Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Gió thổi mạnh cuốn bay cát bụt, đập vào cửa sổ hình vòm phát ra tiếng *lộp độp*.
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối có một nhóm người bị giam giữ, bọn họ đang chen chúc rúc vào xó tường.
Tê Trì ngồi trong góc vắng cạnh cửa, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Nàng đã bị giam ở đây vài ngày.
Tào Ngọc Lâm ngồi ngay cạnh nàng, dán mình nằm dưới cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Mãi một lúc sau mới loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện, tuy không nghe rõ nhưng nàng ta vẫn hiểu, bèn ngoái đầu lại nói nhỏ: “Là tiếng Đột Quyết.”
Tê Trì ôm đầu gối, lông mày nhíu lại, bụng nhủ quả là không sai.
Lúc nghe tên độc nhãn nói là nàng đã lờ mờ đoán được, khu vực này nằm giữa đất Bắc và Đột Quyết, gã nói gã không đắc tội nổi với ai cả.
Mà bên có thể xúi gã đắc tội với thương đội đất Bắc thì cũng chỉ có Đột Quyết.
Các nàng đến đây đã mấy ngày mà không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi thương đội sắp sửa rời đi thì đối phương lập tức xuất hiện, chứng tỏ tên độc nhãn nói không sai, bọn chúng chỉ là muốn cầm chân thương đội của nàng.
Nàng nói nhỏ: “Có lẽ là quân Đột Quyết.”
Tào Ngọc Lâm đáp: “Ta cũng ngờ vậy, chỉ là thấy bọn chúng không dùng loan đao mà quân Đột Quyết hay dùng, cũng không có giáp trụ nên không dám đoán mò.”
Tê Trì nói: “Nội việc chúng có người đông thế mạnh là chắc chắn không phải dân thường rồi.”
Màn đêm đã buông, trời quá tối nên chẳng thấy rõ được gì, nhưng bốn bề đều là đội ngũ nhân mã, người Đột Quyết bình thường sao có thể bao vây cổng thành như thế được.
Tào Ngọc Lâm có kinh nghiệm, lẩm nhẩm: “Nếu đúng là thế thì rắc rối rồi đây.”
Lúc bị bao vây Tê Trì đã làm mất mũ che, bây giờ búi tóc rối bù, trên mặt lấm lem bụi đất.
Nàng nhìn một vòng quanh phòng.
Đám người kia đâu có coi bọn họ là người, dù nam hay nữ vẫn cứ tống giam chung.
Nàng không bị giam chung với người ngoài, xung quanh ngoài Tào Ngọc Lâm ra thì còn có không ít người trong thương đội của nàng, cùng với mấy hộ vệ bị thương trong lúc ngăn cản.
Thương đội bị tách nhóm vì chuyện phát sinh đột ngột này, lúc đó có vài người đã mau chóng cho gia súc con lên đường, không biết liệu có đào thoát được không.
Cũng không biết tung tích của những hộ vệ còn lại ra sao, có lẽ là bị nhốt ở chỗ khác, nếu thế thì vẫn còn may.
Căn phòng này không phải là nơi dành cho người ở, nó nằm kế nhà xí. Suốt mấy ngày trời, cả nhóm người ăn uống ngủ nghỉ tại chỗ, mùi hôi thúi bốc lên nồng nặc.
Nàng ngửi khó chịu, trong lồng ngực cứ nôn nao buồn nôn, nàng phải dùng tay ấn lên ngực.
Tào Ngọc Lâm thấy thế, bèn ngồi phía trước che chắn cho nàng.
Nàng ta nhớ nàng là nữ quý tộc ăn sung mặc sướng, có lẽ chưa bao giờ phải chịu khổ như thế, nay lại bị nhốt ở cái chốn này thì không khỏi tự trách: “Do ta không bảo vệ tốt tẩu tẩu.”
Tê Trì nói nhỏ: “Không can hệ đến cô, nếu thật là quân đội tới thì với chừng đó người của chúng ta cũng chạy không thoát.”
Tào Ngọc Lâm đang lo nàng sợ hãi, nào ngờ nàng còn bình tĩnh an ủi ngược mình, thế là thấp giọng nói: “Tẩu tẩu yên tâm, tam ca xưa nay rất chú ý đến động tĩnh ở biên thùy, một khi biết tin ắt sẽ đến cứu tẩu.”
Tê Trì cố gắng không nghĩ nhiều, nhưng nay khi nàng ta nhắc tới, nàng lại vô thức nhớ đến Phục Đình.
Lần trước lúc bị ả Đột Quyết bắt đi, nàng đã hỏi chàng nếu có ngày nàng gặp chuyện, liệu chàng có tới cứu nàng không.
Không ngờ ngày hôm nay lại đến thật.
Liệu chàng sẽ tới chứ?
Nàng nghĩ, một người đàn ông biết cáng đáng như chàng, nếu vợ mình gặp chuyện thì hẳn sẽ đến, ấy nhưng nàng lại không chắc chắn.
Giờ chàng có còn giận nàng nữa không?
Bỗng nàng nhớ ra, hai người đã không gặp nhau hơn một tháng rồi.
“E là khó lắm,” Nàng cụp mắt, siết lấy chéo áo: “Bọn bên ngoài có vẻ cố ý giấu giếm, khả năng vẫn chưa ai biết chúng ta bị nhốt ở đây.”
Nói tới đây, tay nàng càng siết chặt.
Nàng còn rất nhiều chuyện làm chưa xong, tuyệt đối không thể bị nhốt mãi ở đây được.
Càng không thể chết ở chỗ này.
“Không được,” Nàng thấp giọng như tự nói với bản thân, “Nhất định phải trốn thoát.”
Tào Ngọc Lâm nghe thế, nắm lấy con dao găm giấu trong tay, “Tẩu tẩu nói đúng.”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người lập tức dừng lại, không lên tiếng.
Tê Trì bặt tiếng đợi đám người đi qua, rồi lại nhìn những người bị nhốt trong phòng.
Người ở trời Nam biển Bắc đều có, mà nhiều nhất là người Trung Nguyên.
Nàng đang nhìn họ thì đúng lúc cũng có người nhìn về phía nàng, nàng lại nhìn kỹ, phát hiện bọn họ chỉ là thương nhân và bình dân ra ngoài làm ăn mà thôi.
Đám người Đột Quyết này, đến cả bách tính thông thường cũng không nương tay.
***
Ở vùng hoang vu mênh mông, cát bụi bay cuồn cuộn.
Đại đội nhân mã phi nhanh như gió, ngoại trừ tiếng móng ngựa nện đất rầm rập thì không còn tiếng động nào khác.
Mãi tới hoàng hôn, một con ngựa được siết cương dừng lại.
Đoàn người phía sau đồng loạt dừng theo.
Phục Đình ngồi trên con ngựa dẫn đầu, đưa mắt nhìn ra xa.
Một con sông chảy xiết vắt ngang ngay trước mặt, bên kia bờ sông chính là đường tắt dẫn thẳng ra khỏi biên thùy.
Chàng nắm rõ địa hình đất Bắc như lòng bàn tay, đây chính là tuyến đường gần nhất.
La Tiểu Nghĩa đánh ngựa tới, thở hổn hển rồi quệt mồ hôi trên mặt: “Tam ca, chúng ta đi cả ngày lẫn đêm không dừng, đã là tốc độ nhanh nhất có thể rồi, chắc hẳn sẽ kịp.”
Nói như thế là bởi sợ chàng quá lo cho tẩu tẩu.
“Huống hồ còn có A Thuyền nữa mà.” Hắn lại nói thêm.
Thân thủ của Tào Ngọc Lâm không thua gì hắn, nếu không phải xuất ngũ thì cấp bậc chắc chắn không thấp hơn hắn, tuy La Tiểu Nghĩa cũng rất lo song xưa nay vẫn tin tưởng vào bản lĩnh của nàng.
Phục Đình không nói gì, chỉ tập trung nhìn về phía trước.
Chẳng mấy chốc, có một trinh sát quất roi thúc ngựa từ đằng xa chạy tới, vừa đến gần đã cấp tốc xuống ngựa, ôm quyền lên tiếng: “Bẩm Đại đô hộ, ngoài thành Cổ Diệp có dấu vết chiến mã Đột Quyết đi qua, nhưng không thấy quân đội Đột Quyết.”
Phục Đình nghe thấy hai chữ Đột Quyết thì bàn tay lập tức đè lên thanh đao sau lưng, hỏi: “Trong thành Cổ Diệp có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời không thấy có động tĩnh, trông vẫn bình thường.”
Trông vẫn bình thường.
Có dấu vết Đột Quyết hành quân nhưng lại không thấy quân lính Đột Quyết, thế mà thành Cổ Diệp lại vẫn bình thường.
Phục Đình nhanh chóng đưa ra phán đoán rồi hạ lệnh: “Tất cả tháo chiến giáp, chỉ mặc thường phục, không được để lộ thân phận tướng sĩ của phủ đô hộ An Bắc.”
Mọi người nhận lệnh, xuống ngựa chuẩn bị.
La Tiểu Nghĩa cũng nhảy xuống ngựa, động tác mau lẹ không chút chậm chạp, nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi: “Sao lại làm thế hở tam ca?”
“Chuyện này ắt có liên quan tới Đột Quyết.” Chàng nói: “Có lẽ thành Cổ Diệp đã bị Đột Quyết khống chế rồi.”
Xảy ra chuyện đó mà thành Cổ Diệp không một ai quan tâm, chứng tỏ chỉ có một khả năng này.
Nếu do lính Đột Quyết gây ra, muốn dồn góc thương đội đất Bắc thì tức là cuối cùng vẫn nhằm vào đất Bắc.
Bây giờ bọn chúng đang nấp trong tối, chàng không thể bị lộ ở ngoài sáng được.
Mọi người nhanh chóng cải trang, trong mặc nhuyễn giáp, ngoài khoác thường phục, binh khí giấu dưới bụng ngựa.
La Tiểu Nghĩa leo lên lưng ngựa, nhìn nước sông rồi bảo: “Có cần chờ nước bớt chảy xiết rồi mới qua không?”
“Đi ngay!” Phục Đình kéo cương, con ngựa đi đầu lập tức băng qua sông.
Binh mã đằng sau cũng tức tốc đuổi theo, móng ngựa giẫm đạp như toác cả sông dài, đến tận khi ra khỏi biên giới.
***
Tê Trì vẫn không ăn uống hay ngủ nghỉ dù chỉ một lần.
Trong môi trường này, nàng chỉ có thể cố gắng chợp mắt nghỉ ngơi để giữ mình được tỉnh táo.
Ở trong phòng, có người Hồ không biết từ đâu ra đã bị nhốt từ lâu, quỳ gối xuống đất cầu nguyện, khẩn cầu gì đó nghe không hiểu.
Hôm nay ở bên ngoài bỗng có chuyện bất thường.
Nàng ngẩng đầu lên, nghe thấy hình như có người bị đưa ra đưa vào, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng tru tréo truyền đến.
Tào Ngọc Lâm ngồi cạnh nói nhỏ: “Bọn chúng muốn ra tay với chúng ta rồi.”
Nàng sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ thấy bóng người loáng thoáng đi qua.
Bỗng cửa bị đẩy ra, một gã đàn ông Đột Quyết mũi quặp như diều hâu đi vào, trong tay nắm cán trường đao.
Nắng chiều ở bên ngoài lọt vào, đám đông chen lấn nhau không ai dám lên tiếng, người Hồ cầu nguyện kia cũng không dám mở miệng nữa.
Gã mũi diều hâu cầm đao đi một vòng trong phòng, dừng lại trước mặt mấy người Tê Trì, dùng thứ tiếng Hán trúc trắc hỏi: “Chủ nhân của thương đội các ngươi đâu?”
Người trong thương đội lắc đầu.
“Chủ nhân không tới.”
“Người dưới bọn tôi chưa gặp chủ nhân bao giờ, không ai biết chủ nhân ở đâu.”
Mũi diều hâu mất kiên nhẫn hừ lạnh, nói với ra ngoài bằng tiếng Đột Quyết.
Tức khắc có mấy kẻ đi tới, muốn lôi người trong thương đội đi.
Người của thương đội khẩn trương nói: “Đợi đã, chúng tôi chỉ là bách tính bình thường thôi mà, hàng hóa đã là của các người, sao có thể lấn áp như thế được.”
Gã mũi diều hâu cười hai tiếng như thể nghe phải chuyện đùa, khoát tay toan kéo người ra ngoài.
Bỗng có thứ gì đó bay tới, mũi diều hâu giơ tay chụp lấy – là một xấp ngân phiếu, còn có mấy tờ còn rơi xuống sàn. Hắn xoay người nhặt lên, nhìn sang, trông thấy một người búi tóc bù xù, khép chặt áo khoác.
“Thả bọn họ ra, số tiền này sẽ là của ngươi.”
Lên tiếng mới hay té ra đó là nữ, chẳng qua để búi tóc kiểu nam và vận đồ nam mà thôi.
Mũi diều hâu nhìn gương mặt trắng như tuyết của nàng thì cười đều, miệng lại nói một câu bằng tiếng Đột Quyết.
Mấy kẻ nghe hắn ra lệnh lập tức thôi để tâm đến những người khác, trái lại lại kéo Tê Trì đi.
Tào Ngọc Lâm nghe hiểu, tay vung lên toan cản lại nhưng đã bị Tê Trì ấn xuống.
Nàng nói: “Trong thành Cổ Diệp chỗ nào ta cũng có tiền, tha cho bọn ta, năm ngày sau ta sẽ báo địa điểm, các ngươi có thể đến đó nhận một khoản báo đáp, chắc chắn sẽ còn nhiều hơn số tiền các ngươi vừa nhận được.”
Mũi diều hâu áng chừng số tiền trong tay, hình như có vẻ đã bị lay chuyển, hắn xòe tay, đao gác trên cổ nàng, nói tiếng Hán: “Báo địa điểm đi.”
Hắn muốn đi lấy tiền ngay lập tức.
Tê Trì chỉ nghĩ ra kế tạm thời mà thôi, tuy trong thành Cổ Diệp có tiền nhưng cũng phải cần nàng dùng ngọc xanh đi lấy, thậm chí xấp ngân phiếu trong tay hắn ta chưa chắc đã có thể đổi ra tiền.
Song, có thể kéo dài được khắc nào thì hay khắc ấy.
“Giờ mà giết ta thì ngươi sẽ không có được bất cứ thứ gì cả, chỉ là cho bọn ta thêm năm ngày nữa thôi, bọn ta cũng không chạy thoát được mà ngươi cũng không mất mát gì, đến lúc đó nếu thực sự không đem được đồ tới, ngươi muốn ra tay thế nào cũng không muộn.”
Mũi diều hâu cười lạnh, nhấc đao ra: “Ngày mai, chỉ giữ các ngươi đến ngày mai.”
Hắn nhìn Tê Trì hau háu, lại nở nụ cười gằn đầy dâm tà: “Ngươi, đêm nay ta sẽ lại đến.”
Nói đoạn, hắn nhìn một vòng những người khác, cất ngân phiếu rồi đi ra ngoài.
Người đi theo hắn khóa cửa lại.
Tê Trì trợn mắt nhìn, uốn gập đầu gối.
Người của thương đội đều nhìn sang, thấp giọng hoảng hốt hỏi: “Chuyện này… phải làm thế nào mới ổn đây?”
Ai cũng có thể nhận ra ý định của gã mũi diều hâu.
Tào Ngọc Lâm nói nhỏ vào tai nàng: “Nếu thực sự không được nữa, ta đành phải giết người mở đường máu vì tẩu tẩu thôi.”
Cánh hộ vệ đã mất vũ khí nay lại còn bị thương, nhưng vẫn quỳ xuống tỏ ý trung thành tận hiến.
Tê Trì ôm đầu gối, nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra, bất giác cắn môi.
..
Sắc trời dần tối.
Tiếng bước chân bên ngoài vẫn đều đều vang lên, khiến nhóm người Tào Ngọc Lâm vô cùng đề phòng.
Tê Trì bị Tào Ngọc Lâm yêu cầu ăn ít đồ, nhưng nàng nuốt cũng không trôi nổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống lót dạ.
Nàng cố gượng dậy tinh thần, tầm nhìn rơi xuống chiếc giày, bỗng có cảm giác có người dịch tới, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Đó là một cô gái y phục sặc sỡ, chỉ vì bám đầy bụi đất nên không nhận ra được màu sắc vốn có.
Nàng ta đứng cách mấy người trong thương đội, nhìn Tê Trì, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói với phu nhân vài câu có được không?”
Tê Trì tưởng nàng ta có chuyện, xòe tay ra mời.
Bên cạnh có khoảng trống, cô gái kia dịch tới trước, nghiêng mặt nhìn kỹ mặt mày nàng, rồi bỗng nhiên bật cười: “Thì ra đúng là phu nhân thật, tiện thiếp nhìn mấy lần, suýt thì tưởng đã nhìn nhầm người.”
Tê Trì hỏi: “Cô biết ta?”
Cô gái kia lau mặt: “Phu nhân nhìn xem có còn nhận ra tiện thiếp không?”
Trong phòng lờ mờ ánh sáng, Tê Trì không thể không tới gần nhìn kỹ, đối phương lau chùi xong thì để lộ gương mặt còn sót tàn phấn, gương mặt hơi nhỏ mang theo nét quyến rũ, đúng là rất quen.
Chỉ nhìn hai lần nàng đã nhận ra: “Là cô, Đỗ Tâm Nô.”
Không ngờ thật đấy, lại có ngày hội ngộ cô gái chơi hạc cầm từng bị nàng đuổi đi hồi ở Cao Lan Châu.
“Phu nhân vẫn nhớ à.” Đỗ Tâm Nô có vẻ vui mừng.
Nàng ta chỉ là một con kiến bé nhỏ, trước mặt đây lại là phu nhân Đại đô hộ cao quý, đã lâu không gặp, không ngờ nàng vẫn còn nhớ mình, đúng là khiến người khác bất ngờ.
Nàng ta che miệng cười: “Hồi trước tiện thiếp nói không sai mà, phu nhân là người thú vị nhất mà tiện thiếp từng gặp trong đời.”
Tê Trì cũng cười theo: “Gặp lại nhau trong tình cảnh thế này thì không thể nói thú vị gì đó được. Nếu là vào lúc khác, có khi ta còn hy vọng được ngồi nghe ngươi đàn hạc cầm. Nhưng hiện tại, nhận nhau chi bằng không nhận.”
Nói đoạn, nàng chỉ vào cánh cửa khép chặt, nhắc nhở: “Đám người đó, là người Đột Quyết.”
Đỗ Tâm Nô nghe thế thì che miệng, giật mình nhìn lấm lét xung quanh, nàng ta cứ tưởng là giặc cướp từ đâu ra, ai dè lại là người Đột Quyết.
Lại nhìn Tào Ngọc Lâm ở ngay bên cạnh Tê Trì, rồi nhìn rất nhiều người đang vây xung quanh, ai ai cũng nhìn nàng ta chằm chằm như đề phòng, thế là hiểu ra, vội nói nhỏ: “Tiện thiếp chỉ mới gặp phu nhân một lần, phu nhân từ đâu đến thiếp cũng không biết, chỉ là đàn mấy khúc hầu hạ phu nhân mà thôi.”
Tê Trì cười: “Đa tạ.”
Đỗ Tâm Nô nhìn nàng chăm chú, không hiểu nổi vì sao người có thân phận như nàng lại ở đây, nhưng nhìn tình hình thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Nàng ta thở dài: “Nhờ phúc phu nhân ban tặng, về sau tiện thiếp không cần phải bôn ba vì kế sinh nhai nữa, mà còn có thể đi khắp nơi gảy đàn, giờ đi ngang qua đây lại gặp lại phu nhân, có lẽ đây là sắp xếp của trời cao.”
Tê Trì gật đầu, cảm giác trước mắt ngày càng tối, nghĩ tới chuyện sắp sửa xảy ra thì cười gượng: “Có thể gặp được cố nhân trong hoàn cảnh này, ta cũng được an ủi đôi phần.”
Đỗ Tâm Nô nhìn nàng, bỗng hỏi: “Phu nhân có thể tặng áo choàng cho tiện thiếp được không? Tiện thiếp ăn mặc mỏng manh, thực sự cảm thấy rất lạnh.”
Tê Trì thấy nàng ta chỉ có một mình, bị giam giữ ở đây đến tận lúc này mới nhận ra nàng, phỏng đoán có lẽ trước đó cũng sợ hãi không ít, thế là gật đầu, cởi áo khoác ra đưa cho nàng ta.
Đỗ Tâm Nô mặc áo vào, khép lại, cởi dây buộc tóc ra, dùng tay làm lược lùa ra sau rồi túm tóc lại.
Nàng ta vừa buộc vừa nói: “Từ ngày tiện thiếp ra biên giới đến nay mới phát hiện, chỉ mới nhìn qua thì rất nhiều đàn ông người Hồ rất khó phân biệt được con gái Trung Nguyên ta.”
Tê Trì nhìn nàng búi tóc thành kiểu nam, mặc áo choàng của nàng rồi lại nói lời như vậy, mơ hồ cảm thấy điều lạ, hỏi: “Cô nói thế là có ý gì?”
Đỗ Tâm Nô làm xong, khép áo khoác lại, nói nhỏ: “Tiện thiếp đã thấy chuyện trước đó rồi, tám phần bọn Đột Quyết kia sẽ tới, ý của tiện thiếp là, chuyện lấy sắc hầu người không phải là chuyện phu nhân có thể làm, mà nó là sở trường của tiện thiếp, vậy sao không để tiện thiếp làm thay?”
Mọi người trong phòng đều đã thấy được động tĩnh của thương đội ban nãy.
Ai nấy cũng hiểu rõ tên đàn ông mũi diều hâu kia nói đêm nay lại đến là có ý đồ gì.
Chính lúc đó Đỗ Tâm Nô mới để ý Tê Trì, cẩn thận nhìn kỹ rồi mới tới xác nhận.
Nàng ta vốn do dự, nhưng sau mấy câu nói với Tê Trì, cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Nàng ta có thể có được cuộc sống hôm nay đều là nhờ vị phu nhân này hào phóng ban tặng, cho nàng ta một con đường sống, hơn nữa còn là đường sống rất có thể diện. Nếu như ta nhắm mắt làm ngơ với chuyện hôm nay thì ngay cả lương tri làm người cũng đã đánh mất.
Đúng như lời nàng ta nói, bên ngoài thực sự có tiếng bước chân vọng tới.
Những người bên cạnh Tê Trì lập tức đề phòng, nhưng rồi lại bị cảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên.
Con dao găm trong tay Tào Ngọc Lâm rơi xuống, không kiềm được nhìn cô gái đột ngột xuất hiện.
Tê Trì chỉ nhìn Đỗ Tâm Nô, thấp giọng nói: “Việc này không can hệ gì tới cô, mau cởi áo khoác ra, ta không thể nợ cô ơn lớn như vậy được.”
Đỗ Tâm Nô vái nàng, nói: “Mọi thứ tất có nhân quả, phu nhân chưa từng nợ tiện thiếp gì cả, là tiện thiếp có lòng trả ơn. Nếu không phải ngày trước phu nhân không tha thứ và tặng đồ cho tiện thiếp, mà đánh đuổi tiện thiếp đi, thì hôm nay tiện thiếp đã không trả ơn mà sẽ trả thù, nên nếu phu nhân muốn cám ơn thì hãy cám ơn chính mình đi.”
Còn chưa nói hết, nàng ta đã đứng dậy đi ra ngoài.
“Gượm đã!” Tê Trì không kịp giơ tay kéo nàng ta lại, cửa đã bị đẩy ra, Đỗ Tâm Nô đi tới đứng ngay trước cửa.
Mũi diều hâu mò mẫm trong bóng đêm đi tới, cười đểu giả, hỏi: “Chờ gì đấy?”
Đỗ Tâm Nô ỏn ẻn nói với hắn: “Đâu có chờ gì ạ, tiện thiếp ra đây đón ngài.”
Tê Trì bỗng lên tiếng: “Đây là nhạc công trong triều đình ta, ngày trước chỉ có thánh nhân mới được nghe nàng chơi đàn, không thể tùy tiện đi thế được.”
Mũi diều hâu hỏi: “Thật sao?”
Đỗ Tâm Nô hiểu ý của Tê Trì, cách màn đêm lờ mờ nhìn nàng, cười nói: “Đúng thế, tiện thiếp đúng là xuất thân từ cung đình, nếu muốn, tiện thiếp nguyện gảy cho chư vị nghe khúc nhạc mà chỉ có thánh nhân trong triều mới có thể nghe.”
Mũi diều hâu nói: “Đi.”
Rồi lại thấp giọng dặn dò gì đó bằng tiếng Đột Quyết.
Tào Ngọc Lâm hỏi nhỏ: “Sao tẩu tẩu lại nói thế?”
Tê Trì xoa con tim, vừa rồi do cuống quá nên nàng đã bịa chuyện: “Đột Quyết vốn đã chầu chực triều đình nước ta, nếu có cơ hội để bọn chúng hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ thánh nhân mới có thì sẽ khiến chúng sảng khoái, ta nghĩ bọn chúng sẽ bỏ thời gian nghe cái gọi là nhạc cung đình khó bề chạm đến đó.”
Tào Ngọc Lâm đã hiểu: “Tẩu tẩu vẫn không muốn cô gái kia vì mình mà hy sinh bản thân cho người Đột Quyết.”
Tê Trì gật đầu, lại vỗ về con tim.
Đỗ Tâm Nô có ngón nghề này là chuyện tốt, có thể kéo dài được thời gian.
Dù chỉ là một giờ nửa khắc thôi cũng tốt rồi.
Quả nhiên, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng hạc cầm.
Đúng là đàn nhạc khúc cung đình thật, rất nhiều người đắc ý cười phá lên.
Trong tiếng cười có xen lẫn tiếng Đột Quyết.
Bỗng bên cạnh có người hô lên: “Bọn chúng là binh sĩ Đột Quyết!”
Tê Trì nhìn sang, hình như chính là người Hồ đã cầu khấn vào ban sáng, thì ra y hiểu tiếng Đột Quyết, y lại quay sang nói nhỏ với người Trung Nguyên bên cạnh: “Kẻ ban nãy nói cái gì mà hữu tướng quân đấy, chắc chắn chúng là lính Đột Quyết!”
Mọi người rối lên.
Nàng nghe rõ mồn một, bụng nói đúng thật, quả nhiên bọn chúng là quân đội Đột Quyết.
Nhưng cái danh xưng này… hình như có nghe qua ở đâu đó rồi.
Một lúc sau nàng mới sực nhớ ——
Hồi trước khi ả Đột Quyết bị giết, La Tiểu Nghĩa từng tìm được đồ vật từ thi thể ả ta, nhờ đó mới phát hiện nàng ta đến từ phủ hữu tướng quân của Đột Quyết.
Nhờ có chuyện tìm miếng ngọc xanh nên Tê Trì mới nhớ rõ việc này.
Dù rằng ả Đột Quyết đã bị Phục Đình diệt khẩu tại chỗ, thế nhưng chuyện thương đội trợ giúp bắt mật thám không phải là bí mật gì ở đất Bắc, cũng có khả năng đã bị Đột Quyết biết, nên lần này nhắm vào thương đội là một mũi tên trúng hai con chim.
Vừa có thể trả thù hiệu buôn của nàng, lại có thể chèn ép dân sinh đất Bắc, cuối cùng vẫn là muốn đối phó với đất Bắc.
Càng là thế thì nàng cần phải chú ý thân phận.
Dù là chủ nhân thương đội hay là phu nhân Đại đô hộ, lọt vào tay chúng thì sẽ không có kết cục tốt.
Nàng xốc dậy tinh thần, nghe tiếng đàn hạc cầm, lẩm bẩm nói: “A Thuyền, cô nghe thấy rồi chứ? Bọn chúng đúng là quân Đột Quyết.”
“Ta nghe thấy rồi, quân Đột Quyết…” Tào Ngọc Lâm nói, giọng có vẻ không ổn.
Tê Trì vốn muốn nói Đỗ Tâm Nô kéo dài được thời gian là cơ hội, các nàng hẳn đã sớm tính toán, có lẽ sau khi rời khỏi đây có thể cứu được Đỗ Tâm Nô.
Nhưng nghe thấy ngữ khí của nàng như vậy, Tê Trì ngoái đầu nhìn, thấy nàng đặt tay lên ngực, mặt mày tái mét thì lập tức giơ tay đỡ: “Cô sao thế?”
Tào Ngọc Lâm thở nhẹ, nói: “Xin lỗi tẩu tẩu, vết thương cũ của ta phát tác.”
Con tim Tê Trì rơi xuống vực sâu.
Tiền không có thì còn có sắc, mà sắc không có thì chỉ còn lại một cái mạng.
Nhưng nàng nhất định phải kiên trì.
***
Khi tia sáng xuyên qua cửa sổ, chẳng biết đã bao lâu trôi qua.
Tê Trì đột nhiên bừng tỉnh.
Trước đó nàng chẳng hề chợp mắt, cố căng tai nghe tiếng hạc cầm và tiếng cười nói vui vẻ từ xa truyền tới, nhưng cuối cùng vẫn không gượng nổi mà gục ngủ.
Lúc này tỉnh là vì chợt phát hiện tiếng hạc cầm đã im bặt, lại dỏng tai lắng nghe, cảm thấy bốn phía xung quanh lặng thinh tới mức dị thường.
Rồi sau đó, bỗng có mấy tiếng Đột Quyết la lối như đang hạ lệnh.
Ngay tới Tào Ngọc Lâm ngồi yên bên cạnh cũng ngẩng đầu lên.
“Thì ra là vậy.” Nàng ta nói.
Tê Trì hỏi: “Cô nghe ra được gì rồi hả?”
“Thành Cổ Diệp đã bị Đột Quyết khống chế rồi,” Tào Ngọc Lâm nói nhỏ: “Quản lý người Mạt Hạt trong thành đưa tin cho chúng, bảo có người trà trộn vào thành, bây giờ chúng muốn đi giải quyết đám người này.”
Tê Trì tự nhủ hèn gì, thì ra là đã liên thủ với nhau ra vẻ gậy ông đập lưng ông để chờ nàng chui vào, chẳng trách tên độc nhãn lại sợ sệt tới vậy.
“Có lẽ là tam ca đến.” Tào Ngọc Lâm gần như thều thào.
Con tim Tê Trì nảy một cái, vô thức trông ra ngoài cửa sổ.
Chợt có tiếng động đập vào cửa, có người đẩy cửa ra, một gã Đột Quyết dùng tiếng Hán bập bẹ hô to: “Ra ngoài hết!”
Nghe giọng điệu thì hình như chính là gã mũi diều hâu.
Tất cả đành đứng dậy đi ra.
Tê Trì cố đè nén cảm xúc, lúc đứng dậy thì giơ tay dìu Tào Ngọc Lâm: “Cô không sao chứ?”
Nàng ta cúi đầu, bước chân ổn định, cũng không nói nhiều: “Tẩu tẩu yên tâm.”
Ra khỏi phòng là đến khoảng sân nhỏ, rời khỏi sân là tới đường đi trong thành.
Cái đêm bọn họ bị áp giải tới đây trời quá tối, đường lại vòng vèo nên không phát hiện thì ra mình vẫn luôn ở trong thành Cổ Diệp.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng, Tê Trì lặng lẽ nhìn trước sau, bọn họ được áp ra theo từng nhóm, đằng trước còn có vài người đã bị đưa đi, còn phía sau không có ai nữa, nàng không thể tìm xem Đỗ Tâm Nô đang ở đâu.
Bên đường có một nhóm người đang đứng chờ, bóng người lay động trong sắc trời mờ ảo khiến nàng chẳng nhìn rõ.
Mũi diều hâu dẫn một đám người Đột Quyết đi qua, nói với bọn kia vài câu – còn nói bằng tiếng Hán, lập tức hạ lệnh lên đường.
Tê Trì dìu Tào Ngọc Lâm đi, loáng thoáng nghe lỏm được vài câu.
Nhóm người kia là người Hạt Mạt, bọn chúng chờ ở đây là muốn giúp toán lính Đột Quyết di chuyển bọn họ.
Nàng nhíu mày, bụng nhủ dù Phục Đình tới thì cũng khó mà tìm thấy các nàng.
Bây giờ trong ngoài thành đều là người của bọn chúng, muốn tìm cơ hội bỏ chạy thì đúng là khó như lên trời.
Bỗng có tiếng quát lớn, nàng tức khắc hoàn hồn.
Người Đột Quyết đã xua bọn họ lên đường.
…
Trước khi trời sáng, đoàn người dài dẵng bị áp giải đã đến cổng thành.
Bỗng tên mũi diều hâu hô to, tay nhấc lên ra lệnh dừng lại.
“Ai nói muốn ra khỏi thành?” Hắn hỏi bằng tiếng Hán.
Đột Quyết và Mạt Hạt khác hệ ngôn ngữ, Mạt Hạt có thể nói tiếng Hán, nên bọn chúng phải cần dựa vào tiếng Hán để giao tiếp.
Một người Mạt Hạt trả lời: “Ra ngoài thành tìm chỗ sẽ ổn thỏa hơn.”
“Không được!” Mũi diều hâu cảnh giác rút trường đao ra, quay đầu chĩa vào tất cả mọi người: “Tất cả ngồi xuống, không ai được phép rời đi!”
Những người bị bắt toàn là bình dân bách tính, vừa thấy đao thì sợ hãi la lên, ngồi thụp xuống không dám cử động.
Tê Trì cũng ngồi xuống theo, nhìn Tào Ngọc Lâm, thấy nàng ấy đã đỡ hơn thì mới buông tay ra.
Mũi diều hâu chỉ vào một người Mạt Hạt ra lệnh: “Ngươi, đi đóng cổng thành lại!”
Người Mạt Hạt kia không nhúc nhích.
Mũi diều hâu tức giận: “Có chuyện gì thế hả? Bảo thủ lĩnh các ngươi tới đây nói chuyện!”
Người Mạt Hạt kia tránh ra, sau lưng hắn ta, một người xuất hiện.
Tê Trì kìm nén lắng nghe động tĩnh, nhưng không nghe thấy tiếng nói chuyện thì khẽ ngước mắt lên, trông thấy bóng dáng cao to bước ra từ sau lưng người Mạt Hạt kia.
Hồ phục trên người chàng bó sát toàn thân, đầu cúi xuống, tay cầm roi ngựa, vừa chậm rãi đi tới vừa gõ nhẹ lên chân, cứ như đang đếm nhịp bước.
Nàng nhìn qua rồi lại liếc nhìn, chợt ngẩng phắt đầu lên, tim đập thình thịch.
Là nàng nhìn nhầm sao?
Đâu ngờ chàng lại xuất hiện một cách đường hoàng như thế.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng chàng đã lại gần, gương mặt và thân hình ấy dần rõ trong mắt nàng.
Đúng là chàng rồi, là Phục Đình.
Phục Đình dừng bước, cúi đầu nhìn thẳng vào nàng, chợt liếc sang bên cạnh.
Tê Trì bất giác nhìn sang, ở đó có một con ngựa đen bóng.
Là ngựa của chàng.
Nàng xoay mắt về, bụng nhủ làm thế là có ý gì, chẳng lẽ muốn bảo nàng chạy trốn một mình?
Còn những người khác thì biết làm sao?
Đầu chàng càng cúi thấp hơn, cằm bạnh ra, lại nhìn sang bên kia, môi mím chặt.
Nàng đã hiểu, đúng là có ý đó.
“Ngươi làm gì đấy!” Mũi diều hâu đợi mãi mà không thấy lên tiếng, cuối cùng mất kiên nhẫn sải bước đi tới.
Phục Đình xoay người lại, đối diện hắn ta.
Mũi diều hâu đang định chất vấn thì bỗng trông thấy mặt chàng, vì không đủ ánh sáng nên hắn còn chúi người tới nhìn, tới khi nhìn rõ thì lập tức biến sắc, vội rút đao ra, nhưng tràng tiếng Đột Quyết trong miệng đã im bặt tức khắc.
Đao Phục Đình đã nhanh hơn một bước.
Tào Ngọc Lâm thấy thế, vội thúc giục: “Tẩu tẩu đi mau lên.”
Chính là lúc này, Phục Đình đã tạo thời cơ.
Tê Trì siết chặt bàn tay, đứng dậy chạy về phía con ngựa ô.
Phục Đình nhìn nàng lên ngựa rồi gật đầu với Tào Ngọc Lâm, ý là đã có sắp xếp, nhân lúc hai bên hỗn loạn mà mau chóng đuổi theo.
Một tên lính Đột Quyết xông tới trước Tê Trì, nhưng một khắc sau đã bị một đao giải quyết.
Phục Đình không thu đao về, một tay giữ dây cương phóng mình lên ngay, ôm chặt lấy nàng, phi thẳng ra khỏi cổng thành.
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối có một nhóm người bị giam giữ, bọn họ đang chen chúc rúc vào xó tường.
Tê Trì ngồi trong góc vắng cạnh cửa, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Nàng đã bị giam ở đây vài ngày.
Tào Ngọc Lâm ngồi ngay cạnh nàng, dán mình nằm dưới cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Mãi một lúc sau mới loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện, tuy không nghe rõ nhưng nàng ta vẫn hiểu, bèn ngoái đầu lại nói nhỏ: “Là tiếng Đột Quyết.”
Tê Trì ôm đầu gối, lông mày nhíu lại, bụng nhủ quả là không sai.
Lúc nghe tên độc nhãn nói là nàng đã lờ mờ đoán được, khu vực này nằm giữa đất Bắc và Đột Quyết, gã nói gã không đắc tội nổi với ai cả.
Mà bên có thể xúi gã đắc tội với thương đội đất Bắc thì cũng chỉ có Đột Quyết.
Các nàng đến đây đã mấy ngày mà không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi thương đội sắp sửa rời đi thì đối phương lập tức xuất hiện, chứng tỏ tên độc nhãn nói không sai, bọn chúng chỉ là muốn cầm chân thương đội của nàng.
Nàng nói nhỏ: “Có lẽ là quân Đột Quyết.”
Tào Ngọc Lâm đáp: “Ta cũng ngờ vậy, chỉ là thấy bọn chúng không dùng loan đao mà quân Đột Quyết hay dùng, cũng không có giáp trụ nên không dám đoán mò.”
Tê Trì nói: “Nội việc chúng có người đông thế mạnh là chắc chắn không phải dân thường rồi.”
Màn đêm đã buông, trời quá tối nên chẳng thấy rõ được gì, nhưng bốn bề đều là đội ngũ nhân mã, người Đột Quyết bình thường sao có thể bao vây cổng thành như thế được.
Tào Ngọc Lâm có kinh nghiệm, lẩm nhẩm: “Nếu đúng là thế thì rắc rối rồi đây.”
Lúc bị bao vây Tê Trì đã làm mất mũ che, bây giờ búi tóc rối bù, trên mặt lấm lem bụi đất.
Nàng nhìn một vòng quanh phòng.
Đám người kia đâu có coi bọn họ là người, dù nam hay nữ vẫn cứ tống giam chung.
Nàng không bị giam chung với người ngoài, xung quanh ngoài Tào Ngọc Lâm ra thì còn có không ít người trong thương đội của nàng, cùng với mấy hộ vệ bị thương trong lúc ngăn cản.
Thương đội bị tách nhóm vì chuyện phát sinh đột ngột này, lúc đó có vài người đã mau chóng cho gia súc con lên đường, không biết liệu có đào thoát được không.
Cũng không biết tung tích của những hộ vệ còn lại ra sao, có lẽ là bị nhốt ở chỗ khác, nếu thế thì vẫn còn may.
Căn phòng này không phải là nơi dành cho người ở, nó nằm kế nhà xí. Suốt mấy ngày trời, cả nhóm người ăn uống ngủ nghỉ tại chỗ, mùi hôi thúi bốc lên nồng nặc.
Nàng ngửi khó chịu, trong lồng ngực cứ nôn nao buồn nôn, nàng phải dùng tay ấn lên ngực.
Tào Ngọc Lâm thấy thế, bèn ngồi phía trước che chắn cho nàng.
Nàng ta nhớ nàng là nữ quý tộc ăn sung mặc sướng, có lẽ chưa bao giờ phải chịu khổ như thế, nay lại bị nhốt ở cái chốn này thì không khỏi tự trách: “Do ta không bảo vệ tốt tẩu tẩu.”
Tê Trì nói nhỏ: “Không can hệ đến cô, nếu thật là quân đội tới thì với chừng đó người của chúng ta cũng chạy không thoát.”
Tào Ngọc Lâm đang lo nàng sợ hãi, nào ngờ nàng còn bình tĩnh an ủi ngược mình, thế là thấp giọng nói: “Tẩu tẩu yên tâm, tam ca xưa nay rất chú ý đến động tĩnh ở biên thùy, một khi biết tin ắt sẽ đến cứu tẩu.”
Tê Trì cố gắng không nghĩ nhiều, nhưng nay khi nàng ta nhắc tới, nàng lại vô thức nhớ đến Phục Đình.
Lần trước lúc bị ả Đột Quyết bắt đi, nàng đã hỏi chàng nếu có ngày nàng gặp chuyện, liệu chàng có tới cứu nàng không.
Không ngờ ngày hôm nay lại đến thật.
Liệu chàng sẽ tới chứ?
Nàng nghĩ, một người đàn ông biết cáng đáng như chàng, nếu vợ mình gặp chuyện thì hẳn sẽ đến, ấy nhưng nàng lại không chắc chắn.
Giờ chàng có còn giận nàng nữa không?
Bỗng nàng nhớ ra, hai người đã không gặp nhau hơn một tháng rồi.
“E là khó lắm,” Nàng cụp mắt, siết lấy chéo áo: “Bọn bên ngoài có vẻ cố ý giấu giếm, khả năng vẫn chưa ai biết chúng ta bị nhốt ở đây.”
Nói tới đây, tay nàng càng siết chặt.
Nàng còn rất nhiều chuyện làm chưa xong, tuyệt đối không thể bị nhốt mãi ở đây được.
Càng không thể chết ở chỗ này.
“Không được,” Nàng thấp giọng như tự nói với bản thân, “Nhất định phải trốn thoát.”
Tào Ngọc Lâm nghe thế, nắm lấy con dao găm giấu trong tay, “Tẩu tẩu nói đúng.”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người lập tức dừng lại, không lên tiếng.
Tê Trì bặt tiếng đợi đám người đi qua, rồi lại nhìn những người bị nhốt trong phòng.
Người ở trời Nam biển Bắc đều có, mà nhiều nhất là người Trung Nguyên.
Nàng đang nhìn họ thì đúng lúc cũng có người nhìn về phía nàng, nàng lại nhìn kỹ, phát hiện bọn họ chỉ là thương nhân và bình dân ra ngoài làm ăn mà thôi.
Đám người Đột Quyết này, đến cả bách tính thông thường cũng không nương tay.
***
Ở vùng hoang vu mênh mông, cát bụi bay cuồn cuộn.
Đại đội nhân mã phi nhanh như gió, ngoại trừ tiếng móng ngựa nện đất rầm rập thì không còn tiếng động nào khác.
Mãi tới hoàng hôn, một con ngựa được siết cương dừng lại.
Đoàn người phía sau đồng loạt dừng theo.
Phục Đình ngồi trên con ngựa dẫn đầu, đưa mắt nhìn ra xa.
Một con sông chảy xiết vắt ngang ngay trước mặt, bên kia bờ sông chính là đường tắt dẫn thẳng ra khỏi biên thùy.
Chàng nắm rõ địa hình đất Bắc như lòng bàn tay, đây chính là tuyến đường gần nhất.
La Tiểu Nghĩa đánh ngựa tới, thở hổn hển rồi quệt mồ hôi trên mặt: “Tam ca, chúng ta đi cả ngày lẫn đêm không dừng, đã là tốc độ nhanh nhất có thể rồi, chắc hẳn sẽ kịp.”
Nói như thế là bởi sợ chàng quá lo cho tẩu tẩu.
“Huống hồ còn có A Thuyền nữa mà.” Hắn lại nói thêm.
Thân thủ của Tào Ngọc Lâm không thua gì hắn, nếu không phải xuất ngũ thì cấp bậc chắc chắn không thấp hơn hắn, tuy La Tiểu Nghĩa cũng rất lo song xưa nay vẫn tin tưởng vào bản lĩnh của nàng.
Phục Đình không nói gì, chỉ tập trung nhìn về phía trước.
Chẳng mấy chốc, có một trinh sát quất roi thúc ngựa từ đằng xa chạy tới, vừa đến gần đã cấp tốc xuống ngựa, ôm quyền lên tiếng: “Bẩm Đại đô hộ, ngoài thành Cổ Diệp có dấu vết chiến mã Đột Quyết đi qua, nhưng không thấy quân đội Đột Quyết.”
Phục Đình nghe thấy hai chữ Đột Quyết thì bàn tay lập tức đè lên thanh đao sau lưng, hỏi: “Trong thành Cổ Diệp có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời không thấy có động tĩnh, trông vẫn bình thường.”
Trông vẫn bình thường.
Có dấu vết Đột Quyết hành quân nhưng lại không thấy quân lính Đột Quyết, thế mà thành Cổ Diệp lại vẫn bình thường.
Phục Đình nhanh chóng đưa ra phán đoán rồi hạ lệnh: “Tất cả tháo chiến giáp, chỉ mặc thường phục, không được để lộ thân phận tướng sĩ của phủ đô hộ An Bắc.”
Mọi người nhận lệnh, xuống ngựa chuẩn bị.
La Tiểu Nghĩa cũng nhảy xuống ngựa, động tác mau lẹ không chút chậm chạp, nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi: “Sao lại làm thế hở tam ca?”
“Chuyện này ắt có liên quan tới Đột Quyết.” Chàng nói: “Có lẽ thành Cổ Diệp đã bị Đột Quyết khống chế rồi.”
Xảy ra chuyện đó mà thành Cổ Diệp không một ai quan tâm, chứng tỏ chỉ có một khả năng này.
Nếu do lính Đột Quyết gây ra, muốn dồn góc thương đội đất Bắc thì tức là cuối cùng vẫn nhằm vào đất Bắc.
Bây giờ bọn chúng đang nấp trong tối, chàng không thể bị lộ ở ngoài sáng được.
Mọi người nhanh chóng cải trang, trong mặc nhuyễn giáp, ngoài khoác thường phục, binh khí giấu dưới bụng ngựa.
La Tiểu Nghĩa leo lên lưng ngựa, nhìn nước sông rồi bảo: “Có cần chờ nước bớt chảy xiết rồi mới qua không?”
“Đi ngay!” Phục Đình kéo cương, con ngựa đi đầu lập tức băng qua sông.
Binh mã đằng sau cũng tức tốc đuổi theo, móng ngựa giẫm đạp như toác cả sông dài, đến tận khi ra khỏi biên giới.
***
Tê Trì vẫn không ăn uống hay ngủ nghỉ dù chỉ một lần.
Trong môi trường này, nàng chỉ có thể cố gắng chợp mắt nghỉ ngơi để giữ mình được tỉnh táo.
Ở trong phòng, có người Hồ không biết từ đâu ra đã bị nhốt từ lâu, quỳ gối xuống đất cầu nguyện, khẩn cầu gì đó nghe không hiểu.
Hôm nay ở bên ngoài bỗng có chuyện bất thường.
Nàng ngẩng đầu lên, nghe thấy hình như có người bị đưa ra đưa vào, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng tru tréo truyền đến.
Tào Ngọc Lâm ngồi cạnh nói nhỏ: “Bọn chúng muốn ra tay với chúng ta rồi.”
Nàng sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ thấy bóng người loáng thoáng đi qua.
Bỗng cửa bị đẩy ra, một gã đàn ông Đột Quyết mũi quặp như diều hâu đi vào, trong tay nắm cán trường đao.
Nắng chiều ở bên ngoài lọt vào, đám đông chen lấn nhau không ai dám lên tiếng, người Hồ cầu nguyện kia cũng không dám mở miệng nữa.
Gã mũi diều hâu cầm đao đi một vòng trong phòng, dừng lại trước mặt mấy người Tê Trì, dùng thứ tiếng Hán trúc trắc hỏi: “Chủ nhân của thương đội các ngươi đâu?”
Người trong thương đội lắc đầu.
“Chủ nhân không tới.”
“Người dưới bọn tôi chưa gặp chủ nhân bao giờ, không ai biết chủ nhân ở đâu.”
Mũi diều hâu mất kiên nhẫn hừ lạnh, nói với ra ngoài bằng tiếng Đột Quyết.
Tức khắc có mấy kẻ đi tới, muốn lôi người trong thương đội đi.
Người của thương đội khẩn trương nói: “Đợi đã, chúng tôi chỉ là bách tính bình thường thôi mà, hàng hóa đã là của các người, sao có thể lấn áp như thế được.”
Gã mũi diều hâu cười hai tiếng như thể nghe phải chuyện đùa, khoát tay toan kéo người ra ngoài.
Bỗng có thứ gì đó bay tới, mũi diều hâu giơ tay chụp lấy – là một xấp ngân phiếu, còn có mấy tờ còn rơi xuống sàn. Hắn xoay người nhặt lên, nhìn sang, trông thấy một người búi tóc bù xù, khép chặt áo khoác.
“Thả bọn họ ra, số tiền này sẽ là của ngươi.”
Lên tiếng mới hay té ra đó là nữ, chẳng qua để búi tóc kiểu nam và vận đồ nam mà thôi.
Mũi diều hâu nhìn gương mặt trắng như tuyết của nàng thì cười đều, miệng lại nói một câu bằng tiếng Đột Quyết.
Mấy kẻ nghe hắn ra lệnh lập tức thôi để tâm đến những người khác, trái lại lại kéo Tê Trì đi.
Tào Ngọc Lâm nghe hiểu, tay vung lên toan cản lại nhưng đã bị Tê Trì ấn xuống.
Nàng nói: “Trong thành Cổ Diệp chỗ nào ta cũng có tiền, tha cho bọn ta, năm ngày sau ta sẽ báo địa điểm, các ngươi có thể đến đó nhận một khoản báo đáp, chắc chắn sẽ còn nhiều hơn số tiền các ngươi vừa nhận được.”
Mũi diều hâu áng chừng số tiền trong tay, hình như có vẻ đã bị lay chuyển, hắn xòe tay, đao gác trên cổ nàng, nói tiếng Hán: “Báo địa điểm đi.”
Hắn muốn đi lấy tiền ngay lập tức.
Tê Trì chỉ nghĩ ra kế tạm thời mà thôi, tuy trong thành Cổ Diệp có tiền nhưng cũng phải cần nàng dùng ngọc xanh đi lấy, thậm chí xấp ngân phiếu trong tay hắn ta chưa chắc đã có thể đổi ra tiền.
Song, có thể kéo dài được khắc nào thì hay khắc ấy.
“Giờ mà giết ta thì ngươi sẽ không có được bất cứ thứ gì cả, chỉ là cho bọn ta thêm năm ngày nữa thôi, bọn ta cũng không chạy thoát được mà ngươi cũng không mất mát gì, đến lúc đó nếu thực sự không đem được đồ tới, ngươi muốn ra tay thế nào cũng không muộn.”
Mũi diều hâu cười lạnh, nhấc đao ra: “Ngày mai, chỉ giữ các ngươi đến ngày mai.”
Hắn nhìn Tê Trì hau háu, lại nở nụ cười gằn đầy dâm tà: “Ngươi, đêm nay ta sẽ lại đến.”
Nói đoạn, hắn nhìn một vòng những người khác, cất ngân phiếu rồi đi ra ngoài.
Người đi theo hắn khóa cửa lại.
Tê Trì trợn mắt nhìn, uốn gập đầu gối.
Người của thương đội đều nhìn sang, thấp giọng hoảng hốt hỏi: “Chuyện này… phải làm thế nào mới ổn đây?”
Ai cũng có thể nhận ra ý định của gã mũi diều hâu.
Tào Ngọc Lâm nói nhỏ vào tai nàng: “Nếu thực sự không được nữa, ta đành phải giết người mở đường máu vì tẩu tẩu thôi.”
Cánh hộ vệ đã mất vũ khí nay lại còn bị thương, nhưng vẫn quỳ xuống tỏ ý trung thành tận hiến.
Tê Trì ôm đầu gối, nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra, bất giác cắn môi.
..
Sắc trời dần tối.
Tiếng bước chân bên ngoài vẫn đều đều vang lên, khiến nhóm người Tào Ngọc Lâm vô cùng đề phòng.
Tê Trì bị Tào Ngọc Lâm yêu cầu ăn ít đồ, nhưng nàng nuốt cũng không trôi nổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống lót dạ.
Nàng cố gượng dậy tinh thần, tầm nhìn rơi xuống chiếc giày, bỗng có cảm giác có người dịch tới, bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Đó là một cô gái y phục sặc sỡ, chỉ vì bám đầy bụi đất nên không nhận ra được màu sắc vốn có.
Nàng ta đứng cách mấy người trong thương đội, nhìn Tê Trì, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói với phu nhân vài câu có được không?”
Tê Trì tưởng nàng ta có chuyện, xòe tay ra mời.
Bên cạnh có khoảng trống, cô gái kia dịch tới trước, nghiêng mặt nhìn kỹ mặt mày nàng, rồi bỗng nhiên bật cười: “Thì ra đúng là phu nhân thật, tiện thiếp nhìn mấy lần, suýt thì tưởng đã nhìn nhầm người.”
Tê Trì hỏi: “Cô biết ta?”
Cô gái kia lau mặt: “Phu nhân nhìn xem có còn nhận ra tiện thiếp không?”
Trong phòng lờ mờ ánh sáng, Tê Trì không thể không tới gần nhìn kỹ, đối phương lau chùi xong thì để lộ gương mặt còn sót tàn phấn, gương mặt hơi nhỏ mang theo nét quyến rũ, đúng là rất quen.
Chỉ nhìn hai lần nàng đã nhận ra: “Là cô, Đỗ Tâm Nô.”
Không ngờ thật đấy, lại có ngày hội ngộ cô gái chơi hạc cầm từng bị nàng đuổi đi hồi ở Cao Lan Châu.
“Phu nhân vẫn nhớ à.” Đỗ Tâm Nô có vẻ vui mừng.
Nàng ta chỉ là một con kiến bé nhỏ, trước mặt đây lại là phu nhân Đại đô hộ cao quý, đã lâu không gặp, không ngờ nàng vẫn còn nhớ mình, đúng là khiến người khác bất ngờ.
Nàng ta che miệng cười: “Hồi trước tiện thiếp nói không sai mà, phu nhân là người thú vị nhất mà tiện thiếp từng gặp trong đời.”
Tê Trì cũng cười theo: “Gặp lại nhau trong tình cảnh thế này thì không thể nói thú vị gì đó được. Nếu là vào lúc khác, có khi ta còn hy vọng được ngồi nghe ngươi đàn hạc cầm. Nhưng hiện tại, nhận nhau chi bằng không nhận.”
Nói đoạn, nàng chỉ vào cánh cửa khép chặt, nhắc nhở: “Đám người đó, là người Đột Quyết.”
Đỗ Tâm Nô nghe thế thì che miệng, giật mình nhìn lấm lét xung quanh, nàng ta cứ tưởng là giặc cướp từ đâu ra, ai dè lại là người Đột Quyết.
Lại nhìn Tào Ngọc Lâm ở ngay bên cạnh Tê Trì, rồi nhìn rất nhiều người đang vây xung quanh, ai ai cũng nhìn nàng ta chằm chằm như đề phòng, thế là hiểu ra, vội nói nhỏ: “Tiện thiếp chỉ mới gặp phu nhân một lần, phu nhân từ đâu đến thiếp cũng không biết, chỉ là đàn mấy khúc hầu hạ phu nhân mà thôi.”
Tê Trì cười: “Đa tạ.”
Đỗ Tâm Nô nhìn nàng chăm chú, không hiểu nổi vì sao người có thân phận như nàng lại ở đây, nhưng nhìn tình hình thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Nàng ta thở dài: “Nhờ phúc phu nhân ban tặng, về sau tiện thiếp không cần phải bôn ba vì kế sinh nhai nữa, mà còn có thể đi khắp nơi gảy đàn, giờ đi ngang qua đây lại gặp lại phu nhân, có lẽ đây là sắp xếp của trời cao.”
Tê Trì gật đầu, cảm giác trước mắt ngày càng tối, nghĩ tới chuyện sắp sửa xảy ra thì cười gượng: “Có thể gặp được cố nhân trong hoàn cảnh này, ta cũng được an ủi đôi phần.”
Đỗ Tâm Nô nhìn nàng, bỗng hỏi: “Phu nhân có thể tặng áo choàng cho tiện thiếp được không? Tiện thiếp ăn mặc mỏng manh, thực sự cảm thấy rất lạnh.”
Tê Trì thấy nàng ta chỉ có một mình, bị giam giữ ở đây đến tận lúc này mới nhận ra nàng, phỏng đoán có lẽ trước đó cũng sợ hãi không ít, thế là gật đầu, cởi áo khoác ra đưa cho nàng ta.
Đỗ Tâm Nô mặc áo vào, khép lại, cởi dây buộc tóc ra, dùng tay làm lược lùa ra sau rồi túm tóc lại.
Nàng ta vừa buộc vừa nói: “Từ ngày tiện thiếp ra biên giới đến nay mới phát hiện, chỉ mới nhìn qua thì rất nhiều đàn ông người Hồ rất khó phân biệt được con gái Trung Nguyên ta.”
Tê Trì nhìn nàng búi tóc thành kiểu nam, mặc áo choàng của nàng rồi lại nói lời như vậy, mơ hồ cảm thấy điều lạ, hỏi: “Cô nói thế là có ý gì?”
Đỗ Tâm Nô làm xong, khép áo khoác lại, nói nhỏ: “Tiện thiếp đã thấy chuyện trước đó rồi, tám phần bọn Đột Quyết kia sẽ tới, ý của tiện thiếp là, chuyện lấy sắc hầu người không phải là chuyện phu nhân có thể làm, mà nó là sở trường của tiện thiếp, vậy sao không để tiện thiếp làm thay?”
Mọi người trong phòng đều đã thấy được động tĩnh của thương đội ban nãy.
Ai nấy cũng hiểu rõ tên đàn ông mũi diều hâu kia nói đêm nay lại đến là có ý đồ gì.
Chính lúc đó Đỗ Tâm Nô mới để ý Tê Trì, cẩn thận nhìn kỹ rồi mới tới xác nhận.
Nàng ta vốn do dự, nhưng sau mấy câu nói với Tê Trì, cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Nàng ta có thể có được cuộc sống hôm nay đều là nhờ vị phu nhân này hào phóng ban tặng, cho nàng ta một con đường sống, hơn nữa còn là đường sống rất có thể diện. Nếu như ta nhắm mắt làm ngơ với chuyện hôm nay thì ngay cả lương tri làm người cũng đã đánh mất.
Đúng như lời nàng ta nói, bên ngoài thực sự có tiếng bước chân vọng tới.
Những người bên cạnh Tê Trì lập tức đề phòng, nhưng rồi lại bị cảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên.
Con dao găm trong tay Tào Ngọc Lâm rơi xuống, không kiềm được nhìn cô gái đột ngột xuất hiện.
Tê Trì chỉ nhìn Đỗ Tâm Nô, thấp giọng nói: “Việc này không can hệ gì tới cô, mau cởi áo khoác ra, ta không thể nợ cô ơn lớn như vậy được.”
Đỗ Tâm Nô vái nàng, nói: “Mọi thứ tất có nhân quả, phu nhân chưa từng nợ tiện thiếp gì cả, là tiện thiếp có lòng trả ơn. Nếu không phải ngày trước phu nhân không tha thứ và tặng đồ cho tiện thiếp, mà đánh đuổi tiện thiếp đi, thì hôm nay tiện thiếp đã không trả ơn mà sẽ trả thù, nên nếu phu nhân muốn cám ơn thì hãy cám ơn chính mình đi.”
Còn chưa nói hết, nàng ta đã đứng dậy đi ra ngoài.
“Gượm đã!” Tê Trì không kịp giơ tay kéo nàng ta lại, cửa đã bị đẩy ra, Đỗ Tâm Nô đi tới đứng ngay trước cửa.
Mũi diều hâu mò mẫm trong bóng đêm đi tới, cười đểu giả, hỏi: “Chờ gì đấy?”
Đỗ Tâm Nô ỏn ẻn nói với hắn: “Đâu có chờ gì ạ, tiện thiếp ra đây đón ngài.”
Tê Trì bỗng lên tiếng: “Đây là nhạc công trong triều đình ta, ngày trước chỉ có thánh nhân mới được nghe nàng chơi đàn, không thể tùy tiện đi thế được.”
Mũi diều hâu hỏi: “Thật sao?”
Đỗ Tâm Nô hiểu ý của Tê Trì, cách màn đêm lờ mờ nhìn nàng, cười nói: “Đúng thế, tiện thiếp đúng là xuất thân từ cung đình, nếu muốn, tiện thiếp nguyện gảy cho chư vị nghe khúc nhạc mà chỉ có thánh nhân trong triều mới có thể nghe.”
Mũi diều hâu nói: “Đi.”
Rồi lại thấp giọng dặn dò gì đó bằng tiếng Đột Quyết.
Tào Ngọc Lâm hỏi nhỏ: “Sao tẩu tẩu lại nói thế?”
Tê Trì xoa con tim, vừa rồi do cuống quá nên nàng đã bịa chuyện: “Đột Quyết vốn đã chầu chực triều đình nước ta, nếu có cơ hội để bọn chúng hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ thánh nhân mới có thì sẽ khiến chúng sảng khoái, ta nghĩ bọn chúng sẽ bỏ thời gian nghe cái gọi là nhạc cung đình khó bề chạm đến đó.”
Tào Ngọc Lâm đã hiểu: “Tẩu tẩu vẫn không muốn cô gái kia vì mình mà hy sinh bản thân cho người Đột Quyết.”
Tê Trì gật đầu, lại vỗ về con tim.
Đỗ Tâm Nô có ngón nghề này là chuyện tốt, có thể kéo dài được thời gian.
Dù chỉ là một giờ nửa khắc thôi cũng tốt rồi.
Quả nhiên, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng hạc cầm.
Đúng là đàn nhạc khúc cung đình thật, rất nhiều người đắc ý cười phá lên.
Trong tiếng cười có xen lẫn tiếng Đột Quyết.
Bỗng bên cạnh có người hô lên: “Bọn chúng là binh sĩ Đột Quyết!”
Tê Trì nhìn sang, hình như chính là người Hồ đã cầu khấn vào ban sáng, thì ra y hiểu tiếng Đột Quyết, y lại quay sang nói nhỏ với người Trung Nguyên bên cạnh: “Kẻ ban nãy nói cái gì mà hữu tướng quân đấy, chắc chắn chúng là lính Đột Quyết!”
Mọi người rối lên.
Nàng nghe rõ mồn một, bụng nói đúng thật, quả nhiên bọn chúng là quân đội Đột Quyết.
Nhưng cái danh xưng này… hình như có nghe qua ở đâu đó rồi.
Một lúc sau nàng mới sực nhớ ——
Hồi trước khi ả Đột Quyết bị giết, La Tiểu Nghĩa từng tìm được đồ vật từ thi thể ả ta, nhờ đó mới phát hiện nàng ta đến từ phủ hữu tướng quân của Đột Quyết.
Nhờ có chuyện tìm miếng ngọc xanh nên Tê Trì mới nhớ rõ việc này.
Dù rằng ả Đột Quyết đã bị Phục Đình diệt khẩu tại chỗ, thế nhưng chuyện thương đội trợ giúp bắt mật thám không phải là bí mật gì ở đất Bắc, cũng có khả năng đã bị Đột Quyết biết, nên lần này nhắm vào thương đội là một mũi tên trúng hai con chim.
Vừa có thể trả thù hiệu buôn của nàng, lại có thể chèn ép dân sinh đất Bắc, cuối cùng vẫn là muốn đối phó với đất Bắc.
Càng là thế thì nàng cần phải chú ý thân phận.
Dù là chủ nhân thương đội hay là phu nhân Đại đô hộ, lọt vào tay chúng thì sẽ không có kết cục tốt.
Nàng xốc dậy tinh thần, nghe tiếng đàn hạc cầm, lẩm bẩm nói: “A Thuyền, cô nghe thấy rồi chứ? Bọn chúng đúng là quân Đột Quyết.”
“Ta nghe thấy rồi, quân Đột Quyết…” Tào Ngọc Lâm nói, giọng có vẻ không ổn.
Tê Trì vốn muốn nói Đỗ Tâm Nô kéo dài được thời gian là cơ hội, các nàng hẳn đã sớm tính toán, có lẽ sau khi rời khỏi đây có thể cứu được Đỗ Tâm Nô.
Nhưng nghe thấy ngữ khí của nàng như vậy, Tê Trì ngoái đầu nhìn, thấy nàng đặt tay lên ngực, mặt mày tái mét thì lập tức giơ tay đỡ: “Cô sao thế?”
Tào Ngọc Lâm thở nhẹ, nói: “Xin lỗi tẩu tẩu, vết thương cũ của ta phát tác.”
Con tim Tê Trì rơi xuống vực sâu.
Tiền không có thì còn có sắc, mà sắc không có thì chỉ còn lại một cái mạng.
Nhưng nàng nhất định phải kiên trì.
***
Khi tia sáng xuyên qua cửa sổ, chẳng biết đã bao lâu trôi qua.
Tê Trì đột nhiên bừng tỉnh.
Trước đó nàng chẳng hề chợp mắt, cố căng tai nghe tiếng hạc cầm và tiếng cười nói vui vẻ từ xa truyền tới, nhưng cuối cùng vẫn không gượng nổi mà gục ngủ.
Lúc này tỉnh là vì chợt phát hiện tiếng hạc cầm đã im bặt, lại dỏng tai lắng nghe, cảm thấy bốn phía xung quanh lặng thinh tới mức dị thường.
Rồi sau đó, bỗng có mấy tiếng Đột Quyết la lối như đang hạ lệnh.
Ngay tới Tào Ngọc Lâm ngồi yên bên cạnh cũng ngẩng đầu lên.
“Thì ra là vậy.” Nàng ta nói.
Tê Trì hỏi: “Cô nghe ra được gì rồi hả?”
“Thành Cổ Diệp đã bị Đột Quyết khống chế rồi,” Tào Ngọc Lâm nói nhỏ: “Quản lý người Mạt Hạt trong thành đưa tin cho chúng, bảo có người trà trộn vào thành, bây giờ chúng muốn đi giải quyết đám người này.”
Tê Trì tự nhủ hèn gì, thì ra là đã liên thủ với nhau ra vẻ gậy ông đập lưng ông để chờ nàng chui vào, chẳng trách tên độc nhãn lại sợ sệt tới vậy.
“Có lẽ là tam ca đến.” Tào Ngọc Lâm gần như thều thào.
Con tim Tê Trì nảy một cái, vô thức trông ra ngoài cửa sổ.
Chợt có tiếng động đập vào cửa, có người đẩy cửa ra, một gã Đột Quyết dùng tiếng Hán bập bẹ hô to: “Ra ngoài hết!”
Nghe giọng điệu thì hình như chính là gã mũi diều hâu.
Tất cả đành đứng dậy đi ra.
Tê Trì cố đè nén cảm xúc, lúc đứng dậy thì giơ tay dìu Tào Ngọc Lâm: “Cô không sao chứ?”
Nàng ta cúi đầu, bước chân ổn định, cũng không nói nhiều: “Tẩu tẩu yên tâm.”
Ra khỏi phòng là đến khoảng sân nhỏ, rời khỏi sân là tới đường đi trong thành.
Cái đêm bọn họ bị áp giải tới đây trời quá tối, đường lại vòng vèo nên không phát hiện thì ra mình vẫn luôn ở trong thành Cổ Diệp.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng, Tê Trì lặng lẽ nhìn trước sau, bọn họ được áp ra theo từng nhóm, đằng trước còn có vài người đã bị đưa đi, còn phía sau không có ai nữa, nàng không thể tìm xem Đỗ Tâm Nô đang ở đâu.
Bên đường có một nhóm người đang đứng chờ, bóng người lay động trong sắc trời mờ ảo khiến nàng chẳng nhìn rõ.
Mũi diều hâu dẫn một đám người Đột Quyết đi qua, nói với bọn kia vài câu – còn nói bằng tiếng Hán, lập tức hạ lệnh lên đường.
Tê Trì dìu Tào Ngọc Lâm đi, loáng thoáng nghe lỏm được vài câu.
Nhóm người kia là người Hạt Mạt, bọn chúng chờ ở đây là muốn giúp toán lính Đột Quyết di chuyển bọn họ.
Nàng nhíu mày, bụng nhủ dù Phục Đình tới thì cũng khó mà tìm thấy các nàng.
Bây giờ trong ngoài thành đều là người của bọn chúng, muốn tìm cơ hội bỏ chạy thì đúng là khó như lên trời.
Bỗng có tiếng quát lớn, nàng tức khắc hoàn hồn.
Người Đột Quyết đã xua bọn họ lên đường.
…
Trước khi trời sáng, đoàn người dài dẵng bị áp giải đã đến cổng thành.
Bỗng tên mũi diều hâu hô to, tay nhấc lên ra lệnh dừng lại.
“Ai nói muốn ra khỏi thành?” Hắn hỏi bằng tiếng Hán.
Đột Quyết và Mạt Hạt khác hệ ngôn ngữ, Mạt Hạt có thể nói tiếng Hán, nên bọn chúng phải cần dựa vào tiếng Hán để giao tiếp.
Một người Mạt Hạt trả lời: “Ra ngoài thành tìm chỗ sẽ ổn thỏa hơn.”
“Không được!” Mũi diều hâu cảnh giác rút trường đao ra, quay đầu chĩa vào tất cả mọi người: “Tất cả ngồi xuống, không ai được phép rời đi!”
Những người bị bắt toàn là bình dân bách tính, vừa thấy đao thì sợ hãi la lên, ngồi thụp xuống không dám cử động.
Tê Trì cũng ngồi xuống theo, nhìn Tào Ngọc Lâm, thấy nàng ấy đã đỡ hơn thì mới buông tay ra.
Mũi diều hâu chỉ vào một người Mạt Hạt ra lệnh: “Ngươi, đi đóng cổng thành lại!”
Người Mạt Hạt kia không nhúc nhích.
Mũi diều hâu tức giận: “Có chuyện gì thế hả? Bảo thủ lĩnh các ngươi tới đây nói chuyện!”
Người Mạt Hạt kia tránh ra, sau lưng hắn ta, một người xuất hiện.
Tê Trì kìm nén lắng nghe động tĩnh, nhưng không nghe thấy tiếng nói chuyện thì khẽ ngước mắt lên, trông thấy bóng dáng cao to bước ra từ sau lưng người Mạt Hạt kia.
Hồ phục trên người chàng bó sát toàn thân, đầu cúi xuống, tay cầm roi ngựa, vừa chậm rãi đi tới vừa gõ nhẹ lên chân, cứ như đang đếm nhịp bước.
Nàng nhìn qua rồi lại liếc nhìn, chợt ngẩng phắt đầu lên, tim đập thình thịch.
Là nàng nhìn nhầm sao?
Đâu ngờ chàng lại xuất hiện một cách đường hoàng như thế.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng chàng đã lại gần, gương mặt và thân hình ấy dần rõ trong mắt nàng.
Đúng là chàng rồi, là Phục Đình.
Phục Đình dừng bước, cúi đầu nhìn thẳng vào nàng, chợt liếc sang bên cạnh.
Tê Trì bất giác nhìn sang, ở đó có một con ngựa đen bóng.
Là ngựa của chàng.
Nàng xoay mắt về, bụng nhủ làm thế là có ý gì, chẳng lẽ muốn bảo nàng chạy trốn một mình?
Còn những người khác thì biết làm sao?
Đầu chàng càng cúi thấp hơn, cằm bạnh ra, lại nhìn sang bên kia, môi mím chặt.
Nàng đã hiểu, đúng là có ý đó.
“Ngươi làm gì đấy!” Mũi diều hâu đợi mãi mà không thấy lên tiếng, cuối cùng mất kiên nhẫn sải bước đi tới.
Phục Đình xoay người lại, đối diện hắn ta.
Mũi diều hâu đang định chất vấn thì bỗng trông thấy mặt chàng, vì không đủ ánh sáng nên hắn còn chúi người tới nhìn, tới khi nhìn rõ thì lập tức biến sắc, vội rút đao ra, nhưng tràng tiếng Đột Quyết trong miệng đã im bặt tức khắc.
Đao Phục Đình đã nhanh hơn một bước.
Tào Ngọc Lâm thấy thế, vội thúc giục: “Tẩu tẩu đi mau lên.”
Chính là lúc này, Phục Đình đã tạo thời cơ.
Tê Trì siết chặt bàn tay, đứng dậy chạy về phía con ngựa ô.
Phục Đình nhìn nàng lên ngựa rồi gật đầu với Tào Ngọc Lâm, ý là đã có sắp xếp, nhân lúc hai bên hỗn loạn mà mau chóng đuổi theo.
Một tên lính Đột Quyết xông tới trước Tê Trì, nhưng một khắc sau đã bị một đao giải quyết.
Phục Đình không thu đao về, một tay giữ dây cương phóng mình lên ngay, ôm chặt lấy nàng, phi thẳng ra khỏi cổng thành.
Bình luận facebook