Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
CHƯƠNG 35. GIỐNG BÀ VỢ CẢ BỊ RUỒNG BỎ
CHƯƠNG 35. GIỐNG BÀ VỢ CẢ BỊ RUỒNG BỎ
Nếu Liên Chương và Vũ Hạo Vương mà nghe thấy câu này của Giản Định chắc chắn kinh ngạc đến mức rơi cằm, không nhặt lên nổi!
Trời ạ! Cậu Giản từ bé đến lớn tiếc chữ như vàng mà lại nói nhiều thế à? Mười từ, hay hai mươi từ? Gần bằng số câu bình thường anh nói trong một tuần rồi!
Thư Giai Ninh bĩu môi, mắng thầm: Kẻ biến thái quả nhiên là từ nhỏ đã biến thái. Mười ba tuổi đã có thể quét sạch một võ đài quyền anh của xã hội đen, tính ra thì trong nước cũng chỉ có mình tên Giản Định biến thái này có thể làm được như thế?
Đêm khuya giữa hè cũng không lạnh, cho dù là bên bờ biển cũng cảm thấy ấm áp. Sóng dâng lên rồi lại hạ xuống, tạo ra những âm thanh dào dạt. Màu xanh thẫm của bầu trời như thể được phủ lên một lớp lụa mỏng, mông lung mà thần bí.
Thư Giai Ninh dựa vào cửa sổ xe, cảm nhận những ngọn gió biển khẽ lướt qua mặt, bất giác ngủ từ lúc nào.
“Thư Giai Ninh.” Giản Định khẽ lẩm bẩm, giọng anh dịu dàng như đang thì thầm với người yêu, không biết anh đang muốn đánh thức cô gái đang dựa vào cửa sổ hay là muốn đi vào giấc mơ của cô.
Anh nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ một lúc lâu, sau đó lấy một cái gối dựa từ đằng sau, nhẹ nhàng đặt sau cổ cô.
Không có bất ngờ, chẳng hề mất tự nhiên, ở bờ biển vắng vẻ này, trong khoang xe ấm áp, tất cả mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên, đôi môi mỏng đầy quyến rũ của anh khẽ đặt lên vầng trán của Thư Giai Ninh..
“Ngủ ngon nhé, mèo con của anh.”
Chiều hôm sau, Thư Giai Ninh tan làm đúng giờ. Cô lái chiếc Range Rover từ trong gara ra, không quay về nhà chính, cũng không đi đâu khác, mà đỗ xe ở bên đường, kiên nhẫn đợi.
Bốn mươi phút sau, một cô gái mặc sơ mi màu xám nhạt đi ra từ bên trong. Cô ấy để mặt mộc, mái tóc dài buộc sau gáy, rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trên người cô gái này lại toát lên vẻ tang thương.
Áo sơ mi đã bạc màu, đôi giày thể thao màu trắng tuy rằng được giữ gìn rất sạch sẽ, nhưng nó không chỉ cũ mà còn bị mòn rất nhiều, đã sớm trở thành một đôi “giầy rách”.
“Đây chính là người mà cậu bảo tớ điều tra à?” Tư Đồ Mai ngồi ở ghế sau, mặc đồng phục của nhân viên đưa hàng, nói với vẻ tưng tửng: “Sao cô ta lại nghèo thế này? Bị tập đoàn Nam Lâm cắt xén lương à? Nhìn còn không bằng một đứa shipper như tớ đây!”
Thư Giai Ninh trợn mắt, cốc vào cái đầu xinh đẹp của Tư Đồ Mai, “Cậu còn dám nói à? Tớ tưởng cậu chỉ nói thế thôi, không ngờ cậu lại đi làm shipper thật!”
“Đừng nói nữa, tớ cảm thấy công việc này ổn phết ấy.” Tư Đồ Mai hào hứng, “Ngày nào cũng được gặp bao nhiêu người, tiếp xúc với rất nhiều thứ hay ho.”
“Ví dụ?” Khóe miệng Thư Giai Ninh giật giật.
“Đàn ông ngoại tình này, phụ nữ vì con cái mà nhẫn nhục chịu đựng làm tình nhân cho người ta, đám học sinh tội nghiệp đi học thêm đến mười giờ hơn mới về…” Hai mắt Tư Đồ Mai sáng ngời, cô cười hì hì, đột nhiên nhớ ra còn việc phải làm liền hỏi: “Đừng nói đến tớ nữa, rốt cuộc cô gái đó là như thế nào?”
“Cái gì mà như thế nào?” Đồng Ân Như mở cửa xe bước vào, túi da thật màu cam phối với đôi giày cao gót đồng màu, cho dù tan làm rồi vẫn trang điểm tinh tế vô cùng.
“À… thì là…” Tư Đồ Mai đang định giải thích, thì nhìn thấy một nam một nữ đang bước ra từ cửa chính của tập đoàn Nam Lâm, cô đột nhiên im bặt.
Đồng Ân Như và Thư Giai Ninh cũng nhìn theo ánh mắt của cô, liền thấy Thư Giai Kiệt và Phàn Thanh Nhàn cùng nhau đi ra.
Lúc bước xuống cầu thang, Phàn Thanh Nhàn còn giẫm hụt, suýt chút nữa thì ngã, cũng may là có Thư Giai Kiệt đỡ. Anh ta vỗ nhẹ lên trán cô ta, cảnh cáo cô ta không được sơ ý như thế này nữa, lần này may mà có anh ta ở đây bằng không sẽ xảy ra chuyện.
Phàn Thanh Nhàn lè lưỡi, tỏ ý lần sau mình nhất định sẽ để ý, sau đó hai người cười nói đi vào bãi đỗ xe.
“Giai Ninh…” Tư Đồ Mai giận dữ nhìn hai người bọn họ, chỉ hận không thể thiêu chết hai người nọ.
Đồng Ân Như cũng khó chịu, thứ cho cô không tìm ra nổi con nhỏ thảo mai Phàn Thanh Nhàn có cái gì đáng để Thư Giai Kiệt đối đãi tốt như vậy.
Đương nhiên trong lòng cô cũng rất thương Thư Giai Ninh, nghe cô ấy nói và nhìn thấy tận mắt là hai việc khác nhau, trong khoảng thời gian này … rốt cuộc cô ấy đã chịu đựng thế nào?
“Đừng nhìn tớ với vẻ thương hại thế!” Thư Giai Ninh cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Giai Ninh, tớ cảm thấy bây giờ cậu giống như bà vợ cả bị ruồng bỏ, ngày nào cũng nhìn thấy chồng mình đi cùng bồ nhí…” Tư Đồ Mai lắc đầu, nghiêm túc nói.
Đồng Ân Như cạn lời, lại cốc cho Tư Đồ Mai một cái, “Cậu so sánh cái kiểu gì thế hả?”
“Ui cha, vừa nãy Giai Ninh cũng cốc đầu tớ, bây giờ đến cậu cũng cốc tớ, IQ của tớ… a… lần này toi rồi…”
Tư Đồ Mai ngả người ra sau, ôm lấy đầu, rên hừ hừ khoa trương, cộng thêm bộ quần áo của shipper trông càng tức cười, Thư Giai Ninh không khỏi bật cười.
“Được rồi, kể lại chuyện vừa nãy xem nào, chuyện gì thế?” Đồng Ân Như xưa nay vốn nghiêm trang cũng nhếch môi cười cười.
Thư Giai Ninh kể lại một cách ngắn gọn chuyện hôm qua mình lục tủ của người ta ra, hôm nay lại mất cả ngày điều tra tình hình công việc của nhà thiết kế nọ.
“Đại khái là như thế, trong công ty Tiểu Thất vẫn luôn cô độc, chưa bao giờ nhắc đến quần áo giày dép hay trang sức gì cả, thế nên nhân viên bộ phận thiết kế không thích ‘đứa lập dị’ này, đương nhiên các tác phẩm của cô ấy cũng không được coi trọng. Nhưng tuy trông có vẻ cuộc sống của Tiểu Thất rất khó khăn, nhưng cử chỉ hành động của cô ấy đều rất nhã nhặn, tuyệt đối không thua các cô tiểu thư quý tộc, thế nên tớ đoán chắc cô ấy là công chúa gặp nạn, hoặc là gia đình xảy ra biến cố nên phá sản.”
“Tiểu Thất? Đúng là một cái tên thú vị.” Đồng Ân Như nhướng mày, cũng không bình luận gì về hiện tượng kỳ lạ này, dù sao khả năng suy luận của cô cũng không bằng Tư Đồ Mai.
Quả nhiên Tư Đồ Mai đã cau mày rồi nói, “Không đúng, không đơn giản thế đâu.” Cô ấy quăng cái mũ shipper sang một bên, nói tiếp: “Đúng đấy, Giai Ninh nói hai giả thiết này đều rất có khả năng, nhưng còn một điều nữa chúng ta không chú ý đến. Cho dù cô ấy là công chúa mắc nạn hay là tiểu thư nhà giàu bị phá sản, dù quan hệ của cô ấy với các nhân viên khác không tốt, không có giải thưởng, nhưng chỉ dựa vào lương cơ bản của tập đoàn Lâm Nam, cuộc sống của cô ấy cũng không đến mức túng quẫn thế chư.”
“Có khi là trong nhà có người ốm?” Đồng Ân Như đoán.
Tư Đồ Mai lắc đầu nói: “Vừa nãy tớ và Giai Ninh vẫn luôn ở trong xe, tuy rằng cô bé đó đi rất vội, nhưng trên mặt không có vẻ gì là sốt ruột, trông giống như đang vội đi làm ở một nơi khác hơn.”
“Tiểu Mỹ, hai ngày tới phiền cậu rồi, đây là nhà thiết kế duy nhất mà tớ coi trọng.” Thư Giai Ninh nhìn pho tượng điêu khắc hình cổ tay, đôi mắt cô nheo lại.
“Chuyện nhỏ, cứ để tớ.” Tư Đồ Mai vặn eo, nói đùa, “Eric mà nghe được câu này của cậu chắc tức chết. Vậy mà nhà thiết kế duy nhất Aura coi trọng không phải là anh ta, ha ha.”
CHƯƠNG 35. GIỐNG BÀ VỢ CẢ BỊ RUỒNG BỎ
Nếu Liên Chương và Vũ Hạo Vương mà nghe thấy câu này của Giản Định chắc chắn kinh ngạc đến mức rơi cằm, không nhặt lên nổi!
Trời ạ! Cậu Giản từ bé đến lớn tiếc chữ như vàng mà lại nói nhiều thế à? Mười từ, hay hai mươi từ? Gần bằng số câu bình thường anh nói trong một tuần rồi!
Thư Giai Ninh bĩu môi, mắng thầm: Kẻ biến thái quả nhiên là từ nhỏ đã biến thái. Mười ba tuổi đã có thể quét sạch một võ đài quyền anh của xã hội đen, tính ra thì trong nước cũng chỉ có mình tên Giản Định biến thái này có thể làm được như thế?
Đêm khuya giữa hè cũng không lạnh, cho dù là bên bờ biển cũng cảm thấy ấm áp. Sóng dâng lên rồi lại hạ xuống, tạo ra những âm thanh dào dạt. Màu xanh thẫm của bầu trời như thể được phủ lên một lớp lụa mỏng, mông lung mà thần bí.
Thư Giai Ninh dựa vào cửa sổ xe, cảm nhận những ngọn gió biển khẽ lướt qua mặt, bất giác ngủ từ lúc nào.
“Thư Giai Ninh.” Giản Định khẽ lẩm bẩm, giọng anh dịu dàng như đang thì thầm với người yêu, không biết anh đang muốn đánh thức cô gái đang dựa vào cửa sổ hay là muốn đi vào giấc mơ của cô.
Anh nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ một lúc lâu, sau đó lấy một cái gối dựa từ đằng sau, nhẹ nhàng đặt sau cổ cô.
Không có bất ngờ, chẳng hề mất tự nhiên, ở bờ biển vắng vẻ này, trong khoang xe ấm áp, tất cả mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên, đôi môi mỏng đầy quyến rũ của anh khẽ đặt lên vầng trán của Thư Giai Ninh..
“Ngủ ngon nhé, mèo con của anh.”
Chiều hôm sau, Thư Giai Ninh tan làm đúng giờ. Cô lái chiếc Range Rover từ trong gara ra, không quay về nhà chính, cũng không đi đâu khác, mà đỗ xe ở bên đường, kiên nhẫn đợi.
Bốn mươi phút sau, một cô gái mặc sơ mi màu xám nhạt đi ra từ bên trong. Cô ấy để mặt mộc, mái tóc dài buộc sau gáy, rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trên người cô gái này lại toát lên vẻ tang thương.
Áo sơ mi đã bạc màu, đôi giày thể thao màu trắng tuy rằng được giữ gìn rất sạch sẽ, nhưng nó không chỉ cũ mà còn bị mòn rất nhiều, đã sớm trở thành một đôi “giầy rách”.
“Đây chính là người mà cậu bảo tớ điều tra à?” Tư Đồ Mai ngồi ở ghế sau, mặc đồng phục của nhân viên đưa hàng, nói với vẻ tưng tửng: “Sao cô ta lại nghèo thế này? Bị tập đoàn Nam Lâm cắt xén lương à? Nhìn còn không bằng một đứa shipper như tớ đây!”
Thư Giai Ninh trợn mắt, cốc vào cái đầu xinh đẹp của Tư Đồ Mai, “Cậu còn dám nói à? Tớ tưởng cậu chỉ nói thế thôi, không ngờ cậu lại đi làm shipper thật!”
“Đừng nói nữa, tớ cảm thấy công việc này ổn phết ấy.” Tư Đồ Mai hào hứng, “Ngày nào cũng được gặp bao nhiêu người, tiếp xúc với rất nhiều thứ hay ho.”
“Ví dụ?” Khóe miệng Thư Giai Ninh giật giật.
“Đàn ông ngoại tình này, phụ nữ vì con cái mà nhẫn nhục chịu đựng làm tình nhân cho người ta, đám học sinh tội nghiệp đi học thêm đến mười giờ hơn mới về…” Hai mắt Tư Đồ Mai sáng ngời, cô cười hì hì, đột nhiên nhớ ra còn việc phải làm liền hỏi: “Đừng nói đến tớ nữa, rốt cuộc cô gái đó là như thế nào?”
“Cái gì mà như thế nào?” Đồng Ân Như mở cửa xe bước vào, túi da thật màu cam phối với đôi giày cao gót đồng màu, cho dù tan làm rồi vẫn trang điểm tinh tế vô cùng.
“À… thì là…” Tư Đồ Mai đang định giải thích, thì nhìn thấy một nam một nữ đang bước ra từ cửa chính của tập đoàn Nam Lâm, cô đột nhiên im bặt.
Đồng Ân Như và Thư Giai Ninh cũng nhìn theo ánh mắt của cô, liền thấy Thư Giai Kiệt và Phàn Thanh Nhàn cùng nhau đi ra.
Lúc bước xuống cầu thang, Phàn Thanh Nhàn còn giẫm hụt, suýt chút nữa thì ngã, cũng may là có Thư Giai Kiệt đỡ. Anh ta vỗ nhẹ lên trán cô ta, cảnh cáo cô ta không được sơ ý như thế này nữa, lần này may mà có anh ta ở đây bằng không sẽ xảy ra chuyện.
Phàn Thanh Nhàn lè lưỡi, tỏ ý lần sau mình nhất định sẽ để ý, sau đó hai người cười nói đi vào bãi đỗ xe.
“Giai Ninh…” Tư Đồ Mai giận dữ nhìn hai người bọn họ, chỉ hận không thể thiêu chết hai người nọ.
Đồng Ân Như cũng khó chịu, thứ cho cô không tìm ra nổi con nhỏ thảo mai Phàn Thanh Nhàn có cái gì đáng để Thư Giai Kiệt đối đãi tốt như vậy.
Đương nhiên trong lòng cô cũng rất thương Thư Giai Ninh, nghe cô ấy nói và nhìn thấy tận mắt là hai việc khác nhau, trong khoảng thời gian này … rốt cuộc cô ấy đã chịu đựng thế nào?
“Đừng nhìn tớ với vẻ thương hại thế!” Thư Giai Ninh cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Giai Ninh, tớ cảm thấy bây giờ cậu giống như bà vợ cả bị ruồng bỏ, ngày nào cũng nhìn thấy chồng mình đi cùng bồ nhí…” Tư Đồ Mai lắc đầu, nghiêm túc nói.
Đồng Ân Như cạn lời, lại cốc cho Tư Đồ Mai một cái, “Cậu so sánh cái kiểu gì thế hả?”
“Ui cha, vừa nãy Giai Ninh cũng cốc đầu tớ, bây giờ đến cậu cũng cốc tớ, IQ của tớ… a… lần này toi rồi…”
Tư Đồ Mai ngả người ra sau, ôm lấy đầu, rên hừ hừ khoa trương, cộng thêm bộ quần áo của shipper trông càng tức cười, Thư Giai Ninh không khỏi bật cười.
“Được rồi, kể lại chuyện vừa nãy xem nào, chuyện gì thế?” Đồng Ân Như xưa nay vốn nghiêm trang cũng nhếch môi cười cười.
Thư Giai Ninh kể lại một cách ngắn gọn chuyện hôm qua mình lục tủ của người ta ra, hôm nay lại mất cả ngày điều tra tình hình công việc của nhà thiết kế nọ.
“Đại khái là như thế, trong công ty Tiểu Thất vẫn luôn cô độc, chưa bao giờ nhắc đến quần áo giày dép hay trang sức gì cả, thế nên nhân viên bộ phận thiết kế không thích ‘đứa lập dị’ này, đương nhiên các tác phẩm của cô ấy cũng không được coi trọng. Nhưng tuy trông có vẻ cuộc sống của Tiểu Thất rất khó khăn, nhưng cử chỉ hành động của cô ấy đều rất nhã nhặn, tuyệt đối không thua các cô tiểu thư quý tộc, thế nên tớ đoán chắc cô ấy là công chúa gặp nạn, hoặc là gia đình xảy ra biến cố nên phá sản.”
“Tiểu Thất? Đúng là một cái tên thú vị.” Đồng Ân Như nhướng mày, cũng không bình luận gì về hiện tượng kỳ lạ này, dù sao khả năng suy luận của cô cũng không bằng Tư Đồ Mai.
Quả nhiên Tư Đồ Mai đã cau mày rồi nói, “Không đúng, không đơn giản thế đâu.” Cô ấy quăng cái mũ shipper sang một bên, nói tiếp: “Đúng đấy, Giai Ninh nói hai giả thiết này đều rất có khả năng, nhưng còn một điều nữa chúng ta không chú ý đến. Cho dù cô ấy là công chúa mắc nạn hay là tiểu thư nhà giàu bị phá sản, dù quan hệ của cô ấy với các nhân viên khác không tốt, không có giải thưởng, nhưng chỉ dựa vào lương cơ bản của tập đoàn Lâm Nam, cuộc sống của cô ấy cũng không đến mức túng quẫn thế chư.”
“Có khi là trong nhà có người ốm?” Đồng Ân Như đoán.
Tư Đồ Mai lắc đầu nói: “Vừa nãy tớ và Giai Ninh vẫn luôn ở trong xe, tuy rằng cô bé đó đi rất vội, nhưng trên mặt không có vẻ gì là sốt ruột, trông giống như đang vội đi làm ở một nơi khác hơn.”
“Tiểu Mỹ, hai ngày tới phiền cậu rồi, đây là nhà thiết kế duy nhất mà tớ coi trọng.” Thư Giai Ninh nhìn pho tượng điêu khắc hình cổ tay, đôi mắt cô nheo lại.
“Chuyện nhỏ, cứ để tớ.” Tư Đồ Mai vặn eo, nói đùa, “Eric mà nghe được câu này của cậu chắc tức chết. Vậy mà nhà thiết kế duy nhất Aura coi trọng không phải là anh ta, ha ha.”
Bình luận facebook