Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23+24
Chương 23
Nguyễn Hân nở nụ cười trên môi rồi vén tóc bên phải lên và không trả lời.
Công việc tại tòa soạn luôn bận rộn, có thể là do cuộc họp thường kỳ hôm nay bị hoãn cộng thêm chuyện của Nguyễn Thư Nhã bị phát hiện nên khiến mọi người không chuyên tâm làm việc, tụm năm tụm bảy cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trong hoàn cảnh này, Vương Lị thậm chí còn cẩn thận hơn, cô nhấc điện thoại di động trên bàn lên rồi nắm lấy cánh tay của Nguyễn Hân.
“Chị Hân Hân, để em cho chị xem vài đoạn phim về vợ chồng phò mã của chúng ta.”
Cô ấy nhấp vào một đoạn video và đặt nó trước mặt Nguyễn Hân.
Video được cắt và biên tập lại với nhau. Các tài liệu được sử dụng là ảnh và video do Phó Tư Nghiên tham dự tại các buổi tối từ thiện khác nhau, giảng đường đại học và hội nghị từ thiện. Mỗi khung hình là một bức ảnh đi bộ, những ngón tay mảnh khảnh, xương cốt rõ ràng, tay đeo nhẫn, một số cảnh quay cận cảnh đã được cắt thêm vào đó là phần xưng hô được chèn thêm vào.
Nam nhân Phó Tư Nghiên kết hôn sớm, không những đẹp trai mà chiều vợ hết mực.
Sau khi video đầu tiên kết thúc, nội dung của video thứ hai giống với video đầu tiên, chỉ khác là nhạc nền và trình tự chỉnh sửa khác nhau. Bản sao của video là người đàn ông sau khi kết hôn không bao giờ tháo chiếc nhẫn ra và dùng phương thức của chính mình để vợ mình luôn cảm thấy an toàn.
Không có nhiều hình ảnh và video về Phó Tư Nghiên trên Internet, vì vậy tài liệu được sử dụng để chỉnh sửa video về cơ bản là giống nhau, nhưng kèm theo đó là những câu nói trìu mến khác nhau.
Nguyễn Hân nhìn đoạn video đã chỉnh sửa bằng chữ viết, mặc dù biết rằng đó chỉ là hiệu ứng chỉnh sửa và những lời lẽ đó là do cư dân mạng tạo ra nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Có lẽ vì những câu đó thực sự rất ngọt ngào.
Nguyễn Hân ôm mặt và nở nụ cười với Vương Lị.
“Đêm hôm trước sau khi thân phận thực sự của Nguyễn Thư Nhã được tiết lộ, em đã thật sự phát điên tưởng tượng ra bộ dáng đại công chúa của tập đoàn Đạt Hành trông như thế nào. Em đã dành cả đêm để xem qua Weibo Douyin, trang web chính thức của Đạt Hành và trang web chính thức của Thịnh Nguyên. Em không thể tìm thấy cái bóng, dáng nào về cô ấy nhưng lại tìm thấy rất nhiều video về các hoàng tử và nhận thấy rằng các hoàng tử của chúng ta đều hết lòng vì công chúa ”.
Nguyễn Hân định thần lại một chút, “Những thứ này đều là chỉnh sửa, cho nên không thể xem là thật.”
Vương Lị đang cầm điện thoại, “Em không quan tâm. Dù sao đây cũng là cặp đôi em kiếm ra. Chuyện tình của vị bá đạo tổng tài và người vợ tỷ phú của anh ta là một chuyện tình hào môn thế gia. Nghĩ lại cũng cảm thấy ngọt ngào.”
“Chị Hân Hân, chị nói đại công chúa yêu một người giàu có bậc nhất như phò mã có giống như trong tiểu thuyết không. Hôm nay phò mã tặng công chúa biệt thự, ngày mai trưởng công chúa tặng lại máy bay riêng.”
Nguyễn Hân: “…”
Thật là xấu hổ nhưng tôi không….
“Em thực sự muốn biết công chúa trông như thế nào.”
Nguyễn Hân: “Em muốn biết bộ dạng cô ấy để làm gì?”
“Em chỉ tò mò, em không biết cô ấy có bộ dáng xinh đẹp như thế nào để có thể khiến phò mã kết hôn cùng cô ấy ngay khi cô tốt nghiệp đại học. Sau đó công bố với truyền thông rằng cô chính là vợ của anh”
Đứa trẻ này những chuyện phiếm trên mạng hại không ít.
Nguyễn Hân mỉm cười, mở máy tính lên và định kiểm tra tài liệu cho cuộc họp, Vương Lị ngồi sang một bên, nhìn những tập tài liệu nhỏ tóm tắt trên màn hình, với vẻ ngưỡng mộ.
Nguyễn Hân thực sự là một cô gái có năng lực nhất mà cô từng thấy, cô ấy có thể hoàn thành tốt công việc mà không cần tăng ca tính tình rất ngầu, cô ấy cũng không giống những nhân viên chính thức khác là sẽ cố tình tìm nhiều việc cho thực tập sinh Địa vị và ngoại hình quá cao nên người ta dễ dàng bỏ qua tài năng của cô ấy.
Nét mặt tinh xảo, nước da trắng ngần, khí chất có thể mặn mà cũng có thể ngọt ngào, dáng người có lồi có lõm, đẹp như tiên nữ, nụ cười như có thể khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
Vương Lị trước đây cảm thấy rằng cô ấy không thể tưởng tượng được Phó phu nhân phải có bộ dáng thế nào thì đứng trước mặt Phó Tư Nghiên mới không bị so sánh với với khuôn mặt của anh ấy. Bây giờ nghĩ lại, chị Hân Hân đứng trước mặt Phó Tư Nghiên như thế này, không xét gia thế, chỉ xét dung mạo thì hoàn toàn xứng đôi.
“Chị Hân Hân, trưởng công chúa nên giống chị, đúng không?”
Nguyễn Hân gõ tay lên bàn phím, tự hỏi liệu mình có để lộ gì không.
Cô nghiêng đầu nhìn Vương Lị.
Vương Lị nói với vẻ mặt đau buồn: “Tại sao mọi người đều có một mũi và hai mắt? Nhưng chị lại có thể xinh đẹp như vậy, ông trời quá bất công.”
Nguyễn Hân mỉm cười, “Đừng khen tôi, tôi sẽ tự kiêu.”
Vương Lý tiếp tục xuất ra rắm cầu vồng , “Tuy rằng tự kiêu nhưng chị có thể có chút tự kiêu này.”
“Yên lặng, tổng biên tập đã trở lại.”
Đồng nghiệp trong phòng Hành chính nhìn thấy Hứa Lam thì vội vàng chạy tới báo tin, những tiếng ồn ào trong phòng làm việc lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng gõ bàn phím.
Một lúc sau, Hứa Lan đi giày cao gót vào, trợ lý của cô thông báo mọi người chuẩn bị, cuộc họp bắt đầu ngay lập tức.
Những người trong ban biên tập đứng dậy đi vào phòng họp.
Hứa Lan đi vào, liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đã ở đó, liền đi thẳng vào cửa..
“Cuộc họp của chúng ta hôm nay chủ yếu là để xác định các ứng cử viên cho trang bìa cho số đặc biệt cuối năm.”
Cô ấy nhìn Lí Thu Mạn, “Tuần trước Lí Thu Mạn đã đề xuất Nguyễn Thư Nhã, bởi vì một sự cố nhỏ đã xảy ra vào thứ 7 nên hình ảnh của cô ta đã bị xấu đi và nó không phù hợp để lên bìa chúng ta trong thời gian ngắn. Tôi đã thảo luận với Lí Thu Mạn. Bây giờ, Lí Thu Mạn sẽ nói chuyện với cô ấy về vấn đề của cô ấy. ”
Lí Thu Mạn trông có vẻ mệt mỏi, ” Ngày hôm qua tôi đã liên lạc với người đại diện của cô ấy. Người đại diện của cô ấy nói rằng việc hình ảnh của cô ấy bị xấu đi không có được nhắc là vi phạm hợp đồng. Cô ấy không muốn thỏa hiệp. Nhiều nhất là cô ấy đồng ý lùi lại và không quay số đặc biệt cuối năm. Nhưng trang bìa của tạp chí Lệ Vi số chính vào tháng 1 năm sau sẽ được trao cho cô ấy. ”
Nguyễn Hân nhíu mày: “Không phải cô nói hôm nay sẽ quyết định ứng cử viên trang bìa sao? Hợp đồng đã ký rồi? Lí Thu Mạn, cô đã ký chưa?”
Lí Thu Mạn nghe Nguyễn Hân chất vấn bản thân, vẻ mặt ủ rũ, giọng điệu rất hung hăng, ” Là Lý tổng đồng ý ký.”
Nguyễn Hân được biết rằng sau khi Hứa Lam trình bày với Lí tổng vào tuần trước rằng cô phản đối việc để Nguyễn Thư Nhã làm gương mặt trang bìa của số đặc biệt cuối năm, nhưng Lý tổng đã kiên quyết không cho phép thay thế Nguyễn Thư Nhã và để Lí Thu Mạn trực tiếp ký hợp đồng với Nguyễn Thư Nhã mà không nói với Hứa Lam.
Hứa Lam chỉ biết được điều này vào tối thứ bảy.
Lúc đó, Lý tổng nghĩ Nguyễn Thư Nhã là con gái của tập đoàn Đạt Hành nên hợp đồng không hạn chế Nguyễn Thư Nhã chút nào, hiện tại thân phận của Nguyễn Thư Nhã đã bị bại lộ, Lý tổng không muốn sử dụng Nguyễn Thư Nhã nữa, nhưng Nguyễn Thư Nhã không phải là ngọn đèn cạn dầu. Cô ta không muốn nhượng bộ và khăng khăng đòi làm theo hợp đồng để chụp cho tạp chí Lệ Vi,
Sau khi Hứa Lam giao lại cho Lí Thu Mạn thì cũng có để ý một chút. Chuyện xác nhận thì sẽ do cô và Lí tổng đảm nhận nhưng Hứa Lam tức giận vì cấp trên đã bỏ qua cô mà cùng Lí tổng tính chuyện ký hợp đồng. Bây giờ có chuyện xảy ra thì lại muốn cô đổ vỏ.
Cả hai công ty đều thuộc về Đạt Hành và Nguyễn Thư Nhã thực sự không thể kiện Tạp chí Lệ Vi, nhưng chính Lí tổng đã coi trọng mặt mũi nên không thương lượng với người bên kia rồi đẩy hết lên Lí Thu Mạn.
“Số đặc biệt cuối năm này Nguyễn Hân mời Hàn Nhâm Bân, mong các bạn đều hợp tác nghiêm túc và tập trung cho số đặc biệt cuối năm.”
Khi mọi người nghe thấy tên của Hàn Nhâm Bân, họ nhìn Nguyễn Hân với sự kinh ngạc.
Vương Lị phấn khích ném cánh tay Nguyễn Hân xuống, cô nghĩ Nguyễn Hân nói rằng cô sẽ mời Hàn Nhâm Bân đến và chỉ nói chuyện bâng quơ, nhưng không ngờ lại mời.
“Nguyễn Hân, bạn nên liên lạc với Hàn Nhâm Bân ngay hôm nay và ký hợp đồng chính thức.”
Nguyễn Hân mím môi nói: “Không.”
Từ Lan nhướng mi.
Nguyễn Hân nói: “Hợp đồng với Nguyễn Thư Nhã đã được ký và vấn đề của phía cô ấy vẫn chưa được giải quyết. Nếu chúng tôi ký hợp đồng với Hàn Nhâm Bân, ngay cả khi chúng tôi bồi thường cho Nguyễn Thư Nhã do vi phạm hợp đồng thì đoàn đội của cô ấy có thể sử dụng điều này nếu họ muốn gây rắc rối. Trên mạng đã tung tin rầm rộ rằng Hàn Nhâm Bân đã cướp lời mời chụp bìa tạp chí của cô ấy.Chúng ta mới Hàn Nhâm Bân chụp tạp chí, anh ấy có thể đến là đã cho chúng ta chút mặt mũi rồi và anh ấy không thể vì những sai lầm của chúng ta mà bị bôi đen được.”
Hứa Lam gật đầu, “Nếu bây giờ không ký hợp đồng thì cô hãy đi thảo luận với Hàn Nhâm Bân, đợi chuyện của Nguyễn Thư Nhã giải quyết xong mới ký hợp đồng. Anh ấy có thể đợi được không? Hay là anh ấy đã biết hết mọi chuyện và đồng ý ký hợp đồng?”
“Để tôi thử.”
Họp xong, mọi người bước ra khỏi phòng họp, tâm trạng không tốt.
Buổi sáng, tôi vẫn còn mừng vì chuyện của Nguyễn Thư Nhã không ảnh hưởng gì đến Tạp chí Lệ Vi. Tôi không ngờ Lí Thu Mạn lại bí mật ký hợp đồng mà không báo cho mọi người biết để giành chiến thắng. Mọi người có chút trách móc Lí Thu Mạn đã kéo chân bọn họ, nếu không tạp chí có thể mời Hàn Nhâm Bân.
Một đồng nghiệp thích Hàn Nhâm Bân không giấu nổi những điều trong lòng, cảm xúc hiện rõ trên mặt, khi đi ngang qua Lí Thu Mạn, anh ấy đã châm biếm cô ấy.
Lí Thu Mạn ngồi trên ghế với vẻ mặt ảm đạm, Trương Linh đi tới an ủi cô.
Lí Thu Mạn bất ngờ làm rơi con chuột không dây trên ghế xuống đất và trút giận: “Ai mà biết được cô ấy sẽ là người giả mạo.”
Sau khi nói xong, cô ta trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Hân và nhỏ giọng nguyền rủa, “Đó là sự thật.” Cô cảm thấy Nguyễn Hân nói rằng chuyện của Nguyễn Thư Nhã sẽ không được giải quyết nếu không ký với Hàn Nhâm Bân là vì cô ấy cố tình gây rắc rối với cô ấy.
Tầm mắt của Nguyễn Hân thoáng thấy động tĩnh của cô ta, không để ý đến, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị đặt trà sữa thì nhận được lời nhắc tin nhắn WeChat ở đầu điện thoại.
Phó Tư Nghiên: [Về nhà lúc tám giờ tối nay. 】
Nguyễn Hân sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào bức chân dung để xác nhận đó là Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên thực sự đã đích thân gửi lịch hẹn cho cô, phía trên đều là những điều tốt lành.
Nguyễn Hân: [Được rồi. 】
Cô gửi lại tin nhắn, chuẩn bị thoát khỏi trang trò chuyện thì phát hiện bên kia đang gõ, cô dừng lại chờ một lúc, nhìn chằm chằm vào màn hình năm phút đồng hồ, bên kia vẫn đang gõ, không có tin nhắn nào.
Phó Tư Nghiên có chuẩn bị gửi một đoạn văn nhỏ cho chính mình không?
Nguyễn Hân: [? 】
Phó Tư Nghiên: [Em có nhớ tôi không? 】
“…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta đến muộn, xin lỗi
Phó Tư Nghiên: Lời yêu thương ngập ngừng
Chương 24 :
Buổi trưa, mặt trời rực rỡ, nắng chiếu xuyên qua ô cửa kính, in bóng lên con người, không khí ấm áp.
Tiếng gõ bàn phím trong phòng làm việc vang lên, Nguyễn Hân cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, một lần nữa khẳng định rằng không phải do bản thân sáng nay xem hơi nhiều cái video “tình cảm sâu đậm” của anh ấy, bị tẩy não mà sinh ra ảo giác.
Phó Tư Nghiên… uống say rồi?
Vẫn chơi “thật hay thách” thua cuộc và tự trêu trọc bản thân?
Câu nói này quá thân mật và cưng chiều, nó giống như lời âu yếm của những người đang yêu nhau vậy, Nguyễn Hân không khỏi liên tưởng đến một trong những cảnh phim mà hôm nay Vương Lê cho mình xem, Phó Tư Nghiên mặc áo sơ mi trắng và quần âu tối màu, ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên đùi, tay phải vô tình lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt đào hoa như vực sâu dưới ánh đèn mờ ảo, như đang chăm chú nhìn người yêu của mình vậy, làm cho lòng người cảm thấy xao xuyến.
Cô ấy cảm thấy khóe môi mình bất giác nhếch lên, Vương Lê Dư Quang ngồi bên cạnh thoáng thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, gương mặt tỏ ra vẻ ngọt ngào, liền tò mò nhìn lên.
“Chị Hân Hân, chị đang xem gì mà vui thế.”
Nguyễn Hân tỉnh táo lại, trấn an tâm trí, không nên nghĩ ngợi gì nữa, cô liền đưa điện thoại ra không cho Vương Lê nhìn thấy thông tin trên màn hình, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì.”
Vương Lê nghiêng người lại gần cô và nhẹ nhàng nói: “Chị Hân Hân, chị đang yêu đấy à? Người đàn ông lúc trước đã tán được chưa?”
Người đàn ông trước kia?
Cô ấy đã từng theo đuổi đàn ông lúc nào chứ?
Đoán được rằng người mà cô ta nhắc đến là Phó Tư Nghiên. Tuần trước muốn nhờ Phó Tư Nghiên giúp đỡ nên đã hỏi cô ta mấy câu, có lẽ là cô ta hiểu nhầm rồi, để giải thích quan hệ giữa cô và Phó Tư Nghiên cũng không hay lắm, cô gái này sức tưởng tượng vô cùng phong phú, chắc chắn sẽ hỏi về nó một lần nữa, lắc đầu: “Không có gì.”
Cô ấy kết hôn rồi, nhưng cũng không hẳn là yêu đương.
Vương Lê tỏ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ, chị Hân Hân, chị xinh đẹp như vậy, thích một người đàn ông chẳng phải chuyện hết sức bình thường sao? Người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của chị cơ chứ, em có thể xem ảnh của anh ấy không?”
Nguyễn Hân ngẩng đầu, mỉm cười, lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Vương Lê “…”
Vì không muốn Vương Lê hỏi thêm, Nguyễn Hân cầm cốc nước đi đến phòng pha trà, ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, làn gió nhẹ thổi qua má cô, nghĩ một lúc, cô nhấp vào WeChat và gửi lại cho Phó Tư Nghiên một tin nhắn.
Nguyễn Hân: “Nhớ anh.”
Mặc dù không biết là Phó Tư Nghiên có mục đích gì, cũng có thể là lúc ở cùng với bạn bè, bị bạn bè xúi giục gửi tin nhắn như thế này, nếu thật sự là như vậy thì cũng không để anh ấy ở bên ngoài bị mất mặt được.
Nếu như Phó Tư Nghiên đã cố tình trêu đùa bản thân mình, vì tin tức của mình mà tự chế giễu mình, thế thì cô ấy sẽ thêm một câu ở đằng sau. “Nhớ anh không cần quay lại.”
Cô ấy thật là nhanh chí.
Phó Tư Nghiên: “Biết rồi.”
Biết rồi?
Nguyễn Hân cau mày, này là ý gì chứ?
Cô đợi hai phút đồng hồ, thấy Phó Tư Nghiên không có tin tức gì, cô cầm cốc nước chuẩn bị quay lại làm việc, Lý Thu Mạn đi đôi giày cao gót bước vào, vẻ mặt không vui.
”Là cô cố ý?”
Nguyễn Hân liếc cô một cái. “Ý cô là gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô, trong lòng Lí Thu Mạn càng thêm bực bội. “Nguyễn Hân , cô có thể đừng giả vờ như vậy được không? Cô đã cố gắng rất nhiều để mời được Hàn Nhậm Bân, không phải chỉ muốn lập kế hoạch cho đặc san cuối năm sao? Bây giờ cô đã thành công rồi. Nguyễn Thư Nhã đã bị vạch trần là lừa đảo. Trang bìa tạp chí sẽ không sử dụng hình ảnh của cô ấy. Tiếp đến vấn đề sẽ dần dần được giải quyết. Cô nắm lấy việc kí hợp đồng của Nguyễn Thư Nhã không buông, không đồng ý ký thỏa thuận với Hàn Nhậm Bân, chẳng phải là muốn dùng lời mời của Hàn Nhậm Bân, khiến tổng biên tập gây sức ép với tôi sao? ”
Gần đây cô ấy vẫn luôn tiếp xúc với đoàn đội của Nguyễn Thư Nhã, đoàn đội của cô ấy rất khó khăn, việc này lại thuộc về vi ước của bọn họ, Lý tổng lại không muốn lộ diện, vì thế trách nhiệm liền đổ hết lên người cô ấy. Không phải chuyện hai ba ngày là có thể giải quyết được, dù sao tạp chí đặc san cũng không thể dùng hình ảnh Nguyễn Thư Nhã nữa, phía Hàn Nhậm Bân hoàn toàn có thể kí hợp đồng trước, bây giờ Nguyễn Hân nói chuyện hợp đồng của Nguyễn Thư Nhã không được giải quyết liền không kí với Hàn Nhậm Bân nữa. Nếu trong thời kì giải quyết sự việc của Nguyễn Thư Nhã, Hàn Nhậm Bân nuốt lời, cuối cùng trách nhiệm chắc chắn thuộc về cô ấy.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ Nguyễn Hân hoàn toàn không mời Hàn Nhậm Bân, chỉ biết là Nguyễn Thư Nhã xảy ra chuyện, còn cố ý nói như vậy để người khác nghĩ rằng vì cô mà tạp chí Lệ Vi đã đánh mất cơ hội hợp tác với Hàn Nhậm Bân.
Nguyễn Hân quay người lại, nhìn cô ta nói: “Ý của cô là giấu Hàn Nhậm Bân ký hợp đồng, một bìa tạp chí ký hai người?”
Lý Thu Mạn không nói gì, nhưng ý tứ trên mặt đã rất rõ ràng, đúng là cô ta nghĩ như vậy.
Nguyễn Hân thấy cô ta phạm tội vẫn cây ngay không sợ chết đứng, dùng thái độ tính toán nhỏ nhặt, mím môi, ra vẻ nghiêm túc:
“Cô có biết loại chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng của Lệ Vi không? Đừng nói về địa vị của Hàn Nhậm Bân trong ngành giải trí. Chúng ta mưu kế anh ta, anh ta lại càng có lí do. Nếu anh ấy không hài lòng về vấn đề này, thì việc anh ấy không bao giờ hợp tác với chúng tôi nữa là chuyện nhỏ. Nếu như chuyện này mà bị lan truyền trên mạng, bị fan của cô ta ngăn lại, Tạp chí Lệ Vi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề vì bị tẩy chay. Ngay cả những diễn viên nhỏ khác, chúng ta cũng không thể làm những điều tự hạ thấp bản thân như thế này. Những diễn viên có ít người hâm mộ khác có khả năng bị hack vì Nguyễn Thư Nhã đã tiết lộ lời mời của tạp chí để được thay thế bằng người khác. Những điều nhỏ nhặt mà cô tự nghĩ ra có thể làm hỏng sự nghiệp cả đời của người khác. ”
Người trong phòng uống trà càng ngày càng nhiều, bình thường trong công ty Nguyễn Hân đều cười với mọi người, hiếm khi thấy cô ấy nghiêm túc như bây giờ, chững chạc đàng hoàng dạy dỗ Lý Thu Mạn, giống như đang khiển trách cấp dưới, giữa lông mày và ánh mắt có chút lạnh lẽo, trong lòng sinh ra vẻ kiêu ngạo, luôn cảm thấy câu nói tiếp theo của cô có thể khiến Lý Thu Mạn thu dọn đồ đạc rời đi.
Lý Thu Mạn cũng ngây ra trước những gì cô nói, dưới đám đông vừa tức vừa giận, cô không nghĩ suy nghĩ của mình là sai, nhưng cô không thể phản bác lại lời nói của Nguyễn Hân trước đám đông.
Trưởng phòng nhân sự thấy mọi người đứng hết ở phòng uống trà, liền bước đến nói:
“Mấy người làm gì ở đây vậy? Mau giải tán rồi trở về bàn làm việc.”
Nguyễn Hân mang cốc nước mang ra khỏi phòng uống trà, sắc mặt trở lại bình thường, trên khóe môi vẫn còn có một nụ cười nhàn nhạt, giống như cô không phải là người vừa mới giáo dục tư tưởng cho Lý Thu Mạn vậy.
Mọi người đi theo Nguyễn Hân trở về, Lý Thu Mạn lạnh lùng nhìn bóng lưng Nguyễn Hân rời đi, sắc mặt u ám, thấp giọng chửi rủa:
“Đồ điên, quan tâm đến những chuyện tầm thường như vậy.”
Nguyễn Hân trở lại chỗ ngồi, uống một ngụm nước, xoay ghế đối diện với cửa sổ, nhìn mây mù bên ngoài với đôi mắt thư thái.
Chương Giai Giai, một thực tập sinh đến công ty thực tập cùng với Vương Lê, đến gần Vương Lê và thì thầm: “Chị Hân Hân thật ngầu, bình thuờng chị ấy rất hay cười, lại còn xinh đẹp nữa chứ, cảm thấy chị ấy là một cô gái có tính cách rất mềm yếu. không ngờ lúc ý lại nghiêm túc như vậy.”
Vương Lê nói: “Chị ấy là kiểu dịu dàng mạnh mẽ, bình thường cậu nói chuyện cười đùa với cô ấy thế nào cũng được, nhưng mà liên quan đến vấn đề công việc, cô ấy sẽ nhẹ nhàng nói với cậu là cậu làm chưa được, khiến cậu mặc dù mắc lỗi nhưng cũng không cảm thấy ngại.”
Chương Giai Giai: “Thế tại sao có mấy cái văn kiện mà cậu cũng in sai thế, tuần trước tớ thấy chị Hân Hân phải tự mình đi in tài liệu đấy.”
Vương Lê: “…Bởi vì da mặt tớ dày.”
Chương Giai Giai:“……”
Ăn xong bữa trưa, Nguyễn Hân dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, cô lại nhận được tin nhắn của Phó Tư Nghiên.
Là một tấm vé máy bay.
Thời gian đến được ghi trên vé là 4h30.
Lái xe từ sân bay về nhà cũng mất khoảng hơn 30 phút.
Phó Tư Nghiên buổi trưa bảo 8 giờ đến nhà, bây giờ vé máy bay là 4h30, cũng có thể nói khoảng 5h là anh ta đã có thể về đến nhà rồi, sớm hơn dự kiến 3 tiếng đồng hồ.
Anh ta nói biết rồi sau đó lại chẳng có động tĩnh gì nữa, ai mà biết được là chạy đi đổi vé máy bay chứ.
Sớm hơn ít nhất là 3 tiếng đồng hồ?
Nguyễn Hân nở nụ cười trên môi rồi vén tóc bên phải lên và không trả lời.
Công việc tại tòa soạn luôn bận rộn, có thể là do cuộc họp thường kỳ hôm nay bị hoãn cộng thêm chuyện của Nguyễn Thư Nhã bị phát hiện nên khiến mọi người không chuyên tâm làm việc, tụm năm tụm bảy cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trong hoàn cảnh này, Vương Lị thậm chí còn cẩn thận hơn, cô nhấc điện thoại di động trên bàn lên rồi nắm lấy cánh tay của Nguyễn Hân.
“Chị Hân Hân, để em cho chị xem vài đoạn phim về vợ chồng phò mã của chúng ta.”
Cô ấy nhấp vào một đoạn video và đặt nó trước mặt Nguyễn Hân.
Video được cắt và biên tập lại với nhau. Các tài liệu được sử dụng là ảnh và video do Phó Tư Nghiên tham dự tại các buổi tối từ thiện khác nhau, giảng đường đại học và hội nghị từ thiện. Mỗi khung hình là một bức ảnh đi bộ, những ngón tay mảnh khảnh, xương cốt rõ ràng, tay đeo nhẫn, một số cảnh quay cận cảnh đã được cắt thêm vào đó là phần xưng hô được chèn thêm vào.
Nam nhân Phó Tư Nghiên kết hôn sớm, không những đẹp trai mà chiều vợ hết mực.
Sau khi video đầu tiên kết thúc, nội dung của video thứ hai giống với video đầu tiên, chỉ khác là nhạc nền và trình tự chỉnh sửa khác nhau. Bản sao của video là người đàn ông sau khi kết hôn không bao giờ tháo chiếc nhẫn ra và dùng phương thức của chính mình để vợ mình luôn cảm thấy an toàn.
Không có nhiều hình ảnh và video về Phó Tư Nghiên trên Internet, vì vậy tài liệu được sử dụng để chỉnh sửa video về cơ bản là giống nhau, nhưng kèm theo đó là những câu nói trìu mến khác nhau.
Nguyễn Hân nhìn đoạn video đã chỉnh sửa bằng chữ viết, mặc dù biết rằng đó chỉ là hiệu ứng chỉnh sửa và những lời lẽ đó là do cư dân mạng tạo ra nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Có lẽ vì những câu đó thực sự rất ngọt ngào.
Nguyễn Hân ôm mặt và nở nụ cười với Vương Lị.
“Đêm hôm trước sau khi thân phận thực sự của Nguyễn Thư Nhã được tiết lộ, em đã thật sự phát điên tưởng tượng ra bộ dáng đại công chúa của tập đoàn Đạt Hành trông như thế nào. Em đã dành cả đêm để xem qua Weibo Douyin, trang web chính thức của Đạt Hành và trang web chính thức của Thịnh Nguyên. Em không thể tìm thấy cái bóng, dáng nào về cô ấy nhưng lại tìm thấy rất nhiều video về các hoàng tử và nhận thấy rằng các hoàng tử của chúng ta đều hết lòng vì công chúa ”.
Nguyễn Hân định thần lại một chút, “Những thứ này đều là chỉnh sửa, cho nên không thể xem là thật.”
Vương Lị đang cầm điện thoại, “Em không quan tâm. Dù sao đây cũng là cặp đôi em kiếm ra. Chuyện tình của vị bá đạo tổng tài và người vợ tỷ phú của anh ta là một chuyện tình hào môn thế gia. Nghĩ lại cũng cảm thấy ngọt ngào.”
“Chị Hân Hân, chị nói đại công chúa yêu một người giàu có bậc nhất như phò mã có giống như trong tiểu thuyết không. Hôm nay phò mã tặng công chúa biệt thự, ngày mai trưởng công chúa tặng lại máy bay riêng.”
Nguyễn Hân: “…”
Thật là xấu hổ nhưng tôi không….
“Em thực sự muốn biết công chúa trông như thế nào.”
Nguyễn Hân: “Em muốn biết bộ dạng cô ấy để làm gì?”
“Em chỉ tò mò, em không biết cô ấy có bộ dáng xinh đẹp như thế nào để có thể khiến phò mã kết hôn cùng cô ấy ngay khi cô tốt nghiệp đại học. Sau đó công bố với truyền thông rằng cô chính là vợ của anh”
Đứa trẻ này những chuyện phiếm trên mạng hại không ít.
Nguyễn Hân mỉm cười, mở máy tính lên và định kiểm tra tài liệu cho cuộc họp, Vương Lị ngồi sang một bên, nhìn những tập tài liệu nhỏ tóm tắt trên màn hình, với vẻ ngưỡng mộ.
Nguyễn Hân thực sự là một cô gái có năng lực nhất mà cô từng thấy, cô ấy có thể hoàn thành tốt công việc mà không cần tăng ca tính tình rất ngầu, cô ấy cũng không giống những nhân viên chính thức khác là sẽ cố tình tìm nhiều việc cho thực tập sinh Địa vị và ngoại hình quá cao nên người ta dễ dàng bỏ qua tài năng của cô ấy.
Nét mặt tinh xảo, nước da trắng ngần, khí chất có thể mặn mà cũng có thể ngọt ngào, dáng người có lồi có lõm, đẹp như tiên nữ, nụ cười như có thể khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
Vương Lị trước đây cảm thấy rằng cô ấy không thể tưởng tượng được Phó phu nhân phải có bộ dáng thế nào thì đứng trước mặt Phó Tư Nghiên mới không bị so sánh với với khuôn mặt của anh ấy. Bây giờ nghĩ lại, chị Hân Hân đứng trước mặt Phó Tư Nghiên như thế này, không xét gia thế, chỉ xét dung mạo thì hoàn toàn xứng đôi.
“Chị Hân Hân, trưởng công chúa nên giống chị, đúng không?”
Nguyễn Hân gõ tay lên bàn phím, tự hỏi liệu mình có để lộ gì không.
Cô nghiêng đầu nhìn Vương Lị.
Vương Lị nói với vẻ mặt đau buồn: “Tại sao mọi người đều có một mũi và hai mắt? Nhưng chị lại có thể xinh đẹp như vậy, ông trời quá bất công.”
Nguyễn Hân mỉm cười, “Đừng khen tôi, tôi sẽ tự kiêu.”
Vương Lý tiếp tục xuất ra rắm cầu vồng , “Tuy rằng tự kiêu nhưng chị có thể có chút tự kiêu này.”
“Yên lặng, tổng biên tập đã trở lại.”
Đồng nghiệp trong phòng Hành chính nhìn thấy Hứa Lam thì vội vàng chạy tới báo tin, những tiếng ồn ào trong phòng làm việc lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng gõ bàn phím.
Một lúc sau, Hứa Lan đi giày cao gót vào, trợ lý của cô thông báo mọi người chuẩn bị, cuộc họp bắt đầu ngay lập tức.
Những người trong ban biên tập đứng dậy đi vào phòng họp.
Hứa Lan đi vào, liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đã ở đó, liền đi thẳng vào cửa..
“Cuộc họp của chúng ta hôm nay chủ yếu là để xác định các ứng cử viên cho trang bìa cho số đặc biệt cuối năm.”
Cô ấy nhìn Lí Thu Mạn, “Tuần trước Lí Thu Mạn đã đề xuất Nguyễn Thư Nhã, bởi vì một sự cố nhỏ đã xảy ra vào thứ 7 nên hình ảnh của cô ta đã bị xấu đi và nó không phù hợp để lên bìa chúng ta trong thời gian ngắn. Tôi đã thảo luận với Lí Thu Mạn. Bây giờ, Lí Thu Mạn sẽ nói chuyện với cô ấy về vấn đề của cô ấy. ”
Lí Thu Mạn trông có vẻ mệt mỏi, ” Ngày hôm qua tôi đã liên lạc với người đại diện của cô ấy. Người đại diện của cô ấy nói rằng việc hình ảnh của cô ấy bị xấu đi không có được nhắc là vi phạm hợp đồng. Cô ấy không muốn thỏa hiệp. Nhiều nhất là cô ấy đồng ý lùi lại và không quay số đặc biệt cuối năm. Nhưng trang bìa của tạp chí Lệ Vi số chính vào tháng 1 năm sau sẽ được trao cho cô ấy. ”
Nguyễn Hân nhíu mày: “Không phải cô nói hôm nay sẽ quyết định ứng cử viên trang bìa sao? Hợp đồng đã ký rồi? Lí Thu Mạn, cô đã ký chưa?”
Lí Thu Mạn nghe Nguyễn Hân chất vấn bản thân, vẻ mặt ủ rũ, giọng điệu rất hung hăng, ” Là Lý tổng đồng ý ký.”
Nguyễn Hân được biết rằng sau khi Hứa Lam trình bày với Lí tổng vào tuần trước rằng cô phản đối việc để Nguyễn Thư Nhã làm gương mặt trang bìa của số đặc biệt cuối năm, nhưng Lý tổng đã kiên quyết không cho phép thay thế Nguyễn Thư Nhã và để Lí Thu Mạn trực tiếp ký hợp đồng với Nguyễn Thư Nhã mà không nói với Hứa Lam.
Hứa Lam chỉ biết được điều này vào tối thứ bảy.
Lúc đó, Lý tổng nghĩ Nguyễn Thư Nhã là con gái của tập đoàn Đạt Hành nên hợp đồng không hạn chế Nguyễn Thư Nhã chút nào, hiện tại thân phận của Nguyễn Thư Nhã đã bị bại lộ, Lý tổng không muốn sử dụng Nguyễn Thư Nhã nữa, nhưng Nguyễn Thư Nhã không phải là ngọn đèn cạn dầu. Cô ta không muốn nhượng bộ và khăng khăng đòi làm theo hợp đồng để chụp cho tạp chí Lệ Vi,
Sau khi Hứa Lam giao lại cho Lí Thu Mạn thì cũng có để ý một chút. Chuyện xác nhận thì sẽ do cô và Lí tổng đảm nhận nhưng Hứa Lam tức giận vì cấp trên đã bỏ qua cô mà cùng Lí tổng tính chuyện ký hợp đồng. Bây giờ có chuyện xảy ra thì lại muốn cô đổ vỏ.
Cả hai công ty đều thuộc về Đạt Hành và Nguyễn Thư Nhã thực sự không thể kiện Tạp chí Lệ Vi, nhưng chính Lí tổng đã coi trọng mặt mũi nên không thương lượng với người bên kia rồi đẩy hết lên Lí Thu Mạn.
“Số đặc biệt cuối năm này Nguyễn Hân mời Hàn Nhâm Bân, mong các bạn đều hợp tác nghiêm túc và tập trung cho số đặc biệt cuối năm.”
Khi mọi người nghe thấy tên của Hàn Nhâm Bân, họ nhìn Nguyễn Hân với sự kinh ngạc.
Vương Lị phấn khích ném cánh tay Nguyễn Hân xuống, cô nghĩ Nguyễn Hân nói rằng cô sẽ mời Hàn Nhâm Bân đến và chỉ nói chuyện bâng quơ, nhưng không ngờ lại mời.
“Nguyễn Hân, bạn nên liên lạc với Hàn Nhâm Bân ngay hôm nay và ký hợp đồng chính thức.”
Nguyễn Hân mím môi nói: “Không.”
Từ Lan nhướng mi.
Nguyễn Hân nói: “Hợp đồng với Nguyễn Thư Nhã đã được ký và vấn đề của phía cô ấy vẫn chưa được giải quyết. Nếu chúng tôi ký hợp đồng với Hàn Nhâm Bân, ngay cả khi chúng tôi bồi thường cho Nguyễn Thư Nhã do vi phạm hợp đồng thì đoàn đội của cô ấy có thể sử dụng điều này nếu họ muốn gây rắc rối. Trên mạng đã tung tin rầm rộ rằng Hàn Nhâm Bân đã cướp lời mời chụp bìa tạp chí của cô ấy.Chúng ta mới Hàn Nhâm Bân chụp tạp chí, anh ấy có thể đến là đã cho chúng ta chút mặt mũi rồi và anh ấy không thể vì những sai lầm của chúng ta mà bị bôi đen được.”
Hứa Lam gật đầu, “Nếu bây giờ không ký hợp đồng thì cô hãy đi thảo luận với Hàn Nhâm Bân, đợi chuyện của Nguyễn Thư Nhã giải quyết xong mới ký hợp đồng. Anh ấy có thể đợi được không? Hay là anh ấy đã biết hết mọi chuyện và đồng ý ký hợp đồng?”
“Để tôi thử.”
Họp xong, mọi người bước ra khỏi phòng họp, tâm trạng không tốt.
Buổi sáng, tôi vẫn còn mừng vì chuyện của Nguyễn Thư Nhã không ảnh hưởng gì đến Tạp chí Lệ Vi. Tôi không ngờ Lí Thu Mạn lại bí mật ký hợp đồng mà không báo cho mọi người biết để giành chiến thắng. Mọi người có chút trách móc Lí Thu Mạn đã kéo chân bọn họ, nếu không tạp chí có thể mời Hàn Nhâm Bân.
Một đồng nghiệp thích Hàn Nhâm Bân không giấu nổi những điều trong lòng, cảm xúc hiện rõ trên mặt, khi đi ngang qua Lí Thu Mạn, anh ấy đã châm biếm cô ấy.
Lí Thu Mạn ngồi trên ghế với vẻ mặt ảm đạm, Trương Linh đi tới an ủi cô.
Lí Thu Mạn bất ngờ làm rơi con chuột không dây trên ghế xuống đất và trút giận: “Ai mà biết được cô ấy sẽ là người giả mạo.”
Sau khi nói xong, cô ta trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Hân và nhỏ giọng nguyền rủa, “Đó là sự thật.” Cô cảm thấy Nguyễn Hân nói rằng chuyện của Nguyễn Thư Nhã sẽ không được giải quyết nếu không ký với Hàn Nhâm Bân là vì cô ấy cố tình gây rắc rối với cô ấy.
Tầm mắt của Nguyễn Hân thoáng thấy động tĩnh của cô ta, không để ý đến, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị đặt trà sữa thì nhận được lời nhắc tin nhắn WeChat ở đầu điện thoại.
Phó Tư Nghiên: [Về nhà lúc tám giờ tối nay. 】
Nguyễn Hân sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào bức chân dung để xác nhận đó là Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên thực sự đã đích thân gửi lịch hẹn cho cô, phía trên đều là những điều tốt lành.
Nguyễn Hân: [Được rồi. 】
Cô gửi lại tin nhắn, chuẩn bị thoát khỏi trang trò chuyện thì phát hiện bên kia đang gõ, cô dừng lại chờ một lúc, nhìn chằm chằm vào màn hình năm phút đồng hồ, bên kia vẫn đang gõ, không có tin nhắn nào.
Phó Tư Nghiên có chuẩn bị gửi một đoạn văn nhỏ cho chính mình không?
Nguyễn Hân: [? 】
Phó Tư Nghiên: [Em có nhớ tôi không? 】
“…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta đến muộn, xin lỗi
Phó Tư Nghiên: Lời yêu thương ngập ngừng
Chương 24 :
Buổi trưa, mặt trời rực rỡ, nắng chiếu xuyên qua ô cửa kính, in bóng lên con người, không khí ấm áp.
Tiếng gõ bàn phím trong phòng làm việc vang lên, Nguyễn Hân cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, một lần nữa khẳng định rằng không phải do bản thân sáng nay xem hơi nhiều cái video “tình cảm sâu đậm” của anh ấy, bị tẩy não mà sinh ra ảo giác.
Phó Tư Nghiên… uống say rồi?
Vẫn chơi “thật hay thách” thua cuộc và tự trêu trọc bản thân?
Câu nói này quá thân mật và cưng chiều, nó giống như lời âu yếm của những người đang yêu nhau vậy, Nguyễn Hân không khỏi liên tưởng đến một trong những cảnh phim mà hôm nay Vương Lê cho mình xem, Phó Tư Nghiên mặc áo sơ mi trắng và quần âu tối màu, ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên đùi, tay phải vô tình lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt đào hoa như vực sâu dưới ánh đèn mờ ảo, như đang chăm chú nhìn người yêu của mình vậy, làm cho lòng người cảm thấy xao xuyến.
Cô ấy cảm thấy khóe môi mình bất giác nhếch lên, Vương Lê Dư Quang ngồi bên cạnh thoáng thấy cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, gương mặt tỏ ra vẻ ngọt ngào, liền tò mò nhìn lên.
“Chị Hân Hân, chị đang xem gì mà vui thế.”
Nguyễn Hân tỉnh táo lại, trấn an tâm trí, không nên nghĩ ngợi gì nữa, cô liền đưa điện thoại ra không cho Vương Lê nhìn thấy thông tin trên màn hình, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì.”
Vương Lê nghiêng người lại gần cô và nhẹ nhàng nói: “Chị Hân Hân, chị đang yêu đấy à? Người đàn ông lúc trước đã tán được chưa?”
Người đàn ông trước kia?
Cô ấy đã từng theo đuổi đàn ông lúc nào chứ?
Đoán được rằng người mà cô ta nhắc đến là Phó Tư Nghiên. Tuần trước muốn nhờ Phó Tư Nghiên giúp đỡ nên đã hỏi cô ta mấy câu, có lẽ là cô ta hiểu nhầm rồi, để giải thích quan hệ giữa cô và Phó Tư Nghiên cũng không hay lắm, cô gái này sức tưởng tượng vô cùng phong phú, chắc chắn sẽ hỏi về nó một lần nữa, lắc đầu: “Không có gì.”
Cô ấy kết hôn rồi, nhưng cũng không hẳn là yêu đương.
Vương Lê tỏ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ, chị Hân Hân, chị xinh đẹp như vậy, thích một người đàn ông chẳng phải chuyện hết sức bình thường sao? Người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của chị cơ chứ, em có thể xem ảnh của anh ấy không?”
Nguyễn Hân ngẩng đầu, mỉm cười, lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Vương Lê “…”
Vì không muốn Vương Lê hỏi thêm, Nguyễn Hân cầm cốc nước đi đến phòng pha trà, ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, làn gió nhẹ thổi qua má cô, nghĩ một lúc, cô nhấp vào WeChat và gửi lại cho Phó Tư Nghiên một tin nhắn.
Nguyễn Hân: “Nhớ anh.”
Mặc dù không biết là Phó Tư Nghiên có mục đích gì, cũng có thể là lúc ở cùng với bạn bè, bị bạn bè xúi giục gửi tin nhắn như thế này, nếu thật sự là như vậy thì cũng không để anh ấy ở bên ngoài bị mất mặt được.
Nếu như Phó Tư Nghiên đã cố tình trêu đùa bản thân mình, vì tin tức của mình mà tự chế giễu mình, thế thì cô ấy sẽ thêm một câu ở đằng sau. “Nhớ anh không cần quay lại.”
Cô ấy thật là nhanh chí.
Phó Tư Nghiên: “Biết rồi.”
Biết rồi?
Nguyễn Hân cau mày, này là ý gì chứ?
Cô đợi hai phút đồng hồ, thấy Phó Tư Nghiên không có tin tức gì, cô cầm cốc nước chuẩn bị quay lại làm việc, Lý Thu Mạn đi đôi giày cao gót bước vào, vẻ mặt không vui.
”Là cô cố ý?”
Nguyễn Hân liếc cô một cái. “Ý cô là gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô, trong lòng Lí Thu Mạn càng thêm bực bội. “Nguyễn Hân , cô có thể đừng giả vờ như vậy được không? Cô đã cố gắng rất nhiều để mời được Hàn Nhậm Bân, không phải chỉ muốn lập kế hoạch cho đặc san cuối năm sao? Bây giờ cô đã thành công rồi. Nguyễn Thư Nhã đã bị vạch trần là lừa đảo. Trang bìa tạp chí sẽ không sử dụng hình ảnh của cô ấy. Tiếp đến vấn đề sẽ dần dần được giải quyết. Cô nắm lấy việc kí hợp đồng của Nguyễn Thư Nhã không buông, không đồng ý ký thỏa thuận với Hàn Nhậm Bân, chẳng phải là muốn dùng lời mời của Hàn Nhậm Bân, khiến tổng biên tập gây sức ép với tôi sao? ”
Gần đây cô ấy vẫn luôn tiếp xúc với đoàn đội của Nguyễn Thư Nhã, đoàn đội của cô ấy rất khó khăn, việc này lại thuộc về vi ước của bọn họ, Lý tổng lại không muốn lộ diện, vì thế trách nhiệm liền đổ hết lên người cô ấy. Không phải chuyện hai ba ngày là có thể giải quyết được, dù sao tạp chí đặc san cũng không thể dùng hình ảnh Nguyễn Thư Nhã nữa, phía Hàn Nhậm Bân hoàn toàn có thể kí hợp đồng trước, bây giờ Nguyễn Hân nói chuyện hợp đồng của Nguyễn Thư Nhã không được giải quyết liền không kí với Hàn Nhậm Bân nữa. Nếu trong thời kì giải quyết sự việc của Nguyễn Thư Nhã, Hàn Nhậm Bân nuốt lời, cuối cùng trách nhiệm chắc chắn thuộc về cô ấy.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ Nguyễn Hân hoàn toàn không mời Hàn Nhậm Bân, chỉ biết là Nguyễn Thư Nhã xảy ra chuyện, còn cố ý nói như vậy để người khác nghĩ rằng vì cô mà tạp chí Lệ Vi đã đánh mất cơ hội hợp tác với Hàn Nhậm Bân.
Nguyễn Hân quay người lại, nhìn cô ta nói: “Ý của cô là giấu Hàn Nhậm Bân ký hợp đồng, một bìa tạp chí ký hai người?”
Lý Thu Mạn không nói gì, nhưng ý tứ trên mặt đã rất rõ ràng, đúng là cô ta nghĩ như vậy.
Nguyễn Hân thấy cô ta phạm tội vẫn cây ngay không sợ chết đứng, dùng thái độ tính toán nhỏ nhặt, mím môi, ra vẻ nghiêm túc:
“Cô có biết loại chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng của Lệ Vi không? Đừng nói về địa vị của Hàn Nhậm Bân trong ngành giải trí. Chúng ta mưu kế anh ta, anh ta lại càng có lí do. Nếu anh ấy không hài lòng về vấn đề này, thì việc anh ấy không bao giờ hợp tác với chúng tôi nữa là chuyện nhỏ. Nếu như chuyện này mà bị lan truyền trên mạng, bị fan của cô ta ngăn lại, Tạp chí Lệ Vi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề vì bị tẩy chay. Ngay cả những diễn viên nhỏ khác, chúng ta cũng không thể làm những điều tự hạ thấp bản thân như thế này. Những diễn viên có ít người hâm mộ khác có khả năng bị hack vì Nguyễn Thư Nhã đã tiết lộ lời mời của tạp chí để được thay thế bằng người khác. Những điều nhỏ nhặt mà cô tự nghĩ ra có thể làm hỏng sự nghiệp cả đời của người khác. ”
Người trong phòng uống trà càng ngày càng nhiều, bình thường trong công ty Nguyễn Hân đều cười với mọi người, hiếm khi thấy cô ấy nghiêm túc như bây giờ, chững chạc đàng hoàng dạy dỗ Lý Thu Mạn, giống như đang khiển trách cấp dưới, giữa lông mày và ánh mắt có chút lạnh lẽo, trong lòng sinh ra vẻ kiêu ngạo, luôn cảm thấy câu nói tiếp theo của cô có thể khiến Lý Thu Mạn thu dọn đồ đạc rời đi.
Lý Thu Mạn cũng ngây ra trước những gì cô nói, dưới đám đông vừa tức vừa giận, cô không nghĩ suy nghĩ của mình là sai, nhưng cô không thể phản bác lại lời nói của Nguyễn Hân trước đám đông.
Trưởng phòng nhân sự thấy mọi người đứng hết ở phòng uống trà, liền bước đến nói:
“Mấy người làm gì ở đây vậy? Mau giải tán rồi trở về bàn làm việc.”
Nguyễn Hân mang cốc nước mang ra khỏi phòng uống trà, sắc mặt trở lại bình thường, trên khóe môi vẫn còn có một nụ cười nhàn nhạt, giống như cô không phải là người vừa mới giáo dục tư tưởng cho Lý Thu Mạn vậy.
Mọi người đi theo Nguyễn Hân trở về, Lý Thu Mạn lạnh lùng nhìn bóng lưng Nguyễn Hân rời đi, sắc mặt u ám, thấp giọng chửi rủa:
“Đồ điên, quan tâm đến những chuyện tầm thường như vậy.”
Nguyễn Hân trở lại chỗ ngồi, uống một ngụm nước, xoay ghế đối diện với cửa sổ, nhìn mây mù bên ngoài với đôi mắt thư thái.
Chương Giai Giai, một thực tập sinh đến công ty thực tập cùng với Vương Lê, đến gần Vương Lê và thì thầm: “Chị Hân Hân thật ngầu, bình thuờng chị ấy rất hay cười, lại còn xinh đẹp nữa chứ, cảm thấy chị ấy là một cô gái có tính cách rất mềm yếu. không ngờ lúc ý lại nghiêm túc như vậy.”
Vương Lê nói: “Chị ấy là kiểu dịu dàng mạnh mẽ, bình thường cậu nói chuyện cười đùa với cô ấy thế nào cũng được, nhưng mà liên quan đến vấn đề công việc, cô ấy sẽ nhẹ nhàng nói với cậu là cậu làm chưa được, khiến cậu mặc dù mắc lỗi nhưng cũng không cảm thấy ngại.”
Chương Giai Giai: “Thế tại sao có mấy cái văn kiện mà cậu cũng in sai thế, tuần trước tớ thấy chị Hân Hân phải tự mình đi in tài liệu đấy.”
Vương Lê: “…Bởi vì da mặt tớ dày.”
Chương Giai Giai:“……”
Ăn xong bữa trưa, Nguyễn Hân dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, cô lại nhận được tin nhắn của Phó Tư Nghiên.
Là một tấm vé máy bay.
Thời gian đến được ghi trên vé là 4h30.
Lái xe từ sân bay về nhà cũng mất khoảng hơn 30 phút.
Phó Tư Nghiên buổi trưa bảo 8 giờ đến nhà, bây giờ vé máy bay là 4h30, cũng có thể nói khoảng 5h là anh ta đã có thể về đến nhà rồi, sớm hơn dự kiến 3 tiếng đồng hồ.
Anh ta nói biết rồi sau đó lại chẳng có động tĩnh gì nữa, ai mà biết được là chạy đi đổi vé máy bay chứ.
Sớm hơn ít nhất là 3 tiếng đồng hồ?
Bình luận facebook