-
Chương 2088-2089
Chương 2088: Cha ngươi có cứu được ngươi không?
"Đúng!"
Nguỵ Tường sợ hãi đến mức vội móc ra đá truyền âm rồi rót thần lực vào trong.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường.
Khi Diệp Bắc Minh đang ôm ba người ngồi bên đống lửa giúp họ giữ ấm!
Một trận tiếng bước chân vồn vã truyền tới!
Trong phút chốc xung quanh đã bị bao vây chặt chẽ, chặt đứt mọi đường lui của Diệp Bắc Minh!
“Ôi chao, tên nhóc này đúng là phúc phận không mỏng mà! Một người mà ôm những ba vị mỹ nữ?”
"Người đẹp à, vòng tay của chúng tôi cũng rất ấm áp, có muốn chui vào thử xem sao không?”
Hai tên thanh niên với khuôn mặt đầy dung tục mở lời.
“Để tôi khiến các người ấm hơn một chút!”
Diệp Bắc Minh giơ tay vỗ nhẹ một chưởng, hai ngọn lửa liền bay ra, rơi trúng hai kẻ vừa nói chuyện kia!
"Ah!"
Hai tên thanh niên chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết liền bị ngọn lửa nuốt chửng lấy!
Chúng điên cuồng lăn lộn vài vòng trên đất rồi hóa thành tro bụi!
Sắc mặt Cổ Tu tối sầm lại: “Phần Thiên Chi Diễm! Một tên rác rưởi như mày vậy mà dám đánh lén, giết hắn cho tôi!”
"Cẩn thận dị hỏa!”
“Vâng!”
Sáu người còn lại hét một tiếng, đồng thời lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong tay anh rồi quét ngang ra ngoài!
Kiếm khí hình huyết long biến mất trong tích tắc!
Phụt! Phụt! Phụt….
Đầu của sáu người bay lên cao, thân thể vẫn giữ nguyên quán tính lao về phía Diệp Bắc Minh, phịch một tiếng quỳ xuống xung quanh anh!
“Công tử, cứu mạng…”
Sáu cái đầu hét lên, kinh hoàng bay về phía Cổ Tu!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười trêu đùa: “Nổ!”
Một từ này giống như hiệu lệnh, đầu của sáu kẻ kia nổ tung như quả dưa hấu, máu tươi bung bét dính bắn về phía người Cổ Tu!
Trịnh Khung một bước tiến tới chắn trước mặt Cổ Tu, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh thành một tấm khiên ánh sáng ngăn chặn lại máu tươi đang bắn tới!
Con mắt Cổ Tu co rụt lại: “Phế vật, xem ra ông đây đánh giá thấp mày rồi! Không ngờ mày lại giả heo ăn thịt hổ!”
"Đáng tiếc có Trịnh Khung ở đây, cho dù mày là một con rồng cũng không cuốn lên nổi sóng gió!”
“Lão Trịnh, giết hắn đi!”
Cổ Tu lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng thưa công tử!”
Trịnh Khung tùy tiện quơ vào không khí, một ngọn giáo màu đen liền xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, giống như tia sét đâm thẳng về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vẫn ung dung ngồi dưới đất, ôm ba người kia!
Anh không hề có ý định đứng dậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém ra ngoài!
“Nhãi con, mày đừng quá ngông cuồng! Ngay cả đứng lên cũng không chịu?”
“Lão phu muốn mày biết kết cục của việc coi thường lão phu!”, trong lòng Trịnh Khung lửa giận bừng bừng, sức lực trên tay lại tăng thêm hai phần, đồng thời thay đổi vị trí.
Trực tiếp hướng tới phần đầu của Diệp Bắc Minh!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cùng ngọn giáo đen va chạm một chỗ!
Một luồng sức mạnh khủng cha nổ tung, Trịnh Khung vậy mà bị thổi bay ra ngoài, khóe miệng còn trào ra máu!
“Thực lực của mày… sao có thể?"
Trịnh Khung giật mình kinh hãi.
Cổ Tu cũng ngây người, bất giác lùi lại, nhìn hướng Trịnh Khung hỏi: “Lão Trịnh, chuyện này là sao? Tôi kêu ông giết tên nhãi đó, ông đang làm cái quái gì vậy?”
“Công tử, tên nhãi này có vấn đề!”
Sắc mặt của Trịnh Khung ánh lên sự sợ hãi: “Một kiếm vừa rồi ít nhất cũng bằng sức mạnh của 500 con rồng!”
"Thực lực của tên nhãi này chắc chắn không chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại Năng tầng hai!”
"Ít nhất cũng gần đạt tới Đại Năng tầng chín! Thậm chí là tương đương với Đại Đạo tầng một!”
"Cái gì?"
Cổ Tu nheo mắt lại, lạnh băng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Cảnh giới Đại Đạo tầng một thì đã thế nào? Còn không phải là rác rưởi sao?”
“Tôi ra lệnh cho ông không tiếc giá nào cũng phải giết chết hắn!”
Trịnh Khung cau mày.
Nếu Cổ Tu đã hạ lệnh, ông ta khó có thể cự tuyệt!
Ngọn giáo màu đen xoay vòng, xuyên phá hư không mà tới!
"Ba người các em lui ra một chút!”
Diệp Bắc Minh nói.
Ba người đều nằm trong ngực khiến anh không tiện thi triển võ công!
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y liền lui ra!
Diệp Bắc Minh đứng lên, trực tiếp bạo phát ra một kiếm!
Tiếng gầm của rồng vang vọng khắp bầu trời, một con huyết long lao tới như một cơn sóng thần!
Sau khi đánh tan tác mọi thế công của Trịnh Khung, nó giống như thiên thạch đập mạnh xuống lồng ngực ông ta, bùm một tiếng nổ tung!
Trịnh Khung hóa thành sương máu tản ra khắp trời, thần hồn trực tiếp bị tiêu diệt!
Chết!
"Ah!"
Cổ Tu sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.
Hắn định quay người muốn chạy thoát thân, nhưng hai chân giống như đeo chì mà ngã sõng soài xuống đất!
Hắn khiếp đảm nhìn Diệp Bắc Minh đang sải bước về phía mình mà đổ mồ hôi như mưa, lắp bắp nói: “Anh…. anh Diệp à, tôi chỉ là đang đùa với anh thôi…”
“Vậy sao? Tôi cũng đang đùa với anh đó!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười toe toét.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hạ xuống, một bên cẳng chân của Cổ Tu liền bay ra ngoài!
"A, chân của tôi!"
Hắn đau đớn nằm vật trên đất.
Phẫn nộ điên cuồng mà ngẩng phắt đầu dậy, nhìn chòng chọc Diệp Bắc Minh rống lên: “Mẹ kiếp! Mày dám làm như vậy với tao? Ông đây là người của đế huyết Cổ gia đó!”
“Mày xong đời rồi! Còn có cả đám phụ nữ kia của mày nữa!”
“Thế à?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, đường kiếm thứ hai rơi xuống!
Chiếc chân còn lại của Cổ Tu liền nổ tung thành thịt vụn!
“Ai toi đời cơ?”
“Là tôi toi đời… là tôi, cầu xin anh đừng làm hại tới tôi nữa…”, Cổ Tu cuối cùng cũng biết sợ hãi.
Tên này từ đâu nhảy ra vậy!
Bản thân đã tiết lộ ra thân phận của đế huyết Cổ tộc vậy mà còn dám ra tay với mình!
Đinh!
Chiếc nhẫn chứa vật của Cổ Tu phát ra âm thanh giòn tan.
“Tiếng gì vậy?”
“Đây là đá truyền âm của bạn đồng hành của tôi... nhất định là cha tới rồi!”, Cổ Tu vui mừng khôn xiết.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự oán độc!
“Nhãi con, nơi này cách ngoại ô của rừng Lạc Đường chưa đến ngàn dặm, nếu nhóm người của cha tao dồn toàn lực đuổi đến, thì trong vòng một trăm nhịp thở nữa sẽ tới nơi!”
“Cha tao là Đại Đạo tầng năm, khoảng cách này giống chỉ như ăn kẹo!”
"Nếu mày thức thời, tốt nhất là lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, tao còn có thể cho mày một cơ hội!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong mắt Cổ Tu tràn đầy lạnh lùng, nhẫn chứa vật vừa lóe lên ánh sáng.
Một viên đá truyền âm liền xuất hiện trong tay hắn!
“Tu Nhi, tạ ơn trời đất con vẫn còn sống!”
Cổ Tông Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Nguỵ Tường nói con đã đuổi theo cái tên Diệp Bắc Minh kia rồi? Bây giờ lập tức trở về cho bố!”
“Tên nhãi đó cực kỳ nguy hiểm, hắn đã giết chết một vị trưởng lão cảnh giới Tế Đạo tại Thần viện Thái Thương đó!”
“Còn cướp đi con dâu của tộc Bất Hủ ngay trước mặt mọi người. Con tuyệt đối đừng để tinh trùng lên não mà hồ đồ, trở về đây ngay!”
Nghe được lời này của Cổ Tông Hàn, sắc mặt Cổ Tu thoắt cái tái nhợt như giấy!
Hai hàm răng va lạch cách vào nhau!
“Cha… cha nói….cha nói cái gì cơ?”
“Diệp Bắc Minh…. hắn giết chết một vị Tế Đạo?”, Cổ Tu run lẩy bẩy hỏi lại.
Cổ Tông Hàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn: “Tu Nhi, con sao thế? Con có phải là đã chạm trán với hắn rồi không?”
Cổ Tu rùng mình!
Nhìn lên.
Vừa hay chạm phải gương mặt cười như không cười của Diệp Bắc Minh: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, cha mày có thể cứu được mày không?”
“Anh Diệp à…”
Cổ Tu toàn thân run rẩy, cho dù mất đi đôi chân vẫn nằm phủ phục trên đất, điên cuồng dập đầu: “Tha mạng… a…”
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Cổ Tu!
"Tu Nhi? Không!"
“Mày là ai? Diệp Bắc Minh, mày là Diệp Bắc Minh? Cổ gia tao không thù không oán với mày, mày thả con trai tao ra!!!”, Cổ Tông Hàn như rơi vào điên loạn hét vào trong viên đá truyền âm.
Khi mọi người của tộc Bất Hủ và Côn Ngô nghe ngóng được động tĩnh cũng gấp rút tập hợp lại với nhau!
Sau một lúc.
Một giọng nói vang lên từ đá truyền âm!
“Trước kia không có, giờ thì có rồi!”
“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc con trai của tao thế nào rồi?”, Cổ Tông Hàn gầm lên.
“Cũng không có gì cả, chỉ là hóa thành một màn sương máu thôi!”
Chương 2089: Sát Thần
Người của tộc Bất Hủ cùng Côn Ngô nhao nhao há miệng chửi bới: “Diệp Bắc Minh, tao khuyên mày hãy giơ tay chịu trói!”
“Nếu không một khi bị bọn tao bắt được, tao bảo đảm mày sẽ nếm được mùi vị sống không bằng chết là thế nào!”
“Có gan thì vào trong rừng Lạc Đường đi!”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Các người vào bao nhiêu tôi liền giết bấy nhiêu!”
“Gia tộc đế huyết? Ông đây giết không sai!”
Đá truyền âm phát nổ!
Bên đống lửa trại.
Côn Ngô Mật Phi kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Minh Minh à, anh đây là muốn làm gì vậy?”
“Giết Cổ Tu xong chúng ta phủi mông đi luôn là được, sao anh còn muốn dụ bọn họ tới đây?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, lắc đầu đáp: “Trốn chạy không phải phong cách của tôi!”
“Tôi muốn bọn họ biết rằng, Diệp Bắc Minh tôi không phải quả hồng mềm, để mặc bọn họ nắn bóp!”
“Nơi đây là rừng Lạc Đường, ngọn gió sát thần lại nổi lên rồi…”
Côn Ngô Mật Phi giật mình: “Anh định làm gì?"
Phía sau Diệp Bắc Minh tuôn ra một nguồn sát khí cuồn cuộn ngất trời: “Sát thần, sát thần!”
“Ngọn gió thuộc về tôi đang thổi tới rồi, không giết sạch bọn họ, tôi sao xứng danh với hai chữ sát thần này!”
“Cho dù là ở Nguyên Thủy Chân Giới, tôi vẫn phải khiến bọn họ khi nghe thấy hai chữ sát thần này đều phải cảm thấy kinh hồn táng đảm!”
"Ồ!”
Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi lấp lánh.
Máu cô sôi lên vì phấn khích!
Cơn lạnh lẽo do cơn gió sát thần quét tới dường như đã lắng xuống rất nhiều: "Có vẻ rất kích thích đó, để em giúp anh!”
“Dung Phi, Nhã Phi, Tử Y, các em đi vào trong tháp trước đi!”
Giọng điệu của Diệp Bắc Minh tràn đầy lạnh lùng: “Cuộc sát phạt, bắt đầu rồi!”
……
Một lúc sau.
Người của Cổ tộc, tộc Bất Hủ cùng Côn Ngô đều đã đuổi tới!
Bên cạnh đống lửa vẫn còn ngổn ngang sáu cái xác không đầu!
Cùng hai làn sương máu dày đặc!
“Tu Nhi!”
Biểu cảm Cổ Tông Hàn vặn vẹo, khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Cổ Tu thì thật sụw chết lặng!
Ngay cả một tia thần hồn cũng không sót lại, đồng nghĩa với việc cơ hội trùng sinh là số không!
“Diệp Bắc Minh, Cổ Tông Hàn tao thề không đội trời chung với mày!”
Bất Hủ Hàn hét lên: “Đuổi theo!”
Sắc mặt Côn Ngô Thiên Huyền tái xanh: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Tên tiểu súc sinh này hại tộc Côn Ngô ta khốn khổ như vậy, đuổi theo cho tới khi giết được hắn mới thôi!”
Người của hai bên vừa rời khỏi, hướng tới nơi sâu trong núi Lạc Đường.
"Ah--!"
Đột nhiên, một tiếng hét rợn người vọng tới từ phía sau!
"Chuyện gì vậy?"
Hai người biến sắc.
"Có người tập kích!"
Ba người Cổ Tông Hàn, Bất Hủ Hàn, Côn Ngô Thiên Huyền lập tức quay đầu, chạy về phía hiện trường vụ việc!
Thi thể của một ông già thuộc tộc Bất Hủ đang nằm trên mặt đất!
Phần đầu đã nổ tung!
“Mẹ kiếp! Bất Hủ Ngạo!”
Bất Hủ Hàn suýt chút nữa nhảy dựng lên, ông ta nhận ra trang phục của người này!
Côn Ngô Thiên Huyền cau mày: "Hàn huynh, sao vậy?”
Gương mặt Bất Hủ Hàn đen kịt: “Bất Hủ Ngạo, trưởng lão tộc tôi! Là Đại Đạo Chi Thượng tầng bốn!”
"Cái gì?"
Cổ Tông Hàn cùng Côn Ngô Thiên Huyền liếc mắt nhìn nhau!
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên tới đỉnh đầu họ!
Từ lúc phát hiện ra tiếng động cho tới khi bọn họ xông tới còn chưa đầy năm nhịp thở!
Điều đó có nghĩa là.
Trong thời gian năm nhịp thở, Diệp Bắc Minh có thể chém giết một vị Đại Đạo Chi Thượng tầng bốn?
Chuyện này cũng quá khủng bố rồi!
Cho dù là bọn họ cũng không có cách nào làm được điều đó! ! !
“Ông chắc chắn chứ? Thực sự là do Diệp Bắc Minh làm sao? Ông tận mắt nhìn thấy tên nhãi đó ra tay à?”, Cổ Tông Hàn vọt tới trước mặt một người đàn ông trung niên của tộc Bất Hủ, túm lấy cổ áo ông ta hỏi.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, khiếp sợ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một mình Diệp Bắc Minh!”
“Hắn bất ngờ lao ra khỏi mặt đất, dùng một kiếm chém đứt đầu lão Ngạo!”
“Dưới đất?”
Đám người giật mình, vội vàng tung mình lên không trung.
Một tiếng rồng ngâm bỗng nhiên vang lên!
Cách đó hàng trăm mét trên bầu trời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bất thình lình giáng xuống!
Một ông già mặc áo đen lập tức bị chặt thành hai nửa bắt đầu từ phần đầu!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét qua, sương máu nổ tung!
“Lão Thiết!”
Côn Ngô Thiên Huyền kinh ngạc thốt lên, ngay lập tức phản ứng lại: "Còn ngẩn người ra đó làm gì? Giết!!! Giết hắn cho ta!”
Hàng chục Đại Đạo Chi Thương đồng loạt ra tay, toát ra khí thế hủy thiên diệt địa!
Bùm! Bùm! Bùm...
Vô số năng lượng khủng bố dâng trào!
Vị trí của Diệp Bắc Minh trong nháy mắt biến thành hư vô, hư không sụp đổ!
Vùng đất với bán kính vài trăm mét hoàn toàn cháy đen chỉ trong chớp mắt!
“Chết chưa?”
“Hẳn là chết rồi!’, có người gật đầu.
Giây tiếp theo.
Một thanh âm lạnh lùng vang vọng toàn bộ mảnh đất trời này: “Đừng vội, các người cứ từ từ chơi đi! Các người tổng cộng có 63 Đại Đạo Chi Thượng, tôi chỉ vừa giải quyết hai tên, còn 61 tên nữa!”
“Tôi sẽ đánh bại từng người một cho đến khi giết sạch các người!”
…
Cùng lúc đó tại một nơi cách xa hàng trăm dặm.
Một nhóm thanh niên nam nữ Yêu tộc đứng trên không trung với vẻ mặt ngưng trọng!
“Đám nhân loại đáng chết này, vậy mà dám cả gan xông vào tại thời khắc quan trọng nhất khi Tế hoàng độ kiếp!”
“Gió sát thần đều đã thổi tới bìa rừng rồi, chúng còn dám tiến vào, không sợ chết sao?”
“Hơn sáu mươi tên Đại Đạo Chi Thượng, còn lại một trăm ngàn người đều là cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng trở xuống!”
Một tên thanh niên có sừng trên đầu đầy mặt ngạo mạn nói: “Thi xem ai giết được nhiều nhất đi!”
“Thích thì chiều!”
Hơn chục bóng người tản ra rồi biến mất dạng trong màn đêm!
Sau khi hạ gục hai tên Đại Đạo Chi Thượng, Diệp Bắc Minh liền trở về bên cạnh Côn Ngô Mật Phi!
Hai người trốn trong một cái hốc cây trên ngọn cây cao chót vót.
“Nhanh như vậy đã về rồi?”
Xung quanh cửa hang được bao trùm trong dòng khí hỗn độn!
Diệp Bắc Minh ngồi bệt xuống đất: “Đêm nay không cần làm gì cả, tôi đã liên tiếp giết chết hai tên Đại Đạo Chi Thượng rồi!”
“Tất cả bọn chúng đều rơi vào tình trạng chim sợ cành cong, tinh thần phòng thủ đang là lúc mạnh nhất!”
“Chúng ta đi ngủ trước, đợi đến bình minh, lúc tinh thần của họ suy yếu nhất!”
Côn Ngô Mật Phi vòng tay qua cổ Diệp Bắc Minh, treo lên người anh, mập mờ hỏi: “Anh vừa nói là… đi ngủ sao?”
“Khụ khụ… Mật Phi à, ở đây không tiện lắm đâu?”, ngay cả khuôn mặt dày như Diệp Bắc Minh cũng không kìm được đỏ bừng.
“Có gì không tốt chứ? Em cứ muốn ở đây đó!”
Côn Ngô Mật Phi mạnh bạo hôn tới, vừa định đẩy ngã Diệp Bắc Minh!
Bỗng nhiên.
"Ah!"
“Đừng mà, cứu mạng!
Xa xa truyền đến những thanh âm hoảng loạn, người của Cổ tộc, tộc Bất Hủ cùng Côn Ngô đều hãi hùng!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Hai người đánh mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy hơn chục bóng người quái dị đang lao vào đám đông tàn sát!
“Đây là yêu tộc!”
Côn Ngô Mật Phi trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Thực lực đều là Đại Đạo Chi Thượng, sao bọn chúng lại ra đây rồi?”
Diệp Bắc Minh cũng hết sức ngạc nhiên.
Thực lực của đám yêu tộc này thật kinh người!
Dưới sự hợp sức của hơn chục người vậy mà dồn dập đánh bại hơn sáu mươi tên Đại Đạo Chi Thượng, còn không ngừng có người ngã xuống!
Thương vong đã hơn quá nửa!
"Đi, rút lui nhanh!"
“Mẹ kiếp! Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi cấu kết với Yêu tộc rồi!”
Bất Hủ Hàn cũng không kiên trì nổi nữa, gầm lên một tiếng liền quay người bỏ chạy!
"Rút!"
Cổ tộc cùng tộc Côn Ngô cũng binh bại như núi đổ.
Tất cả đều vội vã tháo chạy về phía bên ngoài rừng Lạc Đường!
“Một đám rác rưởi vô dụng! Với chút thực lực này cũng dám xông vào rừng Lạc Đường?”, tên thanh niên tóc tím liếm vết thương trên tay: "Ta đã giết 3669 tên, trong đó có hai tên Đại Đạo Chi Thượng!”
"Ta giết 1579 tên, một tên Đại Đạo Chi Thượng!”
"1876 tên! Một tên Đại Đạo Chi Thượng!”
"2341 tên! Một tên Đại Đạo Chi Thượng!”
“……”
Mọi người thống kê xong số lượng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái mặc đồ đỏ!
Cô gái áo đỏ thản nhiên phun ra một câu: “3670 tên, hai tên Đại Đạo Chi Thượng!”
“Lôi Lam, ngươi thua rồi!"
Mọi người đều choáng váng!
Vừa hay dẫn trước một tên?
Nụ cười của tên thanh niên tóc tím cứng lại, ánh mắt vừa chuyển liền ghim chặt lên một cái cây cao hàng trăm mét ở phía xa!
“Ai bảo ta thua?”
"Hình như ở đây còn có hai tên chuột nhắt nữa thì phải?"
Hơn chục bóng người gần như đồng thời bước ra, vây quanh nơi ẩn náu của Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi!
Lôi Lam quát to: “Cút ra đây cho ta!”
"Đúng!"
Nguỵ Tường sợ hãi đến mức vội móc ra đá truyền âm rồi rót thần lực vào trong.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường.
Khi Diệp Bắc Minh đang ôm ba người ngồi bên đống lửa giúp họ giữ ấm!
Một trận tiếng bước chân vồn vã truyền tới!
Trong phút chốc xung quanh đã bị bao vây chặt chẽ, chặt đứt mọi đường lui của Diệp Bắc Minh!
“Ôi chao, tên nhóc này đúng là phúc phận không mỏng mà! Một người mà ôm những ba vị mỹ nữ?”
"Người đẹp à, vòng tay của chúng tôi cũng rất ấm áp, có muốn chui vào thử xem sao không?”
Hai tên thanh niên với khuôn mặt đầy dung tục mở lời.
“Để tôi khiến các người ấm hơn một chút!”
Diệp Bắc Minh giơ tay vỗ nhẹ một chưởng, hai ngọn lửa liền bay ra, rơi trúng hai kẻ vừa nói chuyện kia!
"Ah!"
Hai tên thanh niên chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết liền bị ngọn lửa nuốt chửng lấy!
Chúng điên cuồng lăn lộn vài vòng trên đất rồi hóa thành tro bụi!
Sắc mặt Cổ Tu tối sầm lại: “Phần Thiên Chi Diễm! Một tên rác rưởi như mày vậy mà dám đánh lén, giết hắn cho tôi!”
"Cẩn thận dị hỏa!”
“Vâng!”
Sáu người còn lại hét một tiếng, đồng thời lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong tay anh rồi quét ngang ra ngoài!
Kiếm khí hình huyết long biến mất trong tích tắc!
Phụt! Phụt! Phụt….
Đầu của sáu người bay lên cao, thân thể vẫn giữ nguyên quán tính lao về phía Diệp Bắc Minh, phịch một tiếng quỳ xuống xung quanh anh!
“Công tử, cứu mạng…”
Sáu cái đầu hét lên, kinh hoàng bay về phía Cổ Tu!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười trêu đùa: “Nổ!”
Một từ này giống như hiệu lệnh, đầu của sáu kẻ kia nổ tung như quả dưa hấu, máu tươi bung bét dính bắn về phía người Cổ Tu!
Trịnh Khung một bước tiến tới chắn trước mặt Cổ Tu, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh thành một tấm khiên ánh sáng ngăn chặn lại máu tươi đang bắn tới!
Con mắt Cổ Tu co rụt lại: “Phế vật, xem ra ông đây đánh giá thấp mày rồi! Không ngờ mày lại giả heo ăn thịt hổ!”
"Đáng tiếc có Trịnh Khung ở đây, cho dù mày là một con rồng cũng không cuốn lên nổi sóng gió!”
“Lão Trịnh, giết hắn đi!”
Cổ Tu lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng thưa công tử!”
Trịnh Khung tùy tiện quơ vào không khí, một ngọn giáo màu đen liền xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, giống như tia sét đâm thẳng về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vẫn ung dung ngồi dưới đất, ôm ba người kia!
Anh không hề có ý định đứng dậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém ra ngoài!
“Nhãi con, mày đừng quá ngông cuồng! Ngay cả đứng lên cũng không chịu?”
“Lão phu muốn mày biết kết cục của việc coi thường lão phu!”, trong lòng Trịnh Khung lửa giận bừng bừng, sức lực trên tay lại tăng thêm hai phần, đồng thời thay đổi vị trí.
Trực tiếp hướng tới phần đầu của Diệp Bắc Minh!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cùng ngọn giáo đen va chạm một chỗ!
Một luồng sức mạnh khủng cha nổ tung, Trịnh Khung vậy mà bị thổi bay ra ngoài, khóe miệng còn trào ra máu!
“Thực lực của mày… sao có thể?"
Trịnh Khung giật mình kinh hãi.
Cổ Tu cũng ngây người, bất giác lùi lại, nhìn hướng Trịnh Khung hỏi: “Lão Trịnh, chuyện này là sao? Tôi kêu ông giết tên nhãi đó, ông đang làm cái quái gì vậy?”
“Công tử, tên nhãi này có vấn đề!”
Sắc mặt của Trịnh Khung ánh lên sự sợ hãi: “Một kiếm vừa rồi ít nhất cũng bằng sức mạnh của 500 con rồng!”
"Thực lực của tên nhãi này chắc chắn không chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại Năng tầng hai!”
"Ít nhất cũng gần đạt tới Đại Năng tầng chín! Thậm chí là tương đương với Đại Đạo tầng một!”
"Cái gì?"
Cổ Tu nheo mắt lại, lạnh băng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Cảnh giới Đại Đạo tầng một thì đã thế nào? Còn không phải là rác rưởi sao?”
“Tôi ra lệnh cho ông không tiếc giá nào cũng phải giết chết hắn!”
Trịnh Khung cau mày.
Nếu Cổ Tu đã hạ lệnh, ông ta khó có thể cự tuyệt!
Ngọn giáo màu đen xoay vòng, xuyên phá hư không mà tới!
"Ba người các em lui ra một chút!”
Diệp Bắc Minh nói.
Ba người đều nằm trong ngực khiến anh không tiện thi triển võ công!
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y liền lui ra!
Diệp Bắc Minh đứng lên, trực tiếp bạo phát ra một kiếm!
Tiếng gầm của rồng vang vọng khắp bầu trời, một con huyết long lao tới như một cơn sóng thần!
Sau khi đánh tan tác mọi thế công của Trịnh Khung, nó giống như thiên thạch đập mạnh xuống lồng ngực ông ta, bùm một tiếng nổ tung!
Trịnh Khung hóa thành sương máu tản ra khắp trời, thần hồn trực tiếp bị tiêu diệt!
Chết!
"Ah!"
Cổ Tu sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.
Hắn định quay người muốn chạy thoát thân, nhưng hai chân giống như đeo chì mà ngã sõng soài xuống đất!
Hắn khiếp đảm nhìn Diệp Bắc Minh đang sải bước về phía mình mà đổ mồ hôi như mưa, lắp bắp nói: “Anh…. anh Diệp à, tôi chỉ là đang đùa với anh thôi…”
“Vậy sao? Tôi cũng đang đùa với anh đó!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười toe toét.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hạ xuống, một bên cẳng chân của Cổ Tu liền bay ra ngoài!
"A, chân của tôi!"
Hắn đau đớn nằm vật trên đất.
Phẫn nộ điên cuồng mà ngẩng phắt đầu dậy, nhìn chòng chọc Diệp Bắc Minh rống lên: “Mẹ kiếp! Mày dám làm như vậy với tao? Ông đây là người của đế huyết Cổ gia đó!”
“Mày xong đời rồi! Còn có cả đám phụ nữ kia của mày nữa!”
“Thế à?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, đường kiếm thứ hai rơi xuống!
Chiếc chân còn lại của Cổ Tu liền nổ tung thành thịt vụn!
“Ai toi đời cơ?”
“Là tôi toi đời… là tôi, cầu xin anh đừng làm hại tới tôi nữa…”, Cổ Tu cuối cùng cũng biết sợ hãi.
Tên này từ đâu nhảy ra vậy!
Bản thân đã tiết lộ ra thân phận của đế huyết Cổ tộc vậy mà còn dám ra tay với mình!
Đinh!
Chiếc nhẫn chứa vật của Cổ Tu phát ra âm thanh giòn tan.
“Tiếng gì vậy?”
“Đây là đá truyền âm của bạn đồng hành của tôi... nhất định là cha tới rồi!”, Cổ Tu vui mừng khôn xiết.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự oán độc!
“Nhãi con, nơi này cách ngoại ô của rừng Lạc Đường chưa đến ngàn dặm, nếu nhóm người của cha tao dồn toàn lực đuổi đến, thì trong vòng một trăm nhịp thở nữa sẽ tới nơi!”
“Cha tao là Đại Đạo tầng năm, khoảng cách này giống chỉ như ăn kẹo!”
"Nếu mày thức thời, tốt nhất là lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, tao còn có thể cho mày một cơ hội!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong mắt Cổ Tu tràn đầy lạnh lùng, nhẫn chứa vật vừa lóe lên ánh sáng.
Một viên đá truyền âm liền xuất hiện trong tay hắn!
“Tu Nhi, tạ ơn trời đất con vẫn còn sống!”
Cổ Tông Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Nguỵ Tường nói con đã đuổi theo cái tên Diệp Bắc Minh kia rồi? Bây giờ lập tức trở về cho bố!”
“Tên nhãi đó cực kỳ nguy hiểm, hắn đã giết chết một vị trưởng lão cảnh giới Tế Đạo tại Thần viện Thái Thương đó!”
“Còn cướp đi con dâu của tộc Bất Hủ ngay trước mặt mọi người. Con tuyệt đối đừng để tinh trùng lên não mà hồ đồ, trở về đây ngay!”
Nghe được lời này của Cổ Tông Hàn, sắc mặt Cổ Tu thoắt cái tái nhợt như giấy!
Hai hàm răng va lạch cách vào nhau!
“Cha… cha nói….cha nói cái gì cơ?”
“Diệp Bắc Minh…. hắn giết chết một vị Tế Đạo?”, Cổ Tu run lẩy bẩy hỏi lại.
Cổ Tông Hàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn: “Tu Nhi, con sao thế? Con có phải là đã chạm trán với hắn rồi không?”
Cổ Tu rùng mình!
Nhìn lên.
Vừa hay chạm phải gương mặt cười như không cười của Diệp Bắc Minh: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, cha mày có thể cứu được mày không?”
“Anh Diệp à…”
Cổ Tu toàn thân run rẩy, cho dù mất đi đôi chân vẫn nằm phủ phục trên đất, điên cuồng dập đầu: “Tha mạng… a…”
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Cổ Tu!
"Tu Nhi? Không!"
“Mày là ai? Diệp Bắc Minh, mày là Diệp Bắc Minh? Cổ gia tao không thù không oán với mày, mày thả con trai tao ra!!!”, Cổ Tông Hàn như rơi vào điên loạn hét vào trong viên đá truyền âm.
Khi mọi người của tộc Bất Hủ và Côn Ngô nghe ngóng được động tĩnh cũng gấp rút tập hợp lại với nhau!
Sau một lúc.
Một giọng nói vang lên từ đá truyền âm!
“Trước kia không có, giờ thì có rồi!”
“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc con trai của tao thế nào rồi?”, Cổ Tông Hàn gầm lên.
“Cũng không có gì cả, chỉ là hóa thành một màn sương máu thôi!”
Chương 2089: Sát Thần
Người của tộc Bất Hủ cùng Côn Ngô nhao nhao há miệng chửi bới: “Diệp Bắc Minh, tao khuyên mày hãy giơ tay chịu trói!”
“Nếu không một khi bị bọn tao bắt được, tao bảo đảm mày sẽ nếm được mùi vị sống không bằng chết là thế nào!”
“Có gan thì vào trong rừng Lạc Đường đi!”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Các người vào bao nhiêu tôi liền giết bấy nhiêu!”
“Gia tộc đế huyết? Ông đây giết không sai!”
Đá truyền âm phát nổ!
Bên đống lửa trại.
Côn Ngô Mật Phi kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Minh Minh à, anh đây là muốn làm gì vậy?”
“Giết Cổ Tu xong chúng ta phủi mông đi luôn là được, sao anh còn muốn dụ bọn họ tới đây?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, lắc đầu đáp: “Trốn chạy không phải phong cách của tôi!”
“Tôi muốn bọn họ biết rằng, Diệp Bắc Minh tôi không phải quả hồng mềm, để mặc bọn họ nắn bóp!”
“Nơi đây là rừng Lạc Đường, ngọn gió sát thần lại nổi lên rồi…”
Côn Ngô Mật Phi giật mình: “Anh định làm gì?"
Phía sau Diệp Bắc Minh tuôn ra một nguồn sát khí cuồn cuộn ngất trời: “Sát thần, sát thần!”
“Ngọn gió thuộc về tôi đang thổi tới rồi, không giết sạch bọn họ, tôi sao xứng danh với hai chữ sát thần này!”
“Cho dù là ở Nguyên Thủy Chân Giới, tôi vẫn phải khiến bọn họ khi nghe thấy hai chữ sát thần này đều phải cảm thấy kinh hồn táng đảm!”
"Ồ!”
Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi lấp lánh.
Máu cô sôi lên vì phấn khích!
Cơn lạnh lẽo do cơn gió sát thần quét tới dường như đã lắng xuống rất nhiều: "Có vẻ rất kích thích đó, để em giúp anh!”
“Dung Phi, Nhã Phi, Tử Y, các em đi vào trong tháp trước đi!”
Giọng điệu của Diệp Bắc Minh tràn đầy lạnh lùng: “Cuộc sát phạt, bắt đầu rồi!”
……
Một lúc sau.
Người của Cổ tộc, tộc Bất Hủ cùng Côn Ngô đều đã đuổi tới!
Bên cạnh đống lửa vẫn còn ngổn ngang sáu cái xác không đầu!
Cùng hai làn sương máu dày đặc!
“Tu Nhi!”
Biểu cảm Cổ Tông Hàn vặn vẹo, khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Cổ Tu thì thật sụw chết lặng!
Ngay cả một tia thần hồn cũng không sót lại, đồng nghĩa với việc cơ hội trùng sinh là số không!
“Diệp Bắc Minh, Cổ Tông Hàn tao thề không đội trời chung với mày!”
Bất Hủ Hàn hét lên: “Đuổi theo!”
Sắc mặt Côn Ngô Thiên Huyền tái xanh: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Tên tiểu súc sinh này hại tộc Côn Ngô ta khốn khổ như vậy, đuổi theo cho tới khi giết được hắn mới thôi!”
Người của hai bên vừa rời khỏi, hướng tới nơi sâu trong núi Lạc Đường.
"Ah--!"
Đột nhiên, một tiếng hét rợn người vọng tới từ phía sau!
"Chuyện gì vậy?"
Hai người biến sắc.
"Có người tập kích!"
Ba người Cổ Tông Hàn, Bất Hủ Hàn, Côn Ngô Thiên Huyền lập tức quay đầu, chạy về phía hiện trường vụ việc!
Thi thể của một ông già thuộc tộc Bất Hủ đang nằm trên mặt đất!
Phần đầu đã nổ tung!
“Mẹ kiếp! Bất Hủ Ngạo!”
Bất Hủ Hàn suýt chút nữa nhảy dựng lên, ông ta nhận ra trang phục của người này!
Côn Ngô Thiên Huyền cau mày: "Hàn huynh, sao vậy?”
Gương mặt Bất Hủ Hàn đen kịt: “Bất Hủ Ngạo, trưởng lão tộc tôi! Là Đại Đạo Chi Thượng tầng bốn!”
"Cái gì?"
Cổ Tông Hàn cùng Côn Ngô Thiên Huyền liếc mắt nhìn nhau!
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên tới đỉnh đầu họ!
Từ lúc phát hiện ra tiếng động cho tới khi bọn họ xông tới còn chưa đầy năm nhịp thở!
Điều đó có nghĩa là.
Trong thời gian năm nhịp thở, Diệp Bắc Minh có thể chém giết một vị Đại Đạo Chi Thượng tầng bốn?
Chuyện này cũng quá khủng bố rồi!
Cho dù là bọn họ cũng không có cách nào làm được điều đó! ! !
“Ông chắc chắn chứ? Thực sự là do Diệp Bắc Minh làm sao? Ông tận mắt nhìn thấy tên nhãi đó ra tay à?”, Cổ Tông Hàn vọt tới trước mặt một người đàn ông trung niên của tộc Bất Hủ, túm lấy cổ áo ông ta hỏi.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, khiếp sợ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một mình Diệp Bắc Minh!”
“Hắn bất ngờ lao ra khỏi mặt đất, dùng một kiếm chém đứt đầu lão Ngạo!”
“Dưới đất?”
Đám người giật mình, vội vàng tung mình lên không trung.
Một tiếng rồng ngâm bỗng nhiên vang lên!
Cách đó hàng trăm mét trên bầu trời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bất thình lình giáng xuống!
Một ông già mặc áo đen lập tức bị chặt thành hai nửa bắt đầu từ phần đầu!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét qua, sương máu nổ tung!
“Lão Thiết!”
Côn Ngô Thiên Huyền kinh ngạc thốt lên, ngay lập tức phản ứng lại: "Còn ngẩn người ra đó làm gì? Giết!!! Giết hắn cho ta!”
Hàng chục Đại Đạo Chi Thương đồng loạt ra tay, toát ra khí thế hủy thiên diệt địa!
Bùm! Bùm! Bùm...
Vô số năng lượng khủng bố dâng trào!
Vị trí của Diệp Bắc Minh trong nháy mắt biến thành hư vô, hư không sụp đổ!
Vùng đất với bán kính vài trăm mét hoàn toàn cháy đen chỉ trong chớp mắt!
“Chết chưa?”
“Hẳn là chết rồi!’, có người gật đầu.
Giây tiếp theo.
Một thanh âm lạnh lùng vang vọng toàn bộ mảnh đất trời này: “Đừng vội, các người cứ từ từ chơi đi! Các người tổng cộng có 63 Đại Đạo Chi Thượng, tôi chỉ vừa giải quyết hai tên, còn 61 tên nữa!”
“Tôi sẽ đánh bại từng người một cho đến khi giết sạch các người!”
…
Cùng lúc đó tại một nơi cách xa hàng trăm dặm.
Một nhóm thanh niên nam nữ Yêu tộc đứng trên không trung với vẻ mặt ngưng trọng!
“Đám nhân loại đáng chết này, vậy mà dám cả gan xông vào tại thời khắc quan trọng nhất khi Tế hoàng độ kiếp!”
“Gió sát thần đều đã thổi tới bìa rừng rồi, chúng còn dám tiến vào, không sợ chết sao?”
“Hơn sáu mươi tên Đại Đạo Chi Thượng, còn lại một trăm ngàn người đều là cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng trở xuống!”
Một tên thanh niên có sừng trên đầu đầy mặt ngạo mạn nói: “Thi xem ai giết được nhiều nhất đi!”
“Thích thì chiều!”
Hơn chục bóng người tản ra rồi biến mất dạng trong màn đêm!
Sau khi hạ gục hai tên Đại Đạo Chi Thượng, Diệp Bắc Minh liền trở về bên cạnh Côn Ngô Mật Phi!
Hai người trốn trong một cái hốc cây trên ngọn cây cao chót vót.
“Nhanh như vậy đã về rồi?”
Xung quanh cửa hang được bao trùm trong dòng khí hỗn độn!
Diệp Bắc Minh ngồi bệt xuống đất: “Đêm nay không cần làm gì cả, tôi đã liên tiếp giết chết hai tên Đại Đạo Chi Thượng rồi!”
“Tất cả bọn chúng đều rơi vào tình trạng chim sợ cành cong, tinh thần phòng thủ đang là lúc mạnh nhất!”
“Chúng ta đi ngủ trước, đợi đến bình minh, lúc tinh thần của họ suy yếu nhất!”
Côn Ngô Mật Phi vòng tay qua cổ Diệp Bắc Minh, treo lên người anh, mập mờ hỏi: “Anh vừa nói là… đi ngủ sao?”
“Khụ khụ… Mật Phi à, ở đây không tiện lắm đâu?”, ngay cả khuôn mặt dày như Diệp Bắc Minh cũng không kìm được đỏ bừng.
“Có gì không tốt chứ? Em cứ muốn ở đây đó!”
Côn Ngô Mật Phi mạnh bạo hôn tới, vừa định đẩy ngã Diệp Bắc Minh!
Bỗng nhiên.
"Ah!"
“Đừng mà, cứu mạng!
Xa xa truyền đến những thanh âm hoảng loạn, người của Cổ tộc, tộc Bất Hủ cùng Côn Ngô đều hãi hùng!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Hai người đánh mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy hơn chục bóng người quái dị đang lao vào đám đông tàn sát!
“Đây là yêu tộc!”
Côn Ngô Mật Phi trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Thực lực đều là Đại Đạo Chi Thượng, sao bọn chúng lại ra đây rồi?”
Diệp Bắc Minh cũng hết sức ngạc nhiên.
Thực lực của đám yêu tộc này thật kinh người!
Dưới sự hợp sức của hơn chục người vậy mà dồn dập đánh bại hơn sáu mươi tên Đại Đạo Chi Thượng, còn không ngừng có người ngã xuống!
Thương vong đã hơn quá nửa!
"Đi, rút lui nhanh!"
“Mẹ kiếp! Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi cấu kết với Yêu tộc rồi!”
Bất Hủ Hàn cũng không kiên trì nổi nữa, gầm lên một tiếng liền quay người bỏ chạy!
"Rút!"
Cổ tộc cùng tộc Côn Ngô cũng binh bại như núi đổ.
Tất cả đều vội vã tháo chạy về phía bên ngoài rừng Lạc Đường!
“Một đám rác rưởi vô dụng! Với chút thực lực này cũng dám xông vào rừng Lạc Đường?”, tên thanh niên tóc tím liếm vết thương trên tay: "Ta đã giết 3669 tên, trong đó có hai tên Đại Đạo Chi Thượng!”
"Ta giết 1579 tên, một tên Đại Đạo Chi Thượng!”
"1876 tên! Một tên Đại Đạo Chi Thượng!”
"2341 tên! Một tên Đại Đạo Chi Thượng!”
“……”
Mọi người thống kê xong số lượng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái mặc đồ đỏ!
Cô gái áo đỏ thản nhiên phun ra một câu: “3670 tên, hai tên Đại Đạo Chi Thượng!”
“Lôi Lam, ngươi thua rồi!"
Mọi người đều choáng váng!
Vừa hay dẫn trước một tên?
Nụ cười của tên thanh niên tóc tím cứng lại, ánh mắt vừa chuyển liền ghim chặt lên một cái cây cao hàng trăm mét ở phía xa!
“Ai bảo ta thua?”
"Hình như ở đây còn có hai tên chuột nhắt nữa thì phải?"
Hơn chục bóng người gần như đồng thời bước ra, vây quanh nơi ẩn náu của Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi!
Lôi Lam quát to: “Cút ra đây cho ta!”
Bình luận facebook