Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21+22
Chương 21
Sau khi thông tin bị sửa đổi của Nguyễn Thư Nhã trên Baidu được đăng tải lên Weibo thông qua ảnh chụp màn hình thì ngay lập tức nó đã làm dấy lên các cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cư dân mạng.
Kể từ khi ra mắt, cô nàng luôn xào tin tức bản thân mang thân phận Bạch Phú Mỹ, ban ngày cô sống dưới danh phận là người người thừa kế khối tài sản hàng trăm tỷ đồng, vào ban đêm, tư liệu bên trên cho thấy cô sinh ra trong một gia đình bình thường, khiến đây là lần bị vạch mặt thảm hại nhất trong lịch sử làng giải trí.
Tên ban đầu không phải là Nguyễn, sao có thể là con gái của Chủ tịch Đổng.
Thời gian cô ấy ra mắt không dài. Trong cùng khoảng thời gian khi những tân binh vẫn đóng vai phụ trong các web drama nhỏ thì cô ấy đã bắt đầu đóng vai nữ chính. Các nam minh tinh mà cô hợp tác đều là lưu lượng tiểu thịt tươi, tài nguyên nắm trong tay nhiều nhưng kỹ năng diễn xuất lại không tốt.
Chà, điều đó đã khiến fan của những người nổi tiếng khác không hài lòng. Chỉ là trước đó cô ta vẫn mang bộ dáng Bạch phú mỹ nên nhiều người hâm mộ vì sợ gây phiền phức cho thần tượng của mình nên đã không thực sự xé cô ấy.
Hiện tại hình tượng của cô ấy đã bị sập, các bình luận bên dưới đều là cười chê chế nhạo, ban ngày còn chuyển phát thổi phồng những tin tức được share của cô ấy, còn soạn sẵn bản thảo để giẫm đạp, tình hình trên mạng đã hoàn toàn đổi chiều.
[Mẹ, cảnh tượng xấu hổ này là gì? Cô ấy là người thừa kế của Đạt Hành, độ hot tìm kiếm dường như vẫn chưa giảm xuống. 】
[Tôi đã xem những bức ảnh do tài khoản kia tiết lộ và tôi thực sự tin cô ấy là thiên kim đại tiểu thư. Cô ấy thậm chí còn tự tay nướng bánh, nhưng không ngờ đó chỉ là một chiêu trò lăng xê. 】
[Ồ, đúng hay sai, tôi chưa từng thấy sao nữ giả dối như vậy. 】
[Trò đùa lớn nhất thế kỷ này, con gái duy nhất của Nguyễn Đổng thuộc tập đoàn Đạt Hành có một cô con gái họ Lý tên Lan Lan, Nguyễn Đổng mà biết được chuyện này chỉ có tức chết.】
[Năm nay, đã có nhiều minh tinh lăng xê về ẩm thực, văn nghệ tuổi trẻ và tài nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người lăng xê hình tượng Bạch phú mỹ.]
[Cô ta thật hấp tấp, tài nguyên nắm trong tay đã vô cùng tốt, tiếp tục trau dồi diễn xuất, sau đó cứ dành được tác phẩm tiêu biểu thì càng có thể tiến lên, xào tin tức hình tượng Bạch phú mỹ quả thật xấu hổ cùng cực.]
[Đó là vì muốn dựa vào hình tượng Bạch phú mỹ để kiếm thêm người hâm mộ, nhưng cuối cùng lại bị lật thuyền】
[Thực ra, cô ấy không làm gì sai, đúng không? Cô ấy không nói rằng cô ấy là con gái của Đạt Hành, không phải chỉ những tài khoản trên mạng nói sao? 】
[Hehe, thủy quân ở lầu trên, cô ấy mua bài để lăng xê mình, còn hình ảnh nướng bánh cũng do cô ấy đăng lên, Tôi không tin là cô ấy không xem lại bài sau khi đăng.Đích thân cô ấy gửi ảnh bánh để hướng dẫn người hâm mộ. Tôi không tin rằng cô ấy sẽ lục nhiệt sưu sau khi đăng trên Weibo.]
[Một tên vì danh lợi mà lăng xê thứ tôm tép nhãi nhép 】
[Chị gái này thật khôi hài 】
[Trên thực tế, thông tin trong Bách khoa toàn thư Baidu có thể được chỉnh sửa miễn là nó có id. Thông tin đó không có thẩm quyền và nhiều người trong số đó là giả mạo. Nguyễn Thư Nhã có thể đã xúc phạm ai đó. Mọi người phải có lý trí khi đọc tin và chờ phản hồi chính thức. 】
[Lầu trên là đang tẩy trắng sao, tẩy trắng cái mẹ ngươi, đoàn đội của Nguyễn Thư Nhã chẳng lẽ chỉ để trang trí, đã lâu như vậy rồi vẫn không phát bản thảo thanh minh, cơ bản là chẳng thể thanh minh được gì? 】
Nguyễn Hân nằm trên ghế đọc bình luận, càng nhìn càng thấy cô ấy xinh đẹp, vốn dĩ cô ấy chỉ coi Nguyễn Thư Nhã như một đứa tôm tép, nếu Nguyễn Thư Nhã chịu an phận thủ thường làm một tiểu minh tinh, không gây sự với cô thì cô cũng có thể xem như cô ta không tồn tại.
Nhưng trong thời gian gần đây, Nguyễn Thư Nhã liên tục khiêu khích cô, nhảy nhót ở trước mặt cô làm cô kinh tởm, không cho cô ta một bài học thì không thể được.
Điện thoại rung và rung, Nguyễn Hân liếc nhìn ID người gọi, là số lạ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên rồi nhấc máy lên:
“Xin chào, ai vậy?”
Giọng nói đầy tức giận của Nguyễn Thư Nhã phát ra từ điện thoại, “Nguyễn Hân , là cô làm đúng không?”
Nguyễn Hân sờ lỗ tai có chút khó chịu, cười hỏi: “Xin lỗi, cô là ai?”
“Nguyễn Hân, đừng giả vờ nữa, tôi biết việc này là do cô làm, không phải cô hận không thể phá nát cuộc đời tôi sao?”
Nguyễn Hân lắng nghe giọng điệu khó chịu của cô và đoán rằng cô có thể cố tình dụ mình nói điều gì đó cực đoan, để có thể ghi âm cuộc gọi và chỉnh sửa nó để bán trên Internet. Cô bình tĩnh nói: “Cô là Nguyễn Thư Nha . Tôi cũng đã xem tin tức của ngày hôm nay. Thông tin của cô trên Bách khoa toàn thư Baidu đã bị thay đổi. Cô không tự thực hiện thay đổi sao? Tôi nghĩ bạn đã hiểu ra điều đó, thay vì chạy theo sự phù phiếm như trước đây, cô quyết định không chìm đắm trong mộng tưởng con gái nhà giàu, rồi tự mình tìm người thay đổi. ”
Nguyễn Thư Nha hưng phấn nói: “Nguyễn Hân , xuất thân của tôi không hơn gì cô, nhưng tôi dựa vào nỗ lực của bản thân mới có được ngày hôm nay. Tại sao lại vì cô mà bị hủy hoại.”
Nguyễn Hân bình tĩnh nói: “Nguyễn Thư Nha , đừng quá phấn khích. Tôi biết bạn là một người rất sĩ diện và không muốn người khác biết rằng bạn sinh ra trong một gia đình bình thường. Tôi đã nói với bạn rằng nếu bạn nghiêm túc với việc đóng phim, sự chăm chỉ của bạn sẽ được đền đáp. Thực ra, tình huống này cũng không phải là xấu, chỉ là có thêm một cái tên nữa trong Bách khoa toàn thư Baidu mà thôi.. Cái tên Lý Lan Lan không phải là khá hay sao? Đây là do cha mẹ bạn đặt cho cô khi cô sinh ra. Cái tên con lấy là tình cảm của cha mẹ dành cho con, có lẽ cô sẽ được nhiều người biết đến hơn với cái tên này. Nếu cô không thích cái tên này, cô không sợ sẽ làm cha mẹ đau lòng sao? ”
Nguyễn Hân lại không cư xử như bình thường, điều này khiến Nguyễn Thư Nhã gần như phát điên.
“Cô không sợ tôi nói với bố cô rằng cô đã đối xử với tôi như thế này sao?”
Nguyễn Hân : “Tôi đã làm gì cô? Đối xử với cô thế nào? Cô nói gì với bố tôi? Nói rằng có người đã làm lộ ra tên trước đây của cô sao. Tôi nhớ rằng bố tôi thường gọi cô là Lý Lan Lan, nói bố tôi biết rõ cô đổi tên thành Nguyễn Thư Nhã để dùng danh phận đại tiểu thư nhà họ Nguyễn đi lừa người khác sao?”
Nguyễn Thư Nhã nói thẳng: “Mẹ tôi là phu nhân Nguyễn, tôi vốn là tiểu thư nhà họ Nguyễn.”
“Vậy cô là con gái nhà giàu, có ý định dùng mối quan hệ giữa mẹ cô và ba tôi để tẩy trắng sao? Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng làm những chuyện vô nghĩa như vậy, nếu không danh tiếng của Đạt Hành sẽ bị ảnh hưởng bởi cô. Cái giá cô phải trả chắc chắn nhiều hơn cô nghĩ. Danh phận của tôi dùng rất tốt đúng không? Cô không làm gì cả và ai đó sẽ đưa tài nguyên vào tay cô, vì vậy nếu cô xúc phạm tôi, sẽ thế nào nếu những tài nguyên của cô được đẩy qua người khác? ”
Vẻ mặt của Nguyễn Thư Nha thay đổi, người đại diện của cô ấy từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào và lo lắng nói: “Thư Nhã, đã tra xét rồi nhưng không thể tìm thấy gì cả. Dữ liệu của cô không thể thay đổi được. Tìm kiếm trên weibo vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, cô có xúc phạm ai đó không? Biện pháp cô nói tới là gì? ”
Nguyễn Hân cười nhạo: “ Muốn dụ tôi nói chuyện sau đó chỉnh lại sao, tôi cũng ghi lại.”
Nguyễn Thư Nha nghiến răng nói: “Được rồi, là cô lợi hại.”
Nguyễn Hân phớt lờ cô ấy và cúp máy.
Nhiệt sưu của Nguyễn Thư Nha vẫn ở vị trí đầu tiên. Nếu vị nhiệt sưu thực tế ở hiện tại của Nguyễn Thư Nha không mua được thì cô ta sẽ không ở vị trí thứ nhất lâu. Vòng giải trí là một vòng lãng quên, hôm qua có thể đã được khen ngợi thì hôm nay cũng có thể bị vây quanh bởi một đám bụi bẩn.
Tương tự, nếu hôm nay bạn bị giẫm lên bởi những vết bẩn, bạn có thể dựa vào cách nào đó để làm sạch chúng vào ngày mai.
Để tạo ấn tượng sâu sắc hơn cho cư dân mạng về tên của Lý Lan Lan, Nguyễn Hân đã quyết định để bài đăng tìm kiếm nóng này trong ba ngày, để mọi người mua bài đăng thứ hai trên Weibo quảng cáo Nguyễn Thư Nha vào ban ngày là người thừa kế của Đạt Hành.
Ăn dưa cùng nhau để giúp tăng trí nhớ.
Nguyễn Hân cười nhẹ.
Phó Tư Nghiên từ bên ngoài bưng một đĩa hoa quả vào, nhìn thấy nàng cong mắt sáng ngời, liền hỏi: “ Vui lắm sao?”
Nguyễn Hân giọng điệu gấp gáp, “Đúng vậy, mua sắm khiến người ta vui vẻ. Mua hot search cũng được coi là một dạng mua sắm.”
Phó Tư Nghiên đặt đĩa hoa quả bên cạnh, Nguyễn Hân vừa ăn vừa lướt Weibo. Có hàng chục nghìn bình luận trên Weibo về chiếc bánh mà Nguyễn Thư Nhã đăng trong ngày. Nguyễn Hân chỉ muốn click vào để đọc bình luận rồi thấy rằng bài đăng đó đã bị xóa.
Phó Tư Nghiên ở trong phòng ngủ vài phút, nhưng Nguyễn Hân bận lướt Weibo mà không nói chuyện với anh.
“Muộn rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi, đừng chơi muộn quá.”
Nguyễn Hân nhét một miếng hoa quả vào miệng, không ngẩng đầu lên, cô ậm ừ cho có lệ.
Phó Tư Nghiên nhìn cô chằm chằm một lúc, mở cửa và đi vào phòng làm việc.
Thấy anh đã đi ra, Nguyễn Hân định gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Y Đồng , thì đã thấy Hạ Y Đồng gọi video tới.
Nguyễn Hân nhấp vào để trả lời, và nụ cười trắng trợn của Hạ Y Đồng xuất hiện trên màn hình, “Cậu đã sửa thông tin về Lý Lan Lan trên Baidu?”
“Đúng.”
Hạ Y Đồng giơ ngón tay cái lên, “Thật là một cách thức tuyệt vời. Nó thực sự có hiệu quả. Thủ đoạn này thực sự nham hiểm. Hầu hết mọi người đều không thể nghĩ ra. Chắc hẳn sắc mặt bây giờ của tiểu bạch liên đã tái xanh rồi. Cậu đúng là một thiên tài.”
Nguyễn Hân mỉm cười, “Để đối phó với những con người ham hư danh như Nguyễn Thư Nha thì chỉ cần ra tay từ những thứ cô ta quan tâm nhất.”
Hạ Diệu Đồng nhìn thấy nụ cười như một con thỏ trắng thuần khiết của cô, không khỏi rùng mình, “Hân Nhi, bây giờ tôi mới biết cái gì là giết người không thấy máu, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tư tưởng diệt địch tám trăm tự tổn hại một nghìn với cô ta, nhưng so với chiêu này của cô thì tôi đúng là một kẻ ngu ngốc. Cô thực sự không nghĩ đến việc tiết lộ danh tính của mình và vào công ty với tư cách là người thừa kế của Đạt Hành sao? Tôi nghĩ cô có thể tiến vào ban giám đốc bằng sự thông minh của mình. Tôi nghĩ nơi đó mới chính là chiến trường của cô. Trở thành một biên tập tại một tạp chí chỉ tựa như đang chơi một trò chơi cấp thấp vậy.
Hạ Y Đồng bắt đầu thúc đẩy để Nguyễn Hân tranh giành tài sản của gia đình và giành lấy quyền lực trong công ty, thấy Nguyễn Hân dường như không có hứng thú với việc nắm quyền, cô đang muốn tắt video thì đột nhiên nhớ tới hình ảnh lúc trước Phó Tư Nghiên bước vào và ôm Nguyễn Hân từ phía sau. Tư thế này mang theo một loại mập mờ nhất định, ánh mắt anh tràn ngập sự sủng nịch. Mặc dù đã tắt video kịp thời nhưng Hạ Y Đồng đã kịp thời thấy được những hình ảnh đó của cô, suy diễn ra những khung cảnh khiến cẩu độc thân không thể nào tiêu được.
Nghĩ đến điều này, hai mắt của Hạ Y Đồng sáng lên với vẻ buôn chuyện.
“Hân Hân, nói thật cho tôi biết, cậu và Phó Tư Nghiên có phải là mới?”
“Là gì?”
“Làm xong.”
Làm … làm điều đó?
“Không có, đừng nói nhảm.”
Hạ Y Đồng lộ vẻ khó tin, “ Lúc trước cậu nói cậu và Phó Tư Nghiên không quen nhau, nhưng sau đó không phải cũng ôm lấy nhau cùng một chỗ sao.”
“ Chúng ta ôm cái gì….”
Cuộc trò chuyện được nửa đường, trong đầu Nguyễn Hân chợt lóe lên cảnh Phó Tư Nghiên đè cô lên giường và bắt nạt, và mặt cô đỏ bừng.
“Suy nghĩ lung tung.”
Nguyễn Hân dở khóc dở cười: “ Cậu rất nhàn rỗi đúng không?”
“Tôi chỉ tò mò không biết cậu và Phó Tư Nghiên quen biết với nhau như thế nào. Giữa đêm, khi một nam một nữ ở cùng một phòng, có người đàn ông nào chịu nổi không biến thành sói không?”
“…”
Nguyễn Hân nói: “Tôi đã nói rằng không có chuyện gì xảy ra giữa tôi và anh ấy nhưng cậu lại không tin. Vậy thì cậu muốn nghe tôi nói gì đây. Nói tôi đã làm điều đó với Phó Tư Nghiên. Chúng tôi đã làm điều đó bảy lần một đêm, triền miên mỗi đêm.”
Vừa nói xong , Nguyễn Hân liếc thấy một bóng người bên cửa, da đầu tê dại, đầu chậm rãi ngẩng lên.
Phó Tư Nghiên không biết đã đến từ lúc nào, đứng cạnh cửa không nói một lời.
Anh vừa mới tắm xong, trên người bọc một chiếc áo choàng tắm lộ ra xương quai xanh gợi cảm, thân hình anh tuấn thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ý cười.
Rõ ràng là anh ấy đã nghe thấy những gì mình nói vừa rồi.
Chắc chắn, anh ta đã nghe lời.
Bình thường nói chuyện thì không có vấn đề gì xảy ra, giờ chỉ vì một chuyện nhảm nhí mà gây nên chuyện.
Cô cảm thấy hiện tại thật xấu hổ, giống như Nguyễn Thư Nha vậy. Ban ngày còn mang bộ dáng Bạch phú mỹ buổi tối đã bị vạch trần thân phận là Lý Lan Lan.
Giọng nói hơi đau khổ của Hạ Y Đồng phát ra từ ống nghe điện thoại đặc biệt lớn trong phòng ngủ im lặng.
“Hân Nhi, nhìn không ra, thân thể nhỏ bé của cậu một đêm có thể chịu được bảy lần.”
“…”
Nguyễn Hân vội vàng cúi đầu, cúp video.
Trong phòng ngủ im lặng, và không khí như đông cứng lại.
Một lúc sau, Nguyễn Hân nghe thấy tiếng bước chân.
Phó Tư Nghiên chậm chầm bước về phía cô, hầu kết gợi cảm của anh cuộn lên xuống, khóe môi khẽ nhếch.
“Em vừa rồi đang nói cái gì?”
Nguyễn Hân ngẩn người không nói tiếng nào, xấu hổ không dám nhìn anh ta, muốn tìm một cái lỗ chui vào.
“Chúng ta đã làm rồi?”
Cô ấy không nói điều đó, nhưng Phó Tư Nghiên thay cô nói.
Một bóng đen đè xuống đỉnh đầu cô, cô mím môi lo lắng.
Phó Tư Nghiên dựa vào tay vịn ghế sô pha, mỉm cười nhìn cô, “Bảy lần một đêm?”
Anh hơi cúi người về phía trước, thân hình trần như nhộng ẩn hiện dưới lớp áo choàng, bắp chân lộ ra trên không chạm vào chân cô như không có chuyện gì, Nguyễn Hân nhấc chân đặt lên sô pha, xoay người lại, cả người giống như con tằm vậy. Cả thân mình bị cuộn mình ghế sô pha, không dám nhìn anh.
Nếu trời cho cô ấy một cơ hội khác.
Cô sẽ không ở nhà nói chuyện phiếm với Hạ Y Đồng, cho dù có nói thì cũng đóng chặt cửa
Trong trường hợp này, cô đã chọn cách bịt tai trộm chuông (tự lừa mình dối người.)
Chỉ cần cô nhắm mắt lại, cho dù Phó Tư Nghiên có nói gì, cô cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Anh chặn cô lại, ánh sáng chiếu vào cô có chút mờ ảo, trên tai ửng đỏ của cô đeo một chiếc bông tai ngọc trai nhỏ nhắn tinh xảo, cũng trắng như ngọc, hơi thở của anh của chạm tới cổ cô càng thêm nóng bỏng. Ngửi được mùi thơm quyến rũ trên chiếc cổ ấy, anh đột nhiên mở miệng ngậm lấy tai cô mà không hề báo trước.
Nguyễn Hân đột nhiên hét lên một cách kinh ngạc, đột ngột mở mắt để ngồi dậy, Phó Tư Nghiên bắt lấy cô bằng một tai, mút lấy da thịt mềm mại trên tai của cô, thanh âm trầm thấp mê người vang lên từ cổ họng anh cùng với một nhịp thở nặng nề. , “Triền miên mỗi đêm.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nguyễn Hân : Chỉ cần tôi nhắm mắt lại và giả vờ như không biết, vậy thì sẽ không thấy xấu hổ.
Phó Tư Nghiên: Vậy em có thể giả vờ như không biết nếu anh hôn em vài cái không?
Chương 22
Nguyễn Hân rùng mình như thể cô vừa bị giật điện vậy, chân cô cuộn tròn trên ghế sô pha áp sát vào chân anh.
Bàn chân gầy chạm vào lớp vải áo choàng tắm và trực tiếp trượt dọc theo đùi trong của anh, vén chiếc áo choàng tắm rộng rãi của anh lên, để lộ viền quần lót sẫm màu.
Lòng bàn chân vẫn có thể cảm nhận cơ bắp căng cứng, Nguyễn Hân giật mình nhìn, vội vàng thu chân lại, chống tay lên ghế sô pha, liều mạng lùi lại.
Môi Phó Tư Nghiên vẫn ở trên tai cô, từng chút một trêu chọc da thịt mỏng manh ở chỗ đó, hơi thở chầm chậm xâm nhập vào lỗ tai cô, tai của cô cùng bàn tay nâng lên bị đã bị hạ gục trong lòng anh.
Cô bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, cô thậm chí không thể nhấc cánh tay của mình lên, cô cảm thấy nó không còn khí lực gì cả , chỉ giống như là đang vuốt ve trên khuôn ngực của anh vậy.
Phó Tư Nghiên quỳ một chân trên ghế sô pha, nắm lấy tay cô hôn lên vùng cổ tay trắng nõn của cô.
“Phó Tư Nghiên——” Nguyễn Hân xấu hổ nhìn anh chằm chằm, nghĩ rằng bản thân đang rất nghiêm túc và có uy lực.
Trong mắt Phó Tư Nghiên hiện lên hình ảnh là một đôi mắt ngấn nước, nhìn anh vừa xấu hổ vừa đau khổ, khuôn mặt đỏ bừng khiến anh cảm thấy bối rối và hơi thở càng thêm lộn xộn.
Anh đưa tay ôm lấy má cô, lông mi khẽ rũ xuống, đôi mắt rơi xuống đôi môi ửng hồng của cô, sau đó cuối xuống hôn lên.
Nguyễn Hân quay đầu lại lẩn tránh, “Phó Tư Nghiên, đủ rồi.”
Phó Tư Nghiên nhếch mép, “Bảy lần một đêm sao? Đủ rồi?” Anh vừa nói vừa lướt đôi môi ấm áp qua gò má trắng nõn của cô.
Nguyễn Hân đỏ bừng mặt, “Đó là em đang nói đùa, anh …” Cô vặn vẹo cổ, dùng một tay đẩy vai anh để trốn, “Anh tránh xa em ra.”
Phó Tư Nghiên nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ánh mắt anh rơi vào chiếc cổ thon thả và trắng nõn của cô, cánh tay anh mạnh mẽ cầm lấy, ôm gọn eo cô, một tay nhấc cô ra khỏi ghế sô pha.
Cơ thể Nguyễn Hân đột nhiên treo lơ lửng trên không, tinh thần cô bị sốc, trong tiềm thức cô quay đầu trở lại bắt lấy điểm tựa bình thường, vòng tay qua cổ anh.
“Phó Tư Nghiên, anh muốn gì, để em xuống.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: “Triền miên hằng đêm.”
“…”
Anh lại nghĩ … triền miên hằng đêm?
Đó là những gì anh ấy hiểu?
Vẫn cố tình trêu đùa lời nói của cô?
Nhoáng một cái, Phó Tư Nghiên đã bế cô lên giường, từ từ kéo đai áo choàng tắm, có vẻ như thực sự muốn triền miên với cô.
Nguyễn Hân thấy anh ném thắt lưng áo choàng tắm xuống giường, tay chân nhanh chóng bò về phía giữa, thấy hai tay sắp chạm đến mép giường, Nguyễn Hân nghỉ ngơi một chút, nhấc chăn lên, chui cả đầu vào. Không chịu hé mặt ra
Phó Tư Nghiên đứng trước giường, nhìn cái túi căng phồng trong chăn bông, đưa tay kéo chăn.
Nguyễn Hân quấn chặt lấy chăn và cô hét lên ngay khi tay anh chạm vào chăn.
“A, lưu manh—”
Phó Tư Nghiên: “…”
Sự uy hiếp điên cuồng của Nguyễn Hân phát ra từ chăn bông, “Phó Tư Nghiên, nếu anh dám lộn xộn, em sẽ phế anh.”
Phó Tư Nghiên nhìn thứ đang phình lên giữa giường mà rùng mình, bất lực che trán.
“Nguyễn Hân, đi ra.”
Nguyễn Hân siết chặt chăn bông, tim đập dữ dội, “Không được, anh đi ra ngoài trước.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: Nghe lời.”
Nghe cái cha nhà anh.
Hai người im lặng đối mặt qua tấm chăn bông.
Ngọn lửa trong cơ thể Phó Tư Nghiên từ lâu đã bị dập tắt bởi những hành động của cô nhưng anh muốn xem cô có thể làm gì khác.
Anh ngồi xuống mép giường, hai người im lặng đối mặt nhau qua lớp chăn bông.
Căn phòng yên tĩnh.
Nguyễn Hân quỳ xuống giường, chăn bông trùm đến mức cô không nhìn thấy gì hết, một lúc sau cô vừa mệt vừa nóng.
Cô cẩn thận nâng chăn bông lên trong khi cố gắng lấy chút không khí, Phó Tư Nghiên, người đang ngồi cạnh giường, nghe thấy tiếng động rồi đột ngột quay đầu lại .
Nguyễn Hân vội trùm chăn bông xuống và chui vào lỗ như chuột chui ra ăn trộm gặp mèo.
Cô lại hối hận.
Cô ấy không biết làm thế nào mà mọi thứ lại trở nên như thế này.
Rõ ràng là bị Phó Tư Nghiên chiếm tiện nghi, đáng để ý chính là cô,cô chỉ cần đá vào bộ hạ của anh ta và dạy cho anh ta một bài học thay vì núp dưới đống chăn này và không dám ra ngoài.
Làm sao bây giờ?
Giả vờ ngủ.
Cô nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh lại tư thế và đá chiếc chăn bông ra.
Phó Tư Nghiên quay lại và thấy cô đang cuộn tròn trên giường, quay lưng lại như đang ngủ, anh nhìn cô thật sâu một lúc rồi kéo chăn đắp cho cô.
Mồ hôi phủ đầy trên trán của Nguyễn Hân, anh đưa tay ra vén tóc cô ra sau, áp mặt vào tai cô.
Nguyễn Hân nghĩ rằng anh ấy sẽ hôn mình, vai anh ấy rung lên.
Phó Tư Nghiên dùng âm thanh từ tính âm trầm truyền đến bên tai cô, “Xin lỗi, anh không có kiềm chế. Em cứ thoải mái ngủ đi, anh đi làm việc.”
Nguyễn Hân nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ sau một tràng bước chân.
Cô mở mắt ra, trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong bóng tối.
Lại bị Phó Tư Nghiên hôn.
Đây là lần thứ hai.
Cô chạm vào môi và tai, trong đầu đầy suy nghĩ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã gần trưa, điện thoại nhận được tin nhắn của Vạn Kì.
Phó Tư Nghiên tạm thời bổ sung hành trình và rời sân bay lúc 60 sáng.
Cái này là cái gì?
Chiếm tiện nghỉ rồi bỏ chạy?
Nhưng tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cô thấy thoải mái hơn khi anh không có ở nhà.
Sau khi rửa mặt, Hạ Y Đồng đã gửi lại WeChat cho cô.
[Hân Nhi, trận chiến đêm qua thế nào? Có thật là bảy lần một đêm không? 】
Nghĩ rằng Hạ Y Đồng là thủ phạm suýt khiến đêm qua cô và Phó Tư Nghiên xả súng , Nguyễn Hân nghiến răng trả lời: [Hôm nay cậu có rảnh không? Đi ra ngoài mua sắm? 】
Hạ Y Đồng đã ở nhà hơn nửa tháng nhất thời nhàn rỗi , không có chuyện gì xảy ra, nghe nàng nói chuyện mua sắm, lập tức đồng ý.
[Được rồi, đi mua sắm ở đâu. 】
[Trung tâm thành phố, gần nhà. 】
Nhìn con mồi Hạ Y Đồng sa lưới, Nguyễn Hân nhếch mép.
Hạ Y Đồng, cậu chết chắc rồi.
Ba tiếng sau, Nguyễn Hân, người đã quá mệt mỏi với việc càn quét trong trung tâm thương mại nên đã đưa Hạ Y Đồng đến một nhà hàng cao cấp và gọi những món ăn đắt tiền có trong thực đơn.
Hạ Y Đồng cảm thấy mình sắp phá sản tới nơi rồi, cô giữ tay người phục vụ, cầm thực đơn xuống rồi quay lại cười nịnh nọt với Nguyễn Hân.
“Hai người thôi, gọi nhiều như vậy ăn được không?”
“Ừ, món này không nhiều lắm. Nhân tiện, hình như vẫn chưa gọi rượu vang.”
Nguyễn Hân nói với người phục vụ: “Vui lòng mang thêm cho tôi hai chai rượu vang đỏ loại đắt nhất.”
“Nguyễn Hân, hôm nay cậu đã tiêu gần một năm lương của tôi rồi. Cậu muốn tôi sau hôm nay phải hít không khí để sống sao?”
Nguyễn Hân cười nói: “Vậy thì tiền lương của cậu một năm cũng không nhiều, tôi nghĩ có thể xài hết mười năm tiền lương của cậu.”
“Được rồi, thưa đại tiểu thư tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ đùa giỡn về chuyện giữa cậu và Phó Tư Nghiên nữa. Gia đình tôi đã cắt hết tiền sinh hoạt của tôi rồi, tôi đang rất mơ hồ. Tôi giờ đây lâm vào cảnh túng thiếu nên phải quẹt thẻ sắp banh rồi.
“Nhưng tôi cũng thật muốn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Y Đông vẫn không kìm được tò mò.
“Cậu còn hỏi?”
Nguyễn Hân nhìn cô với ánh nhìn đe dọa.
“Được rồi, tôi im,.”
Ăn xong ngồi ngoài tán gẫu một lúc, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.
Hôm nay Phó Tư Nghiên không ở nhà, Nguyễn Hân có chút khó chịu khi nhìn căn phòng trống rỗng.
Lên lầu tắm rửa rồi lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau đứng dậy đi xuống lầu, nghe thấy trong bếp có tiếng bật lửa, Nguyễn Hân tưởng là Phó Tư Nghiên, vừa đi vừa hỏi: “Anh trở về lúc nào vậy? Đang làm gì thể?”
Tức thì, dì Hoàng bước ra khỏi bếp và nở nụ cười nói, “ Hân Hân dậy rồi à.”
Khi Nguyễn Hân nhìn thấy dì Hoàng, cô sửng sốt, “Là dì sao, bệnh của cháu trai bà có chữa khỏi không?”
“Cảm nhẹ thôi, đã chữa khỏi lâu rồi, cám ơn con và Tư Nghiên đã thông cảm cho ta, bữa sáng xong rồi, con muốn ăn gì?”
Nguyễn Hân liếc nhìn rồi nói: “Cho con bát cháo.”
“Con chỉ ăn cháo thôi sao? Cháo tiêu hóa nhanh, trưa trước sẽ đói. Ăn thêm một quả trứng và chút xíu mại nhé.”
Nguyễn Hân lắc đầu, “Không sao, cho con cháo thôi. Buổi sáng con không muốn ăn lắm.”
Ăn xong bữa sáng thì Nguyễn Hân đi làm như thường lệ, theo bình thường thì đã đến giờ đi làm nhưng Hứa Lam bị Lý tổng gọi đến nên cuộc họp thường lệ bị hoãn lại một giờ.
Nguyễn Hân ngồi vào chỗ và mở máy tính, Vương Lị bước đến và nói: “Chị Hân Hân, chị đã xem tin tức về Nguyễn Thư Nhã trên Internet chưa?”
Vào thứ bảy, tên cũ của Nguyễn Thư Nhã là Lý Lan Lan đã được tìm kiếm sôi nổi và Vương Lị đã chia sẻ nó với Nguyễn Hân thông qua WeChat, nhưng thời điểm không được đúng lúc cho lắm. Lúc đó cô đang vật lộn với Phó Tư Nghiên và không thấy tin tức của Nguyễn Thư Nhã. Sau này lúc biết được thì cũng không nhìn đến đó nữa.
“Tôi đã thấy rồi.”
Giọng điệu của Vương Lị có chút hả hê, “Tôi không ngờ thân phận Bạch phú mỹ của cô ta chỉ là giả vờ. Ngay cả Lý tổng của chúng ta cũng bị lừa còn có Lý Thu Mạn tưởng rằng ôm đùi kim chủ thì sẽ có thể đánh thắng cô. Tuần trước cô không đến, cô ta đã đắc ý biết bao nhiêu. Trương Linh cấp dưới của cô ta nói rằng vì cô cảm thấy quá xấu hổ khi thua cuộc nên không dám đến công ty.”
Nguyễn Hân gõ bàn, “Đừng nói nữa, chúng ta làm việc.”
Lý Thu Mạn hôm nay đến muộn hơn nửa tiếng, khi vào công ty sắc mặt của cô không tốt lắm, hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ, dường như sau khi thân phận của Nguyễn Thư Nhã bị bại lộ thì cuộc sống của cô cũng rất khó khăn.
Nguyễn Hân cầm lấy cốc đi lấy nước để uống trà, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Thu Mạn, cô nghe thấy Trương Linh đang an ủi cô.
“Chị Mạn, năng lực của chị ai cũng rõ. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Không ai nghĩ nghĩ đến thân phận Bạch phú mỹ của Nguyễn Thư Nhã chỉ là giả tạo. Tôi nghe nói có rất nhiều người trong giới đã bị chị ta lừa.”
Một đồng nghiệp thường có quan hệ tốt với Lý Thu Mạn cũng phụ họa theo.
“Thật may là tạp chí của chúng ta vẫn chưa chính thức thông báo hợp tác với cô ấy, nếu không thì sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Văn phòng bắt đầu bàn tán về Nguyễn Thư Nhã.
“Các cô thử nói xem ai đã thay đổi thông tin của Nguyễn Thư Nhã? Có thể cô ta đã xúc phạm tới ai đó?”
“Chắc chắn là vậy, rất nhiều người nổi tiếng đã đổi tên sau khi ra mắt nhưng Nguyễn Thư Nhã chỉ vì việc đổi tên bị người ta bôi đen nên đến giờ nhiệt sưu vẫn chưa giảm.”
“Cô ấy bị bôi đen là vì giả danh Bạch phú mỹ chứ không phải vì cô ấy đổi tên?”
Nguyễn Hân lấy nước và trở về chỗ ngồi của mình, Vương Lị không thể không nói chuyện phiếm với cô.
“Chị Hân Hân, đoán xem ai đã làm điều này?”
Nguyễn Hân mặt không thay đổi nói: “Làm sao mà biết được?”
Vương Lị phấn khích nói: “Tôi đoán đó là trưởng công chúa của Đạt Hành hoặc là phò mã làm
Trưởng công chúa?
Phò mà?
Những cách xưng hô này thật kỳ quái.
“Chị nghĩ xem, từ khi ra mắt Nguyễn Thư Nhã vẫn mang hình tượng Bạch phú mỹ, chuyện này vốn chẳng phát sinh vấn đề gì. Lần này, cô ấy trực tiếp đăng thông tin nói mình là người thừa kế của Đạt Hành. Như chúng ta đều biết, trưởng công chúa Đạt Hành là vợ của Thịnh Nguyên. Có rất nhiều video được cắt ghép với chủ đề cặp đôi là cô ấy cùng phó tổng. Cọ nhiệt của công chúa và phò mã tất nhiên sẽ khiến cô ấy không vui rồi. Nhiệt sưu đó ở trên Weibo lâu như vậy vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống. Đạt Hành ở bên kia cũng không thấy có phản hồi. Đoán chừng là không dám phản hồi. Tôi đoán chừng là không phải trưởng công chúa tự mình hạ lệnh mà do phò mã vì để làm vợ mình vui nên đã ra tay trước., Chị Hân Hân, chị thấy lời phân tích của em có lý không? ”
Nguyễn Hân: “…”
Tôi biết cô đang nói nhảm nhí nhưng phân tích của cô không có lý chút nào.
Sau khi thông tin bị sửa đổi của Nguyễn Thư Nhã trên Baidu được đăng tải lên Weibo thông qua ảnh chụp màn hình thì ngay lập tức nó đã làm dấy lên các cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cư dân mạng.
Kể từ khi ra mắt, cô nàng luôn xào tin tức bản thân mang thân phận Bạch Phú Mỹ, ban ngày cô sống dưới danh phận là người người thừa kế khối tài sản hàng trăm tỷ đồng, vào ban đêm, tư liệu bên trên cho thấy cô sinh ra trong một gia đình bình thường, khiến đây là lần bị vạch mặt thảm hại nhất trong lịch sử làng giải trí.
Tên ban đầu không phải là Nguyễn, sao có thể là con gái của Chủ tịch Đổng.
Thời gian cô ấy ra mắt không dài. Trong cùng khoảng thời gian khi những tân binh vẫn đóng vai phụ trong các web drama nhỏ thì cô ấy đã bắt đầu đóng vai nữ chính. Các nam minh tinh mà cô hợp tác đều là lưu lượng tiểu thịt tươi, tài nguyên nắm trong tay nhiều nhưng kỹ năng diễn xuất lại không tốt.
Chà, điều đó đã khiến fan của những người nổi tiếng khác không hài lòng. Chỉ là trước đó cô ta vẫn mang bộ dáng Bạch phú mỹ nên nhiều người hâm mộ vì sợ gây phiền phức cho thần tượng của mình nên đã không thực sự xé cô ấy.
Hiện tại hình tượng của cô ấy đã bị sập, các bình luận bên dưới đều là cười chê chế nhạo, ban ngày còn chuyển phát thổi phồng những tin tức được share của cô ấy, còn soạn sẵn bản thảo để giẫm đạp, tình hình trên mạng đã hoàn toàn đổi chiều.
[Mẹ, cảnh tượng xấu hổ này là gì? Cô ấy là người thừa kế của Đạt Hành, độ hot tìm kiếm dường như vẫn chưa giảm xuống. 】
[Tôi đã xem những bức ảnh do tài khoản kia tiết lộ và tôi thực sự tin cô ấy là thiên kim đại tiểu thư. Cô ấy thậm chí còn tự tay nướng bánh, nhưng không ngờ đó chỉ là một chiêu trò lăng xê. 】
[Ồ, đúng hay sai, tôi chưa từng thấy sao nữ giả dối như vậy. 】
[Trò đùa lớn nhất thế kỷ này, con gái duy nhất của Nguyễn Đổng thuộc tập đoàn Đạt Hành có một cô con gái họ Lý tên Lan Lan, Nguyễn Đổng mà biết được chuyện này chỉ có tức chết.】
[Năm nay, đã có nhiều minh tinh lăng xê về ẩm thực, văn nghệ tuổi trẻ và tài nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người lăng xê hình tượng Bạch phú mỹ.]
[Cô ta thật hấp tấp, tài nguyên nắm trong tay đã vô cùng tốt, tiếp tục trau dồi diễn xuất, sau đó cứ dành được tác phẩm tiêu biểu thì càng có thể tiến lên, xào tin tức hình tượng Bạch phú mỹ quả thật xấu hổ cùng cực.]
[Đó là vì muốn dựa vào hình tượng Bạch phú mỹ để kiếm thêm người hâm mộ, nhưng cuối cùng lại bị lật thuyền】
[Thực ra, cô ấy không làm gì sai, đúng không? Cô ấy không nói rằng cô ấy là con gái của Đạt Hành, không phải chỉ những tài khoản trên mạng nói sao? 】
[Hehe, thủy quân ở lầu trên, cô ấy mua bài để lăng xê mình, còn hình ảnh nướng bánh cũng do cô ấy đăng lên, Tôi không tin là cô ấy không xem lại bài sau khi đăng.Đích thân cô ấy gửi ảnh bánh để hướng dẫn người hâm mộ. Tôi không tin rằng cô ấy sẽ lục nhiệt sưu sau khi đăng trên Weibo.]
[Một tên vì danh lợi mà lăng xê thứ tôm tép nhãi nhép 】
[Chị gái này thật khôi hài 】
[Trên thực tế, thông tin trong Bách khoa toàn thư Baidu có thể được chỉnh sửa miễn là nó có id. Thông tin đó không có thẩm quyền và nhiều người trong số đó là giả mạo. Nguyễn Thư Nhã có thể đã xúc phạm ai đó. Mọi người phải có lý trí khi đọc tin và chờ phản hồi chính thức. 】
[Lầu trên là đang tẩy trắng sao, tẩy trắng cái mẹ ngươi, đoàn đội của Nguyễn Thư Nhã chẳng lẽ chỉ để trang trí, đã lâu như vậy rồi vẫn không phát bản thảo thanh minh, cơ bản là chẳng thể thanh minh được gì? 】
Nguyễn Hân nằm trên ghế đọc bình luận, càng nhìn càng thấy cô ấy xinh đẹp, vốn dĩ cô ấy chỉ coi Nguyễn Thư Nhã như một đứa tôm tép, nếu Nguyễn Thư Nhã chịu an phận thủ thường làm một tiểu minh tinh, không gây sự với cô thì cô cũng có thể xem như cô ta không tồn tại.
Nhưng trong thời gian gần đây, Nguyễn Thư Nhã liên tục khiêu khích cô, nhảy nhót ở trước mặt cô làm cô kinh tởm, không cho cô ta một bài học thì không thể được.
Điện thoại rung và rung, Nguyễn Hân liếc nhìn ID người gọi, là số lạ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên rồi nhấc máy lên:
“Xin chào, ai vậy?”
Giọng nói đầy tức giận của Nguyễn Thư Nhã phát ra từ điện thoại, “Nguyễn Hân , là cô làm đúng không?”
Nguyễn Hân sờ lỗ tai có chút khó chịu, cười hỏi: “Xin lỗi, cô là ai?”
“Nguyễn Hân, đừng giả vờ nữa, tôi biết việc này là do cô làm, không phải cô hận không thể phá nát cuộc đời tôi sao?”
Nguyễn Hân lắng nghe giọng điệu khó chịu của cô và đoán rằng cô có thể cố tình dụ mình nói điều gì đó cực đoan, để có thể ghi âm cuộc gọi và chỉnh sửa nó để bán trên Internet. Cô bình tĩnh nói: “Cô là Nguyễn Thư Nha . Tôi cũng đã xem tin tức của ngày hôm nay. Thông tin của cô trên Bách khoa toàn thư Baidu đã bị thay đổi. Cô không tự thực hiện thay đổi sao? Tôi nghĩ bạn đã hiểu ra điều đó, thay vì chạy theo sự phù phiếm như trước đây, cô quyết định không chìm đắm trong mộng tưởng con gái nhà giàu, rồi tự mình tìm người thay đổi. ”
Nguyễn Thư Nha hưng phấn nói: “Nguyễn Hân , xuất thân của tôi không hơn gì cô, nhưng tôi dựa vào nỗ lực của bản thân mới có được ngày hôm nay. Tại sao lại vì cô mà bị hủy hoại.”
Nguyễn Hân bình tĩnh nói: “Nguyễn Thư Nha , đừng quá phấn khích. Tôi biết bạn là một người rất sĩ diện và không muốn người khác biết rằng bạn sinh ra trong một gia đình bình thường. Tôi đã nói với bạn rằng nếu bạn nghiêm túc với việc đóng phim, sự chăm chỉ của bạn sẽ được đền đáp. Thực ra, tình huống này cũng không phải là xấu, chỉ là có thêm một cái tên nữa trong Bách khoa toàn thư Baidu mà thôi.. Cái tên Lý Lan Lan không phải là khá hay sao? Đây là do cha mẹ bạn đặt cho cô khi cô sinh ra. Cái tên con lấy là tình cảm của cha mẹ dành cho con, có lẽ cô sẽ được nhiều người biết đến hơn với cái tên này. Nếu cô không thích cái tên này, cô không sợ sẽ làm cha mẹ đau lòng sao? ”
Nguyễn Hân lại không cư xử như bình thường, điều này khiến Nguyễn Thư Nhã gần như phát điên.
“Cô không sợ tôi nói với bố cô rằng cô đã đối xử với tôi như thế này sao?”
Nguyễn Hân : “Tôi đã làm gì cô? Đối xử với cô thế nào? Cô nói gì với bố tôi? Nói rằng có người đã làm lộ ra tên trước đây của cô sao. Tôi nhớ rằng bố tôi thường gọi cô là Lý Lan Lan, nói bố tôi biết rõ cô đổi tên thành Nguyễn Thư Nhã để dùng danh phận đại tiểu thư nhà họ Nguyễn đi lừa người khác sao?”
Nguyễn Thư Nhã nói thẳng: “Mẹ tôi là phu nhân Nguyễn, tôi vốn là tiểu thư nhà họ Nguyễn.”
“Vậy cô là con gái nhà giàu, có ý định dùng mối quan hệ giữa mẹ cô và ba tôi để tẩy trắng sao? Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng làm những chuyện vô nghĩa như vậy, nếu không danh tiếng của Đạt Hành sẽ bị ảnh hưởng bởi cô. Cái giá cô phải trả chắc chắn nhiều hơn cô nghĩ. Danh phận của tôi dùng rất tốt đúng không? Cô không làm gì cả và ai đó sẽ đưa tài nguyên vào tay cô, vì vậy nếu cô xúc phạm tôi, sẽ thế nào nếu những tài nguyên của cô được đẩy qua người khác? ”
Vẻ mặt của Nguyễn Thư Nha thay đổi, người đại diện của cô ấy từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào và lo lắng nói: “Thư Nhã, đã tra xét rồi nhưng không thể tìm thấy gì cả. Dữ liệu của cô không thể thay đổi được. Tìm kiếm trên weibo vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, cô có xúc phạm ai đó không? Biện pháp cô nói tới là gì? ”
Nguyễn Hân cười nhạo: “ Muốn dụ tôi nói chuyện sau đó chỉnh lại sao, tôi cũng ghi lại.”
Nguyễn Thư Nha nghiến răng nói: “Được rồi, là cô lợi hại.”
Nguyễn Hân phớt lờ cô ấy và cúp máy.
Nhiệt sưu của Nguyễn Thư Nha vẫn ở vị trí đầu tiên. Nếu vị nhiệt sưu thực tế ở hiện tại của Nguyễn Thư Nha không mua được thì cô ta sẽ không ở vị trí thứ nhất lâu. Vòng giải trí là một vòng lãng quên, hôm qua có thể đã được khen ngợi thì hôm nay cũng có thể bị vây quanh bởi một đám bụi bẩn.
Tương tự, nếu hôm nay bạn bị giẫm lên bởi những vết bẩn, bạn có thể dựa vào cách nào đó để làm sạch chúng vào ngày mai.
Để tạo ấn tượng sâu sắc hơn cho cư dân mạng về tên của Lý Lan Lan, Nguyễn Hân đã quyết định để bài đăng tìm kiếm nóng này trong ba ngày, để mọi người mua bài đăng thứ hai trên Weibo quảng cáo Nguyễn Thư Nha vào ban ngày là người thừa kế của Đạt Hành.
Ăn dưa cùng nhau để giúp tăng trí nhớ.
Nguyễn Hân cười nhẹ.
Phó Tư Nghiên từ bên ngoài bưng một đĩa hoa quả vào, nhìn thấy nàng cong mắt sáng ngời, liền hỏi: “ Vui lắm sao?”
Nguyễn Hân giọng điệu gấp gáp, “Đúng vậy, mua sắm khiến người ta vui vẻ. Mua hot search cũng được coi là một dạng mua sắm.”
Phó Tư Nghiên đặt đĩa hoa quả bên cạnh, Nguyễn Hân vừa ăn vừa lướt Weibo. Có hàng chục nghìn bình luận trên Weibo về chiếc bánh mà Nguyễn Thư Nhã đăng trong ngày. Nguyễn Hân chỉ muốn click vào để đọc bình luận rồi thấy rằng bài đăng đó đã bị xóa.
Phó Tư Nghiên ở trong phòng ngủ vài phút, nhưng Nguyễn Hân bận lướt Weibo mà không nói chuyện với anh.
“Muộn rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi, đừng chơi muộn quá.”
Nguyễn Hân nhét một miếng hoa quả vào miệng, không ngẩng đầu lên, cô ậm ừ cho có lệ.
Phó Tư Nghiên nhìn cô chằm chằm một lúc, mở cửa và đi vào phòng làm việc.
Thấy anh đã đi ra, Nguyễn Hân định gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Y Đồng , thì đã thấy Hạ Y Đồng gọi video tới.
Nguyễn Hân nhấp vào để trả lời, và nụ cười trắng trợn của Hạ Y Đồng xuất hiện trên màn hình, “Cậu đã sửa thông tin về Lý Lan Lan trên Baidu?”
“Đúng.”
Hạ Y Đồng giơ ngón tay cái lên, “Thật là một cách thức tuyệt vời. Nó thực sự có hiệu quả. Thủ đoạn này thực sự nham hiểm. Hầu hết mọi người đều không thể nghĩ ra. Chắc hẳn sắc mặt bây giờ của tiểu bạch liên đã tái xanh rồi. Cậu đúng là một thiên tài.”
Nguyễn Hân mỉm cười, “Để đối phó với những con người ham hư danh như Nguyễn Thư Nha thì chỉ cần ra tay từ những thứ cô ta quan tâm nhất.”
Hạ Diệu Đồng nhìn thấy nụ cười như một con thỏ trắng thuần khiết của cô, không khỏi rùng mình, “Hân Nhi, bây giờ tôi mới biết cái gì là giết người không thấy máu, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tư tưởng diệt địch tám trăm tự tổn hại một nghìn với cô ta, nhưng so với chiêu này của cô thì tôi đúng là một kẻ ngu ngốc. Cô thực sự không nghĩ đến việc tiết lộ danh tính của mình và vào công ty với tư cách là người thừa kế của Đạt Hành sao? Tôi nghĩ cô có thể tiến vào ban giám đốc bằng sự thông minh của mình. Tôi nghĩ nơi đó mới chính là chiến trường của cô. Trở thành một biên tập tại một tạp chí chỉ tựa như đang chơi một trò chơi cấp thấp vậy.
Hạ Y Đồng bắt đầu thúc đẩy để Nguyễn Hân tranh giành tài sản của gia đình và giành lấy quyền lực trong công ty, thấy Nguyễn Hân dường như không có hứng thú với việc nắm quyền, cô đang muốn tắt video thì đột nhiên nhớ tới hình ảnh lúc trước Phó Tư Nghiên bước vào và ôm Nguyễn Hân từ phía sau. Tư thế này mang theo một loại mập mờ nhất định, ánh mắt anh tràn ngập sự sủng nịch. Mặc dù đã tắt video kịp thời nhưng Hạ Y Đồng đã kịp thời thấy được những hình ảnh đó của cô, suy diễn ra những khung cảnh khiến cẩu độc thân không thể nào tiêu được.
Nghĩ đến điều này, hai mắt của Hạ Y Đồng sáng lên với vẻ buôn chuyện.
“Hân Hân, nói thật cho tôi biết, cậu và Phó Tư Nghiên có phải là mới?”
“Là gì?”
“Làm xong.”
Làm … làm điều đó?
“Không có, đừng nói nhảm.”
Hạ Y Đồng lộ vẻ khó tin, “ Lúc trước cậu nói cậu và Phó Tư Nghiên không quen nhau, nhưng sau đó không phải cũng ôm lấy nhau cùng một chỗ sao.”
“ Chúng ta ôm cái gì….”
Cuộc trò chuyện được nửa đường, trong đầu Nguyễn Hân chợt lóe lên cảnh Phó Tư Nghiên đè cô lên giường và bắt nạt, và mặt cô đỏ bừng.
“Suy nghĩ lung tung.”
Nguyễn Hân dở khóc dở cười: “ Cậu rất nhàn rỗi đúng không?”
“Tôi chỉ tò mò không biết cậu và Phó Tư Nghiên quen biết với nhau như thế nào. Giữa đêm, khi một nam một nữ ở cùng một phòng, có người đàn ông nào chịu nổi không biến thành sói không?”
“…”
Nguyễn Hân nói: “Tôi đã nói rằng không có chuyện gì xảy ra giữa tôi và anh ấy nhưng cậu lại không tin. Vậy thì cậu muốn nghe tôi nói gì đây. Nói tôi đã làm điều đó với Phó Tư Nghiên. Chúng tôi đã làm điều đó bảy lần một đêm, triền miên mỗi đêm.”
Vừa nói xong , Nguyễn Hân liếc thấy một bóng người bên cửa, da đầu tê dại, đầu chậm rãi ngẩng lên.
Phó Tư Nghiên không biết đã đến từ lúc nào, đứng cạnh cửa không nói một lời.
Anh vừa mới tắm xong, trên người bọc một chiếc áo choàng tắm lộ ra xương quai xanh gợi cảm, thân hình anh tuấn thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ý cười.
Rõ ràng là anh ấy đã nghe thấy những gì mình nói vừa rồi.
Chắc chắn, anh ta đã nghe lời.
Bình thường nói chuyện thì không có vấn đề gì xảy ra, giờ chỉ vì một chuyện nhảm nhí mà gây nên chuyện.
Cô cảm thấy hiện tại thật xấu hổ, giống như Nguyễn Thư Nha vậy. Ban ngày còn mang bộ dáng Bạch phú mỹ buổi tối đã bị vạch trần thân phận là Lý Lan Lan.
Giọng nói hơi đau khổ của Hạ Y Đồng phát ra từ ống nghe điện thoại đặc biệt lớn trong phòng ngủ im lặng.
“Hân Nhi, nhìn không ra, thân thể nhỏ bé của cậu một đêm có thể chịu được bảy lần.”
“…”
Nguyễn Hân vội vàng cúi đầu, cúp video.
Trong phòng ngủ im lặng, và không khí như đông cứng lại.
Một lúc sau, Nguyễn Hân nghe thấy tiếng bước chân.
Phó Tư Nghiên chậm chầm bước về phía cô, hầu kết gợi cảm của anh cuộn lên xuống, khóe môi khẽ nhếch.
“Em vừa rồi đang nói cái gì?”
Nguyễn Hân ngẩn người không nói tiếng nào, xấu hổ không dám nhìn anh ta, muốn tìm một cái lỗ chui vào.
“Chúng ta đã làm rồi?”
Cô ấy không nói điều đó, nhưng Phó Tư Nghiên thay cô nói.
Một bóng đen đè xuống đỉnh đầu cô, cô mím môi lo lắng.
Phó Tư Nghiên dựa vào tay vịn ghế sô pha, mỉm cười nhìn cô, “Bảy lần một đêm?”
Anh hơi cúi người về phía trước, thân hình trần như nhộng ẩn hiện dưới lớp áo choàng, bắp chân lộ ra trên không chạm vào chân cô như không có chuyện gì, Nguyễn Hân nhấc chân đặt lên sô pha, xoay người lại, cả người giống như con tằm vậy. Cả thân mình bị cuộn mình ghế sô pha, không dám nhìn anh.
Nếu trời cho cô ấy một cơ hội khác.
Cô sẽ không ở nhà nói chuyện phiếm với Hạ Y Đồng, cho dù có nói thì cũng đóng chặt cửa
Trong trường hợp này, cô đã chọn cách bịt tai trộm chuông (tự lừa mình dối người.)
Chỉ cần cô nhắm mắt lại, cho dù Phó Tư Nghiên có nói gì, cô cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Anh chặn cô lại, ánh sáng chiếu vào cô có chút mờ ảo, trên tai ửng đỏ của cô đeo một chiếc bông tai ngọc trai nhỏ nhắn tinh xảo, cũng trắng như ngọc, hơi thở của anh của chạm tới cổ cô càng thêm nóng bỏng. Ngửi được mùi thơm quyến rũ trên chiếc cổ ấy, anh đột nhiên mở miệng ngậm lấy tai cô mà không hề báo trước.
Nguyễn Hân đột nhiên hét lên một cách kinh ngạc, đột ngột mở mắt để ngồi dậy, Phó Tư Nghiên bắt lấy cô bằng một tai, mút lấy da thịt mềm mại trên tai của cô, thanh âm trầm thấp mê người vang lên từ cổ họng anh cùng với một nhịp thở nặng nề. , “Triền miên mỗi đêm.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nguyễn Hân : Chỉ cần tôi nhắm mắt lại và giả vờ như không biết, vậy thì sẽ không thấy xấu hổ.
Phó Tư Nghiên: Vậy em có thể giả vờ như không biết nếu anh hôn em vài cái không?
Chương 22
Nguyễn Hân rùng mình như thể cô vừa bị giật điện vậy, chân cô cuộn tròn trên ghế sô pha áp sát vào chân anh.
Bàn chân gầy chạm vào lớp vải áo choàng tắm và trực tiếp trượt dọc theo đùi trong của anh, vén chiếc áo choàng tắm rộng rãi của anh lên, để lộ viền quần lót sẫm màu.
Lòng bàn chân vẫn có thể cảm nhận cơ bắp căng cứng, Nguyễn Hân giật mình nhìn, vội vàng thu chân lại, chống tay lên ghế sô pha, liều mạng lùi lại.
Môi Phó Tư Nghiên vẫn ở trên tai cô, từng chút một trêu chọc da thịt mỏng manh ở chỗ đó, hơi thở chầm chậm xâm nhập vào lỗ tai cô, tai của cô cùng bàn tay nâng lên bị đã bị hạ gục trong lòng anh.
Cô bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, cô thậm chí không thể nhấc cánh tay của mình lên, cô cảm thấy nó không còn khí lực gì cả , chỉ giống như là đang vuốt ve trên khuôn ngực của anh vậy.
Phó Tư Nghiên quỳ một chân trên ghế sô pha, nắm lấy tay cô hôn lên vùng cổ tay trắng nõn của cô.
“Phó Tư Nghiên——” Nguyễn Hân xấu hổ nhìn anh chằm chằm, nghĩ rằng bản thân đang rất nghiêm túc và có uy lực.
Trong mắt Phó Tư Nghiên hiện lên hình ảnh là một đôi mắt ngấn nước, nhìn anh vừa xấu hổ vừa đau khổ, khuôn mặt đỏ bừng khiến anh cảm thấy bối rối và hơi thở càng thêm lộn xộn.
Anh đưa tay ôm lấy má cô, lông mi khẽ rũ xuống, đôi mắt rơi xuống đôi môi ửng hồng của cô, sau đó cuối xuống hôn lên.
Nguyễn Hân quay đầu lại lẩn tránh, “Phó Tư Nghiên, đủ rồi.”
Phó Tư Nghiên nhếch mép, “Bảy lần một đêm sao? Đủ rồi?” Anh vừa nói vừa lướt đôi môi ấm áp qua gò má trắng nõn của cô.
Nguyễn Hân đỏ bừng mặt, “Đó là em đang nói đùa, anh …” Cô vặn vẹo cổ, dùng một tay đẩy vai anh để trốn, “Anh tránh xa em ra.”
Phó Tư Nghiên nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ánh mắt anh rơi vào chiếc cổ thon thả và trắng nõn của cô, cánh tay anh mạnh mẽ cầm lấy, ôm gọn eo cô, một tay nhấc cô ra khỏi ghế sô pha.
Cơ thể Nguyễn Hân đột nhiên treo lơ lửng trên không, tinh thần cô bị sốc, trong tiềm thức cô quay đầu trở lại bắt lấy điểm tựa bình thường, vòng tay qua cổ anh.
“Phó Tư Nghiên, anh muốn gì, để em xuống.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: “Triền miên hằng đêm.”
“…”
Anh lại nghĩ … triền miên hằng đêm?
Đó là những gì anh ấy hiểu?
Vẫn cố tình trêu đùa lời nói của cô?
Nhoáng một cái, Phó Tư Nghiên đã bế cô lên giường, từ từ kéo đai áo choàng tắm, có vẻ như thực sự muốn triền miên với cô.
Nguyễn Hân thấy anh ném thắt lưng áo choàng tắm xuống giường, tay chân nhanh chóng bò về phía giữa, thấy hai tay sắp chạm đến mép giường, Nguyễn Hân nghỉ ngơi một chút, nhấc chăn lên, chui cả đầu vào. Không chịu hé mặt ra
Phó Tư Nghiên đứng trước giường, nhìn cái túi căng phồng trong chăn bông, đưa tay kéo chăn.
Nguyễn Hân quấn chặt lấy chăn và cô hét lên ngay khi tay anh chạm vào chăn.
“A, lưu manh—”
Phó Tư Nghiên: “…”
Sự uy hiếp điên cuồng của Nguyễn Hân phát ra từ chăn bông, “Phó Tư Nghiên, nếu anh dám lộn xộn, em sẽ phế anh.”
Phó Tư Nghiên nhìn thứ đang phình lên giữa giường mà rùng mình, bất lực che trán.
“Nguyễn Hân, đi ra.”
Nguyễn Hân siết chặt chăn bông, tim đập dữ dội, “Không được, anh đi ra ngoài trước.”
Phó Tư Nghiên trầm giọng nói: Nghe lời.”
Nghe cái cha nhà anh.
Hai người im lặng đối mặt qua tấm chăn bông.
Ngọn lửa trong cơ thể Phó Tư Nghiên từ lâu đã bị dập tắt bởi những hành động của cô nhưng anh muốn xem cô có thể làm gì khác.
Anh ngồi xuống mép giường, hai người im lặng đối mặt nhau qua lớp chăn bông.
Căn phòng yên tĩnh.
Nguyễn Hân quỳ xuống giường, chăn bông trùm đến mức cô không nhìn thấy gì hết, một lúc sau cô vừa mệt vừa nóng.
Cô cẩn thận nâng chăn bông lên trong khi cố gắng lấy chút không khí, Phó Tư Nghiên, người đang ngồi cạnh giường, nghe thấy tiếng động rồi đột ngột quay đầu lại .
Nguyễn Hân vội trùm chăn bông xuống và chui vào lỗ như chuột chui ra ăn trộm gặp mèo.
Cô lại hối hận.
Cô ấy không biết làm thế nào mà mọi thứ lại trở nên như thế này.
Rõ ràng là bị Phó Tư Nghiên chiếm tiện nghi, đáng để ý chính là cô,cô chỉ cần đá vào bộ hạ của anh ta và dạy cho anh ta một bài học thay vì núp dưới đống chăn này và không dám ra ngoài.
Làm sao bây giờ?
Giả vờ ngủ.
Cô nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh lại tư thế và đá chiếc chăn bông ra.
Phó Tư Nghiên quay lại và thấy cô đang cuộn tròn trên giường, quay lưng lại như đang ngủ, anh nhìn cô thật sâu một lúc rồi kéo chăn đắp cho cô.
Mồ hôi phủ đầy trên trán của Nguyễn Hân, anh đưa tay ra vén tóc cô ra sau, áp mặt vào tai cô.
Nguyễn Hân nghĩ rằng anh ấy sẽ hôn mình, vai anh ấy rung lên.
Phó Tư Nghiên dùng âm thanh từ tính âm trầm truyền đến bên tai cô, “Xin lỗi, anh không có kiềm chế. Em cứ thoải mái ngủ đi, anh đi làm việc.”
Nguyễn Hân nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ sau một tràng bước chân.
Cô mở mắt ra, trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong bóng tối.
Lại bị Phó Tư Nghiên hôn.
Đây là lần thứ hai.
Cô chạm vào môi và tai, trong đầu đầy suy nghĩ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã gần trưa, điện thoại nhận được tin nhắn của Vạn Kì.
Phó Tư Nghiên tạm thời bổ sung hành trình và rời sân bay lúc 60 sáng.
Cái này là cái gì?
Chiếm tiện nghỉ rồi bỏ chạy?
Nhưng tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cô thấy thoải mái hơn khi anh không có ở nhà.
Sau khi rửa mặt, Hạ Y Đồng đã gửi lại WeChat cho cô.
[Hân Nhi, trận chiến đêm qua thế nào? Có thật là bảy lần một đêm không? 】
Nghĩ rằng Hạ Y Đồng là thủ phạm suýt khiến đêm qua cô và Phó Tư Nghiên xả súng , Nguyễn Hân nghiến răng trả lời: [Hôm nay cậu có rảnh không? Đi ra ngoài mua sắm? 】
Hạ Y Đồng đã ở nhà hơn nửa tháng nhất thời nhàn rỗi , không có chuyện gì xảy ra, nghe nàng nói chuyện mua sắm, lập tức đồng ý.
[Được rồi, đi mua sắm ở đâu. 】
[Trung tâm thành phố, gần nhà. 】
Nhìn con mồi Hạ Y Đồng sa lưới, Nguyễn Hân nhếch mép.
Hạ Y Đồng, cậu chết chắc rồi.
Ba tiếng sau, Nguyễn Hân, người đã quá mệt mỏi với việc càn quét trong trung tâm thương mại nên đã đưa Hạ Y Đồng đến một nhà hàng cao cấp và gọi những món ăn đắt tiền có trong thực đơn.
Hạ Y Đồng cảm thấy mình sắp phá sản tới nơi rồi, cô giữ tay người phục vụ, cầm thực đơn xuống rồi quay lại cười nịnh nọt với Nguyễn Hân.
“Hai người thôi, gọi nhiều như vậy ăn được không?”
“Ừ, món này không nhiều lắm. Nhân tiện, hình như vẫn chưa gọi rượu vang.”
Nguyễn Hân nói với người phục vụ: “Vui lòng mang thêm cho tôi hai chai rượu vang đỏ loại đắt nhất.”
“Nguyễn Hân, hôm nay cậu đã tiêu gần một năm lương của tôi rồi. Cậu muốn tôi sau hôm nay phải hít không khí để sống sao?”
Nguyễn Hân cười nói: “Vậy thì tiền lương của cậu một năm cũng không nhiều, tôi nghĩ có thể xài hết mười năm tiền lương của cậu.”
“Được rồi, thưa đại tiểu thư tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ đùa giỡn về chuyện giữa cậu và Phó Tư Nghiên nữa. Gia đình tôi đã cắt hết tiền sinh hoạt của tôi rồi, tôi đang rất mơ hồ. Tôi giờ đây lâm vào cảnh túng thiếu nên phải quẹt thẻ sắp banh rồi.
“Nhưng tôi cũng thật muốn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Y Đông vẫn không kìm được tò mò.
“Cậu còn hỏi?”
Nguyễn Hân nhìn cô với ánh nhìn đe dọa.
“Được rồi, tôi im,.”
Ăn xong ngồi ngoài tán gẫu một lúc, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.
Hôm nay Phó Tư Nghiên không ở nhà, Nguyễn Hân có chút khó chịu khi nhìn căn phòng trống rỗng.
Lên lầu tắm rửa rồi lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau đứng dậy đi xuống lầu, nghe thấy trong bếp có tiếng bật lửa, Nguyễn Hân tưởng là Phó Tư Nghiên, vừa đi vừa hỏi: “Anh trở về lúc nào vậy? Đang làm gì thể?”
Tức thì, dì Hoàng bước ra khỏi bếp và nở nụ cười nói, “ Hân Hân dậy rồi à.”
Khi Nguyễn Hân nhìn thấy dì Hoàng, cô sửng sốt, “Là dì sao, bệnh của cháu trai bà có chữa khỏi không?”
“Cảm nhẹ thôi, đã chữa khỏi lâu rồi, cám ơn con và Tư Nghiên đã thông cảm cho ta, bữa sáng xong rồi, con muốn ăn gì?”
Nguyễn Hân liếc nhìn rồi nói: “Cho con bát cháo.”
“Con chỉ ăn cháo thôi sao? Cháo tiêu hóa nhanh, trưa trước sẽ đói. Ăn thêm một quả trứng và chút xíu mại nhé.”
Nguyễn Hân lắc đầu, “Không sao, cho con cháo thôi. Buổi sáng con không muốn ăn lắm.”
Ăn xong bữa sáng thì Nguyễn Hân đi làm như thường lệ, theo bình thường thì đã đến giờ đi làm nhưng Hứa Lam bị Lý tổng gọi đến nên cuộc họp thường lệ bị hoãn lại một giờ.
Nguyễn Hân ngồi vào chỗ và mở máy tính, Vương Lị bước đến và nói: “Chị Hân Hân, chị đã xem tin tức về Nguyễn Thư Nhã trên Internet chưa?”
Vào thứ bảy, tên cũ của Nguyễn Thư Nhã là Lý Lan Lan đã được tìm kiếm sôi nổi và Vương Lị đã chia sẻ nó với Nguyễn Hân thông qua WeChat, nhưng thời điểm không được đúng lúc cho lắm. Lúc đó cô đang vật lộn với Phó Tư Nghiên và không thấy tin tức của Nguyễn Thư Nhã. Sau này lúc biết được thì cũng không nhìn đến đó nữa.
“Tôi đã thấy rồi.”
Giọng điệu của Vương Lị có chút hả hê, “Tôi không ngờ thân phận Bạch phú mỹ của cô ta chỉ là giả vờ. Ngay cả Lý tổng của chúng ta cũng bị lừa còn có Lý Thu Mạn tưởng rằng ôm đùi kim chủ thì sẽ có thể đánh thắng cô. Tuần trước cô không đến, cô ta đã đắc ý biết bao nhiêu. Trương Linh cấp dưới của cô ta nói rằng vì cô cảm thấy quá xấu hổ khi thua cuộc nên không dám đến công ty.”
Nguyễn Hân gõ bàn, “Đừng nói nữa, chúng ta làm việc.”
Lý Thu Mạn hôm nay đến muộn hơn nửa tiếng, khi vào công ty sắc mặt của cô không tốt lắm, hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ, dường như sau khi thân phận của Nguyễn Thư Nhã bị bại lộ thì cuộc sống của cô cũng rất khó khăn.
Nguyễn Hân cầm lấy cốc đi lấy nước để uống trà, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Thu Mạn, cô nghe thấy Trương Linh đang an ủi cô.
“Chị Mạn, năng lực của chị ai cũng rõ. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Không ai nghĩ nghĩ đến thân phận Bạch phú mỹ của Nguyễn Thư Nhã chỉ là giả tạo. Tôi nghe nói có rất nhiều người trong giới đã bị chị ta lừa.”
Một đồng nghiệp thường có quan hệ tốt với Lý Thu Mạn cũng phụ họa theo.
“Thật may là tạp chí của chúng ta vẫn chưa chính thức thông báo hợp tác với cô ấy, nếu không thì sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Văn phòng bắt đầu bàn tán về Nguyễn Thư Nhã.
“Các cô thử nói xem ai đã thay đổi thông tin của Nguyễn Thư Nhã? Có thể cô ta đã xúc phạm tới ai đó?”
“Chắc chắn là vậy, rất nhiều người nổi tiếng đã đổi tên sau khi ra mắt nhưng Nguyễn Thư Nhã chỉ vì việc đổi tên bị người ta bôi đen nên đến giờ nhiệt sưu vẫn chưa giảm.”
“Cô ấy bị bôi đen là vì giả danh Bạch phú mỹ chứ không phải vì cô ấy đổi tên?”
Nguyễn Hân lấy nước và trở về chỗ ngồi của mình, Vương Lị không thể không nói chuyện phiếm với cô.
“Chị Hân Hân, đoán xem ai đã làm điều này?”
Nguyễn Hân mặt không thay đổi nói: “Làm sao mà biết được?”
Vương Lị phấn khích nói: “Tôi đoán đó là trưởng công chúa của Đạt Hành hoặc là phò mã làm
Trưởng công chúa?
Phò mà?
Những cách xưng hô này thật kỳ quái.
“Chị nghĩ xem, từ khi ra mắt Nguyễn Thư Nhã vẫn mang hình tượng Bạch phú mỹ, chuyện này vốn chẳng phát sinh vấn đề gì. Lần này, cô ấy trực tiếp đăng thông tin nói mình là người thừa kế của Đạt Hành. Như chúng ta đều biết, trưởng công chúa Đạt Hành là vợ của Thịnh Nguyên. Có rất nhiều video được cắt ghép với chủ đề cặp đôi là cô ấy cùng phó tổng. Cọ nhiệt của công chúa và phò mã tất nhiên sẽ khiến cô ấy không vui rồi. Nhiệt sưu đó ở trên Weibo lâu như vậy vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống. Đạt Hành ở bên kia cũng không thấy có phản hồi. Đoán chừng là không dám phản hồi. Tôi đoán chừng là không phải trưởng công chúa tự mình hạ lệnh mà do phò mã vì để làm vợ mình vui nên đã ra tay trước., Chị Hân Hân, chị thấy lời phân tích của em có lý không? ”
Nguyễn Hân: “…”
Tôi biết cô đang nói nhảm nhí nhưng phân tích của cô không có lý chút nào.
Bình luận facebook