Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
CHƯƠNG 36. ANH GIẢN, NGÀI GIẢN, ĐẠI GIA GIẢN.
CHƯƠNG 36. ANH GIẢN, NGÀI GIẢN, ĐẠI GIA GIẢN.
Cười xong, cô ấy nheo mắt nói với Thư Giai Ninh, “Được rồi, đùa cậu thôi, nói cho bọn tớ nghe xem đại gia nhà cậu dạo này thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào? Thì thế chứ còn gì nữa!” Thư Giai Ninh trợn ngược mắt lên, cạn lời, “Được rồi, được rồi, không nói với cậu nữa, tớ về trước đây, bằng không cái vị khó tính kia của nhà tớ lại mắng tớ về muộn!”
“Được,” Tư Đồ Mai đồng tình, “Phụ nữ đã có chồng thật là đáng thương, ngay cả thời gian về nhà cũng bị quản thúc.”’
“Cậu không xem xem cậu ấy kết hôn với ai.” Đồng Ân Như nhìn về phía chiếc Range Rover đã đi xa, nhún vai nói.
Thư Giai Ninh về nhà chính, vào cửa thay giày. Từ trong phòng ăn, mùi thức ăn thơm phưng phức bay đến, cô nhìn vài lần, không thấy thèm ăn liền quay người đi lên gác.
“Về rồi à?” Giản Định tao nhã gấp tờ báo lại, “Ăn cơm thôi.”
Thư Giai Ninh hơi kinh ngạc, cô không ngờ Giản Định lại chủ động bắt chuyện với cô, có điều vừa nghĩ đến chuyện hôm qua, cô nhìn người đàn ông này kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
Tối hôm qua cô không để ý ngủ quên mất ở trong xe, vậy mà cái gã này còn nhẫn tâm để cô ngủ ngoài ban công!
Fuck! Tối hôm qua bà đây đánh nhau hộ anh, không bỏ công thì cũng bỏ sức chứ? Không thể thưởng cho cô một cái giường được sao? Nhiều phòng như thế để trang trí à? Cô cũng là một món đồ trang trí, vừa hay cũng để trang trí được mà!
“Tôi không muốn ăn, anh ăn đi.” Giọng cô lành lạnh, cô cảm giác mình không thể cứ lép vế như thế được, phải đấu tranh giành quyền lợi hợp pháp cho bản thân mới được.
Dường như không lường trước được đáp án của cô, bàn tay đang kéo ghế của anh bỗng khựng lại, nhìn Thư Giai Ninh với vẻ kinh ngạc.
“Cái gì mà không muốn ăn? Tôi bảo cô ăn cơm là cô phải ăn.” Giản Định ung dung cầm đũa lên, “Lại đây, đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”
Vốn dĩ còn thấy hơi sợ, nhưng chỉ cần nghe thấy cái giọng điệu đó của Giản Định, tính bướng bỉnh của Thư Giai Ninh bắt đầu trỗi dậy. Cô trợn mắt, giả vờ như không nghe thấy gì, cứ thế bước lên tầng.
Cạch một cái, Giản Định đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Tiếng đũa gỗ va chạm vào mặt bàn cẩm thạch xuyên qua khoảng trống giữa hai người, chui thẳng vào tai Thư Giai Ninh. Cô gái nhỏ vừa rồi còn gan dạ giờ nhát chết run bần bật, nhưng vẫn cứng đầu tiếp tục đi lên tầng.
“Chẳng phải tối hôm qua đã nói rồi à? Có chuyện gì phải nói ra, bây giờ cô lại thế này là sao?” Giản Định vòng qua bàn ăn, bất ngờ nhượng bộ, gượng gạo thay đổi giọng điệu ngang ngược của mình.
Ai bảo hôm qua mình coi trọng con mèo nhỏ bề ngoài trông như vô hại nhưng thực ra lại thích xòe vuốt đây?
Thư Giai Ninh ngạc nhiên, trong lòng vui vẻ vô cùng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh đồng ý nói chuyện tử tế thật à?”
“Ừ.”
“Vậy thì được, chúng ta nói chuyện tối hôm qua.”
“Tối hôm qua?” Giản Định nhanh chóng suy xét, không nghĩ ra được hôm qua có chuyện gì cần nói. Đột nhiên nhớ đến chuyện cô ngủ trong xe, bất giác tim anh chậm mất một nhịp.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
“Anh Giản, ngài Giản, đại gia Giản…” Thư Giai Ninh dùng giọng điệu hết sức khoa trương, gương mặt vô cùng bi ai, “Coi như là tôi xin anh đấy, có thể thưởng cho tôi một cái giường được không, bây giờ ông nội không có nhà, tôi thật sự không muốn ngủ ngoài ban công đâu.”
Thư Giai Ninh nhẩm tính, có lẽ sắp đến tháng rồi, tuy rằng cái ban công được cô trang trí rất ấm áp thoải mái, nhưng chung quy ban công thì vẫn là ban công, cho dù nó là ban công nhà họ Giản đi chăng nữa thì ngủ ngoài đó ít nhiều gì cũng sẽ bị lạnh, mà sức khỏe của cô thì yếu, sợ nhất là lạnh.
“Chính là việc hôm qua đấy, dù sao thì cũng sai người đưa tôi lên rồi, sao cứ nhất quyết bắt tôi ra ban công làm gì? Rõ ràng góc cầu thang cũng còn phòng trống đã quét dọn sạch sẽ còn gì!”
Thấy Giản Định mãi không nói câu nào, Thư Giai Ninh chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ.
“Sai người đưa cô lên?” Câu trước Giản Định không để ý, nhưng câu sau lại khiến anh không vui, rất không vui!
“Ừ? Không phải à?” Thư Giai Ninh không ngờ mình lại đoán sai, bạn Giản đây mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, không sai người khác chẳng lẽ cô tự mọc cánh bay lên ban công à?
Gương mặt Giản Định lập tức sa sầm xuống, anh quát khẽ, “Ai dám động đến vợ tôi hử!?”
“Cái gì… cái gì … vợ?” Thư Giai Ninh bị anh làm cho sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đầu óc trống rỗng, trong phút chốc không nghĩ ra được cái gì.
Anh điên rồi à? Ồ không, không đúng, có khi là cô điên…
Nhận ra mình mất bình tĩnh, Giản Định ảo não quay đi.
Trách con mèo này mới đúng, lại dám bảo anh sai người đưa cô lên? Ha, xem ai dám động đến người của Giản Định anh. Anh chẳng chặt hắn ra thành tám mảnh ấy chứ!
“Chí ít cô cũng là vợ trên danh nghĩa của tôi.” Giản Định cố gắng để mình bình tĩnh lại, giả vờ như chỉnh trang lại những nếp nhăn trên cánh tay áo sơ mi, mỗi một động tác đều đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ hận không thể khiến thời gian ngừng lại.
“Ồ.” Thư Giai Ninh ngẩn ra, vô thức ừ một tiếng. Rõ ràng là đáp án ngoài dự đoán, nhưng ở đâu đó trong lòng cô vẫn có một cảm giác không thể nói bằng lời, dường như là… thất vọng.
Điên rồi! Điên thật rồi! Chắc chắn là cô lây bệnh điên của Giản Định rồi!
“Sao thế? Vậy cô tưởng là gì?” Giản Định quay lại nhìn thấy biểu cảm chán đời của Thư Giai Ninh, đột nhiên nổi hứng trêu cô.
Anh quay lại, chậm rãi đi về phía Thư Giai Ninh, ánh sáng từ phía trên hắt xuống như thể dát một lớp vàng lên người anh, khiến người ta không tự chủ được mà khuất phục.
Thư Giai Ninh vốn dĩ đã kém Giản Định cả trăm lần, hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta, càng đừng nhắc đến vừa rồi còn đang giật mình, bây giờ não cô đang treo máy rồi. Cô chỉ có thể ngây ra nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần, sau đó lùi lại theo bản năng, mãi cho đến khi lưng chạm vào tường cũng không thể động đậy.
Cô tận mắt nhìn thấy hai cánh tay của anh chống lên tường, y như cái hotdog có xúc xích bị kẹp giữa hai miếng bánh mì, không cho cô động đậy. Thư Giai Ninh nuốt nước miếng ừng ực, ngoại trừ phản ứng của bản năng thì cô chẳng làm được gì hết, chỉ có thể tiếp tục nhìn Giản Định. Anh cười khàn khàn sau đó chậm rãi cúi xuống, đầu anh nghiêng đi, đôi môi mỏng càng lúc càng áp sát cô.
Thư Giai Ninh kinh ngạc trợn mắt trừng trừng, sau đó khi cô cảm nhận được hơi thở của người đàn ông ngay sát bên mép, mới hoảng hồn nhắm chặt mắt lại.
“Tôi nói là…” Khi khoảng cách giữa Giản Định và đôi môi xinh đẹp của con mèo chỉ còn chưa đầy 1cm nữa thì anh dừng lại, giọng nói rất bình thản: “Tôi cho em 1 phút quay lại phòng ăn, ăn cơm bằng không đừng trách tôi không khách khí!”
Thư Giai Ninh: “…”
Còn có lần thứ ba nữa thì bà đây sẽ thiến anh! Hu hu! Bà ghi thù rồi đấy cái tên Giản Định kia!
CHƯƠNG 36. ANH GIẢN, NGÀI GIẢN, ĐẠI GIA GIẢN.
Cười xong, cô ấy nheo mắt nói với Thư Giai Ninh, “Được rồi, đùa cậu thôi, nói cho bọn tớ nghe xem đại gia nhà cậu dạo này thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào? Thì thế chứ còn gì nữa!” Thư Giai Ninh trợn ngược mắt lên, cạn lời, “Được rồi, được rồi, không nói với cậu nữa, tớ về trước đây, bằng không cái vị khó tính kia của nhà tớ lại mắng tớ về muộn!”
“Được,” Tư Đồ Mai đồng tình, “Phụ nữ đã có chồng thật là đáng thương, ngay cả thời gian về nhà cũng bị quản thúc.”’
“Cậu không xem xem cậu ấy kết hôn với ai.” Đồng Ân Như nhìn về phía chiếc Range Rover đã đi xa, nhún vai nói.
Thư Giai Ninh về nhà chính, vào cửa thay giày. Từ trong phòng ăn, mùi thức ăn thơm phưng phức bay đến, cô nhìn vài lần, không thấy thèm ăn liền quay người đi lên gác.
“Về rồi à?” Giản Định tao nhã gấp tờ báo lại, “Ăn cơm thôi.”
Thư Giai Ninh hơi kinh ngạc, cô không ngờ Giản Định lại chủ động bắt chuyện với cô, có điều vừa nghĩ đến chuyện hôm qua, cô nhìn người đàn ông này kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
Tối hôm qua cô không để ý ngủ quên mất ở trong xe, vậy mà cái gã này còn nhẫn tâm để cô ngủ ngoài ban công!
Fuck! Tối hôm qua bà đây đánh nhau hộ anh, không bỏ công thì cũng bỏ sức chứ? Không thể thưởng cho cô một cái giường được sao? Nhiều phòng như thế để trang trí à? Cô cũng là một món đồ trang trí, vừa hay cũng để trang trí được mà!
“Tôi không muốn ăn, anh ăn đi.” Giọng cô lành lạnh, cô cảm giác mình không thể cứ lép vế như thế được, phải đấu tranh giành quyền lợi hợp pháp cho bản thân mới được.
Dường như không lường trước được đáp án của cô, bàn tay đang kéo ghế của anh bỗng khựng lại, nhìn Thư Giai Ninh với vẻ kinh ngạc.
“Cái gì mà không muốn ăn? Tôi bảo cô ăn cơm là cô phải ăn.” Giản Định ung dung cầm đũa lên, “Lại đây, đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”
Vốn dĩ còn thấy hơi sợ, nhưng chỉ cần nghe thấy cái giọng điệu đó của Giản Định, tính bướng bỉnh của Thư Giai Ninh bắt đầu trỗi dậy. Cô trợn mắt, giả vờ như không nghe thấy gì, cứ thế bước lên tầng.
Cạch một cái, Giản Định đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Tiếng đũa gỗ va chạm vào mặt bàn cẩm thạch xuyên qua khoảng trống giữa hai người, chui thẳng vào tai Thư Giai Ninh. Cô gái nhỏ vừa rồi còn gan dạ giờ nhát chết run bần bật, nhưng vẫn cứng đầu tiếp tục đi lên tầng.
“Chẳng phải tối hôm qua đã nói rồi à? Có chuyện gì phải nói ra, bây giờ cô lại thế này là sao?” Giản Định vòng qua bàn ăn, bất ngờ nhượng bộ, gượng gạo thay đổi giọng điệu ngang ngược của mình.
Ai bảo hôm qua mình coi trọng con mèo nhỏ bề ngoài trông như vô hại nhưng thực ra lại thích xòe vuốt đây?
Thư Giai Ninh ngạc nhiên, trong lòng vui vẻ vô cùng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh đồng ý nói chuyện tử tế thật à?”
“Ừ.”
“Vậy thì được, chúng ta nói chuyện tối hôm qua.”
“Tối hôm qua?” Giản Định nhanh chóng suy xét, không nghĩ ra được hôm qua có chuyện gì cần nói. Đột nhiên nhớ đến chuyện cô ngủ trong xe, bất giác tim anh chậm mất một nhịp.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
“Anh Giản, ngài Giản, đại gia Giản…” Thư Giai Ninh dùng giọng điệu hết sức khoa trương, gương mặt vô cùng bi ai, “Coi như là tôi xin anh đấy, có thể thưởng cho tôi một cái giường được không, bây giờ ông nội không có nhà, tôi thật sự không muốn ngủ ngoài ban công đâu.”
Thư Giai Ninh nhẩm tính, có lẽ sắp đến tháng rồi, tuy rằng cái ban công được cô trang trí rất ấm áp thoải mái, nhưng chung quy ban công thì vẫn là ban công, cho dù nó là ban công nhà họ Giản đi chăng nữa thì ngủ ngoài đó ít nhiều gì cũng sẽ bị lạnh, mà sức khỏe của cô thì yếu, sợ nhất là lạnh.
“Chính là việc hôm qua đấy, dù sao thì cũng sai người đưa tôi lên rồi, sao cứ nhất quyết bắt tôi ra ban công làm gì? Rõ ràng góc cầu thang cũng còn phòng trống đã quét dọn sạch sẽ còn gì!”
Thấy Giản Định mãi không nói câu nào, Thư Giai Ninh chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ.
“Sai người đưa cô lên?” Câu trước Giản Định không để ý, nhưng câu sau lại khiến anh không vui, rất không vui!
“Ừ? Không phải à?” Thư Giai Ninh không ngờ mình lại đoán sai, bạn Giản đây mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, không sai người khác chẳng lẽ cô tự mọc cánh bay lên ban công à?
Gương mặt Giản Định lập tức sa sầm xuống, anh quát khẽ, “Ai dám động đến vợ tôi hử!?”
“Cái gì… cái gì … vợ?” Thư Giai Ninh bị anh làm cho sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đầu óc trống rỗng, trong phút chốc không nghĩ ra được cái gì.
Anh điên rồi à? Ồ không, không đúng, có khi là cô điên…
Nhận ra mình mất bình tĩnh, Giản Định ảo não quay đi.
Trách con mèo này mới đúng, lại dám bảo anh sai người đưa cô lên? Ha, xem ai dám động đến người của Giản Định anh. Anh chẳng chặt hắn ra thành tám mảnh ấy chứ!
“Chí ít cô cũng là vợ trên danh nghĩa của tôi.” Giản Định cố gắng để mình bình tĩnh lại, giả vờ như chỉnh trang lại những nếp nhăn trên cánh tay áo sơ mi, mỗi một động tác đều đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ hận không thể khiến thời gian ngừng lại.
“Ồ.” Thư Giai Ninh ngẩn ra, vô thức ừ một tiếng. Rõ ràng là đáp án ngoài dự đoán, nhưng ở đâu đó trong lòng cô vẫn có một cảm giác không thể nói bằng lời, dường như là… thất vọng.
Điên rồi! Điên thật rồi! Chắc chắn là cô lây bệnh điên của Giản Định rồi!
“Sao thế? Vậy cô tưởng là gì?” Giản Định quay lại nhìn thấy biểu cảm chán đời của Thư Giai Ninh, đột nhiên nổi hứng trêu cô.
Anh quay lại, chậm rãi đi về phía Thư Giai Ninh, ánh sáng từ phía trên hắt xuống như thể dát một lớp vàng lên người anh, khiến người ta không tự chủ được mà khuất phục.
Thư Giai Ninh vốn dĩ đã kém Giản Định cả trăm lần, hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta, càng đừng nhắc đến vừa rồi còn đang giật mình, bây giờ não cô đang treo máy rồi. Cô chỉ có thể ngây ra nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần, sau đó lùi lại theo bản năng, mãi cho đến khi lưng chạm vào tường cũng không thể động đậy.
Cô tận mắt nhìn thấy hai cánh tay của anh chống lên tường, y như cái hotdog có xúc xích bị kẹp giữa hai miếng bánh mì, không cho cô động đậy. Thư Giai Ninh nuốt nước miếng ừng ực, ngoại trừ phản ứng của bản năng thì cô chẳng làm được gì hết, chỉ có thể tiếp tục nhìn Giản Định. Anh cười khàn khàn sau đó chậm rãi cúi xuống, đầu anh nghiêng đi, đôi môi mỏng càng lúc càng áp sát cô.
Thư Giai Ninh kinh ngạc trợn mắt trừng trừng, sau đó khi cô cảm nhận được hơi thở của người đàn ông ngay sát bên mép, mới hoảng hồn nhắm chặt mắt lại.
“Tôi nói là…” Khi khoảng cách giữa Giản Định và đôi môi xinh đẹp của con mèo chỉ còn chưa đầy 1cm nữa thì anh dừng lại, giọng nói rất bình thản: “Tôi cho em 1 phút quay lại phòng ăn, ăn cơm bằng không đừng trách tôi không khách khí!”
Thư Giai Ninh: “…”
Còn có lần thứ ba nữa thì bà đây sẽ thiến anh! Hu hu! Bà ghi thù rồi đấy cái tên Giản Định kia!
Bình luận facebook