• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Doanh Môn Phục Quý 2023 (4 Viewers)

  • Chương 32: Cưới cô ta là được

102943.png
Lão thái thái nhánh cả vừa mắng Lâm Kiều dại dột, chưa gì đã tìm cái chết thì làm sao quản lý gia đình. Nếu chết rồi sẽ có thể khiến Đại cô gia trở về, bà già như bà đã đi trước lấy mạng đền mạng rồi. Lâm Kiều nghe vậy mới biết lỗi của mình, khóc lóc hứa lần sau sẽ không dám nữa.


Lâm Kiều rối cả ngày lên đã về phòng nghỉ ngơi một lúc, còn lão thái thái vẫn thao thức, nhìn thấy Lâm Di vào thì bảo nàng tới ngồi xuống trước giường.


Lâm Di lên tiếng hỏi lão thái thái nhánh cả: “Nhị lão thái thái sẽ hỗ trợ chứ ạ?”


Thật là một đứa trẻ nhạy cảm, tại sao con bé này lại không sinh ra trong nhà bà chứ. Lão thái thái nhánh cả thở dài, “Còn phải chờ xem ta lấy gì hồi đáp đã.”


Lâm Di im lặng, nàng biết Nhị lão thái thái đang tính toán gì, nhưng hiện giờ ngoài trừ bà ta thì cả cha nàng cũng không giúp được gì cho nhánh cả.


“Tổ mẫu ruột của cháu không những tốt bụng mà còn thẳng thắn, chỉ là số mạng không tốt.” Lão thái thái nhắc tới Đổng thị, “Đổng thị vào Kinh nhiều năm như vậy, hết sức khổ sở mới nuôi lớn được mấy đứa con, nếu bà ta suy nghĩ thoáng đạt được một chút ta cũng chẳng buồn so đo với bà ta. Sản nghiệp của nhánh cả cho bọn họ cũng được, mấy thứ này ta chết rồi cũng chẳng thể mang theo.” Lão thái thái vừa nói vừa cười lạnh, “Ai ngờ bà ta không chờ nổi, chưa gì đã bày đủ kế với ta. Đừng tưởng thế thì ta sẽ sợ bà ta, bà ta càng tính toán, ta càng quyết không để bà ta được như ý.”


Nói thì nói thế, nhưng nhà mẹ đẻ của Đổng thị dù gì cũng có máu mặt, Lâm Di nói với bà: “Bá tổ mẫu bớt giận, thử nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào thì hơn, chúng ta không thể trơ mắt nhìn một nhà của Đại tỷ phu không lo, tỷ tỷ chỉ còn bá tổ mẫu để dựa vào thôi.”


“Dù vậy cũng không thể mặc cho bà ta tính toán. Nhà mẹ đẻ của Nhị lão thái thái đã bày mưu cho bà ta từ trước, mắt luôn nhìn chằm chằm tước vị của Trần gia chúng ta. Nếu để con ruột của bà ta thừa tước, cháu có biết cha cháu sẽ thế nào không?”


Nàng biết chứ… hai bá phụ chưa thừa tước mà cha nàng đã từ con vợ cả bị đẩy thành con vợ lẽ.


Ánh mắt Lâm Di vẫn không hề sợ hãi, “Nhưng nếu không cứu nhà Đại tỷ phu, tỷ tỷ sẽ không có nơi nương tựa, cái nhà này sớm muộn gì cũng rơi vào tay người khác.”


Con đường này, tiến cũng khó mà lùi cũng khó.


Kết cuộc Lục nha đầu nhìn ra được, sao bà lại không lường trước được chứ. Chuyện này nói cho cùng thì đều vướng mắc ở chỗ Lâm gia, lão thái thái nhánh cả nghĩ tới đây lại đưa mắt nhìn Lâm Di.


Lâm Di cũng không tránh né ánh mắt của bà, “Có phải bá tổ mẫu đang đắn đo, không có quan hệ thông gia Lâm gia sẽ không đồng ý giúp đỡ?”


Lão thái thái nhánh kinh ngạc, “Ngay cả chuyện này cháu cũng biết?”


Kiếp trước nàng chết bởi Lâm gia, sau khi sống lại lại thấy Lâm Phương nhớ thương Lâm Chính Thanh, lão thái thái nhánh cả và Đổng thị đều muốn lôi kéo quan hệ với Lâm gia, có thể thấy được Lâm gia chiếm vai trò trong chuyện này. Sau khi kết thân, dĩ nhiên Lâm gia sẽ giúp đỡ thông gia của mình.


Lão thái thái nhánh cả bộc bạch hết những lời trong lòng cho Lâm Di nghe cũng vì muốn nghe suy nghĩ của nàng về Đổng thị, không ngờ nàng cũng nhìn ra được rất nhiều đường hướng, “Cháu cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?”


Lâm Di ngước lên nhìn bà, thấp giọng nói: “Theo cháu gái thấy, hay là vừa để cha cháu đi hỏi thăm tin tức, vừa chờ xem tình hình…” Lâm gia và Nhị lão thái thái Đổng thị giống nhau ở chỗ trước mắt chỉ có hai chữ ‘lợi ích’, “Cho dù Lâm gia giúp được cũng phải tới dò ý của bá tổ mẫu. Đại tỷ nói quan binh chỉ đến tra xét văn thư, từ cổ chí kim, phàm là án có tra xét văn thư thì không chỉ dính dáng đến một nhà thôi đâu. Lâm gia và Đại tỷ phu đều là con cháu dòng dõi thư hương cả.”


Lâm gia và Viên gia là thông gia, nếu Lâm gia thật sự bỏ mặc Viên gia thì chính là không nhìn nhận mối hôn sự này, tiếng xấu này Lâm gia cũng không gánh nổi. Chưa kể, Lâm gia và Viên gia hai nhà nâng đỡ nhau nhiều năm như vậy, không thể cứ thế khoanh tay làm ngơ.


“Đại tỷ cũng có thể tới tìm họ hàng trong Viên thị khóc lóc kể khổ.” Không nhờ vả người nhà gia tộc phu quân mình thì còn tìm ai nữa chứ.


Sao bà không nghĩ tới chuyện này nhỉ. Lão thái thái nhánh cả sáng mắt lên, lập tức ngồi dậy bảo Bạch ma ma đi gọi Lâm Kiều tới.


Lâm Kiều được tin liền khoác áo ngoài lật đật chạy tới phòng chính.


Lão thái thái thuật lời của Lâm Di cho Lâm Kiều nghe, Lâm Kiều khẽ nhíu mày, “Cháu có đi cầu xin người trong họ thì bọn họ cũng chẳng chịu giúp đâu, Lục muội muội không biết thì thôi, chẳng lẽ tổ mẫu cũng không nhớ? Lúc cha chồng bị kết án, người trong họ đều né tránh không giúp, mẹ chồng cũng chẳng làm được gì. Bây giờ phu quân cũng bị dính líu, người trong họ sẽ càng tránh xa hơn, cháu có mặt dày tìm tới người ta cũng không mở cửa đâu.”


Lúc trước thái độ của người họ Viên khiến nàng tức giận đến mức phải buông lời thề rằng chỉ cần còn sống nàng sẽ không đặt chân tới cửa nhà người họ Viên nửa bước.


Nhưng tình hình bây giờ đã khác, lão thái thái nhánh cả nặng nề nói: “Lúc ấy Viên thị không chịu hỗ trợ nên ta mới đưa nhà cửa và điền sản ra giúp các cháu vượt qua khó khăn, nhưng bây giờ ta đã bệnh không dậy nổi, cháu cũng chỉ có thể trở về cầu cứu người Viên thị thôi.”


Không để Lâm Kiều kịp tranh cãi, lão thái thái nhánh cả lại tiếp lời: “Nghe ta nói hết đã. Cha chồng cháu bị dính vào án tham ô, người đọc sách coi trọng thanh danh, người họ Viên đứng yên không nhúng tay cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng bây giờ thì khác, lúc chồng cháu bị quan phủ dẫn đi không hề đụng tới bất kỳ châu báu vật dụng gì mà chỉ lấy tất cả văn thư trong thư phòng nhà. Sách chính là sinh mạng của người đọc sách, sách trong nhà cháu phần lớn đều là từ gia tộc họ Viên đưa tới.”


Lâm Kiều vẫn chưa hiểu ý của tổ mẫu mình.


Lão thái thái nhánh cả nhìn sang Lâm Di ngồi cạnh đó.


Bấy giờ Lâm Di mới nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ có nhớ vụ án ‘Thụy Dương Tập’ dính líu rất nhiều người lúc Đại Chu mới dựng nước không?”


“Thụy Dương Tập” là quyển sách tập hợp những lời chê trách đương triều, qua đó tán dương văn tự của tiền triều, sau đó tác giả Đàn Thụy khiến cả họ tộc bị tru diệt, tất cả bạn bè tốt và học trò của Đàm Thụy cũng không thoát được. Về sau hễ là hiệu sách, người bán sách hay người mua sách dính dáng đến quyển sách này đều lần lượt bỏ mạng. Từ đó về sau, người đọc sách chẳng ai dám tùy ý lưu giữ nó nữa. Những năm gần đây tuy không xảy ra vụ án nào nghiêm trọng như “Thụy Dương Tập”, nhưng cũng có không ít người bị định tội mưu phản vì vô tình chứa chấp văn thư cấm.


Thấy Lâm Kiều như vừa vỡ lẽ chuyện gì đó, Lâm Di hỏi: “Tỷ tỷ, không nói tới án của Viên Học sĩ, tỷ cảm thấy Đại tỷ phu có khả năng bị tội gì nhất?”


Lâm Kiều run bắn, “Chẳng lẽ là… chứa chấp sách cấm…”


Lão thái thái nhánh cả nói: “Đây chính là điều Viên thị sợ nhất, mấy năm qua chồng cháu chỉ ở nhà đi học, nếu có bị tội cũng là liên quan tới văn thư sách vở thôi, Viên thị muốn khoanh tay đứng nhìn, triều đình chưa chắc đã chịu để yên.”


Lâm Kiều còn chưa hồi hồn vì tiết lộ kinh người này, lão thái thái nhánh cả đã sai Bạch ma ma, “Đi chuẩn bị ít quà để Đại tiểu thư mang tới Viên thị.”


Lâm Kiều run rẩy, nóng lòng nhìn lão thái thái nhánh cả, “Tổ mẫu muốn cháu đi ngay bây giờ?”


“Chuyện này dĩ nhiên đi càng sớm càng tốt.” Thấy vẻ mặt e ngại của Lâm Kiều, lão thái thái nhánh cả thở dài, “Cháu thành thân đã mấy năm, đúng ra phải tự lập được rồi, tuy tổ mẫu chưa quá yếu, nhưng ta có thể che chở cháu được bao lâu nữa chứ?”


Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão thái thái nhánh cả, Lâm Kiều khẽ cắn răng, “Cháu gái xin nghe theo lời tổ mẫu.”


Lão thái thái nhìn dáng vẻ cố trấn định của Lâm Kiều rồi nhìn sang ánh mắt trong trẻo bình tĩnh của Lâm Di, lại âm thầm thở dài.


Lâm Phương thu dọn đồ đạc xong mới biết Đại tỷ đã đi cầu cứu Viên thị.


Viên thị mà chịu giúp đỡ thì đã giúp ngay từ hồi Viên Học sĩ gặp chuyện rồi, làm gì chờ tới bây giờ, Đại tỷ đúng là cùng đường làm đại mà.


Bụng nghĩ vậy nên Lâm Phương liền vô cùng vui vẻ, sau khi hầu hạ lão thái thái nhánh cả đi nghỉ ngơi thì nhất quyết kéo Lâm Di tới xem phòng ngủ mình vừa sắp đặt.


Lâm Di chỉ nhìn một vòng rồi bảo mệt muốn về ngủ, khiến Lâm Phương ở sau lưng tức tối giậm chân, mắng nàng không biết thưởng thức.


Lâm Di về phòng liền ngủ thẳng tới sáng, còn Lâm Phương ngủ rồi vẫn mơ màng sai người đi chuẩn bị lá móng tay để nàng nhuộm móng.


Mấy ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện ngoài dự kiến của mọi người. Vốn tưởng Lâm Kiều đến nhà thân tộc họ Viên sẽ nhanh chóng trở về, không ngờ nàng có vẻ như sẽ ở lại đó một thời gian dài. Nhị lão thái thái Đổng thị đưa thiệp mời Lâm Đại thái thái tới nhà chơi, hạ nhân đi đưa thiệp lại trở về báo rằng mới sáng sớm Lâm Đại thái thái đã đến Viên gia rồi.


Lâm Đại thái thái từ Viên gia trở về liền gọi Lâm Chính Thanh tới phòng mình nói chuyện, “E rằng chúng ta không thể để mặc không lo chuyện của Viên gia.”


Lâm Chính Thanh vẫn giữ vẻ mặt như đã dự liệu được từ trước. Đây chính là màn gà con ăn thóc, Lâm gia bọn họ và Viên gia đã là thóc trong thố từ lâu, còn Thành Quốc công là gà con, gà con ăn Viên gia xong thì sẽ ăn tới Lâm gia. Thành Quốc công trước giờ không ưa quan văn, cho nên trong triều quan võ luôn chiếm phần thắng. Hai năm qua Hoàng thượng lại bắt đầu có ý trọng dụng quan văn, Thành Quốc công vốn xuất thân từ nghiệp binh dĩ nhiên không chấp nhận.


Biết vậy nhưng Lâm Chính Thanh cũng không muốn nhiều lời với Lâm Đại thái thái, chỉ chờ nghe một vấn đề khác.


“Như vậy nhà chúng ta sẽ ra mặt đối đầu với Thành Quốc công.”


Ân oán giữa Lâm gia và Thành Quốc công vốn đã tồn tại từ trước.


Lâm Đại thái thái nói: “Theo ý tổ mẫu con, muốn đối phó với Thành Quốc công thì vẫn nên bắt đầu từ chuyện ở Phúc Kiến. Kỳ này Trần Tam lão gia bắt được Thôi Thủ thành, ở ngoài người ta đều nói là nhà chúng ta mật báo, nhưng ta thấy bọn họ được Trịnh gia mách nước thì đúng hơn. Bây giờ Trần gia đã về phe Trịnh gia, đối phó với Thành Quốc công sẽ có thêm phần thắng.” Lâm Đại thái thái dừng một chút, nhìn mặt Lâm Chính Thanh thăm dò, “Con nghĩ sao?”


Trước mắt Lâm Chính Thanh hiện lên ánh mắt lãnh đạm khó dò như có sương khói bao phủ của Trần Lục tiểu thư.


Trần Lục tiểu thư giống như một quyển sách, bìa trước và bìa sau hoàn toàn không giống nhau, tuy không tinh tế bằng những quyển sách quý nhưng cầm trên tay cũng khá thú vị… Lâm Chính Thanh thản nhiên nói: “Chẳng phải mẫu thân từng bảo muốn kết thân với Trần gia sao? Con cưới cô ta là được.”


 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom