Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Hơn hai mươi ngày sau, tại một tiểu thành cách biên giới trăm dặm.
Bộ đồ đen trên người Tào Ngọc Lâm phần phật trong gió, nàng ta băng qua con phố nhỏ bé, rẽ vào một khách xá nóc tròn cổng vòm.
Trước gian phòng ở tít bên trong có hai hộ vệ mặc thường phục đang canh giữ, nàng ta đi tới, hộ vệ tức khắc mở cửa cho người vào rồi khép lại.
“Tẩu tẩu,” Tào Ngọc Lâm lấy ra một xấp ngân phiếu trong người, đưa cho người trong phòng, “Đây là phần còn dư.”
Tê Trì mặc viên lĩnh màu xanh nhạt, đứng trước khung cửa hình vòm, nhận lấy rồi gật đầu: “Còn dư nhiều thế này à.”
Tào Ngọc Lâm không hiểu: “Rốt cuộc tẩu tẩu định làm gì? Chúng ta không còn nhiều thời gian, nhưng vì sao ngày nào tẩu cũng chỉ bảo ta đến cửa hàng của hiệu buôn kia tiêu tiền?”
Tuy trên đường đi bọn họ chẳng trì hoãn một khắc nào, thế mà cũng mất hơn nửa tháng mới tới được đây, lại đợi thêm mấy ngày nữa, thấy ngày qua ngày cứ vậy trôi đi, song ngoài việc tiêu tiền để tìm hiểu về quản lý địa phương, tạm thời đảm bảo người và hàng của thương đội được an toàn ra thì không có động thái nào khác.
Tê Trì chỉ cho nàng ta một xấp tiền, bảo nàng ta ngày ngày tới hiệu buôn đối phương tiêu xài, thế thì khác gì để bọn họ kiếm được thêm nhiều tiền đâu.
“Ta chỉ muốn thăm dò ngọn nguồn hiệu buôn ấy mà thôi,” Tê Trì ngước mắt nhìn nàng: “Lúc cô mua sắm, có thấy cửa tiệm của họ có chỗ nào không bình thường không?”
Tào Ngọc Lâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Không có, chỉ là làm ăn bình thường thôi.”
Tê Trì hỏi: “Thế với các thương hộ khác thì thế nào?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Cũng bình thường.”
Tê Trì tự nhủ: không lẽ chỉ có đối đầu với mỗi nhà nàng?
Nàng lại hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu tiệm ở trong thành?”
“Khoảng chừng mười căn.”
Tê Trì nhìn ngân phiếu trong tay, không khỏi buồn cười, mới đầu nghe Tào Ngọc Lâm nói đây cũng là đại thương hào nên còn mang theo nhiều để đề phòng.
Nhưng mấy ngày qua, chỉ khoảng mười cửa tiệm mà cũng không tiêu hết được núi tiền, có thể thấy họ cũng không giàu như nàng đã nghĩ.
Nàng cố ý hỏi: “Vậy cô cảm thấy hiệu buôn của thương đội mình lớn hay là nhà này lớn hơn?”
Tào Ngọc Lâm suy nghĩ: “Chắc là thương đội bên mình, dọc đường đi ta thấy có không ít tiệm hàng của hiệu buôn hình cá.”
“Nghe cô nói vậy thì ta thấy dễ hành động hơn rồi.” Tê Trì mặc áo ngoài vào rồi khoác thêm áo choàng, cầm mũ mành trong tay, nói: “Đi một chuyến nào.”
Tào Ngọc Lâm thấy cuối cùng nàng cũng đã có động thái, lập tức theo nàng ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Tê Trì dừng lại, lấy một bức thư ở trong tay áo ra đưa cho hộ vệ giữ cửa.
Hộ vệ nhận lấy, nhanh chóng chạy đi đưa tin.
“Là thư báo bình an hả tẩu?”
Cách lớp vải sa nên khó nhìn rõ mặt nàng, nhưng giọng nói lại thấm ý cười bình thản: “Đúng thế, đã trễ mấy hôm rồi.”
Tào Ngọc Lâm đi theo bước chân của nàng, vừa đi vừa nói: “Cả quãng đường rồi, ta thấy hình như thần thái trước kia của tẩu đã quay lại.”
Tê Trì thuận miệng hỏi: “Thế à?”
“Ừ.”
Từ sau đêm tá túc ở miếu hoang, Tào Ngọc Lâm phát hiện, vị tẩu tẩu tuy yểu điệu nhưng luôn vui tươi của ngày trước đã trở lại.
Ra khỏi khách xá, một toán hộ vệ cùng một chiếc xe ngựa nhỏ đã chờ sẵn.
Tê Trì trèo lên xe, sau đó quay người vẫy tay với Tào Ngọc Lâm, ý bảo nàng ta cũng lên đi.
Tào Ngọc Lâm đi theo, phát hiện trong xe có có một đống tráp gỗ, không khỏi nhìn thêm mấy lần: “Ta còn nói sao tẩu tẩu lại án binh bất động, thì ra là đã chuẩn bị xong từ lâu.”
Tê Trì ngồi xuống, lấy một tờ giấy trong tay áo ra, mở ra đọc một lần rồi cất đi, nói với nàng ta: “Ta phải cám ơn cô mới đúng, cũng nhờ có cô giúp, nếu chưa chắc đã tiến triển thuận lợi như thế.”
“Tẩu tẩu cần gì khách khí, dù không có quan hệ với tam ca thì ta và tẩu tẩu cũng không nên xa lạ như thế.”
Tào Ngọc Lâm luôn đâu ra đấy, nhưng cũng vì vậy mà khi nói chuyện mang lại cho người ta cảm giác vô cùng chân thành.
Tê Trì vén mạng che mặt lên, mỉm cười với nàng ta: “Vậy sau này ta gọi cô là A Thuyền có được không?”
Tào Ngọc Lâm ngẩn ngơ: “Sao tẩu tẩu lại biết cái tên này?”
“Cô nói xem ta có thể biết được từ ai nào?” Tê Trì hỏi ngược lại, trong mắt có ý bông đùa.
La Tiểu Nghĩa từng nói Tào Ngọc Lâm được người Hồ nuôi lớn, tên Hồ là Ngọc Lâm Thuyền, chỉ vì cái tên này quá nho nhã, trái ngược rất nhiều so với dáng vẻ oai phong của bản thân, nên Tê Trì mới có thể nhớ rõ như vậy.
Tào Ngọc Lâm hiểu ra, nét mặt vẫn như thường: “Đúng rồi, chắc hẳn là La Tiểu Nghĩa nói.”
Tê Trì nhìn mặt nàng, sợ khiến nàng không vui nên bảo: “Ta chỉ đùa thôi, cũng không phải cố ý nghe ngóng gì đâu, cô chớ để bụng.”
Tào Ngọc Lâm ngồi thẳng lưng, hai tay bắt chéo: “Tẩu tẩu không cần cố kỵ thế, chuyện giữa ta với hắn cũng không có gì để giấu giếm, chỉ là từng yêu đương một thời gian thôi.”
Tê Trì ngẩn ra: “Gì cơ?”
Tào Ngọc Lâm nhìn nàng, nói: “Ta và La Tiểu Nghĩa từng yêu nhau, về sau chia tay, chỉ vậy mà thôi.”
Tê Trì thực sự không ngờ, nhìn tình hình trước đó, nàng cứ ngỡ là La Tiểu Nghĩa đơn phương, nào ngờ lại còn có chuyện như vậy.
“Sao lại chia tay?” Nàng hỏi.
Tào Ngọc Lâm bình tĩnh lắc đầu: “Không phải người cùng đường.”
Nàng vén rèm lên hô “lên đường” với bên ngoài, rồi quay qua nói với Tê Trì: “Sau này tẩu tẩu cứ gọi ta là A Thuyền là được.”
…
Tòa thành nhỏ này tên là thành Cổ Diệp.
Khác với đất Bắc, đâu đâu cũng có thể trông thấy những ngôi nhà mái tròn cổng vòm.
Đá chất thành đường vừa thẳng vừa hẹp, những đám trẻ bện tóc đuôi sam ríu rít nô đùa, người Hồ trải thảm ở hai bên đường rao bán hàng hóa.
Có rất nhiều dạng người khác nhau qua lại, bọn họ mặc y phục Hồ tộc đủ màu sắc, nói đủ thử ngôn ngữ bất đồng.
Chính giữa đường phố là một quán rượu cao hai tầng, phía trước treo bảng hiệu viết bằng chữ Hồ.
Xe ngựa dừng lại, Tào Ngọc Lâm xuống trước rồi vén rèm xe lên.
Tê Trì đi ra, ngẩng đầu lên, nhìn cửa quán rượu qua tấm mạng: “Chính là chỗ này?”
Tào Ngọc Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Gian hàng lớn nhất của hiệu buôn đối phương chính là đây, Tào Ngọc Lâm đã sớm dò la, nghe nói chủ nhân của bọn họ ở đây.
Tê Trì bước vào.
Dù là ban ngày thì trong quán vần hét hò ầm ĩ.
Ở cạnh cửa có một chiếc tủ ngang, tiểu nhị đứng trong quán, thấy một toán tùy tùng bọc hộ hai người tiến vào, lại toàn là người Trung Nguyên thì vội vui vẻ tiến tới đón khách, nói bập bẹ tiếng Hán.
Tào Ngọc Lâm nói: “Gọi chủ nhân của các ngươi ra đây, cứ nói người trả tiền đã tới.”
Tiểu nhị như đã chờ từ lâu, vừa nghe thấy thế thì lập tức mời bọn họ đi lên lầu.
Tê Trì đi lên, trên lầu là những căn phòng nhỏ được ngăn cách ra để tiếp đãi khách quý, khá là yên ắng.
Tiểu nhị vén tấm rèm rũ trên cửa hình vòm ra, mời bọn họ đi vào.
Ngay chính giữa trong phòng là một chiếc bàn vuông, một người đàn ông người Hồ ngồi sau bàn, khăn vải quấn lấy mái tóc xoăn, râu ria xồm xoàm, có một con mắt trắng dã – xem chừng là độc nhãn trời sinh, gã đang uống rượu dùng bữa, đứng đằng sau là mấy tùy tùng cao to kệch cỡm.
Tiểu nhị dùng tiếng Hồ gọi gã một câu, Tê Trì nghe hiểu câu này, trong lúc giao tiếp với thương nhân người Hồ có nghe rất nhiều, nghĩa là gọi chủ nhân.
Nàng liếc nhìn Tào Ngọc Lâm, Tào Ngọc Lâm gật đầu với nàng.
Vậy đây chính là người đối chọi với nàng.
Người đàn ông độc nhãn kia nhìn lướt qua Tê Trì ở đối diện đi tới, đặt cốc rượu bằng bạc trong tay xuống, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, dùng tiếng Hán hỏi: “Vì sao chủ nhân của quý hào lại là đàn bà con gái như cô?”
Tê Trì mặc nam trang chỉ là để tiện cho việc đi lại, chứ không che giấu được phong thái nên ai nhìn vào cũng có thể nhận ra nàng là nữ.
Nàng nhìn thẳng vào đối phương qua lớp mạng che, giọng nhỏ nhẹ: “Chủ nhân là chồng của ta, tự dưng xảy ra chuyện như thế khiến chàng cuống tới mức ốm liệt giường, không cách nào đến được đây, nên ta đành đi thay.”
Trước đó lúc ở trên xe nàng đã soạn sẵn lý do này với Tào Ngọc Lâm, cố ý nói chuyện bằng chất giọng lí nhí tội nghiệp.
Gã độc nhãn cười: “Dù các ngươi có tội nghiệp thì ta cũng không thể không lấy tiền của mình, các ngươi phải cho ta một câu trả lời rõ ràng, nếu không đừng hòng đem được hàng đi.”
Tê Trì thở dài: “Đã thế thì, chuyện làm ăn này cũng không làm được nữa, chi bằng cứ theo như anh đã nói, hủy thỏa thuận, đền bù gấp đôi.”
Gã độc nhãn nháy mắt ra hiệu cho tùy tùng, đoạn nhìn nàng: “Cô nói thật?”
Tê Trì nhìn ra sau lưng, các hộ vệ đem mấy tráp gỗ đã chuẩn bị ở trong xe tới, đặt xuống sàn nhà trước bàn.
Tào Ngọc Lâm xoay người, mở một hộp ra, bên trong không phải là ngân phiếu mà là vàng ròng bạc trắng sáng loáng.
Có đến một loạt những hộp tráp như thế, gã độc nhãn nhìn lướt qua, cười rồi lắc đầu: “Nếu biết các ngươi chịu chi như vậy thì ta đã không báo lại với viên quan quản lý làm gì rồi.”
Gã xòe tay ra, gọi tùy tùng ở sau lưng đến lấy tiền.
Tê Trì giơ tay ngăn lại: “Tiền sẽ cho anh, nhưng người và hàng của ta phải làm sao, hay giờ hai ta viết giấy tờ, đỡ để đến chỗ quản lý chuộc người thì lại nói không có bằng chứng.”
Tên độc nhãn suy nghĩ rồi liếc nhìn đống hộp kia, sau đó vỗ tay xuống bàn: “Được, viết giấy tờ đi.”
Tê Trì lấy văn thư ở trong tay áo ra: “Ta thân là nữ giới, không hiểu chuyện buôn bán, lại đang rất sốt ruột, cũng không biết có viết đúng không, chi bằng anh xem giúp ta, nếu không tới lúc về ta lại không ăn nói được với chồng, không thoái thác được sai lầm.”
Tên độc nhãn đang tính tự viết thỏa thuận, thấy nàng đã chuẩn bị rồi mà còn muốn từ chối, lại nhìn dáng vẻ của nàng, tưởng nàng cũng chỉ là thân đàn bà trong khuê phòng trạch viện thì cười toe toét: “Để ta xem nào.”
Tào Ngọc Lâm nhận lấy tờ giấy, đưa tới trước mặt gã.
Tên độc nhãn cầm trong tay đọc lui đọc tới, rõ ràng trong này có chỗ sơ hở, hắn vốn nói là đền bù gấp đôi, thế mà trong này lại ghi đền hai lần gấp đôi.
Viết nhầm một chỗ nhưng lại tăng gấp bội.
Gã lật giấy tờ nhìn trước nhìn sau mấy lần, không nhìn ra vấn đề nào khác, nhưng cũng chẳng cố ý chỉ ra chỗ sai đó, đè xuống bàn mà nói: “Khả thi đấy.”
Tê Trì nói: “Vậy thì cứ định thế đi.”
Tên độc nhãn cho người đem bùn đỏ tới, ấn dấu vân tay lên tờ giấy rồi bảo tùy tùng đi bưng hộp về.
Tào Ngọc Lâm đưa giấy tờ vào tay Tê Trì.
Chợt nghe thấy tiếng quát lớn: “Các ngươi dám lừa ông đây!”
Mấy gã tùy tùng cao to kệch cỡm kia đã mở hộp tráp ra, ngoài một hộp có đầy vàng bạc thì còn lại toàn là hộp rỗng.
Tên độc nhãn gầm lên, tùy tùng lập tức vây quanh.
Hộ vệ ở bên ngoài cũng tức khắc xong vào, hai bên giằng co.
Tê Trì khoan thai đứng dậy đi tới trước mặt gã, một tay đặt tờ giấy lên bàn, tay kia vươn đến cốc rượu trước mặt gã nhúng xuống, sau đó lại chùi lên giấy, nói: “Sao ngươi không xem thỏa thuận mình đã in dấu vân tay trước đi?”
Gã độc nhã kia lập tức nhìn xuống, bên dưới thỏa thuận xuất hiện mấy con chữ rõ ràng: Đoạt được khoản bồi thường bao nhiêu, thì dựa theo mức giá một xu thông bảo* một con mà cung cấp số lượng dê bò con tương ứng.
(*Thông bảo 通寶 là chữ thường thấy nhất trên các đồng tiền, nghĩa là đồng tiền lưu hành thông dụng. Hai chữ này xuất hiện đầu tiên trong tiền Khai Nguyên Thông Bảo do Đường Cao Tổ của Trung Quốc đúc năm 621.)
Một thông bảo một con, đây đúng là bán đổ bán tháo cũng không thể rẻ hơn được nữa, mà với khoản tiền bồi thường kếch xù đó, chẳng phải gã cần cung cấp hàng ngàn hàng vạn dê bò con sao.
Gã độc nhãn chửi một câu tiếng Hồ, sau đó lại chửi bằng tiếng Hán: “Ả đàn bà nhà ngươi dám giả vờ giả vịt lừa ông đây!”
Rõ ràng là đã kiểm tra lui tới mấy lần, thế mà vẫn không nhận ra dấu vết, điều ấy chứng tỏ ả đàn bà này là một kẻ lão luyện, hiểu rất rõ về mấy thứ bàng môn tà đạo này.
Tê Trì gõ một cái lên tờ giấy, giọng điệu vẫn cực ôn tồn: “Đây chẳng phải là mánh khóe các ngươi đã dùng ư, thủ đoạn hạ lưu như vậy, cũng không biết đã dùng với bao nhiêu người, nếu ta đến chỗ viên quan quản lý vạch trần thì chưa chắc đã không thể.”
Gã độc nhãn hét lớn một câu tiếng Hồ, tính giật tờ giấy về.
Nhưng Tào Ngọc Lâm đã nhanh tay giữ tay gã lại, một thanh chủy thủ cắm phập xuống, ghim chặt tay áo gã vào mặt bàn.
Tùy tùng nghe thấy gã la lên thì toan động thủ, nhưng khi thấy thế thì lại bất động.
Rượu và đồ ăn trên bàn bị gạt đổ, gã độc nhãn oằn mình, đôi mắt trắng dã còn trợn ngược trông ghê rợn hơn, gã nhìn tay mình, mũi dao ghim vào tay áo, nhưng chỉ lệch một tấc nữa thôi là đâm vào tay gã rồi. Gã lại nhìn Tào Ngọc Lâm, sắc mặt cứng lại: “Ngươi là ai?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Ta là ai liên quan gì tới ngươi.”
Lúc này gã độc nhãn mới ý thức được mình đã xem thường hai nữ nhân này.
Tê Trì cất tờ giấy đi, khép tay áo đứng trước bàn nói: “Ta vốn có thể trực tiếp đi gặp quản lý, đến đây chẳng qua cũng chỉ vì muốn biết rõ nguyên nhân. Ta đã thăm dò ngọn nguồn của ngươi, ngươi chỉ là một thương nhân bình thường, nếu đã thế, vì sao không mở cửa làm ăn đường hoàng mà lại gây sự với một mình thương đội này?”
Gã độc nhãn cứng cổ: “Ta khuyên ngươi đừng nên hỏi nhiều thì hơn.”
Tê Trì nói: “Nếu ngươi đã nói thế thì ta không thể không hỏi rõ. Chớ có quên, nơi đây thuộc địa phận Mạt Hạt, Mạt Hạt là thần bang của triều đình nước ta, nếu ngươi dám ra tay với thương đội hành thương đứng đắn của triều đình, không sợ sau này có ngày làm lớn chuyện, biến thành Mạt Hạt bất kính với triều đình nước ta ư? Ta nghe nói trong triều vừa cử sứ thần đi Mạt Hạt, ngươi muốn gây chuyện vào lúc này?”
Sắc mặt gã độc nhãn thay đổi thoăn thoắt, con mắt trắng dã đảo tròn.
“Sao, ngươi còn không chịu nói hả?” Tê Trì xoay người lại: “Đi thôi, đi gặp quản lý.”
“Gượm đã.” Gã độc nhãn vội hô lên.
Nàng dừng bước.
Gã nhìn quanh: “Ta không đắc tội nổi với ai cả, chỉ là có người ra lệnh còn ta làm theo mà thôi, ta chỉ có thể nói được như vậy.”
Tê Trì nhíu mày: “Người nào?”
“Khuyên ngươi chớ nên hỏi nhiều.” Gã độc nhãn nói: “Nếu bây giờ các ngươi đi luôn thì ta sẽ xem như các ngươi chưa từng đến, thương đội hàng hóa gì đó cũng đừng muốn nữa.”
Bàn tay cầm con dao của Tào Ngọc Lâm bỗng dùng lực, đầu dao cắm sâu xuống bàn mấy tấc, giữ chặt gã lại, nhìn về phía Tê Trì.
Đợi nàng lên tiếng.
Bất kể là thương đội hay là dê bò con, nhất định đều phải đem về.
Tê Trì nhìn gã độc nhãn, bình tĩnh nói: “Ngươi tới chỗ quản lý rút lại tố cáo, thả thương đội và hàng hóa của ta ra, việc mua bán dê bò cứ dựa theo giá cả bình thường, thì bên ta sẽ trả cho ngươi một hộp vàng bạc làm thù lao.”
Gã độc nhãn tưởng nàng đang nói mơ: “Cần nói gì ta cũng đã nói rồi, ngươi còn dám đòi số hàng hóa với dê bò đó ư?”
Nàng gật đầu: “Dù đến một sợi lông thì ta cũng phải đem về.”
Gã độc nhãn nói: “Được, có gan lắm, tới tối các ngươi hãy đến ngoài thành, nhận súc vật giao tiền thì đi ngay, đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi.”
***
Trời sẩm tối, Tê Trì mới đi ra khỏi quán rượu.
Nàng vừa đi vừa nghĩ.
Trước lúc lên xe, nàng dừng bước, dặn dò hộ vệ ở bên cạnh: “Đến ngay quan thự đón đại đội ra, bảo bọn họ không được nghỉ ngơi mà lập tức đem theo hàng hóa ra ngoài thành chờ, đến tối khi giao dịch gia súc xong thì lên đường ngay, không được chậm trễ.”
Hộ vệ nhận lệnh rời đi.
Tào Ngọc Lâm hỏi: “Tẩu tẩu tính làm gì vậy?”
Tê Trì nói: “Càng nghĩ ta càng thấy không đúng, hiệu buôn kia sợ hãi như thế, e rằng người ra lệnh cho hắn có địa vị không nhỏ, nên cẩn thận vẫn hơn.”
Tào Ngọc Lâm nghĩ ngợi: “Vậy để ta ra ngoài thành tìm hiểu trước, đỡ tới lúc giao dịch lại có chuyện.”
Rồi nàng ta xoay người đi ngay.
Tê Trì leo lên xe, dặn phu xe quay về khách xá.
Sau khi trở về, nàng tức tốc thu dọn đồ đạc trước rồi ra ngoài thành.
Trong thành không cấm đi lại ban đêm, đến tối mà vẫn có người ra vào.
Trong xe ngựa qua lại, thương đội đã được thả, hàng hóa cũng không thiếu một kiện nào, tất cả đang đứng chờ ở ngoài cổng thành.
Lúc Tê Trì đến thì thấy trước cổng thành đã treo đèn, rất nhiều người qua lại nên cũng yên tâm được chừng nào.
Nàng ngẫm ra được điều gì đó qua câu nói của gã độc nhãn, chỉ là tạm thời chưa thể ngồi yên nên cũng không thể làm gì được.
Hộ vệ dắt ngựa tới, nàng bỏ xe lên ngựa, ra khỏi cổng thành.
Màn đêm dần buông.
Một hộ vệ tới báo, đối phương đã dùng xe gỗ vận chuyển gia súc con tới.
Tê Trì dặn: “Mau lên, nhớ cho kỹ, có thế nào thì nhất định phải chở được gia súc về.”
Hộ vệ đi chuyển lời, người của thương đội chạy tới, hai bên giao dịch trong đêm.
Tê Trì không gặp lại gã độc nhãn kia, đoán có lẽ gã không dám tới.
Nàng đang đứng chờ thì bỗng trông thấy Tào Ngọc Lâm từ trong thành đánh ngựa xông đến, vừa tới trước mặt nàng đã nói: “Tẩu tẩu đi mau!”
Nàng giật mình: “Sao thế?”
“Có người tới, không biết lai lịch thế nào, nhưng có đem theo binh khí.”
Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.
Bỗng ở cổng thành có một đám người cưỡi ngựa cầm đao xông tới, trong nháy mắt tiếng hét ầm ĩ vang lên, mọi người vội túa chạy.
Tê Trì nghĩ, có lẽ đây chính là sự tình mà gã độc nhãn muốn nói, nên mới sắp xếp giao dịch ngay cổng thành.
Hoặc nên nói là, bản thân gã vì sợ hãi nên mới giao dịch trước rồi báo tin sau.
Chẳng nghĩ được nhiều, nàng lập tức thúc ngựa rời đi, nhân tiện nhìn lướt qua thương đội, dê bò gia súc đã được đưa tới trước, còn có một nhóm người tụt lại đằng sau.
Tào Ngọc Lâm đánh ngựa đuổi theo nàng, muốn ngăn đỡ xung quanh mở đường cho nàng, nhưng đột nhiên phía trước có một nhóm người xông đến.
Ngay lập tức, những người xông ra từ cổng thành đã bị bao vây.
***
Phục Đình đi vào thư phòng, cởi đao ra rồi nhẩm tính thời gian.
Hôm nay cách ngày nàng đi đã hơn một tháng.
Mà trong hơn một tháng qua, chàng hầu như toàn ở trong quân doanh, chỉ những lúc cần nghị sự như hôm nay mới quay về.
Chàng rửa tay trong chậu nước, đang định thay đồ thì La Tiểu Nghĩa bỗng hấp tấp xong vào.
“Tam ca, có thư gửi từ biên cảnh tới.”
Lúc này Phục Đình mới nhìn rõ tấu sớ hắn cầm trong tay, siết chặt dây thắt tay áo rồi đưa tay ra: “Đưa đây.”
La Tiểu Nghĩa đưa tới.
Chàng mở ra nhìn, hỏi: “Là ai làm?”
“Không biết, lạ quá.” La Tiểu Nghĩa nói.
Tin tức do trinh sát đưa tới báo có một nhóm người uy hiếp thương đội đất Bắc bọn họ, hành sự rất bí ẩn, ra tay vào nửa đêm.
Nếu không phải Phục Đình đã phái người theo dõi thì có lẽ đến giờ vẫn chưa phát hiện ra.
Phục Đình đọc tin lần nữa.
Thương đội, thương đội đất Bắc cũng chỉ có của hiệu buôn hình cá kia.
Dù có cưỡi khoái mã gấp rút đưa tin về thì chuyện ít nhất cũng đã xảy ra mấy ngày rồi.
Chàng hỏi: “Chính xác là ở đâu?”
“Là ngoài biên giới, chuyện xảy ra ở một tiểu thành tên Cổ Diệp, khu vực đó có đến mấy tòa thành nhỏ.”
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
Phục Đình ngoái đầu lui, thấy Lý Nghiên chạy ùa vào.
“Chú Tiểu Nghĩa vừa nói là thành Cổ Diệp có chuyện hảo?”
La Tiểu Nghĩa thấy cậu hớt hải thì khó hiểu: “Cậu làm sao thế?”
Lý Nghiên giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một phong thư, cậu tái mặt nói: “Cháu vừa nhận được thư của cô, cô nói…”
Phục Đình nhanh chân đi tới, cầm lấy.
Thư được Thu Sương đến cửa hàng lấy về, được khoái mã Tây Vực đưa tới, không chậm trễ một khắc nào. Lý Nghiên nhớ dượng cậu đã dặn nên khi vừa nhận được thư thì lập tức đưa tới ngay, vốn đến báo tin bình an của cô mà nào ngờ lại nghe được tin này.
Ở trong thư, cô nói cô đang ở ngay thành Cổ Diệp.
Phục Đình đọc hết thư, mặt mày sa sầm.
Lý Tê Trì, nàng thế mà lại chạy tới đó!
Chàng không nói nhiều, lập tức đi ra cửa.
La Tiểu Nghĩa nhanh chóng phản ứng, vội đuổi theo, nhưng trước mắt đã không thấy bóng dáng chàng đâu.
Bộ đồ đen trên người Tào Ngọc Lâm phần phật trong gió, nàng ta băng qua con phố nhỏ bé, rẽ vào một khách xá nóc tròn cổng vòm.
Trước gian phòng ở tít bên trong có hai hộ vệ mặc thường phục đang canh giữ, nàng ta đi tới, hộ vệ tức khắc mở cửa cho người vào rồi khép lại.
“Tẩu tẩu,” Tào Ngọc Lâm lấy ra một xấp ngân phiếu trong người, đưa cho người trong phòng, “Đây là phần còn dư.”
Tê Trì mặc viên lĩnh màu xanh nhạt, đứng trước khung cửa hình vòm, nhận lấy rồi gật đầu: “Còn dư nhiều thế này à.”
Tào Ngọc Lâm không hiểu: “Rốt cuộc tẩu tẩu định làm gì? Chúng ta không còn nhiều thời gian, nhưng vì sao ngày nào tẩu cũng chỉ bảo ta đến cửa hàng của hiệu buôn kia tiêu tiền?”
Tuy trên đường đi bọn họ chẳng trì hoãn một khắc nào, thế mà cũng mất hơn nửa tháng mới tới được đây, lại đợi thêm mấy ngày nữa, thấy ngày qua ngày cứ vậy trôi đi, song ngoài việc tiêu tiền để tìm hiểu về quản lý địa phương, tạm thời đảm bảo người và hàng của thương đội được an toàn ra thì không có động thái nào khác.
Tê Trì chỉ cho nàng ta một xấp tiền, bảo nàng ta ngày ngày tới hiệu buôn đối phương tiêu xài, thế thì khác gì để bọn họ kiếm được thêm nhiều tiền đâu.
“Ta chỉ muốn thăm dò ngọn nguồn hiệu buôn ấy mà thôi,” Tê Trì ngước mắt nhìn nàng: “Lúc cô mua sắm, có thấy cửa tiệm của họ có chỗ nào không bình thường không?”
Tào Ngọc Lâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Không có, chỉ là làm ăn bình thường thôi.”
Tê Trì hỏi: “Thế với các thương hộ khác thì thế nào?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Cũng bình thường.”
Tê Trì tự nhủ: không lẽ chỉ có đối đầu với mỗi nhà nàng?
Nàng lại hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu tiệm ở trong thành?”
“Khoảng chừng mười căn.”
Tê Trì nhìn ngân phiếu trong tay, không khỏi buồn cười, mới đầu nghe Tào Ngọc Lâm nói đây cũng là đại thương hào nên còn mang theo nhiều để đề phòng.
Nhưng mấy ngày qua, chỉ khoảng mười cửa tiệm mà cũng không tiêu hết được núi tiền, có thể thấy họ cũng không giàu như nàng đã nghĩ.
Nàng cố ý hỏi: “Vậy cô cảm thấy hiệu buôn của thương đội mình lớn hay là nhà này lớn hơn?”
Tào Ngọc Lâm suy nghĩ: “Chắc là thương đội bên mình, dọc đường đi ta thấy có không ít tiệm hàng của hiệu buôn hình cá.”
“Nghe cô nói vậy thì ta thấy dễ hành động hơn rồi.” Tê Trì mặc áo ngoài vào rồi khoác thêm áo choàng, cầm mũ mành trong tay, nói: “Đi một chuyến nào.”
Tào Ngọc Lâm thấy cuối cùng nàng cũng đã có động thái, lập tức theo nàng ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Tê Trì dừng lại, lấy một bức thư ở trong tay áo ra đưa cho hộ vệ giữ cửa.
Hộ vệ nhận lấy, nhanh chóng chạy đi đưa tin.
“Là thư báo bình an hả tẩu?”
Cách lớp vải sa nên khó nhìn rõ mặt nàng, nhưng giọng nói lại thấm ý cười bình thản: “Đúng thế, đã trễ mấy hôm rồi.”
Tào Ngọc Lâm đi theo bước chân của nàng, vừa đi vừa nói: “Cả quãng đường rồi, ta thấy hình như thần thái trước kia của tẩu đã quay lại.”
Tê Trì thuận miệng hỏi: “Thế à?”
“Ừ.”
Từ sau đêm tá túc ở miếu hoang, Tào Ngọc Lâm phát hiện, vị tẩu tẩu tuy yểu điệu nhưng luôn vui tươi của ngày trước đã trở lại.
Ra khỏi khách xá, một toán hộ vệ cùng một chiếc xe ngựa nhỏ đã chờ sẵn.
Tê Trì trèo lên xe, sau đó quay người vẫy tay với Tào Ngọc Lâm, ý bảo nàng ta cũng lên đi.
Tào Ngọc Lâm đi theo, phát hiện trong xe có có một đống tráp gỗ, không khỏi nhìn thêm mấy lần: “Ta còn nói sao tẩu tẩu lại án binh bất động, thì ra là đã chuẩn bị xong từ lâu.”
Tê Trì ngồi xuống, lấy một tờ giấy trong tay áo ra, mở ra đọc một lần rồi cất đi, nói với nàng ta: “Ta phải cám ơn cô mới đúng, cũng nhờ có cô giúp, nếu chưa chắc đã tiến triển thuận lợi như thế.”
“Tẩu tẩu cần gì khách khí, dù không có quan hệ với tam ca thì ta và tẩu tẩu cũng không nên xa lạ như thế.”
Tào Ngọc Lâm luôn đâu ra đấy, nhưng cũng vì vậy mà khi nói chuyện mang lại cho người ta cảm giác vô cùng chân thành.
Tê Trì vén mạng che mặt lên, mỉm cười với nàng ta: “Vậy sau này ta gọi cô là A Thuyền có được không?”
Tào Ngọc Lâm ngẩn ngơ: “Sao tẩu tẩu lại biết cái tên này?”
“Cô nói xem ta có thể biết được từ ai nào?” Tê Trì hỏi ngược lại, trong mắt có ý bông đùa.
La Tiểu Nghĩa từng nói Tào Ngọc Lâm được người Hồ nuôi lớn, tên Hồ là Ngọc Lâm Thuyền, chỉ vì cái tên này quá nho nhã, trái ngược rất nhiều so với dáng vẻ oai phong của bản thân, nên Tê Trì mới có thể nhớ rõ như vậy.
Tào Ngọc Lâm hiểu ra, nét mặt vẫn như thường: “Đúng rồi, chắc hẳn là La Tiểu Nghĩa nói.”
Tê Trì nhìn mặt nàng, sợ khiến nàng không vui nên bảo: “Ta chỉ đùa thôi, cũng không phải cố ý nghe ngóng gì đâu, cô chớ để bụng.”
Tào Ngọc Lâm ngồi thẳng lưng, hai tay bắt chéo: “Tẩu tẩu không cần cố kỵ thế, chuyện giữa ta với hắn cũng không có gì để giấu giếm, chỉ là từng yêu đương một thời gian thôi.”
Tê Trì ngẩn ra: “Gì cơ?”
Tào Ngọc Lâm nhìn nàng, nói: “Ta và La Tiểu Nghĩa từng yêu nhau, về sau chia tay, chỉ vậy mà thôi.”
Tê Trì thực sự không ngờ, nhìn tình hình trước đó, nàng cứ ngỡ là La Tiểu Nghĩa đơn phương, nào ngờ lại còn có chuyện như vậy.
“Sao lại chia tay?” Nàng hỏi.
Tào Ngọc Lâm bình tĩnh lắc đầu: “Không phải người cùng đường.”
Nàng vén rèm lên hô “lên đường” với bên ngoài, rồi quay qua nói với Tê Trì: “Sau này tẩu tẩu cứ gọi ta là A Thuyền là được.”
…
Tòa thành nhỏ này tên là thành Cổ Diệp.
Khác với đất Bắc, đâu đâu cũng có thể trông thấy những ngôi nhà mái tròn cổng vòm.
Đá chất thành đường vừa thẳng vừa hẹp, những đám trẻ bện tóc đuôi sam ríu rít nô đùa, người Hồ trải thảm ở hai bên đường rao bán hàng hóa.
Có rất nhiều dạng người khác nhau qua lại, bọn họ mặc y phục Hồ tộc đủ màu sắc, nói đủ thử ngôn ngữ bất đồng.
Chính giữa đường phố là một quán rượu cao hai tầng, phía trước treo bảng hiệu viết bằng chữ Hồ.
Xe ngựa dừng lại, Tào Ngọc Lâm xuống trước rồi vén rèm xe lên.
Tê Trì đi ra, ngẩng đầu lên, nhìn cửa quán rượu qua tấm mạng: “Chính là chỗ này?”
Tào Ngọc Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Gian hàng lớn nhất của hiệu buôn đối phương chính là đây, Tào Ngọc Lâm đã sớm dò la, nghe nói chủ nhân của bọn họ ở đây.
Tê Trì bước vào.
Dù là ban ngày thì trong quán vần hét hò ầm ĩ.
Ở cạnh cửa có một chiếc tủ ngang, tiểu nhị đứng trong quán, thấy một toán tùy tùng bọc hộ hai người tiến vào, lại toàn là người Trung Nguyên thì vội vui vẻ tiến tới đón khách, nói bập bẹ tiếng Hán.
Tào Ngọc Lâm nói: “Gọi chủ nhân của các ngươi ra đây, cứ nói người trả tiền đã tới.”
Tiểu nhị như đã chờ từ lâu, vừa nghe thấy thế thì lập tức mời bọn họ đi lên lầu.
Tê Trì đi lên, trên lầu là những căn phòng nhỏ được ngăn cách ra để tiếp đãi khách quý, khá là yên ắng.
Tiểu nhị vén tấm rèm rũ trên cửa hình vòm ra, mời bọn họ đi vào.
Ngay chính giữa trong phòng là một chiếc bàn vuông, một người đàn ông người Hồ ngồi sau bàn, khăn vải quấn lấy mái tóc xoăn, râu ria xồm xoàm, có một con mắt trắng dã – xem chừng là độc nhãn trời sinh, gã đang uống rượu dùng bữa, đứng đằng sau là mấy tùy tùng cao to kệch cỡm.
Tiểu nhị dùng tiếng Hồ gọi gã một câu, Tê Trì nghe hiểu câu này, trong lúc giao tiếp với thương nhân người Hồ có nghe rất nhiều, nghĩa là gọi chủ nhân.
Nàng liếc nhìn Tào Ngọc Lâm, Tào Ngọc Lâm gật đầu với nàng.
Vậy đây chính là người đối chọi với nàng.
Người đàn ông độc nhãn kia nhìn lướt qua Tê Trì ở đối diện đi tới, đặt cốc rượu bằng bạc trong tay xuống, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, dùng tiếng Hán hỏi: “Vì sao chủ nhân của quý hào lại là đàn bà con gái như cô?”
Tê Trì mặc nam trang chỉ là để tiện cho việc đi lại, chứ không che giấu được phong thái nên ai nhìn vào cũng có thể nhận ra nàng là nữ.
Nàng nhìn thẳng vào đối phương qua lớp mạng che, giọng nhỏ nhẹ: “Chủ nhân là chồng của ta, tự dưng xảy ra chuyện như thế khiến chàng cuống tới mức ốm liệt giường, không cách nào đến được đây, nên ta đành đi thay.”
Trước đó lúc ở trên xe nàng đã soạn sẵn lý do này với Tào Ngọc Lâm, cố ý nói chuyện bằng chất giọng lí nhí tội nghiệp.
Gã độc nhãn cười: “Dù các ngươi có tội nghiệp thì ta cũng không thể không lấy tiền của mình, các ngươi phải cho ta một câu trả lời rõ ràng, nếu không đừng hòng đem được hàng đi.”
Tê Trì thở dài: “Đã thế thì, chuyện làm ăn này cũng không làm được nữa, chi bằng cứ theo như anh đã nói, hủy thỏa thuận, đền bù gấp đôi.”
Gã độc nhãn nháy mắt ra hiệu cho tùy tùng, đoạn nhìn nàng: “Cô nói thật?”
Tê Trì nhìn ra sau lưng, các hộ vệ đem mấy tráp gỗ đã chuẩn bị ở trong xe tới, đặt xuống sàn nhà trước bàn.
Tào Ngọc Lâm xoay người, mở một hộp ra, bên trong không phải là ngân phiếu mà là vàng ròng bạc trắng sáng loáng.
Có đến một loạt những hộp tráp như thế, gã độc nhãn nhìn lướt qua, cười rồi lắc đầu: “Nếu biết các ngươi chịu chi như vậy thì ta đã không báo lại với viên quan quản lý làm gì rồi.”
Gã xòe tay ra, gọi tùy tùng ở sau lưng đến lấy tiền.
Tê Trì giơ tay ngăn lại: “Tiền sẽ cho anh, nhưng người và hàng của ta phải làm sao, hay giờ hai ta viết giấy tờ, đỡ để đến chỗ quản lý chuộc người thì lại nói không có bằng chứng.”
Tên độc nhãn suy nghĩ rồi liếc nhìn đống hộp kia, sau đó vỗ tay xuống bàn: “Được, viết giấy tờ đi.”
Tê Trì lấy văn thư ở trong tay áo ra: “Ta thân là nữ giới, không hiểu chuyện buôn bán, lại đang rất sốt ruột, cũng không biết có viết đúng không, chi bằng anh xem giúp ta, nếu không tới lúc về ta lại không ăn nói được với chồng, không thoái thác được sai lầm.”
Tên độc nhãn đang tính tự viết thỏa thuận, thấy nàng đã chuẩn bị rồi mà còn muốn từ chối, lại nhìn dáng vẻ của nàng, tưởng nàng cũng chỉ là thân đàn bà trong khuê phòng trạch viện thì cười toe toét: “Để ta xem nào.”
Tào Ngọc Lâm nhận lấy tờ giấy, đưa tới trước mặt gã.
Tên độc nhãn cầm trong tay đọc lui đọc tới, rõ ràng trong này có chỗ sơ hở, hắn vốn nói là đền bù gấp đôi, thế mà trong này lại ghi đền hai lần gấp đôi.
Viết nhầm một chỗ nhưng lại tăng gấp bội.
Gã lật giấy tờ nhìn trước nhìn sau mấy lần, không nhìn ra vấn đề nào khác, nhưng cũng chẳng cố ý chỉ ra chỗ sai đó, đè xuống bàn mà nói: “Khả thi đấy.”
Tê Trì nói: “Vậy thì cứ định thế đi.”
Tên độc nhãn cho người đem bùn đỏ tới, ấn dấu vân tay lên tờ giấy rồi bảo tùy tùng đi bưng hộp về.
Tào Ngọc Lâm đưa giấy tờ vào tay Tê Trì.
Chợt nghe thấy tiếng quát lớn: “Các ngươi dám lừa ông đây!”
Mấy gã tùy tùng cao to kệch cỡm kia đã mở hộp tráp ra, ngoài một hộp có đầy vàng bạc thì còn lại toàn là hộp rỗng.
Tên độc nhãn gầm lên, tùy tùng lập tức vây quanh.
Hộ vệ ở bên ngoài cũng tức khắc xong vào, hai bên giằng co.
Tê Trì khoan thai đứng dậy đi tới trước mặt gã, một tay đặt tờ giấy lên bàn, tay kia vươn đến cốc rượu trước mặt gã nhúng xuống, sau đó lại chùi lên giấy, nói: “Sao ngươi không xem thỏa thuận mình đã in dấu vân tay trước đi?”
Gã độc nhã kia lập tức nhìn xuống, bên dưới thỏa thuận xuất hiện mấy con chữ rõ ràng: Đoạt được khoản bồi thường bao nhiêu, thì dựa theo mức giá một xu thông bảo* một con mà cung cấp số lượng dê bò con tương ứng.
(*Thông bảo 通寶 là chữ thường thấy nhất trên các đồng tiền, nghĩa là đồng tiền lưu hành thông dụng. Hai chữ này xuất hiện đầu tiên trong tiền Khai Nguyên Thông Bảo do Đường Cao Tổ của Trung Quốc đúc năm 621.)
Một thông bảo một con, đây đúng là bán đổ bán tháo cũng không thể rẻ hơn được nữa, mà với khoản tiền bồi thường kếch xù đó, chẳng phải gã cần cung cấp hàng ngàn hàng vạn dê bò con sao.
Gã độc nhãn chửi một câu tiếng Hồ, sau đó lại chửi bằng tiếng Hán: “Ả đàn bà nhà ngươi dám giả vờ giả vịt lừa ông đây!”
Rõ ràng là đã kiểm tra lui tới mấy lần, thế mà vẫn không nhận ra dấu vết, điều ấy chứng tỏ ả đàn bà này là một kẻ lão luyện, hiểu rất rõ về mấy thứ bàng môn tà đạo này.
Tê Trì gõ một cái lên tờ giấy, giọng điệu vẫn cực ôn tồn: “Đây chẳng phải là mánh khóe các ngươi đã dùng ư, thủ đoạn hạ lưu như vậy, cũng không biết đã dùng với bao nhiêu người, nếu ta đến chỗ viên quan quản lý vạch trần thì chưa chắc đã không thể.”
Gã độc nhãn hét lớn một câu tiếng Hồ, tính giật tờ giấy về.
Nhưng Tào Ngọc Lâm đã nhanh tay giữ tay gã lại, một thanh chủy thủ cắm phập xuống, ghim chặt tay áo gã vào mặt bàn.
Tùy tùng nghe thấy gã la lên thì toan động thủ, nhưng khi thấy thế thì lại bất động.
Rượu và đồ ăn trên bàn bị gạt đổ, gã độc nhãn oằn mình, đôi mắt trắng dã còn trợn ngược trông ghê rợn hơn, gã nhìn tay mình, mũi dao ghim vào tay áo, nhưng chỉ lệch một tấc nữa thôi là đâm vào tay gã rồi. Gã lại nhìn Tào Ngọc Lâm, sắc mặt cứng lại: “Ngươi là ai?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Ta là ai liên quan gì tới ngươi.”
Lúc này gã độc nhãn mới ý thức được mình đã xem thường hai nữ nhân này.
Tê Trì cất tờ giấy đi, khép tay áo đứng trước bàn nói: “Ta vốn có thể trực tiếp đi gặp quản lý, đến đây chẳng qua cũng chỉ vì muốn biết rõ nguyên nhân. Ta đã thăm dò ngọn nguồn của ngươi, ngươi chỉ là một thương nhân bình thường, nếu đã thế, vì sao không mở cửa làm ăn đường hoàng mà lại gây sự với một mình thương đội này?”
Gã độc nhãn cứng cổ: “Ta khuyên ngươi đừng nên hỏi nhiều thì hơn.”
Tê Trì nói: “Nếu ngươi đã nói thế thì ta không thể không hỏi rõ. Chớ có quên, nơi đây thuộc địa phận Mạt Hạt, Mạt Hạt là thần bang của triều đình nước ta, nếu ngươi dám ra tay với thương đội hành thương đứng đắn của triều đình, không sợ sau này có ngày làm lớn chuyện, biến thành Mạt Hạt bất kính với triều đình nước ta ư? Ta nghe nói trong triều vừa cử sứ thần đi Mạt Hạt, ngươi muốn gây chuyện vào lúc này?”
Sắc mặt gã độc nhãn thay đổi thoăn thoắt, con mắt trắng dã đảo tròn.
“Sao, ngươi còn không chịu nói hả?” Tê Trì xoay người lại: “Đi thôi, đi gặp quản lý.”
“Gượm đã.” Gã độc nhãn vội hô lên.
Nàng dừng bước.
Gã nhìn quanh: “Ta không đắc tội nổi với ai cả, chỉ là có người ra lệnh còn ta làm theo mà thôi, ta chỉ có thể nói được như vậy.”
Tê Trì nhíu mày: “Người nào?”
“Khuyên ngươi chớ nên hỏi nhiều.” Gã độc nhãn nói: “Nếu bây giờ các ngươi đi luôn thì ta sẽ xem như các ngươi chưa từng đến, thương đội hàng hóa gì đó cũng đừng muốn nữa.”
Bàn tay cầm con dao của Tào Ngọc Lâm bỗng dùng lực, đầu dao cắm sâu xuống bàn mấy tấc, giữ chặt gã lại, nhìn về phía Tê Trì.
Đợi nàng lên tiếng.
Bất kể là thương đội hay là dê bò con, nhất định đều phải đem về.
Tê Trì nhìn gã độc nhãn, bình tĩnh nói: “Ngươi tới chỗ quản lý rút lại tố cáo, thả thương đội và hàng hóa của ta ra, việc mua bán dê bò cứ dựa theo giá cả bình thường, thì bên ta sẽ trả cho ngươi một hộp vàng bạc làm thù lao.”
Gã độc nhãn tưởng nàng đang nói mơ: “Cần nói gì ta cũng đã nói rồi, ngươi còn dám đòi số hàng hóa với dê bò đó ư?”
Nàng gật đầu: “Dù đến một sợi lông thì ta cũng phải đem về.”
Gã độc nhãn nói: “Được, có gan lắm, tới tối các ngươi hãy đến ngoài thành, nhận súc vật giao tiền thì đi ngay, đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi.”
***
Trời sẩm tối, Tê Trì mới đi ra khỏi quán rượu.
Nàng vừa đi vừa nghĩ.
Trước lúc lên xe, nàng dừng bước, dặn dò hộ vệ ở bên cạnh: “Đến ngay quan thự đón đại đội ra, bảo bọn họ không được nghỉ ngơi mà lập tức đem theo hàng hóa ra ngoài thành chờ, đến tối khi giao dịch gia súc xong thì lên đường ngay, không được chậm trễ.”
Hộ vệ nhận lệnh rời đi.
Tào Ngọc Lâm hỏi: “Tẩu tẩu tính làm gì vậy?”
Tê Trì nói: “Càng nghĩ ta càng thấy không đúng, hiệu buôn kia sợ hãi như thế, e rằng người ra lệnh cho hắn có địa vị không nhỏ, nên cẩn thận vẫn hơn.”
Tào Ngọc Lâm nghĩ ngợi: “Vậy để ta ra ngoài thành tìm hiểu trước, đỡ tới lúc giao dịch lại có chuyện.”
Rồi nàng ta xoay người đi ngay.
Tê Trì leo lên xe, dặn phu xe quay về khách xá.
Sau khi trở về, nàng tức tốc thu dọn đồ đạc trước rồi ra ngoài thành.
Trong thành không cấm đi lại ban đêm, đến tối mà vẫn có người ra vào.
Trong xe ngựa qua lại, thương đội đã được thả, hàng hóa cũng không thiếu một kiện nào, tất cả đang đứng chờ ở ngoài cổng thành.
Lúc Tê Trì đến thì thấy trước cổng thành đã treo đèn, rất nhiều người qua lại nên cũng yên tâm được chừng nào.
Nàng ngẫm ra được điều gì đó qua câu nói của gã độc nhãn, chỉ là tạm thời chưa thể ngồi yên nên cũng không thể làm gì được.
Hộ vệ dắt ngựa tới, nàng bỏ xe lên ngựa, ra khỏi cổng thành.
Màn đêm dần buông.
Một hộ vệ tới báo, đối phương đã dùng xe gỗ vận chuyển gia súc con tới.
Tê Trì dặn: “Mau lên, nhớ cho kỹ, có thế nào thì nhất định phải chở được gia súc về.”
Hộ vệ đi chuyển lời, người của thương đội chạy tới, hai bên giao dịch trong đêm.
Tê Trì không gặp lại gã độc nhãn kia, đoán có lẽ gã không dám tới.
Nàng đang đứng chờ thì bỗng trông thấy Tào Ngọc Lâm từ trong thành đánh ngựa xông đến, vừa tới trước mặt nàng đã nói: “Tẩu tẩu đi mau!”
Nàng giật mình: “Sao thế?”
“Có người tới, không biết lai lịch thế nào, nhưng có đem theo binh khí.”
Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.
Bỗng ở cổng thành có một đám người cưỡi ngựa cầm đao xông tới, trong nháy mắt tiếng hét ầm ĩ vang lên, mọi người vội túa chạy.
Tê Trì nghĩ, có lẽ đây chính là sự tình mà gã độc nhãn muốn nói, nên mới sắp xếp giao dịch ngay cổng thành.
Hoặc nên nói là, bản thân gã vì sợ hãi nên mới giao dịch trước rồi báo tin sau.
Chẳng nghĩ được nhiều, nàng lập tức thúc ngựa rời đi, nhân tiện nhìn lướt qua thương đội, dê bò gia súc đã được đưa tới trước, còn có một nhóm người tụt lại đằng sau.
Tào Ngọc Lâm đánh ngựa đuổi theo nàng, muốn ngăn đỡ xung quanh mở đường cho nàng, nhưng đột nhiên phía trước có một nhóm người xông đến.
Ngay lập tức, những người xông ra từ cổng thành đã bị bao vây.
***
Phục Đình đi vào thư phòng, cởi đao ra rồi nhẩm tính thời gian.
Hôm nay cách ngày nàng đi đã hơn một tháng.
Mà trong hơn một tháng qua, chàng hầu như toàn ở trong quân doanh, chỉ những lúc cần nghị sự như hôm nay mới quay về.
Chàng rửa tay trong chậu nước, đang định thay đồ thì La Tiểu Nghĩa bỗng hấp tấp xong vào.
“Tam ca, có thư gửi từ biên cảnh tới.”
Lúc này Phục Đình mới nhìn rõ tấu sớ hắn cầm trong tay, siết chặt dây thắt tay áo rồi đưa tay ra: “Đưa đây.”
La Tiểu Nghĩa đưa tới.
Chàng mở ra nhìn, hỏi: “Là ai làm?”
“Không biết, lạ quá.” La Tiểu Nghĩa nói.
Tin tức do trinh sát đưa tới báo có một nhóm người uy hiếp thương đội đất Bắc bọn họ, hành sự rất bí ẩn, ra tay vào nửa đêm.
Nếu không phải Phục Đình đã phái người theo dõi thì có lẽ đến giờ vẫn chưa phát hiện ra.
Phục Đình đọc tin lần nữa.
Thương đội, thương đội đất Bắc cũng chỉ có của hiệu buôn hình cá kia.
Dù có cưỡi khoái mã gấp rút đưa tin về thì chuyện ít nhất cũng đã xảy ra mấy ngày rồi.
Chàng hỏi: “Chính xác là ở đâu?”
“Là ngoài biên giới, chuyện xảy ra ở một tiểu thành tên Cổ Diệp, khu vực đó có đến mấy tòa thành nhỏ.”
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
Phục Đình ngoái đầu lui, thấy Lý Nghiên chạy ùa vào.
“Chú Tiểu Nghĩa vừa nói là thành Cổ Diệp có chuyện hảo?”
La Tiểu Nghĩa thấy cậu hớt hải thì khó hiểu: “Cậu làm sao thế?”
Lý Nghiên giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một phong thư, cậu tái mặt nói: “Cháu vừa nhận được thư của cô, cô nói…”
Phục Đình nhanh chân đi tới, cầm lấy.
Thư được Thu Sương đến cửa hàng lấy về, được khoái mã Tây Vực đưa tới, không chậm trễ một khắc nào. Lý Nghiên nhớ dượng cậu đã dặn nên khi vừa nhận được thư thì lập tức đưa tới ngay, vốn đến báo tin bình an của cô mà nào ngờ lại nghe được tin này.
Ở trong thư, cô nói cô đang ở ngay thành Cổ Diệp.
Phục Đình đọc hết thư, mặt mày sa sầm.
Lý Tê Trì, nàng thế mà lại chạy tới đó!
Chàng không nói nhiều, lập tức đi ra cửa.
La Tiểu Nghĩa nhanh chóng phản ứng, vội đuổi theo, nhưng trước mắt đã không thấy bóng dáng chàng đâu.
Bình luận facebook