Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Tranh giành
Thấy Lâm Uyển và Lâm Di không động đậy, Lâm Phương liền tự mình tới mở cả ba cái hộp ra.
Của Lâm Uyển là một cây trâm mạ vàng hình hoa mẫu đơn, không hơn cũng không kém so với cây trâm ngọc hình hồ điệp của nàng ta, Lâm Phương quay sang mở hộp của Lâm Di ra, nằm trên lớp vải nhung màu đỏ là một cây trâm như ý bằng vàng nạm châu ngọc. Lâm Phương nhất thời tức đến mức đầu ngón tay run rẩy, vung mạnh tay áo khiến hộp trâm suýt nữa đã rơi xuống đất, may có Quất Hồng nhanh tay chộp kịp.
Cảm giác khó chịu dồn trước ngực, Lâm Phương nhếch môi cười lạnh, “Lục muội muội mới về Kinh mà đã được nhiều người yêu thích như vậy, khiến cả người làm tỷ tỷ là ta đây cũng thành tảng đá bên đường mất rồi. Muội muội mau nói nghe thử xem, học từ ai mà tính toán ghê thế, đàn áp luôn cả tỷ muội trong nhà?”
Linh Lung và Quất Hồng nghe thấy đều bất giác chau mày, trong khi Lâm Di vẫn bình thản không dao động, “Tứ tỷ có nhầm lẫn gì không, tại sao lại nói vậy?”
Lâm Phương lạnh lùng cười nói: “Đến giờ rồi mà còn giả ngu, Viên Đại nãi nãi nói thế đã rõ quá rồi còn gì, muội muội chỉ tới Lâm gia một chuyến liền có được nhân duyên tốt.”
Lâm Di cụp mắt xuống, “Tứ tỷ đừng suy đoán lung tung.”
“Suy đoán lung tung?” Lâm Phương sẵng giọng, “Thế sao của muội lại là trâm như ý, là vì muội được như ý, muội đã sớm vừa ý Đại lang của Lâm gia, nói không chừng còn cùng người ta…”
Lâm Di ngước mắt lên nhìn Lâm Phương bằng ánh mắt sắc bén như kiếm vừa rời vỏ, “Tứ tỷ là khuê tú nhà đàng hoàng hiểu biết lễ nghi, hẳn biết những lời này mà truyền ra ngoài thì cho dù ta chết muôn lần, Tứ tỷ cũng chạy không thoát, cớ gì phải vấy bẩn thanh danh ta rồi hại luôn cả mình.”
“Muội…” Lâm Phương bị lời này của Lâm Di làm cho nghẹn họng, “Muội cho rằng ta thèm tranh giành với muội? Ta chỉ không ưa hành vi vô phép tắc của muội.”
Bây giờ mà nhịn thì không chừng cô nàng lại đi nói lung tung, cho nên Lâm Di liền bảo: “Tứ tỷ nói xem ta vô phép tắc chỗ nào để ta biết mà học hỏi Tứ tỷ.”
Lâm Phương cũng chỉ có thể giương nanh múa vuốt hù dọa người khác thôi, chứ bị bảo nói ra rõ ràng thì cô nàng lại tịt ngòi, chỉ biết đứng yên trợn mắt nhìn.
“Được rồi.” Lâm Uyển đứng dậy hòa giải, “Đều là tỷ muội một nhà bắt bẻ nhau làm gì, Lục muội muội vừa vào Kinh, tổ mẫu vẫn dặn dò chúng ta nên che chở chứ đừng làm khó muội ấy mà. Nếu nói đến tuổi tác, chẳng phải ta còn lớn hơn cả hai muội sao…”
Thấy ngay cả Lâm Uyển cũng đứng về phía Lâm Di, Lâm Phương càng tức tối, nhìn ấm trà nóng trên bàn thì tiện tay hất nó về phía Lâm Di.
Lâm Di nhìn thấy trước nên lập tức đứng dậy né tránh, song Lâm Uyển nhào sang đỡ cho nàng liền bị nước trà nóng làm phỏng phải kêu thành tiếng.
Hạ nhân trong phòng đều giật mình, Lâm Di vội vàng bước tới nhìn Lâm Uyển, tay Lâm Uyển đã đỏ ửng một khoảng. Nha hoàn mang nước lạnh đến, Lâm Di vừa nhanh nhảu kéo tay Lâm Uyển ngâm vào chậu, vừa ngẩng đầu lên ra lệnh cho Linh Lung: “Mau đi lấy sáp bạc hà.”
Lâm Phương lúng túng đứng một bên, không còn vẻ uy phong khi nãy.
Nghe thấy tiếng xôn xao trong phòng, Bạch ma ma vén màn vào xem, thấy Tam tiểu thư ngâm tay trong nước, mấy tiểu nha hoàn bị dọa đến mặt trắng bệch, biết vừa xảy ra chuyện lớn thì nhanh chân đi đến, cúi đầu nhìn thoáng vào trong chậu, mặt lập tức biến sắc, “Sao lại thế này.”
Cũng may, nước trà nóng nhưng không phải là nước vừa đun sôi nên Lâm Uyển không bị gì.
Bạch ma ma trở về nói lại cho lão thái thái nhánh cả những gì mình nhìn thấy. Hôn nhân mà Nhị lão thái thái Đổng thị muốn sắp xếp cho Lâm Phương không ngờ lại rơi trúng người Lâm Di.
Bạch ma ma cười nói: “Thảo nào người Viên gia không tới chỗ nhánh thứ hai mà lại tới chỗ chúng ta.” Người họ Viên mà đến trước mặt Nhị lão thái thái ngỏ ý với Lục tiểu thư thì chẳng khác nào cho Nhị lão thái thái một cái tát vào mặt.
Lão thái thái nhánh cả cười khẽ, “Thứ Nhị lão thái thái coi là đồ quý chưa hẳn đã lọt vào mắt Lục nha đầu.”
Bạch ma ma ngừng cười, “Ý ngài là…”
Lão thái thái nhánh cả nói: “Đừng quên lúc ở Lâm gia Lục nha đầu đã gặp phải chuyện gì.”
Bạch ma ma lập tức im lặng.
Theo lý thuyết thì thế gia danh môn như Lâm gia sẽ không bao giờ làm chuyện như thế, nhưng lòng người khó dò, chẳng ai dám chắc chắn cam đoạn. Cũng như Tứ tiểu thư nhìn bề ngoài rõ ràng là một khuê tú đứng đắn, ai ngờ quay lưng liền làm chuyện như vậy…
…
Đến tối Lâm Phương trở về phòng mình, phòng Lâm Di liền yên tĩnh trở lại, Lâm Uyển đổi thuốc trên tay rồi ôm gối rúc trên giường trò chuyện với Lâm Di.
“Cũng không trách được vì sao Tứ muội lại tức giận đến vậy.” Lâm Uyển cười cười với Lâm Di, “Mấy năm qua trong nhà đều là thiên hạ của muội ấy, Lục muội muội vừa tới đã khiến muội ấy phải xuống đài.”
Lâm Di lắc đầu, nàng cũng chẳng có lòng dạ nào so bì với người khác, nàng chỉ muốn gia đình được hạnh phúc bình yên. Chỉ cần Lâm Phương không hại đến nàng, nàng cũng sẽ giữ nguyên tắc “nước giếng không phạm nước sông.”
Lâm Uyển cúi đầu áp một bên Thái dương lên gối, “Lục muội muội mới vào Kinh mà đã có một gia đình lớn như Lâm gia tới cầu hôn, bất kể có thành hay không thì muội cũng nên thấy vui vẻ.”
Lâm Uyển nhìn ra điều gì rồi? Bằng không sao lại nói những lời như vậy?
Lâm Di cúi đầu, “Hôn nhân hẳn nên theo lệnh của cha mẹ, những cái khác muội không nghĩ tới.”
Lâm Uyển tỏ vẻ như thật lòng mừng cho Lâm Di, “Dẫu vậy muội cũng nên vui vẻ mà, con người ai chẳng thích so bì chứ, đều là tiểu thư Trần gia, nhưng các muội ai cũng nổi bật, chỉ có ta là không ai buồn ngó tới thôi,“ Vừa nói nàng vừa phì cười, “Tứ muội muội nói tới chuyện lớn nhỏ nhưng lại quên ta còn lớn hơn cả muội ấy.”
Hai người vừa thêu thùa vừa nói chuyện thêm một lúc thì Lâm Uyển nằm xuống ngủ trước, Lâm Di vào buồng trong thay đồ, là Quất Hồng mang đồ ngủ tới cho nàng.
“Tiểu thư.” Quất Hồng thấp giọng nói: “Tam thái thái nhìn thấy lễ vật Viên gia đưa tới cho tiểu thư thì chỉ hơi kinh ngạc.”
Nàng sai Quất Hồng trở về nhánh thứ hai lấy ít đồ, nhưng thật ra là muốn đưa lễ vật Viên gia tặng cho Tam thái thái Tiêu thị.
Lâm Di ngẫm nghĩ, “Có nhìn thấy cha ta không?”
Quất Hồng gật đầu, “Thưa có. Thái thái đưa hộp quà cho lão gia xem, lão gia chỉ hơi nhíu mày, hỏi nô tỳ Viên gia còn nói những gì. Nô tỳ có sao nói vậy, lão gia nhìn cây trâm trong hộp thêm một lần nữa rồi quay người đi thư phòng.”
Chất vải mềm mại của bộ đồ ngủ rũ trên vai nàng đưa tới cảm giác lành lạnh, cha biết ý của Lâm gia nhưng không lập tức tỏ thái độ mà đi thư phòng…
Chẳng lẽ cha cũng đang suy ngẫm về mối này?
Nhìn vẻ mặt âm trầm của tiểu thư, Quất Hồng rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Có phải tiểu thư… không muốn gả cho Lâm gia?”
Nha hoàn thân cận của nàng luôn nhìn ra được trong lòng nàng nghĩ gì.
Lâm Di không trả lời nhưng Quất Hồng vẫn khẳng định được suy đoán của mình, lập tức bối rối hỏi: “Nếu là vậy thì tiểu thư phải mau trở về cầu xin lão gia với thái thái, bằng không ngộ nhỡ để hôn ước xác định rồi thì biết làm sao?”
Lâm Di từ tốn mỉm cười, “Thế gia định hôn ước sẽ không qua loa như vậy, hơn nữa Lâm Đại thái thái vẫn chưa tới kia mà.” Huống chi, miếng thịt ngon nhường ấy, cho dù nàng không nhận thì cũng sẽ có người tới tranh đoạt.
Bên này Lâm Di ngủ thẳng giấc thì bên kia Lâm Phương lại trắng đêm không ngủ. Điền thị cho người nhắn tin bảo Lâm Phương đừng nóng nảy, Lâm gia chú ý Lâm Di quả thật khiến người khác kinh ngạc, nhưng mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ.
Tuy Lâm Phương biết bản thân phải giữ giá nhưng vẫn tức tối muốn nói rằng nếu Lâm gia không có mắt nhìn thì nàng ta cũng không thèm cưỡng cầu, nhưng lời đến khóe miệng lại nghẹn ở đó. Chỉ cần nhớ tới khuôn mặt tuấn tú và học thức uyên bác của Lâm Đại lang, mặt cô nàng lại vặn vẹo, “Chẳng phải Lâm gia còn một đứa con vợ lẽ sao? Giả Lâm Di cho tên đó là được rồi.”
Minh Anh hốt hoảng nhìn quanh một lượt, “Tiểu thư nói nhỏ một chút, để người khác nghe được không hay đâu.”
Lâm Phương cười lạnh nói: “Sợ cái gì, tổ mẫu ruột con nhỏ đó vốn là đồ đê tiện, chuyên làm chuyện mờ ám, bằng không sao tổ phụ mới trở về Kinh mấy ngày mà bà ta đã dính bầu? Ai biết được thứ bà ta đẻ ra có thật là máu mủ Trần gia hay không, để con nhỏ đó lấy tiếng con gái Trần gia gả ra ngoài đã lợi cho nó lắm rồi. Còn muốn tranh đoạt với ta hả, ta nhổ vào… Cho nó chút thể diện nó liền muốn lên bàn thờ ngồi à, cũng không biết thân biết phận xem mình là loại chó nào trong chuồng.”
Lâm Phương mắng xong liền thấy thoải mái hơn.
Sang hôm sau, Điền thị ăn vận đơn giản đến thăm lão thái thái nhánh cả, “Thân quyến trong nhà con cũng muốn đến thăm lão thái thái đấy, hỏi con có thể giảng kinh ở chỗ của lão thái thái không.”
Lâm Di nhìn Lâm Phương đang tươi cười đứng cạnh đó, thảo nào từ sáng sớm trông cô nàng đã vô cùng phấn khởi, thì ra là Điền thị đã ướm lời cho người khác nói muốn tới chỗ nhánh cả nghe giảng kinh. Trong phòng có thờ phụng Phật tổ nên dù bệnh, lão thái thái nhánh cả vẫn muốn niệm kinh mỗi ngày. Nay lại thêm chuyện của Viên gia, lão thái thái nhánh cả đã làm hết sức mình, giờ chỉ còn biết khẩn cầu Phật tổ giúp đỡ nữa mà thôi, cho nên đề nghị của Điền thị liền vừa hay trúng ý bà.
Quả nhiên, lão thái thái nhánh cả vô cùng vui vẻ tán thành: “Chỉ phiền cháu thôi.”
Điền thị khiêm nhường cười, “Có thể hiếu kính lão thái thái là phúc phần của con, chỉ ngại đến lúc ấy trong viện sẽ hơi chộn rộn một chút.”
Lão thái thái nhánh cả cười nói: “Ngại cái gì… Có hạ nhân hầu hạ rồi… ngại là ngại mấy người trẻ tuổi các con sẽ không thoải mái khi có mặt bà già này thôi…”
Điền thị nghĩ tới chuyện của Viên gia thì khẽ thở dài, “Lão thái thái ngã bệnh… Viên gia xảy ra chuyện… chúng con nào có tâm trạng chứ… chỉ muốn bầu bạn giúp lão thái thái giải sầu thôi…”
Lão thái thái nhánh cả gật đầu, “Ta hiểu tấm lòng của con, hôm đó ta sẽ cho người đến phố Nam phát cháo cho người nghèo.”
Điền thị thường xuyên lôi kéo người thân hành thiện, năm nào cũng xuống phố phát cháo mấy lượt, ngay cả trong ngày tuyết rơi nhiều Điền thị vẫn ôm bệnh chạy ngược chạy xuôi đi quyên tiền cho người nhân cùng khổ vì thiên tai, người trong Kinh ai cũng biết Trần gia có một nữ Bồ Tát.
Có điều chẳng rõ bây giờ vị nữ Bồ Tát này lại muốn độ khổ cho ai đây…
Bình luận facebook