• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đừng nói ly hôn với tôi (7 Viewers)

  • Chap-40

CHƯƠNG 40. VẬY THÌ ANH DẠY EM LÀM THẾ NÀO ĐƯỢC KHÔNG




CHƯƠNG 40. VẬY THÌ ANH DẠY EM LÀM THẾ NÀO ĐƯỢC KHÔNG

“Mày…” Thư Giai Kiệt nghẹn lời, bị Thư Giai Ninh chặn họng không nói được một câu.

Đúng thế, cô không có cách chứng mình không sao chép, mà bọn họ cũng chẳng có cách chứng minh cô ăn cắp tác phẩm của người khác.

Nhưng tại sao Thư Giai Ninh lại có được bản thiết kế đẳng cấp thế này? Đúng là do nó vẽ thật sao? Người nhận được vô số giải thưởng ở viện toán học quốc tế thật sự có thể thiết kế ra được một tác phẩm đẳng cấp thế này ư?

Không! Không thể được!

“Tổng giám đốc Thư, anh vẫn đang nghi ngờ tôi phải không?” Thư Giai Ninh cười châm chọc như không để tâm, trong đôi mắt sáng rực nhạy bén nhìn thấu tất cả.

Cô chậm rãi lấy lại bản thiết kế của mình cho vào kẹp tài liệu, phủi mặt phong bì, nói khẽ, “Tổng giám đốc vẫn luôn có thành kiến với tôi vì những cái chuyện từ đời tám hoánh nào đó đúng không? Cho dù năm đó ai đúng ai sai, tôi đã trả giá cho việc đó rồi, không phải sao? Cả cái thành phố này cũng chứng kiến rồi đúng không? Nhưng tổng giám đốc, tôi cũng cần một công việc để nuôi sống chính mình, làm tổn hại đến tập đoàn Nam Lâm thì cũng có ích gì đối với tôi đâu đúng không? Hả?”

Thư Giai Ninh ngừng lại , trong đôi mắt anh mình, cô nhìn thấy bóng bọn họ đang nhìn thẳng vào mắt nhau, bình thường giọng nói của cô trong trẻo vậy mà giờ lại khàn đi, “Tổng giám đốc, anh nói xem tôi nên làm thế nào mới đúng đây? Không có năng lực thiết kế khiến cho cả bộ phận thiết kế đều náo loạn, có năng lực thiết kế lại phải đối mặt với đủ loại chất vấn, tổng giám đốc, anh dạy tôi xem làm thế nào mới được?”

“Anh…” Thư Giai Kiệt bị ánh mắt thẳng thắn của Thư Giai Ninh nhìn chằm chằm, anh ta giật mình. Vốn dĩ chuẩn bị cả đống câu hỏi chất vấn, nghi ngờ, giờ lại bị một câu của cô làm cho nghẹn cứng.

Đây không phải là Thư Giai Ninh, anh ta nghĩ, Thư Giai Ninh làm sao có thể làm được chuyện này?

Nó không điên cuồng biện minh cho mình, không trút giận lên lên Nhàn Nhàn như trước nữa, thậm chí nó còn chẳng hét to, nó chỉ bình tĩnh, hỏi anh ta bằng giọng xa lạ, tổng giám đốc, anh nói xem tôi nên làm thế nào?

Thư Giai Kiệt quay đi, hốt hoảng nhìn đống bản thảo rơi đầy trên bàn mình, đau thương phát biện ra mình cũng không biết bảo nó nên làm thế nào?

Hiểu hay không thì sao, còn làm thế nào được nữa?

Phàn Thanh Nhàn nhìn thấy phản ứng của anh trai, trong lòng tức điên, chỉ hận không thể đốt con nhỏ khốn nạn Thư Giai Ninh ra thành tro. Cô ta nghiến răng, tay phải túm chặt lấy một góc bàn làm việc, những khớp xương lồi lên trắng bệch, đối lập rõ ràng với vệt đỏ bị hằn lên bởi vòng tay trên cổ tay.

Không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa, không thể để Thư Giai Ninh nói nữa!

Cô ta hít một hơi thật sâu, mất rất nhiều sức lực mới điều chỉnh vẻ mặt mình trở nên bình thường, “Anh…” Cô ta dịu dàng gọi, “Nếu đã không thể chứng minh bản thiết kế này là của chị, vậy thì để chị vẽ lại một bản khác đi, cũng chẳng có nhiều thiết kế cao cấp đến thế để chị có thể ăn cắp đâu.”

Nghe thế Thư Giai Ninh quay lại, lạnh lùng nhìn cô ta, vài phút sau liền nhếch mép cười vô hại.

Chỉ vài câu ngắn ngủi là có thể chụp cho cô ta cái tội “ăn cắp”, còn không cho cô sơ hở để phản bác, quả đúng là tác phong của Phàn Thanh Nhàn!

Chuyện “kim đâm” lần trước, Thư Giai Ninh lo ngại đến chuyện mình vừa mới vào làm việc, đành chọn nhẫn nhịn,, nhưng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô rồi! Bây giờ sao cô có thể để chuyện này xảy ra lần nữa, để Phàn Thanh Nhàn bôi xấu thêm hình ảnh vốn đã đen sì của cô sao?

“Cái gì mà ‘cũng chẳng có nhiều thiết kế cao cấp đến thế để chị có thể ăn cắp’? Trưởng phòng Phàn, chẳng phải cô nổi tiếng là rất hay bảo vệ nhân viên sao? Bây giờ tại sao lại muốn bảo tôi là ăn cắp trong khi không có chứng cứ? Hay là… căn bản là cô không coi tôi như một thành viên của tập đoàn Nam Lâm, lúc đầu đồng ý cho tôi vào cũng chỉ là giả vờ giả vịt, thực ra cô muốn lợi dụng cơ hội này để hành hạ tôi?

“Chị… sao chị có thể nói em như thế, em…” Phàn Thanh Nhàn lập tức trở nên yếu đuối, cô ta thật không ngờ Thư Giai Ninh lại phản bác lại như thế. Cái chuyện chụp mũ này lần trước cũng đã xảy ra rồi, cũng ở ngay trước mặt anh trai, nhưng lần đó Thư Giai Ninh không nói gì, thậm chí còn nhận lỗi một cách khác thường!

“Hừ!” Thư Giai Ninh cầm tập tài liệu lên, giơ ngón trỏ tay phải lên, ra hiệu ngừng lại, “Ở công ty, cô là trưởng phòng Phàn, tôi là trợ lý của cô, trừ cái này ra thì chúng ta không có quan hệ gì hết, hy vọng cô biết phân biệt giữa công với tư.”

“Cứ làm theo Nhàn nói đi.” Đột nhiên Thư Giai Kiệt lên tiếng.

Lần này Thư Giai Ninh không gào thét lên án như tưởng tượng nữa, anh ta nghiêm túc nói, “Sáng sớm ngày mai, nếu như cô có được một bản thiết kế có chất lượng tương đương thế này, vậy thì tôi sẽ đồng ý cho cô ở lại bộ phận thiết kế, đồng thời dẹp bỏ toàn bộ lời đồn về cô.”

“Được!” Thư Giai Ninh tỏ vẻ “đúng ý cô”, nhướng mày, “Tôi còn một yêu cầu nữa.”

“Cái gì?”

Dường như Thư Giai Ninh không để ý gương mặt nhăn nhó của Phàn Thanh Nhàn, thản nhiên nói, “Nếu như tôi có thể làm như lời anh nói, vậy thì tôi muốn được đặc cách trở thành nhà thiết kế cao cấp của tập đoàn Nam Lâm!”

Chính thức trở thành một nhà thiết kế thực sự có ảnh hưởng trong tập đoàn mới là bước chuẩn bị của cô thôi, trợ lý của trưởng phòng thiết kế ư? Cút đi, cô đến đây đâu phải để làm việc vặt!

“Không thể được! Em không đồng ý!” Phàn Thanh Nhàn vội vàng túm tay áo của Thư Giai Kiệt, giọng nói có vẻ sốt sắng, “Nhà thiết kế cao cấp của bộ phận thiết kế đều phải tiến từng bước, từ từ thăng lên mới đến vị trí này, chị ấy chẳng có kinh nghiệm công tác, cho dù biết thiết kế một tí cũng không thể cất nhắc thế được, anh…”

Nhưng cô ta còn chưa nói xong Thư Giai Kiệt đã ngắt lời, anh ta vỗ tay Phàn Thanh Nhàn như đang an ủi, nói với Thư Giai Ninh “Làm như cô nói.”

“Ok!” Thư Giai Ninh cười, giả vờ như không thấy ánh mắt phừng phừng lửa giận của Phàn Thanh Nhàn, quay người đẩy cửa kính dày đi ra ngoài.

“Ôi!” Thư Giai Kiệt thở dài, đưa tay xoa huyệt thái dương căng lên.

“Tóm lại cho em một lý do đi!” Phàn Thanh Nhàn rõ ràng hận muốn chết nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra là một cô em gái đáng yêu, cho dù tức cũng phải có vẻ nghịch ngợm.

Phụt… Thư Giai Kiệt nhìn thấy em gái tức giận trề môi, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Anh ta yêu thương xoa đầu Phàn Thanh Nhàn, dỗ dành nói: “Sao thế? Công chúa Nhàn Nhàn của chúng ta giận à?”

“Hừ! Anh xấu xa!” Phàn Thanh Nhàn nũng nịu nói: “Sao anh lại có thể tùy tiện đồng ý với điều kiện của chị chứ? Vốn dĩ chị ấy nhảy dù sang đây đã rất khó khiến người khác tin theo rồi, giờ lại trực tiếp đề bạt lên thành nhà thiết kế cao cấp, vậy anh đưa luôn cái chức trưởng phòng của em cho chị ấy đi!”

“Sao có thể thế được!” Thư Giai Kiệt giả vờ hung hãn nói, “Bộ phận thiết kế mãi mãi sẽ là của Nhàn nhà ta, anh ở đây xem ai dám cướp của em.”

“Lừa đảo.” Phàn Thanh Nhàn chu mỏ nói, “Anh, rốt cuộc là anh đang nghĩ như thế nào vậy?”

“Nghĩ như thế nào?” Thư Giai Kiệt nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ với vẻ sâu xa, “Đương nhiên là vì để tập đoàn Nam Lâm càng tốt hơn rồi.”

Phàn Thanh Nhàn không nói tiếp nữa, dường như cô ta nghĩ ra ngay lập tức, anh muốn lợi dụng thiết kế của Thư Giai Ninh để thu lợi cho tập đoàn Nam Lâm.

Bàn tay cô ta âm thầm siết chặt lại, một bản thiết kế tinh xảo bất tri bất giác đã khiến mọi chuyện thành ra thế này.

Thiết kế thiên tài? Tác phẩm đỉnh cao? Ha, đó đều là của cô ta, loại khốn nạn như Thư Giai Ninh sao có thể xứng với nó?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom