Trúng đạn bị thương, chịu đói chịu rét, lẻ loi hiu quạnh một mình, Mạn Duẫn đều không hề khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại ào ào rơi xuống như nước lũ.
Kiếp trước, nàng không có họ tên, chỉ có một số hiệu 1324. Kiếp này, vừa được sinh ra đã được đặt cho một cái tên "Tịch Mạn Duẫn". Mà mang cái tên này chắc chắn sẽ thay đổi đã cuộc đời nàng. Một cái tên, đối với người khác có lẽ không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Mạn Duẫn lại là một cuộc sống mới.
Mà Tịch Mân Sầm là người thân nhất yêu thích nhất của nàng trong kiếp này. Không có hắn, liệu nàng có trở lại những ngày tháng không được yêu thương, ảm đạm không ánh sáng như trước không! Nàng đã có thói quen có Tịch Mân Sầm tồn tại, Mạn Duẫn không muốn rời hắn, cũng không thể rời bỏ hắn.
"Đừng sợ, Phụ Vương ở đây." Nâng lên khuôn mặt của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm lau sạch nước mắt cho nàng, "Ngươi là nữ nhi của Phụ Vương, sao có thể dễ dàng khóc vậy!"
Tám năm qua, đây là lần đầu tiên Mạn Duẫn khóc. Khóc cũng không phải dễ dàng, bởi cảm giác nước mắt rơi xuống thậm chí làm cho Mạn Duẫn cảm thấy xa lạ vô cùng. Nhưng trong lòng đau xót nên đôi mắt bất tri bất giác đẫm lệ rồi chảy xuống, Mạn Duẫn hoàn toàn không thể khống chế được.
Thật sự nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt anh tuấn của Phụ Vương, đường cong mạnh mẽ, ngũ quan như được đao khắc chạm. Mạn Duẫn ôm cổ của Tịch Mân Sầm, ghi nhớ những lời này của Phụ Vương. Nàng là nữ nhi của ngài, sao có thể dễ dàng khóc được. Vòng tay tăng thêm sức lực ôm chặt Phụ Vương hơn nữa, cho dù Phụ Vương muốn buông nàng ra, nàng cũng sẽ nhất quyết nắm chặt tay Phụ Vương, quyết không cho Phụ Vương có cơ hội bỏ rơi nàng! Từ thời khắc mà Phụ Vương cứu nàng từ trong mưa tên, liền nhất định không thể hất nàng ra được. Thứ mình thích, cần tự mình tranh thủ.
Mạn Duẫn cố gắng nuốt nước mắt trở về, nhưng thanh âm nức nở vì bị ép dừng nên làm cho nàng nấc cụt một cái. Tay nhỏ bé đưa lên mặt lau lau, quệt vội đi mấy giọt nước mắt. "Phụ Vương, nước, Duẫn nhi muốn uống nước."
Thấy Mạn Duẫn ngừng khóc, một bụng tức giận của Tịch Mân Sầm toàn bộ tiêu tán. Gỡ bàn tay Mạn Duẫn đang ôm cổ mình ra, đi đến bàn rót một chén nước đưa cho Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn nhận lấy, uống mấy hớp liền thấy đáy. Tịch Mân Sầm vỗ nhẹ sau lưng Mạn Duẫn, "Cẩn thận sặc."
Không còn nấc cụt nữa, Mạn Duẫn cuối cùng thấy dễ chịu hơn một chút. Hai mắt lúc này vừa vặn nhìn thấy lồng sắt bày trong tẩm cung, hai cô gái cọ xát đã gần một canh giờ, nhưng vì không đạt được thoải mái nên gương mặt đã ửng hồng đến dị thường.
"Phụ Vương..." Mới vừa rồi chỉ lo trấn an Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đã quên mất mấy cô gái kia. Giờ nhắc lại chuyện lúc nãy thì cặp mắt như kết băng, nhiệt độ chung quanh tự động giảm xuống.
"Phụ Vương, người nghe ta giải thích. Ta mua cho bằng được các nàng chỉ vì không muốn để các nàng rơi vào trong tay lũ cặn bã kia mà chịu hết vũ nhục." Từ đầu đến cuối nàng tuyệt không có tâm tư bất chính.
Tịch Mân Sầm đã bình tĩnh lại, nghe được Mạn Duẫn giải thích thì cơn tức càng tiêu tán bớt. "Các nàng là Công chúa Thanh Tỷ quốc, Duẫn nhi chỉ muốn cho họ giữ được trong sạch."
Hai cô gái này nếu không phải bị dược lực khống chế thì tuyệt đối sẽ không làm ra những hành động dâm uế đến thế. Vẻ không cam lòng cùng ngạo khí trong mắt các nàng không phải là giả vờ cho có.
"Biết họ và Phụ Vương có thù oán, ngươi còn muốn cứu bọn họ?" Tịch Mân Sầm liếc mắt nhìn Mạn Duẫn.
"Nếu như người trong lồng sắt là ta, Phụ Vương sẽ làm như thế nào?" Mạn Duẫn không e dè nhìn thẳng lại ánh mắt của Tịch Mân Sầm, nàng cảm thấy chuyện này nàng không có làm sai. Phụ Vương cũng không sai. Các nàng kia càng không sai.
Tiểu cô nương vừa rồi còn khóc nức nở giờ đã khôi phục lại vẻ cao ngạo lạnh nhạt như bình thường, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường lên nhìn hắn.
Tịch Mân Sầm vuốt vuốt tóc nàng, "Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người ngươi. Loại giả thiết không thể xảy ra thế này Phụ Vương không cần trả lời."
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh, hắn làm sao có thể để cho Mạn Duẫn rơi vào tình cảnh thế này được. Chỉ cần hắn còn sống một ngày thì không một người nào có thể động tới Mạn Duẫn một sợi lông, ngoại trừ chính hắn.
"Chỉ là giả thiết thôi mà, cũng không được sao?" Giọng Mạn Duẫn đã bình ổn, không còn lẫn tiếng nức nở như mới vừa rồi.
Tịch Mân Sầm lắc đầu, "Không được." "Như vậy đối với các nàng, Duẫn nhi muốn xử lý như thế nào?" Tịch Mân Sầm trở lại chuyện chính.
"Duẫn nhi sẽ tự tay đưa họ ra đi." Mạn Duẫn đã tính vậy.
Tịch Mân Sầm khẽ nhíu mày kiếm, "Để Phụ Vương." Đi tới cọc trụ trên có treo thanh kiếm ở đầu giường, Tịch Mân Sầm rút kiếm ra, "Các nàng thuộc Hoàng thất, cả tộc đều đã bị bổn Vương giết, giờ chết ở trong tay bổn Vương cũng là làm cho các nàng đoàn tụ một nhà." Tịch Mân Sầm không muốn để cho tay Mạn Duẫn nhiễm máu tươi, mấy chuyện giết người này cứ để hắn động thủ thì tốt hơn. Hắn đã giết người vô số, thêm một hai người cũng là như nhau cả thôi.
Đã sống cùng Phụ Vương hơn hai tháng, trong lòng Phụ Vương nghĩ cái gì, Mạn Duẫn đã có thể lờ mờ đoán được. Nàng mở ra đôi tay trầm tư ngắm nhìn và suy ngẫm, đôi tay này đã nhuộm đầy máu tươi từ lâu, chẳng qua Phụ Vương không biết đến mà thôi.
Tịch Mân Sầm động thủ cực nhanh, chỉ như gió thoảng qua, ngay cả Mạn Duẫn cũng không nghe được. Khi lần nữa ngẩng đầu, hai cô gái trong lồng sắt đã tê liệt song song ngã xuống đất. Trừ trên cổ có một vệt đỏ khó thấy, toàn thân hoàn hảo không tổn hao gì, ra đi cũng rất nhẹ nhàng.
"Chu Phi." Tịch Mân Sầm hô lên, Chu Phi lúc nào cũng đứng canh bên ngoài lập tức ứng tiếng. "Mang vài người vào đây đem lồng sắt đi ra, sẵn đó an táng hai nàng cho chu đáo."
Lau sạch sẽ vết máu trên mũi kiếm, Tịch Mân Sầm tra kiếm về vỏ.
Đi loạng choạng nghiêng ngả theo phía sau Chu Phi là một thân hình cực kỳ nhếch nhác...
Chu Dương thò đầu ra từ sau lưng Chu Phi, nhìn thấy Mạn Duẫn cũng không bị trừng phạt nghiêm trọng nào, liền thở phào nhẹ nhõm. Hai đầu gối lập tức quỳ xuống, đầu chạm đến sàn nhà. "Chu Dương tự biết có lỗi, xin Vương Gia trừng phạt."
Chu Dương mới vừa nói xong, trong ngực đột nhiên nhảy ra viên cầu trắng xù nhỏ, xông thẳng đến chỗ Mạn Duẫn. Được ca ca vác về từ Hoa Liễu Nhai, Chu Dương sợ đánh mất Tiểu Mạo Ngao nên thuận tay nhét nó vào trong túi áo. Mới vừa rồi khẽ cong người nên y phục lộ ra ke hở, Tiểu Mạo Ngao nhìn thấy liền nhảy vọt ra ngoài.
Tịch Mân Sầm không biết là vật gì, đưa tay chộp một cái. Tiểu Mạo Ngao vốn kiêu ngạo về tốc độ không ai sánh kịp, vậy mà không tránh kịp bàn tay của Tịch Mân Sầm đột nhiên vung ra, nắm được cái cổ của nó.
"Là Mạo Ngao à?" Đại hội đấu giá của Tư Mã gia càng ngày càng tốt nhỉ, ngay cả vật này cũng kiếm được tới tay.
"Phụ Vương, đây là sủng vật mà nữ nhi đấu được." Sợ Phụ Vương bóp chết Tiểu Mạo Ngao, Mạn Duẫn đoạt lại Tiểu Mạo Ngao từ trong tay Tịch Mân Sầm, ôm vào trong ngực.
Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu, "Nếu muốn sủng vật cứ nói với Phụ Vương, sủng vật Phụ Vương kiếm cho ngươi nhất định tốt gấp mười lần con này."
Tiểu Mạo Ngao tựa hồ nghe cũng hiểu được ý tứ, hướng về phía Tịch Mân Sầm nhe răng xèo xèo hai tiếng nhưng không dám công kích. Linh cảm của động vật luôn luôn mẫn cảm, đối phương có khí thế cường đại đã khiến linh tính trời ban của nó khiếp đảm.
Tin Tịch Mân Sầm không nói đùa, nhưng Mạn Duẫn vẫn lắc đầu, bàn tay nâng Tiểu Mạo Ngao lên, "Có một con là đủ rồi."
Tầm mắt quay lại trên người Chu Dương đang quỳ bên cạnh, Tịch Mân Sầm ngồi trở lại giường, "Chu Dương, ngươi đi theo cạnh bổn Vương cũng nhiều năm rồi, có biết hôm nay ngươi phạm vào tội gì không?"
"Thuộc hạ biết chuyện không báo, giấu giếm hành tung của Tiểu Quận chúa, lại càng không nên mang Tiểu Quận chúa đi Hoa Liễu Nhai." Câu nói này Chu Dương đã lập đi lập lại trong lòng không dưới mười lần, bởi sợ lại nói sai trước mặt Vương gia.
"Y theo quy củ, phải làm thế nào?"
Trên mặt Chu Dương đã chảy đầy mồ hôi, nhả ra từng chữ, "Tự kết liễu."
Vẻ mặt nghiêm túc của Chu Phi hiện lên nỗi bi thương. Tay nắm chuôi kiếm như chặt thêm mấy phần, khớp xương tay cũng đã trắng bệch.
Bình luận facebook