Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
CHƯƠNG 39. CÔ CÓ THẦN GIÚP ĐỠ MÀ
CHƯƠNG 39. CÔ CÓ THẦN GIÚP ĐỠ MÀ
Đương nhiên Thư Giai Ninh nghe ra ý tứ trong câu nói của Phàn Thanh Nhàn, nói trắng ra là, cô ta muốn nói cô ăn cắp thiết kế của người khác. Cô bình tĩnh nhìn sang Thư Giai Kiệt, muốn biết lần này anh mình sẽ phản ứng thế nào.
Hoặc có lẽ cô đã nghĩ đến, nhưng vẫn cố chấp muốn được chứng thực.
“Thư Giai Ninh, mày biết ăn cắp thiết kế của người khác có thể bị phạt như thế nào không?” Quả nhiên Thư Giai Kiệt không phụ sự chờ đợi của cô.
Thư Giai Ninh thản nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt đắc ý của Phàn Thanh Nhàn, đau khổ cụp mắt xuống.
Vô dụng thôi, tại sao cho dù cô làm thế nào cũng không có tác dụng gì? Thậm chí trong trường hợp chọn một trong hai này, anh trai cô vẫn cứ nghiêng về phía của Phàn Thanh Nhàn.
Hoàn toàn đứng về phía người ngoài.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
“Đang làm việc trong tập đoàn Nam Lâm, còn công khai đi sao chép tác phẩm của người khác thế này, Thư Giai Ninh, mày có biết bây giờ có bao nhiêu công ty đang rình mò tập đoàn Nam Lâm không? Mày muốn hại chết cả nhà đấy à? Hả? Chúng tao… rốt cuộc là gia đình mình đã làm gì có lỗi với mày?”
Tim như thể bị đâm cả ngàn nhát dao, đau đến mức Thư Giai Ninh chết lặng cả người. Vốn tưởng cố gắng một chút, phía trước sẽ nhìn thấy ánh sáng, vốn tưởng chỉ cần cô không khuất phục nữa, không cố chấp nữa, là có thể khiến anh ấy dao động một chút.
Nhưng nhìn xem, phản ứng hôm nay và cả hôm phỏng vấn nữa, giống y hệt nhau, hết lần này rồi lần khác, thái độ của anh cô vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh ấy tin tưởng Phàn Thanh Nhàn chẳng cần lý do, cũng chẳng cần chứng cứ mà cứ thế quy chụp tội danh cho cô.
“Người khác? Người khác là ai?” Hai mắt Thư Giai Ninh trong veo, nhìn chằm chằm vào người trước mặt không chớp.
Ấm ức, bướng bỉnh, cuối cùng thì lần này cô cũng không thể bình tĩnh đối mặt nữa, cuối cùng thì cô chẳng thể nhẫn nhịn nổi nữa, “Lần đầu tiên, em nghiêm túc đến tập đoàn Nam Lâm phỏng vấn, thức suốt đêm chuẩn bị sơ yếu lý lịch, anh không nói một câu vứt nó đi, nói là em lừa đảo! Lần thứ hai, ngày đầu tiên em đến bộ phận thiết kế, được chào đón bằng mấy cái kim của Anna, anh không có chứng cớ đã bảo em bắt nạt “Nhàn”. Đây là lần thứ ba, Thư Giai Kiệt, anh chẳng có lý do gì mà phán bừa như thế cả! Anh dựa vào cái gì? Hả? Dựa vào cái gì? Phải, em bị đuổi ra khỏi nhà họ Thư, nhưng thế thì có làm sao? Chẳng lẽ bị đuổi đi rồi thì em không thể sống tử tế, làm người tử tế được nữa à? Hả? Bị đuổi đi rồi là em nên đi chết đấy à? Thư Giai Kiệt?”
Thư Giai Ninh chẳng còn bình tĩnh nữa, tuy rằng cô không khóc to, nhưng mắt đã đỏ bừng, nước mắt đã lăn dài trên mặt. Từ lúc bắt đầu đến giờ anh ấy chưa bao giờ thực sự chấp nhận việc Thư Giai Ninh ở lại tập đoàn Nam Lâm.
“Chị, sao chị có thể nói thế được!” Phàn Thanh Nhàn thực sự là đau đầu muốn chết.
Khôn vặt! Thư Giai Ninh, đứa con gái giỏi đánh đòn tâm lý này!
Hai lần trước đều tỏ ra không làm sao, hóa ra nó đang chờ mình ở đây!
“Tôi nói lại lần nữa.” Mắt Thư Giai Ninh đỏ hồng, nước mắt mờ đi, nghiến răng nói không hề nể mặt: “Mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, tôi không có chị em quái quỷ nào hết!”
“Chị… em …” Phàn Thanh Nhàn vẫn tỏ vẻ như thể bị tổn thương giống trước kia, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Ừ, vẫn là con nhóc Thư Giai Ninh không biết che giấu trước mặt anh trai thôi.
“Thư Giai Ninh! Sao mày lại nói thế, Nhàn Nhàn đã thế…”
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ lắm rồi!” Thư Giai Ninh hét toáng lên, “Làm ơn bớt diễn cái trò tình cảm anh em sâu sắc ở công ty được không? Tôi bỏ công bỏ sức ra để làm lí lịch, bỏ mồ hôi sôi nước mắt thức đêm vẽ thiết kế, các người đừng có dựa vào tình cảm cá nhân để phủ quyết nó được hay không? Hả? Nói tôi muốn hại chết cả nhà họ Thư, hại chết tập đoàn Nam Lâm, nhưng người không phân biệt được công với tư rốt cuộc là ai? Hả? Nếu như sáu năm trước tôi bị đuổi ra nhà họ Thư, thì làm ơn hãy coi tôi như là một nhân viên bình thường, tôi cùng chỉ muốn cố gắng làm việc kiếm miếng cơm bỏ vào mồm thôi!”
Phàn Thanh Nhàn đứng bên cạnh còn định nói gì đó, nhưng Thư Giai Ninh căn bản không cho cô ta cơ hội được nói, “Dừng ở đây, ân oán gì đó dừng hết ở đây.” Cô nói, “Tổng giám đốc, đây là thiết kế của tôi.”
Nước mắt đang rưng rưng đều được cô thu hồi lại một cách thần kỳ, Thư Giai Ninh nhặt tờ giấy lên, cứ như thể không xảy ra chuyện gì vậy.
“Anh, không phải thế, lần đó Anna…” Phàn Thanh Nhàn siết chặt nắm đấm, muốn lấp liếm những gì Thư Giai Ninh nói vừa rồi, mong anh trai đừng bị cô ta ảnh hưởng.
Nhưng lần này Thư Giai Kiệt lại mím môi, không phản ứng gì đến cô ta.
Sáu năm nay, đây là lần đầu tiên anh ấy không để ý đến cô ta.
Thư Giai Kiệt nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò trước mặt, chợt cảm thấy hốt hoảng. Anh ta bắt đầu suy xét xem có nên đối đãi với Thư Giai Ninh như một nhân viên bình thường không? Hay bản thân đang để tình cảm riêng lẫn vào công việc?
Cho dù Thư Giai Ninh độc ác, hư hỏng, nhưng nếu như bản thiết kế này do cô vẽ thật thì Thư Giai Ninh không chỉ có tư cách vào bộ phận thiết kế, mà thể nói không hề khoa trương là, cô ấy có thể trực tiếp được thăng lên làm nhà thiết kế cao cấp.
“Nhàn Nhàn, em thấy thế nào?” Thư Giai Kiệt nghĩ, trên phương diện thiết kế, chung quy anh ta vẫn là người ngoài, nhưng Nhàn Nhàn lại khác, hơn nữa cũng được mọi người công nhận là nhà thiết kế, cô ta chắc chắn chuyên nghiệp hơn.
“Em cảm thấy…” Phàn Thanh Nhàn nuốt tất cả những oán hận vào trong bụng, nở một nụ cười nói, “Thiết kế này chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng nguồn gốc của nó…”
Cô ta cho rằng một kẻ ngoài nghề như Thư Giai Ninh không thể vẽ ra được một bản thiết kế như thế này, không nói đến thiết kế vô cùng sáng tạo độc đáo, chỉ riêng về phần nét vẽ thôi, không có mười mấy năm kinh nghiệm thì chắc chắn không vẽ được thế này. Chí ít đến bây giờ thì cô ta chưa thấy ai có thể thể hiện được nét vẽ gần giống với chất liệu mà mình định sử dụng.
Mà Thư Giai Ninh mới đi được sáu năm, trong khoảng thời gian đó còn lấy được chứng chỉ học vị của top 3 trường học trên thế giới, cho nên cô ta mới dám khẳng định, bản thiết kế này chắc chắn là cô ta ăn cắp của người khác.
Mà Thư Giai Ninh thì sao? Ha ha, bản thiết kế này đương nhiên không phải cô vẽ!
Bản thiết kế cái nhẫn này đều do Eric vẽ, đây là tác phẩm thời kỳ đầu của Eric. Lúc đó anh ấy vẫn chưa hình thành được phong cách của mình, nói theo cách của anh ấy thì là, trong một buổi chiều nào đó, nằm bò trên bàn vu vơ vẽ ra mà thôi.
Còn về phẩn tại sao nó lại ở trong tay cô, ồ… chính là vì lúc đầu nghèo quá, không có tiền ăn, thế nên mới chạy đến studio của anh ấy học trộm, trong lúc đó cô thường xuyên nghĩ đủ cách để ăn no ở chỗ anh ấy. Lúc đó bản thiết kế này bị anh ấy lôi ra đựng hạt khô cho cô, chẳng qua cô không dùng mà thôi.
Hôm qua bới được cái này trong tập tài liệu, vừa hay có tác dụng.
Thế nên, không biết vẽ thì sao? Giống như Tư Đồ Mai đã nói, cô có thần giúp đỡ mà.
Còn về phần Eric, cho dù có cầm cái này đến trước mặt anh ấy hỏi, thì anh ấy còn lâu mới thừa nhận đó là tác phẩm của mình. Đừng thấy Phàn Thanh Nhàn cảm thấy nó tuyệt vời mà nhầm, trong mắt Eric đây chỉ là một tác phẩm thất bại, là quá khứ đen tối!
Thư Giai Kiệt gật đầu, xem ra cô ta và Thư Giai Kiệt đều có cùng ý kiến.
“Mày làm thế nào để chứng minh bản thiết kế này là của mày?” Anh ta hỏi.
Thư Giai Ninh lạnh lùng đứng trong góc phòng làm việc, giống như đã đoán được kết quả này từ trước. Cô kiêu ngạo hất cằm hỏi ngược lại, “Các người muốn chứng minh bản thiết kế này không thuộc về tôi như thế nào?”
CHƯƠNG 39. CÔ CÓ THẦN GIÚP ĐỠ MÀ
Đương nhiên Thư Giai Ninh nghe ra ý tứ trong câu nói của Phàn Thanh Nhàn, nói trắng ra là, cô ta muốn nói cô ăn cắp thiết kế của người khác. Cô bình tĩnh nhìn sang Thư Giai Kiệt, muốn biết lần này anh mình sẽ phản ứng thế nào.
Hoặc có lẽ cô đã nghĩ đến, nhưng vẫn cố chấp muốn được chứng thực.
“Thư Giai Ninh, mày biết ăn cắp thiết kế của người khác có thể bị phạt như thế nào không?” Quả nhiên Thư Giai Kiệt không phụ sự chờ đợi của cô.
Thư Giai Ninh thản nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt đắc ý của Phàn Thanh Nhàn, đau khổ cụp mắt xuống.
Vô dụng thôi, tại sao cho dù cô làm thế nào cũng không có tác dụng gì? Thậm chí trong trường hợp chọn một trong hai này, anh trai cô vẫn cứ nghiêng về phía của Phàn Thanh Nhàn.
Hoàn toàn đứng về phía người ngoài.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
“Đang làm việc trong tập đoàn Nam Lâm, còn công khai đi sao chép tác phẩm của người khác thế này, Thư Giai Ninh, mày có biết bây giờ có bao nhiêu công ty đang rình mò tập đoàn Nam Lâm không? Mày muốn hại chết cả nhà đấy à? Hả? Chúng tao… rốt cuộc là gia đình mình đã làm gì có lỗi với mày?”
Tim như thể bị đâm cả ngàn nhát dao, đau đến mức Thư Giai Ninh chết lặng cả người. Vốn tưởng cố gắng một chút, phía trước sẽ nhìn thấy ánh sáng, vốn tưởng chỉ cần cô không khuất phục nữa, không cố chấp nữa, là có thể khiến anh ấy dao động một chút.
Nhưng nhìn xem, phản ứng hôm nay và cả hôm phỏng vấn nữa, giống y hệt nhau, hết lần này rồi lần khác, thái độ của anh cô vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh ấy tin tưởng Phàn Thanh Nhàn chẳng cần lý do, cũng chẳng cần chứng cứ mà cứ thế quy chụp tội danh cho cô.
“Người khác? Người khác là ai?” Hai mắt Thư Giai Ninh trong veo, nhìn chằm chằm vào người trước mặt không chớp.
Ấm ức, bướng bỉnh, cuối cùng thì lần này cô cũng không thể bình tĩnh đối mặt nữa, cuối cùng thì cô chẳng thể nhẫn nhịn nổi nữa, “Lần đầu tiên, em nghiêm túc đến tập đoàn Nam Lâm phỏng vấn, thức suốt đêm chuẩn bị sơ yếu lý lịch, anh không nói một câu vứt nó đi, nói là em lừa đảo! Lần thứ hai, ngày đầu tiên em đến bộ phận thiết kế, được chào đón bằng mấy cái kim của Anna, anh không có chứng cớ đã bảo em bắt nạt “Nhàn”. Đây là lần thứ ba, Thư Giai Kiệt, anh chẳng có lý do gì mà phán bừa như thế cả! Anh dựa vào cái gì? Hả? Dựa vào cái gì? Phải, em bị đuổi ra khỏi nhà họ Thư, nhưng thế thì có làm sao? Chẳng lẽ bị đuổi đi rồi thì em không thể sống tử tế, làm người tử tế được nữa à? Hả? Bị đuổi đi rồi là em nên đi chết đấy à? Thư Giai Kiệt?”
Thư Giai Ninh chẳng còn bình tĩnh nữa, tuy rằng cô không khóc to, nhưng mắt đã đỏ bừng, nước mắt đã lăn dài trên mặt. Từ lúc bắt đầu đến giờ anh ấy chưa bao giờ thực sự chấp nhận việc Thư Giai Ninh ở lại tập đoàn Nam Lâm.
“Chị, sao chị có thể nói thế được!” Phàn Thanh Nhàn thực sự là đau đầu muốn chết.
Khôn vặt! Thư Giai Ninh, đứa con gái giỏi đánh đòn tâm lý này!
Hai lần trước đều tỏ ra không làm sao, hóa ra nó đang chờ mình ở đây!
“Tôi nói lại lần nữa.” Mắt Thư Giai Ninh đỏ hồng, nước mắt mờ đi, nghiến răng nói không hề nể mặt: “Mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, tôi không có chị em quái quỷ nào hết!”
“Chị… em …” Phàn Thanh Nhàn vẫn tỏ vẻ như thể bị tổn thương giống trước kia, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Ừ, vẫn là con nhóc Thư Giai Ninh không biết che giấu trước mặt anh trai thôi.
“Thư Giai Ninh! Sao mày lại nói thế, Nhàn Nhàn đã thế…”
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ lắm rồi!” Thư Giai Ninh hét toáng lên, “Làm ơn bớt diễn cái trò tình cảm anh em sâu sắc ở công ty được không? Tôi bỏ công bỏ sức ra để làm lí lịch, bỏ mồ hôi sôi nước mắt thức đêm vẽ thiết kế, các người đừng có dựa vào tình cảm cá nhân để phủ quyết nó được hay không? Hả? Nói tôi muốn hại chết cả nhà họ Thư, hại chết tập đoàn Nam Lâm, nhưng người không phân biệt được công với tư rốt cuộc là ai? Hả? Nếu như sáu năm trước tôi bị đuổi ra nhà họ Thư, thì làm ơn hãy coi tôi như là một nhân viên bình thường, tôi cùng chỉ muốn cố gắng làm việc kiếm miếng cơm bỏ vào mồm thôi!”
Phàn Thanh Nhàn đứng bên cạnh còn định nói gì đó, nhưng Thư Giai Ninh căn bản không cho cô ta cơ hội được nói, “Dừng ở đây, ân oán gì đó dừng hết ở đây.” Cô nói, “Tổng giám đốc, đây là thiết kế của tôi.”
Nước mắt đang rưng rưng đều được cô thu hồi lại một cách thần kỳ, Thư Giai Ninh nhặt tờ giấy lên, cứ như thể không xảy ra chuyện gì vậy.
“Anh, không phải thế, lần đó Anna…” Phàn Thanh Nhàn siết chặt nắm đấm, muốn lấp liếm những gì Thư Giai Ninh nói vừa rồi, mong anh trai đừng bị cô ta ảnh hưởng.
Nhưng lần này Thư Giai Kiệt lại mím môi, không phản ứng gì đến cô ta.
Sáu năm nay, đây là lần đầu tiên anh ấy không để ý đến cô ta.
Thư Giai Kiệt nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò trước mặt, chợt cảm thấy hốt hoảng. Anh ta bắt đầu suy xét xem có nên đối đãi với Thư Giai Ninh như một nhân viên bình thường không? Hay bản thân đang để tình cảm riêng lẫn vào công việc?
Cho dù Thư Giai Ninh độc ác, hư hỏng, nhưng nếu như bản thiết kế này do cô vẽ thật thì Thư Giai Ninh không chỉ có tư cách vào bộ phận thiết kế, mà thể nói không hề khoa trương là, cô ấy có thể trực tiếp được thăng lên làm nhà thiết kế cao cấp.
“Nhàn Nhàn, em thấy thế nào?” Thư Giai Kiệt nghĩ, trên phương diện thiết kế, chung quy anh ta vẫn là người ngoài, nhưng Nhàn Nhàn lại khác, hơn nữa cũng được mọi người công nhận là nhà thiết kế, cô ta chắc chắn chuyên nghiệp hơn.
“Em cảm thấy…” Phàn Thanh Nhàn nuốt tất cả những oán hận vào trong bụng, nở một nụ cười nói, “Thiết kế này chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng nguồn gốc của nó…”
Cô ta cho rằng một kẻ ngoài nghề như Thư Giai Ninh không thể vẽ ra được một bản thiết kế như thế này, không nói đến thiết kế vô cùng sáng tạo độc đáo, chỉ riêng về phần nét vẽ thôi, không có mười mấy năm kinh nghiệm thì chắc chắn không vẽ được thế này. Chí ít đến bây giờ thì cô ta chưa thấy ai có thể thể hiện được nét vẽ gần giống với chất liệu mà mình định sử dụng.
Mà Thư Giai Ninh mới đi được sáu năm, trong khoảng thời gian đó còn lấy được chứng chỉ học vị của top 3 trường học trên thế giới, cho nên cô ta mới dám khẳng định, bản thiết kế này chắc chắn là cô ta ăn cắp của người khác.
Mà Thư Giai Ninh thì sao? Ha ha, bản thiết kế này đương nhiên không phải cô vẽ!
Bản thiết kế cái nhẫn này đều do Eric vẽ, đây là tác phẩm thời kỳ đầu của Eric. Lúc đó anh ấy vẫn chưa hình thành được phong cách của mình, nói theo cách của anh ấy thì là, trong một buổi chiều nào đó, nằm bò trên bàn vu vơ vẽ ra mà thôi.
Còn về phẩn tại sao nó lại ở trong tay cô, ồ… chính là vì lúc đầu nghèo quá, không có tiền ăn, thế nên mới chạy đến studio của anh ấy học trộm, trong lúc đó cô thường xuyên nghĩ đủ cách để ăn no ở chỗ anh ấy. Lúc đó bản thiết kế này bị anh ấy lôi ra đựng hạt khô cho cô, chẳng qua cô không dùng mà thôi.
Hôm qua bới được cái này trong tập tài liệu, vừa hay có tác dụng.
Thế nên, không biết vẽ thì sao? Giống như Tư Đồ Mai đã nói, cô có thần giúp đỡ mà.
Còn về phần Eric, cho dù có cầm cái này đến trước mặt anh ấy hỏi, thì anh ấy còn lâu mới thừa nhận đó là tác phẩm của mình. Đừng thấy Phàn Thanh Nhàn cảm thấy nó tuyệt vời mà nhầm, trong mắt Eric đây chỉ là một tác phẩm thất bại, là quá khứ đen tối!
Thư Giai Kiệt gật đầu, xem ra cô ta và Thư Giai Kiệt đều có cùng ý kiến.
“Mày làm thế nào để chứng minh bản thiết kế này là của mày?” Anh ta hỏi.
Thư Giai Ninh lạnh lùng đứng trong góc phòng làm việc, giống như đã đoán được kết quả này từ trước. Cô kiêu ngạo hất cằm hỏi ngược lại, “Các người muốn chứng minh bản thiết kế này không thuộc về tôi như thế nào?”
Bình luận facebook