• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Điềm Nhập Tâm Phi (1 Viewer)

  • Chương 27+28

Chương 27:





Nguyễn Hân đã ngủ trong phòng làm việc của Từ Lam hơn một tiếng, khi tỉnh dậy, đầu óc tỉnh táo hơn liền nghĩ về “lời khuyên chân thành” mà Từ Lam nói với mình trước khi ngủ, hai tai nóng rực, trong lòng thầm chửi tên đầu sỏ Phó Tư Nghiên đã gây ra hiểu lầm giữa mình và Từ Lam một trận.


Đối với việc hiện giờ cô có khả năng là một “bà bầu”, Từ Lam đối xử với cô vô cùng khoan dung, chiếu cố, không những để cô ngủ trong phòng làm việc của mình ngay trong giờ làm việc, chuẩn bị thêm một cốc sữa nóng, lại còn sai trợ lý đi mua cho cô một đôi giày đế bằng bắt cô thay, khiến cho Nguyễn Hân dở khóc dở cười.


“Chủ biên, chị yên tâm, tôi không có bầu.”


Từ Lam đang cắm đầu trước bàn làm việc xem tài liệu, nghe thấy giọng điệu thành thật của cô, đoán rằng bình thường Nguyễn Hân có thể đã thực hiện biện phá phòng tránh nên mới tự tin rằng mình không có thai. Dù sao thì cô ấy vẫn còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học, sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, chắc hẳn cũng không muốn có con sớm như vậy.


Nhưng tránh thai chưa bao giờ là chuyện có thể chắc chắn được 100%, hơn nữa từ việc cô và người đàn ông của Nguyễn Hân nhắn tin wechat nói chuyện với nhau hai lần ngắn gọn, có thể thấy đó là một người đàn ông quen với việc đưa ra quyết định, anh ta muốn làm gì thì cô gái chân yếu tay mềm như Nguyễn Hân vốn không phải là đối thủ của anh ta.


Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Hân, rất có khả năng người đàn ông đó muốn có con nhưng lại dấu cô ấy, hắn ta chắc đã làm gì đó với biện pháp tránh thai.


Thời gian hơn một năm Nguyễn Hân vào làm ở công ty, Từ Lam đã đích thân dẫn dắt cô ấy. Từ Lam nhìn thấy khả năng thiên phú trong công việc của Nguyễn Hân, thậm chí còn giới thiệu với người trong nhóm mình, chính là hi vọng bồi dưỡng cô ấy có thể trở thành người thay thế vị trí của mình. Nhưng nhóm người này hay thậm chí là cả ngành công nghiệp này không có cái nhìn tốt đối với nữ giới, có thai sinh con sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp. Cho nên, rất nhiều cô gái trẻ đều lựa chọn khi còn trẻ liều mình làm việc, cống hiến cho sự nghiệp.


Bản thân cô từ khi sau khi tốt nghiệp đã cố gắng phấn đấu làm việc cho đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn. Mỗi người có sự lựa chọn phương hướng cuộc sống khác nhau. Cô không vì chuyện bản thân mình không kết hôn mà can thiệp vào cuộc sống gia đình của người khác, nhưng cô không hi vọng nhân viên mà mình coi trọng lại mơ mơ màng màng bị chồng lừa cho có thai.


“Mọi chuyện đều có ngoại lệ, cô vẫn nên đi đến bệnh viện kiểm tra xem.”


Đặt chiếc bút trong tay xuống, nâng cốc lên nhấp một ngụm nước, cô nói: “Tạm thời cô có ý định có con không?”


Nguyễn Hân mở to mắt, nhìn Từ Lam trước nay vốn chỉ nói về công việc bây giờ lại muốn nói chuyện gia đình cuộc sống với cô sao?


Cô lắc đầu: “Hiện tại tôi không có kế hoạch có con.”


Từ Lam nhíu mày nhìn xuống bụng cô, nói thẳng: “Cô vẫn còn trẻ, là thời điểm tốt để phấn đấu làm việc, nhưng có rất nhiều người đàn ông luôn cho rằng phụ nữ nên ở nhà chăm sóc gia đình, thậm chí là những người đàn ông có danh tiếng, sự nghiệp, có khả năng kinh tế lại càng muốn vợ mình ngoan ngoãn ở nhà sinh con, chăm sóc con cái. Nếu cô không muốn sớm có con tốt nhất nên nói chuyện thẳng thắn với chồng mình, hoặc là càng phải để ý hơn về biện pháp phòng tránh mà hai người sử dụng.” Đừng để người khác nắm được thóp.


“Haizzz”


Nguyễn Hân vừa uống một ngụm sữa, suýt chút nữa thì phụt ra, rút một tờ giấy lau lau miệng, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Từ Lam, cô muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói từ đâu, lại không thể nói thẳng với Từ Lam rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Tư Nghiên chỉ là hôn nhân thương mại chứ chưa từng nảy sinh bất cứ quan hệ gì, lại càng không thể có con. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ nhấc khóe miệng khô khốc: “Vâng.”


Thấy cô bước ra từ phòng của Từ Lam, Vương Lê tò mò hỏi: “Chị Hân Hân, chủ biên gọi chị qua đó có việc gì mà ở trong đó lâu vậy?”


Nguyễn Hân nói bừa một câu: “Hỏi chị thấy thế nào về nhóm thực tập sinh của công ty.”


Kiểu công ty như Tạp chí Lệ Vi, cho dù có thể đến thực tập nhưng không có nghĩa là có thể ở lại làm chính thức, đặc biệt là vị trí biên tập thời trang, mỗi năm số lượng tuyển dụng cực ít, đã thế đa số sau khi thực tập xong sẽ bị bộ phận nhân sự thông báo là không được giữ lại hoặc là bị điều đến vị trí khác làm việc.


Tính thời gian thì thời kỳ thực tập của Vương Lê cũng sắp kết thúc, đến lúc quyết định việc đi hay ở của cô ấy rồi.


Mặc dù bình thường Vương Lê luôn mồm nói nếu làm không tốt sẽ về nhà bán trà sữa nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn mong mỏi có thể được giữ lại làm việc ở Lệ Vi. Ban đầu cô cũng phải dùng thực lực liều mình phấn đấu mới có được tư cách vào Lệ Vi thực tập, đương nhiên cô không muốn mình dễ dàng bị đào thải như vậy, huống chi đi đâu mới có thể tìm được người tốt tính, kiên nhẫn chỉ bảo hướng dẫn mình trong công việc như Nguyễn Hân.


Cô lo lắng hỏi: “Vậy chị Hân Hân nói thế nào?”


Nguyễn Hân nhếch môi, ra vẻ nghiêm túc nói: “Em thấy dựa vào biểu hiện của em, chị sẽ nói như thế nào?”


Trông dáng vẻ của Nguyễn Hân, Vương Lê liền cảm thấy lạnh lẽo.


Thôi xong đời rồi.


Cô vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp, ngay cả tài liệu cũng phải để chị Hân Hâm tự mình đi phô tô, chắc chắn là không có cửa rồi.


Nguyễn Hân bị biểu cảm thất thần của Vương Lê chọc cho không nhịn được liền cười một tiếng, nói: “Được rồi, đùa với em đấy, chủ biên không hỏi chị chuyện của các em, nói chút chuyện khác thôi.”


Bị dọa cho một trận, Vương Lê lấy tay đặt lên ngực, trừng mắt nhìn Nguyễn Hân: “Chị Hân Hân xấu tính quá, dọa em một trận hú hồn, em còn đang định tối nay về nhà sửa sang nhà cửa rồi, không được, hôm nay em nhất định phải ăn một bữa ngon để bớt sợ, trung tâm thương mại bên cạnh có một quán thịt nướng, tối nay bạn trai em tăng ca không có thời gian đi cùng em, chị có muốn đi ăn không?”


Cô chân thành hướng về phía Nguyễn Hân đưa ra lời mời.


“Tối ăn thịt nướng ngấy lắm, chị không đi.”


Vương Lê liền nắm chặt lấy cánh tay của Nguyễn Hân, nhõng nhẽo nói: “Aiya, chị Nguyễn Hân, đi cùng em đi mà, nếu không mình em đi ăn thịt nướng ngại chết đi được, hơn nữa sớm thế này chị về nhà tối cũng chẳng có việc gì làm mà.”


Nguyễn Hân có chút do dự, vừa hay Hạ Y Đồng nhắn tin đến hỏi cô có muốn đi ăn tối cùng không, Hạ Y Đồng thường xuyên tìm Nguyễn Hân, Vương Lê cũng biết cô ấy, chi bằng hẹn cả ba người cùng đi ăn thịt nướng.


Nguyễn Hân gọi điện cho dì Hoàng, nói mình tối nay không về nhà ăn cơm nên không cần nấu cơm cho mình.


7h30 phút tối, khi Nguyễn Hân, Hạ Y Đồng cùng Vương Lê đang ngồi trong quán ăn thịt nướng, đột nhiên nhận được điện thoại của dì Hoàng, nói Phó Tư Nghiên về nhà rồi, hỏi mấy giờ cô về.


Vốn dĩ Nguyễn Hân định ăn thịt nướng xong thì về, nhưng nghe thấy cái tên Phó Tư Nghiên cô lại thấy bực.


Đồ khốn đó hôm qua suýt chút nữa thì đè chết cô trên giường, hại cô cả đêm ngủ không ngon.


Cô vừa cười vừa nói: “Tôi cũng chưa biết mấy giờ sẽ về, tôi đi ra ngoài chơi với bạn, có thể đêm nay sẽ không về.”


Dì Hoàng là người làm của nhà họ Phó, Phó Tư Nghiên từ nhỏ là do một tay bà chăm sóc, sau khi Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên kết hôn, bà cũng chuyển qua để sống chung. Mặc dù biết Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên chỉ là hôn nhân hợp đồng nhưng vợ chồng chung sống với nhau rất tốt, bà có thể cảm nhận được sự thay đổi của Phó Tư Nghiên. Từ sau khi kết hôn với Nguyễn Hân, cậu ấy đã ôn hòa hơn rất nhiều.


Mặc dù Nguyễn Hân vẫn còn trẻ, là tiểu thư con nhà hào môn, nhưng tính tình lại rất tốt, nụ cười ngọt ngào, đối với người ở bọn họ cũng không lên mặt khinh thường, đối với Phó Tư Nghiên cũng rất nhẹ nhàng chu đáo. Tư Nghiễn thường xuyên đi công tác, những lần về nhà không nhiều nhưng mỗi lần về nhà Nguyễn Hân đều ở nhà cùng với cậu ấy. Hôm nay lại nói không về nhà, dì Hoàng liền nghĩ ngay đến sắc mặt mệt mỏi của Nguyễn Hân và việc Tư Nghiễn không ra khỏi giường sáng nay.


Nghi ngờ phải chăng tối qua Tư Nghiên đã làm hơi quá, khiến cho Nguyễn Hân giận rồi chăng.


Dì Hoàng khuyên nhủ: “Ở nhà bạn làm sao thoải mái bằng ở nhà mình, hiếm khi Tư Nghiễn mới về nhà một lần, không phải trước cô bảo cô nhớ cậu ấy, muốn cậu ấy về nhà ở cùng với cô sao?”


Đó chỉ là lừa dì thôi.


“Nhưng tôi đã hẹn với bạn tối nay ra ngoài chơi rồi, hơn nữa tối qua tôi cũng đã ở cùng anh ta rồi.”


Cô nói như vậy vừa hay trùng với suy nghĩ của dì Hoàng, đúng là tối qua Tư Nghiên đã làm quá, ức hiếp người ta quá đáng dọa cho người ta không dám về nhà.


Bà cẩn thận hỏi: “Hân Hân, có phải tối qua Tư Nghiên đã bắt nạt cô không?”


Nguyễn Hân đơ ra một lúc.


Tối qua, bắt nạt, sao hai từ nay ghép lại với nhau nghe cứ kỳ kỳ, có phải dì ấy hiểu theo ý đó không?


Dì Hoàng lại nói tiếp: “Hân Hân, cô vẫn nên về nhà đi, Tư Nghiên đang ở phòng sách, vì chuyện tối qua mà đang cảm thấy dằn vặt, tối rồi cũng không ăn cơm.”


Nguyễn Hân: “…”


Dì Hoàng, dì chắc chắn là dì biết chuyện tối qua chứ?


Dì chắc chắn Phó Tư Nghiên vì chuyện này mà dằn vặt không buồn ăn cơm chứ?


“Có chuyện gì, hai người cứ nói tử tế với nhau. Cô yên tâm, có dì Hoàng tôi ở đây, tôi sẽ giúp cô.”


Mắt Nguyễn Hân lóe lên, nếu như đã hiểu nhầm, vậy thì ta sẽ tương kế tựu kế.


Cô sụt sịt, tỏ vẻ uất ức, nói: “Dì Hoàng, anh ta bắt nạt tôi, tôi không muốn ngủ chung phòng với anh ta.”


Dì Hoàng nghe thấy giọng cô có vẻ như đang khóc, tim như muốn vỡ ra rồi.


“Được được được, vậy chúng ta thương lượng với Tư Nghiên một chút, để cậu ấy ngủ ở phòng khác mấy ngày này.”


Nguyễn Hân cười khúc khích cúp điện thoại, lấy túi ra, nói với Hạ Y Đồng và Vương Lê: “Tôi phải về nhà rồi, tôi đã thanh toán, hai người cứ ăn từ từ.”


Vương Lê vừa chứng kiến một màn lật mặt nhanh như chớp liền mắt chữ A mồm chữ O.


“Chị Hân Hân tối qua ở cùng ai? Ai đã bắt nạt chị ấy. chị ấy không muốn chung phòng với ai?”


Đoạn hội thoại không đầu không cuối khiến cô chỉ có thể hỏi mấy thông tin trọng điểm này.


Hạ Y Đồng nuốt miếng ba chỉ bò xong, thản nhiên nói: “Chồng cô ấy.”


Vương Lê: “…”


Chị Hân Hân kết hôn lúc nào? Chẳng phải mấy hôm trước chị ấy còn tia được một anh chàng, còn đang theo đuổi sao?


“Có thể cho em xem ảnh của chồng chị Hân Hân được không?”


Hạ Y Đồng: “Nếu em muốn tối nay ngủ được thì tốt nhất không nên xem.”


Vương Lê: “…” Xem rồi mất ngủ ư, xấu đến thế sao, chẳng nhẽ chị Hân Hân của cô lại thành bông hoa nhài cắm bãi phân trâu ư?


Nguyễn Hân vừa xuống thang máy, liền nhìn thấy dì Hoàng đang đứng ở cửa chờ mình.


Nguyễn Hân tiến về phía bà ấy hỏi: “Phó Tư Nghiễn đâu?”


Dì Hoàng đỡ lấy cái túi trong tay cô, thật thà nói: “Cậu ấy đang ở trên tầng ăn năn, vẫn chưa xuống ăn cơm.”


Còn lâu tôi mới tin.


Nguyễn Hân không đáp lời, quay đầu nhìn về phía cửa thang máy, sắc mặt trông có vẻ rất lo lắng, giả bộ làm một người vợ đang lo lắng cho sức khỏe của chồng.


Dì Hoàng thấy cô lo lắng cho Phó Tư Nghiên như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.


“Hân Hân, hay là cô lên gọi cậu ấy xuống ăn cơm, cậu ấy thường xuyên đi công tác, ăn uống thất thường, nếu cứ để đói như vậy sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.”


Nguyễn Hân bĩu môi, nói: “Tôi không đi.”


Cô không nhìn về phía trên lầu nữa, kéo tay dì Hoàng ngồi xuống sô pha.


“Dì Hoàng, là dì chăm sóc Tư Nghiên trưởng thành, có những lời tôi cũng chỉ có thể nói với dì, nếu như nói với người khác, e là sẽ bị chê cười.”


Sắc mặt dì Hoàng trở nên trịnh trọng, nói: “Không sao, cô cứ nói.”


“Dì cũng biết đấy, Tư Nghiên thường xuyên đi công tác, một tháng chẳng về nhà được mấy lần, tháng này hiếm hoi mới ở nhà được vài hôm, anh ta…anh ta cứ…với tôi…” Nguyễn Hân cúi đầu, lo lắng nói: “Tôi đã nói bao lần là cứ vùi đầu vào công việc sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng anh ta lại không nghe, lại còn kéo chặt tay tôi, ai ngờ tối qua đau đến cả lưng. Dì cũng thấy sáng nay anh ta cũng không ra khỏi giường, anh ta còn chưa đến ba mươi tuổi đâu.”


Dì Hoàng vội nói: “Cơ thể của Tư Nghiên trông rất mạnh khỏe mà.”


Nguyễn Hân đỏ mặt nói: “Có khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu được việc làm quá sức, hơn nữa cơ thể tôi cũng đau, tôi nghĩ mấy ngày này nên tách phòng ra, vừa sợ nếu bà biết sẽ lo lắng, Tư Nghiên cũng cần thể diện không muốn để tôi nói với bà.”


Vừa nói dứt câu đột nhiên cô cảm thấy trên đỉnh đầu mình có cái bóng đang đè xuống.


Cô nổi gai ốc, từ từ ngước đầu lên.


Phó Tư Nghiên mặc một bộ đồ màu đen, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô.


“Tư Nghiên, anh xuống lúc nào vậy?”


Cô giả bộ bình tĩnh, liếc nhìn sắc mặt của Phó Tư Nghiên.


Hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Phó Tư Nghiên ôm lấy eo cô nhấc bổng lên, Nguyễn Hân bị dọa một phen, “Phó Tư Nghiên, anh làm gì vậy?”


Cô nằm gọn trong vòng tay của hắn, Phó Tư Nghiên ung dung bước lên lầu, Nguyễn Hân cảm thấy không ổn, hướng về phía dì Hoàng cầu cứu. “Dì Hoàng cứu tôi.”


Dì Hoàng vội vàng tiến lên giải vây, “Tư Nghiên, vừa nãy Hân Hân không nói gì cả, chỉ là cô ấy đang lo cho sức khỏe của cậu.”


Khóe miệng Phó Tư Nghiên khẽ nhếch lên, cười nhạt tiến về phía dì Hoàng nói: “Dì Hoàng, dì đừng quản, nha đầu này dám giận dỗi tôi, hôm qua bị thương còn không để cho bôi thuốc, tôi mang cô ấy lên để xem vết thương như nào.”


Dì Hoàng lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, vội giục: “Vậy mau ôm cô ấy lên.”


Nguyễn Hân: “…”











Chương 28:





“Phó Tư Nghiên, thả tôi xuống”.


Hai tay Nguyễn Hân bị hắn ôm chặt cứng không nhúc nhích được, cô tức giận dùng dùng chân đạp vào lưng hắn nhưng chút sức lực này của cô đối với Phó Tư Nghiên mà nói cũng chỉ như gãi ngứa thôi. Phó Tư Nghiễn chẳng có phản ứng gì, nhưng dì Hoàng đi phía sau hai người nhìn thấy Nguyễn Hân đạp vào lưng Phó Tư Nghiên thì lại đứng không yên nói: “Hân Hân, đừng đạp vào lưng Tư Nghiên mà.”


Câu này vừa dứt, Nguyễn Hân liền biết rằng không ổn rồi.


Nói lưng của một người đàn ông không tốt ngay trước mặt như thế khác gì nghi ngờ năng lực trên giường của hắn có vấn đề.


Hai mắt Phó Tư Nghiên hơi nhắm lại, ánh mắt trầm xuống, hơi cúi đầu cắn vào tai cô, dùng giọng nói vừa đủ chỉ hai người nghe thấy, dọa dẫm: “Nếu còn đá nữa, tôi sẽ phạt em”.


Nguyễn Hân đơ người một lúc, dùng đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn hắn: “Phạt cái gì chứ?”


Phó Tư Nghiên nhìn vào môi cô, nói giọng trầm ấm: “Em mong đợi lắm à?”


Nguyễn Hân nhận ra được ý tứ trong lời nói của hắn, nhận thức được có gì đó không đúng, càng giãy giụa quyết liệt hơn: “Tôi không muốn chung phòng với anh”.


Phó Tư Nghiên túm lấy eo cô, nhấc bổng lên, đổi sang tư thế vác hẳn cô trên vai, hai chân Nguyễn Hân đạp loạn xạ, hắn liền dùng một tay giữ chặt lấy chân cô, đến cửa phòng dùng một chân đạp cái cửa chưa được đóng hẳn, ôm cô vào giường.


Nguyễn Hân muốn bò dậy chạy trốn liền bị Phó Tư Nghiên đè chặt hai tay giơ trên đầu, áp chặt xuống gối.


Hắn mặc đồ tây, nửa quỳ trên giường nhìn cô trịch thượng, mặc kệ Nguyễn Hân nói gì, hắn cứ khẽ nhếch môi không nói nửa lời.


Nguyễn Hân lúc này giống như cá nằm trên thớt, giãy giụa một hồi rồi nhận ra có cố gắng cũng không chạy thoát được, bất lực nằm im, lồng ngực lên xuống phập phồng, thở hổn hển: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”


Bàn tay của Phó Tư Nghiên chạm vào eo cô, cơ thể cô như có một luồng điện chạy qua, vòng eo nhỏ bé của cô rướn lên phía trên giống như chủ động đuổi theo bàn tay hắn. Phó Tư Nghiên khẽ nhếch môi, thoảng qua một nụ cười thú vị.


Nguyễn Hân nhận thức được phản ứng của mình, trong đầu nổ bùm một tiếng, cắn chặt môi, ánh mắt mờ mịt cầu cứu: “Phó Tư Nghiên, tôi xin lỗi, tôi sai rồi”.


Phó Tư Nghiên dừng tay, vừa đúng lúc tay chạm tới trước ngực, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm ấm: “Chẳng phải em bảo bị thương, toàn thân đau nhức sao? Để tôi giúp em tra thuốc.”


Nguyễn Hân biết thừa hắn đang giả vờ, là hắn cố ý, nhưng chung quy cũng do cô tự gây chuyện trước, bị người ta bắt ngay tại trận, rơi vào thế đuối lý nên đành phải nói lời xin lỗi tử tế: “Tôi sai rồi.”


“Tôi không có sức?”


“Tôi, tôi, tôi. Là tôi không có sức, Phó Tư Nghiên, anh đại nhân độ lượng, đừng tính toán chấp nhặt tôi, hơn nữa tôi làm thế cũng là muốn tốt cho chúng ta. Làm như vậy sẽ không phải lo lắng dì Hoàng thấy chúng ta phân phòng thì nghi ngờ tình cảm hai ta không tốt.”


Hai người họ chính vì ngủ chung một giường quá ân ái, không thể kiềm chế nên mới phải tách phòng.


Phó Tư Nghiên nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt tối sầm xuống: “Sao lại phải tách phòng?”


Tại sao phải tách phòng trong lòng anh còn không rõ sao? Nếu như anh cứ yên ổn như ban đầu không động tay động chân với cô thì cô cũng chẳng muốn tách phòng làm gì.


Cô bĩu môi, ngước mắt lên nhìn hắn: “Vì anh không thành thực.”


Đã thống nhất là kết hôn chỉ vì lợi ích, cô có thể có thêm một ít cổ phần từ bố cô, còn hắn có thể dựa vào mối quan hệ với tập đoàn Đạt Hành mà nhận được thêm sự ủng hộ trong công ty, ổn định vị trí của mình, tăng cường kết hợp, hỗ trợ nhưng không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Nhưng dạo gần đây hắn luôn có ý đồ gì đó với cô.


Phó Tư Nghiên hiểu ý của cô, khẽ chau mày.


“Là ai nửa đêm không ngủ lại còn chạy đến trước giường tặng hoa hồng cho tôi?”


Nguyễn Hân nghẹn một tiếng: “Là tôi.”


Phó Tư Nghiên lại nói tiếp: “Là ai vứt gối của tôi không cho tôi ngủ?”


Nguyễn Hân ngượng ngùng nói: “Là tôi.”


“Là ai ôm lấy chân tôi làm nũng?”


Nguyễn Hân đỏ mặt nói: “Tôi không làm nũng, tôi chỉ muốn nhờ anh giúp một việc.”


Phó Tư Nghiên đẩy cằm cô lên: “Khi nhờ người đàn ông khác giúp đỡ, em cũng làm như vậy ư?”


Giọng hắn rất điềm tĩnh, lông mi hơi rủ xuống che bớt sự nguy hiểm trong ánh mắt.


Nguyễn Hân liền trả lời ngay: “Đường nhiên là không.”


Ánh mắt Phó Tư Nghiên thả lỏng, đưa cơ thể sát vào gần hơn: “Vậy sao lại làm như thế với tôi?”


Nguyễn Hân đơ ra, mở to hai mắt, hoảng hốt nhìn hắn.


Phó Tư Nghiên khẽ cười bên tai cô, ngữ khí có phần không giống lắm với khí chất của hắn, “Nguyễn Hân Hân, có phải em thích tôi rồi không?”


Nói xong, không đợi cô kịp phản ứng, liền cúi đầu hôn trọn lên đôi môi cô, cơ thể Nguyễn Hân khẽ run lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đập vào vai hắn, “Phó…ưm…”


Phó Tư Nghiên kéo tay cô xuống, mười ngón tay đan chặt ép xuống giường, đầu lưỡi cuốn lấy cô, hơi thở nồng ấm tràn vào tai cô, tim cô đập thình thịch, hoang mang cực độ.


Hắn hôn cô vừa gấp gáp vừa mạnh bạo, đầu óc cô đều trống rỗng hết cả, cơ bản chẳng thể phân tâm nghĩ đến câu hỏi ban nãy của hắn cũng chẳng biết làm thế nào để từ chối hắn.


Chẳng biết sau bao lâu, hắn ngừng lại, hai tay luồn qua sau ôm lấy cô, mũi chạm mũi với cô, thở hổn hển: “Thích không?”


Nguyễn Hân đỏ hết cả mặt, nhìn hắn có phần thiếu tự tin: “Không thích, đồ lưu manh”.


Toàn thân cô mềm nhũn, giơ đôi chân yếu ớt đá hắn, hắn túm được chân cô, ánh mắt nóng bỏng, “Chẳng phải ban nãy tôi đã nói, nếu còn đạp tôi sẽ phạt em.”


Nguyễn Hân bị câu nói mờ ám của hắn làm cho vừa tức vừa xấu hổ, xoay người muốn tránh né hắn nhưng Phó Tư Nghiên đã giữ chắc lấy eo cô, nhìn cô cảnh cáo: “Còn xoay nữa.”


Nguyễn Hân cắn chặt răng, bật lại: “Ai thèm thích người cứng nhắc, chẳng có tí thú vị như anh.”


Phó Tư Nghiên nhếch môi, cũng không tức giận, chầm chậm đưa tay cởi bỏ áo khoác ngoài, “Vậy để em cảm nhận một chút sự thú vị của tôi.”


Nguyễn Hân bị bộ dạng này của hắn dọa cho một trận, thu thân trốn về phía sau, sợ hãi nói: “Không…Tôi không có ý này.”


“Phó Tư Nghiên, anh chưa ăn cơm phải không, anh không đói sao?”, mắt cô đảo liên tục, định đổi chủ đề.


Phó Tư Nghiên tóm lấy eo cô, ôm chặt trong tay, cắn nhẹ cái tai mềm mịn của cô, cười nói: “Đói rồi, em đút tôi ăn.”


“…”


Trong lúc Nguyễn Hân không biết phải làm gì thì một tràng chuông điện thoại vang lên.


Nguyễn Hân mừng húm: “Điện thoại của anh kìa.”


Phó Tư Nghiên tiếp tục hôn lấy cổ cô, Nguyễn Hân giơ tay móc điện thoại trong túi quần hắn ra, nhìn lên màn hình, là nhà lớn gọi đến.


Nguyễn Hân đẩy vai hắn, “Là điện thoại từ nhà lớn, anh mau nghe điện đi.”


Phó Tư Nghiên lấy điện thoại, bấm nút nghe.


Nghe thấy người đầu bên kia nói, mặt hắn liền biến sắc, vội vàng đứng dậy, Nguyễn Hân trông thấy sắc mặt hắn thay đổi liền hỏi: “Sao vậy?”


Phó Tư Nghiên khoác vội chiếc áo, nói với cô: “Ông bị bệnh rồi, tôi đi qua đó xem, em cứ ở nhà nghỉ ngơi.”


Phó lão gia vốn bị tai biến mạch máu não, một khi xảy ra chuyện sẽ rất nghiêm trọng.


Nguyễn Hân vội vàng nói: “Tôi đi với anh.”


Khi ngồi lên mặt Nguyễn Hân vẫn chưa hết đỏ, Phó Tư Nghiên bảo cô thắt dây an toàn, xe chạy rất nhanh.


Trên đường hai người không nói câu nào, khi đến bệnh viện, người nhà họ Phó đã đến khá đông, đều vây quanh phòng bệnh, một mớ hỗn độn. Chú hai của Phó Tư Nghiên là Phó Vĩnh Xương còn gọi cả luật sư của Phó lão gia đến, định có ý đồ gì thì cũng giống như “tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng hiểu.”


Phó Lão Gia lăn lộn trên thương trường cả đời mới tích lũy được khối tài sản như bây giờ, bây giờ ông vẫn còn đang nằm trên giường bệnh nhưng con cháu đã mong ông tắt thở để phân chia tài sản, thực sự khiến người ta phải đau lòng.


Phó Tư Nghiên lạnh lùng nhìn qua một lượt, rồi đuổi hết mọi người ra ngoài.


Trong phòng bệnh chỉ còn lại phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân, Phó lão gia dần dần tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy hai người liền khẽ nhếch miệng.


“Ông không sao, hai cháu đừng lo.”


Nguyễn Hân quỳ phía đầu giường bệnh, nắm lấy tay ông, hỏi: “Ông à, con và Tư Nghiên ở lại đây với ông nhé?”


Phó lão gia nghiêm nghị nói: “Không được, đêm hôm, hai người các con ở lại đây với ông già này làm gì, ông không muốn làm cái bóng đèn.”


Nói xong ông gật gù đắc ý nói: “Tiểu Hoàng đã nói với ông rồi, nói cháu và Tư Nghiên sắp sinh chắt cho ông rồi.”


Giọng ông khàn khàn, nói không rõ chữ, Nguyễn Hân nghe mấy lần mới hiểu “tiểu Hoàng” mà ông nói chính là dì Hoàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom