
Màn đêm buông xuống.
Diệp Huyên một mình đi tới một vùng tinh không, tinh quang của tinh không này rất sáng, rực rỡ sắc màu. Trong tinh không này có gần trăm cây cổ thụ cao chót vót, mà trên cành của những cây cổ thụ này đều có buộc hạc giấy nhỏ.
Biển tinh không.
Hắn và Thanh Nhi váy trắng đã từng đến đây để ước!
Biển tinh không hiện giờ vẫn rất nhiều người, nhưng những người tới đây phần lớn đều là các cặp đôi yêu nhau.
Mà bên cạnh một cây cổ thụ có một ông lão đang đứng, ông ta mặc quần áo vải gai, mái tóc hoa râm, trước mặt trải một tấm vải, bên trên viết: Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.
Ông lão đang xem bói cho một cặp tình nhân, ông xoè tay, xung quanh đôi tình nhân lập tức xuất hiện hai đường chỉ đỏ mà chỉ có ông nhìn thấy. Đầu hai sợi chỉ nối liền với nhau, nhưng ở giữa lại có một đoạn bị xoắn lại rất rối, sau cùng thì tách ra, đi về hai hướng.
Ông lão im lặng một lúc rồi dời mắt, nhẹ giọng nói: “Đường tình duyên của hai vị trắc trở, con đường phía trước không dễ dàng, nếu hai vị thật lòng yêu nhau thì chắc chắn có thể đi được đến cuối cùng”.
Người đàn ông nhíu mày: “Nếu không thật lòng yêu nhau thì sao?”
Nói xong gã lập tức hối hận.
Cô gái bên cạnh gã trợn mắt: “Chàng có ý gì?”
Người đàn ông cười ngượng: “Ta không có ý gì khác”.
Ông lão nhìn người đàn ông, không nói gì.
Cô gái nhìn ông lão: “Tiền bối, xin ông hãy nói rõ”.
Ông lão lắc đầu: “Không thể nói nhiều được, vẫn là câu nói đó, nếu hai người thật lòng yêu nhau, nhất định có thể đi đến cuối cùng”.
Cô gái trầm tư chốc lát, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ta thật lòng thích chàng ấy!”
Người đàn ông cũng vội nói: “Ta cũng thật lòng thích nàng”.
Cô gái khẽ cười: “Ta tin chàng”.
Người đàn ông lấy một chiếc nhẫn chứa đồ đặt trước mặt ông lão rồi kéo cô gái quay người rời đi.
Ông lão bình tĩnh nói: “Người tiếp theo”.
Lúc này một người đàn ông đi tới trước mặt ông lão, ông không ngẩng đầu: “Một mình?”
Người đàn ông gật đầu.
Ông lão khẽ cau mày: “Ngươi tới một mình thì xem cái quái gì!”
Người đàn ông cười nhẹ: “Xem vận mệnh của vũ trụ Quan Huyên”.
Ông lão hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, nét mặt ông ta thay đổi, sau đó chuẩn bị hành lễ.
Đương nhiên ông ta biết Diệp Huyên, năm xưa hắn đã từng tới đây cùng một cô gái váy trắng.
Diệp Huyên cười: “Không cần làm thế!”
Ông lão cười khổ: “Kiếm chủ, sao cậu lại tới đây?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Tới xem thế nào”.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn một cây cổ thụ, ánh mắt rơi vào hai con hạc giấy nhỏ, một con là của hắn, một con là của Thanh Nhi váy trắng.
Thanh Nhi váy trắng đã ước điều gì?
Diệp Huyên hơi tò mò.
Có nên xem không nhỉ?
Trong đầu Diệp Huyên chợt hiện lên một ý nghĩ, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu cười.
Thôi vậy!
Giữ lại đó đi!
Diệp Huyên xoè tay ra, một con hạc nhỏ bay tới, hắn cầm một tờ giấy, trầm ngâm giây lát rồi bắt đầu viết.
Ở bên cạnh, ông lão hơi tò mò nhưng lại không dám nhìn.
Một lúc sau Diệp Huyên bỏ tờ giấy vào con hạc nhỏ, hắn xoè tay, con hạc chầm chậm bay đến chỗ con hạc mà hắn và Thanh Nhi váy trắng để lại.
Diệp Huyên kẹp hai ngón tay lại, ba luồng kiếm quang bay vào trong ba con hạc giấy.
Ngoài hắn ra không ai có thể nhìn thấy ba con hạc giấy này nữa.
Diệp Huyên nhìn chúng rồi cười, sau đó nhìn ông lão: “Ta đi đây”.
Ông lão hơi cúi đầu, sau đó bảo: “Kiếm chủ, vừa nãy cậu nói muốn xem vận mệnh của vũ trụ Quan Huyên à?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Tiết lộ thiên cơ tổn hại tính mạng, sau này ông bớt làm chuyện này lại đi!”
Nói xong hắn phất tay áo.
Vèo!
Đám sương mù màu đen trên đỉnh đầu ông lão xem bói lập tức bị cuốn đi.
Ông lão xem bói quỳ xuống, run rẩy thưa: “Đa tạ Kiếm chủ!”
Đời này tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ông ta đã vô cùng xui xẻo, có thể nói là nếu tiếp tục thì ông ta nhiều nhất cũng không sống được trăm năm.
Nhưng vừa rồi Diệp Huyên đã quét sạch vận xui của ông ta đi.
Diệp Huyên cười: “Có thể gặp lại lần nữa tức là duyên phận, mà chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nữa đâu. Bảo trọng nhé ông lão xem bói!”
Nói xong, hắn quay người biến mất.
Ông lão xem bói cúi đầu hành lễ một lần nữa, chốc lát sau, ông nhìn ba con hạc nhỏ rồi khẽ mỉm cười.
…
Trong một phủ đệ nào đó.
Ở một sân nhỏ, một cô gái đang ngồi trên bậc đá, hai tay chống cằm ngơ ngác nhìn trong sân, trong ngực nàng là hai người gỗ nhỏ.
Ban đầu nàng không thích nơi này, nhưng không có cách nào, từ nhỏ nàng và ca ca đã lớn lên ở đây, nơi này có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Cô gái nhìn một hồi, không biết nghĩ đến điều gì mà nàng chợt cười, nhưng cười rồi lại khóc.
Đúng lúc này bên cạnh vang lên tiếng bước chân.
Cô gái hơi giật mình, sau đó lại tức giận: “Chẳng phải ta đã nói…”
Nói đến đây nàng chợt sững người.
Bởi vì nàng nhìn thấy một người đàn ông, hắn đang đứng ở nơi không xa mỉm cười nhìn nàng.
Sau khi sửng sốt, giây tiếp theo cô gái đứng bật dậy nhào vào lòng người đàn ông, khẽ gọi: “Ca!”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Liên Nhi của ta đã lớn rồi!”
Cô gái ôm chặt lấy người đàn ông, khẽ nói: “Ca, sau này huynh đừng bận quá nữa”.
Người đàn ông mỉm cười: “Sau này sẽ không bận như vậy nữa”.
Cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Thật ạ?”
Người đàn ông gật đầu: “Thật!”
Cô gái cười toe toét: “Được ạ”.
Người đàn ông bật cười rồi bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Cô gái hỏi: “Đi đâu ạ?”
Người đàn ông nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô gái, khẽ nói: “Sau này ca đi đâu, muội sẽ đến đó”.
Cô gái cười rạng rỡ: “Vâng”.
Người đàn ông kéo cô gái, đang định đi thì lúc này cô gái lại bảo: “Ca chờ một chút”.
Nói xong nàng quay người chạy đến trước bàn trong nhà, nhìn người gỗ nam trong tay rồi cười bảo: “Không cần ngươi ở bên ta nữa đâu”.
Nói xong nàng đặt tượng người gỗ lên bàn.
Đang định đi, như nghĩ tới điều gì, nàng lại đặt tượng gỗ nữ cạnh tượng gỗ nam, vỗ nhẹ lên đầu tượng gỗ nữ cười nói: “Ngươi ở lại đây với ca ca đi!”
Nói xong nàng quay người đi đến bên người đàn ông, kéo hắn rời đi.
Trong nhà, hai người gỗ nằm sát bên cạnh, bốn bề tĩnh lặng.
Bình luận facebook