Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17+18
Chương 17
Nguyễn Hân nhanh chóng gọi cho Hứa Lam, dùng năm phút để giải thích rằng cô thực sự không cố tình xin nghỉ làm đồng thời mong Hứa Lam hiểu cho cô ấy.
“Đêm qua tôi mất ngủ đến tận ba giờ sáng, sáng ra ngủ say quá không nghe thấy đồng hồ báo thức. Tin nhắn xin nghỉ là chồng em gửi, chồng em anh ấy…”
Nguyễn Hân vốn dĩ muốn nói rằng não của chồng em có bệnh, nhưng câu này nghe kiểu gì cũng giống như tức giận, cô ấy bình tĩnh lại, nghiêm túc giải thích: “Chồng em lớn hơn em vài tuổi, tính tình khá nghiêm túc đứng đắn, bình thường cũng rất ít nói, nên không biết cách ăn nói, không hề có ý không tôn trọng chị, chốc nữa em sẽ đến công ty”
Hứa Lam sau khi nghe cô giải thích thì bật cười, “Không cần đâu, nghe lời chồng em đi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, em đến công ty cũng chẳng có việc gì cả.” cũng không tính toán chuyện Nguyễn Hân xin nghỉ hôm nay vì ngủ quên, chưa hết cuối cùng cô ấy còn nói thêm một câu. “Đừng cố quá, hai ngày nay trạng thái của em không được tốt, tôi cũng không muốn nhìn thấy nhân viên của mình mất tinh thần trong công ty đâu.”
Nguyễn Hân ừm một tiếng nói: “Cảm ơn chủ biên.”
Hứa Lam : “Chuyện số đặc biệt cuối năm em cố gắng hết sức là được, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Nguyễn Hân nghe như vậy biết cô ấy đã hiểu lầm rằng cô mất ngủ là do vấn đề của số đặc biệt cuối năm, cũng không tiện giải thích cô mất ngủ là vì nửa đêm hôm qua lật chăn của Phó Tư Nghiên, nhìn thấy thân thể trần trụi của anh ấy, loại chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng đã ngại ngùng rồi
Cúp điện thoại, Nguyễn Hân càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không thể nhìn được mà đi tìm hung thủ tình sổ.
[Anh có độc không? 】
Gõ xong, liền trực thiếp gửi cho Phó Tư Nghiên .
Sau khi gửi tin nhắn, cô để điện thoại sang một bên, vào nhà tắm rửa mặt dưỡng da, quay lại thì thấy Phó Tư Nghiên trả lời một tin nhắn.
[Ý em là gì? 】
Rất rõ ràng
Phó Tư Nghiên không ý thức được mình đã làm gì sai, hoặc là nói, theo cách nói của giới trẻ hiện nay thì Phó tổng nghiêm túc đoan chính thậm chí còn không biết rằng mình có độc
Nguyễn Hân không muốn nói chuyện với anh, vì vậy tìm một cuốn tạp chí thời trang dựa vào ghế sofa ngồi đọc nó.
Một lúc sau, điện thoại đổ chuông, Nguyễn Hân nhìn lướt qua điện thoại hiển thị, là cuộc gọi của Phó Tư Nghiên, trực tiếp từ chối trả lời.
Phòng họp rộng rãi và sáng sủa đã chật kín người, mọi người cẩn thận kiểm tra rất nhiều lần xem điện thoại di động của mình đã tắt hay chưa, chăm chú chờ hội nghị bắt đầu.
Thời gian thông báo bắt đầu cuộc họp đã trôi qua, Phó tổng vẫn chưa vào, một nhóm người trong hội đồng quan trị đã bị bỏ lại ở đây, chỉ dám oán giận nhưng không dám nói.
Trên hành lang bên ngoài phòng họp, Vạn Kỳ đứng cách đó không xa, nhìn Phó tổng tay ấn di động gửi tin nhắn, sau đó lại lo lắng gọi điện thoại.
Không cần phải đoán cũng biết, có thể khiến Phó tổng đẩy hết công việc sang một bên, chỉ có thể là Phó phu nhân thôi
Phó Vin, chú thứ hai của Phó Tư Nghiên, đã cử trợ lý đến hỏi mấy lần, Vạn Kỳ nghiêm túc trả lời hiện tại có việc quan trọng cần Phó tổng xử lý, cuộc họp sẽ bắt đầu trong giây lát.
Dù sao thì anh ta cũng chỉ có trách nhiệm kéo dài thời gian, có Phó tổng ở đây ép lại, mấy người trong hội đồng quản trị cũng chẳng làm dậy nổi con sáng nào hết.
Phó Tư Nghiên gọi mấy cuộ điện thoại nhưng Nguyễn Hân đều không trả lời. vừa gửi tin nhắn WeCaht cho Nguyễn Hân, anh vừa vẫy tay gọi Vạn Kỳ, “Vạn Kỳ, lại đây.”
Vạn Kỳ đi tới trước mặt Phó Tư Nghiên, “Phó tổng.”
Phó Tư Nghiên hỏi, “Cậu có độc sao là có ý gì?”
“…” cái này muốn anh phải giải thích như thế nào?
Vạn Kỳ chưa kịp trả lời, Phó Tư Nghiên đã nói: “Tôi phải về nhà một chuyến.”
Anh lập tứuc xoay người bước ra ngoài, Vạn Kỳ theo sau nói: ” Phó tổng, người trong hội đồng quản trị vẫn đang chờ anh chủ trì hội nghị.”
Phó Tư Nghiên nói: “Cậu chủ trì đi.”
Vạn Kỳ sững sờ một chút, bị làm khó nói: ” Ngài đi rồi, tôi không trấn áp được hiện trường.”
Cuộ họp bình thường thì cũng được thôi, nhưng hôm nay chú hai chú ba của Phó Tư Nghiên cũng có mặt ở đây hôm nay, hai người này không phải là đèn đã cạn dầu.
Phó Tư Nghiên khôn quan tâm đến anh ta, ấn thang máy.
Vạn Kỳ thấy vẻ mặt của anh không đúng, lo lắng hỏi: “Là phu nhân tìm anh có việc sao?”
Vạn Kỳ thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Phó tổng đến hội nghị còn không kịp họp, nhất định muốn quay về vào lúc này, vừa nãy không phải phu nhân vẫn còn vui vẻ cập nhật vòng bạn bè show ân ái sao?
Thang máy đến, Phó Tư Nghiên bước vào thang máy, Vạn Kỳ nói: ” Phó tổng, anh thực sự không thể đi.”
Phó Tư Nghiên nhíu mày, ánh mắt đã lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Tránh ra, Nguyễn Hân có thể ăn vào bị đau bụng rồi.”
Vạn Kỳ: “……”
Phó tổng nóng lòng muốn về nhà là vì nghi ngờ Nguyễn Hân ăn uống vào bị đau bụng?
Vạn Kỳ có lẽ biết là có chuyện gì xảy ra rồi.
Hôm nay Phó tổng làm bữa sáng cho Nguyễn Hân, có thể là Nguyễn Hân ăn xong bữa sáng Phó tổng chuẩn bị thì đau bụng
Nhưng cho dù là ăn no sau đó đau bụng đi nữa, cũng không đến mức phải bỏ cuộc họp quan trọng như vậy mà chạy về nhà chứ, gọi bác sĩ gia đình đến không phải là được rồi sao?
Nguyễn Hân đang gần như ngủ say nằm trên ghế sô pha, và đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa xoay.
Vào giờ này, chẳng lẽ là dì Hoàng?
Nguyễn Hân nhấc thảm lông lên, vừa từ sofa đứng dậy, đã thấy Phó Tư Nghiên đẩy cửa bước vào.
Ngây ra một lúc.
Phó Tư Nghiên không phải rất bận sao, Tại sao giờ này lại xuất hiện ở nhà?
“Sao anh đã về rồi?”
Gần đây thời gian về nhà càng ngày càng sớm, không phải bị chú hai và chú ba đoạt quyền rồi chứ?
Phó Tư Nghiên quan sát cô một lượt, sắc mặt hồng hào, giọng nói đầy hơi thở.
“Sao lạ không trả lời tin nhắn?”
Người đối diện lên tiếng chất vấn, Nguyễn Hân sững sờ, cầm điện thoại lên liếc, phát hiện Phó Tư Nghiên sau đó lại gửi tin nhắn hỏi có phải mình bị đau bụng không, còn nói cơm nói từ buổi sáng, để đến trưa mới ăn có thể là bị hỏng rồi.
Nguyễn Hân đọc hết mấy tin nhắn anh gửi trong đầu hiện ra dấu hỏi chấm to đùng?
Đây là đang nói linh tinh cái gì vậy.
Mặc dù không hiểu rõ lắm về kiểu suy nghĩ trong đầu của Phó Tư Nghiên, nhưng Nguyễn Hân nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm, nên vẫn giải thích một câu.
“Vừa nãy em xem tạp chí, không để ý điện thoại, làm sao vậy?”
Bốp.
Cánh cửa lại đóng lại, Phó Tư Nghiên đi mất rồi.
Nguyễn Hân : “…”
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây, xác nhận chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên vừa trở về, mà không phải ảo giác của cô.
Bởi vậy anh cố tình trở về là vì không thấy cô trả lời tin nhắn?
Có bệnh à.
Khi Phó Tư Nghiên trở về lần nữa, đã là chín giờ rưỡi tối, Nguyễn Hân tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường, nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang, cô xuống giường khóa trái cửa phòng ngủ.
Một lúc sau, tiếng chuông báo tít tít tít từ cửa, cho biết đã nhập sai mật khẩu.
Chiều nay cô lại đổi mật khẩu, là bốn số không theo quy luật bình thường nữa, Phó Tư Nghiên không thể nào lại đoán ra được.
Sau khi Phó Tư Nghiên nhập sai mật khẩu, anh không thử lại nữa, anh đứng ngoài gõ cửa, Nguyễn Hân ngồi bất động trên giường, giả vờ như không nghe thấy.
Phó Tư Nghiên nhận ra Nguyễn Hân đang giận dỗi với mình, đứng ở ngoài cửa một lúc, lại gõ cửa lần nữa.
“Nguyễn Hân , mở cửa, chúng ta nói chuyện.”
Năm phút sau, Nguyễn Hân mở cửa, khoanh tay dựa vào cửa, không có ý định để Phó Tư Nghiên vào.
Phó Tư Nghiên đứng bên ngoài, cũng không để bụng, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, “Tin nhắn hôm nay em gửi cho tôi là có ý gì?”
Nguyễn Hân cười lạnh một tiếng, cũng không vòng vo, trực tiếp tìm lịch sử trò chuyện với Hứa Lam rồi cho anh xem.
Sau khi đọc xong, Phó Tư Nghiên cho rằng cô không hài lòng với việc mình tựu xưng là người yêu của cô, mắt anh tối sầm lại, hỏi: “Sao vậy?”
Sao vậy?
Vẫn còn có thể hỏi làm sao vậy.
Nguyễn Hân hơi nâng tong giọng lên: “Phó Tư Nghiên , anh tự xem xem lý do cùng giọng điệu giúp em xin nghỉ phép của anh đi, có người nào xin nghỉ vì lý do chưa ngủ dậy không? Có ai nói thẳng với lãnh đạo, mình có cần xin nghỉ một ngày không? Anh cố tình đúng không?”
Chỉ không hài lòng vì lý do và giọng điệu khi xin nghỉ, không phản đối danh xưng người yêu này.
Phó Tư Nghiên khẽ nhướng mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Hân nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Giọng điệu không có chút thành ý xin lỗi nào, Nguyễn Hân thậm chí còn nghe được ba phần đắc ý.
“Đúng là anh cố tình.”
“Tôi không có.”
“Anh có.”
“Hai ngày nay em nói muốn tôi giúp là giúp chuyện gì?”
Có lẽ là vì không muốn tranh luận với cô ấy về vấn đề nhàm chán này nữa, Phó Tư Nghiên chủ động chuyển chủ đề.
“Anh …” Nguyễn Hân hai mắt sáng lên, “Anh nói cái gì?”
Phó Tư Nghiên quay lưng về phía cô, khóe môi hơi nhếch lên, trầm giọng nói: “Không nghe thấy thì thôi vậy, em nghỉ ngơi đi.”
Anh làm động tác muốn rời đi, Nguyễn Hân đã nắm lấy cánh tay anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, “Không được, em nghe thấy rồi, anh nói muốn giúp em.”
Phó Tư Nghiên cười nói: “Tôi chỉ hỏi em là chuyện, cũng không nói sẽ giúp em.”
Nguyễn Hân nghe giọng điệu này của anh biết ngay là có kịch, “vào trước đã, vào ngồi xuống lại nói tiếp.”
Cô cong mắt, ngón tay trắng hồng cầm lấy cổ tay anh, kéo anh đi vào phòng ngủ.
Phó Tư Nghiên rũ xuống lông mi, kiềm chế ý cười trong mắt.
Nguyễn Hân kính cẩn mời anh vào chỗ ngồi, đứng trước mặt anh, hai lòng bàn tay xếp vào nhau, giọng ấm áp nói: “Em muốn mời Hàn Nhậm Bân chụp cho em ảnh cho số đặc biệt cuối năm, em với anh ta lại không thân, anh có thể giúp em nói mấy lời tốt đẹp một chút trước mặt anh ta được không, để anh ta giúp em”
Phó Tư Nghiên nói: “Cậu ấy bây giờ vẫn đang trong chương trình bồi dưỡng, không nhận thông cáo.”
Nguyễn Hân cúi đầu nói: “anh với anh ta là anh em tốt, không thể bảo anh ta châm chước một chút sao? Chỉ là chụp ảnh tạp chí thôi, không làm mất nhiều thời gian của anh ta đâu mà.”
“Có chút khó.”
Có chút khó khăn, không phải là không thể làm được.
Nguyễn Hân đi bước nhỏ đến trước mặt Phó Tư Nghiên ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối của anh, nghiêng đầu, một đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh đầy mong chờ.
“Phó Tư Nghiên , anh có thể giúp em thử một chút khong, anh thông minh như vậy, tạp chí tài chính cũng có nói, chỉ cần anh ra tay, không có việc gì không xử lý được.”
“Phó Tư Nghiên , anh là tốt nhất, giúp em đi nha.”
Hai tay cô lắc chân anh.
Phó Tư Nghiên cúi nhìn xuống cô, “Em đứng lên trước đi.”
Nguyễn Hân nghe giọng điệu của anh ta bớt nghiêm túc hơn bắt đầu chơi xấu, “Em không đứng, anh phải đồng ý với em trước đã, thì em mới đứng dậy.”
Phó Tư Nghiên nhìn chiếc quần bị cô nắm đến nhăn nhúm của mình, hơi cúi người, với đôi mắt thâm sâu đối diện với mắt cô, “Hôm qua thì ngồi trên giường của tôi không muốn đi, lại còn nhấc chăn của tôi lên. Hôm nay lại kéo quần của tôi không muốn đứng dậy, là chuẩn bị muốn làm chút gì đó sao? ”
“…”
Chương 18
Nguyễn Hân cúi đầu nhìn bàn tay đang túm lấy quần của Phó Tư Nghiên , nhận ra rằng hình tượng của cô bây giờ giống như mọt tên tay sai vậy, sắc mặt biến đỏ, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, giải thích, “Hôm qua em thực sự không cố ý, là việc ngoài ý muốn thôi”
Khi nhắc đến chuyện xảy ra đêm qua, trong đầu cô không thể tự kiểm soát được mà xuất hiện hình ảnh Phó Tư Nghiên không mảnh vải che thân khi chăn bị nhấc lên, trước khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tư Nghiên, trong mắt cô có một tia cắn rứt lương tâm hiện lên.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Vậy mà trong đầu cô lại thực sự có thể nghĩ đến cơ thể anh vào thời điểm nghiêm túc như vậy.
Thật là tội lỗi.
Nguyễn Hân nhắm mắt lại, để mình bình tĩnh lại, đừng suy nghĩ nữa.
Trên đầu vọng tới một giọng nói trầm thấp, xen lẫn với nụ cười không dễ phát hiện ra, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Đang nghĩ đến cơ thể của anh.
“Buông tay, ngồi xổm trên đất trông giống cái kiểu gì”, Phó Tư Nghiên lại bắt đầu dạy bảo cô.
Nguyễn Hân mím môi, dù sao cũng đã như thế này rồi, không quan tâm đến tư thế tao nhã hay không nữa, cô biết Phó Tư Nghiên công việc rất bận rộn, nên chắc không có kiên nhẫn àm cùng cô làm phí thời gian như vậy như vậy, định tiếp tục chơi xấu.
“Em không đấy, em không buông.”
Phó Tư Nghiên nắm lấy cổ tay Nguyễn Hân kéo cô lên ghế sofa, hai người ngồi trên ghế sofa đơn nên hơi chen chúc, chân trái của Nguyễn Hân áp chặt vào chân phải của anh, cảm thấy quần âu của anh bó chặt lấy từng bắp thịt, cứ cảm giác như mình ngồi lên chân anh luôn rồi.
Cô lúng túng muốn đứng dậy, cánh tay Phó Tư Nghiên vòng qua lưng cô, đè lên vai cô.
“Ngoan ngoãn ngồi xuống.”
Nguyễn Hân quay đầu lại, cả người như chủ động dựa vào vòng tay anh, “Vậy anh giúp em một lần, được không?”
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong sáng, trước ghế sô pha bên trong, trên sàn hai bóng người trùng vào nhau.
Nguyễn Hân nghiêng cổ, nhìn thẳng vào mắt anh.
Phó Tư Nghiên siết chặt quai hàm, quả táo Adam của anh lăn lên xuống, nói một lời.
“Được.”
Nguyễn Hân trầm mặc một lúc mới phản ứng lại rằng anh nói là được, nghĩa là anh đã đồng ý, phấn khích nhảy khỏi ghế sofa.
“Phó Tư Nghiên , anh đúng là người tốt, nhanh nhanh nhanh.”
Cô bất chợt cúi xuống quan sát anh.
“Nhìn cái gì?”
“Điện thoại của anh đâu?”
Phó Tư Nghiên nói, “Trong túi quần.”
Nguyễn Hân thấy đùi trên bên chân phải của anh phồng lên, trực tiếp đưa tay vào lấy điện thoại di động, nhét vào tay anh, thúc giục: “Mau gọi điện cho Hàn Nhậm Bân.”
Phó Tư Nghiên ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Muộn quá rồi, ngày mai rồi gọi.”
Nguyễn Hân sợ ngày mai anh thức dậy sẽ quên mất chuyện này, ban ngày lại bận việc không có thời gian giải quyết chuyện này, gấp gáp nói: “Bây giờ gọi luôn đi mà, thứ hai tuần sau sẽ quyết định người được chọn, kế hoạch dự trù và hợp đồng còn phải thảo luận nữa. ”
Phó Tư Nghiên không nói gì, Nguyễn Hân lấy ngón trỏ bấm mở khóa điện thoại, tìm số điện thoại của Hàn Nhậm Bân rồi gọi.
Chuông reo được hai tiếng thì bên kia nhấc máy.
Giọng Hàn Nhậm Bân phát ra từ ống nghe, “Alo, Tư Nghiên .”
Nguyễn Hân vỗ nhẹ vào tay Phó Tư Nghiên , muốn anh nói chuyện.
Phó Tư Nghiên ngước mắt lên liếc Nguyễn Hân , đưa điện thoại lên tai, thuận tay tắt loa mà Nguyễn Hân vừa bật.
“Là anh.”
Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên trong bộ vest, một tay cầm điện thoại di động, sắc mặt bung dung, cả người toát ra khí chất trầm ổn, nhìn ngắm mặt của anh, bỗng nhiên tim đập mạnh một cái.
Cảm giác này rất vi diệu.
Cô phát hiện ra Phó Tư Nghiên hình như càng đẹp trai hơn.
Phó Tư Nghiên đang nói chuyện với Hàn Nhậm Bân, dư quang thoáng thấy Nguyễn Hân đang nhìn mình chằm chằm, trong người cảm thấy hơi nóng, một tay cởi cúc áo vest.
Thấy anh không tiện cởi áo khoác một tay, Nguyễn Hân vươn tay giúp anh kéo ống tay áo vest ra.
Phó Tư Nghiên nhìn cô khoác trên tay áo vest của mình, trong lòng mềm nhũn, sắc mặt không đổi nói với Hàn Nhâm Bân ở đầu máy bên kia: “Anh nghe chị dâu của cậu nói, cô ấy muốn nhờ cậu chụp tạp chí, nhưng bị cậu từ chối. ”
Hàn Nhậm Bân ngơ ngác: “Hả?” Không phải là anh bảo tôi từ chối sao? Tất cả các tin nhắn từ chối đều là do tự anh gửi mà.
Phó Tư Nghiên lạnh giọng khiển trách, “Mặc kệ cậu có việc gì, lý do gì, hiện tại đang ở đâu, lập tức trở về Nam Thành, tới trước mặt chị dâu cậu đích thân xin lỗi cô ấy, rảnh ra mấy ngày phối hợp với chị dâu cậu quay tạp chí.”
Hàn Nhậm Bân: “……”
Nguyễn Hân nghe Phó Tư Nghiên giáo huấn Hàn Nhậm Bân, mà nghe đến mức rất phấn khích.
Trước đây còn không thèm để ý đến cô, cô còn tưởng tính cách của anh ta cô độc kiêu ngạo.
ở trước mặt Phó Tư Nghiên không phải vẫn bị giáo huấn như cháo đó sao.
Chỉ là giọng nói quá nhỏ nên không nghe thấy phản ứng của anh ta
Nguyễn Hân chen vào ghế sofa, ngồi bên cạnh Phó Tư Nghiên , nghiêng đầu vào sát điện thoại muốn nghe xem Hàn Nhậm Bân nói gì.
Phó Tư Nghiên liếc cô một cái, cúp điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy sẽ lập tức về nước, ở bên đó cậu ấy không có vấn đề gì.”
Vừa nãy Nguyễn Hân nghe giọng điệu của anh nói chuyện với Hàn Nhậm Bân thì đã biết chuyện này không thành vấn đề, cùng một chuyện y như nhau, cô nhã nhặn thế nào cũng không thành công, còn Phó Tư Nghiên gọi một cuộc điện thoại giáo huấn là đã giải quyết xong. Chẳng trách cụ Phó bỏ qua cả ba đứa con trai, trực tiếp chọn cháu trai Phó Tư Nghiên làm người thừa kế.
Nguyễn Hân cong môi, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, nhận lời cảm ơn của cô.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Nguyễn Hân liền cầm điện thoại và máy tính liên lạc với Từ Lan để chuẩn bị cho Hàn Nhậm Bân quay chụp tạp chí, Phó Tư Nghiên ngồi trên sô pha nhìn cô một lúc, điện thoại reo, là Nguyễn Đức Nghiệp gọi.
Phó Tư Nghiên liếc nhìn Nguyễn Hân, ra ngoài ban công nhận điện thoại.
Thứ Bảy là sinh nhật của Nguyễn Đức Nghiệp, ông ta muốn Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên tới Nguyễn gia ăn một bữa cơm, nhưng Nguyễn Hân vẫn vì chuyện ông ta ly hôn rồi tái hôn mà giận ông ta, sợ sẽ bị Nguyễn Hân từ chối không nhận máy, nên cũng ngại gọi thẳng cho Nguyễn Hân bảo cô về nhà cùng mình đón sinh nhật. Hôm nay vừa hay nhìn thấy bài đăng của Nguyễn Hân trên vòng bạn bè khoe bữa sáng do Phó Tư Nghiên làm, cảm thấy quan hệ giữa con gái và con rể rất tốt, vì vậy ông ta quay sang gọi cho Phó Tư Nghiên, muốn Phó Tư Nghiên thuyết phục Nguyễn Hân .
Sau khi nghe hết dụng ý của cuộc điện thoại này từ ông ta, Phó Tư Nghiên không trực tiếp đồng ý với ông ta, nói rằng anh sẽ hỏi ý kiến của Nguyễn Hân.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Tư Nghiên đi đến bên cạnh cửa phòng ngủ, Nguyễn Hân đã cất máy tính, nằm trên giường video call trò chuyện với Hạ Y Đồng, giọng nói rất vui vẻ.
“Hàn Nhậm Bân đã đồng ý sẽ chụp tạp chí cho tớ rồi.”
Hạ Y Đồng : “Chồng cậu đồng ý giúp cậu rồi sao?”
Nguyễn Hân ừm một tiếng.
Hạ Y Đồng quan tâm hỏi: “Này, mau nói cho tớ biết, làm sao mà cậu khiến anh ta đồng ý giúp cậu vậy? Không phải chiều nay còn nói hoàn toàn không có cơ hội rồi sao?”
Nguyễn Hân nói: “Tớ cũng không biết tại sao anh đột nhiên lại đồng ý, có lẽ là do tôi cứ quấn lấy anh ấy, bị tớ làm phiền đến mức không chịu nổi.”
Hạ Y Đồng: “cậu quấn anh ta như nào.”
Nguyễn Hân : “Thì cứ cầu xin anh ấy, ôm đùi không cho anh ấy đi.”
Hạ Y Đồng bật cười, “Được đó nha, đại tiểu thư của tôi, chiêu này mà cậu cũng nghĩ ra được, tớ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó rồi, cô vợ nhỏ xinh đẹp như hoa ôm đùi chồng làm nũng, đặt len người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng nổi nha. Chồng cậu đã ăn cậu chưa?”
Nguyễn Hân khó chịu nói: “Ăn cái gì mà ăn, anh ấy không phải kiểu người cần lấy thân báo đáp đâu, đầu óc của cậu đừng có không sạch sẽ như vậy chứ.”
Hạ Y Đồng hừu một tiếng, “Đã bắt đầu bênh rồi đấy? tớ thấy mặt mày cậu hớn hở thế kia cứ sai sai, có phải bị vẻ đẹp trai của anh chồng vừa giúp đỡ cậu làm cho gục ngã rồi không.”
Nguyễn Hân nghĩ đến dáng vẻ của Phó Tư Nghiên cầm điện thoại giáo huấn Hàn Nhậm Bân, đôi mắt không khỏi nhướng lên, “cậu đừng nói linh tinh.”
“Vậy cậu cười cái gì?”
“Bởi vì tớ mời được Hàn Nhậm Bân rồi, rất vui nha.”
Nguyễn Hân nằm sấp nên có chút không thoải mái, cầm điện thoại di động điều chỉnh tư thế, máy ảnh quét qua, lướt qua Phó Tư Nghiên đang đứng ở cửa.
Hạ Y Đồng sửng sốt, cho Nguyễn Hân ánh mắt ra hiệu, dùng khẩu hình nói: “Chồng cậu đang ở cửa kìa.”
Nguyễn Hân không nghe thấy giọng nói của cô, nghĩ là do mạng lag, nghiêng màn hình về phía trước, “Cậu nói gì vậy, tớ không nghe thấy, có phải là mạng lag không?”
Hạ Y Đồng nhỏ giọng nói: “Chồng cậu đang đứng ở cửa kìa.”
“Chồng tớ làm sao cơ?”
Hạ Y Đồng nghe thấy cô đến chồng cũng gọi rồi, nói thẳng: “Đứng chéo sau lưng cậu đó.”
Cô quay người lại, sặc một cái, muốn hỏi Phó Tư Nghiên đứng ở đó từ bao giờ, buột miệng nói: “Chồng.”
Giọng nói vừa phát ra.
Cả hai người đều sững sờ.
Chết rồi, nói chuyện với Hạ Y Đồng đến thuận mồm rồi, trực tiếp gọi chồng luôn.
Nguyễn Hân đang nằm sấp trên giường, bởi vì quay đầu lại nhìn anh, nên áo bên trên hơi bị quấn lên, lộ ra vòng eo thon thả, dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng trẻo của cô ửng hồng, khiến Phó Tư Nghiên ngứa ngáy trong lòng, anh đẩy cửa bước vào, đuôi mắt nóng bỏng, từ phía sau vây cô vào lòng, trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Hân, anh rút điện thoại của cô tắt máy rồi ném sang một bên, đôi môi nóng bỏng của anh áp vào sau gáy của cô, “lại gọi chồng làm gì vậy?”
Nguyễn Hân nhanh chóng gọi cho Hứa Lam, dùng năm phút để giải thích rằng cô thực sự không cố tình xin nghỉ làm đồng thời mong Hứa Lam hiểu cho cô ấy.
“Đêm qua tôi mất ngủ đến tận ba giờ sáng, sáng ra ngủ say quá không nghe thấy đồng hồ báo thức. Tin nhắn xin nghỉ là chồng em gửi, chồng em anh ấy…”
Nguyễn Hân vốn dĩ muốn nói rằng não của chồng em có bệnh, nhưng câu này nghe kiểu gì cũng giống như tức giận, cô ấy bình tĩnh lại, nghiêm túc giải thích: “Chồng em lớn hơn em vài tuổi, tính tình khá nghiêm túc đứng đắn, bình thường cũng rất ít nói, nên không biết cách ăn nói, không hề có ý không tôn trọng chị, chốc nữa em sẽ đến công ty”
Hứa Lam sau khi nghe cô giải thích thì bật cười, “Không cần đâu, nghe lời chồng em đi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, em đến công ty cũng chẳng có việc gì cả.” cũng không tính toán chuyện Nguyễn Hân xin nghỉ hôm nay vì ngủ quên, chưa hết cuối cùng cô ấy còn nói thêm một câu. “Đừng cố quá, hai ngày nay trạng thái của em không được tốt, tôi cũng không muốn nhìn thấy nhân viên của mình mất tinh thần trong công ty đâu.”
Nguyễn Hân ừm một tiếng nói: “Cảm ơn chủ biên.”
Hứa Lam : “Chuyện số đặc biệt cuối năm em cố gắng hết sức là được, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Nguyễn Hân nghe như vậy biết cô ấy đã hiểu lầm rằng cô mất ngủ là do vấn đề của số đặc biệt cuối năm, cũng không tiện giải thích cô mất ngủ là vì nửa đêm hôm qua lật chăn của Phó Tư Nghiên, nhìn thấy thân thể trần trụi của anh ấy, loại chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng đã ngại ngùng rồi
Cúp điện thoại, Nguyễn Hân càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không thể nhìn được mà đi tìm hung thủ tình sổ.
[Anh có độc không? 】
Gõ xong, liền trực thiếp gửi cho Phó Tư Nghiên .
Sau khi gửi tin nhắn, cô để điện thoại sang một bên, vào nhà tắm rửa mặt dưỡng da, quay lại thì thấy Phó Tư Nghiên trả lời một tin nhắn.
[Ý em là gì? 】
Rất rõ ràng
Phó Tư Nghiên không ý thức được mình đã làm gì sai, hoặc là nói, theo cách nói của giới trẻ hiện nay thì Phó tổng nghiêm túc đoan chính thậm chí còn không biết rằng mình có độc
Nguyễn Hân không muốn nói chuyện với anh, vì vậy tìm một cuốn tạp chí thời trang dựa vào ghế sofa ngồi đọc nó.
Một lúc sau, điện thoại đổ chuông, Nguyễn Hân nhìn lướt qua điện thoại hiển thị, là cuộc gọi của Phó Tư Nghiên, trực tiếp từ chối trả lời.
Phòng họp rộng rãi và sáng sủa đã chật kín người, mọi người cẩn thận kiểm tra rất nhiều lần xem điện thoại di động của mình đã tắt hay chưa, chăm chú chờ hội nghị bắt đầu.
Thời gian thông báo bắt đầu cuộc họp đã trôi qua, Phó tổng vẫn chưa vào, một nhóm người trong hội đồng quan trị đã bị bỏ lại ở đây, chỉ dám oán giận nhưng không dám nói.
Trên hành lang bên ngoài phòng họp, Vạn Kỳ đứng cách đó không xa, nhìn Phó tổng tay ấn di động gửi tin nhắn, sau đó lại lo lắng gọi điện thoại.
Không cần phải đoán cũng biết, có thể khiến Phó tổng đẩy hết công việc sang một bên, chỉ có thể là Phó phu nhân thôi
Phó Vin, chú thứ hai của Phó Tư Nghiên, đã cử trợ lý đến hỏi mấy lần, Vạn Kỳ nghiêm túc trả lời hiện tại có việc quan trọng cần Phó tổng xử lý, cuộc họp sẽ bắt đầu trong giây lát.
Dù sao thì anh ta cũng chỉ có trách nhiệm kéo dài thời gian, có Phó tổng ở đây ép lại, mấy người trong hội đồng quản trị cũng chẳng làm dậy nổi con sáng nào hết.
Phó Tư Nghiên gọi mấy cuộ điện thoại nhưng Nguyễn Hân đều không trả lời. vừa gửi tin nhắn WeCaht cho Nguyễn Hân, anh vừa vẫy tay gọi Vạn Kỳ, “Vạn Kỳ, lại đây.”
Vạn Kỳ đi tới trước mặt Phó Tư Nghiên, “Phó tổng.”
Phó Tư Nghiên hỏi, “Cậu có độc sao là có ý gì?”
“…” cái này muốn anh phải giải thích như thế nào?
Vạn Kỳ chưa kịp trả lời, Phó Tư Nghiên đã nói: “Tôi phải về nhà một chuyến.”
Anh lập tứuc xoay người bước ra ngoài, Vạn Kỳ theo sau nói: ” Phó tổng, người trong hội đồng quản trị vẫn đang chờ anh chủ trì hội nghị.”
Phó Tư Nghiên nói: “Cậu chủ trì đi.”
Vạn Kỳ sững sờ một chút, bị làm khó nói: ” Ngài đi rồi, tôi không trấn áp được hiện trường.”
Cuộ họp bình thường thì cũng được thôi, nhưng hôm nay chú hai chú ba của Phó Tư Nghiên cũng có mặt ở đây hôm nay, hai người này không phải là đèn đã cạn dầu.
Phó Tư Nghiên khôn quan tâm đến anh ta, ấn thang máy.
Vạn Kỳ thấy vẻ mặt của anh không đúng, lo lắng hỏi: “Là phu nhân tìm anh có việc sao?”
Vạn Kỳ thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Phó tổng đến hội nghị còn không kịp họp, nhất định muốn quay về vào lúc này, vừa nãy không phải phu nhân vẫn còn vui vẻ cập nhật vòng bạn bè show ân ái sao?
Thang máy đến, Phó Tư Nghiên bước vào thang máy, Vạn Kỳ nói: ” Phó tổng, anh thực sự không thể đi.”
Phó Tư Nghiên nhíu mày, ánh mắt đã lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Tránh ra, Nguyễn Hân có thể ăn vào bị đau bụng rồi.”
Vạn Kỳ: “……”
Phó tổng nóng lòng muốn về nhà là vì nghi ngờ Nguyễn Hân ăn uống vào bị đau bụng?
Vạn Kỳ có lẽ biết là có chuyện gì xảy ra rồi.
Hôm nay Phó tổng làm bữa sáng cho Nguyễn Hân, có thể là Nguyễn Hân ăn xong bữa sáng Phó tổng chuẩn bị thì đau bụng
Nhưng cho dù là ăn no sau đó đau bụng đi nữa, cũng không đến mức phải bỏ cuộc họp quan trọng như vậy mà chạy về nhà chứ, gọi bác sĩ gia đình đến không phải là được rồi sao?
Nguyễn Hân đang gần như ngủ say nằm trên ghế sô pha, và đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa xoay.
Vào giờ này, chẳng lẽ là dì Hoàng?
Nguyễn Hân nhấc thảm lông lên, vừa từ sofa đứng dậy, đã thấy Phó Tư Nghiên đẩy cửa bước vào.
Ngây ra một lúc.
Phó Tư Nghiên không phải rất bận sao, Tại sao giờ này lại xuất hiện ở nhà?
“Sao anh đã về rồi?”
Gần đây thời gian về nhà càng ngày càng sớm, không phải bị chú hai và chú ba đoạt quyền rồi chứ?
Phó Tư Nghiên quan sát cô một lượt, sắc mặt hồng hào, giọng nói đầy hơi thở.
“Sao lạ không trả lời tin nhắn?”
Người đối diện lên tiếng chất vấn, Nguyễn Hân sững sờ, cầm điện thoại lên liếc, phát hiện Phó Tư Nghiên sau đó lại gửi tin nhắn hỏi có phải mình bị đau bụng không, còn nói cơm nói từ buổi sáng, để đến trưa mới ăn có thể là bị hỏng rồi.
Nguyễn Hân đọc hết mấy tin nhắn anh gửi trong đầu hiện ra dấu hỏi chấm to đùng?
Đây là đang nói linh tinh cái gì vậy.
Mặc dù không hiểu rõ lắm về kiểu suy nghĩ trong đầu của Phó Tư Nghiên, nhưng Nguyễn Hân nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm, nên vẫn giải thích một câu.
“Vừa nãy em xem tạp chí, không để ý điện thoại, làm sao vậy?”
Bốp.
Cánh cửa lại đóng lại, Phó Tư Nghiên đi mất rồi.
Nguyễn Hân : “…”
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây, xác nhận chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên vừa trở về, mà không phải ảo giác của cô.
Bởi vậy anh cố tình trở về là vì không thấy cô trả lời tin nhắn?
Có bệnh à.
Khi Phó Tư Nghiên trở về lần nữa, đã là chín giờ rưỡi tối, Nguyễn Hân tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường, nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang, cô xuống giường khóa trái cửa phòng ngủ.
Một lúc sau, tiếng chuông báo tít tít tít từ cửa, cho biết đã nhập sai mật khẩu.
Chiều nay cô lại đổi mật khẩu, là bốn số không theo quy luật bình thường nữa, Phó Tư Nghiên không thể nào lại đoán ra được.
Sau khi Phó Tư Nghiên nhập sai mật khẩu, anh không thử lại nữa, anh đứng ngoài gõ cửa, Nguyễn Hân ngồi bất động trên giường, giả vờ như không nghe thấy.
Phó Tư Nghiên nhận ra Nguyễn Hân đang giận dỗi với mình, đứng ở ngoài cửa một lúc, lại gõ cửa lần nữa.
“Nguyễn Hân , mở cửa, chúng ta nói chuyện.”
Năm phút sau, Nguyễn Hân mở cửa, khoanh tay dựa vào cửa, không có ý định để Phó Tư Nghiên vào.
Phó Tư Nghiên đứng bên ngoài, cũng không để bụng, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, “Tin nhắn hôm nay em gửi cho tôi là có ý gì?”
Nguyễn Hân cười lạnh một tiếng, cũng không vòng vo, trực tiếp tìm lịch sử trò chuyện với Hứa Lam rồi cho anh xem.
Sau khi đọc xong, Phó Tư Nghiên cho rằng cô không hài lòng với việc mình tựu xưng là người yêu của cô, mắt anh tối sầm lại, hỏi: “Sao vậy?”
Sao vậy?
Vẫn còn có thể hỏi làm sao vậy.
Nguyễn Hân hơi nâng tong giọng lên: “Phó Tư Nghiên , anh tự xem xem lý do cùng giọng điệu giúp em xin nghỉ phép của anh đi, có người nào xin nghỉ vì lý do chưa ngủ dậy không? Có ai nói thẳng với lãnh đạo, mình có cần xin nghỉ một ngày không? Anh cố tình đúng không?”
Chỉ không hài lòng vì lý do và giọng điệu khi xin nghỉ, không phản đối danh xưng người yêu này.
Phó Tư Nghiên khẽ nhướng mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Hân nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Giọng điệu không có chút thành ý xin lỗi nào, Nguyễn Hân thậm chí còn nghe được ba phần đắc ý.
“Đúng là anh cố tình.”
“Tôi không có.”
“Anh có.”
“Hai ngày nay em nói muốn tôi giúp là giúp chuyện gì?”
Có lẽ là vì không muốn tranh luận với cô ấy về vấn đề nhàm chán này nữa, Phó Tư Nghiên chủ động chuyển chủ đề.
“Anh …” Nguyễn Hân hai mắt sáng lên, “Anh nói cái gì?”
Phó Tư Nghiên quay lưng về phía cô, khóe môi hơi nhếch lên, trầm giọng nói: “Không nghe thấy thì thôi vậy, em nghỉ ngơi đi.”
Anh làm động tác muốn rời đi, Nguyễn Hân đã nắm lấy cánh tay anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, “Không được, em nghe thấy rồi, anh nói muốn giúp em.”
Phó Tư Nghiên cười nói: “Tôi chỉ hỏi em là chuyện, cũng không nói sẽ giúp em.”
Nguyễn Hân nghe giọng điệu này của anh biết ngay là có kịch, “vào trước đã, vào ngồi xuống lại nói tiếp.”
Cô cong mắt, ngón tay trắng hồng cầm lấy cổ tay anh, kéo anh đi vào phòng ngủ.
Phó Tư Nghiên rũ xuống lông mi, kiềm chế ý cười trong mắt.
Nguyễn Hân kính cẩn mời anh vào chỗ ngồi, đứng trước mặt anh, hai lòng bàn tay xếp vào nhau, giọng ấm áp nói: “Em muốn mời Hàn Nhậm Bân chụp cho em ảnh cho số đặc biệt cuối năm, em với anh ta lại không thân, anh có thể giúp em nói mấy lời tốt đẹp một chút trước mặt anh ta được không, để anh ta giúp em”
Phó Tư Nghiên nói: “Cậu ấy bây giờ vẫn đang trong chương trình bồi dưỡng, không nhận thông cáo.”
Nguyễn Hân cúi đầu nói: “anh với anh ta là anh em tốt, không thể bảo anh ta châm chước một chút sao? Chỉ là chụp ảnh tạp chí thôi, không làm mất nhiều thời gian của anh ta đâu mà.”
“Có chút khó.”
Có chút khó khăn, không phải là không thể làm được.
Nguyễn Hân đi bước nhỏ đến trước mặt Phó Tư Nghiên ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối của anh, nghiêng đầu, một đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh đầy mong chờ.
“Phó Tư Nghiên , anh có thể giúp em thử một chút khong, anh thông minh như vậy, tạp chí tài chính cũng có nói, chỉ cần anh ra tay, không có việc gì không xử lý được.”
“Phó Tư Nghiên , anh là tốt nhất, giúp em đi nha.”
Hai tay cô lắc chân anh.
Phó Tư Nghiên cúi nhìn xuống cô, “Em đứng lên trước đi.”
Nguyễn Hân nghe giọng điệu của anh ta bớt nghiêm túc hơn bắt đầu chơi xấu, “Em không đứng, anh phải đồng ý với em trước đã, thì em mới đứng dậy.”
Phó Tư Nghiên nhìn chiếc quần bị cô nắm đến nhăn nhúm của mình, hơi cúi người, với đôi mắt thâm sâu đối diện với mắt cô, “Hôm qua thì ngồi trên giường của tôi không muốn đi, lại còn nhấc chăn của tôi lên. Hôm nay lại kéo quần của tôi không muốn đứng dậy, là chuẩn bị muốn làm chút gì đó sao? ”
“…”
Chương 18
Nguyễn Hân cúi đầu nhìn bàn tay đang túm lấy quần của Phó Tư Nghiên , nhận ra rằng hình tượng của cô bây giờ giống như mọt tên tay sai vậy, sắc mặt biến đỏ, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, giải thích, “Hôm qua em thực sự không cố ý, là việc ngoài ý muốn thôi”
Khi nhắc đến chuyện xảy ra đêm qua, trong đầu cô không thể tự kiểm soát được mà xuất hiện hình ảnh Phó Tư Nghiên không mảnh vải che thân khi chăn bị nhấc lên, trước khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tư Nghiên, trong mắt cô có một tia cắn rứt lương tâm hiện lên.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Vậy mà trong đầu cô lại thực sự có thể nghĩ đến cơ thể anh vào thời điểm nghiêm túc như vậy.
Thật là tội lỗi.
Nguyễn Hân nhắm mắt lại, để mình bình tĩnh lại, đừng suy nghĩ nữa.
Trên đầu vọng tới một giọng nói trầm thấp, xen lẫn với nụ cười không dễ phát hiện ra, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Đang nghĩ đến cơ thể của anh.
“Buông tay, ngồi xổm trên đất trông giống cái kiểu gì”, Phó Tư Nghiên lại bắt đầu dạy bảo cô.
Nguyễn Hân mím môi, dù sao cũng đã như thế này rồi, không quan tâm đến tư thế tao nhã hay không nữa, cô biết Phó Tư Nghiên công việc rất bận rộn, nên chắc không có kiên nhẫn àm cùng cô làm phí thời gian như vậy như vậy, định tiếp tục chơi xấu.
“Em không đấy, em không buông.”
Phó Tư Nghiên nắm lấy cổ tay Nguyễn Hân kéo cô lên ghế sofa, hai người ngồi trên ghế sofa đơn nên hơi chen chúc, chân trái của Nguyễn Hân áp chặt vào chân phải của anh, cảm thấy quần âu của anh bó chặt lấy từng bắp thịt, cứ cảm giác như mình ngồi lên chân anh luôn rồi.
Cô lúng túng muốn đứng dậy, cánh tay Phó Tư Nghiên vòng qua lưng cô, đè lên vai cô.
“Ngoan ngoãn ngồi xuống.”
Nguyễn Hân quay đầu lại, cả người như chủ động dựa vào vòng tay anh, “Vậy anh giúp em một lần, được không?”
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong sáng, trước ghế sô pha bên trong, trên sàn hai bóng người trùng vào nhau.
Nguyễn Hân nghiêng cổ, nhìn thẳng vào mắt anh.
Phó Tư Nghiên siết chặt quai hàm, quả táo Adam của anh lăn lên xuống, nói một lời.
“Được.”
Nguyễn Hân trầm mặc một lúc mới phản ứng lại rằng anh nói là được, nghĩa là anh đã đồng ý, phấn khích nhảy khỏi ghế sofa.
“Phó Tư Nghiên , anh đúng là người tốt, nhanh nhanh nhanh.”
Cô bất chợt cúi xuống quan sát anh.
“Nhìn cái gì?”
“Điện thoại của anh đâu?”
Phó Tư Nghiên nói, “Trong túi quần.”
Nguyễn Hân thấy đùi trên bên chân phải của anh phồng lên, trực tiếp đưa tay vào lấy điện thoại di động, nhét vào tay anh, thúc giục: “Mau gọi điện cho Hàn Nhậm Bân.”
Phó Tư Nghiên ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Muộn quá rồi, ngày mai rồi gọi.”
Nguyễn Hân sợ ngày mai anh thức dậy sẽ quên mất chuyện này, ban ngày lại bận việc không có thời gian giải quyết chuyện này, gấp gáp nói: “Bây giờ gọi luôn đi mà, thứ hai tuần sau sẽ quyết định người được chọn, kế hoạch dự trù và hợp đồng còn phải thảo luận nữa. ”
Phó Tư Nghiên không nói gì, Nguyễn Hân lấy ngón trỏ bấm mở khóa điện thoại, tìm số điện thoại của Hàn Nhậm Bân rồi gọi.
Chuông reo được hai tiếng thì bên kia nhấc máy.
Giọng Hàn Nhậm Bân phát ra từ ống nghe, “Alo, Tư Nghiên .”
Nguyễn Hân vỗ nhẹ vào tay Phó Tư Nghiên , muốn anh nói chuyện.
Phó Tư Nghiên ngước mắt lên liếc Nguyễn Hân , đưa điện thoại lên tai, thuận tay tắt loa mà Nguyễn Hân vừa bật.
“Là anh.”
Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên trong bộ vest, một tay cầm điện thoại di động, sắc mặt bung dung, cả người toát ra khí chất trầm ổn, nhìn ngắm mặt của anh, bỗng nhiên tim đập mạnh một cái.
Cảm giác này rất vi diệu.
Cô phát hiện ra Phó Tư Nghiên hình như càng đẹp trai hơn.
Phó Tư Nghiên đang nói chuyện với Hàn Nhậm Bân, dư quang thoáng thấy Nguyễn Hân đang nhìn mình chằm chằm, trong người cảm thấy hơi nóng, một tay cởi cúc áo vest.
Thấy anh không tiện cởi áo khoác một tay, Nguyễn Hân vươn tay giúp anh kéo ống tay áo vest ra.
Phó Tư Nghiên nhìn cô khoác trên tay áo vest của mình, trong lòng mềm nhũn, sắc mặt không đổi nói với Hàn Nhâm Bân ở đầu máy bên kia: “Anh nghe chị dâu của cậu nói, cô ấy muốn nhờ cậu chụp tạp chí, nhưng bị cậu từ chối. ”
Hàn Nhậm Bân ngơ ngác: “Hả?” Không phải là anh bảo tôi từ chối sao? Tất cả các tin nhắn từ chối đều là do tự anh gửi mà.
Phó Tư Nghiên lạnh giọng khiển trách, “Mặc kệ cậu có việc gì, lý do gì, hiện tại đang ở đâu, lập tức trở về Nam Thành, tới trước mặt chị dâu cậu đích thân xin lỗi cô ấy, rảnh ra mấy ngày phối hợp với chị dâu cậu quay tạp chí.”
Hàn Nhậm Bân: “……”
Nguyễn Hân nghe Phó Tư Nghiên giáo huấn Hàn Nhậm Bân, mà nghe đến mức rất phấn khích.
Trước đây còn không thèm để ý đến cô, cô còn tưởng tính cách của anh ta cô độc kiêu ngạo.
ở trước mặt Phó Tư Nghiên không phải vẫn bị giáo huấn như cháo đó sao.
Chỉ là giọng nói quá nhỏ nên không nghe thấy phản ứng của anh ta
Nguyễn Hân chen vào ghế sofa, ngồi bên cạnh Phó Tư Nghiên , nghiêng đầu vào sát điện thoại muốn nghe xem Hàn Nhậm Bân nói gì.
Phó Tư Nghiên liếc cô một cái, cúp điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy sẽ lập tức về nước, ở bên đó cậu ấy không có vấn đề gì.”
Vừa nãy Nguyễn Hân nghe giọng điệu của anh nói chuyện với Hàn Nhậm Bân thì đã biết chuyện này không thành vấn đề, cùng một chuyện y như nhau, cô nhã nhặn thế nào cũng không thành công, còn Phó Tư Nghiên gọi một cuộc điện thoại giáo huấn là đã giải quyết xong. Chẳng trách cụ Phó bỏ qua cả ba đứa con trai, trực tiếp chọn cháu trai Phó Tư Nghiên làm người thừa kế.
Nguyễn Hân cong môi, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, nhận lời cảm ơn của cô.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Nguyễn Hân liền cầm điện thoại và máy tính liên lạc với Từ Lan để chuẩn bị cho Hàn Nhậm Bân quay chụp tạp chí, Phó Tư Nghiên ngồi trên sô pha nhìn cô một lúc, điện thoại reo, là Nguyễn Đức Nghiệp gọi.
Phó Tư Nghiên liếc nhìn Nguyễn Hân, ra ngoài ban công nhận điện thoại.
Thứ Bảy là sinh nhật của Nguyễn Đức Nghiệp, ông ta muốn Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên tới Nguyễn gia ăn một bữa cơm, nhưng Nguyễn Hân vẫn vì chuyện ông ta ly hôn rồi tái hôn mà giận ông ta, sợ sẽ bị Nguyễn Hân từ chối không nhận máy, nên cũng ngại gọi thẳng cho Nguyễn Hân bảo cô về nhà cùng mình đón sinh nhật. Hôm nay vừa hay nhìn thấy bài đăng của Nguyễn Hân trên vòng bạn bè khoe bữa sáng do Phó Tư Nghiên làm, cảm thấy quan hệ giữa con gái và con rể rất tốt, vì vậy ông ta quay sang gọi cho Phó Tư Nghiên, muốn Phó Tư Nghiên thuyết phục Nguyễn Hân .
Sau khi nghe hết dụng ý của cuộc điện thoại này từ ông ta, Phó Tư Nghiên không trực tiếp đồng ý với ông ta, nói rằng anh sẽ hỏi ý kiến của Nguyễn Hân.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Tư Nghiên đi đến bên cạnh cửa phòng ngủ, Nguyễn Hân đã cất máy tính, nằm trên giường video call trò chuyện với Hạ Y Đồng, giọng nói rất vui vẻ.
“Hàn Nhậm Bân đã đồng ý sẽ chụp tạp chí cho tớ rồi.”
Hạ Y Đồng : “Chồng cậu đồng ý giúp cậu rồi sao?”
Nguyễn Hân ừm một tiếng.
Hạ Y Đồng quan tâm hỏi: “Này, mau nói cho tớ biết, làm sao mà cậu khiến anh ta đồng ý giúp cậu vậy? Không phải chiều nay còn nói hoàn toàn không có cơ hội rồi sao?”
Nguyễn Hân nói: “Tớ cũng không biết tại sao anh đột nhiên lại đồng ý, có lẽ là do tôi cứ quấn lấy anh ấy, bị tớ làm phiền đến mức không chịu nổi.”
Hạ Y Đồng: “cậu quấn anh ta như nào.”
Nguyễn Hân : “Thì cứ cầu xin anh ấy, ôm đùi không cho anh ấy đi.”
Hạ Y Đồng bật cười, “Được đó nha, đại tiểu thư của tôi, chiêu này mà cậu cũng nghĩ ra được, tớ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó rồi, cô vợ nhỏ xinh đẹp như hoa ôm đùi chồng làm nũng, đặt len người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng nổi nha. Chồng cậu đã ăn cậu chưa?”
Nguyễn Hân khó chịu nói: “Ăn cái gì mà ăn, anh ấy không phải kiểu người cần lấy thân báo đáp đâu, đầu óc của cậu đừng có không sạch sẽ như vậy chứ.”
Hạ Y Đồng hừu một tiếng, “Đã bắt đầu bênh rồi đấy? tớ thấy mặt mày cậu hớn hở thế kia cứ sai sai, có phải bị vẻ đẹp trai của anh chồng vừa giúp đỡ cậu làm cho gục ngã rồi không.”
Nguyễn Hân nghĩ đến dáng vẻ của Phó Tư Nghiên cầm điện thoại giáo huấn Hàn Nhậm Bân, đôi mắt không khỏi nhướng lên, “cậu đừng nói linh tinh.”
“Vậy cậu cười cái gì?”
“Bởi vì tớ mời được Hàn Nhậm Bân rồi, rất vui nha.”
Nguyễn Hân nằm sấp nên có chút không thoải mái, cầm điện thoại di động điều chỉnh tư thế, máy ảnh quét qua, lướt qua Phó Tư Nghiên đang đứng ở cửa.
Hạ Y Đồng sửng sốt, cho Nguyễn Hân ánh mắt ra hiệu, dùng khẩu hình nói: “Chồng cậu đang ở cửa kìa.”
Nguyễn Hân không nghe thấy giọng nói của cô, nghĩ là do mạng lag, nghiêng màn hình về phía trước, “Cậu nói gì vậy, tớ không nghe thấy, có phải là mạng lag không?”
Hạ Y Đồng nhỏ giọng nói: “Chồng cậu đang đứng ở cửa kìa.”
“Chồng tớ làm sao cơ?”
Hạ Y Đồng nghe thấy cô đến chồng cũng gọi rồi, nói thẳng: “Đứng chéo sau lưng cậu đó.”
Cô quay người lại, sặc một cái, muốn hỏi Phó Tư Nghiên đứng ở đó từ bao giờ, buột miệng nói: “Chồng.”
Giọng nói vừa phát ra.
Cả hai người đều sững sờ.
Chết rồi, nói chuyện với Hạ Y Đồng đến thuận mồm rồi, trực tiếp gọi chồng luôn.
Nguyễn Hân đang nằm sấp trên giường, bởi vì quay đầu lại nhìn anh, nên áo bên trên hơi bị quấn lên, lộ ra vòng eo thon thả, dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng trẻo của cô ửng hồng, khiến Phó Tư Nghiên ngứa ngáy trong lòng, anh đẩy cửa bước vào, đuôi mắt nóng bỏng, từ phía sau vây cô vào lòng, trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Hân, anh rút điện thoại của cô tắt máy rồi ném sang một bên, đôi môi nóng bỏng của anh áp vào sau gáy của cô, “lại gọi chồng làm gì vậy?”
Bình luận facebook