-
Chương 2090-2093
Chương 2090: Ma Tộc
Trên cây cao còn có hai người đang ẩn trốn.
Chỉ cần giết họ, Lôi Lam sẽ lập tức vượt qua cô gái áo đỏ mà thắng lợi!
Diệp Bắc Minh rút bỏ dòng khí hỗn độn, cùng Côn Ngô Mật Phi bước ra khỏi cái hốc trên cây.
“Đồng bọn đều đã bỏ chạy rồi, sao các ngươi còn có tâm tình ở chỗ này yêu đương vụng trộm vậy? Nhân loại đúng là thứ bẩn thỉu!”, một tên thanh niên Yêu tộc nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Miệng sạch sẽ chút cho tôi!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.
"Ha ha ha!"
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười khoái trá.
Trên mặt tên thanh niên yêu tộc vừa lên tiếng kia tràn đầy ý cười trêu đùa: “Miệng của ta không sạch sẽ thì đã thế nào?”
“Muốn chết!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh đã rét lạnh tới cực điểm.
Mười mấy tên yêu tộc liền cảm thấy một trận ớn lạnh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh vậy mà chủ động ra tay, tiến lên một bước, thi triển Thúc Địa Thành Thốn.
Trước khi tất cả kịp phản ứng lại, anh đã xuất hiện trước mặt tên thanh niên kia, vung nắm đấm tới miệng hắn!
“Con giun dế nhân loại này, muốn chết à!”
Sắc mặt tên thanh niên Yêu tộc lạnh lùng, trực tiếp hóa thành dáng vẻ thực sự!
Một con cá sấu dài hơn mười thước há chiếc miệng to như chậu máu đớp về phía cánh tay Diệp Bắc Minh!
Sẵn sàng cắn đứt nó!
Diệp Bắc Minh quét qua một quyền, hơn chục cái răng trực tiếp gãy rụng!
Cùng lúc đó, cả người anh nhảy vọt lên trên tấm lưng của cá sấu!
Từng quyền nối tiếp từng quyền đánh xuống, khiến cá sấu phải gầm lên đau đớn!
“Cút ngay!”
Hắn cực kỳ phẫn nộ rống lên!
Hắn điên cuồng lăn lộn trên đất, muốn hất Diệp Bắc Minh xuống đất!
Bùm! Bùm! Bùm!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh giống như mưa bão trút xuống. Những chiếc vảy kiên cố tưởng chừng không gì phá vỡ nổi vậy mà từng chút một nứt lìa, rỉ ra máu tươi đầm đìa!
“Tên nhóc này lại hung hãn tới vậy?”
Những tên Yêu tộc còn lại đều choáng váng.
“Thứ khốn kiếp, tao thấy mày là chán sống rồi đó!”
Lôi Lam hét lên.
Hắn lập tức tham gia trận chiến, một ngọn giáo vàng xé gió lao tới đâm về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vung ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, một con huyết long liền bổ nhào vào Lôi Lam!
“Phá!”
Lôi Lam dáng vẻ bệ vệ, mũi giáo chuẩn xác rơi xuống đầu huyết long, ‘răng rắc’ một tiếng giòn tan, huyết long trực tiếp nổ tung!
“Nhãi con, còn thủ đoạn gì thì lôi hết ra dùng đi!”
"Nếu không trước mặt Lôi Lam ta chỉ có một kết cục, chính là chết!”
Lôi Lam vô cùng tự tin.
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, mặc dù kẻ trước mặt này chỉ tầm Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy, nhưng thực lực lại đáng kinh ngạc!
Ngọn thương này khiến anh cảm giác được nguy cơ mãnh liệt!
“Ma long, ra đi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng.
Ma khí trào tới từ phía sau, trong chốc lát đã xông ra chín con ma long màu đen!
Mỗi một con đều dài hàng trăm mét!
Chúng vọt thẳng lên trời cao, hoàn toàn được hình thành từ ma khí, những chiếc vảy trên cơ thể lập lòe ánh sáng kim loại màu đen!
“Ma khí?”
“Thằng nhãi này không phải là con người, hắn là Ma tộc!”
Những tên Yêu tộc còn lại giật mình kêu lên.
“Lôi Lam, mau dừng tay lại!”
Cô gái áo đỏ khẽ quát.
Lôi Lam không hề có ý định dừng lại, hắn dứt khoát phóng ra cây thương trong tay, khí thế đề cao tới đỉnh điểm!
Bọn họ đều được chứng kiến qua ngọn giáo này đã đâm chết tươi một cường giả nhân tộc Đại Đạo Chi Thượng tầng tám!
“Lôi Lam, Ma tộc, Yêu tộc là người một nhà!”
“Ngươi điên rồi à?”
Cô gái áo đỏ sốt ruột giậm chân, giơ lên tấm khiên có một mặt màu xám ngăn lại trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đinh--!
Chiếc khiên phát ra một tiếng vang chói tai, một gợn sóng màu vàng trào ra ngoài!
Ngọn giáo màu vàng bị thổi bay ra ngoài, sau đó vòng trở lại trong tay Lôi Lam!
“U Nhược, ngươi có ý gì? Muốn ngăn cản ta giết chết hắn sao?”, Lôi Lam chĩa ngọn thương vàng của mình vào Diệp Bắc Thần, sát khí ngập trời mà chất vấn.
Cô gái áo đỏ lạnh giọng đáp: “Lôi Lam, anh ta là người của Ma tộc!”
“Theo quy định của Yêu tộc, tất cả những người mang trong mình dòng máu của Ma tộc đều là đồng minh của Yêu tộc!”
“Nếu ngươi còn dám động tới anh ta, ta sẽ báo cáo lại với mấy vị lão tổ!”
Nghe tới hai chữ lão tổ này, con ngươi Lôi Lam xẹt qua một tia kiêng dè!
Hắn thu hồi ngọn giáo, mắt lạnh nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ngươi tốt nhất đừng để ta tìm được lý do giết ngươi, mau thả Ngạc Ngao ra!”
Nhưng Diệp Bắc Minh bỏ ngoài tai lời hăm dọa của Lôi Lam, liên tiếp dùng nắm đấm đánh xuống!
Răng rắc!
Miệng của Ngạc Ngao nổ tung, tất cả răng nanh đều rụng rời.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh dùng một cước đá bay con cá sấu dài hơn mười mét thảm bại này ra ngoài, khiến hắn va gãy vài gốc cổ thụ mới nhếch nhá hóa thành hình người!
Gò má nát bét!
Không còn chiếc răng nào trong miệng!
“Ngươi dám làm như vậy với ta? Ta phải giết ngươi!”, Ngạc Ngao căm hận lao tới.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng phun ra một câu: “Ngạc Ngao, ngươi muốn bị tộc quy trừng phạt có đúng không?”
Ngạc Ngao nghe vậy thì khựng lại, nhưng thoắt cái đã nghĩ ra biện pháp, tức giận gầm gừ:
“Tên khốn kiếp này đánh ta thành như vậy rồi, không lẽ cứ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
“Người ta rõ ràng là một đôi, ngươi mắng chửi khó nghe như vậy, đánh ngươi một trận đã là nhẹ rồi!”, cô gái áo đỏ công chính nói.
Cô ta lại lắc đầu: “Lập tức….”
Bỗng nhiên cô ta nhớ ra mình còn chưa biết tên của hai người họ!
Mắt đẹp vừa chuyển liền rời đến trên người Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi: “Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”
“Diệp Bắc Minh!”
“Côn Ngô Mật Phi!”
“Tôi là U Nhược!”, cô gái áo đỏ cũng giới thiệu tên mình, một lần nữa nhìn hướng Ngạc Ngao: “Ngạc Ngao, xin lỗi anh Diệp cùng cô Mật Phi đây đi!”
Ngạc Ngao tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng ngại thân phận của U Nhược, hắn chỉ có thể cứng rắn nuốt cục giận này xuống bụng, nói: “Anh Diệp, cô Mật Phi, xin lỗi, vừa rồi là do tôi độc miệng!”
Diệp Bắc Minh liếc U Nhược một cái: “Cảm ơn cô!”
Sau đó kéo Côn Ngô Mật Phi nhanh chóng biến mất.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường vong tới tiếng gầm chói tai của dã thú!
Lôi Lam, U Nhược đột nhiên biến sắc, cấp tốc lao về phía phát ra âm thanh.
“Tiếng gì vậy?”
Diệp Bắc Minh vừa rời đi không xa, không khỏi cau mày ngoái đầu nhìn lại.
Côn Ngô Mật Phi cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đây là âm thanh của Tế linh, hình như ở sâu trong rừng Lạc Đường xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Bằng không Tế linh tuyệt đối sẽ không phát ra thanh âm như vậy để triệu tập đám yêu tộc!”
Cùng lúc đó.
Dao Trì kích động truyền âm tới: “Nhóc con, ngươi quả nhiên rất may mắn đó!”
“Đây là âm thanh báo hiệu Tế hoàng bỏ mình, muốn tuyển chọn ra Tế hoàng đời tiếp theo!”
“Mau đi đi, nếu ngươi có thể giành được nội đan của Tế hoàng, ít nhất có thể tăng lên ba cảnh giới nhỏ đó!”
……
Bên ngoài khu rừng Lạc Đường.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Bất Hủ Hàn may mắn thoát chết trong gang tấc, nhưng hàng chục Đại Đạo Chi Thượng truy giết một tên Diệp Bắc Minh vậy mà bị đánh tới mức tháo chạy tán loạn như vậy!!!
Nếu bị truyền ra ngoài không phải là sẽ mất mặt đến chết sao!
“Tên tiểu súc sinh đáng chết này vậy mà cấu kết với Yêu tộc!!!”
“Côn Ngô Thiên Huyền, đây là chuyện tốt mà tộc Mật Phi các người làm ra đó!”
Ánh mắt của những người khác đều đổ dồn lên người Côn Ngô Thiên Huyền.
“Cái này…. không liên quan gì tới chúng tôi! Tộc Côn Ngô sớm đã trục xuất con khốn Côn Ngô Mật Phi đó ra khỏi gia tộc, huống chi vừa rồi chúng tôi cũng thiệt mạng rất nhiều người!”
Sắc mặt Côn Ngô Thiên Huyền đại biến.
“Cổ huynh, ông cũng nói giúp tôi vài lời đi chứ!”
Vừa nói ông ta vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cổ Tông Hàn
Cổ Tông Hàn nghiêm mặt đáp: “Bất Hủ huynh, ông ấy nói đúng đó!”
“Tộc Côn Ngô hơn ai hết đều muốn giết chết đôi nam nữ chó má đó, Côn Ngô Mật Phi tự mình phản bội gia tộc, cũng không thể đổ hết lỗi lên tộc Mật Phi được!”
“Một kẻ phản bội mà thôi, không thể trách tội toàn bộ tộc Côn Ngô!”
"Đúng vậy!"
Côn Ngô Thiên Huyền vội vàng gật đầu.
"Bùm!"
Một thân cây cao ngất bên cạnh bị Bất Hủ Hàn một quyền đánh thành bột phấn: “Đem tin tức đôi nam nữ chó má kia cấu kết với Yêu tộc truyền ra ngoài đi, sau này chỉ cần bọn chúng dám rời khỏi rừng Lạc Đường, sẽ lập tức bị các thế lực săn đuổi!”
“Không đúng!”
Côn Ngô Thiên Huyền cau mày.
“Sao thế? Ông còn muốn bao che cho chúng à?”, đôi mắt Bất Hủ Hàn giăng đầy tia máu.
Chương 2091: Xếp hạng thứ 9, núi thần Thái Nhất
Côn Ngô Thiên Huyền giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Ý tôi là khu rừng Lạc Đường này! Có phải đêm qua chúng ta gặp phải gió Sát thần rồi không!”,
“Cơn gió này chỉ trong trăm ngàn dặm của núi Lạc Đường mới xuất hiện!”
“Đêm qua mới chỉ cách mấy ngàn dặm vậy mà đã có gió Sát thần rồi?”
"Chẳng lẽ...", Cổ Tông Hàn giật nảy, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Rừng Lạc Đường xảy ra chuyện gì rồi?”
Giây tiếp theo.
Tiếng gầm của dã thú tràn tới như sóng cuồng!
“Tế linh, là âm thanh của Tế linh!”
“Âm thanh gấp gáp bi thương, có Tế linh bỏ mình rồi? Mau thông báo cho gia tộc, đây là cơ hội ngàn năm có một!"
“Kế hoạch ấp ủ bao lâu nay không lẽ sắp thành hiện thực rồi?”
……
Nghe được âm thanh này, Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi gia tăng bước chân, lao như bay về phía sâu trong rừng Lạc Đường.
Một ngày sau đó.
“Không ổn, có gì đó bất thường ở đây!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Chúng ta đã đi sâu vào trong trăm ngàn dặm rồi, vậy mà dọc đường một con yêu thú cũng không thấy!”
“Không lẽ toàn bộ yêu thú đã thực sự tới nơi sâu nhất kia?”
“Thật sự có Tế linh buông mình?”
Nghe được hoài nghi của Côn Ngô Mật Phi, Dao Trì cười kiêu ngạo:
“Tiểu Phi Phi à, ngay cả ngươi cũng nghi ngờ bổn đế sao?”
Côn Ngô Mật Phi không vui, hỏi vặn lại một câu: “Tiểu Phi Phi là tên cho cô gọi à?”
“Bổn đế cứ muốn gọi đó, Tiểu Phi Phi, Tiểu Phi Phi!”, Dao Trì cũng không chịu thua.
“Cô!”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau to tới nơi.
"Được rồi!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Tới xem tình huống cụ thể rồi lại nói!”
Dòng khí hỗn độn bao trùm lấy hai người họ, tiếp tục hướng về phía sâu trong khu rừng Lạc Đường!
Suốt một ngày một đêm này, trên đường vẫn không có bóng dáng một con yêu thú nào!
Họ lại đi tiếp nửa ngày nữa!
Đột nhiên.
Dọc đường đi một lượng lớn rừng nguyên sinh đổ rạp, cây cối nổ tung, trên mặt đất còn in đầy dấu chân dã thú!
Một số lượng lớn xác yêu thú bắt đầu xuất hiện trước mặt họ, tình trạng vô cùng bi thảm!
“Thú triều!”
“Hơn nữa còn không chỉ có một đợt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Côn Ngô Mật Phi chỉ nhìn thoáng qua đã biết nơi đây vừa trải qua một trận càn quét.
Diệp Bắc Minh cau mày, đi tới trước một xác hổ dài hàng chục mét.
Một kiếm phá nát đan điền, móc ra một viên tinh hạch màu đen từ bên trong.
Nó ẩn chứa năng lượng cực kỳ khủng bố!
“Tinh hạch vẫn còn chứng tỏ không phải bị con người săn giết, mà là đồng loại tương tàn!”
Côn Ngô Mật Phi phỏng đoán: “Trừ phi Tế hoàng buông mình chưa chọn ra được ngay tân hoàng nên Yêu tộc xảy ra nội đấu rồi?”
“Rất có khả năng đó, tới đó liền biết thôi!”
Dọc đường này, Diệp Bắc Minh thu thập được không ít tinh hạch yêu thú.
Một hơi này vậy mà đạt tới hàng chục ngàn viên!
Anh không chút nghĩ ngợi ném chúng vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bất giác đã chất thành núi!
Tiếng gầm trầm thấp của Tế linh cấp thú hoàng lại vang lên!
Âm thanh như sóng thần quét qua toàn bộ rừng Lạc Đường!
Tiếp đó.
Một số âm thanh khác nhau liên tiếp vang lên cùng lúc, vô số gốc cây cổ thụ bị quật ngã bởi năng lượng ẩn chứa trong làn sóng âm thanh này!
“Âm thanh này… ít nhất phải có năm tên Tế linh!”, cả người Côn Ngô Mật Phi phát run.
Khuôn mặt xinh đẹp thoắt cái trắng bệch.
Cô chậm rãi quay đầu, trong mắt đều là sợ hãi!
“Tiểu Minh Minh à, e rằng Yêu tộc xảy ra chuyện lớn rồi, anh thực sự vẫn muốn qua đó sao?”
Diệp Bắc Minh quả quyết gật đầu: "Đi!"
"Nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ đưa em vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chỉ cần không trở thành mục tiêu của tồn tại cấp Tế linh, tôi hẳn là có thể tự bảo vệ mình!"
Anh rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy đến với Yêu tộc!
Hai người tiếp tục tiến lên.
Một ngày sau, tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hai người phải trợn mắt há mồm, hoàn toàn đứng hình!
Phía trước.
Một ngọn núi cao hàng trăm ngàn mét vọt thẳng lên nơi sâu thẳm của tầng mây!
Khu vực xung quanh chân núi dày đặc hàng trăm triệu yêu thú đang điên cuồng tàn sát lẫn nhau!
“Ai chiếm được núi Thánh, bổn tọa liền phong hắn làm vương!”
Một con gấu đen ba đầu sáu tay cao mười nghìn mét tóm lấy một ngọn núi nhỏ rồi ném về phía ngọn núi cao hàng trăm nghìn mét kia!
Lời này vừa vang!
Vô số yêu thú phía sau nó liền như lên cơn điên mà lao về phía trước, quần đấu với đám yêu thú dưới chân núi Thánh kia!
“Hùng hoàng sáu tay! Trong ghi chép của Thần viện Thái Thương có nói nó đã là cảnh giới Tế đạo vào hàng tỷ năm trước!"
Côn Ngô Mật Phi hơi run lên: “Không lẽ ngọn núi mà hắn đang tấn công kia chính là núi Thánh của Yêu tộc?”
“Là một trong mười ngọn núi thần từ thời sáng thế, núi thần Thái Nhất xếp hạng thứ chín?”
Diệp Bắc Minh ngơ người: “Một trong mười ngọn núi thần từ thời sáng thế?”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu: "Đúng vậy! Núi Côn Ngô vừa hay đứng thứ mười!”
Một con kỳ lân lửa toàn thân rực lửa, cao mấy ngàn trượng gầm lên: “Uống chân huyết của ta, đốt cháy sinh mạng!”
“Người đầu tiên của tộc kỳ lân leo lên được núi Thánh chính là kỳ lân Thánh hoàng tiếp theo!”
Vô số yêu tộc của tộc kỳ lân hăng máu lao lên!
Chúng giống như phát điên liếm láp chân huyết của Thánh hoàng Kỳ lân!
Công hiệu thần kỳ xuất hiện, toàn thân chúng lập tức bị lửa thiêu đốt, hung hăng lao vào trong đàn yêu thú dưới chân núi Thánh!
“Tộc ta đã tồn tại trên thế gian này từ thời đất trời sáng lập!”
“Vị trí Tế hoàng kế nhiệm này nhất đinh phải thuộc về ta!”, một con mãng xà màu vàng khổng lồ ló đầu ra khỏi vạn trùng mây.
"Thôn Thiên Mãng Hoàng!"
Côn Ngô Mật Phi toàn thân nổi da gà: "Trời ạ, nghe nói trước thời đại Đế Lạc, Thôn Thiên Mãng Hoàng đã tồn tại rồi!”
“Nó vậy mà chưa chết? Rốt cuộc nó đã sống bao lâu rồi? Ba mươi tỷ năm? Hay là năm mươi tỷ năm?"
"Nhiều năm như vậy qua đi, Thôn Thiên Mãng Hoàng vậy mà còn chưa hóa rồng?”
Diệp Bắc Minh ngước đầu nhìn lên.
Một con trăn khổng lồ mười nghìn mét màu vàng cuộn mình trên vòm trời liền phản chiếu trong mắt anh!
Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: "Nghe nói nó không muốn hóa rồng!”
“Mà bước đi trên con đường của chính mình, nó từng nuốt chửng mấy chục con Tổ long trong một đêm đó!”
“Trước đây thung lũng Táng Long còn được gọi là sào Tổ Long!”
"Tất cả Tổ long đều bị tàn sát, cho nên mới tạo nên thung lũng Táng Long…”
Bỗng nhiên.
Bầu trời thoáng chốc trở nên tối tăm!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên!
Chỉ thấy.
Một con cá voi khổng lồ hùng dũng phá rách tầng không mà đến, chỉ riêng thân mình đã dài tới một triệu mét!
Che trời rợp đất, bao phủ gầm trời!
Xung quanh cơ thể nó sôi trào sức mạnh phép tắc, thiên lôi gầm vang!
“Không lẽ đây là… Côn Bằng?”, Diệp Bắc Minh há hốc mồm.
Côn Ngô Mật Phi nặng nề gật đầu: "Tiểu Minh Minh à, anh thông minh lắm!”
“Thứ này quả thực là Côn Bằng!”
“Trời ạ! Côn Bằng đều đã xuất hiện rồi!”
Diệp Bắc Minh hưng phấn nhìn chằm chằm Côn Ngô Mật Phi: “Nguyên Thủy Chân Giới các em sẽ không phải là thế giới bên trong Sơn Hải Kinh đó chứ?”
“Sơn Hải Kinh gì cơ?”
Côn Ngô Mật Phi thắc mắc.
Diệp Bắc Minh vừa định giải thích Sơn Hải Kinh trên trái đất đầy rẫy sự kỳ quái cùng các loại yêu thú.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười cực kỳ kích động vang lên: “Ha ha ha, thì ra nội bộ Yêu tộc thực sự xảy ra tranh chấp rồi!”
"Hôm nay đúng là một cơ hội tốt. Các ngươi đều đồng thời tụ tập ở đây, vậy thì chôn cùng nhau đi!”
Hơn chục bóng người bay tới từ mọi hướng.
Diệp Bắc Minh nhận ra ba người trong số đó.
Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long đều là cảnh giới Tế Đạo!
E rằng những người còn lại cũng sở hữu thực lực tương đương!
Máu chảy trong người Diệp Bắc Minh sục sôi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp: “Hơn chục cường giả Tế Đạo tụ họp tại đây là muốn làm gì vậy?”
Chương 2092: Tế Hoàng
“Nhân tộc vậy mà dám đặt chân vào khu vực cấm của rừng Lạc Đường, muốn chết!”
Hùng hoàng sáu tay nhấc bổng một ngọn đồi, rồi dậm chân lấy đà nhảy lên độ cao mấy nghìn mét, thẳng tay ném về phía mấy người Tô Bi Vân!
Hai người Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ tiến lên, cùng nhau ra tay!
Bùm--!
Ngọn đồi nổ tung, đất đã giống như sao băng đập vào đám yêu thú, nhất thời tạo nên thương vong vô số.
Cùng lúc đó.
Hai người cùng tung ra một đòn với sức mạnh vượt qua mười vạn long lực đánh vào ngực của Hùng hoàng sáu tay!
Khiến nó bắn ra ngoài!
Đập mạnh xuống dưới chân núi Thái Nhất, mặt đất ‘răng rắc’ một tiếng nổ tan tác, lộ ra một miệng núi lửa đáng sợ!
“Mọi người trước tiên hợp lực giết hết đám nhân loại này, xem ai giết được nhiều nhất, cuối cùng trở thành Tế Hoàng thế hệ mới!”, Hùng hoàng sáu tay bò lên!
Giống như Kingkong, cánh tay điên cuồng gõ xuống lồng ngực!
“Được!”
"Nhất trí!"
"Ta đồng ý!"
Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng cùng Kỳ Lân Thánh hoàng đều gật đầu tán thành!
Cuộc chiến như sắp nổ ra!
Bầu không khí cùng năng lượng điên cuồng biến ảo, còn đáng sợ hơn núi Ngộc Đạo gấp mười lần!
Diệp Bắc Minh ẩn nấp từ xa quan sát với ánh mắt rực lửa: “Đây chính là trận đấu giữa cường giả cảnh giới Tế Đạo sao? Nhấc tay liền tỏa ra phép tắc thiên địa!”
Dao Trì nhắc nhở một câu: “Nhóc con đừng xem nữa!”
“Loại đánh nhau của trẻ con này có gì hay mà xem, mau đi lên núi thần Thái Nhất đi!”
“Lão Tế Hoàng của Yêu tộc sắp không xong rồi, nếu có thể giành được nội đan của ông ta sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho ngươi!”
Diệp Bắc Minh lúc này mới phản ứng lại.
Anh thuần thục điều khiển dòng khí hỗn độn bao trùm lấy cơ thể mình, cùng Côn Ngô Mật Phi tiến thẳng tới đỉnh núi thần Thái Nhất.
Khắp nơi trên đường đều là yêu thú!
“Tiếng ồn gì thế?"
"Hình như có thứ gì đó vừa vụt qua?”
“Sao ta lại không nhìn thấy? Thôi quên đi! Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi, nhân loại còn đang phá rối, trông coi tất cả lối đi cho tốt, tuyệt đối không thể để con người xông lên đỉnh núi thánh!”
Có yêu vương hét lên.
Nâng cao tinh thần cảnh giác!
Dưới sự che chắn của dòng khí hỗn độn, tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị phát hiện!
Dưới tình huống không có chướng ngại vật, núi cao trăm ngàn mét đối với Diệp Bắc Minh chẳng khác gì đất bằng.
Chưa đầy một trăm nhịp thở, anh đã có mặt trên đỉnh núi thần Thái Nhất!
Đây là một quảng trường khổng lồ!
Một nhóm thanh niên yêu tộc đang quỳ trên mặt đất và không ngừng dập đầu trước một tế đàn cổ kính.
Mấy người Lôi Lam, U Nhược cũng nằm trong số đó!
Trên tế đàn có một ông lão Yêu tộc đang ngồi, gần như chỉ còn lại một mảnh da người!
“Đây chính là Tế Hoàng Yêu tộc?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Đều đã biến thành dáng vẻ như vậy rồi, chỉ còn sót lại một mảnh da mà vẫn còn sống!
Dao Trì nói: “Ông ta độ kiếp thất bại, bị thiên lôi đánh trúng nên chỉ còn sót lại một mảnh da!”
“Hừ! Chỉ một lão yêu cỏn con cũng muốn thành đạo? Làm sao có thể!"
Đột nhiên.
Quảng trường rung lắc.
“Tế Hoàng, tứ đại yêu hoàng bị con người ngăn cản rồi, e rằng trong chốc lát không thể lên tới đỉnh núi thánh!”, một tên Yêu tộc hóa thành người đàn ông trung niên cao hai mét lên tiếng.
Rồi bước tới phía dưới tế đàn!
Lôi Mông!
Bố của Lôi Lam, Đại Đạo Chi Thượng tầng chín!
Chỉ còn cảnh cảnh giới Tế Đạo một bước chân.
Nhưng đáng tiếc trong hơn ba tỉ năm qua vẫn không có cách nào vượt qua rào cản để đột phá!
“Tế Hoàng đại nhân, thời gian của ngài đã không còn nhiều nữa! Xin ngài lập tức chọn ra Tế Hoàng đời tiếp theo, ổn định cục diện Yêu tộc!”, Lôi Mông khụy một gối xuống nói.
“Xin Tế Hoàng đại nhân chọn ra tân hoàng!”
Hơn một nửa số Yêu tộc đang có mặt theo đó hét lên.
Một nhóm Yêu tộc khác nhìn nhau kinh ngạc!
Diệp Bắc Minh cười khẽ: "Ha ha, đến sớm không bằng đúng lúc, Yêu tộc vậy mà cũng có tiết mục bức vua thoái vị!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nơi nào có người, ở đó có giang hồ!”
“Yêu tộc cũng không ngoại lệ!”
Một ông lão Yêu tộc đứng lên, giận dữ trừng mắt với Lôi Mông: “Lôi Mông, việc Tế Hoàng đại nhân chọn ai làm Tế Hoàng đời kế tiếp còn cần ngươi nhắc nhở sao?”
“Tế Hoàng đại nhân lựa chọn thế nào còn chưa đến lượt ngươi lắm miệng đâu!”
“Lôi Mông, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi đang nghĩ gì!”
Lại có thêm hai ông lão Yêu tộc khác đứng lên!
Lôi Mông ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt rét lạnh quét về hai người họ một cái!
Nhấc chân nhảy tới!
Sức mạnh đáng sợ của sấm sét giáng xuống, ba ông lão liền ngay tại chỗ hóa thành sương máu!
Ba đạo thần hồn lao ra, muốn tháo chạy trong sợ hãi!
Năm ngón tay Lôi Mông chụp vào không trung, nắm lấy thần hồn của ba người vào trong tay, trực tiếp nghiền nát!
“Còn ai có ý kiến với lời nói của ta không?”
Toàn trường chết lặng!
Lôi Mông hài lòng nhìn phản ứng của đám đông, rồi khẽ cười nhìn lên tế đàn: “Tế Hoàng đại nhân, xin ngài lập tức chọn ra Tế Hoàng tiếp theo!”
“Lôi Mông, ông cứ nói thẳng ra là mình muốn làm Tế Hoàng là được rồi!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Rầm!
Vô số ánh mắt thoáng chốc đều rơi lên người một cô gái mặc đồ đỏ!
U Nhược!
“Sao cô ta dám lên tiếng vào lúc này?”, mọi người trong Yêu tộc sững sờ.
Một bà lão vội lao tới bịt miệng cô lại: “U Nhược, con đang nói nhảm gì vậy? Mau im miệng lại!”
"Không, để cô ta nói!”
Lôi Mông nở nụ cười dữ tợn.
Một cỗ áp lực khủng khiếp đè ép lao về phía U Nhược.
Bà lão vừa bịt miệng cô ta thảm hại bay ra ngoài, đập mạnh xuống tế đàn giữa quảng trường.
Máu tươi tràn ra.
U Nhược căn bản không thể chịu nổi sức mạnh của Lôi Mông.
Cả hai người đều ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng, chỉ kém ba cảnh giới nhỏ mà thôi nhưng lại giống như lạch trời.
“Lôi Mông... ông lòng muông dạ thú, Yêu Tộc có ai không biết chứ?”, sắc mặt U Nhược tái nhợt, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.
“Ừm, tiếp tục đi”.
Lôi Mông gật đầu.
“Ông ép buộc Tế Hoàng, đây là bất trung!”
Một cỗ áp lực ập tới.
Thân thể U Nhược phát ra tiếng răng rắc.
Cô ta không khuất phục, tiếp tục nói: “Ông giết trưởng lão của Yêu Tộc, đó là bất nghĩa”.
Phụt!
Đầu gối của U Nhược bị áp lực đè lên, quỳ mạnh xuống đất.
“Năm đó ông giết cha ruột của mình mới có thể ngồi lên chức vị thủ lĩnh của Lôi Tộc, đó là bất hiếu”.
Rầm!
Thân thể U Nhược đập mạnh vào đá lát sàn của quảng trường, tất cả đá đều nổ tung.
Cô ta đau đớn vô cùng, cả người bị nghiền nát trong sỏi đá.
Máu tươi không ngừng chảy ra khỏi cơ thể.
Nhưng vẫn cứ đau đớn hét lên: “Một kẻ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu như ông, làm sao xứng làm Tế Hoàng của Yêu Tộc chứ?”
“Những người nói ta không xứng làm người, đều đã chết hết rồi”.
Lôi Mông nở một nụ cười nửa miệng.
Chậm rãi đi tới trước mặt U Nhược, chuẩn bị một cước giẫm nát cô ta: “Cô cũng không ngoại lệ, đợi bổn Hoàng đè chết tất cả những kẻ chống đối, ta vẫn cứ bước lên vị trí Tế Hoàng thôi!”
“Cha!”
Lôi Lam vội vàng chạy tới trước mặt Lôi Mông.
Ôm lấy đùi của ông ta: “Đừng giết, con thích cô ta, cha giữ lại một mạng cho cô ta đi!”
Bịch!
Lôi Mông một cước đá Lôi Lam bay ra xa mấy chục mét.
Lôi Lam gãy bảy tám cái xương sườn, phun ra một ngụm máu tươi.
“Đồ khốn kiếp, cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi, ở đâu không có chứ?”
Ánh mắt Lôi Mông rét lạnh, một cỗ sát khí ngưng tụ: “Nể mày là con trai tao, tao sẽ cho mày một cơ hội”.
“Giết chết con tiện nhân này, tao sẽ coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì”.
“Nếu không, tao sẽ giết luôn thằng con ruột là mày đấy”.
Lôi Mông giơ tay lên bắt lấy.
Lôi Lam bay về sau, cổ vừa hay rơi vào trong tay Lôi Mông.
Nắm ngón tay siết chặt.
Rắc rắc... một cảm giác khó thở ập tới, trán Lôi Lam nổi gân xanh, hai mắt gần như lồi ra ngoài.
“Cha... con... con sai rồi, con giết...”
Lôi Lam kinh hãi cầu xin.
Hắn ta thật sự sợ rồi!
Lôi Mông thản nhiên thả Lôi Lam ra: “Chứng minh cho tao xem đi”.
Lôi Lam nắm chặt tay, cây thương vàng xuất hiện trong tay, đâm thẳng về phía đầu U Nhược.
Ngay lúc ngọn thương vàng sắp đâm vào đầu U Nhược thì đột nhiên dừng lại cách đó một mét.
“Chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Dao Trì phun ra một câu: “Thời gian đóng băng!”
Chương 2093: Chủ của vạn yêu, U Nhược
Diệp Bắc Minh giật mình, vội quét mắt nhìn xung quanh.
Lúc này mới phát hiện ra mọi thứ trên đỉnh núi thần Thái Nhất đều đứng yên bất động.
Vạn vật tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió lướt qua cũng không có!
“Dao Trì, là cô ra tay à?”
“Không phải ta!”
“Vậy là ai?”
“Ngươi nói xem?”
Diệp Bắc Minh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn nằm ở trung tâm quảng trường kia!
Làn da của lão Tế hoàng bỗng nhiên phồng lên.
Mở ra đôi mắt trống rỗng: “Là ta!”
“Tế hoàng!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên giơ tay lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong lòng bàn tay anh!
Anh thậm chí còn dặn tháp Càn Khôn Trấn Ngục một khi có nguy hiểm liền trực tiếp hành động!
Giọng nói của lão Tế hoàng phẳng lặng: “Ngươi không cần căng thẳng, ta biết mục đích của ngươi khi đến đây, ngươi muốn nội đan của bổn hoàng đúng chứ?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Sau đó gật đầu!
"Đúng!"
“Bổn hoàng có thể đưa nội đan cho ngươi!”
"Ồ?"
“Nhưng ngươi cần phải làm một việc cho bổn hoàng!”
Diệp Bắc Minh biết quả nhiên chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng!
Nếu có thể giành được nội đan của một vị Tế hoàng, nâng cao ba cảnh giới nhỏ, vậy đồng ý với ông ta một việc cũng là đáng giá!
“Ông cần tôi làm gì?”
“Bảo vệ tính mạng cho con bé, giúp con bé trở thành Tế hoàng đời tiếp theo của Yêu tộc trong tương lai!”, lão Tế hoàng chỉ vào U Nhược nói.
"Đồng thời, tìm kiếm vũ khí Đại Đế mà Thiên đế Yêu tộc để lại, kiếm Thiên Yêu! Trả lại nó cho Yêu tộc!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông nói vậy thì thành hai việc rồi!”
Lão Tế hoàng khẽ cười: “Thứ nhất, bảo vệ một mạng cho U Nhược đối với ngươi mà nói là dễ như bỡn!”
"Thứ hai, việc tìm kiếm kiếm Thiên Yêu chẳng qua là tiện tay giúp đỡ thôi!”
"Có ý gì?”, Diệp Bắc Minh có chút ngờ vực.
“Lúc trước đầu của Nữ đế Dao Trì chính là bị kiếm Thiên Yêu chém đứt!”
“Từ đó tới nay, thanh kiếm này vẫn luôn được cất giấu ở nhà tù số một, trấn giữ phần đầu của ngài ấy!”
“Ngươi đã đem một phần thi thể của Nữ đế Dao Trì ra khỏi nhà tù số bảy thì đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc quá đỗi!
Đầu của Dao Trì vậy mà bị kiếm Thiên Yêu chặt xuống!
“Ha ha!”
Nữ đế Dao Trì phá lên cười vui vẻ, bay ra từ tầng 108 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một bàn tay mềm mại trắng muốt lơ lửng giữa không trung: "Lão Tế hoàng à, ngươi vậy mà đoán ra rồi?”
Lão Tế hoàng cúi đầu nói: “Tham kiến Nữ đế! Ta đã mắc kẹt ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín này hàng tỷ năm!"
"Vốn dĩ còn tưởng rằng đã chuẩn bị xong xuôi, ai ngờ vẫn là thất bại…”
“Ha ha, muốn thành đạo đâu có dễ dàng như vậy!"
Dao Trì cười lạnh, giọng điệu đầy khinh thường: "Nhưng bổn đế cũng rất tò mò, sau khi trở lại tại sao bổn đế lại không cảm nhận được hơi thở của những vị Đại Đế khác?”
“Ngươi là người sống sót qua thời Đại Đế lạc, hẳn là biết chút tin tức gì đó!”
Lão Tế hoàng không chút giấu giếm mà nói thẳng: “Sau khi ngài buông mình không đến mười tỷ năm sau!"
"Rất nhiều Đại Đế lần lượt ngã xuống, cũng không ai biết đã chuyện gì đã xảy ra!"
Dao Trì nghe vậy thì rơi vào trầm mặc.
Đế thủ khẽ run lên!
Đột nhiên, cô ta bay trở lại tháp Càn Khôn Trấn Ngục, không có thông tin gì nữa!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, cô ấy làm sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhóc con, cô ta tựa hồ đang sợ hãi!”
“Sợ hãi?”
Diệp Bắc Minh khựng lại.
Dao Trì là nghĩ tới điều gì vậy? Là chuyện gì có thể khiến một vị Đại Đế hoảng sợ đây?
“Diệp Bắc Minh, đây là nội đan của bổn hoàng, cầm lấy đi!”, lão Tế hoàng nhấc tay.
Một viên nội đan màu vàng bay tới, rơi xuống tay Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh có thể cảm giác được viên nội đan này ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ!
Không đợi anh kịp vui mừng!
Hiện tượng thời gian đứng yên đã được giải trừ!
“Tế hoàng!”
“Người không sao chứ?”
Mọi người trong Yêu tộc đều sửng sốt, đổ dồn ánh mắt kinh hãi nhìn lên lão Tế hoàng trên tế đàn kia!
"Làm sao có thể!"
Lôi Mông cũng choáng váng.
Lôi Lam cũng bị dọa tới mức ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống đất, cũng không dám tấn công U Nhược nữa!
Giọng nói của lão Tế hoàng trong phút chốc truyền khắp núi thần Thái Nhất: “Tế hoàng đời kế tiếp, U Nhược!”
“Con bé chính là chủ của vạn yêu, U Nhược!”
Sau đó một tia sức mạnh cuối cùng tiêu tan!
Lão Tế hoàng hóa thành một cơn mưa ánh sáng và biến mất.
Giọng nói lại giống như sóng thần cuộn tới!
Từ đỉnh núi thần Thái Nhất cao mấy trăm ngàn mét truyền ra bao phủ lấy toàn bộ rừng Lạc Đường!
"Thế hệ Tế hoàng tiếp theo được tuyển chọn ra rồi?”
“U Nhược? Kẻ này lại là ai? Chưa từng nghe nói qua! Không lẽ là Tế linh mới thăng cấp?”
Mấy người Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Cổ Kiếm Trần đưa mắt nhìn nhau!
“U Nhược?”
“Không thể nào!"
"Chắc chắn là giả!"
Hùng hoàng sáu tay, Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng, Kỳ Lân Thánh hoàng phớt lờ cuộc công kích của Tế đạo nhân loại!
Chúng như phát điên mà quay người lại, xông về phía đỉnh núi thần Thái Nhất!
Không khí tại quảng trường trên đỉnh núi thần hoàn toàn bùng nổ.
“U Nhược là Tế hoàng đời tiếp theo? Còn là thủ lĩnh tiếp theo của Yêu tộc!”
Vô số Yêu tộc ngỡ ngàng.
Cho dù là nhóm Yêu tộc ủng hộ Lôi Mông cũng bắt đầu do dự rồi.
Dù sao đây cũng là mệnh lệnh của lão Tế hoàng, toàn bộ Yêu tộc trong rừng Lạc Đường đều nghe thấy, ai còn dám làm trái lại đây?
“Là giả, là giả đó!”
Lôi Mông gào thét chửi bới như sấm động: “U Nhược con khốn này, rốt cuộc đã dùng cách gì?”
“Tế hoàng? Chủ của vạn yêu?”
“Ngươi cũng xứng sao? Chết đi cho bổn hoàng!”
Dứt lời liền dồn lực hạ chân xuống, chuẩn bị giẫm nát U Nhược thành sương máu!
Theo tiếng động kinh thiên động địa, mặt đất dưới chân Lôi Mông hoàn toàn hóa thành bột phấn!
Lấy hắn ta làm trung tâm, toàn bộ gạch lát sàn dưới chân đều nổ tung hoặc móp méo!
Có thể tưởng tượng được, một chiêu này của Lôi Mông chất chứa bao nhiêu phẫn nộ!
“Cô không sao chứ?”
Một giọng nói vang lên.
Mọi người trong Yêu tộc đều ngẩng đầu nhìn lên tế đàn!
Chỉ thấy.
Một thanh niên đang ôm lấy U Nhược đang bị thương nặng!
Vậy mà tránh thoát được đòn tấn công của Lôi Mông!
U Nhược mở mắt, vô cùng kinh hãi: "Là anh? Sao anh lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Không có thời gian giải thích đâu, tôi chỉ nói một câu thôi, lão Tế hoàng nhà cô kêu tôi cứu cô!”
“Tôi sẽ đưa cô vào một thế giới không gian khác, nếu tôi có thể thoát khỏi nơi này sẽ thả cô ra ngoài, giải thích hết thảy chuyện này!"
“Được!”
Đôi mắt đẹp của U Nhược chớp chớp vài cái, nặng nề gật đầu.
Diệp Bắc Minh dùng một suy nghĩ đã trực tiếp thu U Nhược vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
“Là ngươi? Cha, con biết hắn, hắn tên là Diệp Bắc Minh…”, chỉ với một cái liếc mắt Lôi Lam liền nhận ra Diệp Bắc Minh rồi thuật lại đại khái mọi chuyện xảy ra bên ngoài rừng Lạc Đường cho Lôi Mông nghe.
“Không cần biết hắn là ai, giết hắn cho ta!!!”
Lôi Mông điên cuồng gầm lên.
Sắc mặt Lôi Lam cũng trầm xuống: “Cha, để con lên!”
Hắn nắm chặt cây thương màu vàng, hét lên như một con chó điên: "Diệp Bắc Minh, trước kia không giết ngươi, vậy mà còn dám vác xác tới núi thánh Yêu tộc?”
“Thứ giun dế! Chết đi cho ta!!!”
Ngọn giáo vàng dùng một góc độ xảo trá đâm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!
Nếu đâm trúng, phần đầu của Diệp Bắc Minh ắt phải nổ tung, não bắn tung tóe mà chết!
Về phần thần hồn của Diệp Bắc Minh, hắn nhất định phải hành hạ một phen thật tốt, rồi mới giết chết anh một cách tàn nhẫn!
Lúc Lôi Lam còn đang nghĩ tới những chuyện lặt vặt này!
“Ngươi được tính là cái thá gì?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu, thi triển Thúc Địa Thành Thốn!
Anh dễ dàng né được đòn công kích từ ngọn giáo vàng, lật tay tóm lấy mũi giáo!
Đồng thời đạp thẳng một cước tới!
Bùm--! ! !
Lồng ngực của Lôi Lam vậy mà bị một đạp này của Diệp Bắc Minh đâm thủng, khiến hắn chỉ vừa mới đặt chân lên tế đàn lại bắn ngược ra ngoài như một con chó chết!
Ngọn giáo màu vàng bị Diệp Bắc Minh cướp lấy!
Sau khi nặng nề ngã xuống đất, máu tươi không ngừng trào ra từ cơ thể Lôi Lam!
"Không thể nào, ngươi tuyệt đối không thể có loại thực lực này!!!”, Lôi Lam như phát điên bò dậy.
“Con chó rách nát! Nếu không phải có cô U Nhược đỡ lời thì ngươi đã chết từ lâu rồi!”, Diệp Bắc Minh không chút khách sao quát ầm lên.
Sau đó làm một động tác giống như ném lao, quăng ngọn giáo vàng ra ngoài!
Trực tiếp xuyên qua đầu Lôi Lam!
Phun ra một câu: “Ngu ngốc!”
Sau đó liền quay người bỏ chạy.
Trên cây cao còn có hai người đang ẩn trốn.
Chỉ cần giết họ, Lôi Lam sẽ lập tức vượt qua cô gái áo đỏ mà thắng lợi!
Diệp Bắc Minh rút bỏ dòng khí hỗn độn, cùng Côn Ngô Mật Phi bước ra khỏi cái hốc trên cây.
“Đồng bọn đều đã bỏ chạy rồi, sao các ngươi còn có tâm tình ở chỗ này yêu đương vụng trộm vậy? Nhân loại đúng là thứ bẩn thỉu!”, một tên thanh niên Yêu tộc nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Miệng sạch sẽ chút cho tôi!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.
"Ha ha ha!"
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười khoái trá.
Trên mặt tên thanh niên yêu tộc vừa lên tiếng kia tràn đầy ý cười trêu đùa: “Miệng của ta không sạch sẽ thì đã thế nào?”
“Muốn chết!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh đã rét lạnh tới cực điểm.
Mười mấy tên yêu tộc liền cảm thấy một trận ớn lạnh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh vậy mà chủ động ra tay, tiến lên một bước, thi triển Thúc Địa Thành Thốn.
Trước khi tất cả kịp phản ứng lại, anh đã xuất hiện trước mặt tên thanh niên kia, vung nắm đấm tới miệng hắn!
“Con giun dế nhân loại này, muốn chết à!”
Sắc mặt tên thanh niên Yêu tộc lạnh lùng, trực tiếp hóa thành dáng vẻ thực sự!
Một con cá sấu dài hơn mười thước há chiếc miệng to như chậu máu đớp về phía cánh tay Diệp Bắc Minh!
Sẵn sàng cắn đứt nó!
Diệp Bắc Minh quét qua một quyền, hơn chục cái răng trực tiếp gãy rụng!
Cùng lúc đó, cả người anh nhảy vọt lên trên tấm lưng của cá sấu!
Từng quyền nối tiếp từng quyền đánh xuống, khiến cá sấu phải gầm lên đau đớn!
“Cút ngay!”
Hắn cực kỳ phẫn nộ rống lên!
Hắn điên cuồng lăn lộn trên đất, muốn hất Diệp Bắc Minh xuống đất!
Bùm! Bùm! Bùm!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh giống như mưa bão trút xuống. Những chiếc vảy kiên cố tưởng chừng không gì phá vỡ nổi vậy mà từng chút một nứt lìa, rỉ ra máu tươi đầm đìa!
“Tên nhóc này lại hung hãn tới vậy?”
Những tên Yêu tộc còn lại đều choáng váng.
“Thứ khốn kiếp, tao thấy mày là chán sống rồi đó!”
Lôi Lam hét lên.
Hắn lập tức tham gia trận chiến, một ngọn giáo vàng xé gió lao tới đâm về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vung ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, một con huyết long liền bổ nhào vào Lôi Lam!
“Phá!”
Lôi Lam dáng vẻ bệ vệ, mũi giáo chuẩn xác rơi xuống đầu huyết long, ‘răng rắc’ một tiếng giòn tan, huyết long trực tiếp nổ tung!
“Nhãi con, còn thủ đoạn gì thì lôi hết ra dùng đi!”
"Nếu không trước mặt Lôi Lam ta chỉ có một kết cục, chính là chết!”
Lôi Lam vô cùng tự tin.
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, mặc dù kẻ trước mặt này chỉ tầm Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy, nhưng thực lực lại đáng kinh ngạc!
Ngọn thương này khiến anh cảm giác được nguy cơ mãnh liệt!
“Ma long, ra đi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng.
Ma khí trào tới từ phía sau, trong chốc lát đã xông ra chín con ma long màu đen!
Mỗi một con đều dài hàng trăm mét!
Chúng vọt thẳng lên trời cao, hoàn toàn được hình thành từ ma khí, những chiếc vảy trên cơ thể lập lòe ánh sáng kim loại màu đen!
“Ma khí?”
“Thằng nhãi này không phải là con người, hắn là Ma tộc!”
Những tên Yêu tộc còn lại giật mình kêu lên.
“Lôi Lam, mau dừng tay lại!”
Cô gái áo đỏ khẽ quát.
Lôi Lam không hề có ý định dừng lại, hắn dứt khoát phóng ra cây thương trong tay, khí thế đề cao tới đỉnh điểm!
Bọn họ đều được chứng kiến qua ngọn giáo này đã đâm chết tươi một cường giả nhân tộc Đại Đạo Chi Thượng tầng tám!
“Lôi Lam, Ma tộc, Yêu tộc là người một nhà!”
“Ngươi điên rồi à?”
Cô gái áo đỏ sốt ruột giậm chân, giơ lên tấm khiên có một mặt màu xám ngăn lại trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đinh--!
Chiếc khiên phát ra một tiếng vang chói tai, một gợn sóng màu vàng trào ra ngoài!
Ngọn giáo màu vàng bị thổi bay ra ngoài, sau đó vòng trở lại trong tay Lôi Lam!
“U Nhược, ngươi có ý gì? Muốn ngăn cản ta giết chết hắn sao?”, Lôi Lam chĩa ngọn thương vàng của mình vào Diệp Bắc Thần, sát khí ngập trời mà chất vấn.
Cô gái áo đỏ lạnh giọng đáp: “Lôi Lam, anh ta là người của Ma tộc!”
“Theo quy định của Yêu tộc, tất cả những người mang trong mình dòng máu của Ma tộc đều là đồng minh của Yêu tộc!”
“Nếu ngươi còn dám động tới anh ta, ta sẽ báo cáo lại với mấy vị lão tổ!”
Nghe tới hai chữ lão tổ này, con ngươi Lôi Lam xẹt qua một tia kiêng dè!
Hắn thu hồi ngọn giáo, mắt lạnh nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ngươi tốt nhất đừng để ta tìm được lý do giết ngươi, mau thả Ngạc Ngao ra!”
Nhưng Diệp Bắc Minh bỏ ngoài tai lời hăm dọa của Lôi Lam, liên tiếp dùng nắm đấm đánh xuống!
Răng rắc!
Miệng của Ngạc Ngao nổ tung, tất cả răng nanh đều rụng rời.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh dùng một cước đá bay con cá sấu dài hơn mười mét thảm bại này ra ngoài, khiến hắn va gãy vài gốc cổ thụ mới nhếch nhá hóa thành hình người!
Gò má nát bét!
Không còn chiếc răng nào trong miệng!
“Ngươi dám làm như vậy với ta? Ta phải giết ngươi!”, Ngạc Ngao căm hận lao tới.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng phun ra một câu: “Ngạc Ngao, ngươi muốn bị tộc quy trừng phạt có đúng không?”
Ngạc Ngao nghe vậy thì khựng lại, nhưng thoắt cái đã nghĩ ra biện pháp, tức giận gầm gừ:
“Tên khốn kiếp này đánh ta thành như vậy rồi, không lẽ cứ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
“Người ta rõ ràng là một đôi, ngươi mắng chửi khó nghe như vậy, đánh ngươi một trận đã là nhẹ rồi!”, cô gái áo đỏ công chính nói.
Cô ta lại lắc đầu: “Lập tức….”
Bỗng nhiên cô ta nhớ ra mình còn chưa biết tên của hai người họ!
Mắt đẹp vừa chuyển liền rời đến trên người Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi: “Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”
“Diệp Bắc Minh!”
“Côn Ngô Mật Phi!”
“Tôi là U Nhược!”, cô gái áo đỏ cũng giới thiệu tên mình, một lần nữa nhìn hướng Ngạc Ngao: “Ngạc Ngao, xin lỗi anh Diệp cùng cô Mật Phi đây đi!”
Ngạc Ngao tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng ngại thân phận của U Nhược, hắn chỉ có thể cứng rắn nuốt cục giận này xuống bụng, nói: “Anh Diệp, cô Mật Phi, xin lỗi, vừa rồi là do tôi độc miệng!”
Diệp Bắc Minh liếc U Nhược một cái: “Cảm ơn cô!”
Sau đó kéo Côn Ngô Mật Phi nhanh chóng biến mất.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường vong tới tiếng gầm chói tai của dã thú!
Lôi Lam, U Nhược đột nhiên biến sắc, cấp tốc lao về phía phát ra âm thanh.
“Tiếng gì vậy?”
Diệp Bắc Minh vừa rời đi không xa, không khỏi cau mày ngoái đầu nhìn lại.
Côn Ngô Mật Phi cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đây là âm thanh của Tế linh, hình như ở sâu trong rừng Lạc Đường xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Bằng không Tế linh tuyệt đối sẽ không phát ra thanh âm như vậy để triệu tập đám yêu tộc!”
Cùng lúc đó.
Dao Trì kích động truyền âm tới: “Nhóc con, ngươi quả nhiên rất may mắn đó!”
“Đây là âm thanh báo hiệu Tế hoàng bỏ mình, muốn tuyển chọn ra Tế hoàng đời tiếp theo!”
“Mau đi đi, nếu ngươi có thể giành được nội đan của Tế hoàng, ít nhất có thể tăng lên ba cảnh giới nhỏ đó!”
……
Bên ngoài khu rừng Lạc Đường.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Bất Hủ Hàn may mắn thoát chết trong gang tấc, nhưng hàng chục Đại Đạo Chi Thượng truy giết một tên Diệp Bắc Minh vậy mà bị đánh tới mức tháo chạy tán loạn như vậy!!!
Nếu bị truyền ra ngoài không phải là sẽ mất mặt đến chết sao!
“Tên tiểu súc sinh đáng chết này vậy mà cấu kết với Yêu tộc!!!”
“Côn Ngô Thiên Huyền, đây là chuyện tốt mà tộc Mật Phi các người làm ra đó!”
Ánh mắt của những người khác đều đổ dồn lên người Côn Ngô Thiên Huyền.
“Cái này…. không liên quan gì tới chúng tôi! Tộc Côn Ngô sớm đã trục xuất con khốn Côn Ngô Mật Phi đó ra khỏi gia tộc, huống chi vừa rồi chúng tôi cũng thiệt mạng rất nhiều người!”
Sắc mặt Côn Ngô Thiên Huyền đại biến.
“Cổ huynh, ông cũng nói giúp tôi vài lời đi chứ!”
Vừa nói ông ta vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cổ Tông Hàn
Cổ Tông Hàn nghiêm mặt đáp: “Bất Hủ huynh, ông ấy nói đúng đó!”
“Tộc Côn Ngô hơn ai hết đều muốn giết chết đôi nam nữ chó má đó, Côn Ngô Mật Phi tự mình phản bội gia tộc, cũng không thể đổ hết lỗi lên tộc Mật Phi được!”
“Một kẻ phản bội mà thôi, không thể trách tội toàn bộ tộc Côn Ngô!”
"Đúng vậy!"
Côn Ngô Thiên Huyền vội vàng gật đầu.
"Bùm!"
Một thân cây cao ngất bên cạnh bị Bất Hủ Hàn một quyền đánh thành bột phấn: “Đem tin tức đôi nam nữ chó má kia cấu kết với Yêu tộc truyền ra ngoài đi, sau này chỉ cần bọn chúng dám rời khỏi rừng Lạc Đường, sẽ lập tức bị các thế lực săn đuổi!”
“Không đúng!”
Côn Ngô Thiên Huyền cau mày.
“Sao thế? Ông còn muốn bao che cho chúng à?”, đôi mắt Bất Hủ Hàn giăng đầy tia máu.
Chương 2091: Xếp hạng thứ 9, núi thần Thái Nhất
Côn Ngô Thiên Huyền giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Ý tôi là khu rừng Lạc Đường này! Có phải đêm qua chúng ta gặp phải gió Sát thần rồi không!”,
“Cơn gió này chỉ trong trăm ngàn dặm của núi Lạc Đường mới xuất hiện!”
“Đêm qua mới chỉ cách mấy ngàn dặm vậy mà đã có gió Sát thần rồi?”
"Chẳng lẽ...", Cổ Tông Hàn giật nảy, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Rừng Lạc Đường xảy ra chuyện gì rồi?”
Giây tiếp theo.
Tiếng gầm của dã thú tràn tới như sóng cuồng!
“Tế linh, là âm thanh của Tế linh!”
“Âm thanh gấp gáp bi thương, có Tế linh bỏ mình rồi? Mau thông báo cho gia tộc, đây là cơ hội ngàn năm có một!"
“Kế hoạch ấp ủ bao lâu nay không lẽ sắp thành hiện thực rồi?”
……
Nghe được âm thanh này, Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi gia tăng bước chân, lao như bay về phía sâu trong rừng Lạc Đường.
Một ngày sau đó.
“Không ổn, có gì đó bất thường ở đây!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Chúng ta đã đi sâu vào trong trăm ngàn dặm rồi, vậy mà dọc đường một con yêu thú cũng không thấy!”
“Không lẽ toàn bộ yêu thú đã thực sự tới nơi sâu nhất kia?”
“Thật sự có Tế linh buông mình?”
Nghe được hoài nghi của Côn Ngô Mật Phi, Dao Trì cười kiêu ngạo:
“Tiểu Phi Phi à, ngay cả ngươi cũng nghi ngờ bổn đế sao?”
Côn Ngô Mật Phi không vui, hỏi vặn lại một câu: “Tiểu Phi Phi là tên cho cô gọi à?”
“Bổn đế cứ muốn gọi đó, Tiểu Phi Phi, Tiểu Phi Phi!”, Dao Trì cũng không chịu thua.
“Cô!”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau to tới nơi.
"Được rồi!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Tới xem tình huống cụ thể rồi lại nói!”
Dòng khí hỗn độn bao trùm lấy hai người họ, tiếp tục hướng về phía sâu trong khu rừng Lạc Đường!
Suốt một ngày một đêm này, trên đường vẫn không có bóng dáng một con yêu thú nào!
Họ lại đi tiếp nửa ngày nữa!
Đột nhiên.
Dọc đường đi một lượng lớn rừng nguyên sinh đổ rạp, cây cối nổ tung, trên mặt đất còn in đầy dấu chân dã thú!
Một số lượng lớn xác yêu thú bắt đầu xuất hiện trước mặt họ, tình trạng vô cùng bi thảm!
“Thú triều!”
“Hơn nữa còn không chỉ có một đợt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Côn Ngô Mật Phi chỉ nhìn thoáng qua đã biết nơi đây vừa trải qua một trận càn quét.
Diệp Bắc Minh cau mày, đi tới trước một xác hổ dài hàng chục mét.
Một kiếm phá nát đan điền, móc ra một viên tinh hạch màu đen từ bên trong.
Nó ẩn chứa năng lượng cực kỳ khủng bố!
“Tinh hạch vẫn còn chứng tỏ không phải bị con người săn giết, mà là đồng loại tương tàn!”
Côn Ngô Mật Phi phỏng đoán: “Trừ phi Tế hoàng buông mình chưa chọn ra được ngay tân hoàng nên Yêu tộc xảy ra nội đấu rồi?”
“Rất có khả năng đó, tới đó liền biết thôi!”
Dọc đường này, Diệp Bắc Minh thu thập được không ít tinh hạch yêu thú.
Một hơi này vậy mà đạt tới hàng chục ngàn viên!
Anh không chút nghĩ ngợi ném chúng vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bất giác đã chất thành núi!
Tiếng gầm trầm thấp của Tế linh cấp thú hoàng lại vang lên!
Âm thanh như sóng thần quét qua toàn bộ rừng Lạc Đường!
Tiếp đó.
Một số âm thanh khác nhau liên tiếp vang lên cùng lúc, vô số gốc cây cổ thụ bị quật ngã bởi năng lượng ẩn chứa trong làn sóng âm thanh này!
“Âm thanh này… ít nhất phải có năm tên Tế linh!”, cả người Côn Ngô Mật Phi phát run.
Khuôn mặt xinh đẹp thoắt cái trắng bệch.
Cô chậm rãi quay đầu, trong mắt đều là sợ hãi!
“Tiểu Minh Minh à, e rằng Yêu tộc xảy ra chuyện lớn rồi, anh thực sự vẫn muốn qua đó sao?”
Diệp Bắc Minh quả quyết gật đầu: "Đi!"
"Nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ đưa em vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chỉ cần không trở thành mục tiêu của tồn tại cấp Tế linh, tôi hẳn là có thể tự bảo vệ mình!"
Anh rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy đến với Yêu tộc!
Hai người tiếp tục tiến lên.
Một ngày sau, tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hai người phải trợn mắt há mồm, hoàn toàn đứng hình!
Phía trước.
Một ngọn núi cao hàng trăm ngàn mét vọt thẳng lên nơi sâu thẳm của tầng mây!
Khu vực xung quanh chân núi dày đặc hàng trăm triệu yêu thú đang điên cuồng tàn sát lẫn nhau!
“Ai chiếm được núi Thánh, bổn tọa liền phong hắn làm vương!”
Một con gấu đen ba đầu sáu tay cao mười nghìn mét tóm lấy một ngọn núi nhỏ rồi ném về phía ngọn núi cao hàng trăm nghìn mét kia!
Lời này vừa vang!
Vô số yêu thú phía sau nó liền như lên cơn điên mà lao về phía trước, quần đấu với đám yêu thú dưới chân núi Thánh kia!
“Hùng hoàng sáu tay! Trong ghi chép của Thần viện Thái Thương có nói nó đã là cảnh giới Tế đạo vào hàng tỷ năm trước!"
Côn Ngô Mật Phi hơi run lên: “Không lẽ ngọn núi mà hắn đang tấn công kia chính là núi Thánh của Yêu tộc?”
“Là một trong mười ngọn núi thần từ thời sáng thế, núi thần Thái Nhất xếp hạng thứ chín?”
Diệp Bắc Minh ngơ người: “Một trong mười ngọn núi thần từ thời sáng thế?”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu: "Đúng vậy! Núi Côn Ngô vừa hay đứng thứ mười!”
Một con kỳ lân lửa toàn thân rực lửa, cao mấy ngàn trượng gầm lên: “Uống chân huyết của ta, đốt cháy sinh mạng!”
“Người đầu tiên của tộc kỳ lân leo lên được núi Thánh chính là kỳ lân Thánh hoàng tiếp theo!”
Vô số yêu tộc của tộc kỳ lân hăng máu lao lên!
Chúng giống như phát điên liếm láp chân huyết của Thánh hoàng Kỳ lân!
Công hiệu thần kỳ xuất hiện, toàn thân chúng lập tức bị lửa thiêu đốt, hung hăng lao vào trong đàn yêu thú dưới chân núi Thánh!
“Tộc ta đã tồn tại trên thế gian này từ thời đất trời sáng lập!”
“Vị trí Tế hoàng kế nhiệm này nhất đinh phải thuộc về ta!”, một con mãng xà màu vàng khổng lồ ló đầu ra khỏi vạn trùng mây.
"Thôn Thiên Mãng Hoàng!"
Côn Ngô Mật Phi toàn thân nổi da gà: "Trời ạ, nghe nói trước thời đại Đế Lạc, Thôn Thiên Mãng Hoàng đã tồn tại rồi!”
“Nó vậy mà chưa chết? Rốt cuộc nó đã sống bao lâu rồi? Ba mươi tỷ năm? Hay là năm mươi tỷ năm?"
"Nhiều năm như vậy qua đi, Thôn Thiên Mãng Hoàng vậy mà còn chưa hóa rồng?”
Diệp Bắc Minh ngước đầu nhìn lên.
Một con trăn khổng lồ mười nghìn mét màu vàng cuộn mình trên vòm trời liền phản chiếu trong mắt anh!
Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: "Nghe nói nó không muốn hóa rồng!”
“Mà bước đi trên con đường của chính mình, nó từng nuốt chửng mấy chục con Tổ long trong một đêm đó!”
“Trước đây thung lũng Táng Long còn được gọi là sào Tổ Long!”
"Tất cả Tổ long đều bị tàn sát, cho nên mới tạo nên thung lũng Táng Long…”
Bỗng nhiên.
Bầu trời thoáng chốc trở nên tối tăm!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên!
Chỉ thấy.
Một con cá voi khổng lồ hùng dũng phá rách tầng không mà đến, chỉ riêng thân mình đã dài tới một triệu mét!
Che trời rợp đất, bao phủ gầm trời!
Xung quanh cơ thể nó sôi trào sức mạnh phép tắc, thiên lôi gầm vang!
“Không lẽ đây là… Côn Bằng?”, Diệp Bắc Minh há hốc mồm.
Côn Ngô Mật Phi nặng nề gật đầu: "Tiểu Minh Minh à, anh thông minh lắm!”
“Thứ này quả thực là Côn Bằng!”
“Trời ạ! Côn Bằng đều đã xuất hiện rồi!”
Diệp Bắc Minh hưng phấn nhìn chằm chằm Côn Ngô Mật Phi: “Nguyên Thủy Chân Giới các em sẽ không phải là thế giới bên trong Sơn Hải Kinh đó chứ?”
“Sơn Hải Kinh gì cơ?”
Côn Ngô Mật Phi thắc mắc.
Diệp Bắc Minh vừa định giải thích Sơn Hải Kinh trên trái đất đầy rẫy sự kỳ quái cùng các loại yêu thú.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười cực kỳ kích động vang lên: “Ha ha ha, thì ra nội bộ Yêu tộc thực sự xảy ra tranh chấp rồi!”
"Hôm nay đúng là một cơ hội tốt. Các ngươi đều đồng thời tụ tập ở đây, vậy thì chôn cùng nhau đi!”
Hơn chục bóng người bay tới từ mọi hướng.
Diệp Bắc Minh nhận ra ba người trong số đó.
Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long đều là cảnh giới Tế Đạo!
E rằng những người còn lại cũng sở hữu thực lực tương đương!
Máu chảy trong người Diệp Bắc Minh sục sôi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp: “Hơn chục cường giả Tế Đạo tụ họp tại đây là muốn làm gì vậy?”
Chương 2092: Tế Hoàng
“Nhân tộc vậy mà dám đặt chân vào khu vực cấm của rừng Lạc Đường, muốn chết!”
Hùng hoàng sáu tay nhấc bổng một ngọn đồi, rồi dậm chân lấy đà nhảy lên độ cao mấy nghìn mét, thẳng tay ném về phía mấy người Tô Bi Vân!
Hai người Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ tiến lên, cùng nhau ra tay!
Bùm--!
Ngọn đồi nổ tung, đất đã giống như sao băng đập vào đám yêu thú, nhất thời tạo nên thương vong vô số.
Cùng lúc đó.
Hai người cùng tung ra một đòn với sức mạnh vượt qua mười vạn long lực đánh vào ngực của Hùng hoàng sáu tay!
Khiến nó bắn ra ngoài!
Đập mạnh xuống dưới chân núi Thái Nhất, mặt đất ‘răng rắc’ một tiếng nổ tan tác, lộ ra một miệng núi lửa đáng sợ!
“Mọi người trước tiên hợp lực giết hết đám nhân loại này, xem ai giết được nhiều nhất, cuối cùng trở thành Tế Hoàng thế hệ mới!”, Hùng hoàng sáu tay bò lên!
Giống như Kingkong, cánh tay điên cuồng gõ xuống lồng ngực!
“Được!”
"Nhất trí!"
"Ta đồng ý!"
Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng cùng Kỳ Lân Thánh hoàng đều gật đầu tán thành!
Cuộc chiến như sắp nổ ra!
Bầu không khí cùng năng lượng điên cuồng biến ảo, còn đáng sợ hơn núi Ngộc Đạo gấp mười lần!
Diệp Bắc Minh ẩn nấp từ xa quan sát với ánh mắt rực lửa: “Đây chính là trận đấu giữa cường giả cảnh giới Tế Đạo sao? Nhấc tay liền tỏa ra phép tắc thiên địa!”
Dao Trì nhắc nhở một câu: “Nhóc con đừng xem nữa!”
“Loại đánh nhau của trẻ con này có gì hay mà xem, mau đi lên núi thần Thái Nhất đi!”
“Lão Tế Hoàng của Yêu tộc sắp không xong rồi, nếu có thể giành được nội đan của ông ta sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho ngươi!”
Diệp Bắc Minh lúc này mới phản ứng lại.
Anh thuần thục điều khiển dòng khí hỗn độn bao trùm lấy cơ thể mình, cùng Côn Ngô Mật Phi tiến thẳng tới đỉnh núi thần Thái Nhất.
Khắp nơi trên đường đều là yêu thú!
“Tiếng ồn gì thế?"
"Hình như có thứ gì đó vừa vụt qua?”
“Sao ta lại không nhìn thấy? Thôi quên đi! Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi, nhân loại còn đang phá rối, trông coi tất cả lối đi cho tốt, tuyệt đối không thể để con người xông lên đỉnh núi thánh!”
Có yêu vương hét lên.
Nâng cao tinh thần cảnh giác!
Dưới sự che chắn của dòng khí hỗn độn, tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị phát hiện!
Dưới tình huống không có chướng ngại vật, núi cao trăm ngàn mét đối với Diệp Bắc Minh chẳng khác gì đất bằng.
Chưa đầy một trăm nhịp thở, anh đã có mặt trên đỉnh núi thần Thái Nhất!
Đây là một quảng trường khổng lồ!
Một nhóm thanh niên yêu tộc đang quỳ trên mặt đất và không ngừng dập đầu trước một tế đàn cổ kính.
Mấy người Lôi Lam, U Nhược cũng nằm trong số đó!
Trên tế đàn có một ông lão Yêu tộc đang ngồi, gần như chỉ còn lại một mảnh da người!
“Đây chính là Tế Hoàng Yêu tộc?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Đều đã biến thành dáng vẻ như vậy rồi, chỉ còn sót lại một mảnh da mà vẫn còn sống!
Dao Trì nói: “Ông ta độ kiếp thất bại, bị thiên lôi đánh trúng nên chỉ còn sót lại một mảnh da!”
“Hừ! Chỉ một lão yêu cỏn con cũng muốn thành đạo? Làm sao có thể!"
Đột nhiên.
Quảng trường rung lắc.
“Tế Hoàng, tứ đại yêu hoàng bị con người ngăn cản rồi, e rằng trong chốc lát không thể lên tới đỉnh núi thánh!”, một tên Yêu tộc hóa thành người đàn ông trung niên cao hai mét lên tiếng.
Rồi bước tới phía dưới tế đàn!
Lôi Mông!
Bố của Lôi Lam, Đại Đạo Chi Thượng tầng chín!
Chỉ còn cảnh cảnh giới Tế Đạo một bước chân.
Nhưng đáng tiếc trong hơn ba tỉ năm qua vẫn không có cách nào vượt qua rào cản để đột phá!
“Tế Hoàng đại nhân, thời gian của ngài đã không còn nhiều nữa! Xin ngài lập tức chọn ra Tế Hoàng đời tiếp theo, ổn định cục diện Yêu tộc!”, Lôi Mông khụy một gối xuống nói.
“Xin Tế Hoàng đại nhân chọn ra tân hoàng!”
Hơn một nửa số Yêu tộc đang có mặt theo đó hét lên.
Một nhóm Yêu tộc khác nhìn nhau kinh ngạc!
Diệp Bắc Minh cười khẽ: "Ha ha, đến sớm không bằng đúng lúc, Yêu tộc vậy mà cũng có tiết mục bức vua thoái vị!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nơi nào có người, ở đó có giang hồ!”
“Yêu tộc cũng không ngoại lệ!”
Một ông lão Yêu tộc đứng lên, giận dữ trừng mắt với Lôi Mông: “Lôi Mông, việc Tế Hoàng đại nhân chọn ai làm Tế Hoàng đời kế tiếp còn cần ngươi nhắc nhở sao?”
“Tế Hoàng đại nhân lựa chọn thế nào còn chưa đến lượt ngươi lắm miệng đâu!”
“Lôi Mông, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi đang nghĩ gì!”
Lại có thêm hai ông lão Yêu tộc khác đứng lên!
Lôi Mông ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt rét lạnh quét về hai người họ một cái!
Nhấc chân nhảy tới!
Sức mạnh đáng sợ của sấm sét giáng xuống, ba ông lão liền ngay tại chỗ hóa thành sương máu!
Ba đạo thần hồn lao ra, muốn tháo chạy trong sợ hãi!
Năm ngón tay Lôi Mông chụp vào không trung, nắm lấy thần hồn của ba người vào trong tay, trực tiếp nghiền nát!
“Còn ai có ý kiến với lời nói của ta không?”
Toàn trường chết lặng!
Lôi Mông hài lòng nhìn phản ứng của đám đông, rồi khẽ cười nhìn lên tế đàn: “Tế Hoàng đại nhân, xin ngài lập tức chọn ra Tế Hoàng tiếp theo!”
“Lôi Mông, ông cứ nói thẳng ra là mình muốn làm Tế Hoàng là được rồi!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Rầm!
Vô số ánh mắt thoáng chốc đều rơi lên người một cô gái mặc đồ đỏ!
U Nhược!
“Sao cô ta dám lên tiếng vào lúc này?”, mọi người trong Yêu tộc sững sờ.
Một bà lão vội lao tới bịt miệng cô lại: “U Nhược, con đang nói nhảm gì vậy? Mau im miệng lại!”
"Không, để cô ta nói!”
Lôi Mông nở nụ cười dữ tợn.
Một cỗ áp lực khủng khiếp đè ép lao về phía U Nhược.
Bà lão vừa bịt miệng cô ta thảm hại bay ra ngoài, đập mạnh xuống tế đàn giữa quảng trường.
Máu tươi tràn ra.
U Nhược căn bản không thể chịu nổi sức mạnh của Lôi Mông.
Cả hai người đều ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng, chỉ kém ba cảnh giới nhỏ mà thôi nhưng lại giống như lạch trời.
“Lôi Mông... ông lòng muông dạ thú, Yêu Tộc có ai không biết chứ?”, sắc mặt U Nhược tái nhợt, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.
“Ừm, tiếp tục đi”.
Lôi Mông gật đầu.
“Ông ép buộc Tế Hoàng, đây là bất trung!”
Một cỗ áp lực ập tới.
Thân thể U Nhược phát ra tiếng răng rắc.
Cô ta không khuất phục, tiếp tục nói: “Ông giết trưởng lão của Yêu Tộc, đó là bất nghĩa”.
Phụt!
Đầu gối của U Nhược bị áp lực đè lên, quỳ mạnh xuống đất.
“Năm đó ông giết cha ruột của mình mới có thể ngồi lên chức vị thủ lĩnh của Lôi Tộc, đó là bất hiếu”.
Rầm!
Thân thể U Nhược đập mạnh vào đá lát sàn của quảng trường, tất cả đá đều nổ tung.
Cô ta đau đớn vô cùng, cả người bị nghiền nát trong sỏi đá.
Máu tươi không ngừng chảy ra khỏi cơ thể.
Nhưng vẫn cứ đau đớn hét lên: “Một kẻ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu như ông, làm sao xứng làm Tế Hoàng của Yêu Tộc chứ?”
“Những người nói ta không xứng làm người, đều đã chết hết rồi”.
Lôi Mông nở một nụ cười nửa miệng.
Chậm rãi đi tới trước mặt U Nhược, chuẩn bị một cước giẫm nát cô ta: “Cô cũng không ngoại lệ, đợi bổn Hoàng đè chết tất cả những kẻ chống đối, ta vẫn cứ bước lên vị trí Tế Hoàng thôi!”
“Cha!”
Lôi Lam vội vàng chạy tới trước mặt Lôi Mông.
Ôm lấy đùi của ông ta: “Đừng giết, con thích cô ta, cha giữ lại một mạng cho cô ta đi!”
Bịch!
Lôi Mông một cước đá Lôi Lam bay ra xa mấy chục mét.
Lôi Lam gãy bảy tám cái xương sườn, phun ra một ngụm máu tươi.
“Đồ khốn kiếp, cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi, ở đâu không có chứ?”
Ánh mắt Lôi Mông rét lạnh, một cỗ sát khí ngưng tụ: “Nể mày là con trai tao, tao sẽ cho mày một cơ hội”.
“Giết chết con tiện nhân này, tao sẽ coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì”.
“Nếu không, tao sẽ giết luôn thằng con ruột là mày đấy”.
Lôi Mông giơ tay lên bắt lấy.
Lôi Lam bay về sau, cổ vừa hay rơi vào trong tay Lôi Mông.
Nắm ngón tay siết chặt.
Rắc rắc... một cảm giác khó thở ập tới, trán Lôi Lam nổi gân xanh, hai mắt gần như lồi ra ngoài.
“Cha... con... con sai rồi, con giết...”
Lôi Lam kinh hãi cầu xin.
Hắn ta thật sự sợ rồi!
Lôi Mông thản nhiên thả Lôi Lam ra: “Chứng minh cho tao xem đi”.
Lôi Lam nắm chặt tay, cây thương vàng xuất hiện trong tay, đâm thẳng về phía đầu U Nhược.
Ngay lúc ngọn thương vàng sắp đâm vào đầu U Nhược thì đột nhiên dừng lại cách đó một mét.
“Chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Dao Trì phun ra một câu: “Thời gian đóng băng!”
Chương 2093: Chủ của vạn yêu, U Nhược
Diệp Bắc Minh giật mình, vội quét mắt nhìn xung quanh.
Lúc này mới phát hiện ra mọi thứ trên đỉnh núi thần Thái Nhất đều đứng yên bất động.
Vạn vật tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió lướt qua cũng không có!
“Dao Trì, là cô ra tay à?”
“Không phải ta!”
“Vậy là ai?”
“Ngươi nói xem?”
Diệp Bắc Minh phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn nằm ở trung tâm quảng trường kia!
Làn da của lão Tế hoàng bỗng nhiên phồng lên.
Mở ra đôi mắt trống rỗng: “Là ta!”
“Tế hoàng!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên giơ tay lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong lòng bàn tay anh!
Anh thậm chí còn dặn tháp Càn Khôn Trấn Ngục một khi có nguy hiểm liền trực tiếp hành động!
Giọng nói của lão Tế hoàng phẳng lặng: “Ngươi không cần căng thẳng, ta biết mục đích của ngươi khi đến đây, ngươi muốn nội đan của bổn hoàng đúng chứ?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Sau đó gật đầu!
"Đúng!"
“Bổn hoàng có thể đưa nội đan cho ngươi!”
"Ồ?"
“Nhưng ngươi cần phải làm một việc cho bổn hoàng!”
Diệp Bắc Minh biết quả nhiên chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng!
Nếu có thể giành được nội đan của một vị Tế hoàng, nâng cao ba cảnh giới nhỏ, vậy đồng ý với ông ta một việc cũng là đáng giá!
“Ông cần tôi làm gì?”
“Bảo vệ tính mạng cho con bé, giúp con bé trở thành Tế hoàng đời tiếp theo của Yêu tộc trong tương lai!”, lão Tế hoàng chỉ vào U Nhược nói.
"Đồng thời, tìm kiếm vũ khí Đại Đế mà Thiên đế Yêu tộc để lại, kiếm Thiên Yêu! Trả lại nó cho Yêu tộc!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông nói vậy thì thành hai việc rồi!”
Lão Tế hoàng khẽ cười: “Thứ nhất, bảo vệ một mạng cho U Nhược đối với ngươi mà nói là dễ như bỡn!”
"Thứ hai, việc tìm kiếm kiếm Thiên Yêu chẳng qua là tiện tay giúp đỡ thôi!”
"Có ý gì?”, Diệp Bắc Minh có chút ngờ vực.
“Lúc trước đầu của Nữ đế Dao Trì chính là bị kiếm Thiên Yêu chém đứt!”
“Từ đó tới nay, thanh kiếm này vẫn luôn được cất giấu ở nhà tù số một, trấn giữ phần đầu của ngài ấy!”
“Ngươi đã đem một phần thi thể của Nữ đế Dao Trì ra khỏi nhà tù số bảy thì đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc quá đỗi!
Đầu của Dao Trì vậy mà bị kiếm Thiên Yêu chặt xuống!
“Ha ha!”
Nữ đế Dao Trì phá lên cười vui vẻ, bay ra từ tầng 108 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một bàn tay mềm mại trắng muốt lơ lửng giữa không trung: "Lão Tế hoàng à, ngươi vậy mà đoán ra rồi?”
Lão Tế hoàng cúi đầu nói: “Tham kiến Nữ đế! Ta đã mắc kẹt ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín này hàng tỷ năm!"
"Vốn dĩ còn tưởng rằng đã chuẩn bị xong xuôi, ai ngờ vẫn là thất bại…”
“Ha ha, muốn thành đạo đâu có dễ dàng như vậy!"
Dao Trì cười lạnh, giọng điệu đầy khinh thường: "Nhưng bổn đế cũng rất tò mò, sau khi trở lại tại sao bổn đế lại không cảm nhận được hơi thở của những vị Đại Đế khác?”
“Ngươi là người sống sót qua thời Đại Đế lạc, hẳn là biết chút tin tức gì đó!”
Lão Tế hoàng không chút giấu giếm mà nói thẳng: “Sau khi ngài buông mình không đến mười tỷ năm sau!"
"Rất nhiều Đại Đế lần lượt ngã xuống, cũng không ai biết đã chuyện gì đã xảy ra!"
Dao Trì nghe vậy thì rơi vào trầm mặc.
Đế thủ khẽ run lên!
Đột nhiên, cô ta bay trở lại tháp Càn Khôn Trấn Ngục, không có thông tin gì nữa!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, cô ấy làm sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhóc con, cô ta tựa hồ đang sợ hãi!”
“Sợ hãi?”
Diệp Bắc Minh khựng lại.
Dao Trì là nghĩ tới điều gì vậy? Là chuyện gì có thể khiến một vị Đại Đế hoảng sợ đây?
“Diệp Bắc Minh, đây là nội đan của bổn hoàng, cầm lấy đi!”, lão Tế hoàng nhấc tay.
Một viên nội đan màu vàng bay tới, rơi xuống tay Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh có thể cảm giác được viên nội đan này ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ!
Không đợi anh kịp vui mừng!
Hiện tượng thời gian đứng yên đã được giải trừ!
“Tế hoàng!”
“Người không sao chứ?”
Mọi người trong Yêu tộc đều sửng sốt, đổ dồn ánh mắt kinh hãi nhìn lên lão Tế hoàng trên tế đàn kia!
"Làm sao có thể!"
Lôi Mông cũng choáng váng.
Lôi Lam cũng bị dọa tới mức ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống đất, cũng không dám tấn công U Nhược nữa!
Giọng nói của lão Tế hoàng trong phút chốc truyền khắp núi thần Thái Nhất: “Tế hoàng đời kế tiếp, U Nhược!”
“Con bé chính là chủ của vạn yêu, U Nhược!”
Sau đó một tia sức mạnh cuối cùng tiêu tan!
Lão Tế hoàng hóa thành một cơn mưa ánh sáng và biến mất.
Giọng nói lại giống như sóng thần cuộn tới!
Từ đỉnh núi thần Thái Nhất cao mấy trăm ngàn mét truyền ra bao phủ lấy toàn bộ rừng Lạc Đường!
"Thế hệ Tế hoàng tiếp theo được tuyển chọn ra rồi?”
“U Nhược? Kẻ này lại là ai? Chưa từng nghe nói qua! Không lẽ là Tế linh mới thăng cấp?”
Mấy người Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Cổ Kiếm Trần đưa mắt nhìn nhau!
“U Nhược?”
“Không thể nào!"
"Chắc chắn là giả!"
Hùng hoàng sáu tay, Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng, Kỳ Lân Thánh hoàng phớt lờ cuộc công kích của Tế đạo nhân loại!
Chúng như phát điên mà quay người lại, xông về phía đỉnh núi thần Thái Nhất!
Không khí tại quảng trường trên đỉnh núi thần hoàn toàn bùng nổ.
“U Nhược là Tế hoàng đời tiếp theo? Còn là thủ lĩnh tiếp theo của Yêu tộc!”
Vô số Yêu tộc ngỡ ngàng.
Cho dù là nhóm Yêu tộc ủng hộ Lôi Mông cũng bắt đầu do dự rồi.
Dù sao đây cũng là mệnh lệnh của lão Tế hoàng, toàn bộ Yêu tộc trong rừng Lạc Đường đều nghe thấy, ai còn dám làm trái lại đây?
“Là giả, là giả đó!”
Lôi Mông gào thét chửi bới như sấm động: “U Nhược con khốn này, rốt cuộc đã dùng cách gì?”
“Tế hoàng? Chủ của vạn yêu?”
“Ngươi cũng xứng sao? Chết đi cho bổn hoàng!”
Dứt lời liền dồn lực hạ chân xuống, chuẩn bị giẫm nát U Nhược thành sương máu!
Theo tiếng động kinh thiên động địa, mặt đất dưới chân Lôi Mông hoàn toàn hóa thành bột phấn!
Lấy hắn ta làm trung tâm, toàn bộ gạch lát sàn dưới chân đều nổ tung hoặc móp méo!
Có thể tưởng tượng được, một chiêu này của Lôi Mông chất chứa bao nhiêu phẫn nộ!
“Cô không sao chứ?”
Một giọng nói vang lên.
Mọi người trong Yêu tộc đều ngẩng đầu nhìn lên tế đàn!
Chỉ thấy.
Một thanh niên đang ôm lấy U Nhược đang bị thương nặng!
Vậy mà tránh thoát được đòn tấn công của Lôi Mông!
U Nhược mở mắt, vô cùng kinh hãi: "Là anh? Sao anh lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Không có thời gian giải thích đâu, tôi chỉ nói một câu thôi, lão Tế hoàng nhà cô kêu tôi cứu cô!”
“Tôi sẽ đưa cô vào một thế giới không gian khác, nếu tôi có thể thoát khỏi nơi này sẽ thả cô ra ngoài, giải thích hết thảy chuyện này!"
“Được!”
Đôi mắt đẹp của U Nhược chớp chớp vài cái, nặng nề gật đầu.
Diệp Bắc Minh dùng một suy nghĩ đã trực tiếp thu U Nhược vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
“Là ngươi? Cha, con biết hắn, hắn tên là Diệp Bắc Minh…”, chỉ với một cái liếc mắt Lôi Lam liền nhận ra Diệp Bắc Minh rồi thuật lại đại khái mọi chuyện xảy ra bên ngoài rừng Lạc Đường cho Lôi Mông nghe.
“Không cần biết hắn là ai, giết hắn cho ta!!!”
Lôi Mông điên cuồng gầm lên.
Sắc mặt Lôi Lam cũng trầm xuống: “Cha, để con lên!”
Hắn nắm chặt cây thương màu vàng, hét lên như một con chó điên: "Diệp Bắc Minh, trước kia không giết ngươi, vậy mà còn dám vác xác tới núi thánh Yêu tộc?”
“Thứ giun dế! Chết đi cho ta!!!”
Ngọn giáo vàng dùng một góc độ xảo trá đâm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!
Nếu đâm trúng, phần đầu của Diệp Bắc Minh ắt phải nổ tung, não bắn tung tóe mà chết!
Về phần thần hồn của Diệp Bắc Minh, hắn nhất định phải hành hạ một phen thật tốt, rồi mới giết chết anh một cách tàn nhẫn!
Lúc Lôi Lam còn đang nghĩ tới những chuyện lặt vặt này!
“Ngươi được tính là cái thá gì?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu, thi triển Thúc Địa Thành Thốn!
Anh dễ dàng né được đòn công kích từ ngọn giáo vàng, lật tay tóm lấy mũi giáo!
Đồng thời đạp thẳng một cước tới!
Bùm--! ! !
Lồng ngực của Lôi Lam vậy mà bị một đạp này của Diệp Bắc Minh đâm thủng, khiến hắn chỉ vừa mới đặt chân lên tế đàn lại bắn ngược ra ngoài như một con chó chết!
Ngọn giáo màu vàng bị Diệp Bắc Minh cướp lấy!
Sau khi nặng nề ngã xuống đất, máu tươi không ngừng trào ra từ cơ thể Lôi Lam!
"Không thể nào, ngươi tuyệt đối không thể có loại thực lực này!!!”, Lôi Lam như phát điên bò dậy.
“Con chó rách nát! Nếu không phải có cô U Nhược đỡ lời thì ngươi đã chết từ lâu rồi!”, Diệp Bắc Minh không chút khách sao quát ầm lên.
Sau đó làm một động tác giống như ném lao, quăng ngọn giáo vàng ra ngoài!
Trực tiếp xuyên qua đầu Lôi Lam!
Phun ra một câu: “Ngu ngốc!”
Sau đó liền quay người bỏ chạy.
Bình luận facebook