-
Chương 2094-2095
Chương 2094: Người đàn ông này, là của riêng Côn Ngô Mật Phi tôi!
Lôi Lam bị đóng đinh ở quảng trường, ngọn giáo vàng đâm xuyên qua đầu, từng trận đau nhức dữ dội truyền tới khiến hắn điên cuồng gào thét: “A… cha, giúp con giết hắn!"
"Muốn đi? Để bổn hoàng nhìn xem ngươi chạy được đi đâu!”
Lôi Mông cực kỳ hung bạo, móng vuốt vồ thẳng vào lưng Diệp Bắc Minh: “Để lại U Nhược cộng thêm mạng của ngươi đi!!!”
Toàn bộ sức mạnh của Đại Đạo Chi Thượng tầng chín đều bộc phát ra ngoài!
Không gian xung quanh bị bóp méo!
Diệp Bắc Minh có một loại trực giác.
Tuy Lôi Mông là Đại Đạo Chi Thượng tầng chín nhưng một công kích này không hề yếu hơn Tế Đạo!
“Tiểu Tháp, ra đi!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay ra khỏi thân thể anh, tấn công về phía Lôi Mông!
“Cái quái gì vậy? Cút!”
Tại khoảnh khắc thấy được Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Lôi Mông chỉ cảm thấy tòa tháp này cổ kính dị thường, không mang theo bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào!
Và chỉ coi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục là một vật phòng thủ bình thường!
Năm ngón tay ông ta nắm chặt lấy Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Sương máu bay tán loạn.
Lôi Mông kinh hoàng hét lên một tiếng, khiếp đảm nhìn xuống lòng bàn tay của mình, vậy mà….nổ tung rồi!
“Đây là cái gì?”
Lôi Mông giật mình.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục đụng tới, ‘răng rắc’ một tiếng giòn tay, xương ngực của Lôi Mông đã vỡ lìa, giống như diều đứt dây bắn ngược ra ngoài!
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền quay trở lại trong thân thể Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con, tôi chỉ có thể làm được tới đây thôi!”
“Tiểu Tháp, ông như vậy đã rất mạnh rồi!”
Diệp Bắc Minh hưng phấn: “Nếu là tôi ra tay, rất khó để làm ông ta bị thương!”
Tuy rằng anh từng chém giết qua Tế Đạo, nhưng chỉ riêng đường kiếm đó đã phải luyện tập vô số lần!
Vào thời điểm quan trọng tập kích một chiêu thành công!
Nếu không phải Thái Ất Mạc tự mãn, anh căn bản không có cơ hội giết chết ông ta!
“Đi thôi!”
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, vác U Nhược lên vai, phóng thẳng đến chân núi thần Thái Nhất.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Đuổi theo cho ta!”
Lôi Mông giận dữ gầm lên, nhưng lại động tới vết thương mà phun ra một ngụm máu: “Phụt…”
Đợi đến khi các đại yêu vương phản ứng lại, thì Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất khỏi tầm mắt!
Ở lưng chừng núi.
Đã rơi vào hỗn loạn từ lâu!
Hùng hoàng sáu tay, Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng, Kỳ Lân
Thánh hoàng dẫn đầu mang theo đám thuộc hạ vọt lên đỉnh núi.
Diệp Bắc Minh tránh mặt được bọn họ, nhân lúc tin tức còn chưa được truyền ra ngoài, liền lao vào đám yêu thú giống như một làn khói!
Thúc Địa Thành Thốn!
Một hơi chạy hơn một tiếng đồng hồ.
"Được... được rồi, để tôi xuống….”, U Nhược nói.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh khiến cô ta phải ngỡ ngàng!
Chỉ với một bước chân đã xuất hiện tại vị trí cách đó một trăm nghìn mét!
Chỉ là bị Diệp Bắc Minh khiêng trên vai như vậy dẫn tới việc đôi gò bồng đảo không ngừng cọ xát gợi lên những xúc cảm không nên có trong tình huống nguy cấp này, mới khiến cô ấy ngại ngùng mở miệng!
Diệp Bắc Minh dừng lại.
Quay đầu nhìn phía sau một cái, nói: “Chúng không đuổi kịp, an toàn rồi!”
U Nhược ngồi trên đất, một hơi nuốt xuống vài viên đan dược rồi vận công điều trị!
Sau khi lấy lại chút sức lực, mới nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Anh Diệp, tại sao anh lại cứu tôi?”
Diệp Bắc Minh không chút giấu giếm giải thích chuyện của lão Tế Hoàng một lượt.
“Tôi biết cô khó lòng mà tin nhưng những chuyện này đều là thật!”
“Tôi đã đồng ý với lão Tế Hoàng, bảo vệ an toàn cho cô, đồng thời giúp cô tìm lại kiếm Thiên Yêu!”
Nói đoạn, tay anh mở ra, bên trong là một viên nội đan màu vàng: “Coi như thù lao, ông ấy đã cho tôi nội đan của mình!”
Khuôn mặt xinh đẹp của U Nhược biến ảo không ngừng.
Cuối cùng mới hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Anh Diệp, tôi tin anh!”
“Vậy thì tốt!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đỡ mất công anh giải thích thêm.
Anh thu lại nội đan, chỉ bằng một suy nghĩ liền thả Côn Ngô Mật Phi ra ngoài!
“Tiểu Minh Minh, anh được lắm, chuyện kích thích như vậy mà không cho em tham gia cùng?”
“Không có sự cho phép của em, lần sau không được ném em vào trong tòa tháp kia nữa!”
Tòa tháp đó?
“Là tòa bảo tháp cổ xưa đã khiến Lôi Mông bị thương nặng chỉ với một đòn sao?”, ánh mắt U Nhược lóe lên.
Côn Ngô Mật Phi lúc này mới phát hiện ra sự hiện diện của cô ấy:
"Này, sao cô ta lại ở đây? Không phải là anh lại đi cướp trở về đó chứ?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Đúng thật là cướp về!”
Côn Ngô Mật Phi ngơ người, mày liễu lập tức dựng thẳng: “Tốc độ trêu hoa ghẹo cỏ của anh cũng nhanh quá rồi đó!”
Trong lòng dần dâng lên sự ghen tị!
Xét về ngoại hình, U Nhược không hề thua kém cô chút nào.
Còn là yêu tộc!
Trời sinh đã sở hữu khí chất quyến rũ, cô có một cảm giác nguy cơ!
Nghĩ vậy liền chen vào giữa hai người họ, lạnh giọng quát: “Tôi cảnh cáo cô, đừng hòng có ý với anh ấy!”
"Người đàn ông này thuộc về riêng Côn Ngô Mật Phi tôi!”
“Cô Côn Ngô, cô hiểu lầm rồi…”
U Nhược vội vàng giải thích chuyện xảy ra vừa rồi.
“Như thế còn được!”
Côn Ngô Mật Phi đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Tôi biết mà, Tiểu Minh Minh không phải loại người này!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngất: “Nhóc con, cô ta vẫn chưa đủ hiểu cậu nha, cậu căn bản chính là loại người đó!”
"Câm miệng!"
Diệp Bắc Minh trợn trắng mắt.
U Nhược đương nhiên không biết cuộc đối thoại giữa một người một tháp này, nhìn hướng Diệp Bắc Minh hỏi:
“Anh Diệp, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"
Diệp Bắc Minh: “Tìm một nơi để hấp thụ nội đan của lão Tế Hoàng trước!”
U Nhược trầm ngâm vài giây: "Anh đã lưu lại hơi thở trên núi Thánh rồi, cho nên dù đi tới đâu đám người Lôi Mông nhất định sẽ có cách tìm được anh!”
"Đi thôi, tôi đưa anh tới một nơi!”
“Cho dù bị bọn họ tìm được, chắc chắn không có ai dám ra tay ở đó!”
……
Trên đỉnh núi thần Thái Nhất.
Bùm! Bùm! Bùm……
Hùng hoàng sáu tay túm lấy một cái chân của Lôi Mông giống như một con chó chết, điên cuồng đập xuống đất: “Thứ ngu xuẩn, đây chính là kế sách tuyệt hảo của ngươi đấy à? Lão Tế Hoàng vậy mà truyền vị cho con khốn U Nhược đó!”
“Tai mắt của bổn hoàng báo lại, ngươi tự xưng làm hoàng rồi?”
“Còn muốn soán ngôi vị Tế Hoàng? Lôi Mông, cái ghế Tế Hoàng đó thì có tác dụng gì!”
“Bổn hoàng sớm đã nói với ngươi! Chìa khóa! Chìa khóa! Chìa khóa!!!”
“Thứ bổn hoàng muốn là chìa khóa mở ra phần mộ của Yêu Thiên Đế!”
Bùm! Bùm! Bùm……
Dưới uy thế của Hùng hoàng sáu tay, Lôi Mông hoàn toàn không có khả năng chống cự!
Ông ta lúc này thoi thóp còn hơi tàn!
Xương cốt toàn thân đã vỡ vụn!
“Đại nhân Hùng hoàng… xin lỗi, là tôi đầu óc mê muội, tôi không dám nữa mà!”, Lôi Mông tha thiết cầu xin.
“Không dám nữa? Ngươi tưởng rằng mình còn có cơ hội đó sao?”
Con ngươi Hùng hoàng sáu tay đỏ quạu!
Năm trong số sáu bàn tay nắm lấy tứ chi và đầu của Lôi Mông!
Chỉ cần dùng sức, Lôi Mông ắt rơi vào thảm cảnh ngũ mã phanh thây!
Lôi Lam ở bên cạnh run như cầy sấy, thấp hèn quỳ rạp trên đất!
Cha mình bị Hùng hoàng sáu tay tra tấn dã man nhưng đến ngay cả một cái rắm hắn cũng không dám thả!
"Được rồi!"
Thôn Thiên Mãng Hoàng lên tiếng, hóa thành dáng vẻ của một người đàn ông trung niên!
Ông ta mặc áo giáp vàng, như thiên thần hạ phàm!
“Hắn chỉ là một con chó, có chút dã tâm cũng là bình thường, không gây nổi sóng gió gì đâu!”
“Ông giết hắn rồi, lấy ai làm việc cho chúng ta? Đừng quên là chúng ta từng thề, không thể rời khỏi rừng Lạc đường!”
Bùm--!
Hùng hoàng sáu tay nghe vậy mới ném Lôi Mông ra ngoài như một miếng giẻ rách, lực mạnh đến mức đụng vỡ cả một tảng đá có đường kính hàng trăm mét!
Khói bụi mù mịt chôn vùi Lôi Mông!
“Chết chưa thế? Chưa chết thì lăn ra đây!”
“Vâng!”
Lôi Mông nhếch nhác vừa bò vừa lăn tới, lao đến dưới chân Hùng hoàng sáu tay rồi quỳ xuống.
Kỳ Lân Thánh hoàng nói: “Chìa khóa nhất định nằm trong tay con khốn U Nhược đó!”
"Bằng không lão già khốn kiếp đó sẽ không truyền lại vị trí Tế Hoàng cho ả ta!”
Côn Bằng lúc này cũng đã hóa thành một ông lão, lạnh băng nhìn ông ta nói: “Bắt U Nhược về đây, nếu còn thất bại…”
Nói đoạn ông ta chỉ ngón tay ra ngoài!
Một luồng ánh sáng thần thánh liền hòa vào giữa hai đầu lông mày của Lôi Mông!
Lôi Mông hét thảm một tiếng, hai mắt trào ra máu tươi.
Gần một phần ba thần hồn của ông ta bị một đòn này cắt đứt, hóa thành một hình người nhỏ bé bay vào trong một chiếc đèn lồng màu đỏ như máu!
Ngọn lửa bùng cháy!
"A... xin hãy tha mạng!”
Thần hồn hình người kia kêu lên thảm thiết.
Côn Bằng bình tĩnh nói: "Nếu đèn này tắt mà ngươi còn chưa bắt được con ả đó, vậy cứ chịu chết đi!”
“Cút!”
"Vâng vâng……"
Lôi Mông vừa lăn vừa bò, lao ra ngoài như một con chó điên.
Lôi Lam theo sau gọi với theo: “Cha…”
Chương 2095: Tôi không phải thiên tài?
“Thành Hồng Hoang?”
Diệp Bắc Minh đứng trước một tòa thành cổ, một cỗ khí tức tháng năm vĩnh hằng ập tới.
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang”.
“Dám dùng hai chữ này đặt tên, thật là uy nghiêm rầm rộ.
Nhìn thoáng qua, bức tường của thành Hồng Hoang đã cao hàng nghìn mét.
Một bức tường thành tổng cộng có tám mặt, từ trên trời nhìn xuống, sẽ thấy nó mang hình dáng Bát Quái của Thái Cực Quyền.
Nhưng mà.
Không ai dám lăng không bay lên.
Chỉ bởi vì.
Trong vòng một trăm dặm của thành Hồng Hoang cấm bay.
Cho dù là Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, U Nhược ba người đều phải đi bộ đến chân Thành Hồng Hoang.
Mười hai cổng thành cao hơn 300 mét, vô số võ giả ra ra vào vào.
“Trong Thành Hồng Hoang có một tòa đế cung, vốn dĩ trên thế giới này không tồn tại Thành Hồng Hoang, chỉ có Hồng Hoang đế cung!”
“Sau này, càng ngày càng có nhiều ngời muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung hơn, nhưng lại bị từ chối”.
“Những người này đều không muốn rời đi, liền xây dựng một tòa Thành Hồng Hoang ở xung quanh Hồng Hoang đế cung”, U Nhược nói.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Thế lực của Hồng Hoang đế cung này, nhất định rất lớn đúng không?”
U Nhược lắc đầu: “Hồng Hoang đế cung không có bất kỳ thế lực nào, chỉ có khoảng một nghìn đệ tử thôi”.
“Đệ tử nội môn khoảng 300 người, đệ tử ngoại môn tầm 700 người”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Không phải chứ?”
“Một tông môn một nghìn người có thể kiểm soát toàn bộ Thành Hồng Hoang?”
U Nhược cười thần bì nói: “Anh Diệp, nếu tôi nói với anh trong Hồng Hoang đế cung có hơn mười vị võ giả cảnh giới Tế Đạo thì sao?”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tộc Côn Ngô với danh xưng là đời sau của Vương Tộc thời Đế Lạc.
Từ khi Côn Ngô Mật Phi hiểu chuyện cũng chỉ có hai lão tổ cảnh giới Tế Đạo mà thôi.
Thần viện Thái Thương cũng chỉ có ba đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo.
Hồng Hoang đế cung một nghìn người, vậy mà có những hơn mười người ở cảnh giới này?
Đây chính là nghịch thiên mà.
“Vả lại, chỉ cần có thể tiến vào Hồng Hoang đế cung, cho dù có là đệ tử ngoại môn, đời này nhất định sẽ có thể tiến vào cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng”.
“Đệ tử nội môn trong top 10, ngoại trừ những người đã chết”.
“Không một ngoại lệ, tất cả đều đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo”, khi U Nhược nói ra lời này, đến bản thân còn cảm thấy nổi da gà.
Diệp Bắc Minh nuốt một ngụm nước bọt.
Loại thực lực này.
Thật sự quá đáng sợ.
Căn bản không cần bao nhiêu đệ tử, một nghìn người là đủ rồi.
“Mật Phi, sao em không thử gia nhập Hồng Hoang đế cung?”, Diệp Bắc Minh nhìn Côn Ngô Mật Phi hỏi.
Côn Ngô Mật Phi bĩu môi nói: “Tiểu Minh Minh, anh tưởng em không muốn sao?”
“Chỉ cần là thanh niên có chút thiên phú, đều có thể tới Hồng Hoang đế cung thử một phen”.
“Em cũng từng thử qua, nhưng đáng tiếc là thất bại!”
“A?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Với thiên phú của Côn Ngô Mật Phi, vậy mà lại thất bại.
“Chuyện gì vậy? Đến thiên phú của em mà Hồng Hoang đế cung cũng không để ý tới?”
Không đợi Côn Ngô Mật Phi trả lời, U Nhược đã lắc đầu nói trước: “Anh hiểu lầm cô Côn Ngô rồi, Hồng Hoang đế cung chọn đệ tử căn bản không nhìn vào tài năng”.
“Cho dù là đời sau của Đế huyết, anh nghĩ xem chẳng lẽ không đủ tài năng sao?”
“Nhưng trên thực tế, 100 hậu duệ của Đế Huyết tới Hồng Hoang đế cung, chỉ có một người có thể gia nhập”.
“Tôi cũng từng đến đây và thất bại...”
U Nhược thất vọng nói.
Diệp Bắc Minh lập tức có hứng thú: “Đi, chúng ta qua đó xem xem”.
Bằng một niệm thức, anh đưa Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ra ngoài.
Thành Hồng Hoang có rất nhiều lệnh cấm, ngay cả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám ra tay ở đây.
Có thể nói.
Nơi này tuyệt đối an toàn.
Diệp Bắc Minh tin, đám Tế Đạo kia muốn giết anh cũng không thể ra tay ở đây.
Cho dù có ra tay, Đế Thủ và tiểu Tháp vẫn có thể cảm nhận trước được.
“Ôi, thành phố này lớn quá, nhiều người vậy... có 10 tỷ người ấy nhỉ?”
“Không thế nào!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi mở to mắt ngạc nhiên.
Giống như một cô gái thôn quê lần đầu được lên thành phố, không ngừng kêu lên.
Diệp Bắc Minh chăm sóc hai người rất tốt, liên tục giải thích cho họ hiểu.
U Nhược âm thầm kinh ngạc: “Tên này kiếm đâu ra ba mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Lẽ nào là khí chất thu hút ong bướm trời sinh sao?”
“Thiếu chút nữa thì bị anh ta thu hút rồi, may mà đã tỉnh ngộ kịp thời...”
U Nhược thầm nghĩ.
Trong lòng cô ta, Diệp Bắc Minh được gắn cái mác đa tình.
Rất nhanh, cả nhóm đã tới trước một quảng trường rộng lớn.
Dòng người ở đây dường như vô tận.
Gần một triệu người tụ tập ở khu vực trung tâm quảng trường, vây khoanh một khối thiên thạch.
Một vị lão giả dựa vào thiên thạch với một đĩa đậu phộng trên tay.
Trên eo dắt một bình rượu, thỉnh thoảng lại mở mắt ra và nhấp một ngụm.
Sau đó lại nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Diệp Bắc Minh dùng thần niệm của mình thăm dò một lượt.
Phát hiện không có gì bất thường.
Chỉ là một khối thiên thạch bình thường mà thôi.
Ngược lại, lão giả đang ngủ này thì sâu không dò được.
Mọi người xếp hàng, ai đi qua viên thiên thạch này thì đều chạm tay vào nó, thấy thiên thạch không có phản ứng gì thì chán nản rời đi.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người xếp hàng chỉ để chạm vào một tảng đá? Có gì hay ho chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Bên cạnh, một thanh niên liếc nhìn anh: “Một tảng đá bình thường? Não ngắn!”
“Đây chính là cách thức thử nghiệm độc nhất của Hồng Hoang đế cung, chỉ cần được thiên thạch thừa nhận, bèn có thể gia nhập vào Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây không phải chỉ là một tảng đá bình thường thôi sao?”
“Có thể kiểm tra ra cái gì?”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu với anh: “Đúng vậy, năm đó em cũng nghĩ vậy!”
“Em qua đó chạm vào một chút, tảng đá đó không có phản ứng gì nên em không đủ tư cách”.
Diệp Bắc Minh: “...”
Quay đầu.
Nhìn về hướng U Nhược .
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng vậy”, U Nhược có chút xấu hổ nói.
“Đi, chúng ta cũng thử một chút”.
Diệp Bắc Minh đột nhiêm cảm thấy, chuyện này rất có tính thách thức.
Với thiên phú của anh, ngộ nhỡ tảng đá này có phản ứng thì sao?
Kéo Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ba người đến phía trước xếp hàng.
Rất nhanh.
Đã đến lượt Diệp Bắc Minh, bước lên một bước, năm ngón tay ấn xuống tảng thiên thạch màu đen.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
“Vãi...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, vẫn không từ bỏ.
Lại chạm vào vài lần nữa.
Vẫn không có phản hồi.
Lão giả đang ngủ say nhắc nhở một câu: “Người thanh niên này, đừng lãng phí thời gian nữa, thiên phú của cậu không đủ, không có duyên gia nhập Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh chịu đả kích rất lớn.
Lẽ nào tài năng của mình ở Nguyên Thủy Chân Giới này, thật sự không đáng nhắc tới!
“Anh Diệp, đừng nản lòng”.
Tiêu Nhã Phi an ủi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tảng đá này nhất định có vấn đề!”
“Đúng vậy, nhất định là có vấn đề”.
Tiêu Nhã Phi cười gật đầu: “Không tin, em và chị chạm thử cho anh xem”.
Hai chị em bước lên trước, mỗi người một tay chạm vào tảng thiên thạch đen.
Lạch cạch.
Tảng thiên thạch đen run rẩy, phát ra hai tia sáng, một xanh lam và một xanh lục.
“Mẹ kiếp!”
“Tảng đá nát này có phản ứng rồi!”
“Mẹ nó, tôi vẫn luôn cho rằng tảng đá này có vấn đề, vậy mà thật sự có phản ứng rồi?”
“Đôi chị em này, không lẽ đã được chọn?”
Cả quảng trường sôi sục.
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Đôi mắt Côn Ngô Mật Phi cũng mở to.
U Nhược bối rối.
“Ừm!”
Lão giả đang ngủ trên đất đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Ông ta kích động nhìn hai người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: “Hai nhóc con, tên là gì? Bắt đầu từ bây giờ, hai người chính là đệ tử của Hồng Hoang đế cung!”
“A? Nhất định là tảng đá này có vấn đề...”
Hai chị em bị dọa cho giật mình, vội vã thu tay lại.
Sau khi tảng thiên thạch mờ đi, như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Lão giả cau mày nói: “Vậy hai người thử lại xem!”
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi gật đầu, lại lần nữa đặt tay lên thiên thạch.
Lạch lạch!
Hai tia sáng xanh lại hiện lên một lần nữa.
“Qủa nhiên. Chúc mừng hai người!”
“Không, không đúng... chúng tôi không phải là thiên tài, anh Diệp mới là...”, Tiêu Nhã Phi vội vàng lắc đầu, Tiêu Dung Phi cũng đồng tình với em gái mình.
Hai người họ nhất định không phải thiên tài.
“Cô Tử Y, cô mau đến thử xem, viên đá này có vấn đề rồi!”
“Ồ, được!”
Viên Tử Y trừng to mắt, đầu choáng váng.
Còn chưa hiểu ra chuyện gì.
Bước lên trước và đặt tay vào tảng đá.
Lạch cạch!
Một đạo ánh sáng xanh rực rỡ bay lên bầu trời.
“Con mẹ nó!”
Bình rượu của lão giả rơi xuống đất: “Hôm nay gặp phải vận may lớn rồi sao? Vậy mà lại có ba người được chọn!”
Lôi Lam bị đóng đinh ở quảng trường, ngọn giáo vàng đâm xuyên qua đầu, từng trận đau nhức dữ dội truyền tới khiến hắn điên cuồng gào thét: “A… cha, giúp con giết hắn!"
"Muốn đi? Để bổn hoàng nhìn xem ngươi chạy được đi đâu!”
Lôi Mông cực kỳ hung bạo, móng vuốt vồ thẳng vào lưng Diệp Bắc Minh: “Để lại U Nhược cộng thêm mạng của ngươi đi!!!”
Toàn bộ sức mạnh của Đại Đạo Chi Thượng tầng chín đều bộc phát ra ngoài!
Không gian xung quanh bị bóp méo!
Diệp Bắc Minh có một loại trực giác.
Tuy Lôi Mông là Đại Đạo Chi Thượng tầng chín nhưng một công kích này không hề yếu hơn Tế Đạo!
“Tiểu Tháp, ra đi!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay ra khỏi thân thể anh, tấn công về phía Lôi Mông!
“Cái quái gì vậy? Cút!”
Tại khoảnh khắc thấy được Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Lôi Mông chỉ cảm thấy tòa tháp này cổ kính dị thường, không mang theo bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào!
Và chỉ coi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục là một vật phòng thủ bình thường!
Năm ngón tay ông ta nắm chặt lấy Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Sương máu bay tán loạn.
Lôi Mông kinh hoàng hét lên một tiếng, khiếp đảm nhìn xuống lòng bàn tay của mình, vậy mà….nổ tung rồi!
“Đây là cái gì?”
Lôi Mông giật mình.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục đụng tới, ‘răng rắc’ một tiếng giòn tay, xương ngực của Lôi Mông đã vỡ lìa, giống như diều đứt dây bắn ngược ra ngoài!
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền quay trở lại trong thân thể Diệp Bắc Minh!
“Nhóc con, tôi chỉ có thể làm được tới đây thôi!”
“Tiểu Tháp, ông như vậy đã rất mạnh rồi!”
Diệp Bắc Minh hưng phấn: “Nếu là tôi ra tay, rất khó để làm ông ta bị thương!”
Tuy rằng anh từng chém giết qua Tế Đạo, nhưng chỉ riêng đường kiếm đó đã phải luyện tập vô số lần!
Vào thời điểm quan trọng tập kích một chiêu thành công!
Nếu không phải Thái Ất Mạc tự mãn, anh căn bản không có cơ hội giết chết ông ta!
“Đi thôi!”
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, vác U Nhược lên vai, phóng thẳng đến chân núi thần Thái Nhất.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Đuổi theo cho ta!”
Lôi Mông giận dữ gầm lên, nhưng lại động tới vết thương mà phun ra một ngụm máu: “Phụt…”
Đợi đến khi các đại yêu vương phản ứng lại, thì Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất khỏi tầm mắt!
Ở lưng chừng núi.
Đã rơi vào hỗn loạn từ lâu!
Hùng hoàng sáu tay, Thôn Thiên Mãng Hoàng, Côn Bằng, Kỳ Lân
Thánh hoàng dẫn đầu mang theo đám thuộc hạ vọt lên đỉnh núi.
Diệp Bắc Minh tránh mặt được bọn họ, nhân lúc tin tức còn chưa được truyền ra ngoài, liền lao vào đám yêu thú giống như một làn khói!
Thúc Địa Thành Thốn!
Một hơi chạy hơn một tiếng đồng hồ.
"Được... được rồi, để tôi xuống….”, U Nhược nói.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh khiến cô ta phải ngỡ ngàng!
Chỉ với một bước chân đã xuất hiện tại vị trí cách đó một trăm nghìn mét!
Chỉ là bị Diệp Bắc Minh khiêng trên vai như vậy dẫn tới việc đôi gò bồng đảo không ngừng cọ xát gợi lên những xúc cảm không nên có trong tình huống nguy cấp này, mới khiến cô ấy ngại ngùng mở miệng!
Diệp Bắc Minh dừng lại.
Quay đầu nhìn phía sau một cái, nói: “Chúng không đuổi kịp, an toàn rồi!”
U Nhược ngồi trên đất, một hơi nuốt xuống vài viên đan dược rồi vận công điều trị!
Sau khi lấy lại chút sức lực, mới nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Anh Diệp, tại sao anh lại cứu tôi?”
Diệp Bắc Minh không chút giấu giếm giải thích chuyện của lão Tế Hoàng một lượt.
“Tôi biết cô khó lòng mà tin nhưng những chuyện này đều là thật!”
“Tôi đã đồng ý với lão Tế Hoàng, bảo vệ an toàn cho cô, đồng thời giúp cô tìm lại kiếm Thiên Yêu!”
Nói đoạn, tay anh mở ra, bên trong là một viên nội đan màu vàng: “Coi như thù lao, ông ấy đã cho tôi nội đan của mình!”
Khuôn mặt xinh đẹp của U Nhược biến ảo không ngừng.
Cuối cùng mới hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Anh Diệp, tôi tin anh!”
“Vậy thì tốt!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đỡ mất công anh giải thích thêm.
Anh thu lại nội đan, chỉ bằng một suy nghĩ liền thả Côn Ngô Mật Phi ra ngoài!
“Tiểu Minh Minh, anh được lắm, chuyện kích thích như vậy mà không cho em tham gia cùng?”
“Không có sự cho phép của em, lần sau không được ném em vào trong tòa tháp kia nữa!”
Tòa tháp đó?
“Là tòa bảo tháp cổ xưa đã khiến Lôi Mông bị thương nặng chỉ với một đòn sao?”, ánh mắt U Nhược lóe lên.
Côn Ngô Mật Phi lúc này mới phát hiện ra sự hiện diện của cô ấy:
"Này, sao cô ta lại ở đây? Không phải là anh lại đi cướp trở về đó chứ?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Đúng thật là cướp về!”
Côn Ngô Mật Phi ngơ người, mày liễu lập tức dựng thẳng: “Tốc độ trêu hoa ghẹo cỏ của anh cũng nhanh quá rồi đó!”
Trong lòng dần dâng lên sự ghen tị!
Xét về ngoại hình, U Nhược không hề thua kém cô chút nào.
Còn là yêu tộc!
Trời sinh đã sở hữu khí chất quyến rũ, cô có một cảm giác nguy cơ!
Nghĩ vậy liền chen vào giữa hai người họ, lạnh giọng quát: “Tôi cảnh cáo cô, đừng hòng có ý với anh ấy!”
"Người đàn ông này thuộc về riêng Côn Ngô Mật Phi tôi!”
“Cô Côn Ngô, cô hiểu lầm rồi…”
U Nhược vội vàng giải thích chuyện xảy ra vừa rồi.
“Như thế còn được!”
Côn Ngô Mật Phi đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Tôi biết mà, Tiểu Minh Minh không phải loại người này!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngất: “Nhóc con, cô ta vẫn chưa đủ hiểu cậu nha, cậu căn bản chính là loại người đó!”
"Câm miệng!"
Diệp Bắc Minh trợn trắng mắt.
U Nhược đương nhiên không biết cuộc đối thoại giữa một người một tháp này, nhìn hướng Diệp Bắc Minh hỏi:
“Anh Diệp, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"
Diệp Bắc Minh: “Tìm một nơi để hấp thụ nội đan của lão Tế Hoàng trước!”
U Nhược trầm ngâm vài giây: "Anh đã lưu lại hơi thở trên núi Thánh rồi, cho nên dù đi tới đâu đám người Lôi Mông nhất định sẽ có cách tìm được anh!”
"Đi thôi, tôi đưa anh tới một nơi!”
“Cho dù bị bọn họ tìm được, chắc chắn không có ai dám ra tay ở đó!”
……
Trên đỉnh núi thần Thái Nhất.
Bùm! Bùm! Bùm……
Hùng hoàng sáu tay túm lấy một cái chân của Lôi Mông giống như một con chó chết, điên cuồng đập xuống đất: “Thứ ngu xuẩn, đây chính là kế sách tuyệt hảo của ngươi đấy à? Lão Tế Hoàng vậy mà truyền vị cho con khốn U Nhược đó!”
“Tai mắt của bổn hoàng báo lại, ngươi tự xưng làm hoàng rồi?”
“Còn muốn soán ngôi vị Tế Hoàng? Lôi Mông, cái ghế Tế Hoàng đó thì có tác dụng gì!”
“Bổn hoàng sớm đã nói với ngươi! Chìa khóa! Chìa khóa! Chìa khóa!!!”
“Thứ bổn hoàng muốn là chìa khóa mở ra phần mộ của Yêu Thiên Đế!”
Bùm! Bùm! Bùm……
Dưới uy thế của Hùng hoàng sáu tay, Lôi Mông hoàn toàn không có khả năng chống cự!
Ông ta lúc này thoi thóp còn hơi tàn!
Xương cốt toàn thân đã vỡ vụn!
“Đại nhân Hùng hoàng… xin lỗi, là tôi đầu óc mê muội, tôi không dám nữa mà!”, Lôi Mông tha thiết cầu xin.
“Không dám nữa? Ngươi tưởng rằng mình còn có cơ hội đó sao?”
Con ngươi Hùng hoàng sáu tay đỏ quạu!
Năm trong số sáu bàn tay nắm lấy tứ chi và đầu của Lôi Mông!
Chỉ cần dùng sức, Lôi Mông ắt rơi vào thảm cảnh ngũ mã phanh thây!
Lôi Lam ở bên cạnh run như cầy sấy, thấp hèn quỳ rạp trên đất!
Cha mình bị Hùng hoàng sáu tay tra tấn dã man nhưng đến ngay cả một cái rắm hắn cũng không dám thả!
"Được rồi!"
Thôn Thiên Mãng Hoàng lên tiếng, hóa thành dáng vẻ của một người đàn ông trung niên!
Ông ta mặc áo giáp vàng, như thiên thần hạ phàm!
“Hắn chỉ là một con chó, có chút dã tâm cũng là bình thường, không gây nổi sóng gió gì đâu!”
“Ông giết hắn rồi, lấy ai làm việc cho chúng ta? Đừng quên là chúng ta từng thề, không thể rời khỏi rừng Lạc đường!”
Bùm--!
Hùng hoàng sáu tay nghe vậy mới ném Lôi Mông ra ngoài như một miếng giẻ rách, lực mạnh đến mức đụng vỡ cả một tảng đá có đường kính hàng trăm mét!
Khói bụi mù mịt chôn vùi Lôi Mông!
“Chết chưa thế? Chưa chết thì lăn ra đây!”
“Vâng!”
Lôi Mông nhếch nhác vừa bò vừa lăn tới, lao đến dưới chân Hùng hoàng sáu tay rồi quỳ xuống.
Kỳ Lân Thánh hoàng nói: “Chìa khóa nhất định nằm trong tay con khốn U Nhược đó!”
"Bằng không lão già khốn kiếp đó sẽ không truyền lại vị trí Tế Hoàng cho ả ta!”
Côn Bằng lúc này cũng đã hóa thành một ông lão, lạnh băng nhìn ông ta nói: “Bắt U Nhược về đây, nếu còn thất bại…”
Nói đoạn ông ta chỉ ngón tay ra ngoài!
Một luồng ánh sáng thần thánh liền hòa vào giữa hai đầu lông mày của Lôi Mông!
Lôi Mông hét thảm một tiếng, hai mắt trào ra máu tươi.
Gần một phần ba thần hồn của ông ta bị một đòn này cắt đứt, hóa thành một hình người nhỏ bé bay vào trong một chiếc đèn lồng màu đỏ như máu!
Ngọn lửa bùng cháy!
"A... xin hãy tha mạng!”
Thần hồn hình người kia kêu lên thảm thiết.
Côn Bằng bình tĩnh nói: "Nếu đèn này tắt mà ngươi còn chưa bắt được con ả đó, vậy cứ chịu chết đi!”
“Cút!”
"Vâng vâng……"
Lôi Mông vừa lăn vừa bò, lao ra ngoài như một con chó điên.
Lôi Lam theo sau gọi với theo: “Cha…”
Chương 2095: Tôi không phải thiên tài?
“Thành Hồng Hoang?”
Diệp Bắc Minh đứng trước một tòa thành cổ, một cỗ khí tức tháng năm vĩnh hằng ập tới.
“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang”.
“Dám dùng hai chữ này đặt tên, thật là uy nghiêm rầm rộ.
Nhìn thoáng qua, bức tường của thành Hồng Hoang đã cao hàng nghìn mét.
Một bức tường thành tổng cộng có tám mặt, từ trên trời nhìn xuống, sẽ thấy nó mang hình dáng Bát Quái của Thái Cực Quyền.
Nhưng mà.
Không ai dám lăng không bay lên.
Chỉ bởi vì.
Trong vòng một trăm dặm của thành Hồng Hoang cấm bay.
Cho dù là Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, U Nhược ba người đều phải đi bộ đến chân Thành Hồng Hoang.
Mười hai cổng thành cao hơn 300 mét, vô số võ giả ra ra vào vào.
“Trong Thành Hồng Hoang có một tòa đế cung, vốn dĩ trên thế giới này không tồn tại Thành Hồng Hoang, chỉ có Hồng Hoang đế cung!”
“Sau này, càng ngày càng có nhiều ngời muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung hơn, nhưng lại bị từ chối”.
“Những người này đều không muốn rời đi, liền xây dựng một tòa Thành Hồng Hoang ở xung quanh Hồng Hoang đế cung”, U Nhược nói.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Thế lực của Hồng Hoang đế cung này, nhất định rất lớn đúng không?”
U Nhược lắc đầu: “Hồng Hoang đế cung không có bất kỳ thế lực nào, chỉ có khoảng một nghìn đệ tử thôi”.
“Đệ tử nội môn khoảng 300 người, đệ tử ngoại môn tầm 700 người”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Không phải chứ?”
“Một tông môn một nghìn người có thể kiểm soát toàn bộ Thành Hồng Hoang?”
U Nhược cười thần bì nói: “Anh Diệp, nếu tôi nói với anh trong Hồng Hoang đế cung có hơn mười vị võ giả cảnh giới Tế Đạo thì sao?”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tộc Côn Ngô với danh xưng là đời sau của Vương Tộc thời Đế Lạc.
Từ khi Côn Ngô Mật Phi hiểu chuyện cũng chỉ có hai lão tổ cảnh giới Tế Đạo mà thôi.
Thần viện Thái Thương cũng chỉ có ba đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo.
Hồng Hoang đế cung một nghìn người, vậy mà có những hơn mười người ở cảnh giới này?
Đây chính là nghịch thiên mà.
“Vả lại, chỉ cần có thể tiến vào Hồng Hoang đế cung, cho dù có là đệ tử ngoại môn, đời này nhất định sẽ có thể tiến vào cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng”.
“Đệ tử nội môn trong top 10, ngoại trừ những người đã chết”.
“Không một ngoại lệ, tất cả đều đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo”, khi U Nhược nói ra lời này, đến bản thân còn cảm thấy nổi da gà.
Diệp Bắc Minh nuốt một ngụm nước bọt.
Loại thực lực này.
Thật sự quá đáng sợ.
Căn bản không cần bao nhiêu đệ tử, một nghìn người là đủ rồi.
“Mật Phi, sao em không thử gia nhập Hồng Hoang đế cung?”, Diệp Bắc Minh nhìn Côn Ngô Mật Phi hỏi.
Côn Ngô Mật Phi bĩu môi nói: “Tiểu Minh Minh, anh tưởng em không muốn sao?”
“Chỉ cần là thanh niên có chút thiên phú, đều có thể tới Hồng Hoang đế cung thử một phen”.
“Em cũng từng thử qua, nhưng đáng tiếc là thất bại!”
“A?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Với thiên phú của Côn Ngô Mật Phi, vậy mà lại thất bại.
“Chuyện gì vậy? Đến thiên phú của em mà Hồng Hoang đế cung cũng không để ý tới?”
Không đợi Côn Ngô Mật Phi trả lời, U Nhược đã lắc đầu nói trước: “Anh hiểu lầm cô Côn Ngô rồi, Hồng Hoang đế cung chọn đệ tử căn bản không nhìn vào tài năng”.
“Cho dù là đời sau của Đế huyết, anh nghĩ xem chẳng lẽ không đủ tài năng sao?”
“Nhưng trên thực tế, 100 hậu duệ của Đế Huyết tới Hồng Hoang đế cung, chỉ có một người có thể gia nhập”.
“Tôi cũng từng đến đây và thất bại...”
U Nhược thất vọng nói.
Diệp Bắc Minh lập tức có hứng thú: “Đi, chúng ta qua đó xem xem”.
Bằng một niệm thức, anh đưa Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ra ngoài.
Thành Hồng Hoang có rất nhiều lệnh cấm, ngay cả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám ra tay ở đây.
Có thể nói.
Nơi này tuyệt đối an toàn.
Diệp Bắc Minh tin, đám Tế Đạo kia muốn giết anh cũng không thể ra tay ở đây.
Cho dù có ra tay, Đế Thủ và tiểu Tháp vẫn có thể cảm nhận trước được.
“Ôi, thành phố này lớn quá, nhiều người vậy... có 10 tỷ người ấy nhỉ?”
“Không thế nào!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi mở to mắt ngạc nhiên.
Giống như một cô gái thôn quê lần đầu được lên thành phố, không ngừng kêu lên.
Diệp Bắc Minh chăm sóc hai người rất tốt, liên tục giải thích cho họ hiểu.
U Nhược âm thầm kinh ngạc: “Tên này kiếm đâu ra ba mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Lẽ nào là khí chất thu hút ong bướm trời sinh sao?”
“Thiếu chút nữa thì bị anh ta thu hút rồi, may mà đã tỉnh ngộ kịp thời...”
U Nhược thầm nghĩ.
Trong lòng cô ta, Diệp Bắc Minh được gắn cái mác đa tình.
Rất nhanh, cả nhóm đã tới trước một quảng trường rộng lớn.
Dòng người ở đây dường như vô tận.
Gần một triệu người tụ tập ở khu vực trung tâm quảng trường, vây khoanh một khối thiên thạch.
Một vị lão giả dựa vào thiên thạch với một đĩa đậu phộng trên tay.
Trên eo dắt một bình rượu, thỉnh thoảng lại mở mắt ra và nhấp một ngụm.
Sau đó lại nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Diệp Bắc Minh dùng thần niệm của mình thăm dò một lượt.
Phát hiện không có gì bất thường.
Chỉ là một khối thiên thạch bình thường mà thôi.
Ngược lại, lão giả đang ngủ này thì sâu không dò được.
Mọi người xếp hàng, ai đi qua viên thiên thạch này thì đều chạm tay vào nó, thấy thiên thạch không có phản ứng gì thì chán nản rời đi.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người xếp hàng chỉ để chạm vào một tảng đá? Có gì hay ho chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Bên cạnh, một thanh niên liếc nhìn anh: “Một tảng đá bình thường? Não ngắn!”
“Đây chính là cách thức thử nghiệm độc nhất của Hồng Hoang đế cung, chỉ cần được thiên thạch thừa nhận, bèn có thể gia nhập vào Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây không phải chỉ là một tảng đá bình thường thôi sao?”
“Có thể kiểm tra ra cái gì?”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu với anh: “Đúng vậy, năm đó em cũng nghĩ vậy!”
“Em qua đó chạm vào một chút, tảng đá đó không có phản ứng gì nên em không đủ tư cách”.
Diệp Bắc Minh: “...”
Quay đầu.
Nhìn về hướng U Nhược .
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng vậy”, U Nhược có chút xấu hổ nói.
“Đi, chúng ta cũng thử một chút”.
Diệp Bắc Minh đột nhiêm cảm thấy, chuyện này rất có tính thách thức.
Với thiên phú của anh, ngộ nhỡ tảng đá này có phản ứng thì sao?
Kéo Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ba người đến phía trước xếp hàng.
Rất nhanh.
Đã đến lượt Diệp Bắc Minh, bước lên một bước, năm ngón tay ấn xuống tảng thiên thạch màu đen.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
“Vãi...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, vẫn không từ bỏ.
Lại chạm vào vài lần nữa.
Vẫn không có phản hồi.
Lão giả đang ngủ say nhắc nhở một câu: “Người thanh niên này, đừng lãng phí thời gian nữa, thiên phú của cậu không đủ, không có duyên gia nhập Hồng Hoang đế cung”.
Diệp Bắc Minh chịu đả kích rất lớn.
Lẽ nào tài năng của mình ở Nguyên Thủy Chân Giới này, thật sự không đáng nhắc tới!
“Anh Diệp, đừng nản lòng”.
Tiêu Nhã Phi an ủi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tảng đá này nhất định có vấn đề!”
“Đúng vậy, nhất định là có vấn đề”.
Tiêu Nhã Phi cười gật đầu: “Không tin, em và chị chạm thử cho anh xem”.
Hai chị em bước lên trước, mỗi người một tay chạm vào tảng thiên thạch đen.
Lạch cạch.
Tảng thiên thạch đen run rẩy, phát ra hai tia sáng, một xanh lam và một xanh lục.
“Mẹ kiếp!”
“Tảng đá nát này có phản ứng rồi!”
“Mẹ nó, tôi vẫn luôn cho rằng tảng đá này có vấn đề, vậy mà thật sự có phản ứng rồi?”
“Đôi chị em này, không lẽ đã được chọn?”
Cả quảng trường sôi sục.
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Đôi mắt Côn Ngô Mật Phi cũng mở to.
U Nhược bối rối.
“Ừm!”
Lão giả đang ngủ trên đất đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Ông ta kích động nhìn hai người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: “Hai nhóc con, tên là gì? Bắt đầu từ bây giờ, hai người chính là đệ tử của Hồng Hoang đế cung!”
“A? Nhất định là tảng đá này có vấn đề...”
Hai chị em bị dọa cho giật mình, vội vã thu tay lại.
Sau khi tảng thiên thạch mờ đi, như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Lão giả cau mày nói: “Vậy hai người thử lại xem!”
“Được!”
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi gật đầu, lại lần nữa đặt tay lên thiên thạch.
Lạch lạch!
Hai tia sáng xanh lại hiện lên một lần nữa.
“Qủa nhiên. Chúc mừng hai người!”
“Không, không đúng... chúng tôi không phải là thiên tài, anh Diệp mới là...”, Tiêu Nhã Phi vội vàng lắc đầu, Tiêu Dung Phi cũng đồng tình với em gái mình.
Hai người họ nhất định không phải thiên tài.
“Cô Tử Y, cô mau đến thử xem, viên đá này có vấn đề rồi!”
“Ồ, được!”
Viên Tử Y trừng to mắt, đầu choáng váng.
Còn chưa hiểu ra chuyện gì.
Bước lên trước và đặt tay vào tảng đá.
Lạch cạch!
Một đạo ánh sáng xanh rực rỡ bay lên bầu trời.
“Con mẹ nó!”
Bình rượu của lão giả rơi xuống đất: “Hôm nay gặp phải vận may lớn rồi sao? Vậy mà lại có ba người được chọn!”
Bình luận facebook